1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118.2: Khi nào mới có thể buông tha ? (tt)
      Edit: Thiên Yết

      Thẩm Bác Sinh thương dạy dỗ con , đối với chuyện này ông là người thất bại điển hình, cho nên hi vọng con duy nhất của ông có thể có hạnh phúc tốt của riêng mình. Cho dù người đàn ông đó điều kiện vượt trội hơn nữa nếu mà thương con của ông gả cũng có ý nghĩa gì chứ?

      Cho dù như thế nào Thẩm Quân Nhã cũng hiểu được nổi khổ tâm của cha mình, sớm rơi vào giữa mảnh chấp niệm cách nào tự kềm chế rồi, đạt mục đích là bỏ qua.

      "Cha! Phạm Tây là thích con, con cũng nhất định làm cho ấy cam tâm tình nguyện cưới con!"

      "Aiz... Giữa chuyện của người trẻ tuổi các ngươi, cha cũng cần biết nhiều như vậy nữa! Chẳng qua là đừng khiến mình ủy khuất là được."

      "Dạ, con biết rồi."

      Thẩm Quân Nhã ôm cánh tay cha nũng nịu, khóe miệng gợi lên nụ cười tất thắng.

      biết rằng, nụ cười hôm nay có rực rỡ bao nhiêu, có ôm bao nhiêu hi vọng sau này khi ngã có bấy nhiêu thê thảm.

      *****

      Sau khi Nam Cung Thần rời khỏi đại sảnh liền lái xe lang thang khắp nơi mục đích ở đường.

      tại cần tìm gấp chỗ để trút hết phiền muộn trong lòng mình, tuy rằng người đàn bà Mỹ Mỹ kia quá mức ác độc nhưng chung quy là mình đưa tới, chuyện này cũng tự trách mình biết nhìn người, nghĩ tới mình quanh năm trà trộn ở giữa đám phụ nữ mà cũng có ngày té đến thảm liệt như vậy.

      Đây là báo ứng ! Trong lòng thầm thở dài cái, ngay sau đó lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Quan Hạo Lê, hỏi cậu ta còn "Hoàng Triều Thịnh Yến" hay , trong lòng khó chịu muốn uống chén.

      【 Dĩ nhiên ở đây, gặp ở chỗ cũ, nhanh lên chút nhé! 】

      Quan Hạo Lê gào to ở trong điện thoại, bên chỗ buôn bán huyên náo, thanh phụ nữ ríu rít chuyển đến bên tai dứt, xong liền cúp điện thoại.

      "Được, tôi lập tức đến."

      Ngay sau đó Nam Cung Thần quay đầu xe lại, chạy tới thành phố C phồn hoa nhất bao giờ ngủ.

      Mặc dù thường ngày và Quan Hạo Lê luôn luôn nhạo báng trêu ghẹo lẫn nhau nhưng quan hệ rất tốt, giống như người bạn ở chung, có bất kỳ khó khăn gì đều có thể chia sẻ với nhau.

      Điểm này, Ðằng Cận Tư biết từ lâu, cũng là ngầm cho phép.

      Trong lòng , sớm đem Nam Cung Thần coi như người bạn thể tách rời trong công việc cũng như trong cuộc sống. tám năm rồi. Vẫn luôn là cậu ta giúp đỡ ở bên cạnh mình, mặc dù có thời điểm cũng nghiêm nghị trừng phạt cậu ta, nhưng những thứ kia đều là hoàn cảnh sinh hoạt từ của , đó là đào tạo trở thành người lãnh đạo ưu tú, đối với ra lệnh cho cậu ta từ lâu trở thành thói quen.

      Nhưng trong lòng xem Nam Cung Thần như người ngoài, với lại bà nội cũng rất coi trọng cậu ta, chỉ ở năng lực làm việc mà còn là phương diện đối nhân xử thế cũng rất tốt.

      Dĩ nhiên, ngoại trừ cậu ta năng ngọt xớt chút, nhưng mà từ góc độ khác mà , đó cũng là ưu điểm của cậu ta.

      Nam Cung Thần cũng hiểu Đằng Thiếu và Đằng lão phu nhân đối với mình là tốt, nếu năm đó Đằng Thiếu có con mắt tinh tường nhìn người, chỉ sợ mình vẫn còn ở trong công ty vì công việc mà nỗ lực phấn đấu, chớ chi là vượt qua cuộc sống đầy đủ hôm nay, hoàn toàn bước chân vào xã hội thượng lưu, còn kết thân với ít bạn bè.

      Qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ Đằng Thiếu xem thường , nếu như là mình làm sai chuyện, ấy nghiêm khắc trừng phạt mình, đây là phương thức ấy xử lý việc.

      hiểu, cũng rất bội phục, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình trưởng thành nhanh hơn.

      Mặc dù danh nghĩa hai người là quan hệ "Chủ tớ" và cũng quen gọi Đằng Thiếu là "Cậu chủ", nhưng mà những thứ này phải là quan trọng nhất, đối với ấy là kính trọng từ nội tâm, bởi vì ngày đầu tiên nhìn thấy ấy, tự đem ấy làm thần tượng của mình.

      Năng lực của ấy, thủ đoạn và khí phách quyết đoán mình trước sau đều thể vượt qua, trọn đời đều thể leo lên ngọn núi cao, biết từ lâu và cũng thừa nhận này, hơn nữa làm việc ở bên cạnh cường giả tài năng như vậy cũng cảm thấy kiêu ngạo và tự hào.

      Đó là lí do mà muốn rời .

      Chuyện đêm nay phát sinh ở người Lương tiểu thư khiến cần phải suy nghĩ lại có chút tác phong sinh hoạt trước kia của mình, cũng nên thay đổi rồi, nghĩ tới sáng sớm ngày mai phải chịu đòn nhận tội.

      Bên trong phòng bao "Hoàng cung", Quan Hạo Lê mệt mỏi dựa vào ghế sa lon bằng da, chầm chậm nhả ra hơi khói.

      "Chuyện gì mà ủ rũ cúi đầu như vậy? tìm được con mồi ở bữa tiệc đêm nay à?"

      Nam Cung Thần buồn bực kéo cà vạt, rót chén Whisky cho mình, uống hơi cạn sạch, động tác thoải mái khiến Quan Hạo Lê kinh hồn bạt vía, tấm tắc tán dương.

      "Uầy! Buổi tối ngày hôm nay bị kích thích nhỉ? Thân thể của mình qua được như vậy, đây chính là vật chất mãnh liệt, phải là nước sôi để nguội nha!"

      "Đêm nay bởi vì sơ sót của tôi khiến cho Lương tiểu thư chịu nhục trước mặt mọi người Đằng Thiếu rất tức giận, nổi trận lôi đình."

      Nam Cung Thần ngã ngửa ở ghế sa lon, châm điếu thuốc.

      Quan Hạo Lê kinh ngạc giương mắt.

      "Cái gì? Cậu sơ sót? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Ừ, người phụ nữ làm nhục Lương tiểu thư vừa vặn là con mồi của ta đêm nay..."

      Nam Cung Thần đơn giản ra toàn bộ.

      "Cậu cũng quá xem thường những người phụ nữ kia, mỗi ngày có đánh rắm, chỉ thích tranh đoạt tình nhân! Giở chút thủ đoạn cướp lấy lợi ích lớn hơn nữa. Có điều là, chuyện này cũng thể hoàn toàn trách ở đầu cậu. Chỉ có thể cậu xui xẻo thôi, đây gọi là ngã lần về sau phải chú ý chút! Ngay cả người luôn tự xưng là phong lưu phóng khoáng như Nam Cung cũng té ngã bổ nhào, aiz... Quả nhiên có số việc là là khó mà đề phòng cho được.

      Quan Hạo Lê bưng ly rượu lên hướng tới mời xa hớp, thở dài .

      "Chính là trong lòng khó chịu, cho nên mới tìm cậu hàn huyên chút, có lẽ tối nay về sau, hai ta phải phải thêm vài năm nữa mới có thể thấy mặt rồi."

      "Phốc!"

      Quan Hạo Lê thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu.

      "Đừng thất vọng nản chí như vậy, A Tư cũng phải là người đến tình cảm và thể diện, nếu tâm tình của cậu ấy vui vẻ, mọi thứ đều tốt, thậm chí có thể truy cứu chuyện này nữa, sáng sớm mai cậu phải tới cửa biệt thự Lan Đình Uyển chờ đợi nhìn ánh mắt mà hành động chứ sao."

      "Bản thân tôi xin được chuyển đến châu Phi úp mặt vào tường sám hối, chủ yếu chuyện này liên quan đến Lương tiểu thư cho nên cậu chủ thể nào truy cứu."

      Nam Cung thần thở dài, trong lòng biết ràng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 119: Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác bại hoại!
      Edit: Thiên Yết

      "Người em, thoải mái, đừng bi quan như vậy, bất cứ chuyện gì đều có thể vãn hồi."

      Quan Hạo Lê tới vỗ bờ vai của .

      Nam Cung Thần hiểu gật đầu cái, nhả ra vòng khói.

      "Tôi cần phải sắp xếp gọn gàng những suy nghĩ của mình."

      "Tới đây, uống rượu, say về."

      Quan Hạo Lê hào khí nâng chén, giữa đàn ông với nhau phương thức an ủi tốt nhất chính là cùng người ấy tận tình uống rượu, uống đến khi thể uống mới thôi.

      Hai người này ở "Hoàng Triều Thịnh Yến" uống đến say khướt, nhớ lại rất nhiều chuyện lúc trước, ngươi lời ta lời, ầm ĩ ồn ào...

      Cuối cùng, từng người ngã vào ghế sa lon rộng lớn ngủ thiếp .

      ******

      Bên trong phòng ngủ chính ở lầu hai biệt thự Lan Đình Uyển, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ dầy rải vào bên trong phòng, nhàng nhuộm vầng sáng màu vàng nhạt lên người nào đó ngủ say ở giường.

      "Ưmh. . . . . ."

      Lương Chân Chân cuốn chăn lật người, buồn ngủ quá, đầu cũng mơ màng, nhưng mà ánh sáng vì sao lại chói mắt như vậy?

      mở mắt mê man, lại phát giường to như vậy chỉ còn lại mình , ác ma tối hôm qua nghiền ép đêm sớm thấy tung tích, tốt, lại có thể vui sướng ngủ giấc rồi.

      Mới vừa nhắm mắt lại, liền tiến vào mộng đẹp cùng Chu công hẹn gặp, chỉ có thể trách tối hôm qua vô cùng mệt mỏi, trong mơ hồ nhớ mình hình như là ngất , có thể thấy được ác ma hành động có bao nhiêu ác liệt!

      Trong phòng khách dưới lầu, sắc mặt Đằng Cận Tư thâm trầm như nước nhìn chằm chằm Nam Cung Thần đứng ở bên cạnh .

      "Ngươi là rất có năng lực nha! Đem ấy giao cho người phụ nữ như vậy! Nếu có Thiên Thừa kịp thời ra tay tương trợ, nai con còn có thể bị làm nhục như nào ngươi có thể tưởng tượng được? Ta xem ngươi là bị những người phụ nữ kia làm cho mê mẩn tâm trí! Nhìn người !"

      "Cậu chủ dạy rất đúng, là sơ suất của tôi, xin cậu chủ điều tôi Châu Phi úp mặt vào tường sám hối."

      Nam Cung Thần nhún nhường thừa nhận sai lầm.

      " xong ngược lại nhàng linh hoạt! Ngươi rồi công việc người nào có tư cách tới đảm nhiệm? Làm phụ tá đắc lực nhất của ta ngươi có thể cho phép chính mình phạm loại sai lầm cấp thấp này sao? Chuyện này tuy lớn mà , chẳng qua là còn có nghiêm trọng đến mức cách nào vãn hồi mà thôi!"

      Đằng Cận Tư lạnh lùng trách cứ, trong thanh tràn đầy thất vọng, tại nghĩ tới chuyện này liên quan đến Nam Cung Thần, vốn cho là người phụ nữ kia chỉ là cố ý bới móc sanh , cho nên nai con xui xẻo gặp gỡ .

      Lại có ngờ tới còn là hồng phúc của Nam Cung Thần nhờ cậy, mới phải bị khi dễ thành như vậy!

      Nam Cung Thần hiểu cậu chủ đúng, mình ngây người ở cương vị này nhiều năm như vậy, nếu điều Châu Phi, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tìm được người thay thế thích hợp.

      Qủa nhiên là bài học kinh nghiệm tàn khốc!

      "Ta xem ngươi gần đây quả rất nhiều xốc nổi, trở về thu dọn hành lý, ngày mai lên đường Ngũ Đài Sơn ở lại nửa năm rồi trở về, ở đó cần nghiêm túc xem xét, sau này cần thiết đừng dính đến phụ nữ, thể tìm thấy người phụ nữ tốt để kết hôn, thu lại tính tình ngươi bớt phóng túng bừa bãi!"

      Ngũ Đài Sơn? Ngẩn ngơ chính là nửa năm? Trời ạ! Cậu chủ là muốn quy y làm hòa thượng sao? Chẳng lẽ ấy sợ mình là quay lại, quy y Phật Môn rồi sao?

      "Đừng tưởng rằng chỗ đó là để cho ngươi tự do tự tại, công việc thể gác lại, máy vi tính xách tay cũng phải mang theo, tùy thời giải quyết công việc."

      Đằng Cận Tư hừ lạnh tiếng, bổ sung.

      (=.:)

      Nam Cung Thần hoàn toàn buồn bã rồi, vốn nghĩ tới thôi, cùng lắm mỗi ngày sao chép kinh Phật đọc Đại Bi Chú, tĩnh tân dưỡng khí rèn luyện tính tình của mình thoát khỏi ra khỏi cõi tục, lại có ngờ tới cậu chủ chỉ để cho đổi hoàn cảnh mà thôi, rời xa thế giới huyên náo và ồn ào, an tĩnh ngây ngô nửa năm.

      "Dạ, thuộc hạ hiểu."

      gật đầu đáp tiếng, trong lòng cảm thán đây rốt cuộc là cái vận mệnh gì chứ?

      "Được rồi, về công ty, tại ta vừa nhìn thấy cái gương mặt này liền muốn đánh người."

      Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cái, bày tỏ trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng chuyện này cũng thể hoàn toàn trách cậu chủ, chứ đừng đối tác thể thiếu trong công việc của mình.

      Nam Cung Thần lập tức hấp ta hấp tấp tránh người, trong nội tâm hiểu ràng đây là thời điểm tâm tình của cậu chủ rất tốt, nếu như phải, chừng nhặt cái ly liền hướng mặt đập, nghĩ cũng đừng nghĩ trực tiếp đày đến Châu Phi, chắc chắn nhiều năm sau mới được trở về.

      Đợi Nam Cung Thần rời , Đằng Cận Tư bưng cái ly bàn uống hớp nước, cởi bỏ phiền muộn trong lòng, mà thôi, may mắn nai con có bị thương.

      Nhìn đồng hồ đeo tay cái, 12 giờ, lầu lại có thể có động tĩnh?

      Phải gọi nai con rời giường ăn cơm, ăn xong còn phải công ty xử lý công việc.

      Đứng dậy, chậm rãi bước lên cầu thang. Mở cửa phòng ra, nhìn thấy hình ảnh khiến máu nóng sục sôi, nai con nằm ở giường, mái tóc dài đen bóng sáng như loại dây leo tản loạn xung quanh, làm nổi bật làn da trắng của , có quyến rũ mị hoặc, chăn mền người chỉ đắp lên phần eo cùng vị trí cái mông, vừa vặn lộ ra nửa đoạn mềm mại ngạo nghễ ưỡn lên, cặp đùi đẹp thon dài lại hơi mở ra.

      Nơi nào đó như như khiến cho bụng dưới của dâng lên cỗ khí nóng quen thuộc, biết người nai con trần trụi, cái gì cũng có mặc...

      Gắng gượng tiếp cận từng bước, leo lên giường, nửa nằm ở người , đôi môi dầy, hôn lên đường cong duyên dáng cùng bả vai thon gầy của , vừa hôn vừa gặm, giống như trừng phạt cố ý câu dẫn mình.

      "Ưmh...Nhột...."

      ngủ Lương Chân Chân mơ hồ cảm thấy có người liếm mình, cái cảm giác trơn trợt đó là khó chịu! Đáng ghét! Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác!

      "Nơi nào nhột? Nơi này sao?"

      Đầu lưỡi Đằng Cận Tư linh hoạt ôm lấy vành tai của , đôi môi càng thêm như mưa rơi rơi vào bên trong tai .

      Lúc này, cho dù ngủ được sâu nữa, cũng tỉnh.

      Lương Chân Chân cảm thấy ràng có người đàn ông hơi nằm ở người mình, ràng có thể nghe tiếng hít thở quanh quẩn bên tai, truyền tới cảm giác tê dại và khẩn thiết cho biết: Ác ma hôn .

      ".... phải làm sao?"

      lắp ba lắp bắp hỏi, buổi sáng khi tỉnh lại ác ma rời rồi thế nào lại xuất như vậy?

      Hơn nữa lòng ham muốn. Có vẻ được vừa lòng, đáng ghét! Tối hôm qua phải thỏa mãn sao? Tinh lực thế nào tràn đầy như vậy chứ? Chỗ ấy của còn xấu xa chống đỡ tại giữa hai đùi mình, là mắc cỡ chết người!
      Last edited by a moderator: 16/2/15
      dunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 120: Nai con, em đẹp…
      Edit: Thiên Yết

      " ."

      tại Đằng Cận Tư đâu còn có tâm tư làm, lòng liền nhào vào người phụ nữ bé trước mắt này, nhu nhược xương kiều. Thân thể tản ra từng trận hương thơm mê người, tí ti mờ ảo chui vào trong lỗ mũi , để cho dục vọng của vốn yên tĩnh lại hồi phục trong nháy mắt. Đặc biệt là nghĩ tới giờ phút này vẫn còn trần trụi, cái loại kích động đó lại khống chế được.

      Phía dưới nơi nào đó lại rục rịch ngóc đầu dậy kêu gào, môi của kéo dài đường dọc theo lưng bóng loáng của . Ngón tay linh hoạt hơn lướt tới trước ngực của , đánh vòng mà tìm cách trêu chọc.

      "Ưmh. . . . . ."

      Lương Chân Chân nằm lỳ ở giường nũng nịu thở hổn hển, hận chết mình buổi sáng khi tỉnh lại có mặc y phục, bây giờ hoàn toàn là cung cấp điều kiện tiện lợi cho ác ma, dễ dàng luân hãm vào giữa những ngón tay của , người mỗi tấc da thịt cũng vì vậy mà nở rộ ra.

      Kích tình tối hôm qua còn chưa phai, người khắp nơi cũng có lưu ấn ký của , lúc này lại bị thuần thục vuốt ve như thế, khiến cho Lương Chân Chân làm sao chịu được, thân thể sớm mềm thành vũng nước rồi, hề còn lực chống đỡ, chỉ có thể"Ríu rít ô ô" chấp nhận hôn và vuốt ve, chút xíu hơi sức cũng sử dụng được, váng đầu chóng mặt phát chìm.

      chỉ còn lại chút lý trí liền dùng để nguyền rủa ác ma, thầm xấu trong lòng cậy quyền thiên vị, chính giữa trưa làm, ngược lại chạy tới nghiền ép , là đồ vô lại khó ưa!

      Hu. . .hu . . . Tối hôm qua lấy của mình biết bao nhiêu lần còn chưa đủ, hôm nay lại tới? Đàn ông thối! sức khoẻ làm sao lại tốt như vậy!

      Đằng Cận Tư nhìn nai con nhu thuận mềm mại nằm ở dưới người mình, da thịt mềm mại phải như cừu trắng, vào lúc này bị tô điểm lên viên hồ đào màu hồng, cho thấy hình ảnh duyên dáng quyến rũ.

      đứng dậy, dằn nổi đem lấy chính mình lột sạch sẻ, lần nữa bao phủ người, nhiệt độ nóng bỏng này làm Lương Chân Chân bất mãn lẩm bẩm hai tiếng, vẫn nằm ở đó mà bất động như cũ.

      có hơi sức, cả người cũng mềm nhũn, đầu cũng đau buốt, căn bản là có nghĩ tới phản kháng, nằm ở đó mà mặc cho ác ma giày vò như thế. Dù sao mình cũng chạy khỏi lòng bàn tay của , cần gì càn rỡ lăn qua lăn lại đây?

      Vốn cho là người mình đủ nóng, nhiệt độ của ác ma cao hơn , giống như lò lửa lớn, vững vàng bao lấy , vật nào đó chống đỡ tại chính giữa đùi mình càng thêm nóng rực khiến cho gò má bay lên chút sắc hồng xinh đẹp.

      Vừa nghĩ tới chuyện làm đối với mình, lòng vẫn còn sợ hãi, mỗi động tác đều mãnh liệt cuồng dã như vậy, xương cốt cả người cũng bị chơi đùa đến rời rạc, đáng ghét! Cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết mò mẫm kích động!

      ╭(=.:)

      "Nai con, em đẹp."

      Môi lưỡi Đằng Cận Tư di động ở bên hông Lương Chân Chân, cúi đầu thở dốc, bàn tay lại chút nào lưu tình mà vuốt ve cái mông vung cao của , đầu ngón tay lệ thỉnh thoảng xoa chỗ khe rãnh lõm kia, chậm rãi xuống phía dưới ——

      "Ừhm. . . . . ."

      Lương Chân Chân choáng váng rên rỉ tiếng, vĩ mềm nhũn dâng lên, xương cốt con người cũng yếu mềm.

      Xinh đẹp? lưng của xinh đẹp sao? Ý vị liếm nơi ấy? làm mông của mình lớn giống như bánh bao sao? Tùy ý nhào nặn đâm đè móp méo?

      Đằng Cận Tư gầm tiếng vọt vào từ phía sau của , cảm giác thịt non xung quanh lập tức lao qua bao kín mình quá chặt chẽ, nhộn nhạo tuyệt vời tiêu hồn như vậy.

      "A! Ừhm. . . . . . Ách. . . . . ."

      Lương Chân Chân xấu hổ đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong gối nằm, loại tư thế này. . . . . . đáng ghét!

      "Bảo bối, chớ buồn bực tốt."

      Đằng Cận Tư lấy cái gối che mặt xuống, đôi tay từ dưới nách xuyên qua nắm hai luồng mềm mại trước ngực của , ra sức vuốt ve, phía dưới nhịp điệu tần suất ngày càng nhanh hơn.

      "Ah. . . ưh. . . ưh. . . . . ."

      Lương Chân Chân mím miệng muốn khóc, nhưng trong cổ họng tự chủ khẽ rên ra từng tiếng giống như tiếng kêu dịu dàng êm dịu như nước, lúc bị tung về phía đám mây, lúc rơi trở về mặt đất, chênh lệch lớn, chóp mũi tràn đầy mùi vị cỏ xanh của ác ma vương vấn người, để cho khó thở.

      Ác ma khốn kiếp! Cái con người hung dữ mạnh mẽ này, cũng chỉ biết nghiền ép !

      "Ngoan, đừng khóc. . . . . . đây là em."

      Đằng Cận Tư vừa vừa tăng nhanh động tác, rất muốn khống chế sức lực của mình, rất muốn dịu dàng chút đối với nai con, nhưng mang cho cảm giác quá mức tốt đẹp, hoàn toàn là loại hành vi bản năng tự chủ được .

      Lương Chân Chân cảm thấy bụng dưới có cái gì đó ấm áp chảy ra ngoài, hu. . .hu . . . Đều như vậy. . . . . . còn chịu buông tha , ngược lại động tác càng lúc càng nhanh, bị ôm chặt chẽ, thân thể của hai người gần như khảm ở cùng chỗ, có chút khe hở nào.

      Trong nháy mắt, hai người ôm ấp kịch liệt run rẩy ở chỗ sâu nhất, phóng thích ra, sung sướng leo về phía ngọn núi cao nhất.

      *****

      Sau khi xong xuôi, từ xuống dưới Lương Chân Chân ngừng đánh nhau, mí mắt cố gắng chống đỡ lúc sau là khép lại, đồng thời mệt mỏi lại thiếp , sức lực cả người cạn kiệt, cảm thấy cái này còn mệt hơn so với chạy Marathon, quá tiêu hao thể lực.

      Cùng so sánh với mệt mỏi của , ngược lại vẻ mặt Đằng Cận Tư đầy cảnh xuân, tinh thần tốt bội phần, nhìn người phụ nữ phía dưới yếu ớt nhu nhược như vũng nước, khóe môi nâng lên nụ cười ấm áp, cúi người ấn xuống môi cái hôn, giúp đắp kín mền, ngay sau đó thuận tiện mặcquần áo xuống lầu.

      Trong lúc mơ mơ hồ hồ giống như nghe được tiếng đóng cửa, Lương Chân Chân miễn cưỡng lật người, cước đem chăn đá rơi xuống, nóng quá, người càng lúc càng nóng, giống như bị vô số quả cầu lửa xé rách , khó chịu muốn nổ tung, rốt cuộc là làm sao đây?

      ~~~~(>_<)~~~~

      Đầu cũng rất đau, "Ong ong" vẫn phiền toái vang lên ngừng, khiến cho chỉ muốn ngủ, ngủ. . . . . .

      Sau hồi nóng, lại cảm thấy mình tựa như tiến vào hầm băng, lạnh cóng đến mức hàm răng run lên, đè nén được run rẩy, lạnh quá. . . . . .

      buổi chiều, ở nơi này trong cảm giác lúc lạnh lúc nóng trằn trọc vật lộn, có lối thoát, sau đó khó chịu cuộn tròn ở giường mà vô thức khóc, ý thức vô tri vô giác cũng biết mình rốt cuộc làm sao, trong thân thể liên tục truyền đến đau đớn ngừng để cho uất ức trong lòng.

      Khóc đến mức đau lòng, nước mắt tuôn ra mênh mông , thấm ướt ga giường.
      dunggg thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 121: Lương tiểu thư bị sốt, vẫn luôn khóc
      Editor: ChiMy


      Quản gia Hạ Đông tuân theo lời dặn dò của thiếu gia, buổi chiều cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy Lương tiểu thư ngủ ở lầu, nếu như đến giờ ăn tối mà chưa xuống mới lên lầu gọi , hoặc bưng cơm tối lên cho ăn, tóm lại phải bảo đảm ấy ăn uống đầy đủ.

      ra , Đằng Cận Tư cũng chỉ tốt bụng, muốn cho nai con có giấc ngủ ngon lành, bị bất luận kẻ nào làm phiền, nhưng mà lại ngờ tới chuyện bị sốt, buổi chiều trằn trọc khó chịu ở giường, cả người nóng đến đỏ bừng, trán nóng như lửa đốt.

      Lúc sáu giờ tối, Hạ Đông nhìn lầu hai yên tĩnh, hơi trầm ngâm, liền lên, gõ cửa, có phản ứng, bởi vì phòng ngủ thông với cả phòng khách và thư phòng, cho nên bà đứng ở phía ngoài cũng căn bản nghe được tiếng động bên trong phòng ngủ.

      Gõ hai tiếng, có tiếng trả lời, bà chỉ có thể nhàng mở cửa, qua phòng khách, về phía phòng ngủ, lại mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc buồn bã, trong lòng bà cả kinh, bước nhanh tới, đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Lương Chân Chân cuộn tròn thân mình khóc.

      "Lương tiểu thư, bị gì vậy?" Bà từng hầu hạ bên cạnh lão phu nhân qua, vô cùng tỉ mỉ, mắt cũng rất sắc bén, vừa nhìn liền biết Lương tiểu thư bởi vì cơ thể thoải mái mà khó chịu đến khóc.

      Nếu như giận dỗi với thiếu gia, căn bản phải là tình cảnh như thế, huống chi hai người cũng phải là lần đầu tiên, muốn khóc cũng chờ tới bây giờ, hơn nữa tiếng khóc và tư thế cũng hoàn toàn đúng.

      Cả người Lương Chân Chân mơ hồ, chỉ biết mình rất khó chịu, đó là loại đau đớn cách nào giải quyết, khiến chỉ biết khóc.

      Hạ Đông cảm thấy người hồng đến có cái gì đúng, nhất là mặt, hồng đến giống như muốn ra máu, đôi môi khô nứt, dường như. . . . . . Phát sốt? Bà đưa tay sờ sờ cái trán của ấy, quả nhiên!

      Nhiệt độ cao doạ đến bà căng thẳng, cao quá! Lấy kinh nghiệm của bà mà , xem chừng hơn 39 độ, chỉ sợ cảm lạnh rồi, vội tới phòng khách giúp ấy rót chén nước nóng, đỡ ngồi dậy, "Lương tiểu thư, trước hết uống chút nước ."

      sốt cao như vậy, tất nhiên rất thiếu nước, đôi môi cũng khô nức.

      "Hu hu. . . . . ." Lương Chân Chân khó chịu chỉ muốn khóc, cả người mềm nhũn còn hơi sức, uống được hai ngụm thế nào cũng chịu uống nữa, nghiêng đầu thuận theo.

      Hạ Đông có cách nào, chỉ có thể đặt ly xuống, đứng dậy tìm bộ quần áo thay vào cho , ngay sau đó dìu nằm xuống.

      Sau khi làm xong những việc này, bà mới ra khỏi phòng ngủ, gọi điện thoại cho thiếu gia.

      *****

      Tại tập đoàn Đế Hào Tư, tầng 68, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Đằng Cận Tư dặn dò ít công việc cho Nam Cung Thần, lạnh lùng liếc xéo cái, "Đừng tưởng rằng đến Ngũ Đài Sơn có thể tiêu diêu tự tại rồi, sau khi xử lý xong công việc mỗi ngày, phải dành chút thời gian tụng kinh niệm Phật, sau khi trở về phải làm cho người khác cảm thấy cậu giống như trước."

      OMG! Còn phải tụng kinh niệm Phật? trán Nam Cung Thần đầy vạch đen, cậu chủ tốt với . . . . . .

      "Dạ, Nam Cung hiểu rồi."

      "Hiểu là tốt rồi. Nếu bà nội biết cậu phải Ngũ Đài Sơn, chỉ sợ sau khi cậu trở về có thể cùng hàn huyên chút Phật học với bà, đừng làm cho lão phu nhân thất vọng!" Đằng Cận Tư thong thả ung dung uống hớp cà phê, ánh mắt lạnh thấu xương liếc mắt nhìn người nào đó cái, để cho cậu ta tu thân dưỡng tính đoạn thời gian cũng tồi.

      O(╯□╰)o Nam Cung Thần hoàn toàn 囧 rồi, biết Đằng lão phu nhân tin Phật, bên trong nhà cũ Đằng gia có xây Từ Đường, chính là chuẩn bị cho lão phu nhân.

      "Vâng. . . . . ." có loại kích động muốn khóc, trong lòng thầm thề sau khi trở về phải thay đổi triệt để, thay đổi hình tượng phong lưu trước đây, cũng cần trêu chọc những người phụ nữ kia, tự mình làm bậy thể sống được!

      "Được rồi, đừng nhăn mặt nữa, Ngũ Đài Sơn là nơi tu dưỡng tốt như vậy? Yên phận ở đó cho tôi!"

      Nam Cung Thần lập tức thay đổi khuôn mặt cứng ngắc bằng khuôn mặt tươi cười, lúc này vẫn vui nổi, ôi. . . . . .

      Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ của cậu ta cũng lười chế nhạo cậu ta nữa, nghĩ tới tối nay vừa đúng lúc kêu Lê tử, ba người ăn bữa cơm,

      "Buổi tối gọi cho Lê tử. . . . . ." Nhưng còn chưa xong câu, điện thoại di động bàn liền vang lên, liếc nhìn số điện thoại gọi tới: Hạ Đông? Sao đột nhiên bà ta gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ là nai con còn ngủ giường chịu dậy ăn cơm? Cho nên mới gọi điện thoại nhờ giúp đỡ? phải! Nếu chút năng lực làm việc này bà ta cũng sao làm quản gia được?

      Có lẽ có chuyện quan trọng khác, liền ấn nút nghe.

      【 Thiếu gia, Lương tiểu thư bị sốt rồi, rất nghiêm trọng, vẫn luôn khóc. 】Trong giọng tỉnh táo của Hạ Đông lộ ra chút vội vàng.

      Mấy câu đó thể nghi ngờ giống như quả tấn nặng ký quăng vào lòng yên tĩnh như hồ nước mùa thu của Đằng Cận Tư, khơi dậy trận sóng lớn mãnh liệt, sắc mặt lạnh xuống , giọng cũng lạnh mấy phần, "Chuyện gì xảy ra? Gọi bác sĩ chưa chưa?"

      【 Có lẽ bị cảm lạnh rồi, lúc tôi vào phòng phát Lương tiểu thư đắp chăn, cả người rất nóng, hơn nữa vẫn cuộn tròn cả người khóc, tôi nghĩ thiếu gia nên về nhà chuyến tốt hơn. 】

      Đằng Cận Tư càng nghe mày nhíu chặt lại, trong lòng hiểu ràng chắc tối qua nai con bị cảm lạnh, hơn nữa ngủ rất thích đá chăn, trách được buổi trưa nóng như vậy, đều do mình dặn dò trước, còn bỏ mình trong phòng cả buổi chiều. . . . . .

      Càng nghĩ trong lòng càng nhức nhối, chỉ hận thể lập tức bay đến bên cạnh .

      "Cậu chủ, nếu tôi gọi điện thoại cho bác sĩ Quan." Nam Cung Thần đứng ở bên nghe xảy ra chuyện gì.

      Tròng mắt đen lạnh lùng của Đằng Cận Tư quét mắt nhìn cái, ngay sau đó gật đầu cái, "Tôi trước, cậu đón Lê tử, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới."

      đường trở về, chạy với tốc độ đua xe, liên tiếp vượt qua N cái đèn đỏ, hình như hơn nhiều năm rồi cũng có vui sướng lái xe như vậy, lần lái xe gần đây nhất cũng là trong lúc học đại học, khi đó tuổi trẻ cuồng nhiệt, kết bạn với ba người bọn Dịch Tiêu, bọn đều rất thích chơi thử những thứ kích thích mới lạ, đây cũng được xem là đoạn kí ức tốt đẹp.

      Mà hôm nay, trong lòng đều là đó, chẳng lẽ cứ khóc cả buổi chiều như vậy?
      dunggg thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 122: Huhu. . . . . . Đau quá ( có ~)
      Editor : ChiMy

      Bình thường cần tới nửa giờ đường, Đằng Cận Tư rút ngắn đến còn mười lăm phút, xe vừa mới dừng lại, liền kịp chờ đợi liền xông lên lầu hai.

      Hạ Đông chờ ở cửa ra vào thấy thiếu gia trở về, bà thở phào nhõm, tình huống của Lương tiểu thư mấy khả quan, phát sốt rất nghiêm trọng, cả người nóng như lửa, nếu phải bà kịp thời phát , cứ mặc cho ấy ngủ như vậy, hậu quả khẳng định thể tưởng tượng.

      Đằng Cận Tư cơ hồ là ba bước thành hai bước vọt tới bên cạnh giường lớn, nhìn bộ dạng nai con cuộn thành khối nhăn mặt khó chịu hừ hừ, cần có bao nhiêu đau lòng, nhất là hai mắt của sưng đỏ như hai quả đào, khiến cho tự trách bản thân mình.

      Đều do mình quá sơ ý rồi, thế nhưng có phát có cái gì ổn, còn để mặc cho mình suốt buổi chiều.

      Ngồi ở bên giường ôm lấy cả người quấn chăn vào trong ngực, đôi môi dán lên cái trán nóng bỏng của , nhiệt độ bỏng đến môi cũng có chút chịu nổi, khỏi nhíu mày, vui hô về hướng Hạ Đông: "Gọi điện thoại cho Quan Hạo Lê, ta tới đây trong vòng năm phút!"

      Hạ Đông vội vàng gật đầu cái, ra ngoài gọi điện thoại, xem ra Lương tiểu thư rất quan trọng đối với cậu chủ!

      Cả người Lương Chân Chân hoàn toàn nóng hổi, trong ý thức hoàn toàn mơ hồ, nhưng dường như nghe được giọng của ác ma, cũng cảm thấy hữu của , trong lòng uất ức càng dày đặc, khuôn mặt nhắn nức nở "ưm ưm huhu", ngay cả thanh cũng yếu ớt như vậy, khiến cho lòng người sinh ra thương tiếc.

      "Nai con, đừng khóc. . . . . . Nhịn lát nữa Lê tử lập tức tới ngay." Đằng Cận Tư hôn hai mắt sưng đỏ của rồi dịu dàng dụ dỗ , ngay cả con người kiên cường bất khuất cứng rắn, khi nhìn thấy người phụ nữ mình khó chịu như thế, cũng trở nên dịu dàng, chỉ ước gì có thể chịu đau thay .

      "Huhu. . . . . . Đau quá. . . . . . khó chịu. . . . . ." Lương Chân Chân chỉ cảm thấy trong cơ thể càng ngày càng nóng, tựa như hàng ngàn ngọn lửa thiêu đốt , mỗi ngọn
      lửa nóng đều như vậy, khiến biết làm sao, đầu càng thêm choáng váng giống như phiêu đãng, người còn thỉnh thoảng truyền đến những trận đau đớn, làm cho thể tự chủ uốn éo người muốn tìm tư thế có thể cho mình thoải mái.

      Đằng Cận Tư nhìn khổ sở như vậy, lòng nóng như lửa đốt, mắt thỉnh thoảng vẫn hướng ngoài cửa, trong lòng mắng cả nhà Quan Hạo Lê, tiểu tử thúi! Chậm rì! Tốc độ như rùa cũng nhanh hơn cậu ta! Nếu nai con xảy ra chuyện gì hỏi tội cậu ta!

      Ách, thể trách Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần đến chậm, hai người này bị kẹt xe, trong lòng Nam Cung Thần cũng rất gấp, chỉ hận thể có kỹ năng đặc biệt trong phim ảnh, phóng xe vượt qua đống xe này.

      Sau khi Quan Hạo Lê nhận được điện thoại của Hạo Đông, liền biết tình hình ổn khẳng định giờ phút này A Tư rất nóng nảy đây, ôi. . . . . . cũng rất muốn lập tức bay qua, nhưng phải siêu nhân, có cái bản lãnh đó.

      Khi hai người gian tân vạn khổ vượt qua, vượt đèn đỏ chạy tớ biệt thự Lam Đình Uyển Đằng Cận Tư giận dữ, mặt lạnh lùng như lăng trì hai người bọn họ, ngay cả Nam Cung Thần thành thói quen cũng nhịn được rùng mình cái, lui về phía sau bước đứng lại.

      Quan Hạo Lê nhìn tới ánh mắt giết người của bạn tốt, “Khụ” tiếng, bình tĩnh tiêu sái tự nhiên đến gần, chứng kiến gương mặt nóng đến đỏ bừng của Lương Chân Chân vẻ mặt nặng nề, thuần thục mở hộp bảo bối của ra, lấy dụng cụ cần thiết ra, đưa nhiệt kế cho Đằng Cận Tư. “Kẹp ở dưới nách ấy đo nhiệt độ.”

      Ngay sau đó đưa tay sờ trán , nhiệt độ nóng đến kinh người, quay đầu lại với Hạ Đông đứng ở cửa: “ ấy bị mất nước nghiêm trọng, làm phiền bà bưng ly nước ấm và trái cây nhiều nước tới đây.”

      “Ừ, tôi ngay.” Hạ Đông lập tức xuống lầu, bà cũng nhận ra Lương tiểu thư bị mất nước nghiêm trọng.

      “Sao rồi? Nai con có nghiêm trọng ?” Đằng Cận Tư vội vàng hỏi.

      “Ừ, sốt rất cao, phát sớm là tốt rồi, trước tiên cho ấy uống thuốc hạ sốt, sau đó kêu người làm giúp ấy lau cơ thể, như vậy có thể giúp làm giảm nhiệt độ trong cơ thể.” Quan Hạo Lê , nếu tiến hành chữa trị, sợ là dẫn tới viêm.

      “Tôi làm là được, cậu cho tôi biết những gì quan trọng cần chú ý là được.”

      Đằng Cận Tư nghiêm túc , người phụ nữ của sao có thể để người ngoài nhìn, dù là nữ cũng được! Lại chuyện lau người như vậy do làm là tốt nhất, lúc nai con khó chịu muốn ở cùng chỗ với , muốn mượn tay người khác.

      Quan Hạo Lê ngây ngẩn cả người, mặc dù sớm nhìn ra A Tư có hứng thú rất lớn đối với này, nhưng vẫn cảm thấy đó là bởi vì này rất thú vị, giống với người khác, A Tư cảm thấy mới lạ cho nên nổi lên ham muốn chinh phục , quan tâm cũng chỉ là quá trình mà thôi, đợi sau khi đùa xong vứt như chuyện vặt, sau đó triệu chứng chán ghét phụ nữ cũng chuyển biến tốt.

      cách khác, Lương Chân Chân chỉ là món ăn khai vị trong bữa ăn của A Tư mà thôi.

      Lại ngờ tới A Tư lại quý trọng ấy đến vậy, từ lúc vừa rồi vào nhà cảm thấy, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ tới phương diện kia, mà câu vừa rồi làm cho rung động, hũ nút(*) như A Tư mà cũng biết phụ nữ?

      (*)hũ nút: tối tăm, mù mịt, ngu đần, dốt nát, chẳng hiểu biết gì. ( Ý ở đây là Đằng Cận Tư mù mịt chẳng hiểu biết gì về tình và phụ nữ )

      Lúc nhìn và Nam Cung, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người: lúc cúi đầu nhìn chăm chú vào người nào đó nằm giường trong nháy mắt biến ảo thành ánh mắt dịu dàng ngọt ngấy.

      Chậc chậc chậc! Đúng là khác biệt quá lớn!

      Đều hùng khó qua ải mĩ nhân, quả nhiên có đạo lý.

      “À . . . . . Lúc lau phải chú ý giữ ấm cho những bộ phận khác, đắp lớp chăn mỏng lên là được, vị trí ở nách và háng có nhiệt độ cao nhất phải lau thêm mấy lần.”

      “Như vậy là có thể hạ sốt sao?” Đằng Cận Tư hỏi.

      có tác dụng, đến lúc rồi, lấy nhiệt kế ra .” Quan Hạo Lê thấy thời gian trôi qua năm phút đồng hồ rồi.

      Đằng Cận Tư nghe lời lấy nhiệt kế từ dưới nách ra đưa cho ta, nóng lòng hỏi: “Bao nhiêu độ?”

      “40.6 o, trách được mặt nóng đến dọa người như vậy, khụ . . . . . Tôi A Tư cậu có phải nên biết kiềm chế chút, nhìn xem cậu khiến con nhà người ta thành như vậy, bị bệnh cũng bị thương.”

      Quan Hạo Lê vất vả mới tìm cơ hội nhạo báng bạn tốt, tự nhiên bỏ qua.
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :