1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 180 : Có là được rồi
      Editor : ChiMy

      chưa kịp thấy , Thẩm Bác Sinh đóng bóp da lại, sau khi nhận lấy danh thiếp trong lòng còn suy nghĩ trong tấm hình kia có phải mẹ của , rất muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ quá mức đường đột, chỉ đành phải giữ nghi ngờ ở trong lòng.

      Lương Chân Chân vốn muốn để A Tư xuống trước, mình và Thẩm Bác Sinh đến trước mộ của mẹ, nhưng người đàn ông nào đó muốn, cứ phải dính chỗ với xa rời nhau, cho nên, ba người đứng ở trước mộ Lương Vũ lần nữa.

      Thẩm Bác Sinh nhìn tấm hình bia mộ, trong lòng vô cùng xúc động, đàn ông dễ rơi nước mắt, nhưng ông nhịn được rơi vài giọt nước mắt đau lòng, Lương Chân Chân nhìn thấy trong lòng càng nghi ngờ hơn.

      "Chân Chân, bác muốn ở lại đây mình với mẹ cháu lát." Giọng của Thẩm Bác Sinh hơi nghẹn ngào, mười tám năm trôi qua, ông có rất nhiều điều muốn với Tiểu Vũ, đó là những chuyện riêng thuộc về bọn họ.

      Đằng Cận Tư cau mày kéo Lương Chân Chân , cho đến khi ngồi lên xe, Lương Chân Chân mới nghiêng người sang nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "A Tư, em rất sợ."

      "Sợ cái gì?" Đằng Cận Tư vừa lái xe vừa nhìn qua .

      "Em cảm thấy mình rất mâu thuẫn, mặt rất muốn biết cha ruột của mình là ai, mặt khác lại sợ khi biết rồi, ra em rất muốn hỏi năm ấy tại sao ông ta lại vứt bỏ mẹ và em, nếu thương, tại sao còn muốn để mẹ mang thai em. . . . . ." Lương Chân Chân giọng ngập ngừng , khi còn bé lúc bị người khác ức hiếp luôn hy vọng ba từ trời rơi xuống, như siêu nhân giúp giải quyết mọi chuyện, sau đó người nhà sống chung với nhau hạnh phúc.

      Nhưng cho tới bây giờ mơ ước đó cũng thể thành , cuộc sống hề vui vẻ, sau khi mẹ bệnh qua đời, cũng biết ước mơ đó bao giờ có thể thực , trong lòng hiểu mình là đứa trẻ bị vứt bỏ.

      "Ngoan, vậy cần ba, có là được rồi." Đằng Cận Tư nhàng , nếu như đột nhiên xuất người đàn ông tới giành nai con với , chấp nhận! tình nguyện nai con chỉ phụ thuộc vào mình , chỉ thuộc về mình .

      Lương Chân Chân nửa cắn môi trừng mắt liếc cái, đưa tay nhéo cánh tay của , biết lái xe, dám làm gì mình.

      "Càng ngày càng biết làm chuyện xấu?" Đằng Cận Tư lạnh giọng hừ hừ.

      "Nào có, da dày như thế, nhéo lại đau, với lại em cũng đâu có dùng sức quá mạnh đâu." Lương Chân Chân bĩu môi xong cảm thấy có chuyện lạ, đột nhiên phát , ở trước mặt lá gan của mình càng lúc càng lớn, hình như chắc chắn làm gì mình, loại cảm giác được cưng chiều này đối với cảm giác mới lạ trước nay chưa từng có, làm cho vô cùng hưởng thụ và mê đắm.

      " đau? Chết rồi kìa." Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn cánh tay của mình.

      "Chết rồi sao? Em xem nào." Lương Chân Chân vội tiến tới, vừa siết chặt, vừa sờ, phá đến Đằng Cận Tư thể chuyên tâm lái xe, hai người đường đùa giỡn trở về, điều chỉnh lại khí phiền muộn vừa rồi trở nên vui vẻ nhỏm.

      ******

      Thẩm Bác Sinh ngồi hai tiếng ở trước mộ Lương Vũ, rất nhiều lời, ông hoàn toàn mất hình tượng chững chạc khiêm tốn bình thường, lúc gần , ông thề ở trước mặt người phụ nữ mình : "Tiểu Vũ, nhất định để cho Chân Chân nhận tổ quy tông, mười tám năm trước phụ em, mười tám năm sau, nhất định đối xử tốt với con của chúng ta, để cho nó phải chịu chút đau khổ và uất ức nào."

      xong những lời này, ông liền xuống núi, trực tiếp trở về nhà họ Thẩm, ông muốn tìm mẹ, vô luận như thế nào ông cũng phải thuyết phục bà tiếp nhận Chân Chân, cháu ruột thịt của bà, chờ sau khi xử lý tốt tất cả chuyện trong nhà, ông lập tức bắt tay chuẩn bị chính thức công bố nhị tiểu thư của nhà họ Thẩm.

      Khung cảnh bên trong nhà họ Thẩm tuyệt đẹp, bóng cây um tùm, mỗi ngày đều có người giúp việc chăm sóc cây cỏ hoa lá, nhìn rất vui tai vui mắt, cảnh vật xanh biếc đan xen hợp lí giữa ba ngôi biệt thự, ngôi biệt thư ở giữa mang phong cách cổ xưa, trang trọng tao nhã, nghi ngờ chút nào chính là chỗ ở của Thẩm lão phu nhân; ngôi biệt thư bên trái sang trọng tráng lệ, đó là nơi ở của nhà ba người Thẩm Bác Sinh, đứa con trai lớn của bà; căn biệt thự bên phải vừa nhìn biết mới được xây dựng lại lâu, phong cách đặc biệt, chính là con trai của bà tự mình thiết kế.

      Nhớ ngày đó, cho dù thế nào Thẩm lão phu nhân cũng đồng ý để con trai học kiến trúc, học cái đó rất cực khổ! Hơn nữa trong nhà có công ty lớn lại thừa kế, cần gì phải học mấy cái kiến trúc bỏ đó! Nhưng từ Thẩm Bác Nhân thằng nhóc nghịch ngợm, giống trai Thẩm Bác Sinh chững chạc khiêm tốn, càng muốn học quản lý tài chính mà mình thích, lúc điền nguyện vọng giấu gia đình thi ngành kiến trúc, sau khi bị mẹ biết, còn cãi trận ầm ĩ với bà, thích kinh doanh, trong nhà có mình hai thừa kế nghiệp là đủ rồi, làm gì còn phải buộc cạnh tranh với trai? Đây phải là ly gián quan hệ của hai em sao?

      Lời này vừa ra, thiếu chút nữa làm mẹ giận đến phát tác bệnh tim tại chỗ, cũng may trai Thẩm Bác Sinh vẫn luôn ở bên cạnh nháy mắt với ông, để cho ông bớt cãi tí. Sau đó, Thẩm lão phu nhân qua cơn tức cũng nghĩ thông suốt, chức vị Tổng giám đốc chỉ có , bà thể để hai đứa con trai cạnh tranh với nhau, có người chủ động lựa chọn rút lui cũng coi như là quyết định sáng suốt.

      Về phần con lớn nhất Thẩm Bác Sinh vẫn luôn là niềm tự hào của bà, từ vô cùng ưu tú, đầu óc linh hoạt, là nhân tài kinh doanh, công ty do nó quản lý, lợi nhuận tăng lên ít, càng phát triển càng lớn, nghĩ đến điều này, bà cũng đồng ý với lựa chọn của con trai , dù sao cũng là do bà mười tháng mang thai sinh ra được, sao có thể thương.

      Cũng may Thẩm Bác Nhân cũng hề chịu thua kém, sau khi du học từ quốc trở về, hợp tác với vài người bạn mở ra văn phòng thiết kế, trải qua thời gian mấy năm cũng tạo ra vùng đất cho mình, cho tới bây giờ là kiến trúc sư nổi tiếng trong và ngoài nước, bao nhiêu người nổi tiếng xếp hàng tìm thiết kế nhà cửa.

      Thẩm Bác Sinh mới vừa xuống xe, ngoài ý muốn thấy em trai có mặt ở nhà, giống bình thường hay tìm nó chuyện liên miên, sắc mặt nặng nề tới nhà chính.

      "Ủa, hai, sắc mặt tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?" Thẩm Bác Nhân gọi trai lại, ở trong nhà này, người kính trọng nhất là hai của , năm đó nếu hai giúp tay, có thành tựu như ngày hôm nay.

      " tìm mẹ có chút việc, ngày khác chúng ta chuyện tiếp." Thẩm Bác Sinh cũng quay đầu lại , bóng dáng nhanh chóng vào trong vườn cây xanh lá.

      Vội vã như vậy? Chắc có chuyện gì lớn chứ? hai luôn luôn là người chững chạc, hiếm có lúc gấp gáp như vậy, hơn nữa vào giờ này? phải nên ở trong công ty sao?

      Nếu như phải tại hẹn gặp mặt với khách hàng về bản thiết kế, muốn về nhà nghe thử hai tìm mẹ có chuyện lớn gì, thôi, hay là chờ tối quay về rồi .

      ******

      Giờ phút này Thẩm lão phu nhân cắn hạt dưa xem ti vi, người già rồi, đúng là có chuyện gì làm, muốn đến công viên dạo lát, lại cảm thấy ý tứ lắm, thấy những bà lão xấp xỉ tuổi bà đều ở quảng trường khiêu vũ uốn éo người, trong lòng bà liền khinh bỉ, mất mặt mà! Bà thể mất mặt vậy được.

      Đột nhiên bà nghe ngoài cửa vang lên loạt tiếng bước chân, vội kêu người giúp việc xem thử, là ai trở về, chẳng lẽ là con trai rồi quay lại?

      "Mẹ, con có chuyện muốn với mẹ." Thẩm Bác Sinh sải bước vào, ánh mắt ra hiệu tất cả người giúp việc lui ra.

      " , chuyện gì quan trọng đến nỗi muốn tất cả người giúp việc lui ra?" Thẩm lão phu nhân liếc con lớn nhất cái.

      Thẩm Bác Sinh cũng quanh co lòng vòng, dứt khoát : "Mẹ, con luôn luôn kính trọng mẹ, mẹ gì con cũng đều nghe theo, chỉ có lần duy nhất là chuyện của Tiểu Vũ năm đó, con vâng lời mẹ lần, cũng bao lâu, Tiểu Vũ thấy tăm hơi, con rất muốn biết chân tướng chuyện này."

      Lòng của Thẩm lão phu nhân rơi "Lộp bộp", chuyện năm đó vẫn luôn là nỗi ám ảnh trong lòng bà, cho tới bây giờ ưu nhã như bà, trước mặt người ngoài bà luôn dịu dàng hào phóng, duy chỉ có đối với con hồ ly tinh mê hoặc con trai bà, bà bỏ hết mặt mũi làm cho mình trở nên hiểm ác độc.

      "Đây cũng là chuyện xảy ra rất lâu rồi, phải sớm với con là ta xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn chết rồi sao? Chẳng lẽ con tin tưởng lời của mẹ?" Bà giả bộ bình tĩnh .

      "Năm đó Tiểu Vũ có chết, ấy mang thai, là mẹ ép ấy có đúng hay ?" Thẩm Bác Sinh từng chữ từng câu đều mang theo đau đớn, là người phụ nữ ông , là người mẹ ông kính trọng, ông muốn chuyện thành như bây giờ.

      Thẩm lão phu nhân cố gắng che giấu biểu tình hốt hoảng, trong lòng lại gợn sóng, bà vẫn luôn cho rằng chuyện năm đó bà làm chê vào đâu được, có người biết, yên ổn qua nhiều năm như vậy, sao đột nhiên Bác Sinh lại hỏi bà?

      Chẳng lẽ là con tiện nhân Lương Vũ kia trở về rồi sao? thể nào! ta đồng ý với mình vĩnh viễn xuất ở trước mặt Bác Sinh, nếu mạng sống của người nhà ta khó giữ được, chẳng lẽ cha mẹ ta chết rồi, ta còn sợ nữa? Còn dám trở về đầu độc con trai của bà?

      "Có phải con tiểu tiện nhân Lương Vũ kia trở về hay ? ta cái gì với con? ta là con hồ ly tinh! Cũng biết ly gián tình cảm của mẹ con chúng ta, Bác Sinh con thể tin tưởng ta, ta là loại phụ nữ biết lên giường của bao nhiêu đàn ông, trong bụng mang thai còn biết là con hoang của ai! Sao con có thể tin tưởng lời ta được?" Thẩm lão phu nhân .

      Lòng của Thẩm Bác Sinh lạnh lẽo, vô cùng đau đớn : "Mẹ, Tiểu Vũ là tốt, con cho phép mẹ chửi ấy, từ đầu đến cuối ấy chỉ có người đàn ông là con, hơn nữa, ấy có trở về, ấy bị bệnh qua đời 13 năm rồi, mẹ nhẫn tâm sỉ nhục người còn đời này sao? Mẹ, con vô cùng thất vọng."

      "Mẹ. . . . . . mẹ có, là ta đáng đời, ta đáng đời!" Lời của Thẩm lão phu nhân còn mạch lạc, vẻ mặt cũng kích động khác thường, vừa nghĩ tới gương mặt oán giận của Lương Vũ, bà nhịn được rùng mình.

      "Mẹ, con tìm được con của con và Tiểu Vũ, con dẫn nó trở về nhà họ Thẩm, tuyên bố với mọi người nó là con của Thẩm Bác Sinh, con hết lòng bù đắp với nó, cũng hi vọng mẹ có thể tiếp nhận nó." Từ trong lời của mẹ Thẩm Bác Sinh biết được tất cả, còn nhiều lời ông cũng muốn thêm nữa.

      " thể nào! Tuyệt đối thể nào! Nhà họ Thẩm nhận đứa con hoang đó!" Thẩm lão phu nhân kích động la ầm lên.

      Trong đôi mắt của Thẩm Bác Sinh ra nghiêm túc và kiên định, "Mẹ, hôm nay con tới phải để xin phép mẹ, mà là cho mẹ biết kết quả, mặc kệ mẹ có đồng ý hay , con đều làm như vậy."

      "Bác Sinh, con thể tin tưởng lời của phía của đứa con hoang đó, thể nuôi con thay người khác!" Thẩm lão phu nhân gấp đến độ hét lên.

      "Mẹ, mẹ sai rồi, là người khác thay con nuôi con 13 năm, tại con muốn nhận lại con trở về. Còn nữa, con phải là đứa con trai mười tám năm trước để mặc cho mẹ quyết định rồi, trước khi làm bất cứ chuyện gì con suy nghĩ chu đáo."

      Lời của Thẩm Bác Sinh giống như là cây kim đâm vào trong lòng của Thẩm lão phu nhân, làm cho huyệt Thái Dương của bà nhảy lên"Thình thịch", ngón tay run rẩy : "Con. . . . . . Hôm nay có phải con muốn làm mẹ tức chết hay ta?"

      "Con dám, chỉ là con tới trước với mẹ tiếng, lời nên xong, con làm phiền mẹ nghỉ ngơi nữa, tạm biệt." Giọng của Thẩm Bác Sinh vang lên có lực, xong, liền xoay người rời .

      "Con. . . . . ." Thẩm lão phu nhân giận đến thiếu chút nữa ngất , đây là bà tạo nghiệt gì đây! Sao nuôi hai đứa con trai, ai có thể làm cho bà yên lòng.

      Rất nhanh, nhà họ Thẩm liền nổi lên trận mưa to bão táp, Thẩm Bác Sinh cho bất cứ ai xen vào. Ông sắp xếp chu toàn nhưng vẫn thể hoàn toàn triệt để, ví dụ như vợ và con Thẩm Quân Nhã của ông, ngoài mặt gì, ra trong đáy lòng vô cùng căm hận.

      Nhất là Thẩm Quân Nhã, quả cảm giác mình nằm mơ, Lương Chân Chân lại là em cùng cha khác mẹ với ? Sao lại có chuyện ly kì như vậy?

      ! Chuyện này thể nào! tin, chịu đối mặt với thực tế, nhưng đặt ngay trước mắt, làm lòng trở nên tê dại.

      *****

      Chiều thứ bảy, Thẩm Bác Sinh bất ngờ nhận được điện thoại của Lương Chân Chân, hai người hẹn gặp mặt tại quán cà phê.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 181: Con có thể… tha thứ cho ba ?

      Huyentrang138

      Sàn nhà bằng gỗ mang đậm phong cách cổ xưa, rèm cửa sổ màu đỏ thẫm, cả vật dụng bên trong quán cà phê cũng lấy gỗ làm yếu tố chủ đạo, cảnh vật xung quanh tao nhã mộc mạc, bên trong phòng bố trí rất độc đáo lại thêm suối nước chảy từ từ nhạc chậm rãi du dương, ánh sáng ấm áp mềm mại nhàng nhuộm thành vầng sáng nhàn nhạt, tạo nên phong cảnh khác biệt.

      Thẩm Bác Sinh và Lương Chân Chân ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ, tầm khoảng ba giờ chiều, khách trong phòng cà phê quá đông.

      Tâm tình Lương Chân Chân thấp thỏm dùng cái thìa nghịch cà phê nâu bên trong cái ly, suy nghĩ kỹ vài ngày, hay là quyết định hẹn gặp Thẩm Bác Sinh trò chuyện chút, có số việc phải thèm nghĩ đến nữa là có thể làm cho nó biến mất được, nếu như có ngày đó ở trước mộ mẹ gặp phải ông, có thể cũng khẩn cấp muốn biết thân thế của mình như vậy.

      giờ cơ hội này ở trước mắt , dĩ nhiên phải nắm chắc cơ hội này tốt, lúc này cũng biết nguyên nhân kết quả, mấy ngày trước còn cố tình về nhà hỏi mẹ Diệp về chuyện của mẹ, nhưng mẹ Diệp cũng lắm, thời điểm mẹ chuyển đến bụng rất lớn rồi, ai biết bà có kết hôn hay , cũng chưa từng nghe qua bà nhắc đến chồng hay người nhà, nhưng là người sống cố gắng rất ngoan cường, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh a!

      “Bác và mẹ cháu có quan hệ như thế nào? Là kiểu bạn bè rất thân thiết hay là…” Lương Chân Chân hỏi rất thẳng thắn, mặc dù hỏi như vậy đối với trưởng bối hình như có chút thích hợp, nhưng bây giờ muốn quanh co lòng vòng.

      Thẩm Bác Sinh ngờ tới hỏi như thế, hơi ngẩn người chút, hôm nay ông tới cũng là chuẩn bị cho biết chân tướng năm đó, trước sau gì cũng phải .

      “Ta và mẹ con từng là người của nhau, chúng ta quen biết nhau trong bữa tiệc, lúc đó ấy là khách quý được chủ nhân bữa tiệc mời tới để chơi đàn Piano, bộ váy màu trắng, giống như Thiên sứ giáng trần, lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ, ta liền sinh tình cảm với ấy.” xong đoạn này, Thẩm Bác Sinh lo lắng thở dài cái.

      mặt Lương Chân Chân khó nén nổi kinh ngạc, ra là mẹ còn có thể đàn dương cầm? Bọn họ từng là người ? Chẳng lẽ mình chính là con … của ông? Nghĩ đến đây, lông mày khỏi nhíu lại, nếu như đây là , lo lắng mình có chút khó có thể chấp nhận.

      “Ngay cả ông trời cũng chiếu cố ta, có lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ tốt đẹp, ngay sau đó lại có lần thứ hai rồi lần thứ ba, ta và Tiểu Vũ đối với nhau đều có cảm tình, về mặt tính tình chuyện cũng rất hợp, bắt đầu hẹn hò rất tự nhiên, cùng ở chỗ với ấy là quãng thời gian khó quên nhất cũng là những ngày tốt đẹp nhất của ta, dần dần, ta thể tự kiềm chế mà ấy. Nhưng tại thời điểm đó có rất nhiều vấn đề xen ngang vào giữa chúng ta, ta cần thời gian từ từ giải quyết…”

      “Lúc ấy bác kết hôn?” Lương Chân Chân đột nhiên cắt ngang lời còn chưa xong của ông, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm ông, nhớ ông có người con tên Thẩm Quân Nhã, tuổi ấy lớn hơn mình, như vậy mẹ là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người ta?

      trách được khi còn bé có ấn tượng mẹ giống như bị người nào đó mắng là tình nhân. Tình nhân, còn là loại con hoang, lúc ấy còn tuổi thể hiểu hết ý tứ của những lời này, nhưng vừa nhìn thấy mẹ khóc cũng dám khẳng định phải lời hay gì, khi đó mẹ rất khổ, chỉ cần là chưa lập gia đình mẹ cũng rất dễ dàng bị hoài nghi là cái thân phận chịu nổi đó.

      “Đúng vậy, nhưng chẳng qua đó chỉ là cuộc hôn nhân gia tộc*, căn bản giữa ta và ấy có tình cảm gì, cho đến khi gặp Tiểu Vũ, ta mới nhìn thấy hy vọng từ cuộc sống tù túng, là ấy làm cho cuộc sống của ta trở nên nhiều màu sắc, để cho ta cảm thấy tiếp tục tồn tại cũng là chuyện hạnh phúc vui sướng.

      (*: cuộc hôn nhân do gia đình hai bên sắp đặt)

      “Cháu hiểu, bác cho là tìm được cảm xúc mới mẻ người mẹ cháu, làm bản thân bác hài lòng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng bác từng suy nghĩ cho mẹ cháu chút nào chưa? Bà ấy vui vẻ sao? Mẹ chỉ bằng lòng tình mù quáng. Tình nhân sao?” Lương Chân Chân kích động nâng cao lượng, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

      Khóe miệng Thẩm Bác Sinh nhếch lên nụ cười khổ sở, giữa hai lông mày nhíu thành chữ “xuyên(川)” sâu, ông làm sao biết những điều này, vẫn còn nhớ Tiểu Vũ còn vì vấn đề ầm ĩ này với mình mà được tự nhiên, mình lúc ấy còn hứa hẹn với ấy nhất định cho câu trả lời thỏa đáng , cho nên muốn để cho chịu ủy khuất.

      có, ta đúng là ấy, hơn nữa lúc ấy ta cũng nghĩ thỏa thuận ly hôn xong, chuẩn bị ly hôn sau đó lập tức cưới ấy làm vợ; cho dù thể ly hôn, ta cũng muốn mang ấy cao chạy xa bay, chúng ta rời bỏ cuộc sống của chính mình, chính là kế hoạch tương lai tốt đẹp để cho chúng ta tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, nhưng ai biết…” đến đây, Thẩm Bác Sinh chứa đầy đau đớn khuôn mặt.

      Ngón tay mảnh khảnh của Lương Chân Chân tự chủ xiết chặt cái thìa, run giọng hỏi: “Bác vì lợi ích gia tộc mà từ bỏ mẹ cháu?”

      phải, Chân Chân, phải như vậy.” Thẩm Bác Sinh liền vội vàng lắc đầu, tiếp: “Ngay khi hai chúng ta lập kế hoạch cho tương lai tốt đẹp của mình lúc chuẩn bị thực bị thay đổi, tai họa xảy ra, ta vừa đến NewYork công tác nhận được tin Tiểu Vũ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, đợi đến khi ta quay trở lại, ngay cả nhìn mặt ấy lần cuối cùng cũng chưa được nhìn, chỉ còn lại hộp tro cốt.”

      “Tại sao có thể như vậy?” Lương Chân Chân nghẹn ngào.

      “Ngay lúc đó ta tin là , cho rằng Tiểu Vũ bị tai nạn bất hạnh, sau đó ta gượng dậy nổi, suốt hai năm kể từ sau khi Tiểu Vũ qua đời sống trong đau khổ mới bình thường trở lại, mới chấp nhận được ấy còn cõi đời này. Nhưng nghĩ tới ý trời định sâu xa, mười tám năm sau ta lại gặp lại con lần nữa, con và Tiểu Vũ quả đúng là từ khuôn mẫu khắc ra, khiến cho ta hết sức ngạc nhiên, sau khi hết kinh ngạc chính là sinh ra hoài nghi đối với cố tai nạn xe cộ năm đó, cho nên ta cố ý tìm thám tử tư điều tra chuyện này, chân tướng lại làm cho ta càng thêm đau khổ.”

      ra là như vậy! Hèn chi khi ông nhìn thấy mình lại thấy thất thần như vậy; hèn chi lại hỏi cha mẹ mình tên gì; hèn chi mình lúc ấy còn cảm thấy ông rất thân thiết.

      “Chân Chân, xin lỗi, mười tám năm trước ta thể bảo vệ tốt mẹ con, là lỗi của ta; mười tám năm sau, ta cố gắng hết sức có thể chăm sóc con, nuông chiều con, che chở cho con, để con chịu nửa phần ủy khuất nào, con có thể… tha thứ cho ba ?” Vẻ mặt Thẩm Bác Sinh trùng xuống bi thương, trong giọng hoàn toàn là khẩn cầu chân thành.

      (p/s: lúc đầu mình để Chân Chân xưng hô là cháu-bác, nhưng sau khi biết Chân Chân tức giận với ông nên mình để xưng hô giữa hai người là ông-tôi nha)

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 182: Lên xe, dẫn em hóng gió

      Huyentrang138

      Lòng của Lương Chân Chân tự nhiên căng thẳng, mặc dù đoán được ông ấy có thể là cha ruột của mình, nhưng nghe được từ chính miệng ông ra, vẫn còn có chút tiếp nhận nổi, trong lòng rối nùi, ngón tay kìm lòng đậu nắm chặt chiếc ly, biểu cảm khuôn mặt lại càng để lộ ra đáy lòng rối loạn và bất an của .

      mím môi gì, trong đầu từng vô số lần tưởng tượng được gặp nhân vật người cha này, từng tưởng tượng cha là người như thế nào? Tại sao ông lại muốn bỏ vợ bỏ con? Ông có phải là loại người bội tình bạc nghĩa chịu trách nhiệm hay ?

      Nhưng chân tướng việc lại giống với trong suy đoán của , ra ông vẫn cho rằng mẹ qua đời, cũng phải là cần mẹ con nữa, thời điểm lúc bắt đầu dần dần mềm lòng, trong đầu đột nhiên vang lên thanh: Coi như phải là ông ta làm hại, nhưng cũng là người nhà của ông làm hại! Hung thủ gián tiếp mà thôi!

      “Là người nhà của bác ép mẹ cháu rời đúng ?” đột nhiên hỏi.

      Thẩm Bác Sinh nhắm mắt lại cực kỳ thống khổ, rồi lại mở ra, trong giọng dường như chứa tình cảm phức tạp nồng đậm, “Đúng vậy, cho nên ta muốn đền bù mười tám năm này ta đối với con thiếu sót tình thương của cha, ta hy vọng con có thể cho ta cơ hội.”

      “Xin lỗi, tôi năm nay mười chín tuổi, tình thương của cha phải bù đắp là có thể bù đắp được, những lúc tôi bị khi dễ cần giúp đỡ, ông ở đâu? Năm ấy mẹ bị bệnh qua đời, lúc tôi bơ vơ nơi nương tựa trở thành nhi, ông ở đâu? Trong mười tám năm qua, tôi vô số lần tưởng tượng ông xuất , nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng lần đạt được, những ngày khó khăn gian khổ kia qua, bây giờ tôi có cuộc sống riêng của mình, cũng có người thương tôi thương mẹ Diệp, tôi sống rất tốt.” Giọng Lương Chân Chân từ kích động dần dần trở nên bình tĩnh.

      “Chân Chân, xin lỗi, là lỗi của ba, ta cũng rất đáng tiếc khi bỏ lỡ thời thơ ấu của con, để cho con chịu nhiều khổ sở như vậy, ở trước mộ mẹ con ta thề, nhất định chăm sóc con tốt, thương con, tin tưởng ba được ?” Thẩm Bác Sinh vô cùng thành khẩn , đối với đứa con thất lạc gần mười chín năm này, trong lòng ông đều là tràn đầy áy náy, chỉ ước gì đem toàn bộ thương của mình đều dồn lên người , đem nâng niu trong lòng bàn tay của mình như tiểu công chúa, nhưng ông quên Chân Chân còn là , cái ước mơ những năm tháng được làm cha ấy trôi qua.

      “Tin tưởng? Bác có biết hai chữ này có trọng lượng nhiều như thế nào ? Năm đó mẹ cũng chấp nhận tin tưởng ông, nhưng kết quả thế nào? Nhà giàu có gia thế đáng sợ, vừa nghĩ tới mẹ, lòng tôi lại thấy sợ hãi.” Lương Chân Chân lạnh lùng . cho cùng, nhà họ Thẩm chính là hung thủ giết hại mẹ, vừa nghĩ tới Thẩm Quân Nhã là chị cùng cha khác mẹ với , khỏi rùng mình cái.

      Trong lòng Thẩm Bác Sinh biết cho dù gì cũng vô ích, muốn Chân Chân dễ dàng chấp nhận ông như vậy chắc chắn là giấc mơ , chỉ đành phải thầm thở dài cái, quả nhiên là gây nghiệp chướng thể sống được!

      “Chân Chân, ta hiểu muốn con lập tức tiếp nhận này có chút khó khăn, ba ép con, chỉ cần con bằng lòng, cánh cổng nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào cũng chào đón con.” Ông thành khẩn .

      “Cảm ơn… tôi cần yên lặng chút.” Ngón tay Lương Chân Chân vô lự rơi xuống mặt bàn, tại trong đầu rất hỗn loạn, ra sau khi biết được chân tướng khiến cho người ta phiền não nhiều như vậy, so với trong tưởng tượng của tất cả đều giống nhau, càng làm cho ngờ đến chính là mình và Thẩm Quân Nhã lại có thể là chị em ruột cùng cha khác mẹ?

      cũng có thể tưởng tượng ra sau khi Giai Ny biết được kịch liệt phản ứng chuyện này, quá mức khác so với dự liệu của người ta ở ngoài, cần thời gian để tiêu hóa chút.

      “Được, vậy ta trước, bất cứ lúc nào cũng chờ điện thoại của con. Còn việc, người đàn ông Đằng Cận Tư kia quá lạnh ngạo (lạnh lùng và kiêu ngạo) đáng sợ, ta muốn nhìn thấy con bị tổn thương.” Thẩm Bác Sinh biết mình có quyền gì đối với việc bình luận chuyện tình cảm riêng tư của con , nhưng ông những lời này cũng là xuất phát từ tấm chân tình, dùng góc độ khách quan để suy nghĩ.

      Lương Chân Chân vui , “Ít nhất ấy luôn xuất những lúc tôi cần giúp đỡ nhất, đối với tôi cũng vẫn rất tốt, cũng làm phiền đến ngài phải bận tâm.”

      Thẩm Bác Sinh lo lắng thở dài cái, đứng dậy về phía quầy thu ngân, thanh toán toàn bộ tiền sau đó nhìn thoáng qua chỗ Lương Chân Chân ngồi, giữa hai lông mày lên đầy tang thương cùng thở dài thương xót, ông phải là người cha đúng nghĩa.

      Đợi sau khi ông , Lương Chân Chân liền rơi vào trong trầm tư, lúc trước khi chưa gặp bà nội của A Tư, đối với Đằng gia cũng cực kỳ sợ hãi, rất lo lắng bị xem thường và khinh bỉ, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát bà nội Đằng là người vô cùng hòa nhã dễ gần, bà lão lương thiện ấm áp, mặc dù xuất thân quyền quý, nhưng cho tới bây giờ đều tự cao tự đại, đối với cũng rất tốt.

      Về phần A Tư, đối với mình càng vô cùng cưng chiều, rằng có thể tin tưởng và dựa vào người đàn ông này, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trong lòng rất ấm áp, cho nên biểu lãnh khốc cao ngạo cũng là do có liên quan đến thân thế của , suy nghĩ chút cũng thấy đau lòng a!

      Mặc dù ông là cha danh nghĩa của mình, nhưng chưa từng làm tròn nghĩa vụ của người cha chút nào, ông có tư cách gì tới cầu mình chứ? Hơn nữa, mình phải là mẹ năm đó, A Tư cũng thể nào là ông năm đó, hoàn toàn thể so sánh.

      nhàng bưng cà phê lên khẽ nhấp hớp, nâng cằm nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ngồi mình yên lặng khoảng nửa tiếng, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn thấy điện thoại gọi đến lên, khóe môi liền giương lên nụ cười ấm áp.

      “A Tư, tan sở rồi sao?”

      “Ừ, ở đâu? tới đón em.” Giọng của Đằng Cận Tư đậm chất khàn khàn xuyên qua sóng điện thoại truyền tới, có tác dụng khiến lòng người dễ chịu thoải mái.

      Lương Chân Chân nhanh chóng thông báo địa chỉ, chờ đến đón mình, chờ đến mười phút, chiếc xe Bugatti sang trọng phong cách thể thao ngay lập tức dừng ở cửa, vẫn còn ở đó nhìn xung quanh sao lại thấy Cayenne của , kết quả điện thoại của người đàn ông lại gọi đến.

      “Ra ngoài.”

      ở đâu thế? Sao em nhìn thấy xe của ?” thấy khó hiểu hỏi.

      “Đổi xe.” giọng nam mặn nhạt.

      “Ừhm.” Người có tiền ngay cả xe cũng nhiều, cũng thấy ba chiếc, tất cả các bản đều là số lượng có hạn thế giới, là xa xỉ quá!

      ra cửa liền nhìn thấy Đằng Cận Tư ngồi ở đó bên trong chiếc Bugatti sang trọng, khỏi kinh ngạc hỏi, “Hôm nay sao lại đổi thành xe thể thao?”

      “Lên xe, dẫn em hóng gió.”









      Chương 183: Đua xe (1)

      Huyentrang138

      Lương Chân Chân thắt dây an toàn cho mình, ngón tay vô thức nghịch vạt áo, hiểu nhìn về phía người nào đó, “ đâu hóng gió vậy? Trước đây chưa từng thấy lái xe thể thao.”

      Đằng Cận Tư đưa tay vuốt mái tóc rối của , “Rất lâu rồi lái mà thôi, ngoan, đợi dẫn em chơi hoạt động kích thích nhất.” nhìn ra vẻ u sầu giữa hai hàng lông mày của nai con, cũng hỏi , muốn mang trút bỏ hết chút, để cho vứt bỏ hết những chất chứa phiền não ở trong lòng .

      “A! phải hóng gió sao?” Trong đôi mắt to long lanh nước của Lương Chân Chân tràn ngập nghi ngờ, tại sao lại cảm thấy mấy chữ “hoạt động kích thích” này khiến cho trong đầu liên tưởng a! o(╯□╰)o quả nhiên là đoàng hoàng.

      “So với hóng gió còn thú vị hơn.” Đằng Cận Tư nghiêng đầu về phía nụ cười mị hoặc đến tột cùng, ngay sau đó nhiều nữa, chỉ chuyên chú vào lái xe.

      “Ghét! Bắt đầu thừa nước đục thả câu.” Lương Chân Chân bĩu môi lườm cái, đột nhiên cảm thấy A Tư hôm nay so với ngày thường tà mị ( đàng hoàng) hơn chút, động tác cong môi cười yếu ớt kia khiến cho hồn nhanh chóng chạy mất, nơi trái tim cũng nhịn được đập loạn “thình thịch thình thịch”, ánh mắt càng giống như bị trúng độc dường như theo dõi nhìn gò má đường nét ràng của .

      Cho đến khi thay bằng giọng nam hài hước, “… Vóc dáng rất đẹp sao?”

      “Hừ…” Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi, quay đầu thèm nhìn đến , trong lòng lại thể thừa nhận người nào đó rất tuấn tú, ấy là cái kiểu giữa lạnh lùng cứng rắn và tà mị, nhất là khi cười, khóe môi cùng đuôi mắt nhếch lên đó, khiến cho tất cả cảnh vật chung quanh mình cũng chợt phai nhạt, chỉ có mới là nguồn thắp sáng tất cả.

      Ngoài cửa sổ vẫn như cũ là chốn sầm uất, gần tối, đèn nê ông nhiều màu sắc hai bên đường ở đó lóe ra vẻ đẹp vốn thuộc về nó, sáng lạng chói mắt làm cho ngươi ta cảm nhận được chân của nó, hư hư ảo ảo, giả giả, cách nào phân biệt thấu triệt từng cái .

      yên lặng trong chốc lát này lập tức gợi lên thương cảm trong Lương Chân Chân, phải bản thân , mà là người mẹ an nghỉ ở dưới kia, năm đó mẹ chắc hẳn cũng sâu đậm lắm, mới có thể liều lĩnh như vậy, để ý tới ánh mắt người đời, chỉ vì người đàn ông kết hôn, thậm chí bằng lòng mang thai đứa con của ông.

      biết năm đó lúc mẹ bị mẹ của người đàn ông mình tìm đến cửa, trong lòng bà có suy nghĩ gì, lại chịu những ủy khuất kinh khủng, suy nghĩ chút đến tình cảnh đó trong lòng cũng thấy sợ, cảm thấy có cách nào nhịn được, cái loại vũ nhục đó chỉ sợ còn khó chịu hơn so với kim châm gấp trăm lần, so với mẹ, còn được hạnh phúc, còn gặp được người tốt.

      Nghĩ đến đây, tự chủ được lại lần nữa liếc mắt nhìn người đàn ông chuyên chú lái xe cái, nếu như phải là ở xe, chỉ sợ sớm chủ động tới ôm lấy , dịu dàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của , cho biết: rất rất thương .

      Đối với việc thiếu sót gần mười chín năm tình thương của cha , trong lòng vô cùng mâu thuẫn, loại cảm giác đó nên lời cũng biết thế nào.

      Tại sao là Thẩm Bác Sinh? Tại sao là cha của Thẩm Quân Nhã? Tại sao lại như vậy?

      Xe chậm rãi dừng lại ở nơi xa lạ, hàng rào sắt, đám người,… Khiến cho hoa hết cả mắt, nơi này… Tại sao có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc?

      Trường đua xe sao? Đây là từ đầu tiên xuất trong đầu , đường đua từng chiếc nhiều loại xe thể thao đủ mọi màu sắc, mặc áo vét tông hoặc là trang phục mấy người đàn ông mặc để đua xe, còn có mấy người đẹp đứng bên cạnh mấy người đàn ông, chỗ nào cũng là váy cực ngắn cộng thêm dây thắt lưng Lace, dáng người *** khiến người ta phun máu mũi, khuôn mặt trang điểm cũng là để phối hợp với chủ đề của cuộc đua xe, cực kỳ xinh đẹp.

      Đống lửa hai bên bùng cháy sáng quắc, lửa nóng vù vù phun lên mặt người, có thứ làm cho người ta rơi vào trầm luân kích thích.

      “Nơi này… là trường đua xe?” Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, mang mình tới chỗ này làm gì? Chẳng lẽ hoạt động kích thích chính là đua xe? Người đàn ông như cũng chơi đua xe sao?
      Câu hỏi này lấp đầy suy nghĩ vây quanh , đôi mắt to ngập nước sóng gợn lăn tăn nhìn chằm chằm Đằng Cận Tư, rất muốn biết.

      “Ừ, thích ?” trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư phản chiếu ra vùng nước mênh mông, cả người tỏa ra thứ ánh sáng êm dịu.

      Khi giọng đầu độc hấp dẫn (sexy) mà tràn đầy từ tính phả ra, Lương Chân Chân ngốc nghếch hồ đồ gật đầu cái, ra chưa đến thích hay thích, chẳng qua là trong lòng mỗi người khó tránh khỏi cất giấu phần tinh thần mạo hiểm nho như vậy, ví dụ như: Leo núi thám hiểm, đua xe, nhảy Bungee, v.v… loạt hoạt động vừa kích thích lại HHG. (có ai hiểu HHG là gì ko, mình ko hiểu ), Lương Chân Chân cũng ngoại lệ, TV nhìn thấy hình ảnh như vậy quá nhiều, cũng từng nghĩ tới, hơn nữa cảm thấy con đua xe đặc biệt xinh đẹp, trong lòng cũng từng mơ ước qua, dĩ nhiên, chỉ là mơ ước mà thôi.

      cảm thấy đời này mình với đua xe là vô duyên, trong đầu con người có thể mơ ước rất nhiều rất nhiều thứ, có thể đủ tiền thực lại càng ít, thường thường những thứ kia chỉ có thể thỉnh thoảng nằm mơ giữa ban ngày, thoáng qua rồi biến mất.

      Vậy mà, kể từ sau khi quen biết Đằng Cận Tư, cuộc sống của đột nhiên trở nên nhiều màu sắc hơn, rất nhiều việc trước kia muốn mà dám nghĩ tất cả đều xuất trước mặt, để cho tự mình thể nghiệm, đây là loại cảm giác rất tuyệt, khiến cho lòng cũng bị ấm áp lấp đầy.

      Đằng Cận Tư dịu dàng vén mấy sợi tóc lộn xộn trán hất ra sau đầu, ở trán đầy đặn bóng loáng của ấn xuống nụ hôn, “Ngoan, đua xe là cách trút bỏ phiền muội rất tốt.”

      Chỉ câu này, Lương Chân ngay lập tức hiểu, hiểu vì sao đột nhiên có suy nghĩ muốn mang đến nơi này, trong nháy mắt trong lòng tràn đầy cảm động, dòng nước ấm dọc theo tứ chi chảy xuôi ra, trong mắt cũng bốc hơi nổi lên tầng hơi nước, mờ mịt trở thành dòng nước trong suốt.

      “A Tư…” Giọng của có chút nghẹn ngào, mặc dù có an ủi mình cũng hỏi mình tình huống hôm nay, nhưng mấy ngày qua vẫn giúp đỡ mình, biết quá nhiều, nhưng hành động tối nay của đủ để cho cảm động phải rơi nước mắt.

      “Ngoan, chờ thay quần áo.” Lòng bàn tay Đằng Cận Tư khẽ vuốt khóe mắt , gạt dòng nước mắt chậm rãi chảy ra, muốn nhìn thấy khóc, những ngày qua cũng nhìn ra vẻ buồn rầu vui trong mắt , đối với việc xưng hô với người cha này.

      Cho tới bây giờ cảm thấy gì, nhưng hiểu nai con có phần khi dễ tấm lòng kia của ba .

      Bởi vì, cũng từng như vậy.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 184: Đua xe (2)

      Huyentrang138

      “Dạ.” Lương Chân Chân gật đầu cái, khóe môi chậm rãi nở ra nụ cười vui vẻ ấm áp, khóc, trong lòng rất vui vẻ, rất rất vui vẻ.

      Đằng Cận Tư mở cửa xe ra ngoài, lập tức mang đến trận tiếng huýt sáo của đàn ông cùng tiếng thét chói tai của phụ nữ, người đàn ông như vậy, bất kể đến đâu cũng đều là tiêu điểm của chú ý, mỗi lời hành động của cũng làm cho người ta cực kỳ mê muội, đắm chìm trong đó thể tự thoát ra được.

      “Trời ạ! Đó phải là Đằng thiếu sao? Sao ta lại tới đây?”

      “Tôi bị hoa mắt đấy chứ! Đúng là Đằng thiếu! phải ta chơi đua xe sao?”

      thể tin được! Thời gian qua tám năm, vậy mà tôi lại lần nữa được nhìn thấy thần thoại của chúng ta xuất !”



      Bởi vì xuất của , trong nháy mắt nam nam nữ nữ trong trường đua nhốn nháo, từng người mắt mở to, nhịn được hô to, có chút mất khống chế.

      Thấy tình huống như vậy, trong lòng Đằng Cận Tư dâng lên luồng cảm giác quen thuộc, chẳng qua là đối với người phụ nữ thét chói tai, luôn luôn thích, tám năm trước như vậy, tám năm sau vẫn như thế, còn chưa đợi hành động, ngay lập tức gã đàn ông diêm dúa lòe loẹt mặc quần áo màu đỏ thoải mái tới, vô cùng tôn kính , “Đằng thiếu, biết ngài tối nay đại giá quang lâm, muốn bắt đầu ? Hay là…”

      Ông ta là chủ nhân nơi này, cũng là cao thủ đua xe ở đây, nhưng so sánh với vị cao quý giống như kiểu vương giả trước mắt này, ông ta chỉ có thể xem như con tép, cũng từ đáy lòng bội phục sát đất vị cao thủ đua xe thần thoại đẳng cấp này.

      Tám năm trước, giới đua xe đột nhiên xuất vị thiếu niên lạnh lùng tuấn tú kỳ lạ, nhờ vào can đảm tuyệt vời cùng kỹ thuật phiêu di hòan mỹ nhất mà đoạt giải nhất, hơn nữa liên tiếp đạt được giải thưởng và tất cả vinh quang khác, rất nhanh liền trở thành thần thoại bất bại trong giới đua xe. Còn có ba vị thiếu niên cùng nhóm với , bốn người giống như hình với bóng, ba người kia cũng tôn làm đại ca, về phương diện lái xe cũng hơn chút, nhưng tình cảm bốn người bọn họ rất tốt khiến cho người ta phải hâm mộ, bất kỳ ai cũng thể chen vào được, chỉ có thể than thở và kính trọng.

      Lại , năm đó đến chuyện trận thi đấu kia, chỉ cần có bốn người họ xuất , chắc chắn thắng, nhất là đại ca của ba người kia, lại là nhân vật đỉnh nhất trong giới đua xe, ai có thể bằng được, cũng ai có thể vượt qua, vẫn giữ kỷ lục cho đến nay cũng chưa có người nào có thể phá vỡ.

      Thần thoại là đại danh từ dành cho , có hội người hâm mộ khổng lồ.

      Nhưng điều làm cho mọi người thắc mắc khó hiểu là, đoạt được vô số giải thưởng cùng vinh dự “Thần thoại”, lại có thể trong buổi tối tuyên bố mình từ nay rời khỏi giới đua xe, ngay cả ba người huynh đệ kết nghĩa kia của rời khỏi theo, lúc ấy rất nhiều người bóp cổ tay thở dài, chơi đua xe hay a! rời khỏi liền rời khỏi, aiz…

      Về sau lại truyền ra ta là người thừa kế duy nhất của Đằng gia, tức thiếu gia của tập đoàn Đế Hào Tư, mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, ra là như vậy a! Đoán chừng người ta vừa mới bắt đầu thái độ tham gia hoạt động này chẳng qua cũng chỉ là vui đùa chút mà thôi, nghĩ tới vừa ra tay đánh đâu thắng đó; gì cản nổi, cuộc so tài tay . Cũng khó trách người ta rút lui, phải quản lý tập đoàn kinh tế tư bản Đế Hào Tư khổng lồ như vậy, việc đó phải bỏ ra bao nhiêu sinh lực và tế bào não a! Đâu còn có thời gian nhàn rỗi để chơi đua xe?
      Hơn nữa, người ta cũng được gọi là thần thoại bất bại, có gì lớn hơn so với vinh dự đặc biệt này rồi, như vậy mà tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ đều im lặng.

      Ngay cả đối thủ cũng có, bằng rút lui trước.

      Nguyên nhân có phải là đây hay ? Trừ người trong cuộc và ba huynh đệ của ra, chỉ sợ ai biết.

      Ánh mắt Đằng Cận Tư nhàn nhạt liếc người đàn ông bên cạnh cái, “Rất lâu rồi có chơi, luyện tay chút mà thôi.”

      Người đàn ông mặc quần áo màu đỏ lập tức hiểu, ra hôm nay Đằng đại thiếu gia rảnh rỗi, phải hoảng sợ rồi, đột nhiên có hứng thú đua xe, vội vàng nở ra nụ cười sáng lạn, “Phòng thử quần áo của ngài còn cất giữ, quần áo năm đó còn ở đây.”

      Dứt lời, ông ta làm động tác mời, Đằng Cận Tư liền theo ông ta đến phòng thử quần áo, mạn bất kinh tâm* hỏi câu, “Tối nay đánh cược bao nhiêu?”

      *: thờ ơ quan tâm.

      “Vẫn như cũ.” Người đàn ông mặc quần áo màu đỏ cười hì hì .

      “Được, vậy cứ như cũ.” Đằng Cận Tư thuận miệng đáp tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên.

      “Vâng, đợi tôi thông báo cho các em.” Người đàn ông mặc quần áo màu đỏ mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm sợ hãi, tuy con người Đằng đại thiếu gia tám năm nay chưa hề đụng đến đua xe, nhưng kỹ năng lái xe năm đó cũng đủ khiến cho mọi người kinh hãi khiếp sợ, đối với việc đến đây cũng dám tùy tiện cư xử, mỗi người đều thấy kích động cùng thấp thỏm.

      Lương Chân Chân ngồi trong xe chờ , đối với việc xuống xe liền mang theo reo hò của tất cả mọi người dường như sớm trở thành chuyện bình thường, bất kể đến đâu con người đó đều làm cho mọi người nhìn chăm chú, là… có đủ huênh hoang khoác lác.

      Nhưng mà, cũng có nhìn những mỹ nữ nóng bỏng kia à, (*__*) trong lòng nhất thời cực kỳ vui vẻ, sinh ra đóa hoa.

      Tầm khoảng mười phút sau, liền nhìn thấy Đằng Cận Tư so với ngày thường khác nhau hoàn toàn, áo da thẫm màu dám nắng, quần thường, so vói mặc âu phục áo sơ mi đẹp trai và hấp dẫn (sexy) hơn.

      Cửa xe mở ra, vào ngồi, dịu dàng nhìn nai con, “Có sợ hay ?”

      Lương Chân Chân lắc đầu cái, gần đây quả phải đè nén quá lâu, rất nhiều chuyện tích tụ trong đầu , kìm nén đến nỗi trong lòng khó chịu, cho nên cần nền tảng như vậy phát tiết và thả lỏng tâm tình của mình.

      “Có ở bên em, em sợ.” nghe được giọng của mình rất chắc chắn.

      “Được.” Đằng Cận Tư đối với nai con hoàn toàn tin tưởng, chỉ chờ lá cờ trong tay kia vung xuống——

      Xe thể thao nóng sẵn, dường như vào đến vạch xuất phát, ngay sau đó chuẩn bị tốc độ cao nhất phóng ra ngoài.

      Lương Chân Chân cảm giác cả thân thể mình chợt ngã về phía sau, gió mạnh đập vào mặt thổi trúng mắt mãi mở ra được, vô cùng ngạt thở cảm giác nhanh chóng cuốn hết tất cả vào miệng mũi , ngón tay gắt gao túm chặt, cắn chặt hàm răng, toàn thân cũng căng thẳng lên, quả nhiên là đủ kích thích!

      Đằng Cận Tư cùng người đồng hành về phía trước, lúc rẽ cua, kỹ năng thành thạo, Lương Chân Chân cũng khống chế được nữa luôn miệng hét ầm lên, loại ảo giác sắp bị văng ra khỏi cửa xe.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 185: Đua xe (3)

      Huyentrang138

      “A”

      Lương Chân Chân nhịn được kêu thành tiếng thét chói tai, rất lâu rồi được hô to thoải mái vui vẻ tràn trề như vậy, mấy ngày nay đè nén buồn bực ở trong lòng, hôm nay cũng nhân cơ hội này hô to, là sảng khoái!

      Đằng Cận Tư hiểu , hiểu cần phải phát tiết mình, cũng từng trải qua khoảng thời gian đau thương, làm sao có thể hiểu cái loại tâm tình phức tạp đó, khi đó còn tuổi quá, có cơ hội như vậy, cũng ai cho cơ hội như vậy, mãi đến về sau này trong lúc vô tình tiếp xúc với hoạt động thể thao hạng nhất này, liền thể tự kiềm chế mà thích, lần chơi liền nghiện, tựa như thuốc độc vậy, bỏ cũng xong.

      Nếu như… năm đó phải là bởi vì bà nội hạ tối hậu thư, chắc chắn lựa chọn rút lui, hiểu được bà nội lo lắng cái gì, chính vì biết, cho nên mới thể lựa chọn cách này, thể để cho bà nội mỗi ngày đều vì mình mà lo lắng thấp thỏm.

      Mà hôm nay, vì nai con, lần nữa quay trở về nơi này, tâm trạng giống như là kích động cùng phấn khích.

      Xe của tốc độ càng lúc càng nhanh, từ 100 km/h tăng lên 200 km/h (chỗ này m ko lắm, câu nguyên gốc của nó là 一百码一百码的往上加: trăm con ngựa trăm con ngựa lên thêm.) Lương Chân Chân chỉ cảm thấy máu cả cơ thể cũng dồn hết lên não, nhìn thấy con đường phía trước đều giống như phải là thẳng, khuôn mặt bị gió tạt vào khiến cho đỏ bừng, ngón tay càng thêm gắt gao túm chặt dây nịt an toàn, chỉ sợ thả lỏng tay mình bay ra ngoài.

      Hai bên đường đua đều là núi, sử dụng đống lửa chiếu sáng đếm hết, ai cũng biết phía trước có thể có cố ngoài ý muốn phát sinh hay , cái này giống như trận đánh bạc liều mạng, hễ có chút xíu sơ sót, cũng có thể xe hỏng người chết.

      Lương Chân Chân mặc dù là người ngoài ngành, nhưng cũng phải người ngu, trong lòng hiểu cái này phải có trăm phần trăm chuyên chú mới được, cho nên dám nhìn đến người đàn ông bên cạnh, sợ mình làm phân tâm, chỉ có thể hơi mở mắt nhìn về phía trước, đột nhiên từ trong gương xe nhìn thấy góc nơi người phụ nữ trong chiếc xe thể thao màu đỏ giang hai cánh tay ở đó lớn tiếng reo hò, có vẻ như rất vui thích, chợt có loại xúc động, là nhớ lần phóng túng này của mình.

      Đưa tay cởi dây buộc tóc đầu ra, thoát khỏi trói buộc, mái tóc kia giống như lụa đen mềm mại óng ả liền buông ra xung quanh bay tung lên, cảm giác sung sướng ngập tràn theo đỉnh đầu Lương Chân Chân rót thẳng vào toàn bộ lỗ chân lông, cảm giác mình muốn bay, vào lúc này giống như có thể ném tất cả phiền não, chỉ là mình chân nhất.

      “A…A…”

      Đằng Cận Tư cảm giác được tóc nai con phất qua khuôn mặt vui vẻ của , giống như người khiêu vũ, vui vẻ và thoải mái, tầm mắt khỏi nhìn lên gò má , con ngươi đen nhánh giống như ngôi sao lấp lánh rực rỡ tô điểm bầu trời cướp đoạt tai mắt người ta, đáy mắt sáng lên ngập tràn vui vẻ, người bên cạnh, chỗ rẽ, đem xe lao ra ngoài.

      Phía trước chính là chướng ngại vật vì đua xe mà đặc biệt thiết kế, Đằng Cận Tư giảm tốc độ chút nào, đạp chân ga, lao tới.

      Đoạn đường này, Lương Chân Chân cảm nhận được cái gì là kích thích, toàn bộ lỗ chân lông của như mở ra, gió lạnh vù vù rót vào, có thứ cảm giác vô cùng tinh tế, càng làm cho cảm thấy thân thể giống như đứng bờ vực điểm giới hạn.

      Lúc gần về tới đích, cả thân xe giống như cũng nghiêng về theo, lúc bánh xe ma sát mặt đất phát ra thanh chói tai, bị sợ đến mức bên trong lồng ngực của Lương Chân Chân giống như đánh trống thông thường đập dữ dội, lại vừa căng thẳng vừa ngượng ngùng, vội vàng xoay người muốn ôm lấy Đằng Cận Tư, nhưng lại với tới thân thể của , hai tay chỉ có thể bám lấy chặt cánh tay của , cả cơ thể cũng dán tới.

      Đằng Cận Tư bởi vì cơ thể của dính sát mình, hai tròng mắt nhìn thẳng phía trước vẫn sắc bén như cũ, thả lỏng chút nào, khắc kia khi xe vượt qua chướng ngại vật, cánh tay dài của bắt lấy, đem nai con kéo đến ngồi đùi của mình, để cho cảm nhận được gần gũi kích thích và điên cuồng nhất.

      “A…” Lương Chân Chân chỉ đành phải ngoan ngoãn ngồi đùi của , ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cùng cảm nhận phần vui sướng khi vượt qua điểm cuối kia.

      nghi ngờ gì nữa, Đằng Cận Tư là người đầu tiên vượt qua điểm cuối, hai bên đường đua nhanh chóng vang lên tiếng hoan hô cùng thanh huýt sáo sôi động, giống như là sức nóng vụ nổ vừa diễn ra, lá cờ của bảo bối đua xe khua vài cái, lưu loát thu hồi động tác, cũng chứng tỏ gay cấn của cuộc so tài.

      Đối với tiếng hoan hô bên ngoài, Đằng Cận Tư cũng có quá nhiều biểu cảm, quá sớm quen thuộc, hơn nữa cũng thích náo nhiệt, so với những người hoan hô nhiệt liệt, có cảm giác với người trong ngực hơn, cằm đặt ở bờ vai gầy yếu của , “Nai con, sao.”

      Lương Chân Chân quả còn có chút chưa trở lại bình thường, trái tim vẫn còn nhảy loạn “thình thịch thình thịch”, nhìn thấy cảnh đám nam nam nữ nữ ngoài xe kia cảm thấy thành lắm, chợt nghe thấy bên tai truyền đến giọng trầm thấp quen thuộc, giọng này mới đến biết , cũng an toàn rồi, mới vừa rồi kích thích đến mãnh liệt như vậy, cũng nhanh chóng biến mất như vậy.

      “A Tư, em sao, vừa rồi… em rất thích.” thở gấp , sao có thể thích, sôi nổi như thế, rung động lòng người như vậy, chỉ sợ cả đời cũng nhớ cho kỹ, vĩnh viễn cũng nhớ cách an ủi mình của người đàn ông này, chính là bông hoa túc, mình càng ngày càng lún sâu.

      Nghe được câu trả lời của , Đằng Cận Tư nâng hông của đem quay lại đối mặt với mình, đưa tay sờ lên gương mặt vì lạnh mà ửng đỏ của , còn có cánh môi lạnh như băng, chậm rãi vuốt ve cực kỳ thương.

      Người đàn ông mặc bộ quần áo màu đỏ (Hồng Y) vừa xuống xe liền nhìn thấy cảnh tượng ướt át như vậy, ho tiếng suy nghĩ mình có nên tới quấy rầy hay , gần đây Đằng thiếu gần nữ sắc nhưng lại có phụ nữ , mà thoạt nhìn là người phụ nữ bình thường, từ vẻ bên ngoài nhìn ra được điểm gì đặc biệt, chẳng lẽ ứng với câu tục ngữ: mỗi người đều có sở thích ăn chay riêng sao?

      đưa ánh mắt về phía người hầu, ý bảo họ mang phần thưởng tới đây, cho dù Đằng đại thiếu gia hôm nay là tới chơi hay là thế nào, nếu đánh cược, tự nhiên muốn có chơi có chịu.

      Lương Chân Chân đối với đám người vây xem ngày càng nhiều, vẫn còn có chút xấu hổ, chui vào trước ngực , đưa tay véo thắt lưng hoàn mỹ của , dùng hành động cho biết bên ngoài nhiều người.

      “Đằng thiếu, quy tắc cũ rồi, đây là năm trăm vạn tiền mặt.”

      Đằng Cận Tư cũng thèm nhìn những thứ bên ngoài kia, lạnh nhạt : “Các người chia .” <br>

      “Cái này…” Người đàn ông Hồng Y lộ vẻ mặt khó xử, mặc dù sớm đoán được có kết quả này, nhưng vẫn là làm khó ông ta chút.

      “Quy tắc của tôi, ông hiểu.” Đằng Cận Tư tròng mắt đen đều gợn sóng, nhưng trong giọng lạnh thêm ba phần, luôn luôn thích quá nhiều lời, huống chi tối nay bản thân tới đây chính là để tìm kiếm kích thích, căn bản quan tâm đến tiền, về phần như vậy trước trận đấu là chuyện của bọn họ đều chỉ vì để cho bọn họ nghiêm túc đới với trận thi đấu, muốn để cho bọn họ cảm thấy rằng chẳng qua là tới vui đùa chút mà thôi.

      “Vâng.” Người đàn ông Hồng Y cười cười, ai cùng với tiền làm cho khó dễ? Đằng thiếu gia thế hiển hách chút quan tâm đến phương diện bé này, nhưng bọn họ giống nhau, ngày ngày liều mạng, vẫn là cần chút tiền vốn.

      Dừng chút, Đằng Cận Tư nhìn ông ta cái, “Chuyện tối nay, đừng để lộ ra, coi như tôi chưa từng tới.”
      “Đằng thiếu yên tâm, đây là địa bàn của tôi, người khác vì tôi mà nể mặt.”

      “Ông là người thông minh.” xong, liền đánh tay lái chuẩn bị rời khỏi trường đua xe, chỉ thích quá trình đua xe, thích bị người vây quanh reo hò, hơn nữa trường đua còn có nhiều phụ nữ nóng bỏng ăn mặc hở hang như vậy, vừa nhìn thấy tất cả đều tràn đến đây, thực là khiến cho khó có thể chấp nhận.

      Nhìn chiếc xe phong cách Bugatti kia rời , người đàn ông Hồng Y thở dài: Quả nhiên là Đằng thiếu a! Cho dù lúc cách đây tám năm, tài lái xe hoàn mỹ của khiến cho người ta khâm phục, hơn nữa thói quen vẫn như lúc trước thích cảnh náo nhiệt, là làm cho người ta khó hiểu.

      Tiếng reo hò náo nhiệt dần dần cách xa màng nhĩ, Lương Chân Chân lúc này mới từ trong ngực ngẩng đầu lên, cánh tay vòng lên cổ , tự lẩm bẩm : “ ra là còn có thể đua xe.”

      “Cái đó đều là vui chơi hồi còn học đại học.” Đằng Cận Tư cười đem xe dừng ở bãi đất trống có người, dường như đối với nơi này rất quen thuộc, từng góc đều rất ràng.

      “Ưhm… Vậy cuộc sống đại học của nhất định rất phong phú sao, có phải có rất nhiều mỹ nữ theo đuổi ?” Lương Chân Chân chớp chớp đôi mắt to, dáng vẻ ngây thơ vô hại.

      Nụ cười bên môi Đằng Cận Tư càng sâu hơn, cưng chiều véo khuôn mặt nhắn trắng noãn của , “Ghen sao?”

      “Mới có, người ta chẳng qua là chỉ hỏi chút thôi.” Người nào đó mạnh miệng , ra đối với việc người mình được hoan nghênh như vậy trong lòng vẫn là có chút ghen tức nho , nhưng mà khiến cho vui vẻ đó là mình mới là duy nhất của .

      Tình huống này, trong xe nhanh chóng dâng lên tia hơi thở mập mờ, khí giống như bốc cháy lên loại nóng bỏng, bên cây cối xanh um tươi tốt, bóng cây loang lổ, lá cây xuyên qua in mặt người, bóng mát thấp thoáng.

      “… Ừ?” Đằng Cận Tư môi mỏng trơn bóng cong lên nụ cười nhộn nhạo, cả người bày ra vẻ đẹp mị hoặc, Lương Chân Chân nuốt ngụm nước bọt, trúng mỹ nam kế mất rồi.

      chút suy nghĩ liền nhào tới, chặn lại lời sắp muốn ra khỏi miệng. Lần nào cũng biết chọc cười, chính là ghen nha, đây là tâm lý bình thường của phụ nữ có được hay .

      Đằng Cận Tư ngờ đến nai con chủ động chặn miệng mình, chỉ là kỹ thuật hôn môi của cần phải nâng cao, hoàn toàn cắn loạn trận có chút trình tự nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :