1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 128 : Mượn rượu giải sầu
      Editor : ChiMy

      "À. . . . . . Chuyện tình cảm cần phải do hai bên tình nguyện, chỉ bên có cảm giác đủ." Quan Hạo Lê suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ được câu giải thích hợp lí.

      Đằng Cận Tư hiểu, ý của Lê tử là nai con thích . Cũng đúng, nai con thích người đàn ông tên Diệp Thành Huân kia, có điều người đó bị điều tới Argentina, tóm lại, mình tuyệt đối cho phép bọn họ gặp mặt lại!

      Diệt trừ mọi hậu hoạn, về sau người đàn ông bên cạnh nai con chỉ có thể là , tất cả những người khác đều đứng sang bên!

      Buồn buồn rót cho mình ly rượu, uống hơi hết sạch, trong cổ họng nóng hừng hực, sặc đến khó chịu, dường như suy nghĩ trong đầu óc tỉnh táo hơn, nhưng trong lòng lại có loại phiền não nên lời, có cách nào ra, chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

      Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần nhìn uống đến say như vậy, cùng liếc mắt nhìn nhau cái, chẳng lẽ mới vừa rồi kích thích đến A Tư ( cậu chủ ) rồi?

      Ông trời phù hộ, chuyện này thể kết thúc được, phải hướng tới phương diện phát triển tốt mới được.

      ******

      lúc đó trong phòng bao đối diện ba người bọn , vài người nam nữ thường ngồi uống rượu xem biểu diễn, mà trong đó có hai nữ chính là Thẩm Quân Nhã và Phương Y Nhu.

      Từ lúc Đằng Cận Tư tiến vào hai liền thấy được, nếu phải Thẩm Quân Nhã ngăn lại, Phương Y Nhu sớm xông tới.

      "Quân Nhã, sao cậu ngăn tớ lại? Đây chính là cơ hội khó được, lần trước đến được bữa tiệc kia, tiện nghi cho con tiện nhân kia, cơn giận của tớ vẫn còn chưa tan hết!" Phương Y Nhu tức giận .

      "Cậu tức giận có ích gì ? Tính tình của Đằng thiếu gia phải cậu biết, xông lên như vậy có kết quả gì, chừng ta ngay cả nhìn cũng thèm nhìn cậu

      cái, lúc đó cậu bị mọi người chế giễu.” Thẩm Quân Nhã an ủi bạn tốt.

      “Nhưng tớ cam lòng! Tớ ta nhiều năm, tại sao có thể bị người phụ nữ khác chiếm được!” Trong mắt Phương Y Nhu bắn ra ánh sáng ác độc, móng tay đâm sâu vào trong ghế sofa.

      Thẩm Quân Nhã vuốt ve tay của bạn tốt, nhếch miệng lên thành nụ cười ác độc: “Nếu Đằng thiếu gia là tòa pháo đài khó công kích, vậy chúng ta liền xuống tay với người phụ nữ bên cạnh ta, mặc dù lần trước nhìn thấy mặt của ta, nhưng ít nhất biết có người như thế, chỉ cần chúng ta có lòng tìm hiểu, nhất định điều tra được.”

      Tròng mắt Phương Y Nhu đảo qua đảo lại, trở tay nắm lấy tay chị em tốt, “ sai, Phương Y Nhu tớ thề nhất định tìm ra ả đàn bà họ Lương kia là ai! Chắc chắn có nhược điểm rơi vào tay tớ, lúc đó tớ làm cho ta khóc ra nước mắt!”

      “Đúng vậy! Có lúc nhìn nhận mọi chuyện phải thay đổi góc độ suy nghĩ.” Thẩm Quân Nhã ưu nhã nhấp miếng rượu, trong mắt thoáng qua tia hung ác.

      “Chuyện của cậu có tiến triển ? Cái tên thị trưởng Quý kia vẫn vững vàng như bàn thạch, thờ ơ với mỹ nhân kế của cậu sao? phải phương diện kia của ta có vấn đề chứ? Cậu dường như khỏa thân, ta vẫn thờ ơ, tôi hoài nghi ta được.” Phương Y Nhu đốt điếu thuốc “Pằng”, hít hơi sâu, trong mắt lên khinh miệt.

      Thẩm Quân Nhã gì, suy nghĩ đến mấy giờ trước:

      cố ý bảo đầu bếp nấu canh bổ bỏ vào trong hộp giữ ấm, sau đó tới cao ốc Phủ Thị Chính bày tỏ tấm lòng, mặc dù luôn luôn khinh thường làm những chuyện như vậy, nhưng vì muốn nhanh chóng bắt Quý Phạm Tây lại, sẵn sàng trả bất cứ giá nào!

      Bởi vì tới nơi này tìm Quý Phạm Tây mấy lần, ngược lại rất dễ vào trong lòng mọi người cũng thầm suy đoán là bạn của thị trưởng Quý, ngăn cản vào tìm.

      Khi đến phòng làm việc của Quý Phạm Tây, thế nhưng lại vùi đầu vào công việc căn bản để ý tới mình, tức giận có điều lại múc chén canh bưng cho , nhưng những cảm kích còn mình về sau cần làm những chuyện như vậy.

      giận đến tay run run, cố ý đổ canh nóng vào đùi của mình, sau đó gào thét như giết heo, la hét chân của mình bị bỏng.

      Quý Phạm Tây cảm thấy nhức đầu nhưng lúc này thể trách móc, chỉ đành phải mang đến phòng nghỉ riêng của mình.

      Phạm Tây, chân của em có phải bị bỏng hay , đau quá…” Thẩm Quân Nhã giả vờ, ra chân chỉ dính vài giọt canh, hơn nữa canh kia sau khi mang từ nhà tới đây, căn bản còn nóng như lúc mới nấu, đến nỗi bị bỏng.

      biết, bôi kem đánh răng lên là tốt thôi.” Quý Phạm Tây rất bất đắc dĩ, lại phải kẻ ngốc, lại nhìn ra tính nghiêm trọng của vụ “phỏng” này.

      “Kem đánh răng sao được chứ! Phải đến bệnh viện , Phạm Tây, chân người ta luôn được bảo dưỡng rất tốt.” Thẩm Quân Nhã rất biết giả bộ đáng thương.

      Mắt thấy sắc mặt của Quý Phạm Tây càng ngày càng mất kiên nhẫn, liền nghe lời bôi chút kem đánh răng, bôi xong sau lại đòi tắm, cả người nhớp nhúa thoải mái.

      Quý Phạm Tây lười phản ứng với , đóng cửa lại ra ngoài, mặc cho mình ở bên trong, trong lòng suy nghĩ lần sau phải ràng với thư ký, nếu như tới, nhất định cho phép vào!

      Càng làm cho bực mình là sau khi tắm xong, Thẩm Quân Nhã lại mặc áo sơ mi trắng của ra, rất ràng bên trong hề mặc thêm gì khác, còn quyến rũ tới bên cạnh cố ý quyến rũ .

      “Xin tự trọng! Có mấy lời tôi muốn ra!” Giọng Quý Phạm Tây tràn ngập ý cảnh cáo.

      …….

      Sau đó tức giận liền gọi điện thoại cho Phương Y Nhu mới trở về nước, hai người hẹn đến quán bar “Tả Ngạn Mị Chuyển” gặp mặt, thuận tiện bàn kế hoạch đối phó đàn ông.

      Nhớ tới đoạn sỉ nhục này, trong lòng Thẩm Quân Nhã liền tức giận, ngón tay bấu chặt vào ly rượu, chỉ hận thể bóp vỡ nó, cắn răng nghiến lợi : “Tớ buông tha, chỉ cần là tớ muốn, chưa bao giờ có được!”

      hay! Cạn chén! Hai chúng ta hổ là chị em tốt, đúng là đồng bệnh tương liên mà!”

      “Con mồi có, xác định sau này nên hành động như thế nào, hai ta ai cũng được rơi ở phía sau!”

      “Yên tâm, ngày mai tớ bắt đầu bắt tay chân điều tra xem con tiện nhân họ Lương kia rốt cuộc là ai, tớ khiến ả ta hối hận!” Trong mắt Phương Y Nhu càng lúc càng ác độc.

      Hai người phụ nữ bên này bàn bạc kế hoạch độc ác, mà ba người bên kia hay biết gì, chỉ lo uống rượu trò chuyện, tuyên bố say về.
      Last edited: 11/3/15
      Aries293 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 129: Nai con đâu? Mang ấy tới đây cho tôi nhanh lên.
      Editor: ChiMy

      "Nai con đâu? Mang ấy tới đây cho tôi nhanh lên!"

      Đằng Cận Tư mở cặp mắt mê say hô, uống rất nhiều, còn tỉnh táo, nhưng trong đầu đều là bóng dáng nhắn yếu ớt của , rất muốn gặp , thương .

      Khuôn mặt của Nam Cung Thần chảy đầy vạch đen, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ uống say, đúng là khác biệt quá lớn với tỉnh táo sáng suốt, khí phách lạnh lùng thường ngày, hoàn toàn giống như biến thành người khác, làm cho khó có thể tin.

      Quan Hạo Lê cũng thế, hôm nay đúng là ngày tốt, may mắn nhìn thấy mặt bình thường của A Tư, lời to rồi, có thể bắt được thóp của ta rồi. (⊙o⊙)

      "A Tư, chúng ta về nhà thôi, nai con ở nhà chờ đấy." nhấc bạn tốt say như chết lên, ánh mắt ý bảo Nam Cung Thần mau tới giúp tay.

      Hai người bọn họ là cú đêm điển hình, thường thích vui vẻ dưới bóng đêm mê tình, ngày ngày uống rượu sớm luyện thành bản lãnh " ngàn chén say ", cho dù tạm thời uống say, lát sau liền tỉnh táo.

      Mà Đằng Cận Tư giống vậy, mặc dù ta cũng là người thích rượu, có cả trang viên rượu vang ở vùng Toscane nước Ý, trong hầm rượu tư nhân có nhiều loại rượu quý nổi tiếng toàn thế giới.

      Nhưng lúc uống rượu luôn biết chừng mực, uống mình hoặc uống với đám bạn, say giống như tối nay vậy, cố tình còn uống loại rượi Whisky mạnh nhất, liên tiếp uống vào mấy ly lớn, có mấy người có thể chịu được.

      "Về nhà? Nai con ở nhà chờ tôi sao?" Đằng Cận Tư có chút hồ đồ, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên để mình uống say, chỉ cảm thấy trong cơ thể nóng hừng hực, khó chịu làm muốn nôn, rất thoải mái!

      Hơn nữa đầu óc choáng váng, toàn bộ trái đất giống như đong đưa, ngừng xoay qua xoay lại, loại cảm giác tự chủ được này tốt, có cách nào khống chế mình được, thích!

      "Ừ ừ, Đúng vậy." Quan Hạo Lê chỉ đành phải nhàng an ủi, lúc này A Tư giống như đứa , suy nghĩ đáng làm cho người khác chỉ muốn đánh trận, ôi. . . . . . đương nhiên dám, nếu sau khi người này tỉnh táo chỉnh chết , đoán chừng đến lúc đó bị bán vẫn còn phải thay ta kiếm tiền.

      Mặc dù EQ của A Tư là số lẻ, nhưng chỉ số thông minh lại quá cao, làm cho người khác theo kịp, ngoan độc, ai hơn được ta.

      Nam Cung Thần cảm giác đáng giá, có thể trước khi đến Ngũ Đài Sơn nhìn thấy mặt như thế của cậu chủ, sao mà may mắn quá! O(∩_∩)O

      Hai người vừa dìu lấy Đằng Cận Tư ra ngoài cửa, lại bị người phụ nữ đột nhiên lao ra ngăn cản.

      Cái người phụ nữ táng tận lương tâm này chính là Phương Y Nhu, thấy Đằng Cận Tư uống say, khỏi nổi lên tâm tư đứng đắn, nghĩ tới việc giả bộ đáng thương tranh thủ đồng tình.

      "Đây phải là Đằng thiếu gia sao? ấy sao vậy?" Cố ý làm bộ như hiểu.

      Quan Hạo Lê lạnh lùng liếc mắt nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang này cái, dường như gặp qua ở đâu rồi? Đối với câu hỏi của ta, chỉ có tặng 19 chữ: mù sao? Có mắt dùng để làm gì vậy, phải chỉ dùng để trang trí thôi chứ!

      Đối với người ngu ngốc, lưu tình chút nào, càng có hứng thú quan tâm tới.

      Dĩ nhiên Nam Cung Thần biết , nhớ ngày đó mình còn bị ma quỷ ám ảnh sắp xếp ta làm ấm giường cho cậu chủ, khụ. . . . . . Cũng phải là do thấy tiền sáng mắt, mà là cậu chủ bảo tìm phụ nữ, muốn chứng minh phải Lương tiểu thư thể, thí nghiệm chứng minh quả như thế, mặc dù ta còn tới tìm mình rất nhiều lần, đều bị đuổi .

      Cứ cho là chuyện này qua, ngờ tới Phương Y Nhu lại cố chấp như vậy, tối nay lại tìm tới nữa.

      Phương Y Nhu từ trong mắt của Quan Hạo Lê nhìn ra khinh thường, liền chuyển ánh mắt đến người Nam Cung Thần, cố ý làm bộ như yếu đuối đáng thương mà : "Chắc hẳn Nam Cung Tiên Sinh biết, tôi đối với Đằng thiếu gia mảnh chân tình, cả ngày lẫn đêm trong đầu đều nghĩ đến ấy, ấy tôi sống nổi, cầu xin các cho tôi cơ hội được ? Tối nay để tôi chăm sóc ấy?"

      vừa vừa nháy mắt với Nam Cung Thần, hi vọng ta có thể giúp mình ít lời có ích, tranh thủ cơ hội ngàn năm khó gặp này.

      "Trời ơi! Phụ nữ mơ ước đến sắc đẹp của A Tư chúng tôi đều xếp hàng dài đến Vạn Lý Trường Thành rồi, tính là cái gì? Cả ngày lẫn đêm đều nhớ ta, ra thấy xấu hổ sao! dối cũng nhìn lại bản thân, là buồn cười!"

      Quan Hạo Lê càng nhìn càng thấy quen mặt, cho đến khi nhìn thấy ngừng nháy mắt với Nam Cung Thần, lúc này mới nhớ tới ta chính là đẹp hạng sang trong giới quyền quý tiếng tăm lừng lẫy!

      Thay đàn ông tựa như thay quần áo, còn nào là mảnh chân tình với A Tư! Ông khinh!

      ". . . . . ." Phương Y Nhu giận đến cả khuôn mặt cũng vặn vẹo, biết người này, phải là bác sĩ tư nhân bên cạnh Đằng thiếu gia sao? Nhưng mà cũng chỉ là con chó mà thôi! Vượt qua cái gì vượt qua! Còn tự xưng Quan thiếu? Đúng là chuyện cười! có xuất thân tự mà đội mũ lớn lên đầu mình!

      Trong lòng Đằng Cận Tư lẩm bẩm: về nhà, về nhà gặp nai con. . . . . .

      đến nữa đường bỗng nhiên dừng lại, còn xuất người biết từ đâu ra ngăn ở trước mặt líu ríu chuyện ngừng, nhảm vờ lờ...! khỏi tức giận : "Cút ngay! Đừng cản tôi về nhà. . . . . ."

      Phương Y Nhu có chút tức giận! Cả người
      cũng run rẩy, mới vừa rồi Quân Nhã khuyên đừng tới đây tự tìm mất mặt, bây giờ tất cả tinh lực nên đặt ở ả đàn bà họ Lương kia.

      Nhưng còn chưa cam tâm, nghĩ tới thử vận khí chút cũng tốt, dù sao có thể bắt gặp Đằng thiếu uống say là rất hiếm, ngộ nhỡ hai người bên cạnh này nhất thời hồ đồ đồng ý với , đây chẳng phải là trời cao-chuyện tốt?

      Vậy mà, trời rơi miến thịt nào xuống.

      “ Chó khôn cản đường, hơn nửa đêm, mau tránh sang bên!” Quan Hạo Lê độc miệng bởi vì là phụ nữ mà lưu tình.

      “ Đừng tưởng rằng là con chim tốt gì! có xuất thân cũng đừng tự đội mũ cao lên đầu mình làm chuyện cười cho mọi người!” Phương Y Nhu tức giận mắng.

      Quan Hạo Lê giận quá hóa cười, khóe môi nâng lên nụ cười lạnh lẽo khác thường, làm cho Phương Y Nhu bị nhìn đến sợ hãi, cuối cùng chạy trối chết.

      là ả đàn bà ngu xuẩn! Xách giày cho tôi cũng xứng!” lạnh lùng khạc ra mấy chữ, giờ phút này còn thấy được phong lưu phóng khoáng thường ngày của , lại có loại ác độc ra được.

      Đề cập xuất thân với ? Cái loại đàn bà này cũng xứng sao? biết tự lượng sức mình!

      “ Cần gì chấp nhật với ta, hạ thấp nhân phẩm của mình, thôi.” Nam Cung Thần an ủi bạn tốt.

      Hai người liền đỡ Đằng Cận Tư say như chết ra ngoài, tìm được chiếc Land Rover màu đen ở xa, khiến hai người mất bao nhiêu hơi sức mới đưa ta về được xe, hai người mệt mỏi thở hồng hộc, đồng thời liếc nhau cái: xem ra sau này vẫn nên ngày ngày tập thể dục, bằng thể lực càng ngày càng kém.

      xe, hai người bọn họ thương lượng đưa người nào đó ngủ say như chết đâu mới thỏa đáng.

      “ Tôi thấy, vẫn nên đưa về biệt thự Lan Đình uyển .” Quan Hạo Lê từ từ mở miệng.

      “ Có điều? CHỉ sợ Lương tiểu thư ngủ rồi? Hơn nữa ấy ngã bệnh cần người chăm sóc, nào có sức lực chăm sóc cậu chủ ngủ say như chết?” Nam Cung Thần kinh ngạc hỏi.

      Quan Hạo Lê nhìn như kẻ ngốc, “ Tôi sao chỉ số tình trường của cậu cũng bị giảm xuống? Vào thời điểm này lại càng nên để cho bọn họ ở chung, cậu phải biết, giờ phút này A Tư rất yếu ớt, cũng là lúc ta chân nhất, tháo xuống vẻ ngoài bá đạo lạnh lùng trong ngày thường, chỉ còn lại dịu dàng như nước, ta cũng khát vọng được chỉ là tại ta biểu ra mà thôi, nhẫn trở thành tính cách của ta.”

      “ Cậu suy nghĩ chút xem, nếu để Lương Chân Chân nhìn thấy ta lúc này, có cảm giác gì? Hơn nữa ấy mới vừa được A Tư hết lòng chăm sóc, cho dù vui, cũng có ghét ta. Khi ấy nhìn thấy A Tư yếu ớt như vậy nhất định kích thích thiên tính của người mẹ trong lòng ấy, phải biết đây là tính chung mỗi người đàn bà, thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng rất tốt. Dù sao hai người cũng ở chung thời gian rất dài rồi, phải là có tình cảm, chỉ là giấu quá kĩ, tại, chỉ cần cái cơ hội như vậy để giúp hai người họ bộc lộ tình cảm ra, cơ hội ngàn năm có cậu có hiểu ?”

      Nam Cung Thần suy nghĩ chút, Lê tử quả rất có đạo lý, đúng là hoàn toàn xứng đáng là Thánh , hiểu tình nam nữ như vậy, ngay sau đó : “ Ừ, rất đúng, nhưng ngộ nhỡ Lương tiểu thư ngủ thiếp làm sao? Hai người đều tỉnh táo muốn thế nào mới có thể thành chuyện?”

      “ Ngủ thiếp chúng ta liền tìm cách để ấy tỉnh lại, cơ hội là do người tạo ra, cậu có thể thông minh giùm tôi chút hay ! Chuyện lớn cả đời của A Tư đều đặt ở người hai chúng ta, làm xong chừng A Tư vui mừng, liền bắt cậu tới Ngũ Đài Sơn nữa, mọi chuyện đều có khả năng.” Quan Hạo Lê bộ dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      “ À…Được rồi.” Nam Cung Thần cũng cảm thấy đây là biện pháp khả thi.

      **********

      Trước cửa biệt thự Lan Đình uyển, Nam Cung Thần dừng xe xong, liền xuống xe giúp Quan Hạo Lê dìu người nào đó say như chết vào trong nhà, hai người lặng yên tiếng động lên thẳng tới lầu hai, mệt mỏi thiếu chút nữa tắt hơi, người uống rượu say đúng là phả nặng bình thường! Hơn nữa A Tư còn là người luyện võ, cả người đều là bắp thịt cường tráng, làm cho hai người lâu rèn luyện làm sao chịu nổi đay!

      Lương Chân Chân ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng “Bùm”, sợ đến bưng tirng, tiếng gì vậy? Hơn nửa đêm sao có thể có đồ vật vô duyên vô cớ rơi xuống đất, sau đó nghe được có tiếng bước chân vang lên. Dường như chỉ người…..
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      Aries293 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 130: Nai con, chỉ muốn em
      Editor: ChiMy

      Chẳng lẽ là ác ma trở lại? Nhưng nghe giống?

      Lương Chân Chân mơ màng lập tức tỉnh táo, ngón tay kiềm chế được nắm chặt chăn? Trong lòng hơi sợ, căn phòng lớn như vậy chỉ có mình đáng sợ lắm rồi, cố tình hơn nửa đêm còn có tiếng động lớn như vậy?

      Chắc phải là cướp chứ? phải là. . . . . .

      trong lúc suy đoán lung tung, đột nhiên nghe được ngoài cửa có thanh vang lên.

      "Má ơi! Nặng chết ! A Tư cần giảm cân!" Quan Hạo Lê bất mãn oán giận , nhưng người nào đó đáp lại chỉ có thanh “o o”.

      "Tôi cũng cảm giác mình khiêng ngọn núi lớn." Nam Cung Thần đau khổ , từ ngày mai trở , phải rèn luyện thân thể, tranh thủ sớm ngày luyện được cơ bụng sáu múi.

      Tiếp theo là thanh mở cửa, trong nháy mắt ba bóng người vào, Lương Chân Chân sợ đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài, khi thấy người đàn ông cúi đầu ở giữa ngập ngừng hỏi " ấy. . . . . . sao vậy?"

      "Chị dâu , A Tư liền giao cho chị, tối nay tâm tình của ấy tốt, uống hơi nhiều." Quan Hạo Lê cười híp mắt .

      Hả. . . . . . ta gọi mình là cái gì? Chị dâu ? Trong nháy mắt mặt của Lương Chân Chân ửng đỏ, há miệng biết gì, tâm tình của ác ma tốt? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi? mọn, mình cũng có tức giận, tức cái gì!

      Hơn nữa mặt bác sĩ Quan kia vẫn nhìn mình cười? mặt dính thứ gì sao?

      lúc suy nghĩ, Đằng Cận Tư bị hai bạn xấu trực tiếp ném lên giường, trong miệng bất mãn lầu bầu mấy câu rồi ngủ say .

      Lương Chân Chân cảm thấy bên cạnh giường mình nhanh chóng lõm xuống, chưa kịp mở miệng nghe thấy Quan Hạo Lê thở hổn hển oán giận , "Mệt chết được! Ngày khác nhất định phải tìm A Tư bồi thường phí tổn thất, xương cũng sắp gãy rồi!"

      Phốc! Phí tổn thất? Lương Chân Chân bị chọc cho bật cười hì hì.

      Quan Hạo Lê thấy cười, liền nhịn được trêu ghẹo : "Chị dâu , hết bệnh rồi sao, bây giờ đỡ hơn nhiều chưa?"

      "Ừ, cám ơn ." Lương Chân Chân biết là bác sĩ của ác ma, cũng chưa từng làm gì mình, chuyện cũng rất hài hước.

      Quan Hạo Lê ngáp cái, "Cám ơn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là làm việc của bác sĩ nên làm thôi, người cực khổ nhất chính là A Tư, phần lớn chuyện đều là do ta làm, nếu phải ta hết lòng lau cơ thể để giảm nhiệt, sao có thể hạ sốt nhanh như vậy được?"

      Cái gì? Lau người giảm nhiệt? Vốn gò má của Lương Chân Chân đỏ bừng nay còn đỏ hơn nữa, so với phấn còn làm say lòng người, hơn nữa còn ở trước mặt hai người đàn ông, có loại lúng túng nên lời.

      Nam Cung Thần cũng ở bên giúp, "Lương tiểu thư, hôm nay cậu chủ chịu uất ức, cho nên mới uống rượu say, ôi. . . . . ."

      Những lời này đối với Lương Chân Chân mà giống như sấm sét đánh vào trong đầu "Ong ong", hoàn toàn có biện pháp tưởng tượng ra ***. Trai bao ác ma bị uất ức là cái gì?

      chịu uất ức, có liên quan đến mình sao? Chẳng lẽ là do mình làm cho ta chịu uất ức sao? ràng ngược lại có.

      Càng làm cho buồn bực là ánh mắt hai người này nhìn mình giống như : cần suy nghĩ nữa, chính là gây ra.

      Oan uổng chết mất thôi! ràng còn uất ức hơn ác ma!

      Mắt thấy mục đích xong, Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần liền rút lui, để lại mình và Đằng Cận Tư say ở lại.

      Lương Chân Chân cầm điện thoại di động lên nhìn giờ, cũng sắp bốn giờ sáng rồi! hận thể đạp người đàn ông nằm "Khò khè khò khè" giường phát xuống dưới đất!

      Cả người đầy mùi rượu, nồng đến cũng muốn nôn, hơn nữa quần áo và giày còn chưa cởi ra, bẩn quá!

      có chút chán ghét nhích người tránh xa ra, nhưng phát mặc kệ tới đâu cũng ngăn cản được mùi rượu xâm lấn, khỏi quay đầu tức giận nhìn chằm chằm, lại phát người nào đó nhắm mắt ngủ yên giấc, làm cho tức giận mà có nơi trút ra.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngủ, lúc ngủ say, khí phách lạnh lùng thường ngày cũng ngoan ngoãn thu hẹp lại, bờ môi cong lên thành đường cong hài lòng, giống như chìm đắm trong giấc mộng đẹp.

      Lương Chân Chân kinh ngạc phát , lông mi của vừa dài lại vừa cong giống như con , theo hô hấp đều đặn của , lông mi đen nhánh như cánh bướm có chút run run, nhìn chút. . . . . . cũng có chút mất hồn rồi, chờ sau khi ý thức được cảm giác của mình, sợ đến cuống quít quay đầu, lòng bàn tay khẽ vuốt ngực, bị gì đây?

      Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu vừa rồi Quan Hạo Lê "Cám ơn tôi làm cái gì? Tôi chỉ là làm việc của bác sĩ nên làm thôi, người cực khổ nhất chính là A Tư, phần lớn chuyện đều là do ta làm, nếu phải hết lòng lau cơ thể để giảm nhiệt, sao có thể hạ sốt nhanh như vậy được?"

      Trong long ngực"Thình thịch", nhất định là bị bỏ bùa rồi.

      Ngồi ở đằng kia suy nghĩ hồi lâu, vẫn là đứng dậy, từ từ tới ngồi xổm xuống bên cạnh Đằng Cận Tư, cởi giày của ra, sau đó đến tất thối, đợi đến khi cởi quần chỉ hơi do dự chút, thở dài tiếng, thôi, cũng phải là chưa từng thấy qua.

      phát sốt giúp mình lau người, mặc dù nhớ ràng lắm, nhưng trong mơ hồ vẫn còn có chút ấn tượng, hơn nữa giờ phút này say thành ra như vậy, cần phải kiểu cách nữa.

      Ngón tay mới vừa đặt ở phía dây lưng của liền bị đè xuống, sợ đến nổi hai má đỏ rực, trong lòng lo lắng yên, tim đập “ thình thịch ”, ngộ nhỡ tỉnh cho rằng mình muốn làm gì vậy chết rồi!

      Có điều chỉ nằm mơ câu, "Nai con, chỉ muốn em."

      Trời ạ! Hù chết người, còn tưởng rằng ác ma đột nhiên tỉnh lại, ra chỉ là mớ, nhưng sao lại gọi ? Còn lời kì quái như vậy, thiệt là.

      "Buông ra..., tôi giúp cởi quần áo bẩn ra." thử tránh thoát bàn tay cầm chặt tay mình của , lại phát sức của người này mạnh, chỉ đành phải giọng kháng nghị .

      ". . . . . . Chỉ có nai con của tôi mới được. . . . . ." Đằng Cận Tư tuy mơ hồ, nhưng trong lòng có chấp niệm: đó chính là phải nai con thể, nhất là dây lưng quần của đàn ông, đó là nơi có thể tùy tiện cỡi ra sao? Tuyệt đối được!

      Lương Chân Chân nghe vô ý thức mớ, trong lòng có loại cảm giác là lạ, ý của là. . . . . . Dây lưng chỉ có mình mới được cởi ra sao?

      kinh ngạc nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt nằm ngủ, giờ phút này giống như đứa trẻ to xác, sắc bén và lạnh lùng thường ngày, nhất là bộ dáng mớ, làm cho người khác cảm thấy rất đáng .

      Đây là ác ma biết sao? phải là em trai sinh đôi của chứ? (⊙o⊙)

      "Tôi chính là nai con. . . . . ." thấy thoát được bàn tay nắm chặt tay mình của , chỉ đành phải lên tiếng cho biết.

      "Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư nỉ non mấy tiếng, liền chậm rãi buông lỏng tay ra, tiếp tục ngủ.

      " ngủ , được quậy tôi nữa." Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt liếc người nào đó ngủ, tiếp tục chiến đấu với dây lưng quần của , dùng hết sức của chín trâu hai hổ mới cởi nó ra được, cởi hết liền cầm chăn đắp cho cơ thể chỉ còn mặc mỗi quần lót của , dám nhìn cái chỗ mắc cỡ đó.

      Về phần quần áo, đáng lẽ nên cởi ra, để cho ở dơ đêm ! Mệt chết , trách được bác sĩ Quan và trai bao oán trách giống như ngọn núi lớn, quả nhiên phải giả, nếu phải là vì chuyện lúc nãy, mới lười phí hơi sức!

      Ngã cơ thể xuống giường, vẫn là ngủ thoải mái nhất, thèm quan tâm ta nữa, để ngày mai sau khi ta tỉnh rượu tự mình tắm rửa, cả người mềm nhũn còn chút hơi sức nào.

      Nằm ở giường, suy nghĩ rất nhiều, cảm giác gần đây xảy ra ít chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, làm cho phân giả, chẳng lẽ. . . . . . Ác ma thích ?

      Đúng là thụ sủng nhược kinh(*), nên vui mừng hay khổ não đây?

      (*)thụ sủng nhược kinh : được sủng ái thương mà lo sợ

      Nghe tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh, trong lòng đếm từng con cừu , " con cừu con, hai con cừu , ba con cừu con. . . . .

      Đếm tới 99, vẫn chưa ngủ được, mở to hai mắt nhìn trần nhà thở dài, đều do ác mơ làm hại suy nghĩ lung tung, đêm dài đằng đẵng, người ta ngủ ngon lành say sưa, nhưng "bệnh nhân" như đây, vốn là cơ thể suy yếu, còn bị giày vò đến trễ như vậy, mất ngủ.

      " con ác ma, hai con ác ma, ba con ác ma..."

      **********

      Vào buổi sáng khi những tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào bên trong phòng, Lương Chân Chân xoa xoa hai mắt buồn ngủ ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi nhức, nhưng dù thoải mái cũng phải rời giường, nếu tiếp xúc dưới ánh mặt trời chắc nổi mốc, hơn nữa còn phải đến trường học, mấy bữa nay, học bữa được bữa .

      Quay đầu liếc nhìn người đàn ông nào đó "phì phò", heo... Ngủ ngon như vậy, liền vén chăn lên vào phòng tắm, nhìn hai con mắt gấu mèo đen thui của mình O.O, thở dài tiếng: cảm giác thao thức khó chịu.

      Sau khi đánh răng rửa mặt xong, người nào đó còn ngủ, vội vàng mặc quần áo tử tế, lách người.

      xuống lầu dưới vừa đúng nhìn thấy Hạ Đông ngồi tưới bồn hoa trong phòng, suy nghĩ có nên chào hỏi hay , người ta mở miệng trước, "Lương tiểu thư khỏe hơn chút nào chưa? Bữa sáng chuẩn bị xong, ăn xong rồi mới đến trường."

      Cái gọi là thịnh tình khó chối chính là đạo lí này, hơn nữa cũng quả đói bụng.

      "Ừ, cám ơn dì Hạ Đông." lễ phép cười cười.

      "Lương tiểu thư khách khí, đây là việc tôi phải làm, sau khi ăn điểm tâm xong, Lương tiểu thư phải uống thuốc tôi chuẩn bị cho , đến lúc đó nhớ mang theo là được." Hạ Đông làm việc luôn luôn tỉ mỉ, điều này thực khiến Lương Chân Chân rất cảm động.

      Bữa ăn sáng của người có tiền vô cùng phòng phú, ngay cả cháo cũng nấu đến vài loại, đừng tới vài đĩa thức ăn khai vị, có điều phát , bàn đầy thức ăn này đều rất , nhìn thấy há cảo và bánh bao hấp, bún gạo... món ăn dầu mỡ nào.

      Dường như Hạ Đông nhìn thấu suy nghĩ trong lòng , "Lương tiểu thư bị sốt còn chưa khỏe, nên ăn những món ăn , tốt cho dạ dày."

      "À... Đúng vậy." Khóe môi của Lương Chân Chân co quắp, cười đến cực kì mất tự nhiên, thích ăn những món này..., nhưng Hạ Đông cũng là có ý tốt.

      Sau khi ăn điểm tâm xong, nhận lấy viên thuốc Hạ Đông đưa tới, liền bỏ vào miệng rồi uống nước.

      Lúc đứng dậy chuẩn bị rời , đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì, "À, thiếu gia của dì vẫn còn ngủ ở lầu, tối hôm qua ấy uống hơi nhiều, dì bảo phòng bếp chuẩn bị chút canh giải rượu và... thức ăn, chờ sau khi ấy tỉnh lại có thể ăn."

      Khóe miệng Hạ Đông nhàng cong lên, xem ra trải qua tối hôm qua, quan hệ của thiếu gia và Lương tiểu thư hòa hoãn ít, biết quan tâm lẫn nhau rồi, là chuyện tốt.

      "Lương tiểu thư yên tâm, tôi dặn dò."

      "Ặc, tôi đây." Lương Chân Chân mất tự nhiên sờ sờ lỗ mũi cái, lời vừa rất kì quái sao? Tại sao Hạ Đông lại cười quái dị thế kia, giống như mình... Vốn hẳn nên làm như vậy?

      là càng ngày càng khó hiểu, lúc vừa mới bước ra khỏi cửa bị Hạ Đông gọi lại.

      "Buổi tối, Lương tiểu thư mấy giờ trở về? Tôi dặn dò phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối."

      ra , bà có mục đích khác, hỏi thời gian Lương Chân Chân trở về, sau đó chuẩn bị sắp xếp cho và lão phu nhân gặp mặt, phải hoàn thành kế hoạch mới được.

      "Hả... Buổi tối..." (tôi muốn tới, tới chỗ này phải là dê vào miệng cọp sao?)

      Tuy trong lòng Lương Chân Chân suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn ra miệng, suy nghĩ chút, đoán chừng vẫn phải về, chừng sau khi ác ma tỉnh rượu tìm mình.

      "Chẳng lẽ thiếu gia với Lương tiểu thư sao? Hôm nay còn phải vô thêm bình nước biển, nếu hết sốt nhanh vậy được." Hạ Đông giả bộ rất kinh ngạc .

      "A, vậy sáu giờ tôi về." Lương Chân Chân tan học lúc 4 giờ, 6 giờ mới có thể về tới đây, tới đây vô nước biển miễn phí, cứ có cảm giác rất kì quái.

      Nghe được câu trả lời của , trong lòng Hạ Đông thở phào nhõm, may là có đầy đủ lí do, nếu khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ là bà còn phải nghĩ cách đối phó với thiếu gia mới được.

      Muốn sắp xếp cho lão phu nhân và Lương tiểu thư gặp mặt riêng, có thiếu gia nữa giống nhau.

      Đợi sau khi nghe được tiếng xe rời , bà mới lấy điện thoại di động ra gọi cho Đằng lão phu nhân gọi cú điện thoại, với bà thời gian cụ thể, hai người hàn huyên hồi liền cúp máy.

      Lương Chân Chân ngồi xe ngừng hắt xì, trong lòng thầm nghĩ: lẽ là ai thầm tính kế ?
      Last edited: 20/3/15
      Aries293 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 131: Ác ma đâu đây?
      Editor: ChiMy

      Bởi vì uống thuốc cảm, Lương Chân Chân cho tới trưa vẫn cảm thấy buồn ngủ, sau khi ta học liền trở về túc xá ngủ, ưmh. . . . . . Đều do ác ma, làm hại vừa cảm lại được ngủ ngon, đáng ghét chết !

      "Hắt xì. . . . . ." đếm biết rốt cuộc mình ngáp bao nhiêu cái rồi, ăn no ngủ đủ vẫn còn chưa khỏe hẳn, xem ra quả tối nay mình phải trở về tiêm thuốc.

      Trước giờ học mười phút, Tiết Giai Ny cầm bút chọt chọt , "Sao gần đây cơ thể cậu yếu vậy ? Hay bệnh, lại có tinh thần, có điều. . . . . ."

      Lương Chân Chân bị nhìn chăm chú có chút được tự nhiên, sờ sờ mặt, "Hay bệnh hồi nào. . . . . ." ( thực tế chỉ có lần này, những lần trước đều là do vạn bất đắc dĩ lừa gạt Giai Ny , o(╯□╰)o)

      "Có điều sắc mặt cậu ngược lại hồng hào hơn, có loại sức quyến rũ của phụ nữ, thành thực khai báo , có phải lén lút gặp đàn ông sau lưng mình hay ." Tiết Giai Ny híp mắt nhìn , rất muốn từ mặt nhìn ra gì đó.

      " có. . . . . . Làm sao có thể. . . . . ." Lương Chân Chân ngượng ngùng , bởi vì ở trong lòng có"Quỷ", hơn nữa vốn cũng biết láo, rất dễ dàng liền bộc lộ cảm xúc ở mặt mình.

      "Có ?" Tiết Giai Ny cố ý kéo dài giọng, buông tha bất kỳ cái vẻ mặt nào mặt , ràng chỉ có chút hoài nghi, trong khoảng thời gian trước tới nay, Chân Chân vẫn luôn có cái gì đúng, chuyện gì cũng buồn bực ở trong lòng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra có chuyện ổn.

      Trong lòng Lương Chân Chân thoáng qua suy nghĩ, hay là cho Giai Ny biết, ấy là người bạn tốt nhất của mình, ấy thông cảm với nỗi khổ tâm của bản thân, cười nhạo mình. Lời vừa đến cổ họng tự ti dưới đáy lòng trào lên khiến nghẹn họng lại, ràng rất muốn bày tỏ, rất muốn có người cùng chia sẻ với , cho ý kiến, giúp quyết định. . . . . .

      Chậm rãi cúi đầu, khép mí mắt, lông mi cong lên như cánh bướm có chút rung rung, đôi môi mấp máy, "Giai Ny, nếu như mà mình lừa cậu...cậu có thể tha thứ mình ? Có thể làm bạn với mình nữa ?"

      Lúc câu này, trong lòng run rẩy, ngón tay nắm chặt quần áo, căn bản dám giương mắt nhìn nét mặt của Giai Ny.

      "Vậy phải xem chuyện gì , nếu như cậu dám ở sau lưng mình len lén rời hoặc là làm chuyện hại mình, chắc chắn mình tha thứ cho cậu, mau, tại cho mình biết còn chưa muộn!" Tiết Giai Ny thở phì phò liếc cái, ngốc, cũng biết có chuyện gạt tôi.

      "Mình. . . . . . Mình biết người đàn ông. . . . . ." Giọng như ruồi muỗi của Lương Chân Chân vang lên, suy nghĩ nên như thế nào, vừa vặn lúc này Cát Xuyến từ toilet trở lại, giơ tờ báo trong tay lên hô: "Mau tới đây xem, Đại Tân Văn, bảo đảm làm cho các cậu bất ngờ!"

      Tiết Giai Ny vui mừng nghĩ Chân Chân rốt cuộc cũng chịu mở rộng của lòng rồi, lúc nghe biết người đàn ông ràng rất hưng phấn, nhưng ấy còn chưa bắt đầu ra liền bị Cát Xuyến cắt đứt, là bực mình mà!

      vui trợn mắt nhìn người nào đó cái, "Cậy có thể khiêm tốn chút giùm mình hay , mỗi lần ra sân đều làm rầm vang như vậy."

      "Mình thích, mình vui vẻ, liên quan gì tới cậu? Hừ!" Ngược lại tâm trạng của Cát Xuyến rất là vui, vui vẻ cười , sau đó tùy tiện ngồi xuống bên cạnh ở hai , đưa tờ báo trong tay bày ra trước mặt hai , nhất thời phá hư khí vừa rồi.

      Lương Chân Chân cũng biết là nên cảm thấy may mắn hay là bi thương, mỗi lần chuẩn bị ra bí mật trong lòng đều bị cắt đứt, tìm được cơ hội thích hợp ra rất khó.

      Trong lòng Tiết Giai Ny rất đúng mực, hiểu Chân Chân muốn cho những người khác biết, cho nên chuyện này trước hết để ở trong lòng, đợi lần sau tìm cơ hội tâm với ấy, mới nghe mở đầu sao đủ? còn muốn nghe chuyện ở phía sau đấy.

      "Nhìn cái gì? Loại báo này ngày nào cũng là tin tức giải trí lá cải, có ý nghĩa." nhàn nhạt liếc mắt nhìn gương mặt hào hứng của Cát Xuyến.

      Cát Xuyến lườm cái, ngón tay linh động lật tới trang đầu, chỉ tay vào tấm hình với tiêu đề: Thị trưởng mới nhậm chức của thành phố C Quý Phạm Tây, tuổi trẻ tài cao, quan mới nhậm chức. . . . . .

      "Mở to mắt nhìn ! Còn nhớ thị trưởng đẹp trai này ? Chính là lần chúng ta gặp được ở quán cà phê, ngồi chung cùng con tiện nhân Thẩm Quân Nhã kia." Cát Xuyến hả hê .

      "Dĩ nhiên nhớ, chúng ta còn phải giúp Chân Chân đuổi theo ta, ta vậy mà là thị trưởng mới nhậm chức? là kì lạ!" Tiết Giai Ny khiếp sợ, lúc mới gặp gỡ cảm thấy ta rất ưu tú, chỉ tiếc lại chung với Thẩm Quân Nhã, làm giảm nửa hứng thú của , sau đó mấy người các cũng chỉ tùy tiện giỡn chút, người xa lạ mà thôi, họ tên gì cũng biết, đâu mà theo đuổi?

      Lại ngờ tới chưa bao lâu liền nhìn thấy ta báo, "Biến thân" hoa lệ như thế, là khiến người khác mở rộng tầm mắt.

      Tối hôm trước ở bữa tiệc Lương Chân Chân kinh ngạc qua, cho nên lần này chỉ có thể cố gắng hết sức giả vờ như rất kinh ngạc, trong lòng cũng suy nghĩ: chắc hình của mình và ác ma bị đăng lên đâu? Mặc dù trước khi ác ma có uy hiếp những người đó cho phép lên báo, nhưng lòng người khó đoán, vẫn có chút lo lắng.

      "Sao đây? Xem như đây đúng là tin lớn! tới thị trưởng trẻ tuổi đẹp trai thế này rất hiếm thấy đó! Làm cho mình cũng động lòng." Hai tay Cát Xuyến chống cằm, làm ra bộ dáng hoa si.

      "Thôi ! Bị đàn ông nhà cậu biết, cẩn thận ăn dấm chua." Tiết Giai Ny liếc cái, chuyển sang Lương Chân Chân nhìn chằm chằm tấm ảnh nãy giờ lên tiếng.

      " dời mắt được sao? Nếu như vừa thấy , chị nhất định giúp cưng đưa thư tình đến tòa cao ốc thị chính, bảo đảm khiến thị trưởng Quý rục rịch chộn rộn muốn thấy dung mạo của người đẹp."

      "Phốc! Mình chỉ là cảm thấy ngoài ý muốn mà thôi, Giai Ny cậu cũng đừng tính kế mình." Lương Chân Chân cuống quít che giấu cảm xúc trong mắt mình, lườm cái.

      Cát Xuyến kề sát mặt mình đến trước mặt Lương Chân Chân, "Woa! Chân phi đỏ mặt, mình thấy có hy vọng."

      "Cát gia! Cậu. . . . . . Giáo sư vào rồi." Lương Chân Chân rất cảm kích tiếng chuông vào học kịp lúc vang lên, liền mở sách ra để ý tới hai nữa.

      Tiết Giai Ny như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn bạn tốt vùi đầu nghiêm túc nghe giảng, chẳng lẽ ấy người đàn ông ấy quen là. . . . . . thị trưởng Quý?

      Mặc dù cuộc nháo loạn này giải tán, nhưng dư vẫn còn, vang vọng hồi lâu.

      *****

      Buổi chiều sau khi học xong hai tiết, Lương Chân Chân dọn dẹp bài vở chuẩn bị đến biệt thự Lan Đình uyển, mùa hè ở thành phố C vẫn nóng như thế, đường ra sân trường, trán lấm tấm mồ hôi, mặc dù có đem dù nhưng cũng chẳng thèm dùng.

      Lúc này vẫn còn rất nắng, như chảo lớn bao phủ cả vùng đất, nóng nắng cơn gió nào, bàn tay bé của Lương Chân Chân ngừng quạt, dường như chỉ để làm thỏa mãn lòng.

      Xuống xe buýt còn phải bắt taxi mới có thể đến nhà ác ma, đúng là xa tận chân trời! Nóng chết người! Ác ma thúi còn biết gọi điện thoại cho đấy! Cũng phái xe tới đón . ╭(╯╰)╮

      Mười lăm phút sau, rốt cuộc đến nơi, trời chiều nhuộm thành sắc cam vàng, lộ ra vầng sáng nhàn nhạt.

      Lương Chân Chân lau mồ hôi trán cái, tâm tình khó chịu tới biệt thự sang trọng kia, làn váy màu trắng theo bước của mà nâng lên thành đường cong, mềm mại phất qua bắp chân trắng nõn của .

      Làm cho cảm thấy kì lạ là vào nhà nhìn thấy Hạ Đông, cũng nhìn thấy Quan Hạo Lê, khỏi với người giúp việc bên cạnh, "Dì Hạ Đông đâu? Bác sĩ Quan còn chưa tới sao?"

      "Bác sĩ Quan vừa gọi điện thoại tới, phải tiếng sau mới đến đây, hay là Lương tiểu thư ra sau vườn nghỉ mát , quản gia Hạ Đông ở đó."

      "À. . . . . . Vậy thiếu gia của các đâu?" nhịn được hỏi.

      "Buổi trưa sau khi thiếu gia rời giường rồi, tình huống cụ thể tôi cũng ."

      Lương Chân Chân ngẩn người, chỉ đơn giản như vậy? khỏi hỏi câu nữa, " gì sao?"

      " có." Nữ giúp việc lắc đầu cái.

      (⊙o⊙). . .

      Được rồi, ngồi ở phòng khách này cũng nhàm chán, hay là ra sau vườn dạo chút, bên cạnh vườn hoa có cái đình nghỉ mát rất đẹp, từng đóa hoa kiều diễm đua tranh nở rộ, cực kỳ xinh đẹp!

      Dọc theo hành lang chậm rãi qua đình nghỉ mát, lại nhìn thấy người muốn tìm, ngược lại bất ngờ nhìn thấy bà lão xa lạ, mặc quần áo vải thô đơn giản, trước ngực còn đeo cái tạp dề, cầm xẻng khom người cần cù xới đất ở trong vườn hoa.

      Nhìn bóng lưng rất gù, đầu tóc bạc trắng, khiến cho đành lòng, vội vàng tới, cười híp mắt : "Bà à, loại việc nặng này để cháu làm cho, bà vào trong đình ngồi nghỉ ngơi là được rồi."

      Rất dễ nhận thấy, bà lão này chính là Đằng lão phu nhân, tuồng kịch này cũng là do bà cố ý bàn bạc với Hạ Đông, nghĩ muốn dò xét thử Lương Chân Chân.

      " có việc gì, tay chân tôi lẩm cẩm quen làm việc rồi, ngày ngày ngồi được, thỉnh thoảng làm chút việc nặng mới có ích cho sức khỏe!" Bà cười ha hả ngẩng đầu, mặt hiền lành nhìn về phía Lương Chân Chân, trong mắt tràn đầy quan sát.

      Đây chính là cháu dâu mà cháu nội bảo bối của bà chọn trúng sao?

      Dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, cười cái bên má lộ ra hai lúm đồng tiền khả ái, đôi mắt to tròn trong veo đầy hồn nhiên và thân thiện.
      Last edited by a moderator: 9/4/15
      Aries293 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 132: Chân Chân VS bà nội Đằng
      Editor: ChiMy

      Lương Chân Chân cảm thấy dáng vẻ của bà lão đối diện rất hiền hòa, đặc biệt thân thiết, làm cho người từ chưa từng gặp qua bà nội như lập tức sinh ra cảm khái, tự chủ muốn thân cận với bà ấy.

      Mặc dù tóc bạc trắng, tinh thần vẫn phấn chấn như cũ, làm cho kỳ quái là, trong ánh mắt bà lão nhìn giống như mang theo ý quan sát, làm cho có chút mờ mịt.

      "Bà à, như thế, nhưng cháu là tiểu bối, nếu dạo xung quanh cũng được, coi như là hoạt động chút." phát ra đề nghị từ nội tâm.

      Đằng lão phu nhân càng xem bộ dáng của càng vui mừng, giọng mềm mại ngọt ngào nghe rất êm tai, như gió xuân thấm vào lòng người, ra A Tư thích loại kiểu con dịu dàng vậy!

      Nhìn nhiệt tình như vậy, bà liền nổi lên ý trêu chọc , " , cháu biết làm sao? Cho dù xới đất cũng cần chút kỹ xảo, thể xới lung tung."

      O(╯□╰)o Lương Chân Chân đúng là hiểu về những thứ hoa cỏ này lắm, nghĩ chỉ cần xới đất mấy cái cho rễ cây hít thở oxi là xong rồi? Còn cần cái gì kỷ xảo chứ? Nhưng nhìn dáng vẻ chuyện của bà lão, chắc là người làm vườn.

      "Ưmh. . . . . . Cháu hiểu lắm." xin lỗi nắm tóc, dáng vẻ xấu hổ mà đáng , làm cho người khác cảm giác rất chân , chút cũng cố ý giả vờ hiểu biết.

      Trong lòng Đằng lão phu nhân rất hài lòng, nhưng mặt lại giả vờ, cố ý ít lời khó nghe để khiêu chiến tính nhẫn nại của Lương Chân Chân, muốn thử dò xét nhẫn nại của có tốt hay .

      "Các bây giờ! biết khiêm tốn gì hết, biết còn thích thể , chỉ biết biến khéo thành vụng."

      "Cháu. . . . . ." Lương Chân Chân xấu hổi đến hai gò má đỏ bừng, bà lão hiểu lầm , căn bản phải muốn thể đâu..., chỉ là nhìn bà rất cực khổ, cho nên tốt bụng muốn giúp mà thôi, chẳng lẽ điều này sai rồi sao?

      "Ôi! Nhìn dáng vẻ kia của là ghét bỏ bà lão như tôi dài dòng sao, , đừng để ý tới tôi." Đằng lão phu nhân cố ý nghiêm mặt thở phì phò .

      ⊙﹏⊙ đây là tình huống gì?

      Người nên tức giận là có được hay , tại sao bà lão này lại tức giận? Hình như hề gì cả! là vô tội ——

      Nhưng khi nhìn thấy bà lão có vẻ tức giận, lại có biện pháp để ý, cứ có cảm giác trong giọng điệu kia có chút đơn, trong lòng khỏi nghĩ đến tin tức trong TV : tại rất nhiều con cái của những ông lão bà lão đều thực nghĩa vụ của bọn họ, vứt bỏ cha mẹ, đáng thương!

      Người sống đời, cực khổ phấn đấu vì con cái, sau đó lại chết già, đây cũng quá có tính người!

      " có, bà à, cháu chỉ vì nhìn thấy bà cực khổ, cho nên muốn giúp bà chút, nếu như bà lo lắng cháu biết xới đất, bà có thể dạy cháu mà!" Giọng của Lương Chân Chân vừa mềm vừa ngọt, cười đến ngọt ngào động lòng người.

      Trong lòng Đằng lão phu nhân vui mừng, đúng là hiền lành tốt bụng, so với mấy tiểu thư xuất thân quyền quý được nuông chiều tốt hơn gấp trăm lần, ấy và A Tư mạnh yếu, có thể kiềm chế lẫn nhau.

      Chắc hẳn tình trạng lúc hai người này ở chung đặc biệt rất thú vị, cũng biết bà lão này đến bao giờ mới có thể nhìn thấy cảnh tượng đó đây? Tốt nhất đến lúc đó này có thể mang thai đứa bé của A Tư, như vậy càng tốt.

      "Trời ạ. . . . . . Bà già tôi đây mệt mỏi, đau lưng, cháu đỡ bà đến bên cái ghế dài đó ngồi chút." Bà xới đất chỉ là vì muốn thử dò xét Lương Chân Chân, lúc này căn bản nhìn ra tính cách của ấu rồi, liền muốn tiến hành bước kế tiếp —— lời khách sáo.

      "Dạ." Lương Chân Chân vội vàng để cái xẻng xuống, mấy bước tới vịn bà, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy cái bà lão này có chút kỳ quái, có lẽ nhờ mẹ Lương nuôi dạy cần phải biết kính trọng người già, hơn nữa phải có kiên nhẫn với người già, chuyện chỉ như nhấc tay cái mà thôi, lại bị đau tim đau phổi, giúp tay có cái gì được chứ?

      cẩn thận đỡ bà lão ngồi xuống, nghĩ tới mình tự tìm Hạ Đông hỏi chuyện chút, đây rốt cuộc là bà lão nhà ai, sao lại đột nhiên xuất ở sau vườn?

      Vừa mới xoay người nghe thấy giọng ai oán của bà lão, "Cháu à cháu chán ghét bà lão tôi đây sao? Ngay cả câu cũng muốn với bà lão đây."

      Éc. . . . . . đâu có ý đó?

      "Bà à, cháu chỉ . . . . ." Vẻ mặt của Lương Chân Chân rất 囧, tính cách của bà lão này kì lạ, làm cho người khác đoán ra.

      Đằng lão phu nhân dễ dàng thả mất như vậy, cố ý giả vờ vẻ mặt đơn có ai để ý tới, càng thêm thở dài, tiếng thở dài đầy ắp nỗi đơn, đau lòng, tịch mịch. . . . . .

      Làm cho người nghe bận tâm, nhất là loại đơn giản rành việc đời như Lương Chân Chân, lập tức liền đành lòng, cứ có cảm giác là mình khi dễ bà lão, đành ngồi xuống cạnh bà lão, dịu dàng an ủi: "Bà à, bà đừng đau lòng mà..., cháu ngồi ở đây chuyện phiếm với bà nha."

      Ô ye! Đạt được mục đích!

      Trong lòng Đằng lão phu nhân cực kỳ cao hứng, nhưng khôn khéo như bà, dĩ nhiên biểu ra.

      "Cháu có chuyện mau lên, cần cố ý ở lại với bà lão đáng thương tôi đây." Trong miệng bà tức giận hừ .

      Quả nhiên là bà lão kì lạ, khó chiều mà! Trong lòng Lương Chân Chân thầm nghĩ.

      " có việc gì, cháu cũng có việc gì, cháu rất rỗi rãnh." rất rảnh rỗi, rảnh rỗi đến bị khùng chạy ra sau vườn ——

      "Như vậy sao, vậy cháu hãy ngồi chuyện với bà đây, rất lâu rồi có người ngồi trò chuyện với bà." Đằng lão phu nhân cảm khái thở dài tiếng, trong lòng bà trông mong cháu trai có thể ngồi chuyện với mình, uống chút trà chiều. Nhưng bây giờ, đó là mong muốn xa xỉ, A Tư làm việc rất điên cuồng, ngày ngày loay hoay xoay quanh, phần lớn thời gian hai bà cháu đều trò chuyện qua video.

      Nghe được lời của bà..., trong lòng Lương Chân Chân tự nhiên sinh ra đồng tình, cảm thấy bà lão đáng thương, nhất định là bị con cái bỏ rơi, cho nên mới cực khổ chỗ nương tựa, tính tình cũng trở nên kì lạ như vậy.

      "Bà à, bà vẫn luôn ở đây sao? Sao trước kia cháu chưa từng thấy bà?"

      "Hôm nay mới đến đây theo lệnh tuyển người làm vườn, đương nhiên cháu chưa gặp qua bà, mình rãnh rỗi ở nhà khó chịu, nên muốn tới đây, xem ra được rồi...! Tay chân lẩm cẩm rồi, linh hoạt nữa!" Đằng lão phu nhân thở dài.

      "Người nhà của bà đâu? Bọn họ. . . . . . Đều có ở đây sao?" Lương Chân Chân kinh ngạc, trước kia qua TV và báo chí thấy những thứ người già kia ra ngoài nhặt ve chai duy trì cuộc sống, nghĩ đến ở trong thực lại gặp được ví dụ, bà lão bảy tám chục tuổi lại muốn ra ngoài nộp đơn xin việc làm vườn?

      Chuyện này cũng quá hợp lý? Người nhà của bà rất quá đáng! Người như vậy khẳng định là có kết quả gì tốt! ╭(╯╰)╮

      ( Đằng Cận Tư vô cùng oan khuất: bà nội, bà đây là cố ý hại con bị nai con nguyền rủa, bà nỡ lòng nhẫn tâm vậy sao? )

      "Ôi. . . . . . đừng chuyện của bà nữa, còn sao? Cũng là người giúp việc ở đây sao?" Đằng lão phu nhân biết còn hỏi, xuất ra chiêu cuối cùng.

      Cái vấn đề này đúng là khó trả lời, trong nháy mắt Lương Chân Chân cứng họng, về chính vị trí ở, thể nghĩ tới, chỉ là có chút sợ mà thôi, tình nhân. Từ này chịu nổi, tình nguyện cả đời cũng muốn nhìn thẳng, trải qua cuộc sống hồ đồ, cho đến ngày nào đó khi ác ma chán ghét , hai người trở thành người xa lạ, còn liên quan tới nhau.

      Trong mắt Đằng lão phu nhân chợt lóe tinh quang, trong lòng buồn bực: sao này suy nghĩ lâu như vậy? Hơn nữa vẻ mặt khiến người khác thể đoán ra, cả người cũng tựa như phủ lên tầng u buồn nhàn nhạt, chẳng lẽ A Tư đối xử với tốt?

      đúng, ngày hôm qua Đông Nhi còn với bà A Tư thấy ngã bệnh, vẫn ôm vào trong ngực chịu buông, có thể thấy được là cực kỳ cưng chiều, nhưng thái độ của lại giống như là cố ý giả vờ.

      Chẳng lẽ giữa hai người còn có tình gì hay sao?

      "Cháu phải người giúp việc, chỉ là con búp bê vải làm ấm giường. . . . . . của ông chủ nhà này mà thôi." Lương Chân Chân buông mí mắt xuống, lông mi phủ xuống che dấu nhàn nhạt đau thương và đơn trong mắt .

      Búp bê vải ấm giường? Đằng lão phu nhân hoàn toàn ngây ngẩn cả người, gì vậy?

      Lương Chân Chân thấy bà lão bên cạnh kinh ngạc nhìn , còn tưởng rằng bà xem thường loại người như , đầu cúi thấp xuống tận ngực rồi, "Nhất định là bà cảm thấy cháu là loại con ham vật chất, lo học, lại bán cơ thể mình cho người có tiền, lấy được thù lao kếch xù."

      Lúc này đến phiên Đằng lão phu nhân gì, chuyện của A Tư và Lương Chân Chân từ đầu đến giờ, căn bản bà cũng hiểu ràng, tự nhiên hiểu được nguyên nhân ra sao, cũng phái người điều tra qua gia cảnh của , biết là thân bất do kỷ mới như vậy.

      Từ nội tâm của bà mà , rất có hảo cảm với Lương Chân Chân, là tốt, thấy cảm xúc của xuống thấp, khỏi cầm lấy tay của , ra lời thấm thía: "Bà nội cảm thấy cháu là tốt, cho nên làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, mỗi người đều có cơ thể, sao lại là búp bê vải đây? Hơn nữa, làm sao cháu biết người khác phải thích cháu, mới vẫn giữ cháu ở bên người đây?"
      Aries293dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :