1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 344: Cố ý làm chuyện xấu với ?
      Editor: ChiMy

      Lương Chân Chân ngạc nhiên ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời, có mừng rỡ, có cảm động, còn có tình nồng đậm, cánh tay ôm chặt cổ của Đằng Cận Tư, "Ông xã, bắt đầu chuẩn bị khi nào? Sao em biết?"

      "Bí mật." Khóe môi của Đằng Cận Tư nhếch lên thành đường cong thần bí, cố ý thừa nước đục thả câu cho biết.

      " sao! em biết mà!" Lương Chân Chân làm nũng, giọng ngọt ngấy, ngọt đến xương người cũng tê dại.

      Đằng Cận Tư mặc cho làm nũng như thế nào cũng chịu , về hôn lễ, sớm nghĩ xong, cho bất ngờ, mình chuẩn bị tất cả, nai con chỉ cần làm dâu và làm mẹ được rồi, cho hôn lễ thế kỷ trọn đời khó quên.

      "Ngoan, ngủ." dịu dàng dụ dỗ .

      "Ông xã, người ta tò mò. . . . . ." Lương Chân Chân mềm mại , có thể trong lòng tất cả phụ nữ đều mong đợi hôn lễ như vậy, đương nhiên cũng ngoại lệ, cả đời chỉ có lần như vậy, đương nhiên có thể mơ mộng.

      "Đến thời gian thích hợp đương nhiên cho em biết, còn sớm, nên ngủ." Đằng Cận Tư ôm Lương Chân Chân lên giường.

      "Đáng ghét!" Lương Chân Chân bất mãn lầu bầu câu, há mồm cắn cái ngực , Đằng Cận Tư cũng ngăn cản , mặc cho chơi ở nơi đó, bỗng nhiên có vẻ vẫn chơi, lát gặm gặm nơi này, lát cắn cắn chỗ kia, còn ngậm chấm đỏ trước ngực , mắt to vô tội nhìn , so vứt ánh mắt quyến rũ còn khiến thêm ngứa ngáy.

      "Đừng quậy, ngủ." Trong giọng của Đằng Cận Tư lộ ra chút bất đắc dĩ, nai con là càng lúc càng biết chơi xấu, nếu phải cố kỵ có thai, sớm đè ngã xuống, phải để cho khóc cầu xin tha thứ mới thôi, nhưng bây giờ chỉ có mình, trong bụng còn mang con của , chuyện phòng the gặp nguy hiểm, điều này hỏi Lê tử qua rồi.

      Cho nên, chỉ có thể nhẫn nhịn.

      Lương Chân Chân thấy ánh mắt của u ám, lộ ra sắc thái tình dục quen thuộc, liền biết mình chơi đùa hơi quá rồi, may là giờ phút này trong bụng có bảo bảo hộ giá, bằng chỉ có thể khóc cầu xin tha thứ.

      Ý thức được nguy hiểm, liền hì hục bò xuống từ người , lưu loát lăn đến bên, lấy chăn đắp cả người kín mít, chỉ lộ ra đầu , mắt cười híp lại thành trăng non lưỡi liềm.

      Đằng Cận Tư thấy cười liền biết cố ý, khóe miệng cười xấu xa, "Cố ý làm chuyện xấu với ? Hả?"

      " có! Em thề, người ta vốn cũng muốn. . . . . . Cái kia, chẳng phải là nghĩ đến em bé trong bụng sao!" Lương Chân Chân bao bọc mình như tằm, cười đến hơi có ý lấy lòng.

      bé hư, bây giờ biết dung đứa bé tới uy hiếp , còn phải cố ý, nhìn cười đến như vậy biết nhất định là cố ý, có điều, rất thích nai con như vậy, cũng nguyện ý dung túng , chỉ cần là thích, mình cam tâm tình nguyện.

      nở nụ cười cưng chiều mà dịu dàng, đứng dậy tới phòng tắm, lúc này cũng chỉ có thể dùng nước lạnh tới dập tắt lửa dục của mình, vì con , chỉ có thể nhịn.

      Lương Chân Chân nhìn bóng lưng ông xã biến mất ở cửa phòng tắm, trong lòng dâng lên ấm áp, khóe môi cũng kéo lên đến tận mang tai rồi, tầng tầng cảm giác hạnh phúc bao vây lấy .

      Mười phút sau, Đằng Cận Tư trở lại giường, Lương Chân Chân lập tức lăn qua nguồn nhiệt ấm áp này, tìm tư thế thoải mái ở trong lòng , gương mặt thỏa mãn.

      Đằng Cận Tư rất bất đắc dĩ, lửa dục mới vừa dập tắt cứ theo đà này bị nai con câu lên, nhưng mùi vị và vóc người của bà xã là thứ quá quen thuộc và là thói quen của , ôm ngủ được, chuyện này với đúng là khảo nghiệm, cho tới khi người trong ngực ngủ, vẫn còn nhìn trần nhà.

      Haizzz. . . . . . Đêm dài đằng đẵng!

      *****

      Sáng ngày hôm sau thức dậy, Đằng Cận Tư mang hai con mắt gấu mèo đen thui 0.0, tỏ đêm có ngủ ngon.

      "A Tư, tối hôm qua cháu lại thức đêm làm việc rồi hả ?" bàn ăn, Đằng lão phu nhân hiểu hỏi.

      " có, tối hôm qua mất ngủ." Đằng Cận Tư ăn hớp cháo, hời hợt .

      "Phốc!" Lương Chân Chân ăn hớp cháo thiếu chút nữa bị sặc.

      Động tác của dẫn tới chú ý của Đằng lão phu nhân và Đằng Cận Tư, đồng thời liếc nghi hoặc, nhất là Đằng lão phu nhân, sắc mặt kinh ngạc.

      "Bà nội, cháu cắn đầu lưỡi." Lương Chân Chân vội vàng kiếm cớ.

      "Ăn từ từ." Đằng Cận Tư dịu dàng nhìn cái.

      Dù sao Đằng lão phu nhân là gừng càng già càng cay, rất nhanh hiểu được lời cháu trai "Tối hôm qua mất ngủ" là có ý gì, "Nếu , hai cháu tạm thời chia phòng ngủ, như vậy tồn tại tượng mất ngủ."

      " cần."

      " cần."

      Hai người cơ hồ đồng thanh , sau khi xong liếc mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu tâm ý của đối phương, bọn họ sớm thành thói quen có nhau, thói quen tựa sát vào nhau, tách ra thích ứng được, chuyện này so với việc mất ngủ còn khó chịu hơn.

      "Như vậy cũng được, bà già này còn cách nào." Đằng lão phu nhân cười ha hả , bộ mặt từ ái.

      Lương Chân Chân ngượng ngùng cúi đầu, thời gian dài như vậy, sớm thành thói quen ngày nào cũng ngủ ở trong ngực của A Tư, ngửi hương vị người mới có thể yên tâm ngủ, hôm nay lại muốn tách ra ngủ, chuyện này. . . . . . là rất khảo nghiệm người.

      thích ứng được.

      Lúc nghe A Tư " cần" trong lòng vui mừng, ra bọn họ sớm tâm ý tương thông, người giống nước, người giống con cá trong nước, thểthiếu ai.

      "Bà nội. . . . . ." nũng nịu tiếng, cúi đầu ăn cháo, mặc dù là vô vị, nhưng ăn vào trong miệng rất ngọt, thấm đến đáy lòng.

      Vẻ mặt của Đằng Cận Tư khôngđược tự nhiên, khẽ ho tiếng, buông chén xuống , đứng dậy làm, bị bà nội nhìn thấu còn ra ngoài là có chút —— xấu hổ.

      ******

      Buổi chiều, Lương Chân Chân ở nhà lục tung tủ quần áo tìm được bộ đồ khá nghiêm túc, nghĩ tới ngày đầu tiên làm, đương nhiên là phải ăn mặc nghề nghiệp hóa chút, may là bây giờ bụng còn chưa lộ ra, cho nên quần áo trước kia đều mặc được, soi gương, cũng tệ lắm, rất có hương vị phụ nữ . (*__*) hì hì. . . . . .

      cảm thấy tương đối tốt, lúc xuống lầu gặp bà nội, trở mình cái chạy đến trước mặt bà.

      "Bà nội, bà nhìn cháu có giống phụ nữ giỏi giang ? Nhìn được ?"

      "Trời ơi, chậm chút, chậm chút." Đằng lão phu nhân chỉ sợ té.

      "Bà nội, nhìn có được hay ?" Lương Chân Chân ôm cánh tay của bà làm nũng.

      "Đẹp, cháu dâu của bà mặc cái gì cũng đẹp." Đằng lão phu nhân vui vẻ .

      "Hehe. . . . . . Bà nội, cháu đây, bái bai." Lương Chân Chân vừa định tung tăng ra ngoài, nhưng vừa nghĩ tới em bé trong bụng mình, lập tức yên tĩnh lại, từng bước từng bước ra ngoài cửa, lúc gần đến cửa lúc còn dí dỏm xoay người lại phất phất tay.

      Đằng lão phu nhân nhìn bóng lưng của cười đến rất từ ái, kể từ khi cháu dâu xuất , A Tư thay đổi rất nhiều, lạnh lùng như trước đó nữa, trở nên có tình came, quan tâm và cưng chiều người khác, bao lâu nữa, nó làm ba, chân chính trưởng thành.

      Bà tin tưởng Chân Chân người vợ tốt, người mẹ tốt, trong nhà có tồn tại của , liền nhiều hơn phần vui vẻ, vừa nghĩ tới đứa chắt trai bà mong đợi sắp ra đời rồi, trong lòng khỏi phải có bao nhiêu vui vẻ!

      xe, Lương Chân Chân nhận được điện thoại của Cát Xuyến, trong lòng hơi kinh ngạc trong lúc ấy làm gọi điện thoại cho làm gì, chẳng lẽ có chuyện khẩn cấp gì? Vội vàng ấn nút tiếp nghe.

      【 Chân phi, bây giờ mình đường dọc theo bờ sông trong trường học cũ của chúng ta, bạn mau đến đây dạo với mình, mặc dù chúng ta tốt nghiệp, nhưng dạo cũng phạm pháp. 】 Giọng điệu của Cát Xuyến dồn dập như bắn súng, rất nhanh.

      "Hả? Bây giờ dạo ở đại học F? Bạn phải làm việc sao?" Lương Chân Chân bị làm cho bối rối.

      【 Trời ơi! Bây giờ hai chúng ta là phụ nữ có thai, cần nhất chính là dạo vận động rèn luyện cơ thể, mình vốn làm việc, nhưng đột nhiên cảm thấy có chút thoải mái, muốn ra ngoài hóng mát chút, xin nghỉ ra thôi! Nghĩ tới nghĩ lui cũng biết chỗ nào tốt, Đỗ Tri Hàng nhà mình cho mình ý kiến, đại học F rất được, lại ở gần đó, cho nên mình muốn rủ bạn theo. 】 Cát Xuyến đạo lý ràng.

      "Nhưng. . . . . . Nhưng mình chuẩn bị đến công ty báo cáo, hôm nay là ngày đầu tiên mình làm." Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ.

      phải bạn chứ? Mình nghĩ có nên từ chức về nhà dưỡng thai , bạn còn chạy làm? Đằng Cận Tư nhà bạn cho phép? 】 Cát Xuyến tràn đầy kinh ngạc.

      "Ách. . . . . . Nếu như nơi khác chắc chắn ấy đồng ý, cho nên mình liền đến làm thư ký cho ấy."

      【 phốc! Bạn là làm cho nhà, gọi điện thoại cho người đàn ông của bạn, buổi trưa làm, đổi thành ngày mai, dạo với bạn quan trọng hơn, nhanh qua đây! 】
      Last edited: 6/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 345: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
      Editor: ChiMy

      Lương Chân Chân còn cách nào, chỉ đành phải gọi điện thoại cho ông xã, tình huống, ông xã của cũng rất hiểu, đồng ý rất sảng khoái, vẫn quên dặn dò chú ý an toàn.

      Chẳng lẽ như Cát gia , dạo với bạn quan trọng hơn? A Tư vậy mà sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng Lương Chân Chân vẫn nghĩ thầm, ra A Tư cũng cảm thấy cần rèn luyện.

      Lại , hơn ba năm chưa quay lại đại học F, kể từ khi tạm nghỉ học rời , nơi này là cấm địa của , ở đây có quá nhiều kí ức tốt, theo thời gian trôi qua, cũng dần dần tiêu tan, hôm nay trở lại chốn cũ, cảm giác có chút giống, chậm rãi dọc theo đường , phong cảnh vẫn đẹp như tranh, rất thân thiết.

      "Chân phi, chính là nơi này, nhanh lên qua đây!" Cát Xuyến la lớn vẫy tay về phía .

      "Bạn nên sửa cái tới hấp tấp của mình , cũng làm mẹ rồi, còn lanh chanh." Lương Chân Chân tới khuyên ấy mấy câu.

      "Trời ơi! Mình đây được xem là mãi mãi giữ được ngây thơ chất phác." Cát Xuyến rất tự hào hất cằm lên.

      "Phốc! Cát gia bạn mãi mãi mười tám tuổi." Lương Chân Chân cười ha hả trêu ghẹo.

      "Mình hi vọng có chuyện này, như vậy mình liền có thanh xuân vĩnh viễn." Hai tay Cát Xuyết áp vào mặt làm bộ dáng hoa si hình.

      "Sai rồi, vậy hẳn là gọi quái, tựa như trong tiểu thuyết phương Tây miêu tả Vampire, thanh xuân vĩnh viễn bị cố định chắc chắn rồi." Lương Chân Chân rất nghiêm túc tìm từ cải chính .

      Cát Xuyến lườm cái, làm bộ muốn đánh , " à, có phải muốn bị đánh hay ?"

      " cho phép sử dụng bạo lực, cho phép dạy hư con trai nhà bạn!" Lương Chân Chân vội vàng ngăn cản .

      "Hừ!" Hai tay của Cát Xuyến chống nạnh, hít thở sâu, bây giờ là phụ nữ có thai, là bị hạn chế nhiều chuyện. ╮(╯▽╰)╭

      Hai người náo loạn lúc lâu, chậm rãi dọc theo dưới bóng cây dương liễu ven bờ sống, nhớ lại từng ly từng tý đời sống đại học.

      "Về tới đây mình nghĩ tới chuyện ba ba chúng ta cùng học, ăn cơm, vui đùa, mỗi bông hoa cỏ cây đều là những kí ức đẹp nhất, vẫn còn nhớ vào năm nhất ấy, mình và Giai Ny tuyên bố muốn làm hộ hoa sứ giả cho bạn, giúp bạn chặn những người theo đuổi, lúc đó bạn có rất nhiều thư tình, còn có hoa hồng." Cát Xuyến thở dài .

      "Nào có, người theo đuổi hai bạn cũng ít, có điều bạn là hoa có chủ, còn dắt tay Đỗ Tri Hàng dạo trong trường học, dù vậy, bạn vẫn có người trung thành theo đổi, còn câu, chỉ cần ngày bạn chưa gả, ta còn có cơ hội cưới bạn về nhà." Lương Chân Chân mỉm cười nhớ lại .

      "Ha ha. . . . . . như vậy, năm đó giá thị trường của chị vẫn rất tốt, thiếu người theo đuổi? Mà sao lúc ban đầu mình lại cố chấp như vậy đây? phải là Đỗ Tri Hàng lấy chồng? Còn biết lựa chọn tốt, tuyển người ưu tú."Cát Xuyến nhíu lông mày có chút hối hận.

      Lương Chân Chân liếc cái, " đăng ký kết hôn, con cũng có, bạn còn muốn đổi ý hay sao? Còn tuyển người ưu tú? Bạn cho rằng đây là tuyển heo à?"

      Cát Xuyến mở nặp uống nước, nghe được lời của rất có hình tượng phun ra, ho đến mặt đỏ, "Mình là phụ nữ lập gia đình rồi, còn cho phép mình ước mơ cuộc sống tốt đẹp!"

      "Hì" tiếng, Lương Chân Chân bị chọc cười, cười đến mắt cũng sắp híp lại rồi.

      Trong lúc hai người cười, đột nhiên có người hô tiếng" chị Lương" ở sau lưng, hai khỏi quay đầu lại nhìn, mặc áo khoác màu cam, quần cụt, giày cao gót ôm quyển sách tới.

      "Tuyết Nghiên?" Lương Chân Chân có chút dám tin vào hai mắt của mình, phải là nhiệt tình lần trước gặp ở trong trấn tại Thụy Sĩ sao? Sao đột nhiên xuất ở nơi này?

      " tốt quá! Chị Lương còn nhận ra em!" Kiều Tuyết Nghiên vui vẻ tới kéo tay của , khuôn mặt nhắn đầy hưng phấn.

      "Em học ở đây sao?" Lương Chân Chân nhìn thấy mấy quyển sách mượn từ thư viện tay ôm.

      "Đúng vậy! Em là du học sinh ở đại học F, khoảng hai năm, vừa lúc em tốt nghiệp." Kiều Tuyết Nghiên cười đến rạng rỡ.

      "Vậy chúng ta đúng là rất có duyên." Lương Chân Chân cảm khái tự đáy lòng, lúc ấy mình cũng cho ấy biết mình là người ở đâu, ngờ tới lại trùng hợp gặp nhau ở đại học F, chuyện đời đúng là thể đoán trước, bạn gặp ai, chỉ có ông trời biết.

      Kiều Tuyết Nghiên liên tục gật đầu ngừng, hai mắt lóng lánh ánh sáng giảo hoạt, " ra , mẹ em cũng là người ở thành phố C, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất em chọn đại học F, lần này mẹ về chung với em, mẹ nhiều năm chưa từng trở về rồi, vừa đúng lúc về thăm nhà chút."

      Lương Chân Chân bừng tỉnh hiểu ra, " ra em cũng được tính là người địa phương! Từ đến lớn chị sống ở đây, em muốn nơi nào chơi, liền gọi điện thoại cho chị, có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em."

      "Có ? Chị Lương, cám ơn chị!" Kiều Tuyết Nghiên vui mừng hoan hô.

      "Khụ. . . . . . Tôi là khí sao?" Đứng ở bên bị lạnh nhạt, Cát Xuyến khó chịu, nữ sinh nhiệt tình này từ đâu ra vậy! Mở miệng tiếng" chị Lương" , nghe thân thiết, nhưng nhìn hai người chỉ mới quen lâu.

      Lương Chân Chân kéo tay Cát Xuyến, giới thiệu với Kiều Tuyết Nghiên, "Tuyết Nghiên, đây là Cát Xuyến bạn tốt kiêm đồng đảng của chị, biệt danh Cát gia."

      Kiều Tuyết Nghiên hào hứng bừng bừng nhìn , rất thân thiện tự giới thiệu mình, "Em tên là Kiều Tuyết Nghiên, rất hân hạnh được biết chị."

      "Sao hai người quen nhau thế?" Trong lòng Cát Xuyến có nghi vấn.

      "Chính là lần trước mình và A Tư du lịch tuần trăng mật, quen biết nhau ở trong cái trấn tại Thụy Sĩ, Tuyết Nghiên là người gốc hoa, cha mẹ định cư ở nước ngoài, từ em ấy lớn lên ở nước ngoài, đây là lần đầu tiên em ấy trở về nước." Lương Chân Chân giải thích sơ lần.

      "Chậc chậc chậc, hai người đúng là rất có duyên." Cát Xuyến liên tục chép miệng.

      "Ừ, em cũng cảm thấy vậy, chị Lương, ra hôm nay là lần thứ hai em nhìn thấy chị."

      "Hả? Em còn gặp qua chị khi nào? Tại sao gọi chị?" Lương Chân Chân rất kinh ngạc.

      "Hai ngày trước, em và mẹ vừa tới nơi này, ở trước cửa trung tâm nhìn thấy chị và Đằng đại ca lên xe, lúc ấy chỉ thấy bóng lưng của hai người, còn dám hoàn toàn xác nhận." Kiều Tuyết Nghiên cười hì hì .

      "Chẳng lẽ đây chính là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ?" Cát Xuyến chen vào câu.

      "Chị Cát Xuyến, chị hài hước." Kiều Tuyết Nghiên rất biết chuyện, miệng cũng ngọt, thấy ai lớn hơn vô cùng tự nhiên gọi ", chị" .

      " sao? Bị em phát rồi."

      ". . . . . ."

      Sau khi ba người biết nhau, liền dọc theo con đường lát đá cuội tán gẫu, sau khi Kiều Tuyết Nghiên biết hai mang thai, hưng phấn đến chịu được, còn về sau phải thường xuyên tìm các chơi, chứng kiến đứa bé lớn lên.

      "Tốt! Luôn luôn hoan nghênh, hai phụ nữ mang thai này vừa đúng rảnh đến sợ." Tính tình của Cát Xuyến cởi mở, rất dễ dàng hoà mình với người khác.

      "Nếu mẹ biết hôm nay em gặp lại chị Lương, khẳng định rất vui mừng, còn biết thêm người bạn." Kiều Tuyết Nghiên hoàn toàn đắm chìm trong vui vẻ.

      Chỉ tiếc dự liệu sai lầm rồi, sau khi mẹ của biết, những vui, ngược lại rất sầu lo, nhưng lại thể cho biết chân tướng, nghĩ tới nghĩ lui cũng có gì lý do để ngăn cản tìm Lương Chân Chân chơi, chỉ có thể cho biết phụ nữ có thai cần tĩnh dưỡng, thể thường ra ngoài, như vậy tốt đối với bảo bảo.

      Còn đống cách đối nhân xử thế của người Trung Quốc với , ngoài mặt tuy đồng ý rất sảng khoái, nhưng trong lòng chưa chắc là muốn như vậy, cho nên có thể là Lương Chân Chân từ chối được nhiệt tình của , mới chút lời trái lương tâm, ra đáy lòng có hi vọng thường tìm ấy như vậy, lại người ta kết hôn rồi, đương nhiên có gia đình và bạn bè quan tâm, đột ngột nhảy vào tốt.

      Kiều Tuyết Nghiên rất mê mang, nhưng cảm thấy chắc chắn mẹ lừa , liền đồng ý với mẹ cố gắng ít tìm Lương Chân Chân.

      Cho đến sau này, mới biết, người mẹ luôn luôn thiện lương, lừa .

      *****

      Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc tầng 68 tại tập đoàn Đế Hào Tư, Đằng Cận Tư gọi cú điện thoại.

      "Chuyện làm thế nào rồi?"

      【 Thưa tổng giám đốc, trước mắt tất cả tiến triển thuận lợi, chỉ còn nơi chốn, còn cần ngài tự mình đàm phán. 】

      "Tôi biết rồi, còn lại chuẩn bị ổn thỏa chưa?"

      cho người xung quanh thăm dò, nhiều nhất ba ngày có thể hoàn thiện. 】

      "Được, chuyện này cậu phụ trách theo, cần phải bảo đảm xảy ra sơ sót nào."

      【 Tổng giám đốc yên tâm, tôi nhất định hoàn thành đúng hạn. 】

      "Ừ." Đằng Cận Tư gật đầu cái, cúp điện thoại xong, nhìn hành trình lịch, hai ngày nữa còn phải chuyến đến nước , mà chuyện vẫn thể cho nai con biết, đồng ý cho bất ngờ, cho nên hôn lễ phải thầm tiến hành.
      Last edited: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 346: Gặp lại ở bệnh viện
      Editor: ChiMy

      đường từ đại học F trở về, trong lòng Lương Chân Chân vẫn luôn suy nghĩ vấn đề: đột nhiên hai mẹ con Kiều Tuyết Nghiên trở về nước là vì cái gì?

      ra , từ đáy lòng rất thích này, nhiệt tình hoạt bát, giàu sức cuốn hút, nhưng vừa nghĩ tới mẹ của em ấy từng vứt bỏ A Tư tàn nhẫn như vậy, mà bà lại sống hạnh phúc như vậy, ràng hai người đối lập như thế, làm cho rất thoải mái.

      phải là người giận cá chém thớt, cũng biết tất cả đều liên quan đến Kiều Tuyết Nghiên, người ta vui vẻ chạy tới chào hỏi như vậy, mở miệng tiếng" chị Lương" , sao từ chối được, chứ đừng gì tới chuyện bày ra vẻ mặt căm giận, em ấy vô tội, chỉ sợ cũng biết mẹ của mình còn có quá khứ như vậy.

      Huống chi mọi người khó được gặp nhau lần nữa, nếu biểu quá thân cận ngược lại tốt, làm em ấy sinh lòng nghi ngờ, cũng dễ dàng kinh động mẹ của em ấy, trước khi tất cả chưa , thể phá vỡ cân bằng này.

      Mặc kệ bọn họ trở về có mục đích gì, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có yên lặng theo dõi biến hóa.

      nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nên gạt A Tư trước, vất vả mới bình tĩnh lại, nếu như biết mẹ của trở về nước, đoán chừng lại khó chịu, thậm chí có thể sinh ra chút hy vọng, dù sao có đứa con nào nhớ nhung cha mẹ ruột của mình, mặc dù ngoài miệng A Tư , nhưng trong lòng thủy chung có cái nút thắt.

      Ngộ nhỡ, lòng tràn đầy ước mơ, mà người ta bên kia lại có phần tâm tư này, đây chẳng phải là chuyện vui sao, cần gì chứ?

      Nhưng, nếu ngày nào đó đột nhiên A Tư gặp được mẹ hoặc Kiều Tuyết Ngiên ở đường, đoán chừng bị kích thích lớn hơn, nên làm thế nào đây!

      rất phiền não, biết mình nên hay nên , hay cũng được.

      Buổi tối lúc ăn cơm, còn suy nghĩ chuyện này, bộ dáng vẻ mặt ủ mày ê, hơn nữa nôn nghén, sắc mặt vô cùng tốt, thoi thóp tựa vào ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa ăn nho.

      Đằng Cận Tư tới ngồi xuống bên cạnh , "Nai con, sắc mặt của em rất tệ, muốn ăn chút gì ?"

      Lương Chân Chân lắc đầu cái, bây giờ có chút khẩu vị nào, vừa nghe tới tên thức ăn cảm thấy chịu nổi, rất buồn nôn, hơn nữa trong lòng có chuyện, ăn vô thứ gì.

      " ăn như vậy làm sao em chịu được?" Đằng Cận Tư đau lòng .

      "Là em bé trong bụng muốn ăn, em cũng có cách nào." Lương Chân Chân mím miệng nhìn về phía ông xã.

      "Chắc trong đây phải là thằng nhóc nghịch ngợm chứ? như vậy biết giày vò mẹ của mình, chờ sau này nó ra đời nhất định dạy dỗ nó." Đằng Cận Tư cau mày.

      " được! mà đánh nó em đau lòng, mười tháng mang thai rất vất vả ." Lương Chân Chân bắt đầu bênh con trai rồi.

      "Được được được, cái gì cũng theo em, tốt nhất là con ." Ánh mắt của Đằng Cận Tư dịu dàng, bàn tay phủ ở bụng của bà xã, cảm nhận sinh mệnh ở bên trong.

      "Bác sĩ Đinh , phải chờ khoảng năm tháng nữa mới xuất máy thai."

      "Ừ, bà xã, ngày mai phải đến nước chuyến, nhiều lắm là ngày trở về, em phải chăm sóc mình tốt, muốn ăn cái gì hãy với bà nội." Đằng Cận Tư thân thiết dặn dò.

      "Em biết rồi..., trong khoảng thời gian này em có khẩu vị, khẳng định sau khi con bảo bối của ra đời rất kiêng ăn, cái gì cũng ăn." Lương Chân Chân vùi ở trong ngực bỉu môi.

      " có việc gì, đợi sau khi nó ra đời, từ từ dạy nó." Tâm trạng của Đằng Cận Tư rất vui vẻ.

      "Hừ! Thiên vị, là con trai dạy dỗ, là con từ từ dạy."

      "Nếu như là nam nữ càng tốt hơn." Đằng lão phu nhân cười ha hả tới.

      Đằng Cận Tư hơi trầm ngâm, rất đồng ý với lời của bà nội, "Cũng đúng."

      "Đáng ghét!" Lương Chân Chân nũng nịu nhéo cánh tay của cái, ra , trong lòng cũng rất thích long phượng thai, nhưng chắc tỷ lệ rất , nếu như may mắn tốt, lập tức sinh hai đứa!

      Qua nhạc đệm , ném chuyện lúc chiều gặp Kiều Tuyết Nghiên ở đại học F ra sau ót rồi, trước tạm thời cứ vậy , có lẽ có thể tìm ra biện pháp giải quyết tốt hơn cũng chừng.

      *****

      Buổi chiều ngày hôm sau, và Cát Xuyến hẹn nhau đến bệnh viện khám thai, vốn phải có ông xã theo, nhưng ông xã của hai người đều công tác, người đến nước , người đến Hongkong.

      may là, bụng của hai cũng lớn, hành động cũng dễ dàng, hơn nữa có xe riêng đưa đón, cũng chẳng có gì yên lòng.

      Dù vậy, Đằng Cận Tư vẫn gọi điện thoại dặn dặn lại, Cát Xuyến ở bên nghe đến cả người cũng nổi da gà, đợi sau khi hai người cúp điện thoại, trêu : " ngờ Đằng thiếu lãnh huyết lại lời ngon tiếng ngọt ở trước mặt bà xã như vậy, giọng kia là dịu dàng, chậc chậc chậc. . . . . ."

      "A Tư vốn rất tốt." Đương nhiên là Lương Chân Chân đứng về phía ông xã.

      "Hả? sao?" Cát Xuyến dương quái khí .

      "Vốn là vậy, đừng mình, phải Đỗ Tri Hàng nhà bạn cũng ở trước mặt bạn hiền giống con mèo sao, người đàn ông cường thế đến đâu ở trước mặt người con mình cũng dịu dàng như nước."

      "Được rồi, được rồi! Người ta chỉ chọc bạn chơi thôi! Đỗ Tri Hàng nhà mình vẫn luôn rất dịu dàng, lời tâm tình tuyệt đối kém so với ông xã nhà bạn." Cát Xuyến giương cằm cao lên.

      "Nhìn bộ dáng đắc ý này của bạn!" Lúc này đến phiên Lương Chân Chân chế nhạo .

      Sau khi khám thai xong, tình trạng sức khỏe của hai người đều tốt, đứa bé sinh trưởng rất khỏe mạnh, Lương Chân Chân tình huống nôn nghén của với bác sũ, bác sĩ có việc gì, đây là phản ứng bình thường, nhưng mỗi bữa ăn phải ráng ăn chút, nếu người lớn và đứa bé chịu nổi.

      Cát Xuyến có chuyện gì, có thể ăn có thể ngủ, ràng tăng thêm 5 cân, rất buồn bực, nhưng có biện pháp gì đây?

      ra từ phòng khám, vừa đúng lúc lướt qua người siêu mập, còn mập hơn hai người bọn họ cộng lại, cái bụng kia lớn khác thường, thoạt nhìn rất. . . . . . Kinh khủng.

      "Trời ạ! Sau này mình mập thành như vậy chứ?" Đợi xa, Cát Xuyến mới giọng đối với Lương Chân Chân .

      "Phốc! Bạn suy nghĩ linh tinh gì vậy? Người ta mập như vậy là vì trước khi mang thai mập, hơn nữa trong bụng của ấy khẳng định chỉ đứa, lớn đến thái quá rồi." Lương Chân Chân giọng an ủi .

      "A di đà Phật!" Cát Xuyến làm biểu cảm mô phật.

      "Đúng rồi, ngày nào đó hai chúng ta chùa bái Phật , lần trước mình qua lần với bà nội, phong cảnh đặc biệt tốt, rất thích hợp tu thân dưỡng tính." Lương Chân Chân .

      "Được thôi! Mình lớn như vậy còn chưa qua chùa." Cát Xuyến cười hì hì lên tiếng.

      Hai người cười hành lang, đột nhiên nhìn thấy phía trước có bóng dáng quen thuộc ngồi ở ghế dài, Cát Xuyến khều cánh tay của bạn tốt, "Chân phi, kia giống như đồng nghiệp Lâm Tịnh ở đài truyền hình của cậu."

      Lương Chân Chân vừa tới Đài Truyền Hình lâu từng mời Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương ăn cơm, lúc ấy Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đều ở đó, cho nên Cát Xuyến có chút ấn tượng với Lâm Tịnh, bởi vì lúc ấy ấy cũng cảm thấy này tệ lắm.

      " ấy. . . . . . Tại sao lại ở đây?" Lương Chân Chân hơi nghi ngờ, nhìn bộ dáng của ấy rất suy yếu, hơn nữa chỉ có mình, ngã bệnh cũng có người cùng ấy tới đây sao? Tống Tử Quân phải là bạn trai của ấy sao?

      Cát Xuyến nhún vai cái, bày tỏ cũng biết, "Nếu qua giúp ấy, mình thấy tình huống của ấy được tốt."

      "Tịnh tử, bạn có khỏe ?"

      Xưng hô quen thuộc làm Lâm Tịnh giật thót mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người tới, trong mắt thoáng qua kinh hoảng, đợi khi thấy người tới là ai môi mím lại rất chặt, chỉ cảm thấy cái thế giới này quá , ràng người muốn gặp, lại gặp nhiều lần.

      "Mình sao." Giọng của nhàn nhạt, mặt tái nhợt, vẫn còn vệt nước mắt, giống như bị bệnh nặng.

      Lương Chân Chân và Cát Xuyến đồng thời cau mày, ngồi ở trước cửa khoa phụ sản, sắc mặt tốt như vậy, chỉ có thể tình huống: đó chính là mới vừa phá thai.

      "Mình đưa bạn về." Trong lòng Lương Chân Chân hiểu ràng người bình thường đều hi vọng bị người quen bắt gặp loại chuyện như vậy, nhưng gặp được cũng thể khoanh tay đứng nhìn, lúc này là lúc ấy suy yếu nhất , vô cùng hiểu.

      Lâm Tịnh rất muốn " cần", nhưng quả cần trợ giúp, từ phòng giải phẩu ra ngoài, hai chân của liền bắt đầu run lên, bộ cũng yên, cả người lạnh lẽo, thử gọi điện thoại cho Tử Quân, nhưng bên trong truyền đến giọng nữ máy móc: " xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm khóa, mong quý khách vui lòng gọi lại sau."

      Trái tim của sắp vỡ rồi, cầm được rơi nước mắt, cứ ngơ ngác ngồi nửa giờ như vậy, cho đến khi nước mắt chảy khô, vẫn có hơi sức đứng lên trở về, ngày hôm qua khi biết mình mang thai tâm tình kích động thôi, vốn nghĩ tới buổi tối báo tin này cho Tử Quân, kết quả nhẫn tâm bảo phá thai.

      Thái độ của đến nay vẫn nhớ, có loại chán ghét thể lý giải , tại sao vậy chứ? Đứa bé trong bụng là của mà? Cho dù thích đứa bé cũng cần chán ghét chứ?
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 347: Tính cách con người phức tạp
      Editor: ChiMy

      Cho dù tối hôm qua cầu xin như thế nào, vẫn kiên trì muốn phá bỏ đứa bé, nét mặt lạnh lùng làm cho trái tim băng giá, nhất thời, cảm thấy mấy ngày liên tục ôn tồn và triền miên cũng chỉ là giấc mộng, hoàn toàn mình, tất cả đều là giả!

      Buổi sáng tỉnh lại, cho rằng tối hôm qua chỉ là cơn ác mộng, lúc tự trấn an bản thân nhận được tin nhắn: nghe lời, hôm nay đừng làm, bệnh viện phá thai, chuyển tiền vào tài khoản của em.

      Những lời này giống như băng đá, làm lạnh thấu tim gan, nhịn được run lên hồi, đưa tay sờ về phía bụng của mình, nơi này, có sinh mạng , rất muốn sinh nó ra, nhưng ba nó cần nó, chỉ có thể nhẫn tâm bỏ nó.

      ra , muốn chút nào, muốn. . . . . .

      Ở nhà mình ngẩn người cả buổi sáng, cứ ôm đầu gối co rúc ở ghế sa lon như vậy, duy trì tư thế, nhúc nhích, rất muốn khóc, nhưng lại khóc nổi, cứ ngồi đó ngây ngốc như vậy, như con búp bê biết buồn đau.

      Buổi chiều, mới lấy can đảm đến bệnh viện, giây phút nằm ở bàn mổ kia, nước mắt của giống như thủy triều, chảy mãi hết, ai có thể giúp , ai có thể hiểu nỗi đau của .

      giống như con cá nằm thớt, mặc người chém giết, sau khi giải phẫu kết thúc, cảm thấy có đồ vật gì đó bị kéo ra từ trong cơ thể , đau quá, đau quá. . . . . .

      Ngồi ở ghế dài hành lang, nhìn thấy rất nhiều đều đến cùng với bạn trai, trong lòng đặc biệt hâm mộ, vừa nghĩ tới Tống Tử Quân, khóe miệng nở nụ cười vô cùng khổ sở.

      Lúc này muốn gặp người quen nhất, chật vật chịu nổi như vậy, chỉ cần là người tinh mắt cũng có thể đoán được tới bệnh viện làm gì, cố tình người quen này còn là Lương Chân Chân, ấy hạnh phúc như vậy, càng làm nổi bật đáng thương hèn mọn của mình, lòng ghen tỵ của phụ nữ được khơi lên từ đây.

      Nghe ấy muốn giúp mình, ràng rất muốn từ chối, nhưng lấy cái gì để từ chối, dáng vẻ của khẳng định thể quay về, Tống Tử Quân càng tới bệnh viện đón , cho nên chỉ có thể tiếp nhận giúp đỡ của Lương Chân Chân.

      "Ừ, cám ơn." Giọng của như ruồi muỗi, trong lòng biết mình và Lương Chân Chân thể trở về như trước rồi, cách chuyện thoải mái sung sướng với nhau cách xa, mới vài tháng, người và vật còn.

      Lương Chân Chân nhíu mày nhìn Lâm Tịnh cúi đầu ngồi ở ghế, phát chợt mình hiểu ấy, trách được A Tư bảo đừng qua lại nhiều với ấy, ra nhìn người luôn chính xác hơn mình, đồng nghiệp từng trải qua mấy tháng với mình, ấy đơn thuần hoạt bát như vậy.

      Hôm nay, tất cả đều thay đổi.

      ra tính cách con người dễ thay đổi như vậy sao?

      Ban đầu là Hoắc Đình Hương, bây giờ là Lâm Tịnh, mặc dù ấy giống Hoắc Đình Hương chửi bới mình ở sau lưng như vậy, chỉ có thái độ giống như quen biết nhau, cách ngàn ngọn núi, muốn lên phía trước bước cũng vô cùng khó khăn.

      Cát Xuyến cũng cảm thấy khí đè nén này, rất muốn tìm đề tài gì để điều hòa khí, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ ngăn cách mọi người của Lâm Tịnh, bất kỳ lời gì đến khóe miệng cũng ra ngoài.

      mất hứng! Trong lòng thầm tiếng, êm đẹp, sao lại biến thành như vậy đây?

      Vì vậy, dọc theo đường , ba người họ trầm mặc , khí bên trong xe rất nặng nề ngột ngạt.

      Đến dưới nhà Lâm Tịnh thuê, Lương Chân Chân nhìn sắc mặt tái nhợt của chuẩn bị dìu lên, nhưng bị từ chối, " cần, tự mình có thể, cám ơn hai bạn đưa mình về nhà."

      Lương Chân Chân mấp máy môi, rất muốn gì, nhưng tất cả đều bị ngăn ở trong cổ họng, làm thể ra miệng, "Tịnh tử, chúng ta vẫn là bạn bè phải ?"

      Lâm Tịnh nghi ngờ, hiểu vì sao đột nhiên hỏi như vậy, cũng rất muốn biết, họ vẫn là bạn bè phải ? vẫn xứng sao?

      "Chân Chân, mình có chút thoải mái, lên nghỉ ngơi trước, hôm nào tán gẫu tiếp." trả lời thẳng vấn đề của Lương Chân Chân, bởi vì cũng biết trả lời nên như thế nào, phải hay có quan trọng ?

      "Ừ, bạn nghỉ ngơi cho tốt." Lương Chân Chân gật đầu cái, ràng người ta muốn trả lời vấn đề của , dĩ nhiên làm người khác khó chịu, có số việc vốn là nên thuận theo tự nhiên, cưỡng cầu được.

      Trở lại trong xe, tâm trạng của như đưa đám, giữa người với người, tại sao thể đơn giản chút đây? Cần gì phải làm cho phức tạp như thế?

      "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều, mỗi người đều có chuyện riêng của mình, ấy muốn cho chúng ta biết, chúng ta cũng có biện pháp." Cát Xuyến cầm tay của an ủi.

      "Mình rất may mắn, bên cạnh còn có các bạn." Lương Chân Chân hơi cong khóe môi, đúng vậy! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, , Giai Ny, Cát gia vĩnh viễn đều là bạn tốt nhất, có bí mật, cùng nhau chia sẻ bất kì hạnh phúc hay đau khổ, là những người bạn thân thiết nhất.

      "Đó là đương nhiên! Lúc ở trường học ba tụi mình được công nhận là tam giác vàng, cả đời chung với nhau, vĩnh viễn xa rời nhau." mặt Cát Xuyến nở nụ cười xinh đẹp.

      "Ừ, cả đời xa rời nhau." Lương Chân Chân cười đến ấm áp, tin tưởng, ngay cả mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm trôi qua, ba người bọn họ vẫn có thể giống như ban đầu, đây mới là bạn bè.

      "Hai ta cuối năm đều cử hành hôn lễ, nhất định là bạn ấy trốn thoát đâu, cho dù như thế nào cũng phải khuyến khích ấy trở về làm phụ dâu, bằng hận bạn ấy cả đời." Cát Xuyến hung hãn .

      "Đồng ý, hôn lễ của mình và bạn, còn lễ mừng năm mới, nếu bạn ấy dám trở lại, chúng ta liền đến Italy tìm bạn ấy." Lương Chân Chân vội vàng bổ sung.

      Hai người sáp lại huyên thuyên hồi, đưa ra phương án, chuẩn bị tối về chia nhau hành động.

      "Chân phi, bạn xem bạn muốn hôn lễ như thế nào." Cát Xuyến lại gần, cười hì hì hỏi.

      "Mình từng ảo tưởng qua hôn lễ lãng mạn ti vi, con mà! Khó tránh khỏi có loại hy vọng xa vời, nhưng bây giờ, mình thấy đơn giản là tốt rồi, trải qua nhiều việc bề bộn như vậy, còn có thể ở bên cạnh A Tư, có con, mình rất thỏa mãn, hôn lễ những thứ kia chẳng qua là hình thức mà thôi, phải quan trọng nhất." Trong con ngươi trong suốt của Lương Chân Chân đầy ấm áp.

      Đúng vậy! Trong lòng người con nào cũng ước mơ qua hôn lễ lãng mạn, cả đời chỉ có lần như vậy, ai muốn để lại kí ức tốt đẹp, sau này hồi tưởng lại, cũng hạnh phúc như .

      "Thỏa mãn hạnh phúc, haha. . . . . . Mà mình cảm thấy chồng của bạn tuyệt đối cho bạn hôn lễ đơn giản." Cát Xuyến cười đến như tên trộm.

      "Điều này cũng có thể đoán sao?" Lương Chân Chân kinh ngạc, nhớ A Tư từng với cho bất ngờ, nhưng rốt cuộc là bất ngờ gì, cũng biết.

      "Đương nhiên rồi! Nếu chúng ta đánh cuộc xem, nếu như mà mình thắng, bạn phải cho mình thẻ VIP kim cương của khách sạn Đế Hào Tư, hơn nữa phải có giá trị khắp thế giới, giảm giá đến mức thấp nhất đó!" Trong mắt Cát Xuyến lóe ra ánh sáng.

      "Chuyện , cái này có gì khó, mình bảo A Tư làm cho bạn, nếu như bạn thua sao?" Lương Chân Chân rất sảng khoái đồng ý.

      "Hừ! Mình thể nào thua." Cát Xuyến kiêu ngạo giương cằm lên, bộ dáng tràn đầy tự tin.

      "Cát gia, bạn chắc chắn như vậy sao?" Đầu của Lương Chân Chân đầy vạch đen!

      "Mình phân tích có cơ sở, xem mức độ chồng bạn yếu bạn, nhất định ta cho bạn hôn lễ trọn đời khó quên, hơn nữa chồng bạn giàu như vậy, chậc chậc chậc. . . . . . ~~" Hai mắt của Cát Xuyến phát sáng.

      Lương Chân Chân nũng nịu nhéo , "Vậy còn bạn? Đỗ Tri Hàng nhà bạn cũng rất bạn mà, cưng chiều nâng niu bạn như bảo bối."

      "Haha. . . . . . Tụi mình bàn bạc qua, lựa chọn hôn lễ truyền thống, cha mẹ hai bên cũng đồng ý, cử hành ở Thanh Đảo." Gương mặt của Cát Xuyến hạnh phúc, hiểu mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, và Đỗ Tri Hàng đến với nhau, hề gợn sóng, cuộc sống gia đình hòa thuận, rất thỏa mãn rồi.

      Chỉ cần hạnh phúc, sao lại được?

      "Hôn lễ truyền thống, xem ra Đỗ Tri Hàng nhà bạn cũng tốn ít tâm tư! hạnh phúc." Lương Chân Chân cười ha hả.

      "Cũng vậy! Hi vọng Giai Ny cũng có thể như chúng ta, gặp được người trong đời."

      "Ừ, vốn nghĩ rằng ba người chúng ta có thể cùng kết hôn, xem ra, Giai Ny cuối cùng rồi."

      " tốt! Sau này con chúng ta có thể ăn hiếp con nhà bạn ấy, ha ha. . . . . . Nghĩ tới thấy rất tốt đẹp!" Cát gia cười ha ha.

      "Phốc! Bạn nghĩ xa." Lương Chân Chân bị làm tức chết.

      "Cái này gọi là suy nghĩ lâu dài, bình thường quá nhàm chán, phải tìm cho mình chút việc vui!"

      . . . . . .

      ******

      Nước .

      Trong hội sở đánh Golf, mấy người đàn ông thân hình tuấn lãng cao lớn tư thái ưu nhã đánh gôn.

      "A Tư, bàn xong với bá tước Uy Nhĩ Tư rồi à?" Cảnh Niệm Châu thân quần áo thể thao màu trắng hơu gậy ra ngoài.

      "Ừ, kỳ hạn là tuần, cho nên từ bây giờ bắt đầu, làm phiền cậu giúp tôi trông chừng." Đằng Cận Tư cười .
      Last edited: 6/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 348: Đến công ty báo cáo
      Editor: ChiMy

      "Yên tâm , chuyện này bọn mình lo liệu." Cảnh Niệm Châu vỗ ngực bảo đảm.

      "Niệm Châu sai, cậu xử lý xong chuyện lớn, còn lại chút chuyện , đương nhiên bọn mình phải giúp ổn thỏa, yên tâm ." Thư Nhĩ Hách rất có dáng vẻ lớn.

      "Thư đại ca, Niệm Châu, cám ơn hai người." Đằng Cận Tư thấy rất may mắn khi mình có em tốt như vậy, khi cần trợ giúp nhất định họ giúp đỡ.

      "Chậc, em trong nhà cần gì khách sáo như vậy, kết hôn là chuyện lớn cả đời, được qua loa." Thư Nhĩ Hách vỗ bờ vai của .

      "Đúng vậy! Cậu yên tâm trở về làm chú rể của cậu , đến lúc đó tham gia hôn lễ với chị dâu là được." Cảnh Niệm Châu cười ha ha.

      Ba người vui sướng đánh ván gôn, bởi vì Đằng Cận Tư có thời gian nên tạm biệt về trước, đường chạy đến sân bay, gọi điện thoại cho tam đệ Nam Hoa Cẩn.

      "Mấy ngày nữa áo cưới hoàn thành?"

      【 ba ngày. 】 Nam Hoa Cẩn cắn răng cho cái đáp án.

      "Ba ngày quá lâu, còn phải để nai con mặc thử, ngộ nhỡ vừa làm thế nào đây?" Đằng Cận Tư cau mày.

      【 đại ca, phải tin tưởng chuyên nghiệp của em, em ghi tạc ba vòng của chị dâu ở trong lòng, tuyệt đối sai, hơn nữa tất cả áo cưới đều may thủ công, gấp quá đạt được hiệu quả đáng có. 】 Nam Hoa Cẩn giải thích.

      " cho phép cậu nhớ kĩ ba vòng của nai con ở trong lòng."Đằng Cận Tư rất nhạy cảm bắt được từ then chốt.

      trán Nam Hoa Cẩn nổi đầy gân xanh, trong lòng than thở: đại ca, có thể tới trọng điểm ?

      【 khụ. . . . . . Ban đầu đều là báo cho em biết, hơn nữa lần nào cũng bảo em thiết kế quần áo cho chị dâu , sao em có thể quên chứ? 】 Nam Hoa Cẩn rất uất ức.

      Đằng Cận Tư rất nghiêm túc nhíu mày suy nghĩ chút, tam đệ sai, điều này cũng tại tốt, nhưng vừa nghĩ tới ba vòng của bà xã mình bị khắc trong đầu người đàn ông khác, trong lòng ít nhiều có chút thoải mái, cho dù người nọ là tam đệ của .

      Nhưng mà, nhìn từ góc độ khác, tam đệ làm chuyên gia thiết kế thời trang, nhớ những thứ này cũng là hợp tình hợp lý.

      "Cậu cố gắng nhanh chút." câu ngắn gọn liền cúp điện thoại, chuẩn bị lên máy bay, bay trở về thành phố C.

      ******

      Lúc về đến nhà là đêm khuya, người giường ngủ say, vẻ mặt thần thái vĩnh viễn đều là bộ dáng ngây thơ đáng , nhịn được cong khóe môi lên, giúp dịch tốt góc chăn, rón rén vào phòng tắm, tắm đơn giản, thay áo ngủ chui vào trong chăn ấm áp.

      Có thể là do bản tính, cho dù là ngủ, Lương Chân Chân vẫn tự giác nhích lại gần người nào đó, miệng lầu bầu mấy cái, tìm tư thế thoải mái ở trong lòng , ngủ ngon lành.

      "A. . . . . ." Đằng Cận Tư thiếu chút nữa cười ra tiếng, nai con của là đáng , làm cho có dục vọng muốn đặt phía dưới hung hăng cưng chiều, nhưng giữa bọn họ còn có đứa bé chưa ra đời, chưa đầy ba tháng, nên làm vận động giường, haizzz. . . . . .

      "Ông xã. . . . . ."

      Đột nhiên Lương Chân Chân ngủ say hô tiếng, ánh mắt của Đằng Cận Tư dịu dàng nhìn về phía người trong ngực, còn tưởng rằng tỉnh, phát kết quả chỉ là mớ, vẻ mặt rất là hạnh phúc thỏa mãn.

      "Bảo bối, ngủ ngon." cúi người hôn lên trán , ôm ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, mùa đông ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, ánh sáng màu vàng nhạt đan vào thành mảnh, loang lổ ánh sáng ở sàn gỗ, dịu dàng ấm áp.

      "Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân mơ màng muốn duỗi người, lại phát mình giống như bị giam cầm ở trong ngực ấm áp, thoát ra được, chợt mở mắt, gương mặt quen thuộc ra ở trước mặt .

      " tỉnh rồi hả ?" Bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, giọng của Đằng Cận Tư hơi khàn khàn mà đầy từ tính, sợi tóc rối loạn, có mấy sợi rơi trán, cực kỳ hấp dẫn.

      "A Tư, trở về lúc nào?" Giọng của Lương Chân Chân rất hưng phấn, tối hôm qua có ông xã ôm ngủ, thiếu chút nữa cũng mất ngủ.

      "Hơn hai giờ sáng."

      " xử lý xong công việc rồi à?"

      "Ừ."

      "Vậy ngủ thêm lát , đen bị thâm đen rồi, đứa bé đáng thương." Lương Chân Chân cầm mặt của giày xéo, tâm trạng rất vui vẻ.

      Đằng Cận Tư chỉ dịu dàng nhìn , mặc cho "Làm xằng làm bậy" ở mặt mình, cái đặc quyền này, vẻn vẹn chỉ cho mình .

      "Bà xã, em ngủ chung với ?" Cánh tay dài của bao lấy , liền dựa vào trong lòng , hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, hô hấp lượn lờ quấn lấy nhau, mập mờ kiều diễm.

      Lương Chân Chân hôn lên mặt cái, "Ông xã ngoan, mặc dù em rất muốn ngủ tiếp với , nhưng con trong bụng cho phép, bác sĩ rồi, phụ nữ có thai nên ngủ sớm dậy sớm, ăn điểm tâm xong tản bộ, như vậy mới có lợi cho thai nhi."

      "Được, bây giờ trong nhà chúng ta con đứng thứ nhất, tất cả do nó quyết định." Đằng Cận Tư cười đến cưng chiều.

      "Đó là đương nhiên rồi..., nó thứ nhất, em thứ hai, thứ ba." Trong đôi mắt to của Lương Chân Chân lóe ra ánh sáng giảo hoạt, sau đó rời giường mặc quần áo, chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.

      "Nữ vương bệ hạ, thần tuân chỉ." Đằng Cận Tư vô cùng phối hợp tiếp.

      "Nhìn thấy ngoan ngoãn, bản nữ vương liền cho phép ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại." Lương Chân Chân bày ra dáng vẻ, có chút khí thế.

      giấc ngủ này, quả Đằng Cận Tư ngủ rất say, liên tục mơ hai giấc mộng, là con của ra đời, nhà ba người vui vẻ hạnh phúc; còn lại là. . . . . . . Về mẹ của , bỏ ba mươi năm, đột nhiên trở lại.

      giật mình thức dậy, ánh mắt tiêu cự nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu là kinh ngạc và kinh ngạc, trừ hai năm bà rời , thỉnh thoảng mơ thấy bà, thoáng cái qua hai mươi năm.

      Bây giờ, mơ thấy bà lần nữa, chẳng lẽ. . . . . . ám chỉ gì đó sao?

      Lắc đầu, trút bỏ những lo lắng kia, người phụ nữ kia đối với , là người quen biết, còn chút quan hệ nào với , cũng muốn gặp lại bà!

      *****

      Sau khi ăn trưa, Lương Chân Chân cố ý chọn bộ đồ công sở, khoác cái áo ngoài, theo ông xã đến công ty báo cáo, cũng muốn trì hoãn thêm nữa.

      Khi đến trước cửa tập đoàn Đế Hào Tư, Lương Chân Chân giọng hỏi "A Tư, cần chú ý gì ? Em và vào chung có phải quá lộ liễu hay ?"

      " cần, cũng có gì, em vốn là bà xã của , chẳng lẽ còn phải che giấu?" Đằng Cận Tư cười ra tiếng.

      "Ưmh. . . . . . Vậy cũng được."

      ra , nghĩ rằng nếu nhân viên trong công ty biết mối quan hệ của và tổng giám đốc, vậy còn dễ dàng làm việc sao? Nhưng cẩn thận suy nghĩ, ra mặc kệ bây giờ vào chung với A tư hay , mọi người cũng biết quan hệ của và A Tư, huống chi còn có thai, chắc là A Tư cho phép làm chuyện gì .

      Từ lúc hai người tay trong tay vào đại sảnh, vô số người quay đầu nhìn rồi bàn luận xôn xao.

      "Trời ạ! Tổng giám đốc dắt tay nào vậy?"

      "Xem dáng vẻ thân mật của hai người đó, chẳng lẽ chính là vị hôn thê?"

      "Tôi cảm thấy gặp qua ấy ở đâu rồi, hình như phải lần đầu tiên ấy tới đây."

      "Hâm mộ, ghen tỵ, hận! Sao tổng giám đốc cao quý như thần lại thích bình thường như vậy đây? hận mà!"

      ". . . . . ."

      Lúc vào thang máy, Lương Chân Chân kéo ống tay áo của Đằng Cận Tư, "Ông xã, em cảm thấy mấy nhân viên nữ trong công ty đều muốn dùng ánh mắt lăng trì em."

      Đằng Cận Tư cau mày, "Có nghiêm trọng vậy ?"

      "Dĩ nhiên, lòng ghen tỵ của phụ nữ rất mạnh, hơn nữa người đàn ông hoàn mỹ tuấn giống như vậy, đều là tiêu chuẩn cao to đẹp trai trong lòng phụ nữ, ai muốn may mắn trúng thưởng chứ!" Giọng của Lương Chân Chân có chút chua.

      "Vậy. . . . . . Nai con em sao?" Đằng Cận Tư thấy rất vui mừng nai con ăn dấm chua của những người phụ nữ kia.

      "em sao! may mắn rút trúng rồi! Chẳng lẽ còn muốn quỵt nợ?" Lương Chân Chân thở phì phò nhìn chằm chằm, nếu dám quỵt nợ, ╭(╯╰)╮, về sau đứa bé theo họ !

      "Dĩ nhiên dám." Bên môi của Đằng Cận Tư nở nụ cười càng ngày càng sâu.

      "Vậy còn được." Lương Chân Chân vui vẻ bĩu môi.

      Nam Cung Thần biết cậu chủ bảo mình sắp xếp công việc cho Lương Chân Chân trong lòng có ngàn cái tình nguyện, ngừng kêu khổ, đứng ở trước mặt là phu nhân của tổng giám đốc! Hơn nữa còn mang long chủng, thân mình đáng giá ngàn vàng!

      "Phu nhân, nếu ngồi nghỉ ngơi chút, tôi sắp xếp xong cho biết." Giọng của kính cẩn.

      "Bây giờ tôi là cấp dưới của , trực tiếp gọi tên tôi là được rồi, tôi muốn đặc biệt." Lương Chân Chân ôn hòa .

      -_-|||

      Nếu ngài muốn đặc biệt, nên tới nơi này làm thư ký, đây phải ràng là để người khác đối xử đặc biệt với ngài sao? Trong lòng Nam Cung Thần thầm, cậu chủ đúng là sắp xếp chuyện tốt cho .

      "Được, vậy ngồi trước , lát tôi quay lại."

      xong liền mở cửa ra ngoài, để lại mình Lương Chân Chân ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi, chán muốn chết liếc nhìn tạp chí và báo, vừa đúng có bài phỏng vấn trước kia của .
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :