Chương 239. đau, đau
Editor: Puck –
Đằng Cận Tư hết sức phối hợp liếc nhìn chung quanh, giọng lười biếng tự nhiên. “Chẳng lẽ sai sao? Ừhm… chính em nhìn xem.” vừa ánh mắt liền liếc sang chỗ sâu trong hẻm, vừa đúng chỗ có cặp đôi đóng cảnh uyên ương triền miên, mặc dù bị che, nhưng có thể thấy đại khái, dường như hôn rất kịch liệt.
Mặt Lương Chân Chân đỏ ửng lên, tức giận trừng mắt liếc , “đồ bại hoại *!”
(*) nguyên văn: 色胚子 sắc phôi tử
“ ngại sắc thêm chút nữa.” Đằng Cận Tư lấn người đến gần thêm, sâu trong tròng mắt đen phát ra ánh sáng đàng hoàng, cố ý cường điệu chữ “sắc” đó.
“Này…” Lương Chân Chân bị lqd bức phải lui về sau hai bước, mặc dù là ép buộc kéo tới đây, nhưng phải do tình huống đặc biệt sao? Nếu như bị đồng nghiệp đài truyền hình nhìn thấy và Đằng thiếu tiếng tăm lừng lẫy chung, vậy phải gây ra sóng to gió lớn sao!
Đằng Cận Tư tự động coi thường tiếng “Này” kia của , bức tới góc tường, làm ra vẻ muốn hôn , đây là việc muốn làm mỗi ngày, nhưng lại chỉ có thể cố nén, hôm nay rất vất vả mới có cơ hội như vậy, dĩ nhiên thể bỏ lỡ.
“Dừng lại! Tôi kéo tới chỗ này là bởi vì nhìn thấy đồng nghiệp trong đài, tôi muốn ngày mai phải lên trang đầu!” Dưới kích động Lương Chân Chân đưa tay bịt kín miệng , chỉ sợ hôn xuống, nơi này hẻo lánh vậy, nhỡ đâu chọc giận , chọc cho tính dã man của phát tác, vậy thảm rồi!
ra , Đằng Cận Tư cũng mơ hồ đoán được đại khái, tuy rằng rất thích hành động che che giấu giấu chuyện giữa hai người của nai con như vậy, giống như thể gặp người khác, nhưng cũng thích cái gì mà giật tít trang đầu, cảm giác bị người xoi mói tốt, hơn nữa những điều này còn có thể nhớ lại những chuyện tốt đẹp giữa bọn họ.
Môi hé ra như muốn điều gì, cảm giác giống như hôn lòng bàn tay , như con sâu chậm rãi di chuyển ở đó, gãi ngứa người ta, cảm giác ẩm ướt nhầy nhụa kéo dài đến tận đáy lòng Lương Chân Chân, khiến sợ đến mức cuống quýt thu tay lại, trong lòng ảo não thôi, xấu hổ, tối nay bản thân mình liên tiếp luống cuống! ~~~~(>_<)~~~~
“Cho nên, ý của em là thấy tránh ?” Đằng Cận Tư nhíu mày.
“Vé đâu? đồng ý cho tôi đấy.” Lương Chân Chân mím môi hỏi, đối với đáp án cho câu hỏi ràng như vậy, dieendaanleequuydonn còn dùng để trả lời sao? Hơn nữa cũng muốn mồm quạ đen của đúng.
“Gấp cái gì, đến cửa lấy ra cũng muộn, thôi.” Dáng vẻ Đằng Cận Tư tao nhã giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thời gian mở màn còn có mười lăm phút.
“… cũng định vào?” Lương Chân Chân kinh ngạc, chưa bao giờ cho rằng thích phương diện này, bình thường ngoại trừ công việc ra chính là xã giao cùng tập thể dục, mỗi tuần câu lạc bộ cao cấp đánh golf, bowling cùng với bóng chày, v.v… hoàn toàn có hứng thú với phong trào thể dục thể thao, tiết mục biểu diễn ca múa gì đó, huống chi bản thân vốn thích nơi nhiều người náo loạn ầm ĩ, vẫn còn nhớ lần đầu hẹn hò của hai người vào ba năm trước, mang mình xem phim, vẫn cho rằng là rạp chiếu phim đại chúng, kết quả lại là phòng khách quý đơn độc.
Đột nhiên, ý thức được bản thân mình hiểu vượt qua tưởng tượng trong quá khứ, khóe miệng khỏi lộ ra nụ cười khổ, có vài thứ bất tri bất giác xâm nhập vào cuộc sống của chúng ta, im hơi lặng tiếng khắc trong đầu óc người ta, rất khó quên .
“Đương nhiên.” Dĩ nhiên là Đằng Cận Tư biết giờ phút này nghĩ gì, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trong khoảng thời gian ngắn Lương Chân Chân lqd có phần đoán ra được suy nghĩ của , trong lòng thầm than: ràng thích, cần gì phải miễn cưỡng bản thân?
Người bên ngoài vẫn lui tới rất nhiều như trước, liếc mắt nhìn qua tất cả đều là đầu người chằng chịt, vô cùng chật chội, đúng lúc này, Lương Chân Chân cảm thấy có đôi bàn tay ấm áp bao bàn tay bé lạnh buốt của mình ở bên trong, nếu như hai người là tình nhân, hành động này nhất định khiến cho cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng, họ phải!
“Buông tay!” trừng mắt liếc , người đàn ông xấu xa này luôn thích táy máy tay chân, chút cũng đàng hoàng! Ngây ngốc chơi với chỗ có cảm giác an toàn chút nào.
“Quá nhiều người, sợ bon chen thấy em.” Đằng Cận Tư rất cố chấp đan xen mười ngón tay với , bá đạo siết chặt, cho dù thế nào cũng bỏ ra.
Lương Chân Chân rất muốn tôi phải là đứa trẻ ba tuổi! Biết nên chăm sóc mình như thế nào, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của người kia cùng đám người chật chội chung quanh, ngoài ý muốn mà thỏa hiệp. Có lẽ trong cảm nhận của mỗi người con đều mong đợi xuất bạch mã hoàng tử, có thể ngay lúc nguy nan cứu vớt mình, trợ giúp mình.
đường về phía cửa nhà hát lớn, Đằng Cận Tư đều rất thân mật bảo vệ Lương Chân Chân ở trong ngực, dieendaanleequuydonn để cho người khác đụng đến , hộ hoa sứ giả cực kỳ đúng chỗ, trong lúc này chân mày của chưa từng giãn ra, chỉ vì cảm giác bị người lấn tới lấn lui rất khó chịu, nhưng mặc dù như thế, vẫn tiếng nào.
Đột nhiên, trong đám người phía trước có bé trai mạnh mẽ xông tới, vừa vặn đụng đầu vào người Lương Chân Chân, đau đến mức “A!” tiếng, ràng do động lực khổng lồ của cậu nhóc kia gây nên, Đằng Cận Tư giận đến mức muốn dạy dỗ cậu bé đó, lại bị Lương Chân Chân ngăn cản, “Thôi, thằng bé cũng cố ý.”
“Đau ?” Đằng Cận Tư quan tâm hỏi, đều do sơ sót của , phòng bị đến trường hợp tự nhiên lại chui ra thằng bé.
“ đau, đau.” Lương Chân Chân nhìn thấy đáy mắt lo âu và tự trách của , đáy lòng bỗng nhiên mềm mại, có cảm xúc nên lời xông đến trái tim.
“Nai con, do chăm sóc tốt cho em.” Vẻ mặt Đằng Cận Tư hơi ảo não, lời của câu hai nghĩa, sao Lương Chân Chân lqd có thể nghe mà hiểu, mắt hơi chua xót, mấp máy môi, cuối cùng vẫn gì, cầm lại tay .
“ thôi, sắp mở màn rồi.”
Rất may là dọc đường này gặp người quen nữa, hai người thuận lợi tìm được vị trí, chờ đợi buổi diễn bắt đầu, trong suốt quá trình, Lương Chân Chân vô cùng chăm chú theo dõi biểu diễn, còn Đằng Cận Tư lại nồng nàn nhìn , muốn bỏ qua từng biểu cảm phong phú nào mặt .Hai chương liên tiếp nha
Chương 240. Làm gì đó! Ăn cơm cho xong .
Editor: Puck –
Lương Chân Chân chỉ có cảm giác má phải mình vẫn luôn bị thiêu đốt nóng bỏng, cũng biết người đàn ông này phải vào xem biểu diễn, ràng lãng phí tấm vé, luôn nhìn chằm chằm làm gì! mặt nở hoa, vị trí của hai người lại cố tình là ở hàng trước, có chút mờ ám nào đều bị người ngồi sau nhìn thấy ràng, nhịn được đưa tay nhéo đùi cái, giọng trách mắng: “Nhìn trước mặt.”
Đằng Cận Tư bị đau đến nhíu mày, nhân cơ hội bắt lấy tay bé của , mặc cho giãy thế nào cũng chịu buông ra, Lương Chân Chân nhìn thấy cảnh đặc sắc, muốn phân tâm, liền mặc cho nắm tay mình, mãi cho đến khi buổi biểu diễn kết thúc.
Trong lúc này, người nào đó đương nhiên bỏ qua bất kỳ cơ hội ăn đậu hũ nào, phải siết chặt chính là sờ sờ, khiến cho cả người Lương Chân Chân ngứa ngáy, muốn đánh người! vẫn với mình: nhịn… chờ sau khi buổi biểu diễn kết thúc tìm tính sổ!
thể , vở nhạc kịch “Carmen” này chỉ diễn hay, hát cũng tốt, có hiểu quả rung động lòng người, khoảnh khắc khi nhạc dần dần dừng lại kia, tiếng vỗ tay vang lên như sấm ở trong nhà hát, đây là kiểu khẳng định cùng tán thành.
Trong lòng Lương Chân Chân rất thỏa mãn, dieendaanleequuydonn hổ là có tiếng tăm, diễn đúng thời hạn, vừa mới chuẩn bị đứng dậy rời , lại bị Đằng Cận Tư kéo lại, “Đợi lát nữa , lúc này quá nhiều người, sợ em bị chen lấn.”
~(@_@)~ mặt nổi lên hai chỗ đỏ ửng khả nghi, người này năng càng ngày càng buồn nôn rồi, nhưng mà trước mắt ra ngoài quả phải là lựa chọn tốt, chừng còn gặp phải tên vô lại Tống Tử Quân.
ra , vừa rồi ở cửa siêu thị , trong nháy mắt lúc qua bên người Tống Tử Quân, khóe mắt ta liếc thấy , chỉ có điều lúc ta nghiêm túc tìm lại thấy bóng dáng của , cho nên ta dám chắc đó là , còn tưởng rằng mình xuất ảo giác, ta nhớ Lâm Tịnh từng với các có vé.
Dòng người gần hết, Đằng Cận Tư mới dắt Lương Chân Chân ra khỏi nhà hát lớn, gió đêm hơi lạnh nhàng thổi qua, có thoải mái cùng mát mẻ nên lời, Lương Chân Chân gạt tóc bị gió thổi loạn bên má, giọng hỏi ra điều mà mình giấu ở trong lòng rất lâu, “ ràng thích xem thứ này, cần gì phải buộc mình ngồi ở đó? khó chịu sao?”
“Chỗ nào có em là tốt nhất, nơi có em cho dù khá hơn nữa cũng tốt.” Những lời này của tuy rằng luẩn quẩn quanh miệng, nhưng có thể là chân tình , dường như trong lời có chứa thở dài mơ hồ.
Trong lòng Lương Chân Chân run lên, sao? Nhưng tại sao lúc trước tin mình chứ? Chỉ cần là chút xíu tin tưởng, có lẽ kết quả phải vậy, chẳng lẽ đây chính là tạo hóa trêu ngươi sao? Bất cứ tình cảm gì cũng khó có khả năng thuận gió, luôn phải trải qua trắc trở chồng chất mới được? Nhưng trắc trở qua làm cho người ta kiệt sức!
“Tôi đói rồi, để cảm ơn vé vào cửa của tối nay, tôi quyết định mời ăn khuya, thôi.” hơi trốn tránh sang chuyện khác, nụ cười rực rỡ.
Đột nhiên, bụng Đằng Cận Tư “Ùng ục” vang lên, cực kỳ phối hợp hưởng ứng lời của , điều này làm cho hơi ảo não, khẽ cau mày, “Buổi tối ăn cơm.”
“Khụ… ra , tôi cũng vậy chưa ăn cơm, thôi, muốn ăn gì?” Lương Chân Chân cố tỏ vẻ thoải mái .
“ chưa từng để cho phụ nữ mời.” Giọng của Đằng Cận Tư rất nghiêm túc.
“Vậy cứ coi như tối nay phá lệ lần , nếu , tôi có cảm giác mình nợ nhân tình.” câu cuối cùng, đây mới là điều mấu chốt muốn , vẫn cho rằng tặng vé mình đưa ra lqd cầu vô lễ gì, kết quả cái gì người ta cũng chưa , ngược lại có vẻ như lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Cho nên, liền muốn mời ăn cơm, cứ như vậy mình thiếu nợ .
“ bằng lòng cho em ngoại lệ, mà lại càng mong muốn được em nợ nhân tình.” Câu trả lời của Đằng Cận Tư khiến Lương Chân Chân hơi hỗn độn, ràng người này muốn khí thoải mái hơn, luôn kéo chủ đề của về vị trí ban đầu.
“ thích ăn hay , dù sao tôi vẫn muốn ăn cơm, sau tối nay muốn để tôi mời khách cũng có cửa!” dứt khoát xong xoay người về phía trước, mặt sưng lên thở phì phò .
Đằng Cận Tư còn cách nào khác chỉ có thể theo , hai người cứ trước sau như vậy, làm nổi bật dưới đèn đường, hai bóng dáng dài ngắn đan xen lẫn nhau mặt đất, kéo dài dài.
Hai người cứ đường như vậy tới khu vực thức ăn ngon đường gần đó, hai bên đường bầy các món ăn ngon đầy đủ hương sắc, quay nướng, ma lạt thang, toan lạt phấn *, đậu hũ thối Thiệu Hưng…
(*) Ma lạt thang: tên chung của các món đồ cay nóng nguồn gốc từ Tứ Xuyên – Trùng Khánh.
Toan lạt phấn: là tên gọi chung của món ăn truyền thống người Hán làm từ bột chua (nguyên liệu chính là bột khoai tây) của Trùng Khánh, tỉnh Tứ Xuyên, tỉnh Quý Châu và những nơi khác. Đặc điểm của nó: cay, ngọt, thơm, chua và dầu nhưng nhờn.
Vừa nghe mùi này, Lương Chân Chân lqd liền chịu nổi, thèm ăn đến mức chảy nước miếng, nhưng vừa nghĩ tới bao tử người nào đó tốt, thể ăn cay, nhất là lúc đói bụng, ăn tốt chỉ sợ dẫn tới phát bệnh đau bao tử, sau cân nhắc, liền bỏ ý định muốn ăn những món đó.
“Nếu ăn món ăn Hoài Dương chứ? Nghe nhà phía trước mặt cũng tệ lắm, mùi vị rất chính tông.” Lương Chân Chân chỉ vào nhà hàng mang phong cách cổ xưa có vẻ tinh xảo .
“Ừ.” Đúng là Đằng Cận Tư cũng đói bụng, hơn nữa vừa rồi còn nghe thấy nhiều món ăn ngon như vậy, bụng của sớm kháng nghị nghiêm trọng rồi.
Hai người đẩy cửa bước vào, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, lập tức có nhân viên phục vụ tới hỏi bọn họ muốn ăn món gì.
“Ơ… Thịt cua viên đầu sư tử, đậu hũ Bình Kiều, gà nấu Gansi, xíu mại phỉ thúy, canh bánh bao * mỗi thứ phần.” Lương Chân Chân lật giở thực đơn, gọi mấy món ăn ngon miệng.
(*) Thịt cua viên đầu sư tử: là món thịt viên có đường kính từ 5 đến 10cm, thịt viên lớn nên so sánh với đầu sư tử.
Đậu hũ Bình Kiều: Bình Kiều là thị trấn cổ thuộc Hoài An thời vua Càn Long. Đậu hũ Bình Kiều là món ăn lừng danh của vùng Giang Tô.
Gà nấu Gansi: các nguyên liệu để làm nên món ăn gồm đậu hũ, gà, giăm bông, măng và tôm bóc vỏ. Tất cả đều được thái , mỏng khoảng 1mm chế biến thành món súp với mùi hương quyến rũ.
Xíu mại phỉ thúy: vì nhân có rau trộn nên có màu xanh ngọc giống phỉ thúy
Canh bánh bao: thay vì bánh bao nhân thịt, nhân ngọt hay nhân, trong món này, nhân bánh bao gồm có thịt và súp, khi ăn cắn góc bánh và mút hết súp bên trong rồi mới ăn đến vỏ bánh, lý do vì sao a Tư giải thích dùm.
Lúc này qua giờ ăn cơm, dieendaanleequuydonn cho nên khách trong tiệm nhiều, món ăn được đưa lên rất nhanh, hai người nhanh chóng khởi động, nếu ăn, bụng lại kêu ọc ọc.
Nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ, canh bánh bao khéo léo xinh xắn, Đằng Cận Tư còn kịp chờ nước canh nguội liền gắp cái bỏ vào trong miệng, cắn miếng nuốt xuống, bỏng đến mức thiếu chút nữa phải nhổ ra, toét miệng thở.
“Phụt!” Lương Chân Chân bị dáng vẻ của chọc cười, vội xé mấy tờ khăn giấy đưa cho , tiện tay rót cho chén nước sôi để nguội, “Chậm chút, nước canh phải đợi lạnh lúc rồi ăn, nếu nước canh bên trong bắn tung tóe làm bỏng miệng.”
Đằng Cận Tư làm hơi uống hết lqd sạch nước lạnh, để ly xuống tỏ ý còn muốn, Lương Chân Chân lại rót cho chén, lúc đưa cho lại bị nắm lấy bàn tay bé.
ngây ngốc, ngay sau đó cau mày trừng mắt liếc , “Làm gì đó! Ăn cơm cho xong .”
Last edited by a moderator: 11/11/15