1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bà Mai Điểm Sai Bài - Chu Ánh Huy (18 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Trong mắt nàng biểu lộ ra vô vàn tin tưởng làm lòng Lạc Thiên Hách xúc động, khiến ngực càng thêm ấm áp vì cảm động, ý nghĩ muốn bảo vệ nàng càng thêm kiên định.

      "Được rồi, nắm chặt vào."

      Sau khi giọng dặn dò, tay chợt ôm lấy cơ thể nhắn của nàng vào trong ngực. Tư Đồ Phỉ Nhi ngẩn ra, còn chưa có phản ứng gì, cả người bỗng nhiên “vù”, bay vọt lên . Nàng hoảng hốt thét lên, đưa tay ôm chặt cơ thể săn chắc của theo phản xạ.

      Lạc Thiên Hách ôm nàng thi triển khinh công vượt nóc băng tường.

      Từ tập võ, khinh công cũng tệ lắm, chỉ tốn chút công phu đưa nàng lên núp ở cành cây đại thụ um tùm trong ngõ hẻm khác.

      lát sau, đám người Vương Thủ đuổi theo tới dừng đúng dưới tàng cây dáo dác nhìn quanh.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nín thở, tự chủ mà áp sát vào trong ngực Lạc Thiên Hách, chỉ sợ đám người Vương Thủ bất thình lình ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng họ.

      Nhận ra lo lắng của nàng, Lạc Thiên Hách giọng an ủi bên tai nàng: "Đừng sợ, có ta ở đây, có việc gì."

      Giờ phút này mang nàng trốn tạm ở đây, phải sợ thủ hạ của đại ca nàng, mà là muốn nàng liều mình hao hơi tổn sức chạy trốn.

      Cho dù như đám người Vương Thủ có phát họ núp ở cây này, bằng bản lĩnh của chắc chắn có thể mang nàng thoát an toàn.

      mấy câu ngắn ngủi, nhưng kỳ lạ thay lại xua tan được lo lắng trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi.

      cũng lạ, từ đáy lòng nàng tin , tin tưởng mà hề đề phòng, khiến nàng cũng khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.

      còn căng thẳng nữa, nàng rốt cuộc ý thức được mình ôm chặt khiến hai gò má nàng ửng hồng, xấu hổ đến muốn lập tức buông ra, rồi lại sợ cẩn thận ngã xuống.

      Nàng biết phải giấu mặt ở đâu, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp càng lúc càng nóng, nhịp tim đập càng lúc càng loạn, thậm chí nàng còn nghĩ biết huynh ấy có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của mình nữa?

      Lạc Thiên Hách thể nào nghe thấy tiếng tim nàng đập được, nhưng bởi vì liếc thấy dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của nàng mà hơi mất hồn, ánh mắt càng có cách nào rời khỏi gương mặt xinh đẹp của nàng.

      Mang nàng trốn ở cây, chỉ là vì tránh thủ hạ của đại ca nàng, như mấy ngày trước trong xe ngựa, để nàng trốn ngay dưới áo choàng mình, phải cố ý sàm sỡ nàng, thế nhưng ôm người đẹp mềm mại ở trong lòng, tiếng lòng cũng loạn hết lên theo.

      Nghĩ tới nàng bị rơi vào phiền phức, nghĩ tới tình cảnh nàng phải đối mặt, lòng dâng lên cảm xúc trước nay chưa từng có, muốn hết lòng bảo vệ nàng. . . . . .

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhận ra ánh mắt , nhịn được ngẩng đầu lên, mà hành động này lại khiến bờ môi hai người suýt chút nữa chạm vào nhau, chỉ cần bất cứ người nào hơi dịch về phía trước chút thôi, môi và hơi thở hòa lẫn vào nhau. . . . . .

      Bầu khí ám muội thoáng chốc vâyquanh họ, Tư Đồ Phỉ Nhi có cảm giác tim mình nhảy cuồng loạn hơn nữa, mà dù mặt nàng đỏ tim đập loạn, ngượng ngùng thôi, nàng lại giống như bị đầu độc, chỉ có thể vừa muốn mà cũng muốn bốn mắt nhìn nhau với .

      Sóng mắt hai người trao nhau, trong đồng tử của bên kia nhìn thấy bóng dáng của chính mình, đồng thời cũng cảm thấy được như có tia sang nắng ban mai sấng rực xuyên suốt vào trong lồng ngực mình.

      Vào giờ khắc này, họ gần như quên mất đám Vương Thủ vẫn tồn tại, Lạc Thiên Hách tự chủ thu hẹp cánh tay, ôm người trong ngực càng chặt hơn, thậm chí còn có cảm giác kích động quyến luyến muốn buông tay.

      Bọn người Vương Thủ dưới tàng cây nhìn xung quanh, thấy bóng Tư Đồ Phỉ Nhi, khiến chúng khỏi tức giận mắng chửi liên tục, mà những lời mắng chửi tức giận này cũng cắt đứt ánh mắt nhìn nhau chăm chú của hai người cây.

      "Đáng chết! Lại để chạy mất!"

      "Mau chia nhau ra tìm, đừng để nó chuồn mất nữa! Nhớ kỹ, chủ tử rồi, nếu có cơ hội, làm thôi làm phải diệt nó cho đến cùng, khi về chủ tử trọng thưởng xứng đáng!"

      Đám người Vương Thủ tản ra tìm người, chỉ chốc lát sau cũng chạy mất bóng, mà cây còn lại Tư Đồ Phỉ Nhi trợn to hai mắt, quả thể tin được vào tai mình, ý loạn tình mê ngắn ngủi mới vừa rồi cũng đều bị kinh ngạc xua tan hết.

      Mặc dù nàng rất đại ca đổ tội cái chết của đại nương lên người nàng và mẹ, mà rất căm hận nàng nhưng dù thế nào nàng cũng ngờ đại ca lại muốn nàng chết, chuyện này. . . . . . phải là quá tuyệt tình sao!

      Lạc Thiên Hách nghe được mấy lời kia, lửa giận trong long chỉ điên cuồng thiêu đốt, còn thấy đau lòng thay cho nàng hơn.

      Cho dù đại ca nàng mang hận lớn với nàng, cũng nên có ý đồ lấy tính mạng con người ta, lòng dạ độc ác như thế, quả là kẻ mất hết nhân tính!

      Nhìn sắc mặt nàng tái nhợt vì bị đả kích, lòng Lạc Thiên Hách bất chợt cảm thấy đau nhói, thương tiếc cuồn cuộn mãnh liệt trong ngực , khiến nhịn được ôm chặt nàng hơn nữa.

      "Tư Đồ nương. . . . . ." muốn lời an ủi nàng nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi biết nên gì cho phải.

      Tư Đồ Phỉ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy thương tiếc trong mắt , khiến lòng nàng vô cùng ấm áp, cảm xúc đau thương thoáng chốc nguôi bớt nhiều.

      Vốn là nàng cũng muốn để tâm lao vào vòng xoáy đó, tự oán thấy xót xa cho lòng dạ con người, cảm xúc đê mê hợp với nàng.

      Nàng hít sâu hơi, bắt mình tỉnh táo lại, cũng cố gắng nở nụ cười gượng.

      "Ta sao, Lạc đại ca đừng lo lắng."

      Nụ cười bất đắc dĩ ấy khiến Lạc Thiên Hách càng thêm đau lòng, nhưng nếu nàng muốn nhiều, cũng muốn làm nàng càng thêm khó chịu.

      "Chúng ta đến cửa thành phía Đông để gặp Chu Nghĩa ! Thủ hạ của đại ca tìm đến đây rồi, rời sớm hơn tránh cho lại xảy ra thêm nhiều phiền toái."

      "Ừ." Tư Đồ Phỉ Nhi tán thành gật đầu, hy vọng có thể thoát khỏi bóng ma của đại ca nhanh hơn.

      Khi Lạc Thiên Hách đưa Tư Đồ Phỉ Nhi đến cửa thành phía Đông còn nửa khắc nữa mới đến giờ hẹn với Chu Nghĩa.

      tìm gốc cây đại thụ xanh um nhiều tán, để nàng ngồi tảng đá lớn dưới tàng cây nghỉ ngơi.

      Tư Đồ Phỉ Nhi mặc dù vẫn có cách nào quan tâm đến tin tức mà Vương Thủ vừa tiết lộ, nhưng nàng rất cố gắng tỉnh táo lại.

      Song, mặc dù nàng có thể tự với mình đừng bận tâm đến thù hận của đại ca với nàng nữa, nhưng khỏi nghĩ đến dọc theo con đường này, nàng và Xuân Bình mỗi ngày đều sợ bị đám người Vương Thủ bắt vềmà suy nghĩ, Tư Đồ Phỉ Nhi xóa bỏ cảm giác căm giận bất mẫn với cái tên “Đầu sỏ gây nên” tình cảnh này cho nàng.

      "Aizzz, đều là do tên Lạc Thiên Hách làm hại, cái tên ghê tởm đó!" Tư Đồ Phỉ Nhi bực bội nắm chặt quyền, hận thể thay mình đòi lại chút công bằng nào từ tên kia.

      Lạc Thiên Hách ngẩn ra, tuấn nhan tràn đầy kinh ngạc.

      Nàng vừa mới. . . . . . tên ?

      Liếc thấy mặt lên vẻ kinh ngạc, Tư Đồ Phỉ Nhi lúc này mới ý thức được mình bật thốt lên những gì, mà trực giác của nàng cho rằng vì nghe nàng mắng người khác mà cảm thấy kinh ngạc, khiến lòng nàng có chút ảo não.

      Aizz, hi vọng huynh ấy đừng nghĩ nàng là loại đàn bà chanh chua miệng lời ác.

      Tư Đồ Phỉ Nhi lúng túng mở miệng : "Lúc trước phải muội từng đại ca muội ép gả muội cho người muội muốn sao?"

      Lạc Thiên Hách gật đầu, cũng hiểu chuyện này có liên quan gì đến ?

      "Đại ca muội ép gả muội vì trách muội làm bại hoại danh tiếng gia tộc, mà hết thảy đều do người tên Lạc Thiên Hách ban tặng."

      ". . . . . . Chuyện thế nào?" Lạc Thiên Hách hỏi, nghi ngờ trong lòng giảm mà lại tăng.

      "Aizzz, cũng biết người đó tại sao lại vậy, nhờ ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn, sau khi bàn tính định ngày hôn xong lại bỏ trốn mất dạng."

      "Cái gì?" Lạc Thiên Hách vô cùng ngạc nhiên.

      Cầu hôn? Đào hôn? Việc này là sao? Cái người “Lạc Thiên Hách" trong miệng nàng ư? phải là trùng tên trùng họ với nam nhân khác chứ?

      Tư Đồ Phỉ Nhi lại tiếp: " ràng hôn này là đại ca muội thừa dịp muội đến nhà bá phụ làm khách mấy ngày rồi tự tiện quyết định, nhưng đại ca lại cố tình đổ tội chuyện ‘tướng công’ bỏ trốn lên đầu muội, còn vì muốn cứu vãn danh tiếng gia tộc bị muội làm cho tai tiếng, kiên quyết ép gả muội cho địa chủ bằng tuổi cha muội! Huynh xem việc này có quá đáng chứ?"

      "Đúng là rất quá đáng." Lạc Thiên Hách ngoài miệng ủng hộ nhưng từ khi biết được này mà trong lòng chấn động lạnh run vẫn chưa hồi phục lại như cũ.

      "Đúng thế!" Tư Đồ Phỉ Nhi như thể tìm được tri , lòng đầy căm phẫn tiếp tục : " chỉ đại ca muội quá đáng mà tên Lạc Thiên Hách đó cũng rất quá đáng! Nếu định lấy muội, tại sao lại nhờ ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn? Hôn đều tính xong hết rồi thế mà lại trốn thấy tung tích, ràng là đùa bỡn người ta mà! Hại muội biến thành trò cười khắp thành chưa tính, còn bị ép gả cho tên địa chủ lớn tuổi nữa chứ. , bây giờ muội gặp phải tất cả những chuyện này là đều do tên Lạc Thiên Hách đó ban tặng. Nghe Lạc gia là thế gia dùng độc, nam nhân kia quả nhiên có lòng dạ độc ác!"

      Thế gia dụng độc?

      Nghe đến đây, Lạc Thiên Hách có thể khẳng định "Tướng công" mà nàng đào hôn mất dạng quả đúng là rồi, chứ phải là người nào khác giống tên họ với .

      Nhưng, vẫn nghĩ ra tại sao lại xảy ra chuyện này?

      Lúc trước và nàng vốn quen nhau, hoàn toàn hề biết tồn tại của nàng, sao có thể mời ‘Bà mai’ đến Tư Đồ gia cầu hôn đây?

      Chuyện này ràng thực quá lạ, quả . . . . . . Ah? Đợi nào...!

      Lạc Thiên Hách chợt nhớ tới ngày trước khi rời khỏi nhà, cha mẹ đến thúc giục sớm ngày lấy vợ sinh con, thái độ và phản ứng của họ quả có chút khả nghi.

      Khi đó, bọn họ từng hỏi nếu như ngày nào đó có nương có điều kiện tốt xuất , có lấy làm vợ , lúc ấy chỉ thuận miệng đáp lại, mà cha mẹ tiếp tục tận tình cố gắng khuyên nhủ hắngiống thường ngày, mà —— ‘ như vậy, đợi khi nào có nương có điều kiện rất tốt xuất , cha mẹ tới bàn hôn cho hai con!’

      ra cha mẹ thấy kiên quyết phản đối, tự ý thăm dò “ nương có điều kiện tốt", thậm chí còn nhờ ‘Bà mai’ cầu hôn thay , tính kế để vào chuyện rồi ép thể cưới?

      Lạc Thiên Hách nhíu mày, ngờ cha mẹ lại làm chuyện như vậy!

      Nhưng nếu khi đó tạm thời quyết định muốn lên đường tìm hoa độc, vào lúc này, chừng bị ép buộc thu xếp hôn , chuẩn bị cưới tân nương rồi. . . . . .

      Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, khiến lòng Lạc Thiên Hách dâng lên cảm giác kỳ diệu.

      Theo lý mà , với việc cha mẹ tự tiện quyết định chuyện lớn cả đời , nên chống đối quyết liệt mới phải, vậy mà nhìn người bên cạnh lúc này, lòng khó chịu chút nào, chỉ tràn đầy day dứt với nàng.

      Mặc dù chuyện này phải chủ ý của , nhưng quả nàng phải chịu ít uất ức vì , chẳng những bị bắt lập gia đình, bị ép rời khỏi Tư Đồ gia, còn bị thủ hạ của đại ca nàng truy bắt dọc đường, thậm chí bây giờ còn nguy hiểm đến tính mạng!

      day dứt kì lạ cứ quanh quẩn trong lòng khiến Lạc Thiên Hách tự trách mình thôi.

      muốn mở miệng thân phận mình, nhận lỗi với nàng Tư Đồ Phỉ Nhi mở miệng trước bước: "Cùng là họ Lạc, hai người khác nhau trời vực, Lạc đại ca lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng Lạc Thiên Hách kia là cái đồ xấu xa hết sức ghê tởm. Nếu để muội gặp , dù thế nào muội cũng phải đá vào hai chân đến mức thể được nữa!"

      ". . . . . ."

      Cổ họng Lạc Thiên Hách chợt nghẹn lại, thốt nên lời.

      Nàng tin tưởng và thích “Lạc đại ca” như thế, nhưng lại cực kỳ tức giận và thể lượng thứ cho “Lạc Thiên Hách”.

      Nhưng nếu nàng biết ra chính là Lạc Thiên Hách, biết có phản ứng gì đây? Đôi mắt đẹp đầy tin tưởng kia, có thể chỉ còn lại nỗi khiếp sợ, thất vọng và phẫn nộ hay ?

      Nghĩ như vậy, ngực Lạc Thiên Hách bỗng thấy nỗi uất ức ngột ngạt, trong lòng cũng dâng lên thất vọng mất mát.

      Aizzz, ngờ gặp phải chuyện này, nhưng nếu mình biết rồi, dù sao cũng muốn nàng có điều bất mãn với .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Nhưng nếu có thể khiến lòng nàng cảm thấy thoải mái hơn chút, đừng là để nàng đá mạnh vào chân , dù nàng muốn đá thêm mấy cái nữa, thậm chí dâng tặng vài quả đấm, tuyệt đối hề nhíu mày.

      "Tư Đồ nương, ra ta ——"

      muốn mở miệng thân phận mình, thấy chiếc xe ngựa ra khỏi cổng thành, chạy nhanh tới hướng bọn họ.

      "Đó là Chu Nghĩa? Xuân Bình cũng xe chứ?" Tư Đồ Phỉ Nhi đứng lên .

      Chu Nghĩa dừng xe ngựa trước mặt họ, ngay sau đó Xuân Bình mở cửa nhảy xuống xe ngựa.

      "Tiểu thư! may là bị mấy tên đó bắt , Xuân Bình vừa rồi lo lắng gần chết!"

      "Đừng lo, ta sao. Còn em, vừa rồi gặp phiền toái gì chứ?" Tư Đồ Phỉ Nhi quan tâm hỏi.

      " có, Xuân Bình có gặp phải rắc rối gì."

      Chu Nghĩa lên tiếng báo cáo với Lạc Thiên Hách: "Vừa rồi tất cả những người đó đuổi theo thiếu gia và Tư Đồ tiểu thư, vì cẩn thận để đạt được mục đích, trước hết tiểu nhân để nương Xuân Bình trốn ở phòng trong quán trà, mình về khách điếm lấy xe. Vì tiểu nhân nghĩ lát nữa có cách nào dùng bữa trong khách điếm, nên tụ ý bảo tiểu nhị chuẩn bị ít bánh bao thịt và điểm tâm mang theo, để thiếu gia và Tư Đồ tiểu thư có thể lấp bụng đường. Thu xếp những thứ này xong, tiểu nhân cũng đánh xe đến đón Xuân Bình nương, trở lại nơi hẹn với thiếu gia, dọc theo đường đến đây cũn còn gặp những tên đó nữa."

      "Được, ngươi làm tốt lắm." Lạc Thiên Hách gật đầu khen thưởng.

      "Tiểu thư, chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi! Tránh cho người của Đại Thiếu Gia lại đuổi theo tới đây." Xuân Bình khẩn trương thúc giục.

      "A. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi căng thẳng, trong lòng vừa do dự lại vừa đấu tranh.

      Nàng gần như có thể xác định mình với Lạc đại ca là nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ* ràng như vậy. . . . . . Nàng quyến luyến nỡ xa huynh ấy! (vừa gặp , gặp lại càng say lòng)

      Lạc Thiên Hách nhìn nàng, cũng định để nàng và nha hoàn như vậy nữa.

      Trước khi biết “hôn ước” của họ, nghĩ dù sao cũng chỉ gặp nàng có lần, quan tâm và để ý đến nàng ngay cả bản thân cũng thấy bất ngờ.

      Hôm nay, sau khi biết nàng phải chấp nhận oan ức và phải đối mặt với nguy hiểm, càng thấy phải có trách nhiệm bảo vệ an nguy cho nàng.

      Sau khi suy nghĩ lúc, Lạc Thiên Hách lên tiếng hỏi: "Tư Đồ nương, biết nhà bá phụ ở nơi nào?"

      So với việc tìm hoa độc điều chế thuốc giải, an toàn của Tư Đồ Phỉ Nhi quan trọng hơn, vì vậy tạm thời quyết định bỏ lại chuyện của mình, hộ tống nàng đến chỗ an toàn trước .

      "Bá phụ muội sống ở thành Cát Liên vùng Đông Bắc." Tư Đồ Phỉ Nhi đáp.

      Nghe câu trả lời của nàng, Lạc Thiên Hách kinh ngạc ngẩn ra, ngay sau đó khẽ mỉm cười.

      " trùng hợp, nơi ta muốn cũng là hướng đó, bằng ngồi xe ngựa của ta , để ta hộ tống các dọc đường luôn!"

      " sao?" Mắt Tư Đồ Phỉ Nhi liền sáng lên, mặt niềm vui khó che giấu.

      ra bọn họ đều về phía Đông Bắc, khó trách có cơ hội tình cờ gặplại lần nữa. Xem ra, hai người họ có duyên!

      Vừa nghĩ những ngày tiếp cùng đồng hành với Lạc đại ca, trong lòng Tư Đồ Phỉ Nhi vừa kích động lại đầy mong đợi, nàng cũng còn sợ hãi với bám riết tha của đám người Vương Thủ nữa.

      "Vậy làm phiền Lạc đại ca rồi, nhưng phu xe của muội vẫn còn ở trong khách điếm, phải thông báo cho ông ta tiếng, còn phải mang tiền tới trả!"

      Lạc Thiên Hách gật đầu đồng ý, dặn dò: "Chu Nghĩa, ngươi thêm chuyến nữa .” phải ở lại để bảo vệ Tư Đồ Phỉ Nhi và Xuân Bình.

      "Vâng." Chu Nghĩa lập tức lên đường.

      Sau khi sắp xếp xong chuyện phu xe, Chu Nghĩa về nơi hẹn nhanh chóng.

      "Lạc công tử, tiểu thư, mấy thủ hạ kia của đại thiếu gia có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, chúng ta nên xuất phát sớm !" Xuân Bình , vẻ mặt vẫn còn chút được tự nhiên, xem ra trong lòng vẫn lo bị đuổi theo.

      Tư Đồ Phỉ Nhi cười cười, an ủi: "Xuân Bình đừng sợ, chỉ cần có Lạc đại ca ở đây, cho dù bọn Vương Thủ có đuổi theo nữa, chúng ta cũng cần phải lo đâu."

      Vẻ mặt và giọng nàng tràn đầy tín nhiệm khiến lòng Lạc Thiên Hách căng thẳng. Mặc dù hy vọng tin tưởng trong đôi mắt xinh đẹp kia bị thay thế bằng phẫn nỗ, nhưng. . . . . . Chỉ sợ là thể tránh được rồi.

      bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm chờ bọn họ thoát được khỏi đám Vương Thủ, về thân phận mìnhcho nàng biết! cũng mong được nửa, lại gián đoạn vì bị mấy tên kia đuổi theo.

      "Lên xe ! Chúng ta lên đường." Chờ Tư Đồ Phỉ Nhi và Xuân Bình lên xe xong, Lạc Thiên Hách và Chu Nghĩa ngồi ở phía trước, "Chúng ta đoạn về phía Đông trước, rồi hãy tiếp về hướng Bắc!"

      Mặc dù như thế, có thể mất nhiều thời gian hơn so với thẳng đến Đông Bắc, nhưng còn hơn là dọc đường bị mấy tên đáng ghét kia quấy rầy.

      ************

      Dưới bảo vệ và đồng hànhcủa Lạc Thiên Hách, đến tốiđoàn người tới thành nhộn nhịp, hơn nữa còn tìm được khách điếm ngủ lại.

      Mặc dù suốt đường bình yên suôn sẻ, xảy ra chuyện gì, nhưng Tư Đồ Phỉ Nhi lại có phần áy náy với việc Lạc đại ca phải đường vòng, hơn nữa Xuân Bình luôn căng thẳng lo lắng đám người Vương Thủ xuất , nàng cũng thấy mình nên khiêm nhường thận trọng hơn, tránh gây thêm phiền phức cho mọi người.

      Vì thế, suốt đường nàng đợi trong xe ngựa tấc cũng rời, ngay cả khi tới khách điếm, cũng dùng bữa dưới lầu với mọi người, mà sai tiểu nhị đưa cơm lên phòng, dùng bữa với Xuân Bình.

      Bóng đêm dần dần tối, mình Tư Đồ Phỉ Nhi nằm nghỉ trong phòng, mà cũng biết tại sao, đêm nay dòng suy nghĩ của nàng lại đảo lộn, ngực còn hơi hậm hực khó chịu.

      "Mình nên cả ngày ngồi đợi trong xe ngựa với ở trong phòng, buồn bực muốn chết rồi!" Nàng tự trách.

      Nếu lúc này vào đêm, ra ngoài chút chắc là có chuyện gì đâu?

      Tư Đồ Phỉ Nhi choàng thêm áo khoác xuống lầu, vào đình viện trong khách điếm hóng mát.

      mình nàng đứng lặng dưới tàng cây, nhìn về phía chân trời.

      Đêm nay bóng đêm mờ ảo, trăng khuyết trôi lơ lửng nửa nửa sau đám mây, bầu trời bao la rộng lớn vô hạnnhưng lạikhông có ánh sao. Nhìn màn đêm như vậy, lòng nàng khỏi cảm thấy thê lương.

      Năm mẹ ngã bệnh qua đời, nàng mới chỉ là ba tuổi, vì vậy nàng gần như nhớ gì về mẹ mình, chỉ nhớ cha từng sầu não , đêm nương bệnh qua đời, là đêm sao mờ mịt, tựa như đêm nay.

      Nàng nghĩ mình từ mất mẫu thân, nhớ lại sau đấy cha đưa mình tới nhà bá phụ, năm chỉ có thể cố gắng tới thăm nàng vài lần, nghĩ lại mình cho tới tận bây giờ chưa từng được hưởng thụ niềm vui hạnh phúc của gia đình sum vầy với nhau, trong lòng liền tràn đầy tiếc nuối. . . . . .

      Nhớ nhớ lại, buồn bực đau thương trong lòng càng thêm mãnh liệt, khiến mi tâm nàng cũng khỏi nổi lên đường gân xanh.

      "Aizzz, đa sầu đa cảm như vậy hợp với mình!"

      Nàng luôn lạc quan vui cười, đêm nay lại đa sầu đa cảm khác thường, khiến cơ thể nàng cũng thích ứng được.

      Tư Đồ Phỉ Nhi xoa xoa chỗ ngực hơi nhói đau, giọng điệu than dài, hy vọng có thể để mình thoải mái hơn.

      "Tư Đồ nương?"

      Nghe giọng quen thuộc, nàng lập tức quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng tuấn mĩ khiến nàng động lòng.

      "Lạc đại ca." Nàng lên tiếng gọi khẽ.

      "Sao lại ở đây mình?" Lạc Thiên Hách hỏi.

      Vừa rồi thầm nghĩ, lúc này chính là cơ hội tốt để chuyện riêng với nàng, vì vậy nên muốn tìm nàng, ngờ nàng ngủ ở trong phòng.

      Vốn hơi lo lắng, ra là nàng chạy tới đây.

      "Chỉ ra ngoài hóng mát thôi." Tư Đồ Phỉ Nhi cố gắng cong khóe miệng, muốn làm lo lắng.

      Thế nhưng, nàng luôn là người giấu được tâm trạng của mình, mặc dù rất cố gắng nở nụ cười, nhưng vẻ mặt buồn bực vui này lại rơi hết vào sâu trong đáy mắt Lạc Thiên Hách.

      nhíu mày quan tâm, hỏi: "Sao thế? Có tâm sao?"

      " có gì, muội chỉ . . . . . Nhớ tới cha mẹ muội mà thôi."

      Tư Đồ Phỉ Nhi muốn nhiều tới chuyện cũ của mình, song nghĩ lại, nếu lúc này trong lòng mình buồn phiền khổ sở như vậy, có lẽ nên tìm người để sẻ chia nỗi lòng, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!

      Nàng ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời đêm, kể chuyện cũ.

      "Năm đó, mẹ muội mặc dù chỉ là tiểu thiếp, nhưng rất được cha muội thương, còn đại nương —— Cũng chính là mẫu thân của đại ca căm hận muội đến cam lòng kia, dùng mọi cách muốn đuổi mẹ con muội . Năm muội ba tuổi mẹ qua đời, nhưng đại nương vẫn xem muội như cái đinh trong mắt, có lần thậm chí còn giả vờ cẩn thận nhốt muội trong phòng củi, vì chút sơ ý đó mà nhốt muội suốt cả đêm. . . . . . Sau này cha muội sợ muội bị đại nương và đại ca ức hiếp, cho nên mới đưa muộiđến chỗ bá phụ."

      Lạc Thiên Hách lẳng lặng lắng nghe, ngực nổi lên nỗi đau khó nên lời.

      quả tưởng tượng được, tại sao có thể có người thương tiếc làm hại người con hiền lành và vô tội như nàng? Huống chi lúc ấy nàng vẫn chỉ là đứa bé! Mặc dù giọng nàng kể lại bình tĩnh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bất đắc dĩ cùng đau thương sâu thẳm tận trong đáy lòng nàng, điều này khiến cho gần như kiềm được muốn ôm nàng vào trong ngực.

      "Mặc dù những năm qua bá phụ đối với muội rất tốt, nhưng mỗi khi muội nhìn gia đình nhà người ta hoà thuận vui vẻ, trong lòng khỏi khao khát. . . . . . Mặc dù sau này khi đại nương mất, cha đưa muội về, nhưng mấy năm trước cha cũng bệnh qua đời, trong nhà vẫn còn đại ca lúc nào cũng căm hận muội. Mà bây giờ, đại ca thậm chí còn hận thể giết chết muội." Tư Đồ Phỉ Nhi xong, ấn đường tinh tế cũng cau chặt.

      Vốn nghĩ sau khi ra hết tâm , nàng thấy thoải mái hơn, nhưng sao tình hình lại càng lúc càng có vẻ nghiêm trọng thế này? Nàng cảm giác như có nỗi uất ức khuấy đảo mãnh liệt trong ngực nàng.

      Lạc Thiên Hách thấy nàng nhíu hàng mày chặt, vẻ mặt cũngkhông được thoải mái, nỗi thương tiếc trong lòng càng sâu hơn, nỡ nhìn nàng khổ sở như vậy.

      nhịn được nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, an ủi: "Mọi chuyện đều qua rồi, muội cũng rời khỏi căn nhà đó, còn quan hệ gì với tên đại ca máu lạnh vô tình ấy nữa. Ta bảo vệ muội, để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương muội."

      Tận đáy lòng hắnnghĩ phải bảo vệ nàng, hơn nữa riêng chỉ con đường này để nàng bị bọn Vương Thủ làm hại, mà những chuỗi ngày sau này, cũng muốn để nàng phải chịu bất cứ uất ức nào nữa.

      Mấy ngày trước, nàng phải trốn vào xe ngựa vì muốn tránh thuộc hạ của đại ca, thời gian hai người ở cạnh nhau cũng nhiều chia xa, nhưng lòng lại khỏi nhớ và bận tâm về nàng.

      Vốn tưởng rằng giữa họ chỉ có duyên gặp lần vào mấy ngày trước, ngờ vô tình gặp lại lần nữa, mà càng ngờ rằng, nàng chính là nương tử mà cha mẹ chọn cho mình!

      Đây, chính là duyên phận sao?

      ra tính là cả đời cứ độc thân lấy vợ, mà hy vọng có thể gặp được người thương, từ trong nội tâm muốn cưng chiều, bảo vệ cho người con đó cả đời. Mà bây giờ, biết mình tìm được rồi. . . . . .

      Tư Đồ Phỉ Nhi ngờ nắm tay nàng, cử chỉ thân mật này khiếntim nàng đập liên hồi, vừa vui vừa xấu hổ, nhưng nghe được lời an ủi của huynh ấy, nàng càng cảm động hơn.

      Có lẽ do cảm xúc quá mức mãnh liệt khiến ngực nàng càng loạn hơn, gần như khiến nàng thở nổi. Cảm giác ấy rất kỳ lạ, giống như nàng đột nhiên bị ngã bệnh.

      Tư Đồ Phỉ Nhi hít sâu hơi, cố gắng xua tan khó chịu lúc này. Lạc đại ca an ủi nàng! Nàng cũng muốnlộ ra vẻ mặt khó coi nữa.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7

      Nàng nhếch miệng cười gượng : "Cám ơn Lạc đại ca an ủi, suốt dọc đường này ít nhiều cũng nhờ có Lạc đại ca giúp đỡ, Lạc đại ca đúng là quý nhân của muội."

      Quý nhân? Gương mặt tuấn dật của Lạc Thiên Hách nụ cười khổ. Nếu nàng biết chính là vị tướng công ‘đào hôn’ kia của nàng, có lẽ nàng nghĩ như vậy nữa!

      Vẻ mặt nghiêm nghị, : "Tư Đồ nương, có ta phải với muội."

      Thấy vẻ mặt nghiêm túc của , Tư Đồ Phỉ Nhi cũng thấy nghi ngờ muốn hỏi là chuyện gì, nhưng nàng định mở miệng, chưa kịp lời nào cảm giác buồn nôn bỗng trào lên cổ họng.

      Nàng vuốt vuốt ngực mình, cố đè xuống khó chịu kia.

      Lạc Thiên Hách cũng nhận thấy nàng có gì đó khác thường, lo lắng hỏi: "Tư Đồ nương? Muội khỏe sao?" Do bóng đêm quá tối, thể phát ra khác lạ của nàng.

      "Muội ——"

      Tư Đồ Phỉ Nhi muốn nàng sao, nhưng ngực khó chịu bỗng chuyển sang đau nhức, mà nàng vốn muốn mở miệng chuyện, nhưng ngờ lại phun ra ngụm máu tươi, cơn choáng váng hoa mắt bỗng ập tới khiến nàng thậm chí còn sức để đứng vững.

      "Phỉ Nhi!" Lạc Thiên Hách kinh hãi thốt ra tên nàng.

      sốt ruột nhìn cơ thể mềm nhũn của nàng, nóng lòng hỏi: "Phỉ Nhi, rốt cuộc muội bị làm sao vậy?"

      "Muội. . . . . . Muội cũng biết. . . . . . Vừa rồi ở trong phòng cảm thấy cơ thể có chút khó chịu. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách lập tức vươn tay bắt mạch cho nàng, đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc, tiếp theo cẩn thận xem thần sắc và tình trạng của nàng, trong lòng càng kinh ngạc hơn.

      "Phỉ Nhi, muội trúng độc." với giọng nặng nề.

      Mặc dù độc nàng trúng cũng phải là loại khó giải, nhưng loại độc này cũng có thể lấy mạng người, hiển nhiên người xuống tay nhất định muốn dồn nàng vào chỗ chết.

      Nghe lời , Tư Đồ Phỉ Nhi vô cùng kinh ngạc.

      "Sao. . . . . . Sao có thể được. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Là. . . . . Vương Thủ. . . . . ."

      Có lẽ là do đám người Vương Thủ đuổi theo ra tay, vì thấy cạnh nàng có người bảo vệ thể bắt người cho nên quyết định hạ độc giết nàng luôn sao? Nhưng. . . . . . Bọn họ có cơ hội ra tay ư?

      Lạc Thiên Hách dù rất muốn bắt được bọn hạ độc khốn kiếp kia, nhưng việc cấp bách trước tiên là phải cứu nàng.

      "Đừng sợ, Phỉ Nhi, ta để muội có chuyện đâu." bế ngang cơ thể suy yếu của nàng lên, ôm nàng về phòng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi rúc vào trong ngực , đau đớn khiến nàng nhu nhược hơn thường ngày.

      Lúc này nàng trúng độc, cũng biết có thể chết hay , nhưng được huynh ấy ôm vào lòng như vậy, nàng lại có cảm giác an tâm khác thường, giống như tìm được bến đỗ để nàng dừng chân cả đời, cũng giống như chỉ cần có huynh ấy bên cạnh, nàng còn sợ gì nữa. . . . . .

      Lạc Thiên Hách đưa Tư Đồ Phỉ Nhi trở về phòng ngủ của nàng, sau khi cẩn thận ôm nàng đặt lên giường, lập tức lấy ra bình sứ người, đổ ra viên thuốc màu đỏ.

      "Phỉ Nhi, uống nó vào trước ."

      Tư Đồ Phỉ Nhi cũng hỏi đó là cái gì, tin tưởng ngoan ngoãn nuốt vào với nước.

      "Nó có thể giảm bớt đau đớn cho muội và tạm thời kiềm chế độc tính phát tác." Lạc Thiên Hách .

      Đây là Giải Độc Đan tự điều chế mang theo bên người mọi lúc, có tác dụng khống chế nhiều loại độc tính, mặc dù chưa thể giải độc người nàng, nhưng có thể ngăn cản độc tính phát tán, đồng thời bảo vệ tạng phủ của nàng, để nàng chịu nhiều đau đớn.

      Sau đó phương thuốc, sai Chu Nghĩa đến cửa hiệu hốt thuốc, cũng bảo Chu Nghĩa hỏi mượn khách điếm nhà bếp để sắc chén thuốc trước.

      Xuân Bình vốn ngủ, nhưng bị tiếng chạy qua chạy lại của Chu Nghĩa đánh thức. Nàng nghi ngờ tới tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì, đột nhiên nhìn thấy dáng Tư Đồ Phỉ Nhi suy yếu nằm giường.

      "Trời ạ! Tiểu thư. . . . . . Tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư. . . . . ." Xuân Bình lo lắng chạy vội tới bên giường, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ.

      "Đừng lo. . . . . . Xuân Bình, ta sao. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi lên tiếng an ủi nàng.

      Giọng nàng dù yếu, nhưng sau khi uống viên thuốc Lạc Thiên Hách đưa cho, cơn đau nhức ở ngực dịu rất nhiều.

      Nhưng dù nàng có vậy, Xuân Bình vẫn lo lắng đến độ sắp khóc.

      "Nhưng tiểu thư trúng độc, chuyện này đùa được đâu! Làm thế nào đây? Tiểu thư có thể xảy ra chuyện may gì ? Tiểu thư, xin đừng bỏ lại em!" Xuân Bình kích động đến mức giọng cũng nghẹn ngào.

      Nghe ta luôn miệng may, rồi còn đến việc chết chóc, khiến mày rậm của Lạc Thiên Hách hơi nhíu lại.

      "Yên tâm, ta để Phỉ Nhi xảy ra chuyện gì. Xuân Bình, ngươi ở đây cũng giúp được gì, bằng đến phòng bếp xem Chu Nghĩa sắc thuốc xong chưa."

      "Nhưng mà tiểu thư. . . . . ."

      " , Xuân Bình. . . . . . Hãy nghe lời Lạc đại ca . . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi cũng mở miệng : "Em ở đây . . . . . . Cũng chỉ là lo lắng vớ vẩn mà thôi. . . . . ."

      "Dạ, Xuân Bình biết rồi. Lạc công tử, vậy tiểu thư xin nhờ công tử chăm sóc."

      Sau khi Xuân Bình ra, Lạc Thiên Hách lại cẩn thận bắt mạch cho Tư Đồ Phỉ Nhi, xác định viên thuốc mình cho nàng uống tạm thời kiềm chế được độc tính, ngăn chặn để tình trạng của nàng tiếp tục chuyển biến xấu.

      Thời gian lại trôi qua thêm chừng khắc nữa, Chu Nghĩa sắc thuốc xong, cùng Xuân Bình mang thuốc vào phòng.

      "Chu Nghĩa, chén thuốc này từ đầu đến cuối cũng rời khỏi tầm mắt của ngươi chứ?" Lạc Thiên Hách cẩn thận hỏi, chỉ sợ lại để cho người khác nhân cơ hội động tay động chân vào chén thuốc.

      "Tuyệt đối có sơ xuất, xin thiếu gia yên tâm."

      "Vậy tốt, giao chén thuốc cho ta là được rồi, hai người lui ra nghỉ ." Lạc Thiên Hách nhận lấy chén thuốc.

      Chu Nghĩa nghe lệnh lập tức lui ra, nhưng Xuân Bình lại do dự đứng im tại chỗ, lo âu nhìn tới giường Tư Đồ Phỉ Nhi nằm.

      "Xuân Bình cũng muốn giúp chăm sóc cho tiểu thư!"

      " cần, Xuân Bình." Lạc Thên Hách nhìn nàng : "Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, tiểu thư nhà ngươi còn phải cần ngươi chăm sóc, nếu tinh thần ngươi tốt như vậy sao được?"

      "Nhưng tiểu thư. . . . . ."

      "Đừng lo, nàng có việc gì."

      " ? Tiểu thư có việc gì sao?" Xuân Bình yên tâm hỏi lại.

      "Đương nhiên là ." Giọng Lạc Thiên Hách chắc chắn.

      "Xuân Bình. . . . . . Em đừng lo cho ta, nghe lời Lạc đại ca , trở về phòng nghỉ . . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi mở miệng .

      "Vậy. . . . . . Được rồi, Xuân Bình lui xuống trước."

      Sau khi Xuân Bình rời , Lạc Thiên Hách bưng thuốc tới bên giường.

      Thấy chén thuốc vẫn còn bốc khói, cẩn thận thổi thổi trước, muốn cho nó nguội hơn chút, tránh lát nữa làm phỏng miệng nàng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn hành động đó, ngực như nhóm lên dòng nước ấm. Nàng đồng thời cũng khỏi nhớ lại mới vừa rồi nhàng nắm tay nàng, lời an ủi nàng, khiến tận sâu trong lòng nàng ngọt ngào xao động, gần như quên mất cơ thể mình lúc này khỏe.

      "Lạc đại ca chẳng những biết trị trật chân cho người lớn tuổi, còn hiểu biết về giải độc nữa, tài giỏi. . . . . ." Nàng giọng khen ngợi.

      "Công phu giải độc của ta còn tốt hơn khả năng chữa bệnh, nên muội cứ việc yên tâm, chén thuốc này tuyệt đối có thể giải được độc người muội." Lạc Thiên Hách .

      lời này, phải muốn biểu dương bản lĩnh của mình cao minh đến cỡ nào, mà chỉ hy vọng nàng đừng sợ hãi lo lắng vì trúng độc.

      " sao?"

      Lạc Thiên Hách gật đầu chắc chắn. Thấy tràn đầy tự tin như thế, Tư Đồ Phỉ Nhi khỏi sùng bái và bội phục từ tận đáy lòng.

      "Tại sao Lạc đại ca lại có thể am hiểu về chất độc như vậy. . . . . . Chỉ vừa bắt mạch. . . . . . có thể biết muội trúng loại độc gì. . . . . . Còn biết giải độc như thế nào. . . . . . rất lợi hại. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách muốn thử chén thuốc nguội chưa, nhưng khi nghe nàng như thế, động tác của liền dừng lại, ánh mắt chuyển sang mặt nàng.

      nhìn nàng, trả lờinghiêm túc: "Bởi vì, ta chính là Lạc Thiên Hách."

      vốn cố ý giấu nàng, nhưng nhiều lần muốn thân phận với nàng toàn đúng lúc bị mấy chuyện khác ngăn cản. Nếu tại nàng nhắc đến, đương nhiên .

      "Hả?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi ngớ ra, trong lúc nhất thời còn tưởng mình nghe lầm.

      "Lạc đại ca. . . . . . Huynh. . . . . . Huynh cái gì?"

      "Ta , ta chính là Lạc Thiên Hách." nhìn nàng bằng ánh mắt áy náy, : "Cho nên ta mới , công phu giải độc của ta còn tốt hơn chữa bệnh, vì ta hiểu rất và thông suốt về độc." Dù sao, Lạc gia được đời đời tương truyền là thế gia dụng độc.

      "Huynh. . . . . . là Lạc Thiên Hách? Huynh. . . . . . Huynh còn là. . . . . ."

      Sau khi khiếp sợ, Tư Đồ Phỉ Nhi bị việc bất ngờ này khiến cho tức giận mà trở nên kích động, điều này lại làm cho ngực nàng càng thêm đau đớn, cũng làm nàng khó chịu mà nhíu mày.

      "Phỉ Nhi, muội đừng kích động." Lạc Thiên Hách đau lòng cố gắng trấn an cảm xúc của nàng.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn , đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khiếp sợ còn có bi thương và đau lòng.

      "Đừng kích động? Huynh bảo muội sao có thể kích động. . . . . . Huynh là người bảo ‘Bà mai’ tới cửa cầu hôn trước. . . . . . Sau khi bàn xong hôn lại bỏ trốn thấy bóng dáng. . . . . . Bây giờ. . . . . . Bây giờ còn muốn giấu luôn thân phận mình. . . . . . Trêu đùa người khác như vậy, rất thú vị sao?"

      Nàng càng càng kích động, ngực càng đau hơn, nhưng nàng biết là do độc tính, hay bởi vì đau lòng?

      Từ lần đầu tiên họ gặp nhau, nàng mấy lần tên họ của mình, lúc ấy biết thân phận của nàng, nhưng cũng gì để chế giễu nàngsao?

      ngờ, lần đầu tiên trong đời nàng động lòng, kết quả đối tượng cũng là nam nhân vừa mới bắt đầu cố ý đùa bỡn nàng!

      "Phỉ Nhi, ta cố ý muốn lừa muội, lại càng phải là muốn. . . . . ."

      "Ta muốn nghe. . . . . . muốn nghe. . . . . . Ta chỉ muốn hỏi. . . . . . Rốt cuộc ta chọc ghẹo gì huynh. . . . . . Huynh nhất định. . . . . . Nhất định phải chơi ta như vậy?"

      Lạc Thiên Hách thở dàibất đắc dĩ, : "Phỉ Nhi, ta nhất định ràng đầu đuôi câu chuyện để muội hiểu, nhưng muội hãy uống chén thuốc này trước được ?"

      Mặc dù vừa rồi cho nàng uống thuốc, nhưng lúc này nàng kích động như thế, nếu chất độc đột nhiên bộc phát, chỉ khiến nàng càng khó chịu thêm thôi!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8

      Tư Đồ Phỉ Nhi cắn chặt môi, giận dỗi quay mặt .

      "Ta uống. . . . . . Ta muốn uống. . . . . ."

      "Phỉ Nhi, đừng lấy cơ thể mình ra đùa." Giọng Lạc Thiên Hách nặng nề.

      Đùa? Đùa! Lời này tựa như đổ thêm dầu vào lửa, khiến nàng khỏi nghĩ đùa với nàng tồi tệ đến mức nào!

      "Ta suýt nữa bị ép gả cho địa chủ. . . . . . Suýt bị bắt về nhà. . . . . . Suýt bị hạ độc chết. . . . . . Mà tất cả những thứ này. . . . . . Tất cả đều là vì người cầu hôn rồi đào hôn đùa giỡn ác liệt. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách biết cần phải giải thích , nàng mới bằng lòng uống thuốc, đành phải nhanh chóng : " phải như thế, Phỉ Nhi, là cha mẹ ta tự tiện mời ‘Bà mai’ đến cầu hôn, ta hoàn toàn biết chuyện này!"

      hoàn toàn biết? Tư Đồ Phỉ Nhi hơi sửng sốt. Vậy mà, dù nàng ngờ chuyện là thế này, nhưng cũng đủ để nàng quên được.

      "Cho dù như thế . . . . . . Dù người muốn cưới ta. . . . . . Cũng có thể chuyện ràng, hủy bỏ hôn ước là được rồi mà. . . . . ."

      Nhưng lại trốn tránh, biến mất dấu vết, để lại tàn cuộc cho nàng đối mặt!

      " phải như thế, ta muốn Đông Bắc hái thuốc, tạm thời quyết định rời nhà , trước đó cũng báo cho cha mẹ ta biết, mà họ cũng biết ta muốn . Cho nên, về hôn ước giữa chúng ta, ta nghe muội nhắc tới nên mới biết được chuyện này."

      Tư Đồ Phỉ Nhi nghe vậy ngẩn ra, trong lòng càng thêm kinh ngạc.

      ra là, hoàn toàn biết gì cả? sao? Là sao?

      "Tin ta , Phỉ Nhi, ta tuyệt đối có nửa câu dối trá, chẳng lẽ muội cho rằng ta là kẻ khốn kiếp đùa giỡn ác ý đến mức đó ư?" Lạc Thiên Hách cau mày hỏi.

      "Việc này. . . . . ." Tư Đồ Phỉ Nhi chợt im bặt.

      Nàng chợt nhớ tới lúc đó vẫn còn chưa biết tên họ của nàng ra tay tương trợ, giúp nàng trốn khỏi đuổi bắt của bọn Vương Thủ.

      Còn nữa, đường còn chữa cho ông lão bị bệnh vốn hề quen biết, còn dặn dò tỉ mỉ ông lão nên chú ý việc nặng, đòi hỏi chút báo đáp nào.

      như vậy, có thể là người đùa giỡn và ác ý với người khác sao? Khi vấn đề này vừa lên trong đầu, lập tức bị Tư Đồ Phỉ Nhi gạt bỏ ngay.

      người trong lòng tràn đầy ý tốt, người vui vẻ vươn tay giúp đỡ người khác, làm sao có thể cố ý vùi lấp nương với tình cảnh khó khăn?

      "Phỉ Nhi, nếu muội tin, đến lúc về cùng ta đối chất với cha mẹ hoặc ‘Bà mai’ cũng có vấn đề gì, nhưng bây giờ hãy uống thuốc trước ! Uống thuốc rồi, độc trong cơ thể muội mới có thể hóa giải. Chờ giải độc xong, đừng là đá hai chân ta, bất luận muội muốn xả giận thế nào, ta tuyệt oán hận nửa câu."

      Thấy thái độ thản nhiên của , vẻ mặt giọng cũng tràn đầy quan tâm với nàng, ngực Tư Đồ Phỉ Nhi nóng lên, chút nghi ngờ cuối cùng còn sót lại được cảm động ấm áp xua tan hết.

      Kích động qua , nàng tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng từ từ ràng hơn.

      Nghĩ lại lúc ấy lần đầu tiên nàng nhắc tới ba chữ "Lạc Thiên Hách" trước mặt lộ vẻ kinh ngạc, lúc ấy nàng nghĩ rằng kinh ngạc vì nghe nàng mắng người khác, hoàn toàn liên tưởng với vị "Tướng công" kia của nàng.

      Huống chi, nếu có ý muốn lừa gạt, lúc này cần gì phải thừa nhận thân phận với nàng?

      Nhìn gương mặt chân thành quan tâm đó, lòng Tư Đồ Phỉ Nhi còn chút tức giận nào, chỉ còn lại nỗi day dứt kì lạ.

      " xin lỗi. . . . . . Muội kích động quá. . . . . . Lạc đại ca ra cũng là người bị hại. . . . . ." Trong tình huống biết gì cả, duyên cớ gì lại phải gánh lấy tội danh đào hôn, cũng rất vô tội.

      Thấy nàng rốt cuộc tin mình, tâm trạng còn kích động nữa, Lạc Thiên Hách lúc này mới thở phào nhõm.

      "Dù thế nào nữa, vì ta mà muội mới phải chịu những uất ức và tổn thương đó, những thứ này và cả chuyện tương lai để sau nhé, tại quan trọng nhất là giải độc."

      nhìn chén thuốc trong tay còn nóng mấy nữa, tuấn nhan chợt vẻ lo lắng.

      "Phỉ Nhi, thuốc này rất đắng. . . . . . Muội phải cố gắng chút."

      Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, lông mày lập tức nhíu lại, mắt đẹp cũng vẻ sợ hãi và kháng cự.

      Từ nàng sợ nhất là đắng, chỉ cần bất kỳ thứ gì hơi cay đắng, nàng đều nuốt xuống được. Ngày trước mỗi lần uống thuốc, nàng đều thừa dịp bá phụ để ý nhanh tay đổ chén thuốc , thà bị bệnh thêm vài ngày cũng muốn uống những chén thuốc đắng miệng kia.

      Mà bây giờ, chén thuốc này rất đắng, khó tưởng tượng ra mùi vị đó nhất định cực kỳ ghê rợn, nhưng lần này nàng lại có cơ hội để đổ chén thuốc , dù sao nếu uống nó, độc người nàng có cách nào giải được, vậy chẳng phải là muốn chờ độc phát ra rồi mất mạng sao?

      "Được rồi. . . . . . Muội cố chịu. . . . . ."

      Từ vẻ cứng ngắc lo sợ mặt nàng, Lạc Thiên Hách khó nhận ra nàng rất sợ đắng, khiến trong lòng khỏi thầm kêu hỏng bét.

      Chén thuốc này thêm nhiều loại thảo dược có vị rất đắng, người bình thường coi như sợ đắng thế nào, sợ rằng uống xong chân mày cũng khỏi nhíu lại, nàng có thể chịu được sao?

      "Phỉ Nhi, vì giải độc, có đắng muội cũng phải cố chịu, được ?" với ý vị sâu xa.

      "Ừ, muội biết rồi. . . . . ."

      Tư Đồ Phỉ Nhi lấy dũng khí, tự với mình chỉ cần cắn răng nuốt xuống, uống xong chén thuốc đó sao nữa rồi, song khi nước thuốc vừa mới dính vào đầu lưỡi, nàng liền quay đầu qua chỗ kháctheo phản xạ, khuôn mặt nhắn nhíu lại, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào chén thuốc.

      Ôi trời! Nàng quả thể nào tưởng tượng được cõi đời này có có thứ đắng như vậy! Nàng làm sao có thể uống trôi nó đây?

      ". . . . . . Muội. . . . . . Muội thể nào. . . . . ." Nàng nhăn nhó lắc đầu.

      "Phỉ Nhi, nếu uống hết, độc trong cơ thể muội giải được đâu! Dù thế nào cũng ráng kiên nhẫn chút, uống hết được ?" Lạc Thiên Hách giọng dỗ ngọt.

      Vẻ mặt Tư Đồ Phỉ Nhi sợ hãi cùng khó xử, vậy mà thấy cái nhìn tràn đầy lo lắng và đau lòng kia của , nàng lại tự với mình, nhất định phải uống hết mới được.

      "Được rồi. . . . . . Muội. . . . . . Muội thử lại xem. . . . . ."

      Nàng cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhắm mắt lại uống vào hớp.

      Mặc dù chính nàng ngừng ở trong lòng rằng cần phải nhẫn nại, thế nhưng khi nước thuốc kia vừa vào đến miệng, nàng chịu nổi lập tức nôn ra, thể nào nuốt xuống được.

      Hết sức thất bại và khó chịu, khiến Tư Đồ Phỉ Nhi nước mắt ròng ròng, cực kỳ bất lực.

      Nhìn dáng vẻ đó của nàng, Lạc Thiên Hách cũng đành lòng. Xem ra nàng chịu nổi vị của chén thuốc này, nhưng nàng thể uống! Phải làm thế nào mới tốt đây. . . . . .

      Lạc Thiên Hách cau mày ngẫm nghĩ lát, trong lòng có chủ ý.

      "Phỉ Nhi, thất lễ."

      "Gì cơ?"

      Tư Đồ Phỉ Nhi hiểu sao đột nhiên nhận lỗi với nàng, Lạc Thiên Hách uống vào hớp thuốc lớn trong chén rồi cúi đầu phủ lên môi nàng!

      Nàng bị hành động của dọa cho khiếp sợ, kinh ngạc mở miệng hô lêntheo phản xạ, mà nước thuốc trong miệng cứ như thế mà rót vào miệng nàng.

      Vị đắng khó nhịn lập tức tràn đầy trong miệng, nàng khó chịu giãy giụa, muốn khạc chất nước đắng đáng sợ kia ra, thế nhưng Lạc Thiên Hách giữ chặt gáy nàng, bờ môi dầy bao phủ cả miệng nàng lại, cho nàng có cơ hội tránh né.

      Cho đến khi nàng nuốt xuống hết nước thuốc trong miệng, Lạc Thiên Hách mới thả môi nàng ra.

      Thấy lại uống thêm hớp lớn thuốc nữa, Tư Đồ Phỉ Nhi hoảng sợ lắc đầu quầy quậy.

      "Đừng. . . . . . Đừng mà. . . . . ."

      Lạc Thiên Hách cho nàng cự tuyệt, lặp lại chiêu cũ lần nữa, cường thế phủ lấy môi nàng.

      Dù nàng có cố gắng giãy giụa, né tránh thế nào, có cách để giọt thuốc nào rơi ra khỏi miệng nàng, lần tiếp lần, cho đến khi chén thuốc kia thấy đáy.

      Khi nàng nuốt xuống hết hớp nước thuốc cuối cùng khuôn mặt nhắn tái nhợt sớm phủ đầy nước mắt.

      Lạc Thiên Hách đau lòng lau nước mắt cho nàng, thương tiếc : " xin lỗi, Phỉ Nhi, nếu như có cách khác, ta để muội uống chén thuốc này."

      Tư Đồ Phỉ Nhi lắc lắc đầu, nàng biết huynh ấy là vì muốn tốt cho nàng, cũng biết nếu huynh ấy làm vậy, nàng thể uống hết chén thuốc đắng kia.

      Chẳng qua. . . . . . Vị đắng trong miệng lúc này dần dần còn nữa, nhớ lại cách mớm thuốc cho nàng lúc nãy, cho dù lui ra, nhưng nàng vẫn còn nhớ bờ môi ấm áp đó. . . . . .

      Tim nàng bỗng dưng đập mạnh hơn, gò má cũng ửng hồng, khiến sắc mặt vốn tái nhợt của nàng xem ra rất dễ nhìn.

      Lạc Thiên Hách quan tâm nhìn nàng, : "Uống thuốc rồi, độc tính trong cơ thể muội trong vòng canh giờ giải được hết. Việc bây giờ muội phải làm là ngủ giấc ngon, chờ sáng mai thức dậy, muội muốn đá ta, hay đánh ta để trút giậnthế nào cũng được, ta tuyệt đối né tránh."

      Tư Đồ Phỉ Nhi vừa nghe, lập tức lắc đầu.

      "Nếu Lạc đại ca biết trước việc đó, sao muội có thể trách huynh đây? Nếu muội còn cố ý muốn đòi công bằng ở chỗ huynh, chẳng phải là hiểu lý lẽ rồi sao?"

      Nghe nàng tin tưởng mình, hơn nữa giận , trách nữa, Lạc Thiên Hách thở phào nhõm, nhưng dù như thế, day dứt trong lòng với nàng cũng vì thế mà giảm bớt.

      "Dù thế nào, chuyện này vẫn liên quan đến ta, muội giận ta, trách ta cũng là việc nên làm. Nếu như phải vì cha mẹ lừa ta nhờ ‘Bà mai’ đến cầu hôn, mà ta lại tạm thời quyết định rời nhà hái thuốc, hôm nay muội cũng cần chịu đựng những thứ này." ngắm nhìn nàng, giọng nghiêm túc : "Nhưng muội đừng lo, về sau ta bảo vệ muội, để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương muội nữa."

      hứa hẹnnghiêm túc, ánh mắt chân thành khiến Tư Đồ Phỉ Nhi đột nhiên động lòng, nét mặt cũng lên thẹn thùng ngọt ngào.

      "Lạc đại ca, cám ơn huynh. . . . . . Suốt dọc đường, huynh luôn giúp đỡ muội, cứu muội. . . . . . Mà muội. . . . . . Lại luôn gây thêm phiền toái cho huynh. . . . . ." Nàng xong, trong lòng chợt có chút lo lắng, chỉ sợ cảm thấy nàng là gánh nặng, ảnh hưởng đến hành trình của .

      Lạc Thiên Hách lắc đầu, : "Muội đừng vậy, ta hề cảm thấy muôi phiền chút nào, ngược lại ta còn phải thấy rất may mắn khi muội cần được giúp đỡ, ta đều ở cạnh muội."

      Lời này khiến Tư Đồ Phỉ Nhi vô cùng cảm động, thẹn thùng mặt lúc này cũng bị quét sạch, mà người bao giờ giấu được cảm xúc như nàng, vào lúc này bao nhiêu tình ý chôn giấu đều bị đôi mắt đẹp của nàng bán đứng.

      Đối mặt với tình sôi trào đó của nàng, ngực Lạc Thiên Hách cuộn lên kích động mãnh liệt.

      kìm lòng được vươn tay ra vén vài sợi tóc hơi rối của nàng ra sau tai, cử chỉ thân mật này khiến hai gò má của Tư Đồ Phỉ Nhi lập tức đỏ bừng vì ngượng.

      Ánh mắt của hai người quấn chặt lấy nhau, trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương, cho dù lúc này ai lên tiếng gì nhưng nhưng cũng có thể cảm giác được tình ý mênh mông mãnh liệt trong lòng đối phương.

      Lạc Thiên Hách kiềm chế xúc động muốn cúi xuống hôn nàng, nhưng cũng quên bây giờ nàng rất cần nghỉ ngơi.

      " còn sớm nữa, muội ngủ giấc ! Về chuyện ai hạ độc, ta nghĩ cách điều tra ra , để kẻ đó núp trong bóng tối, có cơ hội làm hại muội nữa."

      Nếu bắt được tên hạ độc khốn kiếp kia, ai biết tiếp theo đối phương còn có thể dùng thủ đoạn nào nữa để hại nàng? mong muốn nàng có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.

      "Cám ơn Lạc đại ca, khiến huynh lo lắng rồi."

      " phải là đừng cảm tạ nữa sao? Muội cũng đừng suy nghĩ gì, cứ nghỉ ngơi cho khỏe ! Những chuyện khác, hãy giao cho ta xử lý là được."

      Tư Đồ Phỉ Nhi gật mạnh đầu, trong lòng rất cảm động, tự đáy lòng thấy rất may mắn khi bên cạnh mình có người đàn ông xứng đáng bảo vệ nàng.

      "Vậy Lạc đại ca cũng về phòng nghỉ sớm !" Nàng khẽ , đêm nay vì cứu chữa cho nàng, cũng hao phí ít tâm lực.

      "Ừ, sau khi ta , muội nhớ cài cửa cẩn thận."

      "Muội biết rồi." Tư Đồ Phỉ Nhi gật đầu, căn dặn cẩn thận tỉ mỉ khiến lòng nàng càng thêm cảm động.

      Chờ Lạc Thiên Hách rời , Tư Đồ Phỉ Nhi cài chặt cửa, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9

      Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lập tức lên gương mặt tuấn mỹ của Lạc Thiên Hách, còn cả đôi mắt đầy quan tâm, khiến ngực nàng nóng lên, khóe miệng cũng kìm chế được mà cong lên.

      Nàng nghĩ, đêm nay nàng nhất định giấc mộng đẹp và ngọt ngào!

      Bóng đêm dần tối hơn.

      qua nửa giờ Tý, Tư Đồ Phỉ Nhi vẫn sao ngủ được.

      Uống thuốc giải xong, đau đớn trong cơ thể nàng từ từ giảm hẳn, lúc này còn cảm thấy chút khó chịu nào nữa.

      Nàng nằm giường, trong căn phòng tối tăm, nhưng bóng dáng Lạc Thiên Hách vẫn trong đầu, ngực vẫn ngừng tản ra những hưng phấn ngọt ngào, khiến nàng thể nào ngủ được.

      Nàng nhịn được sờ lên môi mình, nhớ lại mớm thuốc cho nàng cách mạnh mẽ, mà giờ khắc này nàng chỉ nhớ đến bờ môi ấm áp kia, về phần thuốc đắng đáng sợ gì đó, nàng còn nhớ đến nó nữa.

      Lúc nàng đắm chìm trong tâm trạng vừa thẹn vừa vui, cửa phòng đột nhiên vang lên mấy tiếng gõ . Tiếng động kia tuy , nhưng lại như nện mạnh vào tim nàng.

      "Ai đó?" Nàng lên tiếng hỏi, trong lòng tràn đầy chờ mong.

      Chẳng lẽ Lạc đại ca lo lắng tình trạng của mình, nên đến thăm nàng sao?

      "Là Xuân Bình, tiểu thư ngủ chưa?" Giọng Xuân Bình vọng vào từ ngoài cửa.

      Vẻ thất vọng xẹt qua đáy mắt Tư Đồ Phỉ Nhi, nhưng nàng vẫn đứng dậy rất nhanh, đốt nến xong, choàng thêm cái áo khoác rồi ra mở cửa.

      "Xuân Bình, trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"

      "Xuân Bình yên lòng, lo lắng ngủ được!" Xuân Bình quan tâm nhìn nàng, hỏi: "Tiểu thư bây giờ thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"

      "Ta sao, Lạc đại ca cho ta uống thuốc, độc tính cũng giải rồi." Tư Đồ Phỉ Nhi đáp, đồng thời lại nhớ lại cảnh mớm thuốc cho nàng, hai gò má liền ửng hồng.

      "Vậy tốt rồi, tiểu thư xem ra khỏe hơn nhiều, Xuân Bình cuối cùng có thể yên tâm rồi." Xuân Bình thở phào nhõm : " ngờ Lạc công tử tài giỏi, hiển nhiên có thể giải được độc!"

      "Đúng vậy, còn có chuyện ngươi nhất định tưởng tượng nổi đâu." Giọng Tư Đồ Phỉ Nhi che giấu được vui sướng.

      "Là chuyện gì?"

      "Lạc đại ca. . . . . . Huynh ấy chính là Lạc Thiên Hách người bàn hôn với ta." Tư Đồ Phỉ Nhi xong, mặt tràn đầy vui sướng thẹn thùng.

      "Cái gì? Sao lại trùng hợp như thế!" Xuân Bình kinh ngạc hô lên.

      "Đúng vậy, ra hôn này là cha mẹ huynh ấy tự tiện nhờ ‘Bà mai’ đến nhà cầu hôn, huynh ấy hoàn toàn biết gì cả, cũng phải cố ý muốn đào hôn, cho nên chuyện này thể trách huynh ấy được."

      Xuân Bình cười : "Nhìn tiểu thư ngừng kể về chuyện Lạc công tử, phải là thích công tử ấy rồi chứ? tốt quá, xem ra tiểu thư và Lạc công tử có duyên với nhau!"

      Đúng vậy! Nàng cũng cho rằng bọn họ rất có duyên, nhưng. . . . . . Cũng biết trong lòng huynh ấy nghĩ thế nào? Có dự định gì hay ?

      Mặc dù nàng có thể cảm giác được Lạc Thiên Hách quan tâm và để ý đến nàng, nhưng lại sợ đây chẳng qua là vì day dứt với nàng, dù sao huynh ấy chỉ lần tự trách nhắc tới chuyện nàng vì huynh ấy mà phải trốn khỏi nhà.

      Xuân Bình như nhìn thấu phiền não của nàng, cười : "Ây da, Lạc công tử quan tâm tiểu thư thế, chắc chắn là thích tiểu thư rồi."

      "Có ?" Nghe Xuân Bình vậy, ánh mắt Tư Đồ Phỉ Nhi liền sáng lên, ý nghĩ trong lòng đều hết lên mặt.

      "Đương nhiên là . Lúc này nghe tiểu thư kể lại mọi chuyện, Xuân Bình cuối cùng có thể yên tâm rồi. Xem kìa, môi của tiểu thư hơi khô rồi, Xuân Bình rót ít nước cho tiểu thư uống!"

      "Ừ, được."

      "Cơ thể tiểu thư vừa mới khỏe, hay là đến giường ngồi !"

      Xuân Bình đỡ Tư Đồ Phỉ Nhi đến mép giường ngồi xuống, rồi mới xoay người rót nước.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhìn bóng lưng Xuân Bình, khóe môi hơi nhếch lên thoáng mỉm cười.

      tốt, nàng có nha hoàn tri kỷ như thế này, còn có Lạc đại ca quan tâm đến nàng, nàng cảm thấy mình người rất hạnh phúc.

      "Tiểu thư, nước trà đến đây."

      Xuân Bình bưng chén nước trở lại giường.

      Tư Đồ Phỉ Nhi nhận lấy, còn chưa kịp uống bỗng nhiên vang lên giọng cảnh cáo ——

      "Đợi chút, được uống….!"

      Nghe giọng đột nhiên vang lên, hai chủ tớ kinh ngạc quay đầu lại.

      Nháy mắt sau đó, bóng dáng cao lớn thoáng chốc nhảy từ ngoài cửa sổ vào.

      "Lạc đại ca?" Tư Đồ Phỉ Nhi kinh ngạc nhìn Lạc Thiên Hách.

      "Lạc. . . . . . Lạc công tử?" Xuân Bình cũng vô cùng kinh ngạc.

      Lạc Thiên Hách đưa tay lấy chén nước trong tay Tư Đồ Phỉ Nhi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Xuân Bình.

      "Tại sao ngươi phải làm như vậy?" trầm giọng chất vấn.

      "Cái . . . . . . Cái gì? Xuân Bình làm gì? Xuân Bình hiểu ý của Lạc công tử." Vẻ mặt Xuân Bình vô tội, nhưng ánh mắt có phần lo lắng.

      "Lúc trước là ngươi hạ độc vào đồ ăn của Phỉ Nhi? Tại sao ngươi muốn hại nàng?" Giọng Lạc Thiên Hạc đầy tức giận, mặc dù Xuân Bình giả ngu, nhưng dễ lừa như vậy.

      Tuy chắc chắn có thể giải được độc người Phỉ Nhi, cũng bắt nàng uống xong thuốc giải, nhưng cũng vì thế mà buông lỏng đề phòng.

      Căn cứ vào hiểu biết của đối với chất độc, biết nàng trúng loại độc bình thường được hòa trong nước trà, vô sắc vô vị, dễ phát , mà chắc chắn nàng có thể hay biết uống hết chén nước độc kia.

      Mới đầu, nghi ngờ trong lòng dĩ nhiên là mấy tên thủ hạ của đại ca nàng, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, dọc theo đường và Chu Nghĩa ở trước đánh xe, đường để ý động tĩnh quanh mình, cũng phát bất kỳ nhân sĩ khả nghi nào theo dõi.

      Còn nữa, suốt dọc đường, bọn họ chỉ dùng bánh bao thịt và điểm tâm Chu Nghĩa mua ở thành trấn trước, rồi đến bữa tối nay.

      Tư Đồ Phỉ Nhi cùng Xuân Bình ở trong phòng dùng bữa tối, mà người có cơ hội có thể táy máy tay chân vào nước trà, trừ phòng bếp và tiểu nhị ra, chỉ còn lại Xuân Bình.

      Mới đầu đối tượng nghi ngờ là người của khách điếm, đoán rằngcó lẽ người nào đó bị mua chuộc hạ độc, nhưng ngờ Xuân Bình cẩn thận mà tự để lộ mình.

      Khi nghe Xuân Bình nghe thấy tiếng động tới thăm Tư Đồ Phỉ Nhi, lúc đó chưa với nàng ta là Tư Đồ Phỉ Nhi trúng độc, nhưng nàng lại hét lên ——Tiểu thư trúng độc, chuyện này cũng thể đoán bừa được!

      Khi đó thấy khác thường, thầm nghĩ, sau khi Xuân Bình biết được chắc chắn có thể trị hết độc cho Tư Đồ Phỉ Nhi, rất có thể xuống tay lần nữa, vì vậy vừa rồi rời khỏi phòng Tư Đồ Phỉ Nhi để về nghỉ ngơi, nhưng về phòng mà nhanh chóng núp cây ngoài cửa sổ phòng nàng, quan sát động tĩnh trong phòng.

      Quả nhiên, khoảng hơn nửa canh giờ sau, Xuân Bình lại đến phòng nàng.

      Vừa rồi ở ngoài cửa sổ nhìn thấy rất ràng, Xuân Bình thừa dịp đưa lưng về phía Tư Đồ Phỉ Nhi nhanh chóng động tay động chân vào nước trà.

      Sắc mặt Xuân Bình trắng bệch, giọng kích động phủ nhận, "Lạc công tử bậy bạ gì đó? Xuân Bình sao có thể hạ độc tiểu thư chứ?"

      "Đúng vậy, Lạc đại ca, huynh hiểu lầm rồi phải ?" Vẻ mặt Tư Đồ Phỉ Nhi cũng tràn đầy kinh ngạc.

      Dù nàng tin Lạc Thiên Hách gạt người, nhưng. . . . . . Xuân Bình hạ độc hại nàng? Điều này sao có thể?

      "Ta cũng hy vọng là hiểu lầm, chỉ tiếc. . . . . ." Đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Xuân Bình.

      Xuân Bình bị ánh mắt như nhìn thấu tất cả của làm lạnh cả sống lưng, nhưng vẫn cố phủ nhận: "Xuân Bình hiểu, Lạc công tử sao có thể hiểu lầm thái quá như vậy?"

      " hiểu? Vậy đơn giản thôi, ngươi uống hết chén nước này !"

      Nếu đoán đúng, độc mà Xuân Bình vừa đổ vào nước, tám phần là dự định cho Tư Đồ Phỉ Nhi ngủ trong phòng mình mà trúng độc mà mất mạng!

      Mưu kế độc ác như thé, sao có thể tha thứ được?

      Lạc Thiên Hách đưa chén nước tới trước mặt Xuân Bình, đáy mắt Xuân Bình lóe lên vẻ sợ hãi, còn cãi cố: "Xuân Bình khát, vừa rồi trước khi tới đây uống nước ở phòng rồi."

      " sao cả, ngươi chỉ cần uống chút là được."

      lại đưa chén gần thêm chút nữa, bức bách đến cùng.

      " cần!" Xuân Bình vung tay hất cái chén theo phản xạ, vỡ thành từng mảnh vụn mặt đất.

      "Xuân Bình?" Tư Đồ Phỉ Nhi kinh ngạc nhìn hành động này của nàng.

      Vẻ mặt và phản ứng khác thường này của Xuân Bình, nàng nhìn ra có gì đó đúng, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .

      "Chén bị vỡ cũng sao, chỗ này vẫn còn ít." Lạc Thiên Hách lấy cái chén khác rót đầy nước lần nữa, rồi đưa tới trước mặt Xuân Bình.

      Nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của , ta biết dù mình ngoan ngoãn uống hết, cũng kiên quyết ra tay ép mình uống, sắc mặt Xuân Bình trắng bệch, tay chân luống cuống.

      "Đừng! Đừng! Tôi có thuốc giải!" Xuân Bình hoảng sợ la hét ầm lên, mà lời chẳng khác gì thừa nhận ta hạ độc trong nước trà.

      Lòng Tư Đồ Phỉ Nhi run lên, vừa khổ sở lại hiểu.

      "Xuân Bình, là ngươi hạ độc? Tại sao?"

      Tuy Xuân Bình được cha nàng nhận vào sau khi trở về từ Đông Bắc, rồi mới phái tới làm nha hoàn hầu hạ bên nàng, theo nàng chỉ mấy năm nhưng nafg luôn đối xử tình với ta, ngờ Xuân Bình lại. . . . . .

      "Tại sao ngươi phải làm như vậy?" Nàng đau lòng hỏi.

      "Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." mặt Xuân Bình lên day dứtáy náy, ta thậm chí có dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương của tư Đồ Phỉ Nhi: "Xin tiểu thư tha thứ cho Xuân Bình. . . . . . Xuân Bình cũng muốn hại chết tiểu thư. . . . . ."

      "Nhưng cuối cùng ngươi vẫn làm vậy! Rốt cuộc là tại sao?" Tư Đồ Phỉ Nhi kiên quyết hỏi.

      "Đó là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . ra. . . . . . Xuân Bình sớm là người của Đại thiếu gia. . . . . ."

      "Cái gì?" Tư Đồ Phỉ Nhi kinh ngạc sửng sốt.

      Nàng biết đại ca thích nữ sắc, trước từng nghe có mấy tỳ nữ trong nhà có quan hệ với đại ca, chỉ là ngờ Xuân Bình cũng vậy. . . . . .

      "Nhưng. . . .Cho dù như vậy. . .Tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế. . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :