1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 197. cho rằng vẫn chỉ có mình .

      Editor: Puck

      ban công, Quan Hạo Lê hỏi thẳng: “Lại cãi nhau?”

      Lương Chân Chân vui liếc mắt nhìn ta, cái gì gọi là lại cãi nhau? Chẳng lẽ bọn họ hay ầm ĩ sao? ràng đây là lần đầu tiên mà!

      “Mới là lần đầu tiên.”

      “Lần đầu tiên? Tôi nhớ trước kia có lần, dường như chiến tranh lạnh nửa tháng?” Quan Hạo Lê lười biếng tựa người vào lan can, tỏ thái độ đùa giỡn.

      “Lần trước vốn chưa có ầm ĩ có được hả? Là ấy để ý tới tôi.”

      “Khụ… A Tư này kỳ có vẻ ương lqd bướng, nhận định cái gì chắc chắn chịu buông tay, cũng biết biểu đạt tình cảm như thế nào, tóm lại chính là chất phác, khô khan, thú vị, bá chủ, đạo lý, hiểu tình thú, đầy đủ tư tưởng chủ nghĩa đàn ông.”

      Lương Chân Chân nghe được trực tiếp nhíu mày, tại rất hoài nghi có phải ta là bạn tốt của A Tư , sao có thể ấy đến mức chịu nổi vậy? Chất phác với khô khan nghe giống như ngu ngốc vậy. o(╯□╰)o

      khen ấy hay chửi ấy vậy?” có chút vui.

      Trong lòng Quan Hạo Lê cười trộm, chị dâu , cái này gọi là chiến thuật tâm lý, cho nên tôi chê bai ấy chính là muốn quan sát phản ứng của chị, xem ra dự liệu của tôi sai, chị A Tư rồi.

      “Chắc chị cũng nhìn ra, A Tư luôn thích mềm thích cứng, chỉ cần chị cùng với ấy chuyện tốt, nũng nịu nhõng nhẹo gì đó chút bảo đảm ấy biết làm gì với chị, phụ nữ phải am hiểu cái này sao, sau này gặp phải chuyện như vậy bản thân chị đắn đo đúng mực chút, bất cứ vấn đề gì cũng có thể trao đổi tốt, đừng cứ mỗi lần náo loạn lại chiến tranh lạnh, lần lần hai cũng thôi , nhiều quá hai người cũng chịu nổi, cũng cần thiết.”

      Lương Chân Chân im lặng, ta cái gì mà thoải mái, nũng nịu, nhõng nhẽo? Cũng phải tùy trường hợp có được chứ? Đâu phải tình huống nào cũng có thể áp dụng! Lại lần này bởi vì ấy tin tưởng , nào còn tâm tình mà nũng nịu nhõng nhẽo?

      “Nũng nịu cũng cần xem trường hợp, chứ lqd phải lúc nào cũng áp dụng, lại lần này là do ấy tin tôi.” Sau khi câu sau cùng Lương Chân Chân cụp đầu xuống, vẻ mặt như đưa đám.

      Quan Hạo Lê nghe Nam Cung nguyên nhân chủ yếu của việc lần này là do người đàn ông tên là Diệp Thành Huân, là người trai danh nghĩa của Lương Chân Chân, hơn nữa chị ấy cũng từng thích ta, đoán chừng đây mới là điều mà A Tư để ý nhất.

      “Ách… Nhiều khi lòng ghen tỵ của người đàn ông còn mãnh liệt hơn so với người phụ nữ, giống như phản ứng kịch liệt của A Tư vậy, chỉ có thể vấn đề: đó chính là ấy sợ hãi.”

      “Sợ hãi?” Lương Chân Chân nghi ngờ hỏi.

      “Bởi vì quá mức quan tâm, nên sợ mất chị.” Quan Hạo Lê từng câu từng chữ, “ ra A Tư rất đơn, chỉ có điều phương thức thể có chút cực đoan, chứ ấy là người tốt.”

      Đáy lòng Lương Chân Chân hơi rung động, kể từ sau khi biết hoàn cảnh sinh trưởng của , liền đau lòng thay cho , hiểu tính tình tại của cũng gắn bó mật thiết tới cuộc sống khi còn thơ ấu, khó tránh khỏi bao dung cho nhiều hơn, cho dù phong cách xử của có chút cực đoan, cũng tha thứ rồi, ôi…

      “Tôi biết ấy là người tốt, tôi chỉ hy vọng ấy có thể tin tưởng tôi, mỗi người đều có quá khứ phải sao? Nhưng quá khứ dù sao cũng chỉ là quá khứ, thể đại biểu cho tại và tương lai, con người luôn phải nhìn về phía trước.” thở dài hơi.

      “Về vấn đề này hai người nên tâm lqd chút, A Tư cũng phải người dã man hiểu chuyện, nổi nóng nên ấy thể khơi thông, chỉ khi nào ấy tỉnh táo lại, mới nên chuyện, hai người ở chung chỗ, tin tưởng là tối thiểu, bất cứ vấn đề gì đều có biện pháp giải quyết, trong lòng có cỏ dại nhất định phải nhổ tận gốc kịp thời, nếu mọc rễ nảy mầm lưu lại tai họa ngầm.” Quan Hạo Lê chân thành.

      “Ừhm, tôi biết , cảm ơn .” Lương Chân Chân thành khẩn gật đầu.

      “Chị dâu , tôi rất coi trọng hai người!” Quan Hạo Lê lưu manh chớp chớp đôi mắt, khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước.

      ~(@_@)~Gò má Lương Chân Chân nhịn được mà đỏ bừng lên, trước kia còn cảm thấy xưng hô “Chị dâu ” rất kỳ cục, hôm nay nghe lại thấy lọt tai, 囧 囧.

      Quan Hạo Lê giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi có chút việc trước, A Tư giao cho chị đó.”

      “Ừhm, bà nội biết chưa?”

      “Chưa biết, chúng tôi tính lừa gạt bà cụ tốt hơn.”

      Lương Chân Chân gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu .


      Chờ sau khi Quan Hạo Lê rời , liền vào phòng bệnh, nhìn người đàn ông ngủ say giường bệnh, trong lòng dâng lên cảm giác khó thành lời, nhịn được muốn đưa tay lên vuốt chân mày nhíu chặt của , tại sao khi ngủ cũng buông lỏng xuống chứ?

      độc… ra mỗi người đều là hòn đảo hoang, những lời này đúng, ngồi bên mép giường, ngón tay mảnh khảnh khẽ xoa giữa hai chân mày của , dọc theo ngũ quan góc cạnh ràng của chậm rãi xuống phía dưới, cũng biết nghĩ gì, ngay cả trong lúc ngủ cũng nghiêm túc như vậy.

      “Nai con…” Đột nhiên Đằng Cận Tư mơ thành tiếng, đưa tay nắm lấy bàn tay vuốt ve mặt , nắm chặt trong tay, đặt lên ngực .

      Lương Chân Chân cảm nhận được chỗ đó truyền đến tiếng vang “Thịch thịch thịch…”, gương mặt có chút nóng lên, dòng nước ấm lặng lẽ chảy qua trái tim , vểnh môi giọng lẩm bẩm: người đàn ông khó tính!

      Vốn định đứng dậy rót ly nước uống, kết quả nắm tay chặt buông, ngay sao đó dùng tay khác chọc lên cánh tay , đơn thuần chỉ là đùa vui, nhưng ngờ người nào đó ngủ đột nhiên mở mắt.

      “A… Sao đột nhiên thức dậy vậy?” Lương Chân Chân lqd ô ô a a , người này sao tỉnh liền tỉnh chứ!

      Đằng Cận Tư chỉ nhìn cái, ngay sau đó nhắm mắt lại, có ý buông tay ra, giọng buồn bực: “ cho rằng chỉ có mình .”

      Chỉ câu này, liền triệt để bắt lấy trái tim Lương Chân Chân làm tù binh, nổi giận bĩu môi mặc kệ cho nắm chặt tay mình, bình tĩnh nhắm mắt lại.

      Nằm người , ra mấy ngày nay cũng ngủ ngon, thường mất ngủ.

      Có thể là do thói quen, di chứng rất đáng sợ, khiến cho có cách nào từ bỏ, dường như dần dần xâm nhập vào cuộc sống của .

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 198. Bây giờ muốn ăn em

      Editor: Puck – *******************
      Lúc ăn cơm tối, có người bưng cháo được nấu kỹ vào, để bàn, rồi lui ra ngoài, để lại gian phòng cho hai người.

      Lương Chân Chân bưng cháo lên, đưa cho người đàn ông nào đó ngồi ở giường, “Bác sỹ rồi, bây giờ chỉ thích hợp ăn thức ăn thanh đạm, bảo dưỡng dạ dày.”

      Đằng Cận Tư nhàn nhạt liếc nhìn qua chén cháo trắng đó, nhàng phun ra mấy chữ, “Cả người mềm nhũn rồi, em đút cho ăn.”

      Lương Chân Chân hít vào hơi sâu, được rồi, người ngã bệnh là người lớn nhất, thừa nhận! phải bón cơm sao? Trước kia phải chưa từng bón, CASE mà thôi!

      “Được.” mỉm cười bưng chén cháo trắng bàn lên, múc muỗng , nhàng thổi, đưa đến bên miệng , cuối cùng, Đằng Cận Tư ăn được vài miếng liền chịu ăn nữa.

      “Há mồm, còn có nửa chén.”

      “Ăn ngon, miệng đắng.”

      “Bây giờ là bệnh nhân, phải nghe lời, ăn nhanh chút.” Lương Chân Chân lộ ra khuôn mặt nhắn vui mừng lắm mà , đúng là tự xem bản thân mình là người sắt rồi! té xỉu đến mức nhập viện, còn chịu ăn cơm cho tốt!

      “Quá khó ăn, muốn ăn đồ ăn em làm.” Đằng Cận Tư bĩu môi, kiên quyết ăn, bản thân cũng khá kén ăn, đối với cháo trắng có mùi vị gì này luôn có cảm giác, nhìn cũng có khẩu vị.

      …” Lương Chân Chân tức giận có suy nghĩ muốn cầm chén ném lên người , là đại thiếu gia sống trong nhung lụa, quá kén ăn rồi! ~~~~(>_<)~~~~ chính là cố ý giày vò .

      Đằng Cận Tư có hành động gì, bày ra bộ dáng nếu em làm ăn, hai người cứ giằng co như vậy hồi, cuối cùng vẫn là Lương Chân Chân thỏa hiệp, hì hà hì hục vào phòng bếp bên cạnh, khiến cho thán phục chính là trong bếp lại có thể có đầy đủ đồ dùng dụng cụ, chỉ có gạo cùng nguyên liệu nấu ăn, cho nên có cách nào làm.

      Xoay người ra ngoài, buông tay, “ có nguyên liệu nấu ăn.”

      bảo Nam Cung mua.”

      “A Tư, ngày mai em làm cho ăn có được ? Tối nay ăn cái này , chờ Nam Cung mua nguyên liệu về nấu cháo cũng muộn, đối với dạ dày đói lâu tốt.” Lương Chân Chân lôi kéo cánh tay nũng nịu , đôi mắt mọng nước giống như vũng nước xuân, lông mi dày như cánh bướm nhấp nháy, làm nũng mười phần.

      “… Được.” Đằng Cận Tư có chút chịu nổi nai con cố làm nũng, hầu kết lên xuống hai lần, cánh tay dài vươn ra, ôm lấy vào trong ngực, giọng khàn khàn, “Bây giờ muốn ăn em.”

      “Hừ! ăn vạ! Vừa rồi còn có hơi sức, gạt người!” Lương Chân Chân nằm trong ngực bất mãn kháng nghị.

      “Đó là lúc ăn cháo.” người đàn ông nào đó mặt đỏ, hơi thở gấp , cúi người chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của người trong ngực, hôn hít như đói như khát, giống như coi là món điểm tâm ngọt của mình, dùng sức hôn đến mãnh liệt, mạnh mẽ mút lấy đôi môi đỏ mọng của , hấp thu ngọt ngào trong miệng , cường thế bá đạo mà mất dịu dàng triền miên.

      “Ưhm…” Lương Chân Chân cảm giác mình sắp thở được nữa, đồ lừa gạt! Đồ dối trá! Còn mình có hơi sức, ràng là gạt người!

      Sau khi hôn hít triền miên, hai người đều có chút thở hồng hộc, nhất là Lương Chân Chân, cả người dính lên người Đằng Cận Tư, giống như bị rút khô dưỡng khí vậy, đưa tay nhéo bên hông người đàn ông nào đó cái, hơi thở đều đặn sẵng giọng: “Bại hoại!”

      “Ục ục ục ục…”

      Đột nhiên, tiếng vang hợp thời vang lên xuất giữa hai người, Lương Chân Chân ngẩn người ra chút, liền hiểu được thanh phát ra từ đâu, nắm lấy vạt áo người đàn ông nào đó cười “Ha ha”.

      Trán Đằng Cận Tư che kín gân xanh, cái bụng đáng chết, sớm kêu muộn kêu, cố tính vang lên vào đúng lúc này, quả thực làm mất hết mặt mũi rồi, hơn nữa người phụ nữ trong ngực còn cười đến ngông cuồng như vậy, khiến cho rất xấu hổ, ác thanh ác khí * : “ được cười.”

      (*) Ác thanh ác khí: thành ngữ chỉ cách ăn cộc cằn, thô lỗ

      “Cứ muốn cười, ai bảo chịu ngoan ngoãn ăn cơm, bây giờ biết đói bụng rồi đó, hừ…” Lương Chân Chân nhếch hàm thở phì phì khẽ, biết từ khi nào, vốn sợ uy hiếp của , hoàn toàn để ý giọng điệu tàn nhẫn của , thậm chí còn có thể tranh cãi vài câu. (dĩ nhiên, những thứ này cũng phải tùy hoàn cảnh và tình huống mà xác định.)

      “Em làm cơm cho ăn.” Trong đôi mắt đen của Đằng Cận Tư lộ ra chút uất ức.

      Lương Chân Chân chỉ nửa chén cháo bàn, “Ai , ràng còn để ở bàn, là tại ăn.”

      “Đó là cháo, phải cơm.” người đàn ông nào đó bình tĩnh sửa lại cho đúng từ.

      “Gọi chung là cơm! được nghiền ngẫm từng chữ cho em, được để tâm vào những chuyện vụn vặt, ăn nốt chỗ còn lại , đói bụng uống nước.” Lương Chân Chân nghiêm mặt hung hãn , là quá đáng! Cho chút màu sắc liền muốn mở phường nhuộm rồi! * Tuy người đàn ông sinh bệnh phải dỗ dành, muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc, nhưng cũng thể quá nuông chiều.

      (*) Đồng nghĩa với câu “Được voi đòi tiên”

      Đây là lần đầu tiên Đằng Cận Tư thấy bộ dạng hung hãn như vậy của nai con, chẳng những tức giận, ngược lại còn cảm thấy có thể nghiệm mới lạ, từ đến lớn đây là lần đầu tiên có người dám chuyện hung dữ với như vậy, rất tốt! thích nai con như vậy, hoạt bát có sức sống, rất chân .

      là bệnh nhân.” Trong giọng của nghe ra chút mất hứng nào.

      “Bệnh nhân càng phải nghe lời! Đâu có bệnh nhân nào chịu phối hợp như !” Lương Chân Chân liếc cái.

      “Bụng rất đói, sau đêm dài như thế, bệnh tình của tăng thêm, đến lúc đó chỉ sợ…” vô liêm sỉ tiếp tục giả vờ đáng thương.

      Lương Chân Chân oán hận trừng mắt liếc cái, sau đó bưng nửa chén cháo bàn lên, đưa đến bên miệng , “Tự mình ăn.”

      Đằng Cận Tư rất sảng khoái nhận lấy chén cháo uống hơi cạn sạch, sau khi uống xong lại thốt ra ba chữ, “Uống no.” Sau đó tay đè bụng ra vẻ rất thoải mái.

      ⊙﹏⊙ Mồ hôi đổ như thác, Lương Chân Chân hoàn toàn phục rồi, hít vào hơi sâu, nhịn! Tiếp tục nhịn! thể ngược đãi người bị bệnh… Ngay sau đó nhếch môi cười yếu ớt, “ nằm xuống trước , em siêu thị mua chút nguyên liệu về nấu.”

      “Cứ để cho Nam Cung mua.”

      ta biết em cần mua những thứ gì, cứ để tự em tốt hơn.” xong, Lương Chân Chân liền đẩy cửa ra ngoài, vừa vào thang máy liền nhìn thấy người quen.

      Người đó cũng ngờ gặp được ở đây, khỏi kinh ngạc nheo chân mày, “Em sinh bệnh?”

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 199. Liên tiếp gặp người quen

      Editor: Puck –

      phải, vậy còn ? Đến thăm bạn?” Lương Chân Chân lắc lắc đầu, ôn tồn hỏi, ngờ ở bệnh viện cũng có thể gặp Quý Phạm Tây, thế giới đột nhiên trở nên bé.

      “Là cha tôi sinh bệnh nhập viện rồi.” Giọng của Quý Phạm Tây có chút thương cảm, giữa hai chân mày cũng có thêm chút u sầu nhàn nhạt.

      Trong lòng Lương Chân Chân sáng tỏ, con cái mong muốn nhất chính là cha mẹ khỏe mạnh, những thứ khác cầu gì, chỉ mong khỏe mạnh.

      “Rất xin lỗi, tôi biết là bác trai, khá hơn chưa?”

      “Ừhm, tốt hơn nhiều, đoán chừng dieendaanleequuydonn thêm thời gian nữa là có thể xuất viện.” Đáy mắt Quý Phạm Tây lộ ra vẻ mệt mỏi, kể từ sau khi cha sinh bệnh nằm viện, cả người tiều tụy ít, chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và văn phòng nhà nước, thời gian này lại có nhiều chuyện khiến xoay xở xuể, các chuyến công tác liên tiếp bị đẩy nhiều lần liên tục, may là bệnh tình của cha hơi ổn định chút, nếu cũng mình có chịu đựng được .

      nhiều năm như vậy, đây là lần đầu cảm thấy cả thể xác và tinh thần mỏi mệt, trước kia khi ở quân đội, khổ nữa mệt mỏi nữa cũng có thể kiên trì, cảm thấy là đàn ông phải tự mình cố gắng, những rèn luyện thân thể này phải có đủ, may là có những thứ này làm nền, hôm nay mới có thể chèo chống, chỉ có điều vào lúc này, đặc biệt hy vọng có thể có thiện lương giống như trong tranh vẽ, đốt ngọn đèn, làm phần canh nóng, chờ về nhà, làm ấm áp lạnh lẽo lâu trong tâm hồn .

      Ảo ảnh trong đầu đột nhiên xuất trước mắt, mừng rỡ đồng thời lại cảm thấy có chút buồn bã, ngay cả người thích, hình như người ta sớm là danh hoa có chủ, chỉ hận quen biết quá muộn.

      “À, vậy tốt rồi, bác trai lớn tuổi, khó tránh khỏi có đau đớn bệnh tật, cũng đừng quá đau lòng, sau khi xuất viện phải dặn dò bác trai bảo dưỡng thân thể tốt!” Lương Chân Chân an ủi.

      Khóe miệng Quý Phạm Tây nhếch lên nụ cười yếu ớt, lương thiện, tại sao ông trời lại đùa giỡn như vậy? ràng thuộc về , còn để cho gặp nhiều lần như thế, ý là nên buông tay sao?

      đâu? Nếu tôi thuận tiện lqd đưa em đoạn?” Hai người cùng về phía cửa chính.

      cần đâu, mệt mỏi như vậy rồi, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi , tôi sang siêu thị bên cạnh, rất gần.” Lương Chân Chân vuốt vuốt sợi tóc bên má, mặt nở nụ cười làm ấm lòng người, trong tròng mắt đen trong suốt lộ ra vẻ mênh mông.

      Quý Phạm Tây mê muội định đưa tay gạt mấy sợi tóc xanh vẫn tung bay trán , đáy mặt tự chủ mà lộ ra tình cảm nồng nàn khó có thể khống chế, dường như có ý tứ đấu tranh khổ sở.

      “Phạm Tây, Chân Chân… Hai người?” Thẩm Bác Sinh vừa vào bệnh viện liền nhìn thấy con cùng con trai người bạn tốt đứng chung chỗ, hơn nữa, ánh mắt Phạm Tây nhìn về phía Chân Chân ngập tràn tình ý, ông là người từng trải, đương nhiên hiểu ra ý tứ, khỏi nghi ngờ bọn họ quen biết nhau như thế nào.

      Cho tới bây giờ nét mặt của Phạm Tây đối với tiểu Nhã vẫn là qua loa lạnh nhạt, chưa bao giờ có ánh mắt nóng bỏng lưu luyến, ôi… Tính tình tiểu Nhã quả quá mức ương ngạnh, lại do bản thân mình quá nuông chiều con bé ngay từ khi còn ; còn Chân Chân, quá giống mẹ con bé, đơn thuần lương thiện, dịu dàng xinh đẹp, chỉ liếc mắt thôi là có thể khiến cho đàn ông sẵn sàng nảy sinh ý muốn bảo hộ, khiến cho người ta muốn phải bảo vệ con bé, sủng ái con bé.

      “Chú Thẩm.” Quý Phạm Tây vẫn chưa kích động, chuyện thích Thẩm Quân Nhã chỉ sợ chú Thẩm ràng từ sớm, chuyện tình cảm thể miễn cưỡng, nếu bị bắt gặp, vậy khỏi cần giải thích thêm nữa, vẹn toàn đôi bên!

      Lương Chân Chân cũng ngạc nhiên Die nd da nl e q uu ydo n ngẩng đầu nhìn về phía người tới, đến tột cùng hôm nay là ngày gì? Tại sao vừa ra khỏi cửa liền liên tiếp đụng phải người quen như vậy? Nhất là người này, tại trong lòng dù ít dù nhiều vẫn có chút mâu thuẫn, vừa mâu thuẫn vừa rối rắm, trong tiềm thức muốn nhìn thấy ông ta.

      Thẩm Bác Sinh đến gần hai người, từ sâu thẳm trong nội tâm mà , Phạm Tây và Chân Chân đứng chung chỗ rất xứng đôi, trai tài sắc, hơn nữa ông tin tưởng rằng Phạm Tây nhất định rất thương Chân Chân, đối xử với con bé rất tốt, có thể căn cứ theo tính tình tiểu Nhã, quá mức cố chấp, phải cứ buông tay liền buông tay, ôi… Trong lòng ông thầm thở dài hơi, chuyện giữa các con , ông thể quản quá nhiều, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

      “Phạm Tây, ba cháu đỡ hơn chưa? Chú đến chơi cùng ông ấy mấy ván, tránh cho ông ấy lại buồn bực.”

      “Ba cháu chờ chú lâu rồi, có ai cùng ông ấy đánh cờ, quả ba cháu có chút ngẩn ngơ, luôn muốn ra ngoài dạo.” Quý Phạm Tây cười , mặc dù thích Thẩm Quân Nhã, nhưng đối với bạn của cha mình, kính trọng từ đáy lòng, xử theo chức vụ, họ đều đáng cho học tập.

      O(╯□╰)o Tại sao đột nhiên người toàn thế giới đều giống như có quan hệ họ hàng cả với nhau vậy? Từ nội dung chuyện trời dưới đất đến cách nhìn, quan hệ quen thuộc phải bình thường, trách được lúc trước Quý Phạm Tây và Thẩm Quân Nhã có quan hệ quen biết, ra là vậy…

      “Tôi trước.” Lương Chân Chân cảm thấy đứng ở đây rất được tự nhiên, giống như là người ngoài cuộc vậy, cách nào hòa hợp được.

      “Chân Chân… Con còn chịu lqd tha thứ cho ba sao?” Trong giọng của Thẩm Bác Sinh che giấu buồn bã, trong thời gian hơn hai tháng nay, cứ vài ngày ông lại gọi cho cuộc điện thoại, hy vọng có thể nhờ vào đó mà tăng cường tình cha con, nhưng nhiều lần khéo léo từ chối, ông nghĩ chỉ cần chờ thêm chút, dù sao tình thân thiếu hụt suốt mười chín năm phải bù đắp là có thể bù đắp, cần thời gian hòa hoãn, tất cả chướng ngại vật trong nhà ông có thể dọn sạch giúp , chỉ cần đồng ý về nhà, lúc nào cũng hoan nghênh.

      Hôm nay đột nhiên gặp mặt, khiến cho ông có suy nghĩ tâm tư con càng lúc càng xa cách, ngay cả ánh nhìn cũng dành cho mình, càng khiến trong lòng ông khó chịu, nghĩ tới bằng bây giờ luôn.

      Quý Phạm Tây hoàn toàn bối rối, có chút ràng rốt cuộc đây là tình huống gì, chú Thẩm là ba của Lương Chân Chân? Chuyện này từ khi nào?

      Lương Chân Chân nhìn mấy sợi tóc mai hai bên má ông cũng có sợi bạc, trong lòng có chút đành lòng, chậm rãi : “ có, bây giờ đầu óc tôi rất hỗn loạn, cho tôi thêm chút thời gian được ?”

      Nghe được những lời này của , Thẩm Bác Sinh rất vui vẻ, cuối cùng cũng có tiến triển, “Được, bất cứ lúc nào ba đều hoan nghênh con về nhà.”

      “Ừhm, tôi đây.” Ngay sau đó Lương Chân Chân nhìn hai người nữa, bước nhanh ra khỏi bệnh viện, có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của Quý Phạm Tây.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 200. Bản chất hung hãn

      Editor: Puck

      Sau khi thấy bóng lưng Lương Chân Chân rời , Quý Phạm Tây khó hiểu hỏi: “Chú Thẩm, chuyện gì xảy ra vậy? Chân Chân là con chú?”

      Thẩm Bác Sinh gật gật đầu: “Trước đây lâu chú cũng mới biết Chân Chân là con của mình thất lạc nhiều năm, năm đó chú có lỗi với mẹ con bé, bây giờ con bé có thể tha thứ cho chú khiến cho chú cảm thấy cực kỳ an ủi, ôi…”

      Quý Phạm Tây hiểu đại khái, đây là đoạn tình lúc còn trẻ của chú Thẩm, làm người vai dưới như có quyền đòi hỏi hay phán xét, chỉ có điều trong lòng lại thêm thương tiếc Lương Chân Chân, từ có ba, cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, chắc những ngày đó rất khổ cực.

      Mà xét theo phương diện khác, trong lòng lqd lại có chút mừng rỡ khó tả, Chân Chân lại là con của chú Thẩm, điều này có phải là ông trời ban cho cơ hội? Trước kia cha và chú Thẩm chỉ hy vọng con trai con hai nhà cùng kết liền cành, vừa đúng hôm nay chú Thẩm cũng nhìn thấy tình ý của dành cho Chân Chân, khởi đầu rất tốt.

      “Vậy… Quân Nhã ấy có biết ?” nhíu mày hỏi, mặc dù cũng biết Thẩm Quân Nhã và Lương Chân Chân từng nhận biết nhau như thế nào, nhưng theo cảm giác của , hình như Thẩm Quân Nhã cực kỳ thích Lương Chân Chân, giống như có oán hận thể giải thích nổi đối với ấy.

      “Ừhm, trong nhà đều biết.” Thẩm Bác Sinh có chút buồn bực, sao cậu ta lại chỉ hỏi tới tiểu Nhã

      “Chú Thẩm, thứ lỗi cho cháu lắm chuyện, Quân Nhã đối với Chân Chân có… thái độ thù địch, mặc dù cháu hiểu là vì cái gì, có lẽ do mấy lần tiếp xúc đợt trước, hình như hai người hợp nhau.” Quý Phạm Tây hết toàn bộ lo lắng trong lòng ra, cho cùng, vẫn có khuynh hướng nghiêng về phía Lương Chân Chân, hy vọng ấy bị thương tổn.

      “Thái độ thù địch? Sao tiểu Nhã lại biết Chân Chân? Sao lại có thái độ thù địch với con bé?” mặt Thẩm Bác Sinh tràn ngập nghi vấn, tiểu Nhã lớn hơn Chân Chân ba tuổi, hơn nữa hai người học cùng trường, hoàn cảnh từ cũng giống nhau, sao lại quen biết?

      “Cháu lắm, thành phố C lớn là lớn, cũng là , cách thức hai ấy quen biết nhau có rất nhiều kiểu, cụ thể ra sao cháu chưa từng hỏi, chỉ đột nhiên nhớ tới mà thôi.”

      Thẩm Bác Sinh trầm mặc , trong đầu hồi tưởng lại lúc tiểu Nhã nghe được mình tìm được con thất lạc nhiều năm, vẻ mặt con bé khi đó quả rất khiếp sợ, nhưng ông vẫn cho rằng con bé khiếp sợ vì đột nhiên lòi ra em , mà nghĩ tới hai người biết nhau, còn có tiếp xúc?

      Tối về ông phải tìm tiểu Nhã hàn huyên chút, mặc kệ trước kia có chuyện gì vui, từ nay về sau phải xóa bỏ, giữa chị em ruột phải sống hòa thuận cùng nhau mới đúng, từ Chân Chân chịu nhiều khổ cực, trở về nhà họ Thẩm để hưởng phúc, chứ phải chịu khi dễ.

      Sở dĩ Thẩm Quân Nhã cho ba mình việc mình biết Lương Chân Chân, nhưng ra trong lòng giấu diếm kế hoạch nham hiểm, hơn nữa lần trước tại tiệm ăn “Tùng ký” bị ba người làm cho nhục nhã ngược trở lại, đối với ta oán hận càng sâu, vừa nghĩ tới ta là em mình, tương lai còn chia đều tài sản của cha mình với mình, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi!

      Dựa vào cái gì! Dựa vào năm đó mẹ ta là hồ ly tinh chen vào giữa cha mẹ mình, mười chín năm sau, tiểu hồ ly trở lại muốn cướp tình thương và gia sản của cha vốn thuộc về mình ! Tuyệt đối thể nào! nhất định phải tìm cách khiến cho ta thể trở về nhà họ Thẩm! Khiến cho tất cả mọi người đều biết ta chính là tình nhân đê tiện ngóc đầu lên được!

      “Ừhm, chú biết chuyện này, dù sao tiểu Nhã và Chân Chân cũng là chị em ruột, sao có thể mang thù.” Thẩm Bác Sinh cười vỗ vỗ bả vai Quý Phạm Tây, ý bảo cần lo lắng.

      Đáng tiếc ông đánh giá quá cao con lớn của mình, ngờ tâm địa của con bé lại như vậy, nghĩ tới con bé thù hận Chân Chân sâu sắc như thế, càng hiểu nổi nguyên nhân mọi chuyện rốt cuộc là vì cái gì…

      Thế cho nên khi xảy ra chuyện đó, khiến cho ông hối hận thôi, đối với con lại càng áy náy ngày ngày hành hạ trái tim ông, người lập tức già mười mấy tuổi.

      Bên trong phòng bệnh cao cấp 908, Lương Chân Chân xách theo hai túi lớn nhàng đẩy cửa ra, vẫn cho rằng Đằng Cận Tư nằm giường bệnh, kết quả ——

      Người nào đó lại có thể ôm máy tính nghiêm trang làm việc ở đây, bên cạnh còn có Nam Cung Thần đáng chết! cần phải nhất định là cậu ta mang laptop tới, khỏi buông túi trong tay xuống, tức giận tới, đùng đùng trách cứ trận: “Này! Cậu biết bây giờ ấy là bệnh nhân sao? Đối với bệnh nhân quan trọng nhất chính là chú trọng nghỉ ngơi! Hơn nữa ấy vì mệt nhọc quá độ mà té xỉu nằm viện, cho nên phải ngăn chặn toàn bộ công việc gây phiền nhiễu! Là người mang chức danh trợ lý, bây giờ chính là lúc mà cậu cần phát huy đầy đủ tác dụng! Ông chủ bày mưu tính kế ở ngoài ba ngàn dặm, ngồi đó chỉ huy là được, bằng nuôi nhóm người tài giỏi này làm cái gì?”

      --_--|||

      trán Nam Cung Thần lên từng vạch đen, xem ra về sau còn phải nhận biết thêm về Lương tiểu thư, trước kia đúng là có mắt tròng, vẫn cho rằng là người phụ nữ dịu dàng hiền thục, nhu nhược nhắn, ngờ sau vẻ nhu nhược nhắn còn giấu dã man hung hãn, quả nhiên là mắt kém cỏi rồi.

      Sau khi ngạc nhiên qua chính là mừng rỡ, trong lồng ngực Đằng Cận Tư tràn đầy tình cảm vui sướng, ra nai con quan tâm đến mình như vậy, khóe miệng kiềm chế được mà vểnh lên, khụ… ra chuyện này cũng thể hoàn toàn trách cứ Nam Cung, là do kêu cậu ta mang máy tính tới.

      “Được rồi, cậu về , mấy ngày nay công chuyện ở công ty cậu toàn quyền xử lý, đừng đến phiền tôi nữa.” khép máy tính lại, giao nó cho người nào đó u mê đứng bên cạnh.

      “Cậu chủ…” Nam Cung Thần kinh ngạc há to mồm, cái gì gọi là đừng làm phiền đến cậu chủ, là do cậu chủ gọi điện gọi mình tới đấy chứ, chơi chỉnh người như vậy! Nhà tư bản chủ nghĩa quá bóc lột giai cấp nhân dân lao động rồi! ~~~~(>_<)~~~~

      Ánh mắt u oán chọc về phía đằng kia, kết quả lọt vào nhà tư bản ngồi giường liếc xéo, giống như : còn ? Ngày nghỉ cuối tuần có muốn nghỉ hay làm hả?

      Uy hiếp! Đây tuyệt đối là uy hiếp lqd rành rành! Nam Cung Thần lệ rơi đầy mặt muốn bạo phát, lại bất đắc dĩ với ngày nghỉ quá mê người, chỉ có thể bỏ khí tiết xuống mà khom người, cười đến vui vẻ, “Xin cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo trong lúc cậu chủ nằm viện xuất trước mặt cậu chủ cùng phu nhân, thuộc hạ xin cáo lui.”

      Lương Chân Chân bị câu “Phu nhân” kia kích thích đến đỏ mặt, nũng nịu dậm chân, cầm túi đất vào phòng bếp.

      Còn tâm tình Đằng Cận Tư rất tốt, dùng khẩu hình : Hừ! Còn mau cút !

      Nam Cung Thần lập tức lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét mà rời khỏi phòng, lúc chuẩn bị còn quên đóng kín cửa lại.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 201: Em ăn của đó. . . . . .
      Editor: ChiMy

      Bên trong phòng bếp, Lương Chân Chân dùng thìa khuấy nồi cháo , đột nhiên cảm giác có hai cánh tay ôm lấy mình từ phía sau, khỏi la lên: "Trời ơi! Đừng quậy mà, mau lên giường nằm nghỉ , đợi lát nữa là được rồi."

      Đằng Cận Tư để ý tới lời của ..., cố chấp ôm chặt cái eo thon của , đặt đầu vai của , lồng ngực dính sát vào lưng của , biết vì sao, rất thích cảm giác nai con như vậy, thích nhìn bộ dáng đeo tạp dề loay hoay ở trong phòng bếp.

      ", nằm ở giường rất chán, thích ở đây." Giọng của buồn buồn, trầm thấp mà dồi dào từ tính, hơi thở ấm áp phả lên cổ của Lương Chân Chân, làm cảm thấy tê dại.

      " ở đây làm em thể xoay người được..., bị bệnh phải nằm nghỉ ngơi mới tốt." Lương Chân Chân cảm giác da của mình trở nên càng ngày càng nhạy cảm, chỉ nhàng hít thở, mình cứ cảm giác như bị điện giật, cả người tê dại, thậm chí có thể cảm nhận được trong lồng ngực của truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ.

      " rất thích lời em vừa ." Đằng Cận Tư khẽ hôn cái vành tai mềm mại của , trong giọng tràn ngập hương vị làm say lòng người.

      ~(@_@)~ Trong nháy mắt gò má của Lương Chân Chân ửng hồng, cho miệng lầu bầu : " ra nhanh lên!"

      Đằng Cận Tư rất hài lòng khi nhìn thấy e thẹn như thế, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đột nhiên cảm thấy lần này bị bệnh nằm viện cũng rất đáng, chậc. . . . . . Lê tử đúng, tìm đúng xương sườn mềm của nai con, chỉ có thể thúc đẩy tình cảm của hai người, còn có thể nảy sinh hiệu quả thể ngờ tới.

      Đợi sau khi rời khỏi đây, Lương Chân Chân nhếch môi cười khúc khích, trong lòng ngọt ngào, bỗng nhiên những bất mãn đối với trước đây tan thành mây khói, ưm. . . . . Quả nhiên mình quá mềm lòng, hoàn toàn có sức chống cự với .

      Khoảng chừng nửa giờ sau, đợi cháo nguội bớt, ăn bị phỏng, Lương Chân Chân hoàn toàn trông cậy vào người nào đó có thể tự lo cho mình, vẫn nên để , được rồi, bởi vì là bệnh nhân, thèm so đo, có điều ——

      Hành động ăn khiếp người mà! Vừa ăn vừa nhìn mình, ánh mắt kia. . . . . . nhìn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời lấp lánh có hồn nhìn mình, đuôi mắt hơi híp lại, quyến rũ lòng người.

      ghê tởm mà! Khóe môi dính ít cháo trắng, . . . . . . vậy mà dùng đầu lưỡi liếm qua liếm lại, bộ dáng tà tứ làm tim đập mạnh, trong lúc bất chợt miệng đắng lưỡi khô, có loại kích động muốn đè xuống. o(╯□╰)o

      Ác ma được thăng cấp thành nghiệt rồi! Làm cho người ta run sợ, nhờ vậy mà biết được, ra mỗi người đều có hai mặt. Trong tình huống bình thường, chỉ thể ra mặt, mặt còn lại cất giấu sau trong lòng mỗi người, thời điểm thích hợp mới có thể biểu ra ngoài, làm cho người khác kịp trở tay.

      Trong nháy mắt trong căn phòng bốc lên hơi thở mập mờ, quanh quẩn ở người hai người, vòng lại vòng, làn sóng điện nhộn nhạo mê người, hô hấp của Lương Chân Chân hơi gấp gáp, mới vừa múc muỗng cháo đưa lên khóe miệng của người đàn ông nào đó, chợt chuyển hướng đưa vào trong miệng mình, sắp chết khát rồi! kịp uống nước ăn chút cháo cũng được mà.

      "Em ăn của đó. . . . . ." Đằng Cận Tư nhíu mày.

      "Đây là do em nấu, em muốn ăn ăn." Lương Chân Chân hung hăng , nhân tiện trợn mắt lên giận dữ nhìn người đàn ông đối diện, đáng ghét!

      " ra , muốn , em ăn nước miếng của ." Đằng Cận Tư cười đến lưu manh.

      Lương Chân Chân mấp máy môi, quyết định lấy ra các lý do của nữ lưu manh để chối bỏ, "Em ngại, dù sao cũng phải là chưa từng ăn qua." Sau khi xong, vẫn cảm thấy hơi chột dạ, khỏi có chút bội phục mình biết lấy can đảm từ đâu mà dám đùa giỡn A Tư! (⊙o⊙) tiên phong lớn, dường như hiệu quả cũng rất tốt, sau này vẫn nên thử thêm nhiều lần, tựa như lời của Cát gia và Giai Ny , làm người thể vĩnh viễn thay đổi, vào lúc thích hợp nào đó cũng nên thay đổi.

      Quả nhiên, những lời này khiến trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư dấy lên hai ngọn lửa , nai con của bị dạy hư, trước kia nhất định bao giờ những lời như thế, hơn nữa nhất định đỏ mặt lên mở to đôi mắt ngập nước nhìn , thuận tay nhéo da của , hôm nay. . . . . . học được cách đùa giỡn .

      Xã hội tiến bộ, con người cũng tiến bộ, và nai con cũng "Tiến bộ" , đúng là chuyện tốt!

      "À. . . . . . ra nai con rất thích ăn nước miếng của ." Bộ dáng của Đằng Cận Tư như bừng tỉnh hiểu ra.

      "Quỷ mới thích ăn nước miếng của !" Lương Chân Chân bỉu môi .

      Đằng Cận Tư lấy cái chén trong tay ra, cúi người chuẩn bị hôn , vào lúc bốn cánh môi sắp chạm vào nhau, điện thoại của Lương Chân Chân vang lên.

      "Buông em ra ! Em muốn nghe điện thoại." Lương Chân Chân dùng tay đẩy ngực ra, trong lòng buồn bực biết lúc này ai gọi điện thoại cho ?

      "Ngoan, lấy giùm em." Đằng Cận Tư người cao tay dài, dễ dàng lấy điện thoại di động bàn tới, khi nhìn tên hiển thị màn hình điện thoại, ràng rất mất hứng.

      Nhìn nét mặt của , trong lòng Lương Chân Chân mơ hồ đoán được là ai, quả nhiên, có điều, lúc này trai gọi điện thoại cho làm gì? Rất đúng lúc!

      chuẩn bị xuống giường sang chỗ khác nghe điện thoại, nhưng lại bị người nào đó kéo lại, thẹn với lương tâm, đương nhiên cần lo lắng nghe được cuộc chuyện của trai với , cho nên lập tức nhấn nút trả lời, " à, có chuyện gì ?"

      【 Chân Chân, tối nay có về nhà ? dẫn em ăn tôm om ( tôm rim, đặc sản của Trung Quốc ) em thích nhất. 】 Giọng nhàng của Diệp Thành Huân vang lên.

      "Hả. . . . . . Bữa khác , hôm nay em về được." Sắc mặt của Lương Chân Chân khó xử, uyển chuyển từ chối, kết quả cánh tay bị người đàn ông nào đó nhéo cái, nghiêm mặt nhìn .

      【 Chân Chân, bây giờ em ở chung với bạn trai sao? Nếu ngày mai dẫn theo cho gặp, giúp em nhìn thử, nếu như đối xử tốt với em bảo bối của , chúng ta cần ta. 】 Diệp Thành Huân tức giận chút nào, cười ha hả .

      Sắc mặt của Đằng Cận Tư tối vừa đen, nhếch môi cười đến hiểm, em bảo bối! Hừ! Diệp Thành Huân dám gọi nai con như vậy?

      Quả nhiên ngoài dự đoán của , ta có tình ý với nai con!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :