1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BÍ MẬT BỊ THỜI GIAN VÙI LẤP - ĐỒNG HOA

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23 - HẾT

      Lúc tôi tới bệnh viện, Ma Lạt Năng ở trong phòng cấp cứu.

      Cũng bởi vì công năng của thận bị suy kiệt, nên ảnh hưởng tới khí quản của nàng, khiến cho nàng khó thở.

      Bà Vương vừa khóc vừa ngã vào lòng ông Hứa, cầu xin y sĩ cho phép bà ấy hiến quả thận của mình. Tống Dực nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, sắc mặt xanh lét, như người chết rồi.

      Rốt cuộc bác sĩ cũng ra, với ông Hứa : "Tạm thời bệnh nhân vẫn ổn, có điều tốc độ suy kiệt của thận quá nhanh, nếu tiến thành giải phẫu cấy ghép, chỉ sợ chẳng mấy ...."

      Câu của ông ta bị bà Vương đột nhiên ngất xỉu cắt ngang, mấy vị bác sĩ, y tá vừa ra khỏi phòng cấp cứu phải vội vàng chạy vào phòng cấp cứu, cứu chữa cho bà Vương.

      Vợ con liên tiếp phải vào phòng cấp cứu, rốt cuộc ông Hứa cũng thể chống đỡ được nữa, người lảo đảo như muốn ngã, tôi vội vàng đỡ ông ấy ngồi lên ghế, ông ấy hỏi tôi : "Cháu xem xong rồi sao ?"

      "Cháu xem xong rồi, cháu muốn ngồi riêng với Ma Lạt Năng lát, cuốn nhật ký này đợi lát nữa cháu trả lại bác."

      Ông Hứa gật đầu mệt mỏi.

      Tôi vào phòng bệnh, khóa trái cửa, ngồi vào trước giường Ma Lạt Năng.

      Nàng cũng mở mắt, chỉ hỏi đầy yếu ớt : "Mạn Mạn à ?"

      Tôi đáp : "Đúng vậy"

      Nàng : "Thực xin lỗi, mình cố hết sức rồi, có điều tế bào trong cơ thể nghe lời mình."

      "Cậu chịu cố gắng hết sức ! Cậu chủ động tìm tới cái chết, nhưng cậu cũng chịu gắng sống. Sâu thẳm trong nội tâm chắc chắn cậu cảm thấy cả đời đều thoát khỏi bóng ma của Hứa Thu, cho nên tới cuối cậu cũng chịu bỏ qua hết. Từ tới lớn cậu đều tự ti, yếu đuối, trốn tránh. ràng cậu cảm thấy mình vẽ xấu, nên mới muốn học vẽ tiếp, có điều cậu chịu thừa nhận, lại còn thích vẽ ; ràng cậu múa đẹp nên mới từ bỏ, có điều cậu lại rằng cậu thích người dạy. Mỗi lần từ bỏ cậu đều tìm cớ, cậu cũng chịu thừa nhận nguyên nhân chính xuất phát từ chính bản thân cậu."

      Ma Lạt Năng kêu to lên : " phải, vì Hứa Thu mà !"

      "Đúng vậy ! Hứa Thu lại trở thành cái cớ để cậu bào chữa cho hết thảy những thất bại. Cậu vẽ được cũng do Hứa thu, cậu múa cũng do Hứa Thu, cậu thi đỗ đại học cũng do Hứa Thu, cậu vui vẻ cũng do Hứa Thu, Tống Dực cậu, cũng do Hứa Thu hại cả. Hứa Thu hại cậu bằng cách nào chứ ? Chị ta tự tay cướp cây bút vẽ trong tay cậu sao ? Chính mồm chị ta cầu thày dạy múa dạy cậu sao ? Chính chị ta cầu cậu học nghe giảng sao ? Xét cho tới cùng chị ta chỉ là nhân tố bên ngoài, cậu mới chính là hết thảy nguyên nhân bên trong ! Hết thảy lựa chọn đều do chính bản thân cậu cả. Nhân tố bên ngoài có thể ảnh hưởng tới nguyên nhân bên trong, có điều vĩnh viễn thể quyết định thay những nguyên nhân bên trong. Bây giờ cậu chán nản, cậu thất vọng, cậu mệt mỏi, cậu lại tính bỏ qua hết thảy, nguyên nhân lại thuộc về Hứa Thu !"

      Ma Lạt Năng vừa khóc vừa : "Mình muốn nghe cậu nữa, cậu ra ngoài !"

      Tôi để ý tới nàng, mở cuốn nhật ký ra, bắt đầu đọc chầm chậm, bắt đầu từ lúc Hứa Thu tham gia hôn lễ của cha mình và người phụ nữ khác.

      "Người đàn bà kia bụng hơi nhô lên, bác vì trong bụng ta đứa bé, còn vì vậy cha thể cưới người đàn bà kia, tôi lắm....."

      Tiếng khóc của Ma Lạt Năng dần lại, nhật ký của Hứa Thu mang nàng trở lại thời thơ ấu, xem kỹ lại bản thân mình từ góc độ khác, cùng góc độ với Hứa Thu.

      Lúc nàng nghe tới đoạn sau khi Hứa Thu đẩy ngã nàng và chạy trốn, nàng nằm đất khóc ầm lên, Hứa Thu lại đứng trước gió, lặng lẽ khóc, nàng cau mày với vẻ thể tin nổi.

      Lúc nàng nghe tới đoạn Hứa Thu cảm thấy vui và vô cùng lo lắng sau khi trêu cợt nàng trước mặt bạn học, nàng vô cùng hoang mang khó hiểu, chỉ khẽ tự hỏi : "Mình cứ nghĩ là chị ta được như thế, chị ta rất vui vẻ. Nếu chị ta vui vẻ, vì sao còn muốn lấy mình ra làm trò đùa ?"

      Khiến cho mỗi lần nàng nghe được chị ta từ bỏ, lúc chị ta chủ động ra, nàng lại trầm mặc gì.

      .....

      Lật từng trang nhật ký, cuối cùng tới đoạn Hứa Thu xuất ngoại, tôi : "Phần nhật ký sau của Hứa Thu cũng có quan hệ lắm với cậu, nhưng mình vẫn muốn đọc cho cậu nghe chút, cũng phải bởi vì Tống Dực, mà vì Hứa Thu"

      Ma Lạt Năng im lặng, tôi bắt đầu đọc cho nàng nghe. Để nàng tiện hiểu , tôi sửa lại những chữ "" mơ hồ trong bản nhật ký thành Tống Dực và K

      "Trong những bước nhảy bay bướm, nước mắt tôi rơi xuống lã chã, tôi biết tôi sắp mất Tống Dực - ánh sáng của tôi. Từ nay về sau, tôi vĩnh viễn nhảy múa cùng bóng đêm."

      Bên ngoài phòng, trời tối sẫm. Có rất nhiều người tới gõ cửa, nhưng tôi chẳng để ý chút nào.

      Ma Lạt Năng nằm im lặng, tôi cúi đầu nhìn nhật ký của Hứa Thu : "Hứa Thu sống rất tỉnh táo, tuy rằng chị ta chỉ viết nhàng như như thế, nhưng chúng ta có thể thấy K làm rất nhiều chuyện đối với chị ta, chỉ thay chị ta mở ra cánh cửa dẫn tới địa ngục, mà còn nắm tay chị ta, vừa kéo vừa đẩy, vừa dụ dỗ vừa lừa, lôi chị ta vào. Nhưng từ đầu tới cuối, chị ta chưa bao giờ thấy K cần phải chịu trách nhiệm về những điều đó, bởi vì chị ta biết K chỉ là nhân tố bên ngoài, còn chính chị ta mới là hết thảy những nguyên nhân bên trong. Đương nhiên, chị ta là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm, có thể vì tuổi còn nên thể giải thích ràng được những nguyên nhân, giống như đứa bé nhà có hoàn cảnh tốt, cha mẹ cố tình quan tâm tạo ra hoàn cảnh tốt cho nó sáng tạo và học tập, nhưng nó cũng chịu học hành cho tốt, lại có đứa bé cha mẹ cả ngày chơi mạt chược, nó lại có thể coi việc học tập là quan trọng nhất trong những tiếng mạt chược. tồn tại của Hứa Thu khiến cho cậu trưởng thành sớm, rất nhiều thời điểm cậu đều có thể có những lựa chọn khác, nhưng lựa chọn của cậu đều là từ bỏ. Chúng ta đều nghe chuyện về thời thơ ấu của Einstein, khi ông ấy phải đối mặt với nhạo báng của cả lớp mà vẫn có thể rất thản nhiên : " giờ tôi vẫn học tốt hơn người cuối cùng", vì sao cậu thể với Hứa Thu : "Bây giờ tuy em làm tốt, nhưng sau này nhất định em làm tốt hơn bây giờ" Có lẽ những lời của mình quá nghiêm khắc, nhưng mình nghĩ cậu hiểu được, vĩnh viễn Hứa Thu chỉ là nhân tố bên ngoài, chính cậu mới là nguyên nhân bên trong, chính cậu lựa chọn từ bỏ hết thảy."

      Ma Lạt Năng đột nhiên : "Cậu chị ta vẽ cho mình bức phác họa, mình muốn xem."

      Tôi xoay công tắc đèn bàn tới mức sáng nhất, giơ bức vẽ tới trước mắt nàng, nàng nheo mắt lại cố nhìn. bé trong bức họa mặc chiếc váy hoa , cầm bút chì màu vẽ, bức vẽ thể người cắm cúi ngồi vẽ, có điều nét vẽ của bé còn rất đơn giản, nên khuôn mặt của nhân vật như trong phim hoạt hình.

      Năm đó lúc Hứa Thu vẽ bản phác họa này, chắc chắn là rất chăm chút cẩn thận, những đóa hoa chiếc váy , người mà bé kia vẽ, chị ta đều vẽ rất ràng, thậm chí có thể bắt chước nét bút của bé để vẽ những hình trong bức họa.

      Ma Lạt Năng khẽ : "Mình vẽ chị ta, cứ nghĩ là chị ta biết, hóa ra chị ta cũng biết."

      "Chị ta có linh hồn tịch mịch lạ thường, chị ta khát khao ấm áp, nhưng lại cố tình gây thương tổn cho những người mang lại ấm áp cho chị ta."

      Lại có người gõ cửa phòng bệnh của chúng tôi, tôi quan tâm, với Ma Lạt Năng : "Bản nhật ký này là cha cậu đưa cho mình, sau khi Hứa Thu qua đời ông ấy cũng biết hết thảy, bao nhiêu năm trôi qua nhưng cậu có để ý tới thay đổi của ông ấy hay ? Lưu ý tới quan tâm của ông ấy đối với cậu ? Cậu hề !"

      Ma Lạt Năng nhìn tôi ngơ ngẩn.

      Tôi ngồi ghé lại gần nàng, cầm lấy tay nàng, cố gắng nhấn mạnh : " Vì cậu mà mẹ cậu cũng vào phòng cấp cứu, mình thể tưởng tượng nổi nếu cậu.. nếu cậu chết, mẹ cậu như thế nào ? Có khi cứ lấy thận của bà ấy cấy ghép cho cậu, để cho bà ấy chết luôn còn tốt hơn. Nhìn cha cậu còn có vẻ kiên cường, đó chẳng qua vì ông ấy tin tưởng cậu, tin tưởng con của Hứa Trọng Tấn phải người có thể vứt bỏ hết cả thân nhân thèm quan tâm, buông bỏ hết thảy. Mà nếu quả cậu làm như thế, mình chỉ sợ ông ấy ... ông ấy suy sụp, những người kiên cường khi suy sụp càng bằng mấy người khác."

      Trong mắt Ma Lạt Năng đầy lệ, tôi : "Mình thể bình luận gì về những ân oán giữa cậu và Hứa Thu, cũng thể bảo cậu tha thứ cho chị ta, có điều, cậu có biết ? Lúc chị ta tỉnh lại trước khi chết, có chủ động với cha của các cậu : "Lấy thận của con cho con nhóc.", mình nghĩ phải chị ta xuất phát từ ý muốn tha lỗi, cũng phải hối hận trước những gì mà mình gây ra. Chị ta quan tâm tới những chuyện đó, chị ta chỉ rất đơn giản, thể thừa nhận cậu là em của chị ta, mà chị ta là chị của cậu."

      Nước mắt Ma Lạt Năng trào ra, rơi tí tách bức vẽ. Nước mắt của tôi cũng trào ra, rơi những vết thương của nàng

      "Ma Lạt Năng, nếu cậu chết, vĩnh viễn mình tha thứ cho Tống Dực ! Nhưng đời này, người mà mình tuyệt muốn hận nhất chính là ấy. Nếu cậu thực coi mình là chị em ruột, xin đừng bắt mình phải đau khổ"

      Tôi đứng dậy, ra ngoài. Ngoài cửa, ông Hứa nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn đầy lo lắng và tuyệt vọng, tôi trả lại cuốn nhật ký cho ông ấy : "Mình cố gắng hết sức rồi, lựa chọn cuối cùng phụ thuộc vào ấy"

      Ông Hứa định thêm gì đó, nhưng tôi còn sức mà nghe nữa, chỉ nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện, chặn chiếc taxi lại, kêu lái xe Phòng Sơn.

      Trong căn nhà cũ luôn có rất nhiều những chuyện cũ. Từng cái ngăn kéo, từng góc nhà đều có những phát ngoài ý muốn, quả bóng cao su nghịch lúc , chiếc kẹp tóc bị gãy, túi hương mới làm lâu....

      Tôi tắt điện thoại di động, rút dây điện thoại cố định, lại ngắt cả internet.

      Tôi vừa sửa sang lại cuốn album còn chưa làm xong, vừa dọn dẹp lại phòng ốc, phân loại cất dọn những gì mà cha mẹ để lại.

      Mỗi ngày tôi đều chợ vào sáng sớm, tiêu mười tệ để mua đồ ăn đủ cho tôi ăn trong ngày. Tôi mua cuốn sách dạy nấu ăn, cả ngày ngồi làm theo, nếm thử hết cả những thứ đồ ăn kỳ dị, sợ tốn thời gian.Buổi tối lại ngồi ghế xem TV, lại xem số phim thần tượng, chẳng cảm thấy buồn chút nào.

      Vào ban ngày, hết thảy đều trôi qua bình thản, thực yên tĩnh, nhưng ban đêm thường bừng tỉnh giữa những cơn ác mộng.

      tuần sau, lúc tôi mua đồ ăn về, thấy có chiếc Mục Mã Nhân đỗ dưới lầu. Chân tôi như nhũn ra, biết rốt cuộc nên lên hay nên bỏ trốn. Tôi ngồi thụp xuống, nhìn chằm chằm vào giày mình, chậm chạp chịu đưa ra quyết định.

      "Tô Mạn, bọn tôi ngồi đợi hai tiếng liền, đứng phơi nắng dưới lầu à ? Đừng cho tôi biết là nhận ra xe của tôi nhé."

      " biết ấy muốn gặp ai trong chúng ta ? Tống Dực, có phải nên chủ động biến mất ?"

      Là giọng của Ma Lạt Năng ! Tôi nhảy dựng lên, nàng ngồi xe lăn nhìn tôi cười, Lục Lệ Thành đứng cạnh nàng, Tống Dực đẩy xe. Ánh mặt trời chiếu lên mình họ, ngày nắng rực rỡ.

      Ma Lạt Năng nheo mắt lại : "Chiếu cố bệnh nhân chút, lại gần đây nào, mình nhìn cậu lắm"

      Tôi vội chạy tới bên người nàng, nàng cười, tôi cũng cười, môt lúc sau, hai chúng tôi cùng ôm chặt lấy nhau.

      Nàng : "Hai tội lớn : , lúc mình ốm mà cậu cũng dám dạy dỗ mình. Hai, thế mà lại chịu tới bệnh viện thăm mình. , muốn phạt thế nào ?"

      "Phạt thế nào cũng được."

      Ma Lạt Năng cười giòn giã : "Là cậu đấy nhá ! Phạt cậu sau này mỗi tuần đều phải gọi điện cho mình, thông báo tình hình của cậu cho mình."

      Tôi nhìn nàng đầy hoang mang, Lục Lệ Thành liền giải thích : "Cái mạng của ấy giữ được, nhưng thận bị tổn thương, cần phải trị liệu và khôi phục, dì Vương định dẫn ấy tới Thụy Sĩ chữa bệnh."

      Nếu như khỏi hẳn có thể khôi phục thị lực hoàn toàn ?"

      "Có thể có, mà cũng có thể , có điều nó còn quan trọng sao ? Nhân thế tuần bảy ngày, mỗi ngày có thể dùng đôi kính sát tròng có màu khác nhau." Ma Lạt Năng khum tay thành hình hoa lan, làm ra vẻ nữ mị hoặc điên đảo chúng sinh

      Tôi phá lên cười, Ma Lạt Năng của tôi trở lại. Lúc ngẩng đầu lên, gặp phải ánh mắt của Tống Dực, tôi nhanh chóng lảng sang chỗ khác.

      Ở sân bay, mọi người đều đứng đợi tôi và Ma Lạt Năng, nàng giữ chặt lấy tôi ngừng, tôi chỉ đành để nàng câu, tôi gật đầu cái. Rốt cuộc, lúc nàng ngậm miệng rồi, tôi cười hỏi : "Tiểu thư, có thể lên máy bay được chưa ?"

      Nàng nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên : "Sau khi cậu đọc xong nhật ký của Hứa Thu cho mình, ngày hôm sau, mình đồng ý cho Tống Dực vào phòng bệnh thăm mình."

      Tôi có phần cười nổi, nên cũng cười nữa.

      Nàng : "Mình kể cho ấy nghe chuyện hồi xưa của cha mẹ mình, mình với ấy, mình là đứa con rất mọn ích kỷ, tuyệt nhiên phạm sai lầm như mẹ mình, tuyệt sống dưới cái bóng của người con khác chết, cho nên, cần biết là ấy có thích tôi hay , tôi đều phải chia tay với ấy. Tống Dực đồng ý chưa tay."

      Ma Lạt Năng im lặng trong chốc lát : "Trước khi ấy ra khỏi phòng, mình có hỏi ấy ngày xưa có từng thích mình chút , vốn cũng mong đợi lắm rằng ấy trả lời, ngờ ấy rất ràng, ấy thể cự tuyệt mình, vì mình có đôi mắt tương tự như Hứa Thu, ấy chiều chuộng mình có bờ bến, là bởi vì năm đó ấy làm được thế cho Hứa Thu. ấy dùng phương thức đối xử tốt với mình để bù lại những gì mà ấy từng thua thiệt Hứa Thu."

      Ma Lạt Năng cười cười : "Thế mà ấy chút lo lắng rằng mình bị bệnh, lại ra cái đáp án tàn nhẫn như vậy. Lúc đó mình cũng hơi hận ấy, còn kêu ấy cút . Có điều sau mình nghĩ thông, đối với mình mà đáp án này là đáp án tốt nhất, bởi vì mình có thể quên ấy mà còn chút vướng bận."

      Ma Lạt Năng khẽ ôm lấy vai tôi : "Cũng bởi vì mình bất lực, cảm kích mà mới nảy sinh tình với ấy, cũng phải ấy, mà là người quan tâm mình là ai, đối xử dịu dàng với mình, mang mình ra khỏi bóng đêm. ấy rất tốt với mình, mình lại tra tấn ấy, lúc đó còn cảm thấy đó là lỗi của ấy, lại còn thoáng thất vọng vì ấy. Bây giờ mới biết được, xét cho tới cùng mình cũng biết ấy là người như thế nào, cũng thực quý trọng ấy."

      Tôi hỏi : "Cậu cho ấy biết chuyện của Hứa Thu rồi sao ?"

      Ma Lạt Năng lắc đầu, đưa tập giấy photocopy cho tôi, đúng là nhật ký sau khi tới New York của Hứa Thu.

      " ! Mình nghĩ quyết định này nằm trong tay cậu. Kỳ ấy cũng phải là người hoàn hảo. Đối với cậu ấy là duy nhất, nhưng cậu phải là người duy nhất của ấy. Có điều, tình vốn công bằng, ai bảo cậu thể quên được ấy chứ ? Cậu đưa cho ấy xem sao ?"

      Tôi hỏi lại Ma Lạt Năng : " ấy rất tin rằng Hứa Thu ấy, rất tin vào tốt đẹp của Hứa Thu, cũng rất tin rằng mình hồi trẻ quá nóng tính, vì biết bao dung cho khuyết điểm của đối phương nên phụ Hứa Thu. Nếu mình cho ấy, hết thảy những gì ấy tin tưởng đều là giả dối, tương đương với việc đập tan hết thảy những gì tốt đẹp mà ấy từng tin tưởng, làm thế có đúng ? Nếu, mình là nếu, có ngày mình chết rồi, tuy rằng nhớ tới mình cậu vô cùng thống khổ, có điều vẫn cảm thấy hạnh phúc vì từng có người bạn tốt như mình. Có điều đột nhiên có người nhảy ra với cậu : "Ma Lạt Năng, Tô Mạn phải người như nghĩ vậy đâu. thực tế ta rất xấu tính, sâu thẳm tận đáy lòng chẳng những ta coi là chị em, mà còn từng làm những chuyện phản bội ", cậu nghĩ như thế nào ? Cậu cảm kích cái kẻ ra đó với cậu sao ?"

      Ma Lạt Năng suy nghĩ trong chốc lát, rồi lắc đầu : " Đương nhiên , có khi mình còn oán hận người đó lắm chuyện đấy chứ." Trong mắt nàng lộ ra vẻ thương xót : "Mạn Mạn, cậu ấy thê thảm rồi, đúng ?"

      Tôi đáp thản nhiên : " ấy có mình hay , cùng với việc ấy có Hứa Thu hay cũng tuyệt mâu thuẫn với nhau. Hai bọn mình, kẻ là quá khứ, người là tại, cho dù mình có thể phá bỏ địa vị của Hứa Thu trong lòng ấy, cũng chứng minh được là ấy có thể mình. Nếu ấy mình, khẳng định chủ động bước về phía trước, có điều xét cho tới cùng ấy cũng muốn quên những gì trong quá khứ, cho nên ...."

      Ma Lạt Năng lại cất kỹ tập giấy : "Nếu phải cha mình muốn cứu mình, tuyệt đối thừa nhận với người khác rằng Hứa Thu là đứa con đầu óc bệnh hoạn. Cha mẹ đều là những người bất công, trong mắt họ, cần biết con mình làm cái gì, cũng đều có thể tha thứ được, cho dù Tống Dực chẳng làm gì cả, cũng thể tha thứ, nếu mặc dù ông ấy biết những chuyện xảy ra ở New York, sao vẫn còn thống hận Tống Dực như vậy. Mình nghi rằng ông ấy giữ lại cuốn nhật ký của Hứa Thu chỉ với nguyên nhất duy nhất là vì mình.Bây giờ mình xem rồi, chắc nhật ký của Hứa Thu bị tiêu hủy, cho nên, mình cất giữ nó thay cậu, chi hy vọng Tống Dực xứng đáng để cậu thương như thế."

      Bà Vương kêu lên : "Tiểu Liên, Mạn Mạn, phải check in rồi."

      Ông Bá cười : "Hai đứa nhóc này, bây giờ thông tin đại như vậy, muốn chuyện thiếu gì cơ hội. cần phải vội vội vàng vàng hết ở sân bay chứ."

      Tôi đứng dậy, đẩy giúp Ma Lạt Năng tới chỗ bà Vương. Bà Vương tiếp nhận xe Ma Lạt Năng từ tay tôi, đẩy nàng về chỗ check in.

      Ma Lạt Năng quay đầu vẫy tay chào từ biệt Lục Lệ Thành và Tống Dực, lại làm bộ hôn gió ông Hứa cái, la ầm lên : "Cha ơi, tạm biệt ! Con và mẹ nhớ cha lắm đấy."

      "Con nhóc kia lớn thế rồi mà vẫn còn điên điên khùng khùng !" Ông Hứa ra vẻ trách cứ, ra cảm thấy vô cùng hài lòng.

      Đợi còn thấy bóng hai người rồi, ông Hứa mới nhìn tôi, cách thản nhiên : "Từ lúc gặp tai nạn xe cộ cho tới lúc qua đời, tiểu Thu vẫn bị hôn mê, cũng chưa bất kỳ câu nào."

      Tôi cười : "Hôn mê suốt ba ngày ba đêm, có tỉnh lại trong chốc lát hay , chỉ có bác Hứa biết."

      Ông Hứa khẽ thở dài : "Tôi cảm thấy tiểu Thu nguyện làm thế."

      Tôi gật đầu : "Đương nhiên ! Dù sao chị ấy cũng là chị ruột của Ma Lạt Năng mà." Người chết chết, chỉ cần khiến cho người sống an tâm, dùng phương pháp nào cũng quan trọng gì chứ.

      Ông Hứa cũng bắt tay tạm biệt tôi : "Cám ơn cháu ! Tiểu Liên sau khi cha cháu qua đời, cháu vẫn chưa làm, nếu cháu muốn tìm việc làm, có việc gì cần hỗ trợ, lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi."

      Tuy rằng tôi định tìm việc làm, nhưng tôi cũng cự tuyệt, chỉ mỉm cười nhận lấy ý tốt của ông ấy. Tôi cố ý nịnh nọt ai, nhưng nếu cố tình muốn giúp đỡ, tôi cũng giả bộ thanh cao mà cự tuyệt, ai bảo tôi còn muốn tìm chén cơm ăn giữa chốn hồng trần này đâu ?

      Lục Lệ Thành, Tống Dực và tôi ba người cùng sóng vai ra khỏi sân bay. Lục Lệ Thành đề nghị cùng ăn tối, cả Tống Dực và tôi đều phản đối.

      Chúng tôi tìm quán ăn đường về học viện, trang trí cũng hoa lệ lắm, nhưng trông cũng có vẻ sạch .

      Tôi : "Bữa cơm này, để tôi tới mời, cám ơn chiếu cố của hai vị lãnh đạo cũ, coi như chén rượu cáo biệt."

      Lục Lệ Thành cũng có phần ngạc nhiên tin nổi : "Tin tức truyền nhanh như vậy sao ? Tống Dực vừa đưa đơn xin từ chức, bên ngoài có tin đồn rồi sao ?"

      Tôi ngây người, quay nhìn Tống Dực, giải thích : " vừa trình đơn từ chức cho Mike, định nhận lời mời của CS ở London."

      "À, vậy càng tốt, nghe phong cảnh ở eo biển nước rất đẹp."

      Tôi mỉm cười cúi đầu, thản nhiên : "Tôi biết Tống Dực phải , chén rượu đưa tiễn này vốn là dành cho tôi."

      Tống Dực nhìn tôi im lặng, Lục Lệ Thành hỏi : "Thế là thế nào ?"

      "Lúc cha tôi vừa qua đời, tôi nhờ người bạn học cũ giúp đỡ xin tới làm giáo viên ở vùng núi xa, nhận được quyết định, mấy hôm nữa tôi lên đường."

      " bao lâu ? Ở chỗ nào ?"

      "Có lẽ năm, hoặc hai năm, để xem tâm trạng của tôi thế nào ."

      "Ở đâu ?"

      Lục Lệ Thành lại hỏi lại lần nữa, tôi thấy thể lảng tránh nổi, đành trả lời : "Tôi muốn cho bất kỳ ai."

      khí trầm mặc như hít thở thông lan tỏa khắp cạnh chúng tôi.

      Lục Lệ Thành châm điếu thuốc, rít mấy cái, rồi mới mỉm cười : " định liên hệ với bọn tôi nữa chăng?"

      Tôi cố dịu : "Vùng núi hẻo lánh, thông tin liên lạc có vẻ lạc hậu."

      Tống Dực lấy nửa câu, chỉ rót cho mình chén rượu đầy, ngửa cổ uống hơi cạn sạch.

      Tôi cũng rót đầy chén cho mình và Lục Lệ Thành, nhấc chén lên : "Xin cảm ơn chiếu cố của hai vị sếp cũ."

      Ba người cùng chạm chén, tiếng chén đập vào nhau cạch cái vang dội.

      Cái bàn bên cạnh biết là những học sinh cũ của trường nào họp lớp, rượu vào lời ra vô cùng náo nhiệt, cùng hát lên ầm ĩ :

      "Gió cũng qua, mà mưa cũng qua

      Từng rơi nước mắt, từng vấp phải sai lầm, còn nhớ rằng mình cần kiên trì cái gì

      Phải qua mới có thể biết

      Có thể gặp tịch mịch, mà cũng có thể quay đầu lại

      Trong đáy tim luôn còn những giấc mộng, những hình bóng của bạn.

      Bằng hữu, cả đời này cùng bước ,

      Ngày này cũng dễ gặp lại."

      Nhớ tới khung cảnh giương cung bạt kiếm năm đó, thế mà tôi lại có chút hoài niệm. Hai người bọn họ nghe thấy tiếng ca cũng cười lắc lắc đầu.

      Tôi rót chén rượu, mời Lục Lệ Thành : "Chúc mừng , rốt cuộc việc cũng thành."

      Lục Lệ Thành nở nụ cười, trong nụ cười ấy có vẻ như thấy được vui mừng, ta tay cầm điếu thuốc, tay đỡ lấy chén rượu, ngửa cổ dốc cạn hơi.

      Tôi lại rót chén rượu, mời Tống Dực : "Thuận buồm xuôi gió."

      Tống Dực nhìn tôi, cúi đầu, cũng uống hơi cạn sạch.

      Lục Lệ Thành và Tống Dực cứ như trong trận đấu xem ai say trước, người sau lại uống nhanh hơn người trước, chỉ lát hai người xé rách cái mặt nạ, lộ ra bản chất . Lục Lệ Thành vỗ vỗ vai Tống Dực, : "Năm đó hận thể nhanh chóng đá ra khỏi MG, nay cũng có phần muốn ."

      Tống Dực lập tức rất chân thành : "Kỳ tôi cũng muốn nữa, hay giúp tôi tay, với Mike tiếng, lấy lại đơn xin từ chức được ?"

      Lục Lệ Thành ngây người, Tống Dực và tôi cùng phá lên cười. Lúc đó Lục Lệ Thành mới phát ra là Tống Dực giỡn mình, liền vỗ mạnh vào vai cái : " quen thấy đùa, làm tôi giật cả mình, nếu quả muốn ở lại, tôi chỉ sợ lại phải tìm cách đá thôi."

      Tống Dực lắc lắc đầu cười : " , là đối thủ khó chơi nhất mà tôi từng gặp phải."

      Lục Lệ Thành mừng rỡ, chạm cốc với Tống Dực : " ? Tôi coi nó như lời khen tặng đấy. Tiếc là có tâm trạng, trận đấu này chung quy cũng chưa tận hứng. Đợi sau này khôi phục lại trạng thái, chúng ta đấu trận chính thức nữa."

      Hai người nhìn nhau cười, Lục Lệ Thành lại hỏi : "Hỏi chuyện, trận đấu bóng rổ của chúng ta năm đó, cái quả bóng ba điểm cuối cùng của đó, rốt cuộc nắm chắc mấy phần ?"

      Tống Dực chỉ cười uống rượu tiếp, Lục Lệ Thành chịu bỏ qua, vừa rót rượu, vừa căn vặn.

      Tôi im lặng nhìn hai người bọn họ, trong lòng dấy lên những thương cảm mơ hồ.

      Chuyện cũ vẫn ràng ngay trước mắt, mà chúng tôi vẫy tay chào từ biệt lẫn nhau.

      Từng quá mong rằng đây là đường về nhà, cuối cùng, cuộc sống cho chúng tôi biết : Đối với lẫn nhau chúng tôi vẫn chỉ là những người khách qua đường, đường đời vẫn còn tiếp tục, chỉ có thể với nhau câu "Bảo trọng", sau đó lại tiếp tục bước con đường của mình.

      Cùng với thời gian trôi , có lẽ chúng tôi quên lãng lẫn nhau, cũng có lẽ chúng tôi vẫn nhớ kỹ nhau, nhưng cái khung cảnh có thể nâng cốc tâm như ngày hôm nay vĩnh viễn còn nữa.

      Tôi với Lục Lệ Thành và Tống Dực, cuối tuần sau tôi rời Bắc Kinh, nhưng thực tế, tôi định tuần này rời .

      Từ lúc Tống Dực, tôi vẫn chỉ có thể đứng ở bên, bó chân bó tay biết làm thế nào nhìn rời và trở về, chính mình vĩnh viễn ở vị trí được lựa chọn. Lúc này đây, tôi lựa chọn chủ động rời khỏi .

      Sắp xếp quần áo, cầm theo laptop, cùng ngày tôi bắt xe lửa rời khỏi Bắc Kinh, ném hai bức thư vào trong hòm thư.

      Lục Lệ Thành;

      Tôi rời khỏi Bắc Kinh, cho , vì muốn khuyên tôi ở lại, càng nghĩ tới việc được đưa tiễn. Trong năm vừa rồi, tôi trải qua quá nhiều ly biệt. Biết là nợ nhiều lắm, mà năng lực lại có hạn, thể hồi báo, chỉ có thể dùng phương thức của tôi để bày tỏ hết cảm kích.

      Chúc mạnh khỏe, nghiệp thuận lợi.

      Tô Mạn.

      Kỳ tôi biết nghiệp của ta chắc chắn thuận lợi. Tống Dực chủ động rời , Ma Lạt Năng lại cho tôi biết, cha nàng quyết định giao cho MG việc đưa XX ra thị trường. Lục Lệ Thành tóm được vị đại hộ khách siêu lớn này thành ra lập được công lao lớn đối với MG, nghiệp của ta có quan hệ lớn với mạng lưới khách hàng ở thị trường Trung Quốc, mấy lão già trong Tổng Công ty MG thể tiếp tục vờ như thấy, nên cái vị trí đó khẳng định thuộc về Lục Lệ Thành rồi.

      Tống Dực

      Đêm qua, lúc em sắp xếp hành lý, lại phát ra đĩa phim cũ : Titanic. Cái đĩa lậu xem hồi còn ở Thanh Hoa năm đó, trừ bài hát "My heart will go on", những tình tiết cũ trong phim mơ hồ cả. có chuyện gì, nên vừa bật đĩa lên xem vừa dọn dẹp này nọ. Nhưng vừa bắt đầu xem, ngừng dọn dẹp các thứ nữa, chuyên tâm vào xem phim, những tình tiết cũ trong đầu dần dần ra cả. Vốn dĩ Rose cũng phải lên thuyền cứu hộ, chúng ta đều biết kết thúc của bộ phim này, đều biết những người ngồi con thuyền cứu hộ này cuối cùng đều được cứu sống, có điều, ấy lựa chọn lên, ở những giây cuối cùng ấy lại nhảy lại con thuyền lớn, lựa chọn cùng Jack đối mặt với cái chết. Kết thúc của bộ film, Jack kéo theo ấy chạy đông chạy tây tìm kiếm, cuối cùng kiếm được mảnh thân tàu trôi nổi mặt biển. Có điều, bất hạnh, mảnh ván tàu ấy chỉ có thể chịu nổi sức nặng của người, cho nên Jack để cho Rose ngồi đó mình, còn mình ngâm dưới biển. Đợi tới khi thuyền cứu hộ phát ra bọn họ, Jack bị lạnh chết, chỉ có Rose còn sống. Em còn nhớ , người bạn học lúc xem lại lần thứ hai, nhìn thấy cảnh Rose nhảy từ thuyền cứu hộ xuống thuyền lớn, ấy chửi ầm lên, Rose rất ngu xuẩn, nếu phải ấy liên lụy Jack, mình ấy càng có thêm cơ hội sống sót, phút cuối có thể nằm tấm ván thuyền, bị chết rét, hai người bọn họ đều có thể sống sót.

      Viết dông dài nhiều như vậy, em bắt đầu hồ đồ biết rốt cuộc em muốn biểu đạt cái gì. Đêm qua em chợt nghĩ, vì sao từ đầu tới cuối Rose oán hận lựa chọn của mình ? Là người trong cuộc, chẳng lẽ ấy nghĩ tới, nếu lúc đó ấy ngoan ngoãn ngồi thuyền cứu hộ, Jack vì đem cơ hội sống sót của mình nhường cho ấy mà chết rét sao ? Chẳng lẽ ở vô số đêm, ấy khổ sở tự trách sao ?

      Em nghĩ nhất định là có. Đau mất người , chắc chắn nàng tưởng nhớ gấp mấy lần so với những người xem là bọn em đây. Có điều cuộc sống phải là con đường phẳng, có điều bọn họ vẫn lựa chọn cố gắng về phía trước, truy tìm ánh sáng và hạnh phúc.

      Năm đó em cho rằng Titanic chỉ là bộ phim nhảm nhí thu được doanh số cao. Bây giờ, em mới cảm thấy năm đó mình quá đơn giản, kỳ thực bộ phim đó muốn đề cao tính kiên cường và dũng khí của con người.

      Em rời khỏi Bắc Kinh, thể tới sân bay tiễn , chỉ đành qua bức thư này chúc thuận buồm xuôi gió. cần biết ở nơi đâu, cũng cần biết chọn cuộc sống như nào, chỉ mong luôn có thể thấy được ánh mặt trời và hy vọng.

      Tô Mạn.

      The End

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      PHIÊN NGOẠI 1

      1.

      Mùa mưa của London dai dẳng, có đôi khi dù trời mưa, chỉ cần ra ngoài chuyến về, áo khoác bằng vải cashmere cũng thấy lấm tấm ẩm ướt. Hai năm sau, rốt cuộc Tống Dực thể chịu nổi thời tiết ở London nữa, quyết định quay lại Bắc Kinh.

      Đám bạn bè nghe thấy nguyên nhân khiến rời khỏi London đều thể tin được, cùng xúm vào hỏi xem có phủ nhận nguyên nhân này , vẫn lặp lặp lại : "Đúng là vì mưa London." Lúc say mèm, lại thầm thêm câu bằng tiếng Trung : "Mưa London giống như tưởng niệm, làm người ta biết trốn vào đâu."

      Lúc chuyển máy bay ở Tokyo, Tống Dực vừa đưa thẻ cho nhân viên phụ trách chuyển máy bay, hỏi xem nên về hướng nào, nghe thấy tiếng giày cao gót dừng lại cạnh mình : "Tôi cũng Bắc Kinh, có thể cùng ."

      Tống Dực quay đầu lại, có kinh ngạc, có xấu hổ, lại có phần vui mừng khó nén.

      Ma Lạt Năng mỉm cười : "Từ phía xa nhìn thấy rồi."

      Lúc nàng mỉm cười, đôi tròng mắt lóe lên màu xanh nước biển, rốt cuộc còn tìm thấy bóng dáng quen thuộc ngày xưa nữa.

      Hai người kéo hành lý, vừa vừa tán chuyện.

      Sau khi check in, hai người đều ở khoang hạng nhất, Ma Lạt Năng phát huy thế mạnh của mỹ nữ, chỉ loáng có thể đổi tới ngồi bên cạnh Tống Dực.

      Từ núi tuyết ở Thụy Sĩ cho tới Bảo tàng ở London, từ thời tiết ở nước cho tới nguy cơ trong hoạt động tín dụng ở Mỹ, ngay cả việc về Bắc Kinh ăn tạm thứ gì đều nhắc tới cả, chỉ có tên người, lại ai chịu nhắc tới.

      Tống Dực hy vọng ngẫu nhiên Ma Lạt Năng có thể nhắc tới nàng, có điều Ma Lạt Năng miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, đàm luận khắp thiện hạ, duy nhất nhắc tới là tin tức của nàng.

      Rốt cuộc, Tống Dực kiềm chế nổi nữa, chủ động nhắc tới cái tên kia : "Hai người Lục Lệ Thành, Tô Mạn thế nào rồi ?"

      Ma Lạt Năng cười : "Lục Lệ Thành cũng trong cái vòng tài chính luẩn quẩn với , tin tức về ta, chẳng lẽ ràng hơn tôi sao ?"

      Tống Dực chỉ có thể mỉm cười, che giấu thất vọng.

      Ma Lạt Năng nhìn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi : "Tôi hiểu Mạn Mạn coi trọng ở điểm nào ? đại nam nhân mà thể đường đường chính chính sao. Ngay cả việc hỏi thăm tin tức về ấy, đều thể kéo theo người khác vào. Trực tiếp hỏi câu Tô Mạn thế nào, chết chắc ?"

      Tống Dực im lặng, con đê vất vả xây dựng trăm ngàn chỗ hở, nếu cẩn thận, chỉ sợ nó vỡ tràn.

      Ma Lạt Năng tức giận : "Tô Mạn tốt lắm, kết hôn rồi ! Lần này tôi quay về là muốn tới thăm đứa nhóc trong bụng ấy, đợi làm mẹ nuôi."

      Tống Dực cũng có phản ứng gì, chỉ cười với Ma Lạt Năng : "Đúng là tin tốt ! Lúc nào về tới Bắc Kinh, phải bắt ấy mời bọn mình bữa mới được." Có điều huyết sắc mặt biến mất cả, sâu trong đáy mắt chợt xuất vẻ tịch mịch và tuyệt vọng như lúc trời đất đột nhiên sụp đổ.

      Ma Lạt Năng nhìn chăm chú, nghiên cứu hồi lâu, lúc sau nàng mới cách vô cùng khẳng định : " ấy, đúng ?"

      Tống Dực cười đáp : "Tôi vui thay cho ấy."

      Ma Lạt Năng nổi giận, lập tức lôi túi đựng đồ trang điểm tùy thân ra, cầm gương giơ ra trước mặt Tống Dực : "Trông mặt thế này là vui thay cho ấy sao ?"

      Tống Dực nhìn bản thân trong gương, rốt cuộc cái mặt nạ cười cố gắng mang mặt biến mất.

      Ma Lạt Năng hỏi to : "Tống Dực ! Rốt cuộc tự trừng phạt mình tới bao giờ ? Cho tới cùng trừng phạt mình vì Hứa Thu, hay bởi vì còn chị ta nữa, nên mới tự trừng phạt mình ?"

      Tất cả mọi người trong khoang hạng nhất cùng đổ dồn ánh mắt về phía hai người, nhưng vừa bắt gặp vẻ mặt của Ma Lạt Năng, hết thảy đều vội vàng lảng .

      Tống Dực ngây người, rốt cuộc câu của Ma Lạt Năng như tiếng sấm đập thẳng vào tai : "Cho tới cùng trừng phạt mình vì Hứa Thu, hay bởi vì còn chị ta nữa, nên mới tự trừng phạt mình ?"

      Ma Lạt Năng bắt đầu rất dịu dàng như muốn dỗ dành đứa trẻ con : "Tống Dực, sao dám thừa nhận chứ ? Tô Mạn kết hôn rồi, có thừa nhận hay cũng quan trọng rồi."

      Nàng kết hôn rồi.

      Trong phút chốc, con đê mà kiến tạo suốt tám năm trời dưới đáy lòng ầm ầm sụp đổ, cảm tình bị ngăn cản trào ra ầm ầm như nước lũ, có điều phải chảy về phía hy vọng, mà là tuyệt vọng.

      Thân hình như nhũn ra dựa hẳn vào lưng ghế.

      Người con lao vào ôm lấy , ghét sát vào tai thầm đầy mừng rỡ "Em thích , thích " ở cái đêm gió lạnh mịt mù kia hoàn toàn mất rồi. Người con mạng hận thể tuyên bố với toàn thế giới rằng nàng được người đàn ông tốt nhất thế giới kia còn gặp lại nữa rồi.

      Ma Lạt Năng hỏi khẽ : " ấy sao ?"

      Tống Dực cười đau khổ, gật đầu nhìn Ma Lạt Năng : "Tôi ấy !"

      Ma Lạt Năng khẽ : " ra trước đó Hứa Thu rồi, đúng ? phải trước đó cảm thấy mình và Hứa Thu thích hợp rồi, đúng ?"

      Tay Tống Dực bấm chặt lên tay ghế vịn, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, nhưng vẫn im lặng, thốt ra lấy nửa câu.

      Ma Lạt Năng thở dài, cho dù Hứa Thu chết tám năm trời, vẫn thể từ bỏ người chết. Đúng là cố chấp khiến người ta phát ghét. Bất quả người có tư tưởng đạo đức cố chấp như thế hẳn đối xử tốt với Mạn Mạn cả đời, có lẽ Mạn Mạn cũng là kẻ cố chấp sắp tuyệt chủng này.

      Ma Lạt Năng cách thản nhiên : "Kỳ lúc rủ Hứa Thu tới YellowStone Park, cũng từng nghĩ tới việc chia tay với chị ta rồi phải . Hứa Thu cũng biết, thậm chí dù muốn chia tay chị ta, chị ta cũng muốn chia tay với ."

      Tống Dực nhìn Ma Lạt Năng đầy khó hiểu.

      Ma Lạt Năng hơi cúi người lục loạn trong túi, rốt cuộc lấy ra tập văn bản bị nhàu nhĩ, nhét vào tay Tống Dực : "Bao giờ xem xong gọi tôi."

      Nàng nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

      Tống Dực ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tập văn bản photocopy trong tay, vốn muốn xem, nhưng khi liếc qua thấy chữ viết văn bản có phần quen thuộc, khỏi bắt đầu xem. Sau khi xem xong đoạn thứ nhất, tim như bị tảng đá đè nặng, hóa ra là nhật ký của Hứa Thu.

      Từng đoạn từng đoạn, từng tờ từng tờ đọc xong cách chóng vánh, càng về sau, mấy lần chỉ muốn ném tập giấy trong tay xuống. Huyệt Thái Dương của giần giật, thể tin nổi những gì mình thấy đây là , có điều sâu trong tiềm thức có giọng với : Hết thảy đây đều là . Chỉ có như vậy, mới có thể lý giải được những lần nổi nóng vô duyên vô cớ của Hứa Thu, tính cách hay thay đổi của ta, cảm giác yên lòng mỗi khi ta ở bên .

      Nàng kết hôn rồi !

      "Vì sao lại cho tôi xem cái này ?" Sắc mặt xanh mét, bản nhật ký trong tay bị vò nát thành đống.

      Ma Lạt Năng mở to mắt, cười tủm tỉm nhìn đánh giá : "Như thế này còn tệ lắm, suốt ngày trưng ra cái bản mặt cười mà ánh mắt lạnh như băng, tôi hoài nghi ánh mắt của Mạn Mạn."

      Sắc mặt của Tống Dực lại càng khó xem hơn, đấm mạnh cái vào lưng ghế dựa phía sau Ma Lạt Năng, nàng sợ tới mức rúm người lại.

      Tống Dực vừa hận vừa đau khổ chất vấn : "Rốt cuộc có ý gì ? Muốn trả thù tôi sao ? Nếu muốn cho tôi hiểu thực, vì sao sớm cho tôi ? Vì sao phải chờ tới khi Tô Mạn kết hôn xong mới cho tôi xem ?"

      Ma Lạt Năng cố gắng bảo trì khoảng cách với : "Này, đừng giận cá chém thớt nhé ! cho xem cũng phải ý của tôi, là của Tô Mạn đó. Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính . bao nhiêu lần Tô Mạn hỏi ấy ? Chẳng những trả lời ấy, lại còn với ấy rằng người là Hứa Thu, bảo ấy phải làm sao bây giờ ? Đả kích, xấu Hứa Thu, để ấy sao ? ấy cũng có mặt mũi nào làm như thế !"

      phẫn nộ của Tống Dực dần dần biến mất, lấy tư cách gì để nổi giận chứ ? Chính mồm với Tô Mạn, người là Hứa Thu !

      Ma Lạt Năng khe khẽ thầm : "Hôm nay nếu phải ngồi máy bay quay lại Bắc Kinh, nếu phải thừa nhận Mạn Mạn trước mặt tôi, tôi cho xem thứ đó. Nếu dám thừa nhận tình cảm của đối với ấy, thể vì ấy dũng cảm bước ra khỏi quá khứ, tôi thà để cho ôm lấy những thống khổ của vĩnh viễn, Mạn Mạn đáng giá với người tốt hơn thế nhiều."

      Tống Dực đờ đẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt đau xót đầy tuyệt vọng.

      Vẻ đau khổ lộ ra quá ràng, khiến cho Ma Lạt Năng cũng thấy sống mũi cay cay, nàng vỗ vỗ vào vai : " cần phải thế, coi như để bồi hoàn cho thái độ thành khẩn của , tôi lại cho cái tin tốt ! Mạn Mạn - ấy - chưa - kết - hôn !"

      Tống Dực chầm chậm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Ma Lạt Năng.

      Ma Lạt Năng gật mạnh đầu : " ấy chưa kết hôn, vừa nãy là tôi lừa đấy !" Nàng liếc nhìn vẻ mặt của Tống Dực, vừa cố gắng lùi ra càng xa càng tốt, vừa bắt đầu cười gượng : " đừng quên nhé, cũng từng lừa tôi, đây mới đúng là trả thù của tôi với ! Coi như hai chúng ta huề nhau ! Trước kia tôi có chọc giận như thế nào chăng nữa, đều như cái đầu gỗ, vẻ mặt chẳng thay đổi chút nào, vừa rồi nhìn thấy cảnh như con mèo bị đốt trúng đuôi, cũng tệ lắm !"

      Tống Dực nhìn nàng trong giây lát, đột nhiên ôm lấy đầu, phá lên cười. Ma Lạt Năng liếc qua tập giấy bị vo tròn lăn mặt sàn, liền giơ chân đá sang bên cạnh, cùng cười vui vẻ.

      Tiếp viên hàng tới, nhặt được bản nhật ký bị vò thành đống mặt sàn, hỏi rất lịch : "Tiểu thư, còn dùng tới nữa ạ ?"

      Ma Lạt Năng liếc nhìn Tống Dực cái, nheo mắt lại : "Vứt , xin làm ơn vứt hộ chúng tôi !"

      Tô Mạn là người Bắc Kinh, coi như phát tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn, nên phụ trách dạy học sinh lớp 1 môn ngữ văn, lại cũng bởi vì tiếng của nàng rất lưu loát, nên còn đảm nhận cả việc dạy tiếng cho lớp 5, lớp 6.

      Tống Dực theo lời chỉ dẫn của người bản địa, thẳng tới chỗ trường học.

      Tô Mạn dạy thay cho vị giáo viên nghỉ bệnh, học sinh đọc đồng thanh, nàng vừa lại lại cạnh chỗ ngồi, vừa đọc cùng với mọi người.

      "Mùa thu tới rồi, mùa thu nay tới rồi, núi đồi đẹp như bức tranh. Cây lê bắt đầu treo lủng lẳng những chiếc đèn lồng vàng óng, quả táo lộ ra đôi má hồng hồng, biển lúa vàng óng ánh rập rờn gợn sóng, cao lương giơ cao những ngọn đuốc rừng rực. Ai khiến mùa thu đẹp như vậy ...."

      Lúc nàng mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Tống Dực. Nàng cũng quá giật mình, chỉ hơi ngẩn ngơ, rồi mỉm cười tiếp tục đọc sách cùng học sinh.

      "Nhìn xem kìa, những đàn chim nhạn trời xanh kia viết ra câu trả lời, chúng xếp thành chữ "Nhân" rất to, giống như , chăm chỉ của mọi người cùng vẽ nên bức tranh mùa thu."

      Tiếng chuông báo tan học vang lên, bọn trẻ con cùng chạy ào ra khỏi phòng học, nhìn thấy , đều tò mò đánh giá.

      Tô Mạn ra khỏi phòng học, mỉm cười hỏi : "Ma Lạt Năng đâu rồi ạ ?"

      " ấy ấy muốn lên núi chút."

      Tô Mạn trước, Tống Dực theo sau nàng, dọc theo bờ ruộng, len vào con đường lên núi.

      Núi đồi đẹp như tranh vẽ, dòng suối trong vắt, lá phong đỏ như lửa, quả cây bạch quả vàng óng. Chân đạp lên lá vàng khô, nghe sột soạt lạo xạo.

      Tống Dực khẽ gọi tiếng : "Mạn Mạn."

      Tô Mạn quay đầu lại, ánh mắt sáng như sao.

      : " em."

      Nàng cười : "Em biết"

      Nàng lại tiếp về phía trước. như người đầu tiên biết , biết phải làm gì bây giờ, ngây người ra hồi lâu, mới nghĩ ra là phải đuổi theo nàng, có điều tới bên nàng rồi, lại biết phải gì, chỉ đành im lặng bên cạnh, càng càng thấy tim đập thình thịch. Nàng :"Em biết", thế là có ý gì chứ ? Nàng còn sao ?

      lúc vô cùng bất an, bàn tay cầm lấy tay , tim đột nhiên đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẫn nhìn thẳng về phía trước, mỉm cười tiếp, khóe miệng hơi nhếch lên cong cong như trăng lưỡi liềm.


      PHIÊN NGOẠI 2

      Trong suốt hai năm, Lục Lệ Thành có tin tức gì của Tô Mạn, Trung Quốc quá lớn, nếu người cố ý biến mất, giống như giọt nước chìm vào trong biển lớn, tuyệt lưu lại bất kỳ chút dấu vết gì.

      và Tống Dực ngưng hẳn liên lạc, chỉ thỉnh thoảng nghe đồng nghiệp ngoài hải ngoại bàn tán Tống Dực tiếp nhận được khách hàng nào.

      Riêng Hứa Liên Sương thế mà vẫn có liên hệ với . Nàng viết thư cho , lập tức hồi , chỉ mong trong lúc hàn huyên nghe được chút tin tức gì về Tô Mạn.

      Thư của Hứa Liên Sương tới từ khắp nơi thế giới, những người trong ảnh thuộc những sắc tộc màu da khác nhau, chỉ có điểm vĩnh viễn giống nhau....

      " tại Tô Mạn trải qua những ngày rất bình thường, ấy bước ra khỏi những bi thương từ khi cha mẹ mất , đợi khi nào ấy đủ vững vàng, trở lại Bắc Kinh, bởi nơi đó là gia đình của ấy và cha mẹ. Nhưng tại, tôi nghĩ ấy chưa chuẩn bị tốt. Cho nên xin lỗi, tôi thể cho phương thức liên hệ với ấy."

      Cho dù Hứa Liên Sương thể cho cái mà muốn, vẫn duy trì mối quan hệ lúc có lúc với nàng, chỉ vì muốn cho mình cảm giác - giữa Tô Mạn và vẫn có liên quan tới nhau.

      Hai năm trước, tăng thêm bất động sản ở Bắc Kinh. Sau hai năm, nó vẫn là gian phòng trống, tịch mịch vô vọng chờ chủ nhân quay trở về.

      Lúc uống rượu xã giao xong, khi mỏi mệt chán ghét, lại quay trở lại nơi này, ngồi sàn nhà trống trơn, đối mặt với bức tranh sơn thủy thủy mặc hút điếu thuốc, hoặc đứng cạnh cửa sổ, nghe bài hát "Dã phong" qua di động.

      "Chuyện cũ dù phủ đầy bụi bặm, nhưng pháo hoa ngày xưa ấy, thoáng giống như sắc đèn rực rỡ hôm nay. Đợi lần trái tim xoay chuyển, đợi lần sóng tình cuồn cuộn, Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn đổi thay..... Sóng tình nếu như cuồn cuộn, nào ai có thể làm ngơ, dễ dàng buông tha chút ảnh hình của tình ...

      Rất nhiều lần, hối hận đem tình cảm của mình thốt ra thành lời. Vì sao cho nàng biết chứ ? cho nàng, kết cục chắc cũng như thế, nhưng ít nhất nó khiến mình tiếc nuối. đột nhiên hiểu vì sao nàng tìm mọi cách để theo đuổi Tống Dực. Bởi vì bỏ qua lần cơ hội, nên mới càng thêm quý trọng cơ hội thứ hai mà ông trời giành cho mình. Nếu khiến cho tìm được nàng, tuyệt đối đắn đo cân nhắc, cho nàng biết, để cho nàng thể dứt áo ra cách vô tư lự như thế, khiến cho nàng biết có người đợi nàng.

      Cũng bởi vì Tết năm nay họp ở Paris, về nhà được, nên tới mùa thu lúc rảnh rỗi, tranh thủ về nhà thăm mẹ.

      Đúng là vào những ngày mùa, trai chị dâu đều bận rộn, Đào tử Tây An bàn việc làm ăn, Miêu Miêu lên lớp 1, Tinh Tinh chuẩn bị thi vào cấp II, chỉ có mình mẹ ở nhà. Sau khi tắm rửa xong, ngồi dưới dàn dưa chuột trong sân, cùng chuyện phiếm, đọc sách với mẹ.

      Lúc chạng vạng, Tinh Tinh và Miêu Miêu cùng trở về. Lúc Miêu Miêu nhìn thấy , liền chạy ngay tới : "Chú ơi, chú ơi !"

      nhấc bổng Miêu Miêu lên xoay tròn. Tinh Tinh có vẻ rụt rè của thiếu nữ, đứng ở bên cạnh lễ phép : "Cháu chào chú ạ !"

      Chị dâu vừa từ ruộng về, kéo dưa hấu ướp lạnh dưới khe suối lên, bổ cho ba người. vừa ăn dưa vừa hỏi han về tình hình học tập của Tinh Tinh, nghe thành tích học tập của bé nổi trội trong các khối, thực vui vẻ thay cho trai và chị dâu.

      Chị dâu vừa lặt rau vừa cười : "Nó được đại biểu cho trường thi đấu tiếng , lại được giải nhất, đám trẻ con trong thành phố bì được với nó đó."

      Tinh Tinh rất khiêm tốn : "Đều nhờ các thầy dạy giỏi ạ."

      Lục Lệ Thành kinh ngạc : "Ở nông thôn lại có giáo viên tiếng tốt như thế sao ? Vốn lần này em định thương lượng với đại ca, đợi Tinh Tinh lên cấp II ra thành phố học, lại sợ tiếng của nó theo kịp, nghĩ xem có nên mời gia sư dạy riêng hay , ngờ chất lượng giáo viên ở nông thôn bây giờ lại được tăng nhanh như thế"

      Mấy lần Miêu Miêu định gì đó, đều bị chị nó thầm trừng mắt, dám hé răng.

      Lục Lệ Thành còn có thể hàng phục đống nhân tinh trở thành dễ bảo, huống chi hai đứa trẻ con ? Bề ngoài coi như lưu ý, cứ như chuyện phiếm với chị dâu, kỳ thu hết những dị thường của hai đứa trẻ vào đáy mắt. làm như chợt tỉnh ngộ, hỏi chị dâu : "Hai năm gần đây trường tiểu học ở đây có giáo viên bên ngoài tới vậy ?"

      Chị dâu lắc đầu : " lắm, Tinh Tinh vẫn rất ngoan ngoãn, cả chị và trai em chưa bao giờ phải quan tâm tới việc học hành của nó, nên cũng để ý tới những chuyện ở trường"

      Lục Lệ Thành chỉ đành trực tiếp tấn công Miêu Miêu : "Cháu thích nhất thầy nào trong trường ?"

      Miêu Miêu khẽ liếc Tinh Tinh cái, dám ngay, nghĩ lát, rồi mới lí nhí trả lời : "Giáo viên ngữ văn ạ."

      "Giáo viên ngữ văn tên là gì ? Trẻ con được dối."

      Miêu Miêu nhìn Tinh Tinh, mặt đỏ lên : "Cháu và ấy nghéo tay, hứa với ấy là . Chị cũng cho cháu , chị nếu cháu cho người khác, luôn."

      Tinh Tinh trừng mắt nhìn nó : "Đồ ngốc, em rồi !"

      Lục Lệ Thành lập tức đứng bật dậy, hỏi chị dâu : "Trường tiểu học ở chỗ nào ạ ?"

      Chị dâu đáp :" Hình như vị trí cũng khác lắm so với ngôi trường cũ em học, chỉ đập xây lại ...."

      Chị chưa xong, Lục Lệ Thành ra khỏi sân.

      chạy thẳng mạch, gặp sông vượt sông, gặp gò đống nhảy qua gò đống, chạy loạn cả lên bờ be ruộng. vui vẻ như đứa trẻ con, cả đời này, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc trong tầm tay như thế.

      Lục Lệ Thành chạy hơi tới thẳng cửa trường học, hơi gập mình, thở hổn hển, mấy vị giáo viên thấy phong cách của giống người địa phương, đều nhìn theo .

      thầy giáo vừa cười vừa hỏi : " tới tìm giáo Tô đúng ?"

      vừa thở hổn hển, vừa hỏi vô cùng vui vẻ : " ấy ở đâu rồi ?"

      giáo chỉ vào ngọn núi cách đó xa : " ấy vừa dạo núi với mấy người bạn rồi."

      vui mừng đáp "Cảm ơn", rồi lại lập tức chạy về phía ngọn núi, vừa gần tới con đường mòn ve núi, nghe thấy những tiếng cười trong trẻo vang giữa núi rừng. " san bất kiến nhân, đãn văn nhân ngữ hưởng"[1]. Tiếng cười của nàng tới gần, người còn có thể xa sao ? dừng chân, nở sẵn nụ cười đứng đợi.

      Xa xa núi non trùng điệp, ráng chiều bao kín. Trong ánh tà dương, sương mù trong núi nổi dần lên, những con chim mỏi mệt rủ nhau trở về tổ, những chấm đen nho vụt lướt qua thinh , tựa như bức tranh thiên nhiên sơn thủy thủy mặc, đẹp sao tả xiết.

      vừa định : "Sơn khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn", nghe thấy giọng người đàn ông vừa cười vừa : "Cảnh sắc này đẹp , khung cảnh trước mắt đây giống hệt như ngòi bút của Đào Uyên Minh từng viết : "San khí nhật tịch giai, phi điểu tương dữ hoàn[2]"

      như đột nhiên bước chân vào chỗ hụt, tự nhiên ngã nhào xuống mà hiểu gì, nụ cười vẫn còn vương mặt, mà tim nát vụn.

      Tô Mạn cười : "Vâng ! Bây giờ về phía trường học, cứ nhìn theo hướng này mà xem, biết cái gì gọi là "Thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam San89"

      Cả Tô Mạn và Tống Dực cùng tay nắm tay, lướt qua cạnh . đứng dưới tán cây ngân hạnh, thân thể như hóa đá.

      chiếc lá ngân hạnh vàng rực bay bay, nàng giơ tay bắt lấy, giơ chiếc lá hình xòe quạt ra, nghiêng đầu hỏi người bên cạnh :"Đẹp ?"

      Mặt nàng quay về phía , chỉ cần lưu ý chút, kỳ hoàn toàn có thể phát ra vì cố ý núp vào, có điều trong mắt nàng chỉ có người khác.

      Bọn họ xa dần, nhìn về phía trước, khung cảnh đẹp đẽ chói lọi trước mắt đều biến mất, cảnh sắc ảm đạm dần.

      Đám lá cây sau lưng vang lên sột soạt, Hứa Liên Sương đạp lên lá vàng khô tới cạnh , tay đút trong túi quần nhìn im lặng, trong mắt hàm chứa vẻ thương hại cũng như kinh sợ, còn có chút tình cảm của .

      Nàng đạp lên lá rụng, khẽ hỏi : " định làm gì bây giờ ?"

      Vẻ mặt trở lại bình thường, cau mày đáp : " Hứa tiểu thư có thể hơn chút được ?"

      Hứa Liên Sương ngẩn người ra, đáp : "Tôi hỏi xem định chiêu đãi bọn tôi như thế nào ?"

      Lục Lệ Thành về phía chân núi, thản nhiên đáp : "Hứa đại tiểu thư giá lâm, đương nhiên phải coi như quốc khách mà chiêu đãi rồi."

      Hứa Liên Sương đuổi theo , sóng vai xuống núi cùng .

      Hứa Liên Sương vẫn chưa yên tâm, giả bộ đùa : "Lần này Tống Dực cố ý tới tìm Tô Mạn, những khúc mắc trong lòng bọn họ được giải khai, phỏng chừng ngày kết hôn cũng còn xa, mau nghĩ tới quà tặng ! Đừng trách tôi giữ tình bạn, chịu trước cho biết."

      Lục Lệ Thành quay đầu nhìn nàng, tia sáng sắc bén trong mắt làm Hứa Liên Sương cười nổi nữa. cười nhạt : "Tôi và hai người đó quan hệ đều bình thường, quà tặng chỉ cần đủ quý là được, cần phải hao tốn tâm tư, nhưng chắc phải nghĩ cho kỹ."

      Hứa Liên Sương vội đáp : "Tôi nghĩ kỹ."

      Tới trước cửa trường tiểu học dưới chân núi, bốn người gặp mặt nhau, bạn cũ gặp lại, tiếng chuyện cười đùa vang lên dứt.

      Lục Lệ Thành chủ động hỏi ngày kết hôn của hai người, Tống Dực nhìn , cười đáp : "Càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, tự nhiên có kẻ chen ngang."

      Lục Lệ Thành cười : "Chúc mừng hai người !"

      Tô Mạn mặt đỏ bừng, vùi đầu vào vai Ma Lạt Năng, lại thầm giơ chân đá cho Tống Dực cái.

      Hứa Liên Sương nhìn vẻ tươi cười của Lục Lệ Thành, hoàn toàn yên tâm.

      Buổi tối, Lục Lệ Thành đứng dưới giàn dưa chuột gọi điện cho Helen : "Lại muốn phiền chị việc."

      Helen cười : " giúp bọn họ lớn như vậy, chị rể của tôi chỉ hận thể khiến làm phiền họ mỗi ngày."

      "Hai năm trước ấy giúp tôi mua căn phòng kia, còn nhớ sao ?"

      "Nhớ chứ !" Helen thầm nghĩ trong lòng, chỉ nhớ , mà còn biết chủ cũ của căn phòng kia là ai.

      "Tôi muốn nhờ chị liên hệ với người đại lý năm đó, tìm phương thức liên hệ với cái người năm đó từng tranh mua với tôi, bán lại căn phong đó cho chị ta, nhớ tăng thêm hai mươi vạn so với giá mua của tôi, à, còn biếu cho người đại lý thêm ba vạn nữa."

      Helen hít hơi dài, năm đó vì có người tranh mua, hai bên đều chịu buông tay, giá lên quá cao. Lục Lệ Thành vô cùng muốn mua căn phòng này, cuối cùng thầm đút lót cho bên đại lý ba vạn đồng. Bây giờ thị trường nhà đất ở Bắc Kinh đình trệ, rất nhiều nơi đều giảm xuống, thế mà ta muốn tăng giá hai mươi ba vạn sao ?

      "Đắt như vậy, chỉ sợ khó bán được."

      " chỉ cần kêu chị tìm người, chắc chắn người kia mua."

      Helen cũng nhiều nữa : "Vâng, ngày mai tôi bảo chị tôi tìm người."

      Quả nhiên ngoài dự đoán của Lục Lệ Thành, thông qua người đại lý tìm được người mua năm đó, đối phương vừa nghe là căn phòng kia, cảm thấy hứng thú ngay lập tức. Giá mà Lục Lệ Thành đưa ra tuy vô cùng điên cuồng, nhưng đối phương càng điên cuồng hơn, cũng thèm mặc cả, trực tiếp đồng ý. chỉ như thế, lúc nhận lại phòng, đối phương còn cố ý nhờ bên đại lý chuyển lời tới chủ phòng cũ, cám ơn. Người đại lý cũng ngạc nhiên há hốc mồm, trận mua bán điên cuồng lại ly kỳ như thế, lần đầu tiên ta gặp phải.

      Câu "cám ơn" truyền từ người đại lý tới tai chị của Helen, chị Helen lại truyền lại cho Helen, cuối cùng Helen lại lại cho Lục Lệ Thành.

      Lục Lệ Thành châm điếu thuốc, gì, khói thuốc bay lập lờ, khuôn mặt lộ ra vẻ gì cả.

      Bên dưới khung cửa kính sau lưng , là đèn đuốc huy hoàng, là hồng trần mười dặm, vạn dặm phồn hoa, mà như sống mình Thiên cung, đơn lạnh lẽo, hai vai rủ xuống mệt mọi.

      Cái này đại khái có thể coi như chỗ cao khỏi lạnh ! dõi theo từng bước chân , từ viên chức bình thường, cho tới vị chủ quản ngày hôm nay của công ty, thấy bạn bè của càng ngày càng ít, thấy càng ngày càng đơn, trong ngoài càng ngày càng đồng nhất. Helen thở dài, cúi đầu rời khỏi văn phòng .

      chuyển sang nửa đêm về sáng, Helen sắp xếp lại đống thư mới nhận được từ ban ngày, nhìn thấy thiệp cưới của Tô Mạn, sợ tới mức ngây người, ngẩn ra nửa ngày trời, rồi mới đọc kỹ được. Trong khoảnh khắc hai chữ "Tống Dực" lọt vào mắt, mới hiểu được, hai chữ "Cám ơn" kia xuất phát từ ai. Hai vị cao thủ này so chiêu vô hình, chỉ khổ cho đám người theo là bọn họ đây phải bận rộn. Tống Dực cũng muốn trực tiếp gặp mặt cảm ơn, hiển nhiên là muốn giả bộ biết gì, để hạnh phúc của người con trong lòng ta chút vướng mắc.

      bật máy tính, tới cái diễn đàn mà mình thường hay vào, mở cái topic mà mình thường xuyên post bài từ trước, ở topic này giấu tên ghi lại câu chuyện tình đơn phương.

      Helen ghi rằng, vì muốn quên người con kia, mà cố ý phái nàng ra nước ngoài. Có điều, cố ý nếm thử cuộc sống mới cũng thành công, lại khiến ta lâm vào thế khó xử, biết phải cự tuyệt người con khác thế nào, may mà đối phương mở miệng trước.

      Nghe nàng chưa làm, vì muốn nhìn thấy nàng, đột nhiên phải tham dự cuộc hội nghị, nhưng thực tế lại ở dưới lầu nhà nàng, ngồi trong ô tô, nhìn người khác đưa nàng tới bệnh viện.

      nửa cố ý, nửa đồng ý để nàng cùng về quê với , sau khi nàng đáp ứng, lại vô cùng khẩn trương, cả buổi tối gọi điện cho tôi, hỏi tôi chơi cùng con phải chú ý cái gì.

      Vì tiếp cận nàng, ngây thơ cố tình tạo ra cơ hội cho mình, sáng sớm cuối tuần gọi điện xin tôi mua giúp cái hộp thuốc, nhanh chóng bỏ vào nhà , chỉ vì mong có được khoảng thời gian bên nhau.

      Topic này cũng ghi lại khoảng thời gian tìm kiếm và chờ đợi suốt hai năm ròng của .

      ..............

      Bởi động lòng trước chấp nhất của , bắt đầu ghi lại, hy vọng mọi người cùng cầu nguyện với để chúc sớm gặp được người .

      Cái diễn đàn nguyên bản lạnh lùng có nhân khí, cũng nhờ topic của mà bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, vô số người quan tâm và chúc phúc cho topic của , và mọi người cùng mong mối tình tương tư đơn phương này đạt được kết thúc hạnh phúc, thậm chí còn cho rằng có nhiều người chúc phúc như vậy, hơn nữa với cách thức hành xử từ thủ đoạn như vậy của , nhất định cuối cùng chạm tới được hạnh phúc. Có điều, luôn vĩnh viễn khác xa so với mong cầu.

      Những ngón tay của lướt bàn phím.

      "Tôi nghĩ topic này tới hồi két thúc, bởi kết cục như tôi muốn. Cũng muốn viết tiếp, có điều mọi người và tôi cùng làm bạn với cái topic này suốt năm, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ phải thông báo kết thúc cho mọi người : hôm nay ấy thu được tấm thiệp cưới của người con kia, đáng tiếc, chú rể phải ấy."

      "Tôi cũng PM cho mod, topic này bị xóa bỏ. Người bạn của tôi thích tôi trộm viết mấy thứ này, tôi tin là mọi người hiểu được. Mỗi người chúng ta, dù ít hay nhiều, cũng đều có những mối tình cảm bí mật muốn ai biết tới. Có đẹp đẽ, mà cũng có xấu xí. Có bí mật cuối cùng rồi cũng phải hé lộ, những cũng có những bí mật bị mang xuống tận mồ."

      "Tuy rằng trải qua sửa chữa của tôi, ai biết tôi là ai, cũng càng biết ấy là ai, nhưng tôi vẫn muốn xóa bỏ topic này, tôn trọng ý nguyện của ấy, khiến cho mối tình câm này trở thành bí mật vĩnh viễn bị thời gian vùi lấp."

      Helen tắt máy tính, cầm lấy ảnh chụp gửi kèm theo thiệp cưới, ánh mắt đăm đăm nhìn vào hình Tô Mạn và Tống Dực cười đứng sát cạnh nhau. người con mới may mắn làm sao, hề biết rằng nàng bỏ qua người nàng tới như vậy, mà cũng là người con bất hạnh làm sao, vĩnh viễn biết rằng đời này từng có người như vậy nàng.

      Helen cầm điện thoại, bấm máy : "Elliott, tôi vừa nhìn thấy thiệp cưới của Tô Mạn, xin hỏi tham dự ? Cần tôi chuẩn bị quà tặng ?"

      Đầu bên kia im lặng, ai biết tất nghĩ là nhớ ra Tô Mạn là ai. Helen chút nghi ngờ, về sau nếu có ai đó nhắc tới Tô Mạn trước mặt , khẳng định sắm vai quý nhân hay quên, tỏ vẻ tiếc nuối mà : "Tên nghe có vẻ quen, nhưng nhất thời nhớ ra là nghe thấy ở đâu."

      Rốt cuộc từ đầu bên kia cũng có thanh truyền lại, ngắt đứt những suy nghĩ miên man của Helen : " bỏ phong bao số tiền cho thích hợp, thất lễ là được rồi, tôi có thời gian tham gia tiệc cưới."

      "Vâng"

      Helen buông điện thoại, lại liếc cái ảnh chụp cái, rồi ném tấm ảnh vào trong thùng rác, sau đó cầm laptop ra về.

      Hai giờ sáng, Lục Lệ Thành hoàn thành cuộc họp qua điện thoại với đồng nghiệp ở New York.

      Tay trái vắt ngang áo khoác, tay phải ôm túi tài liệu, cà vạt nới lỏng nửa, sắc mặt mệt mỏi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị qua bàn của Helen, đột nhiên xoay người quay lại, tìm kiếm gì đó bàn của . lật qua lật lại đống giấy tờ cách kiên nhẫn, đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh chụp và thiếp cưới trong thùng rác, nhặt lên, mắt gắn chặt vào khuôn mặt tươi cười trong tấm ảnh, đầu ngón tay kiềm nổi lướt qua khuôn mặt nàng, miệng cảm thấy vô cùng chua xót, mà khóe miệng lại hơi nhếch lên thành nụ cười.

      Quan hệ giữa và nàng mới bình thường làm sao, ngay cả tấm ảnh của nàng cũng có, sau này e là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng khó thấy.

      xé nửa có Tống Dực vứt , chỉ để lại nửa có hình nàng, lưng ảnh quay ra ngoài, bỏ vào trong ngăn lót trong ví.

      Lại nhớ ra chiều mai phải bay London, còn chưa kịp sắp xếp hành lý, vội vàng ra khỏi văn phòng. Cùng với tiếng "tách" lúc tắt công tắc điện ở cửa, thân ảnh của lúc đó, trong khoảnh khắc ánh sáng trong căn phòng vụt tắt, cũng chìm hẳn vào bóng đen.

      The end

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :