BÍ ẨN TÔNG ĐỒ THỨ MƯỜI BA - Michel Benoît (Giả tưởng, Huyền bí) (94c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      91.

      Cả khán phòng đồng loạt đứng dậy: trong buổi hòa nhạc cuối cùng của Lev Barjona ở Roma, Nhạc viện Saint Cecilia đông tưởng như muốn nổ tung. chàng người Israel này phải biểu diễn bản giao hưởng số ba dành cho piano và dàn nhạc của Camille Saint-Saёns, trong chương thứ nhất thể phù hoa, trong chương thứ hai uyển chuyển tuyệt vời của các ngón tay, và trong chương thứ ba khiếu hài hước của mình.

      Như thường lệ, nhạc công piano bước lên sân khấu mà nhìn khán giả, và ngồi ngay vào ghế. Khi chỉ huy dàn nhạc ra hiệu sẵn sàng, mặt đột nhiên đanh lại, và gõ những nốt đầu tiên trang trọng và hoa mỹ báo hiệu trường đoạn lãng mạn được thể bởi toàn bộ dàn nhạc.

      Ở chương thứ hai, tỏa sáng rực rỡ. Những phím đàn nhào lộn dưới các ngón tay cách thần kỳ, mỗi nốt nhạc đều được thể hoàn hảo và trau chuốt mặc dù sử dụng nhịp độ dữ dội cho toàn bộ bản nhạc. đối lập giữa nhạc sôi động và nét tĩnh lặng hoàn toàn khuôn mặt khiến khán giả say sưa, và sau nốt nhạc cuối cùng, họ dành cho những tràng pháo tay hoan hô nhiệt liệt mà người Roma tiếc đối với những người biết chinh phục trái tim họ.

      Mọi người ai nấy đều nghĩ Lev Barjona theo thói quen ngay vào hậu trường mà dành cho đám đông lần biểu diễn bis truyền thống. Vì thế, ngạc nhiên trong khán phòng càng tăng lên khi bước về phía họ và phác cử chỉ cầu mang cho mình chiếc micro. cầm lấy và ngước mắt lên, lóa mắt vì ánh đèn chiếu. Dường như nhìn ra rất xa, ra ngoài căn phòng đột nhiên trở nên im lặng, ra ngoài cả thành Roma. Mặt còn đanh lại mà mang vẻ nghiêm trang bất thường ở con người quen quyến rũ này. Vết sẹo cắt ngang mái tóc vàng của càng khiến điều sắp ra trở nên bi thảm.

      rất ngắn gọn:

      – Để cảm ơn tiếp đón nhiệt tình của các vị, tôi xin tặng các vị bản Gymnopédie thứ hai của Érik Satie, nhà soạn nhạc vĩ đại người Pháp. Tối nay, tôi đặc biệt dành tặng bản nhạc này cho người Pháp khác, người hành hương đến cõi tuyệt đối. Và cho nhạc công piano người Mỹ mất cách bi thảm, nhưng ký ức về ông bao giờ rời xa tôi. Chính ông cũng biểu diễn bản nhạc này trong tâm hồn mình, vì giống như Satie, ông tin vào tình , và ông bị phản bội.

      Trong khi Lev, mắt nhắm nghiền, như thả mình vào hoàn hảo của giai điệu hoàn toàn giản dị, từ cuối phòng người nhìn và mỉm cười. Cố gắng thu thân hình cơ bắp của mình, trong hơi lạc lõng giữa những khán giả tinh tế và sang trọng xung quanh.

      “Người Do Thái, Moktar Al-Quraysh nghĩ, tất cả bọn họ đều là những người tình cảm!”

      Với cái chết của Alessandro Calfo, nhiệm vụ của kết thúc. cảm thấy thỏa mãn khi tự tay mình loại bỏ người Mỹ đó. Còn người kia biến mất, và Moktar chưa tìm thấy dấu vết ông ta. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ngày mai, quay về Cairo. báo cáo với Hội đồng Fatah và nhận chỉ thị của tổ chức. Người Pháp đó phải biến mất; để săn lùng dấu vết ông, Moktar cần có phương tiện và hỗ trợ. Lev vừa công khai tuyên bố ngưỡng mộ kẻ dị giáo ấy, thể trông cậy vào được nữa.

      Còn về Sonia, thất nghiệp. nhanh chóng đưa đến Cairo. Che mặt bằng mạng đen, dáng vóc kiều của khiến hãnh diện. Vì giữ lại cho mình. Sau khi qua tay giáo sĩ cấp cao đồi bại ở Vatican, hẳn phải biết làm những điều có thể bị Đấng Tiên tri lên án nếu Ngài biết được. Kinh Coran chỉ khẳng định: “Phụ nữ là cánh đồng cần cày cấy: hãy khắp cánh đồng đó và cày cấy nó như con muốn.”[[58]]. cày cấy Sonia. Hoàn toàn dửng dưng với thứ nhạc thanh nhã phát ra từ những ngón tay Lev, cảm thấy máu dồn lên phần đàn ông của mình.
      92.

      Ba tuần trôi qua kể từ khi cha Nil đến vùng Abruzzes, và ông có cảm giác sống cả đời mình trong độc này. Từng mẩu , ông kể cho vị tu sĩ già nghe toàn bộ câu chuyện của mình: việc ông đến Roma, thái độ của Leeland cho đến lời thú nhận xúc động của ông ấy, cuộc gặp gỡ với Lev Barjona; những dấu vết của bức thư tông đồ mà ông tìm thấy cách khó nhọc, phát của ông trong hầm bí mật của Vatican…

      Ông già mỉm cười.

      – Ta biết rằng điều đó làm thay đổi gì trong cuộc đời con cũng như định hướng sâu kín của nó. Chính là thứ mà con luôn tìm kiếm, con thấy cái vỏ, việc con còn phải làm là đào sâu hiểu biết này trong khi cầu nguyện. Con bao giờ nên oán trách Giáo hội Cơ Đốc. Nó làm điều nó vẫn luôn làm, điều mà vì nó cả Giáo hội được lập ra: chinh phục quyền lực, rồi giữ gìn quyền lực bằng mọi giá. thầy tu thời Trung cổ định nghĩa Giáo hội cách thực tế: casta simul et meretrix, trinh tiết của điếm. Giáo hội là cái nạn cần thiết, con trai ạ: nên vì việc nó thường xuyên lạm dụng quyền lực của mình mà con quên rằng nó giữ kín kho báu, con người của Jesus. Và rằng, có nó, hẳn con bao giờ biết được Người.

      Cha Nil biết rằng vị đúng.

      Tò mò vì người mới đến quá giống với cha nuôi của mình, giống đến cả mái tóc bạc, Beppo lên căn nhà nhiều hơn thường lệ chút. ngồi cạnh cha Nil ụ đá khô ở sân trước nhà, và ánh mắt họ chỉ giao nhau có lần. Rồi tu sĩ người Pháp chỉ còn cảm thấy hơi thở của , đều đặn và bình thản. Đột nhiên đứng dậy, hơi nghiêng đầu và biến mất trong con đường rừng.

      Hôm đó, lần đầu tiên cha Nil chuyện với :

      – Beppo, con có thể giúp cha việc được ? Cha phải gửi thư này đến cho cha Calatin, ở Camaldoli. Con có thể mang nó được ? Phải đưa thư đến tận tay ông ấy.

      Beppo gật đầu và nhét bức thư vào túi trong của chiếc áo vest bằng da cừu. Nó được đề gửi đến cho Rembert Leeland, đường Aurelia. Trong thư cha Nil kể vắn tắt về việc ông đến căn nhà, cuộc sống của ông, niềm hạnh phúc chạy trốn ông quá lâu và dường như trở thành thực ở đây. Cuối cùng, ông hỏi tin tức bạn mình, và hỏi xem ông có nên đến Roma gặp lại bạn .

      Vài ngày sau, Giáo hoàng mở bức thư này và đọc hai lần trước mặt Catzinger, người trao nó lại theo chỉ thị của ông.

      Giáo hoàng mệt mỏi đặt bức thư đầu gối. Rồi ông ngẩng đầu nhìn Hồng y, người vẫn cung kính đứng trước mặt ông.

      – Tu sĩ người Pháp mà ông với tôi, vì sao ông lại nghĩ là ông ta nguy hiểm cho Giáo hội?

      – Ông ta nghi ngờ thiên chất của Christ, thưa Cha rất thánh, theo cách đặc biệt ác ý. Phải khiến ông ta im lặng và trả ông ta về với độc trong tu viện của mình, nơi ông ta bao giờ được rời khỏi.

      Giáo hoàng để cằm gục xuống cổ áo chùng trắng. Ông nhắm mắt lại. bao giờ có thể biết toàn bộ về Christ. Christ ở phía trước chúng ta: chỉ có thể tìm kiếm Người. Tìm kiếm Người nghĩa là thấy được Người, Thánh Augustin từng vậy. Ngừng tìm kiếm nghĩa là để mất Người.

      ngẩng đầu lên, ông thầm, và Catzinger phải căng tai ra để hiểu ông gì:

      độc… Tôi tin rằng ông ấy có được nó, Hồng y ạ, và tôi mong muốn điều đó… đúng, tôi mong muốn. “Tu sĩ”, ông biết đấy, bắt nguồn từ “monos”, nghĩa là đơn độc, hay duy nhất. Ông ấy tìm thấy duy nhất cần thiết mà Jesus từng với Marthe, chị của Marie và Lazare. Hãy để ông ấy sống trong độc của mình, Hồng y ạ. Hãy để ông ấy với Người mà ông ấy tìm thấy.

      Rồi ông thêm bằng giọng còn thoảng hơn:

      – Chính vì điều đó mà chúng ta ở đây, đúng ? Chính vì điều đó mà Giáo hội tồn tại. Sao cho trong lòng nó, có vài người tìm thấy điều mà chúng ta, ông và tôi, tìm kiếm.

      Catzinger nhướng bên lông mày lên. Điều ông tìm kiếm là giải quyết vấn đề này tiếp sau vấn đề khác, làm cho Giáo hội tồn tại lâu dài, bảo vệ nó khỏi kẻ thù. Sono il carabiniere della Chiesa [[59]], người tiền nhiệm có trí nhớ nổi tiếng của ông, Hồng y Ottaviani, từng thế.

      Giáo hoàng như ra khỏi giấc mộng và ra hiệu.

      – Làm ơn hãy đưa tôi đến gần chiếc máy ở trong góc kia.

      Catzinger đẩy ghế lăn về phía máy hủy tài liệu đặt trước chiếc sọt đầy đến nửa các loại vụn giấy nhiều màu. Vì tay bị run, Giáo hoàng khởi động cho máy chạy được. Catzinger ấn nút với vẻ tôn kính.

      – Cảm ơn… , cha cứ để đấy, tôi muốn tự làm.

      Máy hủy tài liệu khạc ra vài mẩu giấy vụn, chúng rơi vào trong chiếc sọt chứa đựng những bí mật khác mà chỉ có Giáo hoàng giữ lại trong bộ não còn minh mẫn đến ngạc nhiên.

      “Chỉ có bí mật duy nhất, đó là bí mật của Chúa. Ông ấy may mắn, cha Nil ấy. là rất may mắn.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      93.

      Giữa đêm, cha Nil bị đánh thức bởi tiếng động lạ, và thắp ngọn nến. Nằm đệm rơm, mắt nhắm, vị sĩ già rên lên khe khẽ.

      – Cha, cha thấy đau à? Phải tìm Beppo, phải…

      – Cứ kệ , con trai. Chỉ cần ta rời khỏi bờ để xuống nơi nước sâu, đến lúc rồi.

      Ông mở mắt, và bao trùm cha Nil trong ánh mắt chan chứa nhân từ.

      – Con ở lại đây, đây là nơi dành cho con vĩnh viễn. Giống như tông đồ thứ mười ba, con nghiêng đầu về phía Jesus để nghe. Chỉ trái tim con mới có thể hiểu được Người, nhưng nó thức tỉnh từng ngày. Con hãy lắng nghe, và đừng làm gì khác: Người dẫn đường cho con. Đó là người dẫn đường rất đáng tin cậy, con có thể hoàn toàn tin tưởng vào Người. Con người phản bội con, nhưng Người, Người bao giờ phản bội.

      Ông cố gắng lần cuối cùng:

      – Beppo… con hãy chăm sóc nó, đó là đứa con trai mà ta giao phó cho con. Nó trong sạch như nước chảy trong núi này.

      Sáng hôm sau, ngọn núi sáng lên từ phía sườn đối diện. Khi những ngọn lửa của mặt trời bao trùm căn nhà, vị sĩ già thầm tên Jesus và ngừng thở.

      Cũng ngày hôm đó, cha Nil và Beppo chôn ông vách đá, có lẽ giống với vách đá nhô ra bên Qumran, cha Nil nghĩ. Họ lặng lẽ quay trở về nhà tu.

      Đến khoảng sân trước nhà, Beppo nắm lấy cánh tay cha Nil bất động, cúi đầu xuống trước ông và nhàng đặt bàn tay vị tu sĩ lên mái đầu tóc quăn của mình.

      Ngày nối tiếp ngày, và đêm nối tiếp đêm. Bất động, dường như thời gian cũng mang chiều kích khác. Ký ức của cha Nil còn chưa được chữa lành, nhưng càng ngày ông càng ít cảm thấy nỗi lo lắng vốn từng đè nặng lên ông trong những ngày kinh hoàng đó, những ngày ông trải qua để vây dồn ảo ảnh của .

      nằm trong bức thư của tông đồ thứ mười ba, cũng nằm trong kinh Phúc thứ tư. Nó được chứa đựng trong bất kỳ văn tự nào, dù thiêng liêng đến đâu nữa. Nó vượt lên những từ ngữ in giấy, những lời phát ra từ miệng con người. Nó nằm trong im lặng, và im lặng chầm chậm chiếm hữu cha Nil.

      Beppo chuyển sang ông ngưỡng mộ mà dành cho vị sĩ già khi vị sĩ còn sống. Khi đến, lúc nào cũng rất ngẫu hứng, họ ngồi mép khoảng sân hoặc trước ngọn lửa trong lò sưởi. Cha Nil dịu dàng đọc cho nghe kinh Phúc và kể với về Jesus, giống như tông đồ thứ mười ba làm với Iokhanân ngày xưa.

      hôm, do cảm hứng đột ngột, ông vẽ lên trán, môi và trái tim chàng trai trẻ dấu chữ thập vô hình. Tự nhiên, Beppo thè lưỡi ra, và ông cũng đưa tay vẽ lên đó dấu hiệu của cái chết và sống.

      Ngày hôm sau, Beppo đến từ sáng sớm. Ngồi tấm đệm rơm, nhìn cha Nil bằng đôi mắt bình lặng của mình và thầm trong hơi thở vụng về:

      – Cha… cha Nil! Con… con muốn học đọc. Để có thể tự mình nghiên cứu kinh Phúc .

      Beppo . ra những điều chất chứa trong tim mình.

      Cuộc sống của cha Nil vì thế có đôi chút thay đổi. Từ đó trở , gần như ngày nào Beppo cũng đến thăm ông. Họ ngồi trước cửa sổ, và cha Nil mở sách ra chiếc bàn xíu. Trong vòng vài tuần, Beppo có thể đọc được, chỉ ngập ngừng ở những từ phức tạp.

      – Con có thể học cuốn kinh Phúc của Marc, cha Nil với . Đó là cuốn đơn giản nhất, ràng nhất, gần với những điều Jesus và làm nhất. Sau này, ngày nào đó, cha dạy con tiếng Hy Lạp. Con thấy nó khó lắm đâu, và khi đọc to lên con nghe thấy điều mà các môn đồ đầu tiên của Jesus về Người.

      Beppo nghiêm trang nhìn ông.

      – Con làm những gì cha bảo: cha là cha của tâm hồn con.

      Cha Nil mỉm cười. Hẳn tông đồ thứ mười ba cũng là cha tâm hồn của những người Nazareth trốn chạy khỏi Giáo hội đầu tiên.

      – Chỉ có người cha duy nhất của tâm hồn con, Beppo ạ. Người có tên, ai có thể biết được Người, chúng ta biết gì về Người trừ điều Jesus gọi Người là abba: cha.



      94.

      Buổi sáng tháng Mười đó, quảng trường Saint Peter mang dáng dấp lễ hội: Giáo hoàng tuyên bố phong thánh cho người sáng lập ra tổ chức Opus Dei, Escriva de Balaguer. Phía trước Đại giáo đường, trung tâm của nền Cơ Đốc, bức chân dung lớn của vị thánh mới được tặng cho đám đông. Đôi mắt ranh mãnh, dường như ông quan sát họ với vẻ mỉa mai.

      Đứng bên phải Giáo hoàng, Hồng y Catzinger rạng rỡ vì vui sướng. Lễ phong thánh này mang ý nghĩa đặc biệt đối với ông. Trước hết, đó là chiến thắng của riêng ông trước các thành viên của Opus Dei, ông buộc được họ phải quy lụy mình trong những năm chuẩn bị làm lễ tuyên phúc cho người hùng của họ. Từ nay trở họ mắc nợ ông, điều này che chở cho ông thêm chút nữa khỏi những thủ đoạn thường xuyên của họ. Catzinger vui sướng vì vừa chơi được họ vố đẹp, ít nhất ông cũng có lợi thế trước họ trong suốt khoảng thời gian.

      Sau đó, ông che chở cho Antonio khỏi bất kỳ áp lực nào của những người Tây Ban Nha thuộc dòng họ de Balaguer. Điều quan trọng đối với ông là Hội Thánh Pie V phải được duy trì vững vàng, để tránh khỏi những nỗi thất vọng mà ông gặp phải với Calfo.

      Cuối cùng, và niềm hạnh phúc này cũng phải là trong ngày hôm nay, Giáo hoàng, người càng ngày càng bất lực trong việc khiến người khác hiểu mình, giao phó cho ông nhiệm vụ tuyên đọc diễn văn. Ông tận dụng dịp này để vạch ra chương trình lãnh đạo của mình trước các ống kính truyền hình toàn thế giới.

      ngày ông lèo lái con thuyền của Peter. phải ngấm ngầm lèo lái như ông vẫn làm từ nhiều năm nay nữa. Mà lèo lái công khai, giữa thanh thiên bạch nhật.

      Ông máy móc nhấc vạt áo choàng lễ của Giáo hoàng bị trượt vì những cơn run rẩy của vị Giáo chủ tối cao, điều khiến việc lên hình bị xấu . Và để che lấp cử chỉ này, ông mỉm cười với ống kính máy quay. Đôi mắt xanh, mái tóc bạc của ông rất đáng ngưỡng mộ màn hình. Ông đứng thẳng người lên: ống kính máy quay chĩa thẳng vào ông.

      Giáo hội là vĩnh hằng.

      Lẫn trong đám đông, thanh niên nhìn quang cảnh huy hoàng của Giáo hội với ánh mắt chế nhạo. Mái tóc quăn của sáng lên dưới ánh mặt trời, và chiếc áo vest kiểu nông dân vùng Abruzzes của bị lạc điệu: những đoàn đại biểu Cơ Đốc toàn thế giới, trong trang phục dân gian, tạo nên những mảng màu sặc sỡ quảng trường Saint Peter.

      Đôi tay để : ghì sát vào ngực, chúng nắm chặt chiếc túi bằng da căng tròn.

      Cha Nil giao nó cho hôm qua. thấy lo lắng: ở làng, nơi bất kỳ người lạ nào cũng bị nhận ra ngay lập tức, người ta thấy có người đàn ông đến hỏi han. Chắc chắn phải là người miền núi, thậm chí cũng chẳng phải người Italy: ta quá cơ bắp, bụng to lắm, và con mắt của những người dân làng thể sai lầm. Mọi việc diễn ra như chúng phải diễn ra trong ngôi làng ở vùng Abruzzes, Beppo nhận được tin đồn, nó đến tai chậm trễ. lại với cha Nil, ông cảm thấy những lo lắng trong mình thức dậy.

      Liệu có phải họ tìm kiếm ông, ở tận nơi này ?

      Ngay hôm sau, ông giao chiếc túi của mình cho Beppo. Nó chứa đựng kết quả của bao năm nghiên cứu. Nhất là nó cất giấu bản sao mà ông chép lại từ bức thư. Theo trí nhớ, đúng thế, nhưng ông biết nó trung thành với văn bản mà ông cầm tay trong khoảng thời gian ngắn ngủi dưới hầm bí mật của Vatican.

      Mạng sống của ông quan trọng, cuộc sống của ông thuộc về ông nữa. Giống như tông đồ thứ mười ba, giống như rất nhiều người khác, có thể ông chết vì Jesus hơn Đấng Christ. Ông biết điều đó, và hoàn toàn bình thản chấp nhận nó.

      Ông chỉ còn tiếc nuối duy nhất, tội lỗi chống lại Tinh thần mà ông thể xưng với bất kỳ linh mục nào: dù sao ông vẫn muốn thấy nấm mồ của Jesus trong sa mạc. Ông biết rằng mong muốn này chỉ là ảo tưởng tội lỗi, nhưng ông thể dập tắt nó. Lục tìm trong vùng cát mênh mông giữa Israel và biển Đỏ. Tìm lại nấm mồ lạc giữa nghĩa địa bỏ hoang của người Esseni và được ai biết tới. đến nơi tông đồ thứ mười ba từng công khai mong muốn là ai được đến. Nghĩ về chuyện đó tội lỗi: im lặng hoàn thành được công việc thanh lọc con người ông. Ông chiến đấu hết sức để loại bỏ khỏi trí óc mình ý nghĩ này, ý nghĩ tách ông ra xa Jesus, người ngày nào ông cũng gặp khi cầu nguyện.

      Giữa những mảnh xương và thực tế, ông có gì phải ngần ngại.

      Nhưng cần phải cẩn thận. Beppo mình đến Roma, và giao chiếc túi cho người chú mà hoàn toàn tin tưởng.

      Hồng y Emil Catzinger kết thúc bài diễn văn trong những tràng vỗ tay như sấm dậy, và khiêm tốn quay trở lại chỗ của mình ở bên phải Giáo hoàng.

      Beppo lén cúi đầu xuống và cung kính lướt môi lên chiếc túi.

      bị xóa khỏi mặt đất này.

      được truyền lại. Và tái xuất ngày nào đó.

      Nép mình dưới hàng cột Bernin, Moktar Al-Quraysh rời mắt khỏi chàng trai. nhận ra ở làng. Kẻ dị giáo kia hẳn phải nấp đâu đó quanh đấy, trong vùng núi.

      Chỉ cần theo người nông dân vùng Abruzzes có cái nhìn ngơ ngác này.

      ta dẫn đến với con mồi.

      mỉm cười: nếu cha Nil có thể thoát khỏi người của Vatican, ông thoát khỏi . ai thoát được Đấng Tiên tri, cầu cho tên Ngài được ban phúc.

      Khi rời khỏi căn nhà, tôi thể hỏi thêm câu:

      – Cha Nil, cha sợ người tìm kiếm cha sao?

      Ông suy nghĩ lúc lâu trước khi trả lời tôi:

      – Đó phải là người Do Thái. Từ khi Đền thờ bị phá hủy, họ phải trải qua nỗi tuyệt vọng sâu sắc: lời hứa là hão huyền, Đấng Cứu thế trở lại. Nhưng Chúa là sống động đối với họ. Trong khi người Hồi giáo biết gì về Người, ngoại trừ việc Người là duy nhất, lớn hơn tất cả, và Người phán xét họ. dịu dàng, gần gũi của Chúa của các nhà truyền giáo Israel là điều xa lạ đối với họ. Trước vị Quan tòa bất định và rất đỗi xa xôi, tuyệt vọng của người Do Thái biến thành nỗi lo lắng mà họ thể vượt qua. Và số người luôn cần đến bạo lực để loại bỏ nỗi sợ về cõi hư vô mà Chúa lấp đầy được. Hẳn đó là người Hồi giáo.

      Ông mỉm cười tiếp:

      thân thiết với Chúa của tình xóa bỏ vĩnh viễn nỗi sợ hãi. Có thể là lần theo tôi chăng? Dù có muốn kéo tôi vào cõi hư vô của , cũng xoa dịu được nỗi lo sợ xâm chiếm con người .

      Ông đưa hai tay nắm lấy tay tôi.

      – Tìm cách hiểu con người của Jesus, chính là trở thành tông đồ thứ mười ba khác. Con đường kế tục người này luôn để ngỏ. Con có muốn tham gia ?

      Từ đó, trong vùng Picardie của tôi, vùng đất của những cánh rừng, những miền đất màu mỡ và những con người trầm mặc, tôi ngừng nghe thấy những lời cuối cùng này của cha Nil.

      Mỗi khi chúng vang lên trong tôi, nỗi nhớ sa mạc lại tràn về.

      HẾT

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :