1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà xã, anh chỉ thương em - Nam Quan Yêu Yêu (Full+eBook+ NT20)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 48 : Tôi thuê em


      Lương Chân Chân bị câu "Tôi thương em" hù dọa đến lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt của quá mức khiếp người, khiến cả người tự dưng nổi da gà lên.

      "Vậy tôi có thể được rồi sao?" giọng hỏi.

      "Sau khi tan học tới đây chờ tôi." Đằng Cận Tư lạnh nhạt mở miệng, dường như chuyện rất bình thường.

      "Cái gì?" Lương Chân Chân kinh ngạc há mồm.

      Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cái, hết sức khí thế, "Lời của tôi , em nghe sao?"

      "Nhưng sau khi tan học tôi còn phải làm ở nhà hàng Tây." Lương Chân Chân giọng kháng nghị , cũng phải là tiểu thư có gia thế hiển hách, cả ngày cần quan tâm đến chuyện vụn vặt trong cuộc sống, suốt ngày chơi với các công tử thiếu gia nhà giàu.

      " làm ở nhà hàng Tây?" Hiển nhiên Đằng Cận Tư ngờ tới còn làm việc này, từ sống an nhàn sung sướng, đương nhiên thể hiểu.

      Lương Chân Chân gật đầu cái, trong lòng chờ mong tên xấu xa này làm khó .

      "Bao nhiêu tiền tháng?"

      "Hả? ngàn." Lương Chân Chân lập tức trả lời.

      Đằng Cận Tư nhíu chặt mày, ngàn? Ít như vậy!

      "Về sau khỏi làm nữa, tôi thuê em, tháng mười ngàn, nếu như em biểu tốt, tăng gấp đôi."

      Cái gì! thuê làm gì? Ấm giường? thèm!

      "Tôi bỏ sức lao động của mình ra kiếm tiền, cho dù ít hơn nữa, tôi cũng bằng lòng." Sắc mặt Lương Chân Chân trắng bệch cãi lại, tên ác ma này đúng là đồ đầu heo, theo chủ nghĩa sô-vanh (*)!

      (*): Chủ nghĩa sô-vanh: niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác

      "À, vậy sau này em liền toàn quyền phụ trách sinh hoạt cá nhân của tôi, từ trong ra ngoài, nếu như có sai sót, tôi ——phạt em." Ngón tay lạnh như băng của Đằng Cận Tư chậm rãi lướt qua đôi môi khẽ run của Lương Chân Chân, tâm trạng rất tốt.

      Dứt lời, lập tức xoay người rời , buổi chiều phải đến công ty chuyến.

      "Tôi. . . . . ." Lương Chân Chân đứng ở sau lưng há miệng, phát gì cũng chỉ là phí công, sắc mặt tái nhợt có chút máu.

      "Mèo hoang , chớ làm trái ý tôi, sau khi tan học tôi kêu xe đến đón em ."

      "Xe kêu đến có thể đậu xa trường tôi chút , tôi. . . . . . Tôi muốn bị các bạn học nhìn thấy." Lương Chân Chân cắn chặt môi, phải giữ lại chút danh dự của mình.

      Đằng Cận Tư nheo mắt lại, nhìn chằm chằm hai giây, "Được."

      Lương Chân Chân thả lỏng, rất lo lắng tên xấu xa này đồng ý, dù sao ta cũng luôn lấy việc hành hạ mình làm niềm vui.

      *****

      Buổi chiều khi học, Lương Chân Chân còn suy nghĩ nên gì với bạn học về chuyện sau này ở kí túc xá nữa, mặc dù nhà ở trong thành phố, nhưng vẫn cách trường học rất xa, đôi khi có tiết buổi sáng cũng khó đến kịp, hơn nữa đại học đều cầu nội trú, muốn trở nên đặc biệt.

      Nhưng hôm nay, bị buộc kí vào hiệp ước bất bình đẳng, suy nghĩ nát óc cũng nghĩ ra lí do hợp lí, tuy ngồi lớp học nhưng hề nghe giảng.

      Xui xẻo hơn là bị giáo kêu tên.

      "Bạn học Lương Chân Chân, em đứng lên lặp lại nội dung chính tôi vừa giảng?" giáo hơn bốn mươi tuổi mang mắt kính gọng đen .

      O(╯□╰)o

      Đầu trống rỗng, căn bản có nghe giáo vừa gì.

      "Tôi. . . . . ." Lương Chân Chân ấp úng nửa ngày cũng trả lời được.
      neleta thích bài này.

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 49: Lựa chọn khó khăn


      Tiết Giai Ny ngồi bên cạnh vội khều , ngón tay chỉ vào đoạn trong sách, ý tứ rất ràng, nhưng hôm nay Lương Chân Chân hoàn toàn có tâm trạng, trong đầu rối thành nùi.

      Ngày thường là học sinh xuất sắc, hôm nay đứng đờ ra trước mặt trăm bạn học trong lớp, xấu hổ.

      Xui xẻo hơn nữa là giáo sư tiết này vốn có tiếng là "Phù thuỷ già", phải biết bà ta hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn chưa kết hôn, lời đồn ở sau lưng có thể so với cát chảy.

      "Sao chiều nay đầu óc em để đâu vậy! Tối hôm qua làm gì! Đánh dã chiến hay ăn cướp?" Giáo sư Chân lớn tiếng , đúng là bà có tiếng độc miệng ở đại học F, cái gì cũng dám , phân biệt nam nữ.

      "Ha ha ha. . . . . ." Nhất thời, cả lớp cười ầm lên, nhất là bọn con trai, ánh mắt nhìn về phía Lương Chân Chân mập mờ hơn, trực tiếp như thế, khiến mặt đỏ lên, ước gì có thể tìm được cái lỗ để chui vào.

      "Cười cái gì mà cười! Tất cả đều nghiêm chỉnh lại cho tôi! Em, sau khi tan học đến phòng làm việc của tôi, học kĩ chương trình dạy học hôm nay mới được về!" Giáo sư Chân nổi giận, bất kì sinh viên nào mất tập trung trong giờ học của bà đều phải chịu phạt, bà là làm, từng có sinh viên xem lời của bà như gió thoảng bên tai, đến bây giờ vẫn ở lại lớp lên nổi.

      Điều này càng thêm khẳng định danh hiệu "Phù thuỷ già", hầu như có mấy ai dám thách thức quyền uy của bà, trừ phi là những tiểu thư cậu ấm nhà giàu có cha mẹ quyền cao chức lớn.

      Mà Lương Chân Chân, ràng thuộc về loại đó. có gia thế hiển hách, chỉ có thể cố gắng học tập để được nhận học bổng, tiết kiệm giúp mẹ Diệp số tiền.

      như ngồi đống lửa, gương mặt vẫn đỏ bừng, nóng hừng hực nhắc nhở lúng túng vừa rồi, câu "đánh dã chiến" của lão phù thuỷ càng làm đau đớn, giống như bị chọt trúng chỗ đau, làm biết làm sao, còn cố tình ở trước mặt các bạn học trong lớp, khiến ngốc đầu lên được.

      Nhưng mà, chuyện khiến lo lắng nhất chính là sau giờ tan học phải làm sao đây? đắc tội nổi với tên ác ma kia, nhưng lão phù thuỷ cũng dám đắc tội, nếu như rớt môn của bà chắc chắn lấy được học bổng mà hy vọng lâu, như vậy học phí sang năm là vấn đề lớn.

      Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người rối rít dọn dẹp bài vở rời khỏi phòng học, Lương Chân Chân vẫn còn ngơ ngác cúi đầu ngồi ở đó, suy nghĩ rối loạn, mờ mịt nâng mắt, vừa khoé chạm phải ánh mắt u của lão phù thuỷ, dường như muốn : đừng nghĩ tới chuyện lừa dối vượt qua kiểm tra, tới phòng làm việc của tôi ngay!

      Trong nháy mắt, đầu óc bừng tỉnh, thầm ra quyết định.

      Thu thập xong bài vở chuẩn bị đứng dậy, bạn tốt Tiết Giai Ny dịu dàng an ủi: "Chân Chân, cậu đừng để lời của lão phù thuỷ kia ở trong lòng, bà ta vốn có tiếng độc miệng, xem như là bà ta đánh rắm , ngoan, bình tĩnh lại."

      "Đúng vậy, bởi vì nội tiết mất cân đối cộng thêm thời kì mãn kinh đến sớm dẫn đến tính cách bà ta nóng nảy, giống như loại bà già thiếu đàn ông thương tự nhiên ghen tỵ với tuổi trẻ và bộ dáng xinh đẹp của chúng ta, cậu cũng đừng trúng kế. Tôi thấy bà ấy, bởi vì bản thân thiếu sót nên mới hâm mộ những thứ người đánh dã chiến kia." Miệng Cát Xuyến luôn giết người trong vô hình.
      neleta thích bài này.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 50: Xem như là bị chó điên cắn cái


      "Xì. . . . . . Tính cách biến thái của bà ta đâu phải lần đầu tiên chúng ta thấy được, cậu cứ coi như là. . . . . . bị chó điên cắn cái !" Ngay cả Tần Duyệt luôn luôn dịu dàng cũng lên tiếng.

      Lương Chân Chân rất cảm động, cảm thấy may mắn vì mình quen biết được nhiều bạn tốt như vậy, vui mừng hơn nữa là nữ sinh trong kí túc xá của rất dịu dàng lịch , ít , lúc này lại đùa để an ủi mình.

      "Ừ, tớ sao rồi." nặn ra nụ cười, biết rằng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.

      "Này này! Cậu cười sao?" Tiết Giai Ny giơ móng vuốt ra bóp mặt của , hai người quậy trận.

      "Được rồi, tớ sao đâu, xem như là bị chó điên cắn cái." "Chó điên" trong lời của Lương Chân Chân có nghĩa khác, dù sao cũng thể bộc lộ ra ở trước mặt bạn bè được.

      Tiết Giai Ny thu vẻ mặt đùa giỡn lại, hỏi nghiêm túc: "Chân Chân, cậu lo lắng cho bệnh tình của mẹ Diệp sao? phải có chuyện gì sao?"

      Đột nhiên Lương Chân Chân nghĩ đến có thể dùng lý do này để dọn ra khỏi kí túc xá, mặc dù lừa gạt bạn tốt khiến áy náy, nhưng loại chuyện này chỉ dám chôn sâu dưới đáy lòng thôi.

      "Ừ, căn bản còn gì lo lắng rồi, nhưng mà tớ muốn chuyển về ở, để dễ dàng chăm sóc mẹ Diệp."

      "Vậy mỗi ngày cậu chạy tới chạy lui nhiều như vậy, cậu bằng gì!" Tiết Giai Ny cau mày.

      Đột nhiên Cát Xuyến cười : "Chắc phải là do Diệp công tử cầu , hai người vừa mới rơi vào lưới tình nên cần có thêm nhiều gian ở chung ~ cho nên, bọn tớ có thể hiểu được mà!"

      Tiết Giai Ny lập tức vui vẻ, "Có ? Tối hôm qua có phải hai người hẹn hò ?"

      Trong lòng Lương Chân Chân có loại khổ sở nên lời, đục khoét ruột gan của , đau đến nỗi hô hấp cũng khó khăn, nhưng phải giả bộ bình tĩnh cười cười, " có, ấy từ chối tớ rồi."

      "Hả!" Tiết Giai Ny và Cát Xuyến đồng thời lên tiếng, ngờ tới kết quả này, lời vừa nãy của hai chằng phải làm tổn thương đến Chân Chân sao?

      "Chân Chân, xin lỗi, tớ. . . . . . tớ ngờ kết quả thế này, trời ơi! Đều tại cái miệng thúi này." Cát Xuyến rất tự trách .

      "Chân Chân. . . . . ." Tiết Giai Ny vừa chuẩn bị chuyện bị Lương Chân Chân chặn lại.

      " có việc gì cả..., các cậu cũng phải cố ý, ra trải qua tối hôm qua tớ cũng nghĩ thông suốt rồi, ấy và tớ nhất định thể nào, dù sao luật pháp chúng tớ vẫn là em." Giọng lạnh nhạt đơn.

      "Tên Diệp Thành Huân đáng chết này! Đồ có mắt! ta. . . . . ." Tiết Giai Ny tức giận mắng.

      "Giai Ny, trước kia phải cậu với tớ chuyện tình cảm thể cưỡng cầu sao? Tớ nghĩ thông rồi." Lương Chân Chân cười gượng, cố gắng chịu đựng rơi nước mắt, tối hôm qua sau khi bị ấy từ chối trong lòng rất đau khổ, lại còn đụng trúng tên ác ma kia, hơn nữa vừa rồi chịu đựng lão phù thuỷ kia giễu cợt, nhiều chuyện liên tiếp làm cho quá mệt mỏi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể suy sụp.

      "Chân Chân, cậu tốt bụng xinh đẹp như vậy, nhất định gặp được người đàn ông tốt." Cát Xuyến rất nghiêm túc.

      Đàn ông tốt? Trong lòng Lương Chân Chân cười khổ, đoán chừng cả đời này cũng có hy vọng.
      neleta thích bài này.

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 51. Hậu quả cực kì nghiêm trọng.


      Đến hôm nay, bước sai lầm khiến hủy hoại bản thân mình, tên ác ma đó chắc chắn dễ dàng buông tha , bây giờ chỉ có thể chờ đợi đến ngày chán , sau đó cho con đường sống.

      Tiết Giai Ny nhìn bạn tốt, đáy mắt nhàn nhạt lướt qua tia đau thương, trong lòng thầm mắng: tên Diệp Thành Huân khốn kiếp khốn kiếp! Đúng là mắt mù rồi! Thẩm Quân Nhã có gì tốt, chẳng qua cũng chỉ là tiểu thư có thế lực cao hơn người ta chút thôi!

      Ngược lại muốn xem hai người học được đến đâu? có kết quả gì tốt!

      “Chân Chân, tin tớ , cậu xứng đáng có được người đàn ông tốt.” Đây là lời từ tận đáy lòng của , cũng là lời chúc phúc chân thành nhất.

      “Được rồi, mau đến phòng làm việc của bà phù thủy nhận lỗi , nếu bà ấy lải nhải ngừng, lỗ tai tớ chịu nổi đâu.” Lương Chân Chân muốn tiếp tục ca đề tài này nữa, mặc dù bọn họ có ý tốt, nhưng đó như tảng đá lớn trong lòng khiến khó chịu, giống như ngàn mũi kim đâm vào tim vậy.

      Tiết Giai Ny nghi ngờ nhìn cái, mặc dù cười như có chuyện gì, nhưng ánh mắt thương cảm vừa lướt qua bị phát . Tình cảm quả nhiên là chuyện khiến người ta đau đến tận đáy lòng, chỉ có thời gian mới là loại thuốc tê tốt nhất.

      Sau này mới hiểu được Chân Chân đau lòng chỉ vì bị Diệp Thành Huân cự tuyệt, lại thêm việc trở thành tù nhân được cưng chiều phải chịu đau khổ và bất lực.

      “Chao ôi, nhìn qua bóng lưng của Chân phi. . . . . khiến cho người ta đau lòng.” Cát Xuyến nghiêng đầu thở dài.

      “Đều tại tên Diệp Thành Huân thối tha đó làm hại!” Tiết Giai Ny tức giận mắng.

      *****

      Trong phòng làm việc của bà phù thủy, bầu khí nặng nề áp lực quấy nhiễu suy nghĩ yên của Lương Chân Chân, trong lòng thầm cầu nguyện tốt nhất tên ác ma đó hôm nay có việc gấp, sau đó quên mất tồn tại của , như vậy có thể thoát được kiếp rồi. (PS: chỉ là mộng đẹp mà thôi)

      Tiếng nhạc réo rắt êm tai chợt vang dội khắp căn phòng làm việc yên tĩnh, có vẻ cực kì đột ngột, Lương Chân Chân rảnh ngồi thưởng thức giai điệu du dương này, gấp gáp móc điện thoại di động trong túi ra, khi nhìn thấy màn hình tên người gọi trái tim lập tức đập “thình thịch thình thịch” ngừng, nhất thời quên ấn nút nhận điện thoại.

      biết đặt điện thoại ở chế độ im lặng à? Có biết hai chữ tôn trọng viết như thế nào hả?” Khuôn mặt bà phù thủy vì gầm thét mà trở nên vặn vẹo.

      Lương Chân Chân sợ đến mức ngón tay run run hạ xuống, cẩn thận ấn xuống nút từ chối cuộc gọi, đợi đến khi kịp phản ứng hối hận đến xanh ruột rồi, chuẩn bị tinh thần đợi giọng bà phù thủy ầm lên lần nữa.

      “Đừng để cho tôi nghe thêm thanh nào vang lên nữa, làm hết bài tập nhanh lên!” Bà phù thủy trầm , cái tính vô lý, ngang ngược đạo lý sớm nổi tiếng ở trường, điều này khiến cho đại đa số muốn tiếp xúc với bà, dần dần, tính cách của bà càng lúc càng lầm lì kì lạ.

      Sau chốc lát do dự, Lương Chân Chân chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng rồi bỏ vào túi.

      Khi cảm thấy chấn động rất của điện thoại di động, ánh sáng ngừng lóe lên trong túi, do dự nhiều lần có nên nhận hay , nhưng bà phù thủy ngồi đối diện , thỉnh thoảng còn nhìn vào mắt , làm đứng ngồi yên, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng ác ma nổi điên lên, đợi lát nữa giải thích ràng với ta.

      Nào ngờ, chọc giận Đằng Cận Tư____hậu quả cực kì nghiêm trọng.
      Phiên Nhiênneleta thích bài này.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 52. Nguy hiểm tiềm .


      Đằng Cận Tư tức giận nhìn điện thoại di động, bé đáng chết này dám nhận điện thoại của ? Chẳng lẽ cho rằng mình làm gì được ấy sao?

      Gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, vẫn nhận, cơn giận của “đùng” phát liền nổ ra, trong nháy mắt sắc mặt đầy mây đen bao phủ, toàn thân như có tầng băng lạnh, bàn tay cầm văn kiện trong tay dần thu hẹp lại, đến khi bị vo thành cục, càng lúc càng .

      Nam Cung Thần đứng bên cạnh lập tức cảm nhận được ông chủ tức giận ngập trời, núp ở bên dám thở mạnh, Lương tiểu thư quả là nhân tài kiệt xuất hiếm thấy, những dám từ chối cuộc gọi của ông chủ mà còn thèm nhận, ôi trời ơi!

      “Đem tài liệu cơ mật của tập đoàn HIC thời gian gần đây đưa cho Phó tổng Trần Kinh Nhiên của bọn họ, với ông ta, người tiết lộ bí mật là Diệp Thành Huân.” Đôi môi mỏng của Đằng Cận Tư tà mị nâng lên, giọng lạnh rét như sương.

      Nam Cung Thần liền rùng mình, xem ra lần này ông chủ rất tức giận, bằng nghĩ ra chiêu thâm độc như vậy, nhưng gương mặt và giọng hề thay đổi liền trả lời: “Dạ, thuộc hạ nhất định làm xong chuyện này.”

      Trộm tài liệu tuyệt mật mang bán là tội lớn tày trời, rất ngiêm trọng, thậm chí bị bỏ tù.

      Hơn nữa, chuyện này mà đồn ra ngoài, Diệp Thành Huân hoàn toàn còn chỗ dung thân trong giới thương mại, mang tiếng xấu công ty nào dám thu nhận , đồng nghĩa với việc trở thành phế nhân.

      Đây đối với người trẻ ôm ước mơ tốt đẹp về ngiệp mà , chính là đòn trí mạng, phá hủy tiền đồ của ta.

      Đợi Nam Cung Thần nhận lệnh rời khỏi phòng, Đằng Cận Tư dựa vào ghế da màu đen, khẽ khép đôi mắt, đôi môi mím chặt lộ ra nét cương nghị và dứt khoát.

      Mèo hoang , đây là hậu quả cho việc em dám chọc giận tôi, dám khiêu chiến uy quyền của tôi, can đảm chịu đựng ! Đừng trách tôi nhắc nhở em, chỉ là chút mánh khóe thôi!

      *****

      Giờ phút này, Lương Chân Chân vẫn còn chăm chú cố gắng với đống bài tập, điện thoại lại im lặng khiến thở phào nhõm, đợi đến lúc trở về gọi điện giải thích ràng với ác ma, nếu người nhận tai ương chính là mình.

      Từ phòng làm việc của bà phù thủy ra ngoài cũng 9 giờ rưỡi rồi, cầm điện thoại di động lên gọi.

      “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách gọi lại sau.” giọng nữ dễ nghe truyền tới tai khiến khẽ sửng sốt, nằm ngoài vùng phủ sóng?

      Chuyện gì vậy? Điện thoại của ác ma có tín hiệu?

      có chút hiểu, gọi lại lần nữa, vẫn như thế. Đáy mắt long lanh đen láy viết đầy nghi ngờ và buồn bực, phải làm gì bây giờ?

      gọi được tức là tối nay cần tới biệt thự của ác ma nữa? Địa chỉ cụ thể cũng biết, muốn cũng biết đường (đương nhiên tuyệt đối muốn )

      Nếu như ác ma cố ý tìm , lẽ tìm thấy sao? Chỉ lo bò trắng răng, nếu ta đến làm phiền mình càng tốt chứ sao! tự an ủi mình.

      đường trở về kí túc xá, liên tục do dự xem có nên gửi tin nhắn hay , lại lập tức suy nghĩ, ta là ông chủ lớn làm gì có thời gian đọc tin nhắn cỏn con, hay là thôi .
      neleta thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :