Chương 80. Lặng lẽ nảy sinh duyên phận.
Editor: Overdose
Thẩm Quân Nhã quay đầu nhìn theo ánh mắt của , vừa liếc mắt nhìn thấy nha đầu thối họ Tiết và em của Diệp Thành Huân, trong lòng hừ lạnh tiếng: đúng là oan gia ngõ hẹp.
mới chỉ tiếp xúc với Lương Chân Chân vài lần, thể là biết , xem ra cũng chỉ là bé mảnh mai yếu ớt thôi, dung mạo nhu nhược thanh tú đáng , rất kích thích đàn ông muốn bảo vệ.
Còn nha đầu thối Tiết Giai Ny, từ hợp với . Ngoài mặt rất ung dung thản nhiên, ngón tay như vô tình vén mái tóc xoăn, vẻ mặt cười như tình ý, “Có hai người nhìn quen mắt thôi, thể gọi là bạn bè được.” (trong lòng thầm nghĩ: bạn của ? Họ xứng sao?)
“À. . . . .” Quý Phạm Tây ý vị lên tiếng, ánh mắt vẫn thu hồi, ngay cả cũng nghĩ ra tại sao mình lại có hứng thú với bốn xa lạ kia.
“Phạm ca, đừng để những thứ quan trọng quấy rầy chúng ta, hương vị cà phê ở đây là chính tông đấy.” Bây giờ Thẩm Quân Nhã tập trung toàn bộ tinh thần ra sức tấn công chàng đẹp trai xuất thân trong gia đình cán bộ cấp cao trước mắt này, những chuyện khác đều có hứng thú.
Nghe ba năm trước là phi công ưu tú của đại đội Phi Ưng, sau này vì chút vấn đề riêng mà rời khỏi quân đội, đổi sang chính trị.
Cho nên lần này tới thành phố C, cũng là vì sắp nhậm chức thị trưởng.
Sau khi biết tin tức này, như mở cờ trong bụng, càng quyết tâm nhất định mình phải theo đuổi được . may là có ưu thế hơn người khác, cha và cha là chiến hữu cũ, hai nhà lần đầu gặp nhau sau hơn mười rất thành công, bác Quý có ấn tượng rất tốt với , còn nếu có việc gì đưa Phạm ca đây đó, tìm hiểu hoàn cảnh địa lý và con người thành phố C chút, đúng là làm sung sướng chết mất!
Ngón tay thon dài của Quý Phạm Tây nhàng cầm tách cà phê nóng trắng muốt, tư thái ưu nhã đưa lên miệng, mỗi động tác đều rất đẹp mắt, thể giáo dục tử tế và tư cách của .
Đối với trước mặt này, thể là thích cũng đến nỗi chán ghét, chẳng qua lại cảm thấy có chút cảm giác giả tạo, rất khó làm có thiện cảm, nhưng cha dặn dò muốn đối xử tốt với , hình như có ý muốn hai người bọn họ thành đôi.
Nghĩ thế, khỏi nhíu mày, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Quân Nhã, biết phải khẩu vị của mình, có khả năng trở thành người trong lòng được.
Cho nên khi đồng ý ra ngoài với , chẳng qua là giữ mặt mũi cho cha và chú Thẩm, hai ông bạn già gặp nhau vui vẻ, cũng muốn tỏ thái độ lạnh nhạt với con chiến hữu cũ của cha.
Ra ngoài gần nửa giờ, như vậy cũng đủ rồi, ngay sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Thời gian còn sớm nữa, tôi còn có công vụ phải xử lý, xin phép trước.”
“Phạm ca, hay là chúng ta dạo ngoài bờ sông chút, hôm nay gió to, lành lạnh rất thoải mái.” Thẩm Quân Nhã mong hai ngày nay bọn họ có thể có cơ hội ở cạnh nhau nhiều hơn chút, nhân cơ hội bồi dưỡng tình cảm.
Hai ngày nữa nhận chức thị trưởng rồi, đến lúc đó chắc chắn bận rộn hơn, còn có cơ hội nhìn thấy nữa sao? Khí phách đẹp trai lại tuấn như vậy, người đàn ông vô cùng tao nhã như thế mới chính là bạch mã hoàng tử trong lòng !
Diệp Thành Huân đối với chẳng qua chỉ là hòn sỏi nhoi trong hằng hà sa số những viên sỏi khác, quá bé, trước kia mình đúng là bị mù! Làm sao lại coi trọng ta, đều tại Y Nhu, nếu lúc đó ấy khuyên mình, mình cũng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh. Buổi tối hẹn ra ngoài gặp mặt, biết gần đây ấy vì ai mà lại ăn chơi trác táng rồi.
“ được, để hôm khác .” Quý Phạm Tây từ chối, đứng dậy đến quầy tính tiền.
Thẩm Quân Nhã bực mình bĩu môi, trong lòng cực kỳ muốn nhưng cũng chỉ có thể nhịn, đối với Quý Phạm Tây, phải có đủ kiên nhẫn mới được, nóng vội chỉ có thất bại trong gang tấc.
Ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng của , ngờ lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lương Chân Chân nhìn sang. Nếu là bình thường, nể tình ấy là em của Diệp Thành Huân, còn nở nụ cười qua loa.
Nhưng, sau lần cãi nhau kịch liệt với Diệp Thành Huân hôm đó, chẳng thèm để ý tới loại thường dân như ta nữa, huống chi ta lại có quan hệ với nha đầu thối Tiết Giai Ny, hừ!
Lương Chân Chân buồn bực tại sao thái độ của Thẩm Quân Nhã đối với lại chuyển biến nhanh như vậy, cái nhìn vừa rồi giống như là nhìn người xa lạ, khinh miệt, lạnh nhạt, xem như có. . . . .
chọc giận ấy khi nào? Tại sao lại nhìn mình như vậy?
Chẳng lẽ ấy và trai xảy ra chuyện gì?
Thấy Thẩm Quân Nhã đứng dậy rời , nhịn được đuổi theo hỏi, “Chị Quân Nhã, chị với trai xảy ra chuyện gì sao? Người đàn ông kia là. . . . . .”
Thẩm Quân Nhã liếc cái, giọng
điệu mấy lương thiện, ” Chẳng lẽ trai cho biết chúng tôi chia tay rồi sao? Về sau đừng có gọi tôi thân thiết như vậy nữa.”
Chia tay? ấy chia tay với trai? Đầu óc Lương Chân Chân hơi mơ hồ, tại sao lại như vậy?
trai nhất định rất đâu lòng, ấy lại gì với mình.
Quý Phạm Tây trả tiện xong vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Thẩm Quân Nhã nhìn Lương Chân Chân tràn đầy khinh bỉ, mi tâm nhíu chặt, đây mới chính là gương mặt của ấy sao?
“Phạm ca, chúng ta thôi”. Thẩm Quân Nhã thấy Quý Phạm Tây lập tức thay đổi nét mặt vui vẻ, tưởng như lúc nãy và bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Quý Phạm Tây làm như nghe , ánh mắt tự chủ liếc nhìn bé ngây người kia, trùng hợp cũng ngước mắt nhìn về phía , ánh mắt chạm nhau trong tích tắc. Hình như có dòng điện chạy qua, trong lòng Quý Phạm Tây chợt dâng lên cảm giác khác thường, ngay cả cũng thể tin được.
“ thôi”. Thẩm Quân Nhã nũng nịu kéo Quý Phạm Tây
kéo tay , là của , tuyệt đối thể để bất kì nào mơ mộng!
Quý Phạm Tây rút tay ra khỏi cánh tay của , về bãi đậu xe, trong đầu chợt lên đôi mắt đen láy trong suốt như mặt nước mùa xuân của bé kia, sau đó lại tự giễu : tại sao mình lại giống như tên nhóc con vậy, còn nhớ mãi ánh mắt của người ta?
Thôi, chỉ là khiến nhớ lại chuyện cũ thôi mà, béo nước vô tình gặp nhau, sau này cũng gặp lại, cần gì phải suy nghĩ nhiều.
Thế nhưng ngờ, chính lần đầu chạm mặt tại quán cà phê này, lại khiến duyên phận sau này của hai người vướng vào nhau.
……….
ĐợiQuý Phạm Tây và Thẩm Quân Nhã , bốn nữ sinh trong quán cà phê bắt đầu ríu rít.
“Giai Ny, Thẩm Quân Nhã ấy chia tay với trai rồi”. Sắc mặt Lương Cân Chân nặng nề .
Nhìn , cũng biết hai người này kéo dài quan hệ được bao lâu mà, quả nhiên đoán đúng, đáng đời! Có điều Tiết Giai Ny mấy lời này với Chân Chân, ấy quá lương thiện, luôn nghĩ người khác ai cũng rất tốt, haizz…
“Chia tay phải tốt hơn sao? ta hạ thấp phẩm chất của cậu xuống được sao? Chỉ sợ ngày nào ta cũng hẹn hò với bao nhiêu đàn ông sau lưng cậu, để tìm được đức lang quân thập toàn thập mỹ”. Tiết Giai Ny cắn ống hút, châm chọc .
“Nhưng mà nhất định tớ rất đau khổ”. Giọng của Lương Chân Chân nồng nặc giọng mũi, trai thích Thẩm Quân Nhã nhiều năm rồi, trước đó vài ngày mới thổ lộ với ấy thành công, bây giờ được bao lâu, hai người lại chia tay? phải vì chuyện trai bị vu oan lần trước đấy chứ?
Nếu như vậy tại mình rồi, trong nháy mắt, lòng tràn đầy cảm giác tự trách.
Tiết Giai Ny nhìn bộ dáng tự trách của mà tức giận chịu được, móng vuốt vung tới “Tớ cái đồ ngốc cậu! Có thể bớt quan tâm chuyện của người khác được ! Rốt cuộc Diệp Thành Huân có điểm nào tốt? Đáng để cậu moi tim gan ra cho ta sao, lúc nào cũng nhớ đến ta? Lúc ta sung sướng hạnh phúc có nghĩ đến cảm nhận của cậu ? Hay là gọi cuộc điện thoại rồi ghé qua trường thăm cậu lần! Cậu có thể quan tâm bản thân mình chút được ?”
Lương Chân Chân cắn chặt môi dưới cúi đầu lời nào, trái tim thắt lại đau đến nghẹt thở, vốn muốn buông ra, nhưng lại bị bạn thân vạch trần. Tất cả ràng, vẫn cảm thấy đau đến khó chịu, giống như bị lưỡi dao sắc nhọn đâm qua, máu tươi phun trào đầm đìa.
biết Tiết Giai Ny bất bình thay cho , muốn tốt cho , nhưng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, thể tránh khỏi có liên quan đến . chỉ mong trai có thể hạnh phúc thôi.
“Khụ… Mặc dù tớ biết chân tướng chuyện này lắm, chỉ có thể lấy tư cách người đứng xem mà thôi. Tớ đứng về phía giày, chân phi đúng là có mắt nhìn rồi, hoàn toàn quan tâm đến mình chút nào cả.” Cát Xuyến tỉnh táo phân tích.
“Tớ biết có lúc mình có những ý tưởng ngốc nghếch, nhưng chuyện như các cậu nghĩ đâu, tớ… Tớ chỉ hi vọng trai có thể hạnh phúc.” Lương Chân Chân giọng giải thích.
“ nàng ngốc, hạnh phúc của cậu mới là quan trọng nhất.” Tiết Giai Ny chỉ tiếc rèn sắt thành thép lườm cái.
“Có rồi! Còn nhớ người đàn ông vừa rồi cùng Thẩm Quân Nhã ? Vừa nhìn thấy đẹp trai giàu có, khí chất phi phàm, chi bằng chúng ta giúp Chân Chân theo đuổi ta? Sau đó Thẩm Quân Nhã bị đá, chỉ có thể trở về tìm Diệp Thành Huân, như vậy phải đều vui vẻ sao?” Cát Xuyến tà ý bày mưu tính kế.
Last edited by a moderator: 12/11/14