1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà Xã Đừng Chạy - Đô Đô Lang (32)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20

      “Chào bạn Tân Đồng, mình là học sinh năm ba lớp năm Thiệu Ngôn, mình thích bạn, hy vọng bạn có thể làm bạn mình!” nam sinh gầy ốm đột nhiên lao tới chặn đường Tân Đồng, cả người to lớn lúc cúi đầu che khuất nửa bên mặt của cậu ta, nhưng mà động tác cắn chặt môi dưới lại biểu lộ vẻ khẩn trương.

      Tân Đồng chăm chú vào phiếu nguyện vọng vào trường đại học liền ngẩng đầu, trước mặt có phong bì màu hồng phấn đưa tới, chẳng lẽ đây là thư tình như trong truyền thuyết sao? Trừng mắt nhìn thẳng vào mắt cậu ta “Bạn học, cậu xác định cậu đưa nhầm người chứ?” Cả đời này chưa từng nhận thứ gì như vậy, lúc học tiểu học, bị quản lý nghiêm ngặt, sau này khi học trung học phần lớn thời gian ở cùng Vu Phi, hơn nữa khi đó Lý Lâm so với như vầng sáng chói mắt.

      Đối phương cắn chặt môi “Mình thích bạn!” Cậu ta đứng thẳng, đôi mắt trong suốt thẹn thùng lộ ra.

      Tân Đồng cũng đứng thẳng người, hai tay buông thỏng bên cạnh người có ý muốn tiếp nhận phong thư màu hồng kia “ xin lỗi!” kiên quyết, giọng lạnh lùng, nếu phải bóng dáng của Vu Phi khiến đau lòng, bây giờ cũng như vậy, bóng dáng kia trở thành bóng ma trong lòng ...... xong liền sượt qua vai cậu ta, ai thấy ánh mắt đau thương của , chỉ để lại mình cậu ta đứng nắm chặt hai nắm đấm.

      “Tiểu Đồng, hóa ra cậu ở đây! Lần đầu tiên nhìn thấy cậu tan học liền cứ như vậy về nhà.” Trì Phỉ đuổi theo phía sau lưng , giọng hưng phấn đánh nát khí trong trẻo mà lạnh lùng quanh Tân Đồng.

      “Đầu tiên là vì muốn tránh các cậu, sau đó là muốn tránh người muốn đến đón mình, mình nghĩ bây giờ cũng cần nữa.” Nở nụ cười làm cho người ta nhìn thấy khó chịu.

      cần nở nụ cười, thấy mình rồi khóc .” Trì Phỉ kéo khuôn mặt nhắn của “Mình biết sáng cậu gặp Vu Phi? Trong lòng cảm thấy khổ sở khóc , mình cho người khác biết .” xong liền vươn tay ôm vào lòng “Tất cả đều là quá khứ, mình phải Lý Lâm, cậu cần ngay cả mình cũng phòng bị như vậy.” Tuy rằng bộ dáng bề ngoài Tân Đồng ngu ngốc, nhưng nụ cười lại rất xa cách làm cho người ta cảm thấy rất xa rất xa.

      Tân Đồng tựa vào trong lòng Trì Phỉ, hít sâu hơi, làm mất bài xích trong lòng, chuyện của Lý Lâm đối với có ảnh hưởng rất lớn? Chật vật rời khỏi “Mình cần thời gian, cho mình yên tĩnh chút.” Hai ngày nay ở nhà ngừng vui đùa, có thời gian nghĩ lung tung, mà hôm nay vào trường học, gặp Vu Phi, mới phát lòng của vẫn rất đau rất đau.

      “Tân Đồng! Mẹ gọi em về ăn cơm!” Giọng đột ngột vang lên, được tự nhiên lại có chút tức giận, Trâu Thần mặc áo sơ mi đơn giản, quần bò ôm, vẻ mặt đề phòng nhìn hai người gần trước mặt.

      “Oa! Trâu Thần!” Trì Phỉ vừa thấy trai đẹp liền ném Tân Đồng ra phía sau.

      Tân Đồng
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21

      Tân Đồng nghe thấy Trâu Thần hỏi lại bất mãn nhăn mũi, cúi đầu suy ngĩ sau đó khóe miệng khẽ nhếch miệng cười trộm, hai tay đan vào nhau “ Quan hệ thầy giáo cùng học trò, bảo mẫu cùng chủ nhân?” Khuôn mặt nhắn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, bộ dáng vênh váo “ pha cho em ly nước chanh , em phải bổ sung vi-ta-min C!”

      “... .....” Vuốt mũi phải nhìn mặt! Trì Phỉ còn tâm tình tốt lắm? thấy tâm tình rất tốt! Thấy vậy nghĩ muốn đả kích “Còn có loại quan hệ mà em quên .” cũng còn cách nào khác, ra ngoài cửa còn chen vào “Quan hệ người chăn nuôi cùng heo!”

      mới là heo! Heo lười! Heo đần! Heo chết tiệt!” tức giận hướng về phía giường cầm gối ôm ném về phía cửa.

      có kinh nghiệm thực chiến phong phú, thoáng hướng về phía cạnh cửa liền trốn được, chưa kịp cười khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

      “Tân Đồng!” Trâu Thần tránh được, gối ôm liền ném trúng mẹ Tân đưa nước trái cây lên, liền trở nên nóng tính “Ranh con!” Buông mâm đựng nước trái cây xuống cầm chổi lông gà đánh vào Tân Đồng chạy loạn giường.

      “Mẹ! Mẹ! Đau!” bên la đau, bên vội vàng trốn, lại nhìn thấy người đứng ở cạnh cửa cười đến vui vẻ “Mẹ......” Giọng mềm mại “Còn có người khác nhìn.” Làm nũng bắt lấy chổi lông gà tay mẹ.

      Mẹ Tân lúc này quả nhìn thấy người, vội vàng quay về bộ dáng đoan trang, tự nhiên bỏ lại vũ khí về chỗ cũ, thuận tay đẩy mâm nước trái cây lên bàn “Khụ, tiểu Thần, làm phiền cháu chăm sóc tiểu Đồng, đừng nhìn thấy vẻ ngoài con bé là đứa trẻ hiểu chuyện biết nghe lời, thực tế lại chuyên bắt nạt người khác, chỉ cần lỗi , con bé có thể thù oán nhớ cháu cả đời, lúc trước chú Âu Dương xem trọng Trương Kiến Quốc cũng bởi vì đứa bé kia nhân hậu thà, có thể chịu đựng được tính tình chọc phá của con bé, cũng đến mức chịu nổi ra tay đánh con bé, nhưng mà dì cũng sợ đứa bé kia nếu ở cạnh Tân Đồng chịu oan ức. Bây giờ tốt rồi, dì tin tưởng cháu tuyệt đối có thể trị được con bé.” xong còn trịnh trọng vỗ vỗ vai .

      Đối với đánh giá về Tân Đồng, đồng ý nhưng mà dì...... chuyện lại chứa hàm ý như vậy, Trâu Thần cảm thấy nghẹn khuất trong lòng! Vừa thấy bộ dáng hung hãn nhưu con hổ
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22

      “Bạn Tân, mình đưa bạn ra cổng trường!” Hơi thở gấp gáp cùng với lo lắng.

      phải tôi xin lỗi cậu rồi sao?” Chân mày nhíu lại “ cần theo tôi.” Tính nóng nảy lại bộc phát.

      “Trời tối rồi, mình đưa cậu ra cổng trường, mình biết có người đón cậu.” Tuy rằng có sức nhưng vẫn kiên trì như cũ.

      cần! nên ép tôi ra những điều hay!” Tân Đồng mất kiên nhẫn, đột nhiên xoay người nổi giận trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta.

      “Mình chỉ là lo lắng cho cậu......” Thiệu Ngôn cúi đầu, có chút cam lòng.

      “Cảm ơn cậu nhưng tôi hy vọng cậu đừng làm ảnh hưởng tới tôi! Sắp thi đại học tôi muốn bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng hy vọng cậu chịu ảnh hưởng!” Tức giận kiềm chế được nữa, đôi mắt trong suốt, chiếu sáng trong đêm tối, sao lại tàn nhẫn gây ra tổn thương như vậy? Nhưng muốn theo con đường cũ, học được cách từ chối hoàn toàn.

      “Ý của cậu là......” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hoang mang “Được! Tuy rằng nghĩ tới cậu lại ghi danh vào trường đại học có độ khó như vậy nhưng mình nhất định cố gắng thi vào cùng trường với cậu! Xin hãy tin tưởng mình!” xong liền vội vàng quay đầu chạy.

      “......” từng như vậy sao? Cái gì mà trường đại học có độ khó cao? Hai bàn tay đặt bên hông nắm chặt lại thành nắm đấm, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao bầu trời. Mẹ kiếp! Bản nương cùng sói đội lót cừu để yên!!!

      “Tiểu Đồng?” Cảnh vệ đứng bên cạnh rốt cuộc nhịn được, biết bé này lại suy nghĩ cái gì?

      Tân Đồng giật mình lùi về sau mấy bước “ tới khi nào? Vừa rồi thấy gì, nghe thấy gì?” cảnh giác nhìn về phia ta, đôi mắt to híp lại tỏ vẻ uy hiếp.

      Tiểu Từ quay đầu nhìn ra chỗ khác “Nơi này khó tìm. Vừa rồi làm gì thể để cho người khác thấy sao?” Đây là kiểu điển hình của người thức thời.
      nhìn ta đầy nghi ngờ, xem như ta thức thời, quay đầu tự giác tới bến cạnh xe.

      Người đàn ông đứng phía sau bối rối, có nên với bác sĩ Trâu hay ? ta tham gia quân đội chủ yếu là phục tùng mệnh lệnh, hai đầu đều là mệnh lệnh có phải nên có trước có sau hay ? Sờ sờ đầu theo, nhiệm vụ theo chủ càng ngày càng khó......

      Tân Đồng về đến nhà, liền nhìn thấy người nào đó lảo đảo xuống lầu, những tức giận trong ngày tích cóp lại liền khống chế được bạo phát ra ngoài “Trâu Thần! lời mà giữ lời!” tay nắm chặt thành nắm đấm, tay khác chỉ vào mặt Trâu Thần, đôi mắt hừng hực lửa giận.

      Người nào đó lại như nghe thấy nhàn nhã đường hoàng tới phòng ăn, sau khi từ trong tủ lạnh lấy ra chai nước, dựa người vào tủ lạnh, nhìn , từ từ uống nước.

      “Tiểu Đồng, sao vậy? Ai làm gì cháu? thế nào tiểu Thần cũng là cháu, sao lại biết lớn như vậy?” Ông ngoại ngồi ghế sa lon trong phòng khách xem TV tỏ vẻ vui, hy vọng cháu của mình lộ ra tính hoang dã mà ai biết trước mặt tiểu Thần.

      “Tân Đồng với bà, bà làm chủ cho cháu!” Bà ngoại ngồi bên cạnh ông ngoại .

      “Bạn già à, xem ra tiểu Đồng rất giống với bà lúc còn trẻ, rất quyết đoán! , chúng ta quay về phòng xem TV , tiểu Thần còn phải giúp tiểu Đồng chuẩn bị bữa tối.” xong cười tủm tỉm đỡ bạn già dậy.

      bậy, tôi rống như vậy lúc nào.” Bà ngoại vui khi chồng xấu mình, trừng mắt, bất động.

      Ông ngoại bất đắc dĩ giọng bên tai bà “Em còn muốn cho cháu nghe thấy sao?” Đôi mắt đem theo ý cười, ông ngoại cả đời thương bà ngoại, hành vi đều rất tự nhiên.

      “Đừng lung tung, , chúng ta quay về phòng.” Bà ngoại sợ chuyện của mình bị ra, ngay lập tức quay về phòng của mình.

      Phòng khách trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người trừng mắt nhìn nhau.

      Thấy xung quanh có ai có thể giúp mình, Tân Đồng vì chính bản thân mình, vội vàng rút từ trong cặp ra bản sao của nguyện vọng, nhưng mà ngờ lại lộ ra cái bì thư đặc biệt.

      Trâu Thần thấy bản sao nguyện vọng hiểu liền nở nụ cười, nhưng lại nhìn thấy phong thư liền nheo mắt, xem ra các học sinh nam trong trường sóng sau đè sóng trước, làn sóng trước bị đánh tan,
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23

      “Tiểu Thần?” Sáng sớm mẹ Tân ra ngoài tập thể dục, mở cửa nhà vào liền nhìn thấy Trâu Thần bận rộn trong phòng bếp, khỏi đau lòng “Mấy ngày nay cháu đều phải dậy sớm như vậy, công viêc ở bệnh viện bận rộn rồi, như vậy cơ thể cháu có thể chịu được ?” Con nhà ai cũng là bảo bối, hơn nữa đứa này bà cũng nhìn nó lớn lên từ , nếu phải lúc trước ba cậu đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu người nhà bà, làm hại tiền đồ của ba Tân, đứa này cũng nhanh chóng thành con bà......

      sao, gần đây Đồng Đồng sớm về muộn, việc học quan trọng hơn, con sợ ấy ăn đủ chất, dì phát ra ngày nào cháu cũng nấu đồ ăn bổ dưỡng cho ấy, nhưng ấy vẫn mập, hơn nữa càng ngày ăn càng ít?” xong nếm thử nồi canh, đôi chân mày hơi nhíu dần dần giãn ra “Dì cũng biết thi đại học là chuyện lớn, con chỉ mệt vài ngày, ấy cũng phải chịu ảnh hưởng thời khắc mấu chốt cả đời. Gần đây ấy có tinh thần, hơn nữa có lúc còn đau đầu, triệu chứng lồng ngực khó chịu, hẳn là do suy nghĩ quá nhiều, cháu giúp ấy dùng đồ ăn chữa bệnh, giúp giảm bớt tình trạng bệnh của ấy, lại làm cho ấy cảm thấy áp lực, sao cháu lại làm chứ?”

      “Tiểu Thần đến đây, chú cảm thấy sắp thất nghiệp đến nơi rồi, đứa tồi.” Chú Lý cũng từ trong bếp ra, nhìn về phía Trâu Thần, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

      “Nhìn đôi mắt thâm quầng của cháu kìa, có việc gì nghỉ nghơi nhiều chút, dì thương tiểu Đồng nhưng cũng thương cháu, có đôi khi dì chuyện lịch lắm, cháu cũng đừng để trong lòng, thế nào cũng chỉ là vì muốn nghĩ cho mấy đứa.”

      “Cháu biết rồi dì Tân.” Lúc này Trâu Thần cũng quên được bước lại tiến thêm bước, dụi mắt, vẻ mặt như đứa trẻ.

      “Được rồi, tiểu tinh, lúc có người có thể bỏ chữ Tân , cho dù sau này con cùng tiểu Đồng ở cùng nhau, mẹ cũng xem con như con đẻ!” Mẹ Tân cười vỗ vỗ vai “Xong rồi về phòng nghỉ ngơi .”

      được, con phải nhìn thấy ấy.......Mẹ......” Bởi vì sốt ruột nên vội .
      “Biết rồi!” Mẹ Tân cười cười sau đó ra ngoài.

      Trâu Thần thầm vui trong lòng, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ mặt tao nhã bình tĩnh.

      “Trâu công tử, cậu cũng cần phải ép người như vậy!” Ngô Nhạc đối với bạn thân mình lúc này bày ra loại tư thái cùng hành vi vô cùng trơ trẽn, mà tay còn mang theo hai túi đồ, có cách nào vứt bỏ “Cậu ở Bắc Kinh cũng như thế này, điển hình cho loại mười đầu ngón tay bao giờ dính nước, sao ở đây lại làm đầu bếp? Ngay cả chợ vừa bẩn vừa loạn cậu cũng tự mình ? phải ông nội nhà cậu cho cậu loại thuốc mê nào đó chứ? Hay là đầu cậu bị cái gì chọc thủng rồi?” Lúc này ta hận thể mổ đầu Trâu Thần ra xem rốt cuộc bên trong có cái gì!

      “Nếu muốn bị tôi bắt được, tốt nhất cậu nên đường vòng.” Người nào đó bị có phản ứng gì nhiều, ngược lại đem gói to trong tay mình ném lên tay người sau “Buổi sáng ngủ đủ, cả người vô lực, cậu giúp tôi cầm, nếu tôi lây bệnh cho cậu.” Hoạt động cổ tay mình,
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24

      Những ngày cuối cùng của cấp ba, lúc ấy có thể cảm thấy thống khổ nổi, ngày ngày bị mọi người vây quanh, khi bạn quay đầu nhìn lại, mới phát ra, những tháng ngày này cũng có chỗ đáng , rất phong phú, có áp lực, cái gì đều có thể trở nên rất vô vị......

      Kể từ sau khi Trâu Thần giới thiệu với y tá Tân Đồng là vị hôn thê, giá trị con người của bác sĩ Trâu càng ngày càng sa sút, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy y tá vòng qua người , bất cứ ai gây phiền toái cho mình, có tâm tình cùng thời gian “nuôi nấng” heo con nhà mình, sao lại làm chứ?


      Lúc này, nhìn thấy bé mập mạp ở trước mặt mình, con heo trắng nõn, trong lòng rất vui. Độ béo mập của con heo này lại tỷ lệ nghịch với số lượng thư tình đầy sắc thái, đương nhiên cũng rất vui khi thấy có hiệu quả, nhưng mà.......Hai mắt kiên nhẫn liếc nhìn, trừng mắt nhìn cậu học sinh chân tay luống cuống bên cạnh Trì Phỉ, vẻ mặt vui, ong bướm đuổi dần tiêu tán, nhưng mà lại dần lộ ra loại “thuốc cao bôi da chó” dính người, lúc này còn dày mặt hơn đuổi tới trước cửa nhà ? Trong quân đội, người người có thể ra vào tùy tiện sao? nhìn cậu học sinh lại nhìn Ngô Nhạc đứng phía sau, người này là điển hình của loại chỉ sợ thiên hạ bất loạn!

      “Sao hai người lại tới đây? Mình còn nghĩ phải làm sao để tìm hai người đấy?” Tân Đồng tương đối ngạc nhiên khi nhìn thấy Trì Phỉ cùng Thiệu Ngôn xuất trước nhà mình, hưng phấn nhảy dựng lên tới trước mặt hai người, bất quá hai người kia còn chưa kịp trả lời, bị tiếng ho khan cắt ngang.

      “Khụ!” Mẹ Tân xấu hổ toát mồ hôi, trong lòng buồn bực nghĩ, con bé Tân Đồng này cũng nhìn xem trọng lượng bản thân mình tại thế nào......Con bé nhảy dựng lên, khối thịt người cũng rung theo, trong lòng mẹ cảm thấy buồn, mỗi lần rung lên lại khiến trong lòng mẹ đau......Bất chấp ánh mắt của mọi người, trộm kéo con về bên cạnh, giọng bên tai “Con con xem, người ta tham gia kỳ thi cuối cấp gầy mấy chục kg, sao con lại béo thành thế này? sang bên kia giảm béo cho mẹ! Nếu như mẹ nhìn thấy con mà vẫn còn béo như vậy đừng trách sao mẹ nhận con!”

      “Mẹ!” Tân Đồng vui làm nũng, sau đó giọng thầm “Đây phải do mẹ cùng với Trâu Thần làm sao? Nếu như ấy nấu thức ăn bổ dưỡng làm sao con có thể tăng cân như vậy chứ? Mẹ cũng quá để ý tới cơ thể con rồi.” xong còn theo bản năng nhéo cánh tay đầy thịt của mình.

      Mẹ Tân nhanh chóng ngăn lại hành vi kia “Dẹp .” Chỉ tiếc rèn sắt thành thép vươn tay búng lên trán con “Đừng có ở đây chiếm được tiện nghi còn khoe mã, tiểu Thần khổ sở vì con mà bận trước bận sau, bây giờ con biết xấu hổ còn trách người ta? Người khác biết, mẹ là mẹ con còn biết con tham ăn thế nào sao? Thấy đồ ăn ngon liền liều mạng ăn! Tiểu Thần lại đau lòng con, còn có thể ngăn cho con ăn sao? Con có lương tâm! Nhanh giảm béo cho mẹ! Đỡ phải dọa con rể mẹ chạy mất!” xong ánh mắt thoáng liếc trộm Trâu Thần, đứa này tay nghề nấu bếp rất tốt!

      “Phản bội! Chờ con cho ba con biết!” Tân Đồng chịu, chính là nhìn vừa mắt khi người nhà lại hướng về phía người ngoài “Dù sao chuyện này ba đồng ý, ai cũng thể truyền nhiễm” vui vẻ dán sát vào bên người mẹ “Con lại càng đồng ý! Lại Trâu Thần cũng chưa từng lời hay với con.” Khuôn mặt nhắn trong nháy mắt lại trở nên nghiêm túc “ ấy là sói đội lót cừu! Mọi người đều bị vẻ bề ngoài của ấy lừa gạt!” xong dậm chân, xem như vì chính mình chứng mình cái gì đó.

      “Con biết cái gì, ba con sớm hay
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :