Chương 227 : Bóng đêm quyến rũ ~
Editor : ChiMy
Đằng Cận Tư cử động, vẫn kéo chặt cánh tay của như cũ, chân thành : "Nai con. . . . . ."
"Khuya lắm rồi, cũng về nghỉ ngơi sớm ." Lương Chân Chân muốn hất bàn tay của ra, nhưng bởi vì sức lực bằng , ngón tay của tựa như sắt thép, có cách nào rung chuyển, đẩy ra được ngược lại bị kéo vào trong ngực, xoay người trực tiếp đè ở xe.
"Này, làm gì thế?" Lương Chân Chân đưa tay đẩy người đàn ông đè người mình, cao hơn mình cái đầu, cho nên mỗi lần đều phải ngẩng đầu nhìn , trong lúc vô hình tạo cho thành cảm giác bị áp bức, hơi thở nóng rực của phả vào mặt mình, hơi ngứa, tê dại, khơi dậy dòng điện quen thuộc.
Nhất là tròng mắt đen như mực nhìn chăm chú vào mình đắm đuối đưa tình tim của khống chế được đập nhanh hơn, ở trong đêm tối yên tĩnh thanh "thình thịch" vang lên ràng, vừa đúng lúc liếc thấy trong mắt người ông nào đó có nụ cười như có như , Lương Chân Chân mắc cỡ đến gương mặt đỏ bừng, tức giận : "Tránh ra! Đồ quỷ sứ đáng ghét!"
"Nai con, muốn hôn em nữa rồi." Đằng Cận Tư giọng , mang theo chất độc đầu độc , tối nay khí rất tốt, phải nắm chặt, chừng tiến triển rất tốt.
O(╯□╰)o Trong lòng Lương Chân Chân thầm: người này có da mặt mà! Đưa tay nhéo , chút nào phát hành động của mình có chút mơ hồ làm nũng.
"Ui. . . . . . Đau. . . . . ." mặt Đằng Cận Tư làm ra dáng vẻ rất khổ sở, ra biểu ra đau như vậy, là do vừa nhéo đúng vị trí bị người khác đánh trúng.
Lương Chân Chân cho là mình nhéo trúng vết thương của , vội vàng buông tay, hơi lo lắng hỏi: "Đau lắm hả?"
"Ừ." Đằng Cận Tư chau mày lại gật đầu cái, lúc nào đó lời dối cũng có ý tốt, còn có thể tăng tiến tình cảm giữa hai bên, cớ sao mà làm đây?
" xin lỗi, tôi phải cố ý." Lương Chân Chân áy náy, mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy mình đấu với năm gã bại hoại, mặc dù kết quả cuối cùng là thắng, nhưng trong quá trình cũng bị những tên tiểu nhân gian trá kia đánh trúng, bị thhương là chuyện rất bình thường.
"Em phải bồi thường cho ." Người đàn ông nào đó mặt đỏ hơi thở gấp .
"Hả. . . . . . Bồi thường cái gì?" Lương Chân Chân kinh ngạc mở miệng, hiểu trong lòng có mưu kế gì.
Đằng Cận Tư chỉ chỉ miệng mình, "Hôn ."
"Nằm mơ ! Giở trò lưu manh à! Tránh ra nhanh lên! Nếu , tôi. . . . . ." Lương Chân Chân còn chưa có xong bị người nào đó ngăn miệng lại, "Ưmh ưmh" mấy tiếng kháng nghị, sau đó từ từ còn thanh, cơ thể cũng càng ngày càng mềm, bị động thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của , giống với dịu dàng triền miên vừa rồi, bây giờ có vẻ cuồng dã mãnh liệt hơn.
Lương Chân Chân cảm thấy đầu lưỡi của đảo lộn trong khoang miệng của mình, quậy đến sắp thở nổi, tức giận cắn lưỡi của , nhưng ngờ động tác này như cổ vũ Đằng Cận Tư, kích động, kích động rồi, từng tế bào người đều reo hò, kêu gào. hôn người trong ngực sâu, khát vọng quá lâu, cũng nhẫn nhịn quá lâu, giờ phút này chỉ muốn tập trung hoà vào , giống như muốn hút hết toàn bộ hơi thở của , điên cuồng hút, mút lấy, kịch liệt mang theo phương thức nhẫn tâm như vậy thể ra mặt bá đạo của Đằng Cận Tư.
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân cảm thấy mình sắp thở được, buồn bực là mình ghét nụ hôn của chút nào, thậm chí còn hơi thích, làm cho có loại ảo giác, hai người vẫn giống như trước kia, chưa xảy ra chuyện gì, đối với mà cái loại tình tin tưởng đối phương quá mức tốt đẹp, làm cho người ta có ước ao và ảo tưởng đối với tương lai, từng lần, tin tưởng ông trời ưu ái , thương như vậy, hơn nữa bị người nhà của ghét bỏ, nhưng đồng thoại cuối cùng chỉ là đồng thoại, chuyện tình đẹp đẽ cẩn thận cũng bị tàn phá.
Mà đêm nay, phủ nhận mình dao động lần nữa, từ lúc đầu dịu dàng triền miên đến bây giờ kịch liệt cuồng dã, thể nghi ngờ là tình cảm xúc động ở dưới đáy lòng , thôi, coi như là lần cuối cùng buông thả mình ! Cồn rượu trong cơ thể còn chưa hoàn toàn tản , kích thích Hormone trong người , ở dưới bóng đêm say lòng người, muốn phóng túng lần cuối cùng.
Sau khi nghĩ thông suốt, trở nên chủ động, thử đáp lại , đồng thời đưa hai cánh tay ra vòng cổ của , học lại động tác của , cắn mút lại đôi môi , loại cảm giác tê dại ấy giống như dòng điện , chạy dọc trong cơ thể của , từ lòng bàn chân dọc theo bắp chân, từ đầu dọc xuống phía dưới cổ. . . . . . Hình như muốn tập hợp ở nơi nào đó, thiêu đốt, thậm chí. . . . . . Nổ tung.
Loại cảm giác này rất xa lạ, rất mới lạ, rất mê người, rất kích tình, rất tốt đẹp.
Đối với nhiệt liệt đáp lại của nai con, Đằng Cận Tư rất vui vẻ, hôn càng thêm hung mãnh, có loại kích động muốn nuốt vào bụng, trong cơ thể dâng lên nóng rực quen thuộc, bàn tay khống chế được đưa vào trong quần áo của , lúc lúc nặng vuốt ve nơi mềm mại đẫy đà trước ngực , cảm nhận quả đào của nai con từ từ đứng thằng ở trong tay , cảm nhận cơ thể của trở nên mềm mại ở trong ngực , loại trải nghiệm này khiến cho rung động, khiến cho kích động, làm cho rất có cảm giác thành tựu, làm cho khó có thể miêu tả. . . . . .
Tóm lại, ở trong bóng đêm mập mờ, tất cả đều trở nên tươi đẹp.
"Ừ. . . . . ." Giọng uyển chuyển mềm mại của Lương Chân Chân giống như là chất phụ gia, khiến phía dưới chỗ nào đó của Đằng Cận Tư dựng lên cái lều , vận sức chờ phát động.
Đột nhiên, trong hoàn cảnh yên tĩnh vang lên loạt tiếng bước chân và giọng , tiếng vang đột ngột này kéo Lương Chân Chân trong mảnh mê tình ra ngoài, giùng giằng muốn đẩy người đàn ông ở trước mắt ra, "Có người. . . . . . Có người tới."
Trong lòng Đằng Cận Tư thầm mắng tiếng đáng chết! Hơn nửa đêm ở nhà, ra ngoài làm cái gì! Cắt đứt chuyện tốt của , suy nghĩ chút thôi là thấy căm tức.
"Nai con, chúng ta. . . . . ." biết tình cảnh này còn thích hợp để tiếp tục chuyện mới vừa rồi, nhưng trong lòng vẫn còn chút chờ mong.
Lương Chân Chân buông mí mắt xuống, làm cho mình bình tĩnh lại, "Tôi phải trở về." xong, liền để ý tới Đằng Cận Tư nữa, cúi đầu chuẩn bị lên lầu, sau khi mấy bước phát người nào đó còn theo ở phía sau, khỏi hơi tức giận, " đừng suy nghĩ nhiều, tuyệt đối thể nào!"
vốn cho là những lời này làm tức giận rời , ngờ tới lại cười, "Nghĩ gì vậy? phải em cho Tiết Giai Ny mượn bộ quần áo tắm rửa sao? chỉ tốt bụng nhắc nhở em thôi."
". . . . . . đứng ở chỗ này, tôi lấy xuống đưa cho ." Lương Chân Chân đỏ mặt, đàn ông thúi! là quá đáng! Dám nhạo báng !
" cảm thấy đứng ở chỗ này bị người khác nhìn thấy được hay lắm." Đằng Cận Tư giả vờ khó khăn .
Lương Chân Chân bị làm cho tức giận, quay người lên lầu hề quan tâm đến nữa, trong lòng hung hăng mắng trận, người đàn ông ghê tởm! là đáng hận!
Dáng người của và Giai Ny khác nhau lắm, cho nên hai người có thể mặc chung quần áo, tùy tiện tìm hai bộ quần áo đựng vào trong túi, mở cửa, đưa cho Đằng Cận Tư đứng chờ ở ngoài kia.
" khát quá, em mời vào nhà ngồi chút sao?" nhướng mày, đáy mắt có ý cười.
" thong thả, tiễn!" Lương Chân Chân đưa túi vào tay , giọng điệu rất cứng rắn, đối với cái loại vô sỉ này, thể mềm lòng, là khát nước, ai biết được rốt cuộc trong bụng có ý xấu gì!
Cho nên, phương pháp xử lí sáng suốt nhất là đuổi , mắt thấy, trong lòng tỉnh táo.
Nghe được thanh cửa đóng lại, trong mắt Đằng Cận Tư thoáng qua tia bất đắc dĩ, ngay sau đó xoay người xuống lầu, mặc kệ thế nào, tối nay cũng là tiến triển rất tốt, thể quá mức vội vàng, phải cho nai con quá trình thích ứng, phải chinh phục lòng của trong yên lặng, để cho dần dần quên mất chuyện vui trước đây.
Từ chuyện hôm nay, rất có lòng tin có thể bắt lấy trái tim của lần nữa, còn có chiêu chính là sinh nhật của bà nội, đến lúc đó muốn cầu hôn nai con ở trước mặt mọi người, cho nên trước đó phải cố gắng tìm cách.
So sánh với Đằng Cận Tư tràn đầy lòng tin, Lương Chân Chân nằm ở giường, tâm trạng rối bời, đưa tay sờ cánh môi bị sưng, nhắm mắt lại trong đầu đều là hình ảnh hai người hôn nhau vừa rồi, rất thích cũng rất hưởng thụ. . . . . .
ràng là nên, ba năm ở đại học Columbia, giờ phút nào cũng tự nhủ phải quên , nhưng cố tình chạy khỏi ràng buộc của số mệnh, vừa mới trở về nước gặp được , hơn nữa liên tiếp vô tình gặp được và được giúp đỡ, làm cho lòng của thể nào cứng rắn, nhất là chuyện mới vừa xảy ra ở quán bar.
Haizzz. . . . . . là phiền, đối với , bây giờ hận đan xen, tâm tình rất phức tạp, biết trong lòng mình thể nào quên được ngay, sau khi buông thả cũng nên bình tĩnh lại rồi.
Ngày mai, chính thức làm ở đài truyền hình, bắt đầu cuộc sống của thành phần tri thức sáng chín chiều năm ( chín giờ sáng làm, năm giờ chiều tan làm ), hi vọng sau này, hai người ít vô tình gặp nhau, tối nay xem như giấc mơ thôi.
Chương 228: Ưmh. . . . . . Thả. . . . . . Tôi ra
Editor: ChiMy
Đứng ở trước cửa đài truyền hình, Lương Chân Chân rất là cảm khái, ngày hôm trước lúc nhận được điện thoại gọi đến phỏng vấn, còn cảm thấy thể tưởng tượng nổi, ràng bị quét xuống rồi, nhưng người phụ trách bên kia vừa đúng lúc còn thiếu người cuối cùng, sau khi suy nghĩ trình độ học vấn của các thí sính, liền để lại cho .
Đáng được ăn mừng chính là phỏng vấn thành công, thời gian thử việc là ba tháng, kì thực tập kỳ này cần phải làm từ trợ lý phóng viên lên, những người lãnh đạo nhìn biểu của trong ba tháng này, nếu như biểu tốt có thể chuyển lên làm nhân viên chính thức, hi vọng mình có thể làm công việc người chủ trì kênh truyền hình mà thích; biểu tốt chỉ có thể rời .
hít hơi sâu, cất bước vào, hôm nay là ngày đầu tiên làm, Lương Chân Chân, cố gắng lên!
Còn có khác cùng làm thủ tục nhận chức với , năm nay mới vừa lên đại học năm 3 ra ngoài thực tập, bởi vì tuổi tác tương tự, rất nhanh hai người quen thuộc.
"Xin chào, tôi tên là Lâm Tịnh, đến từ thành phố L, là trợ lý phóng viên mới tới, sau này chúng ta là đồng nghiệp!" mặc chiếc áo đầm vải chiffon màu xanh nhạt với nụ cười rực rỡ làm cho người khác cảm thấy phấn chấn tinh thần.
"Tôi tên là Lương Chân Chân, rất hân hạnh được biết ." Lương Chân Chân nở lại nụ cười tươi với ấy, rất có cảm tình với tên Lâm Tịnh này.
Buổi trưa lúc hai người ăn cơm chung ở phòng ăn, Lâm Tịnh giọng cho biết, " cho biết, những người đàn ông chủ trì ở đài chúng ta đều rất đẹp trai, hơn nữa còn rất trẻ tuổi, trong đó nam trưởng ban kênh tin tức là đàn của tôi đấy! Cho nên tôi tới chỗ này, cũng bởi vì ấy." Lúc câu này, trong mắt ấy lộ ra tình cảm của .
Trong lòng Lương Chân Chân thở dài cái, đơn phương thường làm cho người khác phiền muộn, nhưng này lại ôm lấy nhiệt huyết và lòng tin mãnh liệt về tương lai, hoạt bát và tinh thần phấn chấn của như có thể lây sang bên cạnh người.
"Thích dũng cảm theo đuổi, người ta thường nữ theo đuổi nam chỉ cách tầng lụa mỏng, cố gắng lên!" Lương Chân Chân cười híp mắt cong môi.
"Ừ, cám ơn..., bây giờ mục tiêu quan trọng của tôi chính là theo đuổi ấy." Lâm Tịnh cười đến ngọt ngào, đột nhiên khóe mắt liếc thấy cái gì, vội ngượng ngùng cúi đầu, giận dữ gẩy thìa.
Lương Chân Chân hiếu kỳ quay đầu nhìn, ở cửa có nam nữ sóng vai tới, bưng khay của mình, cười ríu rít, nam đẹp trai tuấn lãng, nữ xinh đẹp quyến rũ, có thể đôi bích nhân ( xứng đôi ), nhìn lại bé đối diện cái, đột nhiên nghĩ đến mình, cũng từng ngây ngốc thầm mến trai như vậy, cho dù biết lòng có người khác, vẫn hề chùn bước bỏ ra tấm chân tình, cuối cùng, trừ đau lòng vẫn là đau lòng. . . . . .
Cho nên, muốn nhìn thấy hoạt bát đáng như Lâm Tịnh bị thương tổn, nhưng bản thân lại có bất kì lập trường, hay tư cách để gì.
"Có phải cảm thấy tôi rất ngu hay ." Yên lặng lúc lâu Lâm Tịnh đột nhiên mở miệng.
"Hả. . . . . . Sao có thể vậy được? Mỗi người chúng ta đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, có điều. . . . . . Nếu như biết là thể nào, vẫn cố chấp chỉ làm mình khổ sở mà thôi." Khóe môi của Lương Chân Chân khẽ nâng lên, gương mặt lạnh nhạt.
Lâm Tịnh rất nghiêm túc nhìn chằm chằm mấy giây, "Tôi cảm thấy là người có chuyện xưa."
"Xì!" Lương Chân Chân nhịn được bật cười, tư thái ưu nhã vén lại tóc bị rơi xuống, "Tôi cũng từng thầm mến người đàn ông."
"Sau đó sao? Hai người?" Trong đôi mắt to của Lâm Tịnh lộ ra hứng thú.
" có sau đó." Giọng của Lương Chân Chân bình thản gợn sóng, có số việc qua cũng muốn nhắc lại, huống chi còn tổn thương mình như vậy, cho dù phải cố ý, nhưng cũng thoát khỏi liên quan, hôm nay nhớ lại tình cảm thầm mến ngây thơ kia, là vô cùng châm chọc.
" xin lỗi, tôi phải cố ý." Lâm Tịnh hơi ngượng ngùng gãi đầu, ở trong suy nghĩ của , phản ứng của Lương Chân Chân có gì hơn hai loại tình huống: , đối tượng thầm mến thích , thích người khác rồi, hai, đối tượng thầm mến vắng mặt đời này rồi. Vì vậy cho dù là loại nào, cũng nhắc đến chuyện cũ đau lòng của người ta.
" có sao." Lương Chân Chân cười cười, có điều khẽ liếc mắt nhìn sang hướng khác "Vậy còn ? vẫn cố chấp hay dũng cảm bước về phía trước?"
Lâm Tịnh nhìn hai người kia cái, trong mắt thoáng qua vẻ kiên định "Tôi bỏ qua, chỉ cần ngày ấy chưa kết hôn, tôi vẫn còn hy vọng, hơn nữa bọn họ cũng có công khai thừa nhận là người ."
Lương Chân Chân bị lay động bởi quyết tâm của ấy, suy nghĩ của Lâm Tịnh cũng sai, nam chưa cưới nữ chưa gả, ai có thể trước được tương lai? Dù là kết hôn thề non hẹn biển cũng có thể thay lòng, huống chi là tình huống như thế?
Vừa làm có rất ít công việc, đơn giản làm vài việc vặt hoặc làm quen với ít chế độ công nhân cùng điều lệ thưởng phạt của đài, làm việc chung với các đồng nghiệp, mấy ngày trôi qua, quen biết thêm hai đồng nghiệp mới, là phóng viên kệnh tin tức giải trí Hoắc Đình Hương, đến sớm hơn năm tháng, tính tình ngay thẳng, là "Bà tám" được trong đài công nhận, chuyện gì mới mẻ cũng chạy khỏi hoả nhãn kim tinh của ấy; còn có nam phóng viên Bùi Thụ An cùng kênh với các , chức vụ cao hơn các , là người vô cùng nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui.
Đồng thời còn biết, học trưởng mà Lâm Tịnh thầm mến là Tống Tử Quân – nam trưởng ban kênh tin tức, có quan hệ mập mờ với là Trình Hiểu Nhàn - nữ trưởng ban kênh văn nghệ tổng hợp, hai người là đôi tuấn nam tịnh nữ mà cả đài công nhận, sao Lâm Tịnh có thể nhúng tay vào?
Haizzz. . . . . . Chuyện tình cảm thường làm cho người ta nhức đầu nhất, Lương Chân Chân lo cho mình còn chưa xong, hoàn toàn có sức quan tâm người khác. Mỗi ngày tan làm đều đến bệnh viện thăm Quan Hạo Lê và bạn tốt Giai Ny chút, có lần gõ cửa vào nhìn thấy gương mặt Giai Ny đỏ bừng gọt trái cây, mà người nào đó nằm ở giường lại là gương mặt vừa lòng thỏa mãn, lấy kinh nghiệm từng trải cho biết: hai người này vừa làm ra chuyện cấm trẻ .
Ngày thứ năm làm, theo mấy vị tiền bối chạy đến trường lấy tin tức, cơ bản học được số quy trình, cũng học được chút kiến thức thực tế, làm cho cảm thấy rất có thu hoạch, sau khi xong việc mọi người lục đục tan việc, nhớ tới Giai Ny với muốn ăn bánh ngọt Tô Ký, liền chuẩn bị bắt xe tới mua.
bắt được xe taxi, ngược lại bắt tới chiếc Cayenne màu đen xa hoa, cần nhìn bảng số xe cũng biết đây là xe của ai, đây chính là chiếc xe sang trọng có hai thế giới, là xe mà Đằng thiếu gia chuyên dụng.
"Lên xe." Cửa sổ xe quay xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Lương Chân Chân rất muốn , "Cám ơn, cần, tôi có thể tự thuê xe." Nhưng hiểu ra cũng vô ích, Đằng Cận Tư chắc chắn để cho mình vứt bỏ , chừng làm ra hành động gì, mà ở trước cửa Đài Truyền Hình, thể quá mức nổi bật, dù sao mình cũng từng có tiền án, ầm ĩ làm chuyện cũ ra ở trong đầu của mọi người lần nữa, như vậy mất nhiều hơn được, cho nên, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.
" làm ở đây quen chưa?" Đằng Cận Tư hỏi câu rất tùy ý.
"Cũng được, đến cửa hàng bánh ngọt Tô Ký trước." Lương Chân Chân nghĩ thầm: chỉ cần là chỗ có đều tốt, làm cho tôi cảm thấy mình thoát khỏi , bắt đầu cuộc sống mới lần nữa.
"Sau này, mỗi ngày tới đón em làm."
" được!" Lương Chân Chân chút suy nghĩ từ chối, ngày ngày đón làm? Giỡn cái gì vậy? Nếu như bị đồng nghiệp trong đài nhìn thấy, nhất định bị nghiêm hình bức cung, nhất là bà tám nhiều chuyện Hoắc Đình Hương, chuyện gì qua miệng ta đều bị quá lên, hơn nữa sau khi trải qua lời của ấy, nhất định mọi người biết hết.
Vẻ mặt của Đằng Cận Tư hơi u, kể từ sau đêm đó, nai con lại bắt đầu hờ hững với , làm cho rất buồn phiền, những ngày qua căn bản hai người cũng chỉ gặp mặt ở trong phòng bệnh của Lê tử, cũng có cơ hội để chuyện, hôm nay thừa dịp mình rảnh liền vội vàng tới đón tan việc, còn tưởng rằng sau này mỗi ngày đều như vậy, ai ngờ chỉ chiếm được trái tim của giai nhân, mà còn bị từ chối, trong lòng thất vọng buồn bã.
"Chuyện quyết định ai có thể thay đổi." hơi tức giận .
". . . . . . Tôi có quyền từ chối! cũng phải là gì của tôi!" Lương Chân Chân rất hài lòng với giọng điệu ép buộc của , tại sao mỗi ngày phải tới đón làm? Từ ba năm trước đây hai người cũng hoàn toàn bye bye! Sao làm như có việc gì? Giống như chuyện ba năm trước đây chưa từng xảy ra vậy?
Những lời này thành công khiến Đằng Cận Tư nghẹn họng, biết vì sao, chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai, trong nháy mắt, sắc mặt đen thui, dứt khoát dừng xe, nghiêng người sang nhìn Lương Chân Chân, muốn nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt của , nhưng thất vọng.
Bởi vì đường lớn, rất nhanh phía sau truyền đến tiếng kèn vui, từng tiếng từng tiếng đánh vào lòng người, Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị mở miệng kêu lái xe, kết quả ——
Miệng bị chặn lại, "Ưmh. . . . . . Thả. . . . . . Tôi ra. . . . . ." Giọng của đứt quãng, cái ót bị bàn tay giam cầm thể nhúc nhích, giữa răng môi đều là mùi vị của , đè lên làm thể hô hấp.
Chương 229: Chiến huống ( tình huống chiến đấu ) kịch liệt
Editor: ChiMy
Đương nhiên Đằng Cận Tư buông ra, ngược lại càng hôn sâu hơn, mang theo trừng phạt xâm chiếm, hung hăng mút lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào của , bàn tay cố định cái ót của , bàn tay khác đưa về phía sau lưng của , trong đầu óc có cơn tức giận kêu gào, khiến cho thể nào tỉnh táo lại, cho dù bên tai vang lên những thanh chói tai, cũng thèm để ý chút nào, chỉ chuyên chú hôn người trong ngực .
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân ra sức giùng giằng, khốn kiếp! Khốn kiếp! Đột nhiên lên cơn điên gì vậy! Dừng xe ở đường lớn rồi bắt đầu hôn , chẳng lẽ nghe thấy những tiếng kèn đinh tai nhức óc vang lên ở xung quanh sao?
Cho dù đẩy hay nhéo thế nào, bên ngoài ầm ĩ thế nào, cũng giống như đắm chìm trong trong thế giới của mình, đạt tới cảnh giới hoàn toàn khác biệt, Lương Chân Chân hơi gấp gáp, chỉ đành phải dùng sức cắn , cho đến khi giữa răng môi truyền đến mùi máu tươi, Đằng Cận Tư mới chậm rãi buông ra, khi thấy đáy mắt nai con có sợ hãi và hận trong lòng biết mình lại làm hư chuyện rồi.
"Nai con. . . . . ." Trong giọng trầm thấp của tràn đầy hối tiếc và bi thương.
"Tôi muốn chuyện với ." Lương Chân Chân quay mặt qua chỗ khác nhìn , thể nào tưởng tượng nếu như lúc này đổi sang hoàn cảnh khác, làm ra chuyện gì đối với mình, mạnh mẽ, dữ dội? Giống như ba năm trước đây lần đầu mình và gặp nhau vậy sao? Vốn quên, nhưng hành động vừa rồi của làm cho nhớ lại những mặt khó chịu kia, tựa như có hàng nghìn cây kim đâm vào trong tim của mình.
Lúc xuống xe, Lương Chân Chân vô cảm câu, "Chúng ta gặp nhau lần nữa vốn là sai lầm, hôm nay là lần cuối cùng, tôi muốn kéo dài sai lầm này tiếp."
xong, lập tức quay đầu , để lại Đằng Cận Tư với vẻ mặt tối tăm, hai hàng lông mày như dính chặt lại, trong tròng mắt lộ ra vẻ u buồn chưa bao giờ có, thở hơi, theo.
tới cửa phòng bệnh, Lương Chân Chân giơ tay lên vừa mới chuẩn bị gõ cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng "Ưhm ưm" quen thuộc, mềm mại đáng uyển chuyển, làm mê lòng người, điều đó khiến cho rất là bối rối, biết mình nên xoay người rời hay là tiếp tục đứng chờ ở chỗ này, rất ràng lúc này vào ổn lắm, biết làm sao Đằng Cận Tư tới.
Xa xa, nhìn thấy nai con đứng ở trước cửa mím môi suy nghĩ chuyện gì đó, hơi thắc mắc tại sao vào, khỏi hỏi "Sao vậy?"
Cũng chính bởi vì những lời này của , thanh mập mờ bên trong lập tức ngừng lại, ngay sau đó chính là giọng nũng nịu của , "Quỷ dâm tặc! Tôi hận !" cần đoán cũng biết lời này xuất phát từ trong miệng của ai.
Đằng Cận Tư chau mày lại, ngay sau đó lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra, che miệng ho tiếng, "Lê tử, vào được ?"
"Vào ." Giọng của Quan Hạo Lê hơi khàn khàn, còn có chút mơ hồ vui, dù sao ta cũng làm chuyện mà mình rất vui thích, đột nhiên bị người khác cắt đứt, sao có thể vui được, rất ràng còn hơi bất mãn.
Tiết Giai Ny thấy Chân Chân và Đằng Cận Tư vào chung, gương mặt đỏ hơn, tốt 囧 rồi! Bị bạn tốt bắt gặp hai lần rồi, đều tại tên dâm tặc Quan Hạo Lê đáng chết, mỗi lần đều lừa dối mình, nô dịch mình, cái gì mà cả người đều bị gãy xương, vừa động đậy liền đau, thể tự mình ăn cơm và tắm, còn thiếu chưa thể vệ sinh, ghê tởm nhất chính là cho mấy y tá xinh đẹp trẻ tuổi phục vụ, muốn mình đút cơm cho , lau người cho , suy nghĩ chút thôi thấy hận rồi.
Năm ngày nay từ sáng đến tối mình phục vụ bên cạnh, mình hoàn toàn là nô tì chính hiệu rồi, có lúc còn bị đùa giỡn, là khó chịu! Nhưng cố tình mình bị ta ăn đến gắt gao, ai kêu vết thương và máu bầm người ta là ! Mỗi lần tức giận cũng thể nào xuống tay độc ác, quả nhiên là lên nhầm thuyền giặc!
"Ôi! Sao hôm nay hai vợ chồng cùng tới vậy? ra mới vừa rồi cũng chiến huống rất kịch liệt!" Quan Hạo Lê liếc mắt cái thấy khóe miệng của bạn tốt bị cắn đến chảy máu, chậc chậc chậc. . . . . . Nụ hôn này có bao nhiêu kịch liệt đây! Xem ra chuyện đánh nhau ở quán bar lần trước mở đường tình cho và A Tư, thể , vô cùng may mắn vì mình bị thương, mặc dù khó tránh khỏi đau đớn, nhưng rất vui vẻ, mấy ngày nay ở chung với Giai Ny những ngày tháng hạnh phúc mà chưa từng dám hy vọng, hận thể vẫn tiếp tục như vậy, hưởng thụ bình yên khó có được này.
Đằng Cận Tư liếc cái, "Mới sống thoải mái mấy ngày, lại bắt đầu lâng lâng ( ý chỉ điên điên khùng khùng ) rồi hả?"
Quan Hạo Lê là cao thủ nhìn mặt chuyện, rất nhanh nhìn thấu giữa hai người có cái gì ổn, vẻ mặt đau khổ thở dài cái, "Tôi biết cậu hâm mộ tôi, người em, nếu như vậy , bữa khác tôi thuê vài tên lực sĩ, đánh cậu tàn phế, bảo đảm để cho cậu nằm giường tháng xuống giường được, ngày ngày thể nhúc nhích tay chân, chỉ có thể mời người khác tới hầu hạ."
chuyện luôn rất văn vẻ, năng lực bắt chước rất tốt, chuyện như nghiêm túc lại chọc cười mọi người, vốn tâm trạng của Lương Chân Chân tốt, cũng biết tại sao, nghe được câu "Đánh cậu tàn phế" , vẫn nhịn được bật cười, cười xong mới phát ra mình nên cười sung sướng như vậy, lập tức nghiêm mặt lên, đặt bánh ngọt ở bàn, "Giai Ny, mình trước."
"Chân Chân, chờ mình chút." Tiết Giai Ny cũng nhìn thấu khí kì lạ giữa hai người, vừa đúng lúc muốn tìm Chân Chân trò chuyện chút, thể nghi ngờ tối nay là cơ hội tốt nhất.
Đằng Cận Tư vừa mới chuẩn bị đuổi theo liền bị Quan Hạo Lê kéo lại, "Ngồi xuống, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Có phải cậu kéo lầm người hay ?" Đằng Cận Tư nhếch lông mày lên liếc cái.
"Tôi phải bị bệnh mù màu, tôi vẫn phân biệt đàn ông và phụ nữ, thử xem có chuyện gì xảy ra? Theo lý thuyết hai người nên tiến triển tệ chứ? Đêm hôm đó ai nấy đều thấy được chị dâu vội vã cuống cuồng đối với cậu, sao mới qua vài ngày, lại bắt đầu giận dỗi rồi hả ?" Quan Hạo Lê nhàn nhã tự đắc nằm ở giường, phân tích đâu vào đấy giúp bạn tốt.
"Tôi mới vừa cưỡng hôn ấy ở xe."
Quan Hạo Lê bất mãn trừng mắt liếc cái, "Tôi là người mù sao? Khóe miệng cậu bị thương ràng như vậy, tôi có thể đoán được, trọng điểm!"
Đằng Cận Tư liền hết chuyện qua lần, sau đó, rất tự giễu cười : "Có phải tôi rất ngu hay ? Lại chọc giận nai con."
Last edited by a moderator: 11/11/15
dunggg và Aries293 thích bài này.