1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 114 : Tôi chỉ muốn ăn em. . .
      Editor : ChiMy

      Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự Lan Đình Uyển, Đằng Cận Tư ôm Lương Chân Chân ngủ vào trong nhà, dặn dò người làm mang thuốc đỏ, rượu cồn và bông băng tới.

      cánh tay vững vàng ôm hông của , cánh tay khác cầm bông băng chấm chút rượu cồn giúp khử trùng vết thương đầu gối, sau đó mới bôi thuốc, như vậy mới có thể mau lành.

      Lương Chân Chân ngủ ngon đến biết trời trăng gì nữa, trong mơ thấy chiếc bánh phô mát to bày trước mặt , ăn ngon , hương vị kia làm người ta chỉ muốn ăn nhiều hơn, nhịn được mở cái miệng nhắn, chuẩn bị cầm lên cắn cái cảm giác đột nhiên có người nhéo , đau đến lập tức tỉnh táo lại, hai mắt mông lung ngập nước, dáng vẻ tội nghiệp "Đau quá! Người ta ngủ ngon giấc, sao nhéo tôi?"

      Đằng Cận Tư chảy đầy vạch đen, nai con đúng là ngủ tới mơ hồ, nhưng mà cực kỳ thích bộ dạng ngây thơ đáng này của , làm cho loại suy nghĩ muốn đặt dưới người hung hăng mà cưng chiều , nhưng lại lo làm sợ.

      Cho nên, phải từ từ, được gấp.

      "Vết thương của em phải khử trùng." nhàn nhạt liếc mắt đầu gối của cái, gián tiếp cho biết, tôi có nhéo em, là giúp em rửa sạch vết thương.

      "A. . . . . . Cám ơn ." Lúc này Lương Chân Chân mới phát giác là mình hiểu lầm , khỏi ngượng ngùng nắm tóc, "Tôi ngủ thiếp , nằm mơ."

      "È hèm?" Khóe môi Đằng Cận Tư hơi vểnh, nằm mơ? Ngay cả trong mơ cũng thấy nhéo ? Ở trong lòng mình như vậy sao?

      Động tác trong tay cũng khỏi mạnh chút, lập tức liền bị người khác kháng nghị, " chút! Đau quá."

      "Nhịn chút, khử trùng sạch rất dễ dàng để lại sẹo." Động tác cầm bông băng của Đằng Cận Tư nhiều, ánh mắt cũng chuyên chú nhìn vào vết thương.

      "Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân đau đến co chân cái, biết rượu cồn hơi rát, hơi nhếch môi chịu đựng.

      "Sao chân bị thương?" Lúc này Đằng Cận Tư mới nhìn thấy chân bị trầy ra máu, long mày hơi nhíu lại, trong tròng mắt đen mênh mông tức giận, lúc đưa ra ngoài hoàn hảo, về cả người thương tích, làm tức giận!

      "Giày mài chân, xước ra máu." Lương Chân Chân nhìn thấy có vẻ tức giận, vội vàng giải thích, nhưng mà trong lòng lại ấm áp, cảm giác được người khác quan tâm tốt.

      "Ném , mua đôi khác." người đàn ông cuồng vọng , bông băng tay bắt đầu chuyển vị trí. . . . . .

      Xử lý vết thương đầu gối và chân, Lương Chân Chân liền giùng giằng muốn đứng dậy, mặc dù cởi quần áo ướt sũng ra rồi, nhưng cũng phải tắm, cảm giác nhớp nhúa người khó chịu.

      " đâu?" Đằng Cận Tư vui nhìn về phía trong ngực vẫn ngừng uốn éo, cử động nữa thể bảo đảm chính mình có thể làm Liễu Hạ Huệ nữa hay , dường như cũng rất nhiều ngày có đụng tới , nơi nào đó phía dưới sớm kêu gào lợi hại, hơn nữa cái mông mềm mại của cứ mài tới mài lui ngay chỗ đó của mình, quả là khảo nghiệm nhẫn nại của !

      ". . . . . . Tắm, người rất là thúi." Lương Chân Chân nhăn nhó liếc cái, hy vọng có thể lấy cái tay siết chặt hông mình ra.

      "Chỗ nào thúi? ràng người em thơm." Đằng Cận Tư vừa vừa lại gần cổ của , lỗ mũi cố ý hít hơi, còn dán đôi môi lên, nhàng ngậm lấy vành tai của , tinh tế gặm, từ từ cắn, thỉnh thoảng đầu lưỡi liếm qua bên trong tai nhạy cảm của , làm cho run rẩy trận.

      Cả người giống như bị điện giật, có loại cảm giác tê tê dại dại đến đáy lòng, hơi ngứa, cong người, lo lắng vặn vẹo uốn éo, muốn tránh thoát ngực của , nhưng ngờ chạm đến thứ nóng bỏng khiến tim rung động, động cũng được, động cũng xong, nơi đó là đốm lửa.

      ". . . . . . Đừng." Lương Chân Chân rúc đầu muốn từ chối thân thiết, người ướt át, thoải mái, muốn tắm tắm! ~~~~(>_<)~~~~

      "Nai con, tôi đói rồi." Hô hấp của Đằng Cận Tư trở nên dồn dập, toàn bộ hơi thở ấm áp phun ở bên gáy Lương Chân Chân, hầu kết khó nhịn lên xuống hai cái, trong giọng tràn đầy hương vị tình dục.

      Đôi môi nóng bỏng từ vành tai của dần dần xuống, bên tai, cổ, cằm, nhàng hôn, tinh tế liếm, đầu lưỡi dụng tâm phác hoạ da thịt mịn màng, làm cho chúng nổi lên tầng màu hồng mê người.

      Ửng hồng giống như nhiều quả đào, cực kỳ quyến rũ mê hồn!

      "Đói bụng. . . . . . ăn cơm !" Lương Chân Chân thở hổn hển, đói bụng tìm có ích lợi gì đây! cũng phải là điểm tâm, có thể để ăn vào trong bụng.

      "Tôi chỉ muốn ăn em. . . . . ." Giọng của Đằng Cận Tư tà tứ mị hoặc, kéo cuối dài, quyến rũ gợi cảm.

      "Ưmh. . . . . ." khóc ra nước mắt, vùng mẫn cảm của mình cũng bị nắm giữ, chỉ cần liếm, mút, cảm thấy trong lòng dâng lên trận lửa nóng, lỗ chân lông người cũng tựa như muốn nổ tung, nóng quá, trống rỗng.

      Nghiêng đầu qua muốn đẩy những cái hôn chằng chịt tới tấp của ra, nhưng ngờ lại bị ngậm lấy đôi môi, "Ưmh ưmh. . . . . ." sau hai tiếng kháng nghị, liền lựa chọn bỏ qua.

      Bởi vì sắp còn giữ được lí trí, trong nháy mắt bốn cánh môi chạm nhau, tựa như keo như sơn quấn chặt lấy, Lương Chân Chân bị buộc nhảy múa theo , môi lưỡi tự chủ được bị mê hoặc rồi.

      Đằng Cận Tư cơ hồ tham lam đòi lấy vị ngọt ngào trong miệng , buông tha bất kỳ chỗ nào, đầu lưỡi tinh xảo khuấy động, dây dưa, cho đến khi thở nổi.

      "Thế nào? phải em rất ấm ức sao?" nhịn được nhạo báng , đôi môi vẫn bỏ được như cũ, thở ra từng luồn khí nóng bao quanh , ngay cả đầu óc cũng sắp mê mẩn rồi.

      "Đâu. . . . . . Nào có, cái đó và cái này. . . . . . giống nhau." Lương Chân Chân cúi đầu giọng giải thích, hiểu ý muốn là chuyện mình vùi đầu vào ngực , nhưng tình huống giống nhau mà, hơn nữa mặc dù vùi đầu mình vẫn có thể hô hấp, cho dù hơi yếu.

      Nhưng lúc hôn, có cách nào hít thở, còn bị cướp hơi thở mỏng manh trong cơ thể, làm hại đầu mình choáng váng, có loại cảm giác hít thở thông.

      " bằng, chúng ta lại thử lần xem?"
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 115 : Ngoan, muốn em
      Editor : ChiMy

      Lương Chân Chân mở mắt mờ mịt nhìn cái, lông mi dài chớp chớp mấy cái, được! Tuyệt đối thể, cảm thấy vật cứng nguy hiểm chống đỡ ở ngay mông của mình, bộ tư thế muốn thử.

      Hơn nữa, vừa hôn khiến mất năng lực suy tư, lại dám thử lần nữa, sợ mình mơ mơ màng màng liền bị xoa xoa nắn nắn, cũng biết lấy sức mạnh từ đâu, tránh thoát kiềm chế của , chân trần chạy nhanh lên lầu, bộ dáng vội vàng như trốn thú dữ.

      Đằng Cận Tư buồn cười nhìn bóng lưng tựa như con chó của , cơ thể nho trong tây trang màu đen to lớn, có chút đáng , có chút tức cười, là thú vị sao diễn tả được.

      Trốn? Thoát được sao? Chạy trốn lên lầu phải là càng dễ dàng hành động hơn sao?

      Ngay sau đó đứng dậy theo, nai con của vẫn còn quá non nớt đơn giản, cần che chở mới được, vừa bước vào cửa phòng, liền thấy cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

      Ngay sau đó khoé môi cong lên nụ cười nhộn nhạo, giơ tay cởi nút áo sơ mi, cởi từng nút từng nút ra, rồi ném xuống đất, sau đó là dây lưng, quần. . . . . .

      Cuối cùng, rất thoải mái lột mình trần trụi, bước tới phòng tắm, lại phát ra cửa bị khóa trái, ngay sau đó gõ cửa, "Nai con, mở cửa."

      ( cảnh tượng do con sói xám gõ cửa tưởng tượng ra: Con thỏ , nhanh mở cửa ra. ~~)

      Lương Chân Chân tắm nghe được tiếng gõ cửa sợ đến nổi tim gan lộn ngược cả lên, huhu. . . . . . Ác ma đáng ghét, trong biệt thự này rất nhiều phòng tắm, sao ta cứ phải giành với mình!

      " phòng tắm khác được sao." vui trả lời, chân và đầu gối của mình đều bị thương, được thấm nước, cho nên tắm rất chậm, nếu như ác ma đáng ghét vẫn đứng ở bên ngoài, như vậy cũng cần nghĩ đến chuyện yên tâm mà tắm.

      " được! Mở của nhanh lên!" Đằng Cận Tư vui cau mày, cái phòng tắm khác sao? Chuyện đó thể nào, huống chi cả người đều trần chuồng sao có thể ra ngoài?

      "Được rồi, tôi lập tức mở ra." Trong lòng Lương Chân Chân hận chết chuyên quyền bá đạo của , nhưng lại có biện pháp nào đối phó với , chỉ có thể vội vàng lau người sạch , chuẩn bị ra ngoài.

      Bên ngoài là tiếng gõ cửa rung trời của ác ma, mà ở bên trong lại tìm được áo ngủ, ra là mình vào gấp, quên mang theo, bất đắc dĩ chỉ đành phải cầm khăn tắm bao bọc lấy mình.

      "Nếu mở ra, tôi lập tức phá cửa đấy!" người đàn ông rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cư nhiên nai con dám khóa ở ngoài cửa, cho vào! đấm còn chưa kịp đập xuống, cửa liền mở ra.

      Đều phụ nữ vừa tắm xong đẹp nhất, đúng là phải giả, giờ phút này Lương Chân Chân làn da trắng mịn, bởi vì hơi nóng, gương mặt trắng nõn ửng hồng, lông mi cong dài ướt át, vốn như đóa sen hồng, trong nháy mắt này, giống như loại hoa Phù Dung duyên dáng kiều.

      Tầm mắt Đằng Cận Tư vừa đặt ở người , lập tức bất động, trong mắt có hai ngọn lửa nhảy múa, cháy hừng hực.

      "Tôi....Tắm xong rồi." rũ đầu giọng rù rì , nghe thấy ai trả lời bèn ngước mắt nhìn lên, vừa đúng nhìn thấy khuôn ngực trần trụi tinh tráng khiến đỏ mặt. vậy còn có vật nào đó hiên ngang ngẩng đầu.

      nhịn được hét lên tiếng rồi che kín mắt, chuẩn bị rời , nhưng Đằng Cận Tư cố tình làm chuyện xấu ôm lấy , đem lấy vật kiêu ngạo tượng trưng cho phái nam của mình chống đỡ người chặt như muốn cho biết mình có bao nhiêu muốn .

      "Ngoan, muốn em." Giọng khàn khàn quyến ru tê tê dại dại chui vào trong màng nhĩ của Lương Chân Chân, sao có thể hiểu "muốn" là cái gì, lập tức mắc cỡ thẹn thùng, tuân theo đấm vào bả vai cứng rắn như thép của , ai ngờ đánh đau, mà ngược lại làm tay mình đau, khỏi tức giận hung hăng nhéo cái ở cánh tay .

      "Bại hoại! Buông tôi ra!" Nghe giọng oán giận của như làm nũng, thanh mềm mại khiến nghe đến cực kỳ vui vẻ.

      " buông, vào tắm với tôi." Bàn tay Đằng Cận Tư vuốt ve ở da thịt mềm mại của , thích buông tay.

      Lương Chân Chân nóng nảy, biết ác ma luôn luôn được là làm được, trước tiên muốn tắm chung, mỗi lần tắm xong đều bị ăn đến gắt gao, đáng ghét!

      "Miệng vết thương đùi thể thấm nước." mở miệng, tại chỉ có lý do này mới có thể ngăn cản mạnh mẽ bắt mình vào phòng tắm, cho nên muốn thử lần.

      Nghe được câu này, Đằng Cận Tư ngẩn người, nhìn đầu gối và chân của , mới vừa rồi được bôi thuốc, xem lúc tắm nai con rất chú ý, cho vết thương thấm nước.

      Ngay sau đó bồng lên, về phía giường lớn.

      ".... phải muốn tắm sao?" Lương Chân Chân khiếp đảm nhìn cái, trong lòng buồn bã muốn chết.

      Đằng Cận Tư đặt giường nhìn cái, bỏ lại câu khiến Lương Chân Chân càng thêm xấu hổ, quẫn bách đến mặt tím lại chỉ vì câu , "Ngoan, tôi tắm sạch ."

      Sau đó, tiêu sái xoay người vào phòng tắm.

      Ngao! Ác ma tà ác! Đồ trứng thúi! Đồ quỷ sứ, chán ghét! đâu có ý đó đâu? ......

      Trong đầu lập tức ra vóc người cường tráng của , trong người lập tức dâng lên trận nhiệt huyết sôi trào, thể thừa nhận vóc người của rất đẹp, cơ thịt ràng, vòng eo thon gầy chút mỡ thừa nào, nhìn cường tráng mà có lực.

      Chết chết chết! Rốt cuộc suy nghĩ gì vậy! Nhưng những hình ảnh kiều diễm vẫn luôn tung bay ở trong đầu của , xua được, phá đến tâm phiền ý loạn.

      giận đến lăn qua lăn lại ở giường, lầu bầu mắng người khác, mắng hết những người nhục nhã ở trong buổi tiệc tối nay, cũng thích mang thù như vậy, chuyện qua để cho nó qua , dù sao ác ma giúp mình xả được cơn giận, cần mình dư thừa hơi sức mà tức giận.

      Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại, Lương Chân Chân vội vàng trốn vào trong chăn, che lại mình kín mít, chỉ lộ cái đầu của mình ra ngoài, nghiêng người nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      Cửa tiếng "Ken két" mở ra, Đằng Cận Tư chỉ quấn cái khăn tắm ở bên hông, tròng mắt đen hứng thú nhìn nai con giả bộ ngủ, khóe môi cong lên.
      Last edited by a moderator: 3/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 116 : Bảo bối, kịp đợi sao?
      Edit: Thiên Yết


      là bé nai con đáng , chẳng lẽ cho là giả bộ ngủ mà có thể trốn được?

      Đằng Cận Tư nhấc chân nhàng tới, từ cao nhìn chăm chú vào đem lấy chính mình che phủ chặt, đôi mắt đẹp khép hờ, lông mi khẽ run như cánh bướm, mái tóc dài đen nhánh trải ra ở cái gối nhìn như bức tranh thuỷ mặc đẹp tuyệt vời, khuôn mặt nhắn sáng rỡ lộ ra tính nhõng nhẽo và hờn mát.

      Trong lòng khỏi nổi lên chút luyến tiếc thương , yếu mềm mại như vậy, dường như chỉ cần trận gió lớn là có thể đem thổi bay mất, như vậy, làm sao có thể khiến sinh lòng thương ?

      Nếu như có khả năng, hy vọng lúc nào cũng đem theo ở bên cạnh mình, vừa tránh khỏi bị người khác khi dễ, vừa có thể thỏa mãn trong lòng lúc nào cũng khẩn cấp muốn , là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

      Đối với , hình như thế nào cũng đủ, đêm nay, nhịn rất lâu rồi, lúc này bất kể như thế nào cũng nhịn nổi nữa.

      "Ngoan, ra đây."

      kéo kéo chăn, ý bảo nai con tự mình ra ngoài, nếu như để tới bắt được, vậy coi như là bị nghiêm khắc trừng phạt.

      "Đừng mà... tắm xong chưa?"

      Lương Chân Chân mờ mịt mở mắt ra, đưa tay vuốt vuốt mắt ngái ngủ lim dim, cố tình làm bộ như mới vừa tỉnh ngủ.

      "Ừ, ngủ thiếp sao?"

      Đằng Cận Tư đùa bỡn nâng cánh môi mầu hoa tường vi lên, trong tròng mắt đen ý cười ràng như vậy.

      Lương Chân Chân biết nhận ra mình làm chuyện mờ ám, lại thấy cười nhạo mình, nhịn được tức giận hừ hừ, dứt khoát che kín chăn quan tâm tới .

      Đáng ghét, chút cũng cho mình lối thoát, thế lại còn cười nhạo mình.

      Đằng Cận Tư trông thấy nhõng nhẽo, đáy lòng tràn đầy vui vẻ, cởi bỏ khăn tắm thắt ở bên hông tiện tay ném xuống đất ném xuống đất, bò lên giường, nửa quỳ ở bên người , cúi người đem lôi từ trong chăn ra ngoài, mặc dù Lương Chân Chân rất là tình nguyện nhưng biết làm sao vì mình sức lực mỏng manh, là bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho đem chăn người mình vén lên, ngay cả khăn tắm vật che đậy duy nhất cũng thấy.

      Ngay tức khắc phơi bày trơ trụi ở trước mặt , hai người mặt đối mặt hết sức chân thành, có loại tình cảm khác thường lặng lẽ nảy sinh.

      "Đồ điên!"

      Lương Chân Chân thẹn thùng che mắt, cho dù từng thấy rất nhiều lần, nhưng thoải mái xem nó, coi nó là vật bình thường vẫn cách nào làm được.

      "Ngoan, nó thích em xem nó, càng thích em sờ sờ nó."

      Đằng Cận Tư ở bên tai thở ra vô lại, chính là thích trêu chọc , thích xem diện mạo má đỏ ngượng ngùng, đặc biệt làm người thương .

      O(╯□╰)o

      Lương Chân Chân cảm thấy người đàn ông này chỉ là ác ma, mà ta còn là sắc ma, nhất định chính là bách biến Lang Quân nha!

      tức giận đưa tay đẩy ra, kết quả bị bắt được tỉ mỉ hôn, hơn nữa đuôi mắt xếch khiêu lên bộ dáng là cực kỳ mê hoặc lòng người, từng đợt từng đợt luồng điện từ bên trong bắn ra, kích thích Lương Chân Chân có chút nào lực phản kháng, mềm nhũn nằm ở nơi đó cảm thán: Tại sao mình lại trúng mỹ nam kế! Hu hu....

      Đằng Cận Tư mê hoặc liếm từng ngón tay xanh miết trắng noãn, mỗi ngón cũng tựa như ăn sơn hào hải vị, nhìn bộ dáng kia là khiến người sợ hãi.

      Lương Chân Chân bị làm cho cả người đều nổi da gà, cố cố sức muốn rút tay của mình về, đôi mắt đầy nước càng thêm giận dữ nhìn chằm chằm, giống như : có bản lĩnh đem bọn họ cắn nát ăn hết ! (=_:)

      "Bảo bối, kịp đợi sao?"

      Khóe miệng Đằng Cận Tư gợi lên nụ cười tinh quái, trong nháy mắt được tròng mắt đen kín đáo che đậy, hô hấp nóng rực toàn bộ phun ở mặt , khuôn mặt tuấn khuôn mặt tuấn từ từ tới gần.

      "Khốn kiếp, người nào kịp đợi! Tôi mới có..."

      Lương Chân Chân xấu hổ mắng, đáng ghét, tư nhiên lại gọi là bảo bối, mới phải là bảo bối của , thối ác ma! Đại phôi đản!

      " có sao?"

      Đôi môi Đằng Cận Tư chậm rãi gần kề, mãi đến khi bốn cánh môi đỏ mọng hoàn toàn khép lại, mới chịu bắt đầu từ từ tỉ mỉ liếm. Liếm, hút. Mút, sau đó ung dung cạy ra hàm răng đóng chặt của , lưỡi trơn tiến nhanh mà vào, quét sạch từng chất lỏng ướt át ngọt ngào bên trong.

      Bàn tay thô lệ càng thêm trượt da thịt nhẵn nhụi mềm mại của , liên tục vỗ về người thở gấp dưới thân mình.

      "Đừng mà..."

      Lương Chân Chân mới vừa há miệng hít thở bị nhanh chóng xâm chiếm thành trì, nụ hôn của lúc bắt đầu dịu dàng tỉ mỉ dần dần trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng, lòng hăng hái hút. ra sức cắn bắp đùi của , dáng vẻ giống như là muốn đem mà ăn sống nuốt tươi.

      Mà ngón tay dạo chơi ở người mình giống như là lòng đốt lửa, kích thích đến mức giòng điện tê dại và như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt.

      Đằng Cận Tư càng hôn càng mãnh liệt điên cuồng. Cọ sát lẫn nhau khiến cánh môi sưng đỏ, cùng lưỡi dây dưa truy đuổi tới cùng, giống như muốn đạt tới tột cùng cực lạc.

      Ngón tay càng thêm nghiện lại vuốt ve da thịt mềm mại của , hô hấp dầy đặc nóng rực như lửa phun ở mặt của , để cho nhịn được khẽ run, cúi đầu khẽ rên ra tiếng.

      "Ah..."

      Đầu Lương Chân Chân mơ mơ màng màng, chỉ biết là mình lúc này chấp nhận ác ma hôn và sờ mãnh liệt, nhiệt độ đó sinh ra sung sướng đem bùng cháy nhanh hơn đến mức mất lý trí rồi, cảm thấy được lúc này còn là chính mình, hoàn toàn thay đổi tựa như là trong lòng vừa sợ hãi lại vừa đam mê.

      Từ cánh môi đến cái trán, chóp mũi rồi đến cánh môi, bên tai, cằm, cổ, xương quai xanh dầy đặc nụ hôn, khi hồi ẩm ướt xuất ở ngực mới giật mình tỉnh lại, ngón tay luống cuống nắm chặt cái mền, cảm giác nóng rang cuồn cuộn trào lên trong cơ thể , phía dưới càng thêm xấu hổ xuất ẩm ướt.

      "Ngoan, thích như vậy sao?"

      thanh Đằng Cận Tư khàn giọng mang theo gợi cảm, hàm răng cố ý gặm nuốt quả đào màu hồng nhạt dựng đứng trước ngực , ngậm trong miệng hung hăng mút, muốn vội vã đem nó nuốt vào bụng.

      "Ohh...Ừ...Hư...Bại hoại!"

      Lương Chân Chân bị đùa giỡn vẻ mặt đầy thẹn thùng, chỉ hận đánh ngất xỉu được người nào đó nằm ở người mình làm chuyện xấu, sau đó trói lại rồi giáo huấn trận! Hư quá ! Chỉ biết khi dễ mình!

      " cho phép thất thần, nhìn ."

      Người đàn ông nào đó bá đạo uy hiếp, ngón tay dần dần dời xuống, xoa nơi u mật thần bí kia ——
      Last edited by a moderator: 5/2/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 117: Ohh…Bại hoại!
      Edit: Thiên Yết


      Nhìn cái đầu ý! Đàn ông thối ngang ngược hung hăng càn quấy! Lương Chân Chân giận dữ mắng trong lòng, nhưng mà trong cơ thể đột nhiên xâm lấn dị vật để cho có cách nào suy nghĩ nữa, ngón tay níu chặt drap trải giường. Hai chân tự chủ kẹp chặt, muốn ngăn cản cử động của , nhưng vừa khẽ động ngược lại khiến cho ác ma trêu chọc .

      "Thế nào? muốn ra ngoài?"

      Nghe xong thanh kia làm cho muốn đâm chết ! Hư quá ! Mà người này so với trước kia da mặt ràng dày hơn nữa, trước kia nhiều nhất là rống , lời cũng ít đến đáng thương, hầu như lúc nào cũng thích mấy chữ bão tố; bây giờ, chỉ có thích đùa giỡn , lời cũng buồn nôn rất nhiều, làm sao khác biệt lớn như vậy? Chẳng lẽ là người đàn ông này che giấu được quá sâu?

      ( Đằng Cận Tư sa sầm mặt "Khụ khụ" hai tiếng: Năng lực học tập của thiếu gia vốn mạnh, điểm này thể nghi ngờ, hơn nữa, có chút chuyện với đó là loại bản năng, cần thầy dạy cũng biết.)

      "..."

      Lương Chân Chân xấu hổ đến mức đến sít sao cắn đôi môi, dứt khoát mở chân ra, tùy ý làm sao làm, quay mặt qua chỗ khác, thèm quan tâm tới dáng vẻ của .

      Đằng Cận Tư cũng để cho làm lơ mình, ngón tay thăm dò vào từng chút , tìm đúng điểm nhạy cảm của , nặng ấn xuống, lập tức khiến cho Lương Chân Chân liên tục thở gấp, ngay cả khí lực để trừng mắt nhìn cũng có. Giống như bị người nắm được nhược điểm, rốt cuộc cũng có cách nào chống lại, chỉ có thể chấp nhận xoa hết thảy.

      "Ah! Ừ..."

      khống chế được khẽ rên ra tiếng, điệu uyển chuyển kiều mỵ, khiến cho người ta mềm nhũn, ngửa mặt thở dốc kịch liệt, hai bầu ngực càng thêm rung động ngừng, kích thích thị giác người khác.
      há miệng ngậm bên trơn bóng đẫy đà kia, mút, cắn, gặm, cắn, chọn. Trêu chọc, đùa bỡn, nhanh nhẹn đảo lộn, làm cho quả hạch kia đứng thẳng càng thêm ướt át tươi đẹp.

      Lương Chân Chân cảm giác phía dưới mình càng ẩm ướt hơn, khuôn mặt che dấu được xấu hổ, cuối cùng là mặt mũi mỏng, từ đầu đến cuối có cách nào làm khác được, hề cố kỵ mà hưởng thụ những thứ này, dần dần, từ từ thích ứng tồn tại của ngón tay kia, nó ở bên trong xoay tròn ma sát dễ chịu, từng điểm từng điểm dò xét ——

      Nghe thấy thở dốc, Đằng Cận Tư chậm lại sức lực, chỉ là nhàng xoa lấy, nhưng cơ thể kiều yếu đuối làm sao chịu được. Thanh đứt quãng, dù cho hết sức cắn môi, nhưng mà vẫn cách nào tránh khỏi bật ra từng tiếng thở gấp mềm mại đáng .

      "Ngoan, dễ chịu ?"

      Thanh bị tình dục tiêm nhiễm khiến cho khàn giọng thô cát, nhưng đặc biệt mang theo tí ti mị hoặc, hấp dẫn (sexy) làm cho người khác run rẩy.


      ấn hay là khẩy đàn? Lương Chân Chân khóc ra nước mắt, từ đáy lòng nảy sinh ngượng ngùng cách nào giải quyết, mật dịch phía dưới thỉnh thoảng tràn ra khiến xấu hổ muốn chết.

      "Hu hu... là khó chịu..."

      Ngón tay của linh hoạt như vậy, tựa như quen thuộc mỗi điểm mẫn cảm trong cơ thể , hơn nữa lại hiểu làm sao mở khoá chốt mở trong cơ thể mình, chỉ cần nhàng nhấn cái như vậy, cảm giác tê dại bị điện giật lại liên tục cuồn cuộn hướng về phía tứ chi bách hải, xương cốt khắp người đều mềm nhũn.

      "Bảo bối, chỗ nào khó chịu?"

      Đằng Cận Tư xấu xa cắn tai , trong nháy mắt vừa vặn liếc thấy mắt nai con vũng nước trong veo, bên trong tràn đầy uất ức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra.

      Ngay tức khắc tim của mềm nhũn, ngón tay chậm rãi rút ra, nâng cái mông vung cao của , ghé vào bên tai dụ dỗ :

      "Ngoan, lập tức liền dễ chịu."

      xong, động thân cái tiến vào, chỉ cảm thấy bên trong ấm áp mềm nhẵn như tơ lụa chặt chẽ bao vây lấy , trong cơ thể dâng lên tia lửa lớn, tựa như muốn nổ tung.

      "Ohh... Bại hoại!"

      Lương Chân Chân vũng xuân thủy ai oán nhìn chằm chằm người đàn ông nằm ở người , thoải mái! chút cũng thoải mái! Cái kia của quá lớn! Hu hu. . . . . .

      Đằng Cận Tư sớm bị sít chặt đến mức thở nổi, thử dò xét bên trong chút, hời hợt ôm lấy , thuận tay đem chân của vòng ngang hông của mình.

      "Ngoan, đừng khóc..."

      Cánh môi hôn chặt chẽ nước mắt chảy ra từ khóe mắt , mặn mặn, thấm vào khóe miệng của , trong lòng nỡ để khóc, nhìn thấy khóc bản thân đau lòng, chẳng qua là muốn tốt, thích nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển của nằm ở dưới thân mình rên kiều mị. Có trời mới biết là có bao nhiêu mê người như vậy!

      Lương Chân Chân tức giận đưa tay đánh , kết quả làm cho đâm vào sâu, nhịn được bật ra tiếng.

      "Ah!"

      thanh kia là quyến rũ ~ ~ ~ khiến xương cốt người khác cũng yếu mềm.

      Đằng Cận Tư rốt cuộc thỏa mãn trêu chọc , từng động tác hạ xuống cũng mạnh mẽ có lực, giống như muốn đem dung nhập vào trong xương cốt mình, thấp giọng kêu nai con của .

      "Ừ... Hừ... Ah..."

      Lương Chân Chân bất lực thừa nhận giống như loại dã thú điên cuồng va chạm, chỉ có cảm giác mình sắp bị húc bay rồi, cánh tay dần dần xoa lưng cường tráng của , ngón tay vô ý thức khắc ra vết máu ở phía , tựa như trút căm phẫn cắn cái ở ở bả vai Đằng Cận Tư.

      Hàm răng hung hăng gặm, thề muốn lưu lại dấu răng vừa lớn lại thâm sâu, để cho những thuộc hạ kia cũng cười , để cho mất thể diện!

      Nhưng nghĩ tới hành động của mình tính trả thù trái lại khiến cho càng điên cuồng đòi lấy, cả đêm muốn thả mình ra, tận tình dong ruỗi, trút ra thú tính của .

      Lương Chân Chân cảm giác mình giống như ngồi ở xích đu, điểm dừng chân thực , đung đưa tới lui phe phẩy; giống như là đám mây lay động theo chiều gió, bay tới bay lui, choáng váng.

      Trong nháy mắt, cảm giác mình giống như pháo hoa bị đốt cháy, chậm rãi bay lên giữa trung, "Ầm" tiếng nổ tung, bầu trời sao ở trong đêm tối nở rộ bông pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, biểu đạt loại chói lọi cực hạn.

      Đằng Cận Tư nhìn người phụ nữ dưới thân mình thở hổn hển, giờ phút này đôi mắt quyến rũ của như tơ, khuôn mặt bé đỏ bừng thấm sâu. Cảnh tượng mê người, đầu độc trầm luân lần nữa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 118.1: Khi nào mới có thể buông tha ? (4000)
      Edit: Thiên Yết

      Đêm rất khuya rồi, ngoài cửa sổ trăng sáng lặng lẽ dâng lên, ngượng ngùng trốn vào giữa đám cành lá rậm rạp kia, giống như xuyên thấu qua kẽ hở bé tí mà lưu luyến nhìn vào bên trong gian phòng kiều diễm.

      "Ưm.."

      Thanh kiều mị mềm mại của phụ nữ trộn lẫn với tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông dệt thành bản song tấu tràn đầy mùi vị của mê tình. Có lẽ là nhiệt độ trong phòng ngủ quá cao, lưng người đàn ông tất cả đều là tầng mồ hôi mịn, giống như là rất nhiều giọt mưa tập trung ở khối, chảy chầm chậm theo nhịp chuyển động của .

      Lương Chân Chân mệt mỏi chịu đựng người đàn ông mạnh mẽ ra vào cơ thể mình, cảm thấy xương người mình cũng muốn rời ra từng mảnh. Khẽ nhếch miệng thở gấp, đầu càng thêm choáng váng, cái gì cũng nghĩ tới, chỉ có ý niệm trong đầu: Đến khi nào ác ma mới có thể buông tha ?

      Mệt mỏi, mệt quá...

      Căn bản là mở mắt ra được, giữa lúc mơ mơ màng màng như nhìn thấy ánh trăng sáng ngoài cửa sổ trút hết ánh sáng rực rỡ màu bạc vào trong phòng, giống như là phủ lên tầng lụa mỏng như cánh ve, mông lung và mê hoặc.

      Khoái cảm và vui thích cũng dâng tràn trong cơ thể xuôi theo từng mạch máu người mà , cảm giác mình mờ ảo, tất cả sưc lực cũng giống như bị hút hết, chậm rãi khép mắt lại, trong khoảnh khắc mọi thứ như nổ tung, sung sướng ngất .

      Đằng Cận Tư vuốt ve khuôn mặt yên lặng ngủ say của , biết tối nay cực kỳ mệt mỏi liền ôm cơ thể nhớp nhúa của vào phòng tắm, sau khi tắm rửa qua loa mới ôm trở lại giường.

      Lúc ngủ Lương Chân Chân theo bản năng muốn đến gần nơi có nguồn nhiệt, cuộn tròn thân mình mà chui vào trong ngực của , cánh tay vòng quanh hông của , kề má vào ngực , hàng loạt động tác có ý thức này khiến Đằng Cận Tư cực kỳ vui thích, đem người ngủ say trong ngực ôm càng chặt hơn, chỉ hận thể đem khảm vào bên trong cơ thể của mình.

      Cuối cùng, ấn xuống trán của nụ hôn , thỏa mãn ôm lấy mà ngủ.

      Giấc này hai người đều ngủ được cực kỳ an ổn, có thể là quá mệt mỏi, hoặc là trải qua đêm nay, giữa hai người có cái gì lặng lẽ nảy sinh, thầm lớn lên.

      ******

      So với việc cậu chủ vui vẻ trong lòng Nam Cung Thần lặng im như tro tàn, lạnh nhạt bảo người khác mang Mỹ Mỹ trước, sau khi lên tiếng chào với Thẩm Bác Sinh cũng rời .

      Là chủ nhân của bữa tiệc, Thẩm Bác Sinh đương nhiên muốn đưa đến cái kết trọn vẹn, cười ha hả với những nhân vật nổi tiếng quyền quý có mặt ở đây rằng:

      "Mọi người cứ tiếp tục vui chơi, đừng để cho chuyện có liên quan gì ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của mình."


      Tuy là như thế, nhưng sau khi chuyện như vậy phát sinh có mấy người còn có thể coi như có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục chơi đùa? Sợ rằng trong lòng hầu hết mọi người tâm lý cực kỳ hăng hái cũng bị quấy nhiễu, làm gì còn tâm tình để chơi đây?

      Sau khi Nam Cung Thần rồi, rất nhiều người cũng rối rít cáo từ rời khỏi, trong khoảng thời gian ngắn gần như hơn phân nửa.

      Thẩm Bác Sinh khỏi thở dài tiếng, chuyện này huyên náo thể tưởng tượng nổi! Vốn là bữa tiệc tốt đẹp dành cho những người nổi tiếng qua lại với nhau lại bị viên cứt chuột Mỹ Mỹ phá cho hư, nhớ tới cũng phát bực!

      ta cứ cố tình ức hiếp gọi là Lương Chân Chân đó, mỗi lần nhìn thấy bé đó đều khiến cho mình nhớ tới Tiểu Vũ, nhưng làm sao ấy lại là người phụ nữ của Ðằng Cận Tư chứ?

      Hơn nữa, có vẻ bé rất được cưng chìu, chẳng trách lần trước ở khách sạn Đế Hào Tư gặp qua ấy, ra là như vậy! Nhưng tốt đẹp như ấy tại sao lại với Ðằng Cận Tư người đàn ông bá đạo **cao cao tại thượng ở cùng chỗ như vậy, có thể có kết quả sao?

      **cao cao tại thượng: chỉ người ngồi tít cao, xa rời quần chúng.

      Vừa nghĩ tới Tiểu Vũ cũng từng bất chấp phản đối của mọi người mà chút do dự theo người đàn ông có vợ như ông, lẽ ra ông chuẩn bị sẵn sàng ly hôn cùng vợ trước rồi, sau đó cưới Tiểu Vũ làm vợ, và ở chung chỗ với ấy cả đời.

      Vậy mà người tính bằng trời tính, trong cuộc sống luôn có quá nhiều chuyện thể như ý nguyện, ông còn chưa kịp thực lời hứa Tiểu Vũ xảy ra chuyện, ông từng hoài nghi là mẹ mình nhúng tay can thiệp vào chuyện này nhưng khổ nổi là có chút bằng chứng nào. Sau nhiều cách điều tra và chứng nhận cũng là có kết quả, đến giờ cũng đành bỏ mặc.

      nhiều năm như vậy, ông thường tỉnh mộng vào nửa đêm, mơ thấy khuôn mặt nhắn đau thương buồn bã của Tiểu Vũ, nhất là gần đây hình như thường xuyên hơn, giống như muốn báo hiệu điều gì.

      Trong lòng ông hiểu nguyên do là bởi vì Lương Chân Chân, nhưng mẹ của bé gọi là Diệp Lan, bên cạnh Tiểu Vũ người bạn như thế chứ?

      Thẩm Quân Nhã nhìn thấy dáng vẻ chau mày của cha mình còn tưởng rằng ông lo lắng vì bữa tiệc tối nay, dù sao vẫn chưa kết thúc náo loạn hồi vui như vậy dù là ai trong lòng cũng được dễ chịu.

      Trong lòng vẫn sôi sục khí đây, Phạm Tây phớt lờ tình của , là làm cho căm tức, với lại bóng lưng của người phụ nữ kia nhìn quen mắt, nếu là Y Nhu tốt rồi, dựa vào lòng say mê của ấy đối với Đằng Thiếu nhất định là có thể buôn chuyện ra số manh mối quan trọng, nhưng tiếc là ...

      muốn, bất kể ấy là ai, dù sao cũng có nửa điểm liên quan đến , ánh mắt tìm kiếm vòng ở bên trong đại sảnh, tại chỉ tập trung vào người đàn ông, cho dù phải trả bất kỳ giá nào phải nắm được trong tay!

      Quý Phạm Tây nhận ra Nam Cung Thần, nhìn vào tình hình ta chính là trợ lý đặc biệt quyền lực vô biên của Đằng Cận Tư, cứ như vậy, hoài nghi trong lòng liền có lời giải, bởi vì Lương Chân Chân là người phụ nữ của Đằng Cận Tư cho nên Nam Cung Thần đối với cũng có cử chỉ quá đáng, theo như lời chẳng qua cũng là nhắc nhở .

      dường như thở dài tiếng, chỉ có thể than thở rằng gặp vào đúng thời điểm, cuối cùng là bỏ lỡ, nếu gặp ấy trước Đằng Cận Tư, có lẽ hoàn cảnh khác như thế nào đây?

      " Phạm Tây, làm sao thế?"

      Thẩm Quân Nhã bước tới trước mặt , giọng nũng nịu ân cần hỏi han.

      " có việc gì, tôi có chút mệt mỏi, xin phép về trước."

      Quý Phạm Tây muốn có quá nhiều dây dưa cùng Thẩm Quân Nhã, trực tiếp thẳng về phía Thẩm Bác Sinh, khiêm nhường lên tiếng chào, liền rời .

      Thẩm Bác Sinh giả vờ thấy vẻ mặt con ở bên cạnh, mệt mỏi phất tay, để cho ta trở về nghỉ ngơi sớm, công việc thành phố quá bận rộn, nhưng cũng phải chú ý hơn cho thân thể.

      Quý Phạm Tây gật đầu, tiếng:

      "Cảm ơn chú Thẩm quan tâm, cháu trước."

      Trước khi ngay cả liếc mắt cũng hề liếc nhìn Thẩm Quân Nhã, cứ tự nhiên như vậy mà .

      Tất cả toàn bộ điều này đều rơi vào trong mắt Thẩm Bác Sinh, thấy ràng là Quý Phạm Tây thích Tiểu Nhã, vẫn luôn là Tiểu Nhã đơn phương tình nguyện mà thôi, nghĩ lại cặn kẽ hành động mấy ngày liên tiếp của hai người, cũng có rất nhiều điểm đáng hoài nghi.

      "Cha, làm sao cha lại để cho Phạm Tây rồi, phải muốn giữ ấy ở lại đêm sao?"

      Thẩm Quân Nhã vốn định đuổi theo ra, nhưng bởi vì nhiều người nhìn như vậy, có chút sợ hãi bị thành giữ lại, cho nên căng thẳng phen.

      "Tiểu Nhã, tình là phải hai bên tình nguyện mới đúng, có lúc đừng quá chấp u mê!"

      Thẩm Bác Sinh thương dạy dỗ con , đối với chuyện này ông là người thất bại điển hình, cho nên hi vọng con duy nhất của ông có thể có hạnh phúc tốt của riêng mình. Cho dù người đàn ông đó điều kiện vượt trội hơn nữa nếu mà thương con của ông gả cũng có ý nghĩa gì chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :