1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 215. Ba năm sau gặp lại ()

      Editor: Puck

      Sân bay thành phố C, trong tích tắc khi máy bay hạ cánh xuống, trong lòng Lương Chân Chân dâng lên muôn vàn xúc động, xa cách ba năm, vẫn còn trở lại, trở lại vùng đất từng mang tới cho những cơn ác mộng cùng vết thương, trong thời gian ba năm ở đại học Columbia, quyết tâm nâng cao bản thân, buông tha từng ngày chủ nhật lẫn ngày nghỉ, những bạn học khác ra ngoài mua sắm shopping hoặc chuyện đương du lịch, chỉ có mình cứ ngâm mình cả ngày trong thư viện và phòng tự học, trong thời gian này ngoại trừ chuyên tâm học chuyên ngành văn học đại, còn rèn luyện môn học mình thích nhất là múa, kiêm cả hai môn.

      Thời gian ba năm này của quả rất phong phú, mỗi ngày đều là quá trình học tập, chỉ có điều đến đêm khuya yên tĩnh, đơn giống như dây leo quấn chặt, khiến cho hít thở thông. Cơn ác mộng thường xuyên bám lấy , trong mộng, ánh mắt lạnh lẽo hoài nghi cùng lời châm chọc khó nghe của người đàn ông kia, cùng với cục cưng còn chưa kịp chào đời hóa thành vũng máu, trộn lẫn nhau trong đầu , khiến cả người đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể ôm chăn run rẩy.

      Còn nhớ khi vừa tới trường học, trong lúc vô tình nghe được Lương Vịnh Kỳ hát bài hát kia “ ra thương là đau khổ thế này”, ức chế được đau khổ mãnh liệt trong lòng, ngồi chồm hổm mặt đất khóc bù lu bù loa, bạn học qua nán lại bên cạnh nhìn , nhưng nhịn được, lo lắng đau đớn ấy liên tiếp xé rách , khiến cho đứng vững, nước mắt giống như vỡ đê, có tận cùng.

      Em mở mắt lại cảm giác được bình minh

      Ăn được nửa gì đó nhưng giải thích được lại khóc trận

      Em nhẫn nhịn muốn thời gian trở nên quá dài.

      Cũng liên quan đến

      Nếu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung

      ánh sáng mặt trăng và mặt trời em loay hoay biết lý do

      Tìm bạn chuyện nhưng tất cả giúp được gì

      Cho rằng có ở bên cạnh mới là thói quen

      từng ở trong lòng em

      Bây giờ cùng chỗ

      ra tình là đau khổ thế này còn khó tưởng tượng hơn

      Nước mắt luôn nghe lời

      Hạnh phúc trốn thầm

      Quá nhiều đạo lý gượng ép tất cả đạo lý đều giống nhau

      Lúc rất đơn giản

      Khi lại đúng là lộn xộn

      ánh sáng mặt trăng và mặt trời em loay hoay biết lý do

      . . . . . .

      Chỉ muốn trở nên kiên cường để có thể quên

      sao cả đau lòng chỉ cần học cách chống cự

      . . . . . .

      Cho nên, trong lòng thầm thề mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ, đặc biệt phải nâng năng lực của bản thân lên, phải làm độc lập tự chủ, cần phụ thuộc vào bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể sống tốt.

      Về sau, nghe Giai Ny , sau khi mình rời , điều tra chân tướng việc đồng thời huy động tất cả lực lượng tìm mình, nghe thấy mấy điều này, có cảm giác vui vẻ, chẳng qua chỉ cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, có vài tổn thương, khi xảy ra có cách nào bù đắp nổi, phải chỉ bằng vài ba lời là có thể hóa giải, huống chi, chắn giữa bọn họ còn có đứa trẻ thể ra đời, đây là khoảng cách cách nào có thể vượt qua.

      Giai Ny còn , dùng cách gậy ông đập lưng ông trừng trị Thẩm Quân Nhã phen, tác dụng quá nặng, chỉ coi như cho ta bài học, điều này khiến cho ấy (Giai Ny) hài lòng, ước gì giết chết con đĩ Thẩm! Nhưng ông trời luôn có đức hiếu sinh, có lẽ Thẩm Quân Nhã làm chuyện xấu nhiều rồi, có buổi tối uống hơi nhiều rượu trong quán bar, say lảo đảo ra, lại bị đám công nhân ở công trường bên cạnh thay phiên, chuyện này vừa vặn bị ông cụ qua đường nhìn thấy, làm người phải có lương tâm gọi 110 báo cảnh sát, kết quả, chuyện này liền lên trang đầu báo ngày hôm sau.

      Từ nay về sau, Thẩm Quân Nhã liền bước ra khỏi cổng, hoàn toàn triệt để làm oán giận nơi khuê phòng.

      Có lẽ bởi vì quá lương thiện, thể gặp máu tanh, mặc dù trong lòng cũng rất hận ta, nhưng cuối cùng thể lộ ra vẻ mặt cười vui đối với chuyện này, hận người quá mệt mỏi, muốn mình cứ sống trong hận thù cả ngày, sợ có ngày hận thù cắn nuốt lòng mình, trở nên giống như Thẩm Quân Nhã ác độc mà có tính người.

      hỏi xem chuyện này có quan hệ gì đến , là sai người làm hay có chút quan hệ đến bản thân ? quyết định bắt đầu lại lần nữa, vứt bỏ tất cả.

      , nhất định trở thành người lạ.

      Còn về người đàn ông Diệp Thành Huân kia, Giai Ny ta chủ động xin điều đến nơi khác, năm mới về nhà lần, môi nhếch lên nụ cười lạnh, cách làm của ta vừa làm tổn thương chính mình vừa làm tổn thương mẹ Diệp, căn bản gia đình ấm áp sụp đổ, khiến cho mình tha hương, còn ta chịu nổi áp lực dư luận cùng đạo đức lên án mà chạy trốn khỏi thành phố C, để mình mẹ Diệp thân thể yếu kém nhiều bệnh tật ở lại thành phố C.

      Còn nhớ đêm hôm đó, và Giai Ny chuyện điện thoại, hai người hàn huyên rất nhiều, cuối cùng lúc cúp máy ấy do do dự dự hồi lâu biết định cái gì, mình lại như bị quỷ xui ma khiến hỏi ấy, còn cầu xin ấy có chuyện cứ , đừng có dông dài.

      Ôi… Nghĩ lại nếu như hỏi, Giai Ny cũng , có lẽ bây giờ vẫn còn ở Manhattan trở lại.

      【Chân Chân, dì Diệp nhập viện rồi, bác sỹ dì ấy vất vả quá độ cùng bệnh cũ tái phát, tình huống… rất nghiêm trọng, hơn nữa, bên cạnh dì có người thân, rất đáng thương. 】 Giọng Giai Ny hơi nặng nề.

      “… Chuyện khi nào?” Giọng của run run, mẹ Diệp là người tốt, con trai của mẹ phạm sai lầm có chút xíu quan hệ gì với mẹ, chắc hẳn ba năm nay mẹ cũng được tốt, nếu cũng vất vả quá độ, chắc chuyện năm đó mẹ biết.

      Chua xót trong lòng nhàn nhạt lướt qua, cuối cùng thoát khỏi tình thân ràng buộc, cũng có cách nào hạ quyết tâm quan tâm tới mẹ Diệp, dù sao mẹ dưỡng dục mười mấy năm, đối xử với rất tình, thương , trộn lẫn chút tạp chất nào, cũng chính bởi vì phần tình thương vĩ đại này của mẹ, kiên quyết hạ quyết tâm được.

      hai ngày rồi. 】

      “Ngày mai tớ trở về.” Giọng của lạnh nhạt.

      Ở bờ bên kia đại dương ràng Tiết Giai Ny rất hưng phấn, giọng kích động thôi, 【Chân Chân, cậu cậu trở lại? Có ? Người ta nhớ cậu muốn chết rồi, ngày nhớ đêm mong, tương tư thành tật rồi! Mấy giờ bay? Mấy giờ đến? Tớ kêu Cát gia cùng sân bay đón cậu. 】

      “Đợi xác định xong rồi báo cho cậu biết.”

      Trong lòng Lương Chân Chân ấm áp, ba năm này, vẫn siêng liên lạc với Giai Ny cùng Cát gia, thỉnh thoảng Quý Phạm Tây cũng gọi điện cho , ngoài ý muốn của chính là trong ba năm đại học này, Thẩm Bác Sinh lại tới trường học thăm , ông chuyện về Thẩm Quân Nhã trước mặt , cũng hỏi có tha thứ gì đó , chỉ hỏi sống có được ? quen cuộc sống bên này chưa, lại còn cố ý mang theo hòm lớn đặc sản quê hương sang, lúc gần , chỉ cầu ôm cái, dặn dò phải tự chiếu cố bản thân kỹ.

      Mắt nhìn theo bóng lưng của ông, chợt nhớ đến bài văn “Bóng dáng sau lưng” của Chu Tự Thanh lúc học năm đầu trung học, trong đó có đoạn miêu tả bóng lưng cha tập tễnh leo qua hàng rào đường sắt mua cho con trai quả quýt, lúc học đến đoạn này nghĩ rốt cuộc cha mình ở đâu? Là người như thế nào? Ông có thể làm chuyện bình thường như thế này vì con ?

      Bây giờ, nhìn hòm đồ mang theo đặc sản quê hương, hơn nữa bên trong đựng toàn đồ thích ăn, đột nhiên cảm thấy trong khóe mắt hơi nóng, trong lòng tiếng động : Ba, cảm ơn ba.

      theo dòng người chậm rãi rời khỏi khoang máy bay, trong hô hấp đều là mùi vị quen thuộc của thành phố này, rời ba năm, trái lại nó càng trở nên phồn hoa hơn, sân bay dường như được tu sửa, tất cả đều là bộ mặt mới tinh.

      --- ------Puck ---- -----

      Hai giờ trước, trong phòng làm việc tổng giám đốc tầng sáu mươi tám tập đoàn Đế Hào tư, Đằng Cận Tư mặc áo sơ mi đen mang bộ mặt mệt mỏi ngồi dựa lưng ghế sa lon, ba năm nay, ngày nhớ đêm mong xinh đẹp yếu đuối đó, huy động toàn bộ lực lượng tìm , nhưng giống như biến mất, vốn tìm được người tên Lương Chân Chân này.

      Trừ bỏ bất chấp tất cả mà làm việc, biết làm thế nào mới có thể chống cự nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm này, kể từ sau khi nai con rời , chất lượng giấc ngủ của càng lúc càng giảm xuống, giống như quay lại lúc trước khi gặp , thường mất ngủ đến tận khuya, hơn nữa dễ dàng gặp ác mộng, trong mộng mẹ giống như bà phù thủy nhẫn tâm, vứt bỏ ; nai con trong mộng càng khiến lo lắng, hai mắt đẫm lệ lắc đầu, bị oan uổng…

      rất muốn : tin em, chỉ cần em quay về bên , em muốn làm gì cũng được, chỉ có điều nai con cứ khóc, từng bước lui về sau, cho đến… tuyệt vọng.

      “Cậu chủ, vừa rồi bên sân bay báo tin tức, máy bay riêng của ngài gặp chút trục trặc, tạm thời thể cất cánh, nếu như sửa chữa ít nhất phải lui lại năm giờ, mà tiên sinh Dennis bên New York kia chờ ngài ký hợp đồng, chỉ sợ… thời gian kịp.” Nam Cung Thần đột nhiên tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Đằng Cận Tư.

      “Vậy kiểm tra xem gần đây có chuyến bay nào.”

      “Dạ, thuộc hạ lập tức gọi điện hỏi chút.” Nam Cung Thần vội vàng gọi cú điện thoại cho người phụ trách sân bay, biết được sau tiếng có chuyến bay New York, từ nơi này đến sân bay mất ít nhất nửa giờ, cho nên vừa đúng lúc.

      Ngồi xe chạy ra sân bay, Đằng Cận Tư xoa chân mày hỏi: “Vẫn có tin tức của nai con sao?”

      Last edited by a moderator: 2/10/15
      Dion, cô gái bạch dươngAries293 thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 216. Ba năm sau gặp lại (Hai)

      Editor: Puck

      Nam Cung Thần rất quả quyết lắc đầu, “ có.”

      cũng thấy rất lạ biết đến cùng ba năm nay Lương tiểu thư đâu, sao giống như tồn tại thế gian này mà bốc hơi rồi? chút tăm hơi cũng có, chẳng lẽ sửa lại tên, đổi thân phận mới?

      Mặc dù lần lại lần nữa thất vọng, nhưng Đằng Cận Tư vẫn nhịn được mà hỏi mỗi ngày, cuộc sống luôn phải kéo dài hy vọng đúng ?

      Trong lòng hiểu chắc chắn là nai con rất hận , bằng biến mất hoàn toàn như vậy, vốn cho chút hy vọng để bù lại, mỗi lần nhớ tới ánh mắt uất ức đau lòng của , tim của cũng đau theo, nai con, chỉ cần em trở lại, em muốn làm gì cũng đồng ý.

      Chuyện quá khứ là sai, bởi vì tin tưởng nên phải trả cái giá cao đau đớn thê thảm như vậy, trong ba năm rời , em sống tốt ? Nếu ông trời cho gặp lại em, chắc chắn buông tay nữa, dùng hết khả năng để che chở cho em, thương em, em.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Trong đại sảnh sân bay, ba hưng phấn ôm nhau, dường như có quá nhiều điều muốn , nhưng trong khoảng thời gian ngắn biết nên bắt đầu từ đâu, giữa hai chân mày nhuộm đầy sung sướng cùng vui vẻ, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

      “Chân Chân, hơn năm gặp, cậu càng xinh đẹp hơn đó, quả nhiên là học múa có khác! Cả khí chất bay lên cấp độ mà chúng tớ có cách nào vượt qua, phóng khoáng mà thoát tục, trong lành lịch tao nhã!” Tiết Giai Ny kích động , trong thời gian ba năm này mượn danh nghĩa du lịch qua thăm Chân Chân mấy lần, bởi vì nhiều quốc gia, hơn nữa thông minh, nên bị người của Đằng Cận Tư phát .

      Lương Chân Chân giận dữ lườm cái, chế nhạo: “Đây là muốn cho người ta biết bây giờ cậu chính là tiểu Lạc phát thanh viên đài DJ nổi tiếng nhất thành phố C, đoán chừng làm kinh động đến tròng mắt đám người, dịu dàng uyển chuyển rất hợp với cậu rồi.”

      “Phụt! Tớ trước rồi, dieendaanleequuyddoon Ngoa tử là nữ hai mặt tiêu chuẩn, bình thường tính cách thô kệch dã mãn, khi tập trung làm việc, con người thay đổi hoàn toàn, giọng kia, mỗi lần nghe thấy đều khiến cho tớ nổi da gà đầy người, buồn nôn đến vậy.” Cát Xuyến phụ họa, vẻ mặt quái dị phong phú.

      Tiết Giai Ny nhe răng nhếch miệng nhìn hai người chằm chằm, cắn răng nghiến lợi, “Hai người các cậu… muốn ăn đòn phải ?” Vừa vừa làm ra vẻ vung tay chuẩn bị đánh hai .

      “Ôi trời! Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cậu coi, hôm nào tớ lộ ra Microblogging * giúp cậu? Gặp gỡ chính cậu?” Cát Xuyến đưa tay bắt lấy đôi tay múa may của ấy, cười đến sáng láng.

      (*) Microblogging: là dạng blog có các bài đăng có nội dung thu như các câu ngắn gọn, hình riêng, hoặc liên kết đến video. Phần mềm có hạn chế rất thấp về nội dung để khuyến khích mọi người đăng bài thường xuyên. Ở Trung Quốc, các mạng lớn như Twitter, Facebook và Google + đều bị kiểm duyệt nên nhiều người trong nước sử dụng các mạng thay thế như Sina Weibo, Tencent Weibo, Sohu Weibo, NetEase Weibo và Fanfou.

      “Cậu còn muốn phương án tuyên truyền ngày mai đây?” Tiết Giai Ny hung dữ , cảm giác nắm lấy điểm yếu của người nào đó sảng khoái, có thể lấy ra uy hiếp bất cứ khi nào. O(∩_∩)O~

      Lời này vừa ra, Cát Xuyến lqd lập tức ngậm miệng, cũng quên ra sức trợn mắt nhìn vẻ mặt của người phụ nữ cười đến hả hê, do bản thân mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, tìm ấy tuyên truyền giúp kỳ mới ra lò của tạp chí mới, lỡ bước thành hận ngàn đời!

      Nhìn dáng vẻ dở hơi của hai bạn, Lương Chân Chân nhịn được mà che miệng cười trộm, vừa mới tốt nghiệp đại học, hai người bạn tốt nhao nhao ra cổng trường tìm được công việc như mong muốn, Giai Ny là phát thanh viên của đài DJ nổi tiếng nhất thành phố C mà ấy thích, còn Cát gia tiến vào tòa soạn “Danh Dương” nổi danh nhất thành phố, từ nhân viên thực tập phòng thị trường dần dần được bố trí thành nhân viên chính thức, cũng được cấp tán thưởng, tốt!

      Thoáng cái, tất cả mọi người đều có công việc, ra cũng mới phỏng vấn công việc tệ tại NewYork, chỉ có điều mẹ Diệp bị bệnh, chỉ có thể bỏ qua phần đãi ngộ tốt để trở về nước, nếu có thể, muốn đợi đến sau khi mẹ Diệp khỏi bệnh, lại rời khỏi nơi này.

      thôi, tớ rất nhớ món ăn trong nước, mỗi lần nhớ tới, tớ đều nhịn được mà chảy nước miếng ngừng, ở nước ngoài món ăn Trung Quốc rất khó ăn.” Lương Chân Chân thở dài .

      Tiết Giai Ny giúp kéo vali hành lý, “Đó là đương nhiên rồi, mùi vị món ăn ở trong nước mới là ngon nhất, Chân Chân, lần này cậu trở về nữa chứ?”

      Cát Xuyến cũng là bộ dạng mong chờ nhìn , từ từ : “Nước ngoài dù tốt hơn nữa, cũng bằng ở nhà.”

      Chỉ câu này, dieendaanleequuyddoon khiến nội tâm kiên định mấy năm nay của Lương Chân Chân bị đánh tan rối tinh rối mù, trong mắt như bị bụi bay vào, rát rát, hít vào hơi sâu, “Tớ suy nghĩ.”

      “Lăn lộn trong tòa soạn năm chính là khác trước rồi! chuyện cũng có nghệ thuật hơn rất nhiều, hắc hắc hắc, Cát gia của chúng ta bắt đầu theo con đường thục nữ rồi.” Tiết Giai Ny ở bên trêu ghẹo, nhưng lúc này ngàn vạn lần thể buồn bã, Chân Chân rất vất vả mới trở lại, nên vui mừng mới đúng.

      “Cậu ấy bắt đầu phát triển theo hướng loly, tớ phải khẩn trương hưởng ứng kêu gọi của Đảng và nhân dân, nhanh chóng thích ứng với khuynh hướng phát triển của xã hội đại đa dạng hóa?” Cát Xuyến rầm rì liếc ấy cái.

      “Phì! Tớ phát công lực đấu võ mồm của hai cậu càng lúc càng phát triển, lượng từ ngữ càng lúc càng kinh người rồi!” Lương Chân Chân vừa mới buồn rầu bị đánh bay trong nháy mắt, phát chỉ cần ở chung chỗ với hai ấy, tâm tình của mình trở nên tốt đẹp rất dễ dàng, có thể quên nhiều sầu não.

      Ba người cứ cười đùa suốt đường ra khỏi đại sảnh sân bay như vậy, hôm nay Tiết Giai Ny lấy chiếc xe ferrari màu đỏ như lửa mà cha đưa cho tới đón bạn tốt, để cho ấy đón gió tẩy trần, ăn bữa cơm ngon.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Chiếc Cayenne dài màu đen phiên bản xa hoa chậm rãi đậu tại bãi đậu xe của sân bay, Đằng Cận Tư mở mắt, trong con ngươi màu đen như mực dính vài tia máu, hiển nhiên là do thường thức đêm, đưa tay vuốt vuốt trán muốn giảm bớt mệt mỏi mấy ngày liên tiếp.

      “Cậu chủ…” Nam Cung Thần giọng , đối với cậu chủ giống như Biển Mệnh Tam Lang * vẫn thương tiếc bản thân mà làm việc điên cuồng suốt ba năm nay, vô cùng đau lòng cùng sợ hãi, bác sỹ Quan còn có Đằng lão phu nhân tìm cậu chủ chuyện, nhưng vẫn làm nên chuyện gì, biết cậu chủ vì quá nhớ thương Lương tiểu thư, trong lòng cậu chủ đau đớn, khó chịu kìn nén có cách nào giải quyết, chỉ có thể mượn công việc để phát tiết.

      (*) Biển Mệnh Tam Lang (Chàng ba liều mạng): là ngoại hiệu của Thạch Tú, nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 hùng Lương Sơn Bạc.

      Ôi… Tự cổ đa tình dư hận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ *! Cũng biết đến khi nào Lương tiểu thư mới có thể xuất , lúc nào mới có thể tha thứ cho cậu chủ, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ thân thể cậu chủ gánh chịu nổi.

      (*) Tự cổ đa tình dư hận,
      Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
      自古多情空余恨
      此恨绵绵无绝期
      Câu : ‘Tự cổ đa tình dư hận’, ‘’ có nghĩa là ‘chỉ’(only) chứ phải ‘’ (not), câu này có thể hiểu là ‘Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ còn lưu lại mối hận’. Đây là câu phương ngôn thường xuất trong văn học cổ Trung Quốc.
      Câu dưới: ‘Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ’, xuất xứ từ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nghĩa là ‘Nỗi hận này dài dằng dặc biết bao giờ nguôi’.
      Hai câu này vốn dĩ liên quan gì đến nhau, người ta dùng qua nhiều thế hệ, nhưng cũng chẳng biết nó từ đâu ra. Sở dĩ họ ghép hai câu đó với nhau vì nó tương đồng và nối tiếp về mặt nghĩa! Đây cũng là hai câu mà Trư Bát Giới ngâm nga khi bị thất tình trong Tây Du Kỳ (phiên bản Hồng Kông – TVB năm 1996 có Trương Vệ Kiện đóng).

      Đằng Cận Tư vốn nhìn thẳng chớp mắt lqd suốt đường đến phòng khách quý, coi như sắp qua cửa kiểm tra an ninh đột nhiên quay đầu với Nam Cung Thần: “Cậu có nghe thấy vừa rồi có giọng của nai con ?”

      (⊙o⊙) A! Vẻ mặt Nam Cung Thần ngây ngô, vừa rồi vẫn vì cậu chủ mà thầm sầu lo, vốn chú ý đến cảnh vật và người xung quanh, dù sao cũng có vấn đề gì, nhìn giống như nhìn.

      Đối với vấn đề này, rất hoài nghi có phải cậu chủ vì nhớ nhung quá độ mà xuất ảo giác , sao Lương tiểu thư lại đột nhiên xuất ở đây? ràng là thể!

      có.” quả quyết lắc đầu.

      Chẳng lẽ vừa rồi là mình nghe lầm? Trong lòng Đằng Cận Tư buồn bực, nhưng giọng kia xuất vô số lần trong giấc mơ của , sao có thể nghe lầm? nhíu mày trầm tư.

      Là nai con! Nhất định là nai con! Trong đầu đột nhiên ràng, xoay người bước nhanh ra cổng ngoài sân bay, mặc cho Nam Cung Thần ở bên cạnh kêu thế nào cũng để ý tới, gấp đến nỗi Nam Cung Thần lqd toát đầy mồ hôi, OMG! Cậu chủ hoàn toàn gặp ma rồi! Có cảm giác như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy tiếng động gì liền cho rằng đó là Lương tiểu thư. O(╯□╰)o

      “Cậu chủ, còn có hai mươi phút để làm thủ tục!” quên nhắc nhở BOSS đại nhân minh thần võ của mình, đây chính là vội vàng NewYork bàn bạc ký kết hợp đồng công việc, thể chậm trễ!

      Tâm tư của Đằng Cận Tư sớm bay rồi, lòng chỉ nhớ tới giọng quen thuộc đó, hoàn toàn xem thường Nam Cung Thần la to, khi chạy tới cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc ferrari màu đỏ như lửa chạy qua, chỗ ngồi cạnh tài xế phải nai con là ai?

      Mái tóc đen dài như lụa của ấy bị ấy cắt ngắn rồi, càng thành thục và quyến rũ hơn trước kia, cũng càng đẹp, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười thản nhiên càng làm cho dời mắt được.

      “Nai con.” khống chế được phần nhớ nhung cất giấu nơi đáy lòng được nữa, chỉ nghĩ đến thể buông tay, cũng thể để mặc cho biến mất ngay bên cạnh mình được.

      Nhưng chiếc xe kia vốn để ý đến , tốc độ càng lúc càng nhanh, đảo mắt biến mất, gấp đến mức mất lý trí nhấc chân đuổi theo, nhưng dù chạy nhanh đến mấy cũng thể đuổi kịp xe thể thao, vẫn còn phải nhìn biến mất ngay trước mắt mình.

      Lương Chân Chân chuyện vui vẻ với các bạn, đột nhiên nghe thấy có người gọi “Nai con.”

      Xưng hô này của người đặc biệt nào đó, giọng trầm thấp đầy sức hút quen thuộc khiến cả đời cũng thể quên được, sớm chôn sâu trong đáy lòng , ràng có cảm giác mãnh liệt muốn nhìn qua kính chiếu hậu, nhưng vẫn nhịn xuống.

      “Chân Chân, ta... đuổi theo phía sau.” Tiết Giai Ny nhìn qua gương chiếu hậu thấy người đàn ông nhanh chóng lqd đuổi theo, nhưng tốc độ của ta sao bì kịp với xe thể thao? Tốn công vô ích mà thôi.

      Ngón tay Lương Chân Chân xoắn lại, mím chặt môi, lời, cho dù nhớ người xưa, ra khi tạo thành tổn thương, liền tạo thành khoảng cách thể nào phai mờ, có dũng khí vượt qua nó, càng muốn dẫm vào vết xe đổ! khắc cốt ghi tâm lần như vậy là đủ rồi, thể chịu đựng lần thứ hai.

      Tiết Giai Ny thấy lời nào, liền hiểu, nhấn mạnh chân ga, tốc độ nhanh hơn, ném Đằng Cận Tư ra ngoài tầm mắt.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Dion, cô gái bạch dươngAries293 thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 217. Lái xe, đuổi theo.

      Editor: Puck

      Dừng lại tại chỗ Đằng Cận Tư gấp đến mức có kích động muốn cướp chiếc xe để đuổi theo, nhìn nai con biến mất lần nữa trước mắt mình nhưng làm gì được, cảm giác này rất tốt, khiến cho căm tức, lấy điện thoại ra bấm số của Nam Cung Thần, để cho cậu ta lập tức lăn ra đây, cũng lái xe tới đây.

      Nam Cung Thần có dự cảm, chẳng lẽ cậu chủ thấy Lương tiểu thư rồi hả? Sau đó bị Lương tiểu thư mắng cho trận? Nhất thời trong lòng bắt đầu tưởng tượng, hiểu ký hợp đồng lần này chỉ có thể lui lại sau, trong lòng cậu chủ, ràng là Lương tiểu thư xếp thứ nhất.

      Khi thấy cậu chủ mặt lạnh lqd đứng giữa đường, trong lòng khỏi bật chuông báo động lên, mở cửa xe lấy lòng : “Cậu chủ, mời lên xe.”

      Đằng Cận Tư sải bước nhanh, “Lái xe, đuổi theo.”

      囧, đuổi theo gì? Ngài có thể cho tôi chỉ thị ràng ? Mơ hồ như vậy khiến trí não của tôi xoay kịp đó, tôi có vẻ ngu dốt.

      Khi đến ngã tư đường Nam Cung Thần yếu ớt hỏi: “Cậu chủ, cho chỉ thị phương hướng.”

      Đằng Cận Tư cũng biết mù quáng lượn quanh đường như vậy nhất định có kết quả gì, thành phố C là địa bàn của , muốn tìm người, vô cùng dễ dàng.

      “Điều tra động thái mới nhất của nhà họ Diệp cùng nhà họ Thẩm, tôi muốn biết nguyên nhân nai con trở về, còn nữa, ấy ở cùng chỗ với Tiết Giai Ny, Cát Xuyến, chắc hai nữ sinh này vốn vẫn biết chỗ của nai con, chỉ có điều hai ta diễn trò quá tốt, lại có thể lừa dối được tôi.”

      “Cậu chủ, phải hai ấy diễn trò quá tốt, là suy cho cùng ngài hạ nhẫn tâm được, ra ngài có nhiều biện pháp nhưng dùng.” Nam Cung Thần giọng tiếp.

      Đúng vậy! Cho dù còn nhớ nai con, dieendaanleequuyddoon nhưng cũng thể vì tìm ấy mà từ thủ đoạn, như đối với hai người Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân, lấy tác phong làm việc của tuyệt đối khiến cho bọn họ hối hận vì đến đời này, nhưng vừa nghĩ tới bọn họ độc ác nữa, bỉ ổi nữa, đó vẫn là người thân của nai con, tâm địa thiện lương, nhất định hy vọng đuổi cùng giết tận người thân của , cho nên… hạ thủ lưu tình, chỉ cho bọn họ giáo huấn suốt đời khó quên.

      Vậy mà, khiến cho ngờ tới chính là, sau khi Thẩm Quân Nhã uống rượu say lại có thể bị công nhân công trường bên cạnh thay phiên, chuyện này hợp với suy nghĩ của , dùng lời Lê tử , ai thèm để ý tới chuyện này! sớm là người thân kinh bách chiến *, khéo cả đêm chơi NP * ấy chứ, chỉ là đổi thân phận đám công tử nhà giàu hoặc đám cao bồi hộp đêm mà thôi.

      (*) thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận đánh
      NP: ngôn ngữ mạng, 1 nữ xxx với nhiều nam hoặc ngược lại

      “Trở về nhà họ Đằng.” Đằng Cận Tư đột nhiên mở miệng, muốn trở về cho bà nội biết nai con trở lại, chuyện này nếu được bà nội giúp tay có thể làm chơi ăn .

      “Vâng.” Nam Cung Thần theo lời quay lại hướng tới nhà họ Đằng, có Đằng lão phu nhân tham dự, chắc hẳn rất thú vị.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Trong phòng lập phương, ba nữ sinh tìm phòng bao lịch tao nhã ngồi xuống, bầy đầy bàn lớn đồ ăn ngon, người xem hoa cả mắt, nước miếng chảy ròng ròng.

      Đối với Lương Chân Chân, người ba năm chưa về nước nếm món ăn ngon mà , vốn định sau khi trở về việc đầu tiên là bằng bất cứ giá nào phải ăn bữa, bất chấp hình tượng, nhưng tâm tình tốt của bị người đàn ông kia làm hỏng rồi, sao khi trở về lại nhìn thấy ? Nhất thời trong lòng sinh ra chút phiền muộn.

      Tiết Giai Ny cùng Cát Xuyến là người thông minh, liếc mắt cái liền nhìn thấy điểm mấu chốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài tiếng thể thấy: ý là thể làm gì. Đây là nút thắt trong lòng Chân Chân, người khác có cách nào giúp tay, chỉ có thể nhờ thời gian để người ta từ từ quên lãng.

      Nhìn ra thị trưởng Quý có tình ý với Chân Chân, hơn nữa ấy là đại biểu của người đàn ông tốt trong xã hội đại vốn nhiều, vừa vặn hai nhà còn là quan hệ nhiều đời, rất xứng đôi.

      “Chân Chân, bàn lớn này hôm nay đều là tớ vì cậu mà gọi, nếm thử chút món tôm đậu hũ ma bà, món ăn nhà bọn họ mới ra, mùi vị tệ đó! Còn nữa món cá trích cậu thích ăn nhất, cà tím cháy tỏi, ừhm, tôm hùm thơm cay, sườn chua ngọt, thịt bò luộc, cánh gà kho tàu, v.v… đều là món mà cậu thích ăn, hôm nay phải bỏ suy nghĩ xuống mở rộng miệng mà ăn!” Tiết Giai Ny cười híp mắt, vẫn quên gắp thức ăn cho bạn tốt.

      “Tớ có thể đóng gói ?” Lương Chân Chân nhìn bàn đầy đồ ăn, tỏ vẻ đáng thương hỏi, đoán chừng có muốn ăn hết cũng có bao tử lớn như vậy mà nhồi.

      Tiết Giai Ny xụ mặt nghiêm trang : “ thể, phải xử lý hết toàn bộ!”

      “Phụt! Cậu cho rằng bàn này toàn là kẻ địch của cậu à! Còn xử lý toàn bộ? Ôi… sau lưng người phụ nữ dịu dàng luôn giấu vẻ mặt dũng mãnh quyền thế, khiến cho người ta thể khinh thường.” Cát Xuyến chậc chậc thở dài .

      Tiết Giai Ny giận quá hóa cười, mười phần chế nhạo, “Đương nhiên rồi! Giống như người nào đó, bên ngoài hung hãn lqd nhưng ra trong lòng lại che giấu nũng na nũng nịu, ông xã, người ta rất nhớ ~~” học theo giọng Cát Xuyến bình thường vẫn gọi điện thoại cho bạn trai của ấy, giống như đúc, nhất là giọng , còn triền miên hơn ba phần so với Cát Xuyến, khiến xương cốt người ta cũng tê rần.

      Toàn thân Cát Xuyến nổi đầy da gà, tức giận liếc mắt nhìn bạn tốt, nhe răng, “Cậu muốn ăn đòn phải ? Ba năm nay đàn ông theo đuổi cậu cũng phải là ít, trong đó có người lại càng bám riết tha, thường xuyên chạy tới trường học an ủi cậu, chỉ sợ trái tim cậu như sắt thép cũng hơi dao động? Hừ hừ… Đừng định vụng trộm tiến tới với ta sau lưng tớ, lúc nào cũng phải báo cáo tình hình chiến đấu mới nhất.”

      Những lời này hấp dẫn Lương Chân Chân thành công, cắn miếng thịt tôm hùm ngon miệng hỏi: “Tớ nghe theo ý tứ của Cát gia, Giai Ny cậu động lòng rồi hả?”

      “Chân Chân, cậu đừng nghe ấy bịa chuyện mù quáng, chuyện làm chu đáo cũng bị ấy làm như , quả chỉ sợ thiên hạ loạn.” Tiết Giai Ny ho che giấu chút xíu bối rối nơi đáy lòng, , đến tột cùng mình có cảm xúc gì với Quan Hạo Lê, ràng thích kiểu công tử cợt nhả phong lưu nghiêm chỉnh, nhưng ba năm nay, năm ngày ba bữa luôn xuất bên cạnh mình, giống như kẹo cao su đuổi cũng , là hận thể đánh vài cái.

      từng cậy bản thân có đai đỏ Taekwondo, định quật ngã , để biết khó mà lui, kết quả ngờ nhìn giống như bác sỹ nho nhã yếu đuối nhưng bản lĩnh vô cùng cao, dễ như trở bàn tay chế ngự , lại còn… nhân cơ hội ăn đậu hũ của !

      Nghĩ đến đây, cảm thấy rất oán giận, lần đầu đánh người ngã xuống ngược lại để cho bản thân lâm vào hoàn cảnh xấu, còn bị hôn đến mê muội trời đất xoay chuyển, mặc dù sau đó có tát cái, dieendaanleequuyddoon mắng câu “Đồ lưu manh!” nhưng tâm tình vẫn hỏng bét, có phiền não ra được, cứ có cảm giác tất cả mọi chuyện rời khỏi quỹ đạo theo dự tính, phát triển theo phương hướng , cảm giác xa lạ đó khiến cho có bản năng muốn chống lại.

      “Ừhm… Nhưng mà tớ rất muốn biết người đàn ông đó là ai? Người có thể nhiễu loạn tâm trí Giai Ny của chúng ta rất ít ỏi, tớ bắt đầu có hứng thú rồi.” Lương Chân Chân làm ra dáng vẻ cảm thấy rất hứng thú.

      “Khụ… Người này, ra cậu cũng biết.” Cát Xuyến mất tự nhiên ho hai tiếng.

      “Tớ cũng biết? Ai vậy?” Lương Chân Chân cười khanh khách hỏi.

      “Chính là bác sỹ Quan đáng ghét, trịnh trọng tuyên bố, tớ hề động tâm với ta.” Tiết Giai Ny thở dài, ra cho Chân Chân biết cũng là có lý do, dù sao quan hệ giữa Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư tầm thường, nhắc tới ấy, Chân Chân nghĩ tới người đàn ông kia, cũng bởi vì rất hận người đàn ông phụ tình, cũng có sắc mặt tốt với Quan Hạo Lê, thường chỉ cây dâu mắng cây hòe.

      Lương Chân Chân giật mình há to mồm, trước kia có từng nghĩ bác sỹ Quan và Giai Ny trở thành đôi, hơn nữa bác sỹ Quan cũng muốn theo đuổi Giai Ny, nhưng cho rằng chỉ là giỡn, lại ngờ ta , ngoài dự đoán của .

      “Ờ…” đáp tiếng, giọng lqd buồn bực hạ xuống tiếp tục bới cơm, giống như hai ấy phỏng đoán, lại nhớ tới người đàn ông kia, người đàn ông khiến cho đau lòng.

      Tiết Giai Ny trừng mắt liếc Cát Xuyến, giống như : chỉ tại cậu lắm mồm!

      Cát Xuyến trả lại cho nét mặt “Cậu có thể lừa gạt được nhất thời nhưng lừa được đời, Chân Chân yếu đuối như trong tưởng tượng của chúng ta, cậu ấy chỉ cần thời gian để thích ứng thôi.”

      Ăn xong bữa cơm, Lương Chân Chân vuốt ve cái bụng tròn vo, cười : “Lâu lắm rồi ăn no, sảng khoái!” biết các bạn tốt lo suy nghĩ lung tung, liền dùng cách thức này cho các ấy biết mình rất tốt.

      ngốc, ai bảo cậu thoáng cái ăn nhiều như vậy, lúc nào muốn ăn chúng ta có thể tới.” Tiết Giai Ny lườm cái.

      Lúc Lương Chân Chân cười lên lộ ra lúm đồng tiền đáng , ngọt ngào động lòng người, bỏ đũa xuống, cầm khăn giấy lau miệng, “Biết rồi, về sau tớ dính vào phú bà này rồi, lo ăn uống.”

      Cát Xuyến vội vàng giơ móng vuốt, “Còn có tớ, còn có tớ, hai chúng ta bám lấy cậu ấy, hết ăn lại uống.”

      “Cậu lăn !” Tiết Giai Ny nhe răng toét miệng đánh Cát Xuyến, Cát Xuyến vội vàng trốn ra sau lưng Lương Chân Chân, ba người cười đùa thành nhóm, rất vui vẻ.

      Sau khi vui vẻ ăn đồ ăn Trung Quốc, Lương Chân Chân liền chuẩn bị đến bệnh viện thăm mẹ Diệp, Tiết Giai Ny cùng lqd Cát Xuyến hò hét muốn cùng với , thịnh tình thể từ chối, hơn nữa có chút gần quê lòng kinh hãi *, dường như trong lòng có chỗ khó có thể bước , có bạn tốt bên cạnh cảm thấy trong lòng kiên định.

      (*) Gần quê lòng kinh hãi: người xa quê lâu ngày khi về lại cảm thấy sợ hãi cách khó hiểu.

      Đối với mẹ Diệp, trong lòng vẫn còn áy náy, từ biệt ba năm, chưa bao giờ gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho bà, chỉ vì sợ mình kháng cự được thân thiết đó, càng muốn bại lộ hành tung của mình, chỉ có thể nhờ hai người bạn tốt thỉnh thoảng đến thăm mẹ Diệp, thay mình góp chút lòng hiếu thảo.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      cô gái bạch dươngAries293 thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 218. Theo đuổi lần nữa

      Editor: Puck –

      Càng đến gần cửa phòng bệnh, sợ hãi trong lòng Lương Chân Chân càng bộc phát mãnh liệt, biết vì sao, đột nhiên hơi sợ gõ mở cánh cửa kia, chần chừ hai phút, vẫn giơ tay lên.

      Vài giây sau, bên trong truyền đến thanh yếu ớt mệt mỏi, “Vào .”

      Trong nháy mắt cổ họng Lương Chân Chân nghẹn ngào, đây là giọng của mẹ Diệp sao? Sao nghe già nua vậy? Trong nháy mắt, ngũ vị tạp trần trong lòng tuôn ra, nhàng đẩy cửa.

      Diệp Lan nằm giường vài ngày liên tiếp, gân cốt toàn thân mềm nhũn, nhân dịp hôm nay khá hơn chút, lqd liền xuống giường vòng vòng, rót cho mình ly nước, nghe thấy người gõ cửa còn tưởng y tá đến tiêm cho mình.

      Vậy mà, lúc cửa mở ra, trong nháy mắt cả người bà tê dại, ba năm trước đây khi bà nhìn thấy tờ báo kinh ngạc đến tột đỉnh, hiểu vì sao con lại có thể nằm chung giường với con trai, còn bị chụp ảnh, mà tin bài phía dưới lại càng ô uế chịu nổi, con vô cùng khéo léo trong hình dung của bà thành người phụ nữ lẳng lơ phóng đãng, con bé leo lên giường của rất nhiều đàn ông, con bé đê tiện biết xấu hổ cùng các từ ngữ khó nghe cũng được sử dụng, bà vốn tin những thứ này đều là , trước tiên gọi điện thoại cho con trai, hỏi thằng bé coi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Bà nhớ dáng vẻ ôm đầu khổ sở của thằng bé, càng càng giống như sấm sét giữa trời quang nổ tung trong đầu bà.

      “Mẹ, con nhất thời bị quỷ ám, bị người ta lừa gạt mới làm ra chuyện tổn thương Chân Chân như vậy, con… em ấy, con vốn cho rằng làm như vậy có thể khiến cho em ấy hoàn toàn thoát khỏi người đàn ông kia, trở lại bên cạnh con, lúc ấy Thẩm Quân Nhã còn rất hay với con, còn Chân Chân là em ta hại em ấy, con người ta như vậy con vốn nên tin tưởng, kết quả… tạo thành sai lầm lớn.”

      Ngón tay Diệp Lan ức chế nổi mà run rẩy, bà cũng phản đối suy nghĩ của Huân nhi dành cho Chân Chân, chỉ cần bé Chân cũng thích nó, hai người tình đầu ý hợp kết thành vợ chồng, dieendaanleequuydonn bà cũng vui khi việc thành, nghĩ đến con trai lại có thể chọn áp dụng phương pháp xử lý cực đoan như thế, nhất thời bà có nỗi buồn bực chỉ tiếc rèn sắt thành thép, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên tát thằng bé cái, “Con lại đối xử với em của con như vậy? Phối hợp với người khác đốt lửa để hãm hại con bé? ? Con xứng để ra chữ này sao?”

      Diệp Thành Huân cũng ngờ người mẹ vẫn dịu dàng hiền thục lại có thể nổi giận lớn như vậy, chỉ có thể liên tục xin lỗi, “Mẹ, con xin lỗi, đều do con sai, mẹ đánh con mắng con cũng được, đều do con sai.”

      “Đánh con mắng con có tác dụng ? Có thể đổi thành em trong sạch của con chưa từng xảy ra chuyện này?” Giọng Diệp Lan nghẹn ngào, “Người đàn ông tên Đằng Cận Tư là chuyện gì? đúng như báo sao?”

      Diệp Thành Huân chịu nổi ép hỏi của mẹ, liền tất cả nguyên nhân hậu quả, bao gồm cả chuyện Chân Chân vì món viện phí khổng lồ mà bán mình.

      Diệp Lan lập tức xụi lơ ghế sa lon, ban đầu bà cảm thấy có điểm nghi ngờ, lại ngờ tới chuyện như thế này, sao Chân Chân lại ngốc như vậy? Con bé ngốc, mẹ Diệp tình nguyện phẫu thuật, cũng cần con bán thân thể của mình.

      Sau khi biết được những chuyện này, bà cảm thấy có lỗi với con , khiến cho con bé chịu nhiều khổ cực như vậy, còn phải giả bộ như có chuyện gì xảy ra, dưới cơn tức giận bà đuổi con trai , nhìn thấy thằng bé trong lòng liền khó chịu, chỉ cần ngày bé Chân trở lại, thằng bé cũng cần bước vào cửa nhà bước!

      “Chân… con.” Giọng bà run run gọi tiếng, ngón tay vừa cầm cái ly lên run rẩy, bà nằm mơ cũng nghĩ lqd tới lại có thể gặp mặt được con ngày nhớ đêm mong nhanh như vậy, mặt là khó có thể che giấu mừng rỡ, mặt khác là áy náy ùn ùn kéo đến, đan vào chỗ, khiến cho bà nửa bước cũng khó .

      Quả nhiên là mẹ Diệp già nua rất nhiều, hai bên tóc mai điểm bạc, ở trong đầu đầy tóc đen kia, có vẻ khác thường bất ngờ, đáy lòng hơi ê ẩm, có thứ gì đó đột nhiên xông lên trong hốc mắt, hơi nóng.

      Giọng của hơi nghẹn ngào, “Mẹ Diệp…”

      Nghe giọng xưng hô quen thuộc, Diệp Lan cũng nhịn được nữa, lảo đảo lên trước, hai tay tràn đầy nếp nhăn cùng vết chai run run vuốt ve gò má thon gầy của con , chỉ muốn biết ba năm nay con bé có tốt .

      “Đứa ngốc này, quá ngốc rồi…” Bà thào tự , trong mắt xuất nước mắt, vừa nghĩ tới con bé vì xoay xở chi phí phẫu thuật cho mình mà bán thân, trong lòng đau đớn giống như bị người ta chọc đao, bà vẫn coi bé Chân là con ruột thịt của mình, đối tốt với con bé cũng là mình cam tâm tình nguyện, dáng dấp con bé từ khiến cho người ta thương, mà bà vốn muốn có con , nghĩ tới con bé lại lấy lý do vì mình đối xử tốt với con bé để đền ơn, quá ngốc rồi.

      “Mẹ Diệp.” Nước mắt của Lương Chân Chân cũng nhịn được nữa mà sôi trào mãnh liệt, mọi thứ thế gian này đều có thể thay đổi, chỉ có tình thân là mãi mãi đổi thay, cho dù con cái rất xa, cha mẹ vẫn vĩnh viễn lo lắng cho con, đây là tình vụ lợi.

      Diệp Lan ôm con khóc như mít ướt vào ngực, giọng nghẹn ngào, “Mẹ Diệp đều biết, con bé ngốc, sao con có thể giấu toàn bộ uất ức ở trong lòng chứ? Mẹ Diệp lớn tuổi, có điều trị được hay cũng lqd quan trọng, nhưng con còn trẻ! Lúc ấy con mới mười tám tuổi, là thời gian đẹp như hoa của cả đời con , lòng mẹ Diệp, rất đau, cực kỳ đau…”

      Lương Chân Chân vùi đầu trong ngực bà khóc càng lớn hơn, trong phút giây này, dường như tất cả uất ức của bật ra, bí mật đè nén trong lòng nhiều năm như vậy rốt cuộc được ra, được tự do, mặc dù thời kỳ từng đơn vô dụng cùng đau lòng rời , nhưng dù sao vẫn còn tồn tại chân , vốn tưởng rằng cả đời này chôn sâu trong lòng mình, nghĩ tới mẹ Diệp vẫn biết, bà đau lòng, cảm thấy hổ thẹn với

      đột nhiên cảm thấy mình rất bất hiếu, ba năm nay mẹ Diệp nhất định rất khổ sở, vừa đau lòng vì hành động việc làm của con trai, vừa đau lòng con , cảm thấy áy náy với con , nhiều cảm xúc phức tạp như vậy hành hạ bà, khiến cho bà phải chịu nhiều dày vò.

      “Mẹ Diệp, xin lỗi… xin lỗi…” khóc như đứa bé, nước mắt giống như vỡ đê, thấm ướt quần áo của Diệp Lan.

      “Bé ngốc, chúng ta là người nhà.” Chỉ vẻn vẹn câu này liền khiến nước mắt của Lương Chân Chân tràn lan thể dừng lại được, dựa lên vai bà cố gắng trút hết những uất ức cùng đau lòng của bản thân trong vài năm nay.

      Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đứng ở phía sau lưng hai người cũng bị chút bi thương này lây đến, giơ tay lau khóe mắt, lặng lẽ lui ra ngoài, để gian phòng lại cho hai mẹ con xa cách từ lâu, họ có quá nhiều điều trong lòng muốn .

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Nhà họ Đằng.

      Đằng lão phu nhân chăm sóc mấy bồn hoa của mình, đối xử với chúng như đối xử với con mình vậy, hết lòng chăm sóc, cũng bởi vì như thế nên cây cối trong nhà họ Đằng sinh trưởng rất tốt, vùng màu xanh ấm áp khắp nơi.

      “Lão phu nhân, thiếu gia trở lại.” Hạ Đông tới thấp giọng , kể từ sau khi Lương Chân Chân rời , Đằng Cận Tư liền để cho bà trở lại nhà họ Đằng, tiếp tục chăm sóc bà nội.

      “Trở về để làm gì? Bây giờ tôi thấy nó liền tức giận!” Đằng lão phu nhân thở phì phò .

      Hạ Đông buông tay , kể từ sau khi Lương tiểu thư rời , lão phu nhân rất có ý kiến với thiếu gia, nhất là sau ba năm, vẫn thấy bóng dáng của Lương tiểu thư, khó trách trong lòng lão phu nhân thoải mái, đây là đầu tiên mà bà thấy có thiện cảm, hơn nữa trong cảm nhận của bà, Lương Chân Chân vô cùng xứng đôi với a Tư, cương nhu, thấy thế nào cũng đẹp mắt.

      Nhưng mà, khi hai người sắp nhanh chóng truyền ra tin vui, biết tên khốn khiếp khốn kiếp nào gây ra hiểu lầm lớn như vậy, khuấy đảo làm thất bại chuyện của a Tư cùng cháu dâu chắc chắn của bà, lòng của bà! lạnh quá lạnh.

      Về sau bà biết được vì chuyện này mà Lương Chân Chân đẻ non, dieendaanleequuydonn mất đứa bé chưa kịp chào đời, bà tức giận đến mức thiếu chút nữa tàn nhẫn nhéo lỗ tai cháu nội, chắt nội bảo bối của bà đó! Nếu như còn sống, cũng có thể chạy lung tung đất rồi… (chuyện này tạm thời sau.)

      “Bà nội.” Đằng Cận Tư nhanh tới, ý bảo Hạ Đông có thể xuống.

      Đằng lão phu nhân để ý đến , tiếp tục chăm sóc bồn hoa của mình.

      “Hôm nay cháu thấy nai con rồi.” Đằng Cận Tư biết bà nội thích nghe tin tức như thế.

      Quả nhiên --

      “Cháu dâu về? Con bé ở đâu? Cháu đuổi theo con bé chạy đến tìm bà già như bà làm cái gì?” Vẻ mặt Đằng lão phu nhân vui nhìn cháu nội.

      Sắc mặt Đằng Cận Tư tối đen, đây phải là có cách gì mới đến tìm bà giúp tay sao.

      “Bà nội, ấy để ý đến cháu, nhất định là trong lòng hận cháu.” Giọng của hơi rầu rĩ.

      “Cũng khó trách, lúc ấy chắc lqd vô cùng uất ức, bằng vừa liền là ba năm.” Đằng lão phu nhân thở dài.

      “Bà nội, nửa tháng nữa chính là sinh nhật tám mươi tuổi của bà, cháu muốn… lợi dụng cơ hội này, theo đuổi nai con lần nữa.” Đằng Cận Tư biết bà nội luôn luôn thích những thứ danh hão này, cho nên mới cố ý tới đây xin ý kiến của bà nội.

      Đằng lão phu nhân buông cây kéo trong tay xuống, đưa tay nhéo cánh tay cháu nội cái, “Thằng nhóc hồ đồ! Coi như bà già này vì hạnh phúc cả đời của cháu liền ngoại lệ lần, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa!”
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      cô gái bạch dươngAries293 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 219. Nếu buông tay tôi báo cảnh sát!

      Editor: Puck –

      Khóe miệng Đằng Cận Tư cong lên, “Có bà nội ra mặt, trong lòng cháu còn có nền tảng.”

      “Đừng cao hứng quá sớm, thoạt nhìn nhóc đó nhu nhu nhược nhược, thực ra tính khí rất bướng bỉnh, chưa chắc coi trọng mặt mũi bà già này.” Đằng lão phu nhân cho cháu nội mình chuẩn bị phương án phòng ngừa.

      “Cháu biết.” Đằng Cận Tư nhíu mày, biết tính tình của nai con, cũng biết đây là trận đánh ác liệt, nhưng dù khó khăn thế nào cũng muốn tìm nai con về, chỉ có thể là của , cũng là người phụ nữ duy nhất mà cả đời nhận định, thể thay thế.

      Sau khi ăn cơm trưa cùng bà nội lqd xong, Đằng Cận Tư mới rời khỏi nhà họ Đằng về công ty, về chuyện ký hợp đồng cùng tiên sinh Dennis bên NewYork, phái Tổng giám đốc điều hành Tô Hào Lâm toàn quyền giải quyết, bây giờ tập trung tinh thần vào nai con, đâu còn rảnh rỗi quản chuyện khác? Trong lòng thề: Lần này dù thế nào cũng để cho rời khỏi mình, cho dù dùng phương thức nào, cho dù phải trả giá cao như thế nào, đều vui vẻ chịu đựng.

      xe, Nam Cung Thần tin tức điều tra được cho cậu chủ: “Cậu chủ, lúc này Lương tiểu thư ở bệnh viện với mẹ Diệp, nghe bệnh cũ tái phát với vất vả quá gây nên, tạm thời chưa thể xuất viện; bên nhà họ Thẩm có chuyện gì, tất cả bình thường.”

      “Tiếp tục phái người chăm chú theo dõi, cho những người đó làm việc cẩn thận, đừng để ấy phát .” Đằng Cận Tư trầm giọng , xem ra nai con trở về lần này là do mẹ Diệp ngã bệnh, quả nhiên đúng như dự đoán trước, nai con là người rất coi trọng tình thân.

      “Thuộc hạ .” Nam Cung Thần gật đầu.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Trong bệnh viện, hai mẹ con ngồi chung chỗ trò chuyện xảy ra trong ba năm từng ly từng tý, rất nhiều xúc động, Lương Chân Chân chuyện Thẩm Bác Sinh giúp đỡ khi mình học ở nước ngoài cho mẹ Diệp.

      “Ông trời có mắt, khiến bé Chân tìm được người cha tốt, mặc kệ năm đó giữa ông ấy và mẹ con xảy ra chuyện gì, cũng là chuyện quá khứ rồi, chỉ cần tại ông ấy đối xử tốt với con, có số việc nên để nó qua , cứ níu mãi trong lòng chỉ khiến thêm đau lòng mà thôi, người còn sống phải sống cho tốt, biết ?” Diệp Lan nắm tay con thở dài .

      “Dạ, mẹ Diệp, con hiểu.” Lương Chân Chân gật gật đầu, vấn đề này từng cân nhắc, từ sau lần nhìn thấy bóng lưng của ông, trong lòng coi ông như là ba rồi, chỉ có điều có cơ hội gọi thẳng ra miệng mà thôi.

      “Con vẫn là đứa bé biết lý lẽ, mẹ Diệp yên tâm, ba năm thoáng cái qua! Bé Chân của chúng ta lớn lên thành thiếu nữ rồi, càng ngày càng xinh đẹp cũng càng ngày càng có khí chất hơn, chỉ có điều gầy hơn trước kia, mấy năm nay ở nước ngoài chắc quen hả?”

      “Mẹ Diệp…” Trong giọng của Lương Chân Chân có chút nghẹn ngào, nghiêng đầu hiền thục tựa vào vai bà, ôm lấy cánh tay bà, giống như nhớ lại lúc hồi vậy, có thể tha hồ rúc vào trong ngực mẹ làm nũng

      Còn nhớ lúc mình tới nước Mỹ, quen! Nhất là thức ăn ngày ba bữa, trong vài ngày thiếu chút nữa ói ra, sau tìm người hỏi thăm khu phố người Hoa ở đâu, chạy đến đó ăn bữa món ăn Trung Quốc, biết ngon như món ăn trong nước, nhưng đối với là món ngon thiên thượng nhân gian * khó thấy.

      (*) Thiên thượng nhân gian: trời (thượng giới,) dưới trần gian (Hạ giới)

      Ngoại trừ việc ăn quen, tiếp theo chính là chưa quen cuộc sống ở đây, đơn vô biên vô hạn cùng đau thương như tấm lưới dày đặc, bọc kín kẽ hở, khiến cho có chỗ trốn. May sao, sau khi nhập học chương trình học tập bận rộn khiến cho bớt đơn hiu quạnh, dieendaanleequuydonn theo thời gian chậm rãi trôi , quen với cuộc sống mình.

      “Bé ngoan, lần này trở về đừng nữa, sau này mẹ Diệp làm đồ ăn ngon cho con hằng ngày, nước ngoài dù tốt hơn nữa, đâu so sánh được với ở nhà!” Diệp Lan nắm tay chặt, vết chai chằng chịt nơi lòng bàn tay giống như nguồn nhiệt vĩ đại, bao lấy Lương Chân Chân, khiến cho luyến tiếc khi rời khỏi vòng ôm ấm áp này.

      , định trở về, mặc dù cách ngăn vô hình với mẹ Diệp biến mất còn thấy bóng dáng, nhưng… người đàn ông kia, muốn gặp lại ta, chút cũng muốn!

      Nếu ở lại, chắc chắn phải gặp ta, điều này muốn. Nhưng vừa nghĩ tới tuổi mẹ Diệp lớn, mình cũng thể bỏ bà lại mà rời , như vậy quá bất hiếu. Sau khi cân nhắc, gật đầu đáp ứng, “Vâng.”

      Thế lực của người đàn ông kia khổng lồ quá mức, nếu như ta cố ý tìm mình, chỉ sợ rồi vẫn khiến ta tìm được, thay vì như vậy còn bằng thản nhiên đối mặt, dù sao thích, nhìn thấy có quan hệ gì? Huống chi, mình còn là Lương Chân Chân mềm yếu dễ khi dễ ba năm trước đây rồi!

      Nghe được câu trả lời khẳng định của con , Diệp Lan rất vui vẻ, hôm nay là ngày vui nhất trong ba năm nay của bà.

      Lương Chân Chân nghĩ đến hai ngày tới phải đưa sơ yếu lý lịch lên mạng rồi, nếu quyết định ở lại, như vậy tìm việc lqd là nhiệm vụ chủ yếu, phải độc lập tự chủ trước mới được.

      Lúc ăn cơm tối, ra khỏi bệnh viện tới tiệm cháo bên ngoài mua phần cháo dinh dưỡng cho mẹ Diệp, tên lối bộ, vừa vừa nhắn tin cho bạn tốt, mấy ngày nay ở trong bệnh viện với mẹ Diệp, hôm khác gặp lại.

      Bỗng nhiên, đụng phải bức tường thịt, vội vàng cúi thấp đầu xin lỗi, “ ngại quá.” Nghiêng người muốn rời , nhưng bóng dáng kia cũng cố tình di động theo , hơn nữa, hương vị này... rất quen thuộc.

      khỏi ngẩng đầu lên, quả nhiên là ta, vẻ mặt nhanh chóng lạnh mấy phần, “Tránh ra.”

      Thân mình Đằng Cận Tư chịu di chuyển chút nào, ngược lại ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm dáng người ngày nhớ đêm mong, thoạt nhìn tóc ngắn của tạo thêm cho càng sạch gọn nhanh nhẹn, cả người cũng lộ ra vẻ đẹp của thành thị, quyến rũ xinh đẹp, chính là tuổi thanh xuân dào dạt; xem xét lại mình, già thêm ba tuổi.

      “Nai con.” Trong giọng của chứa đầy tình cảm, nếu là Lương Chân Chân trước đây, nhất định lộ ra vẻ mặt ngọt ngào e lệ; nhưng bây giờ, cho dù trong lòng có nổi sóng, nhưng mặt có biến hóa tình cảm gì, trong tròng mắt đen như nước suối trong suốt chỉ còn lại lạnh nhạt.

      “Tiên sinh, tôi nghĩ nhận lầm người.” Giọng hờ hững giống như chuyện với người xa lạ.

      “Nai con, biết em hận , hận tin em, mà ba năm nay giờ nào khắc nào cũng hối hận, ngày có em, chịu rất nhiều tra tấn, ăn ngon, ngủ yên, uống được, dieendaanleequuydonn có ngày nào trôi qua vui vẻ.” Đằng Cận Tư cũng tức giận, ngược lại chân thành nồng nàn, đều phụ nữ phải dỗ dành, để ôm được người đẹp về, quyết định lần này phải bất cứ giá nào.

      Lương Chân Chân chỉ ngước mắt lạnh lùng liếc cái, nơi đáy lòng ít nhiều cũng lên chút kinh ngạc, ba năm gặp, ngược lại càng ngày càng biết lời ngon tiếng ngọt rồi, chỉ có điều, còn là coi là mạng sống duy nhất rồi, mỗi khi nhìn thấy , khiến cho nhớ lại lúc trước gây ra tổn thương cho mình cùng với đứa bé chưa ra đời liền hóa thành vũng máu mà cách xa , đây là đoạn hồi ức đau khổ, cũng là vết sẹo trong lòng có cách nào liền lại.

      “Lời của khiến cho tôi thấy buồn nôn.” Vẻ mặt chút thay đổi , nghiêng người chuẩn bị qua bên cạnh .

      Sắc mặt Đằng Cận Tư hơi tối, nhưng vẫn buông tha, tiến lên bước nắm lấy tay , “Nai con, chúng ta ngồi xuống chuyện chút.”

      “Buông tay! Đây chính là đường lớn, nếu buông tôi báo cảnh sát!” Lương Chân Chân rất tức giận, chẳng lẽ quên rằng từng gia tăng thêm tổn thương người mình hay sao? Quên mất mấy lời khiến người ta đau lòng sao? Quên mất ánh mắt khinh bỉ cùng tin tưởng sao?

      Còn có… đứa bé thuộc về bọn họ, cũng khó trách, khẳng định còn biết chuyện này, mà cũng định cho biết, có số việc trong quá khứ thay đổi rồi, muốn cứ dừng lại ở quá khứ, đứa bé biến mất coi như lưỡi dao sắc bén chặt đứt tất cả tình cảm giữa bọn họ, cố quên.

      “Nai con, có ác ý, em cho thêm cơ hội được ?” Đằng Cận Tư cau mày, cho dù thế nào đều lqd định buông tay, cho rằng mình chỉ cần thừa nhận sai lầm, bày tỏ thái độ ràng, là có thể cho bản thân thêm cơ hội theo đuổi , nhưng biết rằng, vắt ngang giữa họ là vấn đề còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của .

      Khóe miệng Lương Chân Chân nhếch lên lộ ra nụ cười lạnh, “Năm đó nào có cho tôi cơ hội? Bây giờ lại chạy tới lời này cảm thấy rất buồn cười sao? Tránh ra! Tôi rảnh để quan tâm tới đại thiếu gia như .”

      Đằng Cận Tư nắm tay thoáng buông lỏng, quả nhiên là nai con vẫn còn canh cánh chuyện năm đó trong lòng, khổ sở trong lòng cũng lên vấn đề, trong lòng nai con vẫn có mình, nếu thể để ý chuyện này như vậy, cho dù qua ba năm, vẫn có cách nào giải thoát được.

      biết trong lòng em còn oán hận , chỉ cần em đồng ý, đánh mắng cũng được, chỉ có điều đừng để ý đến .” thong thả, hình như còn có vẻ uất ức mơ hồ. Bây giờ quả là nai lqd con thay đổi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía mình cũng còn đắm đuối đưa tình, trong veo động lòng người, mà là lạnh lẽo vô tình, tỏ ra lạnh lùng gì.

      “Xin lỗi, tôi sớm còn tâm tình đó rồi.” Giọng lạnh lùng của Lương Chân Chân mang theo chút tình cảm, cánh tay dùng sức định hất tay của người đàn ông nào đó, vẻ mặt chán ghét.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      Dion, cô gái bạch dươngAries293 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :