1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bà Xã Đừng Chạy - Đô Đô Lang (32)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10

      Tân Đồng khóc ra nước mắt, rốt cuộc là mắt quá kém hay là quá mưu đồ, so tài 50 vòng...... chưa từng làm qua lịch vĩ đại như vậy.... ...

      ỉu xìu cúi đầu đứng trước mặt Trâu Thần, giống như con dê để mặc con người chém giết, lúc nãy còn tự tin cùng người ta ra điều kiện, thiếu chút nữa đem mình góp vào.

      Trâu Thần tay cầm súng, hai mắt nhìn cái đầu kia, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, dùng tay khác nâng cằm , ép buộc nhìn .

      Mặc dù đầu bị nâng lên nhưng vẫn cố gắng nhìn ra chỗ khác, khuất phục, thà chết chứ chịu nhục, cái đầu ngay lập tức di chuyển, suy nghĩ có nên giống như người xưa đập đầu tự tử, chỉ là dường như như vậy quá bình thường nhưng đôi mắt lóe sáng của người trước đàn ông trước mặt khiến rất muốn trốn.

      “Hôn tôi!” Giọng điệu giống như ra lệnh.

      “......” Hả? Lỗ tai có vấn đề sao? Hay là đầu óc ta có vấn đề?

      “Hôn tôi!”

      “......” vẫn đứng im bất động, xác định là não người nào đó hôm nay có vấn đề, tin còn có thể lặp lại mệnh lệnh đó!

      “Kiss me!” Đôi lông mày khẽ nhếch, ngại lặp lại bằng tiếng .

      rốt cuộc giương mắt nhìn về phía , trong đôi mắt là bực bội cùng uất ức, sao lại có thể quên người đàn ông trước mặt là người phụ đạo tiếng cho chứ? phải chỉ là đánh cuộc sao? Nhà họ Tân vong ơn bội nghĩa như nhà họ Trâu, trốn tránh trách nhiệm! làm tấm gương cho , sao chứ? Hai mắt vừa nhắm, nhấc chân, ngửa đầu, hung hăng đụng vào.

      Đôi môi đột nhiên có thứ mềm mại đặt lên khiến sửng sốt mấy giây, nghĩ tới nhóc này lại dám hôn trước mặt mọi người, chỉ là, mím môi vui vẻ, nhìn bộ dáng hy sinh của cũng thèm quan tâm đến những người khác sững sờ, nhịn được tiếp tục trêu chọc “ tệ, chúng ta quay lại vấn đề người thua phải đáp ứng người thắng điều kiện!” xong liền xoay người tránh ánh mắt của mọi người, đỏ mặt, đầu lưỡi còn chịu được vươn ra liếm đôi môi mình, giống như nơi đó có dính mùi của , mềm mại......

      vừa câu kia, tức giận mở mắt, mới vừa run rẩy lập tức chuyển thành cực kỳ tức giận, sao lại dễ dàng mắc mưu của như vậy, quả chưa điều kiện là gì, chỉ ra lệnh cho hôn , từ chối mà lại mạnh mẽ hôn ......Nhưng ràng chỉ muốn chặm vào mặt , sao lại......A a a, nhìn sang mấy người bên cạnh sững sờ còn chưa hoàn hồn, xấu hổ ôm mặt chạy trốn.

      Sau kiện ở sân bắn, Tân Đồng có cách nào đơn độc cùng người khác ở chung, làm mặt dày ngày nào cũng về nhà ăn chực ở chùa, người trong nhà hỏi gì cũng câu nào, bị hỏi nhiều liền trưng ra đôi mắt đáng thương nhìn mọi người, khiến cho mọi người hỏi được, luôn cảm giác nếu bản thân hỏi nữa chính là tội ác tày trời. Nhưng ông cụ của hai nhà rất lo lắng, vất vả mới có thể để hai đứa đến gần nhau, quan hệ của hai nhà cũng thân thiết hơn, sao đột nhiên lại trở nên như vậy, kể từ sau khi Trâu Thần xuất , ba Tân Đồng chỉ sợ con mình bị nhà họ Trâu bắt nạt, khuyến khích vợ mình với bố vợ tác hợp cho Tân Đồng cùng Trương Kiến Quốc, ép buộc đến nỗi ông Tân nổi giận.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ông Tân ngồi ghế sa lon trong phòng khách nhà họ Trâu, hai mắt nhìn chằm chằm cháu rể ngồi trước mặt, ông nhìn thế nào cũng nhìn ra rốt cuộc thằng bé này làm gì đến nỗi Tân Đồng phải chạy về nhà.

      Trâu Thần cũng uất ức, ngày đó Tân Đồng chạy
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11

      “Tiểu Đồng, là cậu sao?” Giọng Vu Phi say mèm ở đầu dây bên kia vang lên “Tiểu Đồng, cậu mau cho mình biết những điều bọn họ phải là ..... phải ..... phải......” Tiếng nức nở cùng đứt quãng vang lên.

      “Vu Phi! Vu Phi! Cậu làm sao vậy? Cậu ở đâu?” Tân Đồng lo lắng nắm chặt điện thoại, trong ấn tượng của , Vu Phi là người nghiêm túc, có cười, có giận...... Duy chỉ có mất mát cùng bi thương, lúc này đối diện với Vu Phi bình thường, trong lòng lại nhớ đến lúc cậu trách “Cậu mau cho tớ biết cậu ở đâu?”

      Nhìn bộ dáng gấp gáp của Tân Đồng, Trâu Thần thu hồi bộ dáng xấu xa, hai tay khoanh ngực, nghiêng tai lắng nghe.

      “Tiểu Đồng, mình tin bạn phải là người như vậy, mình tin tưởng cậu.” Vu Phi với ý thức hơi hỗn loạn, chỉ muốn biểu đạt hết ý nghĩ của mình “Nhưng đối với việc cậu bị người khác trách cứ mình tình nguyện thu hút chú ý của mọi người, cậu biết , như vậy mọi người xem cậu là kẻ yếu, so với mình trước mặt mọi người vẫn tốt hơn, ......” Bên kia truyền đến tiếng nôn mửa.

      “Mình biết, mình hiểu, Vu Phi, cậu cho mình biết cậu ở đâu được ?” Trong lòng đột nhiên có chút áy náy, ra cậu ấy vẫn luôn lo lắng cho .

      “Hừ!” Trâu Thần đứng cạnh Tân Đồng rốt cuộc chịu nổi, ra phụ nữ khi thường thông minh lắm, khinh thường mở to mắt, lời như vậy mà cũng có thể tin, nếu vi , chẳng lẽ thể chọn phương pháp nào ôn hòa hơn? Chẳng lẽ phải chất vấn trước mặt bao nhiêu người? Rốt cuộc là muốn bảo vệ hay muốn rũ bỏ mọi quan hệ với ?

      Tân Đồng oán trách trừng mắt liếc nhìn Trâu Thần, xoay người tiếp tục dịu dàng hỏi “Vu Phi, mình biết , những thứ này mình đều biết, cậu cho mình biết bây giờ cậu ở đâu được ? Mình tìm cậu.”

      Trâu Thần theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù bây giờ ngày càng ngày càng dài nhưng buổi tối bảy tám giờ bên ngoài vẫn hơi tối, lần nữa hài lòng nhíu mày.

      “Mình ở bờ biển, là bờ biển mà chúng ta hay tới, Tiểu Đồng, mình tin cậu được bao nuôi, cậu cho mình biết, người hôm nay tới trường học đón cậu là ai?” Bất luận thế nào, Vu Phu vẫn muốn làm nghi ngờ của mình “Chúng ta là người , xem như cậu chia tay mình cũng phải cho mình biết lý do được ?”

      “Vu Phi, cậu ở đó đợi mình.....mình lập tức tới đó!” Tân Đồng có thời gian giải thích cùng cậu ta, cúp máy chạy ra ngoài cửa.

      “Đứng lại!” Trâu Thần lên tiếng, sau đó kéo cánh tay Tân Đồng “ biết bây giờ là mấy giờ rồi ? mình con ra ngoài trễ thế này an toàn, có biết hay ?”

      cần lo!” Tân Đồng dùng sức muốn gạt tay ra nhưng mặc kệ dùng sức thế nào cánh tay kia vẫn nắm tay như cũ buông “Trâu Thần đủ rồi! Nếu phải bởi vì hôm nay đột nhiên tới trường đón tôi, Vu Phi sao có thể trễ thế này còn ở ngoài bãi biển chứ? có biết chúng tôi gần thi tốt nghiệp rồi , cả nhà Vu Phi đặt hy vọng rất lớn vào cậu ấy, nếu hôm nay cậu ấy xảy ra chuyện gì, chỉ phá hủy người mà là phá hủy gia đình! chính là hung thủ giết người!” tay chỉ thẳng mặt , đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm .

      Sửng sốt chút, mở to mắt hít hơi sâu “Tôi đưa .” Buông tay xoay người ra ngoài, được, bất luận Trâu Thần
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12

      Ngày hôm qua Tân Đồng ở cùng Vu Phi trong bệnh viện ngày, sau cú đấm của Vu Phi cùng nồng độ cồn trong người Vu Phi vượt mức quy định, hơn nữa gần đây phải chuẩn bị thi tốt nghiệp, cơ thể cậu đủ chất dinh dưỡng, bác sĩ cầu để cậu ở lại bệnh viện quan sát ngày.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tân Đồng mơ mơ màng màng rời giường. Kể từ sau khi ở chung với Trâu Thần, sợi dây trong lòng cũng còn buộc chặt nữa, vì vậy màn mộng du mỗi sáng sớm cũng dần dần biến mất, chỉ là sau khi xuất , mái tóc hơi lộn xộn, mặc áo màu xanh dương, xoa xoa hai mắt buồn ngủ xung quanh nhà.

      nhắm mắt, tay cầm bàn chải đánh răng, tay tìm kem đánh răng nhưng sờ mãi cũng tìm thấy, cuối cùng thể làm gì khác hơn là khó chịu mở mắt.

      A? có? Chu cái miệng “Trâu Thần! Kem đánh răng!” cũng biết, trong nhà này trừ còn có .

      Người đàn ông người đeo tạp dề từ trong bếp ra, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, tối hôm qua từ bệnh viện quay về câu giải thích cũng có, may mà rộng lượng, sáng nay còn dậy chuẩn bị bữa sáng cho nhưng lại tự giác, gọi giống như người hầu, nếu như cho ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, sau này làm sao có thể làm chủ gia đình?

      Duỗi tay ra lúc lâu, vẫn thấy người kia đưa kem đánh răng tới, mở mắt quay đầu nhìn về phía cửa phòng vệ sinh.

      nhìn biết, vừa nhìn thấy hai mắt liền trừng to, ăn mặc chỉnh tề, tinh thần phấn chấn đứng trước cửa sửa lại cà vạt của mình, bộ dáng thế này ràng là muốn ra ngoài, nhưng ...... nhanh chóng quay đầu nhìn mình trong gương, dáng vẻ luộm thuộm, hơn nữa bàn chải đáng răng còn có kem đánh răng, quay đầu nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, gần bảy giờ, sắp trễ giờ rồi, cuống cuồng chạy về phía người kia.

      “Kem đánh răng ở đâu? chờ lát.....tôi sắp trễ rồi, đưa tôi tới trường được ?” Bàn tay bé trắng nõn nắm chặt cánh tay , muốn cho ra ngoài.

      Cúi đầu nhìn , cũng thắt cà vạt nữa, tay tháo cà vạt từ cổ xuống, xoay người mở cửa.

      “Trâu Thần.” Giọng mềm nhũn, còn có tiếng khóc, nhớ trêu chọc lúc nào, cùng lắm chỉ là tối hôm qua về hơi trễ, nhưng để Vu Phi ở bệnh viện, ba mẹ người ta đều tìm tới cửa, nếu phải ở bệnh viện chăm sóc, chỉ sợ rằng việc này hôm qua đến tai của viện trưởng của bệnh viện rồi, đánh học sinh còn chưa tốt nghiệp, nếu làm lớn chuyện, sau này phải làm sao? Chỉ là dường như lúc đó quên mất bối cảnh của người này...... ôm hận dùng tay gõ vào đầu mình cái.

      “Đừng gõ đầu nữa.” chịu nổi nhất là dáng vẻ lúc làm nũng, hơn nữa khuôn mặt lúc tỉnh táo giống với lúc mơ màng, khuôn mặt nhắn hồng hồng, đôi mắt ngấn nước, cái miệng chu ra, khiến người khác chết được.

      “Trâu Thần.....” Nũng nịu lắc lắc cánh tay , hoảng loạn biết
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13

      “Ăn chút cháo .” Nhìn Tân Đồng vẫn chui vào đống sách, Trâu Thần cúi thấp đầu xuống, từ sau lần đón trước mặt mọi người, vẫn chịu đựng gì với , muốn để cho dịu xuống, nhưng nghĩ tới lại còn bướng bỉnh hơn , chuyện với thôi, ngay cả nấu cơm cho cũng ăn lấy lần, chỉ là so với trước kia tiến bộ hơn, biết thể tùy tiện về nhà ăn chực, nên ngày ngày phải bánh mì là bánh bao, gần đây bởi vì sắp phải thi tiếng , có cả thời gian ăn cơm, mấy ngày nay thường thấy lén ôm dạ dạy, haiz.......

      Tân Đồng ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay đẩy chén cháo ra xa.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” nổi giận, cúi đầu trước, còn muốn làm thế nào chứ?

      xin lỗi!” Có thể do gặp phải vấn đề khó, nhíu mày, vẫn ngẩng đầu nhìn .

      xin lỗi? Với ai? Với Vu Phi?” nghiêng người dựa vào bàn sách, hai tay khoanh trước ngực vô cùng ưu phiền nhìn về phía , rất buồn bực, sáng hôm đó phải rất tốt sao? Sao đột nhiên lại nhắc tới thằng nhóc kia? “Chẳng lẽ quên tối hôm đó cậu ta làm gì sao?” Nghĩ lại dáng vẻ cậu ta ép vào vách đá, trong lòng đột nhiên nổi lên cơn lửa.

      “Nếu phải tới trường học dẫn tôi ra ngoài, cậu ấy cũng nửa đêm còn tới bờ biển uống rượu! Hơn nữa phải cũng đánh cậu ấy phải nhập viện sao? Chẳng lẽ cảm thấy cần phải đến gặp người ta xin lỗi sao?” xong hung hăng ném bút lên mặt bàn, xoay người trừng mắt về phía .

      thể giải thích được, ràng ngày hôm sau khi từ bệnh viện trở về gì, sao sau khi tan học lại bắt đầu để ý tới ? Chẳng lẽ ở trường xảy ra chuyện gì? tụ chủ lại dùng ngón tay xoa xoa mũi mình, khẳng định, tối hôm đó có lòng tốt đón phải bị vứt bỏ sao, ở trường học có thể phát sinh ra chuyện gì? Nếu khồn phải là Vu Phi khẳng định có liên quan đến bé gọi là Lý gì kia! Xem ra phải vào trường xem xét chút.

      trừng , lại phát mất hồn, khẽ híp mắt, ngón tay xoa xoa chóp mũi, nhìn cũng biết có ý đồ xấu “Này! có ý đồ gì đó, cẩn thận tôi khiến ôn nọi Trâu xử !” xong giơ nắm đấm ra trước mặt thị uy.
      nhịn được bật cười, nhóc này, là đáng có từng nghĩ với cậu ta
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14

      ở trường có người dán ảnh lung tung lên bảng thông báo, còn viết những lời lăng nhục Đồng Đồng nhà tôi?” Trâu Thần nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, sớm đoán được ở trường phát sinh chuyện gì đó nhưng nghĩ tới những đứa nhóc mày lại sử dụng cách thức nham hiểm như vậy, khiến cho toàn trường đều biết, đây đều là do ảnh hưởng của những bộ phim TV.

      Trì Phỉ liên tục gật đầu, hai mắt nhìn chằm người Trâu Thần đứng trước mặt, người ta thường những người mặc quân phục đều rất đẹp trai nhưng có thể đẹp trai như người đàn ông trẻ tuổi trước mặt là hiếm thấy, đẹp trai đến nỗi có từ nào đễ diễn tả. rồi, Tân Đồng đứng cùng Vu Phi nhìn thế nào cũng thấy hợp, bây giờ nghĩ lại, chỉ có người đàn ông trước mặt mới xứng với Tân Đồng ngốc, cộng với thần thái người thoạt nhìn giống như người bình thường “Ngày mai Tiểu Đồng tham gia kỳ thi rồi, tôi sợ có người ở kỳ thi chơi xấu ấy, ngốc nghếch này luôn tin người, lại từ trước tới giờ ấy phòng bị ai bao giờ, có lúc tôi biết là ấy quá hiền hay là quá ngu ngốc......” còn chưa hết liền nhận được ánh mắt Trâu Thần bắn tới, tự chủ được rùng mình cái.

      ấy được bảo hộ quá tốt.” Thu hồi ánh mắt của bản thân, bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.

      “Đúng vậy, nếu phải hôm nay xuất , tôi biết ấy có lai lịch lớn như vậy, cả ngày cứ ngốc nghếch.....” im lặng vẫn được sao? Đừng dùng ánh mắt lạnh băng đó nhìn .......

      Trách được người ta vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Trì Phỉ này so với Lý Lâm hợp với nhóc ngốc nghếch nhà hơn, Trâu Thần thu hồi ánh mắt nhìn lên bàn, bàn có vài món điểm tâm ngọc, nhìn thấy ngán “Mấy thứ này đều là gọi cho , ở trường nhớ quan tâm ấy giùm tôi chút.” xong liền đứng dậy trả tiền, xoay người rời .

      Trì Phỉ nhìn đống điểm tâm xa hoa bàn nhất thời bần thần.....
      Ngày thi hôm đó.

      Mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng trong lòng Tân Đồng vẫn chắc chắn lắm, tiếng là điểm yếu của , giống như môn toán là lợi thế của , cần đầu óc thông minh chỉ cần dựa vào công thức nhất định có thể được 6, 7 phần, lần này thi văn chủ yếu là dựa vào cái miệng, đứng sau khán đài, ôm tay trước ngực, lần lại lần hít sâu, lần lại lần tự với bản thân cần khẩn trương.

      “Thầy Trương, tôi đột nhiên cảm thấy hối hận.” biết từ khi nào, giáo viên tiếng kéo giáo viên chủ nhiệm của Tân Đồng tới hậu trường “ biết bây giờ có thể sửa đổi danh sách dự thi .” Giáo viên tiếng khẩn trương khoanh tay trước ngực.

      “Thầy Dư, lúc trước là thầy tôi đề nghị Tân Đồng thay thế Lý Lâm, sao đến giờ phút này thầy lại hối hận chứ?” Thầy Trương ràng đồng ý.

      “Lúc trước tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho Lý Lâm, trong khoảng thời gian này thành tích của bé quả thích hợp phân tán năng lượng vào những việc khác, mà thành tích của Tân Đồng luôn ổn định, chậm trễ vài ngày cũng sao. Nhưng đây là cuộc thi tiếng cấp thành phố, tôi sợ Tân Đồng làm chúng ta mất mặt, tôi cũng xấu mặt chịu nổi.”

      Ngược lại Tân Đồng đứng trong góc nghe thấy cuộc đối thoại của hai thầy giáo lại rất bình tĩnh, buông hai mắt, im lặng đứng đó, giống như mọi thứ chung quang đều thể quấy rầy .

      “Tôi tin tưởng Tân Đồng.” Thầy giáo Trương khó chịu khi nghe người khác xấu học trò thân .

      “ Nhưng tôi cảm thấy Lý Lâm có thể nắm chắc cơ hội hơn, dù sao cũng ở nước ngoài thời gian, tiếng giống như tiếng mẹ đẻ. Tôi thừa nhận Tân Đồng thông minh hơn Lý Lâm nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm va chạm với người bản địa, thành tích môn tiếng của bé luôn ở mức trung bình, thành tích môn tiếng của bé đột nhiên tăng cao, tôi luôn giữ ý kiến, dù sao thi tốt nghiệp mới có thẩ thấy được thực lực, đứa bé này có lòng ham hư vinh, nhất định có khả năng gì.”

      “ Thầy Dư! Đừng quên thầy là nhà giáo! Học sinh có thể hiểu chuyện, ít nhất còn có nhóm giáo viên chúng ta, thầy phải là giáo viên của Tân Đồng sao có thể như vậy!” Thầy Trương nghe nổi những lời thầy Dư , có chút tức giận xoay người rời .

      “ Tôi đều là , thầy tức giận cái gì chứ, đợi lát nữa trường chúng ta bị Tân Đồng làm xấu mặt, tôi xem thầy lên mặt với ai!” Thầy Dư sau khi bị răn dạy, cảm xúc rất là bất mãn, theo phía sau thầy Trương miệng luôn lầu bầu lẩm bẩm.

      “ Phù!” Tân Đồng từ trong gsc ra thở ra hơi, mặt biểu cảm nhìn bóng lưng hai thầy giáo xa, bàn tay dần nắm chặt lại giống như lời thề.

      “ Mời thí sinh số 6........Tân Đồng”

      Tân Đồng chậm rãi từ khán đài lên, nhìn thấy hết tất cả mọi thứ dưới khán đài, chỉ có mấy bóng đèn chói mắt bao quanh , dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, lại biết đâu là lòng, đâu là cổ vũ, sao, chỉ cần hôm nay đứng đây, cố gắng hết mình, người khác biết phải trả giái thế nào, cũng thể có lỗi với nỗ lực của bản thân!

      Nắm chặt tay, mặt mỉm cười bắt đầu thi.

      Tân Đồng mới mở miệng, mọi người ở dưới đều ngớ người, giọng đúng kiểu mỹ, giọng lưu loát, cử chỉ thích hợp, biểu cảm hoàn mỹ, phảng phất như phải bọn họ kỳ thi tiếng tham gia cuộc diễn thuyết của người nước ngoài.

      Nhưng dù sao Tân Đồng phải thần đồng, có khả năng biến bản thân bỗng chốc trở nên hoành mỹ như vậy, nhất là khả năng tiếng của bản thân, diễn thuyết được nửa đột nhiên dừng lại, giật mình khi bản thân nhất thời quên mất đoạn dưới của bài thi, nhất thời sốt ruột, trong đầu càng trở nên trống rỗng, dưới bao nhiêu ánh đèn chiếu về phía , trán toát mồ hôi, sốt ruột cắn môi dưới, thể, thể cứ như vậy thua ở đây!

      Lúc này, dưới khán đài có tràng vỗ tay vang lên, Tân Đồng theo bản năng nhìn xuống, tuy thấy là ai nhưng có thể nhìn thấy mơ hồ, nhưng cái nhìn mơ hồ này lại khiến cho Tân Đồng nhịn được bật cười, người này đứng từ xa dùng cơ thể mô phỏng chữ cái, mà chữ này đúng là chữ cái đầu tiên trong từ mà quên mất, mà cảnh này lúc ở nhà cũng từng xuất , vì thế lại có thể nhớ bản thảo, còn buồn nữa, nếu tất cả mọi người đều quan tâm , ít nhất còn có người đứng về phía !

      Tân Đồng kết thúc bài thi sau tràng vỗ tay mãnh liệt, mang theo nụ cười ngọt ngào khom ngươi cúi chào mọi người sau đó vào hậu trường.

      Ở phía sau hậu trường gặp Vu Phi, cậu mặc bộ đồ tây, cùng với căp kính có viền bạc, nhìn qua có vẻ ưu nhã tuấn tú.

      Tân Đồng mỉm cười nghênh đón, lại nghĩ tới Vu Phi mặt biểu cảm nhìn thoáng qua , ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn lại hai bàn tay trống của mình, nhất thời thể tin được người vừa rồi là Vu Phi, người mà luôn chăm sóc !

      “ Mời thí sinh số bảy......Vu Phi.”

      Nghe câu đó, Tân Đồng nhàng thở ra, nhất thời quên mất người tiếp theo là Vu Phi, thời khắc khẩn trương như vậy nếu là cũng có tâm tình làm gì, im lặng quay về ghế dành cho thí sinh, trong lòng thầm cổ vũ Vu Phi cố lên.

      Vu Phi quả nhiên là Vu Phi, tiếng lưu loát của cậu có thể chinh phục hết tất cả mọi người, dường như có sai lầm, hơn nữa còn có thể khơi động khí tại trường, đợi cậu xuống, các giáo viên dưới khán đài có lựa chọn.

      Tân Đồng ngồi đó trong lòng nhịn được tư hào đứng lên, giống như đứa trẻ nhà mình khiến bản thân vẻ vang, nụ cười rực rỡ.

      Lúc công bố kết quả thi, Vu Phi ngoài dự đoán giành được giải nhất, mà lúc Tân Đồng được tuyên bố giành giải hai, chuyện tưởng xảy ra.

      Tân Đồng ngơ ngác đứng tại chỗ, khóe miệng vãn còn giữ nụ cười, chưa kịp bước chân lên khán đài nhận giải bị giọng quen thuộc đánh gãy.

      “ Em cảm thấy bạn này thể nhận giải hai, em đề nghị các vị giám khảo xem xét lại!”
      Last edited by a moderator: 30/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :