1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 384: Cái gì là chân tướng?

      Editor: Puck

      Trong lòng Thẩm Ý Linh dâng lên cảm giác ra, tại sao người cho con vay tiền lại là ta? Rốt cuộc yên lòng như thế nào! Biết mình ngã bệnh nhập viện rồi, lại đến thăm mình, còn giả mù sa mưa cho vay tiền, rốt cuộc là muốn làm gì?

      Trong lòng càng nghĩ càng tức giận, trong cơ thể giống như dấy lên lửa giận hừng hực, giây kế tiếp, bà bị nỗi sợ hãi tràn đầy trời đất ùn ùn kéo tới.

      Lỡ ngốc này muốn quyên tặng tủy xương cho bà làm thế nào, tình thâm mẹ con hơn hai mươi năm bà vất vả khổ sở thành lập tan vỡ, đây là việc bà tuyệt đối cho phép.

      “Ừ, mẹ tin tưởng con, nhưng con cũng phải đồng ý với mẹ, phải thương bản thân mình, hơn nữa máu của con theo cha con, nhất định tương xứng với tủy xương của mẹ, kiên nhẫn chờ đợi là được.” Thẩm Ý Linh tỏ vẻ rất tùy ý, ra trong lòng khẩn trương muốn chết, chỉ sợ con phát có chỗ nào đúng.

      Nếu là ngày thường, Kiều Tuyết Nghiên chắc chắn cảm thấy có gì khác thường, chỉ cảm nhận thấy rất ấm áp và hạnh phúc, mẹ vĩnh viễn hiểu mình nhất; nhưng giờ phút này, sau khi biết chân tướng, ràng cảm thấy mẹ cho mình kiểm tra nhóm máu, muốn để cho mình phát điều bí mật này.

      như vậy, cũng tiện vạch trần, ngay sau đó khẽ gật đầu, “Vâng, con biết .”

      biết vì sao, kể từ sau khi biết Thẩm Ý Linh phải mẹ ruột của mình, tất cả đối xử của bà với mình cũng khiến cho được tự nhiên, mặt khác với bản thân mình phải bình tĩnh tiếp nhận , mặt khác vẫn cách nào thích ứng.

      Sau hai mươi hai năm sống cuộc sống hạnh phúc có cha có mẹ, đột nhiên cho biết: họ phải là cha mẹ ruột của , chỉ là đứa bé nhận nuôi, việc này đều là đả kích với bất kỳ ai.

      lập tức suy sụp mà tiến lên hỏi thăm chân tướng nhưng có nghĩa trong lòng suy nghĩ lung tung, đây là điều cách nào khống chế.

      “Mẹ, con về nhà lấy chút đồ dùng hằng ngày tới, mẹ nằm nghỉ ngơi .” Kiều Tuyết Nghiên sợ mình khống chế được cảm xúc, tìm cớ ra khỏi phòng bệnh, đầu tiên tìm bác sỹ Trần và y tá ngày hôm qua, đề nghị bọn họ đừng chuyện có ý định hiến tủy xương cho Thẩm Ý Linh cũng như chuyện thích hợp, bản thân từ thể chất yếu ớt, sợ sau khi mẹ biết lo lắng, cố ý dùng giọng tội nghiệp, bác sỹ Trần và y tá thể tin, cũng đồng ý giữ bí mật giúp . Sau đó, ra khỏi bệnh viện, mình lang thang chẳng có mục đích đường cái, xe người qua lại trước mắt đều mơ hồ, cho dù mở to đôi mắt cũng thấy .

      ngước đầu hít hơi sâu, Kiều Tuyết Nghiên à Kiều Tuyết Nghiên! Mày sống hai mươi hai năm mới phát mình phải là con ruột của cha mẹ, quá thất bại! Tại sao lại như vậy chứ? biết hỏi mình bao nhiêu lần, nhưng mãi nhận được đáp án. được khoảng vài con đường, chỉ cảm thấy con đường phía trước mong manh, có cảm giác phương hướng ràng.

      Trong quán cà phê bên đường, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny ngồi đối diện nhau, chuyện rất vui vẻ, về phần Cát Xuyến vắng mặt, là do ở Thanh Đảo Sơn Đông quê nhà, năm nay muốn về quê qua tết nguyên tiêu mới trở lại. Dù sao cũng vừa mới kết hôn! Cha mẹ hai bên đều nỡ để con bảo bối (con dâu) về quá sớm, hơn nữa còn có hái, mẹ Cát ra sức làm công tác tư tưởng cho con , phụ nữ có thai phải chăm sóc tốt, phương diện ăn mặc chi tiêu cũng muốn , mình ở bên ngoài về phương diện dinh dưỡng đều đủ… lại, đơn giản chính là muốn ở nhà ngây ngô dưỡng thai, sau khi Cát Xuyến nghe mẹ mình càm ràm đống lớn, trực tiếp thốt ra câu, "Mẹ thân , nếu mẹ cùng con đến thành phố C ? Vẹn toàn đôi bên!"
      Mẹ Cát hoàn toàn bị con đánh bại rồi, trầm mặt lời nào, ngược lại bà nghĩ! Nhưng trong nhà còn cha và mẹ chồng bảy mươi tuổi, bà chạy đâu?
      Sau khi thương lượng phen, và ông xã Đỗ Tri Hàng ở nhà đến qua Tết nguyên tiêu mới lên thành phố C làm, mặc dù có thai năm tháng, nhưng bụng phải rất lớn, thân hình vẫn nhanh nhẹn như cũ, người lớn trong nhà đều run sợ trong lòng, yên lòng để thành phố C, may mà lú mấu chốt có ông xã Đỗ Tri Hàng ra mặt ủng hộ , cũng cam kết nhất định chăm sóc tốt bà xã và đứa trẻ, xin cha mẹ hai nhà yên tâm.
      Cũng uổng công chững chạc thận trọng, cha mẹ hai bên mới thể đồng ý.
      Cho nên, trong thời gian này ba người tụ họp thiếu , nhưng điện thoại giữa bạn thân thiếu được, bằng Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny làm sao biết ràng chuyện của ấy như thế, đương nhiên do chính ấy !
      "Giai Ny, dường như hai ngày nay người nào đó muốn trở về rồi, hai người?" Trước mặt Lương Chân Chân để nước lọc, bởi vì mang thai, thể uống cà phê.
      Tiết Giai Ny thiếu chút nữa bị lời của làm sặc, năng lực lảng sang chuyện khác của Chân Chân cũng quá mạnh rồi, giây trước hai người còn chuyện của Cát gia, lúc này kéo lên người mình.
      "Cứ như vậy chứ, tớ..." câu Tiết Giai Ny còn chưa xong, đột nhiên thấy Kiều Tuyết Nghiên ngoài cửa sổ, ánh mắt mê man của ấy đường cái, cả người thoạt nhìn giống như bị cái gì kích thích, bước chân rất rối loạn.
      Lương Chân Chân hiển nhiên nhìn thấy bóng người ngoài cửa sổ, chuyên tâm nghe bạn tốt chuyện, đột nhiên ngưng lại, khỏi hơi ngạc nhiên, theo ánh mắt của ấy nhìn sang.
      "Hả? Đó phải Kiều Tuyết Nghiên sao? Sao mình ấy thất hồn lạc phách đường cái?" Tiết Giai Ny kinh ngạc hỏi.
      Lời này lập tức khiến Lương Chân Chân liên tưởng đến có phải Thẩm Ý Linh xảy ra chuyện gì , bằng sao Kiều Tuyết Nghiên có thể hoang mang lo sợ như thế, giống như búp bê tượng gỗ biết tức giận?
      Tim nhảy "Tình thịch" ngừng, chẳng lẽ Thẩm Ý Linh phẫu thuật thất bại?
      Ngay sau đó đứng dậy ra cửa, cho dù thế nào cũng phải hỏi ràng mới được.
      "Này! Chân Chân, cậu đâu? Chậm chút!" Nhìn dáng vẻ vội vã của bạn tốt, trán Tiết Giai Ny toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc ấy có coi mình là người mẹ mang thai hai đứa ?
      Lương Chân Chân nghe lời chậm chút, may mà Kiều Tuyết Nghiên rất chậm, nhanh chóng đuổi kịp ấy, "Tuyết Nghiên, xảy ra chuyện gì?"
      Trong đầu Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn mơ hồ, chỉ biết theo dòng người, bỗng nhiên có cảm giác có người giữ lại, theo phản xạ có điều kiện quay lại nhìn, nghe thấy giọng quan tâm toàn bộ khổ sở trong lòng lập tức tuôn tràn ra.
      "Chị Lương, trong lòng em khó chịu..." trở qua trở lại cũng chỉ câu như vậy, vẻ mặt rối rắm khiến Lương Chân Chân càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
      Tiết Giai Ny thấy hai người lôi lôi kéo kéo ở ven đường, khỏi khuyên nhủ: " vào ngồi lát , đứng ở chỗ này khiến người khác chú ý."
      "Em vẫn cho rằng mình có gia đình hạnh phúc, cha mẹ thương em em, coi em như báu vật, mặc dù cha ở đây, nhưng em và mẹ sống rất vui vẻ, giống như bạn tốt có gì giấu nhau, em rất mẹ, mẹ cũng rất em, em cứ tim phổi sống như vậy hai mươi hai năm, đột nhiên phát hiên, em phải con ruột của cha mẹ..."
      đến phần sau, giọng Kiều Tuyết Nghiên hơi nghẹn ngào, cần đối tượng để bày tỏ, giấy ở trong lòng chỉ khiến thêm khó chịu rối rắm, lúc bất lực lại mê man gặp được Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny, vì vậy, ra.
      Hả... Kiều Tuyết nghiên phải con ruột của Thẩm Ý Linh? Lương Chân Chân hoàn toàn rung động, còn tưởng rằng Thẩm Ý Linh phẫu thuật thất bại chết rồi, ngờ mình đoán sai.
      Kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người.
      "Có phải em nghĩ sai ?" Tiết Giai Ny nhíu mày hỏi.
      " thể ào, cha em nhóm máu O, mẹ em nhóm máu A, mà em nhóm RH , sao tính sai đây?" Kiều Tuyết Nghiên khổ sở lắc đầu.
      Lần này, đến lượt Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny giật mình, quả ... Khả năng nhiều.
      Em xác nhận với Thẩm... Mẹ chưa?" Lương Chân Chân hỏi.
      Kiều Tuyết Nhiên lắc đầu, " có, mẹ còn biết, em muốn đợi sau khi phẫu thuận thành công hỏi bà, như vậy tương đối tốt cho thân thể của mẹ."
      Lương Chân Chân thầm nghĩ trong lòng: đúng là khéo léo hiểu lòng người.
      "Tuyết Nghiên, đổi lại góc độ suy nghĩ vấn đề, mặc dù em phải con ruột của bọn họ, nhưng bọn họ coi em như con ruột mà thương , điểm này phải giả, chẳng lẽ em nhẫn tam bỏ rơi bà để trở lại bên người cha mẹ ruột của em sao?
      "Em biết cha mẹ coi em như con ruột của mình, thương em ít, em cũng thể bỏ rơi mẹ mình rời , em chỉ muốn biết rốt cuộc cha mẹ ruột của em là ái? Tại sao năm đó nhẫn tâm vứt bỏ em?" Kiều Tuyết Nghiên cắn môi trả lời.
      " ra chị cũng do mẹ nuôi nuôi lớn, bà thương chị hề ít hơn mẹ ruột, cho nên chỉ cảm thấy mình vẫn rất hạnh phúc, có hai người mẹ thương." Khóe mắt Lương Chân Chân tràn đầy ấm áp dịu dàng.
      Kiều Tuyết Nghiên hơi dám tin về phía , đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Chị Lương, chẳng lẽ chị mới là con ruột của mẹ em?"
      "Phụt!" Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny cùng phun, đứa này chuyện cũng quá buồn cười rồi!
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 385: Tỏ thái độ

      Editor: Puck

      Lương Chân Chân rất muốn lại với câu, người mẹ như Thẩm Ý Linh, tặng cho , cũng cần!

      "Trước năm tuổi chị vẫn sống với mẹ ruột, sau năm tuổi mới được mẹ nuôi bây giờ nuôi dưỡng.”

      “Hả? Vậy mẹ ruột chị đâu? Sao bà lại chịu…” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc mở miệng, nửa mới ý thức được mình nên hỏi nhiều như vậy, cái này thuộc về thăm dò đời tư người ta, tốt.

      “Mẹ chị ngã bệnh qua đời.” Giọng Lương Chân Chân nhàn nhạt, vui buồn, nhiều năm như vậy, sớm thoát khỏi nỗi đau mất mẹ, chỉ có điều câu “Sao lại chịu” của Kiều Tuyết Nghiên khiến liên tưởng đến cách làm vứt bỏ con trai ba tuổi của Thẩm Ý Linh.

      Sao lại chịu?

      Lời này nên hỏi ngược lại Thẩm Ý Linh mới đúng!

      Kiều Tuyết Nghiên giật mình há to mồm lần nữa, trong lòng vô cùng như đưa đám, quả nhiên chọc đúng nỗi đau của chị Lương, “Xin lỗi, em cố ý, em biết…” rất tự trách xin lỗi.

      sao, qua vài chục năm rồi, chị sớm nhìn ra.” Lương Chân Chân trả lại ấy nụ cười.

      “Chị Lương, có chuyện em vẫn hiểu, cho nên suy đoán chị là con mẹ, cũng liên quan đến nó.” Kiều Tuyết Nghiên khổ sở .

      Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời sinh ra nghi vấn, rốt cuộc là chuyện gì?

      “Em cảm thấy hình như mẹ có thành kiến với chị Lương, bà hy vọng… Em quá gần chị, khuyên em die endaa nleeq uuyd onn rất nhiều lần rồi.” Kiều Tuyết Nghiên vốn muốn ra, nhưng tình thế hôm nay, nóng lòng mong nhận được đáp án.

      “Mẹ em có nguyên nhân ?” Lương Chân Chân cười lạnh trong lòng: Thẩm Ý Linh à Thẩm Ý Linh! Bà đúng là tốn quá nhiều tâm tư, sợ rằng sau lưng chửi bới tôi rất nhiều lần! Có bản lĩnh, hãy chân tướng với Tuyết Nghiên! đáng thương lại đáng hận!

      Tiết Giai Ny cúi đầu khẽ nhấp ngụm cà phê, che giấu nơi đáy lòng đùa cợt, trách được Tuyết Nghiên nghĩ lệch, ra có chuyện như vậy, Thẩm Ý Linh đúng là người mẹ khác lạ!

      có nguyên nhân gì cụ thể, đúng là lòng dạ con người phức tạp, nhất là người có tiền, bình thường đều xem thường… Những người nghèo như chúng ta.” Kiều Tuyết Nghiên giọng tiếp.

      “Phì! Đây là chuyện cười buồn cười nhất mà chị nghe!” Lương Chân Chân cười đến khóe miệng cũng sắp co quắp.

      “Tuyết Nghiên, từ Chân Chân và mẹ ấy sống nương tựa vào nhau, chuyển khắp bốn phía, bị người cười nhạo, bị người bắt nạt, ngày sống yên ổn, sau khi được mẹ nuôi nhận nuôi, theo phương diện khách quan mà , cuộc sống kiên cường hơn chút, nhưng vẫn sống nghèo khó.” Tiết Giai Ny tốt bụng giải thích.

      Kiều Tuyết Nghiên vẫn cho rằng bọn họ đều có xuất thân cực tốt, lại nghĩ rằng chị Lương lớn lên trong gia đình đơn thân, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên tự trách, “Chị Lương, xin lỗi, có thể do mẹ em biết tình huống, cho nên mới có ý hiểu lầm.”

      Lương Chân Chân giễu cợt trong lòng: Đâu phải Thẩm Ý Linh biết tình huống! ràng cố ý ngăn cản em tiếp xúc với chúng ta, từ đầu đến cuối, yên lòng an tâm!

      “Bây giờ em chuẩn bị đâu? Em… Bệnh tim của mẹ em như thế nào đây?” Tiết Giai Ny cố ý sang chuyện khác, cân nhắc lời tiếp theo rồi mới , Chân Chân chân tướng ra phải có lý trí, hơn nữa hối hận cũng kịp.

      “Em vốn định về nhà lấy chút đồ dùng hàng ngày, nhưng ra khỏi bệnh viện, trong đầu tự chủ nghĩ đến thân thế của mình, có cách nào khống chế. Bác sĩ chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép, bệnh của mẹ có hy vọng chữa trị.”

      Câu trả lời của Kiều Tuyết Nghiên khiến cho hai ngạc nhiên, phải hết thuốc chữa sao?

      “Lúc em chủ động quyên tủy xương mới phát được?” Lương Chân Chân hỏi ngược lại.

      “Vâng.” Kiều Tuyết Nghiên gật đầu, vẻ mặt đưa đám ra được.

      Sau khi hàn huyên lúc, Kiều Tuyết Nghiên rời trước, chạy về nhà cầm chút đồ trở lại bệnh viện, trì hoãn quá lâu sợ mẹ sinh nghi, trong lòng sớm nghĩ xong đối sách.

      Đợi sau khi ấy rời , Tiết Giai Ny đẩy ngón tay bạn tốt, “Kiều Tuyết Nghiên phải con ruột của Thẩm Ý Linh, cách khác, ấy phải em chồng của cậu, quen biết các cậu, chuyện này… Cậu định cho Đằng Cận Tư sao?”

      “Tớ hiểu tâm tình của cậu, cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta vui mừng và rung động ở bất cứ đâu vào bất cứ lúc nào, tốt cũng được, xấu cũng được, phải đối mặt, Tiết Giai Ny an ủi bạn tốt.

      “Ừ.” Lương Chân Chân mấp máy môi, thêm gì nữa.

      ……....... Puck …………….

      Thời gian như nước chảy, đảo mắt đến mùng tám tết, họ hàng nhà họ Đằng ít ỏi, cho nên miễn thăm hỏi, Lương Chân Chân cũng vui vẻ tự tại, thỉnh thoảng về nhà chuyến, có lúc ăn bữa cơm với cha ở bên ngoài, thời gian cứ như vậy trôi , nhanh đến mức người ta còn chưa kịp hồi tưởng lại.

      Buổi trưa, Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho con , hỏi có thời gian , kêu Đằng Cận Tư chung ra ngoài ăn bữa cơm.

      Đúng lúc hôm nay Đằng Cận Tư có hội nghị quan trọng, buổi trưa còn có xã giao, phân thân ra được, phải làm phiền cha vợ chăm sóc bà xã mang thai tay.

      tỉ mỉ và săn sóc khiến Thẩm Bác Sinh đặc biệt hài lòng, cảm thấy hết sức vui mừng vì con .

      Địa điểm do Lương Chân Chân chọn, lâu nhà hàng Tây, miệng hơi thèm ăn, Thẩm Bác Sinh đương nhiên đồng ý, làm hộ hoa sứ giả cho con .

      Hoàn cảnh tao nhã thích hợp, cha con hai người dùng cơm, tất cả đều rất hoàn mỹ.

      “Cha, đúng dịp, nhìn từ xa, con còn tưởng cha mang theo tình nhân tới ăn cơm Tây! Nhiều tình ý!” Thẩm Quân Nhã lạnh lùng ngạo nghễ nhìn hai người, khóe miệng tràn đầy mỉa mai.

      “Nhã Nhi! hươu vượn gì vậy! Chân Chân là em con!” Thẩm Bác Sinh giọng trách mắng, dù sao nơi này cũng là nơi công cộng, ông còn phải chú ý vấn đề mặt mũi.

      “Con có em !” Thẩm Quân Nhã lạnh lùng .

      “Đối với người nào đó, ngay cả liếc mắt con cũng cảm thấy ghê tởm!” Giọng Lương Chân Chân lạnh hơn, lạnh lẽo thấm vào đáy lòng người, vốn tưởng rằng sau ba năm tính tình Thẩm Quân Nhã có thay đổi, ngờ miệng ta vẫn phun ra dơ bẩn! Trước sau như làm người ta ghét!

      “Lương Chân Chân! Bây giờ mày rất hả hê đúng ? Hại tao thảm như vậy! Cha, nhất định là do nó chỉ điểm những thằng đàn ông hạ tiện kia làm nhục con, cha phải lấy lại công đạo cho con, ngoài mặt nó giả bộ hiền lành, nhưng ra lòng dạ rắn rết, nhất định nhận quả báo! Tao nguyền rủa mày, nguyền rủa con mày!” Thẩm Quân Nhã cố ý tỏ vẻ đáng thương nhìn cha mình, lúc câu sau cùng, mặt hơn dữ tợn.

      “Bốp!” tiếng thanh thúy vang lên, đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Bác Sinh ra tay đánh Thẩm Quân Nhã.

      Thẩm Quân Nhã thể tin che gương mặt nóng hừng hực, “Cha, cha lại vì kẻ đê tiện này mà đánh con? Con hận cha! Tôi hận các người!”

      “Cút! Đừng để tôi gặp lại !” Lương Chân Chân cắn răng, hết sức kềm chế cảm xúc của mình, vừa rồi nếu phải cha cho Thẩm Quân Nhã cái tát, sớm vung tay rồi, riêng gì miệng ta phun ra dơ bẩn, còn nguyền rủa cục cưng của mình, có thể nhẫn nại chứ thể nhẫn nhục!

      “Mày…” Thẩm Quân Nhã vừa định chuẩn bị đánh trả, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lương Chân Chân biết điều ngậm miệng, xoay người bỏ , quân tử báo thù mười năm muộn, bỏ qua!

      Khung cảnh nhà hàng Tây vốn yên tĩnh, tất cả mọi người đều thấy được trò khôi hài vừa trình diễn, nội dung nghe ràng lắm, sau khi nghe sai đồn bậy, phiên bản thay đổi, khó nghe.

      Nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ khiến nhiều người chỉ trích hơn, hai cha con lập tức đứng dậy rời .

      “Chân Chân, do cha tốt, lại để cho con chịu uất ức.” Ngồi xe, Thẩm Bác Sinh thở dài, hình như già thêm vài tuổi, cổ ngữ có câu: con được dạy là lỗi của cha.

      “Chuyện Thẩm Quân Nhã bị dân công… liên quan đến a Tư, con tự mình chứng thực với ấy.” Lương Chân Chân tỏ vẻ có cảm xúc gì mở miệng.

      “Cha biết.”

      Giọng khẳng định của ông khiến Lương Chân Chân hiểu, kinh ngạc nhìn về phía ông, “Cha… Từng điều tra?”

      “Ừ, sau khi xảy ra kiện kia, phản ứng đầu tiên của cha cũng cho là do Đằng Cận Tư giật dây, sau mới biết đây chỉ là ngoài ý muốn, cha cũng giải thích cho mẹ con Nhã Nhi rồi, nhưng hai ngời đều tin lời cha, cho rằng cha giải vây cho con.” Giọng Thẩm Bác Sinh rất bất đắc dĩ, có con như thế, phí sức phí công!

      “Giải vây vì con? Lúc đó con ở Newyork, có nửa xu quan hệ với con sao? buồn cười!” Lương Chân Chân mỉa mai nhếch môi.

      “Chân Chân, cha cho rằng sau ba năm tĩnh tâm nghỉ ngơi, Nhã Nhi con bé… có thay đổi, ngờ… Vẫn còn như vậy…” Bản thân Thẩm Bác Sinh cũng cảm thấy xấu hổ, cả hai đều là con ông, lại khác biệt trời vực.

      “Cha, con muốn nghe bất kỳ chữ nào về chị ta nữa, nguyên tắc của con luôn là: Người phạm ta, ta phạm người, nếu người chọc ta, ta chọc người. Nếu chuyện vừa rồi có lần thứ hai, con tuyệt đối xuống tay lưu tình.” Lương Chân Chân thái độ của mình.
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 386: Chọn lựa

      Editor: Puck

      Trong lòng Thẩm Bác Sinh ràng, thêm gì, chuyện này đúng là lỗi của Nhã Nhi, cho dù ba năm trước hay bây giờ, lời của Nhã Nhi cũng quá ác liệt rồi, hoàn toàn coi Chân Chân như kẻ thù, trước chỉ nghe người khác , mà hôm nay ông tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, mức độ đánh thẳng vào tăng thêm bậc.

      “Nếu chuyển chỗ khác ăn cơm?” Ông ôn tồn hỏi.

      “Con tức no rồi, cái gì cũng ăn vô.” Lương Chân Chân lạnh nhạt mở miệng, hề tức giận, cũng làm nũng giỡn giống như bình thường.

      “Chân Chân, tức tức, cơm vẫn phải ăn, bây giờ con là mẹ hai đứa bé.” Thẩm Bác Sinh khuyên nhủ.

      “Cha, giờ con ăn vô, chốc lát nữa rồi .” Lương Chân Chân cũng rất quật cường.

      Thẩm Bác Sinh thở dài, “Được rồi, vậy cha đưa con về trước.”

      Tại sao tính tình Nhã Nhi trở nên cực đoan như vậy? nghe bất kỳ ai khuyên nhủ, khư khư cố chấp, quá bướng bỉnh rồi! Trái lại Lương Chân Chân, con bé vĩnh viễn lương thiện ấm áp tinh khiết như vậy, cực kỳ giống tiểu Vũ năm đó, người sống đến chừng này tuổi, cũng nên sống vì mình lần!

      xe, tay phải Lương Chân Chân vuốt bụng, trong lòng thành tâm cầu nguyện bé cưng nhất định phải an toàn ra đời, còn là Lương Chân Chân mềm yếu bị người ta bắt nạt như ba năm trước đây.

      Thẩm Quân Nhã, nếu miệng còn phun lời dơ bẩn với tôi! Tôi nhất định xuống tay lưu tình với !


      Buổi tối, Lương Chân Chân kể toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra ở nhà hàng Tây ban ngày cho ông xã nghe, nếu chỉ bắt nạt thôi, nhưng lại còn bắt nạt đến đứa bé trong bụng còn chưa ra đời của , đương nhiên muốn “Tố cáo”!

      Phải trước chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng ta phát rồ làm ra chuyện gì quá phận, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.

      “Bà xã, chỉ cần câu của em, có thể để cho ta từ nay về sau thể đặt chân lên thành phố C, thậm chí cả Trung Quốc.” Chân mày Đằng Cận Tư chau lên, giọng lạnh lùng và chết chóc chưa bao giờ có.

      Dám bắt nạt bà xã và đứa của , vậy chỉ có – con đường chết!

      Nhưng người kia lại là chị cùng cha khác mẹ với nai con, thể tùy ý.

      Lương Chân Chân mím môi cọ cọ người , lâu sau mới mở miệng, “Có câu gọi là quá tam ba bận, ta còn hai cơ hội, nếu như lần sau ta coi em là kẻ thù trọn đời, vậy em cũng có gì kiêng dè rồi!”

      “Được, vậy cho ta hai cơ hội.” Đằng Cận Tư khí phách mười phần.

      “Ông xã, mặc dù em phải rất tôn trọng những lời thần linh kỳ quái kia, nhưng vẫn lo lắng cho bé cưng trong bụng.” Trong lòng Lương Chân Chân vẫn còn sợ hãi lời nguyền rủa của Thẩm Quân Nhã, luôn yên lòng.

      “Ngày mai để bà nội dẫn em đến chùa Quang linh bái Phật, xin bùa bình an cho tất cả bé cưng của chúng ta.” Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve lưng .

      Lương Chân Chân khẽ gật đầu, “Ừ, cho dù có tác dụng hay , ít nhất em yên tâm chút.”

      “Ngoan, ngủ , cần tức giận với người râu ria, đáng giá.”

      “Em mới chấp nhặt ta! Người ta lo lắng cho bé cưng.” Lương Chân Chân hầm hừ bĩu môi.

      Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều, cẩn thận kéo vào trong lòng mình, ôm eo ôc, đắp kín chăn chuẩn bị ngủ.

      “A Tư, em gặp Kiều Tuyết Nghiên rồi, ấy bệnh tình người kia có tiến triển mới, chỉ cần tìm được tủy xươngthích hợp, lập tức có thể tiến hành giải phẫu cấy ghép, có hy vọng hồi phục.”

      “… sao? Đúng là chuyện tốt với bà ấy.” Giọng Đằng Cận Tư hơi có vẻ trào phúng nhàng.

      “Còn có tin tức khác khiến cho người ta khiếp sợ, Kiều Tuyết Nghiên phải là con ruột của bà ấy.”

      “Cái gì?” Đằng Cận Tư rất kinh ngạc.

      “Do Tuyết Nghiên chính miệng với em, lúc ấy Giai Ny cũng ở đó, tụi em đều cảm thấy thể tưởng tượng nổi, ấy vốn định hiến tặng tủy xương, nhưng ai ngờ hợp, ngay cả máu cũng đúng, nhóm máu Rh rất hiếm thấy, nhưng cha mẹ của ấy đều phải nhóm máu đó, đáp án ràng.” Lương Chân Chân giải thích.

      “Phẫu thuật… Còn chưa tiến hành?”

      “Ừ, tủy xương thích hợp dễ tìm, bệnh viện vẫn cố gắng, nhưng chưa tìm được.”

      “Ngủ .” Đằng Cận Tư đột nhiên nhắm mắt lại, hình như muốn tiếp tục đề tài này.

      Lương Chân Chân nghe lời rúc vào trong ngực , giọng hỏi: “A Tư, nếu như… Bệnh viện tìm được tủy xương thích hợp, mà , đúng lúc bà ấy cần, hiến tặng cho bà ấy sao?”

      Yên lặng hai phút, giọng hơi khàn của Đằng Cận Tư vang lên, “ biết nữa.”

      Chỉ ba chữ này, Lương Chân Chân hiểu, Sau trong lòng ông xã vẫn có chút buông được, đứa hỏ là thịt trong lòng cha mẹ, cảm giác về cha mẹ phải trở ngại trong lòng đứa , tốt và xấu, có giới hạn ràng.

      Đêm, càng lúc càng sâu rồi, chiếc giường to lớn, hai vợ chồng ngọt ngào ôm nhau chỗ, hô hấp đều đều, hô hấp hỗn loạn...

      Trong đầu con người, khi giả bộ nhiều thứ, nghĩ ngợi lung tung, cách nào yên ổn.

      Trong khoa nội trú bệnh viện nhân dân đệ nhất thành phố, thời gian qua từng ngày, tủy xương thích hợp vẫn có bất cứ tin tức gì, Thẩm Ý Linh cũng sắp ngủ yên rồi, mỗi ngày nhìn thấy bác sĩ và y tá, vấn đề thứ nhất chính là, “ Tìm được tủy xương phù hợp rồi sao?”

      Đáp án liên miên bất tận đều là, “ Còn chưa có.”

      Thế cho nên cảm xúc mấy ngày nay của bà được tốt, ban đầu biết mình bị bệnh bạch cầu tâm tình lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục, vùng vẫy hồi lâu, vẫn tiếp nhận tàn nhẫn này.

      Nhưng sau khi bà suy nghĩ thông suốt, lại cho bà hy vọng có thể tiếp tục sống sót, bà vì thế mà vui mừng lâu, con người mà! Nào có ai muốn chết, xã hội bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, các phương diện đều rất tiến bộ, còn sống đương nhiên rất tốt.

      Mỗi ngày bà đều ôm hy vọng chờ đợi như vậy, tâm tình lúc đầu kích động sau dần chuyển thành thấp thỏm yên, bà sợ, bà sợ chết chóc.

      “ Bác sỹ Trần, rốt cuộc còn phải đơi bao lâu nữa mới có thể tìm được tủy xương thích hợp?” Thẩm Ý Linh hoảng hốt mà hỏi.

      “ Chuyện này... trước được, có vài bệnh nhân may mắn, bệnh viện vừa đúng tồn kho tủy xương thích hợp, mà có vài bệnh nhân phải chờ thêm hai tháng thậm chí lâu hơn.” Bác sỹ Trần rất mơ hồ.

      hai tháng thậm chí lâu hơn? Bác sĩ Trần, bệnh của tôi có thể đợi lâu vậy sao?”

      “ Thẩm nữ sĩ, bà còn có người thân khác ? Ghép giữ anguowif thân có tỷ lệ thành công cao rất nhiều.”

      Kiều Tuyết Nghiên đứng bên cạnh cũng vểnh tai lên, vẫn muốn biết vấn đề này, nhưng mỗi lần mẹ đều tránh, chẳng lẽ vào lúc quan rọng này, mẹ vẫn muốn ra sao?

      Thẩm Ý Linh trầm mặc, quả bà còn con trai, nhưng ra có tác dụng ? Sao người ta đồng ý hiến tuy xương cho bà? Chuyện cần nghĩ, cần gì phải tự đồi sỉ nhục đây?

      có.” Giọng bà lạnh lùng.

      “ Vậy chỉ có thể đợi.” Sau khi bác sĩ Trần xong lập tức rời .

      Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn lại hai mẹ con, Kiều Tuyết Nghiên tới cầm tay mẹ, “ Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, chừng ngày mai có tin tức tốt truyền đến.”

      Biết lời con chỉ để an ủi mình, Thẩm Ý Linh vẫn rất hưởng thụ, cầm ngược tay con , “ Ừ, mẹ biết .”

      Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa “ Cốc cốc cốc”, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực lúc này ai tới rồi, đứng dậy mở cửa, sau khi nhìn thấy người tới kinh ngạc há to mồm.

      ... Sao lại tới đây?”

      tới thăm dì.” Nam Cung Thần dùng khẩu hình miệng , đẻ ý tới trợn tròn mắt cầm hoa và giỏ trái cây vào, tươi cười rạng rỡ, “ Dì, dì khỏe chứ, cháu là Nam Cung Thần bạn của Tuyết Nghiên, mong thân thể dì sớm ngày bình phục.”

      Thẩm Ý Linh đột nhiên nhìn thấy cậu thanh niên dung mạo tuấn tự xưng là bạn của con , trong lòng vui mừng, nhìn dáng dấp xem ra hơn tiểu Nghiên mấy tuổi, chắc chắn phải bạn học, như vậy...

      Bà càng nghĩ càng mừng, nếu mình có gì bất trắc, con phải có người để phó thác cả đời mới được, cậu thanh niên trước mắt xem ra cũng tệ lắm, biết có lòng với tiểu Nghiên .

      “ Dì gọi cháu là Nam Cung , cháu biết tiểu Nghiên nhà dì bao lâu rồi?” Cha mẹ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng, Thẩm Ý Linh chính là tâm lý này.

      “ Mẹ, ta là trai Dao Dao, con quen ta.” Kiều Tuyết Nghiên vội vàng chen miệng, cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn Nam Cung Thần hơi nhiệt huyết, nhất định là hiểu lầm.

      ra là trao của Nam Cung Dao! Vậy càng đáng tin! Bà rất thích đứa bé Dao Dao kia, trai con bé nhất định cũng kém. Thẩm Ý Linh thầm nghĩ trong lòng.

      Nam Cung Thần đột nhiên cảm thấy Thẩm Ý Linh thoạt nhìn rất quen mắt, dường như gặp ở đâu, dùng sức nhớ lại, chắc tấm hình, chuyện rất nhiều năm trước.

      “ Con bé này, người tới là khách, phải lễ phép.” Thẩm Ý Linh giả vờ dạy dỗ con .

      “ Dì, có chuyện gì, cháu sớm thành quen.” Lời của Nam Cung Thần rất mập mờ.

      Thẩm Ý Linh cười rất vui vẻ, Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, hung dữ nhìn Nam Cung Thần chằm chằm, “ Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước , chúng con trước.” xong kéo người đàn ông nào đó ra ngoài, sợ ta lại lung tung bên trong.

      “ Ừ, .” Thẩm Ý Linh cho rằng con xấu hổ.

      hành lang, Nam Cung Thần đột nhiên hỏi, “ Mẹ em dì ấy tên gì?”
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 387: Đại kết cục đếm ngược thời gian (1): Chân tướng sắp nổi mặt nước

      Editor: Puck

      “Để làm gì?” Kiều Tuyết Nghiên cảnh giác nhìn ta chằm chằm, hơi kỳ quái sao ta lại hỏi tên mẹ.

      “Buông lỏng, đừng khẩn trương thế, có ý nhìn trúng mẹ em, chẳng qua cảm thấy… Hơi quen mặt.” Nam Cung Thần cợt nhả.

      “Quen mặt?” Kiều Tuyết Nghiên nhạy cảm nắm bắt được từ then chốt, ngạc nhiên nhìn , mặc dù biết thích giỡn, nhưng câu sau cùng của rất nghiêm túc, hơn nữa mẹ cũng phải đại mỹ nữ trẻ tuổi gì, đáng để tìm lý do thô tục này để đến gần sao?

      Nam Cung Thần híp mắt hồi tưởng lại dung mạo của Thẩm Ý Linh, “Giống như từng nhìn thấy hình của mẹ em ở chỗ nào?”

      “Hình? xác định sao? Mẹ em là người địa phương, chỉ có điều rời sắp ba mươi năm.” Kiều Tuyết Nghiên có kích động nho , mặc dù mỗi lần mẹ đều có người thân, nhưng tin nào có người nào có bạn bè thân thích chứ?

      thể xác định 100%, vẫn còn nhớ tấm hình kia chỉ có mình mẹ em, còn có…” Nam Cung Thần nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ, “ nhớ ra rồi! Là nhà ba người.”

      Nếu nhớ nhầm, trong ngực mẹ ấy ôm đứa bé trai khoảng tuổi, mặc dù rất , nhưng có thể phân biệt ràng trai .

      Hơn nữa, tấm hình này thấy ở nhà họ Đằng, khoảng hai năm rồi, nhớ ngày đó đến nhà họ Đằng tìm lão phu nhân, vừa đúng lúc người hầu dọn đồ cũ, chuẩn bị cầm vứt, lúc họ bộ vô tình làm rớt tấm hình, vẫn do nhặt lên dùm họ, đại khái nhìn sang, là hình nhà ba người ấm áp, bởi vì nhân vật rất xa lạ, lại nhìn qua, nên ghi tạc đáy lòng, ngay cả bụng đầy nghi vấn, có lẽ cũng dám dễ dàng hỏi ai.

      Gần như ai cũng biết, ở nhà họ Đằng mẹ của Đằng thiếu là cấm kỵ, ai dám hỏi, nếu đoán sai, nam nữ trong hình nhất định là cha mẹ của Đằng thiếu.

      Cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên nhớ người phụ nữ trong hình, cho nên mới cảm thấy Thẩm Ý Linh quen mặt, mặc dù ba mươi năm khiến người trở nên già yếu, nhưng hình dáng dung mạo bà vẫn còn, hơn nữa những năm này bà được bảo dưỡng tốt, ngoại trừ thêm vài nếp nhăn, cũng thay đổi nhiều.

      Nếu mẹ Tuyết Nghiên là mẹ của cậu chủ, vậy… phải ấy là em cùng mẹ khác cha với cậu chủ sao?

      OMG! Sao chuyện lại diễn biến thành như vậy?

      Thiếu phu nhân và Tuyết Nghiên quen biết là tình cờ hay cố ý?

      Chuyện này, ai mới là người chứng kiến?

      phát càng ngày mình càng làm được rồi.

      nhà ba người? nhìn thấy khi nào?” Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc trợn to hai mắt.

      “Cụ thể là lúc nào cũng nhớ , khả năng có người có dáng dấp tương tự mẹ em, thế giới rộng lớn gì là thể.” Nam Cung Thần buông tay ra, trước khi chuyện còn chưa ràng, thể lung tung.

      Kiều Tuyết Nghiên là tinh tế, ràng cảm thấy Nam Cung Thần lảng sang chuyện khác, “Đứa bé tấm hình kia phải là tôi đúng ?”

      Nam Cung Thần giống như bị dọa sợ, thể tin quay đầu nhìn về phía , “Em đoán được à?”

      “Xem phản ứng của hiểu tôi đoán đúng.” Kiều Tuyết Nghiên lạnh lùng liếc nhìn , xem ra trước kia ở đây mẹ xảy ra chuyện vui, bằng rời ba mươi năm, còn nguyện ý tới chuyện cũ.

      “Nhóc, em cố ý đưa vào tròng?” Tròng mắt đen của Nam Cung Thần híp lại, nhìn ra, còn rất thông minh.

      “Phải dùng tới đưa vào tròng sao? Biểu của rất ràng rồi.” Kiều Tuyết Nghiên hề nể mặt chút nào.

      sao, đứa bé tấm hình kia phải em, có hai khả năng: , trước khi mẹ em gả cho cha, từng cưới lần; hai, người phụ nữ trong hình chỉ có dáng dấp tương tự với mẹ em, cũng phải cùng người.”

      “Tôi tương đối nghiêng về khả năng thứ nhất.” Kiều Tuyết Nghiên đưa ra câu trả lời.

      “Hả? Phản ứng của em rất ngoài dự đoán của .” Nam Cung Thần rất kinh ngạc, lại có thể lạnh nhạt thế kia, giống như người kia phải mẹ của , mà là người quan trọng.

      Kiều Tuyết Nghiên liếc xéo , “ cảm thấy tôi nên khóc náo ầm ĩ, còn mất lý trí mà hỏi ‘tại sao có thể như vậy?’, trước khi mẹ gặp cha, hoàn toàn có tôi, tôi có tư cách gì phán xét lựa chọn của bà?” (Lại tôi vốn phải con của bà, càng thêm có tư cách.)

      Câu sau cùng, tự trong lòng, ánh mắt ảm đạm, có vẻ mất mát nhàn nhạt.

      ra mẹ còn có đứa bé khác, người đó tất nhiên lớn hơn mình, ước chừng thời gian, đứa bé kia chắc chừng ba tuổi sai biệt lắm, trở lại được mấy tháng, sao chưa từng thấy mẹ nhắc tới, cũng chưa từng thấy người đó tới tìm mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
      " có ý đó, tán thưởng tố chất tâm lý của em." Nam Cung Thần cố ý nịnh hót.
      "Tôi có thể cầu xin chuyện ?"
      "Em đột nhiên nghiêm túc như vậy, quen, có gì cứ việc thẳng ."
      "Mẹ bệnh phải tìm tủy xương thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép, mới có cơ hội hồi phục, chúng tôi chờ tuần lễ rồi, còn chưa có tin tức, bác sỹ vận may tốt có thể phải chờ nửa năm, tôi lo lắng bệnh của mẹ thể kéo dài đến lúc đó, nếu như có thể tìm được người thân của mẹ, tỷ lệ ghép tủy xương lớn hơn nhiều, cho nên... Tôi hy vọng có thể giúp tôi chút." Kiều Tuyết Nghiên tội nghiệp van xin.
      Nam Cung Thần thầm nghĩ trong lòng: em nhàng linh hoạt, nhưng khả năng thực quá khó khăn! Muốn cậu chủ đồng ý hiến tủy xương cho người phụ nữ vứt bỏ cậu ấy ba mươi năm, có khả năng sao?
      Gặp quỷ! Sao chuyện lại trùng hợp như vậy!
      "... Chỉ có thể làm hết sức, em đừng ôm hy vọng quá lớn." chỉ có thể vậy.
      " chịu giúp tay tôi thiên ân vạn tạ rồi, tìm được tôi cũng có cách nào." Kiều Tuyết Nghiên tâm cảm ơn.
      "Đúng rồi, bệnh của mẹ em, trừ Dao Dao, còn có ai biết ? ví dụ như, ba người phụ nữ gặp lần đó ở trước cửa rạp chiếu phim?" Nam Cung Thần dò hỏi, nếu có thể trực tiếp tiết lộ cho thiếu phu nhân, cậu chủ đương nhiên biết.
      " chính là nhóm chị Lương sao?" Kiều Tuyết Nghiên nghi ngờ hỏi.
      "Ừ." Nam Cung Thần vội vàng gật đầu.
      "Có lần tôi gặp chị Lương và chị Tiết ở đường, toàn bộ cho các chị ấy biết rồi."
      "Vậy... Họ có ?"
      " gì?"
      " nào biết." Nam Cung Thần bất đắc dĩ buông tay, xem ra cậu chủ chắc để ý tới chuyện này, mình... Hơi khó khăn!
      Kiều Tuyết Nghiên bĩu môi, mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nhưng cụ thể lại thể là chỗ nào.
      ---------------------------
      Đảo mắt, tuần trôi qua chuyện tủy xương vẫn chậm chạp thấy tiến triển như cũ, ngoài mặt Thẩm Ý Linh gì, nhưng trong lòng cực kỳ hoảng hốt, từ ngôn ngữ hành vi trong ngày thường của bà có thể nhìn ra, bà rất sợ chết.
      Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên cũng gấp gáp, gần như ngày ngày gọi điện thúc giục Nam Cung Thần quấy nhiễu khiến cho có chút thể làm gì, chuyện này, vốn trong phạm vi năng lực của , hệ số khó khăn lớn hơn 101%, làm được.
      Qua hết Tết nguyên tiêu, vợ chồng Cát Xuyến và Đỗ Hướng Hàng cũng từ Thanh Đảo trở lại, ba người bạn tốt tụ họp chung chỗ, trêu chọc đùa vui ầm ĩ đến mấy tiếng đồng hồ, hết sức vui vẻ.
      Cõi đời này vốn có người vui vẻ, có người buồn, đan vào lẫn nhau, tấu lên khúc quân hành của cuộc sống.
      Đằng Cận Tư cũng có phiền não của , ngoài công việc, trừ khuôn mặt bà xã lúc lúc trong đầu, thỉnh thoảng còn có thể xuất người khác, người mà nguyện ý muốn tới nhất.
      Có đôi khi, bạn chính là thích bị coi thường, ràng cần bạn, vứt bỏ bạn, nhìn thấy bạn cũng coi như người xa lạ, còn cái gì mà muốn bỏ xuống tất cả...
      Nhưng bạn lại cố tình dây dưa ngừng nghĩ tới người ta, đây phải tự tìm tội sao?
      Mẹ ruột như thế nào? Cũng chỉ là người mang thai mười tháng sinh bạn mà thôi, khi bà bỏ bạn rời có nghĩ tới bạn là con trai của bà, thời gian qua ba mươi năm khi trở lại còn có thể hỏi câu, vài năm qua bạn sống có tốt ?
      có! hỏi lấy câu, cũng quan tâm cuộc sống ba mươi năm qua của như thế nào, quả lạnh tâm, cũng hạ quyết tâm liên quan gì đến bà, nhưng cố tính lại như mong muốn, tin tức luôn ngừng truyền vào lỗ tai .
      Có lẽ bởi vì thấy quá trình mang thai của nai con, khơi dậy khía cạnh mềm mại trong lòng ; có lẽ bởi vì muốn thấy bà cứ vậy mà chết , còn sống mới là hành hạ đối với bà; có lẽ bởi vì những nguyên nhân khác...
      Ngay cả bản thân cũng ra, từ chối lâu, do dự lâu, với , muốn bước bước kia ra, khó khăn khốn đốn.
      Lương Chân Chân đau lòng nhìn dáng vẻ rối rắm nhíu chặt chân mày của ông xã, đưa tay định vuốt ve chân mày nhíu chặt của , "A Tư, muốn làm cái gì phải làm, em muốn sau này gặp lại dáng vẻ hối hận của , lại nguyện ý vì thế mà nhớ bà ta cả đời, cuộc sống có nhiều chuyện công bằng như vậy, chỉ cần chúng ta thẹn với lương tâm là được rồi."
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 388: Đại kết cục đếm ngược thời gian (2): Gặp ở bệnh viện

      Editor: Puck
      Đằng Cận Tư ôm chặt người trong ngực, trong lòng rối loạn dần ấm áp, nai con đúng, phải làm lựa chọn mới được.

      Ngày hôm sau, Lương Chân Chân vừa đúng lúc phải bệnh viện khám thai, Đằng Cận Tư lập tức chung với , kết quả các hạng mục kiểm tra đều rất bình thường, đôi long phượng thai trong bụng sinh trưởng rất khỏe mạnh.

      tốt, trai , quá toàn vẹn!” Lương Chân Chân rất vui vẻ.

      cảm thấy còn chưa đủ, nên sinh thêm.” Đằng Cận Tư ghé vào bên tai .

      “Hừ! cho em là heo hả!” Lương Chân Chân lườm nguýt , hầm hừ bĩu môi.

      có, chỉ muốn con chúng ta giống , rất đơn.” người đàn ông nào đó cố ý trình diễn khổ nhục kế.

      Lương Chân Chân quả nhiên bị lừa, nhưng còn phải hoàn toàn cam tâm tình nguyện, “Hai đứa bé có thể làm bạn với nhau! Sao đơn?”

      “Con trai khác con , ít nhất thêm hai như thế mới được.” Đằng Cận Tư đưa ra đề nghị.

      “Cái gì? Thêm hai giống vậy! coi em là gì!” Lương Chân Chân tức giận nhìn chằm chằm.

      “Bà xã, em là bà xã độc nhất vô nhị của , đây là suy nghĩ vì con của chúng ta sau này.” Đằng Cận Tư chuyện nhiệt tình sắp xếp mọi thứ.

      “Ngụy biện! Thuần túy là ngụy biện!” Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi.

      “Chân lý.”

      quan tâm đến , em muốn về nhà tố cáo với bà nội.” nâng cao bụng hơi nhô lên sải bước về phía trước, người đàn ông nào đó bị sợ vội vàng đến hộ giá, bây giờ bà xã là lão phật gia, chậm trễ được.

      “Chị Lương, Đằng, hai người đến khám thai sao?” Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc xuống lầu lấy thứ gì đó, đuôi mắt nhìn thấy Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư trong sảnh chính.

      Giọng bất ngờ khiến hai người đồng thời quay sang, lúc nhìn thấy người tới mới ý thức được người tới bệnh viện vì mục đích khác, cho dù nguyện ý thừa nhận, nhưng vẫn phải đối mặt.

      “Tuyết Nghiên, em… Bệnh của mẹ em có tiến triển sao?” Lương Chân Chân mở miệng trước.

      có, bây giờ chỉ có thể chờ.” Nhắc tới bệnh của mẹ, vẻ mặt Kiều Tuyết Nghiên hơi như đưa đám.

      “Mùi nước khử trùng trong này quá gay mũi, Tuyết Nghiên, em có thể theo chị tới vườn hoa lúc ?” Lương Chân Chân muốn cho ông xã thời gian, trước khi đến hai người thương lượng xong, tính toán công khai hiến tủy xương cho Thẩm Ý Linh.

      “Được!” Kiều Tuyết Nghiên đồng ý rất sảng khoái.

      Đợi sau khi bóng lưng hai người dần biến mất, Đằng Cận Tư mới xoay người vào thang máy, trực tiếp tìm bác sỹ Trần phụ trách điều trị chính cho Thẩm Ý Linh, tiến hành đàm phán bí mật phen với ông ấy.

      Sau loạt kiểm tra, tủy xương của lại thích hợp với Thẩm Ý Linh, đây vừa là kết quả muốn, lại phải là kết quả mong muốn.

      Bác sỹ Trần ngạc nhiên ngờ trong lòng, danh tiếng của Đằng Cận Tư ở thành phố C như sấm bên tai, gần như ai biết ai hiểu, cậu ta lại chủ động hiến tủy xương cho người phụ nữ xa lạ, đây đúng là chuyện lạ!

      Mà tủy xương của cậu ta lại thích hợp với Thẩm Ý Linh, còn muốn hiến tặng giấu tên, cũng cầu ông giữ bí mật nghiêm ngặt.

      Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến bác sỹ Trần kịp phản ứng, trong lòng tràn đầy nghi vấn cũng thể tìm kiếm đáp án, chuyện này hơi quỷ dị, hoặc vận số của Thẩm Ý Linh quá tốt!

      “Nhớ, tôi muốn chuyện này có người thứ ba ngoài hai chúng ta biết, nếu , tự gánh lấy hậu quả! Chắc ông cũng nghe tới thủ đoạn của tôi, đừng rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt.” Đằng Cận Tư hoàn toàn uy hiếp.

      “Đằng thiếu yên tâm, tôi bảo đảm giữ kín như bưng.” Bác sỹ Trần đương nhiên nghe tới thanh danh của Đằng Cận Tư.

      “Đó là tốt nhất!” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lùng, “Khi nào bắt đầu?”

      “Nếu sáng mai cậu quay lại, tôi sắp xếp phòng riêng, hôm nay sắp trễ rồi.”

      “Được.”


      Thẩm Ý Linh nằm mơ cũng nghĩ đến chuyện tủy xương tìm được rồi, vui vẻ đến kiềm chế được, bệnh của bà có hy vọng rồi, lập tức có thể tiến hành phẫu thuật, cuối cùng bà cần làm cơn ác mộng kinh khủng đó.

      Kiều Tuyết Nghiên cũng rất vui vẻ, tin tức này vô cùng tốt với , cuối cùng mẹ được cứu rồi! Mà , cách chân tướng thân thể mình gần thêm bước.

      “Mẹ! tốt quá! Người tốt có báo đáp tốt, tối nay cuối cùng mẹ có thể ngủ yên ổn rồi.” hưng phấn .

      “Đúng vậy! Mấy ngày qua, mỗi đêm tối mẹ đều gặp ác mộng, ôi…” Phiền muộn giữa hai chân mày của Thẩm Ý Linh được vui sướng tách ra rất nhiều.

      “Xem ra chị Lương là… của con” (Phúc tinh). đến nửa, Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên ý thức được mẹ rất ưa chị Lương, trong lòng lại ảo não thôi.
      " ta lại gì với con đấy?" Giọng Thẩm Ý Linh đột nhiên trở nên bén nhọn.
      "Mẹ, mẹ đừng như vậy, con chỉ vừa khéo gặp Đằng đưa chị Lương đến bệnh viện khám thai, sau đó chúng con chuyện phiếm lúc, bọn họ là người tốt, giúp con nhiều như vậy, con cảm thấy tốt... Có phải mẹ có thành kiến với chị Lương ?" Kiều Tuyết Nghiên lấy dũng khí hỏi.
      "Con cái gì? Đằng Cận Tư cũng tới?" Giọng Thẩm Ý Linh đột nhiên cao lên vài quãng.
      " Đằng đưa chị Lương đến bệnh viện khám thai là chuyện rất bình thường! Mẹ làm sao vậy?" Nghi vấn nơi đáy lòng Kiều Tuyết Nghiên càng lúc càng nặng.
      Thẩm Ý Linh có thể nhận ra mình hơi kích động quá đáng, nên thêm gì nữa, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cắm vào thịt, ngũ vị tạp trần như lăn lộn trong lòng.
      Chẳng lẽ, đây chỉ là trùng hợp sao?
      Tại sao nó vừa xuất , lại truyền đến tin tức tốt tìm thấy tủy xương thích hợp, đây rốt cuộc là trùng hợp hay là...
      dám nghĩ tiếp, ràng là chuyện thể nào, người kia hận mình vậy, sao đông ý hiến tủy xương cho mình?
      ! Nhất Định phải nó! Cho dù là mẹ con ruột, cũng nhất định có thể phù hợp, đây nhất định là trùng hợp! Bà tự an ủi trong lòng, nhưng có lý do thuyết phục mình tin tưởng hoàn toàn.
      "Mẹ sao, mẹ chỉ vui mừng." Sauk hi khiếp sợ Thẩm Ý Linh lập tức bình phục, bà thể để cho con nhận ra cái gì, những chuyện cũ kia vẫn nên ra tương đối tốt hơn.
      Vui mừng phải phản ứng này, điểm này Kiều Tuyết Nghiên biết trong lòng, có thứ gì đó dần ràng trong đầu , kể từ khi tới thành phố C, mẹ chưa bao giờ câu có ích với mấy người chị Lương, phải chứa thành kiến chính là mang theo thành kiến, khiến cho thiếu chút nữa cách xa bọn họ, nhưng mỗi lần luôn xa cách chút như vậy.
      Lúc trước, suy đoán chị Lương là con ruột của mẹ, tìm được bác bỏ, căn cứ vào đầu mối lần trước Nam Cung Thần cung cấp, so với tuổi cửa người kia thấp hơn ba mươi tuổi.
      Trời ạ! phải là...
      bị chính ý tưởng to gan này dọa nhảy dựng, càng nghĩ càng thấy có nhiều điểm nghi vấn, ép tới sắp thở được, chỉ muốn mong sớm biết chân tướng.
      "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm chút , bồi dưỡng tinh thần ngày mai mới có thể làm phẫu thuận."
      "Ừ, tiểu Nghiên, tới đây để mẹ nhìn con." Thẩm Ý Linh mỉm cười vẫy tay với con .
      Kiều Tuyết Nghiên chậm rãi tới, thân mật ngồi bên giường, mặc cho mẹ vuốt ve gò má mình, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
      "Tiểu Nghiên, ngày mai phẫu thuật rồi, tối nay con về lấy cho mẹ chút đồ dùng hàng ngày và quần áo thay giặt, bên ngoài quá lạnh, sáng sớm mai lại tới."
      Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc, nhưng Kiều Tuyết Nghiên vẫn gật đầu đồng ý, lại nghĩ rằng, chuyến này, chính là người với người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất.
      ------------------------------
      Đêm khuya, hai mẹ con nằm giường của mình lăn lộn khó ngủ, hưng phấn qua chính là suy nghĩ, suy nghĩ cùng chuỗi kiện, suy nghĩ... Cái gì mới là ? Cái gì mới là chân tướng?
      Kiều Tuyết Nghiên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện phù hợp đến mức khiến sợ, trách được Nam Cung Thần cũng đồng ý nhiều lời, chẳng lẽ bọn họ đều là người chứng kiến?
      Chỉ mình chẳng biết gì, còn ngây ngốc coi ai cũng là người tốt?
      Đêm dài đằng đững, ngủ được, nơi nào đó trong lòng càng lúc càng lạnh...
      Thẩm Ý Linh nằm giường bệnh viện, lần đầu tiên nhớ lại chuyện cũ ba mươi năm trước, vẫn còn nhớ ngày bà xách va li hành lý rời , bé trai ba tuổi liều mạng kéo vạt áo của bà, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, giọng trẻ thơ đau xé cõi lòng, "mẹ, cần , đừng bỏ lại mình a Tư..."
      Nơi nào đó trong lòng bà nhéo lại, nhưng vẫn hạ quyết tâm đẩy tay nó ra, cũng quay đầu mà rời , ngay lúc đó bà còn chút hy vọng nào với Đằng Diệu Bắc, hết sức thất vọng chính là chết lặng, ngay cả con ông bà ta cũng muốn, dù sao bà cũng mang theo được, cần gì giãy giụa vô vị đây?
      Hối hận ?
      ! chút bà cũng hối hận!
      Nhưng vì cái gì trong lòng cảm thấy... khó chịu đây?
      Bà chưa từng hy vọng xa với nó hiến tủy xương cho mình, vẫn cho rằng nó hận mình thấu xương, hơn nữa mình còn chịu nhận nó, nhiều như vậy để cho nó đau lòng khổ sở.
      Từ đầu chí cuối, bà đối xử như thế nào với nó, mà nó đối xử như thế nào với bà?
      Đột nhiên bà cảm thấy thế giới này châm chọc, vòng tới vòng lui, vẫn quay lại chỗ cũ.
      Tự trách, đau lòng, rối rắm đủ các loại cảm xúc vây quanh bà, để cho bà cách nào ngủ được, trong nháy mắt, bà giống như nghĩ thông suốt cái gì, khóe miệng ra nụ cười khổ.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :