1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Mai Điểm Sai Bài - Chu Ánh Huy (18 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10

      Xuân Bình cúi đầu, vẻ mặt đau lòng: "Ngày hôm đó, Xuân Bình xuống lầu đánh lạc hướng đám người Vương Thủ, kết quả lại bị bọn họ bắt lại. Bọn họ với em, Đại Thiếu Gia muốn em thầm trợ giúp cho bọn , dù là mang tiểu thư về, hoặc là tạo cơ hộ cho bọn Vương Thủ sát hại tiểu thư, chỉ cần sau khi chuyện thành công, Đại Thiếu Gia nạp em làm thiếp. . . . . . Em cầu họ đừng giết hại tiểu thư, em đồng ý cung cấp manh mối cho bọn họ để bắt tiểu thư về. . . . . ."

      " ra là vậy. . . .Thảo nào . . ."

      Thào nào nàng cố ý vòng đường xa, bọn Vương Thủ vẫn tìm ra được!

      Hóa ra sau khi nàng kinh hãi thấy bọn Vương Thủ chờ trong khách điếm, lúc lo lắng muốn xoay người bỏ chạy Xuân Bình cố ý chạm vào người khách vừa bước vào cửa, gây ra tiếng động để cho bọn Vương Thủ chú ý?

      "Vậy. . . . . . Tại sao. . . . . . Lại quyết định hạ độc ta?" Tư Đồ Phỉ Nhi hỏi, đây cũng là chuyện khiến nàng rất đau lòng.

      "Xuân Bình vốn hề muốn làm vậy, nhưng. . . . . . Hôm nay, thừa dịp Chu Nghĩa về khách điếm lấy đồ ăn và xe ngựa có ở đấy, Xuân Bình có gặp thủ hạ của đại thiếu gia. đưa em gói thuốc độc, là đại thiếu gia căn dặn, chỉ cần có cơ hội phải độc chết tiểu thư, còn nếu mà chuyện này em làm xong, đuổi mẹ em ra khỏi nhà. . . . . ." Xuân Bình nước mắt rưng rưng, .

      Xuân Bình từ mất cha, hai mẹ con đều làm công ở Tư Đồ gia, nếu họ bị đuổi khỏi Tư Đồ gia, chỉ sợ cũng sống nổi.

      Nghe lời nàng xong, Tư Đồ Phỉ Nhi biết nên gì cho phải, trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Dù nàng có thể hiểu Xuân Bình bị đại ca uy hiếp, thể làm như vậy, nhưng có nghĩa là nàng quan tâm đến việc Xuân Bình có ý định độc chết nàng.

      Lạc Thiên Hách đành lòng nhìn thấy nàng khổ sở, càng khó tha thứ cho hành động của Xuân Bình.

      "Phỉ Nhi, ta nhiều lần có ý đồ muốn hạ độc muội, người độc ác như thế, hay là ta giao cho quan phủ xử lý!"

      Xuân Bình vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai gối quỳ sụp xuống, ra sức dập đầu cầu xin tha thứ.

      "Đừng. . . . . . Tiểu thư tha mạng. . . . . . Xuân Bình biết sai rồi. . . . . . Xuân Bình biết sai rồi. . . . . . Cầu xin tiểu thư tha cho Xuân Bình. . . . . . Xuân Bình dám nữa. . . . . ."

      Tư Đồ Phỉ Nhi vốn thiện lương mềm lòng, nhìn bộ dạng này của Xuân Bình, nàng đành lòng.

      Nàng do dự cắn môi nhìn Lạc Thiên Hách, biết mình có nên mở miệng xin tha thứ cho nàng hay .

      Lạc Thiên Hách nhận ra lòng nàng dao động, thừa hiểu nếu cố ý đưa Xuân Bình cho quan phủ xét xử, chỉ sợ lòng của nàng càng khổ sở hơn thôi.

      Với , tất nhiên muốn bỏ qua cho Xuân Bình đáng giận này, nhưng càng muốn khiến Phỉ Nhi rất đau lòng lại thêm khó chịu.

      "Phỉ Nhi, muội đành lòng giao ta cho quan phủ giao cũng được! Nhưng nha hoàn cố ý độc sát hại muội như vậy, thích hợp mang theo bên mình nữa, nên để ta !" Lạc Thiên Hách .

      Tư Đồ Phỉ Nhi đau lòng gật đầu, mở miệng : "Xuân Bình, ngươi . . . . . ."

      Xuân Bình nín khóc, biết thế này tha thứ lớn với mình rồi, nàng cũng chỉ có thể xoay người rời , mà sau khi nàng , nước mắt Tư Đồ Phỉ Nhi cũng thể kìm nén được nữa mà rơi xuống.

      "Phỉ Nhi. . . . . ." Lạc Thiên Hách mở miệng khẽ gọi, đành lòng nhìn nàng đau khổ như thế.

      Tư Đồ Phỉ Nhi ngẩng đầu nhìn , từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài hai gò má nàng.

      "Có phải muội. . . . . . Đời này nhất định phải độc mình? Cha mẹ muội đều mất hết rồi. . . . . . Bây giờ. . . . . . Ngay cả nha hoàn muội vô cùng tin tưởng cũng đối xử với muội như vậy. . . . . . Muội. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách thấy lòng đau xót, đưa tay lau nước mắt cho nàng.

      " đâu, Phỉ Nhi, muội đơn mình, còn có ta ở đây! Ta luôn ở bên cạnh muội." Lời rất chân thành tha thiết.

      lời này, khiến Tư Đồ Phỉ Nhi cảm động thôi, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

      Lạc Thiên Hách cũng kìm được nữa, dang tay ôm chặt nàng vào trong ngực.

      "Đau lòng cứ khóc ! Khóc cho trận." cũng muốn nàng ép mình đè nén khở sở trong lòng, thế càng làm nàng khó chịu." Ta ở chỗ này với muội, muốn khóc cứ khóc !"

      ôm nàng vào trong lồng ngực ấm áp, thương dỗ dành, khiến cảm xúc của Tư Đồ Phỉ Nhi như vỡ đê, bật khóc nức nở trong ngực giống đứa trẻ.

      Khóc hồi lâu, khiến nàng như mất hết sức lực, đầu mơ mơ màng màng, trong chớp nhoáng ngủ thiếp .

      Lạc Thiên Hách nhàng để nàng nằm lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho nàng, rồi nghiêng người hôn lên nước mắt còn chưa khô má nàng.

      Nghĩ nàng uất ức và tổn thương, liền cảm thấy muôn vàn thương tiếc.

      "Về sau có ta ở cạnh bảo vệ muội, ta tuyệt đối để muội chịu khổ." ngắm nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ, giọng hứa hẹn.

      . . . . . . . . .

      Sáng sớm hôm sau, nắng sớm dịu dàng chiếu vào cửa sổ trong phòng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi từ từ mở mắt ra, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn thấy bóng dáng của người khác ở trong phòng.

      Là Lạc Thiên Hách?

      Nàng kinh ngạc ngơ ngẩn, sau đó lập tức tỉnh táo hẳn, nhưng lại thể tin vào hai mắt mình —— Huynh ấy trong phòng nàng, nằm cạnh bàn ngủ thiếp !

      Ngoài ngạc nhiên ra, Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua. Huynh ấy lo lắng còn có người có ý hại nàng, cho nên vẫn canh giữ bên cạnh bảo vệ nàng sao?

      Nhìn dáng huynh ấy ngủ say, ngực Tư Đồ Phỉ Nhi nong nóng ấm áp, trong lòng càng thêm cảm động.

      Nàng khẽ đứng dậy, choàng áo khoác lên mình, rồi cầm lên cái áo choàng, rón rén tới chỗ .

      Vì sợ làm tỉnh, động tác của nàng hết sức rồi, thế nhưng khi choàng đắp lên người Lạc Thiên Hách, lập tức tỉnh lại.

      Vừa mở ra mắt, nhìn thấy nàng, liền mỉm cười.

      "Muội tỉnh rồi? Bây giờ còn có chỗ nào thoải mái ?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi cong khóe miệng, đáp: "Muội rất khỏe, cám ơn Lạc đại ca quan tâm." Chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là quan tâm đến thân thể nàng, bảo nàng sao có thể cảm động được?

      "Để ta xem mạch cho muội, nên cẩn thận chút!" vươn những ngón tay thon dài ra đặt cổ tay nàng, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn gò má , thần thái nghiêm túc chuyên chú tràn đầy sức quyến rũ, khiến nàng vốn bình tâm nhưng giờ lại động lòng, tự chủ mà nhìn đến sững sờ.

      Nàng nhịn được nghĩ đến duyên phận kỳ diệu, vốn hai người quen nhau đột nhiên có hôn ước, rồi khỏi nhà đến cùng nơi.

      Nhưng. . . . . . Hôn ước của họ phải là ý muốn của huynh ấy, bây giờ huynh ấy biết rồi, trong lòng có suy nghĩ gì? Mà huynh ấy đối xử tốt với nàng, có thể chỉ là day dứt với nàng ? Có thể khi huynh ấy đưa nàng đến nhà bá phụ xong, chính là lúc mỗi người ngả . . . . . .

      Rất nhiều vấn đề trào dân trong lòng, khiến lông mày Tư Đồ Phỉ Nhi bất giác nhíu lại.

      Lạc Thiên Hách bắt mạch cho nàng xong, vốn cảm thấy yên tâm, nhưng vừa giương mắt nhìn thấy gương mặt nàng, lập tức lại nhíu mày rậm.

      "Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu ?" quan tâm hỏi, giọng hơi mang theo nghi ngờ.

      Xem mạch nàng, độc trong cơ thể nàng được giải hết rồi, lúc này tình trạng cơ thể ổn định, hẳn thấy có bất kỳ chỗ nào ổn!

      ", muội sao." Tư Đồ Phỉ Nhi vội vàng lắc đầu.

      "Vậy bị làm sao?" yên tâm hỏi tới.

      "Hả. . . . . . Muội. . . . . ."

      Tư Đồ Phỉ Nhi vốn tiện ra tâm này với , thế nhưng khi đối mặt ánh mắt ân cần đó, nàng do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn .

      "Muội chỉ suy nghĩ, suốt dọc đường được Lạc đại ca bảo vệ chăm sóc, nhưng Lạc đại ca cần vì day dứt, mà giúp đỡ muội nhiều như vậy. . . . . ."

      "Ai ta chỉ vì day dứt?" Lạc Thiên Hách hỏi ngược lại, tròng mắt đen nhìn nàng chớp mắt.

      Bị nhìn chăm chú, khiến hơi thở Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng dưng rối loạn, trong lòng càng dâng lên chờ đợi thể đè nén được.

      "Vậy. . . . . . Vậy phải thế còn gì nữa? Hôn của chúng ta. . . . . . Cũng phải là ý muốn của Lạc đại ca. . . . . ." Nàng có chút xấu hổ lại mong đợi.

      "Trước khi gặp nàng, ta quả biết tí gì về hôn giữa chúng ta, nhưng có nghĩa là ta muốn tiếp nhận nó."

      Nghe lời , đôi mắt đẹp của Tư Đồ Phỉ Nhi sáng lên, trong mắt vui mừng rạng rỡ.

      Lạc Thiên Hách nắm tay nàng, với giọng nghiêm túc mà dịu dàng: "Phỉ Nhi, đừng dựa vào bá phụ nàng nữa! Cùng với ta, sau khi ta tìm được thảo dược, chúng ta trở về thành thân! Để ta bảo vệ nàng, chăm sóc nàng cả đời, được ?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn , trong mắt phủ đầy hơi nước, cảm động nên lời, chỉ có thể cười mà rơi nước mắt gật đầu.

      Ông trời ơi, nàng rất rất vui! Còn có gì đáng mừng hơn lưỡng tình tương duyệt*? (đôi bên có tình cảm và đc như ý nguyện)

      Nàng gật đầu đồng ý, khiến lòng Lạc Thiên Hách thoáng chốc tuôn trào nhiệt huyết. nhịn được ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn môi nàng.

      Lần này, phải vì mớm thuốc, cũng phải khổ sở uống chất thuốc đắng ngắt đó, rốt cuộc thưởng thức được đôi môi mềm mại ngọt ngào của nàng rồi.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhắm nghiền hai mắt, đón nhận nụ hôn dịu dàng của , môi bị mút có cảm giác như được vuốt ve, sau đó chiếc lưỡi nóng rực lại tiến sâu vào trong miệng nàng.

      Lòng nàng vui sướng chân thành hé miệng đón nhận vị ngọt ngào từ , khi lưỡi hai người sắp quấn quýt lấy nhau, nàng cảm thấy cả người mình như quay cuồng theo trời đất.

      Thân thể nàng cũng nhũn ra, tự chủ đưa tay ôm lấy gáy , mà cũng siết cánh tay lại, ôm cơ thể mềm mại của nàng càng chặt hơn.

      Cái hôn càng lúc càng sâu, thân thể hai người cũng càng lúc càng nóng, bản năng dục vọng thúc đẩy khiến họ khát vọng chuyện tiến thêm bước nữa để thỏa mãn lẫn nhau.

      Lạc Thiên Hách vừa hôn nàng, bàn tay to lớn cũng vừa thăm dò đường cong xinh đẹp dọc theo cơ thể cách lớp áo của nàng, vào lúc nàng bị ý loạn tình mê mà rên đưa tay nhàng cởi quần áo người nàng, để cơ thể xinh đẹp của nàng chỉ còn lại bộ đồ lót cận thân.

      Khi Tư Đồ Phỉ Nhi bỗng cảm thấy có cơn lạnh ập vào người mình, mới phát quần áo người mình gần như bị cởi ra gần hết rồi, nhưng nàng còn chưa kịp xấu hổ che , Lạc Thiên Hách bế nàng lên rồi để xuống giường lớn.

      Nhìn ngọn lửa ở đáy mắt , tim Tư Đồ Phỉ Nhi nhảy như đánh trống, vừa căng thẳng vừa xấu hổ, mà Lạc Thiên Hách nhận ra tâm tình nàng, tự nhủ với mình phải từ từ.

      vỗ về hôn lên môi nàng, nỉ non dỗ dành bên tai nàng.

      "Phỉ Nhi, đừng sợ, ta làm tổn thương nàng."

      "Muội sợ, muội tin huynh." Tư Đồ Phỉ Nhi khẽ .

      Dù nàng hơi căng thẳng, cũng thấy xấu hổ khi bản thân mình thế này, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng nàng rất tin , rất tin dù có thế nào tuyệt đối tổn thương nàng.

      Trong mắt nàng là tin tưởng và chân thành dịu dàng, khiến lòng Lạc Thiên Hách càng thêm xúc động.

      thấy mình may mắn, có thể gặp được người con lương thiện xinh đẹp, rất đáng giá để quý trọng!

      "Ta may mắn, cha mẹ ta chọn nàng làm con dâu của Lạc gia, còn nhờ ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn." Lạc Thiên Hách lòng.

      "Dù muội có tốt như huynh nữa nhưng làm sao họ lại chọn trúng muội chứ?" Trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi khỏi tò mò, dù sao lúc trước gặp , nàng cũng biết bất kỳ người nào trong Lạc gia!

      "Chuyện này, đợi sau khi chúng ta trở về, hỏi đầu đuôi cho ràng."

      "Dạ." Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu mỉm cười.

      Nụ cười kia quá dịu dàng mỹ lệ, khiến ánh mắt Lạc Thiên Hách nóng lên, nhịn được cúi đầu xuống hôn nàng lần nữa, đồng thời cũng tiến thêm bước đưa tay cởi lớp vải người nàng.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11

      Triền miên qua , Tư Đồ Phỉ Nhi vì mệt mỏi mà ngủ thêm lát. Đến hơn nửa canh giờ sau mới từ từ tỉnh lại.

      Vừa mở ra hai mắt, đập vào mắt chính là nụ cười dịu dàng của Lạc Thiên Hách.

      ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt sảng khoái ngồi ghế cạnh bàn, biết ngắm nhìn nàng ngủ say bao lâu rồi.

      Nhìn gương mặt tuấn tú cười kia, Tư Đồ Phỉ Nhi khỏi nhớ lại cuộc hoan ái lúc nãy, khiến gương mặt trẻ con của nàng ửng đỏ, xấu hổ đến mức gần như có can đảm nhìn vào mắt .

      Lạc Thiên Hách say mê nhìn dáng điệu ngượng ngùng của nàng, nghĩ tới người thiện lương xinh đẹp lại lòng , ngừng cảm ơn trời xanh an bài.

      Nếu như phải trùng hợp trời cao an bài, họ đào hôn, hơn nữa còn vô tình gặp nhau ở đường. Nếu rời nhà, như vậy có lẽ khi biết được cha mẹ lại gạt tự ý hứa hôn ý niệm đầu tiên trong đầu chính là kháng cự, bài xích.

      Nếu như thế , có lẽ nàng và có bắt đầu nào. Với chuyện lần này, tự đáy lòng thấy may mắn ông trời đối xử với tệ.

      "Phỉ Nhi, có đói ? Ngồi dậy rửa mặt, ăn chút gì !" Lạc Thiên Hách dịu dàng.

      ghế cạnh giường nàngđặt chậu nước sạch, mà bàn còn có mấy bát cháo trắng thêm ít lê, những thứ này đều do chuẩn bị cho nàng trong lúc nàng vẫn ngủ say.

      Tư Đồ Phỉ Nhi đúng là hơi đói, qua giờ ăn sáng rồi mà nàng còn chưa ăn gì. Nhưng nàng khi muốn đứng dậy lại cười ngượng ngùng, vẻ mặt có phần xấu hổ và chần chừ.

      Lúc này dưới lớp chăn, nàng có mảnh vải che thân!

      Dù đêm qua hai người da thịt thân thiết, nhưng nàng cũng có can đảm để lộ cơ thể mình!

      "Muội. . . . . . Muội muốn mặc quần áo. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách biết nàng xấu hổ, cẩn thận đứng dậy tới cửa sổ, chỉ có chu đáo đóng kỹ cửa sổ cho nàng, còn đưa lưng về phía nàng để nàng có thể yên tâm đứng dậy mặc áo.

      Tư Đồ Phỉ Nhi đỏ mặt, vội vàng đứng dậy mặc xiêm áo.

      Nghe tiếng mặc áo sột soạt truyền từ sau lưng, trong đầu Lạc Thiên Hách khỏi lên dáng người nàng đẹp đẽ mảnh vải che thân của nàng, khiến người như thể dấy lên ngọn đuốc, nhưng đè nén dục vọng nhanh chóng.

      Chắc chắn lúc này nàng đói bụng, phải lấp đầy bụng nàng trước, thể ích kỷ chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của mình.

      "Muội xong rồi." Tư Đồ Phỉ Nhi khẽ .

      Lạc Thiên Hách xoay người, trở lại mép bàn ngồi xuống.

      "Đến đây, mau ăn ! Ăn nhiều chút, ăn xong nghỉ lúc rồi lên đường!"

      Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, liền vội vàng lắc đầu : " cần nghỉ nữa, lát nữa lên đường luôn! Sao lại để mọi người chờ ở đây được?" Hoãn lên hoãn xuống, chỉ sợ họ lại phải ở đây dùng bữa trưa luôn.

      "Lên đường muộn chút cũng sao, nàng mệt lắm rồi, nàng cần nghỉ ngơi thêm."

      lời quan tâm dịu dàng, khiến Tư Đồ Phỉ Nhi thể nghĩ đến nguyên nhân khiến nàng mệt mỏi mà , hai gò má đỏ tươi của nàng vẫn ửng hồng.

      "Muội nghỉ đủ rồi, huống hồ ngồi trong xe ngựa cũng rất thoải mái! Nếu vì muội mà hoãn chuyến , vậy muội áy náy lắm." Biết quan tâm đến nàng, thương nàng, vậy là đủ rồi.

      "Được rồi." Lạc Thiên Hách cũng muốn để nàng áy náy trong lòng, đành phải đồng ý."Vậy chúng ta dùng bữa xong lên đường luôn!"

      Cũng tốt, xong việc sớm, bọn họ cũng về nhà bái đường thành thân sớm hơn. thể chờ để được cùng nàng trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận.

      *********************************************

      Dùng xong bữa xuống, Lạc Thiên Hách liền xuống lầu với Tư Đồ Phỉ Nhi.

      Thanh toán xong hết mọi khoản, Chu Nghĩa lấy xe ngựa trước, mà Lạc Thiên Hách dẫn Tư Đồ Phỉ Nhi theo, vừa mới bước ra khỏi cửa chính của khách điếm liếc thấy bóng dáng quen thuộc phố.

      nhíu mày rậm lại, vẻ mặt có phần vui.

      "Sao vậy?" Tư Đồ Phỉ Nhi nghi ngờ nhìn theo ánh mắt , bất ngờ nhìn thấy Xuân Bình.

      Xuân Bình vốn ngồi dưới cây đại thụ phố, vừa nhìn thấy họ, lập tức đứng dậy chạy vội tới.

      Mày rậm của Lạc Thiên Hách nhíu chặt hơn, bước bước dài che trước mặtTư Đồ Phỉ Nhi, để Xuân Bình có cơ hội đến gần người .

      Với hành động của ta, khó có thể tha thứ, nếu sợ Tư Đồ Phỉ Nhi đau lòng, thể bỏ qua cho ta dễ dàng như vậy!

      "Sao ngươi vẫn ở đây? Muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn tìm cơ hội hại Phỉ Nhi?" chất vấn với giọng lạnh lùng.

      ". . . . . . phải vậy. . . . . ." Xuân Bình lắc đầu, nước mắt lưng tròng.

      ta biết chuyện mình có ý đồ hạ độc chủ tử bị bắt được, họ thể nào cho phép ta theo nữa, nhưng. . . . . . ta biết nên làm gì cho phải?

      Lúc này ta cách Tư Đồ gia xa như vậy, nên về thế nào đây? Chẳng lẽ bằng hai chân sao? Hơn nữa người ta có đồng nào, e rằng phải lưu lạc đầu đường xin ăn rồi. . . . . .

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn Xuân Bình, thấy Xuân Bình lôi thôi lếch thếch, cũng lập tức nhận ra được quẫn cảnh Xuân Bình phải đối mặt. Nàng lên trước,lấy ngân phiếu tùy thân từ bọc quần áo ra, nhét vào tay Xuân Bình.

      "Số tiền này, ngươi cầm !"

      Xuân Bình cất ngân phiếu, vừa cảm động vừa xấu hổ, nước mắt kìm được mà rơi xuống. Thấy ta khóc, lòng Tư Đồ Phỉ Nhi cũng cảm thấy khó chịu.

      Lạc Thiên Hách nhìn thấy hết, dù cho là Xuân Bình chịu vậy là đáng, nhưng đành lòng thấy nữ nhân mình khổ sở.

      ngẫm nghĩ trong chốc lát, đưa tay gọi Chu Nghĩa tới.

      "Thiếu gia có gì sai bảo?" Chu Nghĩa hỏi.

      "Ngươi giúp Xuân Bình nương thuê chiếc xe ngựa, bảo phu xe đưa Xuân Bình nương về Tư Đồ gia an toàn." mở miệng dặn.

      Bởi như vậy, Phỉ Nhi cần lo lắng Xuân Bình gặp nguy hiểm đường nữa, mà cũng có thể bảo đảm Xuân Bình thầm theo họ, có ý làm hại Phỉ Nhi.

      "Vâng."

      Chu Nghĩa làm việc cực kỳ gọn ghẽ đáng tin, chuẩn bị được chiếc xe ngựa khác nhanh chóng, chở Xuân Bình .

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn xe ngựa rời khỏi, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

      Nàng quay đầu lại với Lạc Thiên Hách: "Lạc đại ca, cám ơn huynh."

      Nàng biếthuynh ấy làm như vậy, tất cả đều là vì nàng.

      " có gì, vậy chúng ta cũng lên đường thôi!"

      "Ừ."

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cùng ngồi lên xe ngựa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      Chu Nghĩa điều khiển xe ngựa, chạy ổn định về phía Đông Bắc.

      Bởi vì bọn họ thay đổi điểm đến, quyết định hái thuốc trước rồi về Lạc gia thành thân, đám Vương Thủ thể nắm bắt được hành tung của họ, nên bọn họ đường vòng nữa, chạy thẳng đến nơi muốn đến.

      Dọc đường, Tư Đồ Phỉ Nhi có phần buồn bực vui, đắm chìm trong tâm .

      Nghĩ tới Xuân Bình lại có ý đầu độc giết nàng, ngực nàng vẫn khỏi trào dân đau đớn, mà cho dù Xuân Bình lúc này rồi, lòng nàng vẫn có phần yên.

      " biết Xuân Bình bây giờ thế nào. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách mở miệng an ủi: "Nàng yên tâm, phu xe đưa ta về an toàn."

      "Ừ, nhưng muội lo. . . . . . Sau khi ấy về, đại ca muội đối xử tử tế với ấy. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi khỏi khẽ thở dài.

      Mặc dù đại ca từng hứa hẹn nạp Xuân Bình làm thiếp, muốn Xuân Bình trợ giúp bọn Vương Thủ bắt nàng về, nhưng nàng cho rằng đại ca Xuân Bình lòng, chắc chắn chỉ muốn lợi dụng Xuân Bình mà thôi.

      Vào lúc này, Xuân Bình chẳng những hoàn thành nhiệm vụ, còn bị nàng bắt trở về, e rằng bị đại ca trách cứ và trừng phạt!

      "Phỉ Nhi, nàng đừng hao tổn tinh thần vì ta nữa. Đối với ta, nàng hết lòng quan tâm giúp đỡ, chút thiếu sót nào rồi. ta cũng nên được giáo huấn vì việc làm của mình, ngày sau mới có thể hiểu được có ý làm tổn thương bất kỳ người nào." Lạc Thiên Hách lời sâu xa.

      "Ừ, muội hiểu mà. Cám ơn huynh, Lạc đại ca."

      "Đừng cám ơn ta, chỉ cần nàng đừng tiếp tục đau lòng nữa là được." Lạc Thiên Hách , nỡ để nàng buồn rầu suốt dọc đường như vậy.

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, cố gắng lên tinh thần.

      Trong lòng nàng hiểu, ra như vậy là an bài tốt nhất cho Xuân Bình rồi, nàng cũng muốn tiếp tục đau lòng, càng muốn khiến người nàng lo lắng cho nàng.

      Nàng nhìn tuấn nhan của , nghĩ dọc đường này luôn quan tâm, chăm sóc, an ủi nàngliền thấy cảm động trong lòng.

      Tình ý mãnh liệt dào dạt, khiến nàng kìm lòng được ngẩng đầu lên, đè nén xấu hổ trong lòng, chủ động khẽ hôn lên môi .

      "Dù chàng cần cám ơn, nhưng muội vẫn cám ơn huynh từ tận đáy lòng vì huynh luôn quan tâm, giúp đỡ muội như vậy."

      Nàng chủ động hôn làm mắt Lạc Thiên Hách nóng lên, kìm lòng được ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của nàng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi vui lòng thỏa mãn nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của , hai cánh tay thậm chí bất giác choàng lên cổ , e thẹn chút nào đáp lại nụ hôn này.

      Lạc Thiên Hách đơn thuần chỉ muốn hôn nàng, nhưng nàng đáp lại rất nhiệt tình, hương thơm của nàng rất ngọt ngào. Mà triền miên đêm qua khiến nhiễm thói xấu, vì vậy vừa chạm vào nàng, liền nhịn được mà muốn nhiều hơn.

      Tay thăm dò vào vạt áo nàng, bàn tay lướt qua mọi nơi, đầu ngón tay thậm chí còn đứng đắn mơn trớn nụ hoa kia.

      "A. . . . . . Lạc đại ca. . . . . ."

      Tư Đồ Phỉ Nhi kiều kêu tiếng, cảm giác kích thích khiến nơi nhạy cảm của đứng thẳng lên rất nhanh, ngay cả thân thể của nàng cũng kiềm chế được khẽ run nóng lên.

      "Phỉ Nhi, đừng gọi ta là Lạc đại ca nữa, gọi ta là Thiên Hách !"

      "Thiên Hách. . . . . ."

      Nghe nàng dùng giọng ngọt ngào gọi tên , Lạc Thiên Hách cảm động, mà hồi báo của chính là mơn trớn bầu ngực đầy đặn của nàng hung say hơn nữa.

      "A. . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi rên khẽ tiếng, vội cắn môi mình.

      Với mơn trớn trêu chọc của , nàng vừa muốn hùa theo, lại dám hùa.

      "Chúng ta như vậy. . . . Có bị. . . . Phát . . . ."

      Chu Nghĩa đánh xe bên ngoài đấy! Nếu như phát họ làm "Chuyện tốt" trong xe, vậy chẳng phải là mắc cỡ chết người sao ?

      "Yên tâm, ít nhất cũng phải canh giờ nữa mới đến thành tiếp theo."

      cách khác, trong vòng canh giờ này, bọn họ bị bất kỳ thứ gì quấy rầy. Huống chi Chu Nghĩa làm việc luôn có chừng mực, có phân phó của chủ tử, tuyệt đối tự tiện mở cửa xe.

      Nghe như vậy, Tư Đồ Phỉ Nhi mới yên tâm hơn chút, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ sợ tiếng kêu mềm mại của mình quá lớn để Chu Nghĩa nghe thấy.

      Nàng cắn môi, cố gắng kiềm chế thở dốc, mà chỉ trong mấy động tác gọn gàng cởi quần áo của nàng ra, cởi túi xuống, hôn lên nụ hoa trước ngực nàng.

      Khoái cảm mãnh liệt trào dâng khiến Tư Đồ Phỉ Nhi gần như chống đỡ được, nàng đành phải há miệng cắn lên vai , tranh cho mình phát ra tiếng rên rỉ.

      Lạc Thiên Hách "tấn công" lơ đễnh của nàng, thậm chí rất phản ứng thể khống chế được của nàng. tiến thêm bước, cởi hết tất cả quần áo người nàng, để cơ thể xinh đẹp của nàng mảnh vải che thân phơi bày ngay trước mắt.

      Sau đó, khẽ kéo tay nàng tới bên hông mình, ý bảo nàng cởi quần áo cho .

      . . . . . .

      Chạy liên tục chừng mấy ngày đường, vào buổi sáng, họ tới trấn dưới ngọn núi cao ở Đông Bắc.

      Vậy mà khi họ muốn tìm khách điếm nghỉ chân, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Chu Nghĩa đậu xe ngựa xong, định vào khách điếm ở bên có con ngựa đột nhiên thoát cương mất khống chế, đụng phải Chu Nghĩa, giẫm lên chân .

      Mặc dù vết thương nghiêm trọng lắm, Lạc Thiên Hách cũng băng bó trị thương, nhưng nếu muốn phục hồi như cũ nên lại nhiều.

      "Chu Nghĩa, ta tự hái thuốc cũng được, ngươi ở lại trong phòng, nghỉ ngơi cho tốt !" Lạc Thiên Hách , họ mới vừa từ chối phòng khách.

      "Nhưng. . . . . ."

      Chu Nghĩa nhíu mày, trong lòng tự trách. Dù sao là tùy tùng, nên muốn hầu hạ bên thiếu gia!

      Lạc Thiên Hách : " sao, ngươi gắng gượng theo làm vết thương càng nghiêm trọng, đến lúc đó phải càng phiền hơn sao? Ta chỉ hái thuốc thôi, có việc gì."

      Chu Nghĩa nghĩ thầm, chân bị thương nghiêm trọng hơn cũng chẳng sao, nếu liên lụy đến hành trình của thiếu gia, thậm chí thiếu gia còn phải chăm sóc , đó mới là tội nặng.

      "Được rồi, Chu Nghĩa chờ thiếu gia ở khách điếm."

      "Ừ. Vết thương ở chân ngươi nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi tốt phục hồi như cũ nhanh thôi."

      Lạc Thiên Hách rời khỏi phòng Chu Nghĩa, với Tư Đồ Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi, ta thấy nàng cũng nên ở lại khách điếm !"

      "Cái gì? Muội muốn!" Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức kháng nghị.

      "Nghe lời, Phỉ nhi, lần này ta phải vào hang núi gần đây tìm loại hoa độc đặc biệt, đường biết gặp phải chuyện gì, vẫn nên cẩn thận tốt hơn." Lạc Thiên Hách , chỉ sợ dọc đường nàng gặp bất cứ tổn thương gì.

      Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu, muốn phải ở lại chút nào.

      " như vậy, mình chàng , sao muội có thể yên tâm được?"

      Dù nàng tin vào khả năng của , nhưng thấy nàng nhất định thể lo lắng, lo nghĩ cho an nguy của , như vậy chẳng phải quá giày vò rồi sao?

      "Thế . . . . . ." Lạc Thiên Hách nhíu mày, ra trong lòng cũng rất mâu thuẫn.

      lo nàng gặp thương tổn dọc đường, nhưng lại lo nàng ở trong tầm mắt , nếu đột nhiên xảy ra chuyện gì, thể chạy nhanh đến bên cạnh bảo vệ nàng.

      "Để muội cùng !" Tư Đồ Phỉ Nhi khẩn cầu: "Muội cố gắng để mình liên lụy đến chàng."

      "Đồ ngốc, ta sợ nàng liên lụy đến ta, ta chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm thôi!"

      " đâu, muội cẩn thận hơn, hơn nữa còn có chàng ở đây, có kẻ nào có thể hại muội đâu!" Tư Đồ Phỉ Nhi , có lòng tin tuyệt đối với .

      Thấy thái độ kiên định của nàng, khăng khăng muốn theo , nếu kiên quyết để nàng cùng, ngộ nhỡ mình nàng theo đuôi, chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

      Nghĩ như vậy, Lạc Thiên Hách liền quyết định thỏa hiệp.

      "Được rồi, nhưng bất kỳ lúc nào nàng cũng phải cạnh ta, biết ?" lo lắngdặn dò.

      "Dạ, muội biết rồi!" Tư Đồ Phỉ Nhi cười rực rỡ như hoa.

      Nàng đương nhiên lúc nào cũng cạnh , vì nàng thể tách khỏi dù chỉ chút!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13

      Sau khi rời khỏi khách điếm, Lạc Thiên Hách dẫn theo Tư Đồ Phỉ Nhi, hai người cùng lên núi.

      Ngọn núi này thể là xanh biếc rậm rạp, đầu tiên họ qua triền núi đất vàng lớn, sau đó đập vào mắt là khu rừng khô.

      Cho dù cảnh dọc đường đẹp như họa như thơ, thậm chí hai bên đường gồ ghề khúc khuỷu, nhưng hề ảnh hưởng tới tâm trạng rất tốt của họ.

      "Cảnh trí nơi đây đặc biệt." Lạc Thiên Hách nhìn trái nhìn phải, đồng thời chú ý xmuội xung quanh có dược thảo đặc biệt gì .

      Tư Đồ Phỉ Nhi khẽ mỉm cười, mắt đẹp chớp chớp ánh lên vui vẻ.

      "Từ , muội ở Đông Bắc với bá phụ, phong cảnh vùng núi rừng gần đó cũng gần giống nơi này, dù xanh biếc như phương nam, nhưng cũng mang vẻ phong tình khác."

      Nhận ra nàng có tình cảm sâu đậm với vùng Đông Bắc, thậm chí là hoài niệm về ngày xưa cũ, Lạc Thiên Hách hiểu , đối với nàng, cuộc sống vui vẻ chính là ở nhà bá phụ.

      "Phỉ Nhi, đợi ta tìm được hoa độc mình cần xong, chúng ta thăm bá phụ nàng trước, rồi mới về!" .

      " sao?" Đôi mắt đẹp của Tư Đồ Phỉ Nhi sáng lên, đáy mắt lóe lên ánh vui mừng.

      Thấy phản ứng của nàng, Lạc Thiên Hách cũng biết mình đoán sai, nàng quả rất nhớ bá phụ.

      "Đương nhiên là ." mỉm cười : "Ông ấy vừa là trưởng bối, lại đối xử rất tốt với nàng, ta vốn nên bái kiến mới đúng. Mà chúng ta định thành thân, cũng nên báo với ông câu, phải sao?"

      "Ừ, đúng là nên." Tư Đồ Phỉ Nhi tươi cười gật đầu.

      Thấy nàng vui vẻ như thế, Lạc Thiên Hách tiến thêm bước, : "Ta thấykhi chúng ta thành thân, mời bá phụ làm chủ hôn , nàng thấy thế nào?"

      Người chủ hôn cho Tư Đồ gia là bá phụ nàng còn gì thích hợp hơn nữa, vì muốn nhìn thấy đại ca khốn kiếp cùng cha khác mẹ kia chút nào.

      "Đương nhiên được!" Tư Đồ Phỉ Nhi hớn hở đồng ý, hơn nữa còn thấy hài lòng.

      lâu rồi nàng được gặp bá phụ, ngoài hy vọng muốn gặp ông ấy, nàng cũng muốn giới thiệu Lạc Thiên Hách cho bá phụ biết.

      Nhìn khuôn mặt hớn hở của nàng, Lạc Thiên Hách cũng thấy vui vẻ. Lúc trước biết, lòng làm người vui, mình cũng vui theo.

      Về sau, nhất định phải dùng hết khả năng để che chở, cưng chiều nàng.

      "Phỉ Nhi, về sau chỉ cần rảnh rỗi, ta đưa nàng tới nhiều nơi hơn!"

      "Hay quá! Nhưng. . . . . . Như vậy ảnh hưởng tới việc của chàng chứ?" Tư Đồ Phỉ Nhi hơi bận tâm.

      " chút nào, ra ảnh hưởng chút nào đến việc của ta đâu."

      "A? Chàng làm gì vậy?" Tư Đồ Phỉ Nhi tò mò hỏi, nàng chỉ biết xuất thân từ thế gia dụng độc, nhưng lại biết tí gì về việc của .

      " , ta thấy hứng thú với giải độcchữa bệnh hơn là dùng độc, mà ta biết vài vị đại phu tự do tự tại, họ muốn mượn điểm mạnh giải độc của ta, tạo ra nhiều thuốc giải độc và đan dược đặc biệt hơn, bán cho các tiệm thuốc, để người có nhu cầu cấp bách có thể lấy được những đan dược này ở nơi gần nhất. Ta cho rằng đây là chủ ý khá tốt. năm trước ta bắt tay vào làm như vậy." Dĩ nhiên, cha mẹ biết gì hết, nếu bị họ càm ràm vì có an toàn hay rồi.

      Nghe , Tư Đồ Phỉ Nhi càng sùng bái hơn, khâm phục thôi.

      "Chàng giỏi quá, đúng là phúc của dân chúng!"

      "Nên ta mới , sau này ta có ít cơ hội muôn nơi, đến lúc đó mà có thể đưa nàng xung quanh nhiều hơn."

      " tốt quá!" Chỉ tưởng tượng song túc song phi ở nơi thanh cảnh với , Tư Đồ Phỉ Nhi thấy đầy mong đợi."Dù là chân trời góc biển, muội đều nguyện ý cùng Lạc đại ca!"

      Lời của nàng làm lòng Lạc Thiên Hách thấy ấm áp, cười nhìn nàng : "Còn gọi ta là Lạc đại ca?"

      Khuôn mặt xinh đẹp Tư Đồ Phỉ Nhi hơi đỏ lên."Gọi quen rồi chứ sao. . . . . ."

      "Cũng là vì gọi quen, nên mới phải sửa lời sớm hơn! Chỉ cần sửa lâu, gọi nhiều lần, sau này thành thói quen khác." Dù cũng bài xích cách gọi "Lạc đại ca" này, nhưng càng mong mỏi có thể nghe nàng gọi tên hơn.

      Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi của , Tư Đồ Phỉ Nhi khẽ gọi: "Thiên Hách. . . . . ."

      Nghe được câu muốn nghe, Lạc Thiên Hách kìm lòng được ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu thưởng cho nàng nụ hôn triền miên.

      Hai người vuốt ve vành tai và tóc mai trong chốc lát, mới buông người trong lòng ra.

      "Phỉ Nhi, thăm bá phụ nàng xong, chúng ta nhanh về ! Ta thể chờ để bái đường thành thân cùng nàng, để nàng sớm thành người vợ danh chính ngôn thuận của ta."

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, sao nàng chờ đợi tha thiết như thế chứ?

      "Vậy chúng ta tiếp tục , tìm sớm hơn chút, cũng có thể đến thăm bá phụ nàng sớm hơn."

      "Ừ." Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, hỏi: "Chàng phải tìm loại hoa độc gì?"

      "Ta muốn tìm hoa độc gọi là ‘cỏ lưỡi rắn’, hoa của nó nhìn như lưỡi rắn, màu đỏ tươi, chỉ mọc ở vùng núi cao Đông Bắc, muốn tìm thấy nó còn phải có ít may mắn nữa."

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhớ kỹ loại hoa này trong đầu, : "Muội hiểu rồi, muội cố gắng mở to mắt, tìm giúp tay."

      "Vậy nhờ nàng rồi."

      Lạc Thiên Hách dịu dàng hôn lên mi tâm nàng, dắt tay nàng cùng .

      Sau chặng đường gần nửa canh giờ, họ tới khu rừng sâu hơn.

      Đường dưới chân, lúc mới đầu là đá vụn, từ từ biến thành đường mòn vàng đất, đến cuối cùng thậm chí ngay cả đường cũng có.

      "Phỉ Nhi, đường chỗ này tốt lắm, coi chừng chút."

      Lạc Thiên Hách vừa dặn, vừa trước mở đường, cũng cẩn thận đẩy cành cây ra để nàng bị bất kỳ vết thương nào.

      "Chàng cũng phải để ý chút, đừng để bị thương." Tư Đồ Phỉ Nhi cũng mở miệng nhắc nhở, mong có bất kỳ vết thương nào.

      "Yên tâm, ta biết rồi." Lạc Thiên Hách cười .

      biết bây giờ ở cạnh nàng cần phải được che chở chăm sóc hơn nữa, vì vậy nhất định vì nàng mà chú ý bản thân mình.

      Dọc đường lên, hết sức cẩn thận, chú ý động tĩnh quanh mình, dù sao lúc này họ ở trong núi sâu, ai biết có chuyện gì xảy ra?

      "Mau ra ! ‘Cỏ lưỡi rắn’, đừng trốn nữa! Ra nhanh hơn chút !" Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nhìn khắp nơi, vừa ở sau khẽ gọi.

      Nghe nàng khẽ gọi như muốn dụ đứa bé bướng bỉnh đầu hàng, Lạc Thiên Hách nhịn cười được.

      "Dù bây giờ chưa thấy ‘cỏ lưỡi rắn’, nhưng lại hái được ít thảo dược. Nếu hái được hoa độc kia cũng trở về tay ." mở miệng an ủi, chỉ sợ kết quả cuối cùng làm nàng thất vọng.

      "Sao vậy được?" Tư Đồ Phỉ Nhi lắc đầu, hề muốn phải chuyến tay trở về."Chúng ta ngàn dặm xa xôi tới nơi này, nhất định phải tìm được nó mới được."

      "A, vậy phải xmuội chúng ta may mắn thế nào rồi."

      " thành vấn đề, chắc chắn chúng ta rất may mắn!" Tư Đồ Phỉ Nhi lại có lòng tin.

      Có thể trong biển người mênh mông gặp rồi nhau, đó phải là chuyện dễ dàng, họ may mắn như vậy, mà nàng tin rằng may mắn này chắc chắn kéo dài tiếp!

      Thấy nàng tràn đầy lòng tin như thế, từ đáy lòng Lạc Thiên Hách khỏi mong đợi có thể tìm được cỏ lưỡi rắn, vì cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng.

      Họ lại tìm khoảng hai khắc nữa, tới vách núi gần đấy, chợt có con chim lớn bay vút từ trong rừng ra.

      Tư Đồ Phỉ Nhi lơ đãng nhìn theo con chim lớn, tầm mắt chợt bị màu đỏ tươi vách núi thu hút.

      Mắt nàng sáng lên, nín thở mà nhìn chằm chằm vào loài hoa đỏ đó.

      "Đằng kia. . . . . . Có phải là cỏ lưỡi rắn ?" Giọng nàng hưng phấn mà hơi run rẩy.

      Lạc Thiên Hách lập tức nhìn theo hướng nàng chỉ, tròng mắt đen cũng lóe sáng.

      "Thoạt nhìn rất giống, nhưng vẫn phải đến gần hơn mới chắc chắn được."

      Hai người bước nhanh tới, Lạc Thiên Hách ngẩng đầu lên, nheo mắt lại, quan sát chuyên chú cẩn thận hơn.

      "Sao rồi? Đúng ?" Tư Đồ Phỉ Nhi nín thở .

      "Đúng rồi." Giọng Lạc Thiên Hách khó nén mừng rỡ.

      "Vậy tốt quá!" Tư Đồ Phỉ Nhi nhịn được hoan hô.

      "Đúng! là quá tốt!"

      Họ chỉ tìm được bông "cỏ lưỡi rắn", số này đủ để nghiên cứu chế thuốc giải độc rồi.

      "Phỉ Nhi, nàng đúng là phúc tinh của ta." Lạc Thiên Hách cúi đầu hôn xuống mi tâm nàng, dặn dò: "Nàng chờ ở đây, ta hái."

      "Được, chàng phải cẩn thận đấy."

      "Yên tâm, ta nhất định nguyên vẹn trở lại với nàng." Lạc Thiên Hách mở miệng đảm bảo xong, thi triển khinh công, bóng người chỉ chốc lát sau lên đến vách núi.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nín thở nhìn bóng , bàn tay bé bất giác nắm chặt thành nắm.

      đồng ý cẩn thận, nhưng vách núi cao như thế, ngộ nhỡ có gì sơ xuất thể lường trước hậu quả!

      Dưới cái nhìn chăm chú lo lắng của nàng, Lạc Thiên Hách dễ dàng hái được đóa "Cỏ lưỡi rắn", rồi lại cẩn thận thi triển khinh công, tới chỗ hoa độc khác.

      Tất cả xmuội ra tương đối thuận lợi, thân thủ nhanh nhẹn như chim ưng, nhanh chóng, chính xác vững vàng, làm tim Tư Đồ Phỉ Nhi vốn treo giữa trung, cuối cùng có thể thả lỏng.

      Nàng thở hắt ra, thả lỏng nhìn Lạc Thiên Hách sau lưng chợt vang tiếng chim vỗ cánh bay lên.

      Nàng nghi ngờ quay đầu lại nhìn quanh, trong lòng hiểu sao đám chim kia lại đột nhiên như bị giật mình bay lên. Mà biết tại sao, nàng chợt thấy lạnh cả sống lưng, như biết trước có nguy hiểm nào đó tới gần.

      Nhưng vào lúc này, bụi cây phía trước hình như có tiếng động, khi Tư Đồ Phỉ Nhi thấp thỏm, bỗng dưng nhìn thấy nguyên nhân khiến đám chim kia bay ——

      con báo to lớn nhưng rất đẹp, nhàng bước ra!

      Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Tư Đồ Phỉ Nhi tận mắt nhìn thấy báo, nhưng nàng có tâm trạng mà khen lông nó đẹp, bởi vì cặp mắt tỏa sáng kia, lấp lánh nhìn chằm chằm vào nàng.

      Đôi mắt ngập tràn vẻ đe dọa kia, làm nàng biết mình trở thành con mồi!

      Trời ơi, nàng nên làm gì đây?

      Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi mặt trắng bệch còn giọt máu, sợ hãi nuốt nước bọt, biết tại sao lại cứ đứng bất động tại chỗ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14

      Thấy con báo gầm lên đe dọa, lộ ra răng sắc nhọn, nàng cảm thấy máu khắp người mình sắp đông thành băng rồi.

      Nàng dám mở miệng kêu cứu, chỉ sợ chọc đến con báo, kích thích nó lập tức nhào lên cắn đứt cổ nàng.

      Nhưng. . . . . . mở miệng kêu cứu, nàng cũng chỉ có thể đợi cắn chết!

      Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Tư Đồ Phỉ Nhi tự chủ lui lại mấy bước, cử động này quả nhiên kích thích con báo muốn săn thú, chỉ thấy mặt nó vẻ hung ác, cơ thể thoăn thoắt nhảy bổ vào nàng!

      " ——"

      Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi kêu lên, cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng sau đấy nàng chợt bị đẩy mạnh ra.

      Cơ thể nhắn lập tức ngã xuống đất, nàng nhịn đau, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Lạc Thiên Hách đối phó với con báo kia hết sức kịch liệt, tình cảnh chấn động lòng người.

      "Phỉ Nhi, lui xa ra chút!" Lạc Thiên Hách vừa kêu lên, vừa ra sức đối phó với con báo.

      Vừa nãy hái mấy cây hoa độc liếc nhìn nàng, đột nhiên thấy con báo kia nhào ra từ bụi cây, quả sợ đến mức máu đông hết lại.

      Thấy con báo định tấn công nàng, vì cứu nàng chỉ có thể dũng cảm quên mình tung người đánh tới, dù kịp đẩy nàng ra, nhưng vai phải của lại bị con báo ngoạm phát.

      Con báo bị hành động của chọc giận, nhanh chóng nhe răng nhếch miệng nhào tới , mà đầu vai phải bị thương khiến thân thủ của bị ảnh hưởng lớn, nhưng vì bảo vệ nữ nhân mình , biết mình thể ngã xuống.

      Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng sợ che miệng, dám phát ra tiếng kêu, chỉ sợ làm Lạc Thiên Hách phân tâm.

      người báo đối đầu vừa kịch liệt vừa thần tốc, nàng nhìn , chỉ thấy màu máu đỏ tươi, chắc là của ai, khiến sắc mặt trắng hơn, gần như ngất .

      Khi Tư Đồ Phỉ Nhi cảm giác như tim mình ngừng đập thấy Lạc Thiên Hách bị con báo đánh ngã. Mà con báo kia tức giận gầm lên, há to miệng, hàm răng sắc uy hiếp táp tới cổ .

      " ——" Tư Đồ Phỉ Nhi giật mình che mặt, dám nhìn cảnh sau đó.

      Nỗi sợ hãi dần níu lấy nàng, nàng chỉ có thể hoảng sợ run rẩy, nước mắt càng kìm được nữa, rơi xuống ào ạt.

      Nàng muốn chết! muốn!

      Tư Đồ Phỉ Nhi ở thời khắc tuyệt vọng, sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu của động vật.

      Nàng hồi hộp chần chừ mở mắt ra, thấy con báo kia như bị phỏng, nhảy từ người Lạc Thiên Hách xuống, chỉ chốc lát sau liền chui vào bụi cỏ, dọc đường vết máu xuống.

      Nàng thở hổn hển, vẫn còn khiếp sợ, dù biết cuối cùng xảy ra chuyện gì, nhưng cám ơn trời đất! Con báo , mà Lạc Thiên Hách còn sống!

      Nàng khóc lóc chạy tớibên .

      "Thiên Hách. . . . . . Thiên Hách. . . . . . Chàng sao chứ?"

      Lạc Thiên Hách mỉm cười với nàng. "Yên tâm , ta phải rồi sao? Vì nàng, nhất định giữ tính mạng."

      Vừa rồi, khi trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc cầm hòn đá nhọn sắc lên, vạch vào bụng con báo, vết thương vừa dài lại vừa sâu, cũng vì chiêu cuối cùng này, làm con báo bị trọng thương chạy trốn.

      "Nhưng chàng. . . . . . người chàng toàn là máu. . . . . ."

      Mặt Tư Đồ Phỉ Nhi còn giọt máu, xmuội ra dường như có thể ngất đibất kỳ lúc nào. Nàng lệ rơi đầy mặt muốn kiểm tra vết thương của , Lạc Thiên Hách lại kéo nàng, để nàng nhìn.

      "Gần như đều là máu của con báo, nếu nàng thoải mái đừng nhìn."

      "Nhưng. . . . . ."

      "Đừng lo, ta sao, phải ta rất ổn sao? nên ở đây lâu, nếu lại có con thú dữ khác ngửi thấy mùi máu tươi mò đến, vậy lại phiền rồi."

      Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng sợ hãi thôi.

      "Ừ, may là hoa độc cũng hái được rồi, chúng ta mau xuống núi !"

      Họ nhanh chóng trở về, dọc đường hết sức cẩn thận, chỉ sợ lại gặp phải con thú khác tập kích, hậu quả vô cùng khó lường!

      *****************************************

      Lạc Thiên Hách và Tư Đồ Phỉ Nhi dám trì hoãn thêm chút nào nữa, xuống theo con đường cũ.

      đường, Tư Đồ Phỉ Nhi vẫn lo lắng đề phòng, đến khi họ xuống dưới chân núi, nàng mới thở phào nhõm.

      Dù sao nữa, trong núi sâu nhiều thú dữ, nên cần to gan xuống núi, mà cuối cùng họ cũng thoát thân từ trong nguy hiểm.

      " may là chúng ta xuống núi an toàn, vừa rồi. . . . . . là làm muội sợ muốn chết!" Giọng Tư Đồ Phỉ Nhi vẫn chưa hết sợ hãi.

      "Yên tâm, Phỉ Nhi, phải ta rồi sao? Dù bất kỳ thế nào, ta nhất định bảo vệ nàng." Lạc Thiên Hách mở miệng an ủi.

      "Nhưng muội muốn chàng dùng tính mạng bảo vệ muội! Ngộ nhỡ chàng bị làm sao. . . . . . mình muội phải làm thế nào?"

      Nàng quay đầu nhìn , chỉ thấy mỉm cười đầy thâm tình, nhưng có vẻ hơi yếu ớt, nhất định là do mới vừa đánh nhau quyết liệt mà mệt mỏi!

      Suốt dọc đường, nàng cứ nghĩ về vết thương của , nhưng cứ cố chấp muốn nàng trước , là muốn bảo vệ nàng an toàn, mà nàng cũng muốn xuống núi nhanh, nên thể nhìn được vết thương của .

      Nhớ lại vừa rồi đối phó với con báo, nàng tận mắt nhìn thấy con báo nhe răng nhếch miệng táp tới mà kinh hãi và đau đớn, khiến người ta khó có thể chịu được.

      Nghĩ nghĩ lại, nàng kìm được mà nước mắt lưng tròng. Nàng hề muốn bị thương, dù là vì cứu nàng.

      "Chúng ta về khách điếm nhanh hơn , mời đại phu chữa thương giúp chàng!" Tư Đồ Phỉ Nhi cố gắng giục.

      Lạc Thiên Hách nhìn sắc mặt tái nhợt của nầng, đáy mắt lộ vẻ lo lắng.

      "Phỉ Nhi, đồng ý với ta chuyện được ?"

      "Chuyện gì?"

      "Nếu ta có bất trắc gì, nàng cũng được làm chuyện gì điên rồ, phải sống tốt, biết ?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, đồng ý lắc đầu quầy quậy.

      " nhăng cuội gì đó? Sao chàng lại gặp bất trắc gì được?"

      "Ta chỉ là nếu như. Đồng ý với ta, dù có thế nào nàng cũng sống tốt, được ?" Giọng Lạc Thiên Hách kiên quyết, nhất định phải nghe được lời hứa của nàng.

      dự cảm xấu chợt níu lấy lòng Tư Đồ Phỉ Nhi, nàng nhíu chặt chân mày, nghi ngờ trào dâng.

      Tại sao cứ cố chấp muốn nàng hứa? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ vết thương của như " có gì", mà là tương đối nghiêm trọng.

      "Vết thương người chàng thế nào rồi? Mau để muội nhìn kỹ hơn !"

      Nàng lo lắng muốn nhìn kỹ vết thương của , Lạc Thiên Hách nhịn được nữa nửa quỳ xuống đất.

      "Thiên Hách? Chàng sao vậy?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi, vội vàng đưa tay đỡ, lại thấy khí sắc rất kém, môi thậm chí có chút huyết sắc nào!

      Kinh hoàng mào trào dâng nước mắt, nàng nhanh chóng nhìn kỹ vết thương của . Thấy rằng vết thương người chồng chất lên nhau, hiển nhiên vết máu người chỉ có của con báo, mà còn có của !

      Vô cùng hoảng sợ, đau đớn níu lấy lòng nàng, khiến huyết sắc mặt nàng càng ngày càng mất .

      Cơ thể nàng ngừng run rẩy dữ dội, thể nghĩ vết thương của nghiêm trọng thế nào.

      Suốt dọc đường, chịu tiết lộ thương thế của , thậm chí còn cố ý cho nàng xmuội, nhất định là vì sợ nàng lo lắng, mà càng cố ý tránh, rất có thể chứng tỏ. . . . . . Thương thế của vô cùng nghiêm trọng!

      Nghĩ vừa rồi cố ý muốn nàng hứa, Tư Đồ Phỉ Nhi cảm thấy mình như bị người ta đẩy vào hầm băng, từ đầu ngón tay đến cả người nàng đều lạnh toát.

      Chỉ cần vừa nghĩ tới mình có thể mất , nàng thấy lòng mình như bị người ta xé rách!

      "Chàng. . . . Chàng. . ." Nàng hoảng hốt lo sợ, lệ rơi đầy mặt, ngay cả câu cũng ra được.

      "Đừng hoảng hốt, Phỉ Nhi. . . ." Lạc Thiên Hách lên tinh thần, thử trấn an tâm trạng của nàng.

      Cũng biết nàng vừa biết được vết thương của , nhất định luống cuống tay chân, vì thế vừa rồi mới cố ý giả vờ có việc gì, hơn nữa cho nàng có cơ hội nhìn thương thế của .

      Trong lòng rất , mùi máu tươi người mình rất có khả năng đưa những thú dữ khác tới, đường có bấy kỳ trở ngại nào, những mình có thể bỏ mạng, quan trọng hơn là nàng cũng bị hại theo.

      Vì muốn xuống núi nhanh, thầm điểm mấy huyệt người mình, máu chảy chậm lại, gắng gượng xuống chân núi.

      "Chàng chảy nhiều máu như vậy. . . .Sao lại bảo muội hoảng hốt được? Chàng cố gắng xuống nhé! Chúng ta về thành, mau chóng tìm đại phu chữa thương giúp chàng!"

      "Phỉ Nhi. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách muốn gì đó trấn an nàng, nhưng mất máu quá nhiều, khiến yếu hơn, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

      "! Thiên Hách. ——" Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng sợ kêu lên, đau lòng đến mức như có người cầm lưỡi dao sắc bén được nung đỏ đâm vào ngực nàng.

      Vô cùng hoảng sợ bất lực, nước mắt nàng rơi xuống, nhưng nàng bắt mình phải tỉnh táo lại.

      Nàng biết bây giờ mà hốt hoảng làm được chuyện gì, ngược lại càng làm tình hình của càng thêm nguy hiểm, nàng phải nhanh nghĩ cách tìm người tới cứu mới được!

      Nàng ngẩng đầu lên, thấy có vài bóng người xa xa, lập tức mở miệng kêu cứu.

      "Cứu mạng! Mau tới cứu người! Cứu mạng ——"

      Mấy tiều phu vào núi đốn củi nghe thấy, vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Lạc Thiên Hách năm đất, lập tức hai lời giúp tay nâng lên, nhanh chóng mang vào trong thành.

      Dọc đường, Tư Đồ Phỉ Nhi nhắm mắt theo sát phía sau, nước mắt ngừng chảy, nàng hết lòng van xin ông trời đừng tàn nhẫn như vậy, đừng để việc gì hay xảy ra với .

      Nhưng nếu. . . Nhưng nếu. . . rời xa nàng. . . Nàng biết mình có thể sống tiếp được nữa được . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :