Chương 153: Ghét! Đều là ... làm hại!
editor: huyentrang138
Bà nội lại có thể giấu đến nơi này gặp nai con, khụ... Còn chuyện cùng thời gian dài như vậy, cũng biết trong lòng bà nội nghĩ như thế nào nữa? Mấy ngày nay đều chuyện điện thoại cùng bà, vậy mà chữ bà cũng , bà nội đúng là nhịn được.
Nắm tay nai con càng chặt hơn, dịu dàng hỏi: "Còn muốn nhìn thấy bà lão kia nữa ?"
Lương Chân Chân gật đầu cái, chỉ là muốn biết tại bà lão kia có khỏe hay thôi, mình bà cụ lẻ loi đơn, người thân con cái cũng có ở bên cạnh, suy nghĩ chút cũng đáng thương a!
Đằng Cận Tư có thâm ý (ý nghĩ sâu xa) khác nhìn cái, " có cơ hội."
"Ừm..." Lương Chân Chân chỉ coi như là an mình, cũng phải là thần tiên, làm sao có thể đoán trước được tương lai? Nhưng mà ngày nào đó lại lần nữa nhìn thấy vị lão bà tính tình cổ quái kia thân phận có chuyển biến lớn đúng là làm cho có chút thích ứng nổi, kinh ngạc đến mức miệng cũng khép lại được nữa, cũng hiểu ác ma " có cơ hội" là ý gì, khỏi sinh ra oán trách đối với : Sao lại sớm cho biết chứ! chút chuẩn bị tâm lý cũng có, cứ phải thấp thỏm...
Trở lại phòng ăn, mấy người hầu chuẩn bị xong bữa ăn tối phong phú, Lương Chân Chân bận rộn làm việc nên cái bụng kia kêu ùng ục từ sớm rồi, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
"Chuyện trường học, xử lý gần xong, kẻ chủ mưu đứng sau là người khác, Nam Cung Thần vẫn trong quá trình điều tra, chờ đến khi điều tra xong hoàn toàn xử lý sạch sau đó em hãy quay lại." Lúc ăn cơm, Đằng Cận Tư đột nhiên nhắc đến.
nghiêm túc ăn cơm Lương Chân Chân chợt ngẩn người, ngay sau đó gật đầu cái, mặc dù vừa rồi Giai Ny qua với , nhưng nghe điều này từ chính miệng ra, cảm giác lại giống nhau.
Trong lòng cảm thấy ấm áp, ra là vẫn nhớ chuyện của mình, nhưng vì sao, mỗi lần dòng nước ấm qua đáy lòng đều sinh ra chút đau đớn mơ hồ như vậy, giống như là đâm vào bụi gai, thời khắc đau đớn, nhắc nhở phải lý trí.
"Ừ." Trong miệng chứa đầy cơm, mơ hồ đáp tiếng lắm.
Hai phút sau, giọng của người nào đó lại vang lên lần nữa, "Nếu như ban ngày ở đây nhàm chán, cũng có thể trở về, nhưng buổi tối nhất định phải quay trở lại."
Lương Chân Chân lại lần nữa ngây ngẩn cả người, trước kia mỗi lần mình đều phải năn nỉ để được về gặp mẹ Diệp, đều cho , thế nào cũng phải những lời hay mới bằng lòng đáp ứng, lần này cư nhiên chủ động đề nghị để trở về, khiến ảm thấy thụ sủng nhược kinh.
Miệng ngạc nhiên khẽ nhếch, đôi mắt trong suốt như nước suối nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, chú ý chút nào đến khóe miệng dính hạt cơm.
"Đừng động." Giọng của hơi khàn trầm, mang theo tia mê hoặc, thân thể càng chậm rãi lại gần.
Két... Trong nháy mắt nhịp tim của Lương Chân Chân tăng nhanh, ... muốn làm gì? Miệng dính rất nhiều dầu ăn, hơn nữa mới vừa rồi còn ăn tỏi.O(╯□╰)o
là đói khát, ràng là ở trong vườn hoa được hôn rồi, lần này ngay cả miệng cũng chưa lau, lại muốn——
"Khóe miệng dính hạt cơm." người đàn ông dường như nhìn thấu ngượng ngùng của , giọng bình tĩnh tự nhiên, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua bên mép mềm mại của , lấy xuống hạt cơm tẻ.
Khuôn mặt nhắn của Lương Chân Chân "ầm" cái đỏ ửng, xấu hổ, cư nhiên cho là muốn hôn mình sao? Quả nhiên là mình nghĩ hơi nhiều rồi, trong trắng, luôn dễ dàng suy nghĩ theo phương diện đó. ~(@_@)~
"Cám ơn." cúi đầu bộ dạng giống như con muỗi hừ tiếng, chợt uống ngụm nước, nhưng ngờ uống nhanh quá, bị sặc, ho đến nỗi phổi cũng muốn phi ra ngoài, máu mặt lập tức dâng lên, đỏ bừng.
Đằng Cận Tư vội vàng vỗ lưng của , mang ít giọng trách cứ : "Uống nước thôi mà cũng có thể sặc thành như vậy sao?"
"Ghét! Đều là ... làm hại!" Lương Chân Chân tức giận đánh cái, trong giọng chứa đựng ý tứ hờn dỗi.
" làm hại?" Đằng Cận Tư cau mày khó hiểu, cũng phải là bắt ép nai con uống nước, có liên quan gì đến chứ?
Trong đạo lý này chỉ có Lương Chân Chân mới hiểu được, mà chỉ biết đem bí mật này nghiền nát trong bụng, ra để cho cười nhạo đâu! cho cùng, vẫn là con ngan ngu ngốc hiểu chuyện tình cảm! ╭(╯╰)╮
"Tôi lên phòng trước đây." Lương Chân Chân "cọ" cái đứng lên, chuẩn bị lên tầng, lại bị Đằng Cận Tư kéo tay lại, xoay vòng, ngồi lên đùi .
"Ăn no chưa?" Đằng Cận Tư rất tự nhiên vuốt bụng của , muốn tự mình kiểm chứng phen rốt cuộc là xẹp lép hay căng tròn.
Lương Chân Chân vội vàng ngăn cản động tác của , cái người này! Thời điểm nào cũng quên giở trò lưu manh! là quá đáng, rất thích động chạm chân tay với .~~~~(>_<~~~~
Cũng may, điện thoại di động của vang lên đúng lúc, cánh tay đặt bụng rốt cuộc cũng dời .
Đằng Cận Tư nhìn thấy là điện thoại của Nam Cung Thần gọi tới, liền nhận, "Chuyện có tiến triển gì ?"
"Ông chủ, tra ra được kẻ chủ mưu đứng đằng sau, chứng cứ xác thực nhằm vào Phương Y Nhu, hơn nữa, kiện tạp chí lần trước, ta cũng thoát khỏi có liên quan."
Bởi vì khoảng cách gần, nên Lương Chân Chân nghe được rất ràng nội dung cuộc điện thoại, chỉ là hiểu lắm: Phương Y Nhu là ai? Rốt cuộc mình đắc tội với ấy lúc nào? ấy tại sao phải hãm hại mình?
Liên tiếp các câu hỏi vây quanh quấy nhiễu , chỉ đành nghi ngờ, nhờ đến giúp đỡ của người đàn ông trước mặt.
"Ừ, tôi biết rồi, bây giờ cậu ở đâu?" Đằng Cận Tư sắc mặt bình tĩnh, trong con ngươi đen thoáng qua tia lạnh lùng, Phương Y Nhu là chính tự tìm đến cái chết! Đừng trách tôi đối với khách khí!
"Tôi ở "Hoàng triều thịnh yến", may là hình ảnh được ghi lại rất trọn vẹn, cần tốn nhiều sức tìm được dựa theo bức ảnh chụp Phương Y Nhu đêm hôm đó."
Phương Y Nhu nằm mơ cũng nghĩ tới Nam Cung Thần tra ra bức ảnh đêm hôm đó, phải biết "Hoàng triều thịnh yến" cũng phải người bình thường tra là có thể tra được, nếu phải có quan hệ vô cùng thân thiết với ông chủ ở đây, thể nào nhìn thấy máy ghi hình, công tác bảo mật trong nghề này ở đây luôn đứng đầu, chính vì như vậy, Phương Y Nhu mới tự tin bị phát , đồng thời, cũng chính vì tự tin lần này của ta, đem chính mình mắc bẫy chết thảm!
"Được, tôi lập tức tới ngay." xong Đằng Cận Tư liền cúp điện thoại, dáng vẻ tàn bạo mặt còn chưa tiêu tan, mây đen giăng đầy.
Đột nhiên, cảm giác được vạt áo trước ngực bị đôi tay mềm mại kéo cái, khỏi cúi đầu nhìn sang, chỉ nhìn cái như vậy, con ngươi đen tàn ác trong mắt lập tức tan thành mây khói.
Nai con chớp đôi đồng tử ngập nước rụt dè nhìn , lông mi vừa dài lại tinh tế tựa như hai hàng quạt dường như chớp chớp mắt, khuôn mặt trắng nõn mềm yếu tràn ngập nghi vấn.
"Phương Y Nhu là ai?" giọng hỏi, dáng vẻ ác ma là đáng sợ! Mặc dù là vì chuyện của mình mà nổi giận, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, bởi vì nhìn thấy bày ra vẻ mặt tối đen u ám kia, dù sao vẫn nhớ tới chuyện xảy ra trước kia.
Đằng Cận Tư dịu dàng sờ sờ gò má , "Ngoan, ta quan trọng, tối nay nghỉ ngơi tốt, ra ngoài xử lý chút chuyện."
Lương Chân căn bản đoán được xử lý chuyện gì, giữ vạt áo của buông tay, nhìn u sâu thẳm tựa như con ngươi đen nhánh, cắn môi giọng : "... được giết người, phải ngồi tù."
--_--|||
Lần này đến lượt Đằng Cận Tư gì, trán đầy vạch đen, nhìn ra, nai con của so với còn rất lương thiện, quả nhiên là nhìn trúng người phụ nữ này a! Rất hợp với khẩu vị của .
Bàn tay vỗ lên mái tóc mềm mại đen bóng của , ngón tay chậm rãi trêu chọc, "Nai con, em là lo lắng cho sao?"
" có." Tâm tình Lương Chân Chân rối loạn lắc lắc đầu ngón tay, ra ra lời kia là có nguyên nhân, trước kia ác ma luôn uy hiếp cho phép tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, còn bộ phận nào của bọn họ chạm vào , liền chặt nơi đó của bọn họ, chỉ tưởng tượng chút đến cảnh đẫm máu kia thôi khiến người ta phải khiếp sợ, mà hơn nữa lần này lại khi dễ thân thể , sắc mặt ác ma cũng đủ đáng sợ để hù chết người, cho nên rất sợ làm ra chuyện gì quá khích.
Mặc dù có quyền thế, quan tâm những thứ kia, nhưng tóm lại giết người là đúng, a di đà Phật!
"Tên tiểu lừa gạt." Tâm tình Đằng Cận Tư rất tốt, ngón tay thô ráp nhéo đôi má mềm mại của , kết quả ngay lập tức bị nhìn chằm chằm, đôi môi đỏ mọng vểnh lên cao, rất hài lòng với hành động này của .
"Tên lừa gạt." Lương Chân Chân thuận miệng nhại lại câu .
Đằng Cận Tư nghi ngờ, " lừa gạt em cái gì đây?"
⊙﹏⊙ nhại lại cũng được sao? Ghét!
"Dù sao, đừng... làm quá tuyệt tình là được." Mặc dù biết tại sao Phương Y Nhu đó muốn hại , nhưng cũng muốn nguyên nhân bởi vì mình mà đem người khác đẩy vào đường cùng, dù sao vẫn cảm thấy đó là gây nghiệp chướng.
"Ngoan, chuyện này giao cho là được." Đằng Cận Tư vô cùng thân mật hôn cái miệng nhắn mềm mại của cái, sau đó đặt ở ghế kế bên, còn mình đứng dậy ra ngoài.
Người phụ nữ của Đằng Cận Tư có thể để cho những thứ ngổn ngang kia tùy tiện khi dễ sao?
Khi dễ nhất định phải trả giá đắt! Lời của nai con hiểu, nhưng chưa bao giờ là người nhân từ nương tay. Nếu , đó phải là - Đằng Cận Tư!
Giết ta! Vậy lợi cho ta quá! Mà cũng đáng làm như vậy!
đem kiêu ngạo của ta, cùng với tất cả những gì ta cho là có tư cách khinh người, tất cả hủy diệt từng cái , cũng cho mọi người biết được, để cho tất cả mọi người lấy đó mà dè chừng!
Chỉ cần ai chịu đựng nổi, cứ việc.
Chương 154 : Trừng phạt tàn khốc (6000)
Editor : ChiMy
Nhìn bóng lưng Đằng Cận Tư ra, trong lòng Lương Chân Chân cuồn cuộn cảm xúc phức tạp, cứ có cảm giác bây giờ mình rất đáng ghét, lát tâm tình ấm áp, lát tâm tình tro bụi , tựa như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thưởng, ràng, biết đây hết thảy đều là do mình sinh ra tình cảm khác thường với ác ma.
Haizz. . . . . . Tình là trò chơi đau đầu, tại sao ác ma lại tốt với như vậy? Nếu như vẫn giống như lúc trước, chừng mình ghét , chán ghét , căn bản cũng bị những thứ tình cảm phức tạp này làm cho mình như tiểu oán phụ, cả ngày phiền muộn đau thương, loại cảm giác này tốt. ╮(╯▽╰)╭
đứng dậy lên lầu, sau khi tắm xong nằm ở giường xem TV hồi, phát đổi đổi lại đều là những bộ phim tình cảm và cung đấu rối rắm cẩu huyết, làm tâm tình càng thêm buồn bực, dứt khoát tắt rồi ngủ.
Trương Ái Linh từng qua: hoa hướng dương cho tôi biết, chỉ cần cố gắng vươn lên đối mặt với ánh mặt trời, mỗi ngày trở nên thoải mái mà tốt đẹp.
Trước kia, cũng vẫn cho là như vậy, nhưng chứng minh, căn bản phải là như vậy, ngay cả khi cố gắng vươn lên trong cuộc sống, ngày vẫn cách nào trở nên thoải mái mà tốt đẹp.
Cuộc sống của , nhất định phức tạp và nhấp nhô.
Nằm ở giường, lăn qua lộn lại suy nghĩ nhiều chuyện lúc trước, mê mang liền ngủ mất rồi, mà ác ma —— vẫn chưa về.
*****
Trong phòng Vip"Hoàng cung" xa hoa nhất của "Hoàng Triều Thịnh Yến" ở, ba người đàn ông ba phong cách khác nhau ngồi, nhất là người đàn ông mặc áo sơ mi đen ở giữa, cả người tản ra loại khí phách vương giả gì sánh kịp, khí thế cường đại đè ép hai người kia xuống.
cần đoán cũng biết ta là Đằng Cận Tư, hai người còn lại là Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê.
Ra khỏi nhà liền mở xe trực tiếp tới nơi này, nghe Nam Cung kể lại chuyện xảy ra, mà giờ khắc này xem đoạn băng ghi hình Nam Cung Thần đưa, trong màn hình bị Lê tử lôi kéo về phía sàn nhảy lớn, mà Phương Y Nhu đúng lúc núp ở phía sau bức tường, ánh mắt ác độc lấy điện thoại di động ra chụp hai người bọn họ.
"KAO ( câu chửi thề )! Xâm phạm quyền riêng tư của ông đây! Con đàn bà ác độc này! Lần trước ở gặp ta ở quán bar nên đánh ta cho rồi, ngờ lòng dạ ác độc như vậy! biết từ ta ăn cái gì lớn lên, lòng dạ đen tối." Quan Hạo Lê lười biếng nghiêng người dựa vào ghế sa lon, hai chân bắt chéo đặt bàn, trong miệng tức giận mắng.
"Lần trước ở quán bar? Sao tôi có ấn tượng nào hết?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên hỏi.
Nam Cung Thần và Quan Hạo Lê đồng thời im lặng: có ấn tượng mới lạ, say thành như vậy chỉ sợ đưa bán cũng biết.
"Lại này, A Tư cậu đúng là phải cảm ơn tôi và Nam Cung, đêm đó nếu có hai người bọn tôi đưa cậu về, sớm giữ được cơ thể rồi." Quan Hạo Lê ngửa đầu uống hớp rượu đỏ, cười đến ranh mãnh.
"Có ý gì?" Đằng Cận Tư ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ cái.
Quan Hạo Lê hớn hở thêm mắm thêm muối miêu tả tình cảnh đêm đó lần, ví dụ như: Phương Y Nhu biết xấu hổ nhào lên muốn ôm chặt Đằng Cận Tư say rượu, kết quả bị và Nam Cung ngăn cản về; Phương Y Nhu thấy hành động thất bại liền chọn lựa thế tấn công bằng nước mắt, khóc đến vô cùng thê thảm, chỉ muốn cùng giường chung gối với đêm, cho dù chết cũng đáng giá....
Đằng Cận Tư nghe xong lông mày nhíu lại , hoàn toàn dám tin tưởng những lời này của Lê Tử là , ánh mắt hướng về phía Nam Cung Thần, hi vọng cậu ta có thể với bản thân, nào đoán được cậu ta bày ra bộ dáng đây vốn là , trong lòng khỏi dâng lên ngọn lửa!
Phương Y Nhu đáng chết! Lại dám mơ tưởng tới ! còn nhớ mình từng vì để chứng minh phải nai con thể mà muốn nếm thử với ta, cuối cùng vẫn là thất bại. Lúc ấy, tức giận ném Phương Y Nhu xuống giường rồi đuổi , từ đó về sau liếc qua ta cái nữa, ngờ ta cư nhiên vẫn ôm mộng hão huyền với mình. là phụ nữ lòng dạ xấu xa! hận thể bóp chết ta.
Ghê tởm nhất chính là, bởi vì như vậy mà ta hại nai con. Quả thực là biết sống chết!
mắt tà ác liếc về hai người ngồi bên cạnh, giọng lạnh như băng," Các cậu nên cảm thấy may mắn vì đêm đó đưa tôi về đến nhà an toàn, nếu ..... Hừ!"
-- |||||
trán Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời nổi đầy gân xanh, quả nhiên A Tư là đứa bé ngoan, giữ gìn trinh tiết, thể chịu được người khác "làm ô uế '' dù chỉ chút, quả nhiên là đóa hoa hiếm thấy mà!
'' Tất nhiên, cơ thể cậu chủ vĩnh viễn chỉ có thể là của mình Lương tiểu thư, những người khác miễn bàn." Nam Cung Thần cười híp mắt .
Lương Chân Chân đỏ mặt, trừng mắt liếc Nam Cung Thần**. Đồ trai bao, còn dám lung tung, tôi liền thổi gió bên gối ác ma, để ấy đày đến Châu Phi làm dân chạy nạn.
Đằng Cận Tư nhàng nghía cậu ta, từ chối cho ý kiến, bưng ly rượu lên khẽ thưởng thức ngụm," Sau đó sao?"
" Sau đó sao hả? Tôi và Nam Cung mất sức chín trâu hai hổ mới có thể đuổi ả đàn bà kia , ông đây còn bị tiện nhân kai mắng, mới nghĩ thôi muốn đâm chết ta rồi! Chỉ là loại cao cấp trong giới thượng lưu mà dám mơ tưởng tới cậu, là chuyện cười chết người đền mạng. đời này đúng là có những người hết sức bình thường, có cách nào nhận ra."
" Nam Cung, cậu suy nghĩ của cậu xem." Sắc mặt của Đằng Cận Tư tốt, đen đến dọa người, trời sinh ghét nhất chính là loại phụ nữ như Phương Y Nhu, vừa nhìn thấy ta khiến nhớ đến chuyện lúc về những người phụ nữ kia, khiêu chiến nhẫn nại của .
Nam Cung Thần hiểu ý của cậu chủ, cậu ấy muốn mình ra cách trừng trị người phụ nữ kia," Trước nên bắt tay vào cha của ta Phưowng Hoành. Thời gian trước ông ta vừa mới tgawng chức lên Cục trưởng cục thủy lợi. Người này nhìn bề ngoài rất chính trực thanh liêm, nhưng bên trong lại vụng trộm tham ô biết bao nhiêu tiền tài bất nghĩa, chưa tới ông ta còn bao nuôi tình nhân ở bên ngoài. Bất kỳ tội danh nào cũng có thể khiến ông ta bị tù chung thân. Ông ta suy sụp liền trực tiếp tuyên bố tử hình Phương Y Nhu, có cha mình ở phía sau chống lưng, ta còn có tư cách đắc chí sao!"
" Ồ! nhìn ra Nam Cung cậu rất có thủ đoạn đấy!" Quan Hạo Lê ở bên cười giống như hồ ly.
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn người đàn ông om sòm chen miệng vô, ý bảo Nam Cung tiếp.
" Về phần bản thân Phương Y Nhu, lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục, đoán chừng cũng đủ khiến ta chịu khổ rồi, tôi cảm thấy có thể đày ta đến Châu Phi, cái nơi mà nghèo đói nhất cùng dân chạy nạn, để cho ta triệt để nếm thử chút mùi vị trở thành người nghèo."
" , tôi muốn để cho ta thực tuyệt vọng." Giọng lạnh băng của Đằng Cận Tư giống như tới từ địa ngục, mang theo tia tình cảm và nhiệt độ, có thể đông người sống thành tượng đá.
Trong lòng hai người Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đồng thời cảm thán: A Tư như vậy là kinh khủng nhất, người nào xui xẻo chọc vào, căn bản có đường chạy trốn, thế giới của người đó, từ đây chỉ có màu đen u, còn được nhìn thấy màu sắc rực rỡ nữa.
Chiều nay, Nam Cung Thần bận đến rất khuya mới trở về phòng trọ của mình ngủ, bất giác sùng bái của đối với cậu chủ cuồn cuộn như nước sông dâng cao. là cao minh! chút mưu kế của mình ở trước mặt cậu chủ đúng là múa rìu qua mắt thợ!
~~~~~~~~~
Phương Y Nhu chưa bao giờ nghĩ tới, ngủ giấc dậy , thế giới của mình liền xảy ra biết hóa nghiêng trời lệch đất. Chuyện cha tham ô hối lộ và bao nuôi tình nhân biết bị ai tố cáo lên Tỉnh, thậm chí còn kinh động quan chức cao hơn, sau đó người của Viện kiểm sát đến thăm và điều tra...
Rất nhanh, chuyện phạm tội của cha bị phát , trực tiếp bị cảnh sát mang vào Cục, chờ đợi Tòa án xét xử. Sau khi và mẹ nghe tin tức như thế lập tức liền ngã xuống mặt đất, ngày đó họ liền bị đuổi ra khỏi biệt thự sang trọng, chỉ có thể ở bên ngoài thuê phòng trọ bình dân.
Vậy mà chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến kịp ứng phó, cư nhiên lên trang đầu của các tờ báo và tạp chí, mấy chữ đỏ lớn ràng làm cho vô cùng kinh hãi.
Người đẹp trong giới quyền quý cũng như gọi cao cấp Phương Y Nhu trong thành phố C, bởi vì cuộc sống riêng tư hỗn loạn, chú ý tiết chế, dẫn đến mắc phải căn bệnh bất trị___ AIDS.
Chữ đỏ lớn phía dưới phối hợp với vài bức hình chụp thân mật ôm hôn với những người đàn ông khác nhau, còn có bức chụp trong trạng thái tinh thần chán chường, mắt đen thâm to cộng thêm mái tóc rối tung, thoạt nhìn giống như ____ quỷ.
nhịn được hét lên tiếng, ném tờ báo kia xuống đất, hung hăng đạp, giống như phát điên, dẫn đến đám người xung quanh quay lại nhìn. Khi nhìn diện mạo của , từng người ghé đầu vào bàn luận xôn xao, trong ánh mắt của tất cả mọi người đều là kinh bỉ và xem thường.
" Nhìn xem này, đây phải là đóa hoa cao cấp Phương Y Nhu sao? Nghe cuộc sống riêng hỗn loạn, mắc bệnh AIDS đấy!"
" Trời ơi, chuyện này khó lường! Cái loại bệnh đó trị được đâu. Hơn nữa còn lây bệnh, chúng ta vẫn nên xa chút thôi! Chớ dại đụng vào***."
" thôi, bị loại bệnh đó chỉ có thể chờ chết,còn bằng tự tử sớm cho rồi."
.........
Từng giọng sắc bén ngừng chui vào trong lỗ tai Phương Y Nhu, tựa như những cây kim vô hình đâm vào người vô, đâm như tổ ong vò vẽ. Trong nháy mắt từ công chúa ở cao lập tức biến thành kẻ điên bị mọi người phỉ nhổ, ngay cả cái loại người thường hèn mọn cũng dám tới cười nhạo , xem thường . cam lòng!
muốn gọi điện cho Thẩm Quân Nhã, bây giờ có thể cứu mình chỉ có ấy, ngờ gọi bao nhiêu lần cũng chỉ vang lên giọng ," Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau." tức giận thiếu chút nữa đập nát điện thoại di động.
Last edited by a moderator: 10/6/15