1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 369: Hôn lễ thế kỉ ( )
      Editor: ChiMy

      Lương Chân Chân nằm mơ cũng nghĩ đến bạn đồng hành trong miệng A Tư lại là Giai Ny, nghĩ rằng là bà nội, hoặc là Nam Hoa Cẩn, hay hoặc là người bạn mà tin tưởng, nhưng ngàn lần ngờ là Giai Ny.

      "Giai Ny! là bạn!" Lương Chân Chân vui vẻ nhào qua, tâm trạng kích động cần cũng biết.

      "Bà của tôi ơi, bạn từ từ giùm mình, là mẹ của hai đứa con, vẫn tùy tiện như thế." Tiết Giai Ny tức giận , trong mắt khó nén cưng chìu.

      "Giai Ny, mình nhớ bạn muốn chết!" Lương Chân Chân ôm chặt, nhìn thấy bạn tốt rất vui vẻ, đồng thời cũng cảm động vì sắp xếp của ông xã.

      "Mình cũng thế." Giọng điệu của Tiết Giai Ny ấm áp, mấy ngày trước lúc Đằng Cận Tư gọi điện thoại cho , còn buồn bực kia mà, nghe xong lời của mới hiểu được là vì Chân Chân, khỏi bị làm cho cảm động, mặc kệ trước kia ta gây ra chuyện gì, ít nhất bây giờ thể nghi ngờ lòng của ta đối với Chân Chân.

      Bay sang Luân Đôn khoảng 11 tiếng đồng hồ, hai người nửa năm gặp, từ lúc lên máy bay, vẫn líu ríu ngừng, giống như muốn bù hết nửa năm qua.

      Sau hồi trò chuyện, hai người dựa vào nhau thiếp , cách Luân Đôn còn rất xa, nhưng tim của các ở rất gần nhau.

      *****

      Khi Lương Chân Chân biết hôn lễ của và A Tư được tổ chức ở trong lâu đời cổ từ thế kỉ XVII ở Luân Đôn cả người rơi vào trạng thái khiếp sợ, trách được Nam Hoa Cẩn thiết kế cho chiếc đầm cưới hoa lệ đến mức khiến sợ hãi than, mặc vào giống như là công chúa, những chiếc nơ bướm trang sức lịch tao nhã mà mất vẻ đáng lãng mạn, kéo dài từ vòng eo xuống, rất ràng đều được may bằng tay, hoa văn khác nhau vẽ nên bức tranh mộng ảo.

      Trong lòng mênh mông dứt, từ bé lọ lem, rốt cuộc cũng được làm công chúa lần rồi.

      Cho nên Đằng Cận Tư chọn địa điểm cử hành hôn lễ ở trong lâu đài cổ, chính là muốn cho bà xã thanh thế to lớn, hôn lễ lãng mạn xa hoa, muốn mỗi người đều chứng kiến và nai con hạnh phúc, hơn ngàn khách mời từ các nơi thế giới đồng ý lời mời ngồi lên máy bay đến ở khách sạn năm sao ở Luân Đôn, chuẩn bị tham gia tiệc cưới thế kỉ của bọn họ.

      Hôn lễ ngày đó, trường càng thêm náo nhiệt, ước chừng có hơn trăm bảo vệ lại tuần tra ở bên ngoài, từ chối tất cả phần tử khả nghi đến gần, từ chối khéo bất kỳ phóng viên truyền thông.

      Hạnh phúc của có thể biểu diễn cho tất cả mọi người thế giới biết, nhưng cho phép những đám người râu ria kia chụp hình làm phiền, buổi hôn lễ này, phải an toàn, cho nên rất bận, các chi tiết bố trĩ nhặt trong trường đều do tự mình dặn dò và kiểm tra, chỉ vì cho người con đám cưới hoàn mỹ có hai.

      Trong lâu đài lấy màu vàng kim và màu trắng làm chủ đạo, biểu cao quý và thanh nhã, đứng ở bên trong, giống như lạc mình vào trong cung đình ở thế kỉ XVII, có nồng đậm phong cách cung đình cổ xưa. Trong vườn là biển hoa, màu tím của hoa Tulip; hoa Hồ Điệp Lan; còn có hoa bách hợp trắng thuần khiết tượng trưng cho bách niên hảo hợp, trải thành hình trái tim, khắc tên hai người ( Đằng Cận Tư, Lương Chân Chân ), I love you, xa hoa và lãng mạn, tuyệt đối mĩ lệ khiến bạn thể tưởng tượng được!

      Dưới biển hoa màu tím, màu trắng và màu hồng là đài trình diễn, đài có tám chiếc đàn, trình diễn nhạc khúc mỹ diệu.

      Các khách mời vào bàn cũng khó giấu được kinh ngạc, trong lòng thổn thức dứt, lâu đài cổ xưa như vậy, chỉ sợ là bình thường khó có thể vào, đừng chi là cử hành hôn lễ ở bên trong, là làm cho người ta hâm mộ!

      dâu ở trong phòng trang điểm, Lương Chân Chân chuẩn bị để Giai Ny giúp mình mặc chiếc đầm cưới xa xỉ kia vào, may là vòng eo làm rộng hơn chút, nếu đúng là mặc vừa, mới thời gian vài ngày, dường như bụng lại lớn hơn.

      Lúc vừa mới chuẩn bị cởi quần áo, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề, vừa nghe, là của đàn ông.

      Lương Chân Chân cuống quít sửa sang quần áo, thò đầu ra muốn nhìn xem là ai tới.

      "Đằng tiên sinh, Đằng phu nhân thau áo cưới, đợi chút." phụ dâu tốt bụng .

      "Mấy ra ngoài hết , tôi vào." Đằng Cận Tư liều mạng vào trong phòng, mấy đều biết điều ra ngoài, trong lòng đều nghĩ: mặc dù còn ba giờ nữa mới cử hành hôn lễ, nhưng chú rễ cũng cần vào! Bên ngoài nhiều khách mời như vậy, cần tiếp đãi sao?

      Nhưng, họ hiểu điều, chú rễ này luôn luôn xuất đài giống người thường.

      "Chân Chân, mình ra ngoài trước." Tiết Giai Ny cười ranh mãnh.

      "Này! Giai Ny, bạn đừng mà!" Lương Chân Chân còn muốn giữ bạn tốt lại, nhưng bộ dáng của ấy như muốn làm kì đà cản mũi, khiến cho rất là bất đắc dĩ.

      lâu sau, bên trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ rồi, bên trong phòng yên tĩnh, ngay cả khí cũng dâng lên tầng mập mờ.

      " vào làm gì! Người ta còn chưa mặc áo cưới xong !" Lương Chân Chân nũng nịu bĩu môi, hiểu sao chợt tiến vào.

      Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư sang lóng lánh như ánh sao, dịu dàng bao quanh , rất thích nghe người khác gọi nai con là "Đằng phu nhân" , khỏi vui vẻ.

      " tới giúp em mặc." tới phía sau của , ngay cả khóe mắt cũng lộ ra ấm áp.

      "Áo cưới này rất phức tạp, đừng làm hư. . . . . ." Giọng của Lương Chân Chân gấp gáp. Thôi , rất thích cái đầm cưới này, cho dù chỉ mặc được ngày, nhưng cất nó vào trong tủ quần áo của mình, mãi mãi trân quý, chỉ cần nhìn thấy nó, nhớ tới hạnh phúc tốt đẹp của ngày hôm nay.

      "Ngoan, em phải tin tưởng thiết kế của Tam đệ, em cần lo lắng về chất lượng."

      bên vừa vừa giúp cởi quần áo, rất nhanh vải vóc đơn giản liền rơi mặt đất, vội vàng che ngực, cắn môi nửa giận nửa liếc : ". . . . . . Đứng đắn chút!"

      "Bảo bối, cởi quần áo sao mặc áo cưới được?" Đằng Cận Tư bị nét mặt trừng mắt của làm cho tức cười.

      Lương Chân Chân chép miệng, chuyện nữa, đợi tới lúc lấy lại tinh thần, người chỉ còn lại cái quần lót màu trắng viền tơ rồi. o(╯□╰)o

      Vội vàng thúc giục , "Nhanh lên chút!"

      Đằng Cận Tư cũng gấp, chậm rãi lấy đầm cưới từ giá áo xuống, quỳ chân đất, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn , đưa tình, mặt Lương Chân Chân hơi ửng đỏ, mỗi lần chỉ cần A Tư nhìn mình chân tình, liền nhịn được đỏ mặt, khóe miệng cũng giấu được nụ cười, duỗi chân vào đứng ngay ngắn.

      chậm rãi kéo đầm lên , kéo xong, tỉ mỉ cài từng nút, đưa tay vòng qua trước mặt thay sửa sang lại nếp uốn ở trước ngực, đầu ngón tay ấm áp thỉnh thoảng lướt qua xương quai xanh và bộ ngực mềm mại của , dường như cố ý lại tựa như vô ý.

      "Ghét! cho nhân cơ hội sỗ sàng!" Mặt của Lương Chân Chân hồng đến giống như cánh hoa hồng mềm mại.

      "Bà xã, em là đẹp." Chợt Đằng Cận Tư ôm chặt từ phía sau, ngay sau đó nụ hôn nóng rực rơi vào gáy , kinh hãi: "Đừng. . . . . . Đừng như vậy, cho hôn, đợi lát nữa phải búi tóc lên, bị người ta nhìn thấy sao em còn có thể ra ngoài."

      Đằng Cận Tư dừng lại , chỉ êm ái hôn mấy cái gáy và vành tai , cũng dùng sức mút, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.

      Lương Chân Chân vội vã muốn tránh , cái tên xấu xa này! Đột nhiên chạy vào chính là làm cái này sao? Thời gian rất gấp! mặc xong đầm cưới còn phải trang điểm, làm tóc.

      "Đừng làm rộn, ngươi trước ra chút!" đẩy .

      "Hôn lại cái? ra, bằng ở lỳ chỗ này rồi." Đằng Cận Tư cố ý ăn vạ.

      "Xì!" Lương Chân Chân bị bộ dáng của chọc cười, lại còn mặt như thế, trong lòng khỏi mềm nhũn, "Ừ" tiếng.

      lập tức chặn cái miệng nhắn của , cạy hàm răng của ra, ngậm đầu lưỡi của dịu dàng mút. . . . . .

      "Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân cảm thấy sau khi mình mang thai phương diện nào đó càng nhạy cảm, cái hôn liền làm cho có chút chịu nổi, thanh giống như bị tình dục nhuộm dần, quyến rũ, làm cho người ta muốn hung hăng ôm vào trong ngực thương .

      Nhưng Đằng Cận Tư biết bây giờ tình huống cho phép mình làm, cơ thể của nai con cũng cho phép, chỉ có thể lưu luyến buông môi đỏ mọng của ra, vốn chỉ muốn vào xem bà xã và con chút, kết quả xảy ra chuyện thể ngăn cản.

      "Trứng thối! Đợi lát họ vào cười nhạo em, đều do làm hại!" Lương Chân Chân thở gấp tức giận , trong lòng nửa ngọt ngào nửa xấu hổ.

      "Bà xã, hôm nay con có ngoan ?" Đằng Cận Tư rất nhanh sang chuyện khác.

      "Ngoan hơn , ra nhanh lên!" Lương Chân Chân hừ hừ, tà nghễ nhìn , Đằng Cận Tư cười ha hả ra ngoài.

      Sau khi mặc đầm cưới, liền có thợ trang điểm chuyên nghiệp vội tới trang điểm cho , bởi vì có thai, nên đều dùng mỹ phẩm hàng đầu thế giới, có hại ít nhất với cơ thể.

      Đồ trang sức thanh nhã, tạo nên giai nhân khuynh thành!
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 370: Hôn lễ thế kỉ ( hai )
      Editor: ChiMy

      Mái tóc bị nhà tạo mẫu tóc uốn thành kiểu tóc phục cổ, lỗ tai, cổ, tay đều đeo kim cương giá trị xa xỉ, mũ dâu cài tóc viền tơ đính vô số kim cương chói mắt, duy mỹ mà lãng mạn.

      "Lương tiểu thư, đẹp quá!" phụ dâu nhịn được khen ngợi.

      "Kiểu Nhược Minh tháng, nghiên tư xinh đẹp, diễm mỹ tuyệt luân, dâu mới hạnh phúc!" dâu phụ khác lên tiếng.

      Nhất thời bên trong phòng trang điểm cười vui vẻ, Lương Chân Chân nhìn mình trong gương, có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể đẹp như vậy, khó trách người khác đều ngày làm dâu là ngày đẹp nhất trong cuộc đời, bởi vì từ trong ra ngoài đều mang cảm giác hạnh phúc, truyền khắp toàn thân. Du

      "Hôm nay Chân Chân là dâu xinh đẹp nhất."

      Nhìn bạn tốt hạnh phúc, trong long Tiết Giai Ny khó tránh khỏi hơi xúc động, kết hôn, đối với phụ nữ mà là chuyện cả đời.

      "Oa! Chân phi, mình sắp nhận ra bạn rồi! Giống như biến thành người khác vậy." Cát Xuyến đẩy cửa ra vào liền bắt đầu ầm ầm ĩ ngừng.

      Lương Chân Chân mím môi mỉm cười, "Bạn châm chọc hay khen mình vậy?"

      "Đương nhiên là khen bạn rồi!"

      Đúng lúc này, ba cậu bé chạy vào, hai đứa lớn Lương Chân Chân biết, là Bri¬an, là Jere¬my, còn có đứa , nhìn hơi quen, giống như gặp qua ở đâu, nhưng cụ thể lại nhớ.

      "Dì xinh đẹp." Bé trai lảo đảo tới bên Lương Chân Chân, muốn ẫm, đứa bé lai đáng , đáng đến khiến bất cứ nào ở đây cũng muốn hung hang hôn cái.

      "Ngoan quá ~~ có thể cho bì con tên gì ?" Lương Chân Chân khẽ ngồi xổm người xuống, nhìn thấy đứa bé này, trong lòng bỗng dưng mềm mại, lâu nữa, con của ra đời, có phải cũng đáng như vậy hay ?

      "Con tên là Mạc Mạc." Bé trai non nớt , khẽ nháy đôi mắt đen như bảo thạch cái, dể thương chết người!

      Mạc Mạc. Trong lòng Lương Chân Chân mặc niệm cái tên này lần, dường như gặp qua người bạn này ở đâu rồi, ngay cả tên cũng quen như vậy, khỏi nhíu mày suy nghĩ.

      "Trời ạ! là đáng ! Giai Ny, bạn thấy ? Nó là con lai đó! Mặc dù mắt đen, nhưng ngũ quan quá tinh rồi !" Cát Xuyến kinh hô.

      Tiết Giai Ny lườm cái, dường như muốn : chúng ta đều có mắt, nhìn ra được, bạn có thể giọng chút hay , đừng làm bạn sợ.

      Cát Xuyến chép miệng, tiếp tục : "Mình muốn sinh con , để cho nó làm con rể của mình!"

      "Phốc! Nếu như con bạn biết bạn vừa thấy tiểu soái ca quyết định chuyện cả đời của nó, đoán chừng hận bạn cả đời." Tiết Giai Ny liếc cái, nửa năm gặp, tài ăn của Cát gia ngày càng tiến bộ.

      "Ai , nhất định con của mình cảm ơn mình tìm cho nó tiểu soái ca như vậy." Cát Xuyến lơ đễnh hừ hừ.

      "Khụ. . . . . . Hai người các bạn có thể đừng dạy hư tiểu Mạc Mạc hay ." Lương Chân Chân nhịn được khẽ ho.

      "Dì xinh đẹp, dạy hư con cái gì?" Mạc Mạc mờ mịt hỏi.

      Đương nhiên Jere¬my 6 tuổi hiểu được nhiều, tiến lên bước dắt lấy tay của em họ, "Mạc Mạc, dẫn em tìm mẹ."

      Mạc Mạc mới hai tuổi vẫn thích Jere¬my nhất, ngoan ngoãn gật đầu cái, mặc dắt .

      "Hai tiểu soái ca lai, chậc chậc chậc. . . . . . Vì sao cuối cùng mình vẫn khống chế được nghĩ tới phương diện kia đây?" Cát Xuyến ôm lấy đầu rất là khổ não.

      "Bạn điên rồi, lọt sâu vào thế giới hủ nữ, có thuốc nào cứu được." Lương Chân Chân và Tiết Giai Nyy trăm miệng lời, có thể thấy được tình bạn của ba người kiên cố cỡ nào, hiểu nhau rất .

      khúc nhạc đệm trôi qua, trong lòng mấy dâu phụ khác cũng mơ ước có thể gặp gỡ đẹp trai nước khác, sau đó bắt đầu cuộc tình lãng mạn, sinh đứa con lai, cuộc sống, hoàn toàn hạnh phúc.

      Mơ ước, đúng là vẫn cách thực tế vài cm.

      ******

      Khúc quân hành hôn lễ du dương chậm rãi vang vọng trong lâu đài cổ,
      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 371: Hôn lễ thế kỉ (ba)

      Editor: Puck

      Mạc Đông Lăng hớn hở giới thiệu bà xã và con trai cho đại ca mà kính trọng, “Đại ca, chị dâu , đây là Mật Lạp Bối Nhi bà xã em và con trai Mạc Mạc.”

      “Nhóc thúi, đối đãi với em dâu cho tốt.” Đằng Cận Tư ngắn gọn, chặt chẽ.

      “Mật Mật, về sau nếu Mạc tiểu tứ dám bắt nạt em, chị để cho a Tư dạy dỗ cậu ta!” Lương Chân Chân thân mật kéo tay Mật Lạp Bối Nhi, vẻ mặt phấn chấn, giọng chân thành cởi mở.

      Mật Lạp Bối Nhi mím môi cười, vốn có tính xấu hổ, từ được giáo dục kiểu , khắp mọi mặt đều độc lập tự chủ, thích gì theo đuổi đó, chưa bao giờ cố ý che giấu ghét của mình, rất ngay thẳng.

      dâu trước mắt xem ra còn hơn , tuổi khác Hợp Hợp lắm, tính tình hai người cũng tương tự, khiến cho người ta tự chủ được mà có ấn tượng tốt với ấy, ràng hơn , nhưng lại là bà xã đại ca người nào đó, theo đạo lý, phải gọi “Chị dâu”, sao số mạng lại khổ vậy, hơn nhưng vai vế lại cao hơn chút như vậy.

      “Dì xinh đẹp, muốn ôm.” Con trai trong ngực Mạc Đông Lăng đột nhiên dang hai tay về phía Lương Chân Chân, muốn ôm, khuôn mặt nhắn tràn đầy mong đợi.

      Lương Chân Chân vẫn luôn thích con nít, hơn nữa giờ phút này còn là mẹ, cho nên tự nhiên thích đứa bé, mỉm cười đưa tay chuẩn bị ôm bé.

      “Mạc Mạc ngoan, trong bụng dì có hai em , nếu ôm con đè lên em , các em thoải mái.” Mật Lạp Bối Nhi ôm con trai dịu dàng giảng đạo lý.

      Mạc Mạc mới hai tuổi hiển nhiên hơi khó hiểu, nhưng bé có thể nghe hiểu lời của mẹ, cho nên mở to mắt tròn vo nhìn bụng Lương Chân Chân, cắn đầu ngón tay non nớt : “Mẹ, sao em phải núp trong bụng dì ra? Mẹ để cho các em ra ngoài chơi cùng Mạc Mạc được ?”

      Bé vừa vừa dùng vẻ mặt đáng đặc biệt vô tội nhìn mấy người lớn, dang vẻ rất nghi hoặc.

      Đằng Cận Tư (đầu đầy vạch đen): “…”

      Lương Chân Chân (buồn cười): “…”

      Mạc Đông Lăng (vạch đen như thác nước, con trai quả nhiên trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy): “…”

      Mật Lạp Bối Nhi cười cưng chiều, rất kiên nhẫn : “ phải em núp ra được, mà giờ dieednanleequuydon còn chưa lớn lên, đợi khi các em lớn lên chút, có thể ra, đến lúc đó Mạc Mạc làm , được bắt nạt em .”

      “Vâng, con bảo vệ em .” Mạc Mạc vẻ mặt phớt tỉnh, giọng lại trẻ thơ đáng .

      “Mạc Mạc biết nghe lời.” Lương Chân Chân dịu dàng sờ đầu bé, sau đó nhìn sang đánh giá Mạc tiểu tứ, sao càng nhìn càng giống?

      Mạc Đông Lăng đau lòng la ầm lên: “ thể giả được, là con trai ruột của em, tương lai nhất định lợi hại hơn em.” Bỗng nhiên lại đổi nét mặt cười đùa, “Đại ca, nếu như trong bụng chị dâu đúng là con , bằng chúng ta xác định dâu chứ?”

      Đằng Cận Tư liếc nhìn cậu ta, hừ lạnh, “Đừng định đánh chủ ý lên con bảo bối của tôi! Muốn tự hai người sinh.”

      “Khụ… phải em xem sao! Đại ca, chúng ta qua bên kia chuyện.” Mạc Đông Lăng vội vàng kéo đại ca mình qua bên khách mời, mặc dù cậu thành công theo đuổi bà xã và con trai, nhưng bà xã vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cậu, ôi… Cảm giác chỉ có thể đứng từ xa nhìn chứ thể tới gần chạm vào khó chịu chết!

      Đợi sau khi hai người đàn ông này , Lương Chân Chân lập tức kéo Mật Mật thân mật chuyện, hai người đều là nữ sinh để bụng, nhanh chóng làm quen, hơn nữa còn có Mạc Mạc đáng kia, mở miệng tiếng “Dì” khiến cho mọi chuyện thuận lợi rồi!

      Mặc dù Úy Hợp Hợp nâng cao bụng bự tám tháng, nhưng vẫn tới tham dự hôn lễ của Lương Chân Chân, cho nên Thư Nhĩ Hoàng coi như bảo bối, hận thể đặt trong lòng bàn tay, chỉ sợ té, hầu hạ như phục vụ nữ vương, cũng chỉ có thể ở trước mặt Hợp Hợp, mới hạ thấp phong thái của mình, làm được như thế.

      Trong công việc và ở trường hợp khác, luôn phúc hắc mà bén nhọn, nào thấy chút ôn hòa nào.

      Lương Chân Chân vốn cho rằng Hợp Hợp tới được, cũng thông cảm thân thể ấy tiện đường, nghĩ đến ấy lại có thể tới, trừ vui vẻ chính là vui vẻ, lôi kéo ấy ân cần hỏi han, có thoải mái có quen ?

      Thư Nhĩ Hoàng rất biết điều ôm cháu ngoại Mạc Mạc đến chỗ đại bản doanh của đàn ông rồi, phụ nữ cũng có lúc cần gian riêng tư của mình.

      “Chị nai con, phụ nữ khổ sở! Dì cả đến mỗi tháng đau
      [​IMG]
      Last edited: 4/5/16
      dunggg thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 372: Nụ hôn khát vọng lâu

      Editor: Puck

      Giọng từng ảo tưởng vô số lần đột nhiên xuất bên tai, có cảm giác thiếu chân rất lớn, dám quay đầu nhìn lại vì sợ thất vọng lần nữa, có lúc, con người chính là mâu thuẫn như thế.

      Quan Hạo Lê vốn tới được, cho bản thân lập lời thề đạt được mục tiêu rời khỏi Singapore, việc này nghiêm trọng hơn bất kỳ lời thề nào do người khác buộc lập ra, hơn nữa tính tình bản thân cũng cố chấp, khi quyết định việc gì chính là tuyệt đối nghiêm túc và kỷ luật, dính chút giả dối nào.

      Cũng trong thời gian nửa năm này, để cho tính tình thay đổi rất nhiều, từ lúc này trở khuất phục vận mạng, thu lại vẻ tùy ý thích chơi đùa người, càng lúc càng trở nên bình tĩnh chững chạc, có thể bởi vì từ mưa dầm thấm đất cùng với năng lực học tập mạnh mẽ trời sinh, năng lực lý luận kiến thức và thực tế hai bút cùng vẽ, bên cạnh đó còn có trợ lý tốt có thâm niên giúp đỡ, nhanh chóng nắm bắt được phương pháp, tình huống dần dần tốt đẹp.

      Hôm nay mặc dù là ngày bạn tốt a Tư kết hôn, nhưng thể phá bỏ lời thề của mình, nhưng a Tư lại cho liều thuốc mạnh: Giai Ny đồng ý làm dâu phụ cho nai con, đến lúc đó phù rể trẻ tuổi tuấn mỹ và trai đẹp xen lẫn đếm xuể, nam chưa cưới nữ chưa gả, nai con còn giới thiệu người cho Giai Ny.

      Thấy tin nhắn ngắn này sao lại nóng nảy? Cho nên thức suốt hai đêm, cuối cùng làm được, lập tức chạy đến sân bay, ngồi máy bay riêng , mặc dù bỏ lỡ nghi thức hôn lễ, nhưng tóm lại vẫn bỏ lỡ.

      dễ gì tìm được người con mình triêu tư mộ tưởng * trong lòng, lại nhìn thấy người con trai mắt xanh tiến đến gần , ánh mắt đắm đuối khiến cho vô cùng khó chịu, hận thể xông tới tặng cho ta mấy quyền.

      (*) triêu tư mộ tưởng: ngày nhớ đêm mong

      nhịn được há mồm gọi tiếng, lại phát để ý đến mình, khỏi nóng nảy, tiến lên kéo tay , vội vã muốn gặp .

      Suy nghĩ rất nhiều lần, nhớ nhung rất nhiều lần, mộng rất nhiều lần, nhưng lại xa xôi bằng gặp mặt chân .

      “Buông tay! Tôi biết !” Tiết Giai Ny vui giùng giằng, vẫn ngước mắt nhìn , trong lòng diee/nda`nlequ.ydon có cảm giác nên lời, uất ức, tức giận, oán hận đan xen lẫn nhau vào chỗ, khiến cho tâm tình khó có thể bình phục, người này sao có thể như vậy, muốn , muốn trở về trở về, coi mình là gì chứ?

      Dĩ nhiên là Quan Hạo Lê buông tay, bây giờ muốn làm nhất chính là ôm chặt, để giải tỏa nỗi tương tư nửa năm qua.

      “Vị tiên sinh này, đây là mạo phạm!” Người đàn ông đẹp trai mắt xanh nhìn nổi, muốn tới giúp đỡ.

      có chuyện của ! Cút ra xa!” Quan Hạo Lê hung tợn nhìn ta chằm chằm, bởi vì thức suốt hai đêm, máy bay có ngủ giấc, dáng vẻ vẫn hơi nhếch nhác, lúc trợn mắt, lực uy hiếp tràn đầy.

      Người đàn ông đẹp trai mắt xanh đánh giá tình thế có lợi cho mình, dáng dấp hai người này là giận dỗi, ta vẫn thức thời nên rời .

      có bị bệnh ! Buông tôi ra nhanh lên!” Tiết Giai Ny căm tức trừng mắt nhìn , cái nhìn này lại khiến sững sờ, người đàn ông trước mắt vẫn là Quan Hạo Lê được tự xưng là phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong mà biết sao?

      Sao lại trở nên nhếch nhác như vậy? Râu ria dài, trong đôi mắt đầy tơ máu, bên ngoài vòng đen, giống như gấu mèo bị bệnh đau mắt, chênh lệch quá xa với hình tượng trước kia của , rốt cuộc nửa năm nay làm gì? Sao lại thành ra như vậy?

      Trong lòng có rất nhiều nhiều nghi vấn, cho nên quên mất giãy giụa, cứ bị lôi như vậy.

      Lương Chân Chân vốn định chân tướng cho bạn tốt biết, ngẫm nghĩ lại cảm thấy mình hơi thích hợp, đổi lại nếu là cũng muốn a Tư chính miệng cho mình biết, cảm giác khác, tình cảnh giống sinh ra hiệu quả cùng dạng, cho nên kiềm chế.

      Lúc này, khách mời đều ở sân cỏ cười ríu rít, cùng ăn bữa trưa, ăn uống linh đình, rất náo nhiệt, trong pháo đài cổ lại yên tĩnh hơn, Quan Hạo Lê kéo đến góc tĩnh lặng, ấn lên tường, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, cảm xúc mềm mại khiến tâm tình mênh mông, khát vọng triêu tư mộ tưởng hồi lâu, cuối cùng được thực .

      hôn hơi mãnh liệt, giống như muốn phát tiết tương tự khắc cốt nửa năm qua, đầu lưỡi tinh xảo cạy hàm răng , tiến quân thần tốc, càn quét bên trong vòng,

      [​IMG]
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 373: sao, tôi chịu được

      Editor: Puck

      “Đáng phải lỗi của tôi, ghen tỵ chính là lỗi của các sao!” Cát Xuyến mặt mày phong phú câu này, rất vui vẻ.

      Hình như Úy Hợp Hợp rất thích tính cách này của , nếu phải kiêng dè bản thân mình bụng bự tám tháng, nhất định náo loạn với ấy trận, tóm lại, năm nữ sinh chơi đùa rất Happy!

      Tiết Giai Ny cũng vui vẻ đùa giỡn với các ấy, dùng cách này giải quyết phiền muộn trong lòng.

      Quan Hạo Lê chỉ có thể đứng nhìn từ xa, bây giờ Giai Ny ở cùng chỗ vói chị dâu và Cát Xuyến, muốn tiếp cận khó càng thêm khó rồi, ôi…

      “Lê tử, phải cậu cố ý nắm chặt thời gian đến đây chứ?” Đằng Cận Tư chế nhạo.

      “Tôi vội vã đuổi theo mới chạy kịp bữa cơm này.” Quan Hạo Lê cười cười, nhưng trong nét mặt khó nén mệt mỏi.

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, vung quyền đụng lẫn nhau, đây là phương thức biểu đạt tình hữu nghị giữa đàn ông, bọn họ là bạn tốt, là em tốt!

      gặp? chuyện thế nào?” Đằng Cận Tư nhìn mấy người phụ nữ ở nơi xa.

      “Còn chịu tha thứ cho tôi.” Quan Hạo Lê hơi thất bại.

      “Tôi nhớ người nào đó năm kia vẫn là quân sư cho tôi, cậu phải phát huy mặt dày mày dạn, càng bị ngăn cản die.enda/nleq.uuydon tinh thần càng gan dạ, nên khinh địch bị chút khó khăn đánh ngã, đây cũng giống với phong cách của cậu.” Đằng Cận Tư vỗ bờ vai Quan Hạo Lê, cho cậu ấy khích lệ.

      “Dĩ nhiên, tôi vẫn luôn là đại tình thánh.” Quan Hạo Lê trả lại nụ cười tự tin.

      “Thân thể bác trai có tốt ?”

      “Ừ, ở nhà nghỉ ngơi, toàn bộ chuyện công ty để cho tôi nhận lấy, cha đau khổ cay đắng vất vả hơn nửa đời người, tôi muốn để những ngày sau này của cha nhõm chút, để mẹ thuyết phục cha ra ngoài du lịch, trông thấy núi lớn nước lớn, hoạt động thân thể chút, cũng có ích cho sức khỏe của ông.”

      Đằng Cận Tư gật đầu, “Ý tưởng rất tốt!”

      “Bác sỹ Quan, cuối cùng cũng xuất .” biết Nam Cung Thần từ đâu xông ra, hôm nay cậu ta làm phù rể, bộ âu phục màu đen mặc lên người, rất tuấn tú, mang đến tán dương thầm của ít tâm hồn thiếu nữ chưa lập gia đình.

      “Nam Cung!” Quan Hạo Lê đấm quyền tới, bày tỏ vui vẻ của mình.

      “Đừng vừa tới động tay động chân được ? Trước mặt mọi người nên chú ý ảnh hưởng chút!” Nam Cung Thần ho tiếng, khóe miệng khẽ mỉm cười.

      “Đồng phục hôm nay tệ nhỉ! Có phải mê hoặc được số nữ sinh mở cờ trong bụng rồi ? Cậu cũng trưởng thành rồi, nên suy nghĩ đến chuyện lớn cả đời.” Quan Hạo Lê trêu ghẹo bạn tốt.

      “Phóng tầm mắt nhìn , người đẹp chưa lập gia đình nhiều kết xiết, thích lớn mật theo đuổi.”
      Đằng Cận Tư khích lệ. biết vì sao trong đầu Nam Cung Thần đột nhiên lên bóng dáng Kiều Tuyết Nghiên như trái ớt , từ sau lần gặp khi đại học J mời em ăn cơm, gặp lại rồi, xem ra lần sau phải đại học J lần nữa.

      “nghĩ nghĩ vật thôi, chỉ có điều tôi còn chưa thay đổi thực tế thôi.”

      “Đúng rồi, phải cậu còn em học ở đại học J sao? Để cho em ấy lưu ý giúp cạau, hotgirl xinh đẹp có rất nhiều.” Quan Hạo Lê lập tức tiếp lời.

      Nam Cung Thần thiếu chút nữa lảo đảo, “Làm tôi hoảng sợ, tôi còn tưởng phải giúp giới thiệu mấy người xinh đẹp cho cậu.”

      “Cậu đừng ở đây quấy rầy tôi! Lòng của tôi hoàng toàn ở người Giai Ny, những người phụ nữ khác chỉ là mây bay đối với tôi .” Quan Hạo Lê liếc xéo cậu ta.

      “Tôi cảm thấy lời này cậu nên trước mặt ấy, hiệu quả rệt.” Nam Cung Thần cố ý chế nhạo.

      “Cút ngay! Ông đây đói bụng, vớ vẩn toi công với cậu.” Quan Hạo Lê hàm hừ tới bàn ăn, đói bụng, ngủ suốt máy bay tới đây, vừa xuống máy bay vội vã chạy tới nơi tổ chức hôn lễ, cho đến bay giờ vẫn chưa có nửa hạt gạo, đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.

      Ánh mặt trời tưoi sáng trời, từng đám mây trắng bay, bên dưới có thể ngửi thấy mừi hoa tươi khắp nơi, tràn ngập trong khí, lay động lòng người, mấy đứa bé vui suóng chạy tới chạy lui thảm cỏ, tràn đầy tiếng hoan hô và cười , trường bao phủ khí vui mừng.

      Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, bởi vì Lương Chân Chân có thai, sử dụng nước trái cây thay rượu mang tính tượng trưng mời vòng, Đằng Cận Tư lại thảm, uống rất nhiều, đám bạn bè kia của đâu dễ dàng chịu bỏ qua cho , bình thường tìm được cơ hội, còn thừa dịp bây giờ bổ sung nhiều sao?

      “Này! Các người được quá đáng như thế! A Tư thấy ấy thể uống say, người nào rót cho ấy tiếp tối nay để cho người đó chăm sóc ấy.” Lương Chân Chân chắn trước ông xã mình, cặp chân mày nhíu lại. ràng bảo vệ người đàn ông nhà mình.

      Nhóm người tồi tệ này, biết sau khi A Tư rượu say thành dáng vẻ khấc, bọn họ tuyệt đối cố ý, có lòng tốt gì.

      “Chị dâu , hôm nay là ngày tốt chị và đại ca kết lương duyên, khó có được vui vẻ! Uống nhiều chút có liên quan gì?” Mặc Đông Lăng cười vui vẻ.

      ‘Được! Chỉ cần cậu đáp ứng ấy uống nhiều tối do cậu chăm sóc, tôi còn phải chú ý hai bé cưng trong bụng!” Lương Chân Chân hừ hừ.

      Đằng Cận tư vội vàng ôm bà xã, là chỗ dựa giúp , “ đám nhóc thúi, mỗi đứa đều muốn tạo phản phải ? Ngay cả lời chị dâu đều nghe rồi hả?”

      Mặt Lương Chân Chân như ánh bình minh, hoàn toàn đỏ ửng, nắm chặt khuỷu tay , nhưng trong lòng lại vui vẻ.

      dám, dám, đại ca với chị dâu là tấm gương để chúng em học tập!” Nông Địch Tiêu ầm ĩ theo.

      Bị đám đàn ông lớn tuổi hơn gọi là chị dâu, tren mặt Lương Chân Chân khó tránh khỏi thẹn thùng, nhưng cũng may mọi người quen biết thời gian dài như vậy, sau khi quen thuộc có gì.

      “Chị dâu, ngày hôm nay vui như thế, uống rượu cũng phải có tiết mục góp vui cho chúng em chứ?” Nam Hoa Cẩn cười như con hồ ly giảo quyệt.

      “Đúng vậy! Đại ca, tới !” Mặc Đông Lăng thích nhất là tham gia náo nhiệt.

      “Mặc Tiểu Tứ, cậu đắc trí thêm nữa , cẩn thận tôi cho Mật Mật nhà cậu biết, để cho ấy trừng trị cậu.” Lương Chân Chân hếch cằm tỏ vẻ hài lòng, xem như năm được thóp của Mặc Đông Lăng rồi.

      Quả nhiên Mặc Đông Lăng trầm mặc, em đáng quý, nhưng bà xã còn quan trọng hơn, vốn con đường theo đuổi vợ dễ dàng, nếu chị dâu lại nhảy vào can thiệp, tương lai của xa vời, cho nên, vẫn là giả bộ ngoan ngoãn ăn cơm tốt hơn.

      “Khụ… “ Quan Hạo Lê nhịn được mà đằng hắng, may mà mở miệng, Giai Ny và Chân Chân vốn luôn cùng phe, cho nên còn nguy hiểm hơn Mặc Tiểu Tứ, sáng suốt nhất chính là vùi đầu ăn cơm, “Cái đó…Thời tiết hôm nay tốt! Món ăn tệ, rất đúng khẩu vị.”

      Chủ đề chuyện của hơi gượng ép, mọi người ràng biết nên tiếp như thế nào, chẳng lẽ phải phụ họa thêm câu “ Món điểm tâm ngọt tệ, ăn rất ngon.”

      “Thích ăn nhiều chút ! Nửa năm thấy, bác sỹ Quân sửa dang lại càng lúc càng giống dân chạy nạn rồi, thành công lột xác từ hoa hoa công tử thành ông chú nhếch nhác, hình tượng rất nét đấy!” Lương Chân Chân cười híp mắt , mặc dù biết Quan Hạo Lê rời là do bất đắc dĩ, nhưng Giai Ny đau lòng nửa năm, chút giận thay ấy cũng là việc nên làm.

      “Phụt!” Quan Hạo Lê ăn canh thiếu chút nữa phun ra, Nam Cung Thần ngồi bên cạnh bị sợ nhanh chóng rút lui, đứng xa xa, sợ mình gặp bất trắc.

      “Ha ha ha ha..” Mấy người ngồi cười đến vui vẻ, nhìn ra chị dâu có cảm giác dí dỏn ngầm như thế, là để cho người ta lau mắt nhìn.

      “Bà xã, chúng ta qua bên kia , bà nội bọn họ vẫn chờ đấy.” Đằng Cận Tư cố néb cười giải vây thay em.


      Ở sau lưng , mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau, trong lòng đồng thời thoán lên từ : Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi! Chị dâu chính là chị dâu, kỹ thuật giết người trong nháy mắt càng ngày càng mạnh.

      · Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi :Là câu của Lã Mông- Đại tướng Đông Ngô thời Tam Quốc. Có nghĩa là kẻ sỹ ba ngày gặp phải nhìn với ánh mắt khác ( Ý kẽ sĩ trong ba ngày có nhiều thay đổi, nhiều tiến bộ rồi.)

      “Bác sĩ Quan, sao chứ?” Nông Địch Tiêu quan tâm vỗ vỗ lưng ta, nhìn ta ho đến mặt đỏ tía tai, sặc !

      có việc gì, tôi chịu được.” Giọng Quan Nhân Lê yếu ớt.

      Nam Hoa Cẩn nhìn chằm chằm hồi lâu, “Bác sỹ Quan, ra chị dâu cố ý nhếch nhác, chủ yếu chính là… Hình dáng và tinh thần của hôm nay tốt, chỉ có điểu, tôi năm chắc có thể thay đổi lại .”

      Mặc Đông Lăng cười nhạo tiếng, bác sĩ Quan đừng nghe lời tam ca, sau khi được ấy thay đổi, trở thành tên nghiệt, vẫn như bây giờ tốt hơn nhiều, dĩ nhiên cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, đàn ông cũng cần bảo dưỡng.”

      Ba người câu tôi câu cùng lúc, Quan Hạo Lê cũng sắp hộc máu , “Các vị, thảo luận rất vui sao?”

      “Chúng tôi đều có thể vì muốn tốt cho .” Lão nhị, lão tam, lão tứ trăm miệng lời, đều đặn bình thường.

      “Nếu lời bọn học có thể tin tưởng, heo mẹ cũng leo cây.” Nam Cung Thần ở bên cạnh giọng thầm , hiểu nhất tính tình của ba vị thiếu gia, nhất là tam thiếu, là nam nghiệt hắc ám, khôn khéo, phúc hắc và năng lực phá hoại là hạng nhất, người bình thường bị cậu ấy bán còn phải kiếm tiền thay cậu ấy!


      “Cái gì?” Ba người cùng nhau cắn răng nhìn về phía Nam Cung Thần.

      “Tôi cây nơi này mọc tốt! Cành lá rậm rạp.” Nam Cung Thần tỏ vẻ si mê.

      Quan Hạo Lê cảm giác mình nên rời tốt hơn, ở cùng chỗ với nhóm người dở hơi này, chịu nổi, tòm chỗ nghỉ ngơi chút, bồi dưỡng tinh thần mới có sức lực tìm người phụ nữ của mình về.
      Last edited by a moderator: 7/5/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :