1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 349: Ngày đầu tiên làm
      Editor: ChiMy

      Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc, Nam Cung Thần báo cáo hành trình công việc hôm nay đâu vào đấy, xong việc, khó khăn đứng ở đằng kia, như ngẫm nghĩ phải mở miệng như thế nào.

      "Có lời cứ ." Đằng Cận Tư lạnh nóng liếc cậu tôi cái, biết rất ràng tâm tư của cậu tôi.

      "Về công việc của phu nhân, hơi khó sắp xếp." Nam Cung Thần chần chờ .

      Đằng Cận Tư liếc cái, "Tôi cho rằng chút chuyện này làm khó được cậu."

      Nam Cung Thần lau mồ hôi trán cái, "Cậu chủ, cậu đánh giá cao tôi quá, tôi chỉ là người bình thưởng, đầu óc có chút được tốt lắm."

      Phu nhân của tổng giám đốc phải là người khác, mục đích ấy tới đây làm bí thư là cái gì? Xem chừng tổng giám đốc? Muốn ngày ngày dính lấy cậu ấy? Hay chỉ đơn giản là làm việc?

      Nhiều lí do như vậy phải biết ! Bằng sắp xếp đúng!

      Hơn nữa từ đáy lòng, cái này cậu chủ được xem là cậy quyền thiên vị, ràng phu nhân học tin tức, là nghề nghiệp có liên quan đến thư ký, cậu chút che giấu nào dắt ấy vào công ty làm việc, chuyện này nếu truyền , sợ rằng được tốt.

      "Nai con chỉ là ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, muốn tìm chút chuyện làm, cậu sắp xếp cho ấy chút việc, làm cho cảm thấy mình là người rãnh rỗi là được, còn nữa, cấm các nhân viên trong công ty quơ tôiy múa chân với ấy, nhất là mấy thư ký, tôi muốn nghe bất kỳ lời khó nghe nào, cậu hiểu chưa." Đằng Cận Tư chút khách khí .

      "Vâng, tôi hiểu." Đương nhiên Nam Cung Thần hiểu ý của cậu chủ, ai dám xằng bậy, vậy tiễn thôi!

      " làm việc ." Đằng Cận Tư phất phất tôiy, vùi đầu vào công việc.

      Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Nam Cung Thần rất cẩn thận suy nghĩ lời của cậu chủ mới vừa , đại khái có thể đoán được tình huống là như vậy: sau khi Lương Chân Chân mang thai bị cấm túc, thể ra ngoài làm việc, mà ở nhà cả ngày lại rất chán, cho nên mới nghĩ ra phương pháp xử lý như vậy, vừa có thể tiêu khiển thời gian lại an toàn.

      Bên trong phòng nghỉ ngơi, Lương Chân Chân xem xong quyển tạp chí rồi, Nam Cung Thần còn chưa vào, hơi chán ngắm chỗ này chỗ kia, thỉnh thoảng chạy đến cửa sổ sát đất cúi xuống nhìn toàn cảnh thành phố.

      Trong nháy mắt cửa mở ra, Lương Chân Chân thở dài, "Rốt cuộc tới!"

      "Để phu nhân đợi lâu, tôi. . . . . ." còn chưa xong liền bị Lương Chân Chân cắt đứt.

      "Bớt lời dư thừa, rốt cuộc tôi cần phải làm gì! Nếu để mình tôi ở đây! Tôi buồn chết mất! Còn nữa, đừng gọi tôi là phu nhân, nghe tự nhiên."

      "Ách. . . . . . Lương tiểu thư?" Khóe miệng của Nam Cung Thần co giật mấy cái, ngài cũng gia nhập hàng ngũ phụ nữ có gia đình, con cũng có, còn cho tôi gọi phu nhân sao?

      "Vẫn cảm thấy kỳ cục, nếu gọi tôi là Chân Chân thôi." Lương Chân Chân trầm ngâm , lại quen biết Nam Cung Thần cũng gần 4 năm rồi, trừ có chút bảo mẫu, ra cũng là người tốt.

      Đầu của Nam Cung Thần chảy đầy vạch đen, nếu như dám gọi như vậy, đoán chừng giây kế tiếp cậu chủ bẽ gãy tôiy của , chuyện này ngàn lần được!

      "Vì suy nghĩ cho an toàn của tôi, tôi vẫn gọi là phu nhân thôi."

      Lương Chân Chân hiểu ý của , trong lòng yên lặng thở dài, cũng được! Gả cho tuýp người đàn ông như thế nào cũng chỉ có thể theo thôi...!

      "Được rồi, tôi cũng làm khó dễ , cho tôi nghe về công việc ."

      " ra công việc thư ký rất đơn giản, xử lý văn kiện ký nhận của cấp kịp thời, truyền lại, thúc giục công việc; làm xong văn kiện thu về, kiểm tra, xử lý công việc; quản lý và bảo mật các đề án; ghi chép trong các cuộc họp. . . . . ." Nam Cung Thần giống như là xác nhận đống lớn.

      "Đợi chút, nhiều như vậy, tôi chỉ muốn biết, công việc của tôi là cái gì, OK?" Lương Chân Chân cắt đứt lời của lần nữa.

      -_-|||

      Nam Cung Thần hoàn toàn bị đánh bại, anhg hằng giọng cái, "Công việc cụ thể của phu nhân là: sắp xếp công việc hàng ngày của tổng giám đốc, xử lý văn kiện ký nhận quan trọng, truyền lại và đốc thúc công tác, bao gồn cả việc pha cà phê cho tổng giám đốc, nhắc nhở tổng giám đốc các buổi hội nghị và xã giao quan trọng."

      Lương Chân Chân nghe rất nghiêm túc, mặt lộ vẻ khó xử nhìn Nam Cung Thần, "Tôi chưa học qua ngành thư ký, mặc dù nghe rất đơn giản, nhưng tôi biết!"

      Nam Cung Thần nâng trán lần nữa, đây tuyệt đối là đóa hoa tuyệt thế, " sao, tôi có thể dạy ." cố gắng ôn hoà.

      "Được rồi, vậy làm phiền ." Lương Chân Chân vẫn rất là khiêm tốn, dù sao cũng có việc nhờ người ta, đương nhiên thái độ phải khiêm nhường rồi! diẽnnnndànlêquýđônnn

      Vì vậy, hai người bắt đầu công việc, người nghiêm túc dạy, người nghiêm túc học, vốn chính là việc rất đơn giản, Lương Chân Chân rất nhanh liền học xong, cũng hiểu, ra công việc của mình chính là chuyên phục vụ cho A Tư, người ta báo công việc cho thư ký, sau đó tới đốc thúc A Tư làm.

      Ưmh. . . . . . Được rồi, nhất định là Nam Cung Thần cố ý, quả nhiên dụng tâm lương khổ mà! Như vậy cũng tốt, cơ hội gặp mặt người khác ít , cũng tránh khỏi chút phiền toái cần thiết.

      Ngồi ở bàn làm việc của mình, lật xem hành trình hôm nay của A tư, buổi tối có tiệc rượu quan trọng, buổi tiệc gồm nhiều thương nhân thành công, hào môn thế gia và các quan chức, những người có phận được phép vào, ngay cả phóng viên cũng được vào.

      nhìn thấy phía được khoang tròn màu đỏ, chắc là Nam Cung Thần ra ám hiệu cho tiệc rượu tối nay rất quan trọng, A Tư phải tham gia, luôn luôn thích những trường hợp xã giao này, dường như rất ít tham gia các bữa tiệc thượng lưu, nhưng mà dường như lần này rất quan trọng, hơn nữa liên quan đến lợi ích của công ty.

      Đứng dậy, gõ cửa, bên trong truyền đến giọng trong trẻo lạnh lùng, "Vào ."

      chậm rãi vào, mắt hề chớp nhìn chằm chằm người đàn ông vùi đầu vào công việc, người ta đàn ông hấp dẫn nhất khi làm việc, đúng là rất có lý, càng xem càng cảm thấy ông xã của mình là đẹp trai nhất.

      "Tổng giám đốc, đây là hành trình ngày hôm nay của , buổi tối tan việc có bữa tiệc rất quan trọng cần tham gia." Lương Chân Chân nghiêm trang , tại là thư ký của , trong lúc làm phải nghiêm túc chứ sao!

      Lúc này Đằng Cận Tư mới ngẩng đầu lên, bận rộn công việc thiếu chút nữa làm cho quên mất bà xã của làm thư ký cho , đưa tay đặt bên eo của , ôm ngồi đùi của mình, "Bà xã, có quen ?"

      "Trời ơi! Đừng quậy mà! trong lúc làm, bất cứ lúc nào cũng có người vào phòng làm việc của , bị người ta nhìn thấy tốt." Lương Chân Chân bỉu môi lầu bầu , cuống quít muốn đứng dậy, nhưng lại bị Đằng Cận Tư giữ chặt.

      "Bà xã, mùi người em thơm." Người nào đó nhìn trái nhìn phải, gấp đến độ Lương Chân Chân muốn đánh .

      " chuyện đứng đắn!"

      "Buổi tối em với , còn chúng ta về nhà?" Giọng của Đằng Cận Tư dịu dàng, lạnh lùng giống vừa rồi.

      "Em quen biết mấy người đó, rất chán!" Lương Chân Chân phiền nhất chính là tham gia tiệc rượu, party cái gì chứ, gặp người quen biết còn may, quen biết ngồi ở đó như tự kỉ, rất nhàm chán.

      Đằng Cận Tư chôn đầu vào trong tóc , giọng điệu tội nghiệp , " cũng biết, bà xã em nhẫn tâm ném mình ở đó sao?"Diẽnnndànnlêquýđônnn

      Lương Chân Chân cười tiếng vui vẻ, A Tư càng ngày càng biết làm nũng, bao giờ giống như người đàn ông lạnh lùng tự cao tự đại trước kia rồi, hình tượng rất sinh động, rất đáng ~~~~

      "Được rồi, vậy em mang theo IPAD chơi, mấy uống rượu chuyện công việc, em ngồi chơi trò chơi." Lương Chân Chân ngước đầu cười ha hả.

      "Yên tâm , cũng lâu lắm." Đằng Cận Tư cưng chìu sờ cái mũi của .

      "Vậy em có cần thay đồ ?" Lương Chân Chân chỉ đồ công sở người , nhất định thể mặc bộ này tiệc rượu, đủ trang trọng.

      Đằng Cận Tư quét mắt nhìn người vòng, sau đó ôm cách đầu gối, đứng dậy dắt tay của ra ngoài, "Ừ, bây giờ chúng ta đến Phi Sắc."

      "Chờ chút! Em dọn dẹp tài liệu bàn của trước ." Lương Chân Chân tránh thoát tay của , tới bàn của .

      "Những thứ này giao cho người khác dọn dẹp là được."

      " được, đây là công việc của em sao có thể ném cho người khác làm, ảnh hưởng nhiều tốt, mặc dù em cửa sau vào, nhưng cũng thể quá tự tại chứ?" Lương Chân Chân là người rất nguyên tắc.

      "Được, nai con nhà người có trách nhiệm như vậy, tệ tệ!" Đằng Cận Tư liên tục khen ngợi.

      "Hừ! Đó là đương nhiên! Phải tách chuyện riêng và chuyện tư ra!" Lương Chân Chân kiêu ngạo giương cằm lên, dọn dẹp tài liệu xong, sau đó tắt máy vi tính, thả bút máy lại vào trong ống bút.

      "OK, thôi!" chủ động dắt tay Đằng Cận tư ra ngoài, hai người ân ái coi ai ra gì, kích thích đến Nam Cung Thần rất muốn trốn trong góc, nhưng bóng dáng của vẫn bị phát .

      "Nam Cung, theo tôi." Đằng Cận Tư .

      O(╯□╰)o bà chủ và cậu chủ có hẹn kêu tôi làm siêu cấp bóng đèn sao, haizzz. . . . . .
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 350: Tiệc rượu ( )
      Editor: ChiMy

      Trước cửa có hàng bảo vệ an ninh, canh giữ nghiêm khắc thân phận của các vị khách ra vào, kiên quyết bỏ qua bất kì người nào có thiệp mời, rất nhiều phóng viên muốn mượn cơ hội lẻn vào, lại bất đắc dĩ có thẻ khách quý, chỉ có thể chờ tại cửa, lâu sau liền bị bảo vệ đuổi .

      Lương Chân Chân mặc bộ lễ phục đính trân châu hở vai dài xuống đất, khoác cái áo lông chồn trắng thuần, biểu quý phái thanh nhã, tóc búi đơn giản ở phía sau, phối với đồ trang sức trang nhã, phong thái xinh đẹp, quyến rũ.

      Đằng Cận Tư vẫn là bộ màu đen khiêm tốn như cũ, nhưng trời sinh vương giả, cho dù tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý, giống như giờ phút này, vừa kéo Lương Chân Chân vào hội trường, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

      đen trắng, trời sinh đôi, cho dù nhìn như thế nào cũng đều rất xứng đôi, người đàn ông tà mị tuấn lãng, phụ nữ quyến rũ xinh đẹp, lúc nhìn đối phương, trong mắt chứa ai khác nữa.

      Vừa đúng lúc hôm nay Thẩm Bác Sinh cũng ở đây, thấy con hạnh phúc như thế, trong lòng ông cực kỳ vui vẻ, nguyện vọng lớn nhất cuối cùng đạt thành.

      "Hôm nay Đằng thiếu nể mặt tới đây, Sở mỗ là vinh hạnh!" Chủ bữa tiệc lập tức cầm ly tới, muốn mời Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân ly.

      "Sức khỏe của vợ tôi được tốt, thể uống rượu." Đằng Cận Tư cản lại rượu ông định đưa cho nai con, mặt có chút ý đùa giỡn, bây giờ bà xã của có thai, thể uống rượu.

      Sở mỗ cũng là người từng lăn lộn thương trường nhiều năm, chút ánh mắt vẫn phải có, nếu Đằng thiếu lên tiếng, đương nhiên ông dám mời Lương Chân Chân uống rượu, chỉ đành phải cười ha hả thả lại ly rượu vào khay trong tay nhân viên phục vụ.

      "Đằng thiếu đúng là người rất biết săn sóc!" Ông cười đến nịnh hót.

      Đằng Cận Tư muốn nhiều lời với ông, cạn ly với ông, vài câu xã giao, rồi muốn đưa nai con đưa ghế sa lon trong góc nghỉ ngơi, chợt phía trước có mấy người bạn thương trường tới, quấn lấy có cách thoát thân.

      Lương Chân Chân chu mỏ cái, trong lòng thầm xấu: biết ngay như vậy! A Tư chính là miếng mồi ngon, mọi người vừa gặp , tất cả đều chạy tới, là khủng khiếp!

      "A Tư, em tự được rồi, hết bận đến tìm em." ghé vào bên lỗ tai giọng , theo là quá nhàm chán, còn bị nhiều ánh mắt dò xét, đáy lòng bạo phát.

      "Ừ, cẩn thận chút, có chuyện gì tìm Nam Cung." Đằng Cận Tư dịu dàng dặn dò .

      Nam Cung Thần đứng ở bên cạnh bàn ăn món điểm tâm ngọt đối mặt với ánh mắt của cậu chủ đưa tới, vội vàng buông cái mâm xuống, theo phía sau Lương Chân Chân bảo vệ an toàn của , hôm nay tới đây chỉ làm kỳ đà cản mũi, còn có sứ mạng vinh quang , đó chính là —— hộ vệ!

      Chỉ cần lúc cậu chủ có ở đây, phải theo phu nhân và tiểu thiếu gia trong bụng của tấc rời, nếu bọn họ có bất kỳ sơ sót nào, mình cũng chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội, cho nên, hôm nay tâm nguyện cua đẹp thực được rồi.

      Trong buổi tiệc, cần bạn muốn làm quen người khác, luôn có người muốn tới làm quen với bạn, vậy, Lương Chân Chân còn chưa ngồi vững vàng, bên cạnh xuất thục nữ.

      "Xin chào? Sao tôi cảm thấy rất quen?"

      Trong lòng Lương Chân Chân cảm thấy buồn cười, nếu như người này là đàn ông, nhất định trả lời câu, "Đại ca, xem nhiều phim truyền hình chưa? Câu làm quen cũ như vậy cũng lấy ra dùng?"

      Nhưng đối phương là phụ nữ, còn hứng thú nhìn chằm chằm, loại cảm giác này. . . . . . Rất kinh hãi, rất muốn liếc mắt xem thường, sau đó : , tôi biết .

      May mắn, lúc vừa mới chuẩn bị mở miệng, Nam Cung Thần tới, tươi cười quyến rũ nhìn người đẹp kia, "Tiểu thư, tôi cảm thấy theo tôi tốt hơn."

      Lương Chân Chân nhịn được che miệng cười trộm, đúng là rất hài hước, mặt người đẹp đỏ rần, hai giây sau, người đẹp lắc lắc eo thon rời , trước khi còn hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thần cái.

      "Khụ. . . . . . Chẳng lẽ người đẹp dịu dàng như vậy là bách hợp sao?" Nam Cung Thần ngồi ở bên cạnh Lương Chân Chân giọng hỏi.

      O(╯□╰)o

      " nhìn ra! Thậm chí cái này cũng biết?" Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn về phía , rất là ngoài ý muốn.

      "Cơ duyên xảo hợp, đơn giản chỉ là cơ duyên xảo hợp." Nam Cung Thần lên tiếng.

      "Giải thích chính là che giấu, tôi hiểu." Lương Chân Chân cười đến giống như con mèo .

      Nam Cung Thần bị ánh mắt của kích thích, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Giới tính của tôi rất bình thường, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi, hơn nữa ở nơi đầy bát quái, tôi muốn bị người khác truyền tôi có vấn đề."

      "Phốc! Tôi có cái gì ? Sức tưởng tượng của cũng quá phong phú rồi?" Lương Chân Chân cười đến rất vui vẻ, Nam Cung Chân là kẻ dở hơi, cũng biết sau này lấy như thế nào, trong đầu lập tức suy xét toàn bộ các mình quen biết, ít người vẫn chưa kết hôn, nhưng cũng thân lắm, có phương tiện làm mai mối.

      "Có lúc ánh mắt càng có lực sát thương hơn lời ."Nam Cung Thần muốn khóc.

      "Trò chuyện gì mà vui vẻ như vậy đây?" Đột nhiên Thẩm Bác Sinh tới, từ ái hỏi.

      "Ba." Tâm trạng của Lương Chân Chân rất vui vẻ.

      "Tôi lấy chút nước trái cây tới đây, hai người từ từ trò chuyện." Nam Cung Thần rất biết điều đứng dậy rời , hai cha con người ta chuyện vẫn nên nhanh chóng cách xa chút tốt hơn, có cha ruột hộ tống, nghĩ chắc phu nhân và tiểu thiếu gia cũng an toàn.

      Tự rót cho mình ly rượu đỏ tự uống, mới vừa uống hớp, liền chạm mặt bóng dáng bay tới, vì vậy, hơn phân nửa ly rượu đỏ hy sinh, toàn bộ đổ vào chiếc áo sơ mi trắng cà tây trang đen của Nam Cung Thần, khắp áo đều ướt.

      " xin lỗi, xin lỗi, tôi cố ý." mặc quần áo nhân viên phục vụ hốt hoảng xin lỗi, luống cuống lấy khăn giấy ra muốn giúp lau sạch , mới vừa rồi biết dẫm lên thứ gì, cẩn thận trượt chân phát, kết quả, liền thành như vậy, xấu hổ!

      Sắc mặt Nam Cung Thần rất đen, giở trò quỷ gì! nhân viên phục vụ lanh chanh này từ đâu chạy r, tây trang của , áo sơ mi của ! Mới mặc lần, cứ hỏng mất như vậy!

      Hơn nữa, bé này chút xíu tiềm chất phục vụ nào, hoặc chính là cố ý, muốn tìm người trình diễn câu chuyện tình bé lọ lem, chỉ tiếc tìm lộn đối tượng, phải là danh môn công tử.

      "Tôi này, tiểu thư, đủ rồi, có phải nhân viên phục vụ hay ? Sờ loạn ngực tôi làm gì? Cẩn thận tôi kiện . . . . . . tội quấy nhiễu." Nam Cung Thần là dùng khẩu hình ra ba chữ cuối cùng.

      bé đối diện vẫn nghe được, gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, trong lòng uất ức, nhưng lại có chỗ bày tỏ, đột nhiên nghĩ đến người phụ trách với họ gặp phải tình huống như thế nên dẫn khách ra sau phòng thay quần áo, ngay sau đó lắp bắp: "Tôi có, phía sau có phòng thay quần áo, xin ngài theo tôi."

      xong, liền dẫn đầu , trong lòng len lén nguyền rủa người đàn ông sau lưng, tự luyến cuồng!

      Nam Cung Thần đứng ở sau lưng hừ lạnh tiếng, phía sau có phòng thay quần áo? Đây phải là muốn mời mình sao? Còn có, người phụ nữ ăn đồng nhất! muốn xem giở trò gì, dù sao, cũng mất mát gì.

      Chuyện này giống như khúc nhạc đệm trong bữa tiệc, cho nên mọi người sớm quen, Đằng Cận Tư chú ý loại chuyện này, Lương Chân Chân ngồi ở ghế sa lon trò chuyện việc nhà với bà, đương nhiên cũng quan tâm ai đụng ai, ai đổ rượu lên người ai.

      *****

      hành lang, Kiều Tuyết Nghiên buồn bực nhíu mày, tới nơi này làm nhân viên phục vụ là việc làm thêm của , lúc học ở Thụy Sĩ, mỗi học kỳ đều ra ngoài làm thêm, kiếm sinh hoạt phí, sau khi tới Trung Quốc phát rất nhiều sinh viên có suy nghĩ này, khỏi cảm thấy kì lạ, nhưng có cách nào thay đổi suy nghĩ của người khác, chỉ có thể tự mình làm.

      nghĩ rằng hôm nay ngày đầu tiên làm đổ rượu lên người khách, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng vị khách nhân là người dễ chuyện, đừng đòi gặp quản lý, nếu bị sa thải, haizzz. . . . . .

      "Tiên sinh, nơi này chính là phòng thay quần áo." cố gắng mỉm cười, ý bảo có thể vào thay quần áo rồi.

      "Thế nào? phải nên vào chung với tôi sao? Cả người tôi ướt nhẹp sao quần áo được?" Nam Cung Thần nhíu mày nhìn về phía .

      Kiều Tuyết Nghiên thầm : nhìn người đàn ông này phải là dạng hiền lành, nhìn bộ dạng chảnh chọe kia, làm người ta ghét!

      Nhưng dù sao cũng là do có lỗi trước, chỉ có thể nhịn giúp mở cửa, vào chọn quần áo giúp , bởi vì trong lòng tức giận, liền tùy tiện chọn cái áo sơ mi và tây trang, xoay người đưa cho .

      "Á! Sắc lang!" nhịn được hét lên tiếng, người đàn ông này là người cuồng sắc tình sao? tiếng cỡi sạch hết quần áo, ngay cả dây lưng cũng cởi, tuy lớn lên ở nước ngoài, nhưng luôn luôn giữ mình trong sạch, quen bạn trai cũng giới hạn ở việc hôn môi, chưa bao giờ thấy đàn ông lõa thể.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 351: Tiệc rượu (hai)

      Editor: Puck

      Cho nên, rất tức giận!

      Người đàn ông này chính là cố ý, quá đáng!

      “Lưu. Manh?” Tiểu thư phải quá chuyện bé xé ra to chứ? Tôi chỉ thay quần áo thôi, tôi cho xem, chính chạy tới liếc trộm, lại còn vu khống tôi lưu manh?” Giọng Nam Cung Thần cợt nhả liếc mắt nhìn ấy.

      lý lẽ!” Kiều Tuyết Nghiên giận đến đỏ mặt tía tai.

      “Sao tôi lại lý lẽ chứ? Tôi chỉ .” Nam Cung Thần nhìn cũng biết vẫn chỉ là rành việc đời, cố tình muốn trêu chọc ấy.

      Kiều Tuyết Nghiên giận đến cầm quần áo ném lên mặt , “Tự ở bên trong chậm rãi thay!” Sau đó, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

      Sao Nam Cung Thần có thể dễ dàng để cho con mồi tới tay rồi còn bỏ , huống chi là dụ dỗ trước, lâu được chơi trò vờ tha để bắt , chân dài bước, tiến lên ôm chặt Kiều Tuyết Nghiên, lồng ngực cường tráng dán sau lưng , cằm đặt lên vai , thổi bên cổ , “Em rất thông minh, thành công khơi gợi lên chú ý của tôi.”

      “Buông tôi ra! Tên háo sắc này! Có quỷ mới muốn lôi kéo chú ý của !” Kiều Tuyết Nghiên tức giận mắng, đầu người này nhất định có bệnh.

      “Buông ra? Em dẫn tôi tới đây phải vì mục đích này sao? Tôi thấy nhiều nữ sinh như em, nếu chủ động đưa tới cửa, tôi đương nhiên thể bỏ qua rồi.” Nam Cung Thần vừa vừa hôn lên phía trong tai cái.

      Khi môi lạnh dán lên da thịt ấm áp Kiều Tuyết Nghiên nhịn được mà run , trong lòng hận chết người đàn ông theo sau siết chặt tha, cảm thấy hôm nay mình vô cùng xui xẻo, lại có thể bị người ta ngộ nhận là nữ sinh gì đó, tạm thời kích động mà dùng tiếng Ý mắng mấy câu, "@#¥%… &"

      “Em cái gì?” Nam Cung Thần phân biệt ra đây là tiếng Ý, nhưng nghe hiểu.

      “Hừ! Tại sao tôi phải cho ! Buông tôi ra nhanh lên!” Kiều Tuyết Nghiên vô cùng tức giận.

      “Tôi ngại để em gọi tất cả mọi người vào, như vậy… Em có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch.” Nam Cung Thần cười đến đáng đánh đòn.

      “Cái gì nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch? Tôi cứ muốn kêu!” Kiều Tuyết Nghiên mới về nước lâu, còn hiểu thành ngữ hay ngạn ngữ Trung Quốc, chỉ biết số từ đơn giản.

      Ngược lại Nam Cung Thần rất thưởng thức có cá tính giống con báo , xoay mặt về phía mình, đè mạnh lên tường, khi môi đào của vừa mở ra, kịp thời giam giữ.

      “Ưmh… Háo… Sắc…” Kiều Tuyết Nghiên rất tức giận, rất buồn bực, người đàn ông xấu xa này lại dám cường hôn ! Dùng hết sức lực đẩy ta ra, lại phát nhúc nhích được ta chút nào, mình từng luyện Taekwondo hai năm, người đàn ông bình thường khống chế được , nhưng người trước mắt, ràng lợi hại hơn .

      nhóc, đấu với tôi, còn non lắm! Nam Cung Thần hừ lạnh trong lòng, công phu mèo quào của ấy còn muốn đẩy ra? luyện năm năm cận chiến, đối phó với mấy kẻ vạm vỡ là chuyện dễ dàng, đừng tới tay trói gà chặt.

      cậy mạnh cắn đôi môi hồng của , thừa lúc há mồm đầu lưỡi tinh xảo chui vào, khuấy động bên trong, càn quét, hấp thu nước miếng ngọt ngào của , đột nhiên phát , mùi của đặc biệt tốt, để cho bỏ được.

      Trước kia mặc dù bạn trai lui tới với Kiều Tuyết Nghiên đều từng hôn , đều có thể êm ái thong thả, sau đó cũng nhiệt liệt, nhưng chưa lần nào giống như bây giờ, cuồng dã đến mức khiến cho dieendanl equuydonn thiếu chút nữa hít thở thông, lời phản kháng cũng biến thành vô lực, mỗi tiếng giống như tiếng rên rỉ thoải mái, mắc cỡ đến mức dám mở miệng nữa.

      Ngay khi Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình sắp thể hít thở, Nam Cung Thần buông lỏng cánh môi sưng lên của ra, bàn tay đứng đắn luồn vào trong quần áo của , cũng phòng bị bị mình hôn đến mơ màng còn có hơi sức giơ cánh tay lên tát mình cái.

      “Bốp” thanh vang lên, vang vọng trong căn phòng thay quần áo yên tĩnh, Nam Cung Thần nghiêng đầu mắt đào hoa liếc nhìn người con gò má ửng hồng nhưng tức giận, thể , ấy là người đẹp, nhất là giờ phút này, xinh đẹp đến mức khiến cho sinh ra dục vọng.

      “Háo. Sắc! biết xấu hổ!” Hô hấp của Kiều Tuyết Nghiên vẫn hơi rối loạn, nhưng làm trở ngại mắng người, xem ra người đàn ông này có vẻ dạng chó hình người, nội tâm lại xấu xa như vậy, ta cho rằng hôn mình rồi có thể tiếp tục muốn làm gì làm sao?

      Nằm mơ! có cửa đâu!

      Nam Cung Thần lưu manh sờ lên bên mặt phía trái bị đánh, ngờ hơi sức tiểu mỹ nữ này vẫn còn rất lớn, mặc dù đau rát, nhưng đau ít.

      hôn em, em tát cái, hai ta huề nhau.” xem ra mình phải trở về, ra ngoài lâu, ngộ nhỡ cậu chủ hay thiếu phu nhân tìm được , vậy coi như xong.

      Kiều Tuyết Nghiên ngờ ta đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng phải người dễ bắt nạt, sao có thể vô duyên vô cớ bị cưỡng hôn như vậy là xong rồi!

      “Huề nhau cái gì? phải nhận lỗi với tôi!” Hai tay chống nạnh tức giận trợn trừng mắt nhìn .

      Nam Cung Thần hoàn toàn để ý đến lời của , tự hiên đến trước tủ quần áo chọn chiếc áo sơ mi trắng mặc vào, thong thả ung dung gài nút áo, coi người khác là khí.

      “Này! đừng cho rằng lời nào coi như xong!” Kiều Tuyết Nghiên giống như con báo tức giận, giương nanh múa vuốt muốn lấy lại lẽ phải.

      sao? Em suýt quên, đây là áo sơ mi và âu phục mới mặc lần đầu tiên, bị em phá hủy, em , phải bồi thường thế nào?” Nam Cung Thần từng bước từng bước tiến tới gần .

      “Tôi… Tôi…” Kiều Tuyết Nghiên hận thể tìm được cái lỗ để chui xuống, sao lại đần như vậy! Nên chạy từ sớm, cần gì phải tìm ta lấy lại lẽ phải, bây giờ tốt rồi, lẽ phải đòi được, còn phải bồi thường quần áo cho người ta, ôi… Sao lại kém như vậy!

      “Ừ, quần áo đưa cho em, nhớ giặt sạch đó!” Nam Cung Thần chỉ đơn giản muốn trêu chọc , hoàn toàn nghĩ đến giặt sạch trả lại cho .

      Kiều Tuyết Nghiên đành bất đắc dĩ nhận lấy quần áo, nhìn bóng lưng ta dần biến mất ở cửa ra vào, với theo câu, “Chuyện quần áo là tôi đúng, nhưng cũng phải nhận lỗi với tôi!”

      “Chờ em giặt sạch quần áo rồi .” Giọng Nam Cung Thần truyền đến từ xa.

      Kiều Tuyết Nghiên cầm quần áo dơ dùng tiếng Ý, tiếng Pháp hăng hái nguyền rủa Nam Cung Thần, trong lòng hận ta thấu xương, chỉ ước gì có thể cắt ta thành tám khúc cho hả giận.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Bên trong phòng tiệc, Thẩm Bác Sinh rất muốn chuyện với con lúc, nhưng mấy lão càng già càng lão luyện thương trường muốn bỏ qua cơ hội nịnh bợ ông, bây giờ nhà họ Thẩm chỉ là nhà họ Thẩm đơn giản như vậy, ông có quan hệ với nhà họ Đằng, những người đó có thể liều mạng tìm cơ hội nịnh bợ sao?

      Vì vậy, chỉ còn lại mình Lương Chân Chân, thấy rất kỳ lạ sao Nam Cung Thần lấy đồ uống trong thời gian dài như vậy, vừa rất nhiều, miệng quả hơi khô, nhưng bóng dáng Nam Cung Thần lại thấy. ╮(╯▽╰)╭

      định tự mình đứng dậy tìm đồ uống, tránh được bị số phu nhân và tiểu thư danh môn đến gần, có kinh nghiệm ứng phó với bọn họ, rót cho mình ly sữa, lẳng lặng nghe họ , muốn tiếp lời.

      “Lương tiểu thư, bộ lễ phục dạ hội của đẹp, là nhãn hiệu gì vậy? Nhất định là do Đằng thiếu làm theo cầu đặc biệt cho chứ? Bản thân tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy.” Tiểu thư danh môn Giáp nũng nịu.

      “Khiến cho chúng tôi đều ngứa ngáy rồi, Lương tiểu thư cho chúng tôi biết .”

      Lương Chân Chân thích trường hợp như vậy, lại cảm giác mình giống như món đồ, bị người ta xoi mói, lạnh nhạt mở miệng, “Đây là ‘phi sắc’, xn lỗi, tôi muốn toilet.”

      muốn nhiều lời với những người này, tìm cớ rời .

      “Trời ạ! ‘Phi sắc’, tôi còn hẹn trước, nhưng vẫn có số, ta oách, mặc đến khoe khoang!” Sau khi Lương Chân Chân rời , tiểu thư danh môn tức giận .

      “Có muốn khiến cho ta bêu xấu trước mặt mọi người ?”

      “Tôi hơi dám, ta là phụ nữ của Đằng thiếu.”

      “Sợ cái gì, chỉ cần để cho người ta thấy mấy người chúng ta làm là được.”

      xác định có thể vạn vô bất nhất *! mang tới lửa thiêu thân?”

      (*) vạn vô bất nhất: an toàn tuyệt đối, sơ hở tý nào, tuyệt đối sai sót nhầm lẫn.

      “Trời ạ! Sao trở nên dông dài như vậy!”

      chỉ bêu xấu, thể quá mức, nếu chúng ta chịu nổi.”

      “Được rồi! Tôi còn biết đúng mực?”



      Mấy thiên kim tiểu thư danh môn tụ tập thành nhóm giọng , thương lượng ý xấu muốn chỉnh Lương Chân Chân.

      Ống kính chuyển sang phía die.enda`nlequuy'donn Lương Chân Chân, trực tiếp rời khỏi phòng khách chính thẳng tới toilet phía sau, vừa đúng lúc bỏ lỡ Nam Cung Thần, bởi vì quá nhiều người, cách đám người đông đúc, hai người đường đều chỉ nhìn phía trước, chú ý người bên cạnh.

      “Chân Chân.” Quý Phạm Tây từ toilet ra ngoài, nhìn thấy Lương Chân Chân nâng váy tới, khỏi gọi, tới tương đối trễ, chỉ thấy mình Đằng Cận Tư, cho nên biết cũng tới, vẫn ngồi ghế sa lon mà thôi.

      “Quý đại ca, cũng ở đây à?” Thấy người quen, Lương Chân Chân rất vui.

      “Ừ, gần đây có khỏe ?” Quý Phạm Tây chỉ thuần túy tìm chuyện để , thấy vẻ mặt toát ra hạnh phúc của biết sống rất tốt.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 352: cảnh nguy hiểm

      Editor: Puck

      “Hì hì… Mỗi ngày đều vui vẻ, nghe cha thăng chức thuyên chuyển rồi hả?” Lương Chân Chân cũng vừa mới nghe Thẩm Bác Sinh .

      “Ừ, tỉnh J, lệnh điều động mới xuống mấy ngày.” Bên môi Quý Phạm Tây lên nụ cười mờ mịt, thành phố vừa có cơ hội thăng chức, cho suất, suy nghĩ mấy ngày, quyết định rời khỏi nơi tràn đầy đau lòng, khổ sở nhưng sung sướng này, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của Lương Chân Chân, mình cũng đủ hài lòng, người, trừ việc có thể bạc đầu chẳng xa nhau với ấy, mình cũng có thể chúc phúc cho ấy từ xa: Hạnh phúc an khang.

      Vì vậy, lựa chọn tỉnh cách nơi này rất xa, rời càng xa, mới có thể cách xa nỗi tương tư khắc cốt này, có lẽ thời gian có thể quên lãng tất cả.

      “Quý đại ca, là người tốt, nhất định hạnh phúc.” Lương Chân Chân cũng cảm thấy biết gì cho phải, phải kẻ ngốc, đương nhiên cảm nhận được Quý Phạm Tây rời có liên quan đến mình, nhưng dù thế nào, cũng thể câu níu kéo, lấy thân phận gì? ra có tác dụng gì?

      Chỉ có trầm mặc, mới thỏa đáng nhất.

      Quý Phạm Tây cười đến nhạt nhẽo, hai chữ hạnh phúc này sớm cách xa rồi, chỉ còn sót lại cuộc sống, die enda anle equu ydonn chỉ nghĩ tâm ý làm việc vì dân, làm chuyện có ý nghĩa.

      Tối nay tới đây, coi như từ biệt bạn và đồng nghiệp cũ, ngày rời muốn cho bất kỳ ai biết, càng cần bất kỳ ai tiễn .

      Lúc tới thành phố C, có tiếng tăm có ai biết, hôm nay định , tình nguyện lặng lẽ rời , phất ống tay áo, mang theo đám mây màu *, để cho những ký ức tốt đẹp kia đều ở chỗ sâu nhất mà thôi.

      (*) phất ống tay áo, mang theo đám mây màu: ý chỉ dứt khoát, đoạn tuyệt.

      biết vì sao, trong lòng Lương Chân Chân hơi khó chịu, vì kiên cường chịu đựng này, người đàn ông như tẩm gió xuân, ràng chính là người đàn ông tốt có đốt đèn lồng lên cũng khó tìm, đáng tiếc nhất chính là nên mình.

      Nếu như người đàn ông đầu tiên mình biết là , kết quả có lẽ khác bây giờ, , cùng kết hôn sống chết, tất cả đều có thể. Nhưng, cuộc sống có nếu như, người đàn ông gặp trước là a Tư, , kết hôn với , sinh con cho , cảm thấy rất hạnh phúc.

      Từ toilet ra ngoài, lo lắng a Tư tìm được mình, nên vào sảnh chính tìm , vừa tiến vào bị đám thiên kim tiểu thư danh môn vây lấy, từng người bưng ly rượu muốn dieendaanleequuydoonn uống cùng , cảm thấy rất phiền, tại sao những người này để cho mình yên tĩnh chứ? Giống như đám ruồi bọ, bay qua đông bay sang tây, khiến cho người ta yên lòng.

      “Xin lỗi, tôi hơi thoải mái, muốn nghỉ ngơi chút.” Lương Chân Chân xin lỗi, bây giờ hơi sợ ầm ĩ. Hơn nữa ngửi mùi nước người những tiểu thư danh môn kia khiến buồn nôn, muốn ói.

      Những người đó đương nhiên tin tưởng lời , coi như cố ý để ý đến họ, trong lòng hừ lạnh tiếng, rối rít xoay người định , chuẩn bị áp dụng kế hoạch của các : , giả bộ cẩn thận đạp trúng váy mình, thuận thế ngã nhào, nhân cơ hội này đẩy Lương Chân Chân ngã xuống đất, để cho ta luống cuống; hai, giả bộ cẩn thận đạp váy Lương Chân Chân, để cho ta ngã nhào trước mặt mọi người, làm trò cười cho người trong nghề.

      Căn cứ hoàn cảnh tại hai cái chọn , cần phải để cho ta luống cuống trước mặt mọi người!

      Lúc Lương Chân Chân xoay người, làn váy màu xám ngọc trai quét đất vừa đúng bay tới dưới chân tiểu thư danh môn, ta thừa dịp ai chú ý, dẫm gót giày lên, cố ý đứng đằng kia chuyện với người khác, giả bộ như có chuyện gì.

      “A!” Lương Chân Chân đề phòng có người dẫm lên váy của ở phía sau, thân thể tự chủ ngã về phía sau, lúc ấy trong đầu chỉ có suy nghĩ, đó chính là đứa trong bụng ngàn vạn lần thể có chuyện, nhưng bé cưng còn thiếu vài ngày mới đủ ba tháng, ra sức cầu nguyện trong lòng bé cưng sao, nhất định có thể đủ sức chịu đựng.

      Nam Cung Thần tìm kiếm bóng dáng Lương Chân Chân khắp nơi, uổng công mắt tinh, nhìn thấy bị mấy thiên kim tiểu thư danh môn quấn lấy từ xa, định lên giải vây, đột nhiên phát có gì đúng, khi nghe thét chói tai, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét vọt tới, trong lòng chỉ có suy nghĩ: A di đà Phật, thiếu phu nhân ngàn vạn lần thể có chuyện, tiểu thiếu gia ngàn vạn lần thể có chuyện!

      Đằng Cận Tư cũng nghe thấy tiếng bà xã kêu, chỉ tiếc ở quá xa, nước xa cứu được lửa gần, ly rượu tay thiếu chút nữa bị bóp nát, rớt mạnh xuống đất, mặt u tới “Địa điểm xảy ra vụ án.”

      Lương Chân Chân vốn cho rằng mình nhất định ngã đất rồi, lại ngờ được bóng dáng bay tới đỡ lấy, chỉ tiếc tác dụng quán tính quá lớn, Nam Cung Thần bị ngã đất, Lương Chân Chân chỉ té người ta, tránh khỏi tiếp xúc thân mật với mặt đất, cũng giảm bớt xung lượng khổng lồ khi trực tiếp ngã xuống đất.

      Nhưng hàng loạt động tác này khiến cho rất thoải mái, cau mày ôm bụng, rất lo lắng, rất lo lắng.

      “Nai con, em có sao ?” Đằng Cận Tư kịp thời tới, kéo bà xã lên dịu dàng hỏi.

      “Bụng, hơi thoải mái…” Lương Chân Chân cắn môi cặp mắt mông lung mở to nhìn về phía ông xã, sợ, sợ bé cưng xảy ra chuyện.

      Đằng Cận Tư nghe xong lời này, lo lắng trong lòng lại sâu thêm tầng, ôm ngang vào trong lòng, tròng mắt đen lạnh lùng liếc nhìn về phía người gây họa, “Nếu nai con xảy ra chuyện gì, tôi muốn các chôn theo!”

      Quanh thân tản ra khí thế thù địch khiến mấy thiên kim tiểu thư danh môn sợ đến chân cũng mềm nhũn, họ làm gì! phải chỉ té cái thôi sao? Sao lại có thể xảy ra chuyện gì? Lương Chân Chân ddlqd đê tiện kia cũng tránh khỏi quá dễ hỏng! Nhất định là giả bộ!

      Nam Cung Thần trở mình cái rồi đứng dậy từ dưới đất, cho họ ánh mắt “Tự giải quyết cho tốt”, đúng là chán sống, hết lần này tới lần khác khiêu chiến quyền uy của cậu chủ, đều là đám phụ nữ ngực lớn nhưng có đầu óc.

      Kiều Tuyết Nghiên vừa đúng lúc bưng khay ra ngoài từ bên cạnh, chạm mặt Đằng Cận Tư, vừa định gọi “Đằng đại ca”, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của dọa cho dám ra, người phụ nữ ôm trong ngực chắc là chị Lương, vừa xảy ra chuyện gì sao? Nghi vấn đầy trong đầu nhưng có chỗ giải đáp.

      Lương Chân Chân chôn thẳng mặt vào trong ngực Đằng Cận Tư, cho nên nhìn thấy Kiều Tuyết Nghiên, nhưng Đằng Cận Tư nhìn thấy, nét kinh ngạc lời nào có thể miêu tả được, thậm chí cảm thấy mình xuất ảo giác rồi, hoặc chỉ có dáng dấp tương tự, mặc dù đầy bụng nghi vấn, nhưng chuyện vợ con lớn hơn tất cả.

      chỉ có thể kiểm tra kỹ sau.

      Nếu như bình thường, Nam Cung Thần gặp Kiều Tuyết Nghiên lần nữa, nhất định đùa giỡn ấy trận, nhưng tình huống lúc này khác biệt, nào có tâm tình này, chỉ cầu nguyện trong lòng Lương Chân Chân và tiểu thiếu gia bình an vô .

      rất vội, chỉ có điều lúc ngang qua bên cạnh Kiều Tuyết Nghiên liếc ấy cái, sau đó quay đầu luôn.

      Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc nhìn bóng lưng vội vã rời của ta, phải người đàn ông này vừa rồi còn cợt nhả sao? Sao ta cũng vội vã vậy?

      Trong khoảng thời gian ngắn, khí trong phòng tiệc rất kỳ quái, ít người xì xào bàn tán xôn xao, có rất nhiều người phải là lần đầu tiên nhìn thấy Đằng thiếu bỏ cuộc vui rời vì phụ nữ, hơn nữa mỗi lần đều là người phụ nữ - người từng thông qua truyền thông tuyên bố với mọi người là vị hôn thê – Lương Chân Chân.

      Có thể thấy được, cưng chiều bao nhiêu, làm tổn thương , chính là gây khó dễ với Đằng thiếu, chính là muốn tìm chết!

      Thân làm cha, Thẩm Bác Sinh đương nhiên biết con mang thai, thân thể con bé luôn tốt, thoáng qua vừa rồi quả quá nguy hiểm, cũng khó trách Đằng Cận Tư sinh ra tức giận lớn như vậy, đủ loại dấu hiệu đều là mặt ngoài, cậu ta Chân Chân, coi con bé như bảo bối mà cưng chiều.

      “Chú Thẩm, Chân Chân ấy… Mang thai sao?” Quý Phạm Tây chú ý tới tay Chân Chân vẫn che chở bụng, hơn nữa nếu chỉ có té ngã, Đằng Cận Tư cũng sinh ra nóng nảy lớn như vậy, có thể thấy được…

      “Ừ, còn chưa đầy ba tháng, đứa rất dễ… Sinh non.” Thẩm Bác Sinh thở dài, nhấc chân ra ngoài, ông cũng muốn nhìn con và cháu ngoại , nếu buổi tối ngủ yên.

      Trong lòng Quý Phạm Tây hồi hộp, ba năm trước đây, từng chính mắt nhìn thấy Chân Chân sinh non, cảnh đó đến nay vẫn là ký ức còn mới mẻ đối với , ấy là tốt, hy vọng ông trời tàn nhẫn cướp đứa bé của ấy lần nữa như vậy.

      Hai người trước sau cùng ra, xe, Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho Nam Cung Thần, sau khi biết được bọn họ ở bệnh viện nhân dân số thành phố lập tức chạy tới.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Vừa đến bệnh viện, Đằng Cận Tư ôm Lương Chân Chân sải bước đến phòng cấp cứu, cầu chuyên gia khoa phụ sản lập tức tới, sắc mặt đen xì, cả đám y tá bị sợ ngựa ngừng vó chuẩn bị đồ vào phòng cấp cứu.

      “A Tư, em rất sợ hãi.” Lương Chân Chân nắm chặt tay ông xã, muốn mất đứa bé đến dễ, càng muốn trải nghiệm khổ sở sinh non giống như ba năm trước đây lần nữa, đối với , đó chính là cơn ác mộng, mỗi lần nhớ tới, chân tay đều lạnh lẽo, cả người run rẩy.

      “Ngoan, đừng sợ, nhất định có chuyện gì.” Đằng Cận Tư chỉ có thể an ủi , ra cũng sợ, vừa chuẩn bị làm người ba tốt, lại đột nhiên xảy ra tình huống như thế, cũng hơi luống cuống chân tay.
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 353: Chờ ngoài cửa phòng cấp cứu

      Editor: Puck

      “A Tư, nếu bác sỹ đứa bé giữ được làm thế nào?” Mồ hôi trán Lương Chân Chân từng tầng, rớt xuống dày đặc, sắc mặt tái nhợt như tuyết, cảm giác đau đớn truyền tới từ bụng dưới càng ngày càng mãnh liệt, co rút liên tục, rất sợ cảm giác chẳng lành đó.

      sao, chúng ta còn trẻ, có đứa .” Lúc này, chỉ có thể lựa chọn an ủi bà xã, thể gây cho bất kỳ áp lực gì, muốn cho có tâm trạng bình thản.

      Hai tay Lương Chân Chân nắm chặt âu phục trước ngực , mặc dù a Tư an ủi có việc gì, nhưng lo âu và sợ hãi trong lòng vẫn khắc sâu, ấn tượng lần đầu tiên sinh non là trí nhớ khắc quá sâu với rồi, giống như khối u ác tính cắm vào trong lòng, rất khó nhổ sạch tận gốc.

      Khi y tá định đẩy vào phòng cấp cứu lo sợ đó ở trong lòng càng thêm nồng đậm, ghét nhất chính là nằm bàn phẫu thuật lạnh lẽo đó, nhìn những bác sỹ cầm dụng cụ giống như đồ tra tấn bằng sắt thép quấy loạn trong cơ thể

      Lạnh, lạnh tận đáy lòng, khiến cho toàn thân phát rét, nhịn được mà run rẩy.

      muốn buông bàn tay ấm áp của a Tư ra, nhưng bệnh viện có quy định, cho phép người thân vào.

      Bên ngoài phòng cấp cứu, Đằng Cận Tư mím chặt môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng nóng nảy nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, mong muốn nhường nào có thể vọt vào xem giờ nai con như thế nào, nhưng bác sỹ ở bên trong quấy nhiễu việc trị liệu, có bất kỳ chỗ tốt nào cho bệnh nhân, chỉ có thể xụ mặt ra ngoài.

      Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu mở ra, y tá vội vã ra.

      “Bệnh nhân có thai hơn hai tháng, đứa bé… Có thể đứa bé giữ nổi, bác sỹ điều trị chính … Người thân dieendaanleequuydonn của bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lý tốt.” Giọng hơi lắp bắp, vừa rồi nhìn thấy Đằng Cận Tư xấu tính, cho nên hơi sợ dáng vẻ lạnh lùng của .

      “Cái gì? Đứa bé giữ nổi? Đây là bệnh viện rách nát gì! Tôi cho các người biết! Hôm nay phải giữ lại đứa bé cho tôi!” Đằng Cận Tư mặt lạnh cả giận .

      Lúc Thẩm Bác Sinh và Quý Phạm Tây chạy tới thấy được cảnh này, đồng thời liếc nhìn nhau, trong lòng thoáng qua dự cảm xấu, vội vàng tiến lên kéo Đằng Cận Tư nổi giận lại.

      Y tá sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, cặp mắt nén lệ, vừa mới tới bệnh viện thực tập được mấy ngày, sao lại đụng phải chuyện xui xẻo này? Mặc dù người đàn ông trước mắt có dáng dấp rất đẹp trai, nhưng cũng quá dữ tợn? Dáng vẻ gầm thét giống như muốn ăn tươi nuốt sống , quá kinh khủng! Hu hu…

      Thừa dịp có người kéo lại, vội vàng trở lại, trong lòng cầu nguyện: về sau cần gặp phải kiểu người thân bệnh nhân tàn bạo như vậy.

      “Đều tại tôi tốt, tôi nên mang theo nai con dự tiệc.” Đằng Cận Tư ôm đầu ngồi chồm hổm đất, khuôn mặt tự trách và đau lòng.

      Thẩm Bác Sinh nhìn dáng vẻ của cậu ta rồi thở dài, ra bên cạnh gọi cuộc điện thoại, giọng lành lạnh nghiêm túc, “Viễn An, tôi là Thẩm Bác Sinh, nể mặt bạn học cũ nhiều năm, ông nghĩ cách giữ lại con và cháu ngoại của tôi. Mặt khác, người nhà họ Đằng là hạng người gì trong lòng ông nên ràng hơn tôi, bây giờ cháu dâu duy nhất của Đằng lão phu nhân vào phòng cấp cứu của bệnh viện, mới vừa rồi có người đứa bé giữ nổi, làm viện trưởng bệnh viện, tôi biết chuyện này là việc rất với ông, đừng Thẩm Bác Sinh tôi để ý tới tình bạn nhiều năm, nếu con và cháu ngoại của tôi có xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng oán tôi trước với ông.”

      Người ở đầu bên kia điện thoại ngờ Thẩm Bác Sinh trễ như vậy còn gọi điện thoại cho mình, hai người là bạn học cùng lớp từ cho đến tận trung học, bởi vì chuyên ngành học giống nhau nên học chung trường đại học, sau khi tốt nghiệp làm vẫn luôn liên hệ, cũng coi như bạn rất thân.

      【Được, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ.】 Sau khi cúp điện thoại, Lục Viễn An lập tức gọi điện thoại cho phía bệnh viện.



      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong quá trình đợi, điện thoại của Nam Cung Thần vang lên, vừa nhìn tên người gọi điện thoại trong lòng hoảng hốt, liếc mắt nhìn cậu chủ tâm thần bất an ở bên cạnh, lão phu nhân gọi điện thoại tới, làm thế nào mới phải?

      tới hành lang bên cạnh, trong lòng run sợ nhận điện thoại.

      【Nam Cung, tối nay a Tư và Chân Chân đâu? Sao trễ như vậy còn chưa trở lại?】 Đằng lão phu nhân lo lắng hỏi, tối nay tâm thần bà vẫn tập trung, cứ có cảm giác giống như có chuyện gì sắp xảy ra.

      Nam Cung Thần khổ sở ở hành lang liếc mắt nhìn, biết thế nào, lỡ như đứa diee ndaa nleeq uuydonn giữ được, lão phu nhân nhất định biết; giả dụ như đứa giữ lại được, đương nhiên là phen hú vía. Nhưng cho dù thế nào, tin tức này phải do cho lão phu nhân, thể vượt quyền.

      hay , giống như rất khó làm.

      “Cái này… Tôi cũng lắm, lão phu nhân ngài đừng lo lắng, cậu chủ và thiếu phu nhân đều là người trưởng thành, chăm sóc tốt chính mình.” chỉ có thể lời dối có ý tốt.

      【Chỉ hy vọng như vậy, cả đêm nay, tôi vẫn cảm thấy tinh thần giống như tập trung, hy vọng đây chỉ là ảo giác của tôi.】Đằng lão phu nhân hơi tin lời Nam Cung Thần , nhưng bà biết cậu ta cố tình phụ mong mỏi của mình, trừ phi…

      “Ảo giác, nhất định là ảo giác.” Nam Cung Thần cười hì hì làm lành, ra trong lòng đánh trống lớn, lão phu nhân khôn khéo đáng sợ, lời dối bà cũng có thể vạch trần, cũng biết lần này mình có giấu giếm được bà , hy vọng… Hơi mong manh!

      Khụ! Cho dù đón lấy khó khăn cũng phải ở !

      Sau khi cúp điện thoại xong, trong lòng vẫn thấp thỏm yên, tới bên cạnh cậu chủ, đầu đuôi ngọn ngành chuyện vừa rồi lão phu nhân gọi điện thoại tới.

      “Ừ, chỉ có thể giấu bà trước.” giọng Đằng Cận Tư hơi khàn khàn.

      Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ẩ, ra ngoài phải y tá , mà là bác sỹ, nhìn mồ hôi mặt ta chắc vừa rồi trải qua quá trình rất vất vả.

      “Đứa bé được bảo vệ.”

      Năm chữ này với bọn họ mà , giống như thanh của trời đất, làm cho lòng người phấn chấn, khối đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

      “Người lớn đâu?” Đằng Cận Tư lo lắng hỏi, chỉ muốn đứa bé bình yên vô , cũng muốn nai con khỏe mạnh bình an.

      “Cũng thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng mà…” câu của bác sỹ khiến lòng bọn họ lại treo lên lần nữa.

      “Thể chất của bệnh nhân kém hơn, hơn nữa trước kia ấy từng sinh non, nên càng thêm suy yếu hơn người bình thường, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể ra viện, sau khi xuất viện ddlqd cũng phải chăm sóc tốt, phương diện ăn uống sinh hoạt cũng thể qua loa chút nào.” Bác sỹ điều trị chính hết lòng dặn dò.

      “Cám ơn ngài, tôi muốn vào nhìn bà xã của tôi.” Đằng Cận Tư khó có được mở miệng câu “Cám ơn”, lần này xuất phát từ đáy lòng, vợ con an toàn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

      “Được, thân thể bệnh nhân còn rất yếu ớt, cần nghỉ ngơi, thời gian thăm thể quá dài.”

      Đằng Cận Tư gật đầu cái rồi vào, Thẩm Bác Sinh và Quý Phạm Tây đứng ở bên cạnh đều rất muốn vào thăm Lương Chân Chân, nhưng bọn họ biết bây giờ người Chân Chân cần nhất phải bọn họ, mà là Đằng Cận Tư, sau khi nghe được và đứa thoát khỏi nguy hiểm, bọn họ cũng yên lòng, chỉ cần người an toàn, thân thể có thể từ từ điều dưỡng, đều tốt.

      “Thẩm tiên sinh, thị trưởng Quý, sắc trời muộn, bằng hai người về trước , ngày mai trở lại thăm thiếu phu nhân sau.” Nam Cung Thần đề nghị thân mật.

      Thẩm Bác Sinh giơ tay lên nhìn đồng hồ, cũng sắp rạng sáng rồi, tình huống Chân Chân bây giờ cũng thể thăm hỏi, ông và Phạm Tây ở đây cũng vô dụng, còn bằng để sáng mai.

      “Ừ, vậy cậu với Đằng Cận Tư tiếng, chúng tôi trước, kêu cậu ta… Đừng quá mệt mỏi, Chân Chân cần cậu ta.” Thẩm Bác Sinh lời thành khẩn.

      Cho đến bây giờ Quý Phạm Tây gần như mở miệng chuyện, nhìn giống như rất tỉnh táo, ra trong lòng vô cùng căng thẳng, Chân Chân, mặc dù là bà xã của người khác, nhưng vẫn , trong lòng hy vọng và bé cưng của bình an vô , bởi vì, đây nhất định là hy vọng của .

      người, có thể ích kỷ, cũng có thể vô tư, chỉ cần cuộc sống của được hạnh phúc vui vẻ, ở chung chỗ với ai có quan hệ gì đâu?

      Ngoài mặt tỏ vẻ như nước chảy mây trôi, như có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại khổ sở vô cùng, còn đắng hơn ăn hoàng liên, vẫn lan đến tận sâu đáy lòng, có chỗ núp.

      “Phạm Tây, ra sợ cháu chê cười, vốn chú định gả Chân Chân cho cháu, cháu là người chính trực lương thiện, khiêm tốn lễ độ, quan trọng nhất chính là, cháu vẫn luôn Chân Chân, chú tuyệt đối tin tưởng cháu có thể mang lại hạnh phúc cho Chân Chân, vậy mà, kế hoạch luôn biến hóa khó lường, tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi quỹ đạo ban đầu, thể đoán được phương hướng phát triển, ôi…”

      Hai người đàn ông vừa vừa chuyện cũ, khó tránh khỏi sinh ra xúc động.

      “Chú Thẩm, cám ơn chú ưu ái, chỉ cần Chân Chân sống hạnh phúc, trong lòng cháu còn tiếc nuối rồi, Đằng Cận Tư đối xử với ấy là lòng.”

      “Phạm Tây, cháu là đứa bé ngoan, nhất định gặp tốt.” Thẩm Bác Sinh vỗ vai cậu ta, biết nên an ủi ra sao, có lẽ cậu ta nhận ra. Chuyện tình cảm, vốn chỉ có thể ngộ mà có thể cầu.

      (*) chỉ có thể ngộ mà thể cầu: ý chỉ những vật, việc ngẫu nhiên mà gặp được, có được, lúc bình thường dù có làm cách nào cũng có được.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :