1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 305: Vợ khó nuôi mà!
      Editor: ChiMy

      Bên trong phòng bệnh cao cấp tại bệnh viện nhân dân thành phố C, mấy ngày nay người đến người , nối liền dứt, căn phòng chất đầy hoa tươi trái cây, khắp nơi tràn đầy hương vị tươi mát, nhưng giường bệnh sắc mặt của Quý Phạm Tây rất ảm đạm, rất muốn từ chối tất cả thăm hỏi, nhưng cố tình với chức vị của mình, khiến cho thể từ chối, phải người tới thăm đều là người tốt, có ít người đều mang ý xấu đến cười nhạo , vài câu châm chọc.

      nằm ngửa ở giường, trong lòng lạnh lẽo, mình thành dáng vẻ như thế, còn cầu gì nữa, đình chỉ cuộc đời chính trị, từ đó biến thành người tàn phế, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào xe lăn mà sống, sống thể .

      Khi bác sĩ trưởng gõ cửa đến kiểm tra cho , chỉ lạnh lùng khạc ra câu , " ra ngoài! Tôi cần kiểm tra!"

      Bác sĩ trưởng rất bất đắc dĩ, cũng ba ngày rồi, thị trưởng Quý vẫn trị liệu tiêu cực, cứ thế mãi, tất nhiên bỏ qua thời kỳ trị liệu tốt nhất, đến lúc đó. . . . . . haizzz. . . . . .

      "Thị trưởng Quý, chỉ cần ngài tích cực phối hợp trị liệu với chúng tôi, chân của nhất định có thể hồi phục." Ông tiếp tục khuyên tận tình, hy vọng có thể khuyên được ngài thị trưởng ngoan cố này, chỉ tiếc vẫn vô ích.

      " ra ngoài!" Giọng của Quý Phạm Tây còn lạnh hơn vừa rồi, rang lời của bác sĩ trước sau giống nhau, sau khi phẫu thuật từng mơ hồ nghe bọn họ chân mình chỉ có hi vọng mong manh, dù cố gắng làm trị liệu cũng chưa chắc có thể đứng lên, nhưng trước mặt lại khác, xem là đứa trẻ ba tuổi sao? vài câu có thể lừa dối sao?

      Bác sĩ than thở xoay người ra ngoài, đúng lúc ở ngoài cửa ra vào đụng phải Đằng Cận Tư chuẩn bị vào, vì vậy, cũng cần gõ cửa, trực tiếp bước vào, câu hai nghĩa: " hành lang tôi nghe thấy tiếng ầm ỹ, còn tưởng rằng là đứa trẻ nào bướng bỉnh, nhưng nghĩ tới là thị trưởng Quý!"

      Quý Phạm Tây vui nhìn cái, hiểu đột nhiên tới làm gì, có khả năng là cố ý chạy tới mấy lời giễu cợt mình chứ? Những ngày qua nghe nhiều lắm rồi, thua câu này.

      "Hôm nay cũng biết là trận gió nào, lại thổi người bận rộn như Đằng thiếu gia tới, hiếm có!" cũng cam chịu yếu thế, cho dù thể ra khỏi xe lăn, nhưng dù sao hai người cũng là tình địch, khúc mắc phải sớm chiều là có thể giải quyết.

      Đằng Cận Tư để ý tới lời của , tự tới ghế sa lon ngồi xuống, hai chân bắt chéo, nhìn chung quanh căn phòng lượt, sau đó nhìn chằm chằm , "Thường nghe nhân phẩm của thị trưởng Quý tốt thế nào, lòng vì lợi ích của quần chúng nhân dân, ngại cực khổ chạy đông chạy tây, tạo thành hình tượng chính trị viên tốt đẹp, nhưng trong mắt của tôi, lại hẳn là vậy. ra , tất cả cũng chỉ là quảng bá, nhờ vào đó để che giấu trống rỗng trong lòng của mà thôi, còn biết xấu hổ tự mình xuất thân từ quân nhân, nếu như tôi mà là chiến hữu của , cảm thấy xấu hổ vì , quân nhân, là cơ thể bằng sắt, chí khí to lớn, dễ dàng bị bất kỳ khó khăn nào đánh gục! Nhưng tự nhìn lại bản thân mình xem, nếu tôi lấy cái gương cho tự soi? Trong mắt vô hồn mặt mũi tiều tụy hề có ý chí chiến đấu như đồ vô dụng là thị trưởng Quý sao? mất mặt!"

      "Phép khích tướng vô dụng với tôi." Giọng của Quý Phạm Tây run rẩy, nhưng giọng của vẫn rất lạnh, thể thừa nhận, những lời của Đằng Cận Tư tác động đến , nhưng cũng có nghĩa là vì lời của ta mà phấn chấn lại, khi trái tim nguội lạnh, có thể chỉ vì vài ba lời của người khác bị thuyết phục hay sao?

      "Tôi khinh thường sử dụng phép khích tướng với , những lời này đều là suy nghĩ trong lòng tôi, đồ vô dụng, trước kia, tôi còn cảm thấy người đàn ông có chí khí, mới xem là đối thủ, hôm nay xem ra, là tôi nhìn lầm người, , hoàn toànn xứng đáng thích nai con! ấy cũng thích loại đàn ông cả ngày lẫn đêm chỉ biết là cáu kỉnh kiêu ngạo như . Có lẽ, chúng tôi đều sai lầm rồi, hành động của hoàn toàn xứng là đàn ông! trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm nên đeo vai, tình nguyện ngồi xe lăn trôi qua cả đời." Đột nhiên Đằng Cận Tư phát mình rất có thiên phú biểu diễn, có thể đến sinh động như , vẻ mặt và giọng phối hợp chê vào đâu được.

      Sau khi xong, liền đứng dậy rời , đánh rắn chỉ có thể đánh bảy tấc, lời nên xong, nếu Quý Phạm Tây là đàn ông nên tỉnh lại, nếu cả đời này ta xem như xong, vĩnh viễn chỉ có thể ngồi xe lăn.

      Sau khi nghe được tiếng cửa đóng lại, Quý Phạm Tây mới lờ mờ phát ra, có thể , trong những ngày qua Đằng Cận Tư là người mắng dữ và tàn nhẫn nhất, những người khác kiên nhẫn khuyên , chỉ có ta là trách móc thẳng thừng, làm cho cảm thấy ngượng, thể , lời của ta đều trúng tim đen của .

      Cho tới nay, đều vì mình là quân nhân mà kiêu ngạo, cho dù rời khỏi quân đội, vẫn hoài niệm tình nghĩa cách mạng như cũ, chấp nhận bị người khác trách móc phê bình, lời của Đằng Cận Tư tương đương với việc sỉ nhục , hoàn toàn vạch trần suy nghĩ mà muốn bộc lộ ra ngoài.

      chỉ là người đàn ông kiêu ngạo . . . . . . cáu kỉnh sao? Kiêu ngạo? Sao có thể dùng từ này người ? Làm cho cảm thấy khó chịu, trong lòng làm cảm giác gì.

      Chiều nay, suy nghĩ rất nhiều, từ hồi đại học gặp được Hiểu Hiểu, sau đó cùng nhau được chọn vào đại đội Phi Ưng, sau đó chính là cuộc sống huấn luyện vừa gian khổ vừa vui sướng, cho đến khi Hiểu Hiểu gặp chuyện may, bản thân mất mất niềm tin vào cuộc sống, sau đó du lịch mấy năm, làm cho hiểu sắc thái cuộc đời, thấy được rất nhiều dân tộc miền núi sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng thể tự thoát ra được, tác động mạnh mẽ vào tâm trí , khiến cho quyết chí trở thành quan chức tốt vì nhân dân.

      Vậy mà hôm nay, thế nhưng chỉ bởi vì chân bị thương mà tự giận mình, Đằng Cận Tư đúng, xứng thích Chân Chân, xứng với. . . . . .

      ******

      Buổi sáng thứ sáu, thời tiết rất tốt, phía bầu trời xanh bao la gợn mây nào, gió nhàng thổi lất phất, gió mát thiên nhiên nhàng khoan khoái, thấm vào ruột gan.

      Trước cửa cục dân chính, luôn là cảnh tượng nam nữ ra vào nối liền dứt, chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa chậm rãi dừng sát chỗ đậu xe, cửa xe mở ra, nam nữ bước xuống, lập tức khiến người đường liên tục quay lại nhìn, chỉ vì phong cách và vẻ ngoài của hai người này quá xuất chúng.

      Người đàn ông mặc bộ tây trang đen xa xỉ, cao lớn tuấn lãng; người phụ nữ mặc chiếc áo đầm trắng tinh, xinh đẹp thanh lệ, hai người nắm tay nhau tới cửa cục dân chính, ở giữa hàng lông mày giấu được tình ý, khó nhìn ra hai người họ vô cùng nhau, bọn họ chính là Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân.

      Hôm nay cố ý trốn việc tới làm giấy hôn thú, là rất có ý nghĩa kỷ niệm.

      "A Tư, bên trong rất nhiều người, phải xếp hang đợi tới khi nào đây?" Lương Chân Chân hé mở đôi môi đỏ mọng, chau mày lại nhìn về đội ngũ dài phía trước.

      "Nếu gọi điện thoại cho người ta tới xử lý?" Đằng Cận Tư ôm eo của vợ .

      Lương Chân Chân nũng nịu đánh cái, "Đừng mà! Như vậy có cảm giác lĩnh chứng, vẫn nên từ từ xếp hàng thôi."

      Đằng Cận Tư rất oan uổng, đây phải là làm theo lời nai con sao? Tại sao lại biến thành đúng, vợ khó nuôi mà!

      Vì vậy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào Tư cùng với vợ đứng xếp hàng đăng ký, may mắn ở đây có đám chó săn và phóng viên, bằng nhất định trang đầu tin tức giải trí ngày mai chính là Đằng thiếu và vợ đứng xếp hàng ở cục dân chính để đăng ký kết hôn, tuyệt đối náo động cả thành phố C.

      Khi thấy ảnh chụp của hai người dán gần nhau ở tờ giấy màu hồng, thể vui sướng trong lòng, mới vừa rồi lúc vào còn chưa có cảm giác đặc biệt gì, nhưng lúc ra, loại cảm giác vui sướng phát ra từ trong lòng đúng là có cách nào hình dung được, cầm hai tờ giấy hồng trong tay đồng nghĩa với việc sau này hai người trói buộc nhau, sống cùng nhau, chia sẻ niềm vui cùng nhau, cùng nhau gánh chịu khổ sở, cho dù xảy ra ra chuyện gì, đều có nhau.

      Loại cảm giác này, rất kì diệu!

      "Ôi! Em kết hôn rồi." Lương Chân Chân nắm chặt tờ hôn thú, tâm tình kích động, thậm chí có chút dám tin.

      "Đúng, từ nay về sau, chúng ta bao giờ rời xa, bà xã ngoan, đưa giấy hôn thú cho , em lơ mơ như vậy, ngộ nhỡ làm rớt sao?" Đằng Cận Tư rất lo lắng ngày nào đó đột nhiên tìm thấy giấy hôn thú.

      "Đừng! Đây là của em, em muốn tự mình giữ." Lương Chân Chân chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, khóe môi hơi cong lên, cười đến đắc ý.

      "Ngoan, nghe lời." Đằng Cận Tư đưa tay ra lấy.

      Lương Chân Chân dứt khoát giấu nó ở phía sau, cười chạy trốn.

      "Đừng giỡn, thứ quan trọng như vậy phải cất giữ cẩn thận." Giọng điệu của Đằng Cận Tư cưng chiều, trong tròng mắt đen nồng nàn tình cảm.

      "Chúng ta mỗi người tờ, giữ gìn giúp nhau!" Lương Chân Chân bĩu môi, vào lúc hai người đùa giỡn, đột nhiên điện thoại của vang lên, màn hình hiển thị: Giai Ny.

      Nhất thời còn tâm trạng đùa giỡn, hơi nhíu lông mày, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó ấn nút nghe, bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc , trong nháy mắt trái tim của xoắn lại, tự dưng bốc lên cơn tức giận tên.

      "Giai Ny, tên khốn Quan Hạo Lê kia bắt nạt bạn sao?" Trong giọng đầy tức giận, ước gì tại có thể xông tới hung hăng đánh tên khốn kia.
      Last edited: 16/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 306: Rời
      Editor: ChiMy

      【 Chân Chân, bây giờ mình nên làm gì đây? 】 Giọng của Tiết Giai Ny nức nở.

      Đây là lần đầu tiên Lương Chân Chân thấy dáng vẻ đau lòng rơi nước mắt của bạn tốt, trong lòng khó tránh khỏi hơi thoải mái, "Giai Ny, bây giờ bạn ở đâu? Mình đến chỗ bạn."

      hoàn toàn quên mất mình mới vừa cầm giấy hôn thú, còn phải ăn mừng với ông xã, có rất nhiều chuyện chờ , nhưng bây giờ, ném những chuyện này ra ngoài chín tầng mây.

      Tiết Giai Ny báo địa chỉ rất nhanh, Lương Chân Chân lập tức qua đó, sau khi xong mới ý thức được Đằng Cận Tư vẫn đứng ở bên cạnh mình, mà tay còn cầm giấy hôn thú hai người mới vừa đăng kí, khỏi lấy lòng tới, ôm cánh tay của người đàn ông nào đó, nũng nịu kêu tiếng, "Ông xã, tâm trạng của Giai Ny tốt, em. . . . . . muốn đến chỗ ấy."

      "Cho nên, em chuẩn bị vứt bỏ ông xã của mình đơn lẻ loi mình ăn mừng ngày vui của hai chúng ta?" Trong mắt của Đằng Cận Tư đầy uất ức.

      "Ông xã, người ta cũng rất bất đắc dĩ! Giai Ny ấy khóc đến rất đau lòng, với lại cũng có nửa trách nhiệm." Chợt Lương Chân Chân chỉa mũi nhọn về phía .

      "? Có liên quan gì tới ?" Đằng Cận Tư hiểu.

      "Đương nhiên có liên quan rồi! Người đàn ông hại ấy đau lòng phải là bạn tốt nhất của sao, chẳng lẽ cần chịu trách nhiệm sao? Hơn nữa, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng là do chúng ta sắp xếp, cho nên , hôm nay bọn họ tới bước này, hai chúng ta đều có trách nhiệm." Lương Chân Chân đạo lý ràng.

      Đầu của Đằng Cận Tư đầy vạch đen, lời của nai con khiến đành chịu, Lê tử và Giai Ny gặp nhau chỉ có thể là chuyện được định trước, và nai con nhiều nhất chỉ có thể xem như là giật dây, còn bây giờ, tin tưởng Lê tử thích Giai Ny, mình rất hiểu cách làm người của cậu ta, tuyệt đối sai!

      Có điều sao hôm nay lại cãi nhau nữa đây? hơi khó hiểu, xem ra cũng phải tìm Lê tử tâm chút, giải quyết được việc của cậu ta và Giai Ny, mình và nai con cũng đừng nghĩ đến chuyện sống yên ổn.

      "Có thể , buổi tối, em phải bồi thường ." lại gần , xong làm bộ đáng thương.

      "Ừ." Trong lòng Lương Chân Chân cũng cảm thấy hổ thẹn với , vừa mới cầm giấy hôn thú xong vứt bỏ , hình như có hơi quá đáng ~~ cho nên nhón chân lên khẽ chạm lên môi hai cái, xoay người muốn , lại bị ôm eo dùng ngón tay chỉ vào môi mình, ý bảo còn muốn.

      Lương Chân Chân có cách nào, chỉ có thể hôn liên tục mấy cái ở môi , "Được rồi..., xung quanh có rất nhiều người ." Gương mặt bởi vì xấu hổ mà đỏ ửng.

      " ấy ở đâu? đưa em ." Đằng Cận Tư ôm eo của bà xã, trong mắt đầy tình cảm, đối với , chỉ muốn cưng chiều nhiều.

      "Ừ, chung cư đường Cẩm Hoạ." Lương Chân Chân mở cửa xe chui vào ghế lái phụ.

      ******

      Lương Chân Chân lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa, nhà trọ độc thân này là nơi mà bọn thường xuyên tụ tập lúc học đại học, Tiết Giai Ny cố ý đưa cho cái chìa khóa, bày tỏ cửa nhà mình luôn rộng mở đón chào , cho toàn quyền tin tưởng.

      Vào cửa liền nhìn thấy Tiết Giai Ny ôm hai đầu gối ngồi co rúc ở ghế sa lon, dáng vẻ cực kì sa sút, khắp khuôn mặt đầy nước mắt, đau lòng tới, ôm bờ vai của ấy, "Giai Ny, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Quan Hạo Lê đâu?"

      "Chân Chân, tại sao chân tướng là như vậy? Mình cảm thấy ông trời như đùa giỡn mình, đến bây giờ mình cũng chưa bình tĩnh lại, cứ có cảm giác tất cả giống như nằm mơ." Tiết Giai Ny tựa vào vai bạn tốt tự lẩm bẩm, Quan Cảnh Duyệt và Quan Hạo Lê lại là em họ, phải là Quan Cảnh Duyệt người khác, mà mắc bệnh nan y, cho nên mới chia tay với mình, muốn mình hận ấy sau đó quên ấy .

      Sao cuộc đời lại máu chó như vậy, tình tiết như tiểu thuyết vậy, làm cho khó có thể tiếp nhận, vừa nghĩ tới chàng trai mình từng , ở trong bệnh viện chịu mọi hành hạ của bệnh tật, sau đó lặng lẽ rời cõi đời này, nhưng trong lúc đó, mình hoàn toàn biết, còn hận .

      Trong lòng đau đến ngừng nghỉ, tại sao lúc hoàn toàn quên chuẩn bị bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, chuyện năm đó liền nổi mặt nước? Hoàn toàn khác với suy nghĩ trước đây của , phá vỡ nhận thức trước kia của , chân tướng tàn khốc!

      "Giai Ny, chuyện cũ qua, Quan Cảnh Duyệt làm như vậy cũng chỉ vì mong bạn sống tốt, bạn sống vui vẻ mới phụ tấm lòng của ta." Lương Chân Chân cũng biết nên khuyên như thế nào, hai em này đều ngoài dự đoán.

      "Ừ, mình hiểu, nhưng trong lòng mình vẫn cảm thấy rất khó chịu. . . . . ." Tiết Giai Ny nhịn được rơi nước mắt, vẫn cho rằng Quan Cảnh Duyệt sống rất tốt ở nơi nào đó trái đất, nhưng năm năm sau lại có người cho biết, sớm rời khỏi cuộc đời này, thể nghi ngờ đây là chuyện khảo nghiệm sức chịu đựng của nhất.

      "Khó chịu khóc ra ." Lương Chân Chân thấu hiểu vỗ lưng của , tình say đắm oanh động trường cấp ba kia, cuối cùng kết quả lại là như vậy, cũng khó trách Giai Ny cảm thấy khó chịu.

      "Huhu. . . . . ." Tiết Giai Ny nằm ở vai bạn tốt gào khóc, vì Quan Cảnh Duyệt, cũng vì chính .Diễnnnđànn lê quý đônnn

      Sau khi khóc hai người ngồi ghế sô pha trò chuyện, trong lòng đều là cảm khái.

      "Giai Ny, chuyện qua hãy để cho nó qua , cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước, mình càng muốn biết tối hôm qua bạn và Quan Hạo Lê có xảy ra chuyện gì hay ? ta có bắt nạt bạn hay ?" Lương Chân Chân thở dài, chuyện tình cảm của Giai Ny đúng là biến đổi bất ngờ.

      "Tối hôm qua có xảy ra chuyện gì, ấy với mình rất nhiều, mình muốn nghe, đuổi ta ra ngoài." Thái độ của Tiết Giai Ny hơi phức tạp, cũng biết chuyện qua nhớ lại cũng vô dụng, có điều trong lòng vẫn cảm khái, có cảm giác vận mệnh trêu đùa.

      "Hả. . . . . . Bạn đuổi ta , ta ? Hai người hề ngồi xuống chuyện rang sao?" Lương Chân Chân thể tin mà hỏi.

      Tiết Giai Ny ôm đầu gối, " ta lừa mình, lừa gạt tình cảm của mình, còn có chuyện gì mà ?"

      " ta còn chưa giải thích với bạn sao? gì sao? Chẳng lẽ hai người. . . . . . Cứ chia tay như vậy? Quan Hạo Lê đúng là tên khốn kiếp!" Ngữ điệu của Lương Chân Chân xoay chuyển, bất bình giùm bạn tốt.

      "Chân Chân, mình muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu thêm vài năm, vừa đúng lúc đổi hoàn cảnh để bình tĩnh lại." Đột nhiên Tiết Giai Ny .

      "Cái gì? Ra nước ngoài đào tạo? Bạn suy nghĩ kĩ chưa?" Vẻ mặt của Lương Chân Chân khoa trương, hơi kinh ngạc với quyết định của bạn tốt.

      "Ừ, tối hôm qua cả đêm mình ngủ, suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, vừa tránh khỏi việc hai người thường xuyên gặp mặt, cũng cho nhau thời gian suy nghĩ ràng, phải vẹn cả đôi đường sao?"

      "Giai Ny, bạn là trốn tránh, giải quyết được vấn đề."

      " mình trốn tránh cũng được, muốn đối mặt với thực tế cũng được, mình muốn rời khỏi đây, quá nhiều việc khiến mình thở nổi, mình cần khí mới mẻ." Tiết Giai Ny thở dài.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Lương Chân Chân cũng biết nên cái gì cho phải, nhớ tới cảnh tượng mình rời ba năm trước, lúc đó cảm giác của còn mãnh liệt hơn Giai Ny, mỗi lần hô hấp cũng thấy đau, hành hạ linh hồn của , làm cho gượng dậy nổi. . . . . .

      "Cũng tốt, ra ngoài giải sầu là chọn lựa tồi, Giai Ny, còn nhớ mình ba năm trước ? Tin tưởng mình, bạn cũng có thể." Lương Chân Chân cầm tay bạn tốt, lúc này chỉ muốn cho ấy biết, mình mãi mãi ủng hộ ấy vô điều kiện.

      "Ừ."

      *****

      Bệnh viện nhân dân thành phố C.

      Quý Phạm Tây bắt đầu phối hợp tất cả trị liệu, cũng chủ động cầu tiến hành làm xạ trị, khiến tất cả bác sĩ đều kinh ngạc, trong lòng đầy nghi ngờ: sao đột nhiên thị trưởng Quý nghĩ thông suốt rồi? phải lúc trước dù như thế nào cũng chịu phối hợp trị liệu sao?

      Sau khi ba Quý và mẹ Quý biết vui mừng sao tả được, cố ý ở nhà làm nhiều món ăn ngon mang tới bệnh viện cho con trai ăn, lòng tràn đầy vui mừng, kéo tay của con trai rất nhiều lời thân thiết.

      "Tây Tây, mẹ cũng biết con là người hiểu lý lẽ, nghĩ thông suốt là tốt rồi, mẹ hỏi bác sĩ chuyên gia, đều tỉ lệ hồi phục của con rất cao." Mẹ Quý cười ha hả , thấy con trai tiến hành bước trị liệu đầu tiên, tâm trạng cực kỳ tốt.

      "Cha, mẹ, trước đó vài ngày làm cho cha mẹ lo lắng, là con trai bất hiếu."

      "Chỉ cần con khoẻ mạnh, là hiếu kính lớn nhất đối với ba mẹ." Giọng của mẹ Quý nghẹn ngào nắm tay của con trai.

      Điều này cũng làm cho Quý Phạm Tây càng thêm kiên định quyết tâm muốn đứng lên, lời của Đằng Cận Tư làm cho suy nghĩ rất nhiều, cũng đánh tỉnh , nhớ lại hành động mấy ngày nay của mình, trong lòng hiểu ràng ta sai, mình quả giống người đàn ông, quá hèn nhát!

      Cho nên, quyết định phấn chấn trở lại, cho mọi người biết Quý Phạm Tây người đàn ông đội trời đạp đất, bị bất kỳ khó khan nào đánh ngã, tất cả khó khăn khốn khổ đối với đều như rèn luyện.

      Buổi tối Lương Chân Chân vừa về tới nhà, liền nhận được tin tốt này, khóe môi cong lên, thành nụ cười ấm áp, biết, đây là công lao của A Tư, thể thưởng cho tốt. O(∩_∩)O~
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      dunggg thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 307: Xảy ra chuyện lớn
      Editor: ChiMy

      Trong tuần này, có tin tức tốt cũng có tin tức xấu, việc đáng vui mừng là rốt cuộc Quý đại ca bắt đầu trị liệu, việc khiến người khác phiền muộn chính là Tiết Giai Ny và Quan Hạo Lê chia tay, mình đến Italy đào tạo chuyên sây, biết tung tích.

      Lúc đầu, Lương Chân Chân còn tưởng rằng ta bay đến Italy tìm Giai Ny, còn cảm thấy ta trẻ dễ dạy, biết đau tiếc, nhưng sau đó mới từ trong miệng ông xã biết được ta bị người nhà liên tục gọi điện ép buộc quay về, thừa kế gia nghiệp, rất kinh ngạc, thể tưởng tượng nổi.

      "Bác sĩ Quan trở về thừa kế gia nghiệp? Sao chưa từng nghe ta qua?" Lương Chân Chân rất hiếu kỳ, vẫn cho rằng Quan Hạo Lê là nhi, bởi vì quen biết ta lâu như vậy chỉ thấy ta thân mình, chưa bao giờ nhắc tới người nhà, nên trong tiềm thức có suy nghĩ đó.

      Vậy mà, mấy ngày trước đột nhiên nhảy ra đứa em họ, hôm nay lại nhảy ra người nhà của ta, làm cho người khác thể tưởng tượng nổi, có biện pháp thích ứng.

      "Lê tử rời khỏi gia đình rất sớm, thân mình lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, học y là sở thích của cậu ấy, cậu ấy có hứng thú thừa kế gia nghiệp, cậu ấy muốn kéo dài chuyện này, nhưng cuối cùng cũng trốn tránh được." Đằng Cận Tư giải thích.

      "Hả. . . . . . . Như vậy à! Vậy ta và Giai Ny sao đây? Chẳng lẽ cứ chia tay như vậy?" Lương Chân Chân rúc vào trong ngực ông xã, vẻ mặt hơi lo lắng.

      Đằng Cận Tư cưng chìu sờ đầu của , "Chúng ta xen vào được chuyện tình cảm của người khác, phải để tự bọn họ giải quyết, ngoan, đừng lo lắng."

      "Ừm, biết rồi." Lương Chân Chân đáp tiếng ngã vào trong ngực ông xã, trong lòng yên lặng lẩm bẩm: Giai Ny, bạn nhất định phải hạnh phúc.

      ******

      Từng ngày trôi qua, chẳng mấy chốc đến cuối thu, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, Lương Chân Chân vẫn làm ở Đài Truyền Hình, vẫn làm phóng viên như cũ, sau khi trải qua những lời bịa đặt vô căn cứ, trở nên kiên cường, con người luôn từ từ trưởng thành, trước sau gì cũng phải thích ứng với xã hội.

      Chuyện và Đằng Cận Tư đăng kí kết hôn, có công khai với bên ngoài, cảm thấy môt khi bị người khác biết được, mình đừng nghĩ đến chuyện làm yên ổn, khoác mình vòng sáng lớn như vậy, nhất định ánh mắt người khác nhìn khác biệt.

      Haizzz. . . . . . vậy mà cũng rơi vào cảnh kết hôn bí mật phổ biến bây giờ, bất đắc dĩ mad!

      Gửi tin nhắn cho Quý đại ca, hỏi thăm tình hình sức khoẻ gần đây của , biết được có thể đứng lên mà cần dựa vào nạng, trong lòng rất vui mừng, trả lời: cố gắng lên! nhất định làm được!

      Tự dưng tâm trạng tốt hơn, biết A Tư gì với Quý đại ca, lại có thể làm cho ấy nghĩ thông suốt, mỗi lần hỏi đều được gì, vừa đấm vừa xoa cũng có ích, cuối cùng thể thừ bỏ, cũng được, chỉ cần Quý đại ca có thể khoe là đủ rồi, quá trình hoàn toàn quan trọng.

      “Chân Chân, bạn mau xem tin tức này.” Đột nhiên Lâm Tịnh đến gần kéo áo , ánh mắt ý bảo xem máy vi tính.

      “Tin mới gì làm cho cậu kinh ngạc như vậy!” Lương Chân Chân tươi cười nhìn, khi nhìn thấy tiêu đề nổi bật trong máy vi tính trong lòng nhịn được ‘lộp bộp’: Tập đoàn Đế Hào Tư xây dựng vườn hoa quốc tế Nhã Lam tại chung cư T bên trong xảy ra vụ cháy, có người chết ba người bị thương.

      người chết ba người bị thương?” nhịn được tự lẩm bẩm, nghiêm trọng như thế? Sao vô duyên vô cớ lại cháy cơ chứ? Bây giờ A Tư rất bận, do dự lấy điện thoại ra, trong lòng đầy lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho , nghe giọng của .

      Lúc này quả Đằng Cận Tư bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, buổi sáng vừa tới công ty bị tin tức vụ cháy oanh tạc, cố tình còn liên quan đến mạng người, hơn nữa còn bị người có ý đâm thọt truyền thông, trước tiên phải làm sáng tỏ từng bước, sắp xếp lại từng việc, nghi ngờ có người cố ý gây ra, có ý định gây khó dễ cho .

      Kể từ khi tiếp nhận tập đoàn Đế Hào Tư đến nay, quả ít kẻ thương trường, đại đa số đều ghen tỵ vì có tiền có thế, ít người ngầm ngáng chân , đều bị xử lý trong yên lặng, bây giờ ngược lại người này rất thông minh, ra tay ở công trường của , làm cho trở tay kịp.

      “Nam Cung, gọi người phụ trách công trình vướn hoa quốc tế Nhã Lam đến đây.” Sắc mặt của u ám, giọng điệu lạnh lùng.

      “Vâng” Nam Cung Thần khom người lui ra, trong lòng hiểu ràng tâm trạng của cậu chủ rất tốt. Quả chuyện ngày hôm nay rất nghiêm trọng.

      Bên trong phòn làm việc tổng giám đốc, người phụ trách công trình vườn hoa quốc tế Nhã Lam, Tằng Kế Minh đứng run rẩy ở đằng kia, đầu cúi xuống thấp, rất ràng là kiểm điểm sai lầm.

      “Vụ cháy sáng sớm hôm nay là chuyện gì xảy ra?” Giọng của Đằng Cận Tư lạnh lẽo mang theo chút tức giận nào, tròng mắt đen lạnh thấu xương nhìn Tằng Kế Minh cúi đầu đứng ở đằng kia.

      “Thưa tổng giám đốc, tan làm chiều hôm qua, tôi còn dẫn theo đám người phụ trách kiểm tra trường lần, phát có bất kỳ vật phẩm nào có khả năng gây ra cháy nổ, vụ cháy sáng sớm hôm nay, là. . . . . . thể tưởng tượng nổi, có điều, tôi cho người tìm nguyên nhân gây ra vụ cháy, rất nhanh có kết quả.” Tằng Kế Minh lắp bắp, đẩy sạch trách nhiệm người mình, sợ bị tổng giám đốc trách móc.

      Khóe miệng của Đằng Cận Tư nhếch lên thành nụ cười lạnh, trước kia từng nghe qua người này thiếu trách nhiệm, ngờ lại nhát gan sợ phiền phức như thế, chỉ sợ ôm thêm trách nhiệm vào mình, đồ vô dụng!

      “Trực tiếp đến phòng tài vụ, thanh toán toàn bộ tiền lương, !” nhẫn tâm sa thải quản lý thiếu trách nhiệm, đây chính là nguyên tắc làm việc của , quả quyết lưu loát, dây dưa dài dòng.

      “Tổng giám đốc, chuyện này thể trách tôi! Tôi có già dưới có trẻ, ngài làm ơn cho tôi thêm cơ hội , tôi nhất định cố gắng hết sức điều tra việc này.” Tằng Kế Minh khóc lóc cầu xin.

      ra ngoài!” Đằng Cận Tư muốn nhiều lời, như vậy là ban ơn với ta, vô dụng chỉ có thể “Cút”.

      Trong lòng Tằng Kế Minh có khổ mà được, chuyện này nhất định là kẻ thù của tổng giám đốc gây ra, muốn bôi xấu danh tiếng của , mình nhiều nhất chỉ có thể coi là người chết thay, còn rơi vào kết cục bị sa thải.

      Sau khi bên trong căn phòng khôi phục yên tĩnh, Đằng Cận Tư lấy tay nâng trán, giữa hai hàng lông mày nhuộm đầy vẻ u sầu, rốt cuộc là ai làm chuyện này? Trăm phương ngàn kế làm như vậy chẳng qua chỉ là làm cho mất hết danh tiếng, tuy tập đoàn Đế Hào Tư có rất nhiều sản nghiệp, nhưng trong công ty vẫn chủ yếu kinh doanh bất động sản, danh tiếng trong bất động sản cũng rất tốt, buôn bán hoặc cho thuê nhà cửa trải rộng khắp nơi.

      Hôm nay, bởi vì vụ cháy gây ra mạng người làm ảnh hưởng đến danh tiếng tốt đẹp, thậm chí bị người khác đồn bậy, chỉ cần có chút vấn đề đều bị bới móc, làm mất hết uy tín của .

      Suy nghĩ những chuyện xảy ra trong lòng cảm thấy phiền muộn, trong tròng mắt đen hẹp dài thoáng qua tia nguy hiểm, ai mà biết khí phách của Đằng thiếu thương trường, lại dám nghĩ đến chiêu như vậy để tổn hại , có thể thấy được đối thủ này rất thông minh, rốt cuộc là ai?

      ở trong lúc suy tư, chuông điện thoại vang lên, đó hiển thị: nai con mà A Tư nhất, sau đó còn có loạt hình trái tim hồng phấn bay qua.

      Ách. . . . . . Quá phù hợp với phong cách của , hình như tối hôm qua nai con có lấy điện thoại của chơi, sau đó giúp cài đặt cái gì đó, lúc ấy ấy vẫn ngồi ở đó len lén cười khúc khích kia mà, ra chuyện là như vậy, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, ấn nút nghe, giọng dịu dàng như nước.

      “Bà xã.”

      “A Tư, em mới xem tin tức.” Lương Chân Chân lo lắng .

      Đằng Cận Tư hoài nghi, còn tưởng rằng lúc này nai con tim có chuyện gì, ra là thấy tin tức buổi sáng, biết lo lắng cho mình, liền dịu dàng dụ dỗ : “Ngoan, cần lo lắng, sao.”

      “A Tư, giữa vợ chồng phải có phúc cùng hưởng có khổ cùng chịu, đừng gạt em, chuyện này lớn như vậy, riêng gì báo chí, ngay cả web cũng rất nóng nảy, bình luận phía dưới rất khó coi, phóng đại chuyện rất gấp đôi, rất ràng đây là vu khống!” Giọng của Lương Chân Chân rất tức giận.

      “Nai con, nhất định phải nhớ kỹ, chuyện này em đừng tham gia, nếu như lãnh đạo kêu em đến trường phỏng vấn, tìm cách từ chối, muốn em bị liên lụy vào.” Trong lòng Đằng Cận Tư cảm thấy ấm áp, nhưng bà xã lại là phóng viên trong đài truyền hình, cho nên phải trước với , tránh cho ngốc nghếch chạy phỏng vấn, bị người có tâm lợi dụng, vậy thảm.

      Lương Chân Chân bĩu môi, ra , rất muốn điều tra chuyện này, rất muốn làm chuyện giúp A Tư, mặc dù có ý nghĩa, nhưng vẫn muốn tìm hiểu , vậy mà A Tư cho tham gia, mặc dù trong lòng vui, nhưng ngoài miệng vẫn đồng ý.

      “Ừ, được.”

      “Bà xã ngoan, tin tưởng nhất định có thể giải quyết chuyện này.”

      “Ừ ừ, cũng đừng để mình mệt mỏi quá đó ~ buổi trưa nhớ phải ăn cơm, nếu . . . . . . Hừ hừ! Buổi tối cho ngủ sofa.” Lương Chân Chân hừ hừ, khóe môi hơi cong lên, bộ dáng ngây thơ đáng hoàn toàn rơi vào trong mắt Tống Tử Quân đứng ở phía sau.

      “Được.” Trong mắt Đằng Cận Tư dâng lên cưng chiều nồng đậm, dịu dàng lên tiếng, sau khi cúp điện thoại xong, liền gọi Nam Cung Thần vào, dặn dò ta ít chuyện.
      Last edited: 18/1/16
      dunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 308: Gợn sóng lưu động
      Editor: ChiMy

      "Cậu chủ, có đám người gây chuyện trước cửa công ty, nhất là những người thân của các công nhân xảy ra chuyện, giơ bảng hiệu muốn. . . . . . Lên tiếng phê phán cậu, mặt khác, bên phía truyền thông cũng càng ngày càng nhiều, bảo vệ ngăn lại, nhưng. . . . . . Họ rất lợi hại, chặn kín cửa ra vào, ảnh hưởng chúng ta ra vào." Nam Cung Thần báo cáo chi tiết tình huống bên ngoài.

      "Trước tiên an ủi người thân của công nhân chết, tôi đoán rằng có người xúi giục bọn họ, phái người điều tra, mặt khác, dùng tốc độ nhanh nhất điều tra mọi việc, tôi cần kết quả." Giọng điệu của Đằng Cận Tư chắc chắn thể nghi ngờ.

      "Vâng, tôi ngay." Nam Cung Thần nhận lệnh rời , trong lòng biết chuyện lần này thể khinh thường, ý đồ của đối phương rất ràng, đó chính là phá hỏng danh tiếng của tập đoàn Đế Hào Tư, muốn ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết, làm cho uy tín của bọn họ bị giảm xuống, ảnh hưởng tốt đến tập đoàn.

      Đằng Cận Tư vuốt huyệt Thái Dương bên trán, suy nghĩ biện pháp đối phó, đột nhiên điện thoại trong phòng làm việc vang lên, là thư ký của tổng giám đốc Trương bên công ty Á Thái điện thoại tới, rằng dự án hợp tác khai phá lần trước cần phải suy nghĩ lại, sau đó là loạt từ chối.

      buổi chiều, nhận được nhiều cuộc gọi tương tự như vậy, hoặc công ty đủ vốn, hoặc tìm vài lý do và giải thích từ chối khỏi các dự án hợp tác, trong lòng Đằng Cận Tư hiểu nguyên nhân, có liên quan đến vụ cháy, xem ra ảnh hưởng của việc này ngày càng lớn. Nếu như xử lý chậm trễ, chỉ sợ ảnh hưởng sâu sắc, đến lúc đó tổn thất của công ty có thể lên đến trăm triệu.

      Ống kính quay trở lại vào giây phút Lương Chân Chân cúp điện thoại, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Tống Tử Quân đứng ở đằng kia, ánh mắt đùa giỡn quan sát mình, khỏi cảm thấy chán ghét ta hơn phần, sao lần nào người này cũng theo mình như hồn tan vậy? Hở ra là đứng ở đằng kia giả thần giả quỷ! Có bệnh! Ngay cả nhìn cũng muốn nhìn ta, trực tiếp qua ta.

      " giây trước mặt còn đầy hạnh phúc và ngọt ngào, giây sau nhìn thấy tôi bày ra vẻ mặt chán ghét, tôi đáng ghét như vậy sao? Hay là cố làm ra vẻ thanh cao?" Tống Tử Quân nhíu mày, trong lời khỏi châm chọc.

      Lương Chân Chân liếc cái, "Cảnh sát Thái Bình Dương quản rộng quá, dính dáng gì đến !"

      Tống Tử Quân rất tức giận, đây là lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với trong thời gian dài như vậy, ngại bản thân bắt chuyện như thế nào, vẫn lạnh nóng với mình, luôn có thể khơi lên cơn giận của , chống đối như thế, chẳng những làm mất hứng thú, ngược lại còn kích thích ý chí chiến đấu của .

      " là vợ chưa cưới của Đằng Cận Tư?" chợt đổi đề tài.

      "Có liên quan tới sao?" Lương Chân Chân vui hỏi ngược lại, cảm thấy trước kia nhất định là mắt mình bị mù, làm sao lại cảm thấy người này còn có dáng vẻ, bây giờ nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt! Ngay cả tin tức ta chủ trì cũng chẳng thèm nhìn, trừ dối trá vẫn là dối trá!

      Ăn quát hai lần, tâm trạng của Tống Tử Quân cần cũng biết, siết chặt quả đấm, mắt càng thêm chăm chú nhìn chằm chằm Lương Chân Chân ở trước mắt, chân phải tiến lên bước, dường như muốn có hành động nào vượt quá.

      "Chẳng lẽ trưởng ban Tống muốn sử dụng vũ lực? Sao nhìn lại ở đây là chỗ nào!" Lương Chân Chân cảnh giác nhìn cái, lạnh lùng , tin ta mặc kệ bất cứ giá nào, công khai đánh ở trong đài, vậy hình tượng người đàn ông hoàn mỹ của ta nhất định xuống dốc phanh, ta bỏ được.

      bị đoán đúng, Tống Tử Quân tỉnh táo lại, tức giận xoay người , bây giờ ban công có ai, nhưng ngộ nhỡ dẫn đến đám người vây xem, mặt mũi của bị mất sạch, cũng ảnh hưởng đến hình tượng hoàn mỹ của trong lòng tất cả mọi người.

      Nhìn bóng lưng ta rời , trong lòng Lương Chân Chân thổn thức hồi, người này luôn xuất phía sau thần biết quỷ hay, sau đó mấy câu khó hiểu, mặc dù giác quan thứ sáu của con rất chuẩn, nhưng lòng cảm thấy trưởng ban Tống có ý với , khiến người ta nghe mà kinh sợ!

      Bĩu môi, về phòng làm việc, nhìn Lâm Tịnh ngồi ghế vùi đầu làm việc, "Này, Tịnh tử, còn thích trưởng ban Tống ?"

      "Đương nhiên còn! ấy là bạch mã hoàng tử duy nhất trong lòng tôi." Vừa nhắc tới người trong lòng của mình, Lâm Tịnh lập tức biến thành hoa si, mắt hình trái tim, dáng vẻ say mê.

      -_-|||

      Đầu Lương Chân Chân đầy vạch đen, hoàn toàn bó tay với ấy, rốt cuộc là Tịnh tử quá say mê Tống cầm thú? Hay là Tống cầm thú ở trước mặt mọi người ngụy trang quá tốt? Làm cho mọi người đều cảm thấy ta là người khiêm tốn ôn tồn nho nhã? Quả đúng là lừa gạt!Diễnnn-đàn,lê.quýđốnnnn

      "Tôi cảm thấy. . . . . . hãy tìm bạn trai ." thở dài, bày tỏ biết làm gì.

      "Nhưng tôi chỉ muốn Tống sư huynh làm bạn trai, Chân Chân, cho nghe bí mật! Buổi tối tôi thường mơ thấy ấy, trong mơ ấy dịu dàng dắt tay của tôi, cho tôi nụ hôn quý ông, biết ? Vì cất giữ nụ hôn kia, tuần lễ tôi đều rửa tay." Lâm Tịnh khoa trương kể lại.

      ⊙﹏⊙

      Trời ạ! Tịnh tử hoàn toàn mê muội rồi, hết thuốc chữa! Lương Chân Chân đau buồn thầm nghĩ, vùi đầu làm việc của , thêm gì nữa.

      Đối với người, việc, mỗi người có cách nhìn và suy nghĩ giống nhau, mình có quyền áp đặt suy nghĩ của người khác, nhưng mình có thể nghe vào lỗ tai trái cho ra lỗ tai phải, để trong lòng.

      ******

      Hai ngày này, nếu có người hỏi tin chấn động thành phố C nhất là tin gì, thể nghi ngờ đó chính là việc tập đoàn Đế Hào Tư xây dựng vườn hoa quốc tế Nhã Lam tại chung cư F bên trong xảy ra vụ cháy, có người chết ba người bị thương, sau khi qua hai ngày, tin đồn càng ngày càng thái quá, ít nhất cũng có tới bốn năm phiên bản, tất cả đều chỉ mũi nhọn vào tập đoàn Đế Hào Tư, mấy ngày liên tục cổ phiếu rớt giá nghiêm trọng, tổn thất nghiêm trọng.

      "Cậu chủ, người thân của công nhân chết chịu tiếp nhận giúp đỡ của chúng ta, gì chỉ cần công lý, còn . . . . . . muốn kiện chuyện này lên toà, nếu như kiện ở địa phương được, từng bước kiện lên ." Nam Cung Thần nghiêm túc .

      Đằng Cận Tư hừ lạnh tiếng, " lấy tiền? Chỉ cần trả lại công lý? là buồn cười! Chắc hẳn người nọ trả công cho bọn họ rất lớn, chừng còn cam kết gì đó, quả nhiên tâm cơ đủ sâu."

      "Người điều tra về với tôi, ở giữa xảy ra chuyện , lúc đưa chi phiếu cho bọn họ, em trai của người chết do dự, lúc chuẩn bị nhận, bị ánh mắt của cha mẹ ngăn lại, sau đó thái độ mới cứng rắn lần nữa, còn đuổi người của chúng ta ra, hành động rất bạo lực." Nam Cung Thần bổ sung.

      "Như thế xem ra, phải là có chỗ đột phá, bắt đầu từ bây giờ, cho người theo dõi đứa em trai đó, điều tra lai lịch của cậu ta, thừa dịp lúc cậu ta ở mình, dùng lợi ích dụ dỗ." Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư thoáng qua ánh sáng sắc bén.

      Nam Cung Thần nhận mệnh gật đầu, lúc chuẩn bị xoay người rời , đột nhiên nhớ tới chuyện người thân của ba người bị thương kia cũng chọn thái độ hợp tác, cãi nhau ở bệnh viện, làm phiền những bệnh nhân khác thể nghỉ ngơi, là chuyện rất nhức đầu.Diễnnn-đàn,lê.quýđônnnn

      "Cậu chủ, người thân của ba người bị thương kia cố ý ầm ĩ ở trong bệnh viện, gặp người nào cũng thể làm việc ở công ty chúng ta, may mắn chỉ tàn tật, làm tốt chỉ có chết, truyền bá khắp giới truyền thông, những lời đồn đãi này truyền ra rộng rãi."

      Đằng Cận Tư nhíu chặt mày, trong lòng biết thể sử dụng thủ đoạn vũ lực với những người này, trước khi chưa điều tra được , có ai tin tưởng tất cả lời giải thích của , vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể mau sớm điều tra ra nguyên nhân vụ cháy, đặt chứng cứ ở trước mắt người đời, nếu , gì cũng chỉ là suông.

      "Cậu chủ, vậy. . . . . . cậu có đến bệnh viện thăm những người bị thương kia ?" Nam Cung Thần chần chờ hỏi, như vậy, lúc này Đằng thiếu gia nên xuất ở bệnh viện, nhất định để lại ấn tượng tốt trong giới truyền thông.

      "Đến bệnh viện? cảm thấy tôi cần thiết sao? Vậy cảm thấy tôi nên bị quăng rau cải hay hột gà thúi? Hay bị nước miếng dìm chết?" Đằng Cận Tư híp mắt, lộ ra tín hiệu nguy hiểm.

      Nam Cung Thần lau mồ hôi trán, cười làm lành, "Cậu chủ, cậu biết tôi có ý này, diễn viên ti vi đều diễn như vậy, cho nên. . . . . ."

      "Được rồi, để cho bọn họ làm loạn , tại tôi cần nhất là —— chân tướng. Mặt khác, để cho tổng thanh tra Lục Dịch phụ trách vườn hoa quốc tế Nhã Lam toàn quyền phối hợp với luật sư, ta có thể giúp chúng ta tìm được chứng cứ phản kích." Đằng Cận Tư cường điệu hai chữ "Chân tướng".

      "Vâng, tôi hiểu rồi." Trong lòng Nam Cung Thần suy nghĩ: cậu chủ chưa bao giờ đánh trận mà có chuẩn bị, theo cậu chủ gần mười hai năm rồi, trải qua ít mưa gió, lúc nào mà bị hãm hại nghiêm trọng, nhưng cho tới bây giờ cậu chủ đều bình tĩnh, giống như vương giả ở cao, lãnh ngạo và khí phách, nhìn những mánh khoé và mưu của bọn sửu nhi, cậu ấy vẫn biến sắc, tỉnh táo núp, chờ lúc người khác đắc chí, kích trí mạng, diệt trừ tai hoạ về sau vĩnh viễn, xuống tay quả quyết ngoan độc, phải người thường có thể so sánh.

      tin tưởng năng lực của cậu chủ, lần này nhất định có thể vượt qua.
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 309: Hôn kích tình
      Editor: ChiMy

      Mãi cho đến lúc tan việc, cửa trước và cửa sau của tập đoàn Đế Hào Tư vẫn còn đầy phóng viên, những người đó giống như cần ăn uống, cả ngày đứng ở đó cầm máy chụp hình, chỉ vì chờ Đằng thiếu gia hoặc những nhân vật quan trọng khác xuất .

      Đột nhiên, xe Lamborghini màu trắng lái ra từ cửa sau, đám phóng viên nhìn nhau, xe này giống như phong cách của Đằng thiếu gia, chẳng lẽ vì để tránh bọn phóng viên bao vây nên dùng kế này sao? Đúng lúc bọn họ do dự có nên ngăn lại hay , chiếc xe Cayenne màu đen xa hoa phiên bản có hạn nhanh chóng chạy ra ngoài.

      "Chính là chiếc xe này! Xe chuyên dụng của Đằng thiếu gia!"

      "Đuổi theo nó nhanh lên!"

      "Đằng thiếu gia ở trong đó!"

      ". . . . . ."

      Các phóng viên lập tức ùa lên, muốn chặn chiếc Cayenne lại, nhưng tài xế cũng phải là đèn cạn dầu, sao có thể dễ dàng bị bọn họ ngăn lại như vậy? Khi mọi người dồn hết chú ý vào chiếc xe Cayenne chiếc Lamborghini màu trắng giống như mũi tên lao về hướng khác, mà mọi người vẫn còn khổ sở đuổi theo chiếc Cayenne màu đen kia.

      Đợi đến khi đuổi theo mấy trăm mét rốt cuộc cũng đuổi kịp mới phát xe trừ tài xế bóng người, chợt cảm thấy bị chơi xỏ, từng người đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này hối tiếc muộn, người sớm rời .

      Rất dễ nhận thấy, Cayenne chỉ là mồi nhử, Đằng Cận Tư ngồi ở bên trong Lamborghini, vốn còn muốn lái chiếc xe việt dã Land Rover thích của mình xông ra, nhưng bị Nam Cung Thần ngăn cản, phân tích cái lợi cái hại với , cuối cùng, quyết định nghe theo đề nghị của cậu ta, vì vậy, mới có màn vừa rồi.

      "Cậu chủ, đến Đằng trạch hay biệt thự Lan Đình Uyến?" Nam Cung Thần hỏi.

      "Đằng trạch." Đằng Cận Tư dựa vào chỗ ngồi, môi mỏng khẽ mở, chuyện án mạng vụ cháy ầm ĩ lớn như vậy, bà nội rất lo lắng, phải trở về cho bà viên thuốc an thần.

      *****

      Trong hoa viên Đằng trạch, Lương Chân Chân trở về sớm hơn bước, giúp bà nội cắt tỉa cành lá, hai người vừa vừa cười bàn về kiến thức làm vườn, Đằng lão phu nhân rất vui mừng khi biết cháu dâu cũng có sở thích làm vườn như bà, chỉ ước gì có thể dạy cho tất cả những gì mình biết, về sau vườn hoa này phải giao cho chăm sóc rồi...!

      "Chân Chân, cháu cho bà nội biết, chuyện lần này báo chí đưa tin có phải rất nghiêm trọng hay ?" Đằng lão phu nhân đột nhiên hỏi.

      Lương Chân Chân cắn môi, "Bà nội, đây là có người cố ý hãm hại tập đoàn Đế Hào Tư, ra những tin tức kia đều do họ tự biên ra, A Tư cố gắng điều tra chân tướng, nên rất nhanh có thể giải quyết."

      như , mặc dù bà nội tám mươi tuổi rồi, nhưng cơ thể cũng xem như khoẻ mạnh, mặc dù rất ít khi ra cửa, nhưng mỗi ngày đều xem tin tức, xem báo chí, biết được chuyện lớn xảy ra bên ngoài, muốn lừa gạt cũng gạt được.

      "Haizz. . . . . . Chân Chân sáng mai chùa với bà nội, Cầu Phật Tổ phù hộ A tư có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn lần này." Ngón tay của Đằng lão phu nhân chuyển động vòng tay Phật châu, bộ dáng thành kính.

      tin Phật hơn ba mươi năm, trong Đằng Trạch còn đặc biệt xây Phật đường, mỗi ngày thắp hương thờ cúng, hàng năm đều quyên góp cho các ngôi chùa lớn khắp cả nước, nhất là những chùa miếu cần tu sửa lần nữa, cho tới bây giờ bà đều quyên tiền số lượng lớn, xem như tích đức cho con cháu đời sau. Cũng vì bà làm từ thiện, còn được đại sư Phổ Tuệ phương trượng nổi tiếng tiếp đón, bà là người hữu duyên với Phật.

      "Dạ." Lương Chân Chân vội vàng gật đầu đồng ý.

      Hạ Đông tới, cung kính : "Lão phu nhân, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vang, xem ra là thiếu gia trở về."

      Đằng lão phu nhân liền buông cây kéo trong tay xuống, dắt tay cháu dâu đến phòng khách, A Tư trở về đúng lúc, bà có chuyện muốn hỏi .

      ****

      Trong phòng khách, Đằng lão phu nhân vừa thấy cháu trai liền chủ động hỏi chuyện của công ty, tâm trạng lo lắng.

      "A Tư, lần này có nắm chắc ?"

      "Dạ, xử lý mối nguy là điểm mạnh của cháu." Giọng của Đằng Cận Tư rất tự tin.

      "Bà nội tin tưởng cháu."

      Hai bà cháu chuyện cứ như vậy là xong rồi, ngắn gọn, ra Đằng lão phu nhân chỉ cần câu trả lời khẳng định, cháu trai là do bà nhìn lớn lên, bà ràng tính cách và năng lực của nó nhất, hơn nữa tập đoàn Đế Hào Tư trong tay nó 13 năm, tập đoàn phát triển ngừng, nền móng ngày càng mở rộng, khách sạn trải rộng khắp nơi thế giới, cho thấy nó đặc biệt có năng lực kinh doanh.

      Trở về phòng, Lương Chân Chân vào phòng tắm trước, cho rằng người nào đó nhân cơ hội len lén vào, nhưng tắm xong vẫn nhìn thấy bóng dáng của , trong lòng buồn bực: chẳng lẽ bởi vì chuyện công việc nên quá buồn phiền rồi sao?

      Mặc áo ngủ ra ngoài, phát trong phòng ngủ bóng người, liền mở cửa đến phòng sách, quả nhiên đèn bên trong sáng, đưa lưng về phía , đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cả người mặc bộ đồ đen, tôn lên các vì sao lấp lánh bầu trời, ngay cả bóng đêm cũng che giấu được buồn phiền của .

      rón rén tới, ôm lấy eo của từ phía sau, gương mặt dính vào lưng của , giọng êm dịu, "Còn suy nghĩ chuyện của công ty sao?"

      "Ừ, còn có chút việc phải xử lý, em ngủ trước ." Đằng Cận Tư cầm hai cánh tay ôm eo của nai con, giọng trả lời.

      "Ưmh. . . . . . cũng đừng thức khuya quá, nghỉ ngơi sớm chút." Cho tới bây giờ Lương Chân Chân cũng phải là cố tình gây , biết bây giờ A Tư suy nghĩ về chuyện vụ cháy, chỉ muốn có thể giải quyết nó nhanh chóng, mà mình lại giúp được gì, việc duy nhất có thể làm chính là làm phiền .

      xong, liền buông tay chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại bị kéo tay lại, ôm vào trong lòng, ngay sau đó chính là nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt, hôn rất mạnh mẽ, chiếc lưỡi trơn trợt linh hoạt cạy hàm răng của ra, chui vào, đẩy cái lưỡi thơm tho của ra ngoài, hung hăng mút ra tiếng vang, Lương Chân Chân bị lây nhiệt tình của , hai cánh tay quấn lên cổ của , cố gắng hôn trả lại , kết quả nhận lấy truy kích mãnh liệt hơn từ .

      Hai người dán chặt nhau, cũng có thể cảm nhận được biến hóa rất của nhau, nhất là Lương Chân Chân, cảm thấy rang vật cứng rắn chống đỡ phía dưới mình, mà cảm giác trống rỗng trong cơ thể cũng đến theo. . . . . .

      "Bà xã. . . . . ." Đằng Cận Tư muốn buông trong ngực ra, hai người đều thở hổn hển, trán kề trán, lỗ mũi kề lỗ mũi, hô hấp phả vào mặt đối phương, cảm giác tê dại kích thích rất mê người.

      "Được rồi, làm việc , em trở về phòng ngủ." Lương Chân Chân biết nếu mình , tối nay hai người đừng nghĩ đến chuyện tách ra, cho nên bước nhanh chạy ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng nai con biến mất sau cánh cửa, khóe môi của Đằng Cận Tư cong lên thành nụ cười rạo rực, trong lòng ấm áp, uống ly nước lạnh, ổn định tâm trạng nóng bỏng của mình, sau đó ngồi vào bàn làm việc, mở máy vi tính ra, nhanh chóng đắm chìm vào trong công việc, thời gian nhanh chóng trôi qua, cho đến khi trong bụng truyền đến tiếng kêu, mới phục hồi tinh thần lại, nhìn đồng hồ, rạng sáng rồi.

      Lúc này tất cả mọi người đều ngủ, muốn ăn cũng ăn được, đứng dậy rót ly nước nóng cho mình, muốn uống no để đói bụng, nhưng uống hết ly lại đỡ hơn được gì, ngược lại còn đói hơn, vì vậy chỉ có thể lặng lẽ đứng dậy xuống phòng bếp tìm gì đó ăn.

      Còn chưa đến gần phòng bếp, nhìn thấy bên trong toả ra ánh sáng màu vàng ấm áp, cùng với bóng lưng màu vàng bên trong, trong lòng cảm thấy ấm áp nên lời, đồng thời cũng rất kinh ngạc sao nai con biết đói bụng? Còn lặng lẽ chạy xuống chuẩn bị đồ ăn cho ?

      "A Tư? Sao xuống đây?" Lương Chân Chân nghe được tiếng bước chân, kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy A Tư đứng ở trước của tươi cười nhìn .

      "Sao nai con biết đói vậy? Còn xuống nấu mì cho ?" Đáy mắt của Đằng Cận Tư giấu được ý cười.

      "Xuỵt! chuyện thôi! Đánh thức bà nội sao đây? Mau lên , em đem lên cho ." Lương Chân Chân ra hiệu im lặng, bây giờ hơn nửa đêm rồi! Hù chết người.

      Đằng Cận Tư nhận lấy tô mì nóng hổi trong tay , nghiêng người hôn má cái, " Bà xã, nóng quá, để bưng cho."

      Trong lòng Lương Chân Chân mềm mại, theo phía sau lên lầu, ngồi ở bên cạnh nhìn ăn mì, vẫn quên hỏi câu, "Ăn ngon ?"

      "Ừ, đây là tô mì ngon nhất từng ăn." Người nào đó khen ngợi.

      " biết ba hoa, ăn nhanh lên chút ..., em ngủ." Lương Chân Chân đứng dậy chuẩn bị ngủ, ra mới vừa rồi cũng chỉ tình cờ tỉnh dậy, theo thói quen sờ bên cạnh giường, phát có ai, cầm điện thoại di động lên nhìn: hai giờ sáng rồi.

      Vội vàng vén chăn lên đứng dậy, mở cửa phát phòng sách vẫn còn sáng đèn, trong lòng thở dài tiếng, liền xuống phòng bếp, thể giúp đỡ A Tư trong công việc, cũng chỉ có thể biểu ở phương diện khác thôi.

      "Nai con, em qua đây." Ăn mì xong Đằng Cận Tư chợt dịu dàng nhìn bà xã ngồi ở bên.

      "Hả? Làm gì vậy?" Mặc dù Lương Chân Chân thắc mắc, nhưng vẫn nghe lời tới, bị kéo ngồi ở trong ngực , cánh tay vững vàng ôm eo của , khẽ vuốt ve eo của , trong lòng suy nghĩ xa xôi, từ lúc bắt đầu làm việc đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nấu tô mì nóng hổi cho ăn vào lúc nửa đêm, loại cảm giác đó, vui mừng có cách nào hình dung được.
      Last edited: 16/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :