1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 19 : Kêu lên, tôi thích nghe

      Người đàn ông vẫn thèm quan tâm mà rong đuổi như cũ, dùng sức như vậy, vô tình như vậy. . . . . .

      Đằng Cận Tư bị mềm mại xiết chặt bao bọc đến đặc biệt thoải mái, nhìn này nhạt nhẽo tầm thường, vậy mà luôn có thể mang đến cho cảm giác mất hồn.

      Quan trọng nhất chính là cậu của cư nhiên có cảm giác với , ở trước mặt những phụ nữ khác lại cứng lên được, con mẹ nó đúng là gặp quỷ!

      Lương Chân Chân cắn môi chống đỡ những cái va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, khó chịu trong người dần dần chuyển thành loại cảm giác vui sướng lạ lẫm, làm cho cảm thấy rất xấu hổ, đôi chân lập tức quấn lên ngang hông cường tráng của ta, thể chịu nổi.

      Sau lưng chống đỡ cánh cửa cứng ngắc làm rất đau, sóng nhiệt trong cơ thể từng đợt từng đợt càng nhanh hơn, đánh sâu vào khiến cả người nóng lên, cổ họng tự chủ được khẽ rên ra tiếng.

      Sau khi kịp phản ứng lại lập tức cắn chặt môi dưới, để mình phát ra thanh nào nữa.

      "Kêu lên, tôi thích nghe." Đằng Cận Tư ghé vào bên tai phà hơi, ngón tay chậm rãi sờ lên gương mặt của .

      Sức lực kia khiến Lương Chân Chân đau đớn hít vào hơi, ngón tay của để ở chỗ bị tát cái, "Á" là đau!

      Nghe kêu đau, Đằng Cận Tư hừ lạnh tiếng, xem mình được làm từ đậu hủ sao? thể chạm vào sao? Càng như vậy càng muốn dạy dỗ .

      Dưới ánh đèn lờ mờ, đột nhiên tròng mắt đen láy của trở nên lạnh thấu xương, chỉ vì nhìn thấy bên trái mặt của Lương Chân Chân hơi sưng đỏ, ngón tay vuốt ve nhàng, cánh môi lạnh lẽo mím thành đường thẳng.

      "Ai đánh?" Giọng lạnh lẽo như có như , giống như chút để ý, lại giống như rất để ý, làm cho người khác nhìn thấu cảm xúc chân của .

      "Cái . . . . . . Cái gì?" Lương Chân Chân chỉ cảm thấy mặt đau rát, phía dưới càng đau, khuôn mặt nhắn nhăn lại, đầu óc ngừng hoạt động.

      Đôi mắt đen láy của Đằng Cận Tư híp thành đường ngang, lộ ra tín hiệu nguy hiểm, ngón tay càng thêm dùng sức, cho đến khi Lương Chân Chân đau đến kêu thành tiếng mới từ từ buông lỏng.

      "Tôi. . . . . . Tôi cẩn thận bị ngã." Lương Chân Chân ấp úng giải thích, mặc kệ là ai đánh, có liên quan đến ta.

      " cẩn thận bị ngã? sao?" Giọng của Đằng Cận Tư mặn nhạt, nhưng lại mang theo khí phách khiến người khác thể bỏ qua, giống như là trời sinh vương giả, lộ ra uy nghiêm bẩm sinh.

      Động tác ở phía dưới cũng nhàn rỗi, xâm nhập mạnh mẽ, thẳng đến hai chân của Lương Chân Chân khẽ run, khẽ nhếch môi ngừng thở dốc, cảm giác như ở trong nước sôi lửa bỏng thể tự thoát ra được.

      Giống như chịu loại cực hình, cố ý từng đao lăng trì cơ thể và tim của , cố ý treo ngược , cố ý để cho muốn lên cũng lên được, muốn xuống cũng xong.

      tóm lại, chính là cho thoải mái.

      "Ưm. . . . . ." Lương Chân Chân khó nhịn kêu rên, hiểu người đàn ông này bị sao đây? Sao đột nhiên trở nên mãnh liệt như vậy? chút cơ hội thở dốc cũng cho .

      đêm, Đằng Cận Tư giống như con dã thú hung mãnh, tận tình "sủng ái" dưới người, cho đến khi chịu nổi ngất , mới nhàng vuốt ve mặt của .

      "Lần sau, phải ngoan chút, nếu , tôi làm đau hơn." Khóe miệng lộ ra lạnh lẽo.

      Chỉ tiếc Lương Chân Chân nhìn thấy, nếu nhất định sợ đến mức giật mình thức dậy trong cơn mơ.
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 20 : Con mồi trốn thoát đâu

      Sáng ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Lương Chân Chân làm sau khi tỉnh lại chính là vọt vào phòng tắm rửa sạch tất cả dơ bẩn người, nhưng cho dù có tắm rửa ra sao, màn xảy ra tối hôm qua đều trước mắt, nhất là những mảng xanh mảng tím người, càng nhắc nhở người có bao nhiêu dơ bẩn.

      "Hức hức. . . . . . Hu hu. . . . . ." ngồi xổm người xuống cuộn mình, mặc cho nước nóng chảy người, bi thương trong lòng lan tràn ra.

      Nếu như khuya ngày hôm trước hoan ái với ác ma là bất đắc dĩ, là vì phí phẫu thuật cho mẹ Diệp, như vậy tối hôm qua là gì đây?

      Tại sao người đàn ông này chịu bỏ qua cho mình, phụ nữ đời này rất nhiều, cả đống người còn xinh đẹp hơn , tại sao cố ý tìm ?

      như vậy, còn có tư cách gì có được tình đây?

      biết là nước mắt hay nước từ vòi sen chảy xuống, tầm mắt của dần dần mơ hồ, nhịn được nữa lớn tiếng khóc. . . . . .

      Sau khi ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, mới nhìn thấy tấm chi phiếu bàn, năm trăm vạn, nhưng hề khiến vui lên được, thèm nhìn tới liền trực tiếp ra khỏi cửa phòng.

      muốn, chút cũng muốn, nếu như cầm tiền, ta xem mình là loại phụ nữ bán mình, chừng lần sau còn đến tìm mình, thể! Tuyệt đối thể lấy!

      Chuyện tối ngày hôm qua xem như là bị chó điên cắn , bao giờ muốn có lần thứ ba nữa!

      Nhưng những chuyện này cũng chỉ là ý nghĩ ngây thơ của , con mồi mà Đằng Cận Tư nhìn trúng há để cho ?

      *****

      Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Đế Hào Tư, tầng 68 bên trong phòng làm việc xa hoa của tổng giám đốc.

      Giờ phút này bốn người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi ngồi trong phòng, người cà lơ phất phơ nghiêng người dựa vào ghế sa lon bằng da là Tứ thiếu Mạc Đông Lăng, đảm nhiệm cái ghế CEO của giới giải trí danh tiếng, là đại thiếu gia phong lưu phóng khoáng.

      Có thể so sánh với Phan An (*), khôi ngô tuấn tú, trời sinh đôi mắt đào hoa, luôn cười như cười, làm cho người khác đoán ra rốt cuộc ta suy nghĩ gì.

      (*):phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.

      Người đàn ông lười biếng tùy ý dựa vào cửa sổ, có đôi mắt mê ly màu xanh nhạt, lúc nhíu mày, mênh mông sóng nước, khí chất ôn hoà khiến người khác sinh ra cảm giác thân thiết, gương mặt như tiểu thiên sứ chính là Nam Hoa Cẩn, mọi người gọi là Tam thiếu, ra người quen của đều biết, hề dịu dàng, ngược lại là ——hóa thân gian ác.

      Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Paris, thế giới có vô số cửa hàng ‘Phi Sắc’ do mở, trang phục do thiết kế đều được tất cả phụ nữ tranh nhau mua.

      Người đàn ông đối diện với Tứ thiếu —— Nhị thiếu Nông Dịch Tiêu, là tên ăn chơi siêu cấp, hưởng thụ tài sản của gia đình, gương mặt lịch luôn cười nhạt, hai chân chồng lên nhau đặt lên bàn hội nghị, thỉnh thoảng ngước mắt, có loại sắc bén, khiến cho người khác dám khinh thường.

      là Thiếu Đông Gia của tập đoàn hàng Hồng Viễn, là phi công tiêu biểu, khắp nơi thế giới đều có dấu chân của .

      Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng ngồi ghế da ở giữa, ngũ quan (*) như điêu khắc, đôi mắt đen như mực tựa như hồ sâu lộ ra lạnh lùng và uy nghiêm khiếp người, chính là Đằng Cận Tư —— Tổng giám đốc của tập đoàn Đế Hào Tư, trong mười người giàu nhất thế giới.

      (*): Ngũ Quan gồm Mắt, Tai, Miệng, Mũi, Mày.

      Trời sinh vương giả, vô cùng khí phách và thân phận tôn quý khiến cho người khác thể xem thường và đắc tội.

      Bốn người bọn họ quen biết khi còn học, đánh nhau quen biết, dùng sức mạnh xem ai là lão đại, sau đó theo thứ tự lên, cuối cùng người chiến thắng chính là Đằng Cận Tư —— hoàn toàn xứng đáng làm lão đại.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 21. Muốn chơi, vậy đánh lớn chút.


      Từ đó về sau, bốn người bọn họ kết nghĩa em, có phúc cùng hưởng, cũng được mười hai năm rồi, tình cảm chưa bao giờ thay đổi, khiến cho người ta ngưỡng mộ.

      Tuy nhiên mấy năm nay gặp nhau ít mà xa cách nhiều, nhưng bất kể là khi nào gặp mặt, đều thân thiết như lúc đầu.

      “Đại ca, nghe mới phá thân à?” Ánh mắt của lão tứ Mạc Đông Lăng đầy ranh mãnh, phải biết rằng ba người bọn họ kính trọng đại ca thủ thân như ngọc ba mươi năm rồi! Chuyện lớn như vậy dĩ nhiên phải ăn mừng.

      “Phụt!” Lão nhị Nông Dịch Tiêu che miệng cười trộm, ngờ lại liếc thấy đôi mắt đen láy rét buốt như sương của đại ca, sợ hãi vội vàng mím môi.

      “Từ khi rời khỏi trường học, lâu lắm rồi chúng ta đọ sức rồi, chi bằng, tối nay ?” Đằng Cận Tư tà ý nhếch môi, đáy mắt hề có ý cười, nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống 30 độ.

      Mạc Đông Lăng liên tục khoát tay ngừng, gương mặt khóc lóc nhăn lại như cái bánh bao. “Lão đại, em sai rồi, em muốn làm bao cát bằng thịt.”

      Nghĩ tới tràng đọ sức thời đại học kia, hối hận đến xanh ruột, đều tại cha lúc cho học võ Thiếu lâm, hại gượng dậy nổi, chao ôi. . . . . Nghĩ lại chuyện cũ thấy mà kinh!

      “Đại ca, em mới phát sân Golf ở Pháp rất khá, bây giờ vẫn chưa muộn hay chúng ta bay qua, chơi trận?” Ý định của Nông Dịch Tiêu là: đánh đòn phủ đầu, dời lực chú ý.

      Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cái, sớm quen với giảo hoạt đó của , ngón tay gõ bàn. “Nếu muốn chơi, vậy cược lớn chút.”

      “Được, đánh cược càng lớn càng tốt.” Lão tam Nam Hoa Cẩn vẫn trầm mặc cười vô hại như đứa bé, ra là kẻ tà ác nhất trong bốn người. (⊙o⊙)

      Mạc Đông Lăng nhìn hồi rồi nhếch miệng, lão tam là người thuộc phần tử tà ác, lúc nào chả xúi giục làm loạn! Lần nào cũng là người la hét muốn đánh cược, kết quả mỗi lần thua đều là lão giấy! Lão giấy bị ngươi hại thảm rồi!

      Nhớ ngày đó tướng mạo ta thanh tú, lịch , người đàn ông mặt trắng ấy đâu mất rồi, lại còn lo sợ đánh hỏng . Sau này mới biết là bị vẻ bề ngoài của ta lừa, con sói xám lớn khoác tấm da dê người.

      Đôi mắt màu xanh lục của Nam Hoa Cẩn mênh mông, rảnh để ý đến kháng nghị của lão tứ, chính là muốn chơi lớn, càng kích thích càng hứng thú.

      “Được rồi, cứ quyết định vậy , tám giờ tối, Liệp Ưng tầng chót chờ các chú ~~ đó có toàn bộ thiết bị, đầy đủ các loại phục vụ, muốn cái gì có cái đó.” Nông Dịch Tiêu cười rất mờ ám.

      cần.” Đằng Cận Tư rất bình tĩnh thành , mặc dù ghét phụ nữ như trước, nhưng vẫn làm được loại chuyện đó, chỉ có kia là ngoại lệ.

      “A! Lão đại, chẳng lẽ . . . .” ( tiện ra ‘căn bệnh’ kia) Mạc Đông Lăng cố nhịn nới ra mấy chữ sau, tính tình của lão đại nhất, có điều, vì muốn bị tàn phế nên phải nhịn.

      Ánh mắt lạnh lùng của Đằng Cận Tư liếc qua cái, Mạc Đông Lăng lập tức ngoan ngoãn câm miệng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiểu mà.

      có hứng thú với những người phụ nữ khác.” Đằng Cận Tư nhàn nhạt .

      “Cái gì? Còn có chuyện lạ này nữa sao?” Mạc Đông Lăng kinh ngạc hỏi.

      Nam Hoa Cẩn và Nông Dịch Tiêu đồng thời cau mày, quả nhiên rất kì lạ, xem ra khúc mắc của đại ca vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ được, nhưng mà cuối cùng bước tiến lớn, dấu hiệu tốt!

      “Nếu , mang kia theo ?” Nông Dịch Tiêu dựa nguyên tắc từ trước tới nay của bốn người.
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 22. tệ, đủ kích thích.



      “Nếu , mang kia theo ?” Nông Dịch Tiêu dựa nguyên tắc từ trước tới nay của bốn người.

      cần.” Đằng Cận Tư nhất quyết từ chối, liên tục muốn hai buổi tối, hơn nữa mặt lại có vết thương, thích hợp ra ngoài, nhưng quan trọng hơn hết: chỉ là con mèo hoang bướng bỉnh thôi.

      Đợi trở về từ từ thuần phục.

      Nghe đại ca từ chối thẳng thắn như vậy, trong mắt ba người Nông Dịch Tiêu bọn họ đồng loạt dâng lên tia cực kì hứng thú, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? Lại có thể phá thân của đại ca bọn họ, còn khiến đại ca thủ thân như ngọc! Quá thần kì! Nhất định phải tìm hiểu cho mới được!

      Lương Chân Chân lớp học nhịn được ‘hắt xì’ cái, làm bạn học trong lớp nhìn chằm chằm, 囧囧 sờ mũi, yên lặng cúi đầu vẽ vòng vòng, ngẫu nhiên thôi mà, phải cố ý.

      “Hay là bây giờ chúng ta suy nghĩ xem, đánh cược cái gì?” Nam Hoa Cẩn ưu nhã đứng bên bệ cửa cầm ly cao cổ, môi mỏng khẽ nhấp rượu đỏ trong ly, dính chút môi, trông rất mê hoặc.

      “Phe thua nhảy xuống Thái Bình Dương?” Nông Dịch Tiêu nhướng mày.

      “Cái này cổ lỗ sĩ rồi, hay là, mang theo mỹ nữ vào rừng rậm đầy dã thú “này nọ í ẹ” đêm?” Mạc Đông Lăng cười hì hì .

      Kết quả nhận được cái nhìn khinh bỉ của ba người kia, đích thực là Hoa Hồ Điệp, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng, chút mục tiêu cũng có.

      “Được rồi, coi như tôi chưa gì.” Mạc Đông Lăng sờ sờ mũi, trong lòng phát điên: đề nghị của tốt chỗ nào? Nhiều kích thích càng mới mẻ độc đáo a! chừng đám thú rừng lại kéo tới xem, tuyệt đối là sáng kiến lớn nha!

      phải Las Vegas có cái chợ đêm sao? Chỗ chợ đêm đó bán đấu giá được xem là công bằng nhất thế giới, chi bằng, phe thua trở thành vật đấu giá, công khai mua bán?” Nụ cười bên khóe môi Nam Hoa Cẩn rất sâu, giống như đóa hoa túc, diêm dúa lẳng lơ đầy tà ác.

      Mạc Đông Lăng và Nông Dịch Tiêu cùng hít sâu hơi, phe thua trở thành vật đấu giá ở chợ đêm? phải chứ! Chỉ có lão tam tà ác bại hoại mới nghĩ ra được cách này! Chơi cược lớn quá!

      Nhưng tuyệt đối thể để cho gian kế của ta thành công được!

      Vì vậy, bốn con mắt cùng lúc nhìn về đại ca, hi vọng mở miệng ngăn cản đề nghị của lão tam, dù sao chợ đêm ở Las Vegas nổi tiếng hỗn loạn, giang hồ loạn đảng nhiều vô kể.

      Nhưng có thứ, đó chính là công bằng.

      Chỉ cần đứng sàn đấu giá, khi bị người ta mua rồi, ai có quyền phản bác.

      Đây cũng chính là lý do làm cho nơi ấy trở thành nơi kinh khủng, bởi vì người mua rất phức tạp, biết bị hạng người nào mua, mà chờ đợi__chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

      Bỏ trốn, chỉ là mơ mộng hão huyền!

      Bởi vì có chạy trốn tới nơi nào nữa, đều bị toàn thế giới truy nã, cho đến khi sinh mạng kết thúc mới thôi.

      Lông mày Đằng Cận Tư nhíu lại, nhàn nhạt liếc mắt tựa vào bên cửa sổ cạnh lão tam, “ tệ, đủ kích thích.”

      Giây phút ấy, lòng của Mạc Đông Lăng và Nông Dịch Tiêu lạnh toát, hai người này đúng là đại phúc hắc vô địch, trời ạ! Ván này chơi lớn quá rồi.

      Nghe đại ca đồng ý, Nam Hoa Cẩn cười vui vẻ ngây thơ như em bé, “Dĩ nhiên, nếu bị kẻ tồi tệ mua, ba người còn lại nghĩ cách cứu người kia ra ngoài, nếu như cố chịu được, vậy để tự nghĩ cách trốn ra .”

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 23. Coi trọng bé kia.

      “Lão tam, cẩn thận mang mạng mình vào chơi luôn .” Mạc Đông Lăng oán hận lên án, gương mặt là ngây thơ, ra là tâm hồn đen tối. ~~~~(>_<)~~~~

      sao cả! Dù sao mấy ngày nay cũng nhàm chán quá, thỉnh thoảng nên kích thích thêm chút, phải là thể.” Nam Hoa Cẩn vén vén tóc rơi trán như trẻ con, cười đến cực kì vui vẻ.

      Trong nháy mắt, Mạc Đông Lăng liền hóa đá, thấy chuyện với tên này là hại chết tế bào não, làm tổn thương người ta rồi.

      Khóe miệng Nông Dịch Tiêu co giật mấy cái, tình huống bây giờ mặc dù là 2-2, nhưng đại ca đồng ý vậy chỉ còn cách làm theo thôi, ai bảo khơi mào trước làm gì, cái này gọi là tự đào hố chôn mình.

      Thừa dịp chưa bắt đầu cuộc chơi, muốn bay sang Pháp thắp hương bái Phật phù hộ mình ngàn vạn lần được thua, bằng cuộc đời tan nát, bản chất đen tối của chợ đêm đấu giá ở Las Vegas mấy người bọn họ biết rất , là lừa gạt!

      Ngu ngốc! Ngươi đúng là ngu ngốc hàng giá ! Đều tại ngươi nghĩ ra chủ ý thối tha! Mạc Đông Lăng giận dữ nhìn chằm chằm Nông Dịch Tiêu ngồi đối diện, chẳng trách chỉ là xứng danh lão nhị, cực kì cực kì ngu ngốc!

      Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

      “Vào .” Đằng Cận Tư ra lệnh, giọng rất uy nghiêm.

      Nam Cung Thần đẩy cửa vào, liếc nhìn nhị thiếu gia và bộ dạng tinh thần sa sút của tứ thiếu gia trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, phải bốn người này lại mở trò đánh cuộc gì đấy chứ?

      Vừa nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục dậy sóng của tam thiếu gia, Nam Cung Thần thầm nhủ tiếng được: vị thiếu gia này tuyệt thể đắc tội, nếu chết thế nào cũng biết.

      Trong ấn tượng của , kết quả mỗi lần đánh cược của mấy vị thiếu gia, thường thua thảm nhất là tứ thiếu, tiếp theo là nhị thiếu, giữ vững ngai vàng thắng trận là ông chủ của mình, tam thiếu luôn giữ nguyên vị trí thua thắng, là cao thủ!

      “Nam Cung, sắc mặt cậu kém quá.” Nam Hoa Cẩn cười híp mắt .

      “Tam thiếu gia lợi hại, liếc qua là nhìn ra thân thể tôi bị chút bệnh , dám giấu gì, hai ngày nay hơi. . . đau bụng” Nam Cung Thần đưa tay lau mồ hôi trán cái, cười rất gượng gạo.

      “Phụt!” Thiếu chút nữa Mạc Đông Lăng phun ngụm nước vừa uống ra, cao hứng thể trêu chọc : “Tôi cái tên tiểu tử cậu, cậu dễ thương hơn chàng Tư Đồ Duệ nhà tôi rồi đấy, suốt ngày chỉ bày ra mặt nghiêm trang làm việc, uổng phí, nhìn chán chết được.”

      Tính tình Tư Đồ Duệ tương đối lạnh lùng, ít , phụ trách công việc rất nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với tính cách của ông chủ ta, càng phí lời nhiều với Nam Cung Thần nửa câu.

      “Đại ca, em thấy Tư Đồ thích hợp ở bên cạnh hơn Nam Cung đấy.” Mạc Đông Lăng sờ sờ cằm , chịu nổi bộ dạng giải quyết công việc cứng nhắc của Tư Đồ Duệ, đau đầu.

      Nam Cung Thần rất 囧, biết nên bày ra vẻ nặt gì mới được, bốn vị thiếu gia này, ai cũng thể đắc tội a!

      “Chú muốn đổi?” Ánh mắt lạnh lẽo của Đằng Cận Tư nhìn lên Nam Cung Thần đứng trước mặt.


      , muốn, tôi chỉ muốn theo ông chủ thôi.” Nam Cung Thần bị ánh mắt sắc bén đen láy của nhìn chằm chằm đến nỗi hai chân mềm nhũn ra, vẻ mặt như đưa đám xua tay lia lịa từ chối, trong lòng ngừng oán trách: tứ thiếu gia, bình thường tôi thù oán với ngài, sao ngài nỡ hại tôi như vậy!

      Lúc này lông mày của Đằng Cận Tư mới hài lòng giãn ra, bắt đầu chuyện chính . “Dự án thu mua đất đai ở thành phố D do cậu phụ trách theo dõi, cần phải nắm bắt lấy.”

      “Dạ, tối nay tôi tự mình đến thành phố D chuyến, liên hệ ổn thỏa rồi, Đằng thiếu gia xin cứ yên tâm.” Nam Cung Thần thay đổi thái độ cợt nhả vừa rồi, nghiêm túc trả lời.

      Thân là trợ lý, công việc đảm trách trước nay vẫn luôn tận tâm hoàn thành, nếu sao có thể ngây ngốc ở bên cạnh Đằng thiếu sáu năm, năng lực thể nghi ngờ.

      “Mặt khác, kia, mấy ngày tôi có ở đây cậu phải trông chừng cho kỹ.”
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :