1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 239. đau, đau

      Editor: Puck –

      Đằng Cận Tư hết sức phối hợp liếc nhìn chung quanh, giọng lười biếng tự nhiên. “Chẳng lẽ sai sao? Ừhm… chính em nhìn xem.” vừa ánh mắt liền liếc sang chỗ sâu trong hẻm, vừa đúng chỗ có cặp đôi đóng cảnh uyên ương triền miên, mặc dù bị che, nhưng có thể thấy đại khái, dường như hôn rất kịch liệt.

      Mặt Lương Chân Chân đỏ ửng lên, tức giận trừng mắt liếc , “đồ bại hoại *!”

      (*) nguyên văn: 色胚子 sắc phôi tử

      ngại sắc thêm chút nữa.” Đằng Cận Tư lấn người đến gần thêm, sâu trong tròng mắt đen phát ra ánh sáng đàng hoàng, cố ý cường điệu chữ “sắc” đó.

      “Này…” Lương Chân Chân bị lqd bức phải lui về sau hai bước, mặc dù là ép buộc kéo tới đây, nhưng phải do tình huống đặc biệt sao? Nếu như bị đồng nghiệp đài truyền hình nhìn thấy và Đằng thiếu tiếng tăm lừng lẫy chung, vậy phải gây ra sóng to gió lớn sao!

      Đằng Cận Tư tự động coi thường tiếng “Này” kia của , bức tới góc tường, làm ra vẻ muốn hôn , đây là việc muốn làm mỗi ngày, nhưng lại chỉ có thể cố nén, hôm nay rất vất vả mới có cơ hội như vậy, dĩ nhiên thể bỏ lỡ.

      “Dừng lại! Tôi kéo tới chỗ này là bởi vì nhìn thấy đồng nghiệp trong đài, tôi muốn ngày mai phải lên trang đầu!” Dưới kích động Lương Chân Chân đưa tay bịt kín miệng , chỉ sợ hôn xuống, nơi này hẻo lánh vậy, nhỡ đâu chọc giận , chọc cho tính dã man của phát tác, vậy thảm rồi!

      ra , Đằng Cận Tư cũng mơ hồ đoán được đại khái, tuy rằng rất thích hành động che che giấu giấu chuyện giữa hai người của nai con như vậy, giống như thể gặp người khác, nhưng cũng thích cái gì mà giật tít trang đầu, cảm giác bị người xoi mói tốt, hơn nữa những điều này còn có thể nhớ lại những chuyện tốt đẹp giữa bọn họ.

      Môi hé ra như muốn điều gì, cảm giác giống như hôn lòng bàn tay , như con sâu chậm rãi di chuyển ở đó, gãi ngứa người ta, cảm giác ẩm ướt nhầy nhụa kéo dài đến tận đáy lòng Lương Chân Chân, khiến sợ đến mức cuống quýt thu tay lại, trong lòng ảo não thôi, xấu hổ, tối nay bản thân mình liên tiếp luống cuống! ~~~~(>_<)~~~~

      “Cho nên, ý của em là thấy tránh ?” Đằng Cận Tư nhíu mày.

      “Vé đâu? đồng ý cho tôi đấy.” Lương Chân Chân mím môi hỏi, đối với đáp án cho câu hỏi ràng như vậy, dieendaanleequuydonn còn dùng để trả lời sao? Hơn nữa cũng muốn mồm quạ đen của đúng.

      “Gấp cái gì, đến cửa lấy ra cũng muộn, thôi.” Dáng vẻ Đằng Cận Tư tao nhã giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thời gian mở màn còn có mười lăm phút.

      cũng định vào?” Lương Chân Chân kinh ngạc, chưa bao giờ cho rằng thích phương diện này, bình thường ngoại trừ công việc ra chính là xã giao cùng tập thể dục, mỗi tuần câu lạc bộ cao cấp đánh golf, bowling cùng với bóng chày, v.v… hoàn toàn có hứng thú với phong trào thể dục thể thao, tiết mục biểu diễn ca múa gì đó, huống chi bản thân vốn thích nơi nhiều người náo loạn ầm ĩ, vẫn còn nhớ lần đầu hẹn hò của hai người vào ba năm trước, mang mình xem phim, vẫn cho rằng là rạp chiếu phim đại chúng, kết quả lại là phòng khách quý đơn độc.

      Đột nhiên, ý thức được bản thân mình hiểu vượt qua tưởng tượng trong quá khứ, khóe miệng khỏi lộ ra nụ cười khổ, có vài thứ bất tri bất giác xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, im hơi lặng tiếng khắc trong đầu óc người ta, rất khó quên .

      “Đương nhiên.” Dĩ nhiên là Đằng Cận Tư biết giờ phút này nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.

      Trong khoảng thời gian ngắn Lương Chân Chân lqd có phần đoán ra được suy nghĩ của , trong lòng thầm than: ràng thích, cần gì phải miễn cưỡng bản thân?

      Người bên ngoài vẫn lui tới rất nhiều như trước, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là đầu người chằng chịt, vô cùng chật chội, đúng lúc này, Lương Chân Chân cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp bao bàn tay bé lạnh buốt của mình ở bên trong, nếu như hai người là tình nhân, hành động này nhất định khiến cho cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng, họ phải!

      “Buông tay!” trừng mắt liếc , người đàn ông xấu xa này luôn thích táy máy tay chân, chút cũng đàng hoàng! Ngây ngốc chơi với chỗ có cảm giác an toàn chút nào.

      “Quá nhiều người, sợ bon chen thấy em.” Đằng Cận Tư rất cố chấp đan xen mười ngón tay với , bá đạo siết chặt, cho dù thế nào cũng bỏ ra.

      Lương Chân Chân rất muốn tôi phải là đứa trẻ ba tuổi! Biết nên chăm sóc mình như thế nào, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của người kia cùng đám người chật chội chung quanh, ngoài ý muốn mà thỏa hiệp. Có lẽ trong cảm nhận của mỗi người con đều mong đợi xuất bạch mã hoàng tử, có thể ngay lúc nguy nan cứu vớt mình, trợ giúp mình.

      đường về phía cửa nhà hát lớn, Đằng Cận Tư đều rất thân mật bảo vệ Lương Chân Chân ở trong ngực, dieendaanleequuydonn để cho người khác đụng đến , hộ hoa sứ giả cực kỳ đúng chỗ, trong lúc này chân mày của chưa từng giãn ra, chỉ vì cảm giác bị người lấn tới lấn lui rất khó chịu, nhưng mặc dù như thế, vẫn tiếng nào.

      Đột nhiên, trong đám người phía trước có bé trai mạnh mẽ xông tới, vừa vặn đụng đầu vào người Lương Chân Chân, đau đến mức “A!” tiếng, ràng do động lực khổng lồ của cậu nhóc kia gây nên, Đằng Cận Tư giận đến mức muốn dạy dỗ cậu bé đó, lại bị Lương Chân Chân ngăn cản, “Thôi, thằng bé cũng cố ý.”

      “Đau ?” Đằng Cận Tư quan tâm hỏi, đều do sơ sót của , phòng bị đến trường hợp tự nhiên lại chui ra thằng bé.

      đau, đau.” Lương Chân Chân nhìn thấy đáy mắt lo âu và tự trách của , đáy lòng bỗng nhiên mềm mại, có cảm xúc nên lời xông đến trái tim.

      “Nai con, do chăm sóc tốt cho em.” Vẻ mặt Đằng Cận Tư hơi ảo não, lời của câu hai nghĩa, sao Lương Chân Chân lqd có thể nghe mà hiểu, mắt hơi chua xót, mấp máy môi, cuối cùng vẫn gì, cầm lại tay .

      thôi, sắp mở màn rồi.”

      Rất may là dọc đường này gặp người quen nữa, hai người thuận lợi tìm được vị trí, chờ đợi buổi diễn bắt đầu, trong suốt quá trình, Lương Chân Chân vô cùng chăm chú theo dõi biểu diễn, còn Đằng Cận Tư lại nồng nàn nhìn , muốn bỏ qua từng biểu cảm phong phú nào mặt .Hai chương liên tiếp nha


      Chương 240. Làm gì đó! Ăn cơm cho xong .


      Editor: Puck –

      Lương Chân Chân chỉ có cảm giác má phải mình vẫn luôn bị thiêu đốt nóng bỏng, cũng biết người đàn ông này phải vào xem biểu diễn, ràng lãng phí tấm vé, luôn nhìn chằm chằm làm gì! mặt nở hoa, vị trí của hai người lại cố tình là ở hàng trước, có chút mờ ám nào đều bị người ngồi sau nhìn thấy ràng, nhịn được đưa tay nhéo đùi cái, giọng trách mắng: “Nhìn trước mặt.”

      Đằng Cận Tư bị đau đến nhíu mày, nhân cơ hội bắt lấy tay bé của , mặc cho giãy thế nào cũng chịu buông ra, Lương Chân Chân nhìn thấy cảnh đặc sắc, muốn phân tâm, liền mặc cho nắm tay mình, mãi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc.

      Trong lúc này, người nào đó đương nhiên bỏ qua bất kỳ cơ hội ăn đậu hũ nào, phải siết chặt chính là sờ sờ, khiến cho cả người Lương Chân Chân ngứa ngáy, muốn đánh người! vẫn với mình: nhịn… chờ sau khi buổi biểu diễn kết thúc tìm tính sổ!

      thể , vở nhạc kịch “Carmen” này chỉ diễn hay, hát cũng tốt, có hiểu quả rung động lòng người, khoảnh khắc khi nhạc dần dần dừng lại kia, tiếng vỗ tay vang lên như sấm ở trong nhà hát, đây là kiểu khẳng định cùng tán thành.

      Trong lòng Lương Chân Chân rất thỏa mãn, dieendaanleequuydonn hổ là có tiếng tăm, diễn đúng thời hạn, vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời , lại bị Đằng Cận Tư kéo lại, “Đợi lát nữa , lúc này quá nhiều người, sợ em bị chen lấn.”

      ~(@_@)~ mặt nổi lên hai chỗ đỏ ửng khả nghi, người này năng càng ngày càng buồn nôn rồi, nhưng mà trước mắt ra ngoài quả phải là lựa chọn tốt, chừng còn gặp phải tên vô lại Tống Tử Quân.

      ra , vừa rồi ở cửa siêu thị , trong nháy mắt lúc qua bên người Tống Tử Quân, khóe mắt ta liếc thấy , chỉ có điều lúc ta nghiêm túc tìm lại thấy bóng dáng của , cho nên ta dám chắc đó là , còn tưởng rằng mình xuất ảo giác, ta nhớ Lâm Tịnh từng với các có vé.


      Dòng người gần hết, Đằng Cận Tư mới dắt Lương Chân Chân ra khỏi nhà hát lớn, gió đêm hơi lạnh nhàng thổi qua, có thoải mái cùng mát mẻ nên lời, Lương Chân Chân gạt tóc bị gió thổi loạn bên má, giọng hỏi ra điều mà mình giấu ở trong lòng rất lâu, “ ràng thích xem thứ này, cần gì phải buộc mình ngồi ở đó? khó chịu sao?”

      “Chỗ nào có em là tốt nhất, nơi có em cho dù khá hơn nữa cũng tốt.” Những lời này của tuy rằng luẩn quẩn quanh miệng, nhưng có thể là chân tình , dường như trong lời chứa thở dài mơ hồ.

      Trong lòng Lương Chân Chân run lên, sao? Nhưng tại sao lúc trước tin mình chứ? Chỉ cần là chút xíu tin tưởng, có lẽ kết quả phải vậy, chẳng lẽ đây chính là tạo hóa trêu ngươi sao? Bất cứ tình cảm gì cũng khó có khả năng thuận gió, luôn phải trải qua trắc trở chồng chất mới được? Nhưng trắc trở qua làm cho người ta kiệt sức!

      “Tôi đói rồi, để cảm ơn vé vào cửa của tối nay, tôi quyết định mời ăn khuya, thôi.” hơi trốn tránh sang chuyện khác, nụ cười rực rỡ.

      Đột nhiên, bụng Đằng Cận Tư “Ùng ục” vang lên, cực kỳ phối hợp hưởng ứng lời của , điều này làm cho hơi ảo não, khẽ cau mày, “Buổi tối ăn cơm.”

      “Khụ… ra , tôi cũng vậy chưa ăn cơm, thôi, muốn ăn gì?” Lương Chân Chân cố tỏ vẻ thoải mái .

      chưa từng để cho phụ nữ mời.” Giọng của Đằng Cận Tư rất nghiêm túc.

      “Vậy cứ coi như tối nay phá lệ lần , nếu , tôi có cảm giác mình nợ nhân tình.” câu cuối cùng, đây mới là điều mấu chốt muốn , vẫn cho rằng tặng vé mình đưa ra lqd cầu vô lễ gì, kết quả cái gì người ta cũng chưa , ngược lại có vẻ như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Cho nên, liền muốn mời ăn cơm, cứ như vậy mình thiếu nợ .

      bằng lòng cho em ngoại lệ, mà lại càng mong muốn được em nợ nhân tình.” Câu trả lời của Đằng Cận Tư khiến Lương Chân Chân hơi hỗn độn, ràng người này muốn khí thoải mái hơn, luôn kéo chủ đề của về vị trí ban đầu.

      thích ăn hay , dù sao tôi vẫn muốn ăn cơm, sau tối nay muốn để tôi mời khách cũng có cửa!” dứt khoát xong xoay người về phía trước, mặt sưng lên thở phì phò .

      Đằng Cận Tư còn cách nào khác chỉ có thể theo , hai người cứ trước sau như vậy, làm nổi bật dưới đèn đường, hai bóng dáng dài ngắn đan xen lẫn nhau mặt đất, kéo dài dài.

      Hai người cứ đường như vậy tới khu vực thức ăn ngon đường gần đó, hai bên đường bầy các món ăn ngon đầy đủ hương sắc, quay nướng, ma lạt thang, toan lạt phấn *, đậu hũ thối Thiệu Hưng…

      (*) Ma lạt thang: tên chung của các món đồ cay nóng nguồn gốc từ Tứ Xuyên – Trùng Khánh.
      Toan lạt phấn: là tên gọi chung của món ăn truyền thống người Hán làm từ bột chua (nguyên liệu chính là bột khoai tây) của Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên, tỉnh Quý Châu và những nơi khác. Đặc điểm của nó: cay, ngọt, thơm, chua và dầu nhưng nhờn.

      Vừa nghe mùi này, Lương Chân Chân lqd liền chịu nổi, thèm ăn đến mức chảy nước miếng, nhưng vừa nghĩ tới bao tử người nào đó tốt, thể ăn cay, nhất là lúc đói bụng, ăn tốt chỉ sợ dẫn tới phát bệnh đau bao tử, sau cân nhắc, liền bỏ ý định muốn ăn những món đó.

      “Nếu ăn món ăn Hoài Dương chứ? Nghe nhà phía trước mặt cũng tệ lắm, mùi vị rất chính tông.” Lương Chân Chân chỉ vào nhà hàng mang phong cách cổ xưa có vẻ tinh xảo .

      “Ừ.” Đúng là Đằng Cận Tư cũng đói bụng, hơn nữa vừa rồi còn nghe thấy nhiều món ăn ngon như vậy, bụng của sớm kháng nghị nghiêm trọng rồi.

      Hai người đẩy cửa bước vào, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lập tức có nhân viên phục vụ tới hỏi bọn họ muốn ăn món gì.

      “Ơ… Thịt cua viên đầu sư tử, đậu hũ Bình Kiều, gà nấu Gansi, xíu mại phỉ thúy, canh bánh bao * mỗi thứ phần.” Lương Chân Chân lật giở thực đơn, gọi mấy món ăn ngon miệng.

      (*) Thịt cua viên đầu sư tử: là món thịt viên có đường kính từ 5 đến 10cm, thịt viên lớn nên so sánh với đầu sư tử.
      Đậu hũ Bình Kiều: Bình Kiều là thị trấn cổ thuộc Hoài An thời vua Càn Long. Đậu hũ Bình Kiều là món ăn lừng danh của vùng Giang Tô.
      Gà nấu Gansi: các nguyên liệu để làm nên món ăn gồm đậu hũ, gà, giăm bông, măng và tôm bóc vỏ. Tất cả đều được thái , mỏng khoảng 1mm chế biến thành món súp với mùi hương quyến rũ.
      Xíu mại phỉ thúy: vì nhân có rau trộn nên có màu xanh ngọc giống phỉ thúy
      Canh bánh bao: thay vì bánh bao nhân thịt, nhân ngọt hay nhân, trong món này, nhân bánh bao gồm có thịt và súp, khi ăn cắn góc bánh và mút hết súp bên trong rồi mới ăn đến vỏ bánh, lý do vì sao a Tư giải thích dùm.

      Lúc này qua giờ ăn cơm, dieendaanleequuydonn cho nên khách trong tiệm nhiều, món ăn được đưa lên rất nhanh, hai người nhanh chóng khởi động, nếu ăn, bụng lại kêu ọc ọc.

      Nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ, canh bánh bao khéo léo xinh xắn, Đằng Cận Tư còn kịp chờ nước canh nguội liền gắp cái bỏ vào trong miệng, cắn miếng nuốt xuống, bỏng đến mức thiếu chút nữa phải nhổ ra, toét miệng thở.

      “Phụt!” Lương Chân Chân bị dáng vẻ của chọc cười, vội xé mấy tờ khăn giấy đưa cho , tiện tay rót cho chén nước sôi để nguội, “Chậm chút, nước canh phải đợi lạnh lúc rồi ăn, nếu nước canh bên trong bắn tung tóe làm bỏng miệng.”

      Đằng Cận Tư làm hơi uống hết lqd sạch nước lạnh, để ly xuống tỏ ý còn muốn, Lương Chân Chân lại rót cho chén, lúc đưa cho lại bị nắm lấy bàn tay bé.

      ngây ngốc, ngay sau đó cau mày trừng mắt liếc , “Làm gì đó! Ăn cơm cho xong .”
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 241
      Editor: ChiMy

      "Miệng phỏng rồi, ăn được." Giọng điệu của Đằng Cận Tư hơi buồn bã, điều này làm cho Lương Chân Chân thiếu chút nữa phun hết thức ăn trong miệng ra, đúng là sấm sét cuồn cuộn, vậy mà làm nũng với mình, là khiến cho thể thích ứng.

      "Đáng đời, ai kêu ăn nhanh như vậy, cũng đâu có ai hối húc ." bĩu môi, liếc cái.

      "Nai con, còn muốn uống nước." Trong giọng của Đằng Cận Tư đầy oan ức, hai tròng mắt đen mong chờ nhìn Lương Chân Chân.

      Ai chỉ có phụ nữ mới là họa thủy ( hồng nhan hoạ thuỷ - kẻ gây tai hoạ ) đây! Đàn ông nghiệt còn hơn cả phụ nữ! làm cho tim gan người ta loạn lên rồi, vẫn nhắm mắt làm ngơ, Lương Chân Chân để ý tới , chỉ cúi đầu lo ăn cơm, muốn coi thường nhộn nhạo quẩn quanh ở trong lòng mình, nhưng người nào đó vẫn cố tình nhìn chằm chằm , có ý định bỏ qua.

      " mặt tôi có mọc hoa, nhìn cái gì mà nhìn! Ăn cơm nhanh lên." Lương Chân Chân cố ý hung dữ , sau đó gắp cho rất nhiều thức ăn, chất đống trong chén của giống như tòa núi .

      Đằng Cận Tư khẽ cau mày, "Ăn được, miệng đau, nhưng bụng rất đói."

      Xem như Lương Chân Chân thấy mục đích tối nay của , luôn dung thủ đoạn như vậy có ý gì đây? Bây giờ bọn họ phải là người , làm như vậy gợi lại chuyện cũ trước kia, làm cho thêm thương cảm mà thôi, chẳng lẽ cho rằng làm những điều này có thể nối lại tình xưa sao?

      "Ăn đừng ăn." chợt tức giận, giận , cũng giận mình, lập tức đứng dậy chuẩn bị đến quầy tính tiền, kết quả bị Đằng Cận Tư kéo lại, " ."

      " được! là do tôi mời khách." Lương Chân Chân cũng rất bướng bỉnh, kiên trì chịu.

      "Em mời khách, trả tiền, giống nhau." Suy nghĩ của Đằng Cận Tư xoay chuyển rất nhanh, cũng kiên trì để cho trả tiền.

      Trong lúc hai người giằng co chưa xong, phục vụ rất quyết đoán nhận lấy thẻ vàng tay của Đằng Cận Tư. Phải biết rằng, gặp phải tình huống nam nữ tranh nhau trả tiền, phục vụ đều thu tiền của nam, đây là định luật thay đổi, cho nên Lương Chân Chân thể trả tiền theo tính toán, tức giận đến phồng má, nhưng cố tình có chỗ phát tác, chỉ có thể nắm chặt tay thở phì phò ra ngoài.

      "Nai con, chờ chút." Đằng Cận Tư la lên ở sau lưng , nhưng Lương Chân Chân tức giận để ý đến , chỉ lo về phía trước, cũng may người cao chân dài, chưa bao lâu đuổi theo , lấy lòng , "Nai con, đừng giận, nếu lần sau đến lượt mời khách, em trả tiền?"

      "Được! Lần sau còn như vậy tôi lập tức trở mặt với !" Lương Chân Chân dùng sức hất bàn tay nắm lấy cánh tay mình ra, chút nào ý thức được mình bị gài bẫy, đồng nghĩa với việc đồng ý hẹn lần sau.

      Đằng Cận Tư lại cảm thấy đáng khác thường, để cho trả tiền cũng có thể làm giận đến như vậy, biết có phải là do Lương Chân Chân muốn vì vậy mà thiếu cái gì, dù sao trước mắt hai người có chút quan hệ nào, giúp mình lấy được vé khách VIP, lại thấy muốn tiền hay lên bất kỳ cầu vô lễ nào, điều này khiến cho hơi băn khoăn, nên muốn mời ăn cơm, ai ngờ lại giành trả tiền, chuyện này thuộc về vấn đề nguyên tắc, đương nhiên tức giận.

      "Ừ, em muốn sao cũng được." Giọng cưng chiều của giống như xô nước đá, dập tắt lửa giận trong lòng của Lương Chân Chân, rất nhanh bình tĩnh lại, "Khuya lắm rồi, tôi phải về nhà." Diễnnđànnlêquýđônn.

      "Nai con, chúng ta trò chuyện chút được ?" Đằng Cận Tư cảm thấy trong lòng nai con vẫn có , nhưng vì sao mỗi lần đến thời khắc mấu chốt đều trở nên rất lạnh nhạt, giống như cố ý trốn tránh, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà khiến muốn tiếp nhận người của mình lần nữa, rốt cuộc khúc mắc của là cái gì? Giống như Lê tử từng , tâm bệnh cần phải chữa bằng tâm dược, phải biết vướng mắt trong này mới được.

      "Tôi mệt rồi, muốn về nhà ngủ." Lương Chân Chân cố ý trốn tránh vấn đề này, sợ mình nhịn được ra chuyện đứa , nhưng muốn , chuyện đó tương đương với vết sẹo chôn dưới đáy lòng, muốn nhắc lại.

      "Được, đưa em về." Mặc dù Đằng Cận Tư rất muốn giữ lại, nhưng sau khi trải qua nhiều việc như vậy, cũng hiểu, ép buộc là vô ích, hơn nữa đối với nai con mà , muốn cam tâm tình nguyện.

      Thấy đồng ý dễ như vậy, ngược lại Lương Chân Chân cảm thấy ngoài ý muốn, giương mắt liếc cái, nửa cắn môi theo lên xe, dọc theo đường , vẫn chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, tròng mắt đen hề có tiêu cự nhìn chằm chằm ngọn đèn đường ở xa, chỉ tiếc dù cho có náo nhiệt sầm uất hơn nữa, ấm áp rực rỡ hơn nữa, cũng thuộc về , nhắm mắt lại khẽ tựa vào ghế ngồi, hưởng thụ cảm giác yên bình trong giây phút này.

      Lúc xe ngừng lại, cũng có ai mở miệng chuyện trước, cũng có ai mở cửa xe, bên trong gian tĩnh mịch chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai người, dường như có ai muốn phá vỡ yên tĩnh tốt đẹp này.

      "Tôi đây." Lương Chân Chân mở miệng trước, nghiêng người mở cửa chuẩn bị , lại bị Đằng Cận Tư nắm lấy cánh tay trái.

      "Nai con, buông tay, cũng ép buộc em làm bất kỳ chuyện gì em thích, vẫn theo đuổi cho đến khi em đồng ý mới thôi." Giọng của Đằng Cận Tư khàn khàn, sâu đậm, lộ ra kiên định.

      Lòng của Lương Chân Chân hơi rung động, cuống quít tránh thoát bàn tay của , nghiêng người xuống xe, thể phủ nhận, những lời này của khuấy động lên gợn sóng lớn trong lòng , nếu như ba năm trước đây luôn mạnh mẽ chiếm đoạt mình, ít nhất mình còn có lý do hận , nhưng bây giờ lại thay đổi chiến thuật, làm cho thể hận nổi.

      Cho tới lúc lên lầu, bước chân hơi hỗn độn, cảm giác có ánh mắt thâm tình nhìn mình chăm chú ở sau lưng, làm cho hít thở thông, sau khi vào nhà, liền tựa vào cửa mở to miệng thở phào nhõm.

      "Bé Chân, con làm sao vậy?" Vừa đúng lúc Diệp Lan ra từ trong phòng để rót nước uống..., nhìn thấy con tựa vào cửa che ngực, còn tưởng rằng bị cái gì dọa sợ.

      " có sao, có thể là do con lên lầu quá gấp, nên hơi khó thở, mẹ Diệp, mẹ còn chưa ngủ à?" Lương Chân Chân nở nụ cười ngây thơ, muốn làm cho mẹ Diệp lo lắng.


      Chương 242: Gia yến nhà họ Thẩm ( Bữa tiệc tại nhà họ Thẩm ) ( )

      Editor: ChiMy

      "Ừ, người lớn tuổi, chất lượng giấc ngủ càng lúc càng tốt." Diệp Lan thở dài, tới bên cạnh máy đun nước, rót nửa ly nước ấm uống.

      Lương Chân Chân tới ôm bờ vai của Diệp Lan, "Mẹ Diệp, mẹ già chút nào, ở trong lòng con, mẹ mãi mãi là người mẹ tốt nhất."

      "Cái con bé này, năng ngọt xớt." Diệp Lan cười ha hả sờ đầu của con , thoáng cái nhiều năm như vậy, ai cũng lớn rồi, mà bà, cũng già rồi.

      "Mẹ Diệp, Thẩm. . . . . . Ba gọi điện thoại kêu con ngày mai đến nhà họ Thẩm ăn cơm, con đồng ý rồi." Lương Chân Chân cảm thấy cần phải chuyện này cho mẹ Diệp, mẹ là người thân nhất của mình, nên được hưởng cái quyền đó.

      "Nên đồng ý, dù thế nào, chỗ đó cũng là nhà của con, ba con cũng lòng thương con, mẹ nghĩ, chuyện năm đó ba con cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, chuyện cũ qua, người sống phải sống cho tốt, con hãy nghe lời khuyên của mẹ Diệp, hãy bỏ qua hết chuyện cũ, mỗi ngày sống vui vẻ." Diệp Lan từ ái .

      "Dạ, con hiểu rồi." Lương Chân Chân mấp máy môi, ôm cánh tay của Diệp Lan, tựa đầu vào vai của bà làm nũng, "Mẹ Diệp, buổi tối con muốn ngủ chung với mẹ."

      "Được." Diệp Lan cười cầm tay của con , ấm áp lan toả khắp cả nhà.

      ******

      Bởi vì là Chủ nhật, Lương Chân Chân ngủ thẳng đến gần trưa mới dậy, sau khi rửa mặt xong, đứng ở trước tủ quần áo lâu cũng biết nên chọn quần áo nào cho thích hợp, nhà họ Thẩm cũng được xem là gia đình quyền quý ở thành phố C, lần đầu tiên gặp mặt, nên ăn mặc trang trọng chút mới được.

      Trong lòng rất thấp thỏm, liền gọi điện thoại cho Giai Ny, hi vọng có thể giúp mình, hai người thảo luận hồi, cuối cùng, Giai Ny chỉ bốn chữ: đơn giản trang nhã.

      Lương Chân Chân suy nghĩ chút, cũng chỉ có thể như vậy, ngay sau đó tự tìm bộ đầm xanh nhạt từ trong tủ quần áo, nhiều bông hoa may thành làn váy, đường vòng cung tuyệt đẹp, tung bay nhàng, mặc người vô cùng đơn giản, soi gương, rất thục nữ, rất đơn giản, cư xử trang nhã chút nên là OK rồi.

      Lúc chuẩn bị ra cửa, chợt nhận được điện thoại của thị trưởng Quý, khóe miệng cong lên cười yếu ớt, trêu chọc : "Thị trưởng đại nhân, sao hôm nay đột nhiên nhớ đến dân thường như tôi đây?"

      【 khụ. . . . . . Mấy ngày trước tôi đến thành phố W học tập trao đổi, tối hôm qua mới vừa trở về. 】 Quý Phạm Tây che miệng ho tiếng, trong lời nhõm vui sướng, ra càng muốn là: tôi có thể hiểu là nhiều ngày gặp tôi, cho nên nhớ tôi sao? Nhưng dám , sợ vừa ra phá hư quan hệ bạn bè của và Chân Chân nay.

      "Haha. . . . . . . Đùa với thôi..., biết là người bận rộn." Lương Chân Chân lòng xem là bạn, cho nên mỗi lần gặp mặt hay chuyện phiếm, đều cố gắng điều chỉnh khí thoải mái.

      【 Chân Chân, bây giờ tôi ở dưới lầu nhà em. 】 Quý Phạm Tây chợt .

      "Hả? Nhưng hôm nay tôi rãnh, nếu bữa khác tôi mời ăn cơm." Sau khi Lương Chân Chân kinh ngạc trở nên lạnh nhạt.

      【 Tôi cố ý tới đón em đến nhà họ Thẩm. 】

      Lương Chân Chân nghi ngờ, ngay sau đó hiểu ra, nhất định là. . . . . . Ba kêu ta tới, nhất định là do ba lo lắng cho mình, sợ mình qua được cửa này, cho nên bảo Quý Phạm Tây tới đây động viên .

      "Ừ, tôi lập tức xuống lầu." xong, liền cầm túi xách lên chào mẹ Diệp.

      Hôm nay Quý Phạm Tây có mặc tây trang, áo sơ mi, chỉ mặc bộ đồ đơn giản màu xám nhạt, che giấu được vẻ phong thần tuấn lãng của , còn xinh đẹp thoải mái hơn dáng vẻ bình thường, tà tà dựa vào thân xe, ánh mặt trời vàng óng ánh, làm cho xung quanh người tản ra vòng sáng màu vàng nhạt, ấm áp, nhìn cũng rất thoải mái.

      " chờ lâu chưa?" Lương Chân Chân áy náy.

      Quý Phạm Tây mở cửa xe cho , " lâu lắm, mấy phút mà thôi, lên xe , bên ngoài nắng lắm."

      "Ừ, Quý, cám ơn ." Ngồi ở ghế cạnh tài xế, Lương Chân Chân rất chân thành.

      " gọi tôi là thị trưởng đại nhân nữa sao?" Quý Phạm Tây cố ý chế nhạo .

      Lương Chân Chân đỏ mặt, ngay sau đó mặt giản ra cười tươi, "Trước kia là tiểu nữ ngu ngốc hiểu chuyện, cho nên mạo phạm thị trưởng đại nhân, kính xin bỏ qua cho tiểu nhân , tha thứ cho tiểu nữ , trời ơi, như vậy làm cho tôi cảm thấy rất áp lực đó! Vẫn gọi Quý cho thân thiết."

      "Ừ." Quý Phạm Tây gật đầu, cũng trêu chọc , trong mắt chan chứa tình cảm, lòng khen ngợi : "Hôm nay em rất đẹp, xinh đẹp như công chúa."

      " Quý, cố ý chọc em sao? Em chính là vịt con xấu xí chính cống." Lương Chân Chân khoa trương há mồm, phát mình càng ngày càng có tinh thần tự chê bản thân.

      Trong chuyện cổ tích cuối cùng vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng. Quý Phạm Tây thầm trong lòng, nhưng hiểu có mấy lời ra thích hợp, thu hồi tâm tình của mình mới là cách làm của người thông minh.

      " bé ngốc, nên tự chê bai mình, mỗi người chúng ta ở đời này đều là độc nhất vô nhị (*)." như người trai vuốt tóc của Lương Chân Chân, chọc cho hồi nháy mắt, "Làm tóc em rối lên, đợi lát nữa em thành trò cười."

      (*)độc nhất vô nhị : có hai.

      "Đừng lo, người của nhà họ Thẩm có đáng sợ như vậy, hai năm nay Thẩm Quân Nhã và mẹ ấy vẫn ở Côn Minh, rất ít quay về, còn Thẩm lão phu nhân, người lớn tuổi, khó tránh khỏi trở nên khó tính, em cũng nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia, đừng để ý quá." Quý Phạm Tây cười đến vô hại.

      Lương Chân Chân gật đầu cái, ra Thẩm Quân Nhã và mẹ ấy có ở nhà, vậy cũng chỉ có Thẩm lão phu nhân thôi, năm đó bà ép mẹ rời , nhất định bà thích mình, nhất định Quý vậy là an ủi mình, cũng tự với bản thân đừng để ý đến những lời khó nghe.

      " ra , em còn có người chú, là kiến trúc sư tương đối nổi tiếng ở trong nước, quan hệ của chú ấy với ba em rất tốt, vợ và con của chú ấy cũng giống như mẹ con Thẩm Quân Nhã, rất dễ gần."

      "Ừ, còn ai khác ?" Lương Chân Chân hỏi.

      " có"

      Lương Chân Chân thở phào nhõm, may mắn phải là gia tộc lớn, nếu chịu được.

      Dọc theo đường , hai người trò chuyện vui vẻ, bất tri bất giác, đến cửa nhà họ Thẩm, Lương Chân Chân xuống xe, bước chân hơi chần chờ, thở dài, sợ cái gì chứ? Trước sau cũng phải đối mặt, hơn nữa rất muốn gặp nữ cường nhân (*) trong lời đồn - Thẩm lão phu nhân.

      (*)nữ cường nhân: người phụ nữ mạnh mẽ
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 243: Gia yến nhà họ Thẩm ( Bữa tiệc tại nhà họ Thẩm ) ( hai )
      Editor: ChiMy

      Lương Chân Chân theo Quý Phạm Tây vào nhà họ Thẩm, trong lòng khỏi cảm thán nơi này quá mức hoa lệ và phô trương, so sánh mà , thích phong cách cổ xưa mà trang nhã ở nhà họ Đằng hơn, giống như cảm giác mà Đằng lão phu nhân mang đến cho người khác, làm cho người ta tự chủ được muốn tiếp cận, nghĩ như vậy, đáy lòng chợt hơi áy náy, nhớ lúc mới về nước bà nội Đằng gọi điện thoại cho , bảo rảnh rỗi qua thăm bà, như thế, nhưng lấy thân phận gì mà đây?

      Hơn nữa, ngờ tới ba năm trôi qua rồi, bà nội Đằng vẫn đối xử thân thiết với mình như vậy, lời cũng từ ái như thế, nghe năm xưa bà cũng là nữ cường nhân (*) kia mà, tại sao chênh lệch nhiều như vậy?

      (*)nữ cường nhân: người phụ nữ mạnh mẽ, cường hãn

      Bà càng đối xử tốt với mình, càng làm cho mình cảm thấy áy náy, càng dám gặp bà, sợ mình nhịn được ra nổi khổ mình chịu đựng nhiều năm, đối với thân tình, có sức kháng cự.

      " Quý, đây là chị họ của em sao?" Đột nhiên, từ bên đường cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi như ánh mặt trời tới, tươi cười rạng rỡ .

      "Chân Chân, đây là Thẩm Tuấn Diệu, con trai của chú hai em, năm nay mới vừa lên năm nhất." Quý Phạm Tây giới thiệu cho Lương Chân Chân.

      "Chị họ, hoan nghênh về nhà." mặt Thẩm Tuấn Diệu tươi cười rực rỡ, trong mắt đầy chân thành và thiện ý, điều này làm cho Lương Chân Chân vốn căng thẳng thả lỏng ít, khóe môi chậm rãi nhếch lên mỉm cười, như đóa hoa bách hợp thanh thuần.

      "Tuấn Diệu, cám ơn em." chợt có thiện cảm với đứa em họ mới gặp mặt này.

      Đúng lúc này, Thẩm Bác Sinh ra từ trong nhà, nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở ngoài cửa, cười ha hả, "Sao đứng ở đây hết vậy, mau vào nhà."

      Ba người nghe lời vào, trong lòng Lương Chân Chân bớt căng thẳng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, dù sao vẫn còn nhân vật nặng kí chưa xuất , có điều, ngờ tới cha mẹ của Quý Phạm Tây cũng ở đây, chín người ăn cơm, chỉ có ba tiểu bối(*), bàn đều là bề (**), đúng là Alexandros(***).

      (*)tiểu bối: vai vế
      (**)bề : ý kính trọng
      (***)Alexandros III của Macedonia, được biết rộng rãi với cái tên Alexandros Đại đế, là Quốc vương thứ 14 của nhà Argead ở Vương quốc Macedonia, nhưng ít dành thời gian cho việc trị quốc tại quê nhà Macedonia.

      Cũng may chú hai và thím hai cho cảm giác rất gần gũi, cá tính của chú hai Thẩm Bác Nhân hài hước khôi hài, thím hai Bạch Nhược dịu dàng hiền thục, biểu rất hoan nghênh .

      "Chân Chân, đây là nhà con, sau này thường xuyên về nhà biết ?" Bạch Nhược kéo tay của thương , bộ dáng của con bé này trong veo như nước, vừa nhìn biết khéo léo hiểu chuyện, là đáng . Diễn-đànn-lê-quý-đônn

      "Dạ, cám ơn thím hai." Lương Chân Chân cười biết điều.

      "Người nhà cần cám ơn, thôi, chúng ta ăn cơm." Bạch Nhược cười ha hả dắt đến phòng ăn, Thẩm Bác Sinh nhìn thấy tình cảnh này dĩ nhiên là vui vẻ thôi, ông chỉ hy vọng có thể cho Chân Chân khí gia đình.

      Vào lúc tất cả mọi người ngồi xuống, Thẩm lão phu nhân thong dong tới chậm, bày ra thái độ cao quý ai bì được, nghiêm mặt lời nào, động tác cầm bát đũa cũng vô cùng nặng nề, như hận thể đập bể.

      "Mẹ, đây chính là Chân Chân, cháu ngoại của mẹ." Thẩm Bác Sinh rót ly trà cho mẹ, trong lòng ông, vẫn hi vọng mẹ có thể chấp nhận Chân Chân , ông hy vọng Chân Chân chịu chút uất ức nào, nhất là ở trong nhà này.

      Thẩm lão phu nhân nhận lấy ly trà con trai đưa tới, ưu nhã uống hớp, trầm mặc gì, giống như đồng ý với lời của con. Thẩm Bác Sinh thấy thế, vội nháy mắt cho Chân Chân, hi vọng có thể gọi tiếng bà nội.

      Trong lòng Lương Chân Chân hơi đấu tranh, cho dù muốn, nhưng hiểu suy nghĩ trong lòng của ba, ba hi vọng người nhà có thể sống hòa thuận vui vẻ, ngay sau đó nhếch lông mày, mở miệng, "Bà nội."

      "Hừ! Kêu bất đắc dĩ như vậy, nhà họ Thẩm của chúng tôi hiếm lạ những người nguồn gốc, ở trong lòng tôi, vĩnh viễn chỉ có cháu là Tiểu Nhã." Thẩm lão phu nhân nghiêm khắc hừ .

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Lương Chân Chân chỉ cảm thấy hai má nóng hừng hực như bị thiêu đốt, khó chịu như bị bạt tai ở trước mặt mọi người, ra từng nghĩ Thẩm lão phu nhân làm khó xử, nhưng nghĩ đến có biến chuyển như vậy, làm cho kịp trở tay.

      Sắc mặt của Thẩm Bác Sinh tốt, vẫn còn nhớ khuya ngày hôm trước ông tìm mẹ tâm , hi vọng mẹ có thể chấp nhận cháu Chân Chân này, mặc kệ trước kia mẹ làm gì, nhưng tóm lại vẫn là mẹ của mình, cho nên ông hi vọng người nhà có thể sống hòa thuận, vừa mới bắt đầu Thẩm lão phu nhân vẫn chưa đồng ý, nhưng sau khi nghe con trai khuyên nhủ, bà gật đầu. Mà vì phòng ngừa mẹ làm khó dễ, Thẩm Bác Sinh mời nhà ông Quý đến làm khách, nghĩ tới trường hợp có người ngoài ở đây, mẹ kiêng dè chút, như vậy cũng giảm bớt áp lực của Chân Chân, dù sao phải chỉ có người trong nhà.

      "Bà Thẩm, Chân Chân hề gọi bất đắc dĩ, chỉ là trước nay ấy chưa từng gọi qua từ này, mất 22 năm thân tình, đối với ấy mà , rất là nặng nề, cần quá trình thích ứng." Quý Phạm Tây chau mày lại , cũng ngờ đến Thẩm lão phu nhân sỉ nhục Chân Chân ở trước mặt mọi người.

      Thẩm lão phu nhân liếc cái, quay đầu nhìn về phía Lương Chân Chân, "Hai mẹ con đức hạnh (*), đều quyến rũ đàn ông! Có điều theo tình hình trước mắt, đúng là trò giỏi hơn thầy, con hơn mẹ quá cố nhiều, thành công cướp bạn trai của cháu tôi, đúng là biết xấu hổ!" Giọng chói tai ác độc, lời như có gai, đâm Lương Chân Chân đến thương tích đầy mình, cả người giống như rơi vào trong hầm băng, lạnh đến run lẩy bẩy.

      (*)đức hạnh: thường mang nghĩa xấu

      "Đủ rồi! Mẹ, chuyện năm đó đều là sai lầm của con, Tiểu Vũ và Chân Chân đều vô tội, sao mẹ có thể ác độc chửi họ như vậy? trang nhã ung dung bình thường của mẹ đâu rồi? Bộ dáng bây giờ của mẹ còn giống như phu nhân danh môn sao?" Thẩm Bác Sinh lạnh lùng trách mắng, ông có cách nào suy nghĩ tới lòng hiếu thảo của mình, bên cạnh người mẹ như vậy, ông còn tâm tình hiếu thuận.

      "Con. . . . . . Con. . . . . . Con hoàn toàn bị hồ ly tinh che mờ mắt!" Thẩm lão phu nhân tức giận đến cả người phát run.

      Lương Chân Chân thể tiếp tục khống chế tâm trạng của mình, cắn chặt môi chạy ra ngoài, muốn ở đây, giây cũng , vốn mang ước mơ tốt đẹp vào giờ phút này hoàn toàn sụp xuống.

      "Chân Chân. . . . . ." Quý Phạm Tây lo lắng đuổi theo, vốn là buổi tiệc tốt, cứ bị tan rã như vậy.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 244 Gia yến nhà họ Thẩm ( Bữa tiệc tại nhà họ Thẩm ) ( ba )
      Editor: ChiMy

      Vợ chồng họ Quý liếc nhau cái, trong lòng đồng thời thở dài, bữa cơm hôm nay đúng là khiến người ta khắc sâu vào trí nhớ, Thẩn lão phu nhân còn sắc bén hơn so với tin đồn, chuyện hoàn toàn chừa lại đường sống nào, làm cho lòng người lạnh lẽo.

      "Mẹ, mẹ làm con quá thất vọng!" Thẩm Bác Sinh tức giận đứng dậy, đối với ông mà , bữa cơm hôm nay có ý nghĩa vô cùng trọng đại, ba năm nay, lần đầu tiên Chân Chân chịu đặt chân vào cửa nhà họ Thẩn, ông làm xong tất cả công tác chuẩn bị, chỉ muốn tạo cho nó khí gia đình, để cho nó thích nơi này, còn bên mẹ, ông hạ mình cầu xin bà có thể chấp nhận Chân Chân, dù thế nào đó cũng là cháu ruột của bà.

      nghĩ đến, mẹ lại lừa gạt mình, ngoài mặt đồng ý với mình chấp nhận Chân Chân, đợi nó vào cửa hung hăng làm nhục nó, lời như với người hoàn toàn xa lạ, ! Còn bằng người xa lạ!

      "Sao số tôi khổ như vậy! Nuôi con bạch nhãn lang (*)! Thà muốn con hồ ly tinh kia cũng muốn người sinh ra và nuôi mày . . . . . ." Thẩm lão phu nhân vô cùng đau đớn đập bàn, hề cảm thấy mình làm sai chỗ nào, ở trong suy nghĩ của bà, nhà họ Thẩm là danh môn thế gia, thân phận của Lương Vũ xứng vào nhà họ Thẩm, con do người đàn bà kia sinh ra càng xứng mang họ Thẩm, chỉ là tiểu dã chủng mà thôi, hề có bất kì quan hệ gì với nhà họ Thẩm của bọn họ.

      (*)Bạch nhãn lang: là danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
      Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả.
      Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là có con ngươi nhìn thấy gì, cũng như có con mắt, thấy tính người.


      "Nếu như có thể, con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ."Giọng của Thẩm Bác Sinh bi thống, trải qua chuyện vừa rồi, đoán chừng cả đời Chân Chân cũng muốn đặt chân vào nơi này, nó thiện lương như vậy, vô tội như thế, còn gọi mẹ tiếng"Bà nội", nhưng mẹ lại sỉ nhục nó, chỉ sỉ nhục nó mà còn sỉ nhục người mẹ mất của nó, ngay cả ông còn cảm thấy khó chấp nhận, chớ chi là Chân Chân, cũng biết bây giờ nó như thế nào.

      "Mày. . . . . ." Mẹ Thẩm giận đến cơ thể run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, nhưng Thẩm Bác Sinh hoàn toàn nhìn bà, trực tiếp ra khỏi phòng ăn, khí bên trong quá áp lức, làm cho ông thể chịu đựng.

      Trong khoảng thời gian ngắn, những người khác bàn cũng rối rít rời tiệc, Thẩm Bác Nhân nhìn mẹ ngồi tê liệt ghế, "Mẹ, lần này mẹ làm trai tổn thương, ấy rất cố gắng để người nhà có thể sống hoà thuận, nhưng mẹ lại đập nát cơ hội duy nhất này rồi."

      "Muốn mẹ thừa nhận đứa con do hồ ly tinh sinh ra, có cửa đâu!" Giọng của Thẩm lão phu nhân sắc bén cay nghiệt, hận thể bóp vỡ cái ly trong tay.

      "Mẹ, mẹ lớn tuổi như vậy, tại sao an hưởng tuổi già? Nhất định u mê tỉnh ngộ như vậy?" Thẩm Bác Nhân thở dài, kéo tay của vợ ra ngoài, nhớ năm đó lúc ông kết hôn với Nhược Nhược, cũng gặp ít trắc trở, gì mẹ cũng đồng ý cho ông cưới Nhược Nhược – giáo viên có xuất thân bình thường, sử dụng rất nhiều thủ đoạn ngăn cản mình, còn tự ý làm chủ thay ông, đăng báo ông sắp đính hôn với tiểu thư nào đó, làm hại Nhược Nhược đau lòng muốn chết, thiếu chút nữa làm mất đứa con của bọn họ.

      may là có trai ra mặt giúp, đè kiện đó xuống. Đè xuống rồi, còn giúp ông thoát ma trảo(*) của mẹ, thậm chí giúp ông thuyết phục mẹ đồng ý hôn của ông và Nhược Nhược, sau đó ông còn hỏi sao trai làm được, chỉ vỗ bờ vai của mình, " hy vọng bi kịch tái diễn lại lần nữa, chúc hai em hạnh phúc."

      (*)ma trảo: nanh vuốt ma quỷ

      Đến nay vẫn còn nhớ thăng trầm bi thương dưới đáy mắt của trai, dày đặc đến mức như thể tan ra, trong nháy mắt ông hiểu, ông cũng biết chút về chuyện cũ của trai, mặc dù khi đó học đại học ở bên ngoài, nhưng mỗi lần khi về nhà cũng nghe ít tin đồn.

      Chỉ chốc lát sau, trong đại sảnh của nhà họ Thẩm chỉ còn mình lão phu nhân, bà tức giận đến cả người phát run, hất toàn bộ bát đũa bàn xuống đất đất, hoàn toàn mất hết bộ dáng đoan trang quý phái của quý bà, chỉ còn lại hình tượng của người đàn bà chanh chua rất tức giận.

      "Lão. . . . . . Lão phu nhân. . . . . ." Người hầu hạ bà nửa đời run rẩy .

      "! Tất cả đều hết cho tao! Tao cần mấy người thương hại, đều là đám bạch nhãn lang! Sớm biết có ngày hôm nay, tao nên sinh chúng mày ra." Thẩm lão phu nhân hoàn toàn mất trí rồi.

      Người giúp việc chỉ đành phải giọng lui ra, bà hiểu rất tính cách của Thẩm lão phu nhân, cả đời hiếu thắng, làm cho lòng tự trọng của bà rất nặng, thà bà phụ người khác chứ cho người khác phụ bà.

      ******

      Quý Phạm Tây đuổi theo đường, rất nhanh đuổi kịp Chân Chân, kéo cánh tay của , móc cái khăn tay từ trong lòng ngực ra đưa cho , biết bây giờ mình gì cũng thích hợp, chỉ có thể tiếng động an ủi .

      Lương Chân Chân nhận lấy khăn tay đưa tới, lau nước mắt, giọng có chút nghẹn ngào, "Em muốn rời khỏi nơi này."

      "Ừ, bây giờ dẫn em ." Tâm trạng của Quý Phạm Tây cũng tốt, ngờ tới Thẩm lão phu nhân chuyện khó nghe như vậy, ngay cả người mẹ qua đời của Chân Chân cũng bỏ qua.

      Lúc hai người chuẩn bị lên xe, Thẩm Bác Sinh tới, "Chân Chân, là lỗi của ba, ba rất xin lỗi con, để cho con chịu oan ức lớn như vậy, từ nay về sau, ba kêu con về nhà họ Thẩm nữa, chỉ hi vọng, mỗi tuần con có thể đồng ý ăn hai bữa cơm với ba."Diẽnnnđànlê-quý-đôn

      Lương Chân Chân rũ mắt gì, nơi này, trở thành cơn ác mộng trong lòng , kiếp này, đặt chân vào nơi này, còn về phần ba, biết chuyện ngày hôm nay phải lỗi của ba, dù sao cũng vì tin tưởng ba nên mới tới, kết quả lại bị sỉ nhục bởi "Bà nội" danh nghĩa của , nghĩ như vậy, hận thể hung hăng tát mình cái.

      Trong lòng Thẩm Bác Sinh thầm thở dài hơi, ông biết chuyện vừa rồi tạo thành ám ảnh trong lòng Chân Chân, khi còn tin tưởng, rất khó xây dựng lại, haizzz. . . . . . Ông tạo nghiệt gì đây!

      "Phạm Tây, chăm sóc Chân Chân tốt." Ông vỗ vai của Quý Phạm Tây.

      "Yên tâm , chú Thẩm." Quý Phạm Tây trịnh trọng gật đầu cái.

      "Ừ." Sau khi xong, ông tới xe của mình, thoạt nhìn bóng lưng tang thương như thế.

      Lúc nhà Thẩm Bác Nhân và vợ chồng họ Quý ra, vừa đúng lúc nhìn thấy hai chiếc xe rời theo hai hướng ngược nhau, liếc mắt nhìn nhau, sau đó lái xe của mình rời .

      Vốn bữa tiệc gia đình ấm áp, nhưng kết thúc như thế, là khiến người ta lạnh thấu tim.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 245: Gặp lại ở câu lạc bộ
      Editor: ChiMy

      Quý Phạm Tây yên tĩnh lái xe, bất chợt liếc nhìn Chân Chân, xem tâm trạng của , "Muốn đâu?"

      "Chỉ cần rời khỏi chỗ này, đâu cũng được." Vẻ mặt của Lương Chân Chân chán nản, biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, ra cũng đau lòng, chẳng qua chỉ cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, thậm chí cảm thấy buồn cười, ràng biết Thẩm lão phu nhân là loại người gì, nhưng mình lại còn ôm tia hi vọng chờ mong bà có thể chấp nhận mình?

      Đều là phu nhân danh môn, quyền thế của nhà họ Đằng còn lớn hơn nhà họ Thẩm, nhưng bà nội Đằng ôn hòa thiện lương, bình dị gần gũi; mà còn bà ấy lại ỷ mình cao quý, xem ai ra gì, sao lại khác biệt lớn như vậy? Người phải là bà nội của đối xử với thân thiết, ngược lại bà nội của năng cay nghiệt?

      Khóe miệng nhếch lên cười giễu, đời này có tram loại tình thân, cố tình lại gặp được loại ác liệt nhất..., ông trời đúng là ưu đãi !

      "Tôi muốn đến phòng vũ đạo." Đột nhiên mở miệng , đây là cách phát tiết (*) đặc biệt của , lúc trước khi học ở đại học Columbia mỗi khi tâm trạng của tốt, đến phòng vũ đạo của trường học, múa ba-lê liên tục, cho đến khi mình kiệt sức, mới dừng lại.

      (*)phát tiết: giải toả, trút ra

      "Được." Mặc dù Quý Phạm Tây hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu cái, nhớ mang máng ở trong câu lạc bộ cao cấp có phòng múa chuyên biệt, chỗ đó khẳng định sai.

      Xe dừng ở trước cửa "Câu lạc bộ cao cấp Cảnh Uyển", Quý Phạm Tây vẫn còn hơi kinh ngạc sao Chân Chân muốn tới đây, người bình thường khi tâm trạng tốt lựa chọn đến bờ sông hóng gió chút hoặc là ngồi ở trong quán cà phê yên tĩnh hồi, mà hiển nhiên Chân Chân khác, tới phòng vũ đạo làm gì? Chẳng lẽ khiêu vũ?

      Ôm tràn đầy nghi vấn, theo vào câu lạc bộ, sau khi hỏi mới biết phòng vũ đạo đầy người, Lương Chân Chân cắn môi đứng ở đằng kia, trong lòng như có đầy bụng tủi thân cách nào ra.

      Quý Phạm Tây nhìn đến đau lòng, " à, người luyện múa nhiều như vậy, sắp xếp chỗ được sao?"

      ", tôi muốn căn phòng vũ đạo riêng." Lương Chân Chân chen vào , cần gian đơn độc——để múa đơn.diễnnn-dànlêquýđônn

      Nhân viên lễ tân và Quý Phạm Tây đồng thời kinh ngạc nhìn về phía , dường như hiểu muốn gì, người bình thường tới đây đều để học múa, mà . . . . . .

      "Xin hỏi, có phải là hội viên cao cấp của chỗ chúng tôi ? Công ty có quy định, chỉ có hội viên cao cấp mới có thể được hưởng quyền lợi có phòng vũ đạo riêng."

      Lương Chân Chân mím môi lắc đầu cái, quên mất nơi này phải là ở trường học, phải chỉ cần với người hướng dẫn vài lời là được, rời khỏi trường học thể hành động tùy ý như vậy rồi.

      "Bây giờ có thể làm hội viên cao cấp ?" Quý Phạm Tây cau mày, đều do bình thường thích tới chỗ như thế này, đồng nghiệp hẹn qua nhiều lần, đều bị lấy cớ từ chối.

      "Tiên sinh, xin lỗi, chế độ của câu lạc bộ chúng tôi tích luỹ theo tiêu phí, thể làm ngay." Nhân viên lễ tân lễ phép , chợt cảm thấy nhìn người đàn ông đẹp trai này rất quen mắt, cảm giác từng gặp qua ở đâu đó.

      " Quý, thôi, chúng ta thôi." Trong lòng Lương Chân Chân còn ôm bất kỳ hy vọng gì, đây là thực tế trong xã hội, dễ dàng như trong tưởng tượng.

      Đúng lúc Đằng Cận Tư hẹn vài người bạn trong thương trường tới đây đánh bóng chày, mặc đồ thể thao màu trắng, đội mũ lưỡi trai, xinh đẹp phóng khoáng, giương mắt lập tức nhìn thấy nam nữ đứng ở trước quầy, đôi mắt đen hẹp dài híp lại, lộ ra tần số nguy hiểm, sau khi nghe nội dung cuộc chuyện của bọn họ, liền qua, lạnh giọng : "Cho ấy căn phòng vũ đạo riêng, tốt nhất."

      Nhân viên lễ tân nhìn thấy người tới liền trợn tròn mắt, "Đằng. . . . . . . Đằng thiếu gia, ngài yên tâm, tôi lập tức làm ngay." Đây chính là khách hàng lớn trong câu lạc bộ của bọn họ, là khách quý mà ông chủ dặn dò phải đối xử đặc biệt, trong tay ta cầm thẻ vàng hoàng đế VIP, trong câu lạc bộ chỉ có ba thẻ, chính là người trong số đó.

      Lương Chân Chân ngờ gặp Đằng Cận Tư ở đây, lúc nhìn quần áo mặc biết đến đánh bóng chày, trước kia cũng biết có sở thích này, nhưng vẫn có cơ hội nhìn thấy tận mắt, ngờ hôm nay bắt gặp ăn mặc hưu nhàn, màu trắng chưa từng thấy qua, cộng thêm gương mặt khôi ngô, thêm vài phần lạnh lùng, dáng người cao ngất, đoạt tầm mắt của mọi người.

      "Cám ơn." Giọng mềm mại của giống như ly rượu ngon rót vào trong cổ họng của Đằng Cận Tư, có loại thoải mái nên lời, biết sao nai con lại ở chung chỗ với thị trưởng Quý, cũng biết tại sao nhìn tâm trạng của giống như đưa đám, càng biết muốn căn phòng vũ đạo riêng để làm gì; cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cho dù trong lòng rất chua, nhưng muốn nghi ngờ nữa, chỉ muốn cho những gì muốn.

      Đằng Cận Tư gì, chỉ nhìn cái, liền xoay người , dứt khoát đến nỗi Lương Chân Chân kịp thích ứng, hẳn với tính cách của phải là như vậy, trong thoáng chốc, phục vụ tới dẫn đến phòng vũ đạo.

      " Quý, cám ơn đưa em đến đây, em muốn mình ở lại được ?" Đôi mắt to ngập nước của tựa như dòng nước trong veo, trong suốt đến khiến người ta kiềm chế được hãm sâu vào trong đó.

      "Ừ, có chuyện gì gọi điện thoại cho , đừng có chuyện buồn gì cũng giữ trong lòng được ?" Quý Phạm Tây cưng chìu sờ đầu của , người kia cũng có thể xoay người rời được, đương nhiên cũng được, cách phát tiết cảm xúc của mỗi người giống nhau, có vài người thích bày tỏ, nhưng có vài người thích giấu ở trong lòng, chúng ta thể nào thay đổi người khác, chỉ có thể lựa chọn tôn trọng.

      Lương Chân Chân gật đầu cái, "Ừ, em biết rồi."

      Nhìn bóng lưng của dần dần biến mất, lúc này Quý Phạm Tây mới xoay người rời , gần đây bận nhiều việc, quên mất việc rèn luyện sức khoẻ, xem ra cũng phải làm cái thẻ hội viên, thường xuyên đến nơi này rèn luyện cơ thể mới được.

      Nhân viên lễ tân cười tủm tỉm làm thẻ hội viên giúp , đợi sau khi làm xong tất cả, người ta xa, mới nghẹn ngào gào lên, "A a a! là thị trưởng Quý! Tôi chết mất, tôi quên muốn ký tên rồi !"
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Aries293 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :