1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 379: Chuyện ngoài ý muốn

      Editor: Puck


      ra chuyện là như vậy, Kiều Tuyết Nghiên từ biết Trung Quốc có ngày lễ truyền thống gọi là “Tết lịch”, chỉ tiếc vẫn chưa có dịp thử nghiệm chân chính, khó có được năm nay học tại đại học F, năn nỉ mẹ đón tết lịch ở Trung Quốc, Thẩm Ý Linh bị cầu khẩn, trong lòng mềm nhũn, đồng ý.


      Mấy ngày nay, trong phố lớn ngõ treo đầy đèn lồng màu đỏ, trước cửa từng nhà cũng dán đôi liễn màu đỏ, khắp nơi tràn đầy vui mừng, rất có khí lễ mừng năm mới, cảm giác khi ở nước ngoài hoàn toàn khác nhau.


      Lần đầu tiên sao! Khó trách có hưng phấn nho , nhưng ngoài hưng phấn, lại cảm thấy hơi nhàm chán, bởi vì trong lễ mừng năm mới mọi người ra cửa, hỏi Dao Dao mới biết trong lễ mừng năm mới chính là cả nhà đoàn viên, đêm ba mươi ăn cơm tất niên, mùng đến mười lăm là thời gian thăm bạn, thử hỏi dò mẹ, nơi này có người thân của mình , ví dụ như ông bà ngoại? Còn có phía cha?


      Thẩm Ý Linh cho đáp án rất khẳng định, “ có, ông bà ngoại qua đời từ sớm, bên người thân của cha con cũng gần ba mươi năm qua lại, coi như hết.”


      Đáy lòng Kiều Tuyết Nghiên hơi mất mát, nhưng thể ra, cho nên trong bữa cơm tối tất niên nhà đoàn viên, chỉ có hai mẹ con , đầu năm mồng hai người còn ra cửa, người đường thưa thớt, ra ngoài cũng có ý tứ gì, còn bằng ở nhà xem ti vi.


      Đến mùng hai tết, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực, mùa xuân này giống như mà mùa đau khổ với , ở chỗ này có đến nửa người thân, bạn bè có mấy người như vậy, nhưng tất cả đều có người nhà của mình, chuyện của mình, sao có thời gian chuyện phiếm với mình, chơi với mình?


      Cho nên, cơm nước xong, cùng mẹ công viên tản bộ, hóng mát chút, còn chơi thể dục dụng cụ.


      Nhưng chưa từng nghĩ, Thẩm Ý Linh thân thể luôn luôn khỏe mạnh đột nhiên có điềm báo trước mà té xỉu, Kiều Tuyết Nghiên bị sợ đến trợn tròn mắt, hơi hiểu có chuyện gì xảy ra, sau phút mới ngồi xổm xuống lay thân thể mẹ, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ tỉnh ! Đừng dọa con!”


      Nhưng cho dù lay động thế nào, Thẩm Ý Linh cũng nằm yên động đậy, may mắn lúc đó bên cạnh có người đường tốt tâm, giúp đỡ Thẩm Ý Linh té xỉu dậy, để cho gọi điện thoại cấp cứu 120, chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất.


      Dọc theo đường , vẫn luôn cầu khẩn mẹ ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện gì, lấy điện thoại di động ra, lại phát có người bạn nào có thể nhờ giúp đỡ, bạn tốt chơi đùa với từ đều ở Thụy Sỹ, cách xa vạn dặm, nước xa cứu được lửa gần, dò đến số của Nam Cung Dao, do dự nhiều lần vẫn gọi, buổi sáng ấy còn gửi tin nhắn cho mình định về nông thôn chúc tết bà ngoại, giờ này khẳng định còn chưa về.


      Đến bệnh viện, nhìn mẹ được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, trong lòng nóng nảy như lửa đốt, trong chốc lát, y tá ra, kêu đóng viện phí trước, mới nhớ ra lúc ra cửa mình mang theo tiền, lập tức cầu xin y tá, tiến hành phẫu thuật cho mẹ trước, lập tức về nhà lấy tiền.


      “Tiểu thư, xin lỗi, quy định của bệnh viện trước tiên phải đóng tiền mới có thể tiến hành phẫu thuật trị liệu.” Trong giọng của y tá chứa chút tình người.


      “Đại khái cần bao nhiêu tiền? Bệnh của mẹ tôi có nghiêm trọng ?” Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy mắt phải nhấp nháy liên tục, giống như sắp có chuyện tốt xảy ra.


      “Bệnh của mẹ hơi phức tạp, có thể cần làm phẫu thuật, chẩn đoán bước đầu của bác sĩ có thể là bệnh bạch cầu lymphocytic cấp tính*, nếu quả phải làm phẫu thuật, ít nhất cần mười mấy vạn.” Y tá đoán ước chừng đại khái.


      (*) Bạch cầu lymphocytic cấp tính (All) là loại ung thư máu và tủy xương – mô xốp bên trong xương, nơi các tế bào máu. Từ “cấp tính” trong bệnh bạch cầu lymphocytic cấp tính xuất phát từ thực tế là bệnh tiến triển nhanh chóng và tạo ra các tế bào máu trưởng thành.


      “Cái gì? Bệnh bạch cầu?” Bước chân Kiều Tuyết Nghiên lảo đảo, bị những lời này đánh động sắp đứng vững, mẹ của bình thường rất tốt, sao lại mắc bệnh bạch cầu?


      “Đúng vậy, phải chuẩn bị tâm lý trước tốt.”


      thể nào! Nhất định là các chẩn đoán sai rồi! Thân thể mẹ tôi nhất định khỏe mạnh, sao lại mắc bệnh bạch cầu?” Kiều Tuyết Nghiên kích động .


      Y tá dùng ánh mắt thương hại nhìn , nhìn thấy quá nhiều người thân giống như vậy, sớm tự lạnh nhạt, nhịn được : “Đóng tiền trước, nhanh chóng làm phẫu thuật mới có cơ hội chữa trị tốt cho mẹ , nhốn nháo chói tai có ích lợi gì?”


      Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn bi thương, kể từ sau khi cha qua đời, tiền để dành của và mẹ nhiều; trừ tiền dành cho học còn gì cả, cho nên vẫn định sau khi học xong ra ngoài làm kiêm chức kiếm tiền sinh hoạt. giảm bớt gánh nặng cho mẹ.


      Mười mấy vạn là quá nhiều với ! Hoàn toàn thể lấy ra, trong nháy mắt, trong đầu thoáng qua rất nhiều bóng dáng, gia đình Dao Dao cũng được coi là đặc biệt giàu có, ấy chắc chắn giúp được mình, đám bạn bè ở Thụy Sỹ xa xôi kia cũng cách nào lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ… đến đường cùng rồi sao?


      Đột nhiên, trong đầu thoáng bóng dáng Lương Chân Chân, mười mấy vạn chắc chỉ là khoản đối với chị ấy, nhưng vấn đề là, chị ấy giúp mình sao?


      Cắn môi suy nghĩ mấy phút, cuối cùng lấy dũng khí bấm số điện thoại của chị ấy, trong giọng hơi nghẹn ngào, sợ, sợ mẹ giống như cha rời xa mình, để mình nơi nương tựa nhét vào cõi đời này.


      “Chị Lương, em… Em muốn tìm chị mượn ít tiền.”


      “Xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Lương Chân Chân tràn đầy nghi ngờ, biết vì sao, có cảm giác chẳng lành.


      “Mẹ em cần phẫu thuật, em lập tức bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, em… Chỉ có thể tìm chị giúp tay, chị Lương, em nhất định trải lại cho chị.” Kiều Tuyết Nghiên chỉ sợ chị ấy tin, vội vàng bổ sung.


      Trong lòng Lương Chân Chân kinh ngạc thôi, Thẩm Ý Linh cần làm phẫu thuật? êm đẹp sao ngã bệnh nhập viện rồi?


      “Tuyết Nghiên, chị có thể giúp em, số tiền kia cũng cần em trả gấp, em có thể cho chị, mẹ em bị bệnh gì ?” ra hành lang, lượng cố ép , muốn để ông xã nghe được.


      “Bác sỹ , có thể là bệnh bạch cầu.” Giọng Kiều Tuyết Nghiên rất bất lực, nếu mẹ bị bệnh này, khả năng chữa khỏi cực kì .


      Bệnh bạch cầu.. Lương Chân Chân hoảng hốt lùi lại hai bước, Thẩm Ý Linh lại có thể bị bệnh bạch cầu? Chẳng lẽ người xấu có báo ứng? Điều này cũng tới quá nhanh, mặc dù rất ghét bà ta, nhưng vừa nghe tin tức này, tâm tình vẫn rất phức tạp, nhất là con người ta còn tìm nhờ giúp đỡ.


      “Tuyết Nghiên, em số thẻ cho chị, chị lập tức chuyển khoản giúp em.” Nếu như biết chuyện thôi , biết mà thấy chết cứu phải phong cách của .


      “Chị Lương, cảm ơn chị, em vĩnh viễn nhớ ân tình của chị.”


      Kiều Tuyết Nghiên đống thiên ân vạn tạ, lúc này cho dù ai giúp , đều chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho cảm động.


      Sau khi cúp điện thoại xong, Lương Chân Chân thở dài hơi, cảm giác gì.


      “Sao lại than thở vậy? Ai gọi tới?” Đằng Cận Tư ung dung tới, ân cần hỏi han.


      “A Tư, em rất mâu thuẫn…” Lương Chân Chân biết mình có nên cho , càng biết nên như thế nào, vừa sang năm mới, thể để cho người ta có năm yên ổn sao?


      “Sao đây?” Đằng Cận Tư giữ tay trong lòng bàn tay mình, giọng trầm thấp êm ái.


      “Theo em đến ngân hàng chuyến trước.” Lương Chân Chân cầm ngược lại tay , vào trong nhà, từ biệt mẹ Diệp và Diệp Thành Huân, có chút chuyện cần trước, ngày khác trở về ở, trong lòng Diệp Lan có nỡ nhiều hơn cũng chỉ có thể vẫy tay tiễn bọn họ rời .


      xe, Lương Chân Chân xoắn chặt hai ngón tay, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng, “Ông xã, hận Thẩm Ý Linh sao?”


      Đằng Cận Tư lái xe thân hình hơi khựng lại, rồi khôi phục tự nhiên, hiểu sao nai con lại đô nhiên đề cập đến người phụ nữ kia, “ ta là người quan trọng với .”


      “Nếu như… Em là nếu như, bây giờ bà sắp… Chết rồi, nghĩ sao?” Lương Chân Chân ấp úng , vừa vừa quan sát sắc mặt của ông xã.


      “Rốt cuộc em muốn cái gì?” Đằng Cận Tư nhạy cảm phát kể từ sau khi nai con nhận điện thoại, cũng hơi được bình thường…


      Trong lòng Lương Chân Chân cân nhắc liên tục, cho dù thế nào, người kia vẫn là mẹ A Tư, có quyền biết.


      “Vừa rồi là Kiều Tuyết Nghiên gọi điện thoại tới, ấy Thẩm Ý Linh đột nhiên té xỉu, sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra mới biết bị… Bệnh bạch cầu.”


      Ngón tay Đằng Cận Tư khẽ run, thiếu chút nữa giẫm sai chân thắng, “ ta gọi điện thoại cho em những thứ này làm gì?”


      ấy muốn tìm em vay tiền, em hỏi ấy xảy ra chuyện gì.” tới đây, tình lập tức sáng tỏ.


      “Chẩn đoán chính xác rồi sao?” Đằng Cận Tư hết sức muốn ngăn chặn tâm tình của mình, nhưng thanh khẽ run vẫn tiết lộ khẩn trương và lo lắng, mặc dù muốn thừa nhận đến cỡ nào, dù gì Thẩm Ý Linh cũng là mẹ ruột của , nếu bà sống tốt, mình có thể chút e dè hận bà, coi bà như người xa lạ.


      Nhưng đột nhiên bà bị bệnh bạch cầu, tương đương với mắc bệnh khó trị, chừng ngày nào đó rời khỏi trần gian rồi.


      Lúc này, nên lấy tâm tình gì đối mặt với chuyện này đây?
      Last edited by a moderator: 19/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 380: phen hú vía

      Editor: Puck

      Sau khi trầm mặc ngắn ngủi trong xe, Lương Chân Chân chậm rãi mở miệng, “A Tư, nếu chúng ta chuyến đến bệnh viện?”

      lúc lâu, Đằng Cận Tư vẫn lên tiếng, từ bên cạnh nhìn sang, môi mỏng của mím rất chặt, lộ ra vẻ lạnh lùng kiên nghị, mắt nhìn phía trước, dường như sóng gợn, nhưng Lương Chân Chân phát cầm tay lái rất chặt.

      phải ngân hàng sao?” lạnh nhạt sang chuyện khác.

      “Ừmh… Vậy ngân hàng thôi.” Lương Chân Chân biết được trong lòng thể tiếp thu chuyện như vậy ngay lập tức, cần quá trình hấp thu, nên thêm nữa.

      Tốc độ chuyển khoản rất nhanh, gửi tin nhắn cho Kiều Tuyết Nghiên, tiền chuyển đến thẻ của em, nộp viện phí, có tiến triển hoặc tình huống gì kịp thời điện thoại cho chị, mình em gánh nổi, là bạn bè, chìa tay giúp đỡ em cần phải vậy.

      Sau khi Kiều Tuyết Nghiên nhận được tin nhắn trả lời lại: Chị Lương, em vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của chị trong lòng, cám ơn chị!

      Lương Chân Chân lặng lẽ thở dài trong lòng, số mạng biết trêu người, thời gian sau ba mươi năm, mẹ a Tư biến mất đột nhiên xông ra, còn dẫn theo con bên cạnh, tính toán, cũng là em cùng mẹ khác cha với a Tư, nhưng tính tình mẹ lại quái dị ích kỷ, sao cũng chịu nhận con trai, chỉ tập trung tinh thần thích con .

      Nếu Thẩm Ý Linh có thể hơi rộng lượng hiền lành chút, có phải kết quả khác?

      Sau khi làm xong thủ tục chuyển khoản, hai người lái xe về nhà, dọc đường trầm mặc hiếm thấy, Đằng Cận Tư mím môi suy nghĩ, Lương Chân Chân rất lo lắng liếc nhìn mấy lần, mấy lần há mồm định gì, cũng mở miệng.

      Sau khi về đến nhà, Đằng Cận Tư cởi áo khoác ngoài lập tức lên lầu, Lương Chân Chân sắc mặt rầu rĩ nhìn theo bóng lưng , cảnh này vừa vặn bị Đằng lão phu nhân nhìn thấy, hỏi dò: “Chân Chân! phải tới nhà mẹ Diệp cháu ăn cơm rồi trở lại sao? A Tư và cháu buồn bực?”

      có! A Tư ấy bởi vì chuyện công tác… Tâm tình hơi tốt, chúng cháu nghĩ buổi tối trở lại ăn cơm chung với bà nội!” Lương Chân Chân lập tức tới ôm cánh tay Đằng lão phu nhân, nũng nịu sang chuyện khác.

      sao? Bà già ta cũng dễ lừa dối như vậy đâu!” Đằng lão phu nhân cười híp mắt vạch trần lời dối của cháu dâu.

      “Bà nội, cháu nào dám lừa bà?” Lương Chân Chân cười đến mắt cong cong.

      “A Tư do bà nhìn từ mà lớn lên, tất cả cảm xúc của nó đều thể gạt bà, hơn nữa nó luôn phân chia chuyện công và chuyện riêng rất ràng, chưa bao giờ mang cảm xúc công việc về nhà, , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Đằng lão phu nhân hổ là hỏa nhãn kim tinh, muốn láo dưới mí mắt bà, hoàn toàn thể.

      trán Lương Chân Chân đầy mồ hôi, khí ấm trong phòng mở quá lớn, mặc bộ dài tay hơi chịu nổi, đồng ý với a Tư, cho dù như thế nào cũng được chuyện về Thẩm Ý Linh với bà nội, tuổi bà cao, thể bị kích thích.

      “Bà nội, bà có hỏa nhãn kim tinh, cháu sợ bà, ra cũng phải chuyện lớn gì, chính là Diệp Thành Huân ấy trở lại, cháu nghĩ chuyện qua lâu như vậy, trước mặt mẹ Diệp trong năm mới, dù sao cũng phải hòa thuận đúng ? Cho nên cháu có hàn huyên với ta mấy câu, sau đó… a Tư ấy mất hứng.” Lương Chân Chân hết cách rồi, chỉ có thể láo, trong lòng thầm nghĩ: a Tư, cũng nên trách em, em cũng bất đắc dĩ.

      Đằng lão phu nhân như tin như nhìn , nghe chuyện như vậy, nhưng vì sao bà có cảm giác là lạ ở chỗ nào? Chẳng lẽ là ảo giác?

      “Cháu là, a Tư nó ghen?”

      Lương Chân Chân liên tục gật đầu ngừng, mặt tỏ vẻ khổ sở, “Bà nội, bà cũng biết ta phải ruột của cháu, ở trong lòng cháu, vĩnh viễn chỉ là kết nghĩa, mặc dù xảy ra chuyện ba năm trước, nhưng dù sao ta vẫn là con trai của mẹ Diệp, cũng nhận báo ứng, mà bây giờ cháu hạnh phúc như vậy, nê học được khoan dung và cảm ơn mới đúng.”

      “Đứa bé ngoan, cháu đúng, là a Tư nó cố tình gây .” Đằng lão phu nhân là người tin Phật, vốn tâm địa thiện lương, nhanh chóng tin tưởng lời rồi.

      “A Tư ấy chỉ lo lắng cho cháu thôi, bà nội yên tâm, chúng cháu nhanh chóng hòa thuận.” Lương Chân Chân sinh lòng áy náy, cũng rất bất đắc dĩ mới vậy. O(╯□╰)o

      “Ừ, lúc đàn ông ghen giống như đứa bé bự, cần phụ nữ chúng ta kiên nhẫn dụ dỗ.” Đằng lão phu nhân hiền hòa truyền thụ kinh nghiệm.

      “ Có ? Vậy bây giờ cháu lên lầu dụ dỗ ấy.” Lương Chân Chân cười hì hì đáp lại, đứng dậy lên lầu.

      Trong thư phòng lầu, Đằng Cận Tư đứng bên cửa sổ sát đất, đốt điếu thuốc, hút mạnh, tiếp theo phả ra chuỗi dài khói mù lượn quanh, che biểu cảm trong tròng mắt đen của .

      Từ khi biết người phụ nữ kia bẹ bệnh bạch cầu, trong đầu có hai giọng gây gổ.

      : xem chút , dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của mình, cho dù bà độc ác tuyệt tình thế nào, mình cũng do bà khổ sở mang thai mười tháng sinh ra, có thể bà lập tức rời khỏi trần gian, về tình về lý, mình nên gặp bà lần cuối.

      giọng khác phản bác: nhìn cái gì vậy? Người phụ nữ vô tình ích kỷ đó bị ác báo đáng đời! Ban đầu bà vì theo đuổi hạnh phúc mà độc ác bỏ rơi mình mới gần ba tuổi, thời gian trôi qua ba mươi năm mới trở lại, biết mình là con trai ruột của bà, lại cố ý nhận mình, còn muốn buông bỏ tất cả, chỉ muốn sống cuộc sống yên tĩnh tại, đây là lời người mẹ nên sao? Chẳng lẽ bà suy tính đến cảm nhận của con trai bà?

      Hai giọng khác biệt vẫn lẩn quẩn bên lỗ tai , khiến lòng sinh ra phiền muộn, khói cũng phả mạnh mẽ.

      Lúc Lương Chân Chân đẩy cửa tiến vào, bên chân có hai đầu mẩu thuốc lá rồi.

      “ Khụ... Sặc chết rồi! Ông xã, quên đồng ý với em quãnh thời gian này cấm thuốc cấm rượu sao? Bé cưng ngửi thấy mùi này, ảnh hưởng đến sinh trưởng của chúng.” vừa vừa qua mở cửa sổ, muốn khí lưu thông, loại trừ sạch mùi khói thuốc trong phòng.

      “ Nai con, em ngủ , muốn mình lúc nữa, lập tức tốt rồi.” Đằng Cận Tư vội tắt điếu thuốc còn chưa hút xong, hai mắt nhìn ra xa bên ngoài cửa sổ.

      “ Ừ, em chờ tới kể chuyện xưa cho cục cưng, bác sỹ dưỡng thai rất quan trọng.” Lương Chân Chân cười , sau đó xoay người ra ngoài, đóng cửa giúp , mấp máy môi, vào phòng ngủ.

      Đằng Cận Tư đương nhiên hiểu hàm nghĩa mấy câu kia của bà xã, mịt mờ cho biết, còn có , còn có bé cưng, bọn họ cần .

      Nửa giờ sau, giống như nghĩ thông suốt chuyện nào đó, ra khỏi thư phòng, trở lại phòng ngủ, giường để áo ngủ chỉnh tề, cửa phòng tắm khép hờ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy “ Ào ào” trong đó, cầm áo ngủ vào.

      Lương Chân Chân tắm hiển nhiên ngờ ông xã đột nhiên vào, vừa nghiêng đầu thấy người sống sờ sờ, bị sợ đến thiếu hcust nữa té ngã, máy mà Đằng Cận Tư kịp thời ôm , mới tránh khỏi tai họa.

      Người mẹ mang thai năm tháng chính xác thể tùy tiện té ngã, đó chính là tương đối nguy hiểm.

      “ Ông xã, định hù chết em sao! Lặng yên tiếng động xuất sau lưng em.” Đôi tay Lương Chân Chân ôm cổ , hờn dỗi dẩu môi, may mà chỉ suýt té, phản ứng người nào đó cũng khá nhanh, sợ bóng sợ gió trận mà thôi.

      “ Bà xã, em sao chứ? Vẫn nên gọi điện thoại kêu bác sỹ Đinh tới đây chuyến, nếu yên lòng.” Đằng Cận Tư cũng bị động tác nguy hiểm vừa rồi của hù sợ, nơi trái tim vẫn nhảy “ Thình thịch” ngừng.

      mảnh mai như vậy chứ?” Lương Chân Chân sờ bụng, có cảm giác khác thường.

      Đằng Cận Tư vẫn chau mày, thận trọng tắm giúp , bản thân rất đơn giản, sau đó dùng khăn lông bọc ôm ra phòng tắm, đặt lên giường, lấy áo lót, quần lót và áo ngủ kiểu bảo thủ trong tủ quần áo ra, dốc sức giúp mặc vào.

      “ Ông xã, có chuyện gì đâu!” Lương Chân Chân nâng mặt , giọng rất nghiêm túc.

      được, để bác sỹ Đinh tới kiểm tra chút, ông ấy ở ngay bên cạnh, rất gần.” Đằng Cận Tư khăng khăng giữ ý kiến.

      Lương Chân Chân thấy dáng vẻ nghiêm túc của , đành lòng cái gì nữa, a Tư ấy phải muốn cầu xin an tâm sao, cs lý do gì để ngăn cản .

      Bác sỹ Đinh tới rất nhanh, dưới cầu của Đằng Cận Tư rất cẩn thận bắt mạch kiểm tra cho Lương Chân Chân, làm kiểm tra toàn diện.

      “ Đằng thiếu, thiếu phu nhân cùng thai nhi trong bụng đều rất khỏe mạnh, như thế này, qua ba tháng đầu, tính nguy hiểm giảm bớt phân nửa, dĩ nhiên, vẫn cần chú ý nhiều điểm, nhất là mùa đông, ra cửa phải mặc đồ chống trơn mới được, té ngã là tối kỵ.”

      “ Bác sỹ Đinh, tối khuya còn gọi ngài tới đây, phiền toái rồi.” Lương Chân Chân cười híp mắt cảm ơn.

      “ Thiếu phu nhân xem trọng rồi, đây là chức trách nên làm của Đinh tôi.” Bác sỹ Đinh dọn dẹp hòm thuốc đứng dậy cáo từ.

      Đợi sau khi ông , Đằng lão phu nhân mặc áo ngủ tới, “ Xảy ra chuyện gì? A Tư cháu cũng là, tinh thần Chân Chân tập trung lên người cháu, về sau đừng ăn giấm loạn nữa.”
      Last edited by a moderator: 18/5/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 381: Buổi tối ngọt ngào
      Editor: ChiMy

      Đằng Cận Tư hiểu, ăn giấm loạn? ăn giấm loạn lúc nào hả?

      Mí mắt của Lương Chân Chân nhảy đến mấy lần, phải bà nội ngủ rồi sao? Tại sao dậy rồi? Chỉ có thể mở miệng cười, "Bà nội, sao đâu! Là do A Tư quá căng thẳng, làm phiền bác sĩ Đinh đến đây chuyến, ông ấy ta cháu và cục cưng đều rất khỏe mạnh."

      "Ừ, có việc gì là tốt, A Tư. . . . . ." Đằng lão phu nhân còn chưa xong, liền bị Lương Chân Chân trách móc rồi.

      "Bà nội, bà ngủ , đừng lo lắng cho chúng cháu." mặt mày hớn hở .

      Đằng lão phu nhân hoài nghi nhìn hai người cái, trong lòng cho là Chân Chân cố ý bao che, liền cái gì nữa, người làm bà ngoại như bà, dĩ nhiên hi vọng nhìn thấy cháu trai và cháu dâu hạnh phúc mỹ mãn.

      Trở về phòng, Đằng Cận Tư liền nhịn được hỏi: "Em và bà nội cái gì vậy?"

      "Còn phải là bởi vì ." Lương Chân Chân quyệt miệng ngồi vào giường, dáng vẻ ai oán.

      "Bởi vì ?" Người đàn ông nào đó hơi nghi ngờ, chuyện này liên quan gì tới đây?

      "Chính là lúc mới trở về! đen mặt thẳng lên lầu, em ở dưới lầu bị bà nội chặn lại, bà liền hỏi bị sao vậy, sau đó em liền với bà là bởi vì chuyện công tác, ai ngờ bà nội tin lời của em, còn nhìn từ đến lớn, mọi cử động của đều như lòng bàn tay, đừng hòng lừa gạt bà. Trong lúc bối rối, biết thể với bà chuyện của Thẩm Ý Linh, bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời bịa lời dối đáng tin, may là, bà nội tin." Vẻ mặt của Lương Chân Chân hơi bất đắc dĩ.

      "Người có thể lừa gạt được bà nội, quả rất ít, rốt cuộc em với bà cái gì?" Đằng Cận Tư khẽ nhếch đuôi mắt lên lên, thành đường cong đẹp mắt, nhàn nhạt phiêu đãng ra ngoài.

      Lương Chân Chân trở mình cái lăn vào nằm trong ngực , hai cánh tay vòng quanh eo của chặt, toét miệng cười cười, "Em ghen."

      "Ghen?" Đằng Cận Tư kéo dài , đáy mắt cũng mang ý cười.

      Bình thường dưới tình huống này, Lương Chân Chân đều là thẳng thắn được khoan hồng, lại ! cũng làm gì sai, cái này gọi là lời dối có ý tốt, rang bà nội quá khôn khéo.

      Nghe trong ngực nửa nũng nịu trần thuật đầy đủ câu chuyện, Đằng Cận Tư đối với vừa vừa hận, trách được bà nội ăn dấm loạn, ra là nai con cố ý "Phỉ báng" , xem có trừng trị tốt .

      Giơ cánh tay lên làm bộ muốn đánh cái mông của , Lương Chân Chân gào khóc , "HUHU. . . . . . Cái này gọi bạo lực gia đình! Con còn chưa ra đời đâu, muốn đánh ba mẹ con em, Hừ!"

      Đằng Cận Tư bị chọc cho dở khóc dở cười, đánh khi nào, cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, hơn nữa, láo cũng là vì giúp mình giữ bí mật, được người vợ như thế, thấy đủ rồi.

      "Bà xã ngoan, đừng la nữa, bà nội lại bị đánh thức làm sao đây?" Đằng Cận tư cười dụ dỗ .

      "Em liền bắt nạt em, bạo lực gia đình!" Lương Chân Chân hừ lỗ mũi, há mồm cắn cái ngực .

      "Này, nằm ở đây, mặc cho em bắt nạt có được hay ?" Đằng Cận Tư chậm lại, nhu tình như nước.

      Lương Chân Chân cũng kiểu cách, trực tiếp nhào tới, gặm cắn ngực , khắp nơi đều là dấu răng và nước miếng, Đằng Cận Tư lo lắng có thai, cũng ngăn cản, ngược lại mặc cho làm loạn.

      Vốn là chỉ là đùa giỡn, nhưng hai người cũng đánh giá cao tự chủ với nhau, trong chốc lát, ngay cả hô hấp cũng rối loạn, bốn cánh môi hề báo trước dính vào chỗ, hôn đến kích tình triền miên, Lương Chân Chân rất nhanh liền cảm thấy vật cứng chống đỡ ở giữa hai chân mình, trong cơ thể liền dâng lên cảm giác khô nóng quen thuộc.

      "Nai con. . . . . ." Đột nhiên Đằng Cận Tư buông bà xã trong ngực ra thở hổn hển, giọng như ruồi muỗi.

      " tối nay mặc cho em bắt nạt." Lương Chân Chân đỏ mặt , thẹn thùng vô cùng, biết tối nay tâm trạng của A Tư tốt, nhìn dáng vẻ đau lòng khổ sở của trong lòng mình cũng thoải mái, nhưng chuyện này có cách nào khuyên, chỉ có thể dựa vào chính tự vượt qua, điều có thể làm, chỉ có vĩnh viễn ở bên cạnh , xoa dịu lên vết thương của .

      xong, liền ngồi lên dục cọng của , bởi vì chưa làm đủ khúc dạo đầu, bên trong có chút chặt, giống như nhung tơ bình thường bao quanh , ấm áp.
      "Nai con, em..." Đằng Cận Tư ngồi dậy động tình hôn bộ ngực đẫy của bà xã, lúc lúc nặng, hàm răng gặm cắn, cho đến khi viên đào kia thẳng đứng, mới bỏ qua cho cái này hái quả còn lại.
      Nụ hôn của dịu dàng như vậy, giống như mưa bụi tháng ba ở Giang Nam, dần dần thấm ướt cả người , cơ thể đều mềm nhũn, say mất rồi.
      "Ông xã, em cũng ..." mở miệng như tuyên thệ, nhưng giọng dần bị tình dục nhuộm dần, uyển chuyển quyến rũ, có loại tư vị khác lượn lờ ở trong trái tim của Đằng Cận Tư, chỉ muốn hung hăng ôm vào trong ngực thương .
      Nhưng mà, bây giờ là thời gian vô cùng quan trọng, cho dù trong lòng muốn gì cũng phải cố gắng kiềm chế, sáu tháng sau mới có thể tận tình thương trong ngực, haizzz... Đêm dài đằng đẵng, là đau khổ!
      Ngón tay dọc theo làn da mịn màng của , cho đến cái mông vung cao của , lại chuyển qua khẽ xoa nơi kết hợp của hai người, làm thể kiềm chế được khẽ rên, bên trong cũng dần dần ươn ướt hơn rất nhiều, bàn tay nâng cái mông của , ở bên tai , "Ngoan, tự mình động."
      Lương Chân Chân cúi đầu cắn cái vai , ôm cơ thể của chậm chạp di động, cũng dám làm động tác quá lớn, ngộ nhỡ làm đứa bé bị thương sao?
      Dĩ nhiên là Đằng Cận Tư hài lòng với động tác chậm như vậy, chỉ có thế giúp đỡ , ra , cũng là giúp mình.
      "A..." Thình linh xảy ra va chạm làm đánh nát hết lý trí của , chỉ có thể phát ra tiếng thở dốc mềm mại đáng , từng đợt khoái cảm trong cơ thể cuồn cuồn kéo tới, khát vọng loại cảm giác này nhưng lại sợ đứa bé trong bụng bị thương tổn, mơ hồ : "... chút..."
      Dĩ nhiên Đằng Cận Tư hiểu ý của , động tác rất bảo thủ, dám quá mức khoa trương, bờ môi nóng bỏng đặt lên cánh môi mềm mại của lần nữa, "Ôm chặt ."
      Lương Chân Chân nghe theo lời ôm cổ của , nhiệt tình hôn trả , khống chế gia tăng tốc độ...
      Rất nhanh, nhắm mắt lại, cùng đạt tới đỉnh vui sướng, hai người cũng kiềm chế được ôm chặt đối phương, cơ thể hơi run rẩy.
      Mặc dù nhiệt độ bên ngoài độ C, gió lạnh thấu xương, nhưng bên trong nhà rất ấm, phen vận động, khó tránh khỏi cả người đầy mồ hôi, cả người Lương Chân Chân mềm nhũn nằm ở người , lười phải động đậy, tùy tiện xử lý phía dưới, ôm vào phòng tắm tắm rửa.
      Sau khi ra, mặt đỏ ửng, giống như là bôi lớp phấn, đẹp mê người.
      "Ưm... Mệt quá." Lương Chân Chân ngáp cái, hơi híp mắt lại giống như mèo con lười biếng.
      "Mới ra chút sức em mệt mỏi?" Đằng Cận Tư cưng chiều sờ cái mũi của , trêu ghẹo .
      "Trong bụng người ta còn có hai người, so với em thua thiệt rất nhiều." Lương Chân Chân bĩu môi bất mãn kháng nghị.
      "Vậy, chờ sau khi sinh, em thử lần nữa?"
      " cần, việc tốn sức nên để cho làm."
      "Lần nào cũng đều là ra sức ở phía , em thương ông xã sao?"Ai bảo thể lực của tốt như vậy..." Lương Chân Chân giọng lầm bầm câu, nhanh chóng chui vào trong chăn.
      "Tiểu bại hoại!" Đằng Cận Tư gặm ở mặt cái.
      "Vậy chính là đại bại hoại, chúng ta là đôi hì hì..." Lương Chân Chân rất sảng khoái tiếp lời, cười đến con mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm, xinh đẹp động lòng người.
      "Nghịch ngợm!" Đằng Cận Tư cười cưng chiều ấm áp, giúp dịch tốt góc chăn, chuẩn bị ngủ.
      Ánh đèn xuống, bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh bóng đêm bên ngoài hơi nồng, mà dường như hai người dường vẫn chưa ngủ, hô hấp vững vàng.
      Hồi lâu, Lương Chân Chân đưa tay sờ lên mặt của người đàn ông bên cạnh, "A Tư, em biết chưa ngủ, còn suy nghĩ... chuyện kia sao?"
      Đằng Cận Tư gì, nhưng hơi thở tiết lộ tâm tư của , " chỉ là thể tiếp nhận ngay lập tức được."
      "Em hiểu, em hiểu." Lương Chân Chân ngừng gật đầu, dừng chút, "Giống như lúc đầu em biết Thẩm Bác Sinh là cha ruột của em vậy, em cũng thể tiếp nhận."
      "Bà ấy muốn bỏ tất cả, chắc hẳn cũng muốn gặp ." Giọng của Đằng Cận Tư hơi tự giễu.
      "Ông xã, mặc kệ làm gì, em cũng là hậu thuẫn mạnh nhất cho , ở trong lòng em, vĩnh viễn đều là tốt nhất," Lương Chân Chân ôm chặt .
      "Ngoan, ngủ , bà ấy và còn bất kỳ quan hệ gì rồi." ra những lời này rốt cuộc cần bao nhiêu quyết tâm, chỉ có Đằng Cận Tư chính biết.
      Lương Chân Chân liền nhắm mắt lại tựa vào trước ngực , như .
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 382: Năm mới vui vẻ ~
      Editor: ChiMy

      Trong bệnh viện, Kiều Tuyết Nghiên canh giữ bên mẹ của suốt đêm, trong lòng luôn nghĩ tới lời bác sĩ , "Mẹ của bị bệnh bạch cầu cấp tính, khả năng chữa khỏi rất , vẫn nên chuẩn bị tâm lý tốt."

      "Bác sĩ, cầu xin ông nhất định phải chữa khỏi cho mẹ tôi, bà ấy chính là người thân duy nhất đời này của tôi." khóc cầu xin.

      " , phải chúng tôi giúp , tỷ lệ chữa khỏi bệnh bạch cầu rất ít, hơn nữa còn phát trễ như thế, trước tiên hãy chờ tin tức ." Bác sĩ cũng bày tỏ thể ra sức.

      Kiều Tuyết Nghiên chợt cảm thấy trời đất sập đổ, ràng hôm qua còn rất tốt, trời xanh mây trắng, nhưng bây giờ, khắp nơi đều giăng đầy mây đen, mờ ảo khiến thể nhìn con đường phía trước.

      Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

      Sáng sớm, Thẩm Ý Linh từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bản thân thân ở trong nơi hoàn toàn xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn hơi bàng hoàng, bà nhớ mang máng chiều hôm qua công viên tản bộ với con , tới lui bà lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, sau đó, cái gì cũng biết.

      Nhìn cách bố trí của căn phòng, hình như là bệnh viện?

      Tiểu Nghiên đâu? về nhà nghỉ ngơi sao? Trong lòng bà thầm nghĩ.

      ra , Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc vào toilet rửa mặt, khi trở lại phòng bệnh phát mẹ tỉnh, trong lòng khỏi phải có bao nhiêu vui mừng.

      "Mẹ, bây giờ mẹ cảm thấy như thế nào? Có chỗ nào thoải mái hay ?" ân cần hỏi han.

      Thấy gương mặt mệt mỏi và đầy lo lắng của con , trong lòng Thẩm Ý Linh thoáng qua dự cảm xấu, "Tiểu Nghiên, con với mẹ, sao mẹ lại ở trong bệnh viện?"

      "Mẹ, mẹ đói chưa, con mua cháo cho mẹ ăn có được hay ?" Kiều Tuyết Nghiên lảng sang chuyện khác.

      "Tiểu Nghiên, có phải mẹ bị bệnh gì hay ?" Vẻ mặt của Thẩm Ý Linh nặng nề, bà phải người ngu, vẫn biết tình trạng cơ thể của mình.

      Kiều Tuyết Nghiên cuối đầu có chút khó xử, cũng biết chắc là gạt được, nhưng định để cho mẹ biết sớm như thế, ngộ nhỡ mẹ chịu nổi đả kích làm thế nào đây?

      "Mẹ, mẹ nằm xuống trước, con mua cháo." xong, liền mở cửa ra ngoài.

      Cho đến khi ra bệnh viện, nước mắt trong khóe mắt mới chảy xuống, vội vàng dùng mu bàn tay lau , thể khóc, lúc này là trụ cột duy nhất của mẹ, phải kiên cường!

      Sau khi mua bữa sáng, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Nam Cung Thần.

      tin lời , giọng rất hoài nghi.

      " có chuyện gì sao?" Kiều Tuyết Nghiên muốn dây dưa với quá nhiều, nhưng ngắt điện thoại của người khác là bất lịch , chỉ có thể hỏi bằng giọng điệu cứng rắn.

      "Bạn học Tiểu Kiều, thái độ của em rất đúng nha! Em còn chưa với 'năm mới vui vẻ', giọng của bé cũng đừng cứng như vậy." Nam Cung Thần chế nhạo .

      Kiều Tuyết Nghiên sắp bị làm cho tức muốn khóc, muốn hung hăng mắng trận, nhưng mình có tâm trạng đó, mẹ bị bệnh làm cho có hứng thú với chuyện gì.

      "Năm mới vui vẻ." xong liền trực tiếp cúp điện thoại, hít mũi cái xách bữa ăn sáng vào bệnh viện, muốn để cho mẹ thấy mình như vậy.

      ******

      Nam Cung Thần bị ngắt điện thoại rất là buồn bực, bình thường Kiều Tuyết Nghiên phải là loại người chịu được đùa giỡn? Hôm nay sao cảm thấy là lạ?

      Lập tức gọi cuộc điện thoại cho em , kết quả nó cũng ràng lắm.

      " à, em biết địa chỉ nhà của Tuyết Nghiên! Có muốn em cho biết hay ?" Nam Cung Dao cười đến ranh mãnh.

      "Làm bạn của ấy, em nên quan tâm cuộc sống của ấy!"

      "Uầy! Cúng biết là ai quan tâm người ta, còn đẩy lên người em, em lập tức gửi địa chỉ cho , thích thôi! Dù sao tối hôm qua e đồng ý dạo phố với chị họ, tự !"

      Nam Cung Dao cúp điện thoại xong lập tức gửi địa chỉ nhà của Kiều Tuyết Nghiên qua, còn tặng thêm câu: trai ngu ngốc, lúc này còn rat ay đợi đến bao giờ> Hái hoa phải hái liền tay, chớ để còn hoa phải bẻ cành.

      Nam Cung Thần bật cười lớn, con nhóc thối! Còn làm thơ với !

      Phòng 301 số 33 chung cư Nam Lâm đường Quế Lâm, nhìn địa chỉ trong di động, suy nghĩ mấy phút, quay ngược đầu xe.

      Lúc chạy qua siêu thị, còn cố ý xuống mua chút quà tặng, nghĩ tới sang năm mới tới nhà người khác, cũng thể tay , kết quả sau khi đến nhấn chuông vẫn có ai mở cửa, còn tưởng rằng là em cố ý đùa giỡn , gửi tin nhắn qua, em chắc chắn địa chỉ chính xác?

      Trong chốc lát, liền có tin nhắn trả lời, sai! Chính xác thể nghi ngờ!

      có chút im lặng hỏi ông trời, chẳng lẽ cả nhà Kiều Tuyết Nghiên ra ngoài chúc tết? Nhưng Dao Dao người thân ở thành phố C?

      Liếc mắt nhìn hộp quà tặng trong tay, làm trước khi tới còn khẩn trương nửa ngày, hóa ra là bị hụt?

      "Chàng trai, cậu đến tìm Tuyết Nghiên sao?" Lúc chuẩn bị xuống lầu, hàng xóm bên cạnh trở về, tốt bụng đến hỏi .

      "Dạ, chúc mừng năm mới, cháu là bạn của Kiều Tuyết Nghiên, xin hỏi hôm nay ấy ra khỏi nhà chưa?" Nam Cung Thần giả vờ khiêm tốn.

      Bà dì này cười đến có chút mập mờ, "Người trẻ tuổi mà! Dì hiểu, Tuyết Nghiên là tốt..."

      Ra khỏi chung cư, Nam Cung Thần rất buồn bực, còn chưa hành tung của Kiều Tuyết Nghiên kia, lại bị bà dì bên cạnh lôi kéo hàn huyên lâu như vậy, haizzz...

      Ngồi xe, nghĩ tới lời bà dì kể từ trưa ngày hôm qua thấy mẹ con Kiều Tuyết Nghiên ra ngoài chưa thấy về, đoán chừng là đến nhà người thân.

      Lại liên tưởng giọng điệu nghẹn ngào của Kiều Tuyết Nghiên, hoài nghi có phải là xảy ra chuyện gì hay , vội vàng bấm số của em , hết mọi chuyện với , cũng cầu vội vàng gọi điện thoại hỏi xem chuyện gì xảy ra.

      Sau khi Nam Cung Dao nghe xong cũng cảm thấy chuyện thích hợp, mặc dù trai thích giỡn, nhưng giọng điệu vừa rồi rất nghiêm túc, tuyệt đối phải là lừa dối mình.

      Lúc đó Kiều Tuyết Nghiên ngồi ở bên trong phòng bệnh cùng mẹ nhìn nhau rơi nước mắt, mới vừa rồi lúc ăn điểm tâm, Thẩm Ý Linh buộc con ra , bằng liền tuyệt thực, Kiều Tuyết Nghiên chỉ có thể thuật lại lời của bác sĩ lần.

      Thẩm Ý Linh vẫn luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng lúc dường như người bà còn hơi sức, yếu đuối ở giường, nửa ngày tiếng nào.

      "mẹ, mẹ đừng như vậy, mẹ đừng làm con sợ có được hay ?" Kiều Tuyết Nghiên khóc ôm lấy mẹ của .

      "Tiểu Nghiên, chúng ta xuất viện , mẹ thích ở trong bệnh viện." Đột nhiên Thẩm Ý Linh ngẩng đầu lên.

      " được, các chuyên gia nghiên cứu phương pháp trị liệu, chừng lập tức có kết quả."

      "Đứa ngốc, con đừng để những cái được gọi là chuyên gia lừa, bệnh bạch cầu là thể chữa khỏi, chúng ta tội gì lãng phí tiền!"

      "Mẹ! Mẹ đừng lo lắng chuyện tiền bạc, yên tâm dưỡng bệnh là được." Kiều Tuyết Nghiên cắn môi kiên cường .

      " cần nữa, mẹ tuyệt đối cho phép con dùng tiền học phí cha con để lại chữa trị cho mẹ, công dã tràng, cần thiết!" Thái độ của Thẩm Ý Linh rất kiên quyết.

      "Con có tiền."

      "Con lấy tiền ở đâu? Mười mấy vạn phải là con số !" Đột nhiên giọng của Thẩm Ý Linh bén nhọn.

      Kiều Tuyết Nghiên mỉm cười với bà, "Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, là con tìm bạn mượn."

      "Tiểu Nghiên con cho mẹ, rốt cuộc là bạn nào cho con mượn nhiều tiền như vậy? Xã hội bây giờ tốt lắm, mẹ hi vọng con học cái xấu."

      "Mẹ! Mẹ tin con sao? Là chị Lương cho con mượn, chị ấy rất tốt." Kiều Tuyết Nghiên vốn muốn ra, bởi vì cảm thấy mẹ có thành kiến đối với Lương Chân Chân, nếu như mà biết là tiền của chị ấy trong lòng thoải mái, nhưng chuyện cho tới bây giờ cũng được.

      Thẩm Ý Linh ngây ngẩn cả người, hồi cũng lên tiếng, ngay sau đó chậm rãi ra: "Tiểu Nghiên, là mẹ nhất thời nóng giận hiểu lầm con, chỉ là mẹ quá lo lắng, xin lỗi." Dừng chút, "Tiền Lương Chân Chân cho lượn, chúng ta thể nhận!" Giọng vô cùng kiên định.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 383: Sấm sét giữa trời quang

      Editor: Puck

      “Tại sao?” Kiều Tuyết Nghiên rất kinh ngạc hỏi, hiểu tại sao mẹ lại ghét chị Lương như thế.

      vì cái gì.” Giọng Thẩm Ý Linh lạnh lùng, hình như muốn nhiều lời.

      Kiều Tuyết Nghiên run run chân mày, trong lòng có quá nhiều nghi vấn, có thể nhìn ra vẻ mặt của mẹ, cũng tiện hỏi nhiều, nhưng giọng rất khẳng định, “Mẹ, con biết tại sao mẹ lại có thành kiến lớn như vậy với chị Lương, tiền chị ấy cho con mượn rồi, trước mắt con cũng trả nổi, nghe lời con yên tâm chữa bệnh được ?”

      Đây là lần đầu tiên Thẩm Ý Linh nghe con dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy với mình, trong lòng khó tránh khỏi hơi giật mình, “Tiểu Nghiên, bệnh mẹ chữa khỏi, con trả tiền lại cho bọn họ, mẹ hy vọng vì bị bệnh chữa được mà để cho con mang lưng khoản nợ.”

      “Mẹ, chuyện con quyết định chắc chắn sửa, ở đời này, con chỉ có mình mẹ là người thân.” Kiều Tuyết Nghiên rất quyết giữ ý mình.

      “Tiểu Nghiên! Mẹ muốn cho con gánh gặng.”

      Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Tuyết Nghiên vang lên, sau khi nhìn thấy tên người gọi lập tức ra ngoài nhận điện thoại, vừa đúng lúc cắt đứt đề tài vừa rồi.

      【 Tuyết Nghiên, ở nhà làm gì vậy? Hôm nay tâm tình tớ được tốt, cậu theo tớ ra ngoài dạo được ?】Nam Cung Dao tùy tiện viện lý do.

      “Dao Dao, bây giờ tớ tiện.” Kiều Tuyết Nghiên hơi khó xử.

      【Cậu sợ dì cậu sao? có chuyện gì, tớ tự mình đến nhà cậu tìm cậu, dì là người thâm minh đại nghĩa *, nhất định Ok!】 Nam Cung Dạo bịa đặt có da có thịt.

      (*) thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai ràng.

      phải vậy, bây giờ tớ ở nhà.” Kiều Tuyết Nghiên dieendaanleequuydonn hơi bất đắc dĩ, vốn muốn bạn học biết, nhưng quan hệ của Dao Dao và tầm thường, haizzz…

      ở nhà? phải cậu ở thành phố C có bà con thân thích sao?】 Nam Cung Dao hoài nghi mở miệng, cũng phát bạn tốt thích hợp, chuyện hơi ấp a ấp úng.

      thăm bà con, tớ…” Kiều Tuyết Nghiên biểu đạt hơi kém cỏi.

      Nam Cung Dao bị lời ấp a ấp úng của bạn đến sốt ruột, 【 Rốt cuộc là thế nào? Chúng ta là bạn bè, giữa bạn bè nên hỗ trợ lẫn nhau.】

      Kiều Tuyết Nghiên cắn cắn môi, lấy quan hệ của và Dao Dao, sớm muộn gì cũng biết , còn bằng bây giờ cho ấy biết.

      “Mẹ tớ đổ bệnh, chúng tớ ở bệnh viện.”

      【Cái gì? Dì đổ bệnh? ở bệnh viện nào, tớ đến thăm hai người.】 Nam Cung Dao hoảng hốt trong lòng, xem ra giác quan thứ sáu về điểm này của trai rất linh, biết trước rồi.

      cần, mẹ tớ thích yên tĩnh, đợi hai ngày nữa .” Kiều Tuyết Nghiên có lo nghĩ của mình, vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục được mẹ, suy nghĩ rối nùi, Dao Dao là người thẳng tính, lỡ cái gì loạn càng thêm loạn.

      Nam Cung Dao nóng nảy, sao mình đây? Về phần trai bỏ qua , làm bạn bè, cũng nên thăm mẹ của bạn tốt đổ bệnh nằm viện.

      【Tuyết Nghiên, lời này của cậu cũng quá làm tổn thương lòng tự ái của tớ! Chửng lẽ tớ là người gay gắt, quyết liệt sao?】 cố ý sử dụng đòn sát thủ.

      Quả nhiên, Kiều Tuyết Nghiên mềm lòng, “Dao Dao, tớ có ý đó! Mẹ tớ bị… Bệnh bạch cầu, nằm viện quan sát, cảm xúc của mẹ hơi ổn định lắm, tớ lo lắng…”

      【… Những bác sỹ kia chẩn đoán sai chứ?】 Nam Cung Dao tự lẩm bẩm, giống như rất khó tin.

      “Nếu có thể, tớ cũng hy vọng là chẩn đoán sai.” Kiều Tuyết Nghiên thở dài, trong lòng bi thương vô hạn.

      Tuyết Nghiên, tớ cũng biết an ủi cậu nhiều, nhưng chỉ cần cậu có bất kỳ khó khăn gì, tớ đều nghĩa bất dung từ * giúp cậu. Lời này ràng rồi, nếu cậu thiếu tiền, tớ có thể nghĩ cách giúp cậu.

      (*) nghĩa bất dung từ: Làm việc nghĩa hề chối từ, hề thoái thác.

      Kiều Tuyết Nghiên ấm áp trong lòng, “Dao Dao, cám ơn cậu.”

      lời khách khí gì đâu, chúng ta là chị em tốt.】Giọng Nam Cung Dao tùy tiện, khí phách cao ngất.

      “Ừ, ngày khác tán gẫu tiếp, tớ có chút việc trước.”

      Sau khi cúp điện thoại xong, Nam Cung Dao vỗ mạnh đùi, trời ạ! quên hỏi nằm ở bệnh viện nào! Khi trai gọi tới phải như thế nào? tránh được lại bị dạy dỗ.


      Kiều Tuyết Nghiên vừa định chuẩn bị vào phòng bệnh, khóe mắt liếc thấy y tá tới, “Kiều tiểu thư, bác sỹ Trần của chúng tôi mời đến phòng làm việc chuyến.”

      dừng lại, trong lòng đoán được bác sỹ Trần muốn thảo luận bệnh tình của mẹ với riêng , vì thế khẽ gật đầu, theo phía sau y tá.

      “Kiều tiểu thư, có tin tức tốt muốn cho , sau khi chúng tôi nghiên cứu chẩn bệnh, bệnh của mẹ có hy vọng rồi, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp, tiến hành phẫu thuật cấy ghép, tỷ lệ thành công là 98%"

      "Có ? Tốt quá! Vậy dùng tủy xương của tôi thôi." Kiều Tuyết Nghiên quả mừng như điên.

      "Vậy được, tôi để y tá đưa kiểm tra, xem có thích hợp hay ."

      "Cảm ơn ngài." Kiều Tuyết Nghiên chân thành cám ơn, hai ngày qua cuối cùng nghe được tin tức tốt rồi!

      Vậy mà chuyện thường thuận lời như vậy, tủy xương của phù hợp với Thẩm Ý Linh, ngay cả máu cũng phù hợp, người máu A, máu RH hiếm thấy.

      "Kiều tiểu thư, nhóm máu của đặc biệt, người nhóm máu RH tính đặc biệt ít, chắc theo nhóm máu của cha. Y tá cười ha hả.

      Những lời này thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang với Kiều Tuyết Nghiên, đây là lần đầu tiên biết nhóm máu của mình, nhưng có thể khẳng định, nhóm máu của cha tuyệt đối phải RH !

      Năm cha xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, trong lúc vô tình nghe được y tá cha nhóm máu O, vẫn khắc sâu ấn tượng, ngờ hôm nay có công dụng rồi.

      " ý tá, người nhóm máu A và nhóm máu O có thể sinh ra đứa con máu RH tính ?" Giọng hơi run rẩy, ngón tay cắm sâu vào trong thịt, dần trắng bệch.

      "Đương nhiên có khả năng!" Y tá trả lời rất khẳng định.

      " thể nào..." Giọng của càng lúc càng suy yếu, trong đầu có đồ vật gì đó "Ầm" xuống.

      Y tá còn tưởng lo lắng chuyện tủy xương, tốt bụng an ủi: "Kiều tiểu thư, cũng đừng quá nóng lòng, bệnh viện cố gắng tìm tủy xương thích hợp với mẹ , chỉ cần tìm được, lập tức tiến hành phẫu thuật."

      "Cám ơn..." thể ra những lời khác rồi, hai ngày nay chịu đả kích càng ngày càng lợi hại hơn, bước chân mông lung rời khỏi phòng xét nghiệp, toàn bộ người lui tới trước mắt trở thành trong suốt, trong đầu bay tới bay lui chỉ có vấn đề: phải là con của cha mẹ?

      lại có thể phải là con của cha mẹ?

      Vậy từ chỗ nào tới?

      Cha mẹ ruột của là ai?

      Hàng loạt vấn đề phức tạp quấy nhiễu , muốn cỡ nào tới phòng bệnh hỏi "Mẹ" chút, rốt cuộc là ai? Nhưng vừa nghĩ tới bệnh của mẹ, lại có dũng khí.

      phải cha mẹ ruột thịt thế nào? Họ nuôi dưỡng mình hai mươi hai năm, từ ngày sinh ra, họ cho mình ăn, cho mình ở, cho mình học, cho mình điều kiện vật chất tốt nhất, chứ đừng chi là thương , rất nhiều đứa bé cùng lứa đều rất hâm mộ có che mẹ thương mình.

      Nếu phải vừa rồi phát nhóm máu có gì đúng, dù thế nào cũng hoài nghi mình phải là con ruột của cha mẹ, cái này giống như quả bom, nổ "Ầm ầm" bên tai .

      mình ngồi ngây ngô ghế dài dưới bệnh viện gần giờ, nhớ lại tất cả mọi chuyện từ đến lớn với cha mẹ, gần như mỗi chuyện đều hạnh phúc, chỉ có thể dùng thương để hình dung tình cảm của bọn họ dành cho mình, trừ cái này, nghĩ ra được từ khác để hình dung.

      Có lẽ, trong cơ thể mỗi con người đều cất giấu phân tử tò mò, nhất là liên quan đến thân thế của mình, hận thể lập tức biết .

      Kiều Tuyết Nghiên đứng lên, trốn tránh phải là biện pháp giải quyết vấn đề, hơn nữa ra ngoài quá lâu, mẹ sinh nghi.

      Cần đối mặt sớm muộn cũng phải đối mặt, để bão táp tới mãnh liệt hơn !

      Trở lại phòng bệnh, Thẩm Ý Linh hỏi câu, "Sao gọi điện thoại lâu như vậy? Có bạn trai?"

      "Là nữ sinh cùng ký túc xá chơi rất tốt, sau khi gọi điện thoại xong, con tới chỗ bác sỹ Trần chuyến, ông ấy cho con tin tức tốt, chỉ cần tìm được tủy xương thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép, bệnh của ngài có thể tốt." Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên muốn gọi hai chữ "mẹ" * kia, đột nhiên xuất khác thường khiến cho cảm thấy khó chịu.

      (*) trong tiếng Trung, mẹ gọi thân mật là mama.

      Thẩm Ý Linh bị tin vui này khiến cho hôn mệ chú ý tới con giống bình thường, "?"

      "Ừm! Mẹ, mẹ có thể yên tâm!" tự thuyết phục trong lòng, bây giờ phải là thời tốt để hỏi thăm chân tướng, ít nhất cũng phải đợi sau khi mẹ phẫu thuật thành công.

      "Vậy... Tốn nhiều tiền phẫu thuật?" Sauk hi Thẩm Ý Linh mừng rỡ lại bắt đầu sầu lo, trong thẻ của bà có khoản tiền gửi ngân hàng khá lớn, nhưng để dùng cho con học, bình thường chi tiêu trong nhà dựa vào tiền lương của bà, bây giờ, bà ngã bệnh nhập viện rồi, chẳng những có tiền lương còn phải bỏ tiền ra, vậy như thế nào mới tốt?

      "Mẹ, mẹ cần quan tâm tới tiền phí phẫu thuật, về sau con có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, trả cho chị Lương, mẹ bây giờ quan trọng nhất chính là yên tâm dưỡng bệnh." Kiều Tuyết Nghiên an ủi, mặc dù phải con ruột của bà, nhưng phí phẫu thuật, phải gánh vác.
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :