1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Asisu BH phấn khích - Túy Hiểu Tình ̣̣̣̣̣̣̣̣̣( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 43 : Yuuki

      Ari sắp xếp lại các tư liệu của Hạ Ai Cập xong xuôi, cầm chồng văn tự viết giấy papyrus về phía phòng nghị , chuẩn bị bỏ vào trong tủ hồ sơ.

      Sau khi nữ hoàng Asisu nổi giận, còn ai dám đề cập đến hôn của nữ hoàng, nghe hoàng đế Menfuisu ra lệnh, cho phép đám đại thần đề cập chuyện này trước mặt nữ hoàng nữa.


      Nhưng ngày lễ thần Amun cũng vì chuyện cãi vã đó mà dừng lại, nước sông Nile vẫn còn dâng lên, rất nhanh thôi, chờ đến khi nước dâng đến cửa thần điện, chính là ngày hoàng đế cử hành hôn lễ với Carol. Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, theo quy định, toàn bộ công việc ở Hạ Ai Cập chuyển cho hoàng đế và hoàng phi quản lý, cho phép hoàng phi Ai Cập được quyền kế thừa nửa vương quốc. Vì thế, lúc này cần sắp xếp lại các tài liệu nộp cho Menfuisu.

      Lúc đầu nữ hoàng Asisu cũng thèm để ý tới quyền cai quản Ai Cập này, bảo Ari chuẩn bị, đến lúc đó giao cho Menfuisu. Nhưng sau ngày hôm đó, khi trở về cung điện, tâm tình nữ vương vô cùng vui, sửa lại toàn bộ mệnh lệnh, những tư liệu tương đối tuyệt mật đều phải cất hết, chỉ cho bọn chúng xem tài liệu giả, Hạ Ai Cập, nữ hoàng buông ra!

      Thực ra, Ari cũng cảm thấy, Hạ Ai Cập trung thành với nữ hoàng, nên để nữ hoàng cai quản. Cho tới nay, hầu hết công vụ ở Hạ Ai Cập đều do nữ hoàng giải quyết. nửa giang sơn Ai Cập là nhờ có nữ hoàng giúp đỡ gây dựng, sao có thể dễ dạng tặng cho Carol. Huống hồ ngày đó nữ hoàng , nếu như Menfuisu khăng khăng ép buộc, người cũng tiếc nuối đem binh linh tiêu diệt Ai Cập, đương nhiên binh lực từ Hạ Ai Cập đến.

      thể trách nghĩ đến cảnh chị em phản bội, là do hoàng đế Menfuisu quá đáng, cũng nghĩ lại, nữ hoàng Asisu vẫn còn có Hạ Ai Cập phía sau kia mà.

      Vừa nghĩ vừa bước nhanh về phía trước, Ari định cất hết đống hồ sơ này xong trở về cung điện. Nữ hoàng thích ăn nho, phải sai người hái ít nho tươi mang đến.

      hành lang quanh co, loáng thoáng bóng dáng Ari bước vào cửa lớn, sắp hết giờ nghị , trong đại điện tĩnh lặng có bóng người…

      đúng! Đó là ai?!

      Kinh ngạc khi phát đại điện lẽ ra ai mà nay lại có bóng người, Ari cố gắng trấn tĩnh, chăm chú nhìn kỹ, bóng dáng thướt tha, mặc y phục thị nữ trong cung lén lút lục lọi văn kiện bàn.





      “Nữ hoàng.”

      Tử Huyền nghe tiếng gọi, miễn cưỡng mở mắt, “Ari, ngươi về.”

      “Vâng, thưa bệ hạ. Nô tì sai Jinna gọi người mang nho tới, chắc sắp có rồi ạ.”

      “Ưm ~ vẫn là Ari tốt với ta nhất…”

      Ari đỏ mặt, “Nữ hoàng, được hầu hạ người là phúc phận của nô tì.”

      Sau đêm yến hội đó, còn tưởng tâm tình nữ hoàng vui vài ngày, ngờ chỉ qua hôm sau nữ hoàng lại thản nhiên tự tại, cũng để ý tới bên kia chuẩn bị rầm rộ thế nào, chỉ ở trong phòng tự tay làm vài “món ngon” cho vị hoàng đế Ragashu hợp khí hậu kia, vì thế hoàng đế Ragashu vẫn thể nào hợp được khí hậu nơi này…

      “Đúng rồi, Ari…” phe phẩy chiếc quạt lông nhuyễn sạp, Tử Huyền quay đầu lại, “Ngươi có phát ra gần đây Ruka hay lảng vảng gần cung của ta ?”

      tới chuồng ngựa cũng vòng qua đây.

      Tuần tra cung điện cũng vòng qua đây.

      Thỉnh thoảng tự dưng lại qua đây.

      “Ruka?” Ari ngẩn người, giận dữ, “Ruka là cận vệ bên người Carol, chẳng lẽ Carol lo lắng hôn lễ nên phải người tới giám thị nữ hoàng?! được! Để nô tì phái người bắt về đây!”

      Tử Huyền thấy Ari giận dữ như vậy, mập mờ hỏi. “… Carol mà cũng nghĩ được như vậy?”

      “…”

      “Nếu phải như vậy, bệ hạ cho rằng vì sao lại hay tới chỗ chúng ta?”

      Tử Huyền thản nhiên , “Chắc chắn là trốn Unasu nên mới chạy tới đây”

      “…”





      Cộc cộc cộc

      Tiếng đập cửa vang lên.

      “Ai?” Thị vệ của Ragashu hỏi vọng ra.

      giọng mềm mại vọng vào: “Hoàng đế Menfuisu sai ta tới thăm hoàng đế Ragashu.”

      Nghe thấy là có lệnh của hoàng đế Ai Cập, thị vệ vội ra mở cửa, khi thấy người bên ngoài là cung nữ lạ mặt, vô cùng xinh đẹp, hơi sửng sốt, vội đưa ta vào.

      Ragashu nằm giường, dạo này bị “món ngon” hành hạ, thượng thổ hạ tả[1], khiến cho thân thể vô cùng mệt mỏi. Nghe tiếng trả lời là do Menfuisu phái tới, quay đầu lại nhìn, thấy thị nữ xinh đẹp nhàng tới, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ động lòng người, trong lòng kinh ngạc, sao cung nữ xinh đẹp này lại tới tận đây?

      “Để hoàng đế Menfuisu lo lắng, xin hãy chuyển đạt lời cảm ơn của ta tới hoàng đế.”

      Thị nữ kia tới gần vài bước, nhàng , “Thiếp nhất định chuyển lời tới hoàng đế Menfuisu… Nhưng, chuyện hoàng đế Ragashu luôn nằm giường dậy nổi là có nguyên nhân, chẳng hạn như, mọi thứ đều do nữ hoàng Asisu làm…”

      Nghe thế, sắc mặt Ragashu trầm xuống, “Gì? Ngươi vậy là có ý gì?”

      Dáng vẻ thị nữ nhu nhược yếu đuối, “Xin hãy gọi thiếp là Yuuki, thưa hoàng đế.”





      “Đúng rồi, thưa nữ hoàng.”

      Ari cầm chùm nha chín mọng đặt lên bàn, Tử Huyền bứt lấy mấy quả chuẩn bị cho vào miệng, “Có chuyện gì thế Ari?”

      “Vừa rồi nô tì mang tài liệu tới phòng nghị , có gặp tiểu tinh.”

      Tiểu tinh? Tử Huyền nghe tên gọi như thế, có chút khó hiểu: “Ai là tiểu tinh?”

      “Chính là con của quan đại thần Zarga, bệ hạ nhớ sao? Lần trước ả dùng thân phận thị nữ vào cung, mấy lần muốn quyến rũ mê hoặc hoàng thượng, về sau người sắp xếp cho ả quét dọn phòng nghị . cho phép ả lại gần tẩm cung của hoàng thượng.”

      Ack… còn có chuyện này nữa hả?

      Tử Huyền điềm tĩnh hỏi lại, “Ừ, gặp được nàng rồi, có chuyện gì sao?”

      Ari trầm ngâm lúc, “Nô tì thấy ả đứng ở trong phòng nghị , quay lưng về phía nô tì, dường như đọc trộm tài liệu, sau đó nô tì hỏi ả, ả dọn dẹp lại bàn… Nhưng dọn dẹp đại điện là việc của mấy cung nữ cùng nhau làm, mà ả chỉ có mình, lại lén lút như vậy…”

      “Hử?” cung nữ lén lút lục lọi hồ sơ Ai Cập ư?

      “Lúc ấy nghĩ ra, giờ nhớ đến, thấy rất kỳ lạ, nơi đó để rất nhiều tư liệu cơ mật của Ai Cập. Ả muốn làm gì đây?”

      “… Ari, điều tra xem, xem ả có mưu bí mật gì.”

      “Vâng.”

      Lúc này, trong phòng Ragashu.

      “Yuuki? Ha ha, đúng là mĩ nhân, nhưng… Lời nàng vừa , bổn vương nghe hiểu.”

      “Hoàng đế cần phải đề phòng như vậy, thẳng ra, hôm nay thiếp đến… Là muốn thực giao dịch.” Câu sau, Yuuki cúi người cuống, nhàng thở bên tai Ragashu.

      Giao dịch? Ragashu cẩn thận quan sát xinh đẹp trước mặt, nhếch miệng cười: “Giao dịch thế nào?”

      “Để thiếp trở thành hoàng phi Babylon.”

      [1] Thượng thổ hạ tả: buồn nôn & tiêu chảy
      Abby thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 44 : Giao dịch thành công

      Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Ragashu đánh giá thị nữ trước mặt, cười khẽ, “Nàng muốn làm hoàng phi của ta ư? Ta tin rằng toàn bộ hoàng cung Ai Cập đều biết, ta thích nữ hoàng Asisu, ta ái mộ nàng ấy lâu, khát khao được thành thân với nàng ấy, sao nàng có thể so với nữ hoàng được chứ?”

      Yuuki thèm để ý tới giọng điệu mỉa mai của , ngồi xuống nhuyễn sạp, ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng màng.


      thản nhiên bỏ qua tuyên ngôn tình của Ragashu với Asisu: “Hoàng đế Ragashu, thiếp đưa ra cầu như vậy, đương nhiên là… trong tay thiếp có thứ rất có lợi với ngài.”

      Có lợi? Thứ gì có thể đổi lấy vị trí hoàng phi Babylon?

      “Trong tay thiếp có tài liệu quân cơ mật của Ai Cập!”

      “Cái gì?” ánh mắt Ragashu ngời sáng, nhưng lại ngay lập tức khống chế cảm xúc, làm bộ như quan tâm: “Ai Cập và Babylon quan hệ hữu nghị từ lâu, ta cần tài liệu đó làm gì?”

      Có thể đây là cái bẫy mà Menfuisu sắp xếp, dù sao giờ vẫn đất Ai Cập, phải tất cả mọi người đều cùng nhà.

      “Hừ,” cười lạnh tiếng, “Hoàng đế Ragashu, thiếp cũng chuyện mập mờ với người, thiếp biết ngài tin, như vậy , thiếp đến đây là để giải thích về mục đích của thiếp, ngài chỉ cần lắng nghe là được rồi.”

      Đột nhiên, Ragashu cảm thấy rất thú vị, thị nữ này to gan, dám cầu hoàng đế nước láng giềng lắng nghe lời là được.

      “Thiếp là con của quan đại thần Zarga, được đưa vào cung để hầu hạ hoàng đế Menfuisu. Từ lúc bắt đầu vào cung, thiếp muốn chỉ là cung nữ tầm thường, thiếp có thân phận cao quý, là con quý tộc, với sắc đẹp và trí tuệ của thiếp, càng nổi tiếng trong hoàng cung. Thiếp muốn hoàng đế Menfuisu thích thiếp, đưa thiếp lên ngôi hoàng phi. Nhưng khốn kiếp thay…”

      Đôi mắt trong veo như nước sông mùa xuân đột nhiên sắc nhọn tàn nhẫn: “Nữ hoàng Asisu khốn kiếp, nàng ghen ghét sắc đẹp của thiếp, nơi nơi làm khó thiếp, cho phép thiếp xuất trước mặt hoàng đế! Đương nhiên, vì còn có phụ thân thiếp, nên nàng thể giết thiếp, vì thế sai thiếp tới phòng nghị làm việc, mỗi ngày chờ hoàng đế và các đại thần nghị xong vào quét dọn, ngay cả tẩm cung của hoàng đế cũng cho phép thiếp bước chân vào.”

      Ragashu nhìn kỹ, quả thị nữ này xinh đẹp thua gì Asisu, tuy rằng y phục cung nữ giản dị, nhưng lại che được vẻ đẹp của , khó trách Asisu đố kị, tuy lần này đến nhận thấy được tình của nữ hoàng đối với hoàng đế, nhưng có lẽ lời đồn này là .

      Yuuki kiềm chế nỗi hận thù, tiếp tục tiếp: “ nay, tuy nữ hoàng Asisu thể quản chuyện bên này, nhưng đột nhiên sông Nile xuất , cướp trái tim hoàng đế… Thiếp tự thấy mọi phương diện thiếp đều thua con nhóc đó, nhưng thiếp cũng ngốc, toàn bộ Ai Cập đều thích nàng ta, hoàng đế Menfuisu rất chiều nàng ta, nếu muốn khiêu chiến với nàng, thiếp thể thắng được.”

      Quay đầu nhìn Ragashu: “Nếu cứ ngốc nghếch ở nơi này, thiếp cũng thể vào hậu cung, thiếp cam lòng cả đời làm cung nữ có ngày ngẩng đầu lên được, thiếp phải vì bản thân mà tiến lên! Mà thiếp cũng biết… ngài lòng nữ hoàng Asisu!”

      Ragashu im lặng, cúi xuống nâng ly rượu.

      “Hoàng đế Ragashu tới Ai Cập xin cưới nữ hoàng, thực ra là mong chờ muốn chiếm được Ai Cập. Nữ hoàng Asisu là hoàng tỷ, lại có được quyền kế thừa vương vị, nếu tương lại ngài giết chết hoàng đế Menfuis, có thể lợi dụng thân phận của nữ hoàng Asisu để cai quản Ai Cập, cho du tương lai hoàng đế Menfuisu chết, ngài chỉ cần nhờ nữ hoàng, với tài liệu cơ mật trong tay nữ hoàng cũng đủ để ngài tấn công Ai Cập, chiếm được vương quốc này!”

      Yuuki xong, bật cười: “Mong muốn của hoàng đế Ragashu chính là như thế phải ?”

      Nghe hồi, trong lòng Ragashu chấn động, ngờ cung nữ này lại thông minh như vậy, có thể nhìn ra ý đồ của !

      nheo mắt nhìn , “Ồ? Những thứ này chẳng qua là do nàng tự tưởng tượng sao?”

      Yuuki vươn tay nhấc ly rượu Ragashu vừa uống, hơi nhướng mày nhìn Ragashu, “Hoàng đế Ragashu, thiếp nhiều như vậy, ngài phải tin tưởng thiếp. Chúng ta ai cũng có mục đích riêng, thiếp muốn có vương vị hoàng phi Babylon, mà chỉ cần ngài cưới thiếp, toàn bộ căn cứ quân Ai Cập, nơi chế tạo vũ khí, thậm chí là nhược điểm quốc phòng, thiếp đều có thể cho ngài biết, giúp ngài tấn công Ai Cập!”

      Buông cái ly xuống, Yuuki đứng dậy: “Quyết tâm của nữ hoàng Asisu, tin rằng ngài cũng nghe thấy, nữ hoàng chắc chắn gả Babylon. Mà dù có gả , cũng chưa chắc nàng thuận theo ngài. Thứ ngài muốn, chỉ có thiếp mới có thể cho ngài, có thể so sánh với sắc đẹp của nữ hoàng Asisu, có thể có được những tài liệu cơ mật mà nữ hoàng có. Đương nhiên…” nàng nhếch miệng mỉm cười, “Ngài có thể suy nghĩ kỹ trước khi trả lời thiếp, thiếp xin phép cáo lui.”

      “Đợi chút!” Yuuki xoay người vài bước nghe thấy tiếng Ragashu ngăn lại, ý cười mặt càng sâu, đắc ý quay đầu lại.

      Chỉ thấy Ragashu vui vẻ như tắm gió xuân: “Mỹ nhân bằng lòng gả cho ta, sao ta có thể từ chối cơ chứ?”





      đám cung nữ xếp thành hai hàng, bê những khay trang sức quý giá bước hành lang cung điện.

      “Này, biết chuyện chưa?” cung nữ cúi đầu tới, giọng thào hỏi.

      “Chuyện gì?” Cung nữ đứng bên phải nàng ngạc nhiên hỏi lại.

      “Chính là ả Yuuki lẳng lơ diêm dúa trước kia ấy, nghe mấy ngày nay đều ở trong phòng của hoàng đế Ragashu, liếc mắt đưa tình.”

      “Cái gì? !” Cung nữ ở phía sau lưng kinh ngạc, cũng dừng lại trò chuyện. “ phải hoàng đế Ragashu cầu hôn với nữ hoàng sao?”

      Cung nữ kia hơi nghiêng đầu ra phía sau giọng khiển trách, “ bé thôi! Đừng để nữ quan nghe thấy! phải nữ hoàng Asisu đồng ý hôn này sao, thế nên hoàng đế Ragashu mới dời chú ý sang ả Yuuki kia.”

      “Yuuki… là con xinh đẹp của quan đại thần Zarga ư?”

      “Chính là ả! Trước kia quyến rũ hoàng đế Menfuisu được, bị nữ hoàng đẩy quét dọn ở phòng nghị . Bây giờ tán tỉnh hoàng đế Ragashu!” Cung nữ kia cam lòng, oán hận .

      “Trời ạ, sao ả có thể như vậy…”

      “Có chuyện gì ầm ĩ thế?” Nữ quan tới, “Đừng lắm mồm như vậy! Mau đưa các khay trang sức này tới chỗ nữ hoàng Asisu!”

      “Vâng.”

      Đám thị nữ vội vàng bước , rất nhanh mang đồ tới tẩm cung của Tử Huyền.

      “Nữ quan Ari, những trang sức nữ hoàng cầu được mang đến.”

      “Ừm, đặt lên bàn rồi lui ra .”

      Đám thị nữ nối đuôi nhau vào, đặt những khay trang sức ngay ngắn lên bàn bên cạnh nhuyễn sạp.

      Tử Huyền vừa mới ngủ dậy, đứng ngoài ban công ngắm nhìn sông Nile ngập tràn ánh sáng mặt trời.

      “Khởi bẩm nữ hoàng, đồ trang sức được mang tới, người có xem qua ạ?”

      Nghe thấy tiếng Ari, Tử Huyền quay đầu lại, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua sườn mặt , khuôn mặt sáng bừng rực rỡ.

      “Có chứ.”

      Toàn bộ hoàng cung đều chuẩn bị hôn lễ, Tử Huyền lại cố tình đưa ra cầu muốn có đồ trang sức mới, khiến đám người càng thêm bận rộn.

      Dù sao bây giờ cũng ở Thượng Ai Cập, dùng đồ của Menfuisu, thỉnh thoảng đùa dai quấy rối mấy kẻ chuẩn hôn lễ cũng rất thú vị.

      “Nữ hoàng, người xem cái này .” Ari lấy ra cái chiếc ghim vàng hình con rắn, thân rắn uốn lượn, từng chiếc vảy đều được khắc rất cẩn thận, dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, vô cùng chói mắt.

      “Rất đẹp!” Tử Huyền xong, cài lên mái tóc, chiếc ghim tinh xảo cài mái tóc đen dài mượt mà, cả người như sáng bừng lên.

      Ari cảm thán: “Nữ hoàng mãi mãi là người xinh đẹp nhất!”

      “Ha ha, ” cười khẽ cầm lấy gương, vừa soi vừa chuyện với Ari quỳ bên cạnh: “Đúng rồi, chuyện Yuuki và Ragashu thế nào?”

      “… Dạ, gần đây hai người bọn họ rất thân mật, nghe hoàng đế Ragashu muốn cưới ả làm hoàng phi.”

      “Gì?”

      Buông gương , “Yuuki này hề đơn giản, ngờ lại có thể quyến rũ Ragashu nhanh như vậy. Lần trước ngươi thấy ả đọc tài liệu phải , nhất định ả nắm giữ rất nhiều cơ mật quân Ai Cập.”

      “Là lỗi của nô tì, lúc đó điều tra kĩ càng. ngờ,” Ari cau mày, “Ả Yuuki này biết an phận, trước kia quyến rũ hoàng thượng thành bị đẩy quét dọn, giờ lại ve vãn hoàng đế Ragashu! Nếu biết có ngày hôm nay, trước kia nên xử lý ả! Nữ hoàng bệ hạ, chắc chắn ả dùng cơ mật Ai Cập để tìm chỗ trú chân bên hoàng đế Ragashu, bây giờ phải làm sao đây?”

      “Ari, lo làm gì, việc này đâu có liên quan đến chúng ta. Để Menfuisu tự giải quyết . Nếu Yuuki lén lút lấy tài liệu cơ mật, cứ để ả cấu kết với Ragashu làm việc xấu, đến lúc đó Ai Cập bị diệt.” Tử Huyền nhún vai, “Cũng chả liên quan tới ta…”

      Ari nghe vậy, cũng bình tĩnh lại, “Vâng, chuyện của Ai Cập là trách nhiệm của hoàng thượng, chỉ cần người vui vẻ là được rồi. Hoàng đế Ragashu vừa cầu hôn với người, nay lại có tình ý với cung nữ kia, nô tì chỉ lo người vui thôi.”

      sao, sao.” Tử Huyền vẫy tay, “Chúng ta cứ làm chuyện khiến chung ta vui là được rồi, ~ chẳng hạn như…”

      “Chẳng hạn như… “Ari bật cười, “Nô tì gọi người mang nho tươi nữ hoàng thích nhất tới ạ.”

      “Oa… chỉ có Ari hiểu ta nhất!”

      “Đúng rồi, Ari…” Vui vẻ qua , Tử Huyền nghiêm mặt lại, “Trong cung này có bao nhiêu giống như Yuuki bị ta xử phạt, dạo này bận rộn, ta thể nhớ ra. thể để tai họa giấu phá hủy tương lại được, Ari, liệt kê cho ta danh sách , để sau này dễ dàng khống chế hơn.”

      “Vâng,” Ari trầm tư, “Chuyện này cũng khó, để nô tì sắp xếp là được. Đúng rồi, còn người đặc biệt kia, gần đây nữ hoàng bận rộn lâu gặp, người có muốn ạ?”

      “Đặc biệt?” Tử Huyền tò mò, “Ai nhỉ?”

      Ari sắp xếp lại cả bàn trang sức, “Chính là công chúa Mitamun của Hittite ạ.”
      Abby thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 45: Mitamun

      “Cái gì?!” Tử Huyền hoảng hốt đứng dậy: “Ngươi công chúa ư?”

      Ari thấy phản ứng của Tử Huyền, ngạc nhiên hỏi: “Nữ hoàng, người làm sao vậy?”

      Tử Huyền ngây người lúc, trả lời qua loa, “À, Ari, lần trước ta bị đập đầu ở Assyria, có rất nhiều chuyện nhớ , nên ngươi nhắc tới công chúa Mitamun của Hittite, ta hoàn toàn nhớ gì hết.”


      “Trời ạ! Bị đập đầu! Nữ vương bệ hạ, giờ người cảm thấy thế nào, sao có thể bị đập đầu cơ chứ?” Ari hoảng hốt. “Để nô tì gọi thái y tới khám cho người.”

      “Đợi chút! Ari!” Tử Huyền ngăn Ari lại. “ giờ ta sao, ngươi yên tâm , ngươi hãy kể lại cho ta biết, xảy ra chuyện gì với công chúa Mitamun?”

      Ari lo lắng quan sát sắc mặt , khi thấy giờ nữ hoàng sao mới tạm yên tâm, “Nữ hoàng cứ ngồi xuống ạ, người nhớ cũng sao, để nô tì kể lại cho người nghe.”





      “Hoàng đế Ragashu,” Trong phòng nghị , Menfuisu ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn thị nữ xinh đẹp đứng bên cạnh Ragashu, “Ngài là, ngài muốn cưới thị nữ này?”

      lúc nghị với các quan đại thần, đột nhiên nghe thấy có hoàng đế Ragashu cầu kiến, dẫn theo này, tuy rằng lâu lắm rồi gặp lại ta, nhưng sắc đẹp của ta năm đó đúng là gây ra ít sóng gió, Menfuisu vẫn có chút ấn tượng.

      “Đúng vậy, hoàng đế Menfuisu.” Sắc mặt Ragashu bình tĩnh, lễ độ : “ nhiều ngày nay ta ốm giường, đều là do vị tiểu thư xinh đẹp này chăm sóc ta, ta cảm nhận sâu sắc quan tâm và hành động ân cần săn sóc của nàng. Mặc dù ta ở trong phòng tĩnh dưỡng, nhưng ta cũng nghe hình như nữ hoàng Asisu đồng ý gả cho ta, nhưng ta tin tưởng hiệp ước hòa bình giữa hai quốc gia chúng ta vẫn giữ vững. giờ ta rất vừa ý thị nữ này, hi vọng hoàng đế có thể thành toàn.”

      “Đương nhiên,” Menfuisu vội trả lời, “Tình hữu nghị giữa hai quốc gia vẫn như trước đây. Nhưng thị nữ này,…”

      Hoàng đế Ragashu, ngờ ngươi lại thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy, trước kia cái gì mà ái mộ chị ta lâu, ngàn dặm xa xôi tới Ai Cập cầu hôn, kết quả chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lại coi trọng cung nữ. Chị ta gả cho ngươi là đúng, ngươi xứng với chị ta.

      Chị… Là em sai rồi, suy nghĩ kỹ càng ép chị gả cho , khiến chị giận dữ như vậy….

      Imhotep mong ước chuyện này có thể dễ dàng giải quyết như vậy, vội vàng góp lời: “Khởi bẩm hoàng thượng, nếu hoàng đế Ragashu vừa ý thị nữ này, đương nhiên chúng ta nên giúp ngài ấy thành toàn ước nguyện. Hơn nữa thị nữ Yuuki là con của đại thần Zarga, xuất thân quý tộc, hi vọng bệ hạ có thể ban thưởng cho nàng danh phận, giúp nàng có thể danh chính ngôn thuận gả tới Babylon.”

      “Được.” Menfuisu suy nghĩ lúc, “Imhotep đúng, từ hôm nay trở , ta nhận Yuuki là em , đối đãi như công chúa Ai Cập, mấy ngày nay lưu ở trong cung chuẩn bị chu đáo, chuẩn bị để hoàng đế Ragashu đưa nàng về nước.”

      Yuuki nghe thấy, vội quỳ xuống tạ ơn, “Tạ ơn bệ hạ.”

      Ragashu chờ ta hành lễ xong xuôi, dịu dàng đỡ ta dậy, hành động thân mật, khiến mọi người đều nhìn ra hoàng đế Babylon rất quan tâm thị nữ này.

      “Cảm ơn hoàng đế thành toàn.” Ragashu cười vui vẻ, hạnh phúc , “Ta xin cáo lui trước, vài ngày nữa đưa tân công chúa của Ai Cập quay về Babylon.”





      Tử Huyền đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nghĩ lại những lời Ari vừa . Hóa ra, trước đó Asisu vẫn chưa xuống tay giết Mitamun…

      Ngày Menfuisu đăng cơ, các quốc gia đều tới chúc mừng. Liếc mắt cái nảy sinh tình cảm với Menfuisu, công chúa Mitamun bày tỏ tình cảm vào buổi tối hôm đó. Đúng lúc ấy Menfuisu lại tuyên bố kết hôn với Asisu, lại để Asisu nhìn thấy cảnh Menfuisu có tham vọng chiếm Hitite qua Mitamun.

      Trong lòng ghen ghét, Asisu lên kế hoạch giam giữ kẻ có mưu muốn làm hoàng phi Ai Cập, thậm chí còn giết sạch toàn bộ người hầu của Mitamun. ấy thể chịu được trong lòng Menfuisu lại có khác.

      Nhưng dù sao Mitamun cũng là công chúa Hittite, nếu chết ở Ai Cập ổn, Asisu rất băn khoăn. Vì thế, chỉ bắt giam Mitamun. Ngày đó, người bị thiêu cháy mà Carol nhìn thấy chỉ là thế thân, thị nữ của Mitamun may mắn chết giả dạng thành Mitamun đến ám sát Asisu, giúp Mitamun có cơ hội trốn thoát khỏi địa lao.

      Đêm đó, đèn đuối mờ mịt, Asisu cũng nhận ra người ăn vận rách rưới ấy phải là Mitamun. Mà công chúa của Hittite cũng chạy trốn vô tích, vừa ra khỏi địa lao chưa lâu, bị thị vệ bắt được mang về…

      Từ đó về sau, luôn bị giam trong cung của Asisu.

      giờ suy nghĩ của Tử Huyền rối loạn, nên xử lý công chúa Mitamun này thế nào đây?

      Tội lỗi của công chúa này đáng chết, chỉ là đơn thuần mình tới Ai Cập, thương chàng hoàng đế đẹp trai, dũng cảm bày tỏ, lại bị giết hại, từ đó mất tự do, mất vinh quanh công chúa…

      Haiz, quên , xem ta thế nào.

      “Ari.” Tử Huyền quay người lại gọi.

      Sau khi cất món đồ trang sức cuối cùng vào hòm, Ari nghe thấy tiếng nữ hoàng, vội vàng tới. “Có chuyện gì thế thưa bệ hạ?”

      thôi, đưa ta gặp công chúa Mitamun.”



      Thông đạo u ám xuống địa lao sâu thẳm phía dưới, cơn lạnh lẽo u ám dưới lòng đất tràn ngập, ẩm thấp.

      nơi như vậy… dùng để giam giữ công chúa lá ngọc cành vàng…

      Qua vài chỗ rẽ, Tử Huyền và Ari dần dần tới phòng giam, dưới ánh lửa mờ mờ, Tử Huyền nhìn thấy dáng người cuộn mình bên trong, người máu hòa lẫn với bùn đất, y phục… Nếu còn có thể gọi là y phục… Những tấm vải rách nát, trùm lên cơ thể…

      “…Công chúa?” Tử Huyền chần chừ mở miệng.

      Chỉ thấy tấm vải rách nát bao trùm thân thể kia khẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu. Tóc bết rối bời, dính đầy bụi bẩn, sắc mặt nhìn , chỉ thấy ánh mắt kia mở to, vô cùng quỉ dị.

      Đột nhiên, Mitamun chạy về phía này, khiến Tử Huyền giật mình hoảng hốt.

      “Ha ha ha, ả thị nữ này xấu quá! Xấu quá! Nhanh lên, mau trang điểm cho bản cung! Bản cung là người đẹp nhật! Bản cung phải gả cho hoàng đế Ai Cập, bản cung là hoàng phi tương lại! Ha ha ha ha ha!!!!”

      Mitamun vừa hét loạn, vừa thò tay qua song sắt muốn tóm lấy Tử Huyền, “Vòng cổ đó là của bản cung. Thị nữ to gan! Dám trộm đồ của bản cung! Mau mang lại đây cho ta! Người đâu! Người đâu, mau tới đây!”

      Ari nhanh chóng kéo Tử Huyền ra phía sau, tránh khỏi bàn tay đầy bùn đất đáng sợ kia: “Bệ hạ, xin hãy cẩn thận.”

      “… Ari , ” giọng run rẩy, “Nàng… Điên rồi sao?”

      Chương 46: Công chúa điên

      “Đây là giường của bản cung! Đây là tủ của bản cung! Cái gương này là của bản cung!”

      “…”

      “Đây là sách của bản cung! Đây là bàn của bản cung! Nhuyễn đệm này của bản cung! A aaaa, cả tấm màn sa này cũng là của bản cung!!!”

      “…” Được! Ngay cả rèm cửa sổ cũng là của ! -_-#


      Người kia vui vẻ lăn qua lăn lại trong phòng, xong lại tiếp tục chiến đấu ở góc khác, mở rương y phục.

      “Cái váy màu tím này là của bản cung đấy! Cả cái màu trắng cũng là của bản cung! Cái màu đen là của bản cung!” Vừa lẩm bẩm, vừa tung mớ y phục lên trung. “Đây là đồ lót! Cũng là của bản cung!!!”

      … ****!

      “Người đâu!” Rốt cuộc Tử Huyền thể nhịn được nữa, hầm hầm hét lên.

      Tiếng bước chân nhanh chóng từ bên ngoài điện chạy vào: “Có nô tì thưa nữ hoàng.”

      Tử Huyền giận dữ chỉ vào ném quần áo, “Sao nàng ta lại chạy vào đây?”

      Thị nữ nhìn theo hướng tay chỉ, “A, nô tì ngờ nàng lại chạy vào đây! Xin bệ hạ thứ tội! Nô tì đưa nàng ra ngoài ngay lập tức!”

      “Khoan .” Tử Huyền quay đầu lại, “Ari và Jinna đâu?”

      Sao thị nữ này lại vào đây? người dính đầy nước…

      “Khởi bẩm nữ hoàng, nữ quan Ari xếp bàn trước điện, nữ quan Jinna dẫn người dọn dẹp phòng tắm.”

      “Vậy tại sao ngươi lại ướt sũng thế kia?”

      “Vừa rồi mới tắm cho nàng ấy bị bắn tung tóe ạ.”

      “…”

      Sao lại lộn xộn như vậy, có thể khiến Ari và Jinna phải đích thân dẫn người dọn dẹp ư? Tử Huyền mệt mỏi vỗ vỗ trán.

      Cái người làm loạn trong phòng nữ hoàng chính là người được Tử Huyền thả ra khỏi địa lao – công chúa Mitamun, cứ nghĩ rằng công chúa chịu khổ đủ rồi, phát điên, nên muốn cho ấy ra ngoài trông thấy ánh mặt trời, dặn dò mọi người được gây khó dễ cho ấy. Ngờ đâu… lực phá hoại lại mạnh tới như vậy…

      Thị nữ hành lễ với Asisu xong, lập tức chạy tới kéo Mitamun lăn lộn dưới đất. Hai người khua khoắng hồi mới đứng dậy, nhìn thấy Mitamun vừa giãy dụa vừa tiếp tục “ nghiệp lớn” của mình, lục tới rương đựng bức thư Izumin tự tay viết, Tử Huyền thực nổi giận.

      “Dừng tay lại ngay!” Hét lớn tiếng, nhanh chóng khiến hai người kia dừng lại. Sắc mặt nữ hoàng trầm, hầm hầm tới, “Cái thứ đồ quỷ quái này cũng là của ngươi hả? Đây là tẩm cung của ta! Lăn qua lăn lại làm gì, còn dám làm loạn, ta quăng ngươi xuống sông Nile làm mồi cho cá sấu!”

      Bị quát sa sả như vậy, Mitamun ngẩn người, cũng chống lại, chỉ ngơ ngác nhìn Tử Huyền nổi giận.

      “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn mau cút ra ngoài cho ta!”

      “Hu hu hu,” tiếng nức nở mơ hồ phát ra từ miệng Mitamun, chỉ thấy sửa lại bộ dáng điên lúc trước, yếu ớt đứng dậy, về phía Tử Huyền.

      Theo bản năng, Tử Huyền lùi về phía sau từng bước, Mitamun nhào tới, giữ chặt góc áo choàng của Tử Huyền.

      “Chị…”

      … Gì?!

      “Hu hu, chị ơi!” Mitamun bắt đầu gào lên, khóc đến mức trời long đất lở… Nàng giữ chặt Tử Huyền, nước mắt tuôn xuống như mưa, “Chị, Mun Mun biết lỗi rồi, chị đừng đuổi em ! Hu hu hu…”

      “…”

      Mun Mun… (╯-_-)╯╧╧

      được khóc!”

      “Hu, ưm…” Mitamun nghe vậy lập tức giơ tay che miệng lại, đôi mắt to ngấn lệ điềm đạm đàng nhìn lén .

      -_-#

      Hic! Thở phào hơi cứu vớt lỗ tai bị tạp độc hại quá lâu, Tử Huyền ngồi xuống nhuyễn sạp bên cạnh, nhìn công chúa điên trước mắt.

      có thù oán gì với ấy, bây giờ người này bị điên rồi cũng càng có gì phải băn khoăn, nên mới đưa ấy về đây để bắt đầu lại, lần nữa trở về ngôi vị công chúa, cũng giảm bớt phiền phức cho bản thân. Đương nhiên là, làm như vậy cũng coi như trả ơn người giúp thoát khỏi rừng rậm, sau đó ở chiến trường lại bị bắn trọng thương, dù sao Izumin cũng chỉ vì em mới từ bỏ việc phát động chiến tranh.

      “… được làm loạn, được khóc, bây giờ, ra ngoài.”

      Thị nữ nghe được mệnh lệnh, vội kéo tay Mitamun muốn dẫn ra ngoài, nhưng Mitamun lại tránh ra , vội chạy tới quỳ gối bên cạnhTử Huyền, ngẩng đầu nhìn : “Chị, ~” lắc lắc góc váy, “Chị, Mun Mun ngoan, khóc, làm loạn, chị đừng đuổi em nhé.”

      … Trời ạ!

      công chúa này bị làm sao vậy trời?! Từ khi nào trở thành chị ta vậy?

      “Chị à, em là công chúa! Sau này em muốn tìm hoàng tử! Chị xinh đẹp như vậy, em muốn nhìn chị, nhìn chị rồi em cũng có thể xinh đẹp giống như chị! Sau đó em có thể tìm được hoàng tử của em! Hoàng tử của em đợi em!”

      “… Muốn xinh đẹp giống như ta cũng được,” đột nhiên Tử Huyền thay đổi thái độ, thân thiết bật cười, “Nào, lại đây, ta dạy em làm đẹp!”

      Tử Huyền đứng dậy, kéo Mitamun ra tới cửa, “Đứng ở đây, được nhúc nhích, ~” Xoay tay lại cầm chiếc hòm sơn màu hồng, “Nào, để ta trang điểm cho em, trang điểm xong Mun Mun rất xinh đẹp.”

      “Được ạ, chị nhanh lên! Nhanh lên! Mun Mun phải trang điểm xinh đẹp!”

      Tử Huyền mở chiếc hòm ra, ghim cài tóc, khuyên tai, đá quý, từng món đồ trang sức lỗng lẫy tinh xảo đều đeo lên người Mitamun, rất nhanh sau đó, bóng người đứng yên nhúc nhích kia tỏa ra ánh sáng lóng lánh, rực rỡ.

      “Chị, chị ơi, nặng quá…”

      Mấy chuỗi đồ trang sức treo lên người, vòng dài vòng ngắn, tất cả đều là vàng bạc.

      Tử Huyền hài lòng nhìn: “Muốn xinh đẹp phải trả giá đắt! Mun Mun muốn xinh đẹp như ta phải , thế được cử động nha! Em cứ đứng như vậy, hấp thụ tinh hoa của trời đất, cảm thụ ánh sáng của châu báu, rất nhanh thôi, Mun Mun xinh đẹp như ta đó!”

      vậy ư?! Được! Em kiên trì! Em cử động!”

      “Tốt lắm…”





      lần nữa thu dọn lại, đại điện gọn gàng hẳn lên, sạch sáng ngời, còn nhìn ra cảnh tượng vô cùng thê thảm lúc nãy.

      Tử Huyền ngồi nhuyễn sạp uống rượu, “Phái người báo cho Menfuisu chưa?”

      “Dạ.” Ari trả lời, “Vừa rồi mới phái người , chắc là hoàng thượng đến rất nhanh thôi.”

      Vừa dứt lời, nghe thấy tiếng Menfuisu từ bên ngoài vọng vào.

      “Chị!” Cùng với tiếng gọi to, bóng người thô lỗ xông vào, điều Tử Huyền ngờ chính là, bên cạnh còn có Carol theo…

      “Chị, nghe chị tìm thấy công chúa Mitamun mất tích lâu ư?” Vừa hỏi, vừa dắt Carol ngồi xuống bên cạnh Tử Huyền.

      “Đúng.” Tử Huyền thả ly rượu xuống. “Lần trước ta Assyria, Ari phái thị vệ tìm ta, gặp được ta, nhưng lại tìm được công chúa Mitamun ở thôn dưới chân núi ở Syria.”

      , công chúa Mitamun ràng là…” Carol nghe Tử Huyền như vậy, kìm được thốt lên…

      Tử Huyền lạnh lùng liếc nhìn ta cái, khiến sắc mặt Carol tái mét.

      Menfuisu nhìn thấy ánh mắt của Tử Huyền lườm Carol, tiếp tục hỏi, “Trong thôn ư? Vì sao công chúa Mitamun lại có thể ở đó?”

      “Có lẽ bị thổ phỉ tập kích, toàn bộ tùy tùng của nàng đều bị giết, mình nàng bị rơi xuống vách núi, may mắn chết, được người thợ săn trong thôn ngang qua cứu.”

      Nghe xong tin này, Menfuisu trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt Carol hoàn toàn tin.

      Thấy ta thất thần như vậy, Tử Huyền biết ta nhớ lại cảnh tượng bị thiêu sống đáng sợ trong thần điện.

      “Lần trước, hoàng tử Izumin gây khó dễ, Ai Cập và Hittite xảy ra chiến tranh đều vị chuyện công chúa Mitamun mất tích, Hittite khăng khăng cho rằng công chúa bị ta giết, mới dẫn tới trận chiến như vậy… Nếu thực công chúa chết, … chị, công chúa ở đâu?”

      Nhấp ngum rượu, Tử Huyền thong thả chỉ tay sang bên cạnh, “À, nàng ở ngay kia.”

      luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu thằng vào mắt Menfuisu, “…”

      Thấy Menfuisu ngây người kinh ngạc nên lời, Tử Huyền vui vẻ gọi Ari, “Ari, giúp công chúa tháo trang sức xuống , với nàng rằng vậy là đủ rồi.”

      Vì thế lúc lâu sau, rốt cuộc Mitamun cũng nhàng thoải mái tới trước mặt Menfuisu và Carol.

      Lúc nãy sai Ari đưa nàng tắm rửa, thay y phục, Mitamun còn lôi thôi như lúc ở trong địa lao, mái tóc nâu xoăn dài buông thong vai, đôi mắt nâu tuyệt đẹp động lòng người. Nhưng ở trong địa lao chịu khổ quá lâu, thân thể gầy yếu, gò má cũng lõm xuống, nhưng vẫn có thể nhận ra trước đây xinh đẹp đến mức nào.

      “Đúng là công chúa Mitamun!” Carol khiếp sợ nhìn, sao có thể như vậy?!

      Vậy người bị thiêu cháy mà trơ mắt đứng nhìn là ai?

      Menfuisu chú ý khác thường của Carol, giữ vững phong độ đế vương “Công chúa Mitamun.”

      Mitamun trả lời, yên lặng nhìn , nhìn lát, đột nhiên chạy về phía Tử Huyền, “Chị!”

      “Chị à, em nghĩ là em nhìn thấy hoàng tử của mình! Có phải chị hóa phép cho em trở nên xinh đẹp, nên hoàng tử mới đến thăm em! Chị ơi, chị ơi, mau sai thị nữ trang điểm cho em, bản cung phải trở thành hoàng phi!”

      Khụ…

      “Ch.. chị?” Menfuisu và Carol sợ đến ngây người.

      Tử Huyền thản nhiên trả lời, “À, có lẽ nàng bị đập đầu vào đâu đó, thần kinh được bình thường.”

      “… Nàng bị điên rồi ư?!”





      Tại ốc đảo cách lãnh thổ Ai Cập xa.

      con chim ngừng xõa cánh bay lượn trung, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, chiếu lên bộ lông đen tuyền của nó.

      Izumin vươn tay, để con chim kia từ từ đậu tay , tay còn lại kéo tờ giấy buộc dưới chân nó.

      biết lần này Ruka gửi tới tin gì…

      “?!” Vừa liếc qua tờ giấy, ánh mắt Izumin vì quá kinh ngạc mà mở to, lại đọc đọc lại mảnh giấy nhiều lần, ghì chặt tờ giấy vào lồng ngực, vẻ mặt vô cùng kích động.

      “Hoàng tử điện hạ, thư Ruka viết gì thế ạ?”

      Izumin ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng từ từ nhếch lên, mỉm cười vô cùng phấn khởi: “ , công chúa Mitamun của Hittite chúng ta vẫn còn sống!”
      Abby thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 47: Izumin

      “Hoàng tử đến rồi ư?!”

      “Vâng, thưa bệ hạ. giờ hoàng thượng trò chuyện với hoàng tử ở đại điện, mời nữ hoàng và công chúa Mitamun đến ạ.”

      “…” Tử Huyền trầm tư, “Ngươi lui xuống trước , với họ là ta tới nhanh thôi.”

      “Vâng.”


      Tử Huyền đứng dậy, vào trong phòng. “Jinna, trang điểm cho công chúa Mitamun xong dẫn lại đây. Ari, thay y phục cho ta.”

      Vừa ra lệnh tiếng, đám cung nữ trong cung vội vàng làm việc, đám thị nữ lần lượt mang các phụ kiện cần thiết đến, chuẩn bị đồ trang sức cho Tử Huyền, y phục, dầu oliu. Ari cầm lấy chiếc lược, chải đầu cho Tử Huyền.

      “Nữ hoàng bệ hạ, sao hoàng tử Izumin lại có thể tới nhanh như vậy?” Hoàng thượng vừa gửi thư báo bao lâu, vậy mà giờ này hoàng tử tới Ai Cập.

      Tử Huyền nhìn thị nữ đặt hộp trang sức trước mặt, chọn lựa từng thứ . “Có thể là vội vàng đến gặp Mitamun, ngày đêm nghỉ; lý do khác là… vốn ở ngay gần Ai Cập.”

      “Ở gần Ai Cập ư?” tay Ari ngừng lại.

      “Đúng, Menfuisu và Carol sắp cử hành hôn lễ, đây chính là thời cơ để các nước láng giềng xâm nhập, lợi dụng thời điểm hỗn loạn ra tay, đương nhiên hoàng tử Izumin bỏ qua cơ hội này.

      đeo khuyên tai, giờ trong chính điện có vua của ba quốc gia tụ hội, hãy dùng vương miện chính thức.”

      “Vâng.” Cung nữ trả lời, lấy vương miện.

      “Nữ hoàng bệ hạ, chuyện của công chúa Mitamun, chúng ta có thể che giấu được sao?” Nhớ tới hoàng tử được đồn đại là thông minh cơ trí, Ari lo lắng hỏi.

      “Yên tâm.” Tử Huyện có kế hoạch trước. “Ta sắp xếp hết cả rồi.”





      Menfuisu ngồi ở vị trí cao nhất, Izumin và Ragashu ngồi hai bên trái và phải bên dưới , khí có chút kỳ quái.

      “Hoàng tử Izumin, đường xa tới vất vả.”

      “Hoàng thượng khách sáo rồi. Dù sao cũng là chuyện liên quan tới công chúa Mitamun, thể là vất vả được.”

      lâu trước đây, hai người này còn ở chiến trường chém giết, đao kiếm, binh khí chĩa vào nhau. Lúc ấy liều chết đánh cược lần, đều mong muốn giết chết đối phương, thể nào tưởng tượng được rằng lại có ngày hai người lại hòa bình ngồi ở đây trò chuyện.

      Mitamun vẫn chưa tới, Izumin suy nghĩ về thái độ của hoàng đế Ai Cập, vừa liếc về phía đối diện, nơi Ragashu và vị hôn thê dính như keo của .

      Hoàng đế Ragashu cũng từng tự tay viết thư cho Hittite, giờ lại tới Ai Cập cầu hôn nữ hoàng Asisu… Đặc biệt là, cầu hôn thành, lại nhận cung nữ…

      Ánh mắt sắc bén của Izumin nhìn Ragashu, rốt cuộc muốn thế nào, trong mối quan hệ phức tạp của các nước láng giềng với Ai Cập, rốt cuộc Babylon định đóng vai nào.

      “Hoàng tử Izumin,” thấy Izumin nhìn mình, đột nhiên Ragashu cười ra tiếng, “Trước kia thường nghe hoàng tử Izumin của Hittite tuấn tú lãng tử, văn võ song toàn, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, lời đồn quả sai!”

      “Ha ha, hoàng đế Ragashu mới khiến ta phải khâm phục, câu chuyện ngài vượt ngàn dặm xa xôi tới cầu hôn nữ hoàng Asisu lan truyền khắp các quốc gia, hao tâm tổn trí vì người trong lòng, là hiếm có.” Izumin cũng cười theo, nhìn tình hình giờ, vẫn chưa được hướng của Babylon.

      “Ha ha, đáng tiếc là nữ hoàng Asisu thích ta, nhưng cuối cùng ta cũng tìm được người vô cùng đáng , chuyến tới Ai Cập lần này uổng phí. Xin chúc mừng hoàng tử, công chúa Mitamun đại nạn chết, quả nhiên là được thần phù hộ.”

      “Đa tạ hoàng đế Ragashu, biết được tin Mitamun vẫn còn sống, Hittite chúng ta rất vui mừng. Ta cũng ngày đêm nghỉ tới đây, nóng lòng muốn gặp Mitamun.”

      Em

      Em à, cứ ngỡ rằng cả đời này còn được gặp lại em nữa…

      Công chúa Mitamun của Hittite, cứ nghĩ rằng em chết ở Ai Cập, vì báo thù, ta tiếc hi sinh ngàn vạn binh lính chiến đấu với Ai Cập, lại ngờ rằng em vẫn còn sống.

      Nhưng, tại sao lại kỳ lạ như vậy? đường về nước bị thổ phỉ tập kích, rơi xuống vách núi được thợ săn cứu…

      Còn nữa, trước kia ở bên ngoài hoàng cung Ai Cập tìm được, món đồ trang sức có vết máu bị thiêu cháy…

      Izumin cau mày, suy nghĩ Tử Huyền đưa Mitamun đến.

      “Chị!” Menfuisu vội đứng dậy tiếp đón Tử Huyền, Izumin và Ragashu cũng quay đầu nhìn lại.

      “Xin lỗi, ta tới chậm.” Tử Huyền mỉm cười, tao nhã bước từng bước, tay dắt theo công chúa Mitamun chỉ biết ngơ ngác nhìn Menfuisu.

      “Mitamun!” Izumin kích động đứng bật dậy, đúng là Mitamun!

      Vội vàng bước nhanh tới trước mặt , nắm chặt bờ vai , “Mitamun, em còn sống! Em còn sống! Thần linh phù hộ, ta tạ ơn người, phụ vương và mẫu hậu rất vui!”

      Izumin bất ngờ nhìn chằm chằm Mitamun, hơi gầy và đen nhưng đúng là Mitamun! Nhưng rồi dần dần, phát ra có điều gì đó ổn. Chỉ thấy Mitamun yên lặng nghe, ánh mắt hơi dại, nhìn thấy nhưng lại có phản ứng gì. lúc sau đột nhiên hoảng hốt hất ra, xoay người trốn sau lưng Tử Huyền, “Chị ơi, có quái thú!”

      “… Mitamun?” Izumin ngẩn người nhìn Mitamun tránh .

      =_=# quái thú… Đây là trai đấy nha! Thế mà lại trốn?!

      Tuy rằng trước mặt chính là Izumin, đại diện cho đế quốc Hittite, Tử Huyền cũng lo lắng lắm, ngay cả chiến đấu cũng làm bị thương người ta, sợ gì, bỏ mặc Mitamun về chỗ ngồi, lúc qua Izumin, nhàng câu, “Thần kinh của nàng còn bình thường, nhớ được ngài.”

      “…”

      “Chị chờ em với!” Mitamun vừa thấy Tử Huyền tránh ra, lập tức chạy theo, bám riết bên người, ánh mắt lại chỉ nhìn Menfuisu, nhìn đến mức Menfuisu được tự nhiên cúi đầu uống rượu.

      Ragashu cũng ngơ ngẩn nhìn theo, công chúa này… bị điên rồi ư?

      Trong đại điện, chỉ có Yuuki muốn làm người ngoài cuộc, ta cầm ly rượu, yểu điệu tới trước mặt Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, thần thiếp sắp gả tới Babylon, năm đó được người chiếu cố, xin để thiếp kính người ly.”

      Hử? Tử Huyền nhíu mày, ả định ra oai với à?

      Cũng đúng, hoàng đế Ragashu vốn tới cầu hôn nữ hoàng, nay lại muốn cưới thị nữ, đối với thân phận nữ hoàng mà , là điều vô cùng sỉ nhục, huống chi ả là kẻ luôn bị Asisu gây khó dễ, hôm nay coi như là ngày ả có thể ngẩng cao đầu, cho nên muốn tới dọa sao?

      “Ha ha, Yuuki phải ?” Tử Huyền lạnh nhạt cười, cũng cầm ly rượu, “Lúc trước ta cũng có nghe hoàng đế Ragashu qua, phong cảnh ở Babylon tệ, sông Euphrates cũng có điểm giống với sông Nile, đương nhiên, muốn hoàn toàn thay thế sông Nile là thể, nhưng cũng có thể giúp ngươi ở nơi xứ người vọng nhớ quê hương.

      Từ giờ trở , ngươi chính là công chúa Ai Cập, hi vọng sau khi ngươi tới Babylon, có thể chung sống hạnh phúc bên hoàng đế Ragashu, sớm sinh con, vì Ai Cập và Babylon, thắt chặt tình hữu nghị hai nước, hôm nay ngươi dùng sắc đẹp lên làm hoàng phi, cũng chúc ngươi sớm lên đường, hi vọng bị người khác thay thế.”

      Dù sông Euphrates có giống sông Nile, cũng thể thành sông Nile, cũng như sắc đẹp của ngươi cho dù có thể so sánh với nữ hoàng, nhưng cũng thể vĩnh viễn thay thế được nữ hoàng.

      Tư thế của Tử Huyền, nghiễm nhiên dùng vị trí kẻ đối đãi với công chúa mới được phong tước để trở thành hoàng phi tương lai của Babylon. Đặc biệt câu cuối cùng dọa Yuuki ít, Ragashu thấy tình hình ổn, đứng dậy kéo vị hôn thê xuống.

      Mà trong buổi chuyện, Izumin trấn tĩnh lại, trở về chỗ của .

      “Nữ hoàng Asisu,” đau lòng nhìn Mitamun trốn tránh bên người Tử Huyền, “Xin hỏi từ lúc tìm thấy Mitamun, công chúa vẫn như vậy sao? Có thể kể về quá trình tìm thấy công chúa cho ta lượt được , có lẽ ta tìm ra manh mối giúp công chúa khôi phục thần trí.”

      “Đương nhiên là được.” Tử Huyền vỗ vỗ tay, thị vệ lên đại điện, “Chính tìm được công chúa Mitamun, hãy để kể lại tất cả mọi chuyện.”

      “Khởi bẩm hoàng đế Menfuisu, nữ hoàng Asisu.” Thị vệ quỳ mặt đất, “Thần tìm thấy công chúa Mitamun ở dưới chân núi ở Liban, lúc đó nữ quan Ari lệnh cho thần tìm nữ hoàng, có lẽ nhầm hướng, nên thần tìm được nữ hoàng, nhưng qua thôn lại gặp được công cháu Mitamun.

      Vì trước kia công chúa từng tới hoàng cung, nên thần có nhớ qua dung mạo của công chúa, cảm thấy đây là chuyện quan trọng, nên thần đưa công chúa về đây.”

      Izumin bình tĩnh nghe, tìm ra vấn đề quan trọng, “Vì sao các ngươi phải tìm nữ hoàng Asisu?”

      “Khụ!” Tử Huyền bị sặc rượu.

      “Lần trước nữ hoàng Asisu xuất phát từ Hạ Ai Cập tìm sông Nile, đến gần Liban mất liên lạc, nữ quan Ari lo lắng, nên mới sai thần tìm.”

      “Ở gần Liban sao…” Izumin đăm chiêu nhìn về phía trước…

      “À..” Tử Huyền ngượng ngùng mỉm cười, “Lần đó người dẫn đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta cũng thể liên lạc với mọi người, trực tiếp vòng qua cánh rừng tới Assyria, cho nên bọn họ tìm được ta.”

      “Ồ? có người dẫn đường, nữ hoàng lại có thể qua rừng rậm tìm được đường tới Assyria, đúng là dễ dàng.” Izumin cười trả lời.

      “… Hoàng tử Izumin quá khen.” Tử Huyền lập tức lảng sang chuyện khác. “Ngươi tiếp tục , kể tất cả những chuyện liên quan tới công chúa Mitamun mà ngươi nghe được.”

      “Vâng. Sau đó thần lại hỏi người dân địa phương mới biết được, công chúa được người thợ săn trong thôn tìm thấy ở chân núi, lúc ấy cả người công chúa bê bết máu, có người lên đỉnh núi tìm kiếm, phía có thi thể của các thị vệ, mà toàn bộ đồ dùng đều bị cướp hết, có lẽ bị thổ phỉ tập kích, công chúa nhảy từ đỉnh núi xuống, bị trọng thương, còn có chút… tinh thần bình thường…”

      “Hoàng tử Izumin,” chờ thị vệ xong, Menfuisu mở miệng, “ giờ có thể chứng minh, lúc trước phải Ai Cập ta làm hại công chúa, chỉ là hiểu nhầm, lại khiến quan hệ hữu nghị giữa Ai Cập và Hittite đại chiến trận, quan hệ căng thẳng. Giờ làm sáng tỏ hiểu lầm, biết Hittite cảm thấy chuyện này thế nào.”

      Izumin cười , trước thái độ muốn giải quyết tranh chấp quan hệ hai nước bằng hòa bình của Ai Cập, bản thân cũng đoán trước, “Hoàng thượng, nếu đúng Mitamun xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước kia điều tra , mạo muội phát động chiến tranh, là Hittite đúng, xin hoàng thượng lượng thứ. Nếu chuyện của công chúa có liên quan tới Ai Cập, đương nhiên Hittite hi vọng lại có thể tiếp tục quan hệ hữu hảo với Ai Cập, hòa bình như lúc ban đầu.”

      Ragashu ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, xem ra Hittite và Ai Cập chắc chắn hòa bình, đối với mưu tấn công Ai Cập trong tương lai của , có phần bất lợi. Nhưng bây giờ vẫn thể để lộ ra địch ý với Ai Cập…

      “Chúc mừng hoàng thượng và đế quốc Hittite lại lần nữa thành lập hiệp ước đồng minh! Tin tưởng rằng Ai Cập càng thêm cường thịnh!”

      Menfuisu nghe vậy vô cùng vui vẻ, “Hittite và Ai Cập đồng lòng, chính là hạnh phúc của thần dân hai nước, hi vọng hiệp ước đồng minh lần này khiến thực lực cả hai quốc gia tăng lên, đêm nay cử hành yến hội, chúc mừng kiện trọng đại này!”

      Chương 48: Thăm dò

      Ruka quan sát bốn phía, có ai chú ý tới , vì thế đẩy cửa lớn, vào trong căn phòng, đóng cửa lại, ngẩng đầu lên, thấy bóng người quay lưng về phía , đứng bên cửa sổ.

      Hoàng tử…

      Sau hôn lễ gián đoạn lần trước của hoàng đế Ai Cập, Ruka rời khỏi hoàng cung, bôn ba tìm sông Nile, Hạ Ai Cập, vương quốc Assyria, tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại tiếp xúc nhiều với nữ hoàng Asisu.


      Khi hoàng tử ra lệnh cho chú ý hành động của nữ hoàng, cảm thấy khó hiểu, nhưng nhiều ngày nay, hiểu được sáng suốt của hoàng tử, quả nhiên nữ hoàng Asisu hoàn toàn khác với trước kia.

      “Ruka?”

      “Vâng, thưa hoàng tử.” Ruka quỳ gối.

      Izumin vẫn đứng ở cửa sổ nhìn phong cảnh phía xa, quay đầu lại, “Quan sát nữ hoàng Asisu.. ngươi cảm thấy thế nào?”

      “Khởi bẩm hoàng tử, nhiều ngày nay thuộc hạ đều tận lực đến gần cung điện nữ hoàng, quả nhiên phát nữ hoàng Asisu giống với trước kia.”

      “Ồ? giống thế nào?”

      Ruka trầm ngâm lúc, biết phải diễn tả thế nào: “Trước kia, tuy nữ hoàng Asisu là nữ tư tế của thần điện, chắc chắn có được năng lực thần bí nhưng mạnh như bây giờ, hơn nữa dường như bây giờ nàng còn thầm hoàng đế Menfuisu, nhàn nhã thoải mái ở tẩm cung, đều quan tâm tới công việc của hoàng đế.”

      “… Năng lực thần bí của nàng mạnh lên từ khi nào?”

      “Nghe , có lần trong yến hội, nữ hoàng từng thần lực của nàng có được vì sông Nile cướp mất hôn của nàng, nữ thần sông Nile bồi thường thần lực cho nàng. giờ, nữ hoàng Asisu có thần lực, lại nắm giữ Hạ Ai Cập, vô cùng hùng mạnh, ngay cả hoàng đế Ragashu có ý đồ ép hôn cũng thể làm gì được.”

      Thần ban cho năng lực ư? Cho nên nàng có thể đạp nước bay trời…

      “Lần trước sau khi sông Nile mất tích, nữ hoàng cũng tìm, nghe người dẫn đường của nữ hoàng bị bão cát cuốn mất, ở địa phận Liban, nữ hoàng mất liên lạc với Ai Cập, thẳng tới Assyria, đến lúc đó Ai Cập mới biết được tung tích của nữ hoàng.”

      “…” Liban, lại là Liban, chẳng lẽ đúng là ấy…

      Cũng đúng, giọng thể thay đổi, giọng của kia mềm mại yểu điệu hoàn toàn giống giọng uy nghiêm của nữ hoàng…

      “Đúng rồi, chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào?”

      Đột ngột chuyển đề tài, khiến Ruka sửng sốt, rồi cũng phản ứng lại, “Về công chúa Mitamun ạ, theo lệnh hoàng tử, thuộc hạ phái người tới Syria, đúng là có thôn dưới chân núi, cũng chứng minh công chúa Mitamun được người thợ săn già cứu giúp, đến lúc cứu, công chúa bị điên. Nhưng người thợ săn già này vừa chết mấy ngày trước vì bệnh tật, đúng lúc người dân trong thôn lo lắng cho số phận của công chúa binh lính Ai Cập xuất ở đó, đưa công chúa về.”

      Izumin nghe vậy chậm rãi xoay người, quay lưng về phía ánh sáng khiến người ta thể nhìn thấy mặt , “ cách khác, đúng là Mitamun gặp chuyện may đường trở về, hề liên quan tới Ai Cập…”

      “Hoàng tử, bây giờ phải làm thế nào, trở thành đồng minh với Ai Cập sao?”

      “Nếu như đúng là hiểu nhầm,… thực lực Ai Cập lớn mạnh, liên minh với Ai Cập rất có lợi cho chúng ta, huống hồ bây giờ còn có Babylon chưa động cơ… được rồi, ngươi lui xuống trước , ta phải tham dự yến hội.”

      “Vâng.”





      hướng khác, Yuuki ấm ức trong lòng, lấy cớ cảm thấy khỏe, xin được phép về phòng.

      Tử Huyền cũng nhân lúc ai để ý, buông ly rượu, ra ngoài.

      Trong góc khuất, có thị nữ quỳ dưới đất.

      “Thế nào, mọi chuyện giải quyết ra sao?”

      “Khởi bẩm nữ hoàng, nô tì đợi binh lính Hittite xuất , sắp xếp mọi chuyện theo lệnh của nữ hoàng, bọn họ tin chuyện của công chúa Mitamun.”

      Nghe xong, Tử Huyền hài lòng mỉm cười, “Tốt lắm.”

      Izumin dễ qua mặt, ngu ngốc như Menfuisu, chắc chắn tìm người điều tra chân tướng. May là sớm phái người .

      “Làm tốt lắm, tìm Ari lĩnh thưởng .”

      “Nô tì tạ ơn nữ hoàng.”

      Thị nữ khom người lui ra, Tử Huyền cầm vạt váy, tự tin trở lại chính điện. Vừa bước vào đại sảnh, mới phát ra Carol tới.

      “Asisu.” Carol ngồi bên trái Menfuisu, e dè chào hỏi Tử Huyền.

      Lạnh nhạt khẽ gật đầu cái, Tử Huyền trở về chỗ ngồi.

      mời hoàng tử Izumin , yến hội có thể bắt đầu.” Menfuisu với thị nữ bên cạnh.

      Lúc này, giọng trầm ấm vang lên. “ cần đâu, ta tới.”

      Vừa quay đầu, thấy Izumin từ ngoài cửa vào, nhưng…

      =_= sao lại thế này, sao lại ôm…

      Menfuisu cũng ngạc nhiên nhìn , “Hoàng tử Izumin, trong tay ngài…”

      “À..” dường như Izumin có ý định giới thiệu con vật trong tay mình, “Đây là vật nuôi của ta, sói con. Lần trước ta gặp nạn trong rừng ở Liban, gặp con sói này. Đúng rồi, nghe nữ hoàng Asisu cũng từng qua Liban, biết có trông thấy bầy sói hay ?”

      … Phúc hắc! Đại phúc hắc!

      Tử Huyền miễn cưỡng duy trì nụ cười mặt, “Lúc ấy ta ngoài bìa rừng, cũng phát bầy sói. Hoàng tử Izumin lạc trong rừng ư? Đúng là nguy hiểm quá!”

      “Đúng vậy, tình huống nguy hiểm, may mà có ngang qua ra tay cứu giúp, nếu giờ tay, ta sớm là bữa ăn của bầy sói rồi.”

      Menfuisu và Carol ngơ ngác hiểu chuyện gì xảy ra, còn Ragashu lại thấy rất thú vị, quan sát hai người này đối đáp.

      Khóe miệng Tử Huyền run run, nhìn nụ cười vô cùng trong sáng mặt Izumin, “Ha ha, vậy hoàng tử nên cảm ơn đó tốt, là ấy cứu ngài mà.”

      Izumin gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng kia để lại bất kỳ manh mối nào, ta phái rất nhiều người tìm kiếm đều tìm ra được. Đúng rồi, đó còn để lại bài đồng dao, biết nữ hoàng có từng nghe qua…”

      “Khụ, muộn rồi, bắt đầu yến hội thôi, mời hoàng tử ngồi.” Tử Huyền lưu loát cắt ngang, Izumin cười cười, cũng tiếp, về chỗ ngồi.

      Mà bị dẹp sang bên, công chúa Mitamun sớm còn kiên nhẫn, hoàng tử ở trước mắt, rốt cuộc cũng kiềm được, xấu hổ tới, nhàng ôm chặt Menfuisu.

      Carol ngồi bên cạnh ngạc nhiên nhìn hành động của Mitamun.

      “Hoàng đế của ta, chàng đến cưới ta , ta chờ lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được chàng tới cưới ta, ta muốn trở thành hoàng phi của chàng, được ?”

      Ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Menfuisu, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình .

      Menfuisu cảm thấy khó xử, công chúa bị điên, Izumin lại ở ngay trước mặt, thể hành động lỗ mãng, chỉ có thể dè dặt bỏ tay Mitamun ra, nhưng Mitamun lại nhanh chóng bám chặt, vô cùng cố chấp, sống chết chịu thả ra.

      Sắc mặt Carol đen ngòm.

      Tử Huyền nhấp ngụm rượu, chờ xem kịch hay.

      “Công chúa, ta có hoàng phi rồi.” Menfuisu tiếp tục đẩy tay Mitamun ra.

      Mitamun bị từ chối, giận dữ: “Ngài cần ta sao? Ta là công chúa đẹp nhất đó! Hoàng đế của ta! Là kẻ xấu xa nào? Là tinh nào mê hoặc chàng? Ta muốn tiêu diệt ả! Hoàng đế là của ta, của mình ta.”

      Izumin thấy như vậy, có tâm tình trêu chọc, mở miệng : “Mitamun, đến đây.”

      xong, lên kéo em xuống.

      muốn, muốn, ngươi tránh ra!” Còn chưa chạm vào Mitamun, tay Izumin bị nàng hất ra. Mitamun thuận thế ngã nhào người Menfuisu. “Chàng là của ta! Đây là hoàng đế của ta!”

      “Công chúa Mitamun…” Rốt cuộc Carol kiềm chế được nữa, trong lòng rối như tơ vò.

      Công chúa ngã người Menfuisu như vậy khiến vui, nhưng Mitamun điên rồi, lại vô cùng thương xót này, chỉ có thể thầm mâu thuẫn trong lòng mà thôi.

      Tử Huyền buồn cười, nhìn Carol dám kéo Mitamun ra, thánh mẫu quá cũng tốt, người bị kẻ khác ôm ngay trước mặt, mà bản thân lại đành lòng kéo kẻ thứ ba ra, ha ha, khôi hài.

      Chẳng qua Ai Cập sắp liên minh với Hittite, cho dù liên minh, cũng thể dễ dàng tha thứ cho công chúa Hittite mất thể diện như vậy. Izumin kéo Mitamun ra, Mitamun chống cự được, oán hận nhìn ba người, rồi bất ngờ xoay người chạy về phía Tử Huyền.

      “Hu hu, chị ơi, bọn họ bắt nạt người ta! Hoàng tử của Mun Mun bị tinh giành mất rồi! Bị xấu xa kia đoạt rồi! Chị ơi!”

      =_=# vì sao chỉ biết tìm ta khóc kể…

      “Hú hú,” con soi tru lên vài tiếng, Tử Huyền cúi đầu, thấy bóng dáng màu xám bé chạy về phía mình.

      “Hu hu hu! Có quái thú! Có quái thú! ! !”

      Mitamun sợ hãi kêu to rồi chạy ra ngoài.

      “Ari! Đuổi theo!”

      “Vâng!”

      Menfuisu thở phào hơi, “Chúng ta tiếp tục yến hội .”

      Izumin thở dài nhìn theo bóng người chạy xa ngoài kia, trở về chỗ ngồi.

      “Đúng rồi, tình hình công chúa Mitamun như thế, biết Hittite định thế nào?” Thấy kịch hết, Ragashu lên tiếng hỏi.

      Izumin buồn bã , “Cảm ơn hoàng đế Ragashu quan tâm, Mitamun bị như vậy, Hittite chắc chắn tìm y sư tốt nhất chữa khỏi bệnh cho công chúa.”

      “Hoàng tử, Babylon ta có rất nhiều y sư, nếu có khó khăn, có thể phái người tới gặp ta, ta phái người tới hỗ trợ.”

      “Vâng, xin cảm ơn ngài.”

      lần nữa quay đầu nhìn về phía , “…”

      “Ack, ha, ” Tử Huyền ngượng ngùng cười, nỗ lực đẩy sói con ra, nhưng nó bám riết tha, ngừng dụi dụi vào người Tử Huyền.

      Khóe miệng Izumin vui vẻ cong lên. “Xem ra, con sói này vô cùng thích nữ hoàng Asisu.”

      “Có thể là do khí chất của ta, ^^!”

      “Từ lúc sinh ra ta hay gần gũi động vật. Có lẽ vì thế sói con này mới thích ta như vậy!”

      “Ồ? Nữ hoàng Asisu đặc biệt, chỉ xinh đẹp mê người, ngay cả sói con cũng thể thoát khỏi sức hấp dẫn của người.”

      “…” ^_^!

      Sói xám! Tránh ra cho ta!
      Abby thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 49: Ngày lễ chúc phúc

      “Nhanh lên, đồ trang sức để nữ hoàng tham dự nghi lễ ở đâu?”

      “Đây, ở trong này, ở trong này!”

      “Vương miện, ghim cài tóc! Mang hết lại đây! Nghi lễ sắp bắt đầu!”

      Sáng sớm, đám người nhộn nhịp chạy qua lại trong cung, mang từng món đồ trang sức tuyệt đẹp tới lui.

      “Ưm, Ari, để ta ngủ thêm lát nữa…”


      Nhân vật chính Tử Huyền vẫn còn nằm giường, nghe những tiếng bước chân ngày gần, đám thị nữ đứng xếp hàng trước giường .

      “Nữ hoàng,” Ari buồn cười, bây giờ càng ngày nữ hoàng càng giống như trẻ con, “Bệ hạ, hôm nay là ngày cưới của hoàng thượng và Carol, người phải tới dự.”

      “Ưm… Sao trời nhanh sáng vậy chứ…” Mệt mỏi trả lời.

      Mấy ngày nay Izumin buông tha cho , lúc nào cũng giở đủ trò để thăm dò, bất cứ lúc nào có cơ hội cũng hỏi những gì xảy ra ở Liban, khiến đấu trí với vô cùng vất vả, tiêu hao mất bao nhiêu tế bào não, mà gần đây lại có hôn lễ khiến toàn bộ Ai Cập có rất nhiều việc bừa bộn…

      “Được rồi, ta dậy đây.”





      Trong cung của Menfuisu cũng vô cùng ầm ĩ, so với Tử Huyền dậy muộn Menfuisu nóng lòng muốn tiến hành hôn lễ, cả đại điện đều náo loạn.

      “Hoàng thượng,” thị vệ vất vả chạy vào, “Quan tư tế Kaputa có thể xuất phát.”

      “Được, biết! Nhanh lên! Chuẩn bị khẩn trương lên!”

      Rốt cuộc cũng chờ đến ngày cử hành hôn lễ, tất cả mọi người đều phấn chấn, Menfuisu ngừng thúc giục thị nữ sửa sang y phục.

      Carol cũng thay áo cưới lộng lẫy, kích động muốn xem các nghi thức tế thần mặt trời.

      “Rốt cuộc cũng bắt đầu, lễ hội lớn nhất trong năm của Ai Cập cổ đại, lễ hội thần Amun!”

      Từng dòng người ùa đến quảng trường, từng bó hoa tươi được ném lên trung. Mọi người đều cười cười , tiếng chúc mừng nối tiếp nhau, vang vọng dọc sông Nile.

      “Thần dân đều tập trung trước quảng trường, Carol, chuẩn bị xong chưa?”

      “Dạ, rồi ạ.”

      Nhìn Carol trang điểm xong càng xinh đẹp động lòng người, Menfuisu kiềm được, kéo kéo váy cưới của trêu chọc: “Carol, ta để hôn lễ dang dở lần thứ hai đâu nhé!”

      “Oa, chàng đừng kéo áo em!”

      “Ha ha ha, hôm nay nhất định phải để nàng trở thành hoàng phi!”

      Menfuisu vừa vừa cười lớn, Carol ơi, trải qua bao khó khăn, rốt cuộc ta cũng đợi được đến ngày hôm nay, cưới nàng làm vợ.

      Lần đầu tiên, người sâu sắc như vậy, vì nàng mà áp chế cá tính nóng nảy, vì nàng mà dẫn quân chinh phạt, vì nàng, vì có dã tâm, thuần khiết giống như hoa sen nở sông Nile.

      Menfuisu lên đài cao, giơ quyền trượng trong tay.

      “Đứng đầu chín vị thần tối thượng, thần Amun vĩ đại sáng tạo ra con người! Ta, hoàng đế Ai Cập long trọng tuyên bố, lễ hội thần Amun chính thức bắt đầu và kéo dài trong suốt mười ngày đêm!”

      Lễ hội chính thức bắt đầu, dân chúng tập trung trước quảng trường hò reo vang dội, lại ném từng bó hoa tươi lên trời cao, những vũ cơ bắt đầu nhảy múa mừng ngày lễ, toàn bộ Ai Cập đều vô cùng náo nhiệt.

      Khi Tử Huyền chuẩn bị xong xuôi xuất , cũng là lúc Menfuisu vừa dứt lời, chỉ thấy Menfuisu đứng đài cao, toàn thân toát ra khí phách vương giả. Carol cũng xao xuyến, ngắm nhìn chàng trai mà mình sắp gửi gắm cả đời.

      Tử Huyền khẽ mỉm cười, em trai vô cùng hưng phấn nha.

      Asisu, thấy em trai có được khí phách như thế này, nên cảm thấy thỏa mãn mới đúng, đây chính là người được che chở lớn lên suốt bao nhiêu năm qua.

      cảm khái, từ phía sau truyền tới giọng mềm mại, “Đừng đẩy, cần, ta muốn xem! Bên ngoài náo nhiệt!”

      … Mitamun.

      “Mitamun, nghe lời, nơi này hỗn loạn, vào trong phòng , ta sai người mang đồ chơi tới cho em.”

      … Còn có Izumin.

      Mấy ngày nay ở bên nhau, dường như Mitamun cũng tiếp nhận thân phận trai của Izumin, đồng ý để tới gần chuyện. Tuy rằng gọi trai, nhưng có thể ở gần bên cũng đủ Izumin thấy mãn nguyện.

      sao? Có đồ chơi ư? Nhưng mà… ở bên này chơi rất vui mà…” Hết nhìn mê hoặc trong phòng, lại nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt bên này, Mitamun do dự biết làm thế nào, vừa quay đầu thấy người chuẩn bị lén lút hòa lẫn vào đám người…

      “Chị!”

      “…”

      Chớp mắt cái, Tử Huyền đứng nguyên tại chỗ, còn vài bước nữa thôi, thế nhưng vẫn tránh được.

      Đành phải cười gượng quay lại, “Mun Mun. Còn có cả hoàng tử Izumin nữa.”

      Izumin mỉm cười, “ trùng hợp, lại gặp nữ hoàng Asisu ở đây.”

      “Ừm. Thân là tư tế của thần điện, ta chủ trì hôn lễ trong thần điện, muốn xuất phát. Nếu có gì quan trọng, ta trước.”

      “Đừng! Chị ơi! Cho Mun Mun với!” Mitamun thấy Tử Huyền sắp , vội vàng nhào qua, mà Izumin cầm tay Mitamun cũng rất phối hợp buông tay, khiến em ôm chầm lấy Tử Huyền.

      “Chị, cho Mun Mun theo với..”

      “Nữ hoàng Asisu…” vẻ mặt Izumin ngây thơ vô (số) tội bước lại gần, “Mitamun luôn ầm ĩ đòi theo, đành phiền nữ hoàng khuyên nhủ công chúa.” ^^

      Tử Huyền khóc ra nước mắt, biết thế sớm hơn.

      Lại nhìn Mitamun cứ lắc lắc làn váy mình, con bé này sao cứ quấn quýt lấy chứ…

      “Khụ,… Nào, Mun Mun, lại gần đây, ta cho em biết chuyện bí mật.”

      “Chuyện gì?” Mitamun tò mò sát lại, Tử Huyền thầm nho bên tai , “Ngươi tự về phòng hay là để ta thả cá sấu ra ăn thịt ngươi?”

      “Á?!” Bịt tai lại, Mitamun nhảy dựng lên, “Ta, ta tìm chị Jinna…”

      xong nhanh chóng chạy về phòng.

      Tử Huyền hài lòng thu tầm mắt, lại thấy Izumin mỉm cười, “Xem ra Mitamun rất nghe lời nữ hoàng, ta trấn an mãi cũng được.”

      “Ha ha,” cười như cười, “Mun Mun rất ngoan, khuyên vài câu là được rồi. còn chuyện gì nữa, xin hoàng tử cứ tự nhiên, ta phải tới thần điện.”

      Ở đây có hồ ly, thể ở lâu.

      “Nữ hoàng Asisu.”

      “…” Còn chưa bước , gọi tôi cái gì nữa …-_-|||

      “Nữ hoàng bệ hạ, ta thấy lễ hội của Ai Cập rất thú vị, biết có thể đưa ta xem được ?”

      “…”

      … Có thể sao?

      Trong lúc hai người giằng co, thị nữ tới quỳ gối bên cạnh Tử Huyền.

      “Khởi bẩm bệ hạ, xin mời bệ hạ di giá tới thần điện, thuyền của hoàng thượng và sông Nile sắp tới thần điện rồi ạ.”

      biết.” thể chậm trễ, dù sao cũng gây ra chuyện gì được…

      “Vậy được rồi, hoàng tử Izumin, mời cùng ta tới thần điện!”



      Lúc này nhân vật chính vẫn chưa tiến vào bên trong thần điện, ở góc khuất truyền ra tiếng thào.

      “Hoàng đế Ai Cập sắp tới, chuẩn bị tốt rồi chứ?” Cố gắng đè thấp lượng, cẩn thận hỏi.

      “Xin đại vương yên tâm, tất cả mai phục đều xong xuôi.”

      “Tốt lắm,” kẻ kia cười lạnh, “Hừ, dám phá hủy kinh thành của ta, sông Nile, ta khiến ngươi mất chồng ngay trong hôn lễ, còn nữ hoàng Asisu, nhớ kỹ, phải bắt sống cho ta!”

      Trong lúc toàn dân Ai Cập cử hành lễ hội, Algol bị mất tay trái lén lút nấp trong thần điện chờ cơ hội đánh lén.

      Algol cam lòng nhìn kẻ thù có thể sống thoải mái, quản ngàn dặm xa xôi chạy tới muốn phá hủy hôn lễ. muốn Menfuisu chết trong hôn lễ, khiến Carol trở thành quả phụ, khiến nữ hoàng Asisu phải thần phục !

      Đột nhiên có tiếng từ phía khác truyền tới, “!”

      “Shan?!” Nghe thấy tiếng gọi, Algol hoảng hốt, quay đầu lại nhìn.

      bóng người từ sau cây cột chạy tới, quả nhiên chính là em trai của Algol, Shan.

      Thấy Shan, Algon vô cùng lo lắng, “Em tới đây làm gì? phải dặn em ở lại Assyria hay sao?”

      !” Shan tới gần Algol, “ à! Nơi này rất nguy hiểm, chúng ta trở về thôi!”

      “Đồ nhát gan!” Algol đẩy ngã cậu, “Mau cút về cho ta! Đừng để ta nhìn thấy em!”

      Shan bị đẩy ngã xuống đất, đau đớn vô cùng, nhưng Algol thèm liếc mắt nhìn cậu cái.

      Nhưng Shan cũng bỏ cuộc, nén đau đứng dậy tới, “ à, hãy nghe lời em ! cũng thấy thần lực của nữ hoàng, chúng ta đánh lại! Hơn nữa vừa mới bị trọng thương, theo em về có được ?”

      “Nữ hoàng Asisu có thần lực sao chứ?” Algol khinh miệt quay đầu lại, “ đánh trực tiếp được, ta đánh lén! Coi như ả lợi hại, nhưng có nhiều người xông lên lúc, ta có thể phía người nấp chỗ khuất bắt tên! Ta tin bắt được ả!”

      “Hừ, đợi đến khi ta bắt được ả, ta chặt đứt tay chân ả, khiến ả nhận đủ nổi nhục! Khiến ả phải phủ phục dưới chân ta! Ả đàn bà khốn kiếp! Dám điều khiển nước cuốn trôi kinh thành của ta! Ta tuyệt đối tha thứ cho ả!”

      …” Shan vô cùng lo lắng nhìn trai.

      Bị thương nặng mà vẫn còn chạy tới Assyria tới đây, lại còn mưu ám sát hoàng đế Ai Cập trong thần điện, sao có thể khiến cậu lo lắng cho được.

      Algol quay lại nhìn Shan, “Được rồi, ở đây cần em, mau cút về nước cho ta! Ta lệnh cho em ở lại trong nước, nhưng dám kháng chỉ chạy tới nơi này, muốn chết phải ?”

      Vừa nghe Algol muốn đuổi mình về nước, Shan sốt ruột cuống lên. “! , em về! Em ở đây với , có nguy hiểm gì cũng sát cánh bên !”

      Algol giận dữ, em trai rất yếu đuối, cũng để mặc nó sống trong cung, nhưng trận chiến vừa rồi, thằng bé đột ngột dũng mãnh hẳn lên, vì mà rút kiếm chiến đấu với Izumin, chỉ huy binh sĩ ép rời . Cứ tưởng rằng nó thay đổi, ngờ vẫn ra tang dạng gì!

      “Shan, lập tức về nước cho ta, còn dám cãi lệnh, ta giết ngươi!”

      !” Shan cương quyết nhìn Algol, “, dù có chết em cũng chết cùng , , Assyria coi như bị diệt! Đệ về!”

      Lúc lời này, ánh mắt Shan vô cùng kiện định, ở góc khuất u, cậu nhìn chằm chằm Algol thể quyết tâm dao động. “ à, mặc kệ sống chết ra sao, em cũng ở bên !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :