1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 246: Múa đơn độc
      Editor: ChiMy

      Quý Phạm Tây về phía trước chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Đằng Cận Tư nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng khỏi nhếch lên cười lạnh, " ra là Đằng thiếu gia chỉ cố làm ra vẻ tự nhiên, ra đứng chờ ở đây là có mục đích riêng sao?"

      Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cái, "Tôi chỉ muốn xác nhận vào cùng mà thôi, có đôi khi, vẫn nên biết điều tốt hơn."

      "Tôi nghĩ người nên biết điều phải là Đằng thiếu gia mới đúng, từ ba năm trước vào lúc tin tưởng Chân Chân, mất tư cách ở bên ấy!" Đối mặt với tình địch, Quý Phạm Tây hề yếu thế.

      "Thị trưởng Quý, có tư cách gì đứng ở đây phê bình tôi?" Trong mắt Đằng Cận Tư phát ra ý lạnh khiếp người, khóe môi hơi nhếch lên thể vô tình, dịu dàng và si tình của đều chỉ dành cho người, đó chính là nai con của , trừ ở trước mặt và người thân nhất mới thể ra bộ mặt chân , còn những người khác chỉ có thể thấy gương mặt máu lạnh vô tình của .

      Trong lòng nghĩ thầm: Sao Quý Phạm Tây biết được ràng như thế? Chẳng lẽ giữa ta và nai con quen thuộc đến mức còn gì giấu nhau rồi sao? Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, hận thể hung hăng đánh người đàn ông ở trước mắt.

      "Nếu như có thể tự mình hiểu lấy, nên cách xa Chân Chân, thương tổn gây ra cho ấy vượt qua hiểu biết của , mà cố tình những thứ đó mới làm cho Chân Chân đau lòng thấu xương." Quý Phạm Tây cũng phải ăn chay lớn lên, sau ôn hoà cũng có mặt cương nghị của đàn ông.

      Đằng Cận Tư nheo tròng mắt đen lại, lời của Quý Phạm Tây có ý gì? Chợt nhớ đến Lê tử từng bảo nhớ lại ba năm trước còn xảy ra chuyện gì qua, nhưng cho dù như thế nào mình cũng nghĩ ra, bây giờ nghe giọng điệu Quý Phạm Tây, chẳng lẽ ta biết gì?

      " ràng cho tôi! cái gì mà tôi biết làm tổn thương nai con sâu nhất?" Khuôn mặt của tàn bạo, ý lạnh trong tròng mắt đen như muốn xuyên thấu Quý Phạm Tây.

      Mà hiển nhiên Quý Phạm Tây giải đáp câu hỏi của , hừ lạnh tiếng, " Tôi thay Chân Chân chuyện mà ấy muốn cho , tự suy nghĩ kỹ !"

      Dứt lời, liền qua ta, muốn phòng Gym rèn luyện cơ thể.

      Đằng Cận Tư siết chặt quả đấm, cố nén kích động muốn đánh ta, biết chỉ dựa vào vũ lực giải quyết được vấn đề, hơn nữa đánh nhau khiến nai con vui, mặc kệ ta có quan hệ gì với nai con, dù sao hai nhà bọn họ cũng có quan hệ nhiều đời, vì vậy, thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu những cố gắng trước kia đều uổng phí.

      Nhưng mà nghĩ ra mình còn làm chuyện gì thương tổn đến nai con? Chẳng lẽ còn có chuyện nghiêm trọng hơn việc tin tưởng hay sao? Là trước hay là sau chuyện đó?

      loạt vấn đề xoay quanh , cho nên còn tâm trạng chơi bóng, đánh xuống, hoàn toàn có tâm trạng, thua liên tiếp, làm cho người khác mở rộng tầm mắt.

      "Đằng thiếu gia, đừng nhường cho tôi chứ? Trận bóng này còn chưa phát huy được phần ba bình thường, rất ràng, tôi dám đảm đương!" Tổng giám đốc tập đoàn Đường Vũ cười ha hả trêu ghẹo .

      "Bình thường, chúng tôi đều thua, chẳng lẽ là ngày hôm nay cơ thể của Đằng thiếu gia khó chịu sao?" Tổng giám đốc tập đoàn Viễn Sơn vội vàng tiếp.

      "Mấy người chơi , tôi trước." Đằng Cận Tư buông gậy bóng chày trong tay xuống, cầm khăn lông lên vừa vừa lau mồ hôi, để lại mấy người trố mắt nhìn nhau.

      tới trước cửa câu lạc bộ dường như Đằng Cận Tư chợt nghĩ đến cái gì, xoay người lại vào trong, hỏi nhân viên lễ tân nai con ở phòng vũ đạo nào, qua tìm.

      Xa xa, nghe bên trong truyền đến tiếng nhạc du dương chậm rãi, chỉ tiếc đóng cửa, thể nhìn ràng, chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng màu trắng xuyên qua lớp kính mờ như cánh quạt, khiêu vũ linh hoạt theo tiết tấu nhạc, mặc dù biết tí gì về vũ đạo, nhưng biết múa ba lê, chỉ có múa ba-lê mới nhón chân lên, dùng mũi chân chống đỡ sức nặng của cả người.

      Động tác chuyển động của nhanh chóng liên tục, thỉnh thoảng duỗi người; thỉnh thoảng đá chân; thỉnh thoảng nhảy lên; thỉnh thoảng xoay tròn, hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của , nhảy đến quên mình, kỹ thuật múa duyên dáng uyển chuyển giống như con thiên nga trắng xinh đẹp, múa đơn . . . . . . độc.

      độc, sai, chính là từ này, mặc dù chỉ thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng vẫn nhìn thấu độc của , mỗi động tác, từng cái xoay tròn, đều làm tim của đau như bị ai nhéo, nai con như vậy, hoàn toàn mới với , biết múa đẹp như vậy, với kĩ thuật của e rằng từ bắt đầu luyện múa, tuyệt đối phải sớm chiều có thể làm được.

      ra mình còn chưa đủ hiểu , mặc dù biết có học múa ở đại học Columbia ba năm, nhưng biết có nhiệt tình với nhảy múa như vậy, múa chói lọi rực rỡ như thế, từng cái động tác cũng cho thấy tình cảm của , tận tình múa ở bên trong căn phòng vũ đạo to như vậy, dùng sinh mạng để nhảy múa, giải toả tâm trạng của mình.

      hoàn toàn rung động, màn này cũng khắc sâu vàotrong đầu của , trọn đời khó quên, nai con như vậy làm cho liên tưởng đến mình, càng làm cho thêm đau lòng, muốn ôm , muốn hỏi rốt cuộc chịu oan ức gì, mà đau lòng như thế?

      Ở trong thế giới của , tất cả đều như bị ngăn cách bên ngoài, chỉ còn lại giao thoa của ánh đèn và , phối với nhạc đau buồn, chỉ cảm thấy vô cùng thương cảm, tự chủ nắm chặt quyền, mím chặt môi cố nén kích động muốn đẩy cửa vào, muốn cho biết: thế giới của em hề độc, còn có , mãi mãi ở bên cạnh em.Diễnnnđànnlê quý đônn

      Ngón tay nhấn vào chốt cửa, nhưng vẫn buông ra, xúc động là ma quỷ, thể xông vào như vậy, phải cho nai con gian riêng, vừa "Cám ơn" với mình, thể để cho cảm thấy mình là kẻ bỉ ổi giữ lời.

      Trong lòng thầm thề, về sau để cho nai con múa mình nữa, màn đó quá khắc khoải.

      Lui về phía sau hai bước, xoay người, lẳng lặng rời , rốt cuộc tâm trạng cũng thể bình tĩnh lại.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 247: Tiệc thọ tám mươi của Đằng lão phu nhân ( )
      Editor: ChiMy

      Thứ hai, Lương Chân Chân làm như thường, buổi chiều hôm trước mình múa gần ba giờ đồng hồ ở phòng vũ đạo, cho đến khi cả người còn sức, té ở sàn nhà sáng bóng, cứ nằm mặt đất chừng nửa giờ đồng hồ mới đứng dậy thay quần áo, dường như rất lâu rồi chưa từng thoải mái như vậy, vẫn còn nhớ lần múa đợt trước cách bây giờ hơn năm, trong quá trình múa dùng ngôn ngữ của thân thể để phóng thích toàn bộ cảm xúc của bản thân, biết bao nhiêu lần, cho đến khi mình mệt mỏi cử động được nữa, cũng suy nghĩ được nữa, chuyện này thành quá khứ.

      Đây cũng chính là cách giải toả đặc biệt của , bởi vậy khi còn có thời gian để buồn khổ, sau khi học xong mỗi phút mỗi giây đều dành cho việc học nhảy múa, cho nên mỗi lần bị người khác ức hiếp, tâm trạng tốt thúc giục bản thân tập múa hết lần này đến lần khác, lâu ngày, hình thành thói quen này, vẫn bầu bạn với vài chục năm.

      Dù chỉ múa đơn, cũng có thể làm được rất tốt.

      Mở lịch làm việc, nhìn công việc hôm nay của mình, phải ra ngoài với vị tiền bối, sau đó trở về viết bản thảo phỏng vấn, tuần mới đến, bắt đầu bận rộn rồi đây.

      Lương Chân Chân, cố gắng lên! thể bị bất kỳ khó khăn nào đánh ngã! Trong lòng tự nhủ.

      Cầm cốc lấy nước, làm cho mình ly trà hoa cúc, nhìn mấy đóa hoa cúc trôi bồng bềnh trong cốc nước trong suốt, khóe miệng ra ý cười nhàn nhạt, thời gian ngâm càng lâu, nó liền lộ ra vẻ mộc mạc trong veo, mặt nước giống như được tô điểm bằng cánh hoa màu vàng nhạt, trong lành dễ thương.

      Khi Tống Tử Quân tới vừa đúng lúc nhìn thấy Lương Chân Chân cười nhìn hoa cúc bên trong cốc nước, trong mắt dần dần lên ý cười nhè , ngốc nghếch đáng , trà hoa cúc đó có gì mà nhìn? Còn nhìn đến say sưa như vậy?

      "Khụ" nhịn được ho khan tiếng, Lương Chân Chân giật mình thiếu chút nữa làm rơi cái cốc trong tay, khi thấy người tới tức giận trừng mắt liếc cái, chuẩn bị ra ngoài.

      "Đúng rồi, buổi tối thứ sáu tuần trước, ở đâu?" Đột nhiên Tống Tử Quân hỏi.

      "Ở. . . . . . Tại sao tôi phải cho biết?" Trong lòng Lương Chân Chân rét lạnh, ta hỏi câu này là có ý gì? Chẳng lẽ đêm hôm đó ta nhìn thấy mình? may là phản ứng nhanh, có thuận miệng ra.

      Tống Tử Quân nheo đôi mắt đào hoa lại, mặt cười có ý tốt, "Hình như tôi nhìn thấy ở trước cửa nhà hát lớn."

      "Chắc nhận lầm người rồi? Tối thứ sáu tôi ăn cơm dạo phố với bạn, sao có thể xuất ở cửa nhà hát lớn được, mặc dù tôi cũng rất thích ca kịch, đáng tiếc có vé." Lương Chân Chân ra vẻ chuyện hoang đường.

      " sao? Chẳng lẽ có chị em nào khác?" Tống tử Quân chưa từ bỏ ý định hỏi.

      Lương Chân Chân nhìn cái, khóe môi hơi nhếch lên, "Có. . . . . . Cũng cho biết." Sau đó quay đầu lại rời , để lại người đàn ông với vẻ mặt kinh ngạc, đợi đến khi bóng lưng của hoàn toàn biến mất, Tống Tử Quân mới bắt đầu rót coffee, trong lòng thầm nghĩ: Lương Chân Chân, quả nhiên rất thú vị!

      *****

      Bận bịu ở ngoài cả ngày, Lương Chân Chân mệt mỏi, cánh tay đau nhức, thừa dịp lúc chưa có chuyện gì làm tìm băng ghế đá ngồi xuống, duỗi chân, duỗi lưng cái, trong đầu suy nghĩ toàn bộ quy trình hôm nay, suy nghĩ ràng, chờ lát trở về mới có thể viết bài trôi chảy.

      Đinh linh linh - tiếng chuông điện thoại kéo từ trong suy nghĩ ra ngoài, lấy ra nhìn: Bà nội Đằng? Lúc này bà gọi điện thoại cho mình làm gì? Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng vẫn bắt máy.

      "Bà nội Đằng."

      【 Cái con bé này, mấy năm gặp, xa lạ với bà nội rồi, bao nhiêu lần rồi, trước kia gọi bà là cái gì bây giờ vẫn gọi vậy. 】Giọng điệu oán trách của Đằng lão phu nhân giống như đứa con nít.Diẽnnndànlêquýđônnn

      Trong lòng Lương Chân Chân cảm thấy ấm áp, đúng là bà nội hoà ái dễ gần, nhưng tại kêu ra hai chữ "Bà nội" được, dù sao chia tay với người nào đó rồi, còn quan hệ kia, đương nhiên thân phận cũng cách xa chút, thể nào giống như trước đây chút cố kỵ nào.

      "Gần đây bà khoẻ ? Mấy chuyện nhổ cỏ xới đất bà hãy để cho người làm vườn làm , đừng quá mệt nhọc." cố ý sang chuyện khác.

      Sao Đằng lão phu nhân lại hiểu tâm tư của , ràng đứa này trốn tránh vấn đề của bà, bà cũng lười vạch trần , dứt khoát tiếp tục theo lời của , 【 người lớn tuổi, chắc chắn là năm này bằng năm trước, mỗi ngày đều bị quản lý nghiêm khắc, thể làm cái này, thể làm cái kia, haizzz. . . . . . Già rồi, sống còn ý nghĩa. 】

      "Bà nội Đằng, sao bà có thể như vậy? Bà sống. . . . . . rất có ý nghĩa với ấy, người già, giữ gìn sức khoẻ là quan trọng nhất..., đối với con cháu mà , cũng là loại may mắn!" Lương Chân Chân lòng , ba năm trước khi bà bị bệnh, còn nhớ vô cùng ràng, cũng từ lúc đó trở mới biết được hoàn cảnh sống của , biết được tuổi thơ của còn thê thảm hơn mình, được cha mẹ thương, thậm chí bị vứt bỏ. . . . . . Còn bị những người đàn bà lớn tuổi hơn quấy nhiễu. . . . . .

      【 đừng nữa, A Tư thằng nhóc thúi kia ngày ngày chỉ biết đến công việc, biết về thăm bà già này, đàn ông phải là tri kỉ của phụ nữ, chỉ khổ cho bà già này, ngày nào cũng ở nhà mình, sắp buồn chán tới bệnh rồi. 】Giọng điệu của Đằng lão phu nhân buồn bã thê lương, Lương Chân Chân nghe đến đau lòng.

      ( Đằng Cận Tư uất ức : bà nội, mỗi tuần cháu đều về nhà năm ngày, đánh cờ, chuyện phiếm với bà, như vậy mà bà còn cả ngày cháu chỉ biết công việc.., cháu còn oan hơn cả Đậu Nga. )

      ( Đằng lão phu nhân chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt liếc cháu trai: thằng nhóc thúi! Cháu biết cái gì! Cái này gọi là mưu kế, cháu cho rằng đoạt bà xã về dễ dàng như vậy, sử dụng chút mưu kế sao được? )

      "Bà cũng có thể ra ngoài hoạt động chút mà! Cả ngày ở nhà buồn chán rất khó chịu." cũng biết nên an ủi cái gì cho tốt, thế nào cũng thấy thích hợp.

      【 Haizzz. . . . . . ai cùng, cũng ai muốn chung với bà già 80 tuổi này. 】 Đằng lão phu nhân cố ý ra vẻ đáng thương.

      Trong lòng Lương Chân Chân vẫn rất thích bà nội hiền lành này, nghe bà đến đáng thương như vậy, khỏi : "Vậy cuối mỗi tuần cháu qua thăm bà chút."

      Thứ Đằng lão phu nhân muốn chính là những lời này của , trong lòng cười hả hê, nhưng mà ngoài mặt vẫn bình tĩnh, 【 Chân Chân, cháu thể lừa gạt bà già này, phải làm! Trước đây cháu cũng đồng ý tới thăm bà, nhưng chưa tới lần nào, hơn nữa vừa chính là ba năm, làm bà nội giận đến cầm roi mây ra đánh tên nhóc A Tư khốn khiếp! Dám để đánh mất dâu của mình. 】

      O(╯□╰)o Đầu của Lương Chân Chân đầy vạch đen, đồng thời trong lòng cũng cảm khái trong ba năm mình rời rất thiếu tình nghĩa, trừ liên lạc với Giai Ny và Cát gia, người biết được hoàn cảnh của chỉ có Quý Phạm Tây và Thẩm Bác Sinh.

      "Bà nội Đằng, xin lỗi, trong ba năm ở nước ngoài, cháu chỉ muốn bắt đầu cuộc sống của mình lần nữa, cho nên. . . . . ." muốn lại thôi.

      【 Ừ, bà nội hiểu, trở về là tốt rồi, ba năm này bà nội cũng rất lo lắng cho cháu, bây giờ có cơ hội đền bù cho cháu, cháu đồng ý chính là cho bà nội mặt mũi, bà nội đau lòng . 】 Giọng điệu của Đằng lão phu nhân càng ngày càng bi thương.

      Lương Chân Chân chợt có cảm giác tự chui đầu vào lưới, nhưng tình thế bây giờ làm mình thể từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ, dù bất cứ giá nào.

      "Cơ hội gì?" hỏi cẩn thận, chỉ sợ bà nội Đằng muốn đồng ý cho Đằng Cận Tư theo đuổi, vậy là làm khó .

      Còn tiếp
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      【 Thứ sáu tuần này là sinh nhật tám mưới tuổi của bà nội, cháu sang dự sinh nhật của bà nội có được hay ? Chỉ có nguyện vọng đơn giản như vậy, cháu nhất định phải đồng ý, nếu bà nội rất đau lòng. 】 ràng Đằng lão phu nhân giở trò.

      --_--||| Trong lòng Lương Chân Chân đấu tranh, sinh nhật của bà nội Đằng, lẽ ra nên đến dự để tỏ lòng thành, có điều khó tránh khỏi gặp người nào đó, đến lúc đó biết xảy ra chuyện gì.

      "Cháu. . . . . ." ra , cảm thấy mình nên , nhưng dù thế nào cũng ra miệng lời từ chối được, chỉ đành phải đồng ý, "Ừ, cháu , ở nhà họ Đằng sao?"

      【 Vẫn chưa xác định địa điểm cụ thể, chờ quyết định rồi bà nội gọi điện thoại cho cháu. 】

      "Dạ." Cúp điện thoại xong, Lương Chân Chân mới phát có cái gì ổn, nhưng rốt cuộc là chỗ nào ổn, tóm lại có cảm giác rơi vào bẫy, lắc đầu, có khả năng là do mình suy nghĩ nhiều, mặc kệ như thế nào, bà nội Đằng đối xử lòng với , cho dù có mục đích gì, đó cũng là muốn thúc đẩy và Đằng Cận Tư.

      Chỉ cần mình bền lòng, người khác gì cũng vậy, huống chi mọi người sống chung ở thành phố, muốn sau này gặp là điều thể làm được, gặp nhiều hơn lần hay gặp ít lần cũng khác nhau mấy, nghĩ thông suốt điều này cảm thấy sao, chứ, cũng phải là lên núi đao xuống biển lửa.

      Nghe thấy đồng ý, ràng Đằng lão phu nhân ở bên kia điện thoại rất vui vẻ, trước tiên gọi điện thoại cho cháu trai, cho nó biết tin vui, sau đó hai bà cháu mới bắt đầu lên kế hoạch cách bí mật, chờ đợi đến thứ sáu.

      *****

      Tuần này đối với Lương Chân Chân mà , rất bận rộn và phong phú, theo tiền bối ra ngoài thu thập tin tức học được ít thứ, ngày ngày trải qua cuộc sống sáng chín chiều năm, sau khi tan việc hẹn ăn cơm, dạo phố với Giai Ny và Cát Xuyến, thời gian trôi qua rất nhanh.Diễnnnđàn Lê Quý-Đônnn

      Sáng thứ tư khi vừa đến đài, liền thấy đồng nghiệp tụ tập với nhau lại chỗ thảo luận chuyện gì đó, đến gần mới nghe mấy câu.

      "Này, các có nghe , gần đây Đằng lão phu nhân chưa bao giờ lộ mặt lại muốn tổ chức đại thọ tám mươi tuổi! Chẳng lẽ là vì muốn cho mình sống lâu trăm tuổi nên mới mạo hiểm như vậy? quá khó tin?"

      "Thôi ! Đoán mò cái gì? Người ta cũng sống đến 80 tuổi, còn cho phép bà ta phách lối lần như vậy sao! ra tôi hi vọng bữa tiệc hạn chế người tham gia, như vậy tôi mới có phúc phận vào ngó xem."

      " vào làm gì? Chẳng lẽ còn muốn xảy ra chuyện tình đêm với Đằng thiếu gia sao? Nhưng ta chỉ thủ thân như ngọc ( giữ mình ) vì người, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, hoàn toàn cho ai cơ hội."

      Mấy người các trò chuyện rôm rả, nhìn thấy Lương Chân Chân tới liền tự giác ngậm miệng lại, chỉ cần người sống ở thành phố C hơn ba năm, hầu như đều biết Đằng thiếu gia từng có xì căng đan với bạn tên Lương Chân Chân, mặc dù tin tức gièm pha kia được loại bỏ sạch , nhưng dù sao nó từng xuất qua, để lại ấn tượng cho rất nhiều người, chỉ cần châm ngòi, chuyện cũ giấu ba năm nay lặng lẻ nổi lại mặt nước.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều suy đoán sao đột nhiên Lương Chân Chân biến mất ba năm trở về, sau khi trở về có nối lại duyên phận với Đằng thiếu gia hay , đây trở thành trong những chủ đề được mọi người chú ý nhất.

      Lương Chân Chân chỉ có thể thầm than tiếng ở trong lòng: người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, mỗi ngày đều có đống phiền phức tìm đến , Hoắc Đình Hương cái loa trong đài tới, mặt cười mờ ám ngồi ở bàn làm việc của , "Chân Chân, ra có quá khứ vang dội như vậy! Đúng là làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa, nghe Đằng thiếu gia là người máu lạnh vô tình, cảm giác khi đương với ấy ra sao? Có phải cả ngày đều nơm nớp lo sợ trong lòng hay ?"

      "Vấn đề của quá nhiều, hơn nữa có chút ý nghĩa nào, lo làm việc , chuyện nhiều năm trước nhắc lại làm gì?" Trong nụ cười của Lương Chân Chân mang theo mấy phần xa cách, điều này cho thấy muốn tiếp tục đề tài vừa rồi.

      Máu lạnh vô tình? tự thấy lời này miêu tả đúng, ràng có hai mặt, tốt, xấu đều là , cũng từng có thái độ tồi tệ, cũng từng rất thương mình. . . . . .

      Hoắc Đình Hương làm bộ như nghe thấy lời của , vẫn ngồi tại chỗ chịu như cũ, năm ngoái mới từ vùng khác chuyển đến đây, dĩ nhiên biết chuyện cũ của Lương Chân Chân và Đằng Cận Tư, hơn nữa những bài báo liên quan đến chuyện đó đều bị tiêu huỷ, căn bản thể kiểm chứng, hai ngày nay nghe được vài tiền bối tới, khỏi gợi lên hứng thú của .CHIMY

      "Chân Chân, trước đó vài ngày, sáng sớm ngày nào bàn của cũng xuất những loại hoa quý, chẳng lẽ là. . . . . ." kinh ngạc há to mồm.

      "Haha. . . . . . trách được thích sư huynh Tống như vậy, ra là trong lòng có đối tượng!" Lâm Tịnh cũng phụ hoạ theo.

      "Có thể tạm ngừng đề tài này ? Chuyện qua tôi muốn nhắc lại." Lương Chân Chân cố nén kích động muốn nổi giận, giọng điệu kiên định, cầm bài viết lên đứng dậy tìm tiền bối thỉnh giáo.

      Hoắc Đình Hương và Lâm Tịnh liếc nhau cái, đồng thời nhún vai cái, xem ra lời vừa rồi chạm trúng điểm mấu chốt rồi.

      ******

      Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc tầng 68 tập đoàn Đế Hào Tư.

      Đằng Cận Tư bắt chéo hai chân ngồi ghế sa lon, nghe Nam Cung Thần liệt kê chuỗi danh sách dài, "Vậy những người này , hôm nay hãy xác định thời gian, phát thiệp mời đến trong tay mỗi vị khách quý. Còn nữa, cả nhà Thư ở Luân Đôn, hai em Niệm Châu và Tuyết Hồ ở Manhattan, Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp ở Hồng Kông, vợ chồng Thiên Tập Vũ và Quế Noãn Yên ở thành phố W, đều đến vào tối mai, gọi điện thoại kêu nhân viên sắp xếp, đưa tất cả bọn họ đến khách sạn, cung cấp phục vụ tốt nhất."

      "Vâng, tôi hiểu." Nam Cung Thần gật đầu cái, biết những người này đều là bạn của cậu chủ.

      "Còn có ba người bọn Dịch Tiêu, họ có khi nào đến ?" Ngón tay vân vê chân mày, mặc dù bốn người bọn họ là em kết nghĩa, nhưng tay mỗi người đều mang gánh nặng gia nghiệp, giống như , thể nào vứt bỏ những thứ này để theo đuổi thứ mình thích, đây chính là thực tế.

      "Nhị thiếu là chờ sau khi Tiểu Tiểu Tả tan học tới đây, còn Tam thiếu và Tứ thiếu chắc mấy ngày nữa mới tới." Nam Cung Thần đáp lại.

      "Khụ. . . . . . Cũng làm khó Dịch Tiêu rồi, bản thân ta chính là người thích ăn chơi, nhưng kể từ sau khi có con , ràng bị trói buộc, cố tình đứa con đó còn là đóa hoa tuyệt thế, chỉ khó hầu hạ còn đặc biệt ỷ lại vào ta, hahaha, quan hệ rất mập mờ mà!" Quan Hạo Lê ngồi ở bên kia ghế sô pha thở dài .

      Đằng Cận Tư liếc cái, "Cậu có thể nghiêm túc hay ? Bọn họ là cha con."

      Quan Hạo Lê lơ đễnh bắt chéo hai chân, cười đến nhộn nhạo, "Cũng phải là cha con ruột, có quan hệ gì đâu?"

      "Phốc!" Nam Cung Thần nhịn được che miệng, "Bác sĩ Quan, giải quyết xong vấn đề cá nhân rồi sao? Có thời gian rãnh rỗi nhảm còn bằng suy nghĩ biện pháp đối phí, thể bỏ lỡ cơ hội."

      "Ai mượn nhiều chuyện!" Quan Hạo Lê cắn răng nghiến lợi trừng mắt liếc cái.

      "Tôi cảm thấy Nam Cung rất có đạo lý, có vấn đề nhất định phải giải quyết, thích người ta nhất định phải phụ trách tới cùng, Tiết Giai Ny giống những người phụ nữ trước kia cậu chơi đùa, hơn nữa, ấy là bạn tốt của nai con, cậu có chừng mực cho tôi." Đằng Cận Tư đốt điếu thuốc, hít hơi sâu, sau đó chậm rãi phun ra.

      Quan Hạo Lê lấy bật lửa trong tay , cũng đốt điếu, hút mạnh hơi, "Chơi cái P *! Tôi cũng đưa bản thân mình vào chơi, xem ra ngày mai phải ra tay ngoan độc."

      (*) Cái P: Là cái mông đó các tình

      Đằng Cận Tư lời nào, trong con ngươi lóe ra u ám làm cho người khác nhìn hiểu, từng vòng từng vòng khói bay ra từ trong miệng và trong lỗ mũi, quanh quẩn trước mắt , làm mờ tầm mắt của .

      Tiệc sinh nhật lần này của bà nội, cũng nên xuống tay ngoan độc?
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 248 : Tiệc thọ tám mươi của Đằng lão phu nhân ( hai )
      Editor : ChiMy

      Sáng thứ sáu, Lương Chân Chân gọi điện thoại cho bà nội Đằng, chúc bà sinh nhật vui vẻ, Đằng lão phu nhân cười ha hả đón nhận, quên dặn dò phải đến bữa tiệc đúng bảy giờ tối nay, ăn mặc xinh đẹp chút, còn đến lúc đó cho người tới đón .

      "Bà nội Đằng, cháu tự được rồi, cần cho người đến đón đâu." rất nghi ngờ người tới đón là ai, từ đây đến khách sạn Đế Hào Tư cũng xa, có thể mình.

      【 Vậy cũng được, bà mặc kệ, hôm nay bà lớn nhất, bà gì cháu cũng phải nghe lời. 】 Tính cách trẻ con của Đằng lão phu nhân vẫn thay đổi như cũ.

      Cười bất đắc dĩ, Lương Chân Chân chỉ đành phải đồng ý, liếc mắt nhìn bộ đồ mình mặc người, áo tay ngắn và quần dài bình thường, ăn mặc rất đơn giản, phóng viên phải thường xuyên ra ngoài săn tin tức! Xem ra sau khi tan việc phải về nhà thay bộ quần áo khác, bằng ăn mặc như vậy đến bữa tiệc nhất định bị xem như sinh vật lạ.

      có bất kỳ lý do nào trốn tránh, tối ngày hôm qua, Hợp Hợp gọi điện thoại cho đến thành phố C rồi, muốn chiêu đãi bọn họ tận tình, còn tối nay nhất định phải gặp , nghe giọng điệu của ấy hưng phấn vui vẻ như vậy, sao mình có thể nhẫn tâm từ chối đây! Lúc ấy đồng ý rồi.

      Cúp điện thoại xong, suy nghĩ tất cả mọi chuyện lại lần, cứ có cảm giác đây là cái bẫy liên hoàn, nhưng cố tình lại hợp tình hợp lý như thế, làm cho tìm ra chút sơ hở nào.

      Hơn nữa bạn tốt Giai Ny bị Quan Hạo Lê lừa gạt nên đồng ý rồi, ngay cả Cát gia, cũng biết ai thuyết phục, đồng ý muốn , có điều vừa đúng lúc hôm qua cha của Đỗ Tri Hàng cảm thấy cơ thế khó chịu, đưa đến phòng cấp cứu, mẹ vội vàng gọi hai người bọn họ về nhà, sau khi bệnh viện chẩn đoán chính xác mới biết được là bị Viêm ruột thừa cấp tính - Acute appendicitis, thủng rồi, cần phải làm giải phẫu ngay lập tức. Nghe thế, toàn bộ người nhà thở phào nhõm, vẫn may là phải những bệnh nặng khác.

      Sau khi trở về muốn rời khỏi dễ dàng như vậy, cha mẹ hai bên nhà họ Đỗ và nhà họ Cát liên kết thúc giục hai người nhanh chóng đăng kí kết hôn, hôn lễ có thể kéo dài đến năm sau mới làm, nhưng phải nắm giấy hôn thú trong tay, nếu cho phép hai người ở chung.

      "Cát gia, cậu còn do dự cái gì, nhà ở cũng mua xong rồi, giấy hôn thú còn phải đợi tới khi nào đây? Dù sao hai ngươi sớm ở chung N năm, chỉ thiếu cái hình thức mà thôi." Lương Chân Chân chế nhạo bạn tốt.

      【 Được rồi, mặc dù trước kia mục tiêu của mình là 25 mới kết hôn, 27 tuổi sinh con, bây giờ xem ra, kế hoạch biến hóa khó lường mà! Sớm hơn hai năm so với mong đợi. 】 Cát Xuyến thở dài .

      "Được rồi! Người phụ nữ sắp kết hôn, cả ngày ngâm mình ở trong hũ mật, đừng tới kích thích những người độc thân như chúng tôi, chịu nổi mà!"

      ra , Đằng thiếu gia và thị trưởng Quý cũng rất si tình, Chân phi, cậu nên suy nghĩ cho kĩ! Nhất là tối nay, nhất là đêm nay, thực đưa ra quyết định lựa chọn cuộc sống trong tương lai của cậu. 】

      "Cậu mau đến cục dân chính , mình phải làm việc rồi." Lương Chân Chân cười cúp điện thoại, đồng ý tham gia bữa tiệc này là vì bà nội Đằng, với lại buổi tối nhiều người như vậy, ta dám ép buộc mình hay sao? Xem những biểu gần đây của , chắc đâu.

      ******

      Buổi chiều lúc làm việc, tổng biên tập gọi đến phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm túc hỏi tối nay có phải có đến dự tiệc thọ tám mươi tuổi của Đằng lão phu nhân hay .

      Lương Chân Chân kinh ngạc hai giây, ngay sau đó kịp phản ứng, nghề này chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng bắt lấy tin tức, buông tha cho bất ai hay cái gì.

      "Ừ, nhưng tôi dưới danh nghĩa riêng." rất khéo léo.

      Tổng biên tập ngẩng đầu nhìn cái, hiểu ý trong lời của , nhưng tối nay là cơ hội ngàn năm có , nếu như có thể nắm được tin tức đầu tiên, chắc chắn ngày số lần truy cập vào trang wed và tỉ lệ người xem TV tăng lên rất nhiều, cho nên, bà hy vọng có thể thuyết phục Lương Chân Chân phối hợp với mình.

      "Làm phóng viên kì cựu, mặc dù có số việc bị thủ tiêu còn thấy bóng dáng tăm hơi, nhưng nó vẫn khắc sâu ở trong lòng tôi, bao gồm vài bài đăng ở diễn đàn đại học F, hình như tôi từng xem qua chút." Bà ta cười đến có ý tốt.

      Lương Chân Chân cố nén vui trong lòng mình, Tổng biên tập như vậy tương đương với việc uy hiếp , nhưng bà ta quên mất chuyện này qua ba năm, đối với sớm còn đau khổ rồi, thời gian ấy lúc phát sinh mới khổ sở, bây giờ tất cả đều qua, nhắc lại có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ còn phải đeo những thứ này lưng cả đời sao?

      "Chuyện qua tôi còn để ý, bị sỉ nhục, bị xúc phạm, bị mắng, bị chửi bới qua, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi học được cách bình tĩnh, dù sao cuộc sống luôn gặp phải những chuyện khó khăn mới giúp ta hoàn bản thân, bà đúng ?" cười đến lạnh nhạt.

      "Tôi có thể cho tiền lương rất cao, thậm chí là. . . . . . Chuyển đến chức vụ người chủ trì kênh giải trí tổng hợp, phải lúc tới nơi này điền chức vụ là người chủ trì kênh tin tức sao? tại có cơ hội rất tốt đặt ở trước mặt , tại sao tự mình lựa chọn." Tổng biên tập hổ là người từng trải trong kinh doanh, cho dù biện pháp này thất bại, cũng lập tức bổ sung biện pháp khác.

      "Cám ơn Tổng biên tập nâng đỡ, kiến thức của tôi nông cạn, sợ rằng thể đảm nhiệm." Lương Chân Chân từ chối khéo léo, đối với người mới mà , quả hấp dẫn này rất lớn, nhưng thể làm như vậy, lương tâm của mình cũng cho phép làm ra loại chuyện như vậy, Đằng lão phu nhân là trưởng bối mà kính trọng, bà xem như cháu , danh nghĩa là bà nội của , cho dù hấp dẫn hơn gấp bao nhiêu lần, sao có thể làm ra loại chuyện đó?

      Bị từ chối nhiều lần, mặt của tổng biên tập nén được tức giận, mặt đen lại, dường như nổi gân xanh lên, "Lương Chân Chân, có biết tôi có thể cho thu dọn đồ đạc ngay lập tức hay ?"

      "Tôi biết , nhưng tôi thể đồng ý, tổng biên tập, chẳng lẽ chị chưa nghe qua Đằng thiếu gia là ai sao? biết mức độ quan trọng của Đằng lão phu nhân ở trong lòng của ấy sao? Chị cảm thấy ấy cho phép ai tiết lộ tin tức buổi tiệc vui vẻ tối nay ra ánh sáng cho truyền thông sao?" Giọng của Lương Chân Chân bình tĩnh, hề sợ hãi uy nghiêm của tổng biên tập, nếu như bởi vì chuyện này mà bị sa thải, như vậy còn lời nào để , thu dọn đồ đạc đàng hoàng rồi cút , từ đó bao giờ bước vào giới truyền thông nữa.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 249 : Tiệc thọ tám mươi của Đằng lão phu nhân ( ba )
      Editor : ChiMy

      Tổng biên tập lạnh lùng nhìn , trong lòng cũng khâm phục ngay thẳng của , nếu như phải bởi vì chuyện này, chừng bà tán thưởng cách làm người của , có thể tuỳ việc mà xem xét, biểu của đạt tiêu chuẩn, làm cho tâm trạng của bà vui, cứ lãng phí cơ hội tốt cách vô ích như vậy, cố tình còn rất có đạo lý, Đằng thiếu gia là ai sao bà có thể biết? Cũng bởi vì quá ràng cho nên mới dám vuốt râu cọp, nhưng thể nghi ngờ Lương Chân Chân là ứng cử viên tốt nhất, dù chọc giận đến ta, Đài Truyền Hình cũng phải chịu ảnh hưởng gì, nhìn nhiều phương diện, Đằng thiếu gia vẫn còn tình cảm với Lương Chân Chân.

      "Chỉ chụp mấy tấm hình mà thôi, tôi bảo đảm năng bừa bãi." Bà lấy lui làm tiến, cầu xin lần cuối cùng.

      Lương Chân Chân rất quả quyết lắc đầu cái, thể làm chính là thể làm, nửa tấm hình cũng được, "Xin lỗi, tổng biên tập, tôi thể làm được."

      "Bốp" thanh vang lên, may là tổng biên tập cố giữ bình tĩnh, cũng bị làm cho tức giận , ném tài liệu trong tay xuống đất, giọng điệu tốt : " ra ngoài!"

      Vẻ mặt của Lương Chân Chân hơi bất đắc dĩ, chỉ muốn giữ phép tắc công việc mà thôi, muốn bị liên lụy vào trong vòng xoáy, cũng giống như chuyện hôm nay, tổng biên tập muốn lợi dụng quan hệ của và Đằng Cận Tư, hơn nữa thông qua chuyện này còn có thể nhìn ra thái độ của Đằng Cận Tư đối với , vẹn cả đôi đường, bất luận kết quả ra sao, Đài Truyền Hình đều được hưởng lợi.

      Chỉ tiếc Đài Truyền Hình nhìn lầm cách làm người của , cho dù muốn làm người chủ trì, nhưng làm được chuyện trái lương tâm để bước lên trời, cũng thèm khát như vậy.

      Khom lưng nhặt những tờ giấy rơi đất lên, may mắn bị tổn hao gì, kẹp vào trong cặp hồ sơ, để lại bàn, sau đó xoay người rời , cũng quên đóng cửa lại, loạt động tác này cho thấy được giáo dục rất tốt.

      Vừa về tới phòng làm việc, hai thành phần bát quái Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương bu lại, "Tổng biên tập tìm ! Chắc phải là thăng chức chứ?"

      Lương Chân Chân đỡ trán, lười phản ứng lại với họ, "Ngược lại, rất có thể tôi bị sa thải rồi, ngờ duyên phận đồng nghiệp của chúng ta ngắn như vậy."

      "Chân Chân, đùa sao?" Lâm Tịnh khoa trương há to mồm.

      "Tôi cũng tin, mặc dù vẫn chưa trở thành nhân viên chính thức, nhưng biểu gần đây của rất tốt mà, trưởng ban còn năng lực của tệ! Hơn nữa, đừng là tổng biên tập. . . . . . sa thải chứ?" Hoắc Đình Hương mấy chữ cuối cùng rất .Diẽnndànnlêquýđônnn

      " biết nữa, dù sao tổng biên tập muốn gặp tôi, thứ hai tuần sau cơ hội chúng ta gặp nhau rất mong manh." Lương Chân Chân giang tay ra, lo lắng là có đạo lý, mới vừa rồi tổng biên tập tức giận đến như vậy, hơn nữa còn thêm câu" Lương Chân Chân, có biết tôi có thể cho thu dọn đồ đạc ngay lập tức hay ?" Rất ràng, bà ấy muốn sa thải mình dễ như trở bàn tay, hơn nữa bây giờ chỉ mới là thực tập sinh, có bất kỳ quyền lợi nào.

      Lâm Tịnh và Hoắc Đình Hương nhìn nhau, nhíu lông mày, nửa tin nửa ngờ với lời của , Hoắc Đình Hương tinh khôn phát có chỗ đúng, "Tổng biên tập gặp chưa được mấy lần, có chuyện gì mà khiến bà ấy muốn gặp?"

      "Cho nên, tôi cũng rất mù mịt." Lương Chân Chân thở dài, dĩ nhiên thể tuỳ tiện chuyện vừa rồi cho người khác biết, im lặng , mới là cách làm của người thông minh.

      " thể nào, sao nghe chuyện này kì lạ như vậy?" Lâm Tịnh khoa trương cảm khái.

      Lương Chân Chân thêm gì nữa, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc bàn, luôn tự mình biết mình, trước khi tan làm có người đến thông báo với mình tuần sau cần làm nữa, rồi thanh toán tiền lương.

      Vậy mà, có thông báo nào như trong suy đoán của , mở hộp thư nhiều lần cũng thấy thư nào mới, khỏi thắc mắc: chẳng lẽ tổng biên tập quên rồi?

      Vào giờ tan việc lấy hết đồ đạc ít ỏi của mình đựng vào trong cái hộp, hôm nay có thông báo có nghĩa là thứ hai có, nên chuẩn bị sẵn sàng.

      ******

      chiếc Aston Martin one-77 màu xanh ngọc kiểu dáng mới nhất khoe khoang dừng ở trước cửa Đài truyền hình, người đàn ông mặc tây trang màu trắng ưu nhã tựa vào thân xe, gương mặt baby làm điên đảo chúng sinh, trong con ngươi màu xanh nhạt là vẻ tinh khiết, lúc khẽ giương môi, làm người khác nghĩ đến tám chữ: Phong Hoa Tuyệt Đại, độc nhất vô nhị (*).

      (*): hào hoa phong nhã, có hai

      xuất của làm nhóm người vây xem bàn luận xôn xao, dĩ nhiên, 99% đều là phụ nữ, từ trẻ đến già, chỗ chết người nhất chính là đối với ai ta cũng có vẻ mặt ôn hoà, cười đến hồn nhiên ngây thơ, làm cho người ta có loại kích động muốn chạy đến nhéo mặt .

      "OMG! Bạch mã hoàng tử! Nhìn khuôn mặt này vóc dáng này là quá hoàn mỹ! Còn hơn Chung Geun-Hee! Trái tim của tôi lại bắt đầu loạn nhịp." Trong đám người có khoa trương , hai mắt toả ra ánh sáng màu hồng.

      "Tôi đoán ấy là con lai Trung-Mỹ! Con ngươi màu xanh đẹp mê ly, sắp câu mất hồn của tôi rồi!" thứ hai vô cùng kích động.

      "A a a! Nhất định ấy là minh tinh! Tôi phải tìm ảnh của ấy để xin chữ ký." Bính hết sức phấn khởi.

      . . . . . .

      Lúc Lương Chân Chân và Lâm Tịnh, Hoắc Đình Hương ra cửa, liền thấy được cảnh tượng hùng vĩ này, khỏi cảm thán hiệu ứng trai đẹp là kinh khủng, bu quanh đến nước cũng chảy lọt vô được.ChiMy

      " thể thừa nhận, người đàn ông lai kia rất đẹp trai ! ! Chắc phải người ở thành phố này? Hình như chưa từng gặp qua, cũng chưa nghe đến nhân vật này." Hoắc Đình Hương chống cằm suy tư .

      "Hai người có phát hay , ấy . . . . . . cười với chúng ta." Lâm Tịnh lắp ba lắp bắp câu.

      "Khụ. . . . . . Chú ý hình tượng thục nữ! quên sư huynh Tống của sao?" Lương Chân Chân tức giận ho khan, nhìn cũng chưa nhìn đến người đàn ông phía trước.

      Chuyện kì lạ xảy ra, người đàn ông kia về phía ba người bọn , vừa vừa với đám người vây xem, "Xem đủ chưa? Còn chịu nữa tôi báo cảnh sát, tội rất lớn, xâm phạm. . . . . . Tự do của tôi."

      Khóe miệng nở nụ cười rất dịu dàng, giọng cũng rất dịu dàng, cũng biết tại sao, lại làm cho người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy, theo động tác móc điện thoại di động ra của , đám người vây xem kia lập tức biết điều rút lui.

      "Trời ạ! ấy chỉ cười với chúng ta, còn về phía chúng ta, đây phải là chứ? Giống như nằm mơ vậy." Hoắc Đình Hương kích động đến đầu lưỡi run lên.

      Lâm Tịnh cũng thế, hai người đều mắt hình trái tim, vẻ mặt rất háo sức, chỉ có Lương Chân Chân tương đối lạnh nhạt, bộ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm người đàn ông càng càng gần trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi vấn: ta là ai? Những người bên cạnh mình, thể nào quen biết nhân vật như thế, chẳng lẽ là bạn của Đằng Cận Tư?

      Cũng đúng! Bình thường bên cạnh chỉ có bác sĩ Quan năng ngọt xớt, sau đó chính là trai bao Nam Cung Thần, chưa từng nghe qua về những người khác.

      "Hai người đẹp bên cạnh, có thể nhường chỗ chút ? Tôi muốn. . . . . . chuyện riêng với ấy chút." Người đàn ông cười đến dịu dàng, con ngươi màu xanh nhạt khẽ nháy, phương hướng ràng là Lương Chân Chân.

      Lần này, Hoắc Đình Hương và Lâm Tịnh đều kinh ngạc, thể tin nhìn Lương Chân Chân, giống như : ra hai người quen biết sao?

      Lương Chân Chân cũng rất mờ mịt, giọng điệu vui : " à, tôi nghĩ nhận lầm người rồi, tôi biết , xin tránh ra được ? Tôi có thời gian."

      Người này chính là Nam Hoa Cẩn, nghe lệnh của Đằng lão phu nhân đặc biệt tới đón Lương Chân Chân đến bữa tiệc, về phần tại sao cho đến đón, đương nhiên là có nguyên nhân, là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng lừng lẫy quốc tế, người sáng lập thương hiệu "Phi Sắc", người bình thường muốn mời thiết kế quần áo là chuyện thể , bởi vì xác nhận, năm chỉ tiếp nhận ba đơn hàng, còn lại nhất định bàn nữa.

      Vào ba năm trước đây, muốn gặp mặt người phụ nữ trong lòng của đại ca, rất muốn biết rốt cuộc là kiểu phụ nữ gì có thể bắt sống được trái tim lạnh lẽo của đại ca, làm cho từ con người lạnh lùng kiên cường biến thành người đàn ông si tình.

      "Tôi là Nam Hoa Cẩn, cháu nuôi của Đằng lão phu nhân, nghe lệnh của bà nội tới đón ." Nam Hoa Cẩn làm động tác mời rất lịch , tư thái ưu nhã thỏa đáng, rất ràng ta xuất thân từ gia đình quý tộc ở phương Tây.

      Hoắc Đình Hương và Lâm Tịnh hoàn toàn sững sờ, rang ánh mắt nhìn về phía Lương Chân Chân có hâm mộ và sùng bái, ngay sau đó chán nản rời , haizzz. . . . . . Cùng là người nhưng số phận khác nhau! Người so với người là muốn tức chết mà.

      ". . . . . . Có thể bình thường hay ? Đứng ngay ngắn có được hay ?" Lương Chân Chân thể làm gì, hôm nay coi như xong đời, bị người đàn ông đẹp trai con lai bắt chuyện ở trước cửa Đài Truyền Hình, còn phải ngồi chiếc xe phong cách của ta rời , đoán chừng lại bị người ta nghị luận ầm ỉ, đúng là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, ràng rất muốn làm việc khiêm tốn, nhưng cố tình lại bị đẩy vào trong vòng xoáy trung tâm, là tức chết !

      Vốn cho rằng bà nội cho Đằng Cận Tư tới đón mình, nếu như là , mình còn có thể cầu ta, nhưng bây giờ là người đàn ông quen biết, còn là cháu nuôi của bà nội Đằng. o(╯□╰)o

      "Tôi đứng như thế có vấn đề sao?" Trong mắt Nam Hoa Cẩn có đùa giỡn, quả nhiên chị dâu khác người khác! Cùng với đại ca, hoàn toàn là hai loại người, hai người tổ hợp lại, quả bù đắp cho nhau.

      Lương Chân Chân cảm thấy cần thiết với ta nữa, vẫn nên tranh thủ thời gian lên xe , đứng ở đây nhiều hơn giây đồng hồ, tần số nguy hiểm của tăng thêm mấy phần.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :