1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 104: Hoàn mỹ kinh người (3000)
      Edit: Thiên Yết


      Lương Chân Chân có chút bất đắc dĩ nhìn , cuối cùng vẫn là khuất phục ở dưới dâm uy của , đau thương nhàn nhạt chạy vào tim, có ý định thích bất kỳ kẻ nào, cái loại đơn thuần say đắm đó sớm cách xa rồi.

      "Tôi cũng thích ai."

      thanh nghe ra chút cảm xúc khác thường.

      Đằng Cận Tư nhìn hai giây, muốn từ trong ánh mắt của nhìn ra dối, nhưng chỉ có thể nhìn thấy suối nước trong suốt, gợn sóng, trong lòng nhất thời thoải mái, bá đạo ra lệnh:

      "Em, chỉ có thể thích ."_Thiên Yết.DDLQD_

      Nam Cung Thần dùng sức cấu bên cạnh bắp đùi của mình, bắt buộc chính mình giờ phút này phải bình tĩnh, phương thức bày tỏ tình của cậu chủ là rất khác người, như thế rất dễ dàng hù dọa này bỏ chạy! ╮(╯▽╰)╭

      Trong lòng Lương Chân Chân đúng là có chút rung động, trong nháy mắt chút nữa cho rằng ác ma là ưa thích của mình, nhưng lập tức bị chính mình phủ nhận, trong lòng khinh bỉ chính mình luôn suy nghĩ cái thực tế gì đó, như vậy làm chính mình lâm vào loại thế giới hư ảo, bắt đầu sa đọa.

      muốn trả lời câu kỳ quái này, thực ra trong lòng muốn : Cơ thể của bị chiếm đoạt, chẳng lẽ nghĩ thích ai cũng bị hạn chế? Đây là muốn giam cầm thân thể cùng trái tim sao? cho chút gian thở? cho chút tự do suy nghĩ?

      Thời điểm hai người giằng co xong, xe chậm rãi dừng sát ở chỗ bên cạnh khu phố buôn bán.

      "Cậu chủ, đến nơi rồi."

      Nam Cung Thần lại là người hy sinh làm bia đỡ đạn.

      Lương Chân Chân đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nơi sầm uất như thế, biết nơi này, nơi tiêu phí cao nhất trong thành phố C, nó được gọi là “con phố của những người giàu”, nơi này gần như tập hợp đủ các loại hàng hóa vật phẩm nổi tiếng của thế giới, mỗi bộ quần áo trong cửa hàng đều đủ để ăn uống chơi bời trong vòng năm mà vẫn còn dư dả.

      Bình thường, bất kể như thế nào cũng dám đặt chân đến nơi này, căn bản phải là người của tầng lớp này, cũng mua nổi quần áo ở nơi này, tới cũng chỉ là tự rước lấy nhục.

      Nhưng hôm nay, lại bị ác ma đưa đến đây chọn lựa lễ phục, trong lòng dâng lên loại vô cùng tự giễu, cuối cùng là chạy khỏi rồi, chỉ có thể thầm mong mỏi tối nay đừng đụng phải người quen là tốt rồi.

      Đằng Cận Tư dẫn đầu mở cửa xe xuống, thẳng tới lầu hai vào "Phi sắc", Lương Chân Chân cố hết sức theo phía sau , trong lòng có chút sợ ánh mắt của nhân viên phục vụ nhìn mình.

      Vậy mà, chờ vào, mới phát tiệm này lắp đặt thiết bị cực kỳ sạch , dính hạt bụi, treo lẻ tẻ vài món lễ phục, cũng có vẻ trống trải tán loạn, nó nhất định là bố trí có quy tắc, làm cho người ta liếc mắt nhìn lần, rất thoải mái._Thiên Yết.DDLQD_

      chú ý tới cái nhãn hiệu "Phi sắc" đó, trong óc giống như mơ hồ nhớ là Giai Ny và Cát gia ở trong ký túc xá từng thảo luận qua cái nhãn hiệu này, nhất là cái người sáng lập ra nhãn hiệu này, theo như mấy miêu tả, phải là người đàn ông đơn thuần như tiên giáng trần, đẹp đến mức nhiễm khói lửa nhân gian, cho nên mới tạo ra tác phẩm đẹp đẽ khiến người ta điên cuồng

      Sau khi chính thức biết vị “tiên giáng trần” kia mới nhận chân về diện mạo của ta, quả chính là ——

      (khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Vậy tạm thời là sau, trở về vấn đề chính.)

      "Đằng Thiếu" hai người người nữ phục vụ cung kính khom lưng, họ đều từng được Nam Hoa Cận đào tạo chính quy, cho nên biết ba vị huynh đệ của ông chủ, mà vị Đằng Thiếu, vẫn là lần đầu tiên đến thăm.

      "Thanh Trường, tạm thời mở cửa."

      Đằng Cận Tư lạnh lùng , đây là lần đầu tiên mang nai con tới chọn lựa lễ phục, dĩ nhiên phải là buổi biểu diễn dành riêng mới được.

      "Dạ, ngài chờ chút."

      Người nữ phục vụ cười trả lời, đối với mấy vị thiếu gia này, ông chủ phân phó: phục tùng vô điều kiện.

      Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn hai người người nữ phục vụ cười tủm tỉm đem hai vị khách trong cửa hàng mời , trong lòng xấu: Hành động ác liệt! Tác phong bá đạo!_Thiên Yết.DDLQD_

      Nhìn thấy trong cửa hàng những người có nhiệm vụ đều hết sạch, Đằng Cận Tư dửng dưng ngồi ghế sa lon, hướng về phía hai người phục vụ :

      "Chọn lựa cho ấy cái dạ phục, mặc vào đừng làm trò hề."

      "Dạ, vị tiểu thư này, xin mời theo tôi."

      Người nữ phục vụ thanh ngọt ngào dịu dàng, cười giống như đóa hoa.

      Lương Chân Chân chỉ có thể theo họ, ánh mắt dừng lại lễ phục dạ hội màu sắc hoa hồng, ràng rất đơn giản nhưng lại làm cho người ta dời mắt được, đường cong tuyệt đẹp lưu loát, từ bộ ngực đến làn váy đều rất đơn giản, chỉ có phía bên của vị trí hông,trang trí bằng mọt bông hồng ve vãn, như vẽ rồng điểm mắt làm cho người ta cảm giác trước mắt sáng ngời.

      Người nữ phục vụ thấy vẫn nhìn chằm chằm món đồ độc nhất vô nhị *"Mân Côi chi tâm" đó, liền đề nghị:

      "Nếu như mà thích nó, có thể vào thử xem chút."

      **Mân Côi chi tâm: tâm của hoa hồng.

      biết vì sao, Lương Chân Chân chọn trúng cái váy này rồi, bị nó hấp dẫn, nghe được phục vụ đề nghị, xấu hổ gật đầu cái.

      "Có thể ?"

      "Dĩ nhiên là có thể ."

      Phục vụ cười híp mắt thận trọng lấy lễ phục xuống, ý bảo Lương Chân Chân cùng mình vào phòng thử quần áo, hai người ở bên trong mè nheo hơn 10' sau còn chưa có ra._Thiên Yết.DDLQD_

      Đằng Cận Tư có chút nhịn được rồi, thử bộ quần áo có cần chậm như vậy sao? Phụ nữ là phiền toái.

      Chính khi chuẩn bị đứng dậy chút, phân tán cảm xúc nóng nảy ở trong lòng, liền nhìn thấy Lương Chân Chân từ trong phòng thử áo ra, cả người đều ngây dại, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm, khiếp sợ, thể tin, kinh ngạc. . . . . .

      Từ trong mắt của từng cái xẹt qua, cuối cùng biến thành thực tế trần trụi. Muốn .

      Món đồ hoa hồng đỏ quà tặng giống như là vì mà làm, hoàn mỹ dán sát ở người , đem lấy vẻ bề ngoài đường cong của có lồi có lõm, từ bộ ngực đến đầu gối tấc bề mặt vị trí tất cả đều là dán chặt ở người, phía dưới còn lại như là cánh hoa nở rộ ra.

      Nhưng mà để cho người kinh diễm (kinh sợ, diễm lệ) vẫn là đóa hoa hồng kiều diễm ở hông kia, làm cho người ta thêm vài phần quyến rũ mê hoặc lòng người, giờ phút này Lương Chân Chân giống như tiểu tinh linh lạc đường rơi xuống nhân gian, đôi mắt bị ô nhiễm, tinh khiết giống như gương trong nước, sắc và nét, long lanh nước nhìn người khác, để cho người khác tự giác rơi vào trong đó.

      Vải hoa hồng đỏ khéo léo đem thân thể bao bọc đẹp đẽ.

      Che phủ bộc phát xinh đẹp uyển chuyển, lộ ra tiếng động hấp dẫn, trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư từ từ bốc cháy lên ngọn lửa , trong cơ thể càng thêm khó nhịn nóng ran.

      Hoàn mỹ! Quá đẹp!_Thiên Yết.DDLQD_

      chưa bao giờ biết nai con cũng có vẻ đẹp hoàn mỹ đoạt hồn người như thế! Ngay cả hô hấp của cũng gần như dừng lại.

      Lương Chân Chân bị ánh mắt rừng rực như lửa của Đằng Cận Tư tấn công, mặt hồng mắc cỡ, băn khoăn lo lắng túm làn váy, cái này váy rất là xinh đẹp, mặc lên người cũng cảm giác mình biến thành công chúa trong thành bảo, có loại cảm giác mộng ảo.

      "Đằng Thiếu, cái váy "Mân Côi chi tâm" này quả giống như là vì Lương tiểu thư mà làm ra, quá đẹp!"

      Nữ phục vụ từ trong thâm tâm khen .

      Đằng Cận Tư lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mất tự nhiên ho hai tiếng, gian nan quay đầu chỗ khác.

      " được! Thay đổi !"

      Nhìn nữa sợ mình nhịn nổi liền muốn nai con ở tại nơi này, ngay cả cũng chịu nổi hấp dẫn, chớ chi là những người đàn ông bên ngoài kia rồi, chỉ sợ mới vừa bước vào buổi tiệc, nai con của hấp dẫn tầm mắt của tất cả đàn ông ở đó, những ánh mắt như lang sói dã thú nhất định đắm đuối nhìn nàng chằm chằm.

      Đến lúc đó, nhất định kích động mà muốn móc ánh mắt của những người đàn ông kia, nai con là của , vẻ đẹp của cũng chỉ thuộc về mình ! thể bị bất kỳ người đàn ông nào khác nhìn thấy!

      Cho nên, món đồ lễ phục đáng chết này phải thay !

      "A!"_Thiên Yết.DDLQD_

      Người nữ phục vụ hiển nhiên ngờ tới như vậy, kinh ngạc há miệng, bày tỏ hiểu.

      Trong lòng Lương Chân Chân càng thêm dâng lên nỗi thất vọng, trong lòng đem ác ma mắng 1000 lần vạn lần, mắt tinh tường cái gì! ràng rất đẹp mắt, phải vừa rồi cũng nhìn mà trợn tròn mắt sao?

      "Mặc món đồ màu trắng đó."

      Ánh mắt Đằng Cận Tư tìm tòi ở trong cửa hàng vòng, cuối cùng rơi vào cái váy màu trắng kim cương váy đuôi dài có tua, đoan trang, tao nhã, lộng lẫy, tự nhiên, nền nã, nhưng lại có nhiều sức sống như chiếc váy màu đỏ kia.

      Phục vụ vừa thấy, trong lòng liền hiểu rồi, cười tủm rồi lấy món đồ quần trắng kia xuống giúp Lương Chân Chân thay.

      Sau khi ra Đằng Cận Tư quả nhiên rất vừa lòng, tuy rằng cũng rất vừa người, nhưng mà bảo thủ hơn so với chiếc váy kia, lộ ra bả vai, cũng có vẻ đẹp đẽ mị hoặc, tốt lắm!

      "Lấy cái này."

      gật đầu đồng ý.

      Cái gì đó! Liền thỏa mãn vì chính thích! Cái này váy mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng ràng món đồ màu đỏ kia càng đẹp mắt hơn! Lương Chân Chân thầm trong lòng.

      Trong đầu bỗng nhiên lại ra lời của người phục vụ giọng với mình trong lúc thử quần áo.

      "Tôi đoán Đằng Thiếu như vậy là vì muốn cho người đàn ông khác thấy dáng vẻ của khi mặc cái váy này, là rất đẹp đẽ! Hoàn mỹ đến mức làm cho người ta dời mắt được! Ngay cả tôi, mới vừa rồi cũng rung động."_Thiên Yết.DDLQD_

      "Nào có! Căn bản phải như nghĩ!"

      Lương Chân Chân hờn dỗi trả lời, trong đầu dâng lên loại cảm giác là lạ, là như vậy sao? Nhưng....

      Đợi thợ trang điểm giúp đem tóc dài đơn giản cuộn lên, trong cái nhìn tinh tế và trang nhã, nhìn chính mình trong gương, Lương Chân Chân cảm thấy có chút hoảng hốt, đây là sao? là xinh đẹp!"

      " thôi."

      Đằng Cận Tư nhìn ngây ngốc đứng ở trước gương, vui mở miệng.
      dunggg, linhdiep17AnAn thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: làm gì thế? Thả tôi xuống (3000)
      Edit: Thiên Yết
      Beta: Chimy


      " thôi."

      Đằng Cận Tư nhìn ngây ngốc đứng ở trước gương, vui mở miệng.

      xong, liền sải bước đẩy cửa ra ngoài, Lương Chân Chân đứng ở đằng kia hướng về phía bóng lưng của làm mặt quỷ, có cách nào chỉ có thể cố gắng đuổi theo, có lẽ chưa bao giờ mặc qua loại váy đuôi dài này và giày cao gót bảy inch, căn bản là giống như cà kheo, mới vừa hai bước liền dẫm phải làn váy đất.

      "A!"_Thiên Yết..

      mất trọng tâm té ngã về phía trước, mắt thấy phải tiếp xúc thân mật cùng mặt đất, đôi cánh tay mạnh mẽ kịp thời ôm vai , gương mặt vừa đúng đụng vào ngực cứng rắn của người đàn ông, đau đến lông mày vắt thành đoàn, chóp mũi tràn đầy vị cỏ xanh nam tính quen thuộc vương vấn người .

      đợi tiếng "Cám ơn", lỗ tai liền truyền đến thanh chán ghét của .

      "Sao vừa thay quần áo ngay cả bộ cũng quên?"

      Đằng Cận Tư cau mày nhìn tư thế vô cùng bất nhã của người phụ nữ ngã vào trong lồng ngực , muốn làm như thế nào? Ngay cả bộ cũng ngã, té?

      "Tôi..."

      Vốn chút xíu hảo cảm trong nháy mắt Lương Chân Chân hận thấu , nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên phản bác như thế nào, chỉ là tức giận nhìn chằm chằm.

      "Đằng Thiếu, nguyên nhân có thể là vì Lương tiểu thư lần đầu tiên mặc loại lễ phục và giày cao gót bảy inch này, cho nên bước có chút quen."

      nữ phục vụ bên cạnh vội lên tiếng giải thích.

      Lương Chân Chân tức khắc gửi cái nhìn biết ơn về phía ấy, uất ức trong lòng càng dày đặc, đại ác ma! chút cũng hề thương hương tiếc ngọc!
      ╭(╯╰)╮

      Đằng Cận Tư nhìn đoạn váy dài trải mặt đất, lại liên tưởng đến đồ nai con mặc thường ngày, trong trí nhớ của , đều là thấy đôi giày vải, ách. . . . . .

      "Vậy sao?"_Thiên Yết..

      nghi ngờ hỏi Lương Chân Chân.

      " thử mặc lên chẳng phải biết sao!"

      Lương Chân Chân cũng biết lòng dũng cảm của mình là từ đâu mà đến, lại còn dám chuyện như vậy với ác ma, sau khi xong mới ý thức được mình hình như sai điều gì đó, vội vàng cúi đầu xuống dám nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt nữa, nhưng hô hấp của bao vây lấy , làm cho lòng dạ dâng lên hoảng sợ.

      Lúc này phục vụ thích thú nhìn đôi oan gia, lặng yên lùi về bên, quả nhiên là rất xứng với nhau!

      "Hả? Dám chống đối tôi?"

      Đằng Cận Tư giật mình nhìn nai con nhanh chóng cúi đầu xuống, trong giọng mang theo lạnh lùng uy hiếp.

      " có."

      Lương Chân Chân trả lời, giọng bé yếu ớt như ruồi, ràng chưa đủ sức lực, vừa rồi nhất định là đứt dây thần kinh rồi, cho nên mới để ý hậu quả như vậy.

      " có?"

      Đằng Cận Tư nâng cằm của lên, bức bách đối mặt với mình, tròng mắt đen lấp lánh nhìn chằm chằm , như muốn nhìn thấu .

      Lương Chân Chân ngậm miệng lời nào, dù sao đánh chết cũng thừa nhận, cố ý mở to đôi mắt ngập nước nhìn người nào đó, nét mặt tràn ngập hai chữ "Vô tội".

      "Hừ!"

      Đằng Cận Tư hừ lạnh tiếng, buông ra, xoay người ra ngoài, vừa hai bước, lại quay trở lại, cứ thế ôm lấy ngang eo nai con.

      "Này! làm gì thế? Thả tôi xuống."

      Lương Chân Chân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng trận, chính mình liền bay lên trời, sợ tới mức vội vàng đưa tay ôm cổ ác ma,chỉ lo mình ngã xuống.

      "Thả em xuống? Em xác định mình có thể bộ? hai bước liền té cái?"

      Ánh mắt Đằng Cận Tư khinh thường nhìn người phụ nữ trong lòng mình, ôm chỉ là sợ theo theo kịp bước chân của mình mà thôi, tiếp tục chậm chễ, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.

      "Tôi. . . . . ."_Thiên Yết..

      Lương Chân Chân bị chẹn họng lần nữa, những thứ kia, mình đúng là thể bảo đảm, hơn nữa đến xe còn có khoảng cách dài, cẩn thận còn có thể té ngã, nhưng --- bên ngoài nhiều người như vậy, ra ngoài nhất định bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, quá mắc cỡ!

      Đằng Cận Tư cũng để ý tới giãy giụa, ôm lập tức đến bên ngoài hành lang chỗ lan can, khóe môi gợi lên tà tứ, giọng hung ác.

      "Giãy giụa nữa, trực tiếp ném em từ đây xuống."

      Khóe mắt Lương Chân Chân len lén nhìn xuống dưới, cao quá! Hơn nữa phía dưới nhiều người tới lui như vậy, nếu bị ném xuống từ nơi này, phải ngã thành tàn phế nhất định *bán thân bất toại, hơn nữa ngày mai khẳng định được lên trang đầu tờ báo, (=.:) mới cần trở nên tàn phế như vậy!

      **bán thân bất toại: bị liệt nửa người.. lại được.
      Đại Ác Ma ghê tởm! Khốn khiếp khốn khiếp! Cũng biết uy hiếp ! Đâm chết ghim chết !

      Trong lòng nghĩ như vậy, sức lực trong tay cũng buộc chặt ở đây, Đằng Cận Tư ràng cảm thấy mình bị ôm chặt, lại dùng sức chút cũng mau hư thúi, tròng mắt đen lạnh thấu xương liếc người phụ nữ trong ngực cái, tràn ngập ý vị cảnh cáo.
      (⊙o⊙)

      Được rồi, vẫn nên an phận, dù sao vị trí đỗ xe còn có đoạn đường rất dài, nếu tự mình , rất có thể còn ngã, té, chi bằng ngoan ngoãn hưởng thụ cái ôm miễn phí này.

      Cảm giác được thái độ người trong lòng cuối cùng an tĩnh lại, khóe môi Đằng Cận Tư cong lên độ cong gần như thấy được, sải bước tới xe.

      Nam Cung Thần vô cùng kinh ngạc nhìn cậu chủ ôm Lương tiểu thư dường như hoàn toàn thay đổi chậm rãi tới, tây trang màu đen xứng với lễ phục màu trắng, là phối hợp hoàn mỹ!_

      Người đẹp nhờ lụa, hoàn mỹ nhờ vào trang điểm, đúng là phải giả dối, sau quá trình đóng gói bé lọ lem trở thành công chúa.

      ******

      Cửa Câu Lạc Bộ Tinh Xuyên, có tầng tầng an ninh nghiêm khắc canh giữ, bữa tiệc tối nay giống như bình thường, khách mời tất cả đều là quý tộc giàu sang quyền thế và quan lớn quyền phiệt (quyền lực, tài phiệt), thuần sắc nhân sĩ tầng lớp thượng lưu, thân phận và địa vị đều rất nhạy cảm, nên ra ánh sáng.

      Quan trọng nhất còn có tân thị trưởng Quý Phạm Tây đến tham dự, người chủ trì buổi tiệc Thẩm Bác Sinh càng thêm nghiêm khắc phân phó an ninh cho phép bất kỳ phóng viên nào được vào, hễ là khách mời có thẻ VIP mới được vào, nếu nhất định bị ngăn cản ở bên ngoài.

      Chiếc Cayenne xa hoa màu đen chậm rãi dừng lại, Lương Chân Chân nhìn hội sở sa hoa đẹp đẽ kia, trong lòng mơ hồ có tự ti, ngón tay co quắp nắm chặt làn váy dám xuống xe.

      , rất sợ hãi, chỉ bởi vì lần đầu tiên tới chỗ này. Hơn nữa sợ hãi phơi bày bản thân, đến lúc đó, phải làm gì?

      Nghĩ như vậy, trong lòng dường như bị tầng tầng lớp lớp đau đớn vây quanh, buồn bực khiến thở được, giống như có cánh tay nhéo trái tim của , làm cho cảm giác hít thở thông.

      "Sao vậy?"__

      Đằng Cận Tư nhìn sắc mặt của có cái gì đúng, hỏi vội.

      " có việc gì."

      Lương Chân Chân hít vào hơi sâu, khóe miệng miễn cưỡng cong lên nụ cười, tận lực để cho mình thoạt nhìn có sao.

      với có ích ? với là có thể vào sao? Đáp án nhất định là , ràng đúng là chuyện tình tốt, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi trêu chọc khiến vui, đến lúc đó người gặp nạn còn phải là mình?

      Đằng Cận Tư hoài nghi liếc cái, chỉ coi là chưa từng tới chỗ này cho nên xử có chút nhát gan, giọng tự giác bỗng dịu dàng.

      "Ngoan, đừng lo lắng, theo bên cạnh đừng có chạy lung tung."

      "Vâng..."

      Lương Chân Chân hiền thục gật đầu, tối nay người mà có thể nhờ giúp đỡ cũng chỉ có ác ma bên cạnh này thôi.

      Nam Cung Thần giúp bọn họ mở cửa xe, Đằng Cận Tư xuống xe trước, ngay sau đó đỡ Lương Chân Chân bên trong ra ngoài, cũng làm cho khoác cánh tay của mình, phòng ngừa đường lại vấp chân.

      Trong lòng Lương Chân Chân xẹt qua chút cảm động nho , ra ác ma cũng có mặt dịu dàng nha!

      Trong phòng yến hội, y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, cả phòng mùi thơm mờ mịt như có như . Những người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy cầm cốc có chân dài túm năm tụm ba đứng ở chỗ tươi cười , tao nhã đoan trang các thục nữ thỉnh thoảng che miệng cười trộm, những người đàn ông cười sang sảng lớn tiếng, rất náo nhiệt.

      Mới vừa gia nhập đại sảnh, Lương Chân Chân liền thấy Thẩm Quân Nhã đứng ở đằng trước cách phía bên tay phải mười thước, hôm nay ấy mặc bộ đồ dạ hội màu đỏ lửa cổ chữ V lưng để trần, xinh đẹp gợi cảm làm cho rất nhiều đàn ông thể dời mắt, hơn nữa ấy là con bảo bối của người chủ trì bữa tiệc hôm nay, mọi người tự nhiên đều xoay xung quanh ấy.

      ấy cũng vô cùng hưởng thụ *cảm giác về ưu việt bị vây quanh này, ánh mắt hoàn toàn rảnh chú ý những người khác, trừ người đàn ông đứng ở vị trí bàn ăn cùng người khác thân thiết chuyện với nhau—— Quý Phạm Tây.

      **cảm giác về ưu việt: tự cho là mình hơn hẳn những người khác.

      "Tôi . . . . . Tôi vào toilet."

      tại Lương Chân Chân thầm nghĩ trốn được vào toilet, tốt nhất là khi bữa tiệc xong xuôi mới trở ra, hôm nay là ra quân bất lợi, vừa vào đến nhìn thấy Thẩm Quân Nhã, trời ạ! nên bị ấy nhìn thấy.

      "Thế nào đây?"_

      Đằng Cận Tư nhíu mày, sao người phụ nữ này nhiều chuyện như vậy?

      "Ưmh, có thể là buổi trưa ăn phải cái gì khiến đau bụng rồi, tôi chút quay lại."

      Lương Chân Chân ôm bụng đau khổ , có thể là dáng vẻ giả bộ của quá giống, Đằng Cận Tư liền tin, thản nhiên :

      " ."

      Được cho phép trong lòng Lương Chân Chân thở dài nhõm hơi thở dài nhõm hơi, trốn trước, cho cùng ác ma nhất định là tiêu điểm trong mắt mọi người, vừa rồi nhìn ánh mắt bảo an liền biết, đó là loại gần như tôn sùng.

      Loại người tổng giám đốc như là nhân vật vô cùng quan trọng, vừa vào còn bị những người phụ nữ kia chen chúc vây quanh sao! Phù hộ quên đợi mình, a di đà Phật, Thiện Tai Thiện Tai.

      Cái chỗ tồi tàn nào đây! Thế nào ngay cả toilet cũng thấy? Lương Chân Chân dạo từ nửa ngày, cũng nhìn thấy biển hiệu toilet, trong lòng vui lẩm bẩm.

      tới lui, đề phòng ở khúc quanh đụng phải người đàn ông——
      dunggglinhdiep17 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 106: Gặp nhau lần nữa (3000)
      Edit: Thiên Yết
      Beta: Chimy

      "Ah! là đau!"

      Lương Chân Chân nhìn chung quanh tìm kiếm toilet, ngờ tới chỗ khúc quanh đột nhiên có người bước ra, hai người vừa đúng đụng vào nhau, vốn là giày cao gót đứng vững, bây giờ lực rất lớn đánh thẳng vào trực tiếp đụng ngã lăn mặt đất, bên hông vừa vặn nằm mặt đất, nửa bên cái mông mềm mại liền tiếp xúc thân mật cùng cả vùng đất gần gũi lần.

      " , cháu sao chứ?"

      đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh đàn ông trung niên trầm mạnh đanh thép, nghe ước chừng là người đàn ông bốn năm mươi tuổi, Lương Chân Chân vốn định đem bực dọc trút hết ra ngoài, nhưng tình trạng trước mắt... Có vẻ như chỉ có thể chịu thiệt thòi.

      yếu ớt trả lời câu.

      " có việc gì."

      Bàn tay gắng sức chống mặt đất, chuẩn bị đứng lên, nhưng có lẽ váy bao bọc chặt, gót giày lại quá cao, căn bản làm được gì, chỉnh đốn nửa ngày, vẫn còn có đứng lên được.

      " ngại, hay là tôi đỡ cháu đứng lên."

      Người đàn ông trung niên cười ha hả , thân sĩ đưa tay nhấc Lương Chân Chân té mặt đất lên.

      "Cảm ơn."

      Xuất phát từ lễ phép, Lương Chân Chân tiếng cám ơn.

      Vậy mà, mới vừa ngẩng đầu, người đàn ông trung niên trước mặt liền ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào , trong mắt kia sửng sốt và thể tin là ràng như vậy, giống như muốn xuyên thấu .

      Rất dễ nhận thấy, người đàn ông trung niên này chính là chủ nhân bữa tiệc lần này--- Thẩm Bác Sinh, ông ta mới từ toilet ra chuẩn bị trở về đại sảnh, nhưng ngờ ở khúc quanh đụng vào tuổi còn trẻ, nhìn quần áo của biết chắc là bạn của người nào đó mang đến, vốn tưởng rằng chính là loại phụ nữ đó, nhưng sau khi thấy biểu của lại cảm thấy giống.

      Nhất là khi ông ta thấy diện mạo của ràng dao động, hai mươi năm trước hình như lại tái trước mắt ông. Cũng là ở bữa tiệc, ông tình cờ gặp gỡ thân váy liền áo màu trắng Lương Vũ, ấy ngày đó là khách quý do chủ nhân bữa tiệc đặc biệt mời đến đây đánh đàn dương cầm (Piano), ấy ngồi ở bên cạnh đàn dương cầm màu trắng, giống như Thiên Sứ hạ xuống nhân gian, xinh đẹp rung động lòng người như vậy.

      Về sau hai người lại cẩn thận đụng vào lần nữa, đúng lúc rượu đỏ trong tay ấy đổ ra ngoài bắn tung tóe lên tây trang của ông, cũng thời gian đó, hai người bắt đầu giai đoạn để ý thường xuyên ngờ đó lại là nghiệt duyên, than ôi....

      Mà hôm nay, ông biết là ông trời cố tình sắp đặt ngờ chuyện giống như hai mươi năm trước lại xảy ra, ông lại có thể trông thấy " ấy", cặp mắt đen trong veo như nước kia liền giống như quăng vào trong lòng ông tảng đá lớn! là rất giống!

      Lương Chân Chân giải thích được sờ sờ mặt, trang điểm mặt bị lem hay là dính vào cái gì đó kỳ quái, tại sao bác trai này nhìn chằm chằm vào chứ! Ánh mắt kia cực kỳ làm người khiếp sợ, hơn nữa, có thể khẳng định mình biết người như vậy!

      "Ách... Cái đó..."
      ấp úng mở miệng, hi vọng làm ràng là tại đây xảy ra chuyện gì.

      Giọng này, phải là Tiểu Vũ, ta phải là Tiểu Vũ. Thẩm Bác Sinh thông suốt từ trong ký ức ra, trong lòng nhất thời mảnh đơn, Tiểu Vũ ấy, ngay từ mười tám năm trước còn nữa.

      Liếc mắt nhìn chăm chú giống như từng quen biết này, đột nhiên nhớ lại lần cuối cùng trong lúc vô tình ông thoáng nhìn thấy ấy là ở tiền sảnh khách sạn Đế Hào Tư, xa cách lâu như vậy lại có thể gặp mặt, lẽ nào quả là ông trời định trước sao?

      Biết có khả năng, nhưng Thẩm Bác Sinh vẫn còn ôm chút hy vọng hỏi:

      " , cháu... Có thể cho bác, cháu tên gì ?"

      "Oh...Tên cháu là Lương Chân Chân."

      Mặc dù lấy làm lạ vì sao bác trai trước mặt hỏi tên của mình làm gì, nhưng thần sắc mặt ông thấy bi thương, chẳng lẽ là dáng dấp của mình rất giống người cố nhân của ông? Khụ. . . . . . Chủ yếu là dáng vẻ ông nhìn chằm chằm giống như xuyên qua mà nhìn thấy người khác, thể khiến cho có suy đoán này.

      Lương Chân Chân? Thẩm Bác Sinh lần nữa chấn động, ấy cũng họ Lương? Chẳng lẽ ấy và Tiểu Vũ là có quan hệ gì sao? ấy...Có phải hay là con của mình?

      "Mẹ cháu... Bà ấy tên gì?"

      Ông gần như run rẩy hỏi lần nữa.

      "Diệp Lan."

      Lương Chân Chân hơi trầm ngâm, ra cái tên.

      ra , mẹ sinh ra tên gọi là Lương Vũ, nhưng bà rời khỏi từ rất lâu rồi, chuyện cũ qua, mẹ ở trời nhất định bắt đầu cuộc sống mới, vẫn là muốn quấy rầy bà nữa, chúc cho bà cả đời này có thể có cuộc sống sum vầy mỹ mãn.

      Mẹ Diệp đối với là vô cùng tốt, hơn nữa nuôi dưỡng và dạy dỗ mười ba năm, cũng là mẹ của , là gia đình thân cận nhất của .

      Thất vọng như xâm lược trong lòng Thẩm Bác Sinh, ra mẹ của gọi là Diệp Lan, phải gọi là Lương Vũ, vậy nhất định cha của là họ Lương, cho nên...

      Nhưng ông vẫn còn chưa chết tâm, tiếp tục hỏi:

      "Vậy cháu có bác ? ấy..."

      đợi ông xong, Lương Chân Chân liền lắc đầu cái.

      " có."

      Ngay cả cha ruột của mình là ai cũng biết, đâu có bác ? Về phần cha Diệp bên kia, nghe cũng chỉ có bác cả, út.

      Tất cả hi vọng đều sụp đổ, trong lòng Thẩm Bác Sinh thở dài, thầm mắng đần độn của mình: Tiểu Vũ cũng qua đời mười tám năm, bé này nhìn qua bất quá là mười tám, mười chín tuổi, thời gian căn bản là được phù hợp, hơn nữa năm đó lúc Tiểu Vũ rời cũng có mang thai, tại sao có thể có người con lớn như vậy?

      Là tự mình nghĩ nhiều, đời này quá nhiều người dáng dấp giống nhau, thể chỉ dựa vào gương mặt mà nhận định là người nào đó.

      "Xin lỗi, là tôi nhận lầm."

      Bỗng chốc Thẩm Bác Sinh giống như già ít, chuyện của Tiểu Vũ vẫn luôn là nút thắt trong lòng ông, chuyện năm đó rất kỳ lạ, nhưng ông lại tìm được bất kỳ chứng cứ căn cứ xác thực nào, những người đó giống như tất cả đều biến mất giữa chiều tà.

      " có chuyện gì." ♥

      Lương Chân Chân cười ha hả trả lời.

      biết tại sao, cứ cảm thấy bác trai này rất là thân thiết, cái nhìn buồn bã của ông làm cảm thấy xúc động, chẳng biết tại sao cũng thoải mái, quỷ dị mà!

      được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới mình còn tìm được toilet, bằng hỏi thăm bác trai này, chừng ông biết ở đâu.

      "Bác trai, xin hỏi bác biết toilet hướng nào ?”

      thanh Thẩm Bác Sinh hòa ái :

      " thẳng phía trước, quẹo phải chỗ khúc cong có lối ra, ở ngay tại bên cạnh, nơi này mới đây sửa chữa, ngay cả bảng hiệu toilet cũng gỡ ra, đúng là người quen rất khó tìm được."

      "Cảm ơn."

      Lương Chân Chân đối với ông nâng lên nụ cười khả ái vui tươi, nhấc làn váy .

      Trong lòng Thẩm Bác Sinh tự giễu thầm nghĩ: Nếu như mình cũng có con đáng như thế là được rồi.

      Chao ôi... Vẫn là đừng mộng tưởng hão huyền!

      *****

      Trong đại sảnh, Đằng Cận Tư bày ra vẻ mặt miễn cưỡng lạnh giá như muốn người lạ chớ gần, hễ mà có những người phụ nữ táo bạo về phía đều bị dùng ánh mắt như dao găm nhìn chằm chằm làm cho quay về, sau đó lại dứt khoát ra hiệu ngầm cho Nam Cung Thần loại trừ những con ruồi quá đáng ghét đó!

      Nam Cung Thần đối với ánh mắt đưa tới của cậu chủ, trong lòng thông minh gật đầu cái, làm những chuyện như vậy là sở trường tốt nhất của , cùng giao thiệp với con đẹp, vĩnh viễn vui dứt a!

      Trong lòng rất là khó chịu, sao nai con lâu như vậy vẫn chưa trở lại? chuẩn bị vào toilet tìm lại bị Bộ trưởng "Bắt" ở lại.

      "Đằng Tổng, hân hạnh hân hạnh, hôm nay có thể nhìn thấy ở chỗ này, là hiếm có!"
      Ngài Bộ trưởng vẫn có chút tán thưởng đối với tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào Tư thành phố C mà toàn bộ thế giới đều biết tên này.

      "Bộ trưởng Trần là người khiêm tốn."

      Đằng Cận Tư thể đối phó với những quan chức, đều là số mối quan hệ bí mật đôi bên cùng có lợi, nếu đến nơi này, thể làm những việc quá cự tuyệt.

      "Ha ha. . . . . . , giới thiệu cho chút, vị này là Quý thị trưởng mới nhậm chức Quý Phạm Tây."

      Trần bộ trưởng tươi cười rạng rỡ đem Quý Phạm Tây giới thiệu cho Đằng Cận Tư, bởi vì ông ta biết về sau hai người này tiếp xúc với nhau, mà ông ta lại là người trung gian chừng còn có thể bắt được chút lợi ích.

      là màu đen khiêm tốn xa hoa, là màu trắng vô cùng tao nhã, đứng ở đó, quan sát lẫn nhau, ràng là mang theo chút khiêu khích.

      Trong lòng Đằng Cận Tư thầm giật mình, Quý Phạm Tây này thực chất cũng phải kẻ tầm thường, xem ra trước đây là mình xem thường ta, khỏi cười :

      "Tuổi còn trẻ như vậy lại có thể ngồi lên chức thị trưởng thành phố C, cũng là Quý thị trưởng này có năng lực, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!"

      Quý Phạm Tây đến đây trước khi nhậm chức, nghe người này là huyền thoại thương trường --- Đằng Cận Tư, nghe đồn ta lạnh lùng tàn nhẫn, gần nữ sắc, làm việc hết sức ngông cuồng, khi ta tiếp nhận tập đoàn Đế Hào Tư trong mười năm đem nó từng bước phát triển trở thành top mười doanh nghiệp thế giới.

      Đó là lí do mà Phủ Thị Chính bên này đối với nghiệp của ta cũng là ra sức ủng hộ, dù sao đây là chuyện giành vẻ vang vì nước, ra cũng có thể diện.

      cũng phải người ngu, mới vừa rồi trong lời Đằng Cận Tư ngầm mỉa mai như vậy, ràng là chế nhạo chẳng qua ỷ vào gia thế mà bò lên địa vị bây giờ, khi như vậy, cũng khách khí.

      "Đằng Tổng quá khen, nghe tới hai mươi tuổi tự mình tiếp nhận tập đoàn, năng lực cũng là lợi hại! Sau này tôi còn phải xin chỉ bảo nhiều hơn."

      Tròng mắt đen Đằng Cận Tư thu hẹp nửa, Quý thị trưởng này xem ra cũng phải là nhân vật đơn giản gì, ngược lại đối với lai lịch của mình tra được rất ràng, hừ! Sau này đường còn dài đây! Chờ xem!

      Trần bộ trưởng ở bên nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai người này thế nào lần đầu tiên gặp mặt liền đối phó nhau rồi, về sau còn khai triển công việc như thế nào đây?

      *****

      Ưmh. . . . . . Chân Chân lần nữa bỏ lỡ cùng cha, mọi người phải tin tưởng, thỉnh thoảng an bài này là có đạo lý, sau này mọi người gặp biết, tại sao thế này. . . . . .
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 107: Tìm nai con mà cậu chủ thích (3000)
      Editor: ChiMy




      Tinh thần của Thẩm Bác Sinh hoảng hốt vào sảnh lớn, vừa đúng nhìn thấy hai nhân vật quan trọng do ông mời tới đứng chung quan sát lẫn nhau, trong lòng cả kinh, lập tức tỉnh táo lại, bước nhanh tới.

      "Hôm nay Đằng thiếu có thể tới đây, đúng là niềm hãnh diện của tôi đây, Phạm Tây là con trai người bạn tốt của tôi, nếu có chỗ nào đắc tội mong rằng Đằng thiếu bỏ qua, tối nay hai vị đều là khách quý tôi mời tới, ngày sau nhất định còn nhiều cơ hội gặp mặt, bằng nể mặt tôi, uống ly, như thế nào?" Giọng của Thẩm Bác Sinh nhanh chậm, cười đến như phật Di Lặc.

      Ông được công nhận là người chững chạc, cách đối nhân xử thế cũng rất xứng với hai chữ “ chân thành”, tính tình ôn hoà hiền hậu, lúc tuổi còn trẻ từng làm bộ đội, sau khi bị thương khi làm nhiệm vụ liền lòng phấn đấu vì nghiệp của mình, trà trộn nhiều năm như vậy cũng coi như rất có thành tựu, càng tích luỹ cho bản thân nhiều uy tín và cách xử .

      Hơn nữa Thẩm gia cũng là danh môn vọng tộc ở thành phố C, ít nhiều gì cũng giúp cho ông được nhiều người nể mặt, dĩ nhiên, càng nhiều người nhìn trúng chân thành và chính trực của ông.

      Đằng Cận Tư hờ hững liếc mắt nhìn Thẩm Bác Sinh cái, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên, vẻ mặt bí hiểm, rượu đỏ trong tay khẽ nhộn nhạo, ánh mắt lạnh thấu xương vẫn quét về phía Quý Phạm Tây như cũ.

      "Nếu chú Thẩm lên tiếng rồi, dĩ nhiên Phạm Tây cung kính bằng tuân mệnh." Quý Phạm Tây phóng khoáng nhường nhịn, từng là quân nhân, mặc dù rời bộ đội lâu rồi, nhưng phong cách phóng khoáng vẫn còn.

      Nam Cung Thần đứng cách xa khoảng năm mét true đùa người đẹp, vừa nhìn cậu chủ và thị trưởng mới giao đấu, trong lòng cảm khái : dù mạnh thế nào gặp cậu chủ cũng phải chịu thua, cái loại phong cách vương giả tôn quý và ngạo khí là thứ mà người bình thường có thể so được với sao? Hoàn toàn cùng cấp bậc!

      ", Cạn ly nào, xem như kết giao bạn bè." Thẩm Bác Sinh cười sang sảng .

      Trong lòng lại nghĩ tới hai người này thể đối chọi, hôm nay mục đích ông tổ chức bữa tiệc này là vì lót đường cho con rể Quý Phạm Tây, Đằng Cận Tư chính là mục tiêu số , dù sao Đằng gia ở thành phố C là hào môn thế gia có gốc rễ vững chắc đến thể lung lay, cái ánh mắt hay dấu tay cũng có thể khiến người khác lập tức biến mất dấu vết.

      Hai người bọn họ đứng cùng chỗ, về khí thế, Phạm Tây vẫn còn kém hơn chút, mặc dù người nó có phong cách cường tráng của quân nhân, nhưng vẫn thiếu phần khí phách lạnh lùng cao ngạo.

      Bộ trưởng Trần cũng nhân cơ hội chêm câu chọc cười vào ", chúng ta cạn ly nào, tối nay là ngày tốt a!"

      Với tính cách cao ngạo của Đằng Cận Tư, vốn khinh thường uống ly rượu hoà giải này với bọn họ, nhưng trong lòng sau khi cân nhắc thiệt hơn, vẫn tiếp tục nhẫn, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười nâng chén với bọn họ, nhàn nhạt nhấp ngụm.

      Trong lòng Thẩm Bác Sinh thở phào nhõm, may quá! Bằng bữa tiệc tối nay xem như xong rồi.

      Hàn huyên lúc sau, Đằng Cận Tư cảm thấy mệt mỏi, tham gia xã giao như vậy đúng là mệt mỏi, cũng may là lúc này điện thoại di động của vang lên, vừa bắt máy nghe: "Xin lỗi."

      Sau đó, sải bước rời , lúc tới bên cạnh Nam Cung Thần, ánh mắt ý bảo cậu ta tìm Lương Chân Chân, trong lòng ảo não sao còn chưa ra?

      Nam Cung Thần bất đắc dĩ chỉ đành phải bỏ người đẹp lại tìm nai con mà cậu chủ thíhc, gần đây cậu chủ rất cưng chiều ấy, thể tin được cậu chủ luôn sang suốt lại rơi vào bờ vực tình rồi.

      *****

      Từ đầu đến cuối ánh mắt của Thẩm Quân Nhã đều chăm chú nhìn Quý Phạm Tây, về phần người đàn ông tôn quý khó lường Đằng Cận Tư, tự nhận thấy bản thân đủ bản lĩnh chinh phục , quan trọng nhất là bạn tốt Phương Y Nhu vẫn thích thầm ta, từ hồi trung học đến bây giờ, cũng được xem là rất thâm tình, mỗi lần chiếm được sủng ái của ta cũng chỉ có thể dùng người đàn ông khác thay thế, tán gẫu lấy an ủi.

      Lúc trước từng có lời đồn chứng chán ghét phụ nữ của ta đỡ hơn, Y Nhu liền dùng chút thủ đoạn hối lộ trợ lý Nam Cung Thần bên cạnh Đằng Cận Tư, được như nguyện bò lên giường của , chỉ tiếc, còn chưa được nếm đến tư vị liền bị đuổi ra ngoài, từ đó liền trở thành vết sẹo trong lòng ấy, tình đối với người đó cũng chầm chậm biến chuyển thành hận đan xen.

      Bởi vì mối hận này, cư nhiên ấy nhất thời xúc động chụp được tấm hình của Đằng thiếu, đồng thời giấu tên gửi cho toà soạn báo, lại ngờ tới chuyện này chọc cho Đằng thiếu rất tức giận, trực tiếp đóng cửa toà soạn báo, luôn điều tra người gửi hình tha, ấy sợ đến nỗi vội vàng chạy tới Luân Đôn trốn nạn.

      Vốn là bữa tiệc lần này ấy bảo là muốn chạy về để gặp người đàn ông mà vẫn luôn thương nhớ, nhưng ngờ sân bay bên đó quá nhiều sương mù, tất cả chuyến bay đều hoãn lại đến ngày hôm sau, cách khác cho dù thế nào ấy cũng kịp đến dự tiệc rồi, ấy giận đến nghiến rang dậm chân, càng thêm phát giận với nữ tiếp viên bên kia.

      Haizz. . . . . . Tính tình ấy của Y Nhu! Cũng tránh khỏi quá khích, người đàn ông ưu tú như Đằng thiếu, muốn lấy được mến của ta, chỉ sợ dễ dàng như vậy.

      Vẫn là mình suy nghĩ thoáng, vừa mới bắt đầu ôm lấy hi vọng với người đàn ông cao cao tại thượng đó, lòng chỉ nghĩ tới chàng bạch mã hoàng tử, cũng may mình đợi được.

      Móng tay dài đỏ thẩm nhàng vuốt ve ly thủy tinh, đuôi mắt thỉnh thoảng liếc về hướng những người đứng cùng với ba mình, bộ trưởng Trần đứng cùng với Đằng thiếu và Quý Phạm Tây, khi liếc thấy người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia rời , lập tức chạy nhanh tới.

      "Cha, cha chiếm lấy Phạm Tây lâu như vậy, làm cho người ta đợi lâu." Thẩm Quân Nhã giống như con khổng tước nhào tới, cũng quan tâm người khác vui hay , tiến lên liền ôm chặt lấy cánh tay của Quý Phạm Tây, bộ bạn thân phận tự cho mình là.

      Quý Phạm Tây có chút vui cau mày, nhưng khi ở trước mặt chú Thẩm lại tiện bộc lộ, chỉ có thể nhịn, nhưng nhường nhịn lại làm cho Thẩm Bác Sinh và bộ trưởng Trần hiểu lầm, còn tưởng rằng hai người bọn họ là tình đầu ý hợp.

      " Thẩm à, xem ra nhà có chuyện tốt đến gần rồi! Thị trưởng Quý và Quân Nhã đúng là đôi trai tài sắc!" Bộ trưởng Trần am hiểu nhất là nịnh nọt, nếu phải như thế ông cũng cách nào leo đến vị trí ngày hôm nay.

      "Ha ha. . . . . . Chuyện như vậy đúng là phải xem ý kiến của bọn trẻ a! Chỉ cần bọn họ đồng ý, chúng ta những người làm trưởng bối dĩ nhiên là vui khi việc thành ." Thẩm Bác Sinh cười ha hả , nếu như Phạm Tây có thể lấy tiểu Nhã, như vậy ông hoàn toàn yên tâm.

      "Chú Thẩm, ra chúng ta. . . . . ." Quý Phạm Tây có chút khổ não sao chuyện lại biến thành như vậy, có cảm giác gì với Thẩm Quân Nhã, sao người xung quanh lại đến giống như hai người bọn họ đôi!

      còn chưa xong, liền bị Thẩm Quân Nhã trách móc .

      "Cha, Phạm Tây là đàn ông phải lấy nghiệp làm trọng, ấy vừa lên chức thị trưởng, cái gọi là quan mới nhậm chức như ngồi đống lửa, khoảng thời gian này nhất định rất bận rộn, chờ ngày nào đó ấy thanh nhàn rồi hãy ."

      ra trong lòng rất ràng Quý Phạm Tây có thích mình, nhưng nổi giận, cõi đời này còn có đàn ông mà Thẩm Quân Nhã chinh phục được sao?

      "Ôi! Này còn chưa kết hôn cũng biết suy nghĩ vì bạn trai như thế rồi, xem ra sau này tiểu Nhã người vợ hiền đây!" Bộ trưởng Trần cảm khái lần nữa.

      Mặt mày Thẩm Bác Sinh hớn hở, cười đến vô cùng vui vẻ, ông chỉ có con bảo bảo, dĩ nhiên là hi vọng có thể lấy được người chồng tốt, haizz. . . . . .

      "Chú Thẩm, bộ trưởng Trần, tiểu Nhã, xin lỗi cháu có chút chuyện trước."

      Quý Phạm Tây muốn nghe tiếp nữa, nếu như mới vừa rồi Thẩm Quân Nhã có trách móc lời của chú Thẩm, chỉ sợ ra , nhưng muốn làm mất mặt mũi của chú Thẩm, mặc dù con của chú ấy ra gì, nhưng chú ấy vẫn là người đáng khâm phục, coi như nể mặt chú ấy, lát nữa riêng với chú sau.

      " Phạm Tây. . . . . ." Thẩm Quân Nhã nũng nịu gọi tên , chuẩn bị đuổi theo lại bị cha kéo tay lại.

      "Tiểu Nhã, có khi đàn ông cũng cần chút gian của mình, con chơi với đám bạn bên kia ." Thẩm Bác Sinh là người từng trải, ông phát biểu của Phạm Tây có gì đó ổn, kết hợp với chuyện vừa nãy tiểu Nhã ngắt lời Phạm Tây, trong lòng mặc dù có nghi vấn, nhưng mặt vẫn duy trì rất tốt, đây gọi là lão luyện.

      "Ừ." Mặc dù Thẩm Quân Nhã rất tình nguyện, nhưng ba cũng có đạo lý, huống chi mới vừa rồi Phạm Tây giống như tức giận, mình biết điều theo chẳng phải là tự tìm mất mặt sao?

      đường ra đại sảnh, sắc mặt của Quý Phạm Tây rất khó coi, môi bạc mím chặc, tựa như nhẫn tức giận, Tình cảm của Thẩm Quân Nhã đối với rang như vậy, nếu nhìn ra chính là kẻ ngu.

      Nhưng vấn đề là: thích !

      Nhiều lần ám chỉ qua với , nhưng tựa như nghe hiểu, còn thường chạy tới quấn lấy , lấy tự cho mình là bạn của , nhất là mới vừa rồi, còn ở trước mặt người lớn những thứ kia làm cho người khác hiểu lầm.

      Phiền não kéo cà vạt, mục đích dọc theo hành lang, trong đại sảnh quá buồn bực, cần tìm chỗ hóng mát chút, giải toả phiền muộn trong lòng, đúng lúc liếc thấy bên trái đằng trước có cửa , chút nghĩ ngợi đẩy cửa vào.

      Lại có ngờ tới đối diện với đôi mắt trong trẻo như nước, dính hạt bụi, vô cùng sạch , giờ phút này ấy giống như là con nai con bị hoảng sợ, bộ mặt sợ hãi nhìn chằm chằm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: . . . . . . Làm sao tìm được nơi này? (3000)JQ~~
      Editor : ChiMy

      Đột nhiên Quý Phạm Tây cảm thấy giống như mình gặp qua đôi mắt này ở đâu rồi, nhưng, rốt cuộc là ở đâu?

      Trong đầu lập tức suy nghĩ tới! Chính là lần ở quán cà phê, và ba nữ sinh ngồi cùng chỗ, khi đó và Thẩm Quân Nhã ngồi ở đằng trước bên phải, ngay lúc đó mặc chiếc áo T shirt và quần jean đơn giản, nhìn giống như sinh viên đại học.

      đêm nay, đeo đồ trang sức trang nhã, bộ đầm trắng đính kim cương, bao lấy như thiên sứ thuần khiết, dáng vẻ xinh đẹp đến khiến dời mắt được.

      cho rằng lần gặp đó chỉ là ngoài ý muốn, lại ngờ tới lại có thể gặp nhau ở bữa tiệc của chú Thẩm lần nữa, lại ở ban công vắng vẻ này, đây là duyên phận do trời cao sắp đặt sao?

      ". . . . . . Sao tìm được nơi này?" Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xông vào, nhìn có chút quen mặt, nhưng nhất thời nghĩ ra từng gặp qua ở đâu.

      mới từ toilet ra ngoài, muốn trở về đại sảnh, thích khí kia, cũng hi vọng bị Thẩm Quân Nhã nhìn thấy, càng hy vọng bị ác ma dẫn khắp nơi như con rối.

      tới lui, liền phát ở đây có ban công, trong lòng mừng rỡ, trốn ở đây sợ ác ma tìm được , cùng lắm đến lúc đó bị ta hung dữ mắng vài câu, dù sao cũng tốt hơn bị Thẩm Quân Nhã nhận ra, sau đó mọi người đều biết?

      Hai chân mang đôi giày cao gót 7cm của đau đến nỗi đứng cũng vững, nghĩ tới có ai vào đây, liền cởi đôi giày tinh xảo ra, chân trần nửa đặt ở lan can, ngửa đầu ngắm nhìn phong cảnh xanh tươi.

      Nhắm mắt lại, tưởng tượng thấy mình chân trần , gió nhộn nhạo thổi lên làn váy bồng bềnh của , trung lên vòng cung xinh đẹp, xoay tròn, xoay tròn nữa. . . . . .

      Trong lúc chìm đắm trong ảo tường cửa "Ken két" bị đẩy ra, phản ứng đầu tiên của là bị phát ?

      Phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn về phía người tới, trong đôi mắt to ngập nước đầy hoảng sợ, vậy mà, khi thấy mặt của người tới trong lòng thở phào nhõm, may quá! May quá. . . . . .

      " xin lỗi, làm giật mình, tôi ngờ ở đây có người, bình thường tất cả mọi người đều ở đại sảnh."

      Quý Phạm Tây dịu dàng , vừa thấy này, oán khí và phiền muộn trong lòng cũng tiêu tán ít, con ngươi trong suốt như nước của có thể mang cho người khác loại cảm giác yên bình.

      " có việc gì đâu..., tôi cũng chỉ là ngoài ý muốn phát , cảm thấy nơi này rất yên tĩnh, cho nên ở đây hồi." Lương Chân Chân nhìn bộ dạng tao nhã lịch thiệp của , khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm ở trong lòng.

      "Tôi tên là Quý Phạm Tây, cũng cảm thấy đại sảnh quá ngột ngạt, cho nên muốn tìm chỗ yên tĩnh hóng mát chút, ngại, chúng ta có thể làm bạn ? biết tên của là gì?"

      biết vì sao, Quý Phạm Tây khỏi dâng lên tầng tầng hảo cảm với , người loại khí chất sạch , mặc dù dung mạo cũng phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngũ quan tinh xảo, mặt mày xinh đẹp, gương mặt dịu dàng mỹ lệ có thể kích thích ý muốn bảo hộ của đàn ông.

      "Tôi tên là Lương Chân Chân." Lương Chân Chân nhìn dáng vẻ của giống như là người xấu, nên tên mình.

      Đối với chuyện kết giao bạn bè, cũng có bất kỳ hy vọng xa vời nào, ở trong tay của ác ma, dù chỉ nhìn bất kì người đàn ông nào cũng được, chớ chi là kết giao bạn bè, vậy nhất định bị phạt rất thảm! ta hoàn toàn là cái thùng giấm to!

      Trong lòng Quý Phạm Tây yên lặng thầm: Lương Chân Chân, quả nhiên tên cũng như người, là ngây thơ.

      " biết Lương tiểu thư có nhớ chúng ta từng gặp qua lần ở trong quán cà phê hay ?" dịu dàng nâng khóe môi, tự chủ bắt đầu làm quen.

      "Quán cà phê?" Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn , chẳng lẽ đây là phương thức tiếp cận mới của đàn ông sao?

      Mặc dù chưa bao giờ cảm giác mình lớn lên xinh đẹp như tiên, nhưng người đàn ông đẹp trai trước mắt này lại nhiều lần bắt chuyện với mình, còn muốn kết giao bạn bè, phủ nhận tên của ta cũng rất êm tai ..., nhưng ——

      dám, cũng có loại đó hy vọng xa vời.

      Thân phận và địa vị của ác ma từng tìm qua Weibo, làm cho khiếp sợ hồi lâu, từ đó cho ra cái kết luận: căn bản cũng phải là người bình thường có thể rung chuyển được, dám đối chọi với ta xem chừng chỉ có con đường chết.

      Cho nên, vẫn nên làm người tự biết thân biết phận.

      " xin lỗi, hình như tôi quen ." xin lỗi trả lời.

      "Mong Lương tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi phải muốn tìm cớ tiếp cận . Ngày đó ở trong quán cà phê, ngồi với ba người bạn, mà tôi ngồi với Thẩm Quân Nhã." Từ trong ánh mắt của Quý Phạm Tây thấy được tia lạnh nhạt và xa cách, vội vàng giải thích.

      Thẩm Quân Nhã! Lương Chân Chân bị cái tên này kích thích, giương mắt chăm chú nhìn , ra cảm thấy quen mặt cũng phải là ảo tưởng của mình, mà là !

      nhớ ra rồi, ngày đó và Giai Ny, Cát gia còn có Nhiên Nhiên cùng nhau uống đá bào, vừa đúng nhìn thấy Thẩm Quân Nhã
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :