1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 99: Đừng mà, bị người khác nhìn thấy
      Editor: ChiMy

      Sau khi cúp điện thoại, Đằng Cận Tư ngồi lại xe, vừa lòng ngã ghế nhắm mắt dưỡng thần , so với việc quay về căn phòng ngột ngạt đó, thà nằm ở chiếc xe quý của mình, tùy thời chuẩn bị tới đón nai con về nhà.

      biết rằng giờ phút này người nào đó thầm mắng trong lòng, vận dụng hết tất cả từ ngữ mà mình biết để mắng chửi người, chỉ thiếu chút nữa ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn mặt đất nguyền rủa .

      Nửa giờ sau, Đằng Cận Tư nằm yên, lật người, lấy điện thoại di động ra nhìn, chút động tĩnh!

      Trong lòng khó tránh khỏi có chút gấp gáp, hơn nửa đêm, sao còn chưa xong?

      Mở lịch sử cuộc gọi ra, chuẩn bị nhấn xuống phím call, chợt nhịn lại, thể biểu nóng nảy như những thằng nhóc mới biết lần đầu, vì thế kiên nhẫn chờ nửa giờ nữa.

      Đến lúc đó, bất chấp tất cả, nai con phải trở về với .

      *****

      Tại nhà họ Diệp.

      Lương Chân Chân tắm xong mặc cái áo ngủ hellokitty rộng thùng thình lặng lẽ bò lên giường, yên lặng nằm xuống bên cạnh mẹ Diệp, biết nhất định mẹ vẫn chưa ngủ, trong lòng còn suy nghĩ chuyện của trai.

      Nếu như tối nay ác ma đồng ý cho mình ở nhà, như vậy có thể tâm với mẹ Diệp rồi, nhưng bây giờ dám mở miệng, ngộ nhỡ khơi lên chuyện đau lòng của mẹ Diệp, biết thế nào.

      Đoán chừng cả đêm cũng tán gẫu xong, mặc dù như vậy có thể đạt tới hiệu quả muốn, tính tình đáng ghét của ác ma, căn bản cũng hiểu, đó là thần thánh thể xâm phạm, hơn nữa ghét nhất chính là bị mình cãi lại mệnh lệnh của , hậu quả thường thường là hành
      Nhớ tới buổi trưa mình còn ngây ngốc hỏi , kết quả gặp phải them nhìn tới, loại cảnh giác đó là bi thương đến tận đáy lòng, cũng làm cho hoàn toàn hiểu mình cần phải sắm vai nhân vật gì. Khéo léo, nghe lời, lúc nào gọi đến như con rối.

      Khóe miệng dâng lên nụ cười khổ sở, nhắm mắt lại, từ từ ngủ.

      Mới vừa ngủ thiếp lát, điện thoại di dộng vang lên tiếng tin nhắn, lập tức giật mình tỉnh dậy, lấy điện thoại di dộng ra nhìn: tin nhắn của ác ma? vậy mà cũng gửi tin nhắn sao? Đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy.

      ra , trước kia Đằng Cận Tư đúng là chưa từng nhắn tin, chỉ do mới vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, soạn nửa ngày mới xong ra chữ, thiếu chút nữa làm tức tới vứt điện thoại di động.

      Mở ra: Địa chỉ.

      Hai chữ ngắn gọn đến thể ngắn hơn được nữa, đủ để thể ra tên đàn ông bá đạo.

      Ngón tay nhàng ấn phím ra hàng chữ. (mẹ Diệp vẫn chưa ngủ, đợi thêm lát nữa.)

      lát sau bên kia mới trả lời tới: Tôi thấy em cố ý kéo dài thời gian!

      (Nào có, mẹ Diệp vẫn chưa ngủ.)

      Hừ! tôi chính là muốn kéo dài thời gian! Ác ma khốn kiếp! Lương Chân Chân thở phì phò mắng. thể phản kháng ở ngoài mặt, cũng chỉ có thể trút hết cơn giận ở trong lòng, nguyền rủa !

      Mười phút!

      Đầu ngón tay của Đằng Cận Tư nhúc nhích, chờ đợi them nữa trời gần sáng!

      Dường như Lương Chân Chân có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bực tức của ác ma, theo phản xạ rụt vai xuống, nằm yên bất động bên cạnh mẹ Diệp, vệt nước mắt mặt mẹ vẫn còn, hô hấp của mẹ cũng điều đặn.

      Chắc là mẹ ngủ thiếp , gửi địa chỉ qua cho ta, lẳng lặng nằm them chút, đoán chừng thời gian cũng còn nhiều, liền chuẩn bị đứng dậy, rón rén ra khỏi phòng, nhàng đóng cửa thay đồ, xuống lầu.

      Mới vừa xuống cầu thang, Lương Chân Chân nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen từ xa điên cuồng chạy tới, như mang theo tràn đầy tức giận, cuối cùng vuawngx vàng dừng ở bên cạnh .

      Tên ác ma này đúng là xa xỉ qua độ! Mỗi ngày đều đổi mấy chiếc xe nổi tiếng, đúng là khiến người khác ước ao ghe tị.

      “Lên x.” Đôi mắt lạnh thấu xương của Đằng Cận Tư liếc cái, hơn nữa đêm, cư nhiên ăn mặc mát mẻ như vậy! cánh tay và chân dài trắng nõn cứ để lộ ra bên ngoài như vậy?

      “Ừm…” Lương Chân Chân đáp lời tiếng, tự động bỏ qua ánh mắt như dao găm của ác ma, trước sao, giữ vững vàng khoảng cách thích hợp, tránh xảy ra tình huống nguy hiểm.

      Nhưng suy nghĩ của còn qua ngây thơ, tay vừa đụng đến cửa xe liền bị gọi lại “Ngồi ghế trước.”

      Được rồi, chính là con cừu , vĩnh viễn cũng đấu lại sói xám lớn, chỉ có thể cúi đầu trước uy quyền của ác ma, chỉ coa thể chấp nhận điều ước bất bình đẳng, cắt đất bồi thường tiền.

      Đằng Cận Tư suy nghĩ nhìn nai con bất đắt dĩ ngồi vào ghế trước, trong lòng cũng vui, đưa tay kéo lại, tách chân của ra, để cho dang chân ngồi ở người mình, tay đè lại cái ót của , tay vững vàng khóa chặt eo , nhìn khoảng cách gần.

      “Đừng mà, bị người khác nhìn thấy.” Lương Chân Chân tuân theo giùng giằng muốn xuống, mặc dù bây giờ hơn nửa đêm, nhưng khó tránh khỏi có hai người quen qua đây, đến lúc đó nếu như bị người nào nhìn thấy ngồi chiếc Land Rover triệu tư thế khiếm nhã như thế, vậy vĩnh viễn đừng hòng nghĩ đến chuyện ngẩn đầu lên.

      Tình nhân, tiểu tam… nhất định vô số từ ngữ chửi rủa giống như sóng biển phun trào mà đến, đến lúc đó mẹ Diệp cũng chỉ có thể rời , nếu lời đồn đãi giết chết người.

      “Tối nay em cũng ăn mặc như vậy đến Diệp Thành Huân kia sao? Đằng Cận Tư để ý tới giãy giụa của , tròng mắt đen phóng lửa hỏi, trong thanh mơ hồ mang theo chút tức giận.

      có, đây là sau khi tôi tắm rồi mới thay.” Lương Chân Chân rất vô tội liếc nhìn mình, mặc như vậy có làm phiền gì tới mắt của ác ma đây? Vào mùa he đường lớn. phải nào cũng vậy sao? Mùa hè phải ăn mặc mát mẻ chứ sao?

      Nghe trả lời thế, trong lòng Đằng Cận Tư thoải mái chút, ngay sau đó lại suy nghĩ đến cái gì, ngón tay vuốt ve hốc mắt của , giọng lạnh nhạt đến khiến người nghe ra vui hay giận, “ có khóc chứ?”

      “Dĩ nhiên có.”

      Lương Chân Chân lắc đầu.

      Dường như hiểu, mỗi lần chỉ cần gặp mặt trai, ác ma trở nên lạ thường, hơn nữa còn hỏi số chuyện kia lạ, giống như … ghen?

      Nghĩ lại, thể nào, chỉ do ham muốn chiếm đoạt của quá mạnh mẽ thôi.
      Last edited: 27/12/14
      AnAnlinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 100 : Kẻ lừa đảo
      Editor : ChiMy


      "Về sau cũng cho phép có." Giọng của Đằng Cận Tư mặn nhạt, lại chứa sức đe doạ khiếp người, làm cho người khác dám phản bác lời của .

      Ít nhất Lương cảm thấy như vậy, hơi bĩu môi, ngay sau đó lập tức che giấu, mặc dù thích, cũng thể biểu ràng ra như vậy.

      "Biết rồi."

      Từ trong giọng của Đằng Cận Tư nghe được tình nguyện, lông mày nhíu chặt ở chỗ, ngưng mắt nhìn người trước mắt, ánh đèn đường ban đêm toả ra tầng ánh sáng vàng nhạt, tựa như có loại ma lực, vòng quanh những đường cong rực rỡ người .

      Môi của gần trong gang tấc, hình dáng đẹp đẽ như củ ấu, mềm mại mà mang theo mùi thơm ngát, hô hấp của hai người liên tục phả lên mặt của đối phương.

      Hơi ngứa, tê tê, mang theo tia mê hoặc lòng người.

      yên ắng trong buồng xe lẳng lặng chảy xuôi như khúc dương cầm du dương, êm ái vào lòng người, khiến người khác cảm thấy yên bình, hai người cứ nhìn nhau như vậy, tầm mắt hai người giao cùng chỗ, dường như cả hai quên hết hoàn cảnh xung quanh mình, chỉ lo đắm chìm trong thế giới riêng của hai người.

      Gương mặt Lương Chân Chân đỏ lên như có hai ngọn lửa thiêu đốt, chỉ cẩn thận ngước mắt nhìn cái, kết quả đối mặt với con ngươi thâm thúy tối tăm của , làm cho kinh ngạc chính là, ở trong đó cư nhiên phản chiếu ra bóng dáng nho của mình, khỏi nhìn chằm chằm hai bóng dáng nho này, cảm thấy rất là mới lạ.

      như vậy liền làm cho Đằng Cận Tư có loại ảo giác, cho là bị dung mạo tuấn tiêu sái của khiến cho mê hoặc, chuyên chú nhìn mình chằm chằm như vậy, duy trì tư thế nhúc nhích, tâm tình khỏi tốt, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng rất nhiều, mặt người đàn ông lãnh khốc bá đạo nhanh chóng bao phủ lên tầng dịu dàng.

      Bàn tay dịu dàng chậm rãi vuốt ve gương mặt mềm mại như nước của , lòng ngón tay từng chút từng chút nhàng hoạt động, mỗi cái cũng tựa như vuốt ve món đồ gốm sứ trân quý, dụng tâm như thế, quý trọng như thế.

      ". . . . . . Ách. . . . . . Cái đó. . . . . ." Lương Chân Chân cảm giác mình sắp bị bộ dạng của làm cho ngán chết rồi, sao đột nhiên ác ma lại trở nên dịu dàng như vậy đây? Đúng là làm cảm thấy quen chút nào!

      Đột nhiên lên tiếng phá vỡ gian yên tĩnh tốt đẹp, lập tức kéo Đằng Cận Tư ở trong cảm xúc khác thường quay về, giọng mắng câu, "SHIT!" Sau đó mất tự nhiên nghiêng đầu, che giấu hành động khác thường vừa rồi của mình.

      Mới vừa rồi nhất định là điên rồi, sao lại làm ra chuyện kì quái như vậy, bình thường! Quá bình thường!

      "Trở về chỗ ngồi !" có chút phiền não mở miệng, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào Tư, ở thương trường là nhân vật hô mưa gọi gió, tại sao có thể bị dao động cảm xúc bở ! được rồi!

      "A. . . . . ." Lương Chân Chân có chút tức giận mắng trừng mắt về phía , lời của cứ như mình chủ động ngồi đùi hay sao? ràng là ôm mình ngồi mà, thiệt là!

      Đáng tiếc, khí thế của còn kém quá xa, vừa mới tiếp xúc ánh mắt hung dữ của ác ma, bất mãn mặt lập tức tan thành mây khói, cười giả lã, nhanh chóng từ người ác ma quay lại ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn.

      Trong lòng vẫn lẩm bẩm: dáng vẻ phiền não của ác ma đúng là thú vị, gương mặt tuấn tú đen như màu gan heo, dáng vẻ vụng về giống như con tinh tinh lớn chậm hiểu, mỗi lần nhìn gương mặt đó —— phốc ha ha. . . . . .

      Đột nhiên nhịn được cười ra tiếng, dẫn tới việc người đàn ông nào đó căm tức nhìn, vui nhíu mày, "Cười cái gì?"

      " có. . . . . . có gì." Lương Chân Chân liền vội vàng lắc đầu, có mấy lời chỉ thích hợp thầm YY ở trong lòng, thích hợp ra, nếu bị đánh.

      "Kẻ lừa đảo." Đằng Cận Tư cắn răng phẫn hận nhảy ra ba chữ, biết vì sao, có loại dự cảm là nai con cười .

      "Ách. . . . . . Tôi chỉ vừa mới nghĩ tới câu chuyện cười thôi, ưmh. . . . . . Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước." Lương Chân Chân cảm thấy vẫn nên im miệng, yên lặng ngồi ở bên, như vậy, an toàn rất nhiều.

      xong, cũng để ý tới khuôn mặt đen đầy sát khí của người đàn ông, cơ thể thoáng ngồi hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

      Đằng Cận Tư khó chịu nhìn nai con quay lưng mình về phía mình mà ngủ, lái xe càng thêm điên cuồng, cơ hồ chạy như bay, gặp đèn đỏ phía trước, chợt thắng gấp.

      "A!" Lương Chân Chân ngủ ngon lành, cảm giác xe đột nhiên ngừng lại, lực lớn lao về phía , "Bùm" tiếng, đầu kiềm hãm được va vào khối cứng rắn, đau đến cả khuôn mặt cũng nhăn thành cục, cau mày trừng mắt nhìn về phía tên đầu sỏ gây nên.

      Quả tâm tình của Đằng Cận Tư rất tốt, chọc là chuyện thú vị nhất, nhất là lúc nhìn bĩu môi tức giận, vẻ mặt sinh động này khiến cho thể nào quên.

      Đúng, bên cạnh chỉ thiếu như vậy, cho nên mới làm cho buông tay được như thế, chỉ muốn vĩnh viễn chiếm giữ, đời này kiếp này đều chỉ thuộc về mình .

      "Đau chết mất, đầu đều sưng lên hết rồi!" Lương Chân Chân tức giận chu cái miệng nhắn nhìn về phía ác ma , bộ dáng uất ức này đúng là khiến người khác thương .

      "Ai bảo em ngủ." Giọng của người đàn ông bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, ra trong lòng rất thích, nhưng cố gắng nhịn lấy.

      " thể lái xe đàng hoàng sao? Đột nhiên thắng xe gấp vậy, cũng trước cho tôi biết tiếng." Lương Chân Chân oán hận nhìn chằm chằm, đại ác ma khốn kiếp! Tên chủ nghĩa đàn ông! có chút lòng thông cảm nào!

      vuốt chỗ bị sưng, cảm giác đau rát làm cho rất muốn đạp tên khốn kiếp kia phát, nhưng dám, là ghét cảm giác này! ╭(╯╰)╮

      Đèn xanh sáng lên, xe khởi động lần nữa, Lương Chân Chân dám ngủ nữa, tựa vào ghế, mắt nhìn phía trước, khuôn mặt nhắn tràn đầy oán giận và buồn bực.

      Đằng Cận Tư cũng chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe, lúc thắng xe, thong thả vững vàng rất nhiều, còn lặp lại tình huống vừa rồi nữa.

      Mười lăm phút sau, xe dừng ở trước cửa biệt thự Lan Đình uyển, có lẽ lúc dừng xe động tĩnh quá , Lương Chân Chân bị ảnh hưởng chút nào tiếp tục "Gà con mổ thóc", đầu gật gà gật gù, dáng vẻ vô cùng dễ thương.

      "Xuống. . . . . ." ( xe ) Đằng Cận Tư xoay đầu lại liền thấy được bức tranh này, chữ phía sau bị nuốt vào trong bụng, kinh ngạc nhìn bộ dáng khả ái của nai con, khóe miệng kiềm được nâng lên thành nụ cười nhạt.

      Cơ thể thoáng nghiêng về phía trước, từ từ đưa tới, tròng mắt đen nửa híp liếc nhìn cục sưng trán , đưa tay chuẩn bị giúp cởi dây an toàn ra, nhưng ngờ ——

      "A! A. . . . . . muốn làm gì!"

      Lương Chân Chân mơ mơ màng màng, cảm giác xe ngừng lại, giơ ngón tay lên dụi dụi con mắt, mới vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của ác ma ghé sát vào mình, còn tưởng rằng thừa dịp mình ngủ mà xâm phạm mình, sợ đến vội vàng hét rầm lên.

      "Câm miệng!" Đằng Cận Tư chỉ cảm thấy đau cả đầu, này đúng là phá hư hết bụng tâm trạng tốt của .

      Hơn nữa, có cần kêu doạ người như gặp quỷ vậy ?

      xé quần áo hay làm chuyện gì đáng chết với hay sao? Quả thực là buồn cười, càng ngày càng đáng rồi! Mất hứng vô cùng!

      Động tác cởi thắt dây an toàn chợt trở nên thô lỗ, ánh mắt lạnh buốt liếc về phía người nào đó, hừ lạnh tiếng, ngồi thẳng người, đẩy cửa xe ra ngoài.

      "Tôi. . . . . ." Lương Chân Chân giờ mới hiểu được ra người ta chỉ là muốn giúp cởi dây an toàn! trách được ghé sát gần như vậy! Nhưng này cũng thể trách , vừa mở mắt ra mà gặp mặt người to như vậy, căn bản có hoàn toàn tỉnh táo lại, tất cả phản ứng chỉ là hành động theo tiềm thức mà thôi.

      cũng phải là cố ý, ai bảo bình thường khiến cho người khác có cảm giác xấu xa! Đáng đời!

      Mắt thấy người ta càng ngày càng xa rồi, mới giật mình xuống xe, bên ngoài tối quá! Hơn nữa rất nhiều cây cỏ, côn trùng kêu "Thầm chít chít", giống như trong đêm khuya động vật tụ họp ở chỗ trình diễn đại hợp xướng, huhu. . . . . . là đáng sợ!

      Vội mở cửa, nhảy xuống xe, vội vã chạy theo bóng lưng sắp biến mất.

      Đằng Cận Tư nhét hai tay vào túi, vẻ mặt lãnh ngạo vào trong nhà, thèm liếc nhìn người hầu cung kính cúi chào, lạnh lùng lên phòng ngủ lầu hai.

      Lương Chân Chân theo vào, lúc này mới sâu sắc cảm nhận được chân mình quá ngắn, chạy nhanh như vậy cũng đuổi theo kịp ác ma chân dài, đợi đến khi tiếp xúc được ánh mắt khó hiểu của các người hầu quăng tới nhún vai, bày tỏ .

      cũng thể ngu đến cho những người giúp việc kia, "A, Đằng thiếu của mấy người là bị tôi chọc tức."

      Cho nên, vẫn gì là tốt nhất, ngay sau đó lên lầu hai.

      Mới vừa vào phòng ngủ, liền nghe cửa phòng tắm truyền đến tiếng"Bùm" lớn, sợ đến tim đập bùm bụp, đôi tay vội vàng che trái tim đập cuồng loạn, làm mặt quỷ về phía bóng người mờ ảo trong phòng tắm.

      Ác ma siêu cấp lạnh lùng! (⊙o⊙)

      Vậy mà, giây kế tiếp, lại bắt đầu phiền muộn , trong phòng tắm"Rào rào" tiếng nước chảy biểu thị vấn đề rất nghiêm trọng, đợi ác ma ra ngoài, nhất định cầu OX với mình. . . . .
      AnAn thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 101: Vẫn chưa thỏa mãn, em còn muốn nữa sao? (3000)
      Edit: Thiên Yết
      Beta: Chimy


      Nhưng tối nay thực chẳng còn tâm trạng, trai của vừa mới rời , mẹ Diệp ở nhà mình rơi lệ trong thầm, bị buộc phải chịu đựng ác ma lúc nào cũng có thể bùng nổ dục vọng. Hãy nhìn xem, ràng là muốn, nhưng làm được gì cả.

      Ngón tay dần dần buộc chặt, nắm chặt drap trải giường vò thành đống nhăn nhúm, vừa rồi ở xe có điều hòa tâm trạng chán nản bỗng nhiên nổi dậy, mặc dù rất nhiều lần "này nọ í é í é" cùng ác ma, thậm chí ngay cả ở những phút cuối cùng trong thân thể đều dâng lên loại sung sướng cùng khoái cảm thể , nhưng lại muốn, cũng phải là tự nguyện.

      Cơ thể và suy nghĩ giống nhau. Đối với ác ma, có lẽ trước kia có e ngại và đáng ghét như vậy, thậm chí có lúc còn to gan ở trong lòng bí mật mắng , như vậy đều có nghĩa là thích .

      Thích hoặc là , phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là người, đó là phải phát ra từ trong tim.

      , vì vậy luôn luôn thực hiểu, ăn qua thịt heo cũng gặp heo chạy! căn bản còn là ràng chút, chẳng hạn như Cát gia, đây là điển hình của người phụ nữ trong tình , giữa hai lông mày luôn nhuộm ý nghĩa sâu sắc của tình , ấy hạnh phúc, cũng làm người ta hâm mộ, có thể sống như vậy bản thân cũng tự nhiên.

      Aiz. . . . . .(Thiên Yết_DDLQD)

      nghiêng đầu ngó ra bóng đêm xinh đẹp quyến rũ ngoài cửa sổ, ánh đèn rải rác, theo từng cụm hoặc tích tụ, hoặc lan rộng, hoặc che phủ, có theo quy luật và cách thức nào, lại đẹp tự nhiên như vậy, rất tươi sáng và quyến rũ, làm cho toàn bộ thành phố phủ lên tầng sắc thái lãng mạn xinh đẹp.

      Khi Đằng Cận Tư từ phòng tắm ra, liền nhìn thấy nai con ngồi ở bên giường ngây ngốc nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, con ngươi tan rã, ánh mắt có trọng tâm nhìn chằm chằm dải ánh đèn huyền ảo mê hoặc kia.

      "Khụ!"

      cố ý che miệng ho tiếng, gây chú ý cho người giường.

      "Ah. . . . . . tắm xong rồi."

      Suy nghĩ của Lương Chân Chân lập tức trở lại, quay đầu lại nhìn về phía người tới, phát gần như chỉ có cái khăn tắm quấn ở bên hông, người trần trụi cường tráng về phía , những giọt nước trong suốt dọc theo cơ bụng chảy xuống bắp thịt cường tráng màu đồng cổ kia.

      thể thừa nhận, vóc người của ác ma, rất đẹp, hoàn toàn thấy được khối thịt dư thừa, vân da ràng, nhìn. . . . . . là đẹp mắt a!

      "Tới đây."

      Đằng Cận Tư rất hài lòng thấy nai con hướng ánh mắt háo sắc về phía vóc người của mình, từ đến lớn hình thành tốt thói quen tập thể hình, cho nên, đối với vóc dáng của mình, luôn vô cùng tự tin.

      Dĩ nhiên, cũng dễ dàng biểu diễn cho người khác nhìn, từ mức độ nào đó mà , về phương diện này vẫn là giữ mình rất trong sạch.

      "Để. . . . . . Làm gì?"

      Lương Chân Chân cuống cuồng vội vã níu chặt vạt áo, nhanh như vậy lại bắt đầu?

      "Sấy tóc."

      Đằng Cận Tư tàn khốc liếc nhìn cái, người phụ nữ đáng chết! là đần đến e rằng hết thuốc chữa rồi !

      "Đó. . . . . ."

      Lương Chân Chân trong lòng thở phào nhõm, cũng may, hoàn hảo. . . . . .

      Mắt tự chủ nhìn về phía mái tóc ướt chèm nhẹp ót của ác ma, có mấy sợi tán loạn khoác lên trước trán của . Làm nổi bật hơn nét tà mị ngang ngược của , tình cờ động tác nheo mắt lại đem nét " mị" kia biểu đến cực hạn.

      Đằng Cận Tư phát nai con vẫn nhìn chằm chằm vào mình, căn bản có ý định lấy máy sấy, ánh mắt kia của , có vẻ như vẫn còn mạo hiểm?

      rất ưa thích, vui mừng, nhưng tóc ướt chèm nhẹp khiến vui, khỏi trừng mắt liếc nhìn người phụ nữ ngây dại nào đó.

      O(╯□╰)o

      Nét mặt Lương Chân Chân hoàn toàn lúng túng rồi, chính mình lại ngờ rằng là bản thân lại bị dáng vẻ tà mị sau khi tắm của ác ma làm cho mê muội, còn nổi lên lòng háo sắc, đáng buồn nhất chính là, còn bị bắt tại trận! ORZ~~~~

      Lập tức cúi đầu chạy tới lấy máy sấy cùng khăn lông khô, sau khi lấy ra phát ác ma ngồi tại giường, dùng ánh mắt ý bảo sấy khô nhanh lên chút.

      Trước tiên dùng khăn lông khô bọc tóc lại, nhàng vuốt vuốt, khiến nó nguyên vẹn hấp thu dưỡng khí, sau đó lấy xuống để ở bên, đè xuống chốt mở máy sấy, "O…o" thổi lên.(Thiên Yết_DDLQD)

      Đằng Cận Tư cảm thấy ngón tay trắng noãn thon dài mảnh khảnh của nai con mái tóc của mình xuyên tới xuyên lui qua từng kẽ hở, êm ái xẹt qua ót của , rất thoải mái.

      "Được rồi, thử sờ xem, như thế này được chưa?"

      Lương Chân Chân tắt máy sấy, hỏi.

      may là tóc đàn ông rất ngắn, sấy khô rất nhanh, giống tóc của , vừa nhiều lại còn dài, mỗi lần muốn sấy phải mất hơn 10' mới khô được.

      "Ừ."

      Đằng Cận Tư gật đầu cái, tỏ vẻ được rồi, hơi nóng của máy sấy là lớn, "O o" thổi vào trán cũng mau đổ mồ hôi.

      Sau khi cất xong máy sấy và khăn lông xong, Lương Chân Chân có hơi lo lắng kéo ngón tay, điều nên tới trước sau cũng tới, thở ra hơi dài, trong lòng tự an ủi mình: Có lẽ sau này mỗi ngày thường xuyên có, phải học cách thích nghi, coi như trong lòng thích, ngoài mặt cũng phải giả bộ khéo léo mềm mại, cứ như vậy thời gian dài, có lẽ ác ma mất hứng thú đối với mình.

      Chờ quay đầu lại phát ác ma nằm ở giường rồi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm, hiểu được, chính phải nên làm như thế nào rồi.

      Hàm răng cắn xuống môi mềm chặt, từng bước từng bước tới giường, đứng lại, nhắm mắt lại giống như thấy chết sờn, hai tay đan xen nắm vạt áo tay ngắn, chuẩn bị cởi quần áo.

      "Tới đây!"

      Giọng của Đằng Cận Tư lạnh lẽo như mùa đông ngưng tụ thành băng, trong lòng vô cùng tức giận, người phụ nữ đáng chết này đến tột cùng làm cái gì! có bảo cởi quần áo sao? Biểu của rất đói khát sao?

      Lương Chân Chân nghe được tiếng trách mắng của , ngẩn người chút liền mở to mắt, phát nhìn mình chằm chằm y hệt hung thần ác sát, trong lòng tự dưng rùng mình, xem ra tối nay nhất định trừng phạt tệ hại hơn, hành hạ , chỉ mới tưởng tượng thôi mà cảm thấy thân thể phát run.

      đành phải theo lời bò lên giường, nhu thuận đến gần , tay bé run rẩy vuốt ve lồng ngực của , hi vọng mình chủ động có thể làm đối xử dịu dàng với , như vậy, cũng đáng.(Thiên Yết_DDLQD)

      "Ai dạy em điều này!"

      Trong giọng của Đằng Cận Tư xen lẫn tức giận đầy trời, lúc này mới tách ra bao lâu mà lại có thể học được cách chủ động quyến rũ ?

      "Tôi. . . . . . Tự tôi nghĩ, chỉ hi vọng là. . . . . . muốn, . . . . . . Dịu dàng với tôi chút được ?"

      Giọng của Lương Chân Chân vì bị gào thét cũng nghẹn ngào, hiểu mình rốt cuộc làm sao chọc giận đến .

      ~~~~(>’’<)~~~~ ác ma là khó phục vụ!

      Bây giờ Đằng Cận Tư mới hiểu được ý đồ của , ra là sợ mình hung bạo đối với . Cho nên mới nghĩ tới chủ động xuất kích, cầu xin dịu dàng chút, rất tốt, nai con quả nhiên là có kinh nghiệm.

      Vốn là, tối nay có ý định , chỉ muốn ôm ngủ mà thôi, tại cũng khoảng 3h sáng, sáng sớm ngày mai còn có hội nghị quan trọng phải họp lúc 8h, dù là muốn cũng là *hữu tâm vô lực, huống chi tại cũng có hứng thú này.

      *hữu tâm vô lực: có lòng mà có sức ^.^

      Có điều, nếu nai con phối hợp như vậy, ngược lại có thể phối hợp với . Đùa giỡn, trêu chọc .

      Lập tức đưa bàn tay vào trong áo phông của , dọc theo xương cột sống, chút chút hướng lên , cho đến khi nắm được hình tròn đẫy đà của , từ từ vuốt ve, đôi môi ấm áp gần sát bên tai nhạy cảm của người trong ngực.

      "Thoải mái sao?"

      Lương Chân Chân vì xấu hổ mà hai má đỏ bừng, cắn chặt môi chuyện, da thịt trắng nõn khi vuốt qua trở nên hồng hồng, giống như hoa đào tháng tư lúc nở rộ, hồng đến mức người ta đành lòng hái nó xuống.

      Nhưng, cũng là dụ dỗ người nhất .

      Đằng Cận Tư thấy lời nào, trong lòng càng thêm muốn làm chuyện xấu, đầu ngón tay thô nhàng kẹp lấy đóa đào kiêu ngạo, dùng sức xoa nắn, sức lực lớn đến mức khiến cho Lương Chân Chân vặn lông mày, nhưng vẫn chịu đựng lên tiếng.

      Phản ứng của khiến cho Đằng Cận Tư vui, bụng dưới xông tới cỗ nóng ran càng thêm nhắc nhở thể tiếp tục đùa với lửa nữa rồi, ngón tay chợt trượt đến phía sau nút cài áo lót, cởi ra, kéo nó ra ngoài, trực tiếp ném xuống dưới đất.

      "Ngủ ."(Thiên Yết_DDLQD)

      Thản nhiên hai chữ nhưng lại như quăng tảng đá lớn vào trong lòng nhộn nhạo thôi của Lương Chân Chân, từng trận kinh sợ bắt đầu rung động, trợn tròn mắt thể tin nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú gần kề kia.

      ta mới vừa cái gì? Ngủ ?

      có nghe lầm chớ? Ngủ còn cởi áo lót của làm gì, hại còn tưởng rằng. . . .

      "Thế nào? Vẫn chưa thỏa mãn, em còn muốn nữa sao?"

      Đằng Cận Tư thấy phản ứng sợ hãi như thế của , khỏi trêu .

      " có. . . . . . có."

      Lương Chân Chân vội vàng lắc đầu cái, cái dáng vẻ vội vàng phủ nhận kia rất khiến người khác khó chịu a!

      Cho nên ——

      Hai đóa mềm mại trước ngực của bị người khác xâm nhập lần nữa, còn ghé vào bên tai chế nhạo:

      "Quá ! Càng bọc càng , buổi tối phải cởi bỏ gò bó thả lỏng để cho nó phát triển.."

      ( o``.``o) mồ hôi đổ như thác. . . . . .

      Lương Chân Chân bị lời của làm cho mắc cỡ đỏ mặt, đại ác ma khốn kiếp! Lại có thể ghét bỏ ngực của , ghét bỏ còn sờ nó làm gì, lấy tay thúi của ra! Đáng ghét chết !(Thiên Yết_DDLQD)

      "Đừng nhúc nhích, châm lửa em phải tự dập tắt, tự mình cân nhắc."

      Đằng Cận Tư lạnh lùng uy hiếp nai con giãy dụa trong ngực.

      Ưmh. . . . . . Được rồi, vì bị xoa xoa nắn nắn, vẫn nên ngoan ngoãn nằm im, thế cho nên vẫn duy trì cái tư thế làm ổ ở trong lòng ác ma, căn bản là dám nhúc nhích, sợ cẩn thận động chạm đến con quái vật to lớn nguy hiểm, làm hại chính mình ngày mai thể học.

      Tâm tình Đằng Cận Tư tốt nhốt chặt người phụ nữ trong ngực, rất hài lòng với vẻ nhu thuận mềm mại của , giấc ngủ dần dần đến với , trong mơ màng, lẩm bẩm bên tai Lương Chân Chân câu.

      "Ngoan, ngủ , tối mai theo tham dự buổi tiệc. . . . . ."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      ***giữ đúng lời hứa...chương bonus của các bạn đây nha ^.^

      Chương 102: Tối hôm qua ngủ ngon sao?
      Edit: Thiên Yết
      Beta: Chimy

      xong, liền ôm người phụ nữ trong ngực càng chặt hơn, như muốn nhét vào trong lòng, khép mắt mình lại, bình yên vào giấc ngủ.

      Đáng lẽ Lương Chân Chân mau ngủ thiếp , nhưng mới rồi ở bên tai vang lên câu kia khiến hoàn toàn tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn về phía ác ma ngủ, mới vừa tối mai muốn dẫn tham dự buổi tiệc sao?

      Trời ạ! có thể sao! Bên cạnh nhiều phụ nữ xinh đẹp quyến rũ như vậy, tùy tiện tìm người cùng được sao, sao lại nhất định lôi vào?

      Hơn nữa, nơi đó căn bản cũng thích hợp với , chớ chi là ngộ nhỡ bị đám phóng viên nhiều chuyện chụp được hình cùng Đằng Cận Tư đứng ở chỗ, muốn nổi tiếng cũng khó rồi, đến lúc đó, vẫn là sao?
      khi chuyện này bị lộ ra, tất cả mọi người biết thân phận đặc biệt của , tất cả mọi người chỉ trích , nhục mạ , phải giải thích thế nào với mẹ Diệp? Chỉ sợ Giai Ny, Cát gia bọn họ cũng hết sức thất vọng đối với thôi?

      Trái tim, trong nháy mắt rối loạn, giống như là mớ bòng bong xoắn ở chỗ, để cho đầu của đau như muốn nứt ra.

      Nên làm cái gì? Rốt cuộc phải làm gì đây?

      Bữa tiệc tối mai, muốn , cũng thể , tuy phải người của xã hội thượng lưu, biết người biết cũng có mấy người, sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất.

      Ít nhất Thẩm Quân Nhã là người thuộc về xã hội thượng lưu, ấy có thể nhìn cái liền nhận ra mình, nếu như xui xẻo gặp phải ấy, sau này mình còn có ngày sống thoải mái sao?

      Cho nên, đêm nay, nhất định mất ngủ.

      Nghe đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, hận thể cấu , đánh , nhưng lại sợ làm tỉnh giấc, đến lúc đó thê thảm chính là .

      Khốn kiếp! Ác ma! Khốn kiếp! Đàn ông ngạo mạn! Đồ quỷ sứ đáng ghét! Sao chết luôn , chết ! chết ah!

      Chính ngủ ngon lành, lại ném cho quả boom tấn, làm hại mất ngủ, hơn nữa lòng muốn ! có thể mở lòng từ bi tha cho ?

      ~~~~(>_<)~~~~

      được, sáng sớm ngày mai phải tìm ác ma thương lượng chút, tham dự dạ tiệc là tuyệt đối thể!

      Suy nghĩ kỹ càng,cũng nguyền rủa gương mặt băng sơn kia rất
      nhiều, cụ thể là ngủ lúc nào, hoàn toàn có ấn tượng, chỉ biết là Chu công tìm đến , đem vào giấc mộng.


      Giấc mơ kia rất đẹp, lại có thể mơ thấy người bố chưa từng gặp mặt của mình, chỉ là, ngăn cách quá xa, thể nhìn ràng cuối cùng trông ông như thế nào.


      *******


      Sáng sớm ngày hôm sau, Đằng Cận Tư bị ánh mặt trời chiếu vào mới chịu tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy nai con làm ổ ngủ ngon lành ở trong ngực , còn có tia nắng sớm trong suốt lấp lánh khẽ chiếu lên gò má , mí mắt sụp xuống, giống như hai dây tua màu đen xinh đẹp.


      Tim của , bỗng nhiên mềm nhũn, cúi mặt xuống, hôn lên đôi môi hồng của , rồi khẽ gạt đôi tay của ra khỏi hông mình, đứng dậy xuống giường.


      Trước khi lần nữa liếc mắt nhìn dáng ngủ của người phụ nữ nào đó hề cố kỵ chút nào, quần áo phía dưới bị lật lên, lộ ra cái bụng bằng phẳng bóng loáng của , cặp đùi đẹp thon dài ra ở trước mắt , khiến cho miệng đắng lưỡi khô, nếu phải là hội nghị buổi sáng vô cùng quan trọng, tại hận thể đặt dưới thân lòng cưng chiều tốt.


      Cuối cùng vẫn khó khăn nhìn chỗ khác, trong lòng hừ hừ: tại liền tha cho em, chỉ có điều đêm nay, trở về muốn đền bù gấp đôi.


      Chợt, vào phòng giữ quần áo, sau khi mặc chỉnh tề liền ra cửa.


      ****


      Sau khi Lương Chân Chân tỉnh ngủ mới phát giác bên cạnh trống rỗng rồi, căn phòng lớn như thế cũng chỉ còn lại có mình , ác ma biết sớm đâu, rất là thất vọng nắm tóc mình, hướng về phía giường lớn trống rỗng phát ra hồi tù ***, đá ga giường cùng chăn xuống tựa như đá cho hả giận, gối đầu cũng bị ném mỗi nơi cái.


      lăn qua lăn lại ở giường lớn càng làm cho nó bừa bãi chịu nổi, "Gào khóc ngao", oán giận, nhưng chuyện thể tránh được, cũng chỉ có thể lộ vẻ tức giận xuống giường súc miệng, trong lòng hối hận sao tối hôm qua mình lại đặt đồng hồ báo thức, như vậy cũng bỏ qua thời gian ác ma làm mất rồi, aiz...


      Trong đầu mớ hỗn độn, có lẽ ngày hôm nay có tâm tư để làm chuyện khác, chỉ tưởng tượng bữa tiệc tối nay thôi khiến cho đau đầu.


      Cho tới khi người giúp việc vào dọn dẹp phòng còn bị dọa giật mình, sau đó liền cảm thấy hiểu , trong bụng che miệng cười trộm, tối hôm qua chắc hẳn tình hình chiến đấu rất kịch liệt, Đằng Thiếu nhất định là như sói như hổ đánh về phía Lương tiểu thư, bằng giường đệm cũng xốc xếch chịu nổi như thế !


      Hơn nữa buổi sáng lúc Đằng thiếu rời , tinh thần sảng khoái, bước chân nhàng tự nhiên, nhìn lại Lương tiểu thư, sắc mặt rất kém cỏi, hai con mắt thâm quầng giống như là hai con mắt gấu mèo O.O, bước lay động theo chiều gió, khụ... chênh lệch rất ràng a1


      Ách... Nêu như Lương Chân Chân biết người nữ giúp việc ở sau lưng YY, nhất định là tức giận thêm xấu hổ, ràng thể nào, họ ở đó bừa những thứ gì! đám nhiều chuyện! sở dĩ trở nên như vậy là bởi vì lo âu gây ra, về phần ác ma, đó là bởi vì được ngủ rất ngon!


      Khi học, Tiết Giai Ny phát bạn tốt liên tục mất hồn, hơn nữa tinh thần phấn chấn, khỏi chọc chọc , giọng hỏi:


      " xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua ngủ ngon sao? Hai con mắt gấu mèo lớn như vậy O.O, ai biết còn tương rằng bạn làm gì !"


      "Ừ, tối hôm qua chuyện phiếm với mẹ Diệp, cho nên... Ngủ rất ít."


      Lương Chân Chân vuốt đôi mắt mệt mỏi, tiếp tục lời dối có ý tốt.


      Mỗi lần dối, đều cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, lời dối tựa như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, rất sợ đến ngày nào đó, quả cầu tuyết khổng lồ đó ép tới mức thở nổi.


      Đến lúc đó, Giai Ny rất thất vọng với ! ràng là bạn thân như vậy, ràng có gì giấu nhau, tâm tư ràng giống nhau, có vài lời có thể là có đủ can đảm để ra, biết nó được giấu kín trong đáy lòng tự ti của mình, để cho hèn nhát.


      Vừa nghĩ tới bữa tiếc tối nay, liền lo âu và sợ hãi, do dự có nên chuyện chịu nổi này cho Giai Ny hay , trong lòng giằng co thảo luận ngừng.....


      ************


      **Lời tác giả:

      Lại , các bạn đoán chút, Chân Chân bị Đằng Thiếu mang tham dự dạ tiệc ra sao? Có hay là ? Chuyện gì xảy ra chứ? Hì hì......
      Last edited by a moderator: 2/1/15
      dungggAnAn thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 103: , Em thích người nào?
      Edit: Thiên Yết


      "Giai Ny, tớ. . . . . ."

      Lương Chân Chân chần chờ lâu, rốt cuộc quyết định ra bí mật trong lòng. Nhưng bị vị giáo sư dạy bộ môn chuyên ngành bục gặp nên cố ý, lạnh lùng quát:

      "Hai nữ sinh bên trái hàng thứ chín, khi học được phép thầm to ở đây. Nếu có nhiều chuyện để , mời ra bên ngoài!".

      *KAO! Lão đầu trọc quản nhiều thế, đại học tùy ý chứ! Ông giảng của ông, chúng tôi làm việc của chúng tôi, nước sông phạm nước giếng, đừng có xấu tính như thế chứ?

      *KAO: KAO ở đây là từ chỉ cảm xúc mãnh liệt, chẳng hạn như chửi hoặc là tức giận, nó cũng đồng nghĩa với từ "bad word" trong tiếng .

      Tiết Giai Ny tức giận mắng trong lòng, các hôm nay làm sao mà xui xẻo như vậy, mở đầu là lão vu bà còn chưa đủ, giờ lại thêm giáo sư già thích đem các tưởng tượng thành đám học sinh cấp 3. Động cầu này cầu kia, rất buồn bực nha!

      Lương Chân Chân chỉ cảm thấy thời gian giúp , đáng lẽ muốn chuẩn bị tâm lý tốt đem chuyện này với bạn tốt của mình, nhưng cố tình đến lượt tử như vậy, cứng rắn đem lời vọt tới bên miệng của quay trở về.

      Có lúc, chuyện cũng là cần cơ hội, mất cơ hội tuyệt hảo, giờ muốn ra rất khó.

      Thời gian cứ như vậy lặng lẽ từ kẽ tay lúc chạy , hoàng hôn ảm đạm, mặt trời từ Tây sơn chiếu nghiêng tới đây, toàn bộ mọi thứ dưới đất được bao bọc trong mảnh mơ hồ của màu sắc hoa hồng.

      Lương Chân Chân ôm cuốn sách giáo khoa mục đích bộ ở đường mòn rợp bóng cây của nhà trường, vừa rồi khi tan học Cát Gia cùng Giai Ny rủ sân thể dục xem bóng rổ sân thể dục, khéo léo từ chối. Bây giờ đâu còn tâm tình để xem bóng rổ, ngày hôm nay.cũng trôi qua vô tri vô giác, có nhận thức. May là Giai Ny bọn họ tưởng rằng là vì tối hôm qua ngủ ngon mà làm cho hôm nay tinh thần tốt, còn thân thiết dặn nếu khó chịu phải ký túc xá nằm lúc.

      Sau khi tách ra cùng các ấy, chỉ mình dọc theo con đường lớn xen kẻ ngẫu nhiên ở trường học, ánh mắt tan rã, suy nghĩ như có như , lơ đãng lộn xộn.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trong túi chợt vang lên, khiến sợ tới mức giật mình, trong nháy mắt sách giáo khoa rơi xuống mặt đất, vội vàng xoay người lại nhặt, di động cũng chậm chạp dám nhận.

      có dự cảm, nhất định là ác ma gọi tới, chừng xe phái tới đến cửa trường học của rồi.

      Nhưng muốn ! hu hu. . . . . .

      ******

      Tập đoàn Đế Hào Tư tầng 68 bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.

      Đằng Cận Tư phê duyệt phần tài liệu cuối cùng, khép lại, đưa cho Nam Cung Thần ở bên cạnh.

      "Mấy giờ rồi?"

      "Thưa cậu chủ, 4 giờ rưỡi rồi."

      "Để cho tài xế đại học F đón nai con."

      xem chừng thời gian cũng còn nhiều lắm, 7h buổi tiệc bắt đầu, còn phải mang nai con chọn lựa lễ phục, mỗi lần mặc quần áo, quả là..... khó để đánh giá.

      "Vâng, mặt khác cần để cho lái xe mang Lương tiểu thư đâu chọn may lễ phục?"

      Nam Cung Thần khiêm tốn hỏi, đây là lần đầu tiên cậu chủ mang phụ nữ tham gia tiệc rượu, ý nghĩa so sánh thể tầm thường!

      Đằng Cận Tư hơi trầm ngâm.

      " ‘phi sắc’."

      Trong lòng Nam Cung Thần cả kinh, xem ra ở trong lòng cậu chủ phân lượng của Lương tiểu thư quả rất nặng, thể ngờ cậu chủ lại lựa chọn chút do dự lãnh địa của Tam Thiếu, cái này tương đương với đem Lương tiểu thư mang vào trong hội của cậu chủ.

      "Phi sắc" là danh hiệu quần áo đẳng cấp của Tam Thiếu Nam Hoa Cận, bên trong rất ít quần áo, nhưng mỗi món đồ đều là ta tự mình thiết kế, mà mỗi món đồ đều là giá trời, toàn thế giới phát hành số lượng hạn chế, vật hiếm có mới là quý.

      ta từng qua câu khi được phỏng vấn: Tôi phải nhà cho năng suất, cũng miễn cưỡng để thiết kế và thiết kế, nhưng mà mỗi món tác phẩm của tôi đều là tôi dụng tâm thiết kế ra đây, đáng giá được các người tốn tiền tới mua.

      ta phải là người tự tin mù quáng, như những thiết kế có tên tuổi lớn trong ngành thời trang Paris nổi tiếng, và hấp dẫn của là phi thường. Mỗi lần họp báo cho ra tác phẩm mới gần như là kín người ngồi, người bình thường đó là chen cũng chen vào được, trong khi rất nhiều người muốn mua món đồ, đó là khó như lên trời, căn bản là ngàn vàng khó cầu nha!

      "Dạ, tôi sắp xếp."

      Nam Cung Thần khom người lui ra.

      "Chờ chút, tôi cũng ."

      Đằng Cận Tư đứng dậy phủi vạt áo, tới cửa ngồi nơi này cũng tĩnh tâm để làm việc được, tốt hơn hết là đích thân mình qua đó đón nai con.

      Nam Cung Thần bị sốc giây, lập tức kịp phản ứng, theo, trong lòng thầm chắt lưỡi: Cậu chủ, cậu rơi vào bên trong vòng xoáy của tình rồi, chậc chậc chậc.... Tình thực điều tuyệt vời, làm cho người đàn ông lãnh khốc lạnh nhạt trở nên chu đáo cùng hiếm gặp ah!_Thiên Yết.DDLQD_

      ***

      chiếc Cayenne xa hoa, Đằng Cận Tư lấy điện thoại di động ra bấm số của nai con, điện thoại sau đó thông suốt nhưng lại lâu có người nhận, trong lòng khó chịu bắt đầu dâng lên.

      Cho nên khi nghe được đầu kia có thanh nho truyền đến giọng điệu của tránh khỏi ác liệt rất nhiều.

      "Chờ ở cửa trường học!"

      Ngay sau đó đợi bên kia trả lời, liền cúp điện thoại. Trầm mặt nhìn về phía trước, môi mỏng mím chặt thành đường thẳng, bằng thêm vài phần lãnh khí giết người vốn có.

      Ống kính lần nữa quay lại sân vườn lớn của đại học F.

      Lương Chân Chân mang theo sách vở ngón tay run run ấn phím nhận điện thoại,
      Giọng, “Alo” tiếng, chợt nghe bên kia truyền đến năm chữ bá đạo lãnh liệt “chờ ở cửa trường học!” sau đó là tiếng vang “Tút, tút, tút” của điện thoại.

      Trong lòng khỏi dâng lên lo lắng yên: Ác ma hình như rất tức giận, phải thương lượng cùng thế nào đây!

      Vội vàng chạy tới cửa trường học, nhìn từ đông sang tây, vẫn tìm thấy chiếc xe nổi bật Cayenne hay Rolls Royce, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là mình đến sớm?

      Lúc này cửa trường học sinh viên qua lại có nhiều kể xiết, phải theo hướng của đường để tránh bị các bạn cùng lớp nhìn tháy chiếc xe hơi sang trọng, như vậy tốt lắm.

      Có lúc, trong lòng càng sợ ãi cái gì, điều đó xảy ra.

      Mới vừa mấy bước liền bị bạn trai trong lớp goi lại chế nhạo mấy câu.

      “Ah, Lương Chân Chân, cậu ôm bài đây là muốn dâu à? Chẳng lẽ là nhầm phương hướng rồi hả? cửa trường học ở bên kia đấy.”

      “tớ về nhà, cậu quản được sao?”

      Lương Chân Chân tức giận nhìn chằm chằm, là xui xẻo. làm sao lại gặp phải người con trai nổi danh om sòm trong lớp.

      “Nhưng cậu qua trạm dừng xe bus, hơn nữa nhìn dáng vẻ vùi đầu bộ của cậu cũng giống là muốn ngồi xe taxi à?”

      Quả nhiên người con trai nổi danh om sòm, có khả năng lải nhải, cũng quản người khác có thích nghe hay , liền đứng ở đó chuyện ngừng.

      “Này …. Cậu rất là phiền.”

      Lương Chân Chân hung ác trừng mắt liếc cậu ta cái, sau đó vòng qua cậu ta đến phía trước.

      “tớ chỉ là tốt tâm nhắc nhở cậu đừng qua trạm dừng.”

      Người con trai om sòm đôi tay khép lại miệng hướng về phía bóng lưng của gào thét.

      Lương Chân Chân hận khong thể xong tới đạp cho cậu ta cước, để cho ngươi xen vào việc của người khác, đánh chết ngươi! Dánh chết ngươi!(>.<) (dĩ nhiên những thứ này chỉ là tưởng tượng của , )

      Qua cửa xe, Đặng Cận Tư nhìn thấy nai con đứng lề bị người con trai làm phiền, nhìn vẻ bề ngoài của hình như rất hài lòng, hướng về phía người con trai kia câu gì đó liền vòng sau cậu ta tách xa.

      Hành động này, rất ưa thích.

      Chỉ là, nhìn phía người con trai kia, ánh mắt liền vô cùng lạnh lẽo, và có mong muốn xé ta ra từng mảnh.

      “Tích ….”

      Đột nhiên thanh tiếng còi xe lanh lảnh trong tai, Lương Chân Chân cả kinh vội ngẩng đầu nhìn sang, vừa đúng đối diện ánh mắt Đặng Cận Tư nhìn sang, tự chủ nhìn bốn phía vòng, phát có ai nhận ra nhanh chóng tới, mở cửa xe vô cùng lo lắng chui vào.

      Đặng Cân Tư cau mày, nhìn dáng vẻ chen ở bên cạnh mình, cái dáng vẻ kia vội vàn giống như làm chuyện gì đó ám muội, trong nháy mắt sắc mặt sa sầm, giăng đầy mây đen.

      “vừa rồi người con trai kia quấy nhiễu em?”

      thanh giống như tới từ địa ngục.

      có, cậu ta là học sinh cùng lớp, nhìn thấy em bắt chuyện với em mà thôi, em quen cậu ấy, có quen chút nào.”

      Lương Chân Chân ngờ tới nhìn thấy mới vừa rồi màn kia, liền vội vàng giải thích.

      phái người cảnh cáo tên tiểu tử thúi kia.”

      Dám quấy nhiễu người phụ nữ của , tự tìm cái chết!

      “Đừng … ta làm bất cứ điều gì với tôi.”

      Lương Chân Chân hoảng sợ trợn trong cặp mắt, cũng muốn đem chuyện náo loạn lên.

      Nghe được nai con xin tha cho , Đằng Cận Tư cực kỳ khó chịu, đầu ngón tay lạnh lẽo nắm cằm của .

      “Em đau lòng cho ta?”

      Lộn xộn cái gì! Ác ma sao lại có ý tưởng kì quái thế kia!

      “em chỉ hi vong đem chuyện náo loạn lên mà thôi, cái người kia rất nhiều chuyện, nhỡ ta đem chuyện này ra khắp nơi, vậy em ở còn trơ mặt ra trong trường học sao?”

      kiên nhẫn giải thích.

      “chỉ là như vậy?”

      Đằng Cận Tư lạnh buốt hỏi, hình như có chút tin.

      Ngồi ở hàng trước Nam Cung Thần rất khổ cực cố nén cười, cậu chủ đúng là cái thùng giấm to, mùi này, là chua nhé. Về sau hai người này, chỉ sợ là người muốn đánh, người nguyện chịu đựng, cũng biết là bị người khác ăn được gắt gao.

      Lương Chân Chân tức giận trừng mắt liếc ác ma nắm cằm của .

      “Đương nhiên rồi, em cũng phải là cái loại con tùy tiện đó, thấy thích , suy nghĩ nhiều rôi.”

      “Vậy em thích người nào?”

      Đằng Cận Tư thấy dáng vẻ giống như láo, liền tin.

      là đau! buông em ra trước !”

      Lương Chân Chân nhíu lông mày lên án , ngón tay ác ma giống như kìm sắt, cằm cũng mau muốn trật khớp.

      Đằng Cận Tư theo lời buông cằm của ra. Tròng mắt đen bức bách , từng câu từng chữ mà hỏi:

      , em thích người nào?”
      Last edited: 11/1/15
      AnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :