1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà Xã Đừng Chạy - Đô Đô Lang (32)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15

      Lý Lâm được Trần Tuệ từ sau đỡ tới, mặt vẫn còn vết thương rất ràng, kèm cùng vết thương là những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô, cho dù Trần Tuệ dùng hai tay ôm ta, nhưng ta vẫn khập khiễng, đôi mắt thường xuyên kiêu ngạo buông thỏng xuống, chút lạnh lùng, ngược lại còn có chút điềm đạm đáng , hai tay nắm chặt áo Trần Tuệ, giống như cố gắng chịu đựng hoặc sợ hãi gì đó.

      Lúc mà Lý Lâm xuất , Tân Đồng mặt có biểu cảm, đứng im tại chỗ, phải ngu ngốc, vẫn là chịu thừa nhận mà thôi.

      Sau hôm thầy giáo tuyên bố thay thế ta, Lý Lâm liền mời tới nhà làm khách, là muốn chúc mừng được thầy giáo khen, lúc ấy còn ngượng ngùng, nhưng lúc cùng Lý Lâm ở trong phòng chơi đùa, biết Lý Lâm lấy ý tưởng từ đâu, ta dùng cái khăn mặt ngồi ghế ghì chặt vào cổ , lúc bắt đầu chỉ nghĩ là Lý Lâm đùa, chỉ lơ đãng chút chiếc khăn càng ngày càng siết chặt, chặt đến nỗi thể thở nổi, liều mạng giãy giụa, bởi vì ta đè nằm ghế, nên thể dậy được, ở phía sau lại là cái ghế dựa, trong giây phút đó như nghe thấy tiếng tử thần gọi, giãy giụa cũng biết gì.

      Lúc có ý thức phát cùng ghế dựa ngã lăn mặt đất, mà Lý Lâm ngồi bên cạnh chơi máy tính, có hoảng hốt cùng xin lỗi, lúc ta quay đầu nhìn về phía , cảm thấy ràng ánh mắt kiêu ngạo như bình thường mà là hoàn toàn lạnh lùng, loại ánh mắt khinh thường......

      Tân Đồng lắc lắc đầu, làm cho bản thân thức tỉnh, giương mắt dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Lâm.

      “Bạn học, em làm sao vậy?”

      Lý Lâm dùng ánh mắt thống khổ nhìn Tân Đồng “Em nghĩ đứng ở đây ra mọi chuyện, chính là, chính là......” ta cúi đầu cắn chặt môi dưới, trong mắt còn đọng lại nước mắt “Em nghĩ bạn em càng ngày càng xa em.” ta cố ý vết thương người ta đều liên quan đến Tân Đồng, đột nhiên ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tân Đồng “Tiểu Đồng, mình có thể cho cậu mọi thứ, nhưng mình hy vọng cậu có thể trực tiếp với mình chứ đừng dùng thủ đoạn như vậy, mình có thể nhường Vu Phi cho cậu, tất cả công danh vinh dự đều có thể cho cậu, ngay cả thi đua tiếng mình cũng có thể đưa cho cậu nhưng mình chỉ hy vọng cậu có thể quay đầu lại, cần tiếp tục con đường kia! Bạn cần tiền, mình có thể cho bạn, bạn muốn gì mình đều có thể cho bạn, xin bạn đừng chà đạp bản thân, cần…” ta thống khổ dùng hai tay ôm trán, chậm rãi quỳ xuống hướng về phía Tân Đồng.

      Xung quanh xôn xao, cúi đầu chửi rủa Tân Đồng biết suy nghĩ, giờ khắc này mới phát đối với phản bội của Lý Lâm chút suy nghĩ gì, phải là tim đau, mà là đau đến nỗi thể gì, khóe miệng khẽ nhếch, quay đầu nhìn về phía Vu Phi, “ Bạn Vu Phi, lần này bạn giành giải nhất cuộc thi, bạn cảm thấy mình có tư cách nhận giải hai hay ? Bạn cảm thấy thế nào đối với cầu xin của bạn Lý Lâm?”

      Vu Phi nghe thất Tân Đồng chuyện với mình bằng giọng xa lạ liền hiểu, mà cả trường cũng đột nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người theo bản năng khống chế hô hấp của mình, chỉ sợ tạo ra tiếng động.

      “Tiểu Đồng.” Vu Phi dám ngẩng đầu nhìn , mà đến bên cạnh Lý Lâm đỡ ta đứng dậy “Kỳ người mình luôn là Lý Lâm, nếu phải bởi vì lúc trước cậu ấy biết cậu thầm mến mình mà cầu xin mình cậu, mình rời xa cậu ấy, mà bây giờ cậu có được những thứ mà cậu muốn, mình nghĩ, mình có thể quay về bên cạnh cậu ấy rồi, mình mong gì hơn.” Cậu ta có vẻ như giãy dụa chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tân Đồng “Cầu xin cậu buông tha cho Lý Lâm, cậu ấy bên ngoài lạnh lùng, kỳ nội tâm cực kỳ yếu đuối.” nhìn Tân Đồng trả lời mà vẫn vì Lý Lâm chuyện, nửa là theo lời Lý Lâm , nửa là vì Lý Lâm mà cầu tình, bất quá rốt cuộc là vì cái gì trong lòng cậu ta là nhất.

      Tân Đồng vẫn thản nhiên cười như cũ nhưng khóe mắt lại có nước mắt rơi xuống, người cậu ta vẫn luôn là Lý Lâm? Vậy là gì? vẫn luôn thầm mến cậu ta? Là bắt cậu ta theo đuổi suốt hai năm trời? Lý Lâm nội tâm yếu đuối, chẳng lẽ nội tâm mạnh mẽ đến nỗi có thể để cho bọn họ tùy ý phản bội, tùy tiện xấu sao? A, đây vẫn luôn là người tin tưởng, vẫn là người mà vô cảm thấy áy náy sao? cảm thấy mắt mù rồi mới có thể lúc nào cũng tin tưởng nhóm người trước mặt này! Hóa ra lại nghĩ thế giới này, xã hội này trường học này quá đơn giản, hóa ra bản thân mình lại là đứa ngu ngốc nhất!

      “Vu…” vừa định mở miệng bào chữa cho mình, lại bị mộ tràng vỗ tay đánh gãy.

      Ba! Ba! Ba! Cùng với tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, đội binh sĩ theo trật tự tiến vào, phân thành hai hàng ở lối vào, đồng thời cũng gây nên trận xôn xao.

      là phấn khích!” Trâu Thần cuối cùng cũng xuất trường, chậm rãi bước ra từ giữa đội binh sĩ, khi ra lập tức thu hút chú ý của mọi người, đứng trước ban giám khảo, im lặng nhìn bọn họ “Tôi vốn dĩ muốn xem cuộc thi tiếng nhưng lại trở thành nơi cho bọn họ tố cáo lẫn nhau, các vị giám khảo, tôi cảm thấy các vị nên xem lại cách giáo dục còn có cách quản lý học sinh của chính mình!” Đôi mắt lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú cùng với bộ quân phục khiến trong sáng ngời, so với vương giả còn khí thế hơn, áp bách đến nỗi ai dám phản bác lại.

      nhiều với người khác, mà thẳng tới bên cạnh Tân Đồng, chưa từng có động tác thân thiết như vậy, chính là vô cùng đơn giản dùng cơ thể che chắn cho , giống như dù có chuyện gì cũng có cho dựa vào “Còn có bạn học này.” ràng chính là khinhh thường “Lúc chuyện xin cậu hãy tỉnh táo chút, bạn cậu tinh thần bình thường, cậu có nhiệm vụ phải nhắc nhở ta chữa bệnh kịp thời hoặc uống thuốc chứ phải cùng điên với ta! Hơn nữa cho dù ba ta có vì buôn lậu mà vào tù, cũng thể tự hại mình thê thảm như vậy rồi hại người khác, tôi cảm thấy phải tường trình kịp thời, mấy tên kia bình thường lấy của ta ít tiền, sao lại ra tay nặng như vậy chứ?” Toàn trường giật mình, hơn nữa Lý Lâm trong lòng Vu Phi còn thể khống chế run rẩy mà đứng dậy.

      Trâu Thần vừa định đưa Tân Đồng rời , đột nhiên quay người về phía Vu Phi “Còn có điều quan trọng, bệnh ảo tưởng của cậu cũng phải điều trị kịp thời, đừng Tân Đồng thầm mến cậu, tôi cảm thấy tỉ lệ ấy xem trọng cậu rất , từ lớn lên trong viện quân có thể nhìn xa hơn, ánh mắt nhìn người rất tốt, so sánh cao thấp, ấy thông cảm cậu vất vả, cậu cũng phải chịu đựng tính tình khó chịu của ấy mỗi ngày.” xong lại lịch với ban giám khảo “Các vị giám khảo, xin lỗi vì quấy rầy, chúng tôi tham gia cuộc thi đấu bất chính như vậy, đồng thời hoan nghênh các vị có thời gian có thể cùng chúng tôi tham gia thi tiếng cấp tỉnh.” xong cũng quay đầu lại đưa Tân Đồng rời khỏi nơi làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, đội binh sĩ theo , giống như khi đến tiếng động rời khỏi trường.

      Đuổi đội binh sĩ về trước, Trâu Thần vội vàng giữ chặt Tân Đồng về phía trước.

      “Muốn khóc, tôi cho mượn bờ vai của tôi.” Nhìn vẫn gì, hơi xao động, muốn tất cả những chuyện của ngày hôm nay gây ảnh hưởng xấu tới .

      muốn khóc.” thản nhiên “Chỉ cảm thấy rất mệt.” Hít sâu hơi “ xem co sphari tôi rất ngu ngốc ? Ngu ngốc đến nỗi người khác bật cười.”

      “Có thể có chút như vậy?” cố ý đùa với .

      “Tôi cảm thấy rất nhiều, lúc trước tôi xuất thân của mình với Vu Phi có ảnh hưởng rất lớn, có phải cũng đoán được cục diện ngày hôm nay?” ngẩng đầu nhìn .

      cũng định trả lời, cho biết Vu Phi chưa từng thích , cũng muốn cho biết bởi vì Lý Lâm đồng ý cho Vu Phi xuất ngoại mà phản bội , lại càng muốn tất cả đều là kế hoạch của Lý Lâm, chính là lúc bắt đầu khi xả ra tai nạn khiến suýt nữa mất mạng, còn có trong trường thường xuất cảnh sát… Rất nhiều, rất nhiều, thầm nghĩ muốn bảo vệ thân phận của , tất nhiên những lúc ở cạnh tốt hơn, có điều càng hy vọng có thể dần dần trưởng thành, cho dù có thành gian thường cũng hy vọng bình an, vui vẻ…

      Nhìn có ý muốn trả lời, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, giống như tìm kích thích “ đem việc làm lớn như vậy, sợ người lớn biết sao, nhất là ông nội Trâu?”

      “Chính là muốn cho ông nội biết! Nếu tôi mượn nhiều binh sĩ tới giúp trấn áp như vậy…” đột nhiên phát ra bản thân ra điều gì đó.

      quay về phía ánh mặt trời nở nụ cười “Quả nhiên là trấn áp được, ngay cả tôi còn bị chấn động.”
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16

      “Sao mọi người lại tới đây?” Buổi chiều sau khi từ cuộc thi về Tân Đồng vẫn luôn làm ổ ở căn phòng của và Trâu Thần.

      Ba cái đầu dán ngoài cánh cửa nhìn vào bên trong.

      “Hi, hoàn hảo nhà em có ai, hôm nay bất cứ giá nào bọn chị cũng phải đánh ngất giáo viên lén ra.” Trương Lôi Lôi khoa trương dựa vào tường vào.

      “Hả?” Tân Đồng theo bản năng kêu lên tiếng, thể tin nhìn hai cái đầu còn lại ngoài cửa.

      “Cậu như vậy mà gọi là trốn sao? Mọi người đều bị cậu đánh cho hôn mê, ngày mai chúng ta chờ thông báo toàn trường , lần này ông già nhà tớ có thể lột da tớ!” Lý Thần quan tâm bất chấp va đập vào, vừa vào nhà liền ngã lên ghế sa lon “Nhóc con, làm phiền cho bọn mấy ly nước, là khát chết được, huấn luyện dã ngoại là chật vật.”

      “Hả?” phải Tân Đồng phản ứng chậm mà là hôm nay có quá nhiều chuyện phát sinh, làm cho thể nào nhanh chóng tiếp nhận màn khôi hài như vậy.......Ách......Có lẽ là do cảm động quá ?

      “Tân Đồng, cả cuộc đời minh của bị hủy hoại trong tay hai người kia rồi, em phải làm chủ cho !” Trịnh Đào chật vật ngồi ngoài cửa, vẻ mặt giống như vợ uất ức chỉ vào hai người trong nhà, chiếc mũ tùy ý đội đầu, cả đầu đều là mồ hôi, dùng tay áo lau mồ hôi trán, ngay sau đó dùng giọng chỉ đủ cho hai người nghe “Sau khi về em giúp với ông nội Tân tiếng, xem như có xin phép, cho dù có phạt chạy quanh sân thể dục trăm vòng cùng được chứ đừng để ba đưa đến vùng núi hoang sơ huấn luyện dã ngoại, như vậy da thịt chịu nổi.” xong còn chắp hai tay lại hướng về phía cầu xin.

      Tân Đồng nhịn được, nghẹn cười chạy nhanh vào phòng bếp, dùng tiếng ly thủy tinh che tiếng cười của mình, sau đó lại mím môi bưng nước ra.

      “Muốn cười cười .” Lôi Lôi liền đạp xuống chân Lý Thần “Tôi cái chân dài nhà cậu cũng tự xem lại mình, cậu ngồi như vậy muốn bọn tôi chuyển ra ngoài sao?”

      Lý Thần kêu lên tiếng đau đớn, giãy giụa cầu cứu người nào đó cứu chân mình “Quái vật, cậu phải giảm béo !” Bất mãn bĩu môi, cầm ly nước Tân Đồng bê ra ngửa cổ uống cạn.

      Trịnh Đào đến ra tiếng, mà rất bình thường, từ mặt đất tới bàn trà bên cạnh, bưng ly nước uống hết.

      Thần, gần đây bị cải tạo rất thành công sao, còn là công tử bột nữa.” Tân Đồng cười giúp bọn họ rót đầy ly nước.

      “Vẫn còn có thể.”

      “......”

      “Tiểu Đồng, em sao chứ?” Trương Lôi Lôi lo lắng nhìn em ngốc nghếch của mình.

      “Còn có thể cười được.” Tân Đồng tươi cười “Mọi người phải vì chuyện đó mà làm kinh thiên động địa vậy chứ, hôm nay giáo viên hướng dẫn là ai?” Đứa kia đáng thương, ai có thể có biện pháp phòng ngừa Trương Lôi Lôi chứ......

      trai cậu ta.” Trịnh Đào giành trước “Nếu ai có thể khiêng được?” xong cố ý trừng mắt nhìn về phía Lôi Lôi.

      “......” Bọn họ đều là em cùng lớn lên từ , chỉ có Trương là có thể chịu được tính khí đó.

      “Đừng chị nữa, em , nam nữ kia sao lại dám đến phá em, dù sao mấy ngày nay bọn chị cũng học cách đánh nhau, nên có thể lấy bọn họ ra luyện tập.”

      “Em còn chưa hỏi mọi người làm sao mà biết được?” Tân Đồng vẻ mặt nghi hoặc , tất cả đều bị trường quân quản lý nghiêm ngặt, nếu bọn họn cũng đánh Trương trốn ra ngoài.

      “Ngốc!” Lý Thần , sau đó gõ đầu cái “Truyền hình trực tiếp!”

      “A?” Tân Đồng biết, lúc sân khấu chỉ thấy ánh đèn chói mắt, xuống dưới khán đài cũng chỉ lo biểu của mình cùng với chú ý Vu Phi, biết là có camera......

      “Con bé ngốc nghếch này, đến hôm nay mới biết sao.” Lôi Lôi giống như gà mẹ đẩy Lý Thần sang bên ngồi cạnh Tân Đồng “Nhưng mà bọn chị chỉ nhìn đến được con bé kia bị gián đoạn, sau đó là quảng cáo rồi trực tiếp nữa, phỏng chừng là phát thanh thấy tình huống khẩn cấp nên kịp thời phong tỏa!”

      Tân Đồng hoàn toàn hóa đá, cũng may xuất của Trâu Thần được đưa ra ngoài, đúng, cái này phải trọng điểm, trọng điểm là… sau này làm sao ở trong thành phố này lăn lộn chứ? Nhưng mà chuyện có đơn giản như vậy ? là phát thanh viên nhận thấy tình huống khẩn cấp sao? Cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại của và Trâu Thần sau khi rời khỏi đó, cho dù trực tiếp trả lời nhưng cũng có thể xác định đối với chuyện của Lý Lâm nhất định có điều tra trước, nhưng tại sao lại ngăn cản mình? Hoặc là nhắc nhở?

      “Quên , chúng ta nên tìm đến ngốc nghếch này, , chúng ta bắt hai người kia đánh cho quay lại bụng mẹ !” xong Trịnh Đào là người đầu tiên đứng dậy vỗ vỗ bộ quân phục, ra ngoài.

      phải…” Tân Đồng kịp ngăn lại.

      “Cũng đúng, biết bọn họ có được tính là thành phần làm ảnh hưởng trật tự xã hội hay , hẳn là phải bắt về cho cảnh sát quản?” Lôi Lôi túm Lý Thần ngồi ghế salon về phía cửa.

      “Đợi lát!” Tân Đồng nổi giận, ba người xem như tồn tại sao? Nhưng mà tiếng quát của quả có sức uy hiếp, ba người kia bị quát liền sửng sốt “Em cảm thấy bọn họ bị trừng phạt rồi, ba người vẫn nên an phận chút , sớm quay về trường, đừng để Trương bị liên lụy.” Phần sau của câu chuyện được đưa lên TV, bọn họ cũng biết Vu Phi cùng Lý Lâm bị thảm như thế nào, bây giờ cũng muốn lại nhìn thấy bọn họ bị đả kích thêm nữa.

      được! Như vậy phải bọn hồ đồ rồi sao!” Trịnh Đào mặc kệ, bỏ chạy xa.

      “Lôi Lôi..” Lời cầu cứu của Tân Đồng bị đánh gãy.

      “Tiểu Đồng, chị vẫn chưa với em, hoàng thái hậu cùng thái hậu nhà em quay về, đúng rồi, lúc bọn chị từ trong trường ra vừa vặn nhìn thấy chàng nhà em bị ông ngoại em đưa , nhưng mà tại sao ta lại xuất ở trường học của chị chị biết, chuyện này em từ từ nghĩ , chuyện của bọn chị em cũng đừng quản, yên tâm, xảy ra án mạng đâu.” Trương Lôi Lôi xong liền kéo Lý Thần chạy .

      Nhưng mà lúc này lại còn tâm tư quan tâm tới bọn họ, bà ngoại cùng mẹ quay về?

      Reng reng reng…

      Tiếng chuông điện thoại làm Tân Đồng giật mình.

      “Alo? Xin hỏi tìm ai?”

      “Con bé kia, ngay cả mẹ con cũng nhận ra sao?” Đầu dây bên kia mẹ Tân tức giận la to.

      “Mẹ, mẹ về khi nào vậy?” Vừa nghe thấy giọng của mẹ mình, Tân Đồng liền dùng giọng ngọt ngào “Con nhớ mẹ muốn chết?”

      “Nhớ mẹ muốn chết? Mẹ thấy vậy, thừa dịp mẹ cùng bà ở đây, ông ngoại con cùng ba con làm ít chuyện nhỉ?”

      “A? Đâu có, ông nội Trâu đến đây, đoán chừng là gần đây ông ngoại bận nhiều việc, rảnh quan tâm tới con cùng ba.” Tiếng bên này đột nhiên trầm xuống.

      “A, bận đến nỗi bọn mẹ về nhà gặp được con? Tân Đồng!” Đầu dây bên kai đột nhiên đổi giọng “Mẹ trịnh trọng thông báo cho con, bây giờ bà ngoại con rất tức giận, bây giờ bản thân ông ngoại con còn khó bảo toàn, ba con xem như thành , chờ xử lý, con tốt nhất nửa tiếng nữa phải có mặt trước mặt bọn mẹ! Tút!” trận cuồng phong qua , điện thoại tắt.

      “……”

      Tuy rằng ông ngoại Tân là viện trưởng viện quân nhưng lại là người sợ vợ, việc lớn việc trong nhà đều do bà ngoại làm chủ, mà lúc trước ghép đôi cho cùng Trương Kiến Quốc cũng là ba Tân đầu têu, bà ngoại quả quyết đồng ý, bây giờ, ông ngoại lại thừa dịp bà ngoại chơi, đột nhiê liên hệ với ông nội Trâu, gán ghép cho cùng Trâu Thần, hành vi này gọi là “chống đối, gây án”, mà bà ngoại đột nhiên quay về, chỉ sợ đối với chuyện này nhất định giày vò.

      Tân Đồng cúi đầu vội vàng thu thập quần áo, biết Trâu Thần bị ông ngoại lôi làm gì? Có phải là nghiên cứu kế sách gì hay , nhưng mà Trâu Thần rất tốt, so với Trương Kiến Quốc càng dễ dàng chấp nhận hơn? dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng ra cửa, ở nhà còn có hồng môn yến đợi
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17

      “Bà ngoại của cháu đâu?” Người chưa tới nghe thấy tiếng, đây là chiêu đầu tiên mà Tân Đồng đối phó với bà ngoại, hơn nữa giọng còn dịu dàng mềm mại, trước tiên tạo ấn tượng tốt, tranh thủ để có được khoan hồng.

      Bà ngoại căn bản có để ý tới , đôi mắt sáng ngời trừng to nhìn , khiến cho Tân Đồng vừa mới vào cảm thấy lạnh trong lòng, nụ cười tươi như bình thường cũng trở nên cứng ngắc.

      Lại nhìn lại thấy bà ngoại ngồi ở giữa ghế sa lon, sống lưng vô vùng thẳng, hai tay nắm chặt để đầu gối, khuôn mặt vui buồn, nhưng ánh mắt lại chứa tức giận biểu tuyệt đối phục. Ông ngoại ngồi bên trái ghế sa lon, ngồi nghiêm chỉnh nhìn chớp mắt, mẹ Tân cùng ba Tân đứng phía sau ông ngoại. Ông nội Trương Kiến Quốc ngồi bên phải ghế sa lon, trái phải đối đầu, bề ngoài nhìn qua tồi, phía sau ông là Trương Kiến Quốc với khuôn mặt uất ức.

      Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tân Đồng vang lớn, tư thế này giống như ở trong hội đồng thẩm định, cảm thấy mình lúc này có nên quỳ gối xuống như phạm nhân trong thời cổ đại, thành quỳ xuống nhận sai? Xem ra bà ngoại nước ngoài thời gian nhưng công lực vẫn giảm.

      “Bà ngoại bà về rồi sao, chúng cháu đều rất nhớ bà, chỉ sợ bà ở bên ngoài ăn ngủ ngon.” Tân Đồng xong chậm rãi đia về phía trung tâm, thấy bà ngoại phản đối, lá gan cũng lớn hơn, làm nũng tới nhừng do dự lúc lâu vẫn dám ngồi vào ghế sa lon, có lẽ cũng nên quỳ lần, nghĩ xong liền muốn tới quỳ dưới chân bà ngoại.

      “Tự mình tìm ghế ngồi.” Bà ngoại lên tiếng, nhưng mà giọng thân thiện lắm.

      Bĩu môi, Tân Đồng uất ức với đôi mắt ngấn nước nhìn bà ngoại mình, cũng là người bị hại mà “Bà ngoại, bà có ở nhà mấy ngày này có ai làm chủ cho con.” xong túm tay áo bà lắc lắc.

      “Con bé chết tiệt này!” Bà ngoại có chút đau lòng, hung hăng gõ vào trán Tân Đồng, ai mà biết lão già nhà bà bị bẻ cong, có mười cái đầu bò đều thể quay lại “Ngồi .” Nhìn bộ dáng uất ức của đứa cháu chỉ vào vị trí bên cạnh.

      Mà Trâu Thần ngồi bên kia lại sửng sốt, hóa ra bà ngoại vẫn thích ăn mềm ăn cứng, nghĩ nghĩ liền đưa ghế sang, sau khi quay lại chỗ ngồi nhìn mọi người ngồi xung quanh liền thấy xấu hổ, ông nội Tân chỉ phụ trách đưa về đây, sau khi về để tự phát huy, chỉ là hậu bối sao có thể dam gây sức ép chứ? Xoa xoa tay biết bản thân phải ngồi đâu, thấy trong góc còn chỗ trống liền ra đó đứng, trong lòng đầy oan ức.

      Tân Đồng thấy Trâu Thần đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn bộ dáng ngây ngốc của , cuối cùng nhìn thấy xoa xoa hai tay cảm thấy đau lòng, tùm túm áo bà ngoại, ánh mắt tội nghiệp nhìn Trâu Thần đứng trong góc.

      Bà ngoại tỏ vẻ vui, gạt bàn tay nắm áo mình ra “Cậu chính là cháu trai của ông Trâu?” Giọng bình thản nhưng đôi mắt lại như phi tiêu, ném thẳng về phía Trâu Thần.

      “Vâng, bà ngoại, ông nội cháu cũng rất muốn đến thăm bà, biết bà có muốn gặp ông cháu
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18

      Phòng bar cao cấp Xuyết Lan, khí mờ ám như bên ngoài, thanh đinh tai nhức óc, sáng ngời mà im lặng, ghế sa lon hai bên trống , đến ghế dài ở giữa có mấy người đàn ông ngồi, chiếc ti vi ba mươi hai in treo tường chiếu bộ phim tư liệu về Paris, bàn bày các món ăn cùng với chai rượu Lafite năm 82, còn có mấy ly rượu màu hồng nằm rải rách bàn, nổi bật nhất trong mấy ly rượu đó là ly rượu với cái tên đặc sắc-----ngăn cơn sóng dữ.

      “Bác sĩ Trâu, sao ở phòng phẫu thuật mà lại đến quán bar vui chơi cùng các em vậy?” Người đàn ông ngồi giữa gọi món đồ uống hoàn toàn lạ mắt nhìn thế nào vẫn thấy thuận mắt.

      “Truyền Kỳ, đúng là thể oán cậu ta lấy mất mấy trò tiêu khiển của chúng ta.” Công tử Chu Triết con trai cục trưởng cục công an thành phố nghiên cứu tư liệu mốt thời trang tại vài lần liền hứng thú, quay đầu “Nơi này có loại rượu mà cậu ta thích uống, tích cách cậu ta là đặt chất lượng hơn số lượng, đúng là chỉ có đồ uống mới hợp với cậu ta, cậu ta nghiêng ly rượu nhìn chằm chằm nghiên cứu là nể mặt tôi lắm rồi.”

      “Lafite năm 82! Rượu này là giả sao?” Người tên gọi Truyền Kỳ cũng chính là người đàn ông lúc nãy lên tiếng nhịn được thầm.

      “Lafite là quý ở tiêu lượng cùng giá cả.” Trâu Thần thấp giọng trả lời, giọng cũng tình cảm lắm.

      “Tiểu Thần, rốt cuộc sao cậu lại thế này? Mấy hôm trước làm cách nào cũng thể thấy bóng dáng cậu, hôm nay đột nhiên sao lại xuất ?” Lương Thiệu Lâm là người đầu tiên cảm thấy Trâu Thần bình thường, thuận tiện đưa tay sờ trán , sợ nhất thời ngây ngốc đầu óc có vấn đề.

      “Trâu Thần, phải cậu bị ông nội truy đuổi sao? Tiến triển thến nào rồi?” Bị Trâu Thần ngàn dặm xa xôi gọi đến Ngô Nhạc nắn chặt cơ hội muốn ra tay giúp đỡ bạn thân.

      “A!” Chu Triết vỗ trán, vẻ mặt như hiểu ra vấn đề “Trâu Thần như vậy là cậu đúng! phải......” ta vừa định liền nhìn thấy khuôn mặt trước mặt đập thẳng vào não, chính là tình huống đột nhiên này tạo áp lực cho mà còn thầm cười trộm.

      “Có nội tình?” Mọi người đều phấn chấn tinh thần.

      “Tôi hỏi các cậu.” E sợ bị Chu Triết vạch trần, Trâu Thần vội vàng chuyển chủ đề, nhớ ba đến nay vẫn chưa rút bộ đội mặc thường phục canh ở cổng trường học Tân Đồng về, có lẽ sau này còn dùng đến “Làm sao mới có thể đột phá trạm kiểm soát của quân đội?” Lời nghiêm túc còn có vẻ mặt lúc này giống như tảng băng ở nam cực, khiến cho khí trong phòng lập tức trở nên khẩn trương.

      “Cậu làm sao vậy, phạm vào chuyện gì sao? Có cần gì với em tiếng, cho dù thể đồng sinh cộng tử với cậu, cũng tuyệt đối giữ kín như bưng!” Ngô Nhạc khẩn trương, chẳng lẽ hôm nay tên nhóc này gọi ta từ xa đến, chính là muốn ta hỗ trợ cậu ta phá tan vòng vây của ông nội Trâu để trốn về Bắc Kinh?

      Tất cả mọi người khẩn trương hướng về phía Trâu Thần, chờ mở miệng, lâu lâu mới hợp lại lần.

      phải chạy ra bên ngoài mà là vào!” Trâu Thần phát ra bọn họ nghĩ việc phức tạp hơn nhưng mà việc này ra đúng là dọa người.

      vào? Bây giờ phải cậu có thể tùy ý ra vào sao?” Thiệu Lâm hiểu, khác với những người kia.

      “Cậu ta là muốn vào nhà họ Tân?” Chu Triết lại là người đầu tiên phản ứng lại, theo như tin tức mà cảnh sát nằm vùng trao đổi cùng , hôm nay sau khi Tân Đồng ra ngoài đều có cảnh vệ cùng xe cùng, trải qua việc lần trước phát sóng TV, nhà họ Tân liền thực tác phong bả vệ Tân Đồng như thiết đồng vững chắc thể chống đỡ.

      phải bà ngoại Tân đồng ý cho cậu đến nhà chơi sao?” Thiệu Lâm lại hiểu hỏi.

      “Cậu ta muốn đến chơi? Cậu ta là muốn lừa con nhà người ta về nhà, làm sao người ta có thể đồng ý chứ? Nhất là tính tình nhà họ Tân, lột da cậu ta là may rồi.” Chu Triết nhấp ngụm rượu vui tươi hớn hở .

      Trâu Thần kinh ngạc, ông Chu chỉ mới được điều đến cục kia lại có thể hiểu tính tình bà ngoại Tân như vậy, xem ra ngày hôm đó đúng là vận khí của cậu tốt “ việc cũng sai biệt lắm, các cậu tôi phải làm gì bây giờ?” Hai tay cậu nắm chặt, dù sao mặt mũi lót trong áo hay trong chăn đều đánh mất, bộ dạng vô lại của lại bày ra.

      “Cậu vừa
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19

      “Bỏ móng vuốt của ra!” Người nào đó khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      “Lại ép đến em!” xong người nào đó còn cố ý nhéo, cào cấu “Gối ôm của em mua ở đâu, sao lại có cảm giác có da có thịt? Lớn ràng.”

      “......” Người kia khờ hoặc giả ngu? “Ngài có muốn cẩn thận sờ lại ?” xong tức giận kéo cái gối ôm bị đè lên, đè lên mặt .

      Trong bóng đêm, thể nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của , chính là cảm giác được hung hăng đập gối ôm lên người sau đó bàn tay nhanh chóng bỏ chạy.

      biết.” có điển vô lại, nhịn được đem cánh tay kia lướt qua ôm bên eo “Nhưng mà” giọng điệu mờ ám “Cảm giác tồi.” Khóe miệng khẽ nhếch, vì phòng ngừa có hành vi quá kích, trước tiên ôm chặt , khiến cho thể động đậy.

      “Trâu Thần! đừng có lưu manh! Em cảnh cáo !” Cánh tay bé của làm sao có thể chống lại sức lực của người đàn ông.

      “Để cho ôm chút.” ôm chặt , đột nhiên cảm thấy chiếc gối ôm ở giữa hai người bọn họ rất vướng, vòng eo mảnh khảnh, mùi sữa tắm thanh nhã, hơi thở ấm áp bên cổ , làm cho cơ thể rục rịch “Em cử động, liền ăn em!” uy hiếp.

      Vừa thấy bản thân bị rơi vào hoàn cảnh xấu, bật người thay đổi thái độ “Hu hu hu, em còn nghĩ đủ cách xem làm thế nào để quay về, lại đối với em như vậy, vậy mà em còn cảm thấy mạnh hơn Trương Kiến Quốc, hóa ra là cừu đội lót sói!” Cánh tay cẳng chân còn giãy giụa nữa, cho dù chưa từng trải qua nhưng trong cuộc sống hàng ngày cũng nghe được ít, bàn tay to của nóng rực, còn có hơi thở gấp gáp cùng thanh mờ ám, điều này rất bình thường.

      “Em còn là sói, ăn em sạch ngay cả thắt lưng cũng chừa!”

      “Nếu dám, em liền la to, ba em nhất định lên làm thịt !” Cuối cùng vẫn nhịn được, tính ngang bướng lại nổi dậy.

      “Cũng nhất định, phỏng chừng đến lúc đó chuyện của chúng ta bị lộ ra, ai cũng chạy được!” xong còn cố ý tới gần , ở bên tai khẽ thổi khí nóng.

      Thần” Giọng mềm mại, có chút oan ức, lại có chút làm nũng “Ngày mai em học phải làm sao bây giờ?” lảng sang chuyện khác.

      Vừa thấy khí dịu , cũng tích cực phối hợp “Cũng phải em làm chuyện gì sai, em sợ cái gì chứ? Sao vậy, vẫn còn luyến tiếc tên nhóc Vu Phi kia sao?” Giọng ràng bất mãn.

      ghen!” Lại lạc đề.

      “Vừa rồi em muốn quay về? Là muốn quay về cùng sao?” Hôm nay đến chính là vì mục đích này, xem ra đương cũng có ý này, như vậy dễ hơn nhiều.

      “Lúc trước muốn như vậy nhưng bây giờ em cảm thấy em phải lo lắng.”

      Nhóc con chết tiệt! Lúc này còn dám dùng thái độ như vậy chuyệ nới
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :