1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 139: Người phụ nữ của , có thể để người ngoài tùy ý sỉ nhục sao? (3000)

      Edit:Thùy Linh
      Beta: Chimy

      Bên trong văn phòng Tổng Giám đốc tầng sáu mươi tám tập đoàn Đế Hào tư, Đằng Cận Tư mặc chiếc áo sơ mi màu đen tập trung làm việc, thỉnh thoảng hơi nhíu lông mày, khi lại mím chặt cánh môi, lúc sắc mặt như nước....

      Bên trong gian lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím "lạch cạch" vang lên ngừng, hoàn toàn che đậy tiếng hít thở.

      Đột nhiên, hồi chuông điện thoại đúng lúc vang lên, ánh mắt Đằng Cận Tư vui ngẩng đầu liếc mắt về phía điện thoại di động, thứ làm nhiễu loạn suy nghĩ của mình.

      Thấy tên người gọi tới điện thoại là: Lê Tử, hai mắt khép hờ, tìm lúc này có chuyện gì?

      Cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, mơ hồ trong thanh có chút bực mình, "Chuyện gì?"

      【Tớ A Tư này, thái độ của cậu làm cho người ta thất vọng đau khổ, vất vả mới gọi cho cậu cú điện thoại, vậy mà lại hung dữ với người ta.】Giọng của Quan Hạo Lê ở đầu điện thoại bên kia cực kỳ buồn bã.

      Đằng Cận Tư nhíu mày thành chữ Xuyên, người này sao phải om sòm như vậy? Cậu ta nhàn rỗi nhàm chán nhưng mình rất bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi để lảm nhảm cùng cậu ta!

      "Nếu , tớ cúp máy." thanh lạnh lùng kèm theo chút bình tĩnh.

      Quan Hạo Lê giọng lầu bầu : A Tư, cậu thú vị chút nào. Kết quả là đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng hừ hừ rất có tính chất uy hiếp, vội vã :【 ra là, là chuyện về ... Chị dâu .】

      Đúng như dự đoán, lập tức trả lời, Đằng Cận Tư ở đầu điện thoại bên kia yên lặng hai giây, nhẩm tính ngày gần tháng chưa gặp nai con rồi, nghĩ tới là gạt người, nhưng trong lòng khó chịu, có buổi tối nghĩ đến kịch liệt, liền mình chạy đến hầm rượu uống chai rượu nho quý giá, để cho ý thức của mình mơ hồ, như vậy xúc động muốn tìm ấy.

      Còn ban ngày, bởi vì quan hệ công việc, vẫn có thể khắc chế mình, mấy ngày trung bay tới bay lui như thường lệ, khiến cho đám nhân viên cấp cao tức giận tuyệt vọng nhìn nhau, hiểu gần đây Tổng giám đốc bị gì, quá liều mạng, hoàn toàn để ý tới thân thể của mình.

      Trong lòng đồng thời xúc động: Nếu trợ lý Nam Cung ở đây tốt, ta có thể giúp Tổng giám đốc phân ưu giải nạn (* chia sẻ, giải quyết khó khăn).

      (Nam Cung Thần chắp tay trước ngực: A di đà Phật! Thiện tai thiện tai, nếu Tạp gia ở đây, tìm cách để cho Lương tiểu thư vô tình gặp gỡ cậu chủ, để giải quyết nỗi tương tư của cậu chủ, giống như mấy người hiểu phong tình, hoàn toàn biết chút gì về tâm tình của cậu chủ, ôi....)

      đúng là như thế, nếu có Nam Cung Thần ở bên cạnh, chắc chắn Đằng Cận Tư phải kìm nén thời gian dài như vậy, đây cũng là trong những nguyên nhân có thể nhịn được gần tháng.

      Đột nhiên nghe được từ trong miệng Lê Tử cái tên muốn nghĩ tới đó, trong lòng vẫn có chút rối rắm, trầm mặc hai giây, thốt ra thanh rầu rĩ, "."

      Quan Hạo Lê thầm trong lòng: giả tạo, ràng trong lòng cũng rất nhớ người ta, mà lại còn làm ra vẻ như thèm để ý, để coi sau khi nghe xong cậu còn có thể nhịn được .


      【 Khụ. . . . . . Chị dâu , xảy ra chuyện.】

      Trong lòng Đằng Cận Tư rùng mình, gặp chuyện may? Nai con xảy ra chuyện gì đây? Tên đáng chết nay! Cố tình nửa câu chuyện treo ngược hứng thú của !

      "!" Đơn giản ràng tóm tắt chữ, vô tình giết người trong nháy mắt.

      tại trong trường Đại học F lan truyền khắp tin chị dâu .... Người phụ nữ biết liêm sỉ.】Quan Hạo Lê che miệng ho tiếng, cố ý như vậy, hoàn toàn kích thích A Tư tức giận chịu nổi, sau đó buông mặt mũi đàn ông xuống, làm theo suy nghĩ trong lòng mình.

      "Chuyện xảy ra lúc nào?" Trong nháy mắt mặt Đằng Cận Tư phủ lên tầng sương lạnh, bàn tay đặt ở bàn tự giác nắm chặt, người phụ nữ đáng xấu hổ? Là tên khốn kiếp nào bịa đặt sinh ở sau lưng!

      Nai con ấy .....

      【Từ mấy ngày nay, ôi.... Chị dâu đáng thương, ngày ngày bị nhiều người chê cười như vậy, thờ ơ khinh bỉ, cái gì mà trứng gà thối rau cải thối nhiều kể xiết, trực tiếp ném lên người chị ấy, lời đồn đãi chịu nổi giống như cây dao đâm xuyên qua trái tim yếu ớt của chị ấy, còn biết phải trốn chỗ nào để khóc, mắt chắc sưng lên như hai quả đào lớn , ôi....】

      Quan Hạo Lê vừa vừa thở dài, trong thanh kia giống như chứa đầy bi thương vô hạn, sau khi xong lại thở dài hơi.

      cũng vô tình nghe được từ chỗ bạn , mấy nữ sinh kia vừa đúng là sinh viên đại học F, lúc nhàn rỗi có chuyện gì liền lên tán gẫu thảo luận tin tức bát quái khí thế ngút thời, trước đây khinh thường lắng nghe, có ý gì? phải là chuyện đám nữ sinh tranh giành tình nhân?

      Nhưng khi nhân vật nữ chính đổi thành người quen, còn cố tình là nai con được A Tư sủng ái, ý nghĩa còn giống nhau nữa, cho cùng người đàn ông bao dưỡng nai con chính là A Tư! Cậu ấy gián tiếp hại con người ta thành như vậy, phải chịu trách nhiệm đúng .

      Trong đầu Đằng Cận Tư lập tức ra bộ dáng hai mắt đẫm lệ của nai con, bộ dáng nhu nhược đáng thương ấy níu sâu tim , nhịn được đấm quyền lên bàn làm việc "Rầm" tiếng lớn, ngay cả Quan Hạo Lê ở đầu điện thoại bên kia cũng cảm nhận được, vội vàng đưa điện thoại ra xa để bảo vệ màng nhĩ yếu ớt của mình.

      Trong lòng hiểu lời của mình truyền tới nơi, công đức viên mãn rồi (* ý là kích thích A Tư thành công), có thể rút lui an toàn, lập tức cúp điện thoại.

      Cúp điện thoại xong, Đằng Cận Tư nắm tay kêu răng rắc, trong mắt toát ra ý lạnh khiếp đảm lòng người, người phụ nữ của , có thể để người khác tùy ý sỉ nhục sao?

      Cầm điện thoại bàn bấm số thư ký nội bộ, "Báo tài xế, chuẩn bị xe, thành phố F"

      ******

      Trong phòng 520 của ký túc xá số 3 đại học F, Lương Chân Chân chậm chạp chuẩn bị sách vở, đối với hai tiết học giảng đường cùng tiết thể dục, trong lòng rất bất an, học sinh ba lớp tập trung ở cầu thang lớn trong phòng học, ánh mắt của những người đó chắc giống như cây kim đâm thủng , thậm chí nhạo báng ác độc.

      Những ngày này, gặp quá nhiều, trừ Giai Ny và Cát Gia, hai người bọn họ vẫn ủng hộ , cổ vũ , còn tất cả những người khác đều tránh né như tránh rắn rết, thấy lập tức cúi đầu xì xào bàn tán, sau đó trốn sang bên.

      xuất của giống như bệnh dịch.

      Bị mọi người tránh xa, bao gồm cả người mà vẫn tưởng rằng còn quan hệ bạn ngủ chung phòng ký túc xá Tần Duyệt Nhiên, cũng dần dần xa cách , cảm thấy mình rất thất bại, cũng có cảm giác vô lực sâu.

      "Chân Chân, thôi, có chuyện gì." Tiết Giai Ny thấy lần lữa mãi chịu rời , liền hiểu được chút tâm tư của .

      "Giai Ny, tớ .... Vẫn còn có chút sợ hãi, tớ nghĩ, hay là tớ xin tạm nghỉ học...." Lời của còn chưa hết bị bạn tốt cắt đứt.

      "Nha đầu ngốc! Có câu rất hay, tất cả chuyện phiền phức đời, đều là hành động nghệ thuật của Thượng Đế, chúng ta chỉ làm Phàm phu tục tử (* người bình thường) nên thái độ đối xử tốt nhất với chúng chính là: suy nghĩ bi quan, sống vui vẻ. Tạm nghỉ học? Tại sao phải thế! Tuyệt đối thể bị chút khó khăn này đánh ngã! Hay chính là thể để cho mưu kế của lũ tiểu nhân gian xảo thực được!"

      Tiết Giai Ny nắm tay , an ủi , khích lệ , trong mắt lên tình ý chân thành tha thiết nhất.

      Lương Chân Chân rũ mắt xuống, trong giọng có chút nghẹn ngào, "Giai Ny ...."

      "Ôi! Cậu xem cậu kìa, lại kích động rồi, nếu chúng ta cầm tay nhau học, thông báo cho thế giới biết về tình cảm sâu sắc của chúng ta, để cho những người huyên thuyên kia nhìn xem, căn bản chúng ta có hứng thú với đàn ông, ra chúng ta là .... Đồng tính nữ." Tiết Giai Ny giương lông mày lên hừ hừ, ràng khóe miệng có ý cười.

      'Phì!" Lương Chân Chân bị lời cùng vẻ mặt của ấy chọc cho buồn cười, đây cũng là nụ cười đầu tiên của sau mấy ngày liên tiếp tới giờ.

      Cát Xuyến lập tức bu lại, "Thêm cả tớ nữa, ba chúng ta chắp tay nhau ngang đường, làm mấy người đó tức chết!"

      Tiết Giai Ny liếc cái, "Cậu tính làm con cua lớn à! Còn ngang?"

      O(╯□╰)o vẻ mặt Cát Xuyến biến thành chữ "囧", Lương Chân Chân rất khó khăn mới lại nở được nụ cười, tâm tình lo lắng dường như xua tan ít, cuối cùng, được hai ấy lôi kéo ra khỏi phòng ngủ.

      Dọc đường , vẫn gặp phải ít nhiều ánh mắt khinh bỉ khác thường, nhưng trong lòng tự nhủ rằng: đừng để ý, đừng để ý. May mà bên cạnh mình vẫn còn Giai Ny và Cát Gia làm bạn, mới khiến cho ngay cả dũng khí tới lớp học cũng có.

      Tiết Giai Ny cùng Cát Xuyến quan tâm ngồi cùng hàng cuối cùng trong góc với , thản nhiên thừa nhận những ánh mắt khác thường của mọi người nhìn tới, làm theo nguyên tắc người phạm ta, ta phạm người, nếu người chọc tới ta tất nhiên ta cũng chọc lại người.

      Đối với Lương Chân Chân mà , trăm phút này giống như đứng đống lửa, ngồi đống than, nhất là mười phút giữa giờ, rất muốn trốn toilet, nhưng Giai Ny giữ lại, tránh né giải quyết được vấn đề.

      Quãng thời gian khổ sở lại tiếp tục trôi , nhưng lớp học thể dục tiếp theo muốn , Tiết Giai Ny cũng hiểu sân tập thể dục là nơi rất đông người, rất dễ dàng đụng phải thị phi, cho nên kêu Chân Chân đợi lúc để xin phép giáo viên cho nghỉ.


      Gió chiều có chút lạnh lẽo, người Lương Chân Chân là cái áo trắng tay ngắn đơn giản, phía dưới là quần Jeans bạc phếch, trong tay ôm sách giáo khoa, đứng nghiêm góc chỗ khúc quanh sân thể dục chờ bạn tốt

      "Ôi! Đây phải là gọi cao cấp Lương Chân Chân của chúng ta sao? Thế nào? Đứng đây để chuẩn bị tìm mối làm ăn tiếp theo sao? Nếu , ra giá , gần đây mấy người chúng ta vừa thiếu bạn có kỹ xảo làm ấm giường giống như em vậy, thù lao ít hơn ông chủ cũ đâu!"

      Lời này vừa ra, mấy nam sinh khác liền ồn ào cười to, tất cả đều đắm đuối nhìn chằm chằm Lương Chân Chân, bộ dạng hèn hạ.
      dungggAries293 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 140: Tất cả đều cút hết cho tôi! (3000)

      Edit: Thùy Linh

      Sắc mặt thản nhiên của Lương Chân Chân hoàn toàn trắng bệch, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm chặt mép quần Jeans, tự chủ lui về sau bước, nhưng sau lưng chính là bức tường, căn bản là còn đường để lui.

      Mấy nam sinh này là sinh viên năm thứ tư hệ tài chính, mọi người đều gọi là Phú Nhị Đại (* thế hệ giàu có thứ hai - con nhà giàu) hoặc là xuất thân quyền quý, bình thường chỉ thích tụ tập thành nhóm sống phóng túng, hơn nữa thích đùa giỡn học muội xinh đẹp, trong đại học F được công nhận là công tử phong lưu phóng đãng, từ mấy ngày trước nghe về Lương Chân Chân thuần khiết, chẳng mấy khi thấy hôm nay đứng mình chỗ này, khỏi nổi lên ý đồ háo sắc.

      "Tránh ra, tôi phải ." cúi đầu cắn môi, muốn dây dưa quá nhiều với bọn họ, chỉ muốn nhanh rời mới tốt, ánh mắt mấy nam sinh này nhìn giống như mặc quần áo, quá đáng sợ!

      " tránh ra, em còn muốn chạy? Chẳng lẽ là ghét bỏ kỹ thuật của tụi bằng người đàn ông trước của em sao?" nam sinh mặc áo đỏ trong nhóm đó hèn hạ cười , vừa vừa tiến lên bước, động tác đáng khinh bỉ.

      Lương Chân Chân sợ đến mức sống lưng trực tiếp dán chặt lên vách tường lạnh lẽo, phía trước lại bị mấy nam sinh vây quanh, ràng là muốn thả , trong nháy mắt, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, trong đầu nghĩ đến người muốn cầu cứu phải là trai mà lại là ác ma, làm cho chính cũng cảm thấy khó tin.

      Nhưng trong nội tâm hiểu rất rằng ác ma chơi chán , thể nào lại xuất ở đây lần nữa, lạnh lẽo trong lòng dần xông lên đầu, căn bản dám nhìn ánh mắt của những người như sói như hổ này, giống như muốn đem ăn tươi nuốt sống, sợ đến mức hai chân cũng phát run, nếu để cho lựa chọn, thà tình nguyện bị ác ma OX, cũng muốn bị những người này ——

      Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đều cảm thấy là cơn ác mộng, quá kinh khủng!

      "Chà chà! Nhìn chút cái thân thể nhắn mềm mại này, chắc có mùi vị mất hồn ?" Lại nam sinh mặc áo sơ mi màu xanh dương mỉm cười .

      "Này khuôn mặt bé trắng noãn, môi đào hồng nhạt, nhìn muốn cắn cái đó!" Nam sinh áo sơ mi hoa cười phóng đãng đưa tay sờ gương mặt của Lương Chân Chân, làm sợ đến vội vã xoay mặt muốn né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác chút xíu gian nào có thể tránh.

      Khi ngón tay người nam sinh kia chạm được vào bên bên má chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, gắt gao cắn môi để ngăn cho mình khóc lên, đáy lòng mảnh thê lương, người lui tới bên cạnh cũng có ai tiến lên giúp giải vây, hoặc là tới xem kịch vui, hoặc là tới liếc qua cái ánh mắt "Đáng đời mày".

      , suy đồi tới trình độ bị tất cả mọi người khinh bỉ phỉ nhổ rồi sao? Vì vậy bọn họ chấp nhận nữa sao?

      "Đừng có đụng vào tôi!" giống như con nai con hoảng sợ, trong thanh cũng có chứa chút nghẹn ngào.

      "Ái chà, còn rất quật cường sao! Bộ dạng hoa lê đẫm mưa* khiến cho người ta thương nha! thể chờ đợi thêm nữa!" Nam sinh áo sơ mi hồng cười đến ngạo mạn.

      * Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con .

      Từng câu từng chữ kinh khủng như dao nhọn khuấy trộn trong lòng , làm cho biết theo ai, cố tình trốn thoát, cả tinh thần và thể xác đều căng thẳng, giải tỏa được.

      tại rất mong Giai Ny có thể trở lại nhanh chút, như vậy lập tức có thể được giải cứu.

      "Cầu xin ....các , đừng như vậy." hạ thấp phong độ, cầu khẩn , chỉ mong những người này phát ra lòng nhân từ bỏ qua cho mình, lại biết rằng càng như vậy càng làm tăng dục vọng của lũ cầm thú này.

      "Đừng như vậy? Tức là muốn các .... Như này phải ?" Nam sinh áo sơ mi xanh mỉm cười đưa tay sờ lên cổ , theo phản xạ đưa tay cản lại, kết quả lại bị nắm cổ tay, sợ đến mức nước mắt như thác nước tuôn ra.

      Giờ phút này, lòng suy nghĩ đến cái chết....


      *****

      đường lớn náo nhiệt phồn hoa, người xe lại dứt, có chiếc xe Cayenne hào hoa màu đen phiên bản dài chạy xen kẽ rất nhanh, liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ đường, nhưng người đàn ông áo đen ngồi ghế sau vẫn chê đủ nhanh, cứ vài phút lại xem đồng hồ lần, thỉnh thoảng thúc giục tài xế tăng tốc độ nhanh thêm chút nữa.

      Tài xế gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, phải là Đằng thiếu để cho lái xe! Quả so với liều mạng còn kinh khủng hơn, nhanh nữa, nhanh hơn nữa lập tức bay lên.

      Người đàn ông áo đen chính là Đằng Cận Tư, tâm tình bây giờ rất nóng nảy, trong đầu thoáng lên tất cả đều là nai con uất ức hoặc khóc thút thít, hay bộ dáng bé tội nghiệp, vừa nghĩ tới giờ phút này có khả năng bị ai khi dễ, lửa giận trong lòng liền "Vùn vụt" lên, dám khi dễ nai con của , tìm chết !

      Lấy điện thoại ra bấm số của Nam Cung Thần, chuyện này, phải tra đến cùng! giáo huấn tử tế người độc ác đứng đằng sau bức màn, phải là Đằng Cận Tư!

      Màn hình chuyển sang tòa miếu thanh tịnh Thánh Địa ở Ngũ Đài Sơn, biết Nam Cung Thần lấy từ đâu ra bộ đồ hòa thượng, mỗi ngày mặc ở đó giả mạo làm hòa thượng, tụng kinh, niệm Phật, đánh chuông đều thử nghiệm lần, tự mình vui vẻ thoải mái, mặc dù có chỗ nhàm chán, nhưng cũng là cách rèn luyện tâm tính con người.

      Hơn nữa tính tình luôn luôn thoải mái, nếu có cách nào thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có cách chính mình thích nghi với hoàn cảnh, coi như là sống cuộc sống ở , cũng an nhàn thanh tĩnh, theo như lời cậu chủ : tu thân dưỡng tính cho tốt thôi.

      Lúc trời gần tối, tụng hết kinh Phật chuẩn bị trở về trai phòng (*phòng tu hành của nhà sư) để xử lý đơn giản mấy e-mail của , đột nhiên điện thoại di động vang lên, ban đầu tưởng Quan Hạo Lê gọi tới tìm huyên thuyên, nhưng khi nhìn tới tên người gọi sửng sốt hồi lâu.

      Cậu chủ? Lúc này gọi điện cho ..... Có ý gì? Vội vàng ấn nút nghe.

      【 Cậu chủ, cậu....】còn chưa kịp xong bị cắt ngang rồi.

      " điều tra chút tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay ở đại học F, chỉ cần là về nai con, tôi muốn sót chữ. Ngoài ra, cần phải nhanh chóng tìm ra cho tôi ai ở sau lưng giở trò quỷ, tôi nghi trong bữa tiệc lần trước có người thành , đem lời tôi coi như gió thoảng bên tai, còn có kiện tạp chí thời gian trước, chừng đều do người gây nên."

      Đằng Cận Tư gằn từng tiếng vang vang hữu lực, trong thanh lộ ra ý lạnh dày đặc, khi tra ra người kia là ai, làm cho ta biết giá trị cao là cái gì! Và để cho ta hối hận vì có mặt đời này!

      trán Nam Cung Thần đầy vạch đen, trí nhớ cậu chủ tốt sao? Chẳng lẽ cậu chủ quên rằng giờ phút này mình vẫn Ngũ Đài Sơn, loại chuyện như vậy phải nên giao cho những người khác làm sao? Chẳng lẽ muốn điện thoại chỉ huy điều tra từ xa.

      【Khụ ..... Cậu chủ, điện thoại điều tra từ xa .... số việc tiện.】

      "Tự mình điều tra!" Đằng Cận Tư vui trả lời, sao tháng thấy, năng lực của cậu ta thoái hóa nhanh như vậy?

      【Ách.... Ý của cậu chủ là, để cho tôi về sao?】 Hình như Nam Cung Thần có chút tin tưởng, cậu chủ luôn hai cũng có lúc tuân thủ "lời hứa", chưa tới thời điểm gọi trở về rồi.

      " muốn trở lại sao, ở Ngũ Đài Sơn vui đến quên cả trời đất rồi hả?" Trong thanh Đằng Cận Tư tràn ngập mùi vị uy hiếp, ngàn vạn lần Nam Cung cũng thể đơn giản chống đỡ hoàn toàn được, quả nhiên phải đích thân đưa ra, chênh lệch nhiều lắm!

      【Muốn, dĩ nhiên muốn, tôi lập tức lên đường.】 Nam Cung Thần hoảng sợ ngừng, rất hiểu tính cách cậu chủ, nếu lúc này bắt lấy sợi dây (*Làm theo đúng ý), chỉ sợ khỏi cần nghĩ tới việc trở về.

      O(╯□╰)o cả đời sống ở chỗ này, chết người đó.

      Lúc này Đằng Cận Tư mới hài lòng cúp điện thoại, Nam Cung theo hơn tám năm, đối với tính khí của và những chuyện phát sinh xung quanh tương đối hiểu , để cho cậu ta điều tra là thể thích hợp hơn rồi.

      Mười phút sau, xe tới cổng chính đại học F, tài xế quay đầu hỏi: "Đằng thiếu, đậu ở chỗ này hay lái vào?"

      "Lái vào ."

      "Vâng"

      Chiếc Cayenne màu đen chậm rãi dọc theo đường chính trường học tới, trai từ bên cạnh ngang qua đều rối rít dừng lại nhìn, ghen tỵ phát ra tiếng cảm thán: trời ạ? Xe sang trọng cao cấp phiên bản giới hạn! Quá hâm mộ!

      Khi xe chạy qua sân tập thể dục, ngồi ghế mềm Đằng Cận Tư giống như thấy bóng dáng quen thuộc, mặc dù bị nhiều nam sinh vây quanh, chỉ mơ hồ thấy bên mặt, nhưng bằng trực giác của , nhất định đó là nai con!

      "Dừng xe! Quay lại !" Thanh của lạnh thấu xương, trong con ngươi màu đem phát ra ý lạnh khiếp người, nhìn thẳng tắp về phía góc tường.

      Tài xế theo lời quay lại phía sau vài mét, vững vàng dừng lại, Đằng Cận Tư lập tức mở cửa xe, bước nhanh tới.

      Trong nháy mắt xuất của cướp tầm mắt của tất cả nữ sinh, che miệng hô lớn: "Mau véo tớ! phải tớ nằm mơ chứ? Rất đẹp trai rất khí phách đúng chất đàn ông!"

      "Điên rồi! Tớ cũng chảy máu mũi! Bộ dáng khuôn mặt của ấy rất giống vị thần cổ đại! Quá đẹp trai rồi!" nữ sinh khác nhịn được hét ầm lên.

      " xong, từ nay về sau ánh mắt của tớ lại tăng lên đến cấp độ khác, tất cả những nam sinh trong trường tớ đều nhìn vừa mắt, vậy phải làm sao bây giờ?"

      . . . . . .

      Ngay tức khắc, dẫn tới trận lộn xộn, cũng có ít nữ sinh hưng phấn chạy thông báo, trong trường học có người đàn ông cực phẩm tới! Phẩm chất cao quý khí phách nhìn cũng khiến cho người ta té xíu, máu mũi giàn giụa!

      Mà người khởi xướng - Đằng Cận Tư lại làm như để ý tới chung quanh, ngay cả liếc cũng khinh thường liếc về những nữ sinh mê trai cái, tròng mắt đen chỉ tập trung nhìn chằm chằm về phía trước, lạnh lẽo thấu người, quả đấm tự chủ vung lên, muốn đem mấy nam sinh biết sống chết kia chặt làm trăm mảnh!

      Dám chọc ghẹo công khai. Đùa giỡn người phụ nữ của ! Đúng là muốn sống!

      Lúc này lòng Lương Chân Chân như tro tàn, toàn thân run rấy kiểm soát được, bỗng tiếng giận dữ quát vang như sấm ầm ầm vang lên bên tai .

      "Tất cả đều cút cho tôi!"

      thanh này.... Rất quen thuộc....
      Aries293 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: Ngoan, đừng sợ, có ở đây (3000)
      Editor: ChiMy

      giương mắt nhìn sang, là , . . . . . .

      Đột nhiên trong lòng bình tĩnh lại, biết, mình an toàn, uất ức dưới đáy lòng, liền giống như thủy triều tràn lên, tất cả đều ngưng tụ lại ở hai tròng mắt đen long lanh, tạo thành lớp hơi nước mù mịt ở mắt, ngăn ở trước mắt, khiến nhìn lắm.

      Đằng Cận Tư nhìn đến hai đôi mắt ngập nước, uất ức khuôn mặt nhắn của , tim của , bỗng dưng đau, chỉ hận thể xé xác mấy tên này!

      rống giận làm vài tên bị khiếp sợ bởi khí thế của , nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần lại, hiểu sao đột nhiên lại xuất đại ca xã hội đen.

      Nhất là cặp mắt đen lạnh lùng, lộ ra khí lạnh thấu xương, ràng là giữa ngày hè tháng sáu, nhưng bọn họ lại cảm thấy lòng bàn chân lên tới lòng bàn tay lạnh thấu xương lạnh, dường như muốn đông bọn họ lại thành đá.

      tên dũng cảm, lấy hết can đảm run rẩy hỏi "Mày. . . . . . Mày là ai? Đừng xen vào chuyện của tao!" là con trai độc nhất của quan viên cao cấp, ỷ vào cha có quyền thế, từ liền hoành hành, khi dễ kẻ yếu là chuyện thường xảy ra, cũng may người cha luôn dọn dẹp ở phía sau, càng thêm kích thích tính cách tàn bạo của .

      "Cút!" Đằng Cận Tư từ từ nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén như dao phóng đến người bọn họ, đầy mùi vị chết chóc.

      "Mày. . . . . ." còn chưa biết sống chết định lấy lại mặt mũi, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lạnh thấu xương, sợ đến đầu lưỡi cũng bắt đầu run lên, thậm chí, bị sợ đến 2 chân ngừng run rẩy, tựa như uống thuốc kích thích, ngừng run.

      "Chiếc giày rách như con đó, mày. . . . . . mày cũng thích?" Có vài người đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

      "Bốp" tiếng, mặt của người nọ bị đánh lệch qua bên, máu mũi ngừng chảy xuống, nửa bên mặt nhanh chóng sưng lên.

      Lương Chân Chân nhịn được che miệng, . . . . . . vì mình đánh người, trong lòng có loại cảm giác nên lời, dường như ấm áp.

      Từ Đằng Cận Tư luyện tập thuật cận chiến, thuật vật lộn, thân võ lực lợi hại hơn người, quả đấm đủ để khiến người khác mất mạng, chỉ dùng bảy phần sức khiến tên kia đau đến chết sống lại, bụm mặt ngồi chồm hổm mặt đất gào khóc, nước mắt rơi như mưa, la hét mặt mình bị đánh đến móp, biến dạng.

      "Tất cả đều cút cho tôi!"

      Giờ phút này Đằng Cận Tư giống như con sư tử cuồng nộ, cả người tản ra hơi thở khiếp người, dường như chỉ cần có người câu, liền muốn lăng trì xử tử người đó.

      Mấy người kia nhanh chóng dìu nhau chạy .

      Khóe miệng Đằng Cận Tư chậm rãi nâng lên thành nụ cười tàn nhẫn, rất tốt! Rất tốt! Dám ức hiếp nai con của ? Dám chửi bới nai con của ? Dám cợt nhã nai con của ?
      Mắt càng thấy càng nhiều người tới xem, Đằng Cận Tư vui lên, muốn ôm lấy , nhưng lại lắc đầu, bộ dáng yếu đuối đáng thương kia làm cho nhìn đến vừa tức vừa thương tiếc.

      Bản thân Lương Chân Chân bài xích , nhưng vừa nghĩ tới mặt của mình bị mấy tên lúc nãy sờ qua, cảm thấy ghê tởm, trong lòng khỏi sinh ra loại kháng cự, sợ, rất sợ, nhất là những thứ kia ngôn ngữ dơ bẩn kích thích .

      “Ngoan, đừng sợ, có ở đây.” Đằng Cận Tư thấy sợ hãi khuôn mặt , giọng dịu dàng hơn rất nhiều, đưa tay ôm vào trong ngực của mình, chỉ có ôm , mới có cảm giác chân .

      “Hức… Tôi bẩn.” Cơ thể Lương Chân Chân co rút thành cục, nức nở , mùi vị cỏ xanh nam tính người bao quanh lấy , làm cho lòng khỏi bình tĩnh hơn rất nhiều, ngày trước chỉ cảm thấy lồng ngực cứng rắn của rất đáng ghét, nhưng lần này lại làm cho có cảm giác an toàn, cảm xúc phức tạp cũng từ từ dâng lên.

      Nghe được lời của …, Đằng Cận Tư lập tức liền tức giận, càng hận mấy tên nam sinh kia hơn vài phần, nhưng thoáng nhìn đến dáng vẻ run lẩy bẩy của người trong ngực, đè lại lửa giận, dịu dàng an ủi : “Bọn họ khi dễ em ở đâu?”

      “Mặt, hu hu…” Trong lòng Lương Chân Chân uất ức, nước mắt cũng theo đó mãnh liệt trào ra, nhưng vô luận chảy nhiều nước mắt hơn nữa cùng rửa sạch hết nhục nhã vừa rồi.

      “Ngoan, đừng khóc, về nhà rửa sạch là tốt.” Trong miệng Đằng Cận Tư phun ra giọng điệu dịu dàng, nhưng mà trong lòng lại thầm nghĩ tới tuyệt đối bỏ qua cho mấy tên kia, dám mơ ước đến người phụ nữ của chính là tội chết, chớ chi là cợt nhã, đây là người mà bọn họ có thể đụng sao? Cũng xem lại bản thân là gì?

      Lương Chân Chân thút thít “Ừ” tiếng, tại suy nghĩ của rối loạn, quên mất rất nhiều vấn đề, thí dụ như: sao biết mình bị người khác ức hiếp? Tại sao tới kịp thời như vậy, giống như là thiên thần đột nhiên bay xuống, giải cứu mình thoát khỏi khổ nạn, khí chất vương giả bẩm sinh này của , ngay cả cũng bị câu mất hồn.

      Bởi vì người vây xem đứng xa, cho nên nghe đối thoại giữa hai người bọn họ, nhưng người có mắt đều nhìn ra được người đàn ông như vị thần kia rất che chở Lương Chân Chân, trong lúc nhất thời, mọi người nhìn nhau, nghị luận ầm ĩ, hiểu sao mặt hàng giống ấy lại tìm được người đàn ông tốt như vậy?

      Nhất là nữ sinh, quả thực ganh tị muốn điên lên, trong lòng ước gì có thể thay thế vị trí của Lương Chân Chân, càng thêm bất mãn đối với ta, đây đều do lòng đố kỵ quấy phá.

      Tiết Giai Ny xin thầy thể dục nghỉ rồi lập tức chạy tới chỗ Lương Chân Chân, nhưng ngờ ở đường gặp phải hội trưởng hội khiêu vũ, giữ chuyện hồi lâu, còn đến chuyện so tài lần trước, cho biết rằng trúng tuyển.

      sao? Chân Chân còn nhảy tốt hơn mình, ngay cả mọi người đều ngày dự thi do ấy phát huy rất tốt, chẳng lẽ các bạn cứ bóp chết ước mơ của ấy như vậy sao?” Tiết Giai Ny nghe tin mình vào vòng cũng cảm thấy quá vui mừng, ngược lại đầu tiên là nghĩ tới bạn tốt, bạn ấy chịu khổ nhiều, nếu chuyện nào để bạn ấy tiếp tục hy vọng, bạn ấy còn có thể chịu được sao?

      Huống chi với biểu hôm đó của Chân Chân, bạn ấy cũng nên trúng cử, nếu như bởi vì chuyện ngày đó mà bị quét xuống, cách làm của trường học cũng quá mức làm cho lòng người lạnh lẽo!

      “Cậu cũng biết tình huống hôm đó, nhà trường rất khó xử, đây cũng là thực tế, chỉ có thể trách ta xui xẻo.” Hội trưởng hội khiêu vũ , đứng ở lập trường của nhà trường mà , gặp phải chuyện như vậy, đương nhiên là tránh được nên tránh, làm sao còn có thể cho ta cơ hội khó có được như thế? Đó thể nghi ngờ là càng quảng bá chuyện đó lớn hơn, gây ảnh hưởng xấu tới nhà trường.

      “Thực tế? Thực tế đúng là tàn khốc!” Tiết Giai Ny tức giận bỏ , vừa vừa nghĩ phải chuyện này ra sao cho Chân Chân đây, chỉ sợ trong lòng ấy sớm biết kết quả này rồi.

      Đợi khi đến gần mới phát phía trước có đống người bu quanh, trong lòng lập tức cảm thấy bất thường, phải là Chân Chân bị ức hiếp ? Bước chân khỏi tăng nhanh, vội vã chạy về phía trước.

      “Tránh ra! Bu ở đây làm gì!” vui với những người vây xem kia.

      Vừa nấc mắt liền thấy Chân Chân bị người đàn ông xa lạ ôm, bởi vì đưa lưng về phía , cho nên nhìn vẻ mặt của Chân Chân lắm, cho là bạn ấy bị ức hiếp, khỏi tức giận, thở phì phò tới, “, buông bạn ấy ra cho tôi!”

      Đằng Cận Tư chuẩn bị ôm người phụ nữ trong ngực rời , ngờ lại bị nhóc cản lại, còn chuyện kiêu căng với như vậy, khỏi híp mắt liếc cái, nếu như nhớ lầm, hình như này là bạn của nai con.

      Quả nhiên, Lương Chân Chân vừa nghe đến giọng này liền muốn tránh khỏi cánh tay rắn chắc của Đằng Cận Tư, đỏ mặt giọng lầu bầu : “Thả tôi xuống , tôi mấy câu với Giai Ny thôi.”

      được, cứ như vậy mà .” Đằng Cận Tư bá đạo ôm chặt lấy chiếc eo thon của , chính là chịu buông tay.

      …” Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt liếc cái, tự chủ toát ra nũng nịu của , nhìn thấy Tiết Giai Ny choáng váng đứng ở bên, miệng há hốc hiểu đây là tình huống gì.

      Bộ dáng này của Chân Chân chưa từng thấy qua, cực kỳ giống như lâm vào tình cuồng nhiệt, chẳng lẽ người đàn ông này là…

      Nhưng nước mắt mặt ấy là vừa xảy ra chuyện gì?

      “Chân Chân, là ta ức hiếp cậu sao?” Tiết Giai Ny hung hăng hỏi.

      phải, là ấy cứu mình, mới vừa rồi… Có mấy nam sinh bắt nạt mình…” Lương Chân Chân lắc đầu cái, nửa cắn môi giọng ra, , nếu như có Đằng Cận Tư đột nhiên xuất , thể nào nghĩ được mình bị nhục nhã như thế nào, mỗi lần nhớ tới cái cảm giác buồn nôn đó, đều khống chế được cả người run rẩy.

      Mặc dù Chân Chân qua loa, nhưng Tiết Giai Ny có thể tưởng tượng được tình cảnh sau khi mình bầy nam sinh hèn hạ tới bắt nạt Chân Chân, trong lòng khỏi áy náy, đều là do mình tốt, nên kéo Chân Chân cùng nhau , như vậy liền tránh khỏi chuyện mình bị người khác bắt nạt!

      “Chân Chân, xin lỗi, mình nên bỏ cậu mình ở chỗ này.” Trong giọng của đầy áy náy và lo lắng.

      “Giai Ny, chuyện này thể trách cậu, tránh được nhất thời tránh được đời, tóm lại cũng gặp thôi.”

      Lương Chân Chân an ủi bạn tốt, ấy giúp mình rất nhiều, chuyện mới vừa ròi chỉ là ngoài ý muốn, Giai Ny cũng đoán trước được.

      Sắc mặt của Đằng Cận Tư tốt, hai này dài dòng như mấy bà ngoài chợ, tựa như ngừng được.
      dunggg thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 142: Phẩm hạnh của ác ma (3000)

      Editor: ChiMy

      " thôi." lạnh mặt , nếu phải bởi vì nữ sinh tên "Giai Ny" là bạn thân của nai con , căn bản dễ dàng tha thứ cho ta dài dòng lâu như vậy.

      Lương Chân Chân nhìn khuôn mặt đen thùi của , cũng biết lấy can đảm từ đâu, lặng lẽ đưa tay nhéo ở bên eo cái, sau đó, chớp đôi mắt to ngập nước đáng thương nhìn , giống như : đợi thêm lát thôi ~

      Đằng Cận Tư mím chặt cánh môi thành đường thẳng, khi thấy đôi mắt đầy hơi nước của nai con liền mềm lòng, nhưng dễ dàng như vậy phải là phong cách của , xấu bụng lại gần bên tai nai con, thanh đủ để Tiết Giai Ny nghe được, "Ngoan, nếu mời bạn của em đến nhà chơi chút?"

      O(╯□╰)o Mặt của Lương Chân Chân ửng đỏ, ác ma thúi! Cư nhiên ngay trước mặt Giai Ny thân mật với như vậy, như vậy làm Giai Ny nghi ngờ mình, những ngày qua bởi vì tâm trạng rất tệ, chỉ mới sơ qua chuyện này với ấy, cụ thể còn chưa kịp tỉ mỉ, nghĩ tới hôm nay. . . . . .

      "Xem ra đây chính là người đàn ông thần bí của cậu, mấy ngày nay Chân Chân bị uất ức chắc hẳn cũng thấy được, dù sao tất cả chuyện này đều liên quan tới , phải xử lý chuyện này đồng thời phải khôi phục danh dự cho Chân Chân, năm nay ấy mới học năm nhất, còn tới ba năm cuộc sống ở đại học, tất nhiên phải trả cho ấy cuộc sống yên tĩnh."

      Tiết Giai Ny từng chữ từng câu ràng, đại khái cũng hiểu quan hệ của hai người, người đàn ông này có loại khí phách vương giả, lúc hai mắt nhìn về phía Chân Chân, chỉ có vô tận cưng chiều, trừ hình như cũng quan tâm tới bất kỳ người nào khác, động tác ôm eo ấy chịu buông tay càng thêm cho thấy bá đạo của , giọng điệu lúc chuyện với Chân Chân cũng rất dịu dàng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía mình hề gợn sóng, chút hứng thú cũng có.

      Rất tốt! Ít nhất thấy với Chân Chân là có thể, mà Chân Chân cũng rất lệ thuộc vào , còn bất chợt toát ra dáng vẻ của chưa bao giờ xuất qua, xem ra, ấy hoàn toàn buông xuống mối tình đơn phương có kết quả kia rồi.

      Nhưng nghi ngờ mấy ngày trước lúc Chân Chân xảy ra chuyện ta ở đâu? Ở dưới tình huống khó khăn đó, tại sao Chân Chân đánh điện thoại nhờ giúp đỡ?

      Nhưng điều càng làm cho lo lắng là, người đàn ông như con cưng của trời này, có thể mang lại hạnh phúc cả đời cho Chân Chân sao? Gia thế khác xa, cuộc sống giống nhau, khẳng định suy nghĩ cũng giống nhau. . . . . .

      Bọn họ, có thể bao xa đây?

      Chẳng lẽ Chân Chân chưa suy nghĩ tới vấn đề này, cứ dễ dàng giao lòng mình ra như vậy? Còn có thể lấy lại được sao?

      Lo lắng hơn nữa cũng thể nào biết được suy nghĩ của bạn tốt, hơn nữa lúc này người Chân Chân cần chính là ta, mà phải chính mình, có một số việc, cũng chỉ có thể chờ lần sau có cơ hội tìm Chân Chân tâm sự một chút, suy nghĩ của ấy đơn giản, lại chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, rất dễ dàng bị cao thủ tình trường bắt sống. ( Thật ra thì sau này mới biết Đằng Cận Tư cũng là gà mờ trong tình trường.)

      Trong lòng Lương Chân Chân rất cảm động, Giai Ny luôn suy nghĩ cho mình, mà vẫn chưa nói cho ấy biết tất cả sự thật, là lỗi của mình, lần sau, phải tìm một cơ hội nói với Giai Ny, bằng , trong lòng vĩnh viễn áy náy yên.

      Đằng Cận Tư nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiết Gia Ny một cái, quả nhiên là bạn tốt của con nai con, cũng biết suy nghĩ cho ấy, lúc này mới quan sát ta một lần nữa, tóc ngắn, mặt tròn, mắt to linh động, nói chung cũng xem như xinh đẹp, rất ưa nhìn, giống vài gái vừa thấy liền bày ra bộ dáng hoa si, làm cho chán ghét.

      Có điều, ghét thì ghét, nếu như là người khác dùng giọng điệu đó nói chuyện với , chỉ sợ đã sớm chết một ngàn lần một vạn lần, nể mặt là bạn thân của nai con, mình cũng thèm so đo.

      Trong lòng bỗng dưng nhớ đến một người, biết hai người này ở chung một chỗ thì có kết quả gì? Còn quậy lật trời sao? Khóe môi tự chủ vểnh lên, nghỉ tới ngày sau đoán chừng có cơ hội thấy được.

      “ Người phụ nữ của tôi, há có thể cho những người đó vô duyên vô cớ bắt nạt sao? Tất cả đều phải trả giá cao.” Giọng nói lạnh lùng, lộ ra lực uy hiếp, ngay cà Tiết Giai Ny cũng kinh hãi, quả nhiên là một người đàn ông hết sức khí phách.

      Dứt lời, liền ôm Lương Chân Chân sải bước tới xe, gặp ai cản đường liếc mắt một cái. Lập tức làm những người đó lạnh đến lui về phía sau ba mét.

      Cả người Lương Chân Chân co rúc ở trong ngực , co mình lại thành đà điểu, nhắm mắt muốn nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ và sắc mặt giễu cợt của những người này, trong lòng có cảm động cũng có uất ức, đan vào nhau.

      Tiết Giai Ny nhìn bóng lưng bọn họ dần xa, trong lòng suy nghĩ một vấn đề: rốt cuộc tình có thể kéo dài bao lau đây? Haizzzzzz…

      Khi đám người vây xem nhìn chiếc Cayenne xa hoa mất thì trong lòng cũng có chút giận dữ khó dằn, tất cà ghen tỵ, hâm mộ bộc phát ra, dùng hết sức lực ỡ sau lưng chửi bới Lương Chân Chân, hình dung thành cái loại phụ nữ táng tận lương tâm.

      Chỗ ngồi phí sau rộng rãi bên trong buồng xa Cayenne, Đằng Cận Tư ôm chặt người phụ nữ trong ngực mình, Lương Chân Chân cũng yên tĩnh rúc vào trong ngực , gương mặt nhẹ nhàng dán vào khuôn ngực to lớn cảu , nghe trái tim truyền đến từng tiếng đập có lực “ thình thịch thình thịch”.

      Trong lòng vừa nghi ngờ, vừa uất ức,vốn cho là chán ghét mính, cho nên mới một tháng cũng tới tìm mình, cũng gọi một cú điện thoại hay gửi tin nhắn chó mình, cho nên, cũng muốn quên thôi.

      Lại chưa từng ngờ tới hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, còn tới kịp thời như vậy, để cho trái tim vốn đã bình tĩnh lại của rung lên lần nữa, rung dến dữ dội như vậy, nhất là vào giây phút xuất hiện kia, làm mất trái tim rồi, khi lên tiếng bảo vệ mình và đến tên nam sinh kia một đấm thì tình cảm phức tạp tựa như thủy triều xông lên tim .

      Vậy mà, vừa nghĩ tới bỏ mặc mình lâu như vậy, trong lòng lại uất ức, ngón tay vô thức vuốt vuốt nút cài áo sơ mi của , đàn ông đều như vậy sao? Lúc cần, thì che chở mọi thứ; cần thì liền vứt .

      Ah? Đây là cái nút áo gí, sao nhìn thấy trong suốt, nhưng nhìn kỹ thì lại đục, chắc rất mắc tiền đây? Người có tiền đúng là xa xỉ, ngay cả nít áo sơ mi cũng đắt như vậy? Lực chú ý của chợt bị nút cài này hấp dẫn, ngón tay cuốt lên vuốt xuống, ngờ -------------

      “Đinh” một tiếng, nút áo rớt xuống, Lương Chân Chân nhìn được “A” một tiếng, cúi đầu tìm nút áo đen tuyền kia, nghỉ xem rốt cuộ nó rơi ở đâu rồi, trong lòng nghĩ thầm: đáng lẽ phải rất bền mà? Sao nói rớt thì rớt chứ?

      Đằng Cận Tư cúi đầu nhìn qua chiếc áo bị rơi mất nút cài thứ hai, chân mày hơi níu lại, áo sơ mi như vậy căn bản sẽ mặc nữa, nhưng khi nhìn bộ dáng người trong ngực cúi đầu tìm nút áo, cảm thấy rất đáng , khỏi nổi lên ý trêu chọc , ́ ý nói: “Đây chính là nút áo làm từ Hắc Mã Não tinh khiết tự nhiên rất khó tìm/”

      “Hả?” Lương Chân Chân kinh ngạc ngẩng đầu, mặt viết đầy vẻ dám tin, nhưng người nào đó lại nghiêm túc nhìn , thật sự giống như nói giỡn, khỏi ảo não lầu bầu một câu, lại cúi đầu tìm, lúc ngón tay như vừa kịp chạm đến cái vật nhỏ nhỏ nào đó, xe chợt thắng gấp, đầu bất ngờ kịp đề phòng đụng phải chỗ ngồi trước mặt.

      Mặc dù chỗ ngồi rất mềm, nhưng quán tính quá lớn, lực phía trước quá mạnh, làm đầu rất đau, uất ức bỉu môi, một tay cầm lấy nút áo nhét vào trong tay người đàn ông nào đó : “Trả lại cho !”.

      “ Đầu đau sao?” Đằng Cận Tư thực sự cũng quan tấm đến cái nút áo mã não gì đó, đơn giản chỉ muốn trêu chọc mà thôi, ngờ lại hại bị đập đầu, khỏi có chút đau lòng.

      Lương Chân Chân uốn éo người muốn phản ứng với , người này! Hư quá ! có chút nào quan tâm đến cái nút áo tìm được, nhất ̣nh là lừa dối , ~~~(>_<)~~~~ thật là ngu, cư nhiên tinh chuyện hoang đường của , còn bị đập đầu rồi.

      “Sao vậy? Đau lắm hả? Một cái nút áo tôi mà, mất cũng sao.” Đằng Cận Tư dịu dàng sờ sờ đầu của , nhưng lại bị đẩy tay ra, hiểu nhìn về phía .

      Phát hiện nai con uất ức nhìn mính, trong tròng mắt đen trong suốt, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói”” Trêu chọc tôi vui lắm sao? Chẳng lẽ đay chính là hứng thù của mấy người có tiền các người? Rõ ràng rất bình thường còn gạt tôi nói rất đáng giá, nhìn dáng vẻ tôi ngồi dưới đất tìm đồ vui lắm sao? Hu …?”

      Vừa nói, nước mắt rơi xuống như thác, trải qua mấy ngày nay bị uất ức giờ phút này bộc phát ra hết, ác ma đúng là ác ma, nên tin tưởng sẽ thật sự đồi xử tốt với mình.

      Đằng Cận Tư cau mày nhìn về phía gái nhỏ khác sướt mướt, trong lòng cực kỳ buồn bực, căn bản có nghĩ như vậy, nai con oan uổng .

      có… Tôi có.” am hiểu việc dỗ phụ nữ vui vẻ, nhất là trong tình huống như thế, muốn ăn nói khép nép giải thích với , làm được, càng biết phải mở miệng thế nao; muốn nói lại câu nào mặc oan uổng mình, lại cảm thấy trong lòng khó chịu, chỉ đành phải cứng rắn mà nói hai chữ, sau khi nói xong lại cảm thấy đủ rõ ràng, liền bổ sung ba chữ.

      Uất ức trong lòng Lương Chân Chân càng tăng lên, mộ chút thành ý cũng có, quỷ mới tin ! Nhất ̣nh là ́ ý trêu cợt mình, phẩm hạnh của ac ma thật xấu! Hu hu…
      Last edited by a moderator: 8/5/15
      dungggAries293 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 143: Mèo hoa , đừng khóc
      Editor: ChiMy

      Ngay sau đó khóc đến càng đau lòng, nức nở rầu rĩ tố cáo : " có, trước kia luôn hung dữ rống tôi, bây giờ thích trêu cợt tôi, nhìn tôi thất bại rất vui vẻ phải hay ? Khốn kiếp! Lúc nhớ tới sờ sờ, lúc quên cước đá văng, chút cũng để ý tới cảm nhận của người ta. . . . . . cho rằng tôi biết tức giận sao? Bị các tùy ý đá qua đá lại, tùy ý vui đùa sao? Hu hu. . . . . ."

      Lương Chân Chân càng khóc càng đau lòng, uất ức mấy ngày liên tiếp giống như nước lũ tràn lan, bị bỏ mặc tháng lời giải thích, chẳng quan tâm, làm mình bị nhiều người khi dễ và nhục nhã như vậy, mắng là tình nhân được ra ánh sáng. Phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng, cùng với nhiều lời khó nghe hơn.

      Vào lúc bất lực nhất khổ sở mê mang nhất ở đâu đây? Danh hiệu tình nhân cũng do ban tặng, coi như phải do trực tiếp tạo thành, cũng bị xem là gián tiếp gây ra! Đáng ghét! ràng tất cả đều là lỗi của ! ~~~~(>_<)~~~~

      Tài xế lái xe phía trước thiếu chút nữa nhịn được bật cười, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Lương Chân Chân: giỏi lắm! Cũng chỉ có Lương tiểu thư mới dám như thế với Đằng thiếu, còn dám mắng cậu ta, khụ. . . . . .

      trán Đằng Cận Tư treo đầy vạch đen, khó hiểu nhìn bộ dáng mím miệng khóc lớn của trước mắt, có chút hình tượng nào, cứ trực tiếp đưa mu bàn tay lau nước mắt nước và nước mũi nước như vậy, là ——

      Thở dài thể nhìn được nữa, đưa tay cầm lấy khăn giấy đưa cho , kết quả ngược lại bị đẩy ra, đầu nhào tới trong ngực , trực tiếp xem áo sơ mi của làm —— khăn lau? Lau tất cả nước mắt nước mũi nước ở áo, cảm giác thấm ướt nhanh chóng xuyên thấu qua áo sơ mi mỏng manh truyền đến trước ngực , lành lạnh, thấm vào đầu quả tim.

      Từ phương diện khác mà , có chút bệnh thích sạch , hơn nữa thích vật lạ dính người mình, cũng như nước mũi nước mắt . . . . . .

      Rất thoải mái, rất ghê tởm, nhưng ráng nhịn kích động đẩy nai con ra, ngược lại đưa cánh tay đặt ở lưng , chậm rãi vuốt ve, trong lòng vẫn suy nghĩ việc lên án mình, chân mày nhíu lại.

      Cái gì gọi là lúc nhớ tới sờ sờ, lúc quên cước đá văng? Còn có cái gì đá tới đá lui? Tùy ý vui đùa? Trong đầu rốt cuộc cấu tạo bằng cái gì? Cố gắng suy nghĩ, thích hợp.

      đá bao giờ? Vừa nghe đến bị ức hiếp liền bỏ hết công việc chạy tới, mặc dù trong lòng rất để ý

      việc ngay cả nằm mơ cũng muốn đàn ông khác, nhưng đúng là vẫn chịu được khi nhìn thấy bị uất ức.

      ràng chính là lỗi của , sao ngược lại thành vấn đề của mình?

      Lương Chân Chân nghe thấy câu trả lời của , cho là chấp nhận, càng khóc đến lớn tiếng hơn, đầu ngón tay mảnh khảnh dùng sức níu lấy áo sơ mi của , vừa lau nước mắt, vừa hỉ mũi nước, chính là cố ý muốn ghê tởm, ai bảo vào thời gian trước để ý tới mình!

      “Mèo hoa , đừng khóc.” Trong tiếng trầm thấp say lòng người của Đằng Cận Tư mang theo tiếng thở dài bất đắc dĩ, dễ dàng tha thứ cho bất cứ thứ gì, ngay cả khi nghe thấy tiếng hỉ mũi cũng nỡ đẩy ra, chỉ là có chút biểu lộ vặn vẹo mà thôi, thôi, liền tùy quậy thôi.

      “Huhu… mới là con mèo mung bự! Ghét mèo mung bự! Hư quá ” Lương Chân Chân bên khóc bên đấm lồng ngực của , hoàn toàn nghĩ tới hành động của mình bây giờ là cái gì.

      Rất ràng là làm nũng, giống như là dâu mới giận dỗi, đánh là hôn, mắng là

      Rất ràng tay lái xe run run, tập trung cao độ để cho mình bật cười, xe cũng thuận thế thắng gấp, Lương Chân Chân bị ép buộc ôm ấp thương lần nữa, hàm răng vừa lúc đụng trúng phía dưới xương quai xanh của , dứt khoát tức giận gặm ở phía cái, cho đến khi xuất dấu răng mới “ thôi” buông ra.

      “Tôi thấy em đúng là cầm tinh con mèo, chỉ móng vuốt sắc bén, hàm răng cũng rất sắc bén.” Đằng Cận Tư nâng cằm của lên, nhìn khuôn mặt nhắn đầy nước mắt của , cũng biết là tức giận hay là buồn cười, lòng ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của , tròng mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm , sóng nước lăn tăn ửng sáng.

      “Hừ…” Lương Chân Chân giận dỗi, chịu để ý đến , nghiêng đầu thèm nhìn cái, bộ dáng tức giận bĩu môi vểnh lên đúng là làm người khác thương !

      Nai con làm nũng với mình sao? Hay là giận mình nhiều ngày tìm để bị những người đó ức hiếp sao? Nhưng tại sao chủ động gọi điện thoại với mình?

      “Sao gọi điện thoại cho tôi.” Giọng của như có như thở dài.

      Những lời này vừa vặn đâm trúng chỗ đau của Lương Chân Chân, gọi điện thoại cho ? để ý tới mình, chẳng lẽ còn muốn mặt dày dán lên sao? Ngộ nhỡ bị nhục nhã làm thế nào?

      dám, dám đánh cuộc chuyện chủ có phần ngàn khả năng, tình nguyện mình uất ức, cũng muốn trả giá cao như thế, lớn như đều chịu nổi rồi.

      “Ngộ nhỡ tôi gọi điện thoại cho , chỉ để ý tới tôi, còn nhục nhã tôi làm sao?” cúi đầu thấp xuống, như cánh bướm màu đen có chút run run, giọng mềm nhũn, hình như mang theo tia oán hận.

      thể nào.”

      Đằng Cận Tư rất khẳng định trả lời, nếu nai con chủ động gọi điện thoại cho mình, vui mừng còn kịp, làm sao có thể để ý , còn nhục nhã ? Đây dều là tự tìm cớ cho mình thôi.

      “Sao thể nào? … Sao thời gian dài gọi điện thoại cho tôi, tôi… Tôi cho là … để ý tới tôi.”

      Lương Chân Chân nửa cắn môi, lấy hết can đảm mới dám ra lời làm cũng tự cảm thấy xấu hổ, giống như vợ oán giận chồng vậy, trong nháy mắt gương mặt dấy lên đốm lửa , màu hồng nhàn nhạt từ từ nhuộm lên khuôn mặt nhắn trắng nõn mềm mại của , trong trắng lộ hồng giống như phủ lên tầng phấn, xinh đẹp say lòng người. ~(@_@)~

      Lần này trong lúc lơ đãng bộc lộ dáng vẻ của , cộng thêm mấy phần quyến rũ, ở trong mắt Đằng Cận Tư, hầu kết nhịn được lên xuống hai cái, tâm tình tốt.

      nghe hiểu, nai con oán giận mình, oán giận mình thời gian dài tìm , sợ mình cần nữa, giọng mềm mại thêm chút mùi vị uất ức của , êm ái phất qua nội tâm , lập tức hoàn tan lòng của .

      Lần đầu, “Đầu hàng” bởi rồi, chuyện qua cho qua, chuyện nằm mơ lần trước cũng muốn truy cứu nữa, chuẩn bị nghe theo đề nghị của Thánh Lê từ, muốn nai con hiểu mình, sau đó – mình.

      “Thời gian trước công việc quá bận rộn, cớ thời gian rảnh rỗi, nghĩ tới muốn cho em tự do trong thời gian, ngờ xảy ra chuyện như vậy.” Đằng Cận Tư bình tĩnh , quả rất bận, nhưng cũng đến nỗi loay hoay có thời gian tìm , chỉ là do tức giận trong lòng và mặt mũi mà thôi.

      Mà bây giờ quyết định bỏ qua chuyện cũ, nhưng mà, nếu dám nằm mơ gọi tên Diệp Thành Huân lần nữa, hung hăng trừng phạt ! Để cho vĩnh viễn chỉ nhớ kỹ mình !

      “Có ?” Dường như Lương Chân Chân thể tin được lời của , ngẩng đầu kinh ngạc nhìn , bên lông mi dài còn dính vài giọt nước mắt óng ánh trong suốt, hơi nháy mắt, liền chảy xuôi theo gương mặt xuống.

      .” Giọng trầm thấp của Đằng Cận Tư giống như từ trường khổng lồ, khuếch tán ra làn sóng điện mãnh liệt, hấp dẫn say lòng người, lòng ngón tay nhàng vuốt ve ánh mắt khóc đến hơi sưng đỏ của , môi chậm rãi đến gần, lành lạnh hôn lên, nước mắt hơi nóng, mặn mặn, cứ như vậy dọc theo khóe miệng của chảy vào trong cổ họng.

      Dịu dàng khẽ mở cánh môi, “Ngoan, đừng khóc.”

      Ai ngờ, Lương Chân Chân há miệng gào khóc lên, trong lòng uất ức, xấu hổ, khó chịu, tức giận bộc phát lần nữa…

      Tại sao lại như vậy? Ác ma thúi! Khốn khiếp khốn khiếp! Người xấu! Sao chào hỏi mình tiếng, tiếng nào liền bỏ mình, sau đó quay đầu lại lại cho biết là bởi vì công việc quá bận rộn mà quên mất mình, còn muốn cho mình tự do thời gian, huhu… Sao lại ức hiếp người khác như vậy.

      Lần này, Đằng Cận Tư có chút biết làm sao, êm đẹp, nai con lại khóc cái gì? Nếu khóc nữa, ánh mắt của cũng sắp sưng thành quả đào lớn, khó coi chết được!

      Dứt khoát dùng biện pháp đơn giản nhất để chặn lại cái miệng nhắn “Ríu rít oa oa” của , tháng gặp, tháng được ôm , tháng , đúng là nhớ nhung, dán lên đôi môi mềm mại của , nhàng ma sát, cảm giác ẩm ướt này làm cho vô luận như thế nào cũng nếm đủ, tăng thêm sức lực, hút, cắn, gặm, mút, cảm giác chân như vậy mới làm cho cảm thấy trong lòng an ổn.

      cái tay vững vàng ôm chặt chiếc eo thon của , như muốn khảm vào trong ngực mình; cái tay nâng cái ót của , để cho chịu đựng nụ hôn vừa cuồng dã như lửa nóng lại dịu dàng như nước ấm của .

      “Umh…” Lương Chân Chân tuân theo giùng giằng, sắp tắc thở, hoàn toàn khó thở, lỗ mũi khụt khịt, miệng còn bị ngăn lại, chẳng những cho khí, còn hút hết dưỡng khí của , đáng ghét!
      Last edited: 9/5/15
      Aries293dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :