1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 9: Chân Chân, em lấy 60 vạn này ở đâu ra?


      “Khụ khụ...” Nam Cung Thần khó hiểu sờ mũi, ánh mắt nhìn Lương Chân Chân có chút kì lạ, làm cho sợ hãi.Orz~~(*)

      (*):-Orz-các bạn có thấy giống hình gì ? Giống hình người quỳ, chống hai tay xuống đất, chữ O là đầu người. Cách viết bắt nguồn từ Nhật Bản.

      . “Nam Cung tiên sinh, tôi có thể được chưa?” tại Lương Chân Chân vô cùng gấp gáp, căn bản quá để ý đến ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của con người kia đâu.

      “À! Đương nhiên có thể rồi. Vừa đúng tôi cũng muốn tới công ty, bằng để tôi đưa Lương tiểu thư đoạn?” Trong lòng có tính toán hết rồi, điều quan trọng là phải tìm được địa chỉ nhà của Lương Chân Chân, bởi vì rất có thể...có thể... Đằng thiếu “muốn” ấy.

      “Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự mình bắt xe ” Tuy rằng nhà Lương Chân Chân khá giả cho lắm, nhưng giáo dục lại rất tốt, chưa bao giờ ham món lợi , lại càng dễ dàng nhận ân huệ của người khác.

      Nam Cung Thần phát trước mắt này rất bướng bỉnh, nhưng cuối cùng vẫn nổi giận: “Chỗ này rất vắng vẻ, là của tư nhân, căn bản rất khó bắt xe.”

      Cuối cùng, Lương Chân Chân đành khuất phục, bởi vì phát ra nơi này rất vắng vẻ, ngay cả bóng dáng của người cũng thấy, chứ đừng là xe taxi, bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn lên xe của Nam Cung Thần.

      Nhưng mà, tính toán của người kia cũng thực thành công. Lương Chân Chân xuống xe ở cửa bệnh viện nhân dân, tiếng “Cám ơn” rồi nhanh chóng chạy vào.

      Nam Cung Thần nhìn bóng dáng phấn hồng kia, dường như có chút suy nghĩ, bán mình cứu cha? Khóe miệng khỏi cười khổ, lập tức quay đầu xe rời .
      Tầng 3, ngoài phòng phẫu thuật, Lương Chân Chân có chút mệt mỏi ngồi ghế dài, ánh mắt chút tiêu cự, nhìn chằm chằm xuống đất.

      Tất cả những chuyện này giống như nằm mơ, cho đến khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, thần kinh căng thẳng của rốt cuộc cũng buông lỏng.

      Chỉ cần mẹ Diệp có thể khỏi bệnh, tấm màng kia có là gì đâu?

      “Chân Chân, em lấy 60 vạn này ở đâu ra?” Người hỏi là chàng trai mặc quần áo thoải mái màu xám tro, bề ngoài trong sáng tuấn tú, người ngoài nhìn qua tưởng như thấy được vị vương tử dịu dàng bước ra từ trong truyện, chỉ tiếc bây giờ ánh mắt ta như muốn tìm người gây , hoàn toàn tương xứng với khí chất ôn hoà của .

      Đó chính là Diệp Thành Huân, con trai ruột của Diệp Lan, trai của Lương Chân Chân, cũng là người mà thầm mến, chỉ tiếc Diệp Thành Huân sớm có người trong lòng. Đây chính là bí mật mà từ trước đến giờ vẫn mãi cất giấu tận sâu trong đáy lòng.

      Đây cũng là lần đầu tiên Lương Chân Chân nhìn thấy ánh mắt dọa người như vậy của trai, cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng dám mở miệng trả lời. Muốn thế nào đây? Muốn cho biết đây là tiền bán thân?

      ! làm được, thể ra được!

      “Những người đó có phải là ?” Tơ máu trong mắt Diệp Thành Huân ngày càng nhiều, mắt càng đỏ, trong mắt tràn ngập thể tin và đau xót.

      liên tục gọi điện hỏi bạn bè người thân vay tiền đêm, vất vả mới mượn được 20 vạn, vội vàng cầm tiền chạy đến bệnh viện, được thông báo rằng em thanh toán toàn bộ tiền phẫu thuật rồi.

      giây kia, giống như bị người ta tát cái, tàn khốc cho biết: Diệp Thành Huân, mày con mẹ nó vô dụng, tiền phẫu thuật cho mẹ cũng thu xếp được!

      Nhưng mà những lời thầm của y tá với nhau lại làm lòng khó chịu hơn, giống như đâm nhát dao vào ngực , cơ hồ làm mất lý trí.

      “Trong vòng đêm có 60 vạn, trừ bỏ ra ngoài bán thân, còn có thể làm gì nữa?” Y tá Giáp hèn mọn .

      “Ôi trời! chừng người ta trong đêm trở thành thiên kim tiểu thư đấy!” Y tá Ất khinh miệt cười .
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 10: .... lại đánh ?


      Những lời chịu nổi rơi vào tai Diệp Thành Huân từng chữ , tự giác xiết chặt nắm đấm, tin! tin Chân Chân là thiện lương, tốt đẹp như vậy lại có thể chỉ vì tiền mà bán rẻ bản thân mình.

      ". . . . . ." Lương Chân Chân bị ánh mắt đầy tơ máu của làm cho sợ tới mức cắn chặt môi, mắt to nhanh chóng dâng lên sương mù, thanh rụt rè khiếp sợ giống như là con mèo bị thương, bất lực, yếu ớt !

      "Trả lời ! Có phải hay ?" Bây giờ Diệp Thành Huân mất hết bình tĩnh dịu dàng thường ngày, giọng chứa đầy lửa giận khiến cho người nghe run sợ, chỉ vì đây là em quý nhất của , trong lòng luôn thuần khiết như đoá hoa sen trắng, nhuốm bụi trần, dù có chuyện gì cũng để chịu chút uất ức.

      Hôm nay khi nghe những lời chói tai của các y tá, chút lý trí còn sót lại trong lòng vì quá tức giận nên cũng còn.

      Cơ thể Lương Chân Chân run rẩy bởi giọng tức giận của Diệp Thành Huân, nhưng vẫn bướng bỉnh, đôi môi khẽ run, cúi đầu trả lời "Ừ"

      biết tính tình của Diệp Thành Huân, mặc dù bên ngoài ôn hòa khiêm tốn, nhưng khi có chuyện muốn biết mà có được đáp án bỏ qua.

      "Chát" cái tát tiếng động rơi xuống, làm cho gian yên lặng bên ngoài hành lang bỗng nhiên biến mất.

      Lương Chân Chân ngây ngốc che nửa bên mặt ửng hồng, nhất thời mê mang, từng giọt nước mắt nhàng tuôn ra làm mờ cả hai mắt, môi dưới bị cắn đến chảy máu, nhanh chóng tràn ra trong miệng.

      . . . . . . lại đánh ?

      Sau khi tia lý trí quay trở lại, trái tim bỗng dưng co rúc, đau đến hô hấp cũng khó khăn.

      "Sao em có thể thương tiếc bản thân như vậy? Làm ra loại chuyện bán đứng thân thể mình! Chân Chân, em làm cho thất vọng!" trong lòng Diệp Thành Huân cũng rất đau, bị che mất lý trí, làm ra chuyện khiến mình hối hận kịp.

      ra ở trong lòng , mình trở thành hư hỏng rồi. Cũng khó trách vẫn luôn thích chị Nhã, dịu dàng hiền thục.

      Mình, chỉ là em nuôi thôi, còn hy vọng xa vời cái gì đây?

      "Em chỉ muốn cứu mẹ Diệp, em có sai!" Lương Chân Chân cắn môi nghẹn ngào trả lời, thừa dịp nước mắt còn chưa trào ra, nhanh chóng xoay người chạy như bay ra khỏi cửa bệnh viện.

      Dọc theo đường , nước mắt của như nước sông vỡ đê, chảy hoài hết, vốn cho là cho dù tất cả mọi người hiểu cũng sao, chỉ cần hiểu , tất cả đều đáng giá.

      Nhưng, hôm nay mới biết, mình quá ngây thơ rồi! thích còn trong sạch như nữa, nhất là cơ thể mình —— là dơ bẩn.

      Trong bệnh viện người ra ra vào vào nhìn chút thiện cảm, bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ. . . . . .

      biết ở đây chào đón mình, trong lòng cũng đè nén được bi thương nữa, liều mạng chạy như điên ra ngoài, những người đường nhìn thấy chỉ cảm thấy này rất đáng thương, khóc đến đau đớn khổ sở thế này, cơ thể mảnh mai đến nỗi chỉ cần trận gió là có thể thổi bay .

      Sau khi còn chạy được nữa, Lương Chân Chân mới ngồi xổm người xuống ôm đầu gào khóc, giờ phút này, chỉ muốn giải toả hết phiền muộn trong lòng.

      Hoàn cảnh náo nhiệt bốn phía hề liên quan tới , phong cảnh hoàn mỹ, cũng thuộc về ; hạnh phúc người khác có, cũng thuộc về ; những thứ có chỉ là bi thương.
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 11: Gặp lại


      hành lang bệnh viện, Diệp Thành Huân chán nản tựa vào tường, trong đầu lên hình ảnh Chân Chân chạy vừa rồi, đau đớn, bướng bỉnh, bất lực, bi thương trong mắt đâm sâu vào lòng của , đau nhói.

      "Em chỉ muốn cứu mẹ Diệp, em có sai!" Những lời này giống như vết dao khắc vào lòng , khóe miệng nâng lên nụ cười khổ, sao lại hiểu lòng hiếu thảo của Chân Chân, 13 năm qua, và mẹ sớm xem Chân Chân là thành viên trong gia đình.

      Mà Chân Chân, so với tưởng tượng của còn mẹ hơn, vì cứu mẹ, tiếc chà đạp mình, lựa chọn này đối với nhất định rất khó khăn! bé này. . . . . .

      Mình là đáng chết! Lại bị tức giận đến mê muội đầu óc, ra tay tát Chân Chân cái, ảo não đấm quyền ở trán, hối hận đến xanh cả ruột.

      được, biết bé kia còn trốn ở đâu khóc? phải tìm trở về mới được, sau đó xin lỗi .

      Chính mình vô dụng lại trút giận lên người em , phải là hành động của người đàn ông!

      "Diệp tiên sinh, mẹ giải phẫu thành công." Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng phụ nữ khiến bước chân sắp nhấc lên của Diệp Thành Huân dừng lại, vui mừng xoay người nhìn về phía y tá mặc áo trắng.

      "Có ? Mẹ tôi phẫu thuật thành công? Vậy. . . . . . Vậy tôi có thể vào thăm bà chút ?"

      Diệp Thành Huân kích động mà hỏi, gì có thể so với mừng rỡ của lúc này. "Có thể, có điều bây giờ cơ thể bệnh nhân rất yếu, thể ở lại quá lâu." y tá gật đầu cái.

      "Cám ơn." Diệp Thành Huân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho em , " xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi khóa."

      than tiếng, bé kia khẳng định đau lòng đây, haizz. . . . . . gởi tin nhắn : bé ngốc, vừa rồi là đúng. Mẹ làm phẫu thành công, mau trở lại.

      ******

      Đường lớn phồn hoa náo nhiệt bởi vì người nào bi thương mà dừng lại, Lương Chân Chân thút thít lau nước mắt mặt, hít mũi đứng dậy, đầu có chút choáng váng, biết mình thiếu máu, ngồi lúc lâu chóng mặt.

      Lảo đảo bước về phía trước, bây giờ còn nhà để về, bệnh viện, cũng còn mặt mũi quay lại nữa rồi, nơi duy nhất có thể đến chỉ có trường học.

      ngã tư đường, đèn đỏ sáng, có chiếc xe dừng lại.

      Đằng Cận Tư nhịn được giơ tay lên nhìn đồng hồ, vội tham gia hội nghị thương mại, còn mười phút, muốn đến trễ.

      "Đằng thiếu, xem người ở đối diện kia phải là Lương tiểu thư sao? Sao mà thấy. . . . . . thê thảm như vậy." Nam Cung Thần tinh mắt nhìn thấy Lương Chân Chân qua đường, sao mới vài giờ thấy, lại có bộ dạng này?

      Vốn là Đằng Cận Tư muốn nhìn , nhưng ánh mắt vẫn tự chủ được liếc qua, mi tâm nhíu chặt, trong tròng mắt đen lóe lên ánh sáng , này giở trò quỷ gì?

      Cặp mắt sưng lên giống như là hai quả đào lớn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi bầm tím, bộ lung lay, tinh thần hoảng hốt theo đám người, giống như là —— người có linh hồn.

      Nam Cung Thần cẩn thận nhìn biểu tình của cậu chủ, lại nhìn hoảng hốt đường, trong lòng bỗng dưng lóe lên suy nghĩ. "Đằng thiếu, hay là tôi đến mời Lương tiểu thư tới đây ngồi chút?"
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 12: Gặp thoáng qua.


      Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc người nào đó cái, nhắm mắt lại thêm gì nữa, yên ổn tựa vào ghế ngồi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra tồn tại.

      Cũng trong lúc đó, đèn xanh sáng, tài xế lái xe rời , Nam Cung Thần mất mặt sờ lỗ mũi, trong lòng buồn bực: vừa rồi ràng ánh mắt cậu chủ nhìn Lương tiểu thư lộ ra chút quan tâm mà!

      Bằng nhãn lực của bản thân, có khả năng đoán sai! Chẳng lẽ. . . . . . liếc nhìn người nào đó nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn bóng lưng mỏng manh dần dần xa, mày nhăn lại, trầm tư.

      "Tối nay tìm cho tôi người phụ nữ." Trong buồng xe yên tĩnh, Đằng Cận Tư thình lình thốt lên câu, làm Nam Cung Thần sợ tới mức giật mình cái, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tìm phụ nữ làm gì?"

      Hoàn toàn chưa suy nghĩ thốt ra khiến Nam Cung Thần muốn cắn lưỡi tự sát, tìm phụ nữ còn có thể làm gì? Đương nhiên là "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" đó!

      Xem ra sau tối hôm qua, Đằng thiếu còn chán ghét phụ nữ nữa, đúng là chuyện tốt, đoán chừng mấy thục nữ danh môn của thành phố C điên cuồng chen nhau muốn lên giường với Đằng thiếu.

      khí lạnh lẽo đầu khiến Nam Cung Thần mất tự nhiên nặn ra nụ cười rực rỡ, “Cậu chủ yên tâm, tối nay bảo đảm khiến cậu hài lòng."

      Lúc này Đằng Cận Tư mới nheo mắt lại nhìn nữa, bóng dáng vừa rồi, đáng chết, vẫn còn lúc lúc trong đầu , làm lòng phiền loạn, đưa tay kéo cà vạt, miệng thở ra hơi.

      tin chỉ có kia mới có thể mang cho cảm giác, tối nay, phải thử nghiệm phen!

      *****

      Tinh thần của Lương Chân Chân hoảng hốt về trường học, dọc theo đường bị người chỉ trỏ, coi như nhìn thấy cũng nghe thấy, vào kí túc xá đến bên giường, quần áo cũng thay liền chui vào trong chăn.

      "Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao? khỏe chỗ nào?" Tiết Giai Ny liên tiếp hỏi, trong lúc vô ý lại thấy mặt Lương Chân Chân có năm dấu tay đỏ tươi, nhất thời giọng cao lên vài phần.

      "Đây là bị tên khốn khiếp nào đánh? Chán sống sao lại dám ra tay đánh người! Xem mình trừng trị nó thế nào!"

      và Lương Chân Chân học chung trường hồi trung học, mặc dù lúc đó có biết nhau nhưng thân lắm, từ khi lên đại học, được xếp vào cùng lớp, ở chung trong kí túc xá, hai người mới phát có loại tiếc hận thể gặp sớm hơn, chỉ hiểu nhau mà còn rất ăn nhịp.

      Còn hai người khác, sảng khoái, hoạt bát đến từ Sơn Đông; còn lại là dịu dàng, thanh tú đến từ Huy Châu.

      Bởi vì mới ở chung nửa học kỳ, giữa bốn người vẫn tồn tại chút khoảng cách, chưa hoàn toàn mở lòng với nhau.

      " có việc gì. . . . . ." giọng của Lương Chân Chân nhàng mà buồn bực, bây giờ muốn chuyện, chút cũng muốn , bao gồm cả với người bạn tốt nhất Tiết Giai Ny.

      Chỉ muốn làm đà điểu che dấu bi thương của bản thân. Tiết Giai Ny nhíu mày nhìn bạn tốt co thành đống, chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra được —— , rất, , ổn, nhất định là xảy ra chuyện lớn gì rồi!

      Sao chưa đến ngày, xảy ra chuyện rồi? Bình thường Chân Chân kết thù với ai mà? Đến tột cùng là tên khốn khiếp nào ra tay tàn nhẫn như vậy? Để biết được tuyệt đối có kết quả tốt!

      Hừ! Quả thực là bằng cầm thú!

      -------

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 13: Gặp sai đối tượng


      Tại bệnh viện, trong phòng bệnh.

      "A Huân, con lấy đâu ra tiền viện phí phẫu thuật vậy? " Đây là câu đầu tiên của Diệp Lan sau khi tỉnh lại hỏi.

      Diệp Thành Huân rất hiểu tính tình của mẹ mình, cho nên sớm nghĩ xong cách giải thích, "Mẹ, đừng lo lắng, đây là tiền lương công ty ứng trước cho con, về sau mỗi tháng trừ hai ngàn, cho đến khi trừ hết mới thôi."

      "Con gạt mẹ phải ?" Diệp Lan tin cho lắm hỏi lại, bây giờ làm gì có công ty tốt như vậy, chịu cho nhân viên bình thường ứng trước số tiền lớn tới vài chục vạn như vậy.

      "Mẹ, đó là bởi vì con trai của mẹ xuất sắc! Được công ty xem trọng, hơn nữa số tiền kia con ký hợp đồng, cũng giống như vay, bây giờ công ty lớn đều đầu tư cho người mới, chút tiền này đối với bọn họ mà chả là gì đâu." Diệp Thành Huân cười ha hả giải thích.

      phải muốn nắm tất cả công lao ở người mình, chỉ là tôn trọng lựa chọn của em , nhất định muốn cho mẹ biết số tiền kia từ đâu mà có, nếu mẹ vĩnh viễn sống trong tự trách, khẳng định trong lòng Chân Chân càng khó chịu.

      Sai lầm lần thứ nhất thể có sai lầm lần thứ hai, Chân Chân, thay em giữ bí mật này.

      "Thằng quỷ này, sao hề biết khiêm tốn, nếu công ty xem trọng con như vậy, nên cố gắng làm việc cho tốt đó!" Diệp Lan cười yếu ớt, trong ánh mắt đều là cưng chiều.

      Ngay sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, Diệp Lan lo lắng hỏi: "Tiểu Chân đâu? Còn chưa tan học sao? Nó biết mẹ phẫu thuật thành công chưa?"

      "Biết, hôm nay Chân Chân có khá nhiều tiết học, tối nay mới có thể đến." Diệp Thành Huân an ủi mẹ, trong lòng chỉ chờ đợi Chân Chân có thể nhìn thấy tin nhắn, sau đó chạy tới bệnh viện.

      Bằng cũng biết giải thích với mẹ như thế nào.

      "A, đứa này số khổ, con làm phải quan tâm nhiều đến em biết ?" Diệp Lan nhìn con trai trách móc.

      "Mẹ, đó là em duy nhất của con, con thương nó thương ai?" Diệp Thành Huân cợt nhã , trong lòng cũng đau khổ vì cái tát hồi sáng, chẳng lẽ lúc đó mình bị điên? Sao có thể xuống tay được? Nếu như bị mẹ biết, đoán chừng hung hăng đánh mình trận, haizz. . . . . .

      "Mẹ, mẹ vừa làm giải phẫu xong, nằm nghỉ ngơi trước , con ra ngoài gọi điện thoại." Diệp Thành Huân đứng dậy đắp chăn cho mẹ rồi mới xoay người rời , lúc xoay người rời đôi lông mày nhíu lại.

      Diệp Lan như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng con trai, cảm thấy nó có chuyện gì gạt mình.

      hành lang ngoài phòng bệnh, Diệp Thành Huân biết làm sao nhìn điện thoại di động, rốt cuộc con bé ngốc này đâu vậy? Có trở về ký túc xá hay ? Vẫn tắt máy làm cho người ta lo lắng mà!

      may là có số điện thoại của ký túc xá, vội vàng nhấn số gọi.

      *****

      Trong phòng 520 ở ký túc xá, điện thoại riêng đột nhiên vang lên, Cát Xuyến rửa mặt "Vèo" cái vọt qua, ngọt ngào nhận điện thoại, bởi vì mỗi ngày lúc này là thời gian nấu cháo điện thoại cố định của .

      "Đồ quỷ, sao hôm nay sớm năm phút đồng hồ?" Đây là tên gọi thân mật mà Cát Thiến dành cho bạn trai.

      Đầu dây bên kia sắc mặt Diệp Thành Huân đơ cứng vài giây, khoé môi run lên, rất nghi ngờ mình có gọi lộn số điện thoại , xác nhận số lần nữa, sai!

      Nhưng ——tiếng làm nũng này làm cho khó có thể ăn tiêu. . . . . . Hít thở sâu hơi "Xin hỏi, trong ký túc xá của các có ai tên Lương Chân Chân ?"
      Phiên Nhiên, linhdiep17neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :