Chương 210 : Cho ấy bất ngờ ( điềm báo giông bão sắp tới )
Editor : ChiMy
Ngay giữa buổi trưa, trong chung cư rất ít người, Lương Chân Chân vui vẻ xách theo hộp cơm ở đường , lấy tay che mắt nhìn mặt trời nắng rực, nóng quá ! Vẫn nên bằng xe buýt, tránh cho thức ăn bị ôi thiu cũng hay.
Bắt chiếc xe taxi rồi địa chỉ tập đoàn Đế Hào Tư, lấy điện thoại di động ra do dự có nên nhắn tin hay gọi điện thoại cho biết mình đến công ty hay , suy nghĩ chút, thôi được rồi, bằng lặng lẽ cho ấy bất ngờ. O(∩_∩)O~
Quãng đường ngắn ngủi mười mấy phút, cảm thấy tài xế liếc nhìn vài lần, nhìn giống như quái vật, làm cho rất khó hiểu, cả người ngồi ở đó đều thoải mái, rất nhanh đến nơi.
Nhìn toà cao ốc tập đoàn Đế Hào Tư cao vút, Lương Chân Chân hơi sợ sệt, phải đâu tìm A Tư đây? Hơn nữa với quần áo của , vào có vẻ lôi thôi lếch thếch?
Nhớ tới lần trước có lần đến khách sạn Đế Hào Tư tìm A Tư giúp đỡ, kết quả bị nhân viên tiếp tân và bảo vệ khinh miệt, thiếu chút nữa đuổi ra ngoài, may mà lúc ấy Nam Cung Thần xuất kịp thời, nhưng lần này, biết mình có gặp được tình huống tương tự hay ? Chắc công ty lớn cư xử tốt hơn chứ? Trong lòng thầm nghĩ.
Lắc khuôn mặt nhắn đứng hồi, đột nhiên có loại kích động muốn xoay người, nhưng người đến cửa, cơm hộp cũng chuẩn bị xong, vào khỏi quá lãng phí, huống chi mình cũng có chuyện rất quan trọng muốn với , tự chủ sờ cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ, thần kỳ! Nơi này có đứa .
Khóe miệng nhịn được cong lên thành nụ cười ấm áp, hai ngày nay cũng nghĩ thông suốt, phải bà nội vẫn rất muốn ôm chắt ư, có lẽ nghe tin tức này, bà rất vui vẻ.
lên bậc thang, tự tin vào bên trong đại sảnh, tìm nhân viên tiếp tân, rất lễ phép hỏi "Chào , tôi muốn gặp Đằng Cận Tư, có thể làm phiền dẫn tôi đến gặp ấy ?"
Nhân viên tiếp tân nhìn chằm chằm mấy giây như nhìn người ngoài hành tinh, rốt cuộc này là ai? Lại dám gọi thẳng tên của tổng giám đốc? Còn to tiếng muốn mình dẫn ta gặp!
Phải biết làm từ sáng hôm nay đến bây giờ, cả tập đoàn đều bị bao trùm bởi áp lực khổng lồ, toàn bộ công ty đều nơm nớp lo sợ, bởi vì cẩn thận bị cơn bão táp của tổng giám đốc quét tới, làm tốt chết có chỗ chôn, thời gian buổi sáng, có vài người bị đày đến"Biên cương", hoàn toàn có đường sống quay về, chính là trực tiếp cuốn gói cút xéo....
Trong lúc quan trọng này đột nhiên xuất , vừa mở miệng gọi thẳng tên của tổng giám đốc, còn biểu dáng vẻ rất quen thuộc với tổng giám đốc, điều này làm cho hơi khó xử, đành phải mở miệng theo công thức hóa, "Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước ? Công ty chúng tôi quy định là phải có hẹn trước mới có thể gặp tổng giám đốc, nếu tôi cũng có biện pháp."
Trong lòng Lương Chân Chân thở dài cái, trong công ty lớn đều phải hẹn trước giống nhau, chẳng lẽ phải về sao? Cúi đầu, cam lòng mà!
" thể dàn xếp chút sao?" chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.
" được, quy định của công ty chúng tôi rất nghiêm khắc, cẩn thận bị đuổi việc ." Nhân viên tiếp tân lắc đầu .
Được rồi, có thể hiểu được khó xử của người đẹp này, ít nhất người này tốt hơn người ở khách sạn lần trước nhiều, chuyện lễ phép, có đạo lý, có xem thường .
Mất mát xoay người ra đại sảnh, chợt nhanh trí, có thể nhờ người giúp đỡ, Nam Cung Thần được rồi, ngày nào ta cũng theo bên cạnh A Tư, cho biết chính là cho A Tư biết, vậy có bất ngờ, cho nên quyết định gọi điện thoại cho bác sĩ Quan, nhất định ta có biện pháp để mình gặp A Tư .
*****
Giờ phút này Quan Hạo Lê còn nằm ngủ nướng ở giường lớn, tối hôm qua ở "Hoàng Triều Thịnh Yến" chơi đến gần ba giờ sáng mới trở về, cả người mệt mỏi còn sức, vừa ngủ ngủ thẳng đến trưa, cho nên còn chưa kịp xem báo hôm nay.
Trong mơ màng điện thoại di động vang lên, thèm nhìn bắt máy, "Alô?"
【 Bác sĩ Quan, tôi là Lương Chân Chân. 】
Những lời này khiến Quan Hạo Lê lập tức tỉnh táo, trong lòng nghi vấn: Sao đột nhiên chị dâu lại gọi điện thoại cho ?
"Chị dâu , có chuyện gì sao? Sáng sớm làm phiền giấc ngủ ngon của người khác!" ngáp cái.
O(╯□╰)o ràng trưa rồi, sáng sớm cái gì?
【 giữa trưa rồi, ra tôi muốn nhờ giúp chuyện. 】
"Buổi trưa sao? Thời gian trôi qua nhanh mà! Giúp tay? Chị dâu cần tìm tôi giúp tay?" Trong giọng của mang theo ý cười.
【 Là như vậy, bây giờ tôi ở trước cửa tập đoàn Đế Hào Tư, bởi vì có hẹn trước, người ta cho tôi vào, cho nên tôi chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ! 】
"Sao chị gọi điện thoại cho A Tư? Bảo đảm ta tự mình xuống dưới lầu đón chị."
Lương Chân Chân thở dài, bác sĩ Quan ngu ngốc! Nếu có thể gọi điện thoại cho A Tư tôi tìm làm gì?
【 Tôi muốn cho ấy bất ngờ, cho nên muốn ấy biết. 】
Quan Hạo Lê chợt hiểu ra, trong lòng khen ngợi hành động lần này của Lương Chân Chân, rốt cuộc bắt đầu chủ động ra chiêu rồi, tượng tốt! Dựa vào điều này có thể giúp tay.
" thành vấn đề, cứ để tôi lo, chị đưa điện thoại cho tiếp tân, tôi giúp chị."
【 Ừ, cám ơn ! 】 Lương Chân Chân vui vẻ .
"Người trong nhà mà, nhưng mà, lần sau chị cũng phải giúp tôi lần mới được." Quan Hạo Lê cười đến gian trá, trong lòng còn nhớ thương em Tiết đấy.
Giờ phút này Lương Chân Chân chỉ muốn gặp A Tư, hoàn toàn suy nghĩ nhiều đồng ý, xoay người về phía trước, đưa điện thoại di động cho tiếp tân.
Tiếp tân vốn cho rằng rồi, ngờ trở lại, còn để nghe điện thoại, nghi ngờ nhận lấy điện thoại di động, lúc nghe được giọng bên trong, con ngươi chợt mở to, OMG! Là bác sĩ Quan bạn tốt nhất của tổng giám đốc?
Ba phút sau, tiếp tân trả lại điện thoại di động cho Lương Chân Chân, cẩn thận : "Lương tiểu thư, xin mời theo tôi."
"Ừ, cám ơn." Lương Chân Chân nở nụ cười ngọt ngào, theo ấy vào thang máy.
Chương 211. Câm miệng! xứng gọi tên tôi! (Bước ngoặt lớn, cao trào, nhất định xem ~)
Editor: Puck
Theo chỉ thị của Quan Hạo Lê, Aimee đưa vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, đây là lần đầu tiên ấy được hưởng cơ hội đối xử như vậy, nhưng là do Lương Chân Chân ban tặng, trong lòng tràn đầy nghi vấn, vừa rồi trong điện thoại bác sỹ Quan mơ hồ, chỉ cường điệu trọng điểm, chính là phải chăm sóc tốt vị Lương tiểu thư này, ấy là khách quý của tổng giám đốc.
Sau khi đưa Lương Chân Chân lên tầng sáu mươi tám khu vực làm việc riêng của tổng giám đốc trở lại, trong lúc vô tình mở báo ra, tròng mắt kinh ngạc cũng muốn rớt ra! Người phụ nữ này quá lợi hại!
Đối với người biết chút gì - Chân Chân với tâm tình vui vẻ ra thang máy, Aimee đây là tầng làm việc riêng của tổng giám đốc, người khác thể tùy ý bước vào, nhìn bốn phía xung quanh, ở đây lắp đặt thiết bị với phong cách khiêm tốn lộ ra xa hoa, giống như bản thân a Tư vậy, quả rất phù hợp với tính cách của .
lớn! tầng này là của , đầy đủ khí thế, xách theo hộp giữ ấm tìm kiếm xem phòng làm việc của tổng giám đốc rốt cuộc là ở đâu, đột nhiên nghe được phía sau lưng có người gọi , giọng rất quen thuộc.
“Lương tiểu thư?!” Nam Cung Thần mới từ trong kẽ nứt của băng tìm được đường sống trong chỗ chết, bị sợ đến mức nhịp tim còn chưa khôi phục, chuẩn bị phòng trà tìm ly cà phê an ủi, kết quả liếc mắt nhìn thấy Lương Chân Chân mang theo cái túi lớn mò mẫm ở đó, trong nháy mắt tim liền nhấc lên, bà của tôi! Đây rốt cuộc là tình huống gì? Sao lại lên được tới đây? Phía dưới có ai cản lại sao? Cũng có ai gọi điện thoại thông báo tiếng, làm việc như thế nào vậy!
Càng khiến cho thể giải thích được vì sao chính là, tình huống trước mắt như vậy mà còn rêu rao chạy đến công ty, muốn sống hay sao chứ!
“Nam Cung Thần, phòng làm việc của A Tư ở đâu? Nơi đây lớn.” Lương Chân Chân vui vẻ nhìn , đôi mắt đen trong suốt như nước, vô tội mà đơn thuần.
Nam Cung Thần có kích động muốn khóc, nhìn dáng vẻ bà này giống như là cố ý giả bộ? Chẳng lẽ trong chuyện này có tình gì sao? Nhưng lúc này cảm xúc cậu chủ nóng nảy khác thường, rất lo lắng Lương tiểu thư vào chịu nổi, dù sao chính là ngọn nguồn của mọi chuyện.
“Bà , sao hôm nay lại dám ra cửa?” Gương mặt sầu lo.
“Vì sao tôi lại dám ra cửa?” Lương Chân Chân bị ta làm cho hiểu vì sao, hoàn toàn hiểu ý của ta là gì, tự động lý giải thành ta động kinh, ngay sau đó : “Tôi muốn gặp a Tư, cậu dẫn tôi .”
⊙﹏⊙ trán Nam Cung Thần đổ mồ hôi như thác, bà , đây là muốn lấy mạng của tôi sao? Mang bà gặp cậu chủ, đoán chừng tôi bị chặt đầu, thay vì như vậy còn bằng thừa dịp bi kịch chưa xảy ra cứ để cho rời khỏi nơi này trước.
“Khụ… Cậu chủ có ở đây, chị nên về trước .” cảm giác mình dối với ý tốt.
Lương Chân Chân hoài nghi nhìn ta, tin tưởng lắm lời ta , từ lúc bắt đầu thấy thần kinh người này bắt đầu bình thường như vậy rồi, ràng là trợn mắt bịa đặt! mà tin tưởng ta mới là lạ!
“Hừ! cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Dễ bị lừa gạt như vậy!” liếc ta cái, dừng chút, chớp chớp đôi mắt trong veo, “Chẳng lẽ a Tư xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Thần rất muốn gật đầu, sai! Tâm tình cậu chủ vô cùng tốt, có thể so sánh với tức giận của con sư tử đực, càng giống như Sa tăng đến từ địa ngục, cả phòng làm việc bị kết lớp băng dày, vào cũng có cảm giác bản thân ở chỗ kẽ nứt tảng băng đó, cẩn thận vạn kiếp bất phục *, chết có chỗ chôn!
(*) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp trở lại được.
“ ra phải vậy…” hơi nhức đầu vò đầu bứt tai, mặc dù giờ phút này cảm kích Lương tiểu thư vẫn chưa biết chuyện gì, giống như phải do cho biết cái gì, ngộ nhỡ vượt quyền, bị đánh chết.
“Rốt cuộc là có phải hay ? Sao hôm nay lắp ba lắp bắp vậy? Làm người khác khó chịu vì thèm, phiền chết!” Lương Chân Chân trợn mắt giận dữ nhìn ta, hề để ý đến phản ứng của ta, tự lo về phía trước, gấp đến mức Nam Cung Thần vội vàng theo, giọng : “Bà à, cầu chị, hôm nay được, cậu chủ, cậu ấy… tâm tình tốt.”
“Ơ kìa! có việc gì đâu! Tôi xử lý.” Đuôi mắt Lương Chân Chân nhìn thấy năm chữ to “Văn phòng Tổng giám đốc”, vui sướng chạy tới, lúc chuẩn bị đẩy cửa vào bị Nam Cung Thần kéo lại.
Lúc hai người đứng ngoài cửa người kéo ta lôi, bên trong truyền đến thanh lạnh lùng uy nghiêm, “Lăn vào đây!”
Giọng dời núi lấp biển dọa hai người ngưng động tác, trong lòng Lương Chân Chân lên chút nghi hoặc, sao a Tư tức giận ghê vậy? So với việc thản nhiên, Nam Cung Thần lại sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, run run rẩy rẩy đẩy cửa ra.
Khi bóng dáng Lương Chân Chân cùng Nam Cung Thần xuất trước mắt Đằng Cận Tư nét mặt ba người khác nhau, khí áp thấp bên trong căn phòng đủ để khiến cho người ta thở nổi.
“Cậu đưa ấy tới?” Giọng của Đằng Cận Tư giống như từ đầm băng ngàn năm ở địa ngục, lạnh thấu xương.
Nam Cung Thần vội vàng xua tay, “ phải. Cậu chủ, tôi thề, tôi còn chưa sống đủ, là Lương tiểu thư tự mình tới, tôi cũng vừa mới gặp ấy ở hành lang.”
“A Tư, em…” Lương Chân Chân hơi kỳ quái sao lại cáu kỉnh như vậy, khi chuẩn bị chuyện, lại tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo, cảm thấy cả người cũng bắt đầu rùng mình, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy, khiến cho người ta tự chủ được mà sợ hãi.
“Cút!” Đằng Cận Tư nhàng phun ra chữ, lại bao hàm lực uy hiếp, giống như trận mưa đá đập tới, hề lưu tình.
Nam Cung Thần đứng ở bên vội vàng ra hiệu cho Lương Chân Chân, ý bảo ra ngoài cùng mình, nhưng người nào đó vốn có ý định rời , đứng đằng kia động đậy chút nào, đứa bé đáng thương, chắc bị dọa đến sợ.
Vì lý do an toàn, từ từ rút lui trước, muốn giải quyết từ đầu đến cuối chuyện giữa hai vợ chồng, đóng cửa lại mà giải quyết cho tốt, ôi… A di đà Phật, Lương tiểu thư, bản thân tự cầu phúc !
“A Tư, làm sao vậy?” Lương Chân Chân Die nd da nl e q uu ydo n xách theo hộp giữ ấm định tiến lên, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của làm cho khiếp sợ đứng tại chỗ, hai chân tự chủ bị đóng lại mặt đất, vẻ mặt khó hiểu, rốt cuộc A Tư làm sao đây? Tại sao bây giờ xem như xa lạ thế? Hoàn toàn cưng chiều giống như bình thường, là người của , nếu phải biết là con độc nhất, còn muốn hoài nghi có phải có em song sinh, còn bản thân mình chỉ nhầm văn phòng mà thôi.
“Câm miệng! xứng gọi tên tôi!” Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư bắn ra ý lạnh khiếp người, khiến tình cảm vui sướng của Lương Chân Chân khi nhìn thấy bị tưới lạnh thấu tim.
“Em…” Lương Chân Chân bị dáng vẻ của dọa sợ đến mức bờ môi run rẩy, ngập ngừng nhưng biết mở miệng như thế nào, trách được vẻ mặt xoắn xuýt quái gở của Nam Cung Thần; trách được khi ta nghĩ tất cả biện pháp ngăn cản mình tới tìm ; trách được mà tâm tình của tốt.
ra ta bị động kinh, cũng lừa gạt mình, chỉ có điều nghĩ ra đến tột cùng là vì cái gì? Tại sao sau khi từ Cairo trở về lại thay đổi thành thế này? Tại sao lại hung dữ quát mình như vậy?
Uất ức trong lòng chồng chất, toàn bộ tích ở trong lồng ngực , mang theo tiếng “ xứng với”, tất cả tràn vào trong đôi mắt, nước mắt uất ức giống như sợi trân châu bị cắt đứt cuộn trào mênh mông.
“ cho phép khóc! Nhìn bộ dạng nhu nhược đáng thương này của , chắc hẳn mỗi lần đều như vậy nên bắt được trái tim đàn ông hả? Hoa lê đái vũ, mơ tưởng hão huyền quyến rũ đàn ông?” Đằng Cận Tư đứng lên về phía , ngón tay thô lỗ nắm lấy cằm của , khóe miệng thốt ra châm chọc lạnh lẽo, mỗi chữ đều giống như đinh đóng vào trong lòng Lương Chân Chân.
“ oan em.” Mắt to ngập nước của Lương Chân Chân dâng lên màn hơi nước, trong lòng tràn đầy bi thương.
Đằng Cận Tư cười như ác ma chuyển thế, tăng thêm sức lực trong tay, “Oan uổng ? dám tôi oan uổng ! Bản thân làm gì tối hôm qua chẳng lẽ quên nhanh như vậy?”
Trong nháy mắt trong lòng Lương Chân Chân xẹt qua dự cảm xấu, hồi tưởng từ khi mình từ cửa bước ra đến nơi này, dọc theo đường ngược lại bị vài ánh mắt khác thường của vài người, lúc đó vẫn biết có chuyện gì, chỉ coi mọi người có lòng hiếu kỳ nặng, chỉ nhìn đôi mắt mà thôi, liên tưởng đến lời của Nam Cung Thần cùng biểu lúc này của a Tư, khỏi hoài nghi rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
“ đồng ý tin tưởng em, cho dù có hiểu lầm cũng ra, thể… đối với em như vậy.” ngăn nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng .
Nụ cười lạnh khóe môi Đằng Cận Tư từ từ lan ra, trong tròng mắt đen đầy tia máu thấy chút tình ý, lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi, nhìn dáng vẻ Lương Chân Chân như nhìn người xa lạ.
Last edited by a moderator: 2/10/15