1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Mai Điểm Sai Bài - Chu Ánh Huy (18 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15

      Năm ngày sau.

      Ánh bình minh rực rỡ, chiếu vào phòng khách điểm.

      Tư Đồ Phỉ Nhi cẩn thận từng li từng tí bưng chén thuốc vừa mới sắc, đẩy cửa vào trong phòng.Thấy người giường còn ngủ, nàng đặt thuốc lên bàn rồi đến bên giường.

      Mắt thấy khí sắc khi ngủ say của Lạc Thiên Hách cũng tệ lắm, đôi mắt xinh đẹp của nàng vẻ nhõm.

      Năm ngày trước, nàng quả bị làm cho sợ hãi!

      Ngày đó may là có mấy tiều phu giúp đỡđưa mất máu hôn mê vào thành, tìm đại phu cứu chữa.

      Đại phu chữa thương cho nhanh chóng. Bôi thuốc xong, đại phu , người có nhiều vết thương sâu, là do móng vuốt của con báo, dù tổn thương đến những bộ phận quan trọng, nhưng với vết thương nặng như vậy mà từ núi xuống chân núi, cũng phải có ý chí rất lớn mới có thể làm được.

      Nghe đại phu vậy, nàng đau lòng thôi. Vì nàng hiểu vì muốn bảo vệ nàng mới cắn răng chịu đựng đau đớn như vậy.

      May mắn, tuy mất nhiều máu, nhưng vì thân thể cường tráng, hơn nữa còn kịp thời cấp cứu nên nguy hiểm đến tính mạng.

      Để có thể dưỡng thương tốt, họ tiếp tục tìm nơi ngủ trọ trong khách điếm, qua năm ngày hết lòng chăm sóc, tình trạng của tốt hơn nhiều rồi.

      Trong lúc ngủ Lạc Thiên Hách như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người bên giường.

      "Chàng tỉnh tồi? Nên uống thuốc thôi."

      Tư Đồ Phỉ Nhi mau chóng bưng thuốc tới, cẩn thận thử xmuội còn nóng hay .

      "Phỉ Nhi, ta làm nàng vất vả rồi." Lạc Thiên Hách đau lòng nhìn dáng vẻ gầy gò của nàng.

      ", muội vất vả đâu!" Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu phủ nhận.

      "Sao lại vất vả?" thương tiếc than ."Nhìn nàng xmuội, gầy nhiều rồi. xin lỗi, mấy ngày nay làm nàng lo lắng."

      Nghe lời của , Tư Đồ Phỉ Nhi nhớ lại mấy ngày trước mà lo lắng sợ hãi, đôi mắt đẹp khỏi đỏ lên, nhưng nước mắt lại biến mất nhanh chóng, muốn để tự trách thêm nữa.

      " may là bây giờ sao rồi, nhưng sau này cho chàng cậy mạnh như thế nữa."

      Lạc Thiên Hách nhìn nàng thâm tình, lắc đầu.

      "Vậy cũng được, dù thế nào, ta nhất dịnh phải bảo vệ nàng an toàn." Giọng kiên định, vì trong lòng , nàng quý giá hơn tất cả.

      Tư Đồ Phỉ Nhi tràn đầy cảm động, nước mắt cũng kìm được rơi vào chén thuốc.

      "Chén thuốc vừa sắc lâu, uống nhanh !"

      Lạc Thiên Hách gật đầu, nhận lấy, hơi uống hết chén thuốc to còn giọt nào.

      Nhìn khí sắc lúc này cũng tệ lắm, Tư Đồ Phỉ Nhi khỏi nghĩ đến tình cảnh hôn mê năm ngày trước, lòng siết lại.

      "Dù có thế nào, sau này cho chàng coi thường tính mạng của mình. Chàng nghĩ rằng chàng chết rồi, muội còn thể sống tốt sao?" Nàng cố gắng .

      Nghĩ lại lúc ấy ở trước mặt nàng hôn mê ngã xuống đất, bất lực và sợ hãi như rơi vào vực sâu, Tư Đồ Phỉ Nhi đến giờ vẫn còn run.

      Mấy ngày hôm nay, nàng chỉ lần nằm mơ thấy lúc ấy đối phó với con báo, mỗi lần nàng đều tỉnh lại từ ác mộng, mà sau khi tỉnh lại lệ rơi đầy mặt, tâm trạng hoảng sợ có cách nào bình phục lại.

      "Muội . . . . . . thể chịu được chàng bỏ muội . . . . . . Muội muốn đơn mình. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách đau lòng nhìn nàng, có thể cảm nhận được tận sâu trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi lo lắng.

      duỗi tay về phía nàng, Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức nắm lấy, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, tình cảm trong mắt lẫn nhau nồng đậm tới mức tan được.

      "Ta đồng ý với nàng, Phỉ Nhi, dù chỉ nhiều hơn ngày, ta nhất định sống với nàng lâu hơn, để nàng chịu đựng đau khổ mất ta."

      Nghe hứa hẹn chân thành, nước mắt của Tư Đồ Phỉ Nhi càng rơi nhiều hơn.

      rất hiểu nàng, biết nàng đau khổ sợ hãi mất tình cảm chân thành này.

      Nhưng. . . . . . Nhưng nếu nàng bỏ trước, vậy cũng phải chịu đựng nỗi đau mất nàng, sao nàng lại nhẫn tâm thế được?

      Chỉ nghĩ đến cảnh sinh ly tử biệt, nước mắt nàng càng ngừng được, rất sợ ngày đó đến, nhưng sinh lão bệnh tử có ai có thể trốn được, rồi có ngày, họ vẫn phải gặp chuyện đau khổ như vậy. . . . . .

      "Bây giờ cuối cùng muội tại sao lại có người nguyện có thể chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, như vậy ai cũng phải chịu đưng đau khổ vì mất người kia."

      Lạc Thiên Hách nắm tay nàng chặt, giọng : "Nhưng nếu có thể Hoàng Tuyền cùng nhau, cũng tiếc."

      Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động, nhưng nhanh chóng ngắt lời: "Được rồi, đừng , đừng nữa! Việc gì phải tìm xui xẻo? Bây giờ chàng phải dưỡng thương tốt!"

      "Được, ta , nàng cũng đừng khóc."

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cố gắng ngừng rơi nước mắt, nàng biết muốn nàng khóc, mà nàng muốn dưỡng thương còn phải lo cho nàng.

      "Phỉ Nhi, lên đây với ta lúc nhé?" Lạc Thiên Hách mở miệng, mong muốn được ôm nàng.

      "A? Nhưng vết thương của chàng. . . . . ."

      "Yên tâm, vết thương của ta tốt hơn nhiều rồi, có gì đáng ngại, hơn nữa ta cũng chỉ muốn ôm nàng, còn những chuyện khác. . . . . . Phải đợi ta có ít sức nữa.”

      Ý trong lời , chọc Tư Đồ Phỉ Nhi đỏ mặt.

      Nàng nhàng lên giường, cẩn thận từng li từng tí tránh chạm vào vết thương của .

      Lạc Thiên Hách ôm nàng vào ngực, cảm nhận được nàng ở bên cạnh mình mà thỏa mãn và yên lòng, khiến ngực dâng lên xúc động.

      Tư Đồ Phỉ Nhi cũng xúc động nhưthế, nhớ tới nguy hiểm mà họ phải trải qua, nàng liền cảm tạ trời cao đối xử với họ tệ.

      Nàng nhịn được ngẩng đầu lên, mà môi cũng rất ăn ý đặt lên ngay sau đó, hai người đắm chìm lúc lâu mới tách ra.

      "Ngủ lát ? Muội ngủ với chàng." Tư Đồ Phỉ Nhi dịu dàng .

      "Ừ."

      Hai mắt của họ nhắm lại, ôm lấy nhau, làm họ thấy yên lòng, chỉ chốc lát sau thiếp .

      Vì dưỡng thương, Lạc Thiên Hách nghỉ lại khách điếm hai ngày, chắc chắn vết thương còn gì đáng lo nữa, họ liền lên đường thăm bá phụ của Tư Đồ Phỉ Nhi.

      Tư Đồ Khải Nam hề bất ngờ khi nàng đến, vì trước đó lâu bọn Vương Thủ đến cửa tìm người. bắt mấy người lại hỏi cho , biết Tư Đồ Chí Dương muốn bắt nàng về để bức hôn, giận đến mức ra sức đánh bọn thủ hạ, lệnh cho bọn chúng cút về ngay lập tức!

      Tư Đồ Khải Nam luôn nuông chiều Phỉ Nhi, vừa nhìn thấy cháu bảo bối cười vui vẻ ngậm miệng được, mà lại vô cùng hài lòng về Lạc Thiên Hách, hơn nữa khi ông nghe Lạc Thiên Hách cứu Phỉ Nhi khỏi miệng báo, tiếc tính mạng bảo vệ nàng càng muốn giơ ngón tay cái lên, tán thưởng thôi.

      Họ ở lại hai ngày dưới nhiệt tình hiếu khách của bá phụ và vợ con rồi trở về.

      Càng lúc càng đến gần Lạc gia, lòng Tư Đồ Phỉ Nhi càng ngày càng nặng hơn. Dù sao, trước kia nàng chưa bao giờ gặp cha mẹ , lúc này thấp thỏm với tâm trạng con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng.

      Mặc dù nàng tự an ủi mình rằng cha mẹ còn mời ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn, nên nhất định có ấn tượng tốt về nàng. Vậy mà, chuyện đính hôn xong, đại ca lại ép nàng gả cho nam nhân khác, khiến nàng phải dắt nha hoàn trốn khỏi nhà.

      Mặc dù là Lạc Thiên Hách “đào hôn” trước, mới có những chuyện tiếp theo xảy ra, nhưng dù thế nào, Lạc Thiên Hách vẫn là con trai của họ, mà nàng ngày trước vẫn chỉ là "Người ngoài", sợ rằng khó tránh ảnh hưởng đến ấn tượng của họ với nàng!

      Nàng kìm được lo lắng, cha mẹ có thể thấy hối hận với việc mời ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn lúc trước ? Có chào đón nàng khi gả vào Lạc gia ?

      Lạc Thiên Hách nhận ra nàng lo lắng, dịu dàng nắm lấy tay nàng.

      "Phỉ Nhi, đừng lo, có việc gì đâu."

      "Nhưng muội chỉ trốn khỏi nhà, đại ca muội còn muốn gả muội cho người khác. . . . . . Cha mẹ chàng. . . . . . bỏ qua sao?" Nàng khó nén thấp thỏm hỏi.

      "Đừng sợ, Phỉ Nhi, cha mẹ ta là người phân phải trái, nàng sai chỗ nào, họ trách tội nàng đâu.”

      "Có ?" Nghe như vậy, lo lắng trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi nhất thời vơi rất nhiều.

      "Đương nhiên là , huống hồ còn có ta ở đây! Tin ta, ta để nàng chịu uất ức." Lạc Thiên Hách hứa hẹn chân thành.

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào với , mà xe ngựa lúc này cũng chạy vào Lạc gia.

      Bọn nô bộc vừa thấy thiếu gia trở lại, lập tức báo tin cho lão gia và phu nhân, mà ông bà Lạc vừa nghe được tin, cũng vội chạy tới.

      Khi Lạc Thiên Hách vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp dìu Tư Đồ Phỉ Nhi xuống nhìn thấy cha mẹ.

      Nhìn thấy con trai, Lam Thái Vân liền mở miệng hét lên: "Thiên Hách, cuối cùng con cũng về rồi! Con biết con khỏi nhà ầm ĩ sóng gió tới mức nào đâu!"

      Lạc Thiên Hách mỉm cười, : "Nếu mẹ định chuyện cha mẹ lừa con, lén nhờ ‘Bà mai’ cầu hôn con biết rồi."

      "Hả? Con biết rồi?" Ông bà Lạc vô cùng ngạc nhiên.

      " sai." Lạc Thiên Hách gật đầu tiếp: "Con rất tò mò, sao cha mẹ lại muốn đếnTư Đồ gia cầu hôn vậy?" Vấn đề này, cũng muốn hỏi giúp Tư Đồ Phỉ Nhi còn ở trong xe, lúc này sợ rằng nàng ngồi trong xe được, ra ngoài cũng xong!

      nghĩ thầm, bằng hỏi chuyện cho trước, rồi giới thiệu nàng với cha mẹ, kể từ đó, tâm trạng tháp thỏm trong lòng nàng cũng giảm bớt rất nhiều!

      "Haizz, nhắc đến chuyện này ta lại thấy bực mình!" Lam Thái Vân lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy ai để ý, liền nhịn được bực mình càu nhàu: "Tất cả đều trách Đỗ đại nương đó!"

      "Cái gì? Trách Đỗ đại nương?"

      Câu trả lời ngoài dự đoán, chỉ có khiến Lạc Thiên Hách kinh ngạc ngơ ngẩn, sắc mặt Tư Đồ Phỉ Nhi trong xe càng thêm tái nhợt, trong lòng trào dâng dự cảm xấu.

      "Haiz, nếu phải Đỗ đại nương là ‘Bà mai’ nổi tiếng nhất trong thành, ta và cha con tới chỗ bà ấy hỏi hôn , thể tưởng tượng được bà ấy lại gây chuyện!"

      Lạc Bách Thâm tiếp: " ràng ta với mẹ con chọn nàng dâulà tiểu thư Diệp gia Diệp Thu Sương, nhưng bà ấy lại chạy đến Tư Đồ gia cầu hôn!"

      "Cái gì?" Lạc Thiên Hách nghe vậy vô cùng kinh ngạc, mày rậm của nhíu lại, lo lắng Tư Đồ Phỉ Nhi ở trong xe ngựa thấy đau lòng.

      Nghe lời này, Tư Đồ Phỉ Nhi ngoài khiếp sợ ra, còn có cảm giác sét đánh giữa trời quang, gáy như bị người ta đánh cho gậy.

      ra nàng phải là con dâu cha mẹ chọn lựa, chỉ là do ‘Bà mai’ nhầm đối tượng, như vậy hôn giữa nàng và Lạc Thiên Hách còn giữ được sao?

      Với kẻ "Trình Giảo Kim" phá hoại như nàng, cha mẹ chỉ chán ghét, bài xích, nhận nàng làm con dâu họ sao?

      Những vấn đề này lên, níu chặt tim Tư Đồ Phỉ Nhi, chỉ khiến nàng hoảng loạn, càng làm lòng nàng thêm lạnh.

      "Haizz, đều do Đỗ đại nương mơ màng." Lạc Bách Thâm : " ràng khi đó chúng ta liên tục với bà ấy là đến Diệp gia cầu hôn, bà ấy còn cố tình nghĩ lệch !"

      Lam Thái Vân lắc đầu, : "Tư Đồ gia đấy, kể từ sau khi Tư Đồ lão gia qua đời, gia nghiệp do đại thiếu gia nhà họ tiếp quản, mà Tư Đồ công tử dù là nhân phẩm hay tính tình hình như cũng tốt lắm, sao chúng ta có thể kết thân gia với ——"

      "Cha, mẹ!" Lạc Thiên Hách cắt lời họ, chỉ sợ Tư Đồ Phỉ Nhi nghe nhiều hơn nữa khiến nàng đau lòng hơn." ra, dọc đường con Đông Bắc hái thuốc, gặp Phỉ Nhi."

      "Phỉ Nhi? Phỉ Nhi nào?" Ông bà Lạc nhất thời vẫn chưa chuyện.

      Lạc Thiên Hách quay người lại, vươn tay với Tư Đồ Phỉ Nhi trong xe ngựa.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16

      Tư Đồ Phỉ Nhi cắn môi, đáy mắt tràn đầy bất lực và lo lắng, chậm chạp có dũng khí ra khỏi xe ngựa gặp cha mẹ .

      Nàng lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng, khiến Lạc Thiên Hách rất đau lòng, nhìn nàng, giọng : “Đừng ngại, Phỉ Nhi, có ta ở đây."

      Có ta ở đây.

      Kỳ lạ, ba chữ này như ánh dương mùa xuân, tan tuyết lạnh trong lòng nàng, khiến ngực Tư Đồ Phỉ Nhi bùng lên ấm áp.

      Đôi mắt đen kiên định nhưng lại dịu dàng kia, như hứa hẹn lời với nàng—— dù đối mặt với bất kỳ khó khăn gì, cũng ở cạnh nàng, rời khỏi nàng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nâng mặt lên dũng cảm nhìn mỉm cười, đưa tay mình giao cho , mà khi bàn tay của nắm chặt lấy tay nàng chút e ngại và lo lắng còn sót lại trong lòng tan thành mây khói.

      Mắt hai người quấn quít, đáy mắt và trong lòng đều có được ăn ý, đó chính là —— hạnh phúc nằm trong tay họ, nếu họ lòng nhau, như vậy có gì có thể chia lìa được.

      Lạc Thiên Hách nắm chặt tay Tư Đồ Phỉ Nhi, dắt nàng xuống xe ngựa, với song thân còn nghi hoặc: "Cha, mẹ, vị này chính là Tư Đồ Phỉ Nhi, cũng chính là tiểu thư của Tư Đồ gia."

      "Cái gì?"

      Ông bà Lạc vô cùng kinh ngạc, nhất thời biết nên phản ứng thế nào.

      Bọn họ thể ngờ đối tượng con dâu bị ‘Bà mai’ nhầm lẫn, lại theo con trai về. . . . . . Chuyện gì xảy ra vậy?

      "Chào bá phụ, bá mẫu." Tư Đồ Phỉ Nhi dù có lo lắng, nhưng vẫn chào hỏi cung kính lễ độ.

      "Sao các con lại ở với nhau?" Lạc Bách Thâm kinh ngạc hỏi.

      Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi đứng sóng vai, vẻ mặt thành : "Cha, mẹ, con lấy Diệp tiểu thư, con muốn cưới Phỉ Nhi."

      Ông bà Lạc ngạc nhiên nhìn nhau, đáy mắt hơi do dự.

      Lam Thái Vân đưa tay kéo con trai lại, giọng khuyên nhủ: "Ta này Thiên Hách, con cần vì ‘Bà mai’ nhầm lẫn rồi miễn cưỡng cưới con muốn!"

      "Mẹyên tâm, con miễn cưỡng chút nào, con và Phỉ Nhi lòng nhau."

      Ông bà Lạc nghe vậy càng thấy kinh ngạc, nhìn thái độ kiên định kia, đây là đứa con trai trước khi rời khỏi nhà thèm để ý đến chuyện lấy vợ sinh con đây sao?

      Lạc Thiên Hách đến bên người Tư Đồ Phỉ Nhi, nắm tay nàng, để nàng cảm thấy đơn.

      "Có lẽ là ông trời nhất định muốn ‘Bà mai’ chọn nhầm đối tượng rồi, duyên phận khiến con và Phỉ Nhi gặp nhau. Cha, mẹ, con lòng muốn lấy Phỉ Nhi làm vợ, ngoài nàng ra, con chấp nhận nữ nhân khác.” Giọng nghiêm túc tỏ lập trường, muốn cha mẹ còn kỳ vọng lấy tiểu thư Diệp gia gì đấy.

      Nghe tuyên bốnghiêm túc, Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động đến nỗi rớm nước mắt.

      "Về phần Tư Đồ gia. . . . . ." Lạc Thiên Hách nhìn người bên cạnh, nắm tay nàng chặt hơn."Phỉ Nhi là Phỉ Nhi, hành động của đại ca nàng liên quan đến nàng. ra, trong mắt con, đại ca nàng xứng làm người nhà của nàng!"

      Câu nặng lời này khiến ông bà Lạc ngạc nhiên, mà Lạc Thiên Hách mau chóng tất cả mọi việc Tư Đồ Chí Dương làm với Tư Đồ Phỉ Nhi, kể cả việc thù hận nàng nhiều năm, có ý đồ ép nàng gả cho địa chủ nhiều tuổi, thậm chí còn cả chuyện cố gắng hại nàng.

      Ông bà Lạc sau khi nghe xong, vừa kinh ngạc lại khinh thường với việc làm của Tư Đồ Chí Dương, còn thương tiếc Tư Đồ Phỉ Nhi vô tội bị hại.

      Bọn họ nghiêm túc quan sát Tư Đồ Phỉ Nhi, thấy nàng xinh đẹp, ngoan hiền, mà người trẻ tuổi đứng cùng nhau, thoạt nhìn xứng đôi.

      Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau. Vợ chồng mấy chục năm, họ chỉ cần ánh mắt là có thể biết được suy nghĩ lẫn nhau, cũng lập tức có được nhận thức chung.

      Lạc Bách Thâm mở miệng với con trai: "Các con nếu lòng nhau, ta và mẹ con dĩ nhiên phản đối."

      "Đúng vậy!" Lam Thái Vân cũng lập tức gật đầu : "Tâm ý của các con kiên định như vậy, mẹ nhìn cũng mừng, nếu nhau vậy mau thành hôn !"

      Khiến họ hiểu , từ đáy lòng Tư Đồ Phỉ Nhi xông lên nỗi kích động rồi mừng như điên, mà niềm vui này cũng lây sang vợ chồng Lạc thị, khiến họ tươi cười rạng rỡ.

      "Hai đứa các con thành thân rồi, phải sinh nhiều đứa con trắng trẻo mũm mĩm, biết ?" Lam Thái Vân cười ha ha .

      Chỉ cần nhiều cháu trai, cháu , còn sợ có cách nào có thể dạy dỗ mấy đứa cháu thành nhân tài? Huống chi chỉ mới tưởng tượng đến cảnh có mấy đứa cháu vây quanh thôi, khiến họ vui lắm rồi.

      Mặt Tư Đồ Phỉ Nhi đỏ lên, xấu hổ nhìn Lạc Thiên Hách.

      Khi ánh mắt hai người nhìn nhau, trong mắt đều là tình ý nồng đậm thể tan biến, mà đưa mắt thấy họ say sưa nhìn nhau, càng làm ông bà Lạc hài lòng cười toét miệng, tin rằng rồi ngày xa mình thành ông nội, bà nội.

      **********************************

      Trở về Lạc gia, ông bà Lạc vui mừng hớn hở chuẩn bị hôn lễ, mà Lạc Thiên Hách sợ nàng bị nhiều chuyện rườm rà làm cho sợ hãi, chỉ cần rảnh rỗi là đưa nàng ra ngoài hóng mát.

      Ngày hôm đó, bọn họ cùng ngồi trong xe ngựa, Chu Nghĩa đánh xe, định đến hồ gần đó ngắm cảnh, vậy mà vừa mới ra cửa lâu, xe ngựa chợt dừng lại.

      "Sao vậy?" Lạc Thiên Hách cất giọng hỏi.

      "Thưa thiếu gia, đằng trước có người cản xe ngựa." Chu Nghĩa đáp.

      Lạc Thiên Hách sửng sốt, hỏi: "Là ai?"

      "Là đại thiếu gia của Tư Đồ gia."

      Nghe câu trả lời bất ngờ, Tư Đồ Phỉ Nhi giật mình.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới đại ca hận nàng sâu đậm, nghĩ tới nàng trốn nhà theo đường này, đại ca phái người đuổi bắt thậm chí thương tiếc gì sát hại nàng, nàng liền nhịn được nhướng mày lên, hề muốn gặp đại ca chút nào.

      biết đại ca có ý đồ gì, nhưng nàng khẳng định chắc chắn phải là chuyện gì tốt.

      lúc lòng nàng tràn đầy kháng cự, Lạc Thiên Hách ở bên cạnh nhàng vỗ về nàng, : "Đừng lo, Phỉ Nhi, dù có xảy ra chuyện gì, ta bảo vệ nàng."

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, u trong lòng chợt tan biến. Lúc này có ở bên, nàng còn bị hại nữa.

      Hai người cùng nhau xuống xe ngựa, đối mặt với Tư Đồ Chí Dương.

      "Tư Đồ công tử có chuyện gì ?" Lạc Thiên Hách hờ hững mở miệng hỏi.

      "Ta tới tìm người! Phỉ Nhi, ngươi phải về với ta!" Tư Đồ Chí Dương mở miệng quát lớn.

      Tối hôm qua, nghe thấy hạ nhân trong nhà đường nhìn thấy nàng và Lạc Thiên Hách, mới biết ra nha đầu này về, rồi trốn ở Lạc gia!

      Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, khỏi tức giận.

      "Trở về với ngươi? ra ngươi còn chưa buông tha muốn ép ta gả cho tên địa chủ kia? Vẫn muốn nhốt ta trong nhà, tìm được chỗ tốt ngươi liền xuống tay sát hại ta?"

      Nghe thấy chất vấn của nàng, nét mặt Tư Đồ Chí Dương trong nháy mắt cứng lại.

      Vốn là, luôn căm hận nha đầu chướng mắt này, lòng muốn gả nàng ra ngoài, vì vậy ‘Bà mai’ vừa tới cửa cầu hôn liền lập tức đồng ý.

      ngờ, chỉ có Lạc Thiên Hách đính hôn rồi liền đào hôn, chạy trốn thấy tung tích đâu, ngay cả nàng cũng chịu theo sắp xếp tái giá với Trương Đại Phong, trốn khỏi nhà.

      ngày từ đầu căm thù nha đầu đáng hận này đến tận xương tủy, hành động lúc này của nàng hoàn toàn chọc giận , mà thù mới cộng thêm hận cũ, chỉ có diệt trừ nàng mới có thể làm sảng khoái!

      Vì vậy, phái bọn Vương Thủ đuổi theo nàng, cũng cho chúng biết chỉ cần có cơ hội, giết nàng ngay, nhưng nếu có cơ hội xuống tay, tìm cơ hội gặp Xuân Bình đưa thuốc độc, để Xuân Bình hạ độc giết nàng.

      Vốn tưởng rằng có Xuân Bình làm nội gián, loại bỏ nàng chẳng phải là việc khó, nhưng thể ngờ rằng Xuân Bình chẳng những thất thủ, còn bị bắt về, càng ngờ, nha đầu đáng hận này lại cùng Lạc Thiên Hách.

      Nhìn hai người họ gần gũi, chẳng lẽ muốn thành thân?

      được! Kế hoạch thay đổi rồi, dù là lúc đầu đồng ý hứa hôn với Lạc gia, nhưng lúc này cho phép chuyện phát triển như vậy.

      Trương Đại Phong vẫn luôn dòm trộm sắc đẹp của Phỉ Nhi, khi chuyện nàng có tướng công đào hôn ầm ĩ xôn xao, ông ta vẫn sai người ngỏ ý muốn cưới nàng.

      ngờ, vừa mới đồng ý với Trương Đại Phong, Phỉ Nhi bỏ trốn, chuyện này khiến Trương Đại phong tức giận thôi, tốn hết tâm sức mới xoa dịu được. Lúc này Trương Đại Phong nghe nàng trở lại, lại giục muốn cưới nàng, còn uy hiếp nếu việc này xảy ra chuyện gì phải hứng chịu hết thảy!

      Mặc dù trong lòng hơi kiêng dè Lạc gia giỏi về độc dược, nhưng còn hơn là chọc vào Trương Đại Phong! Dù sao Tư Đồ gia buôn bán khó khăn lắm, thế nhưng Trương Đại Phong chỉ là kẻ có tiền, lại là khách hàng có quan hệ tốt với , thể gây !

      nhất định phải mang nha đầu đáng chết này về, ép lên kiệu hoa.

      Tư Đồ Chí Dương nặn ra nụ cười gượng, : "Muội bậy gì đấy? Đại ca sao lại muốn tính mạng của muội? Chắc muội hiểu lầm rồi! , chúng ta về nhà trước rồi cho ràng."

      muốn đưa tay ép Tư Đồ Phỉ Nhi, Lạc Thiên Hách lập tức đưa nữ nhân mình thương ra sau, hơn nữa khách khí chút nào hất tay Tư Đồ Chí Dương ra.

      "Dù ngươi có phủ nhận, cũng mất được!"

      căm tức nhìn Tư Đồ Chí Dương, hề muốn tha thứ cho con người từng định sát hại Phỉ Nhi.

      "Phỉ Nhi cùng ngươi, nàng sắp thành thân với ta, sau này cũng ở tại Lạc gia, sau đó còn chút quan hệ gì với ngươi nữa."

      " sai!" Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức mở miệng theo: "Ngươi nhanh chóng bỏ cái ý nghĩ đấy ! Ta thể về với ngươi!"

      Tư Đồ Chí Dương cắn răng, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác.

      "Phỉ Nhi, muội chưa hiểu chuyện đời, khó tránh khỏi bị lời ngon tiếng ngọt của nam nhân dụ dỗ, đại ca bảo vệ muội, mau về cùng ta!"

      "Ta về!"

      Vẻ mặt của Tư Đồ Chí Dương càng trầm hơn, mở miệng cảnh cáo: "Nếu muội chịu ngoan ngoãn theo ta, đừng trách ta tìm người của quan phủ, đến lúc đó. . . . . ." nhìn Lạc Thiên Hách, cười lạnh : "Ngươi đào hôn trước, hôn này còn rồi! Đến lúc đó, mình ngươi phạm vào tội dụ dỗ con nhà lành, ngươi hứng được đâu!"

      "Cái gì?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi khiếp sợ hít vào hơi, quả thể tin được ti tiện như thế. "Ngươi đúng là quá vô sỉ!" Nàng tức giận phẫn nộ nắm chặt tay, mắng: "Dọc đường ngươi ra lệnh cho bọn Vương Thủ giết ta, thậm chí còn sai Xuân Bình hạ độc hại ta, nếu muốn báo lên quan phủ, ngươi cho rằng mình có thể được lợi sao? Đến lúc đó chắc chắn quan gia trị tội ngươi!"

      Tư Đồ Chí Dương khẽ hừ tiếng, mặt tỏ ra sợ hãi.

      "Ngươi những lời này, phải có chứng cứ đấy! Ngươi có chứng cứ sao? có chứng cứ, ngươi nghĩ quan gia tin ngươi sao?"

      đoán đúng, họ có chứng cứ, vì vậy sợ chuyện xé ra to. Nhưng, vừa dương dương tự đắc xong, chợt có giọng vang lên ——

      "Ta có thể làm chứng!"

      Bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy nương quần áo rách bươm, xmuội ra giống như xin ăn dọc đường. Mà nhìn kỹ hơn, họ đều kinh ngạc giật mình.

      "Xuân. . . . . . Xuân Bình?" Tư Đồ Phỉ Nhi vô cùng ngạc nhiên, thể tin vào mắt mình.

      Tuy nàng lờ mờ đoán đại ca đối xử tử tế với Xuân Bình vì làm hỏng chuyện, nhưng nàng cứ nghĩ rằng chỉ quở mắng trận rồi thôi, ngờ Xuân Bình lại lưu lạc như vậy!

      "Con tiện tì này! hươu vượn cái gì?" Tư Đồ Chí Dương cắn răng giận dữ mắng mỏ.

      Đáng ghét! nghĩ thầm, nếu giết được xú nha đầu Tư Đồ Phỉ Nhi này, diệt khẩu Xuân Bình cũng cần thiết, ngờ lúc này con tiện tỳ này lại nhảy ra cắn . Sớm biết thế, ngay từ đầu nên giết ta phòng ngừa hậu họa mới phải!

      Xuân Bình lấy dũng khí, lại lần nữa: "Ta hươu vượn, những lời tiểu thư vừa , ta đều có thể làm chứng."

      Hơn nửa tháng trước, nàng ngồi xe ngựa Lạc Thiên Hách chuẩn bị trở về Tư Đồ gia, Tư Đồ Chí Dương biết được nàng làm xong chuyện, giận đến mức đuổi hai mẹ con nàng ra ngoài, thèm để ý.

      Nàng từng đau khổ quỳ xuống đất cầu xin, nhưng vẫn nhẫn tâm. Vì phải nuôi sống mình và mẫu thân, nàng cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường xin ăn.

      Vừa rồi, nàng định đến khách điếm gần đây xin cái ăn, thấy đại thiếu gia cản xe ngựa của Chu Nghĩa lại.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17

      Nàng biết đại thiếu gia nhất định muốn tìm Lạc công tử và tiểu thư, vì vậy nhịn được núp ở bên, nghe lén họ chuyện.

      Nhìn tiểu thư, trong lòng nàng tràn đầy day dứt và hối tiếc vô hạn, nghĩ tới trước kia tiểu thư đối xử tốt với mình, mà mình lại ích kỷ phản bội tiểu thư, hôm nay nàng như vậy là báo ứng dành cho nàng. Nhưng nàng đành lòng nhìn tiểu thư hiền lành tiếp tục bị đại thiếu gia hãm hại.

      Dù làm như vậy, nàng rất có thể phải chịu trả thù, làm nàng còn thê thảm hơn bây giờ, nhưng nàng nghĩ được nhiều như vậy. Nàng nhất định phải bảo vệ tiểu thư, để tiểu thư chịu nhiều tổn thương hơn nữa!

      "Xuân Bình có thể làm chứng, Đại Thiếu Gia chỉ hạ lệnh cho bọn Vương Thủ, chỉ cần có cơ hội giết hại tiểu thư, còn sai họ đưa thuốc độc cho Xuân Bình, muốn Xuân Bình hạ độc tiểu thư!" Xuân Bình lớn tiếng la ầm lên.

      "Ngươi. . . . . . Ngươi ở đây lảm nhảm gì đấy?" Tư Đồ Chí Dương quát mắng.

      kìm lại được tức giận, vươn tay muốn cho Xuân Bình cái tát, Tư Đồ Phỉ Nhi thấy thế, vội vàng muốn đưa tay kéo Xuân Bình lại, nhưng Lạc Thiên Hách ra tay nhanh hơn.

      tay kéo lấy Xuân Bình đến bên Tư Đồ Phỉ Nhi, đồng thời ra tay bắt được tay của Tư Đồ Chí Dương.

      "Ngươi làm gì? Buông ta ra!" Tư Đồ Chí Dương hất mạnh tay Lạc Thiên Hách ra.

      Lạc Thiên Hách lạnh lùng hỏi: "Ngươi còn muốn đến quan phủ sao? Nếu , chúng ta theo đến cùng."

      "À. . . . . ."

      Sắc mặt Tư Đồ Chí Dương cứng đờ, vẻ kiêu căng thoáng chốc mất hơn phân nửa.

      Có con tiện tì phản bội Xuân Bình đấy làm chứng, sao còn dám kiện lên lên quan phủ? Như vậy chẳng phải là tự tìm phiền phức sao?

      "Dù thế nào nữa ta hứa gả Phỉ Nhi cho Trương Đại Phong, đối phương chờ cưới vợ đấy!" , dù có thế nào cũng buông tha muốn mang Tư Đồ Phỉ Nhi về.

      Sắc mặt Lạc Thiên Hách trầm xuống, bằng giọng vui: "Nhưng nếu nhớ lầm, ta và Phỉ Nhi có hôn ước trước, chuyện này có ‘Bà mai’ có thể làm chứng."

      "Cái này. . . . . ." Tư Đồ Chí Dương tự biết mình đuối lý, nhịn được mà chửi rủa trong lòng.

      Vốn tưởng rằng chuyện này giải quyết được, sao lại khó giải quyết vậy. Xmuội ra, thể ép Phỉ Nhi gả cho Trương Đại Phong rồi.

      "Là ngươi đào hôn trước, ta mới đồng ý với Trương Đại Phong, cho nên tất cả hậu quả đều là ngươi tạo ra!" chỉ vào Lạc Thiên Hách, mở miệng lên án: "Lúc trước ta nhận tiền sính lễ của Trương Đại phong, ta cũng nhận khoản bạc này để buôn bán rồi, nếu hôn thất bại, khoản bạc này người nào bồi thường? Ngươi bồi thường sao?"

      "Có thể." Lạc Thiên Hách hào phóng.

      Mặc dù trước đấy biết gì về hôn này, nhưng "Đào hôn" rồi, nên cũng có trách nhiệm. Lại , nếu có thể dùng khoản bạc này đuổi người , hẳn là chuyện xấu.

      Tư Đồ Chí Dương thấy đồng ý sảng khoái như vậy, ánh mắt lóe sáng, lớn tiếng : "Vậy tốt, ngàn lượng bạc!"

      "Cái gì? ràng là ngươi lừa đảo!" Tư Đồ Phỉ Nhi hét ầm lên.

      Lạc Thiên Hách phải biết Tư Đồ Chí Dương tham lam, nhưng nếu có thể đổi được yên ổn của nữ nhân mình ngàn lượng bạc này cũng đáng giá.

      "Được, nhưng phải lập văn tự, về sau hai người còn bất kỳ quan hệ gì nữa, ngươi được mượn bất kỳ lý do gì tới quấy rầy nàng. Chút nữa, ta sai người đưa bạc đến Tư Đồ gia, bây giờ ngươi có thể rồi."

      "Tốt nhất ngươi nên giữ lời, đừngthiếu ta hào nào, nếu ta từ bỏ ý đồ đâu!" Tư Đồ Chí Dương trợn mắt nhìn họ, rồi mới phẩy tay áo bỏ .

      Xuân Bình thấy chuyện giải quyết được rồi, cúi đầu muốn , Tư Đồ Phỉ Nhi lại lên tiếng gọi nàng.

      "Đợi chút, Xuân Bình."

      Xuân Bình dừng bước, lại vẫn ngại ngùng cúi đầu, dám nhìn tiểu thư, cũng biết mình còn có thể gì nữa.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn vẻ nghèo túng của nàng, đành lòng.

      Nàng nhìn Lạc Thiên Hách, đáy mắt toát ra vẻ khẩn cầu, mà chỉ cần ánh mắt của nàng, Lạc Thiên Hách có thể hiểu tâm tư của nàng rồi.

      ngẫm nghĩ chốc lát, mở miệng : "Xuân Bình, nếu ngươi hối hận về những sai lầm trước kia, tận tâm hầu hạ Phỉ Nhi, làm bất cứ việc gì tổn thương đến nàng nữa, ta có thể để ngươi đến Lạc gia, hơn nữa bạc đãi ngươi."

      Nghe , Xuân Bình vui mừng, thể tin vào tai mình.

      ". . . . . . ?" Nàng lắp bắp hỏi.

      "Đương nhiên là ." Lạc Thiên Hách gật đầu khẳng định.

      nhận ra được Xuân Bình rất hối hận, mà nhìn nàng lúc này, cũng đáng thương, quan trọng hơn là chắc chắn rằng Phỉ Nhi thể bỏ rơi Xuân Bình nghèo túng vất vả như thế được.

      Quả nhiên, nghe xong, Tư Đồ Phỉ Nhi còn vui hơn cả Xuân Bình, nàng tươi cười kéo tay Xuân Bình, để ý người Xuân Bình bẩn thế nào.

      "Còn mẹ muội nữa, Xuân Bình, mẹ muội đâu? Mau đưa mẹ muội đến đây !" Nàng nhiệt tình .

      Xuân Bình cảm động đến lệ nóng quanh tròng, chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhận được tha thứ của họ. Mà họ tha thứ, làm nàng thề rằng đời này nhất định phải tận tâm tận lực hầu hạ, báo đáp họ.

      "Cám ơn Lạc công tử. . . . . . À , Xuân Bình nên là —— cám ơn thiếu gia, cám ơn thiếu phu nhân!"

      "Đừng cảm tạ, chỉ cần sau này cố gắng hầu hạ Phỉ Nhi là được." Lạc Thiên Hách dặn Chu Nghĩa: "Ngươi đánh xe chở Xuân Bình về, đưa mẹ ấy về phủ !"

      "Vâng."

      Sau khi xe ngựa lăn bánh, Lạc Thiên Hách ôm Tư Đồ Phỉ Nhi, quay lại gia trang.

      tin nàng còn hào hứng hồ nữa, lúc này trong lòng nàng chắc hẳn tràn đầy quan tâm dành cho Xuân Bình! Nàng là người dịu dàng lương thiện như vậy, khiến càng muốn thương cưng chiều nàng hơn.

      "Thiên Hách, cám ơn chàng, luôn che chở muội, chiều muội như thế." Tư Đồ Phỉ Nhi cảm kích tự đáy lòng.

      Dù là chuyện của đại ca, hay là chuyện của Xuân Bình, vì nàng nhọc lòng.

      "Đừng cảm tạ, tất cả đều việc ta nên làm, tướng công thương nương tử, vốn là chuyện hiển nhiên!" Lạc Thiên Hách nhìn nàng cười.

      Hôn kỳ của họ định vào đầu tháng sau, mau chóng trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận.

      "Nhưng. . . . . . ngàn lượng bạc. . . . . . Bá phụ, bá mẫu có thể vui?" Tư Đồ Phỉ Nhi hơi lo lắng, chỉ sợ làm trưởng bối mất hứng.

      "Nàng yên tâm, hề dùng đến bạc của họ, bản lĩnh của tướng công nàng thấp đâu."

      Lạc Thiên Hách cười .

      Lúc trước hợp tác với mấy đại phu có chút quen biết, bán ít đan dược do đích thân luyện đến mấy tiệm buôn lớn ở phía bắc Giang Nam, kiếm được ít bạc.

      Dựa vào năng lực của chính , chi ra ngàn lượng cũng có vấn đề gì.

      "Hơn nữa, cha mẹ phải là biết hành động xấu xa của đại ca nàng, chắc chắn họ cũng nhất định đồng ý với cách làm của ta, nàng cần lo nữa đâu, hửm?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động gật đầu."Cám ơn chàng."

      "Lại cảm ơn?" Lạc Thiên Hách cười khổ, là chịu thua với nàng hở ra chút là cảm ơn.

      " có cách nào, muội cảm động, bất giác thốt lên thôi."

      "Ta thà để nàng dùng cách khác cảm ơn ta."

      "Cách gì?"

      "Như thế này."

      Lạc Thiên Hách ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi hớn hở nhận lấy nụ hôn của , hơn nữa còn đáp lại nhiệt tình, nhắn nhủ toàn bộ tình ý và cảm tạ từ nội tâmqua nụ hôn sâu triền miên này.

      Lúc này, nàng tin rằng mình là người hạnh phúc nhất cõi đời này, nếu có huynh ấy bên cạnh, nàng thể tin được mình gặp phải số mệnh gì?

      Nếu gặp huynh ấy, có lẽ chính nàng bị đại ca ép gả cho tên địa chủ mà mình muốn gả kia. Hoặc là, bất hạnh bị đại ca sát hại bi thảm rồi!

      tại nàng bình an, hạnh phúc như thế, tất cả đều là vì có bảo vệ, cưng chiều, sao trong lòng nàng lại tràn đầy cảm kích được?

      Nàng thề trong lòng, cả đời làm nương tử tốt của huynh ấy, dùng cả đời để báo đáp huynh ấy, đến chết cũng đổi. . .

      Chương 18

      Ánh nắng tràn ngập bầu trời, Lạc gia từ xuống dưới cực kỳ náo nhiệt, trong ngoài tràn đầy tiếng cười, ăn mừng song hỉ lâm môn của họ.

      Việc hỉ thứ nhất, là vài ngày trước đó Lạc Thiên Hách dùng "Sen lưỡi rắn" và nhiều loại hoa độc độc thảo điều chế ra loại thuốc có thể lấy độc trị độc, thế gian có thêm loại độc được giải, là tin vui của dân chúng trong thiên hạ.

      Việc hỉ thứ hai, dĩ nhiên chính là chuyện Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi bái đường thành thân ngày hôm nay.

      Bá phụ của Tư Đồ Phỉ Nhi đích thân tới từ Đông Bắc, cùng ông bà Lạc làm chủ hôn bên tân nương.

      Bái đường xong, Tư Đồ Phỉ Nhi được hỉ nương và nha hoàn đưa vào hỉ phòng, mà Lạc Thiên Hách ở lại nâng chén với các vị tân khách.

      Đại sảnh tràn ngập khí vui mừng dào dạt, tiếng chúc tụng dứt bên tai, mọi người liên tiếp nâng chén mời rượu Lạc Thiên Hách, rất muốn uống say, cuối cùng cha mẹ nhịn được nhảy ra cản rượu, muốn mọi người đừng làm trở ngại đêm động phòng hoa chúc của con trai và nàng dâu, để họ mau chóng có cháu trai.

      Lời đùa này, chọc cười tân khách, cũng làm mọi người quyết định "Bỏ qua cho" Lạc Thiên Hách.

      Khi Lạc Thiên Hách ngà ngà say về phòng, bất đắc dĩ cho Tư Đồ Phỉ Nhi nghe chuyện này nàng cười đến đau cả bụng.

      Nàng biết cha mẹ vẫn kỳ vọng có thể có cháu trai thừa kế gia nghiệp, ra sao nàng lại muốn mau chóng mang thai chứ?

      Chỉ là tưởng tượng có thể có con của nàng và Lạc Thiên Hách, ngực nàng trào dâng cảm động rồi, mong mỏi họ sớm ngày được làm cha, làm mẹ.

      Nàng cười ngọt ngào rực rỡ, khiến Lạc Thiên Hách nóng rực, uống rượu hợp cẩn với nàng xong, cởi hỉ phục rườm rà người nàng xuống, ôm nàng lên giường.

      "Phỉ Nhi, nàng có sợ con của chúng ta trở thành cao thủ dụng độc ?" Lạc Thiên Hách mỉm cười hỏi.

      Tư Đồ Phỉ Nhi hề do dự lắc đầu, đáp: " sợ chút nào, vì ngoài dụng độc ra, phụ thân là chàng chắc chắn dạy con cả y thuật nữa!"

      "Đương nhiên rồi. Có bản lĩnh dùng độc, nhất định phải có cả năng lực giải độc, mới sơ ý hại người. chỉ như vậy, nhất định còn phải để con hiểu, nên có ý hại người." Lạc Thiên Hách ngừng lại, chợt cười : "Nhưng chừng con chúng ta tư chất bình thường, dạy được!"

      "A, đó cũng là số mệnh của con, tất cả tốt thôi." Tư Đồ Phỉ Nhi cười .

      Nàng hề lo lo về chuyện đứa bé có tư chất bình thường. Theo nàng, chính trực và lương thiện còn quan trọng hơn mọi thứ.

      "Tựa như duyên phận của chúng ta sao?" Lạc Thiên Hách hôn môi nàng."Vừa nãy bái đường khi nàng còn phủ khăn, nhìn thấy bà mai vui mừng thế nào đâu!"

      "Có ?"

      "Đương nhiên là , việc bà ấy làm sai bị truyền ra, ảnh hưởng việc buôn bán của bà ấy, lúc này chúng ta thành thân, bà ấy liền đến nơi la hét là vì mình tốt phúc mới có thể thúc đẩy được mối lương duyên này."

      "A, cũng đúng, nếu phải là bà ấy nhầm lẫn, chừng chúng ta thể ở bên nhau."

      " đâu, ta tin rằng duyên phận của chúng ta được trời định.Dù có thế nào nữa, chúng ta cũng nhất định gặp nhau trong biển người mênh mông."

      Nghe vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi mỉm cười cảm động.

      Nụ cười kia quá ngọt, quá đẹp, quá mê người, khiến Lạc Thiên Hách kìm lòng được cúi đầu hôn môi nàng, nụ hôn triền miên này bắt đầu vén lên đêm động phòng hoa chúc kiều diễm nồng nhiệt của họ . .

      HẾT

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :