1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 359: Mẹ con đối mặt (đặc sắc ~)

      Editor: Puck

      Đằng Cận Tư lộ vẻ nhạt nhẽo, nhìn ra buồn vui đau khổ, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, lời Thẩm Ý Linh tương đương với đánh tan chờ đợi cuối cùng chỉ còn sót lại chút ít của , ra, mình quan trọng.

      Trong lòng Lương Chân Chân có cảm xúc gì, biết người phụ này biết hay cố ý giả vờ, về căn bản mà , dù sao gia tộc họ Đằng ở thành phố C là độc nhất vô nhị, hơn nữa trở lại lâu như vạy, coi như đọc báo bà cũng có thể phát con trai mình là ai!

      Tất cả đều lên lòng dạ bà quá sâu! Biết người đứng trước mặt là con trai ruột của mình, nhưng bà lại có thể thờ ơ hỏi han, thái độ bình tĩnh tự nhiên đến vậy.

      Sao bà làm được vậy?

      Trong lòng bà có chút xíu áy náy nào sao?

      Bà cứ muốn gặp a Tư như vậy sao?

      Năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến bà nhẫn tâm nhìn thấy mà còn bỏ ? Ba mươi năm vẫn chưa từng trở lại thăm con trai lần, ba mươi mấy năm sau gặp lại cũng coi như người xa lạ.

      “Nghe Tuyết Nghiên Thẩm nữ sĩ là người địa phương, lần này trở về định ở lâu dài hay tạm thời vậy?” Trong lòng Lương Chân Chân rất ghét bà ta, nhưng ngoài mặt cười híp mắt, người khác nhìn ra cảm xúc chân của .

      Thẩm Ý Linh có ý nghĩ sâu xa khác liếc nhìn Lương Chân Chân, trong lòng buồn bực: năm đó mình rời , a Tư mới ba tuổi, chẳng lẽ nó còn nhớ mặt mình? Nếu như vậy, có thể giải thích tại sao nó đột nhiên rời khi ở Thụy Sỹ, chắc từ lúc đó, nó biết thân phận của mình, cũng cho vợ nó.

      như vậy, tại sao con bé còn làm bạn với tiểu Nghiên?

      “Trước mắt còn chưa biết, sau khi tốt nghiệp tiểu Nghiên định đâu, tôi đó.” đến con , đáy mắt bà lướt qua vẻ cưng chiều dịu dàng.

      Điều này khỏi quá chướng mắt Đằng Cận Tư! Đều giống nhau là do bà sinh ra, sao đối xử lại khác biệt dienđanlequydon lớn như vậy? Nếu muốn gặp , ban đầu cần gì phải sinh ra?

      Trong lòng giống như có vật gì bén nhọn đâm trúng, đau đến mức sắp cách nào hít thở, bàn tay giấu trong ống tay áo lặng lẽ nắm chặt, giống như muốn bóp lấy da thịt.

      “Có thể gặp mặt ở trung tâm thương mại cũng coi như duyên phận! bằng chúng ta đến quán cà phê bên cạnh ngồi lúc? Vừa đúng lúc dạo mệt mỏi.” Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên xen vào, khuôn mặt nhắn của tha thiết nhìn ba người, trong tròng mắt đen lóng lánh có ánh sáng trong suốt.

      Thẩm Ý Linh rất muốn trách cứ con nhiều chuyện, bà với con cố gắng ít lui tới với Lương Chân Chân, nhưng con bé lại cố tình nghe mình, luôn thích khư khư cố chấp!

      “Được!” Lương Chân Chân đồng ý rất sảng khoái, chỉ muốn tạo cho a Tư cơ hội, dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ a Tư, có lẽ sau khi mọi người ngồi xuống tâm chút chuyện có thể có phát gì mới chừng.

      Đằng Cận Tư rất muốn ”, nhưng lòng của bán đứng , ba mươi năm trôi qua rồi, chỉ nhớ mơ hồ bóng lưng dứt khoát, mặt mũi của mẹ, sớm quên còn chút gì, kể từ sau khi mẹ rời , ba lập tức đốt toàn bộ hình của mẹ, để lại gì.

      Hôm nay, hiển nhiên là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đối phương ở khoảng cách gần như vậy, như thế nên mới biết, ra mẹ có dáng vẻ này, hơi giống như trong ấn tượng của .

      “Vậy thôi!” Kiều Tuyết Nghiên vô cùng vui vẻ, mắt tha thiết mong chờ mẹ mình, giống như : cho phép từ chối, phải !

      Thẩm Ý Linh luôn vô cùng cưng chiều con , căn bản hoàn toàn cự tuyệt đề nghị của con , nhưng hôm nay bà rất muốn , ngày trở về nước bà tự nhủ trong lòng, muốn tránh xa người nhà họ Đằng, tốt nhất bao giờ gặp lại bọn họ nữa, nghĩ đến, trở về được ngày gặp bọn họ.

      đúng là nghiệt duyên!

      Để cho bà buồn bực hơn chính là con quá mức đơn thuần coi Lương Chân Chân như bạn bè mà đối đãi, động chút là kiếm ta chơi, mở miệng tiếng là “Chị Lương”, “Đằng đại ca” rất vui vẻ, rốt cuộc bà có nên chân tướng cho tiểu Nghiên ?

      cho con bé biết, lại sợ phá vỡ ấn tượng tốt hoàn mỹ tỳ vết của mình trong lòng con bé; cho con bé, con bé khư khư cố chấp chơi với bọn họ, tốt với bất kỳ ai.

      Đây là lựa chọn khó khăn!

      Trong quán cà phê, vị trí gần cửa sổ, bốn người ngồi đối mặt, Thẩm Ý Linh và Kiều Tuyết Nghiên ngồi bên, Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân ngồi đối diện, nhiều nhất vẫn là Kiều Tuyết Nghiên dlqd hoạt bát nhiệt tình, Lương Chân Chân cũng phối hợp với bé, hai người hát bè rất vui vẻ.

      vô tâm, có tâm, nửa nửa giả, khiến cho người ta phân biệt .

      Thẩm Ý Linh ngồi đó hơi lúng túng, bà cảm giác ánh mắt Đằng Cận Tư thỉnh thoảng liếc về phía mình, như muốn xuyên thấu bà, khiến bà rất tự nhiên, nhiều lần muốn chen vào giữa cuộc chuyện của con và Lương Chân Chân, nhưng có bất kỳ cơ hội nào.

      Kể từ khi bắt đầu ngồi xuống, miệng Kiều Tuyết Nghiên ngừng, từ trường học tới du lịch, giống như chủ đề chuyện của hai người vĩnh viễn hết, có lẽ quá nhiều, Kiều Tuyết Nghiên uống hết ba ly nước lạnh trong nửa tiếng, cho đến khi nhịn được muốn toilet, còn tốt bụng muốn mời Lương Chân Chân cùng.

      Cử chỉ vô tâm của chính là điều Lương Chân Chân vẫn muốn thúc đẩy, chỉ có điều tìm được cơ hội thích hợp mà thôi, hơn nữa nếu cố ý quá mức, ngược lại làm cho a Tư và Thẩm Ý Linh lúng túng, bây giờ thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất, đứng lên toilet cùng Kiều Tuyết Nghiên, để lại Đằng Cận Tư và Thẩm Ý Linh ngồi đó nhìn nhau chẳng gì.

      Trong phòng rửa tay, Kiều Tuyết Nghiên vừa rửa tay vừa : “Chị Lương, Đằng đại ca ở nhà cũng trầm mặc như vậy sao? ấy ít đó!”

      A Tư ở nhà mới phải như vậy, trầm mặc ít đều do mẹ em người phụ nữ xấu xa làm hại! Lương Chân Chân thầm xấu trong lòng.

      “A Tư ấy luôn tiếc chữ như vàng, hơn nữa ở đây gặp người quen, ít lời hơn.”

      “Ồ! Hóa ra là vậy!” Kiều Tuyết Nghiên gật gù.

      “Chị cảm thấy mẹ em cũng ít , bình thường bà là người như vậy à? Có phải đặc biệt cưng chiều em ?” Lương Chân Chân cố ý lời khách sáo.

      “Mẹ em là người phụ nữ dịu dàng lương thiện, em vô cùng, từ đến lớn chưa từng gầm lên với em câu, hôm nay mẹ hơi trầm mặc, có thể do quen với chị, về sau gặp mấy lần là tốt rồi.”

      Nhắc tới mẹ, mặt Kiều Tuyết Nghiên lóng lánh ánh sáng tự hào.

      Sau này gặp mấy lần? Khả năng này đúng là cực kỳ bé ! Nhìn dáng vẻ cam tâm tình nguyện của bà khi ngồi chung với bọn họ, có thể đoán được sau này còn cơ hội, trừ phi --

      Bà và a Tư mở rộng cánh cửa lòng, cởi bỏ khúc mắc, nếu , ghét bà cả đời! Hoàn toàn thể dùng bốn chữ dịu dàng lương thiện liên tưởng đến bà, chỉ có thể nghĩ đến: lòng dạ rắn rết!

      “Vậy mẹ em có với em chuyện trước kia của bà ? Ví dụ như vì sao bà phải rời khỏi cố hương của mình, chạy đến Thụy Sỹ xa xôi như vậy định cư? lần chính là hơn hai mươi năm, bà nhớ nhà sao?” Lương Chân Chân giống như vô tình hỏi.

      Kiều Tuyết Nghiên nghiêm túc suy nghĩ chút, sau đó lắc đầu, “ có, cách đây lâu em mới biết quê nhà của mẹ là đây.”

      Trong lòng Lương Chân Chân sáng tỏ, xem ra lòng dạ bà phải sâu bình thường! Ngay cả con ruột cũng , lừa gạt đủ kín kẽ!

      “A! Hình như chị đau bụng rồi, Tuyết Nghiên, em đợi chị thêm chút là được.” Lương Chân Chân giả bộ đau bụng trì hoãn thêm thời gian vì a Tư, cũng biết bọn họ trò chuyện như thế nào?

      “Vâng, em vội.” Kiều Tuyết Nghiên rất có ý săn sóc.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Trong quán cà phê, Đằng Cận Tư và Thẩm Ý Linh ngồi đối diện, khí hơi lúng túng, hai phút trôi qua, ai mở miệng chuyện, chỉ tự nhiên uống cà phê.

      “Thoạt nhìn cậu và Lương tiểu thư rất hạnh phúc.” Thẩm Ý Linh phá vỡ trầm mặc này trước, bà vẫn nhận con trai, rất bất đắc dĩ với cử chỉ vô tâm của con , nhưng bà lại thể .

      Đằng Cận Tư ngước mắt liếc nhìn bà cái, khóe môi chứa nụ cười lạnh, “Xem ra quan hệ giữa Thẩm nữ sĩ và con tệ, chắc hẳn những năm qua sống rất hạnh phúc?”

      Bàn tay Thẩm Ý Linh đặt dưới quần siết chặt vạt áo, sắc mặt như thường, câu hai nghĩa: “Trấn ở Thụy Sỹ rất đẹp vả lại là nơi tình thơ ý họa, có thể khiến cho người ta quên rất nhiều quá khứ hay, quý trọng hạnh phúc tại.”

      “Quên rất nhiều quá khứ hay, quý trọng hạnh phúc tại.” Những lời này giống như cây châm đâm vào trong lòng Đằng Cận Tư, ra trong lòng của bà, cha và mình chỉ là quá khứ hay!

      “Hóa ra Thẩm nữ sĩ còn có chuyện cũ nghĩ lại mà sợ?” Giọng Đằng Cận Tư lạnh lùng, giống như bọc tầng sương lạnh, lạnh thấu xương.

      “Đằng tiên sinh hiểu lầm, tôi chỉ ví von thôi.” Giọng Thẩm Ý Linh lạnh lùng, hề bị con trai chọc giận chút nào, đây chính là con trai của ông ta, còn đẹp trai tuấn lãng hơn, phương diện tính cách lại trời vực, ương ngạnh kiêu ngạo, lạnh lùng xa cách.

      Hiển nhiên, con trai còn đáng sợ hơn cha.
      Last edited: 6/5/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 360: Giương cung bạt kiếm (giằng co)

      Editor: Puck

      Đằng Cận Tư bóp chặt quả đấm, có kích động muốn ném bàn , hay cho “Đằng tiên sinh”, vứt quan hệ nhanh! Đây chính là mẹ ruột của ! Máu lạnh vô tình như vậy! Ngay cả con trai mình ngồi đối diện cũng có thể coi như quen biết, rốt cuộc trái tim của bà làm bằng gì? Cứng rắn như đá?

      “Nếu muốn người biết, trừ phi đừng làm!” Giọng lạnh lùng có chút nhiệt độ nào, giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ, khí lạnh bức người.

      Sắc mặt Thẩm Ý Linh hơi trắng bệch, bà biết Đằng Cận Tư cực kỳ hận bà, hận bà năm đó độc ác vứt bỏ con trai, chẳng lẽ những thứ này đều là lỗi của bà sao? Ngay cả bà rời bỏ được con trai như thế nào? Nhà họ Đằng tuyệt đối cho phép bà mang người thừa kế duy nhất của bọn họ , huống chi, vừa nhìn thấy mặt con trai, bà nhớ tới người đàn ông phụ lòng, thù hận trong lòng phát điên lên mà sinh ra, thay vì để cho bà biến thành ma quỷ, còn bằng buông tay để tất cả mọi người tốt hơn!

      Sống trong trấn ở Thụy Sỹ hơn hai mươi năm, là thời gian bà trôi qua bình thản yên ổn hạnh phúc nhất, cái gì cũng cần suy nghĩ, cần quan tâm, tương đương với việc viết lên quá khứ dấu chấm, bà bao giờ là Thẩm Ý Linh trước kia nữa, bà có cuộc sống mới, gia đình mới, tất cả đều hạnh phúc mỹ mãn.

      Sau khi ông xã bệnh nặng qua đời ngoài ý muốn, bà vẫn cùng con sống nương tựa lẫn nhau, trút hết tất cả thương của mình lên người con bé, bà vốn cho rằng cả đời này bao giờ đặt chân lên thành phố C nữa, nhưng ngờ con đòi về Trung Quốc, là muốn nhìn xem nơi đó thế nào, bà suy nghĩ cả đêm, cảm thấy chuyện qua ba mươi năm, thành phố C lớn như vậy, như nhà bọn họ vậy, khả năng chạm phải có tỷ lệ rất thấp, nhưng --

      Tất cả mọi chuyện phát triển theo hướng thể đoán được, khiến cho bà kịp ngăn cản.

      Khi Lương Chân Chân và Kiều Tuyết Nghiên từ trong toilet trở lại, cảm thấy trong khí có khí lạnh dieenda anle equuyd oonnn tầm thường, trong lòng Lương Chân Chân đoán chừng chuyện hoặc đàm phán thành rồi, còn Kiều Tuyết Nghiên bối rối, xảy ra chuyện gì? Tại sao sắc mặt của Đằng đại ca và mẹ lại khó coi như vậy?

      “Nai con, chúng ta !” Dù khắc Đằng Cận Tư cũng muốn ở cùng chỗ với người phụ nữ kia, bà ta khiến cho buồn nôn, lúc trước khi gặp bà, mặc dù đau lòng, còn ôm chút hy vọng , nhưng mà bây giờ, hoàn toàn thất vọng, bao giờ ngu ngốc như vậy nữa!

      Mong đợi càng nhiều, thất vọng lại càng lớn!

      “Hả? sao?” Kiều Tuyết Nghiên ngạc nhiên nhìn Đằng đại ca vẻ mặt trầm và chị Lương vẻ mặt bất đắc dĩ rời .

      “Tiểu Nghiên, chúng ta cũng trở về nhà.” Thẩm Ý Linh cầm giỏ xách đứng lên, nụ cười bên miệng hơi giả tạo, bà cố hết sức che giấu tâm tình của mình, muốn những điều này với con .

      “Mẹ, vừa rồi xảy ra chuyện gì?” đường trở về, Kiều Tuyết Nghiên giống như nhịn được mà hỏi, sao cỏ ảo giác: dường như mẹ và Đằng đại ca quen biết?

      “Nào có chuyện gì! Có thể người ta có việc công ty nên về trước.”

      “À!” Tuy vậy, Kiều Tuyết Nghiên vẫn cảm thấy thắc mắc nặng nề, nhưng nhìn dáng vẻ của mẹ, giống như muốn thêm nữa, im miệng luôn, nhớ lại tâm tư của mình.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      xe, sắc mặt Đằng Cận Tư vẫn trầm dọa người, môi mỏng mím chặt, lời ngồi ở đó.

      Lương Chân Chân đau lòng cầm bàn tay lạnh như băng của , muốn truyền ấm áp cho , với người phụ nữ kia, khỏi dâng lên nỗi chán ghét! Bà ấy xứng đáng làm mẹ! Ích kỷ, máu lạnh, vô tình!

      “Bà , muốn quên quá khứ tốt, quý trọng cuộc sống hạnh phúc tại.” Giọng Đằng Cận Tư buồn bã, cả người gục tay lái, giống như đứa bé bự con vô dụng bị thương.

      “A Tư, khó chịu khóc , đàn ông, cũng có thể có lúc yếu đuối.” Lương Chân Chân đau lòng ôm đầu vào trong ngực, vuốt ve lưng .

      Đằng Cận Tư khóc, chỉ ôm chặt eo bà xã, muốn khóc vì người phụ nữ vô tình đó, chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cần thả lỏng chút.

      Thời gian lẳng lặng chảy xuôi, hai người die~ndanle^quuydonn vẫn chuyện, trầm mặc cũng là kiểu trao đổi tiếng động, có thể khiến cho lòng người ta sát lại gần.

      phải người quan trọng.” Lâu sau, Đằng Cận Tư đột nhiên thốt ra câu, trong giọng tràn đầy thê lương.

      “Ai ! là người rất quan trọng! Bà nội cần , em cũng cần , bé cưng càng cần hơn, thử xem, có quan trọng ?” Lương Chân Chân trả lời rất nghiêm túc, lại tỏ vẻ đáng thương bổ sung thêm câu, “Ông xã, , chúng em cũng sống nổi.”

      Đằng Cận Tư ngẩng đầu lên từ trong ngực , nai con sai, trong lòng người nhà ruột thịt thân nhất của , phần quan trọng nhất mà lại thể thiếu, nên nghĩ đến những người râu ria kia.

      “Ừ, chúng ta về nhà.” khởi động xe chạy .

      Dọc theo đường di, Lương Chân Chân vì muốn khơi lên chú ý của , ngừng những câu chuyện thú vị chọc cười với , muốn để cho giải thoát khỏi khổ sở ra ngoài.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Đảo mắt, lại tuần trôi qua, rốt cuộc tượng nôn nghén của Lương Chân Chân khá hơn, hề ăn cái gì ói cái đó. Đằng lão phu nhân hùa theo khẩu vị của , dặn dò nhà bếp nấu món ăn nhất định được cho quá nhiều dầu mỡ, thức ăn quá mặn, hết sức thanh đạm.

      Cho nên, gần đây ăn rất ngon, ngày bốn bữa, buổi tối còn có bữa ăn khuya phong phú, mỗi lần khi oán trách ăn quá nhiều tất cả mọi người đều chỉ về phía bụng : “Bây giờ phải mình, mà là ba người, ăn nhiều chút bé cưng sao có thể khỏe mạnh lớn lên chứ?”

      hết cách rồi, hơn nữa đúng là đói bụng đến rất nhanh, hở bụng kêu ùng ục, cứ ăn như vậy, sắc mặt nhanh chóng hồng hào, trọng lượng cơ thể cũng dần nâng lên, bụng vốn bằng phẳng cũng có đường cong nho , nổi lên.

      Xét thấy có thể bụng bà xã ngày lớn, Đằng Cận Tư xem chừng đến lúc cử hành hôn lễ, khua chiêng gõ trống thương lượng với bạn bè bên Luân Đôn, Thư Nhĩ Hách rất vinh dự nhận nhiệm vụ này, rốt cuộc a Tư và Chân Chân sắp vào cung điện hôn nhân rồi, đây là chuyện đáng giá ăn mừng.

      Khiến Đằng Cận Tư vui mừng hơn chính là, tứ đệ Mạc Đông Lăng gọi điện thoại tới, đến lúc đó dẫn vợ con dlqd đến tham gia hôn lễ của , còn dương dương hả hê khoe khoang mặc dù là lão út trong đám huynh đệ, nhưng tương lai con của đứng hàng lão đại.

      phải sắp xếp theo số tuổi.” Đằng Cận Tư rất có ý tốt nhắc nhở tứ đệ.

      【Đại ca, em cảm thấy sắp xếp theo số tuổi tổn thương hòa khí, cần dùng quyền cước kết bạn!】 Mạc Đông Lăng cười hi hi ha ha , khoảng thời gian trước theo đuổi bà xã hơi sầu muộn, cũng may đưa tay làm tay mây thấy ánh trăng rồi, chỉ tìm lại được đoạn trí nhớ mất, còn thắng được trái tim bà xã, gặp được phiên bản của mình, khỏi phải trong lòng vui biết bao nhiêu rồi!

      “Nhóc thúi, đây là cậu lên mặt với tôi sao?” Đằng Cận Tư hừ lạnh.

      【Đại ca, tiểu đệ dám.】

      “Đúng rồi, vừa đúng thiếu hoa đồng, để con trai cậu thử chút.”

      【Được! Mạc Mạc nhà em nhất định thích.】 Mạc Đông Lăng đồng ý ngừng, chuẩn bị chính thức giới thiệu bà xã và con trai cho mọi người trong hôn lễ của đại ca, sau đó cũng phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

      “Mạc Mạc?” Đằng Cận Tư cảm giác tên này hơn quen, nhưng thoáng cái nghĩ ra.

      【Khụ… Đây là biệt danh Mật Mật cho.】 Mạc Đông Lăng hơi tự nhiên ho khan tiếng.

      “Chậc! Nhóc ngược lại diễm phúc cạn, về sau phải đối xử tốt với người nhà, nếu nhà họ Thư ở Hongkong bỏ qua cho cậu.

      【Đại ca, em hiểu rồi!】

      Mạc Đông Lăng ngờ bà xã mình có bối cảnh khổng lồ như vậy, cha là thành viên quý tộc nước , mẹ là người nhà họ Thư ở Hongkong, khoảng cách lớn, bên là dòng máu quý tộc, lại vừa có huyết thống hắc bang, tầm thường!

      cần đại ca nhắc nhở, chị họ kiêm bạn tốt của Mật Mật – Thư Cách Gia – cảnh cáo , người phụ nữ kia, bây giờ nghĩ lại vẫn hơi sợ, quá độc ác! biết người đàn ông nào có thể chịu được, sau Mật Mật lại cho biết, ông xã của Cách Cách chính là lão đại xã hội đen dieendanleequudyonn châu Âu, là đại ma đầu người người nghe đều biến sắc, còn rất nhiều chuyện giữa bọn họ, trong đầu nhịn được tự tưởng tượng: hai người ở giường phải vô cùng đẫm máu?

      Hôn lễ định vào ngày 18 tháng 12, còn có tám ngày, Lương Chân Chân đến giờ vẫn hoàn toàn hay biết, bởi vì ông xã của muốn cho vui mừng hoàn toàn, ngay cả địa điểm tổ chức hôn lễ ở đâu cũng giữ bí mật.

      Kể từ sau khi có cố ngoài ý muốn ở bữa tiệc kia, Đằng lão phu nhân gì cũng chịu để cho đến tập đoàn Đế Hào tư làm, thời tiết lạnh như vậy, tuyết đọng càng lúc càng dày, ngộ nhỡ cẩn thận trượt chân, như vậy sao tốt?

      Xét thấy loạt nguyên nhân, Lương Chân Chân chỉ có thể ở nhà làm sâu gạo, làm ổ ghế sa lon vừa ăn nho vừa xem phim truyền hình nhàm chán, người giúp việc đột nhiên lấy ra cái hòm được đóng gói rất kỹ.

      “Thiếu phu nhân, đây do thiếu gia sai người đưa về, để tự mở ra xem.”

      “Thứ gì vậy? Làm đến thần bí như thế?” Lương Chân Chân rút khăn giấy ra lau tay, nhiều hứng thú nhìn hòm lớn đất, trong lòng suy đoán bên trong là gì.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 361: Gặp gỡ ngoài ý muốn
      Editor: ChiMy

      giúp việc lắc đầu cái, ra vẻ ấy cũng biết, "Thiếu phu nhân, cần mở ra ?"

      Lương Chân Chân quan sát cái hòm lớn lần nữa, đột nhiên trong đầu thoáng qua rất nhiều cảnh tượng tương tự như vậy trong phim, chống cằm nhíu mày, chắc bên trong chứa những thứ gì kì lạ chứ?

      A Tư cũng có nhàm chán như vậy chứ? chừng là quà tặng lãng mạn gì? Trong lòng vui vẻ thầm nghĩ.

      "Mở !" vung tay lên, người giúp việc liền bắt đầu ra tay.

      Đằng lão phu nhân tới từ sau vườn, nhìn thấy cái hòm lớn cũng cảm thấy rất là kỳ lạ, "Cái này ở đâu ra?"

      "Thưa lão phu nhân, đây là thiếu gia cho người gửi tới ." Người giúp việc kính cẩn trả lời.

      Cái hòm được bao bọc rất cẩn thận, còn rất tinh xảo, Đằng lão phu nhân và Lương Chân Chân liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc A Tư định làm gì?

      "Trời ạ!" Đợi đến khi nhìn thấy đồ vật bên trong Lương Chân Chân nhịn được kinh hô, khi người giúp việc bày toàn bộ ở trước mặt kích động che miệng lại, từ đáy lòng dâng lên niềm vui mừng cách nào hình dung được.

      "Thiếu phu nhân nhất định là dâu hạnh phúc nhất đời này." Người giúp việc hâm mộ .

      "A Tư đúng là giữ bí mật tốt, ngay cả bà cũng bị lừa, có thể thấy được nó tốn rất nhiều tâm tư." Đằng lão phu nhân cảm khái khen ngợi cháu trai của mình.

      Lương Chân Chân kích động đến thể nên lời rồi, chiếc đầm cưới này đẹp hoa lệ, mỗi chi tiết đều giống như tự tay may, kéo dài ít nhất ba mét, bươm buớm đầm giống như , nhàng muốn bay, nhìn thế nào cũng thể làm người ta dời mắt được.

      Điện thoại của Đằng Cận Tư tới rất đúng lúc, "Bà xã, nhận được chưa?"

      【 Ông xã. . . . . 】Trong giọng của Lương Chân Chân mơ hồ mang theo chút nức nở, quá cảm động, bất ngờ này làm cho cảm động đến muốn rơi nước mắt, nhất định chiếc đầm cưới này rất quý, nhìn cái là biết giá trị xa xỉ.

      "Sao khóc vậy? Ai ức hiếp em sao?" Đằng Cận Tư hiểu hỏi.

      . . . . . . 】 Lương Chân Chân mím môi.

      "?" Đằng Cận Tư càng ngạc nhiên, ức hiếp nai con khi nào?

      【 Tại làm em vui chứ sao! Đầm cưới là đẹp! Em dám mặc đâu, sợ làm hư nó. 】 Lương Chân Chân thút thít lầm bầm.

      Đằng Cận Tư bị lời của làm cho có chút biết nên khóc hay cười, "Đứa ngốc, đây là bảo Tam đệ thiết kế riêng cho em, có hai thế giới, chỉ thuộc về em...nếu em dám mặc, vậy cũng chỉ có thể. . . . . . bỏ."

      cố ý dùng giọng điệu tiếc hận để chuyện, chính là vì để cho Lương Chân Chân mặc thử.

      cho bỏ, ai em dám mặc, chẳng qua là người ta cảm thấy nó quá đẹp mà thôi. 】 Lương Chân Chân lầu bầu, ra là Nam Hoa Cẩn thiết kế! Đúng là giống phong cách của ta, hoa lệ mộng ảo, mặc nó vào kết hôn cho khiến cho người ta cảm thấy mình chính là công chúa hạnh phúc nhất đời này.

      "Đứa ngốc, nếu phải hôm nay công tác ở Hồng Kong, nhất định phải tận mắt nhìn em mặc thử đầm cưới, em nhớ chụp hình lại gửi xem?" Đằng Cận Tư cưng chìu thầm bên tai , ấm áp lòng người.

      【 Ông xã, bây giờ em đặc biệt mong đợi hôn lễ của chúng ta, ràng là người biết lãng mạn lại có thể làm ra nhiều chuyện khiến em cảm động như vậy, em cảm thấy mình đặc biệt hạnh phúc, giống như mây. 】

      mặt Lương Chân Chân lên vẻ ngọt ngào, đáy mắt đuôi mày đều che giấu được tình .

      Đằng Cận Tư bởi vì lời của mà cười đến rất vui vẻ, vừa lúc bị nữ thư ký bưng cà phê vào nhìn thấy, chỉ nụ cười này khiến cho trái tim của đập loạn nhịp, người đàn ông ở trước mắt, nghĩ: quả nhiên đời này tình kì diệu, người đàn ông này là đối tác của công ty , lần đầu tiên tới đây, có thuốc nào cứu được nữa.

      Trong tin đồn rang người đàn ông lạnh lùng vô tình, nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn quyết đoán, là kỳ tài được công nhận trong thương giới, từ khi tiếp nhận tập đoàn Đế Hào Tư cho tới nay, doanh thu của công ty tăng lên, làm cho người ta vô cùng hâm mộ. Mà bây giờ, rốt cuộc gọi điện thoại với ai, tại sao lại lộ ra nét mặt dịu dàng và nụ cười hạnh phúc như thế?

      "Bà xã, có chút chuyện, đợi lát tiếp, nhớ gửi hình cho xem."

      【 ừ, biết rồi, ông xã nhớ phải về ăn cơm đúng giờ đó! Uống rượu ít thôi, bao tử của tốt. 】 Lần nào Lương Chân Chân cũng nhắc nhở cái vấn đề này, bởi vì bác sĩ Quan luôn dặn dò khuyên A Tư ít uống rượu, dạ dày của rất yếu, phải điều dưỡng tốt.

      "Được, lời của bà xã đại nhân chính là thánh chỉ." Giọng điệu của Đằng Cận Tư rất vui sướng.

      Lúc đí ra nữ thư ký cố ý rất chậm, chính là muốn nghe thử chuyện với ai, nghe tới chữ "bà xã" mang theo cưng chiều và tình sâu đậm trái tim thiếu nữ của hoàn toàn bị dập tắt, vừa mới , liền thất tình, ra người ta kết hôn rồi, nghe giọng của là biết thương vợ của mình bao nhiêu.

      Trong lòng thở dài tiếng động, có thể được người đàn ông này cưng chiều thương như vậy, kia, là hạnh phúc!

      ******

      Lần này Nam Cung Thần công tác với Đằng Cận Tư, bởi vì còn có nhiệm vụ khác quan trọng hơn, cậu chủ rồi, chờ hết lễ mừng năm mới này, cho nghỉ phép tháng, để cho về nhà thăm cha mẹ, dĩ nhiên trong lòng vô cùng cảm kích, mặc dù mỗi ngày đều rất bận, dường như được nghỉ ngơi, nhưng cậu chủ cho tiền lương rất cao, tiền thưởng cuối năm cũng rất nhiều, cho tới bây giờ đều cao hơn dự đoán của , chính vì như thế, cha mẹ đều sống rất tốt, xây căn nhà ba lầu, bọn họ cũng cần làm việc, chỉ cần ở nhà an hưởng tuổi già là được rồi.

      còn có đứa em tên là Nam Cung Dao, năm nay học đại học năm ba, năm nữa tốt nghiệp, kể từ sau khi có việc làm, toàn bộ học phí và sinh hoạt phí của đều do chu cấp, có câu oán hận nào, những thứ này đều là việc phải làm.

      Từ công ty chạy ra ngoài, đúng lúc xe chạy ngang đại học F, nhớ có hai giờ để nghỉ trưa, gọi Dao Dao ra ăn bữa cơm cũng tốt, cũng lâu rồi hai em có gặp mặt, đều do quá bận rộn.

      Hai người hẹn nhau trong nhà hàng lẩu ngoài trường học, mùa đông ăn cái này là ấm áp nhất, bao lâu, Nam Cung Dao gọi điện thoại tới, là trong mấy đứa bạn cùng phòng trong kí túc xá biết trai muốn mời ăn cơm, đều muốn gặp , cho dù từ chối thế nào cũng vô dụng.

      Nam Cung Thần bật cười ra tiếng, "Vậy hãy để cho bọn họ tới chứ sao."

      thế nào cũng là cao thủ tình trường, đối phó với đám tiểu nữ sinh vẫn thành thạo, huống chi họ đều là bạn cùng phòng của Dao Dao, đương nhiên phải nhiệt tình tiếp đãi!

      tốt! Chờ bọn em mười phút nha! 】

      Nam Cung Dao rất vui vẻ cúp điện thoại, tính cách của hoạt bát sáng sủa, ra , khi còn bé rất tự ti tự bế, kể từ khi trai tìm được công việc tốt, nhà của liền hoàn toàn thay đổi, cuộc sống của cũng xảy ra nhiều biến hóa nghiêng trời lệch đất, rốt cuộc cần mặc những quần áo chắp vá kì cục kia, vì tiết kiệm tiền mà tham gia hoạt động dã ngoại nấu cơm tập thể. . . . . .

      biết tất cả đều là do trai khổ cực kiếm được, cho nên chưa bao giờ phung phí, nên dùng dùng nên dùng cắc cũng dùng, trong lòng xem trai là thần tượng duy nhất.

      Kiều Tuyết Nghiên nằm mơ cũng ngờ tới trai của bạn cùng phòng Nam Cung Dao chính là tên sắc lang vô lại ức hiếp ở trong bữa tiệc! Quả bị giật mình, há to mồm chỉ vào , "Tại sao lại là. . . . . . ?"

      Nam Cung Thần cũng rất ngoài ý muốn, nhân viên phục vụ đêm hôm đó lại là bạn cùng phòng của Dao Dao? Chuyện này cũng quá cẩu huyết rồi?

      "Hả? trai, Tuyết Nghiên, hai người quen nhau à?" Nam Cung Dao thể tin nhìn hai người.

      "Quen." Nam Cung Thần , khóe miệng nhếch lên thành nụ cười có thâm ý.

      " quen." Kiều Tuyết Nghiên lạnh lùng .

      "Rốt cuộc là quen hay là quen đây?" Nam Cung Dao buồn bực, nhìn bộ dáng của trai và Tuyết Nghiên, dường như có cái gì đó.

      Ánh mắt của ba nữ sinh bên cạnh vòng tới vòng lui giữa hai người, còn có người ghé vào tai Nam Cung Dao thầm, nghe đến vô cùng vui vẻ, khóe môi che giấu được nụ cười.

      "Tất cả ngồi , muốn ăn cái gì cứ việc gọi, các em là bạn của Dao Dao, cũng giống như em của , đừng khách khí." Nam Cung Thần cười híp mắt , vốn cũng rất đẹp trai, có nữ sinh nào thích, ai cũng mặt mày hớn hở, trong lòng lặng lẽ cho điểm 10.

      "Quỷ mới là em của ." Kiều Tuyết Nghiên giọng thầm câu, muốn rời , nhưng quan hệ của Dao Dao và cũng tệ lắm, thể nể mặt ấy.

      Nam Cung Thần dường như vô tình liếc cái, "Hình như ai đó quên mất chuyện gì phải."

      Kiều Tuyết Nghiên ngồi ở đằng kia cắn chặt môi dưới, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, bây giờ Nam Cung Thần chết ngàn lần vạn lần, quần áo dơ đưa đến tiệm giặt ủi rồi, chỉ chưa lấy mà thôi, nếu phải hôm nay đụng phải ta ở đây, đúng là biết nên đâu tìm ta.

      "Người nào đó đừng quên lời của mình là được." cũng chút khách khí trả lời câu.

      Bốn nữ sinh còn lại đều nghe hiểu, biết được chuyện gì xảy ra, nhất là Nam Cung Dao, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng tầm thường.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 362: thể thoát được duyên phận
      Editor: ChiMy

      " Nam Cung, chuyện bí mật gì với Tuyết Nghiên vậy? bằng cho bọn em biết xảy ra chuyện gì được ?" nữ sinh trong nhóm chớp chớp đôi mắt to .

      "Khụ. . . . . . Dao Dao, em còn chưa giới thiệu mấy người đẹp này cho đó." Nam Cung Thần để lại dấu vết sang chuyện khác, nếu dám chuyện tối hôm đó ra, chỉ sợ tên "Tuyết Nghiên" nhào tới liều mạng với bản thân, dáng vẻ giương nanh múa vuốt lúc nãy giống như con báo, có chút. . . . . . đáng .

      Lúc này Nam Cung Dao mới ý thức được mình bị hấp dẫn bởi chuyện của trai và Tuyết Nghiên, cho nên quên giới thiệu, vội vàng chỉ vào bốn vị nữ sinh bên cạnh giới thiệu theo thứ tự: "Người đẹp gốc hoa Kiều Tuyết Nghiên, Hàn Nhạc Nhạc đáng , Tôn Viện dịu dàng thục nữ, cuối cùng là đại tỷ của kí túc xá bọn em Đại Kim Miêu."

      "À, đẹp trai này cần mình giới thiệu nhiều rồi..., Nam Cung Thần, trai kính của mình."

      Kiều Tuyết Nghiên là người gốc Hoa? Trong long Nam Cung Thần hơi giật mình, khỏi thoáng nhìn qua , lại bị trợn mắt nhìn lại, bất đắc dĩ nhún nhún vai, xem ra hai người bọn họ kết thù.

      "Này! Vừa ăn vừa chuyện ! Hai người vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của Nhạc Nhạc!" Nam Cung Dao cười đến giống như con mèo thích trộm, mắt đẹp vòng tới vòng lui ở giữa Kiều Tuyết Nghiên và trai, bây giờ ba mẹ quan tâm nhất chính là chuyện lớn cả đời của trai, thoáng cái 30 rồi, còn chưa có người , cả ngày lẫn đêm chỉ biết công việc, cũng từng muốn giới thiệu bạn học cho trai, nhưng cảm thấy đối với trai họ hơi ngây thơ.

      Cũng may hôm nay có phát đặc biệt, chừng trai và Tuyết Nghiên có thể ghép thành đôi, nếu là như vậy, ba mẹ vui mừng.

      "Dao Dao!" Sắc mặt của Kiều Tuyết Nghiên được tự nhiên hô tiếng, đồng thời quên trừng Nam Cung Thần cái, nếu như dám ra, . . . . . . tuyệt đối tha cho !

      "Chẳng lẽ thể sao? Chẳng lẽ có bí mật gì hay sao?" Nam Cung Dao nháy mắt, mặt viết đầy hai chữ hứng thú, Hàn Nhạc Nhạc và Kim Miêu ngồi ở bên cạnh cũng hào hứng bừng bừng, chỉ có Tôn Viện rất thục nữ nửa mím môi, nở nụ cười tiêu chuẩn lộ răng, yên lặng.

      " ra , bọn chỉ quen biết trong bữa tiệc." Nam Cung Thần chỉ đơn giản.

      Kiều Tuyết Nghiên còn tưởng rằng muốn ra cái chuyện kinh thế hãi tục, sợ đến tim đập mạnh, may là chỉ câu như vậy, nhưng ngờ mấy thiếu nữ nhiều chuyện thám thính ra chút gì bỏ qua .

      "Sau đó sao?" Trong mắt của Nam Cung Dao và ba nữ sinh bên cạnh tỏa sáng, mong đợi phần tiếp theo.

      " có sau đó!" Kiều Tuyết Nghiên nhịn được giành đáp.

      "Im lặng! Bây giờ để cho mình , đợi lát nữa Tuyết Nghiên bổ sung sau...!" Ngón tay của Nam Cung Dao đặt lên môi, làm ra động tác im lặng, giống như : bọn mình truy cứu chuyện bạn lén tụi mình dự tiệc, nhưng chuyện này phải thành thực khai báo.

      O(╯□╰)o Kiều Tuyết Nghiên rất bất đắc dĩ, mấy bạn cùng phòng này của đúng là vừa đáng lại vừa bá đạo.

      "Sau đó à!" Nam Cung Thần cố ý kéo dài điệu, " biết ấy bị ai đẩy cái, chợt nhào vào trong lòng . . . . . ." Lời này thành công làm cho bốn nữ sinh ở đây kinh ngạc, tám con mắt đồng thời nhìn về phía Kiều Tuyết Nghiên, mắc cỡ đến nỗi muốn tìm cái lổ để chui vào, lập tức đứng lên, " gạt người! Hoàn toàn phải là như vậy!"

      "Bình tĩnh đừng nóng, còn chưa xong ! Sau khi ấy nhào vào người , khay nước đụng vào người , vì vậy, cả người dính đầy rượu đỏ, làm cho rất nhếch nhác." Giọng điệu của Nam Cung Thần trầm bồng du dương, miêu tả chi tiết, biết rằng Kiều Tuyết Nghiên tức đến muốn nổ tung!

      Người này, đúng là tên lưu manh! biết tại sao Dao Dao lại là em của ta! giống chút nào!

      "A! Sao cảm thấy giống như mấy cảnh trong phim thần tượng, Tuyết Nghiên, mình nhớ có hôm bạn làm thêm, chắc là hôm đó chứ?" Tôn Viện vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng hỏi.

      "Đúng, đêm hôm đó mình làm phục vụ trong bữa tiệc." Lúc chuyện Kiều Tuyết Nghiên nhìn chằm chằm Nam Cung Thần chớp mắt, đây là lần đầu tiên gặp người đàn ông đáng ghét như vậy! Từ nay về sau, thù đội trời chung!

      "Woa! Tuyết Nghiên, lần sau bạn cũng giới thiệu tụi mình , chừng có thể có cuộc gặp gỡ định mệnh." Hàn Nhạc Nhạc khoa trương khép tay, cặp mắt hình trái tim.

      Kiều Tuyết Nghiên đưa tay sờ cái trán của , lại sờ trán của mình, "Nhạc Nhạc, bạn có phát sốt chứ?"

      Kim Miêu và Nam Cung Dao ở bên cũng nhịn được bật cười vui vẻ, Tôn Viện mím môi cười thục nữ, Hàn Nhạc Nhạc đau khổ gắp đống thịt bò ăn, kết quả cầm đũa chặt, rơi vào bên trong nồi lẩu, văng lên thủy tinh, vừa lúc Nam Cung Thần đưa tay ra gắp thức ăn, bỏng khiến lập tức rút tay về, nhưng cuối cùng cũng thể may mắn thoát khỏi.

      "Ha ha ha ha. . . . . ."

      Sau khi mấy nữ sinh sửng sốt hai giây, liền cười to ra tiếng, ngay cả Kiều Tuyết Nghiên tức giận, cũng cười đến vui vẻ.

      "Huhu. . . . . ." Hàn Nhạc Nhạc lại khóc, quá mất mặt, mất hết cả mặt mũi rồi.

      Nam Cung Thần hơi nhức đầu vào trong toilet xả nước, bữa cơm này, ăn sung sướng.

      "Nhạc Nhạc, bạn khóc cái gì chứ! Bạn làm chuyện mình luôn muốn làm, bạn quá dũng cảm!" Kiều Tuyết Nghiên cười đến muốn chảy nước mắt.

      Lời của khiến Hàn Nhạc Nhạc càng khóc dữ dội hơn, ba người kia chỉ có thể luôn miệng an ủi, vất vả mới khiến Hàn Nhạc Nhạc ngừng tràn lan "Nước lũ" , hai mắt to hồng hồng tội nghiệp nhìn Nam Cung Thần, " Nam Cung, xin lỗi, vừa rồi em cố ý, tay của , còn đau ?"

      " đau, mau ăn ." Nam Cung Thần thấy con người ta khóc đến hai mắt đều đỏ, khó tránh khỏi có chút đành lòng, vì vậy, bữa cơm, cực kỳ chăm sóc Hàn Nhạc Nhạc.

      Kiều Tuyết Nghiên hung hăng khinh bỉ nhiều lần ở trong lòng, cũng phải bởi vì ghen, mà cảm thấy như hoa tâm đại củ cải, trêu chọc con khắp nơi, sắc - lang!

      Trong mắt Nam Cung Dao tức giận của giống như là ghen, cắn chiếc đũa, mắt to vòng tới vòng lui, rốt cuộc trai thích ai vậy? Trước giống như là Tuyết Nghiên, sao bây giờ lại cảm thấy giống như là Nhạc Nhạc?

      được! Tối nay phải nghiêm hình ép hỏi, lòng, cảm thấy Tuyết Nghiên thích hợp với trai hơn, Nhạc Nhạc hơi trẻ con, như búp bê pha lê dễ vỡ, hơn nữa gia cảnh giàu có, thuộc về loại hình tiểu thư, bối cảnh gia đình của hai người hơn kém nhau trời vực.

      Tuyết Nghiên ngược lại, mặc dù là du học sinh, nhưng tính tình của hoạt bát nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui, tuyệt đối ra vẻ, còn thường xuyên tranh thủ ra ngoài làm thêm, về điểm này, thích ấy.

      Trong lúc ăn cơm, gò má của Hàn Nhạc Nhạc vẫn ửng hồng, thỉnh thoảng đắm đuối đưa tình nhìn về phía Nam Cung Thần, ra , lúc đầu nhìn thấy , mình thích, đẹp trai, tuấn lãng, có mùi vị của người đàn ông thành thục, còn vô cùng hài hước, là loại hình thích, vốn còn tưởng rằng và Tuyết Nghiên có cái gì đó, kết quả dường như hai người thấy ngứa mắt với nhau, cũng cần khách khí.

      Trong lúc đó, Nam Cung Dao giả vờ cầm lấy điện thoại của trai chơi, lặng lẽ lưu số của Tuyết Nghiên, vẫn cảm thấy, trai có hứng thú với Tuyết Nghiên, bởi vì ánh mắt của trai nhìn ấy rất. . . . . . lưu manh.

      Cơm nước xong, Nam Cung Thần liền muốn chạy về công ty, buổi chiều còn có núi công việc bận rộn! Lúc gần , vẫn quên đá lông nheo với mấy người đẹp, rồi tiêu sái xoay người .

      "Rất đẹp trai!" Hàn Nhạc Nhạc , hoa si nhìn bóng lưng của Nam Cung Thần.

      Kiều Tuyết Nghiên vẫn tức giận lẩm bẩm câu, "Hoa Hồ Điệp!"

      Trở lại túc xá, Hàn Nhạc Nhạc liền hỏi Nam Cung Dao số điện thoại của trai ấy, bộ dáng , ba người kia đều rất bất đắc dĩ, cái Hàn Nhạc Nhạc này, hoàn toàn có thuốc nào cứu được rồi !

      Đột nhiên Kiều Tuyết Nghiên nghĩ tới vấn đề, còn chưa trả áo sơ mi cho , mà mình, cũng có số điện thoại của , để hỏi Dao Dao, hỏi được, cũng muốn các bạn cùng phòng biết chuyện áo sơ mi, thôi! Nếu có cơ hội gặp lại, trả cho ta, nếu gặp được, thôi.

      Lại biết, giữa hai người bọn họ chỉ mới bắt đầu.

      *****

      Sau khi Lương Chân Chân tự thay áo cưới, liền muốn cởi ra rồi, vừa người đến khiến kinh ngạc, nhìn người trong gương da trắng nõn nà, má đào mặt trái xoan, ngón tay tự chủ được đặt lên gương mặt, ai cũng khi phụ nữ mặc váy cưới là lúc đẹp nhất, rốt cuộc cũng cảm nhận được.

      Đều do áo cưới này quá đẹp, cho nên mới làm trở nên quyến rũ như thế.

      "Thiếu phu nhân, là đẹp!" Hạ Đông nhịn được ca ngợi .

      mím môi cười đến hạnh phúc mà ngọt ngào, bảo Hạ Đông chụp hình, gửi cho ông xã xem, có phản ứng gì đây?
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 363: Hôn lễ thế kỉ
      Editor: ChiMy

      Đằng Cận Tư họp nhận được tin nhắn của bà xã, lập tức mở ra, bên trong hương kiều ngọc non, như hoa sen mới nở khiến cho thể dời mắt, cho tới sau khi cuộc họp kết thúc vẫn còn ngồi ở trong phòng, trong đầu trừ bóng dáng của bà xã chứa nổi cái gì nữa!

      Dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý hết các công việc, bảo thư ký mua vé máy bay về thành phố C sớm nhất, lần này tam đệ có công lớn, thiết kế áo cưới rất đẹp, hoàn toàn thiết kế vì nai con, xinh đẹp động lòng người.

      đường đến sân bay, gửi tin nhắn trả lời: bà xã, linh hồn bé của bị em hút mất rồi.

      Lương Chân Chân cẩn thận cởi áo cưới chịu đựng xem tin nhắn, rất may mắn với hành động sáng suốt của mình, bằng áo cưới bị làm hỏng rồi, vùi ở ghế sa lon cười đến run rẩy hết cả người, trả lời lại tin nhắn của : có ? Vậy bây giờ chỉ có thân xác à!

      Rất nhanh liền có tin nhắn trả lời: sai, bây giờ chạy về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, buổi tối ăn cơm với em và con.

      Lương Chân Chân cong môi lên, ông xã, mà trở về, áo cưới quả rất Per¬fect! Nhưng vòng eo hơi chút, siết chặt bảo bảo.

      Lúc này Đằng Cận Tư mới nhớ tới sai lầm của mình, số đo mình đưa cho tam đệ là trước khi mang thai, bây giờ mang thai gần bốn tháng rồi, đương nhiên eo to hơn trước kia, may là thử trước, nếu như tới hôn lễ mới phát , xong rồi.

      Bảo bối, là lỗi của , buổi tối gửi về Paris, để tam đệ sửa lại.

      Hai người tin em tin, sến súa ngọt ngào coi ai ra gì, người giúp việc ở nhà họ Đằng đều rất vui vẻ, bởi vì rất lâu rồi trong nhà có chuyện vui gì, mà lần này, là hôn lễ của thiếu gia và thiếu phu nhân, sáu tháng sau tiểu thiếu gia ra đời, đúng là vui mừng vui gấp đôi!

      Người vui vẻ nhất chính là Đằng lão phu nhân, cuối cùng tâm nguyện của bà cũng hoàn thành, hơn nữa lại có chắt ( mặc dù còn chưa ra đời ), nhưng trong lòng bà vẫn hưng phấn khác thường.

      Vì vậy, gần đây bác sĩ Đinh tới rất chuyên cần, riêng gì khám cho Lương Chân Chân, mà còn dặn dò Đằng lão phu nhân chú ý sức khỏe, người gìa thể quá vui quá buồn, như vậy dễ tang huyết áp, tốt đối với cơ thể.

      Đằng lão phu nhân vui vẻ đón nhận đề nghị của ông, ra đối với cái chết, bây giờ bà còn sợ hãi rồi, trước kia là bởi vì bỏ được A Tư, bà thể để lại mình nó bơ vơ đời này, bây giờ nó có Chân Chân, còn có con, bà có thể cảm nhận được hai đứa lòng nhau, có Chân Chân làm bạn với A Tư, bà cũng yên tâm.

      Thoáng cái qua mấy chục năm rồi, bạn già của bà, rời nhiều năm, haizzz. . . . . .

      *****

      Buổi tối, sau khi Lương Chân Chân đánh răng rửa mặt xong ngồi ở giường chat video với Giai Ny, cầu ấy phải trở về tham dự hôn lễ của , nếu tuyệt giao với ấy, vừa vừa nặn ra vài giọt nước mắt.

      "Giai Ny, bạn có biết phụ nữ có thai thể khóc, khóc nhiều sinh ra đứa con mắt yếu, ô ô. . . . . . Là bạn hại mình khổ sở, nếu sau này con mình hỏi sao mắt nó giống với những đứa trẻ khác, hừ! Bạn tự biết hậu quả." Lương Chân Chân mím môi uy hiếp .

      Tiết Giai Ny bị lời của làm cho dở khóc dở cười, cứ rớt vài giọt nước mắt liền ỷ lại vào mình như vậy, khụ. . . . . . Chân Chân càng ngày càng phúc hắc rồi, bị chồng của ấy dạy hư rồi.

      "Tốt lắm, tốt lắm, mình đầu hàng có được hay ? Rốt cuộc bạn dấu kết hôn vào ngày nào, địa điểm ở đâu? Trừ việc trình diện, mình còn có thể làm được gì đây?" Tiết Giai Ny cười đến rất bất đắc dĩ.

      Lương Chân Chân vừa nghe lời của ..., lập tức lau khô nước mắt, "Theo giờ Bắc Kinh là ngày 18 tháng 12, còn địa điểm, mình. . . . . . mình còn chưa biết, bởi vì A Tư giấu rất kĩ, ngay cả chi tiết cụ thể cũng cho mình biết, mình cảm thấy giống như mình bị cho ra ngoài rồi."

      " hạnh phúc, ra cử hành hôn lễ là chuyện rất phức tạp, nếu như có người đàn ông nguyện ý làm hết vì bạn, tình nguyện mình chịu đựng hết những vất vả này, vậy chứng tỏ nhất định người đó rất bạn." Giọng của Tiết Giai Ny bình thản, mơ hồ manh theo hâm mộ, hai bạn tốt của tìm nửa kia của đời mình, nhưng còn ?

      Người đàn ông mình giống như biến mất khỏi thế gian này, trong nửa năm này gọi cuộc điện thoại hay gửi tin nhắn nào, nửa đêm tỉnh dậy cảm thấy giống như là giấc mộng, hư ảo thực tế.

      "Giai Ny, chúng ta rồi đấy, nhất định bạn phải trở về làm phụ dâu cho mình, nếu như bạn về, mình đau lòng." ra Lương Chân Chân rất sợ chuyện hạnh phúc của mình trước mặt bạn tốt, bởi vì điều này khiến trong lòng ấy khổ sở, nhưng kết hôn là chuyện lớn cả đời, lòng hi vọng Giai Ny có thể tham dự.

      Tiết Giai Ny nâng trán, còn hiểu Chân Chân hơn chính bản thân của mình, sao có thể biết chút tâm tư của ấy? Trong lòng cảm động, nhưng người kia cũng là bạn tốt của chồng Chân Chân, mỗi lần nhìn thấy bọn họ, mình liền nhịn được nhớ tới người kia, biết lần này, có xuất ?

      Thôi, dù có hay , đều phải chấm dứt quá khứ.

      "Ừ, hôn lễ của Chân Chân nhà mình đương nhiên mình phải có mặt, làm phụ dâu cho bạn xong mình còn phải làm phụ dâu cho Cát gia, may là có lần thứ ba, bằng mình lo lắng rằng mình có ai thèm lấy ." Tiết Giai Ny trêu .

      "Bậy bậy bậy! gì vậy! Giai Ny của chúng ta người gặp người thích nhất định tìm được hạnh phúc thuộc về mình, cho tên đầu heo đó hối hận!" Lương Chân Chân rất oán giận.

      "Trời! Tưởng tượng xa quá." Tiết Giai Ny bị chọc cười, trong lòng yên lặng cho người nào đó vào hàng ngũ đầu heo, trong đầu còn nghĩ ra bức tranh, giống như đúc.

      . . . . . .

      Rất lâu rồi có chat webcam, hai người giống như cá gặp nước, chuyện hơn nửa tiếng, Đằng Cận Tư tắm xong ra ngoài ngồi ghế salon.

      Sau mấy lần kháng nghị, phụ nữ có thai thể ngồi trước máy tính quá lâu, phóng xạ tổn hại nghiêm trọng đến đứa bé.

      Lương Chân Chân chỉ có thể lưu luyến "Bái bai" với Giai Ny, tắt máy vi tính, để lên bàn, giọng rất nghiêm túc: "Ông xã, phải với em, rốt cuộc Quan Hạo Lê đâu đây? ta cũng quá có trách nhiệm! , sau khi cũng gọi điện thoại hay gửi tin nhắn, cố ý chơi đùa người ta phải ?"

      Đằng Cận Tư chau mày, đứng dậy ngồi lên giường, kéo bà xã vào lòng, "Sao đột nhiên nhắc tới Lê tử vậy?"

      "Còn phải là bởi vì Giai Ny, nửa năm gặp, ấy gầy quá, hơn nữa em thấy, trong lòng ấy vẫn còn thích cái tên đàn ông bạc tình kia!" đến chuyện này, trong lòng Lương Chân Chân còn tức.

      "Bà xã ngoan, đừng nóng giận, sao chúng ta lo được vấn đề tình cảm của người khác." Đằng Cận Tư dịu dàng dụ dỗ .

      "Giai Ny phải là người khác, ấy là bạn tốt nhất của em, hôm nay em hạnh phúc, nhưng ấy lại đau lòng như vậy, trong lòng em có thể thoải mái sao?" Lương Chân Chân cắn môi.

      "Bà xã, Lê tử cũng là bạn tốt của , cũng hi vọng cậu ta hạnh phúc, nhưng, tình dễ dàng như vậy, trừ chuyện hai người nhau, còn cần gặp từng người trong gia đình và những nguyên nhân khác." Đằng Cận Tư hơi nhức đầu, vợ của luôn tốt bụng như vậy, sợ hạnh phúc của mình làm thương tổn bạn tốt.

      "Cha mẹ của Giai Ny rất biết lễ nghĩa , ấy là con , chỉ cần là ấy thích, nhất định ba mẹ ấy đồng ý, chẳng lẽ. . . . . . Là người nhà của Quan Hạo Lê đồng ý, ta có vị hôn thê sao?"

      xong lời cuối cùng, đột nhiên giọng của Lương Chân Chân lên cao, trừng to mắt mà nhìn ông xã.

      Đầu của Đằng Cận Tư đầy vạch đen, sờ gương mặt láng mịn của nai con, gật đầu như có điều suy nghĩ, "Có chút liên quan đến gia tộc của Lê tử."

      "Hả? Rốt cuộc nhà Quan Hạo lê làm gì? Hình như chưa từng nghe qua!" Trong đôi mắt to đen lúng liếng của Lương Chân Chân viết hai chữ "Hứng thú".

      "Năm xưa ông của Lê tử là bạn tốt của ông nội , cho nên từ hai tụi quen biết, nhà cậu ta là gia tộc lớn ở Singapore, là ông trùm xe hơi, nhưng cậu ta thích quản lý công ty, ngược lại rất thích y học, thi tốt nghiệp trung học len lén điền nguyện vọng vào ngành y, sau khi ông nội cậu ta biết tức đến bị bệnh tim, bao lâu liền trị bỏ mình, điều này khiến cậu ta rất đau lòng, nhưng cậu ta cũng có bởi vì như thế mà từ bỏ ngành y, ngược lại càng thêm khắc khổ cố gắng, muốn chứng minh mình có thể tạo ra mảnh trời riêng của mình ở trong giới y học, cũng muốn cho ông nội của cậu ta biết, cậu ta làm sai." Đằng Cận Tư chậm rãi .

      Lương Chân Chân kinh ngạc ra lời, thể tưởng tượng nổi! Bác sĩ Quan có chuyện xưa lợi hại như vậy, vẫn cho rằng ta có thành tựu như vậy phần là nhờ vào quan hệ trong nhà ta, nhưng nghĩ rằng, ta hoàn toàn dựa vào chính mình cố gắng có được.

      "Vốn Lê tử muốn thuyết phục ba cậu ta để cho em họ Quan Cảnh Duyệt thừa kế gia nghiệp khổng lồ của nhà họ Quan, cậu ta hề có chút hứng thú nào với mấy thứ đó, nghĩ tới đột nhiên Quan Cảnh Duyệt bệnh qua đời, đập nát hy vọng duy nhất của cậu ta. . . . . ."
      Last edited: 6/5/16
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :