1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 24. Tốt nhất đừng bao giờ gặp lại.


      “Mặt khác, kia, mấy ngày tôi có ở đây cậu phải trông chừng cho kỹ.” Bàn giao công việc xong xuôi Đằng Cận Tư lạnh nhạt thốt ra câu ngoài chủ đề.

      Bước chân của Nam Cung Thần dừng lại chút, ngay sau đó gật đầu hiểu ý, yên lặng lui ra khỏi cửa, nếu nhanh, sợ mình vô phúc lại thành mục tiêu nhòm ngó của bốn vị thiếu gia kia, gió lạnh phất phơ a!

      Xem ra, ông chủ biến Lương Chân Chân tiểu thư thành vật trong túi rồi, chỉ là thả tự do cho mấy ngày thôi.

      Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cẩn cùng Mạc Đông Lăng ba người cùng ngây ngốc nhìn nhau, đối với câu “ kia” thốt ra từ trong miệng đại ca càng tò mò hơn, đợi trở về từ Las Vegas, cũng phải nhìn thấy gương mặt của mỹ nhân mới được.

      *****

      Trong khuôn viên quán cà phê F.

      “Chân Chân, mẹ Diệp đỡ hơn chút nào chưa?” Tiết Giai Ny xúc miếng cơm vào miệng, giọng mơ hồ hỏi.

      “Ừ, khá hơn chút rồi.” Lương Chân Chân cúi đầu nhấp ngụm canh, trong mắt nhàn nhạt đau thương, mẹ Diệp làm giải phẫu cũng hai ngày rồi, vẫn chưa bệnh viện thăm bà được. Chỉ vì cái tát của trai mà ánh mắt của những y tá trong bệnh viện nhìn rất khác thường, làm xấu hổ vô cùng.

      “Mặt còn đau ?” Tiết Giai Ny dịu dàng hỏi.

      đau nữa.” Lương Chân Chân mỉm cười, nhàng vén mái tóc dài che gương mặt, bớt sưng đỏ nhiều, thả mái tóc xuống che vết thương, căn bản là nhìn ra.

      nhớ tới buổi sáng chuẩn bị rời khỏi khách sạn người phục vụ đưa thuốc mỡ tới, đứng bên cạnh dặn dò thoa thuốc. Vốn định nhận, nhưng người kia hình như đạt được mục đích bỏ qua, ánh mắt tha thiết nhìn nên đành phải thoa chút thuốc mỡ.

      Cảm giác man mát lành lạnh khiến nhịn được run rẩy chút, lập tức cảm thấy nhàng khoan khoái, đường trở về trường học cứ nghĩ mãi, tại sao người đàn ông kia lại làm vậy? ràng tối qua ta như quỷ dữ khát máu! Chà đạp mình rất tàn nhẫn cơ mà.

      Làm sao có thể?

      Làm sao ta lại sai người mang thuốc tới cho mình?

      Đến bây giờ, vẫn nghĩ ra, trong lòng thầm cầu nguyện: tốt nhất ta đừng bao giờ gặp lại nữa.

      “Chân Chân, nghe lời tớ lần , người đàn ông kia đáng được cậu để ý, cư nhiên ra tay đánh phụ nữ! Đúng là tên đàn ông cặn bã, may mà sớm nhìn ra bộ mặt của ta, bây giờ vẫn còn kịp.” Tiết Giai Ny lòng đầy căm phẫn .

      Suy nghĩ của Lương Chân Chân bị kéo trở lại, môi mỏng ươn ướt khẽ mím lại, mơ hồ lộ ra tia quật cường, chuyện thầm mến trai chỉ có bạn thân Tiết Giai Ny biết. ra từ lâu hiểu đây là tình có kết quả, danh nghĩa là hai em.

      Mà điều quan trọng nhất, trai thích , thích Thẩm Quân Nhã, dịu dàng hiền thục, là tiên nữ trong lòng rất nhiều người con trai khác.

      Tay nắm cái muỗng chặt, da thịt từ từ lõm vào, cố nén chua cót trong lòng, gật đầu, “Tớ biết , chỉ là tớ đơn phương mà thôi.”

      “Chân Chân ngốc, là tên khốn Diệp Thành Huân kia có phúc, cậu tốt thế nào vĩnh viễn biết, Thẩm Quân Nhã là cái gì, cũng chỉ là có gia thế, vẻ ngoài của nữ nhi chỉ là cái bình hoa thôi, sớm muộn ngày ta phải hối hận.” Tiết Giai Ny luống cuống cầm tay Lương Chân Chân, cực kì nghiêm túc .

      “Giai Ny. . .” Khóe miệng Lương Chân Chân cong lên nở nụ cười, mặc kệ như thế nào, ít nhất Tiết Giai Ny vĩnh viễn đứng về phía , tốt.

      “Chân phi, bên ngoài có trai đẹp tìm.” Đột nhiên, Cát Xuyến cất giọng oanh vàng đứng ở cửa căn tin vọng vào.
      Phiên Nhiên, trạch nữneleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 25. . . . Cảm ơn .

      “Chân phi, bên ngoài có trai đẹp tìm.” Đột nhiên, Cát Xuyến cất giọng oanh vàng đứng ở cửa căn tin vọng vào.

      Đây là biệt danh của Lương Chân Chân, bộ dạng mỏng manh xinh đẹp khiến người khác sinh lòng muốn bảo vệ, nam nữ đều giết, mấy ngày nay lại xem bộ phim ‘Xuyên qua Thanh cung’, nữ chính lại là phi tử, biệt danh “Chân phi” từ đó mà ra.

      Kí túc xá 520, năng lực lãnh đạo cùng tính tình trong sáng cởi mở của Cát Xuyến khiến vinh dự trở thành lão đại, được gọi là “Cát gia”; Tiết Giai Ny làm việc hùng hùng hổ hổ, biệt hiệu là “Giày”; Tần Duyệt thuộc kiểu mỹ nữ cổ điển, dịu dàng đoan trang, ít , cười chỉ mím môi để lộ hàm răng, khiến cho Cát Xuyến khó có thể chịu được vẻ đẹp duyên dáng ấy.

      Lương Chân Chân quay đầu nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ là ai đến tìm mình, bạn bè của rất ít, hơn nữa phần lớn thời gian sau khi học thường ra ngoài làm thêm, rất ít chơi với bạn cùng lứa tuổi.

      “Xem này, Chân Chân đáng xinh đẹp của chúng ta có người theo đuổi đấy.” Tiết Giai Ny cười ha hả .

      Vậy mà, khi nhìn thấy người tới là ai, thiếu chút nữa chạy tới nắm cổ áo người đó cãi nhau trận, may mà Lương Chân Chân kéo tay lại, dùng ánh mắt ngăn cản .

      Diệp Thành Huân mỉm cười nhìn đám nữ sinh vây quanh nhàng bảo họ rời , ngước lên liền nhìn thấy Chân Chân và Tiết Giai Ny từ phòng ăn ra, có giọng gọi “” vang lên như dự đoán. biết tiểu nha đầu kia vẫn còn giận cái tát của , ngay cả bạn thân của cũng hung hăng nhìn đằng đằng sát khí, khụ. . . khụ. . .

      “Nhóc con. . . .” Diệp Thành Huân chưa xong bị trách móc.

      “Giai Ny, cậu về kí túc xá trước , tớ muốn mình chuyện với ấy chút.” Lương Chân Chân muốn chuyện tối qua cứ vậy bại lộ trước mặt hai người thân nhất của , có số việc vẫn chưa chuẩn bị tinh thần ra.

      ràng Tiết Giai Ny muốn, lo lắng Chân Chân quá yếu đuối, bị khi dễ, nhưng chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết được, là người ngoài cũng giúp được gấp gáp làm gì.

      “Diệp Thành Huân, làm nam nhi phải rộng lượng chút, đừng có hở ra lại làm việc khiến người ta chán ghét!” Tiết Giai Ny ngang qua Diệp Thành Huân quên giận dữ cảnh cáo , sau đó ung dung rời .

      “Tôi. . . .” Diệp Thành Huân sờ sờ mũi, xem ra hình tượng của mình rớt xuống ngàn trượng rồi.

      “Mẹ Diệp đỡ chút nào chưa?” Lương Chân Chân muốn nhắc lại chuyện kia.

      “Ừm, đỡ nhiều rồi, mẹ rất nhớ em, buổi chiều học tới thăm bà chút. Chuyện ngày hôm qua là kích động quá, xin lỗi. Mặt còn đau ?” Diệp Thành Huân dịu dàng hỏi.

      “Mẹ Diệp. . . . Bà ấy. . . .” Giọng Lương Chân Chân hơi run, mẹ Diệp biết rồi sao? Bà có nghĩ đứa con hư hỏng ?”

      “Mẹ biết, với mẹ đó là tiền công ty trả trước, phía bệnh viện cũng giải thích như vậy. Chân Chân, em cứ yên tâm , chuyện này có người thứ ba biết đâu, nhưng mà, về sau em ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngốc nghếch này nữa.” Diệp Thành Huân biết lo lắng chuyện gì, vội vàng giải thích.

      Trong lòng Lương Chân Chân hơi rung động, có cảm giác nên lời, ra ấy ghét mình, còn lặng lẽ vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy.

      . . . Cảm ơn. . . .” Cảm ơn thay em giữ bí mật này, cảm ơn giữ lại tôn nghiêm cho em, cảm ơn giúp em có thể bình thản đối mặt với mẹ Diệp.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 26. Cổ độc dịu dàng.


      Giọng Lương Chân Chân có chút nghẹn ngào, ra có ý xem thường , vì thế mà ghét bỏ , từ bỏ .

      “Đồ ngốc, còn cảm ơn với làm gì.” Diệp Thành Huân cưng chiều sờ tóc em mình.

      . . . . .” Lương Chân Chân cắn cánh môi đỏ ửng nũng nịu gọi tiếng, bộ dạng uất ức bé khiến trong lòng Diệp Thành Huân lướt qua tia thương, trong kí ức của , nhóc này đúng là lớn rồi.

      “Được rồi, đến bệnh viện với .” Diệp Thành Huân rất tự nhiên cầm tay nhắn trắng nõn của kéo , về phía cánh cổng trường học.

      Trong suy nghĩ của , hình như cảm thấy có chút cảm giác ổn, đây là em , thề là cả đời này bảo vệ , lần trước vì quá kích động mà phạm sai lầm khiến cực kì áy náy với , càng muốn đền bù cho .

      hề biết rằng, dịu dàng cưng chiều này của lại chính là cổ độc trí mạng đối với , khi dính vào, thể trốn thoát được.

      Con đường hai bên sân trường trồng từng dãy cây ngô đồng, lá rụng lả tả như nhảy múa, giống như tấu diễn khúc nhạc du dương chậm rãi tuyệt vời.

      Dưới tán cây, người con trai dịu dàng dắt tay nhu mì ngượng ngùng chầm chậm về phía cánh cổng trường học, khiến 100% người qua đường phải quay đầu nhìn lại cùng bàn tán xôn xao, là xứng đôi! Đúng là đôi kim đồng ngọc nữ!

      Trong lòng Lương Chân Chân ngọt lịm, gương mặt khẽ đỏ bừng lên, hai má đỏ ửng lên trông thấy, hy vọng đoạn đường này có thể vĩnh viễn, có điểm dừng.

      xe buýt, vì có quá nhiều người chen chúc chật chội, Diệp Thành Huân cao 1m8 ôm Lương Chân Chân cao 1m6 trước ngực, tư thế mười phần bảo vệ, săn sóc tỉ mỉ, quan tâm bội phần.

      dịu dàng ấy, giống như ăn sâu vào trong lòng Lương Chân Chân, ảo tưởng rằng, cũng thích mình.

      Trong nháy mắt, nội tâm dâng lên đám mây hạnh phúc bay lâng lâng, khóe miệng tự chủ liền nhếch lên, đuôi mắt cong cong, cuộc đời như được bắt đầu lại sống động.

      Đứng trước cửa bệnh viện lần nữa, Lương Chân Chân mới phát ra mình vẫn còn hơi nhát gan, những lời đồn đại về chuyện nhảm kia giống như vẫn văng vẳng bên tai , khiến mỗi bước chân của từng bước từng bước càng thêm nặng nề.

      có gì đâu, mọi chuyện qua rồi.” Diệp Thành Huân vỗ vỗ bờ vai , ánh mắt tỏa ra dịu dàng, giống như rằng: hãy tin , đừng sợ.

      “Ừ.” Lương Chân Chân gật đầu cái, giây phút này, nguyện tin tưởng .

      biết là mọi người tin tưởng lời Diệp Thành Huân, hay là thời gian cuốn trôi tất cả, qua đoạn đường này, vẫn nhận thấy bất kì ánh mắt khác thường hay những lời khó nghe nào, rốt cuộc bụng căng thẳng của Lương Chân Chân cũng thả lỏng xuống, cho đến khi tới cửa phòng bệnh của mẹ Diệp, mới hoàn toàn trút bỏ nặng nề.

      “Vào thôi.” Diệp Thành Huân dùng khẩu hình miệng .

      Lương Chân Chân tràn đầy tình ý nhìn , tín nhiệm đối với lại tăng thêm phần.

      “Bé Chân à, là con sao?” Bên trong phòng bệnh truyền đến tiếng hỏi thăm ân cần của Diệp Lan.

      “Mẹ Diệp, đều tại Chân Chân đúng, hôm nay mới tới thăm mẹ.” Lương Chân Chân ngồi bên cạnh giường bệnh, cúi đầu áy náy .

      “Con bé này, lời ngốc nghếch đó làm gì! Mẹ Diệp biết con còn bận học, nghe A Huân chiều nào sau buổi học con cũng làm ở nhà hàng Tây phải ?” Diệp Lan thương cầm đôi tay lạnh như băng của con .

      “Con. . . . .” Lương Chân Chân tức giận nhìn trai đứng bên cạnh, phải được cho mẹ Diệp biết sao? Sao lại. . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 27. Nữ theo đuổi nam, chỉ cách lớp lụa mỏng.


      “Đừng trách con, nó bị ép mới với mẹ, hai đứa trẻ này là!” Diệp Lan thở dài, bà vốn đồng ý việc Chân Chân ra ngoài làm thêm sau giờ học. Sau giờ học nên tiếp xúc nhiều với các bạn học, tham gia các hoạt động ngoại khóa, bồi dưỡng nhiều kiến thức cho bản thân, cũng nên sửa đổi tính tình hướng nội nhu nhược của mình.

      Nhưng sau khi bà bị bệnh, tiền bạc trong nhà lại eo hẹp, tạm thời bà thể làm được, tiền lương của A Huân đủ để duy trì cuộc sống của ba người bọn họ, còn phải trả viện phí khổng lồ làm phẫu thuật, rất khó khăn!

      “Đều là tại mẹ vô dụng, mắc phải loại bệnh này, làm hai con cực khổ như vậy.” Diệp Lan tự trách mình .

      Con cái của người khác đều vô lo vô nghĩ hưởng phúc cơm no áo ấm, căn bản bị những chi phí sinh hoạt này làm cho đau đầu, vậy mà con bà lại muốn gánh vác áp lực này, ôi. . . . .

      “Mẹ Diệp, cho phép mẹ như vậy! Trong lòng con, mẹ Diệp vĩnh viễn là người vĩ đại nhất, con người ta sớm họa chiều phúc, chúng ta có quyền quyết định, bây giờ mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.” Lương Chân Chân oán trách , ngừng chút, “Còn nữa, công việc của con rất dễ dàng, hề vất vả chút nào, bình thường ngày làm năm giờ, chủ nhật tám giờ, tháng có thể kiếm được 1000 đồng rồi đấy, tin mẹ có thể hỏi .”

      biết mẹ Diệp sợ chịu khổ, nhưng chút khổ cực này có đáng gì, công ơn nuôi dưỡng hết lòng thương của mẹ, cả đời vẫn trả được.

      “Mẹ, điều này con có thể làm chứng, ban đầu Chân Chân nộp đơn xin việc có con cùng, quả điều kiện chỗ ấy tệ, là nhà hàng Tây hạng sang, lại ở gần trường học, bộ mất có mười mấy phút.” Diệp Thành Huân vội vàng tiếp lời .

      “Ừ, mẹ Diệp tin con, nhưng đừng làm quá sức.” Diệp Lan hiểu bây giờ nhà họ cần nhất chính là tiền, cho dù bà rất muốn để Chân Chân làm ở nhà hàng Tây đó, nhưng bà có lí do gì để ngăn cản cả.

      Thế gian này, tiền có uy lực vạn năng, nhưng có tiền tuyệt đối được.

      Trưa nay, Lương Chân Chân ở trong bệnh viện chuyện phiếm với Diệp Lan, Diệp Thành Huân ngây ngẩn hồi rồi làm, trong lòng nghĩ nghĩ lại biết có nên hỏi Lương Chân Chân đại gia mua đêm đó là ai?

      Tính tình con bé kia rất bướng bỉnh, lòng tự trọng rất cao, chỉ sợ nhắc đến vấn đề này lại vui.

      Haizz. . . . Thôi kệ , quản việc này làm gì, chỉ cần Chân Chân còn bất kì quan hệ nào với người ta là được rồi.

      ******

      Suốt mấy ngày qua, Lương Chân Chân nhận được cuộc gọi từ số máy lạ nào, cũng gặp lại người đàn ông rắc rối Nam Cung Thần đó nữa, cho rằng Đằng Cận Tư chán ghét mình, trong lòng thầm vui mừng, cảm thấy may mắn vì nhận khoản tiền kia.

      Vì vậy, tâm tình tốt lạ thường, còn cố ý xin quản lí nhà hàng Tây nghỉ mấy ngày, sau giờ học liền chạy về nhà làm thức ăn rồi đặt trong bình giữ nhiệt mang tới cho mẹ Diệp và cùng ăn.

      Cơm nước xong xuôi ngồi chuyện hai giờ, đưa về trường học, đoạn đường này là quãng đường hạnh phúc mà mong đợi nhất, bọn họ giống như đôi tình nhân cạnh nhau, chầm chậm bước trong sân trường tĩnh mịch, ánh trăng lặng lẽ leo lên ngọn cây, núp ở nơi này lén nhìn hai gò má đỏ ửng của người nào đó.

      Ngay cả ba hot girl của kí túc xá 520 cũng nhìn ra mặt phơi phới hoa đào sáng lạn, trêu chọc rơi vào lưới tình, lại khích lệ phải mạnh dạn thổ lộ, nữ theo đuổi nam, chỉ cách lớp lụa mỏng thôi!

      Thầm mến người ta tám năm, mặc kệ thế nào, thử chút cũng được mà, đúng ?

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 28. Đấu giá ở chợ đêm.


      Màn đêm buông xuống Las Vegas, rải rác bên đường đèn ngũ sắc rực rỡ, đèn nê-ông tạo thành bức ảnh phồn hoa thịnh vượng, lấp lánh phát sáng như cầu vồng rất đẹp, rất chói mắt.

      Đường phố cực kì náo nhiệt, chiếc Maybach dừng lại. Thiết kế màu đen dài cực kì sang trọng, cửa xe mở ra, bốn người đàn ông khôi ngô tuấn tú lần lượt bước ra, người đàn ông ở giữa mặc bộ tây trang màu đen, có đôi mắt lạnh buốt đủ để xoay chuyển cả thế giới, cánh môi mỏng mím chặt, lộ ra khí phách vô cùng cứng rắn.

      Bọn họ chính là Đằng Cận Tư, Nông Dịch Tiêu, Nam Hoa Cẩn và Mạc Đông Lăng, bốn người vừa bước xuống xe thu hút vô số tiếng hét chói tai.

      Nếu là thường ngày, Mạc tứ thiếu gia nhất định cười híp mắt và tặng những cái hôn gió cho những người phụ nữ nhiệt tình này, thuận tiện chọn cơ thể nóng bỏng mây mưa đêm, nhưng tối nay___

      có tâm trạng.

      Bởi vì lại thua cuộc!

      Ngựa của cũng bị mang đến chợ đêm làm vật đấu giá!

      Vì vậy giờ phút này tâm tình rất hổ thẹn với tổ tiên nhà mình, trong lòng thầm nguyền rủa lão tam tà ác, lại còn lão nhị lén lút đá cú, ngựa của vốn thua, kết quả cẩn thận lại ngã chổng vó, đánh bay mất quả cầu.

      Thù này trả thề làm quân tử! Lão nhị, đồ giặc già! Quá đáng cái tờ…rim!*

      *Nguyên văn, ta để yên nhé :3

      “Khụ. . . . lão tứ này, đừng có ủ rũ cúi mặt như vậy, đợi lát nữa buổi đấu giá bắt đầu, giúp cậu để ý, tuyệt đối để cậu rơi vào tay kẻ xấu đâu.” Nông Dịch Tiêu giở giọng chính nghĩa khoác móng vuốt lên bả vai .

      “Lão giấy cút! Đây chính là cái chủ ý ngu ngốc của đấy!” Mạc Đông Lăng hầm hừ hất móng vuốt của ra, vẻ mặt vô cùng uất ức.

      Nông Dịch Tiêu mất tự nhiên sờ sờ mũi, lòng mà rất cảm tạ việc tới chùa Pháp Nguyên cầu bình an, nếu hôm nay người phải lên sàn đấu giá chính là , haizz. . . . Lão tứ quý, giúp cậu, thầm trong lòng.

      “Ừ, tối nay chợ đêm rất náo nhiệt đó, có đủ mọi loại người, gương mặt cực kì xinh đẹp như lão tứ nhà ta đây, các đoán xem, có được người ta cướp đoạt như điên ?” Đôi mắt Nam Hoa Cẩn long lanh, khóe miệng nở nụ cười như đóa hoa túc, đẹp mê người.

      “Lão tam cậu đúng là đồ hồ ly, lão giấy có thành quỷ cũng bỏ qua cho cậu!” Vẻ mặt Mạc Đông Lăng như đưa đám lớn tiếng quát, xã hội bây giờ đồng tính luyến ái quá nhiều, đừng bán cho người ta mà~! ~~~~(>_<)~~~~

      “Tốt lắm, nếu như quả có chuyện như vậy, giúp cậu.” Đằng Cận Tư đưa tay vỗ vỗ bả vai Mạc Đông Lăng, giọng rất chắc chắn, chỉ cần mở miệng chưa chuyện gì là làm được.

      , rất may mắn khi quen biết được ba người này, thổi vào cuộc sống tẻ nhạt lạnh lẽo của luồng sinh khí mới, mỗi lần nghe ba người bọn họ cãi vã, những nỗi bực tức trong lòng đều tan thành mây khói, tình em hơn mười năm còn hơn cả người thân của .

      Nhìn lão nhị và lão tam cùng nhau ức hiếp lão tứ, khó tránh khỏi có chút đành lòng, mặc dù lão tứ là đại thiếu gia cao quý, tính tình thẳng thắn, mà lại bị lôi ra làm vật hi sinh, rất là bất hạnh!

      “Đại ca, chỉ có là tốt nhất.” Mạc Đông Lăng mím môi ra vẻ tội nghiệp , bộ dạng xót xa kia khiến người ta đau lòng!

      Trong đầu Đằng Cận Tư bất ngờ ra bóng dáng của bé đó, nếu như ấy cũng nũng nịu như vậy với , dáng vẻ ra sao nhỉ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :