Chương 388: Đại kết cục đếm ngược thời gian (2): Gặp ở bệnh viện
Editor: Puck
Đằng Cận Tư ôm chặt người trong ngực, trong lòng rối loạn dần ấm áp, nai con đúng, phải làm lựa chọn mới được.
Ngày hôm sau, Lương Chân Chân vừa đúng lúc phải bệnh viện khám thai, Đằng Cận Tư lập tức chung với , kết quả các hạng mục kiểm tra đều rất bình thường, đôi long phượng thai trong bụng sinh trưởng rất khỏe mạnh.
“ tốt, trai , quá toàn vẹn!” Lương Chân Chân rất vui vẻ.
“ cảm thấy còn chưa đủ, nên sinh thêm.” Đằng Cận Tư ghé vào bên tai .
“Hừ! cho em là heo hả!” Lương Chân Chân lườm nguýt , hầm hừ bĩu môi.
“ có, chỉ muốn con chúng ta giống , rất đơn.” người đàn ông nào đó cố ý trình diễn khổ nhục kế.
Lương Chân Chân quả nhiên bị lừa, nhưng còn phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện, “Hai đứa bé có thể làm bạn với nhau! Sao đơn?”
“Con trai khác con , ít nhất thêm hai như thế mới được.” Đằng Cận Tư đưa ra đề nghị.
“Cái gì? Thêm hai giống vậy! coi em là gì!” Lương Chân Chân tức giận nhìn chằm chằm.
“Bà xã, em là bà xã độc nhất vô nhị của , đây là suy nghĩ vì con của chúng ta sau này.” Đằng Cận Tư chuyện nhiệt tình sắp xếp mọi thứ.
“Ngụy biện! Thuần túy là ngụy biện!” Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi.
“Chân lý.”
“ quan tâm đến , em muốn về nhà tố cáo với bà nội.” nâng cao bụng hơi nhô lên sải bước về phía trước, người đàn ông nào đó bị sợ vội vàng đến hộ giá, bây giờ bà xã là lão phật gia, chậm trễ được.
“Chị Lương, Đằng, hai người đến khám thai sao?” Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc xuống lầu lấy thứ gì đó, đuôi mắt nhìn thấy Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư trong sảnh chính.
Giọng bất ngờ khiến hai người đồng thời quay sang, lúc nhìn thấy người tới mới ý thức được người tới bệnh viện vì mục đích khác, cho dù nguyện ý thừa nhận, nhưng vẫn phải đối mặt.
“Tuyết Nghiên, em… Bệnh của mẹ em có tiến triển sao?” Lương Chân Chân mở miệng trước.
“ có, bây giờ chỉ có thể chờ.” Nhắc tới bệnh của mẹ, vẻ mặt Kiều Tuyết Nghiên hơi như đưa đám.
“Mùi nước khử trùng trong này quá gay mũi, Tuyết Nghiên, em có thể theo chị tới vườn hoa lúc ?” Lương Chân Chân muốn cho ông xã thời gian, trước khi đến hai người thương lượng xong, tính toán công khai hiến tủy xương cho Thẩm Ý Linh.
“Được!” Kiều Tuyết Nghiên đồng ý rất sảng khoái.
Đợi sau khi bóng lưng hai người dần biến mất, Đằng Cận Tư mới xoay người vào thang máy, trực tiếp tìm bác sỹ Trần phụ trách điều trị chính cho Thẩm Ý Linh, tiến hành đàm phán bí mật phen với ông ấy.
Sau loạt kiểm tra, tủy xương của lại thích hợp với Thẩm Ý Linh, đây vừa là kết quả muốn, lại phải là kết quả mong muốn.
Bác sỹ Trần ngạc nhiên ngờ trong lòng, danh tiếng của Đằng Cận Tư ở thành phố C như sấm bên tai, gần như ai biết ai hiểu, cậu ta lại chủ động hiến tủy xương cho người phụ nữ xa lạ, đây đúng là chuyện lạ!
Mà tủy xương của cậu ta lại thích hợp với Thẩm Ý Linh, còn muốn hiến tặng giấu tên, cũng cầu ông giữ bí mật nghiêm ngặt.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến bác sỹ Trần kịp phản ứng, trong lòng tràn đầy nghi vấn cũng thể tìm kiếm đáp án, chuyện này hơi quỷ dị, hoặc vận số của Thẩm Ý Linh quá tốt!
“Nhớ, tôi muốn chuyện này có người thứ ba ngoài hai chúng ta biết, nếu , tự gánh lấy hậu quả! Chắc ông cũng nghe tới thủ đoạn của tôi, đừng rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt.” Đằng Cận Tư hoàn toàn uy hiếp.
“Đằng thiếu yên tâm, tôi bảo đảm giữ kín như bưng.” Bác sỹ Trần đương nhiên nghe tới thanh danh của Đằng Cận Tư.
“Đó là tốt nhất!” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lùng, “Khi nào bắt đầu?”
“Nếu sáng mai cậu quay lại, tôi sắp xếp phòng riêng, hôm nay sắp trễ rồi.”
“Được.”
Thẩm Ý Linh nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện tủy xương tìm được rồi, vui vẻ đến kiềm chế được, bệnh của bà có hy vọng rồi, lập tức có thể tiến hành phẫu thuật, cuối cùng bà cần làm cơn ác mộng kinh khủng đó.
Kiều Tuyết Nghiên cũng rất vui vẻ, tin tức này vô cùng tốt với , cuối cùng mẹ được cứu rồi! Mà , cách chân tướng thân thể mình gần thêm bước.
“Mẹ! tốt quá! Người tốt có báo đáp tốt, tối nay cuối cùng mẹ có thể ngủ yên ổn rồi.” hưng phấn .
“Đúng vậy! Mấy ngày qua, mỗi đêm tối mẹ đều gặp ác mộng, ôi…” Phiền muộn giữa hai chân mày của Thẩm Ý Linh được vui sướng tách ra rất nhiều.
“Xem ra chị Lương là… của con” (Phúc tinh). đến nửa, Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên ý thức được mẹ rất ưa chị Lương, trong lòng lại ảo não thôi.
" ta lại gì với con đấy?" Giọng Thẩm Ý Linh đột nhiên trở nên bén nhọn.
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, con chỉ vừa khéo gặp Đằng đưa chị Lương đến bệnh viện khám thai, sau đó chúng con chuyện phiếm lúc, bọn họ là người tốt, giúp con nhiều như vậy, con cảm thấy tốt... Có phải mẹ có thành kiến với chị Lương ?" Kiều Tuyết Nghiên lấy dũng khí hỏi.
"Con cái gì? Đằng Cận Tư cũng tới?" Giọng Thẩm Ý Linh đột nhiên cao lên vài quãng.
" Đằng đưa chị Lương đến bệnh viện khám thai là chuyện rất bình thường! Mẹ làm sao vậy?" Nghi vấn nơi đáy lòng Kiều Tuyết Nghiên càng lúc càng nặng.
Thẩm Ý Linh có thể nhận ra mình hơi kích động quá đáng, nên thêm gì nữa, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cắm vào thịt, ngũ vị tạp trần như lăn lộn trong lòng.
Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp sao?
Tại sao nó vừa xuất , lại truyền đến tin tức tốt tìm thấy tủy xương thích hợp, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là...
Bà dám nghĩ tiếp, ràng là chuyện thể nào, người kia hận mình vậy, sao đông ý hiến tủy xương cho mình?
! Nhất Định phải nó! Cho dù là mẹ con ruột, cũng nhất định có thể phù hợp, đây nhất định là trùng hợp! Bà tự an ủi trong lòng, nhưng có lý do thuyết phục mình tin tưởng hoàn toàn.
"Mẹ sao, mẹ chỉ vui mừng." Sauk hi khiếp sợ Thẩm Ý Linh lập tức bình phục, bà thể để cho con nhận ra cái gì, những chuyện cũ kia vẫn nên ra tương đối tốt hơn.
Vui mừng phải phản ứng này, điểm này Kiều Tuyết Nghiên biết trong lòng, có thứ gì đó dần ràng trong đầu , kể từ khi tới thành phố C, mẹ chưa bao giờ câu có ích với mấy người chị Lương, phải chứa thành kiến chính là mang theo thành kiến, khiến cho thiếu chút nữa cách xa bọn họ, nhưng mỗi lần luôn xa cách chút như vậy.
Lúc trước, suy đoán chị Lương là con ruột của mẹ, tìm được bác bỏ, căn cứ vào đầu mối lần trước Nam Cung Thần cung cấp, so với tuổi cửa người kia thấp hơn ba mươi tuổi.
Trời ạ! phải là...
bị chính ý tưởng to gan này dọa nhảy dựng, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm nghi vấn, ép tới sắp thở được, chỉ muốn mong sớm biết chân tướng.
"Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm chút , bồi dưỡng tinh thần ngày mai mới có thể làm phẫu thuận."
"Ừ, tiểu Nghiên, tới đây để mẹ nhìn con." Thẩm Ý Linh mỉm cười vẫy tay với con .
Kiều Tuyết Nghiên chậm rãi tới, thân mật ngồi bên giường, mặc cho mẹ vuốt ve gò má mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
"Tiểu Nghiên, ngày mai phẫu thuật rồi, tối nay con về lấy cho mẹ chút đồ dùng hàng ngày và quần áo thay giặt, bên ngoài quá lạnh, sáng sớm mai lại tới."
Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng Kiều Tuyết Nghiên vẫn gật đầu đồng ý, lại nghĩ rằng, chuyến này, chính là người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
------------------------------
Đêm khuya, hai mẹ con nằm giường của mình lăn lộn khó ngủ, hưng phấn qua chính là suy nghĩ, suy nghĩ cùng chuỗi kiện, suy nghĩ... Cái gì mới là ? Cái gì mới là chân tướng?
Kiều Tuyết Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phù hợp đến mức khiến sợ, trách được Nam Cung Thần cũng đồng ý nhiều lời, chẳng lẽ bọn họ đều là người chứng kiến?
Chỉ mình chẳng biết gì, còn ngây ngốc coi ai cũng là người tốt?
Đêm dài đằng đững, ngủ được, nơi nào đó trong lòng càng lúc càng lạnh...
Thẩm Ý Linh nằm giường bệnh viện, lần đầu tiên nhớ lại chuyện cũ ba mươi năm trước, vẫn còn nhớ ngày bà xách va li hành lý rời , bé trai ba tuổi liều mạng kéo vạt áo của bà, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, giọng trẻ thơ đau xé cõi lòng, "mẹ, cần , đừng bỏ lại mình a Tư..."
Nơi nào đó trong lòng bà nhéo lại, nhưng vẫn hạ quyết tâm đẩy tay nó ra, cũng quay đầu mà rời , ngay lúc đó bà còn chút hy vọng nào với Đằng Diệu Bắc, hết sức thất vọng chính là chết lặng, ngay cả con ông bà ta cũng muốn, dù sao bà cũng mang theo được, cần gì giãy giụa vô vị đây?
Hối hận ?
! chút bà cũng hối hận!
Nhưng vì cái gì trong lòng cảm thấy... khó chịu đây?
Bà chưa từng hy vọng xa với nó hiến tủy xương cho mình, vẫn cho rằng nó hận mình thấu xương, hơn nữa mình còn chịu nhận nó, nhiều như vậy để cho nó đau lòng khổ sở.
Từ đầu chí cuối, bà đối xử như thế nào với nó, mà nó đối xử như thế nào với bà?
Đột nhiên bà cảm thấy thế giới này châm chọc, vòng tới vòng lui, vẫn quay lại chỗ cũ.
Tự trách, đau lòng, rối rắm đủ các loại cảm xúc vây quanh bà, để cho bà cách nào ngủ được, trong nháy mắt, bà giống như nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng ra nụ cười khổ.
Last edited by a moderator: 31/5/16