1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Asisu BH phấn khích - Túy Hiểu Tình ̣̣̣̣̣̣̣̣̣( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 39: Trở lại Ai Cập

      “Ari …”

      Thanh lười nhác truyền ra từ tầng tầng lớp lớp màn sa, Ari ở ngoài điện sắp xếp dầu ô liu vội vàng đặt mấy cái hũ xuống vào trong.

      “Nữ hoàng.”

      “Ưm..” Tử Huyền nằm giường, miễn cưỡng vươn tay vén góc tấm màn sa lên, nhìn Ari quỳ dưới đất: “Bên ngoài sao vậy, sao ầm ĩ thế?!”


      “Ầm ĩ lắm ạ? Để nô tì đóng cửa lại.” Ari hối hận nhíu mày. “Là đám dân chúng tụ tập trước cửa hoàng cung chúc mừng hoàng thượng trở về.”

      “Hử?” Tụ tập dân chúng sao?

      “Dù sao cũng ngủ được, chúng ta ra ngoài xem .”

      “Vâng, để nô tì lấy y phục cho người.”





      “Hoàng thượng!” “ sông Nile!”

      “Cung nghênh hoàng thượng trở về!” “Hoàng thượng cứu sông Nile trở về!”

      càng gần tới quảng trường, tiếng vang càng lớn, tiếng hoan hô cao thấp nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc.

      “…” Dân Ai Cập điên cuồng mà.

      Từng luồng sóng biểu đạt tình cảm mãnh liệt và lòng trung thành của nhân dân đối với hoàng thất, Ai Cập đúng là vùng đất thần kỳ.

      sông Nile, xin hãy nhận bó hoa này!”

      tiếng la lên, đám người bắt đầu tung hoa, bó hoa thủy tiên buộc chặt được ném lên trung, mang theo lời chúc phúc của nhân dân tới Carol đứng đài cao.

      “Cám ơn, cám ơn!” Carol cầm trong trong tay bó hoa thủy tiên, nụ cười sáng lạn rực rỡ, mái tóc vàng càng thêm tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

      Menfuisu thương nhìn Carol, vòng tay cẩn thận ôm lấy nàng, quay đầu vẫy tay với dân chúng.

      “Dường như thân thể ta tốt hơn rất nhiều, có thể ra nhận hoa.” Nhìn mọi người vui vẻ như thế, Tử Huyền cũng cảm thấy tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều, lần trước ở Assyria vội vàng tác chiến cứu người, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, giờ có thể thoải mái nghỉ ngơi trong hoàng cung Ai Cập, cũng tệ.

      “Vâng.” Ari mang chiếc quạt lông đưa cho Tử Huyền. “Nghe gã thương nhân lữ hành kia hiểu biết y thuật, trải qua vài ngày an dưỡng, sức khỏa của Carol còn đáng lo ngại.”

      “Ồ…” Hassan này cũng hữu dụng đấy.

      Phe phẩy chiếc quạt, Tử Huyền về phía trước vài bước, mỉm cười tựa vào lan can.

      Bầu trời Ai Cập luôn sảng sủa như vậy, trời trong nắng ấm, còn có sông Nile lăn tăn gợn sóng, bồi đắp phù sa màu mỡ cho cả vùng đất, tất cả hòa hợp lại thành phong cảnh vô cùng tươi đẹp.

      “Nữ hoàng Asisu! Là nữ hoàng Asisu kìa!”

      Trong đám người đột nhiên có tiếng thét lên.

      Tử Huyền giật nảy mình vì tiếng thét bất ngờ, cúi đầu nhìn lại, hóa ra có đám dân chúng đứng trước cửa cung của . Mà rất nhanh sau đó, đám người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía .

      “Đúng là nữ hoàng Asisu! Nữ hoàng bệ hạ!”

      Tiếng hò hét của dân chúng càng vang xa, toàn bộ đều hướng về phía , khiến Tử Huyền có chút kinh ngạc, từ khi nào đám người này lại nhiệt tình với Asisu như vậy?

      Giơ tay lên theo bản năng, Tử Huyền mỉm cười thay lời chào hỏi với dân chúng.

      Thấy đáp lại càng khiến dân chúng thêm phấn khích, “Nữ hoàng vạn tuế! Nữ hoàng vạn tuế!”

      Quần chúng hoan hô nhảy nhót, đồng loạt hướng về bên này.

      “Chị!” Menfuisu ở cung điên bên kia thấy Tử Huyền xuất , cười chào tiếng. Mà Carol bên cạnh khẽ run lên, cúi đầu trốn tránh nhìn Tử Huyền.

      Nghe thấy giọng của Menfuisu, Tử Huyền quay đầu nhìn qua, bên cạnh chỉ có Ari, ngược lại bên canh Menfuisu lại có rất nhiều người. Imhotep vẫn như trước vuốt vuốt chòm râu dài của lão, đứng bên cạnh là gã hói Kaputa vẫn nhìn chằm chằm Carol. Minue ở phía còn lại, cùng nhìn về phía Tử Huyền, còn có Ruka…

      Lạ , có gì đúng sao, vì sao thấy ánh mắt Ruka nhìn mình lại có cảm giác quỷ dị…

      “Nữ hoàng Asisu! Nữ hoàng Asisu!”

      Tiếng hò hét của dân chúng khiến Tử Huyền chú ý, tiếp tục mỉm cười. Cười hồi lâu, Tử Huyền cảm thấy bản thân sắp chống đỡ nổi.

      “…”

      Ánh mắt của quần chúng nhân dân sáng như sao vậy…

      … Nhưng cũng quá sáng !

      Chưa từng có nhiều người hành lễ với mình như vậy, Tử Huyền cảm thấy da đầu khẽ run…

      “Ari, bọn họ… Sao bọn họ lại kích động như vậy?” ràng trước kia đâu có nhiệt tình đến thế.

      “Nữ hoàng.” Nghe Tử Huyền hỏi, ánh mắt của Ari cũng lóe sáng, “Bọn họ kích động chính là vì nhớ đến thần tích ngày đó.”

      “… Thần tích?”

      “Vâng ạ.” Giọng của Ari cũng có chút kích động, “Ngày hôm đó con tàu của hoàng thượng dọc theo sông Nile trở về thành Thebes, toàn bộ dân chúng đều ra quảng trường nghênh đón, nô tì ở trong cung cũng ngông tróng từ lâu. Đợi lâu, mới thấy hoàng thượng đỡ người ra.”

      Ari ngừng lát, vẻ mặt cũng biểu ràng tình cảm mãnh liệt của nàngcô với chủ nhân.

      Khụ…

      “Chỉ thấy người yếu ớt dựa vào người hoàng thượng, nghiêng đầu với hoàng thượng mấy câu, sau đó người nhìn về bên này, đột nhiên vọt người nhảy lên, bay lại đây!”

      Ta…

      “Tất cả dân chúng đều trông thấy! Thấy người sáng tạo ra thần tích! Người bay thẳng về phía nô tì, lướt qua người nô tì, lắc mình cái vào cung điện, lúc ấy nô tì chỉ cảm thấy có cơn gió lướt qua, những tấm sa đều bay phấp phới, quay đầu lại còn trông thấy bóng dáng người!”

      … Ari , ta ngờ giỏi văn như vậy đấy!

      đúng, vấn đề là ta nhớ gì cả!

      “Sau đó nô tì vào bên trong, mới thấy người nằm ngủ giường. Vì quá bất ngờ nên đám người bên ngoài yên tĩnh lúc, sau đó đồng loạt hô lớn, tất cả mọi người đều kích động trước kỳ tích!”

      “…” Ta nên gì đây, có lẽ lúc đấy say sóng quá mệt mỏi, nên hành động theo bản năng ư?

      “Nữ hoàng bệ hạ.”

      “Nữ hoàng bệ hạ, xin hãy nhận hoa của chúng thần!”

      Vút tiếng, bó hoa to được ném lên đài cao, bay tới trước mặt Tử Huyền, Tử Huyền theo bản năng giơ tay đón lấy.

      … Hoa?

      … Tặng cho ta ư?!

      Đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, cảm giác đó lan tỏa từ tận đáy lòng. Có người tặng hoa cho ta đó nha!

      Trong thế giới Hunter chỉ tràn ngập máu, bao giờ có thể hái được bông hoa ở bất kỳ nơi nào, ngay cả ở cuộc sống đời thường, Tử Huyền cũng chưa bao giờ được người khác tặng hoa, đột nhiên… Cảm thấy vui vẻ….

      “Ha ha ha, ” Tử Huyền cười rộ lên, “Ari ! Bọn họ tặng hoa cho ta nha!”

      Nụ cười tươi gương mặt đẹp khuynh quốc khuynh thành, khác khí chất lạnh lùng thường ngày, nụ cười êm tai dễ nghe, dưới ánh mặt trời chan hoa, nữ hoàng vốn xinh đẹp động lòng người càng cuốn hút hồn phách mọi người.

      Dân chúng nhìn nữ hoàng xinh đẹp vui vẻ như vậy sửng sốt lúc, lập tức tiếng hò reo càng thêm vang dội.

      Nữ hoàng thích bọn họ tặng hoa!

      “Nữ hoàng bệ hạ! Nữ hoàng bệ hạ!”

      Từng bó hoa tươi đều được tung lên.

      Dân chúng được đến quá gần cung điện, những bó hóa tung lên trung, rơi xuống lại được tung lên… Dưới ánh mặt trời sáng lạn, quảng trường như được bao phủ bởi trận mưa hoa…

      “Ari, nhanh lên! Đó là hoa cho ta đó!”

      “Vâng, thưa nữ hoàng.” Ari cũng cười giúp Tử Huyền nhận những bó hoa dân chúng tặng, có thể thấy nữ hoàng vui vẻ như đứa trẻ, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.

      “Hôm nay chị rất vui.” Menfuisu đứng ở cung điện bên kia nhìn Tử Huyền vui vẻ chạy tới chạy lui nhận hoa, “Lâu lắm rồi thấy chị vui như vậy.”

      “… Vâng.” Carol ôm bó hoa thủy tiên gật đầu.

      Quen Asisu lâu như vậy, trừ lúc nhìn thấy ấy ấn định ngày kết hôn với Menfuisu, chưa từng nhìn thấy ấy vui vẻ như vậy. Nhưng Menfuisu lại vì mà hủy bỏ hôn lễ đó…

      “Menfuisu…”

      “Cái gì?”

      “… Em chàng.” Chàng từ bỏ nữ hoàng Asisu xinh đẹp để chọn em, đó là may mắn lớn nhất của em.

      Nghe Carol vậy, Menfuisu mỉm cười dịu dàng, vươn tay ôm chặt Carol.

      “Carol, ta mang hạnh phúc tới cho nàng… Vào ngày lễ thần Amun, chúng ta cử hành nốt nghi thức bị gián đoạn lần trước trước mặt toàn bộ dân chúng trong thành. Để nàng chính thức trở thành hoàng phi Ai Cập!”

      “A, nghi lễ thần thánh của Ai Cập cổ đại!”

      “Ha ha, nhớ nhé, trước khi tiến hành hôn lễ, nàng phải chú ý sức khỏe.”

      Mefuisu về phái trước, vịn tay vào lan can hô lớn: “Hỡi thần dân Ai Cập! Vào ngày lễ thần Amun, ta và Carol cử hành hôn lễ, hoàn thành nghi thức, Carol chính thức trở thành hoàng phi của Ai Cập!”

      “Hoàng thượng vạn tuế!” Dân chúng lại càng phấn khích, “Chúc mừng hoàng thượng và sông Nile!” “Chúc mừng!”

      “Chúng thần nhất định ở chuẩn bị mọi thứ trước khi hôn lễ diễn ra!”

      “Xin nữ thần sông Nile phù hộ cho Ai Cập!”

      Tiếng dân chúng hô lớn, tiêng hò reo dường như muốn theo sông Nile truyền khắp Ai Cập.

      Quần chúng giảm bớt chú ý, khiến Tử Huyền có thể thở phào hơi, ôm đống hoa gật đầu mỉm cười nhìn Menfuisu và đám người bên kia.

      “Nữ hoàng…” Ari lo lắng nhìn nữ hoàng, hoàng đế chuẩn bị cử hành hôn lễ dang dở với Carol, nữ hoàng chấp nhận buông tay ư? Đó là tình cảm từ mười mấy năm nay…

      Nhưng Ari còn chưa xong, giọng đàn ông xa lạ vang lên từ phía sau hai người…

      “Vị này… Chắc chắn là nữ hoàng Asisu rồi.”

      Ai?!
      Abby thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @ThuyThuy0411 Chào bạn, mình thông báo với bạn là mình chuyển topic này sang đây vì bộ này k thuộc khu xuất bản mà là truyện edit. Cảm ơn bạn tham gia vào hoạt động của forum. :yoyo69:
      ThuyThuy0411 thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 40 : Ragashu

      Mùi hương trầm nhàn nhạt lan tỏa, tràn ngập khắp trong khí. Tử Huyền phe phẩy chiếc quạt lông tựa vào nhuyễn sạp. Ari và Jinna ở bên cạnh cũng vừa cắm những bó hoa thủy tiên được dân chúng tặng cắm vào bình hoa, đặt bàn.

      “Lời đồn về nữ hoàng Asisu xinh đẹp lan truyền khắp các nước láng giềng,” Ragashu cầm cốc rượu trong tay, nhưng lại chưa uống ngụm, “Nàng còn đẹp hơn so với lời đồn, càng nhìn gần, càng thấy nàng giống như tiên nữ.”


      Ánh mắt luôn tập trung người Tử Huyền, tiếp tục buông lời ngon tiếng ngọt, “Ta từ Babylon nhìn về phía trời xanh Ai Cập, khao khát được gặp nàng. Dù chưa hề gặp mặt, nhưng ta thầm thương trộm nhớ nàng từ rất lâu rồi.”

      “Ha ha ha, hoàng đế Ragashu, lời ngài dễ nghe.” Tử Huyền khéo léo nở nụ cười, giờ là người đại diện cho Ai Cập, là Asisu, thể thất lễ… Cho dù rất ghê tởm mấy lời của gã này.

      Ragashu nghe vậy càng sán lại gần: ‘, nàng là nữ thần đẹp nhất Ai Cập.”

      nhìn thấy nụ cười mặt Tử Huyền rất cứng nhắc. “Ta khao khát nhìn thấy nàng, nên mới từ ngàn dặm xa xôi tới Ai Cập.”

      “Ồ?” Tử Huyền vẫn mỉm cười, vuốt ve những sợi len chiếc quạt, “ như vậy, hoàng đế Ragashu là tới xem mỹ nữ ư, có rất nhiều những mỹ nhân nổi danh ở các quốc gia khác, hoàng đế cần vất vả như vậy, bôn ba qua nhiều quốc gia như thế!”

      “Khụ..” Ragashu đột ngột bị sặc. “… Sao có thể chứ, so với nữ hoàng Asisu, những người khác đều là dong chi tục phấn[1], các nàng vĩnh viễn thể so sánh với nữ hoàng cao quý và tao nhã, nữ hoàng chính là nữ thần duy nhất trong lòng ta.”

      “Ha ha, hoàng đế Ragashu am hiểu cách lấy lòng các .” Tử Huyền làm như vô tình, tiếp tục trêu chọc.

      “Tất cả những lời ta đều là ! Mái tóc nàng đen tuyền mềm mại, đôi mắt đen láy mê người, bất kỳ người đàn ông nào trông thấy nàng cũng đều bị nàng cuốn hút! Ha ha, nàng vô cùng đẹp!”

      Vừa khen, vừa nhanh chóng đổi vị trí, Ragashu đưa ra đồ vật sáng lấp lánh.

      “Đây là chuỗi đá quý ở Babylon ta,” đưa món đồ tay cho Tử Huyền, đó là chuỗi vòng cổ bằng đá thạch tím, “Chỉ có nữ thần Asisu xinh đẹp mới có thể đeo nó!”

      Chiếc vòng cổ này khảm ít thạch tím, sặc sỡ lóa mắt, khiến Ragashu càng tràn đầy tự tin. … nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của châu báu.

      “Ồ, chuỗi vòng đẹp.” Tử Huyền nhìn ánh sáng phản chiếu chuỗi vòng, mơ hồ lóe sáng tỏa ra sức quyến rũ thần bí.

      Lạnh nhạt mở miếng khiến Ragashu sững sờ: “Nếu là tấm lòng của hoàng đế Ragashu, ta đành nhận vậy.”

      Bình tĩnh dời tầm mắt, “Ari, đặt chuỗi vòng này vào hộp nữ trang cho ta.”

      “Vâng ạ.” Ari trả lời, đưa bó hoa thủy tiên dang dở cho Jinna, tới nhận lấy chuỗi vòng.

      theo đội trưởng lâu, nhìn thấy vô số bảo vật, dù chiếc vòng cổ này có quý giá tới đâu cũng có gì đặc biệt, đương nhiên đủ hấp dẫn người từng theo lữ đoàn khắp nơi khác gì đám trộm cướp đào mộ.

      Làm như nhìn thấy Ragashu ngẩn người, Tử Huyền cười tươi. “Cảm ơn hoàng đế tặng lễ vật.”

      “… Nữ hoàng khách sáo rồi.” Ragashu lại cười, “Có thể mang niềm vui tới cho nữ hoàng Asisu mới là điều quan trọng nhất!”

      ‘Ha ha.” Tử Huyền dùng quạt che miệng, cười tươi rực rỡ.

      Ragashu nhìn thấy nụ cười ấy, đột nhiên vươn tay giữ chặt Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, cùng ta trở về Babylon .”

      “?!”

      … Tuy rằng biết đến cầu hôn, nhưng cũng quá nhanh , nhanh chóng gặp mặt tán gẫu vài câu, cảm giác hài lòng là kéo luôn về nhà ư?

      Ragashu thấy Tử Huyền trả lời, thẳng, “Nữ hoàng Asisu, ta cầu hôn với nàng.”

      “… Ha, hoàng đế Ragashu ” Tử Huyền cười khẽ, “Sao lại đột ngột như vậy? Vừa nhìn ư? đáng tin, sau này ngài lại có vài lần vừa nhìn như thế này, ta biết phải làm sao bây giờ!”

      , !” Ragashu cúi đầu hôn lên tay Tử Huyền, “Nữ hoàng Asisu, ta lòng nàng, ngoài nàng ra, ta bao giờ ai khác.”

      Tử Huyền mỉm cười rút tay lại, “Hoàng đế Ragashu, cảm ơn tấm thịnh tình của ngài, nhưng hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời, thể nhất thời xúc động. Thứ lỗi cho ta thể nhận.”

      Ragashu quan tâm tới lời từ chối của Tử Huyền, thản nhiên đứng dậy, “Nữ hoàng Asisu, đây phải là nhất thời xúc động, xin hãy để ta dùng thời gian chứng minh cho nàng thấy. Đúng rồi, tới Ai Cập vội vã tới ra mắt nữ hoàng, ta còn chưa vấn an hoàng đế Menfuisu, ta trước, xin nữ hoàng xinh đẹp cứ suy nghĩ kỹ.”

      “… Hoàng đế Ragashu cứ thong thả.”

      Ragashu quay đầu nhìn vào mắt Tử Huyền lâu, rồi mới mỉm cười bước ra khỏi cung điện.

      Bên ngoài, có thị vệ Babylon đứng chờ. “Hoàng thượng.”

      “Chuyện gì?”

      Thị vệ lấy từ trong ngực ra tờ giấy dâng lên, “Đây là tin tức truyền tới từ đế quốc Assyria.”

      Ragashu cầm lấy, cúi đầu đọc qua.

      Lúc bọn họ xuất phát tới Ai Cập, chỉ biết hoàng đế Ai Cập ở Assyria, vừa rồi hoàng đế và nữ hoàng đều từ Assyria trở về. xảy ra chuyện gì ở Assyria…

      “Cái gì?!”

      Thị vệ bị Ragashu làm giật mình, “Có chuyện gì thế thưa bệ hạ?”

      Chỉ thấy Ragashu xiết chặt tờ giấy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, “…Tin báo về , Asisu phá hủy đế quốc Assyria.”





      Ragashu từ lâu, Tử Huyền vặn thắt lưng, giữ hình tượng nằm dài nhuyễn sạp.

      “A! Mệt chết được!” Thân phận nữ hoàng khốn kiếp, lại còn phải giữ gìn mặt mũi cho Asisu.

      Ari nhìn Tử Huyền tùy tiện như vậy, chỉ mỉm cười, quỳ dưới đất dọn dẹp các thứ.

      “Nữ hoàng, hoàng đế Ragashu đến cầu hôn với người mà. Nếu người còn có tình cảm với hoàng thượng nữa, sao lại chấp nhận ngài ấy?

      “… Ari!” Xoay người trở mình, Tử Huyền tiện tay cầm chùm , bàn tay bé lắc lắc chùm nho. “Gã Ragashu này có mưu đồ đen tối, ta, địa vị của ta, là Ai Cập.”

      Ari biến sắc. “Nữ hoàng, ý ngài là, hoàng đế Ragashu có ý đồ xấu với Ai Cập ư?”

      “Ha ha, Ai Cập là miếng thịt béo trong mắt mọi người, sao các quốc gia khác lại mơ ước chứ? Ragashu cũng ngoại lệ.” Tử Huyền cúi đầu nhìn Ari, “Ngươi cảm thấy Ragashu ta sao? muốn mượn địa vị của ta để có được Ai Cập!”

      … Nữ hoàng…” Ari căng thẳng, tới vài bước rồi quỳ xuống, cầm tay Tử Huyền, “Chúng ta mau cho hoàng thượng biết mới được.”

      “Ha ha, vội, ” Tử Huyền nhanh chóng lột vỏ nho, “Ari, giờ chúng ta vẫn chưa có bằng chứng, có thể còn bị cắn ngược lại, chúng ta có ý đồ phá hoại quan hệ giữa Babylon và Ai Cập… Hơn nữa, để biết khó mà lui tốt hơn… Huống hồ… có lẽ lúc này đề nghị hôn trước mặt Menfuisu rồi…”

      “… Vậy nữ hoàng định làm thế nào ạ?”

      Ánh mắt Tử Huyền lóe sáng, nhìn về phía Jinna bên cạnh, “Jinna đáng của ta…”

      “…”

      Jinna nghe xong, rùng mình cái, cười cứng nhắc quay đầu tới, “… Bệ hạ, định làm thế nào ạ?”

      “À~” Tử Huyền cười xấu xa, “Jinna, lên đường .”

      [1] Dong chi tục phấn: ý chỉ các bôi son trát phấn tầm thường
      Abby thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 41 : Đấu với bọ cạp

      Trong đại điện, khí lắng đọng, thị vệ, đại thần đứng đầy hai bên đại điện, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng. Unasu và Minue càng gắt gao phòng vệ bên cạnh Menfuisu.

      Nhân lúc Menfuisu có ở trong cung, hoàng đế Babylon mình tới chơi, rốt cuộc là có mục đích gì.


      “Ha ha ha,” tiếng cười vang lên, “ ngờ hoàng đế Ragashu lại tới cầu hôn!”

      Khối băng nặng nề bao trùm căn phòng như rạn vỡ, tất cả mọi người đều thả lỏng, vui vẻ cười thành tiếng.

      “Đúng vậy.” Ragashu mỉm cười, “Chỉ có hoàng đế Menfuisu mới có thể giúp ta thực nguyện vọng duy nhất này. Vậy ý hoàng đế thế nào? Hoàng đế Menfuisu, vì quan hệ giữa Ai Cập và Babylon, xin hãy dùng cuộc hôn nhân này giúp cho tình hữu nghị giữa hai nước thêm bền chặt.”

      “Hừm…” Menfuisu trầm mặc suy nghĩ, đám đại thần bắt đầu xì xào bàn tán.

      “Hoàng thượng…” vài đại thần bước lại gần, “Hoàng thượng, cuộc hôn nhân này rất có lợi cho Ai Cập chúng ta.”

      “Đúng vậy! Vì hòa bình của Ai Cập, xin hãy đồng ý kết giao với Babylon ạ!”

      “Đây là mối nhân duyên tốt.”

      Menfuisu nghe đại thần xung quanh ồn ào như vậy, vẫn còn suy nghĩ. sắp sửa thành thân với Carol, còn hạnh phúc của chị, đúng là rất đáng lo.

      Imhotep cũng tiến lên, “Nữ hoàng Asisu là nữ hoàng của Ai Cập, nếu có thể trở thành hoàng phi của Babylon, đối với quốc gia chúng ta cũng là mối lương duyên.”

      “Chúng thần đều nhất trí cho rằng là đây là mối nhân duyên tuyệt vời.”

      Danh phận hoàng phi Babylon rất xứng với chị, nhưng mà…

      Ragashu kiên nhẫn đứng chờ, chờ cậu nhóc thiếu niên hoàng đế này ra quyết định. sắp cưới sông Nile, Asisu vốn là hoàng phi được chọn từ bé có nơi sống yên ổn, bản thân nắm chắc thắng lợi trong tay.

      “… Hoàng đế Ragashu.” Menfuisu ngẩng đầu lên. “Có thể khiến tình hữu nghị giữa hai nước thêm bền chặt cũng là ước nguyện của chúng ta, nhưng chuyện này, phải chờ chị ta đồng ý, mọi chuyển phải xem chị ta có chấp nhận hay .”

      “Đương nhiên.” Có được đáp án như mong muốn, Ragashu cúi người hành lễ, vẻ mặt vô cùng hài lòng, “Ta cố gắng để có được tình của nữ hoàng.”

      Tốt lắm, qua cửa ải của hoàng đế Ai Cập, dù Asisu đồng ý cũng bị đám đại thần gây áp lực. Cơ hội cưới nàng càng lớn hơn.

      “Hoàng đế Menfuisu, Babylon chúng ta thề giữ vững tình hữu nghị của hai nước.”

      Menfuisu đứng dậy, tới trước mặt Ragashu, “Vì Ai Cập và Babylon, chúng ta cũng rất hi vọng hôn thành công, xin mời hoàng đế Ragashu về cung nghỉ ngơi trước, buổi tối mở tiệc chào mừng hoàng đế.”





      Hoàng cung Ai Cập, trong phòng Ragashu.

      “…Sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy?” Từng đợt thanh huyên náo truyền từ bên ngoài vào, Ragashu đứng dậy ra ngoài ban công.

      Chỉ thấy bên ngoài có rất nhiều người, xôn xao ầm ĩ, nước sông Nile dâng lên rất cao, còn chạm tới bậc thềm cung điện.

      “… Ồ, nước sông Nile dâng lên.”

      Tiếng dân chúng hò reo vang dội: “Nước sông Nile dâng lên rồi!”

      sông Nile trở về, thần sông Nile vui mừng dâng nước!”

      may quá, mùa màng năm nay lại bội thu rồi.”

      “Đám dân Ai Cập điên cuồng… Vả lại, nghe sông Nile rất nổi danh, có lẽ phải xem nàng ta là người như thế nào.”

      lầm bầm xoay người, đột nhiên cảm thấy có gì đó ổn, có thứ gì đó tay ?!

      Cúi đầu nhìn lại: “A! Bọ cạp!!!”

      con bọ cạp cực độc bò theo tay dọc lên . Ragashu quá sợ hãi, muốn phủi con bọ cạp xuống, nhưng nó lại bám chặt ống tay áo .

      “Người đâu! Mau tới đây!”

      “Á aaaaaaaaaaaaaa!” giọng nữ hét chói tai.

      Lúc Ragashu gọi người, thị nữ vội vàng chạy vào. “Hoàng đế Ragashu xin đừng cử động! Nô tì đến giúp ngài!”

      xong giơ cao cái chổi trong tay.

      Ragashu liếc mắt cái: “Ngươi định làm gì…”

      Bốp! Cái chổi mạnh mẽ đạp xuống, dùng sức đập vào cánh tay của Ragashu!

      “Á!”

      Ragashu chỉ kịp hoảng hốt kêu tiếng, ôm cánh tay ngồi xỏm xuống.

      Jinna ném cái chổi, cũng ngồi xuống, cầm cảnh tay Ragashu, “Hoàng đế Ragashu! sao đâu! Bọ cạp chết!”

      Ragashu run rẩy nhìn thi thể bọ cạp bám y phục chính mình, thân thể nát bét.

      “… Mau dọn sạch !”

      “Vâng!”

      Jinna cầm khăn tay nhặt con bọ cạp chết nhắm mắt ném ra ngoài ban công.

      “… Nơi này sao lại có thể có bọ cạp?”

      “Khởi bẩm hoàng đế Ragashu, Ai Cập thường xuyên có bọ cạp, có lẽ do phòng dành cho khách trong hoàng cung lâu có người ở lại, bọ cạp làm ổ ở đây…”

      “…Bọ cạp làm tổ ư?” Có cảm giác ổn.

      “A!” Jinna như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kêu to lên: “Đúng vậy, chắc chắn có những con bọ cạp khác! Hoàng đế xin chờ chút, để nô tì dọn sạch chúng!”

      xong, Jinna hung hổ ra ngoài hành lang, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

      Khóe miệng Ragashu khẽ run rẩy.

      lát sau, khó khăn đứng dậy đến bên nhuyễn sạp lại nghe thấy tiếng hét bên ngoài ban công. “Tìm thấy rồi.”

      Cái gì? có à? Sao Ai Cập lại đáng sợ như vậy?”

      Còn chưa kịp chấp nhận nổi tin này, Jinna cái khay tới.

      “Hoàng đế Ragashu! Nô tì tìm được ổ bò cạp rồi ạ!”

      Nhìn thấy khay bò cạp lúc nhúc di chuyển, sắc mặt Ragashu tái mét, “Mau vứt nó !”

      “Vâng!” Jinna trả lời, bước nhanh về phía cửa lớn, lại biết mặt đất xuất viên gạch từ lúc nào, khiến nàng bị vấp, toàn bộ hất về phía Ragashu.

      “Á aaaaaaaaaaaaa!” Ragashu tránh kịp, toàn bộ đám bò cạp trong khay đều bay tới người , ùn ùn kéo tới!

      “Mau lấy bọ cạp ra!!! Nhanh lên!”

      Hoảng sợ kêu to, Ragashu vung loạn hai tay, muốn hất hết đám bọ cạp bám người. Nhưng động tác của bì được với số lượng, có con bọ cạp bò từ ống tay áo vào trong.

      Jinna lén lút cười trộm, lập tức đổi thành vẻ mặt cuống quýt, “Trời ơi! Hoàng đế Ragashu!”

      Nhào tới xé y phục , “Mau lên! Mau cởi y phục ra!”

      Thuần thục cởi y phục của Ragashu, cầm lấy khăn thay cuốn thành cuộn chặt, đập xuống đám bọ cạp, đồng thời cũng lưu lại người Ragashu vô số vết quất.

      Ragashu rất muốn kêu nàng tay chút, nhưng người vẫn còn rất nhiều bọ cạp, tốt nhất nên đánh chết chúng. Vì thế chỉ có thể thầm chịu đựng.

      Được lúc lâu sau, Jinna mới ngừng tay lại. “Hoàng đế Ragashu, bọ cạp chết cả rồi ạ!”

      Ragashu thở phảo hơi, muốn quở trách thị nữ vô lễ, dám dùng sức quất như vậy, Jinna lại vội vàng cúi đầu: “Tiệc tối sắp bắt đầu, để nô tì chuẩn bị nước tắm cho ngài!”

      Kiềm chế cơn hoảng hốt và đau đớn, Ragashu nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là còn sớm, dù thế nào nữa, cũng thể tới muộn, “… Được rồi, ta phải thay y phục!”

      “Vâng ạ.”

      Chật vật vào phòng tắm, cởi bỏ quần áo bẩn thỉu người, tiến vào trong bồn tắm. Vừa rồi quá nguy hiểm, ngờ trong phòng lại nhiều bọ cạp như vậy, lại còn ả thị nữ hậu đậu lỗ mạng kia nữa!

      …Khốn kiếp, nếu phải tại ả, sao có thể bị nhiều bọ cạp tấn công như thế!

      Còn nữa, sao Ai Cập lại có nhiều bọ cạp như vậy, nơi này phải cẩn thận, tốt nhất phải khiến Asisu nhanh chóng đồng ý thành thần, sớm về nước hơn…

      suy nghĩ, lại có tiếng Jinna vọng từ bên ngoài vào, “Hoàng đế Ragashu, chờ nô tì xử lý đám bọ cạp này xong mang y phục vào cho ngài!”

      -_-#



      Trong lúc Ragashu vô cùng thể tham chiến đấu với đám bọ cạp trong cung ở Hittite xa xôi, Izumin thảo luận với hoàng đế Hittite.

      “Phụ vương, nhi thần muốn đến Ai Cập chuyến.”

      Ai Cập ư?” Hoàng đế Hittite vuốt chòm râu dài, “Lần này có mục đích gì?”

      “Lần trước ở Assyria, nhi thần nhìn thấy nữ hoàng Asisu của Ai Cập, nàng ta có thể điều khiển nước tấn công thành, hơn nữa võ nghệ lại rất cao. Nhi thần cảm thấy nữ hoàng này có bí mật nào đó, nhi thần muốn điều tra, sau này chúng ta cũng dễ dàng đối phó với Ai Cập hơn.”

      “Ồ.” Hoàng đế Hittite đăm chiêu, “Nghe nữ hoàng Ai Cập rất xinh đẹp! Trước kia chỉ chú ý tới hoàng đế Menfuisu và sông Nile, chưa từng nghe nữ hoàng Asisu có gì đặc biệt, nếu cho rằng hoàng gia Ai Cập cố tình che giấu, vậy càng phải đặc biệt chú ý.”

      Izumin gật đầu, “Đúng vậy, phụ vương, nhi thần cũng nghĩ thế, cho nên cảm thấy phải Ai Cập chuyến xem xét tình hình.”

      “Được, vậy con chuẩn bị , ngày mai xuất phát.”

      “Vâng.”

      Izumin cúi người hành lễ, lui ra khỏi cung, bên ngoài bầu trời đầy sao. Nhớ tới đôi mắt sáng ngời từng quyết đấu với bản thân, giống đôi mắt từng lưu giữ trong trí nhớ…

      Nữ hoàng Ai Cập Asisu, rốt cuộc nàng là ai…

      Những ngôi sao lấp lánh trời, dù có xem thiên văn cũng thể biết có những điều huyền bí gì.

      Trong lúc Izumin đăm chiêu suy nghĩ, ở hoàng cung Ai Cập, đám thị nữ đứng bên ngoài phòng tắm của Ragashu.

      “Hoàng đế Ragashu, còn sớm, xin đến đại điện dự yến.”

      “Hoàng đế Menfuisu và nữ hoàng Asisu đợi ngài.”

      có tiếng trả lời.

      Thị nữ khó hiểu nhìn nhau, “Chẳng lẽ hoàng đế Ragashu có ở bên trong ư?”

      Các nàng biết rằng, người bên trong có nỗi khổ khó ….

      Ả thị nữ kia vẫn chưa mang y phục vào…

      Mà trong phòng này có lấy mảnh vải che thân…

      “…”

      Chẳng lẽ muốn đường đường là hoàng đế Babylon như ta lại mặc y phục giễu qua lại trước mặt đám cung nữ Ai Cập ư?!!
      Abby thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 42 : Ta là Nữ hoàng

      “Muộn thế này rồi, sao hoàng đế Ragashu còn chưa tới?” Menfuisu khó hiểu hỏi.

      Yến hội bắt đầu từ lâu, nhưng nhân vật chính lại chậm chạp chưa tới, các vị đại thần đều ngồi ngay ngắn giơ ly rượu run rẩy nhìn về phía cửa cung.

      Hoàng đế Ragashu làm khách cũng quá vô lễ rồi…

      Yến tiệc này được tổ chức để chào mừng hoàng đế Ragashu tới chơi, muốn tăng thêm tình hữu nghị giữa hai dân tộc, chuẩn bị vô cùng kỹ lượng, nhưng giờ mọi người chỉ có thể nhìn chằm chằm rượu ngon món ngon trước mặt.


      Chỉ có Tử Huyền thản nhiên uống rượu, ngón tay thon dài vươn ra bốc ít đồ ăn. lát sau, có người hầu mặc y phục Babylon vào, là thị vệ tùy thân của Ragashu.

      Vừa vào đại điện quỳ xuống mặt đất, “Thuộc hạ tham kiến hoàng đế Menfuisu.”

      “Hoàng đế Ragashu đâu?”

      “Khởi bẩm bệ hạ, hoàng đế Ragashu cảm thấy khỏe, thể tới tham dự yến hội, sai thuộc hạ tới thông báo tiếng.”

      khỏe ư?” Menfuisu thả ly rượu xuống. “Sao có thể như vậy? Để ta tới thăm ngài ấy.”

      dám làm phiền hoàng thượng.” Gã thuộc hạ kêu lên. “Có lẽ khí hậu ở Ai Cập giống với ở Babylon, thân thể hoàng đế Ragashu chưa kịp thích ứng, hoàng đế chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, đặc biệt dặn dò là thể làm phiền hoàng thượng.”

      “Sao? hợp khí hậu Ai Cập ư?… Để ta phái ngự y qua thăm.”

      “Đa tạ ý tốt của bệ hạ.” Gã thị vệ cúi đầu hành lễ, “Hoàng đế Ragashu ngủ rồi ạ, nếu ngày mai tình hình sức khỏe có chuyển biến, xin bệ hạ hãy phái ngự y tới xem xét. giờ, xin bệ hạ và các vị đại thần cần chờ hoàng đế của thuộc hạ nữa, xin hãy tận tình hưởng thụ yến hội thôi.”

      “Vậy hãy chăm sóc hoàng đế Ragashu chu đáo, thay ta nhắn giùm lời thăm hỏi ân cần. Chờ thân thể ngài ấy khỏe lại tổ chức yến hội chiêu đãi.”

      Gã thị vệ khom người hành lễ, rời khỏi đại điện.

      Dù sao chuẩn bị yến hội chu đáo như vậy, cũng thể lãng phí, vì thế trong đại điện, mọi người lại ăn mừng Menfuisu và Carol chuẩn bị cử hành hôn lễ, vô cùng náo nhiệt.

      Hoàng cung Ai Cập đúng là biết hưởng thụ, thể cảm thán, ngày nào cũng có yến hội chiêu đãi, “Ari, mang đĩa bánh ngọt kia lại đây.”

      “Vâng.” Ari cúi người bê đĩa bánh ngọt tới trước mặt Tử Huyền, trong lòng thầm ghi nhớ, nữ hoàng thích ăn món này.

      Lúc này, Imhotep vốn yên tĩnh dự tiệc lại tới trước mặt Tử Huyền.

      “Nữ hoàng Asisu, lần này hoàng đế Ragashu tới Ai Cập có mục đích, thần tin rằng nữ hoàng bệ hạ cũng biết.”

      Xung quanh yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía này. thẳng thắn đề cập hôn với nữ hoàng Asisu rồi sao?

      Tử Huyền cầm lấy ly rượu nhấp ngụm, nhướng mày mỉm cười, “Đúng, ta biết, thế sao? Tể tướng đại nhân có ý gì?”

      “Nếu nữ hoàng biết hoàng đế Ragashu tới cầu thân, biết ý của nữ hoàng ra sao?”

      Tay Ari run lên, bình rượu trong tay hơi lung lay.

      Tử Huyền liếc Ari cái, quay lại chậm rãi mở miệng. “Ý ta …”

      “Vâng, thưa bệ hạ. giờ thấy được dã tâm của đế quốc Assyria, mà nước ta lại có thù oán với đế quốc Hittite, chúng thần đều nhất trí thỉnh cầu, hi vọng nữ hoàng sớm chấp nhận thành thân với hoàng đế Ragashu.”

      “Đúng vậy, thưa nữ hoàng, thành thân với hoàng đế Ragashu mang lại lợi ích rất lớn cho Ai Cập.” đại thần khác tươi cười phụ họa theo.

      Thế cả cả đám đại thần ồn ào đứng dậy, ngươi câu ta câu thảo luận về đám cưới sắp tới.

      “Nữ hoàng Asisu là nữ hoàng của Ai Cập, gả cho hoàng đế Ragashu vô cùng thích hợp!”

      “Đúng, mấy năm gần đây Babylon đều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, dần dần giàu có lên.”

      “Đây là mối nhân duyên tốt như vậy, tin rằng nữ hoàng Asisu cũng vui vẻ đồng ý!”

      “Đúng vậy, ha ha ha ha, đám cưới giữa Ai Cập và Babylon, tình hữu nghị hai nước thêm bền chặt.”

      Tử Huyền lạnh lùng uống rượu, để mặc bọn họ thảo luận.

      Đến khi Imhotep nhận ra nữ vương lạnh nhạt, lại mở miệng, “Phải chăng nữ hoàng có quyết định rồi?”

      “Hừ…” Tử Huyền nghĩ thầm, đám bề tôi này chỉ chăm chăm nghĩ lợi ích quốc gia, ai để ý tới sống chết của , “ gả.”

      câu ra, tất cả các đại thần im bặt lại, sửng sốt lúc, dường như thể tưởng tượng nổi Asisu lại có thể từ chối cuộc hôn nhân này.

      Menfuisu ngồi bên cạnh nghe thấy, “Chị.. Chị muốn gả cho hoàng đế Ragashu ư?”

      Imhotep lập tức quỳ xuống, “Xin nữ hoàng hãy cân nhắc cho kỹ, vì hòa bình của Ai Cập, cũng vì hạnh phúc của nữ hoàng, xin nữ hoàng hãy đồng ý cuộc hôn nhân này.”

      “Hạnh phúc? Ha ha, ” Tử Huyền cười lạnh, “Các ngươi suy nghĩ vì hạnh phúc của ta sao? Luôn miệng ta cống hiến bao nhiêu cho Ai Cập, sau đó lại muốn ta hi sinh lần nữa, làm cốn phẩm để các ngươi liên minh với Babylon sao?”

      “Chị!” Menfuisu nghe lời sắc bén của Tử Huyền, trong lòng cảm thấy vui, “Chị, chúng ta cũng suy nghĩ vì hạnh phúc của chị, hoàng đế Ragashu chị, danh hiệu hoàng phi Babylon cũng xứng với chị…”

      “Menfuisu!” Tử Huyền hét lớn tiếng, “Chẳng lẽ ngươi cũng chỉ thấy được lợi ích cho Ai Cập mà thèm để ý tới tương lai chị của ngươi sao?!”

      phải! Chị! Em hi vọng chị hạnh phúc …”

      “Ai ta, ta gả cho là có thể hạnh phúc, Menfuisu, ngươi cần ích kỷ như vậy! Trước kia ta cũng ngươi, ngươi cũng từ chối ta ta, nếu ta ngươi ngươi có thể vui vẻ như vậy, vì sao còn kiên quyết muốn cưới Carol làm vợ?! Thế nào, hạnh phúc của ngươi do bản thân ngươi chọn lựa, bản thân ngươi nắm giữ, còn tình cảm của ta đáng để ý?! Ngươi lo lắng cho ta sao?!”

      them để ý tới sắc mặt Menfuisu tái mét, quay mặt nhìn đám đại thần.

      “Từ tới lớn, ta phải học biết bao nhiêu thứ để trở thành người đủ tư cách làm hoàng phi Ai Cập, giờ ta thể trở thành hoàng phi, Ai Cập còn chỗ cho ta dung thân, nóng lòng muốn giải quyết ta sao?”

      Câu cuối cùng của Tử Huyền nhằm thẳng vào Imhotep vẫn quỳ dưới mặt đất, ràng vẫn chưa hết nghi ngờ Asisu.

      Thực ra trong lòng Imhotep vẫn có điểm cố kỵ, nghe kể về hành động của Tử Huyền ở Assyria, vẫn kiêng kị thần lực của nữ hoàng, dù sao bây giờ hoàng đế muốn thành thân với sông Nile, nữ hoàng Asisu luôn chấp nhận hôn lễ này, thể chắc chắn lúc nào đó hận thù ra tay hạ sát sông Nile, mà trùng hợp lại có hoàng đế Ragashu tới cầu thân, nếu Asisu chấp nhận gả cho Ragashu, càng có lợi cho Ai Cập.

      Imhotep liên tục dập đầu lạy, “Nữ hoàng Asisu, chúng thần tuyệt đối có ý này, nhưng hôn nhân với Babylon có lợi cho Ai Cập, cũng chắc chắn mang lại hạnh phúc cho nữ hoàng. Vì muôn dân trăm họ, vì Ai Cập, hi vọng nữ hoàng có thể suy nghĩ kỹ về hôn này.”

      Tử Huyền cười lạnh, “Imhotep, ta biết ngươi suy nghĩ điều gì. Trong mắt ngươi cho tới bây giờ đều chỉ có Menfuisu, chấp nhận nữ hoàng Ai Cập như ta.”

      phải! Chị! Imhotep có ý như vậy!”

      “Khởi bẩm nữ hoàng, ” Imhotep , “Xin nữ hoàng bớt giận, chúng thần lo lắng cho nữ hoàng, hoàng thượng sắp thành hôn, chúng thần cũng hi vọng nữ hoàng có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Hơn nữa, hoàng đế Ragashu lại là người thích hợp nhất.”

      “Đúng vậy! Menfuisu và Carol sắp thành hôn, ta ở đây là dư thừa , gả cho Ragashu vừa vặn mang tới lợi ích cho Ai Cập chứ gì?”

      “Nữ hoàng, đây là mối nhân duyên tốt…”

      “Đủ rồi!” Tử Huyền nghe nổi nữa, hầm hầm ném ly rượu xuống đất, cái ly vỡ vụn, rượu bắn tung tóe.

      “Ta, là hoàng tỷ của hoàng đế Ai Cập Menfuisu, là con của hoàng đế Nephenmaat, là nữ hoàng Ai Cập!”

      Khí chất cao quý lấn át tất cả, khiến mọi người kinh hồn bạt vía.

      “Nếu có Menfuisu, ta chính là người thừa kế duy nhất cai quản quốc gia này! giờ các ngươi có hoàng đế, có hoàng phi, chỉ biết để ý tới nguyện vọng của hoàng đế, để lựa chọn người vợ muốn, thế sao để hoàng đế thành thân, cưới công chúa nước láng giềng để khuếch trương thực lực đế quốc ! Dựa vào cái gì mà các ngươi lại đối xử bất công với ta như vậy?”

      “Các ngươi Carol là con nữ thần sông Nile, vì thế dễ dàng quyết định vứt bỏ ta, giờ ta tranh giành danh phận hoàng phi, các ngươi còn muốn ép ta chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị này ư, giỏi lợi dụng đấy!”

      Đứng bật dậy. “Hôm nay ta chịu đựng đủ rồi, Ai Cập muốn lợi dụng ta, đừng có trách ta vứt bỏ quốc gia này! Từ nay về sau, cuộc sống của ta do ta làm chủ! Ai dám ép buộc ta phải xuất giả…” Ánh mắt sắc như đao lướt qua mọi người, Tử Huyền lạnh lùng ngẩng cao đầu, “Chắc chắn ngày ta xuất binh tiêu diệt Ai Cập các ngươi!”

      xong, Tử Huyền đứng dậy vượt qua đám đại thần quỳ rạp dưới mặt đất ra khỏi đại điện.

      Ta phải là Asisu trước đây, ta có tình mãnh liệt với Ai Cập.

      Ta phải là Asisu trước đây, cần vì Carol lên làm hoàng phi mà cảm thấy nơi này còn đất cho ta dung thân.

      Ta phải là Asisu trước đây, nàng có thể vì Ai Cập mà xuất giá, cho dù mất tình cũng vẫn mong có được quốc gia này.

      bao giờ.

      Ta phá hủy nó!
      Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :