1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 290 : chân tướng ra
      Editor : ChiMy


      Trong khoảng thời gian ngắn, ba người họ đều im lặng, chuyến đến Hồng Kông này, đúng là xảy ra rất nhiều chuyện, xuất nhiều đặc sắc, làm cho người ta sợ hãi than liên tục.

      "Thời gian cũng sớm, về trước đây, về chuyện Tiểu Tứ mất trí nhớ nhất định tra ." Thư Nhĩ Hách đứng dậy chuẩn bị rời .

      "Tôi chọn thời gian cho Tứ đệ biết chân tướng, hi vọng chuyện có thể sớm ngày tra ra manh mối."

      "Ừ, chúng ta ."

      Đợi sau khi ba người rời , Đằng Cận Tư đứng lên tới bên cửa sổ, hai tay nhét vào túi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày suy tư điều gì, Lương Chân Chân nhàng tới, dán sát vào lưng của , giọng dịu dàng, "Còn suy nghĩ chuyện vừa rồi sao?"

      "Ừ, phải suy nghĩ biện pháp giải quyết." Đằng Cận Tư xoay người lại, cánh tay vòng qua eo của , nhu thuận tựa vào trong ngực , kết quả bị ôm ngang lên, khỏi lên tiếng, " làm gì thế!"

      "Ngủ." Đằng Cận Tư trực tiếp đặt lên giường, giúp kéo chăn, cúi người hôn cái ở trán của , dịu dàng mà kiều diễm.

      "A Tư, cũng đừng quá lo lắng về chuyện của Tiểu Lăng Tử, nhất định giải quyết ổn thoả." Lương Chân Chân giọng , trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng.

      Trong lòng Đằng Cận Tư cảm thấy ấm áp, bàn tay mang theo vết chai sờ mặt của người giường, "Được."

      *****

      Mạc Đông Lăng có dự cảm xấu, mấy ngày nay mí mắt trái vẫn nhảy ngừng, giống như sắp xảy ra chuyện gì, cũng có khi trong đầu nhớ tới tên "Mật Mật", cảm giác giống như từng quen biết.

      Buổi tối, tắm xong ra ngoài, nhàn nhã thoải mái ngâm nga bài hát, ngẩng đầu liền phát nhị ca, tam ca và bác sĩ Quan đều ngồi ở ghế sa lon trong phòng của , sợ đến thiếu chút nữa hai chân đều run, đầu ngón tay chỉ về phía bọn họ, "Mấy người. . . . . . mấy người muốn làm gì? Tôi có sở thích về phương diện kia."

      "Phốc! Tôi này Tứ đệ, cậu đọc tiểu thuyết đam mỹ quá nhiều à! Có thể đừng suy nghĩ đen tối như vậy hay ?" Nông Dịch Tiêu nhạo báng .

      "Nhị ca, ra đúng là thâm tàng bất lộ (*)! Ngay cả tiểu thuyết đam mỹ cũng biết, hahaha. . . . . . Chẳng lẽ, mới chính là người che giấu kĩ nhất sao?" Mạc Đông Lăng bắt chặt lấy điểm mấu chốt trong lời của .

      (*)thâm tàng bất lộ : giấu nghề, giấu tài, để lộ tài năng.

      "Tôi mù chữ sao? Xã hội bây giờ phát triển nhanh như vậy, có từ ngữ nào mà có thể thoát khỏi pháp nhãn (*) của tôi?" Nông Dịch Tiêu hừ lạnh .

      (*)pháp nhãn : mắt thần ( Phật giáo chỉ đôi mắt có thể nhận biết chân tướng của vật )

      Quan Hạo Lê và Nam Hoa Cẩn liếc mắt nhìn nhau, Nông Dịch Tiêu này! Hoàn toàn quên mất mục đích chủ yếu hôm nay đến đây là làm gì ! Vừa gặp mặt đấu võ mồm, ngược lại hai người bọn họ giống như là đôi, nếu phải đột nhiên xuất Mật Lạp Bối Nhi, xem chừng hai người bọn họ thích hợp với nhau hơn.

      "Khụ! Hai người đều bị ngứa miệng sao? Ngày nào cũng đấu võ mồm mới vui có phải hay ? Theo tôi thấy, hai người các mới đúng là đôi bắn ra tình cảm khắp nơi." Quan Hạo Lê híp mắt nhìn hai người bọn họ.

      "Bác sĩ Quan, đừng tuỳ tiện làm bẩn trong sạch của tôi!" Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng đồng thanh , hết sức ăn ý.

      Ngay cả Nam Hoa Cẩn cũng nhịn được lén che miệng cười vui vẻ, trong con ngươi màu xanh lưu ly nhộn nhạo, lóng lánh ánh sáng ranh mãnh, "Được rồi mà! Biết hai người là bạn bè thân thiết, đừng khoe khoang ăn ý ở trước mặt chúng tôi nữa mà."

      Nông Dịch Tiêu và Mạc Đông Lăng bị nghẹn lần nữa, nhìn chằm chằm nhau, quay mặt gì nữa.

      "Tiểu Lăng tử, cậu cảm thấy tên Mật Mật như thế nào? Mấy ngày nay trong lúc tiếp xúc cậu có cảm thấy ấy rất quen thuộc hoặc là. . . . . . gặp qua ở đâu hay ?" Quan Hạo Lê khẽ ho tiếng.

      "Hả. . . . . . ấy rất đẹp, đúng là mẫu người tôi thích, mỗi lần nhìn thấy ấy tôi đều có cảm giác rất kì lạ." Mạc Đông Lăng nghiêng đầu trầm ngâm suy nghĩ.

      Ba người kia liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thằng nhóc này có cảm giác là tốt rồi, bây giờ thành công phá tan khí lúc đầu, còn vấn đề gì.

      "Này, vậy cậu có nghĩ tới hay , hai người từng là đôi?" Nam Hoa Cẩn nháy đôi mắt xanh biếc.

      Mạc Đông Lăng cười đến rất vui vẻ, "Đúng là Tam ca hiểu tôi, ra ! Tôi cũng nghĩ như vậy! Nghĩ tới Mạc Đông Lăng tôi phong lưu phóng khoáng tuấn tiêu sái tuấn lãng phi phàm, đến đâu đều có đống phụ nữ thích, hơn nữa dường như tôi khắp thế giới, làm quen với nhiều người đẹp nước ngoài, quên cũng là chuyện rất bình thường chứ sao!"

      -_-|||

      trán ba người đồng thời chảy đầy vạch đen, nếu như lời này bị người tên Mật Mật nghe được, còn đau lòng chết sao! Quả đúng là kẻ bạc tình!

      "Tứ đệ, là như vậy, cậu có nghĩ tới hay , có lẽ cậu mất khoảng trí nhớ rất quý giá, sau đó quên mất người phụ nữ cậu ." Nông Dịch Tiêu chịu đựng .

      Mạc Đông Lăng kinh ngạc nhìn về phía , đưa tay sờ trán của mình, sau đó lại sờ ta, tức giận liếc cái, "Tôi rất bình thường mà! Hơn nữa cũng có phát sốt, giữ ban ngày ban mặt mà chuyện tào lao đây? Mất trí nhớ? cho rằng đóng phim truyền hình sao? chuyện như vậy."

      ⊙﹏⊙b

      Ba người đổ mồ hôi như thác lần nữa, rốt cuộc tâm lý chịu đựng của người này có tốt ? Hay là cố ý giả ngu giả dại? chịu đối mặt với thực tế?

      "Tiểu Lăng tử, mỗi người chúng ta đều có khả năng là nhân vật chính trong phim truyền hình, chỉ xem tình tiết của ai phong phú đa dạng hơn mà thôi, đúng như lời cậu vừa mới , cảm thấy giống như từng quen biết Mật Mật, chúng tôi cũng hoài nghi, ấy với cậu từng có khoảng thời gian say đắm khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, cậu quên người ta." Quan Hạo Lê dứt khoát đánh liều thuốc mạnh, hơn nữa nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.

      "Cái gì? say đắm khắc cốt ghi tâm? Tôi còn quên người ta? Chuyện khi nào vậy? Trong mơ thôi." Mạc Đông Lăng tự giễu cười , đứng dậy lấy rượu đỏ quý báu của mình ra, rót cho ba người bọn ly, bưng ly rượu lười biếng ngồi ở ghế sa lon, hai chân vắt lên đặt bàn trà, cười như cười nhìn ba người bọn họ.

      "Tứ đệ, cậu cảm thấy chúng tôi thích đùa kiểu này với cậu sao? Còn nhớ ba năm trước đây bốn em chúng ta từng đánh cược lần ? Người thua phải đặt mình làm vật phẩm bán đấu giá ở Las Vegas . . . . . ." Nam Hoa Cẩn ưu nhã bưng ly rượu lên.

      Mạc Đông Lăng dừng động tác uống rượu lại, " Người thua phải đặt mình làm vật phẩm bán đấu giá ở Las Vegas? Là ai ra cái ý tưởng độc ác như vậy? Tam ca, phải là chứ?"

      Thiếu chút nữa Nam Hoa Cẩn phun ngụm rượi trong miệng ra ngoài, cầm khăn giấy lên lau khóe miệng cái, cười đến ngây thơ, "Ý tưởng có hai như vậy, trừ tam ca của cậu ra, còn ai có thể nghĩ ra?"

      "Cho nên , ý của mấy người là. . . . . Tôi bất hạnh trúng chiêu sao? Còn bị người ta mua ? Sau đó gặp được Mật Mật, đương oanh liệt với ấy?" Mặc dù Mạc Đông Lăng lựa chọn mất đoạn ký ức, nhưng có nghĩa là kẻ ngu, đương nhiên có thể phân tích ra hàm nghĩa trong lời bọn họ .

      "Ừ, sai, tình huống căn bản chính là như vậy, sau khi cậu bị người ta mua đại ca điều động rất nhiều thế lực tìm cậu, nhưng vẫn hề có tin tức, kéo dài hơn nửa năm mới có tin tức cụ thể của cậu, sau khi tìm thấy cậu lại phát cậu quên hết tất cả mọi chuyện trong lúc mất tích, bác sĩ Quan tìm rất nhiều bạn bè trong giới y học chẩn đoán toàn diện cho cậu, nhưng tình huống vẫn như cũ. Vì vậy, tất cả mọi người cho rằng cậu muốn nhớ tới khoảng thời gian đau khổ đó, nên bỏ chữa trị, chỉ cần cậu sống vui vẻ, mấy cái khác quan trọng."

      Nông Dịch Tiêu dừng chút, tiếp tục .

      "Ba năm này, bình thường, cũng có chuyện gì xảy ra, nhưng ngờ rằng ở trong hôn lễ của Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp xuất xa lạ biết cậu, có tình cảm phức tạp với cậu như thế, khỏi khiến cho chúng tôi tò mò, sau khi mấy người chúng tôi thương lượng, quyết định cho cậu biết chuyện mất trí nhớ, dù sao cậu cũng có quyền biết những chuyện này, cho dù cậu quên mất."

      Mạc Đông Lăng sững sờ, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Tại sao tôi cảm thấy đây là tình tiết mà chỉ trong phim truyền hình hoặc là trong tiểu thuyết mới có, mất trí nhớ, sao tôi mất trí nhớ? Mật Mật. . . . . . Mật Mật? Tôi và ấy. . . . . . . nhau qua? Nếu quả là tình khắc cốt ghi tâm, sao tôi lại quên?"

      Ba người đều im lặng , bọn họ có cách nào giải đáp nghi vấn của , vốn chuyện này thể tưởng tượng nổi.

      "Tiểu Lăng tử, đời này có rất nhiều loại tình , mỗi người đều trải qua giống nhau, cho cậu biết những chuyện này, chỉ hi vọng ngày sau cậu hối hận, gặp đúng người phải chuyện dễ dàng, có thể gặp lại lần nữa càng dễ dàng, bởi vì chúng tôi ai biết lần sau gặp lại phải chờ đến lúc nào, bỏ qua, vô duyên vô phận." Quan Hạo Lê trầm giọng , những câu phát ra từ đáy lòng.

      "Tứ đệ, chúng tôi đây, tốt nhất cậu nên suy nghĩ xem làm như thế nào, chính cậu tự quyết định. Nhớ, chúng ta vĩnh viễn là em tốt nhất." Nam Hoa Cẩn đứng dậy vỗ bờ vai của , ý bảo hai người khác cùng rời khỏi, để lại gian cho Mạc Đông Lăng, bây giờ nhất định trong đầu cậu ấy rất loạn, cần yên tĩnh suy nghĩ.

      Rất nhanh, trong phòng lớn như thế chỉ còn lại mình Mạc Đông Lăng, rượu đỏ bị uống nửa, còn nửa gợn sóng nhộn nhạo ở trong ly thủy tinh, hết sức xinh đẹp hấp dẫn. nhắm mắt lại, vuốt trán, mất trí nhớ? vậy mà mất trí nhớ? Sao chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra ở người ?

      Mật Mật, Mật Lạp Bối Nhi, rốt cuộc như thế nào? Rốt cuộc giữa mình và ấy xảy ra chuyện gì? Có lẽ, nên tự mình vạch trần bí này.
      Last edited by a moderator: 11/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 291. Cảm giác hạnh phúc

      Editor: Puck


      Có lẽ ý trời trêu ngươi ở đây sao, đợi đến khi Mạc Đông Lăng muốn tìm đáp án này, Mật Mật mang theo con trai suốt đêm, ai biết đâu; mà trong lúc này Tư Đồ Duệ - Trợ lý của Mặc Đông Lăng – cũng gọi điện thoại tới, có mấy vị cổ đông cao cấp trong nội bộ công ty có biến động , thể lập tức chạy về xử lý.

      Vì vậy, đôi người có tình cứ bỏ lỡ như thế, khi nào gặp lại, phải xem duyên phận giữa bọn họ như thế nào.

      Những người khác vì lý do công việc đều lần lượt về, chỉ để lại hai người Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư, người dưỡng bệnh trong bệnh viện, người cùng dưỡng bệnh, thỉnh thoảng tới nhà họ Thư, ngày trôi qua nhàn nhã tự tại, cứ thế mãi, còn khiến cho người ta cảm thấy nhàm chán, cả ngày có việc gì, lại thể chơi, rất giày vò người.

      Trạng thái của Lương Chân Chân ngày dần tốt hơn, bác sĩ vết thương tay khôi phục rất nhanh, bao lâu là có thể cắt chỉ hoạt động tự nhiên, rất vui vẻ, ngửi mùi nước khử trùng trong bệnh viện nhiều thoải mái.

      “A Tư, em tốt hơn nhiều, có Hợp Hợp với em, cứ thoải mái về công ty .” biết gần đây trong công ty của công trình lớn đến thời kỳ gấp gáp, Nam Cung Thần gần như ngày ngày gọi điện thoại nhiều lần tới xin chỉ thị của , hơn nữa mỗi tối đều có hội nghị video. phải đứa trẻ ba tuổi, hiểu được nặng , công ty nửa tháng, tài liệu cần phê duyệt chắc cả đống? Nghe mỗi lần gọi điện thoại hoặc nội dung của hội nghị, cũng biết hạng mục này rất quan trọng, trừ ra ai có thể đưa ra quyết địch sách lược.

      “Ngoan, cần lo lắng cho , thân thể của em mới là quan trọng nhất, đời này có buôn bán hết tiền, nhưng đơn chỉ mình em, bảo sao cam lòng?” Đằng Cận Tư chân thành thâm tình.

      “A Tư…” Trong lòng Lương Chân Chân chảy qua dòng ấm áp, tràn đầy cảm giác hạnh phúc. có tài đức gì, có thể chiếm cứ như vậy? làm tất cả, đều thấy trong mắt, ấm ở trong lòng, ba năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nghĩ kỹ lại, vận mệnh nhất định gặp phải tránh được, chỉ thể thay đổi, cho dù phía trước chờ là cái gì.

      Kiểm tra kết quả lần sau tốt hơn lần trước, bác sĩ rất hài lòng với trạng thái của , “ tệ, vết thương khôi phục rất tốt, còn tới hai ngày nữa có thể xuất viện.”

      Nghe lời này, trong lòng hai người đều rất vui vẻ, Đằng Cận Tư càng thêm chịu rời nửa bước, lúc xem ti vi dựa sát vách phòng triển khai hội nghị video, rất có khí phách vạch ra chiến lược từ cách xa ngàn dặm, trong lòng Lương Chân Chân vui rạo rực, đây là lúc nên kiêu ngạo đáng được ăn mừng, có thể gặp người đàn ông ưu tú như vậy, là may mắn của .

      Trong đêm này, đột nhiên tỉnh dậy, hoảng hốt kêu tiếng, “A Tư.”

      hé mở mắt, dáng vẻ giống như mới ngủ, giọng khàn khàn dịu dàng, “Ngoan, thế nào?”

      “Tay của em, có thể cử động, đau.”

      bị làm cho hoàn toàn tỉnh táo, cuống quýt bật đèn kiểm tra tay , “ đau sao?”

      đau.” lắc đầu.

      “Ừ, đợi ngày mai hỏi bác sỹ chút, giờ ngủ trước, được ?” Trong lòng cũng vui mừng, nhưng quá nửa đêm bác sỹ trưởng tan làm, chỉ có thể đợi đến mai.

      “Ừm…” lên tiếng, đầu chui vào trong ngực , khóe môi cong cong.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Ngày xuất viện, tâm tình Lương Chân Chân rất kích động, giống như chim thoát khỏi nhà tù, rất vui sướng! Đằng Cận Tư bị vui vẻ của lây đến, cả ngày đều mặt mày sáng sủa.

      Sân bay, Úy Hợp Hợp kéo tay buông, “Chị nai con, lần này chị tới Hồng kông đều ở trong bệnh viện, lần sau nhất định phải tới chơi vui!

      “Ừ, biết rồi.” Lương Chân Chân gật đầu.

      “Hy vọng lần sau thành phố C, là tham gia hôn lễ của hai người.” Thư Nhĩ Hoàng đứng ở bên cạnh cười .

      “Chuyện này, nhanh chóng đăng lên báo.” Giọng Đằng Cận Tư rất nghiêm túc.

      Lương Chân Chân đỏ mặt, hờn dỗi trừng mắt liếc , bốn người vẫy tay gặp lại, đều chia ly rồi lại tiếp tục họp mặt, đúng như đạo lý đó.

      Sau khi xuống sân bay, lái xe tiểu Lý đậu xe chờ sẵn ở đằng kia rồi, Đằng Cận Tư dặn bảo cậu ta đưa Lương Chân Chân về nhà trước, biết xa nhà trong thời gian quá lâu, tất nhiên là nhớ nhung mẹ Diệp rồi, mà bây giờ mình phải về công ty, tài liệu chất đống hơn mười ngày rồi, tối nay, nhất định phải làm thêm giờ.

      “A Tư, đừng quá mệt nhọc, chú ý nghỉ ngơi.” Lương Chân Chân dịu dàng dặn dò, biết sau khi trở lại chắc chắn là rất bận, có rất nhiều chuyện chờ xử lý.

      “Ừ, nghe bà xã.” Khóe môi Đằng Cận Tư nâng lên đường cong đẹp mắt.

      “Ghét! Em đây.” Lương Chân Chân hờn dỗi quay người lên tầng rồi, đợi bóng lưng của hoàn toàn biến mất ở khúc quanh, Đằng Cận Tư mới để cho lái xe rời .

      Diệp Lan nhìn thấy con về nhà, dĩ nhiên vui vẻ thôi, trước đó nghe con bé tham gia hôn lễ người bạn, có thể thời gian dài như vậy, khó tránh khỏi hơi bận tâm, thấy con bé bình an trở về tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

      “Mẹ Diệp, con có chuyện muốn với mẹ.” Lương Chân Chân cảm thấy cần thiết phải chuyện giữa mình với Đằng Cận Tư cho mẹ Diệp, đều mẹ con liền tâm, giống như bạn bè thân mật khăng khít nhất, cái gì cũng có thể .

      “Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của con, phải cho mẹ Diệp biết con chuẩn bị kết hôn chứ?” Diệp Lan cầm tay con , hiền từ.

      Lương Chân Chân cười hơi đỏ mặt, xem ra mẹ Diệp biết tin tức xôn xao huyên náo thời gian trước, đều do mình chuyện trước đó cho mẹ biết, trong lòng khỏi hơi áy náy, “Mẹ Diệp, là con bất hiếu, chuyện trước đó cho mẹ, con và… Đằng Cận Tư làm hòa rồi.”

      “Diệp Lan thở dài, “Con bé này, chuyện tình cảm chỉ có thể do con làm chủ, người khác giúp được con, cứ theo suy nghĩ của mình là được, mẹ Diêp biết cậu ta là người đàn ông như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy cậu ta những lời đó truyền hình, những câu lòng, cảm giác rất có trách nhiệm.”

      “Mẹ Diệp, mẹ tốt.” Lương Chân Chân nghẹn ngào ngã vào trong lòng Diệp Lan, cảm thấy mình có người mẹ tốt, cho dù làm ra quyết định gì, mẹ vẫn luôn giúp đỡ , phần vô tư bao dung này khiến cho cảm thấy trong lòng ấm áp.

      “Con bé ngốc, kết hôn là chuyện cả đời, người kia cùng con cả đời, quan trọng là trong lòng con nghĩ như thế nào, có thích hợp hay là do tự con tính toán, quan điểm của người bên cạnh chỉ có thể để làm tham khảo mà thôi.” Diệp Lan dịu dàng vuốt ve lưng con .

      “Dạ, con hiểu.” Hốc mắt Lương Chân Chân hơi nóng.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Mấy ngày nay cả nước đón nhận trận mưa đặc biệt lớn mấy chục năm khó gặp, liên tục suốt bảy ngày, dẫn đến nhiều thành thị hoặc vùng núi có lũ lụt, tình huống rất nghiêm trọng. Thành phố C cũng ngoại lệ, mưa mấy ngày liên tiếp khiến hệ thống thoát nước của đường phố gánh vác nnổi, tích ít nước, người đường đều trang bị đầy đủ, thầm ông trời khóc, sao vẫn ngừng, để cho cuộc sống có rất nhiều bất tiện.

      Trong tòa thị chính ở trung tâm thành phố, tất cả mọi người đều rất bận, qua lại chuyển tài liệu.

      “Thị trưởng Quý, đây là tin tức mới nhất từ huyện Thông truyền đến, đê đập bị vỡ nhanh chóng sửa gấp, nhanh nhất có thể hoàn thành vào ngày mai.” Thư ký tiểu Trương báo cáo tình hình mới nhất.

      Hai tay Quý Phạm Tây chống đầu, đau đầu xoa trán, trong đôi mắt đầy tia máu màu hòng, mưa to mấy ngày liên tiếp nhiễu loạn khiến cho sứt đầu bể trán, “Ngày mai? thể nhanh hơn chút nữa sao? Huyện Thông là nơi gặp tai họa nghiêm trọng nhất, dân chúng ở đó mất nhà cửa vườn tược, chỗ ở tạm bố trí thỏa đáng chưa? Còn có thức ăn, phải đảm bảo dân chúng chỗ đó bị đói bụng.”

      Thư ký tiểu Trương tỏ vẻ khó xử, ấp úng ràng, “Thị trưởng Quý, ngài những thứ này làm, nhưng bởi vì đường cái bị hỏng, cho nên vào khu vực đó hơi khó khăn…”

      Quý Phạm Tây nhếch mày liếc cậu ta, ánh mắt sắc bén, lượng lên cao dB, “Khó khăn? Chút khó khăn này tính là gì? Lập tức gọi điện thoại tới quân đội địa phương cho tôi, điều động máy bay quân dụng vận chuyển vật tư, nhanh chóng vận chuyển về khu vực gặp nạn!”

      “Vâng, tôi làm ngay.” Thư ký tiểu Trương sợ đến hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên cậu thấy thị trưởng Quý ôn nhu như ngọc nổi giận lớn như vậy, trong lòng khhông khỏi bắt đầu đánh trống.

      “Chờ chút.” Quý Phạm Tây đột nhiên gọi thư ký vài bước lại, bị sợ đến mức cậu ta run bắn cả người ngừng, “Chuẩn bị chút, tôi muốn tự mình huyện Thông.”

      Tiểu Trương thể tin nhìn thị trưởng chuẩn bị đứng dậy, ngài… ngài ấy lại muốn tự mình khu vực gặp nạn? Tình huống chỗ ấy vô cùng nghiêm trọng, làm tốt gây ra mạng người, lúc này những lãnh đạo tránh kịp, nào có đạo lý tự mình ra trận?

      “Thị trưởng Quý, ngài thể , huyện Thông quá nguy hiểm, nước lũ vô tình, cũng phải đùa giỡn!” Thư ký tiểu Trương phát ra từ nội tâm.

      “Tôi cho cậu chuẩn bị.” Quý Phạm Tây lạnh lùng liếc cậu ta, lúc này nên tự mình ra tiền tuyến giám sát, nếu ra lệnh còn biết khi nào mới có hiệu quả, ngồi ở phòng làm việc chờ tin tức nhất định được.

      “Dạ, tôi ngay.” Thư ký tiểu Trương chỉ có thể làm theo, biết thị trưởng Quý nghĩ như thế nào, cho dù làm dáng cũng thể lấy tính mạng mình ra đùa giỡn chứ? Huyện Thông là khu vực miền núi, làm tốt còn có thể gây ra đá lở, phải đùa giỡn.
      Last edited by a moderator: 11/1/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 292. khu vực gặp nạn

      Editor: Puck

      Nghỉ ngơi gần nửa tháng trở lại đài truyền hình làm việc, Lương Chân Chân cảm giác giống như mấy đời người, thẳng vào cũng gặp ít đồng nghiệp cúi đầu bàn luận xôn xao, giống như thảo luận ại sao còn trở lại, đối với những ánh mắt khác thường, có thể thản nhiên đối mặt, lần này Hồng Kông trở lại, tâm tình khác nhau rất lớn.

      Nếu như lúc nào cũng nghĩ đến cách nhìn của người khác như thế nào, chẳng phải mệt muốn chết?

      Vừa ngồi xuống chỗ ngồi, Lâm Tịnh liền cho biết Hoắc Đình Hương ăn máng khác đến tòa soạn khác, rất bất ngờ, trước đó hề báo trước, Lương Chân Chân lạnh nhạt : “Người tìm chỗ cao mà nước tìm chỗ trũng mà chảy, tình thế xã hội bây giờ chính là như vậy, ai cũng lựa chọn quyền lợi.”

      Trong lòng cũng hiểu đại khái lý do Hoắc Đình Hương , kiện tạp chí lần trước chắc thoát được quan hệ với ta, người ở xã hội đời, tất nhiên gặp rất nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, đếm cũng đếm xuể, tốt, xấu, cũng chỉ là khách qua đường trong đời mà thôi, đừng quá chấp nhất là tốt rồi.

      “Chân Chân, tâm tính tốt .” Lâm Tịnh cảm thán từ tận đáy lòng, trong lòng có cảm giác nên lời, ràng lúc đầu quan hệ của ba người vô cùng tốt, cũng biết bắt đầu từ lúc nào, Đình Hương bắt đầu nhằm vào Chân Chân rồi, tới mức độ ngày hôm nay, chức quyền đáng sợ vậy sao?

      khỏi nhớ tới mấy lời ngày trước Hoắc Đình Hương với , mục đích của ta là gì đây? Nếu như để khích bác quan hệ giữa và Chân Chân quá đáng sợ!

      “Được rồi, yên tâm làm việc.” Lương Chân Chân vỗ vỗ bả vai .

      Lúc này, trưởng ban tới, “Tất cả mọi người dừng công việc trong tay, vào phòng họp.”

      Lâm Tịnh lại gần bên tai Lương Chân Chân, “Tôi đoán là chuyện về huyện Thông xảy ra thiên tai, mấy ngày mưa vô cùng lớn rồi, nghe tình hình tai nạn rất nghiêm trọng.”

      Lương Chân Chân nhíu mày, dĩ nhiên là biết chuyện này, mưa to liên tục mấy ngày khiến rất nhiều nơi trong cả nước xảy ra lũ lụt rồi, thời tiết gần đây khiến cho người ta lo lắng, huyện Thông… Trong ấn tượng nó là thôn trong núi giản dị mà đẹp đẽ. die endaanle equ .uydo onn

      màn hình lớn trong phòng họp chiếu cảnh các nơi trong cả nước xảy ra nạn lũ lụt, nhà cửa bị hư hỏng, hoa mầu ngập úng, dân chúng trôi dạt khắp nơi, có chỗ đặt chân, có thức ăn lót dạ, từng ống kính như thế đều khiến người ta bận tâm…

      “Làm người viết báo xứng với chức danh, cho dù là hoàn cảnh gian khổ cỡ nào, chúng ta cũng nên lao tới tiền tuyến, báo cáo tin tức chân nhất, phóng viên trong đài được phái huyện Thông trong quá trình phỏng vấn vô ý bị thương, cho nên bây giờ chúng ta muốn cử ra người nữa để thay thế ấy, hy vọng các người có thể hăng hái tự tiến cử, đây là nhiệm vụ vinh quang.”

      Giám đốc đứng ở phía mãnh liệt lên tiếng, phía dưới từng người cúi đầu yên lặng như tờ, cái đó là nhiệm vụ vinh quang nỗi gì, ràng chính là chịu chết! phải bọn họ biết tình hình nghiêm trọng ở huyện Thông, TV đưa tin chưa hẳn chân , tình huống thực tế còn nghiêm trọng hơn như thế nhiều, bằng đồng nghiệp tới đó bị thương, làm tốt chính là trở lại.

      “Người tự nguyện tăng lương gấp đôi, nhiệm vụ hoàn thành trở về có tiền thưởng khác.” Giám đốc bắt đầu đưa ra các loại dụ dỗ, nhưng mà --

      Phía dưới vẫn hoàn toàn trầm mặc, mặc dù có tiền có thể sai quỷ khiến ma, nhưng chuyện liên quan đến sống chết, nhất định phải cân nhắc nhiều phương diện mới được, sinh mạng quý giá, ai nguyện ý lúc tuổi còn trẻ lại chẳng hiểu làm sao bị mất tính mạng, còn bằng hưởng thụ tốt cuộc sống.

      Khi tâm lý của mọi người còn lung lay, Lương Chân Chân đột nhiên đứng lên, “Giám đốc, tôi muốn .”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người sợ ngây người, thể tin nhìn Lương Chân Chân, chẳng lẽ ta trúng tà? Đường đường là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm có đáng giá vì chút tiền ấy mà liều mạng? Quá thể tưởng tượng nổi!

      Lâm Tịnh cũng kinh ngạc nhìn về phía , đưa tay kéo tay ở dưới bàn, dùng khẩu hình miệng : “ làm gì vậy? Đây phải là chuyện đùa, rất nguy hiểm!”

      Lương Chân Chân khẽ mỉm cười với ấy, giống như : Tịnh à, tôi biết mình làm gì, cần phải lo lắng cho tôi.

      Giám đốc cũng ngờ Lương Chân Chân đứng ra, ông sớm nghe thấy chuyện về , tại người thành phố C đều biết là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm, còn là vị hôn thê của Đằng thiếu, thân phận hiển hách như thế chẳng lẽ vì chút tiền kia, nguyên nhân cuối cùng gì thúc đẩy ấy tự động giết giặc đây?

      “Lương Chân Chân, nghĩ kỹ chưa?” Giám đốc xác định lại lần nữa, sau khi hỏi xong ông liền hối hận, ngộ nhỡ người ta nữa làm thế nào?

      “Dạ, nghĩ thông suốt.” Lương Chân Chân trả lời rất khẳng định, vẫn còn nhớ khi còn bé mẹ mang qua rất nhiều nơi, năm ba tuổi từng sống ở huyện Thông năm tháng, dân vùng đó vô cùng chất phác, kỳ thị chửi bới cũng coi thường, đều thân thiện giúp đỡ và mẹ, để lại cho ấn tượng rất sâu sắc.

      “Được, trở về phòng làm việc thu dọn chút, buổi chiều lên đường, có xe chuyên dụng đưa .” Trong lòng giám đốc vui mừng, đồng thời liếc mắt nhìn xuống đám cả nam lẫn nữ ở phía dưới tiếng nào, “Xem từng người các các cậu xem, dáng vẻ như thế nào? Còn bằng thân con ! làm cho người ta cảm thấy hổ thẹn!”

      Có người thầm trong lòng: ngài còn biết xấu hổ chửi mắng chúng tôi? Mỗi người đều tám lạng nửa cân, đều vậy!

      Trong toilet, Lương Chân Chân liếc nhìn mình trong gương, khóe môi ra nụ cười ràng, thoáng cái sắp hai mươi năm rồi, vẫn chưa có cơ hội trở lại huyện xinh đẹp đó, lần này coi như làm tròn tâm nguyện nho của mình , vì bà con đáng thương, cũng vì để trong lòng yên ổn.

      tới khúc quanh, đột nhiên bị người gọi lại, “Lương Chân Chân, mấy ngày nay em có xem TV ? Em biết tình hình huyện Thông nghiêm trọng đến mức nào ?”

      Tròng mắt đen của Tống Tử Quân phức tạp nhìn Lương Chân Chân ở phía trước chằm chằm, dường như muốn tìm ra điều gì đó từ trong ánh mắt của , nhưng bên trong hoàn toàn tinh khiết trong trẻo.

      “Cảm ơn trưởng ban Tống có lòng tốt nhắc nhở, đương nhiên là tôi biết mình làm gì, nếu như có chuyện gì khác tôi về trước thu dọn hành lý.” Giọng Lương Chân Chân nhàng, phải có nguyên nhân, người nào khuyên cũng được, chứ đừng chi là trưởng ban Tống bụng dạ khó lường ngày từ ban đầu này, hề có chút cảm giác tốt nào với ta.

      “Lương Chân Chân…” Tống Tử Quân lên trước kéo cánh tay của , vẻ mặt muốn lại thôi.

      Đúng lúc ấy, Lâm Tịnh từ đối diện tới, thấy cảnh hai người lôi lôi kéo kéo khỏi kinh ngạc há to mồm, trong mắt tràn đầy thể tin, ánh mắt Tống sư huynh nhìn về phía Lương Chân Chân, hoàn toàn chính là người đàn ông nhìn về người phụ nữ mình thích mới có… Bọn họ? Bọn họ…

      Chẳng lẽ những lời Đình Hương đều là ? muốn tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy Đình Hương cố ý khích bác quan hệ giữa và Chân Chân, nhưng hôm nay xem ra, sao tất cả chân làm sao, khiến cho cách nào hoài nghi.

      “Chân Chân, làm tôi quá thất vọng!” Lâm Tịnh tức giận , sau đó xoay người chạy .

      “Tiểu Tịnh, phải như nghĩ, buông tôi ra!” Lương Chân Chân tức giận trừng mắt nhìn Tống Tử Quân, người này có bệnh ! cũng nhận ra ta thích mình, có phúc để hưởng!

      “Em rất quan tâm đến ta?” Tống Tử Quân hỏi ngược lại.

      ấy là bạn của tôi, mà tôi và có bất kỳ quan hệ gì, tôi hy vọng ấy hiểu lầm.” Lương Chân Chân tức giận nhìn ta chằm chằm.

      “Rất dễ nhận thấy, ta hiểu lầm, hơn nữa, trong lòng ta, em trở thành tiểu nhân nghĩ đằng nẻo.” Khóe miệng Tống Tử Quân chứa nét cười lạnh.

      “Tôi thấy chính là cố ý!” Lương Chân Chân rất tức giận, người này chính là vô lại điển hình! die.end`a anle/equuyd do onn

      Tống Tử Quân đột nhiên kéo lấy tay , trong mắt lộ ra dục vọng, “ chính là cố ý.”

      “Bệnh thần kinh!” Lương Chân Chân tức giận dùng sức đẩy ta ra, vung tới cái tát, tiếng vang trong trẻo vang vọng trong hành lang, bị mấy đồng nghiệp qua nhìn thấy, hai mặt nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi vấn, trưởng ban Tống đúng là kẻ đa tình, ngay cả phóng viên thực tập bé cũng bỏ qua.

      “Em!” Lửa giận của Tống Tử Quân phát ra, lại chỉ có thể nhìn Lương Chân Chân chạy ngay trước mắt , lạnh lùng liếc mắt nhìn đồng nghiệp đứng bên cạnh xem náo nhiệt, xoay người thẳng, cũng biết mình bị làm sao? Cảm xúc hơi khác thường.

      Khi trở lại phòng làm việc Lương Chân Chân vốn định giải thích chuyện vừa xảy ra với Lâm Tịnh, nhưng ấy vừa thấy mình vào lại ra ngoài, ngay cả ánh mắt cũng nhìn , coi như khí, khiến trong lòng rất thoải mái, khí huyên náo rất lúng túng, hơn nữa lại còn thời gian, ngay sau đó cầm đồ , thanh giả tự thanh, nếu như Lâm Tịnh muốn tin tưởng mình, vậy cũng còn cách nào.

      Nghe tin muốn huyện Thông phỏng vấn, mẹ Diệp vạn lần muốn, rất nguy hiểm! Nhỡ xảy ra vấn đề gì, bà khiến người mẹ khuất của Lương Chân Chân thất vọng, nhưng Lương Chân Chân rất hiểu cách dùng tình dùng lý thuyết phục bà.

      “Mẹ Diệp, con và mẹ con từng ở đó vài tháng, dân chúng chất phác, dân trong thôn rất nhiệt tình hiếu khách, trợ giúp chúng con rất nhiều, cũng cho mẹ con rất nhiều hy vọng về cuộc sống tốt đẹp, con chỉ muốn trở về xem chút, muốn góp phần sức lực non nớt. Con hai mươi ba tuổi rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho mình, càng quý trọng sinh mạng tốt đẹp, nhất định nguyên vẹn bị thương tổn gì mà trở về.”

      “Haiz… Được rồi.” Mẹ Diệp thở dài, bà biết Chân Chân và mẹ con bé từng ở đó mấy tháng.

      “Mẹ Diệp, cảm ơn mẹ.” Lương Chân Chân nhào vào trong ngực của bà, còn rất nhiều chuyện chưa làm được, nhất định trở về.

      Ngồi xe về phía huyện Thông, gọi điện thoại cho Đằng Cận Tư, kết quả ai nghe, trong lòng suy đoán chắc họp hoặc bận, liền gửi tin nhắn sang.
      Last edited by a moderator: 11/1/16
      dunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 293. Gặp lại người quen

      Editor: Puck

      Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tầng sáu mươi tám tòa nhà chọc trời tập đoàn Đế Hào tư, điện thoại di động trong ngăn kéo vang lên “reng reng reng” vui vẻ, nhưng chủ nhân trong phòng họp nghe nhân viên miệng lưỡi lưu loát báo cáo tình hình công việc gần đây, thỉnh thoảng góp ý mấy câu, thời gian hội nghị hơi dài, sau tiếng mới tan họp, sau khi tan họp Nam Cung Thần lại mang đống tài liệu chất đống bàn Đằng Cận Tư.

      “Cậu chủ, những tài liệu quan trọng này đều cần ngài xem và ký tên.’

      “Ừ, cậu nhanh chóng chứng thực nội dung cuộc họp vừa rồi.” Đằng Cận Tư mở phần tài liệu phía ra, lấy bút máy “Roẹt roẹt” ký tên, thế cho nên quên nhìn điện thoại di động.

      Ký được nửa, chợt cảm thấy mắt mỏi, tay cũng mỏi nhừ sưng đau, trong đầu đột nhiên nhớ tới nai con dặn thể ngồi máy vi tính trong thời gian dài, lúc mệt mỏi cần đứng dậy lại chút, tốt nhất nhìn xem cảnh sắc ngoài cửa sổ, hóa giải mệt nhọc, nghĩ đến đây, khỏi lười biếng duỗi lưng cái, tới bên cửa sổ, liếc mắt quan sát toàn cảnh thành phố, tâm trạng hơi tệ.

      Đột nhiên nghĩ đến điều gì, xoay người trở lại bên bàn, mở ngăn kéo lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho nai con, lại nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

      A Tư, em huyện Thông rồi, đừng lo lắng, em chăm sóc tốt bản thân. Ngoại trừ vì công việc cần, còn có nguyên nhân khác là em và mẹ từng ở đó mấy tháng khi còn bé, cho nên, em phải , chờ em trở lại có được ?

      2 giờ 10 phút, bây giờ 4 rưỡi rồi, chân mày Đằng Cận Tư nhíu chặt, điện thoại ở đó có tín hiệu, xem ra nai con vào khu vực núi, đáng chết! Chỗ nguy hiểm như vậy mà cũng dám ? Đây là đùa giỡn sao? Trong lòng lo lắng chất chồng, quấy nhiễu khiến cho cách nào yên lòng làm việc.

      Bấm số nội bộ của Nam Cung Thần, kêu cậu ta vào, “Mấy ngày nay quan sát tỉ mỉ tình hình tai nạn ở huyện Thông, mặt khác, chuẩn bị vài xe đồ tốt, nhanh chóng vận chuyển qua đó cho tôi!”

      Nam Cung Thần hơi mơ hồ, phải hôm qua mới quyên góp mười triệu sao? Tại sao còn chuyển đồ qua? Lòng nhân từ của cậu chủ bành trướng quá lợi hại, để cho có phần nghĩ ra.

      “Dạ, thuộc hạ làm ngay.” Lúc xoay người chuẩn bị rời lại bị gọi lại.

      “Từ giờ trở , huyện Thông xảy ra bất kỳ tình huống gì đều phải báo cáo cho tôi, sót chữ.”

      “Cậu chủ, tôi có thể hỏi câu… tại sao ?” Nam Cung Thần nơm nớp lo sợ nhìn về phía cậu chủ, quan sát vẻ mặt của cậu chủ, phát sắc mặt nặng nề, giọng nghiêm túc trước nay chưa từng có.

      “Nai con tới đó phỏng vấn.”

      “Hả… Lương tiểu thư ấy huyện Thông rồi hả?” Nam Cung Thần kinh hãi lần nữa, ngay cả chuyện cũng lắp bắp.

      Đằng Cận Tư trả lời, tương đương với chấp nhận, hiểu tâm tình của nai con, việc cần làm quả là hạng mục khó, nếu xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng thôi, khi tình hình tai nạn trở nên nghiêm trọng, tuyệt đối tiếc giá nào dẫn trở lại!

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Huyện Thông.

      Quý Phạm Tây chỉ mặc chiếc áo mưa đứng trong trời mưa to gió lớn, nhìn phía xa sửa gấp đê đập, trong lòng cực kỳ nóng nảy, theo tin tức khí tượng mấy ngày nay, mưa to vốn có khuynh hướng dừng lại, ngược lại càng rơi càng mạnh, đê đập vừa mới sửa xong lại bị tách ra rồi, rất khó tiến hành bước kế tiếp của trình tự làm việc, nhưng tu sửa được, khi vỡ đê, biết dưới hạ nguồn có bao nhiêu dân chúng và hoa màu gặp tai họa, nếu vậy thủy mạn kim sơn *! Hậu quả thể chịu nổi.

      (*) Thủy mạn kim sơn: lũ lụt ngập tràn

      “Thị trưởng Quý, ngài vào trong bạt tránh mưa chút , đổ xuống thân thể như vậy nhất định chịu nổi.” Nhân viên công tác ở bên cạnh tận tình khuyên nhủ.

      “Đội y bác sỹ và vật tư cứu viện đến rồi sao?” Quý Phạm Tây nhíu mày hỏi, bây giờ điều quan tâm hơn cả chính là cuộc sống của những người dân bị nạn ở đây có được đảm bảo , mà chính , hiển nhiên nằm trong phạm vi quan tâm của .

      sáng mai có thể tới, thị trưởng Quý, nếu thân thể của ngài bị quật ngã rồi, vậy mấy người chúng tôi làm sao? Vào trong lều .” Nhân viên công tác ngừng khuyên bảo.

      “Ừ, phái người nghiêm túc gia tăng đốc thúc, mặc dù điều kiện gian khổ, nhưng dù khó khăn chúng ta cũng phải sớm ngày sửa xong đê đập.” Quý Phạm Tây cũng biết mình đứng đây có tác dụng gì lớn, hơi thể kháng cự được nhân tố ảnh hưởng có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu cái, theo nhân viên công tác vào phía trong lều phòng hộ dựng tạm.

      Sau khi vào trong lều phòng hộ cũng nhàn rỗi, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp , đề xuất cảnh sát võ trang quân đội tăng viện, còn chưa kịp xong, tín hiệu liền đứt, lòng gấp như lửa đốt, nhưng gặp phải mưa to gió lớn thiên tai, cũng bất lực, chỉ hy vọng phía nhanh chóng phái lực lượng chi viện, bây giờ có rất nhiều dân chúng bị thương, bị cuốn cũng ít, khiến cho lần đầu tiên cảm thấy ràng sinh mạng sao yếu ớt như vậy, cẩn thận biến mất ngay trước mắt bạn, bất ngờ kịp chuẩn bị.

      Cùng lúc đó, bên trong phòng họp tòa thị chính, thư ký thị ủy triệu tập hội nghị khẩn cấp, thảo luận phương án cứu tế cùng phương án khẩn cấp dự bị, cũng kêu gọi toàn thể nhân viên quyên tiền giúp đỡ nạn dân gặp thiên tai…

      Thị trưởng đích thân tới trường khu vực gặp nạn ròi, đương nhiên thể nhàn rỗi, tín hiệu tới huyện Thông được, điện thoại cũng gọi được, chỉ có thể căn cứ vài phương án cứu tế thông thường để phân bổ công việc, nối song song với cảnh sát võ trang quân đội cùng lính nhảy dù, nghĩ tất cả các biện pháp đưa nhân viên cứu hộ và vật liệu tới khu vực gặp nạn, giảm bớt nhân viên thương vong mức nhất.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Vốn hành trình chỉ cần ba giờ, nhưng bởi vì đường bị tàn phá nghiêm trọng, khiến cho xe chạy tiện, nhiều hơn thời gian dự tính hai giờ, lúc tới huyện Thông là bảy giờ tối, mưa to vẫn tiếp tục trút xuống, gió lạnh xào xạc thổi làn da, nổi lên từng đợt da gà.

      Sau khi xuống xe, Lương Chân Chân ôm chặt hai cánh tay, may mà trước đó chuẩn bị áo khoác dày, trong núi nhanh lạnh hơn trong trong thành phố nhiều, hơn nữa tình huống bão táp dữ dội mưa sa gió giật như tại càng thêm lạnh lẽo, co thở dài, vốn tốt đẹp còn tồn tại, chỉ còn nghe thấy tiếng nước lũ gầm thét rống giận, chôn vùi tất cả tiếng cười vốn thuộc về nó.

      cùng còn vị phóng viên nam trong đài, có bạn cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, dù sao cũng hơn mình hăng hái, buổi tối hai người ngủ trong phòng ở đội cứu viện xây dựng tạm để hoạt động, Lương Chân Chân ngủ được, khoác áo khoác đến bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi “rào rào” đập xuống đất ngoài cửa sổ, tâm tình rất phức tạp, ngước mắt nhìn lên bầu trời tối om, hình như còn gặp khoảng trong sáng bát ngát mênh mông nữa rồi.

      A Tư, bây giờ làm gì? Em biết khi nhìn thấy tin nhắn nhất định sốt ruột lo lắng, nhưng phải em tùy hứng, cũng phải nhất thời xúc động, có số việc, em phải làm vậy, cho em chút thời gian, tin tưởng em được ?

      Sáng sớm ngày hôm sau, rời giường, mặc áo mưa rồi ra bên ngoài, đập vào mắt là cảnh tượng tan hoang do nước lũ đục ngàu và gió lớn cuồn cuộn tàn phá, đẹp đẽ trong trí nhớ mất trong tai họa của thiên nhiên, làm người ta tiếc hận và than thở.

      qua các phòng dựng tạm để hoạt động, bên trong truyền đến ít tiếng khóc mắng cùng tiếng oán than dậy đất của người dân, người cảm thán lẽ trời bất công, hoa màu vất vả sắp đến mùa thu hoạch, nước lũ lại tới, hóa thành hư hết thảy; có người ngồi đằng kia thầm rơi lệ, nhà cửa nhiều năm vất vả khổ cực làm thợ kiếm tiền xây dựng cứ bị phá hủy như vậy, ngay cả dê bò trong nhà, đều bị nước lũ cuốn trôi, ôi…

      Còn có người ngồi chồm hổm mặt đất khóc bù lu bù loa, con trai của chị và đứa nhà cách vách ra sông bơi lội, kết quả đứa nhà bên trở lại, nhưng con trai của rốt cuộc trở lại, đây là nỗi đau sinh ly tử biệt, là nỗi đau mà người mẹ thể tiếp nhận.

      Cái gọi là thiên tai khó tránh, chính là đạo lý này, vạn vật sinh trưởng, lý do của vạn vật, kết quả của vạn vật, chúng ta phải là thánh nhân, dù là ai cũng có cách nào đoán trước được giây tiếp theo xảy ra điều gì, chỉ có thể hưởng thụ tốt mỗi phút giây có.

      Lương Chân Chân dựa theo trí nhớ muốn tìm chỗ từng sống lúc thơ bé, nhưng phía trước hoàn toàn là nước lũ đục ngàu, phía chập chờn vài cọng cỏ lau và mảng lá cây xanh đậm, có đường để , chỉ có thể nhìn về xa, nhíu mày trầm tư.

      “Tiểu Lương, nghe trước mặt tu sửa kênh mương đập lớn, chúng ta đến chỗ đó xem chút.” Đồng nghiệp tiểu Hồ .

      “Ừ, được.” Lương Châp Chân lên tiếng theo phía sau ta.

      Hai người thẳng tới gặp ít chiến sỹ giải phóng quân qua lại, từ đầu đến chân có chỗ nào sạch , mặt, quần áo nhuộm đầy bùn và nước bẩn, cả người đều ướt đẫm, nhưng tinh thần bọn họ vẫn tỏa sáng, câu oán hận nào chạy trợ giúp dân chúng mất của cải tài sản.

      Lương Chân Chân lấy máy chụp hình ra ghi lại vĩnh viễn cảnh sinh động này, hốc mắt dần dần ướt át, đúng là nhóm chiến sỹ gần gũi đáng kính, trong lòng thầm thề sau khi trở về phải viết chuyên đề như vậy, đưa mặt chân nhất cho dân chúng.

      “Chân Chân, sao em lại ở đây?” Giọng quen thuộc vang lên từ sau lưng, Lương Chân Chân thể tin quay đầu, “Quý đại ca?”

      Quý Phạm Tây nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa, lúc đầu còn tưởng mình xuất ảo giác rồi, sao lại có thể nhìn thấy Chân Chân ở đây? Nhất định là vì quá nhớ nhung mà xuất ảo giác…
      Last edited: 11/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 294. Rời khỏi đây trong lúc này

      Editor: Puck

      “Chân Chân, em thể ở đây, nhanh về.” Quý Phạm Tây lo lắng , biết nhất nơi này nguy hiểm cỡ nào, nhưng làm thị trưởng có trách nhiệm ở nơi tiền tuyến giám sát quá trình tu sửa đập lớn và đảm bảo an toàn cho dân chúng vô tội.

      “Quý đại ca, em thể , em tới đây là vì công việc, truyền đưa tin tức mới nhất ở đây ra ngoài là công việc nhiệm vụ của em.” Lương Chân Chân rất quả quyết cự tuyệt.

      Quý Phạm Tây hơi nhức đầu nhìn , “Chú Thẩm biết ? Đằng Cận Tư sao? ta cũng yên tâm để mình em tới đây?”

      “Ba… ba biết, a Tư, ấy… biết.” Lương Chân Chân đáp lại hơi chột dạ, chỗ a Tư, là tiền trảm hậu tấu, vốn cho có bất kỳ cơ hội thương lượng.

      ta biết còn cho phép mình em tới đây? Em biết nơi này nguy hiểm cỡ nào ? Thấy gấp rút tu sửa đập lớn chưa? khi mưa to mấy ngày nữa tiếp phá hủy nó, tất cả làng mạc nơi này trở thành vùng mênh mông, nếu đợi cứu hộ kịp thời chạy tới, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể vùi thân ở đây. Còn nữa, chuyên gia khí tượng dự đoán, mấy ngày nay có thể xảy ra đất đá lở, để quân đội sơ tán dân chúng, đội y tế và vật tư cũng đường vận chuyển tới, em phải rời khỏi nơi này!” Giọng Quý Phạm Tây nghiêm nghị cho cự tuyệt.

      Nghe được ba chữ “Đất đá lở”, trong lòng Lương Chân Chân hơi hồi hộp, sợ là giả, mấy thứ thiên tai và đất đá lở từng thấy TV, hiếm có đích thân tới trường trải nghiệm, trước kia từng tưởng tượng nó nghiêm trọng đến cỡ nào, chỉ có điều ôm vài phần niềm tin, muốn ngắm lại khu vườn tuyệt vời trong trí nhớ.

      , em thể rời .” Mặc dù trong lòng hơi lo lắng mơ hồ, nhưng khi quyết định làm việc gì, quyết tùy ý sửa đổi.

      “Chân Chân, đây phải là chuyện đùa giỡn! Trước mặt thiên tai ở đây, sinh mạng đáng giá đồng! Em biết mình sắp gặp phải cái gì ? lại thể phân thân chăm sóc cho em…” Quý Phạm Tây nóng lòng .

      “Quý đại ca, em còn là đứa trẻ ba tuổi, trông có vẻ rất tiều tụy, tự chăm sóc mình tốt, em qua bên kia xem.” Lương Chân Chân biết muốn tốt cho mình, nhưng đến đây, tuyệt đối thấy về.

      xong liền cùng đồng nghiệp nam trong đài về phía trước, lấy máy chụp hình ghi chép lại cảnh dân quân liều lĩnh ra sức tu sửa đê đập, tới nơi này mới phát tin tức cảm động lòng người quá nhiều, nhiều đến mức thể dùng máy chụp hình ghi chép lại chu toàn. die end danle equuyd donn

      Quý Phạm Tây mím môi thở dài, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chân Chân về phía trước, tính tình quật cường, dễ dàng nghe người khác khuyên bảo, chỉ có thể dặn nhân viên công tác chú ý mật thiết hành tung của , bảo vệ an toàn cho , ngàn vạn lần thể để cho có chút xíu tổn thương nào.

      Lúc xế chiều, mưa càng lúc càng lớn, mưa tầm tã kéo tới, kèm theo gió lớn vù vù, áo mưa ny lông bị thổi “Phành phạch” vang dội, có vài người cầm ô cũng bị cuốn bay, sợ đến mức vội buông tay, chỉ sợ cũng cuốn bay cả bản thân. Công nhân và chiến sỹ sửa gấp đê đập tranh thủ làm việc từng giây, lòng chỉ nghĩ tới nhanh chóng sửa xong nó, để bảo đảm nhân dân ở hạ lưu bị nước lũ làm hại.

      Gió mạnh hơn rồi, mưa càng lúc càng nặng hơn, lộp bộp vỗ lên thân người, đau ê ẩm, đồng nghiệp tiểu Hồ khyên Lương Chân Chân vào trong lều phòng hộ trú mưa mấy lần, nhưng chịu, ánh mắt vẫn tập trung nhìn về phía những chiến sỹ và người dân tu sửa đập lớn, mặt chảy xuống biết là nước mưa hay lệ nóng cảm động, tập trung chỗ, lành lạnh.

      Màn đêm chậm rãi phủ xuống, bốn phía đều rơi vào cảnh trời đất mù mịt, gió dữ quay cuồng, nước sông đục ngàu sóng lớn cuồn cuộn, phát ra tiếng rít gào gầm gừ nặng nề, người dân công vận chuyển bao cát thể bởi vì quá tối, nhìn dưới chân, để ý giẫm hụt, cả người té về sau.

      “Bùm” tiếng, văng lên đống bọt nước, ta lớn tiếng la cứu mạng, những người bên cạnh lộ ra vẻ mặt khổ sở, muốn cứu nhưng lại sợ cứu, đầu tiên tới nước sông sâu, chỉ nhìn nó cuồn cuộn cùng tốc độ dâng trào là có thể dự đoán được tỷ lệ cứu người cao bao nhiêu, đó là vô cùng mong manh! Nhưng bên cạnh vẫn có chiến sỹ giải phóng quân nhảy xuống, dũng sợ nước lũ đục ngàu, mấy lần nhấp nhô đều tìm được người, người chiến sỹ chỉ có thể bơi xuống dưới, cuối cùng, rốt cuộc ở ngoài mười lăm mét tìm được người dân công vừa té xuống, ý chí cố chịu đựng đỡ người dân công ra khỏi mặt nước, bơi vào bờ, nhưng bởi vì sóng gió quá lớn, thế nước chảy xiết, người được người chiến sỹ cứu, nhưng chính bản thân người chiến sỹ lại bị nước cuốn rồi.

      Lương Chân Chân đứng ở bên bờ nhìn ràng cảnh này, nước mắt như sương mù che cặp mắt , các chiến sỹ giải phóng quân đáng , các là người đáng được đời này tôn kính nhất, lẩm bẩm trong lòng, đồng thời cũng cảm thán sinh mệnh yếu ớt, cứ trong nháy mắt như vậy, sinh mệnh tươi đẹp biến mất trước mắt , hai chân tự chủ định về phía trước, khoảng cách càng gần vị trí dao động lòng người, nhưng ngờ bởi vì thời gian dài xói mòn mà mặt đất sụp xuống, vừa vặn giẫm hụt, suýt chút nữa rơi xuống dòng chảy đục ngàu cuồn cuộn, ngay trong lúc dầu sôi lửa bỏng.

      “Em muốn sống nữa sao?!” Quý Phạm Tây đứng ở phía xa chú ý , khi thấy tự chủ bước ra phía trước bị sợ đến mức trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, mấy bước vọt tới kéo đến khu vực an toàn.

      “Em… Em cố ý, em biết chỗ đất ấy trống rỗng.” ra Lương Chân Chân rất sợ, tim vẫn nhảy “thịch thịch thịch” ngừng, nếu như có Quý đại ca ở phía sau kịp thời kéo lại, có thể giống như chiến sỹ giải phóng quân vừa rồi , bị nước sông giận dữ nuốt còn thấy bóng dáng tăm hơi? Ngay cả thi thể cũng tìm được?

      Nếu như vậy, mẹ Diệp và ba nhất định đau lòng muốn chết; Quý đại ca vô cùng tự trách trong lòng, trách bản thân bảo vệ tốt cho mình; Giai Ny và Cát gia nhất định hận mình cả đời, thành quỷ cũng bỏ qua; mà a Tư, trong lòng ấy đau, cách nào thừa nhận, cũng cách nào vứt bỏ người .

      Nghĩ tới đây, biết mình nên sống tốt, cõi đời này còn có nhiều bạn bè và người quan tâm thương cưng chiều như vậy, coi như là vì họ, phải sống tốt.

      phải cố ý? Nếu như vừa rồi mắt tinh tay nhanh, em biết xuất hậu quả nghiêm trọng gì ? Em để cho giao phó với chú Thẩm như thế nào? Em để cho … tha thứ cho như thế nào?” Cảm xúc của Quý Phạm Tây rất kích động, trong tròng mắt đen là say đắm và cưng chiều trần trụi. dieendaanleequuydonn

      “Quý đại ca, xin lỗi, sau này em thế nữa.” Lương Chân Chân sớm cảm thấy Quý Phạm Tây có tình cảm với , chỉ có điều cách nào đáp lại mà thôi, mà lúc này, càng cảm nhận ràng phần tình cảm cực nóng trong mắt , nhưng vẫn có cách nào đáp lại.

      Tình , có ai đúng ai sai, càng có chữ công bằng, có lúc trễ bước phải bỏ lỡ cả đời. Nếu như, gặp người đàn ông Quý đại ca này trước, có lẽ cuộc đời giống vậy, nhưng cuộc đời có nếu như, chỉ chữ duyên phận.

      “Chân Chân, ngày mai em theo xe vật tư cứu viện trở về, nơi này phải là nơi em ở lại, dù là công việc cũng được! Công việc có thể đổi, nhưng sinh mạng thể làm lại.” Giọng Quý Pham Tây rất kiên định.

      Chuyện tới lúc này, Lương Chân Chân cũng thể ra , tới nơi này phải hoàn toàn vì công việc, “Quý đại ca, năm ba tuổi, mẹ từng dẫn em tới đây ở mấy tháng, quãng thời gian đó là lúc em vui vẻ nhất, bởi vì bị hàng xóm và những người bạn khác chửi là con hoang có ba, dân chúng nơi đây rất thuần phác, trợ giúp có lòng riêng, cũng khiến cho mẹ em tìm được lòng tin vào cuộc sống.”

      Quý Phạm Tây ngờ Chân Chân còn có quãng thời gian quá khứ như vậy, nghĩ đến cuộc sống thơ bé của nhất định là sống đầu đường xó chợ, nếm hết lạnh ấm thế gian, từng bị nhiều người chê cười, khỏi càng thêm thương .

      “Chân Chân, hiểu tâm tình của em, nhưng tình thế hôm nay em cũng thấy đấy, phải người có thể khống chế được, lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống bất ngờ, tùy thời đều có thể thấy sinh mạng sống sờ sờ trước mắt chúng ta biến mất, em chịu được sao?” Đau lòng đau lòng, nhưng thực tế nghiêm trọng vẫn khiến tự hỏi lý trí.

      Lương Chân Chân trầm mặc , sao lại biết những điều Quý đại ca , từng sinh mạng biến mất trước mắt , đều là khảo nghiệm đối với trái tim , để cho có cách nào bỏ qua.

      “Được, nếu ngày mai vẫn là tình trạng này, em trở về.” tỏ vẻ thỏa hiệp và nhượng bộ, sinh mạng sao quý giá, thể lấy ra đùa giỡn, phụ trách chính mình, cũng chính là phụ trách những người và quan tâm .

      Quý Phạm Tây thấy đồng ý, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng vui mừng đồng thời kèm theo mất mát, lần từ biệt này, biết khi nào mới được gặp lại, càng biết lần sau gặp mặt, thân phận của là gì…

      Khi vẫn còn mơ màng, giọng Lương Chân Chân lại vang lên bên lỗ tai : “Mượn lời khuyên em, cũng nên ở lại chỗ này, đừng với em cái gì mà trách nhiệm của thị trưởng, là người phàm, phải thần gì cả, điều kiện đầu tiên để phụ trách quần chúng nhân dân chính là bảo trọng tốt thân thể của mình. Hơn nữa, cũng phải suy nghĩ vì bác trai bác , còn có bạn bè quan tâm , chúng em đều hy vọng có thể tiếp tục kiên trì. Cho nên, muốn em có thể , cũng phải theo em.”
      Last edited: 11/1/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :