1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Asisu BH phấn khích - Túy Hiểu Tình ̣̣̣̣̣̣̣̣̣( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 62

      Trong hoàng cung Ai Cập vô cùng rối loạn.

      “Menfuisu! Menfuisu!” Carol lớn tiếng la lên chạy vào phòng, vừa nghe tin, Menfuisu bị thương chiến trường, được đưa trở về.

      Tetis chạy theo phía sau, đến lúc gần tới nơi, Carol đẩy cửa lớn chạy vào.

      Trong phòng có rất nhiều ngự y, chật ních cung nữ và người hầu. Đám thị nữ vội vàng giúp lau miệng vết thương, quấn băng vai. Menfuisu cau mày nằm giường.

      “Menfuisu!” Carol thấy thế vội chạy tới, “Chàng sao rồi? Bọn họ chàng bị thương, có nặng lắm ?”

      “Carol…” Menfuisu mở mắt, “ sao, chỉ là vết thương vai mà thôi.”

      Trong mắt Carol ngập nước, chỉ cần chớp cái là nước mắt tuôn như mưa.

      Menfuisu luống cuống ôm vào lòng, “Đừng khóc, chỉ là vết thương mà thôi, nghiêm trọng…”

      Còn chưa an ủi Carol xong, giọng cuống quýt truyền từ bên ngoài vào.

      “Nhũ mẫu, nhanh lên! Nhanh lên!”

      Rầm tiếng, cửa lớn bị mở ra, “Bệ hạ!”

      “Bệ hạ, sao chàng lại bị thương! Thiếp rất lo lắng!” Kafura chạy vọt thẳng vào trong giường Menfuisu, “Trời ơi, bả vai chàng! Puntie khốn kiếp! Thiếp viết thư bảo phụ vương trợ giúp!”

      “Công chúa, cần đâu, chỉ là vết thương mà thôi…”

      , bệ hạ, xin đừng từ chối thành ý của thần thiếp, chàng là người thiếp ngưỡng mộ, nhất định thiếp phải phụ vương thiếp gửi quân sang giúp chàng!” Kafura quay đầu lại, “Nhũ mẫu, mau chuẩn bị cho ta, ta muốn viết thư!”

      “Công chúa, ta cần…”

      chờ nghe Menfuisu trả lời, Kafura hùng hùng hổ hổ chạy ra ngoài, ta vội vã cầu cứu cha mình, cũng phải nhân cơ hội này dặn phụ vương nhắc tới hôn

      “Công chúa, chúng ta để Libya tham gia trận chiến này ư?”

      “Nhũ mẫu, đây là cơ hội tốt~ Libya cứu Ai Cập, địa vị của ta ở Ai Cập cao lên rất nhiều, đến lúc đó để phụ vương tới nhắc nhở, nhất định hoàng đế Menfuisu cưới ta thôi.”

      Công chúa Kafura hào hứng với những suy nghĩ của mình, vui vẻ chạy , để ý ngang qua Imhotep.

      “…” Vị tể tướng Ai Cập dừng chân lại, quay đầu nhìn theo bóng dáng công chúa.

      Hoàng thượng bị thương, Ai Cập gặp nguy hiểm, công chúa Libya có mưu gì mà lại vui vẻ như vậy…

      “Bệ hạ.” Đẩy cửa bước vào, Imhotep trầm tĩnh hơn những người khác rất nhiều.

      “Imhotep, ông đến đúng lúc.” Menfuisu vừa nhìn thấy ông ta, sốt ruột ngồi dậy. “Quân đội Ai Cập phải kiên trì trấn thủ ở biển Đỏ, thể để quân Puntie xâm nhập Ai Cập.”

      “Xin bệ hạ hãy yên tâm, tướng quân Minue xử lý rồi ạ.” Giữa cuộc hiến, rốt cuộc Minue cũng về tới nơi, cũng nhờ ngại nguy hiểm, nhảy lên tàu chính của Puntie cứu Menfuisu, “Bệ hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao người lại bị thương?”

      Cứ nghĩ tới chuyện này, Menfuisu lại thấy tức giân. “Ta chỉ nghe gã tướng quân Puntie gọi người trong khoang tàu, có lẽ chính là hoàng tử của Puntie. Dường như có thần lực, rất dễ dàng khiến ta bị thương.”

      “Hoàng tử của Puntie ư?” Trước đây chưa từng nghe nhắc tới.

      “Thần lực ư?” Carol đẫm lệ ngẩng đầu lên nhìn Menfuisu, “Là thần lực thế nào?”

      “Hai người nhìn xem, đây chính là thứ đâm vào bả vai ta, chính là vũ khí của hoàng tử kia.”

      Chỉ thấy chiếc bàn bên cạnh giường, có vật thể màu đen yên lặng nằm đó.

      “… Cái đinh ư?”

      hay rồi! Thưa bệ hạ!” Trong lúc mọi người nhìn chiếc đinh kia, tin tức cấp báo được truyền tới.

      “Bệ hạ! Quân đội Babylon nhân lúc chúng ta chiến đấu biển, tấn công pháo đài Churro và Samaria.”

      “Cái gì? Ragashu nhân cơ hội này tấn công Ai Cập ư?!” Menfuisu hoảng hốt, gần như muốn nhảy phắt từ giường xuống, “Ragashu khốn kiếp! Chính thức hủy liên minh hai nước, khai chiến với AI Cập ta sao?”

      “Bệ hạ!” Lại thêm thị vệ xông vào, “Có bồ câu đưa tin tới! Thành Churro đủ binh lực, trấn thủ được ạ!”

      “Minue đâu?! Lệnh cho Minue trợ giúp ngay!” Minue đứng dậy.

      “Menfuisu, chàng đừng cử động.” Thấy Menfuisu muốn xuống giường, Carol vội giữ lại, “Chàng mất rất nhiều máu! Chàng cần nghỉ ngơi!”

      “Bệ hạ! Tướng quân Minue và tướng quân Honsu trấn giữ biển Đỏ!” Imhotep vội vàng trấn an, “Bệ hạ hãy bình tĩnh, thần truyền lệnh để tướng quân Honsu cử mấy cánh quân tới!”

      ‘Bệ hạ!” văn kiện khẩn lại được dâng lên.

      !”

      “Thành Samaria rất nguy cấp! Xin được cứu trợ!”

      Rầm tiếng, Menfuisu đập tay vào thành giường, vì dùng quá nhiều sức khiến máu chảy ngừng, khiến Carol hoảng hốt.

      Thế tiến công của Babylon hung mãnh, lực lượng của Puntie lại vô cùng mạnh mẽ lạ thường, giờ Ai Cập bị cả hai quốc gia tấn công…

      giờ Ai Cập bị đột kích hai phía sau?” Carol nghe tin cấp báo, sắc mặt tái nhợt.

      Đay là nơi mà thề bảo vệ, mà giờ nó gặp nguy hiểm… Menfuisu lại bị thương.

      Mình là hoàng phi Ai Cập, mình phải bình tĩnh. thể để dân chúng khổ sở vì chiến tranh!

      Carol nghĩ vậy, lấy tay lau nước mắt, “Imhotep, với binh lực của chúng ta giờ, chúng ta có thể đối phó với cả hai quốc gia kia sao? Vừa rồi công chúa Kafura cũng mới muốn nhờ quốc vương gửi viện binh sang, ta cảm thấy chúng ta nên liên minh với Libya, mặt khác liên lạc với các nước láng giềng, nhờ họ giúp chúng ta, mặt khác cũng phải ra sức giảm khả năng họ nhảy vào tham chiến tấn công chúng ta.”

      “Vâng, thưa hoàng phi, thần thu xếp.” Imhotep dứt lời, lập tức truyền lệnh ra bên ngoài.

      “Menfuisu…” Carol quay đầu lại, “Menfuisu, chàng hãy nghỉ ngơi , em tin rằng Imhotep và tướng quân Minue bảo vệ được Ai Cập, giờ việc quan trọng nhất là chàng phải dưỡng thương …”

      Nhìn vết thương vai Menfuisu ngừng chảy máu, nước mắt Carol vừa ngừng lại thánh thót tuôn rơi, yếu đuối khiến người khác muốn bảo vệ. biết tại sao vào thời điểm nguy cấp này, trước mặt là khuôn mặt khóc hoa lê đẫm mưa, trong lòng Menfuisu lại ra gương mặt khác, gương mặt chị tự tin mỉm cười trước toàn dân…

      “Chị…”

      Trái tim Carol đập lệch nhịp, Asisu…

      “Đúng rồi! Chị Asisu!” Ánh mắt Menfuisu sáng ngời, “Chị có thần lực, chắc chắn có thể đối phó với thần lực kỳ bí của hoàng tử Puntie, chỉ cần giải quyết được vấn đề này, có thể dễ dàng tiêu diệt Puntie.”

      Imhotep cũng gật đầu đồng ý, “Nếu có thể được nữ hoàng trợ giúp, đúng là tốt quá rồi!”

      “Unasu! Ngươi lập tức phái người tới Hạ Ai Cập mời nữ hoàng tới đây!” Menfuisu xoay người xuống giường, “Còn nữa, có lẽ quân đội Babylon muốn đánh chiếm mỏ đồng, nơi đó là nơi trọng yếu chế tạo binh khí, tuyệt đối thể thất thủ, gọi tướng quân Honsu vào đây, thảo luận chiến lược.”

      “Nhưng Menfuisu, thương thế của chàng…” Carol lo lắng nhìn vết thương vai Menfuisu.

      Trước lo lắng của Carol, Menfuisu thèm để ý vết thương này. “ sao đâu, nàng yên tâm . giờ phải đánh bại quân đội Puntie biển Đỏ mới là quan trọng, dám làm ta bị thương, ta khiến bọn chúng phải hối hận!”

      “Bệ hạ!” Unasu truyền lệnh xong, vào: “Binh lính phái tới Hạ Ai Cập mời nữ hoàng xuất phát!”

      “Tốt lắm, Imhotep, tình hình quân đội chúng ta thế nào? Ngoài hoàng tử Puntie ra, quân đội chúng ta đều có thể đối phó được, làm thế nào có thể đánh bại được hoàng tử này, chúng ta cần phải bàn bạc chút, còn có mỏ đồng…”

      Carol nhíu mày, nhìn Imhotep cẩn thận thảo luận với Menfuisu.



      Menfuisu… Tiếc là em thể giúp chàng, chỉ có thể cầu nguyện Ai Cập có thể thắng lợi…

      .

      “Bệ hạ!”

      chiến thuyền liên tiếp vang lên tiếng va chạm đao kiếm, tiếng thét ngừng. Menfuisu xoay kiếm đẩy ngã binh lính Puntie muốn trèo lên tàu.

      “Sao?”

      “Bẩm hoàng thượng, nữ hoàng tới!”

      Menfuisu quay đầu nhìn chằm chằm vào gã lính, “Sao có thể như vậy? Biết Thượng Ai Cập lâm nguy, sao chị có thể thờ ơ được, phái người khác !”

      “Tuân lệnh.”

      .

      “Hoàng thượng! Nữ hoàng tới!”

      “Cái gì? ! … Chị đến ư, chắc chắn do các ngươi ràng, để ta viết thư gửi qua!”

      “Vâng!”

      .

      “Hoàng thượng!”

      Đúng lúc Menfuius họp hội nghị khẩn cấp với các đại thần.

      Menfuisu nhìn thấy người truyền tin, vội vàng hỏi: “Chị ta trả lời thế nào?”

      “Nữ hoàng bệ hạ muốn đến Thượng Ai Cập!”

      “Vì sao? !”

      Tai sao trong thời điểm này, chị lại chịu đến Thượng Ai Cập giúp ? Sao lại thế này?

      Kinh ngạc nhảy từ cao xuống, Menfuisu túm lấy gã lính. “Vì sao chị ta đồng ý tới đây?”

      “… Nữ hoàng bệ hạ , hãy coi như người bị gả ra ngoài!”

      “…”

      Giây phút đó, dường như tất cả mọi ánh mắt đều hướng về người uyên bác nhất trong hội đồng Ai Cập, tể tướng Imhotep…

      Cho tới nay, chỉ có mình Imhotep ngừng kiên trì muốn Nữ hoàng Asisu xuất giá, hơn nữa sau khi nhận được tin tức của Babylon, ông ta lại từng bất đồng quan điểm với Menfuisu…

      “Xem ra chị vẫn còn tức giận chuyện này… Hoặc là những chuyện chúng ta hôm đó truyền tới tai chị.” Menfuisu nhíu mày. “Nhưng nếu chị đến, chúng ta có cách nào đối phó với gã hoàng tử kia. giờ ra chiến trường, đều là do gã Zousu kia chỉ huy tác chiến, chúng ta còn có thể ứng phó được. Nhưng nếu ra khỏi khoang tàu…

      “Bệ hạ,” Imhotep chống cây trượng tới phía trước. “Người khiến nữ hoàng khó chịu là vi thần, thần lập tức xuất phát, tới Hạ Ai Cập nhận tội trước nữ hoàng, cũng cầu xin nữ hoàng trợ giúp.”

      “… Ừm, ông hãy có gắng thuyết phục chị ấy, mau chóng quay về!”

      .

      Hạ Ai Cập tránh khỏi chiến tranh, ngoại từ thỉnh thoảng nhận tin tức chiến , dân chúng lo lắng bàn luận, cũng khác gì ngày thường. Cày ruộng, thu hoạch, mua bán vẫn náo nhiệt như cũ.

      Tử Huyền chậm rãi nhấp ngụm nước, thời tiết nóng như vậy, ở trong hoàng cung nghỉ ngơi là tốt nhất… Đúng là lợi thế của nữ hoàng…
      Abby thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 63: Jinna

      Đặt ly nước lên bàn, Tử Huyền nhướng mày: “Ồ, phải là tể tướng đại nhân đây sao? Sao lại rảnh rỗi tới làm khách Hạ Ai Cập ta thế?”

      Vừa cười vừa bỏ quả nho vào miệng.

      “Nữ hoàng bệ hạ, lần này thần tới là…”

      “Chua.”


      “Chua ư? Sao có thể, quả nho chín mọng như vậy.”

      “Rốt cuộc có biết chọn nho vậy? Ta muốn ăn chua.”

      “Được rồi… để ta cắn thử miếng trước, chua đưa cho nàng, cam đoan để nàng ăn quả ngọt…”

      chết .”

      “Khụ khụ, ” Imhotep ho vài tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của Tử Huyền và Izumin.”Nữ hoàng bệ hạ…”

      “Tể tướng đại nhân khỏe sao?” Tử Huyền quay đầu lại nhìn, “Thân thể khỏe sao lại chạy tới đây làm gì? Thời tiết nóng!”

      “Đúng vậy, thời tiết nóng bức, tể tướng đại nhân tuổi cao, nên an phận chút.” Izumin phụ họa, lại đưa quả nho sang, “Nào, lần này chắc chắn chua.”

      “Phì, thèm tin , mỗi lần đưa nho qua, chẳng quả nào ngọt.”

      “Nữ hoàng bệ hạ, giờ quân đội Puntie uy hiếp Ai Cập chúng ta, đặc biệt là hoàng tử Puntie lại có thần lực, hoàng thượng hi vọng nữ hoàng có thể đến Thượng Ai Cập giúp đỡ.”

      .” Tử Huyền trả lời hề nghĩ ngợi, “ phải luôn muốn gả ta ra ngoài hòa thân sao? Ông cứ coi như ta bị gả tới Babylon cùng với hoàng đế Ragashu tấn công Ai Cập , tìm con nữ thần sông Nile của các người .”

      “Sai rồi, phải gả cũng là gả đến Hittite ta, sao có thể lôi hoàng đế Ragashu ra làm ví dụ chứ?”

      “… = = “

      “Nữ hoàng bệ hạ, vi thần muốn người gả tới Babylon cũng là vì muốn tốt cho Ai Cập, xin nữ hoàng hãy thông cảm.”

      “Hừ, ” Tử Huyền lạnh lùng liếc nhìn Imhotep cung kính đứng bên dưới, “ thể thông cảm được, xin tể tướng đại nhân bớt lo nghĩ . Trước kia ta ràng rồi, dám ép ta xuất giá, ta dẫn binh tiêu diệt Ai Cập, ngài sợ Ai Cập mất nước sao?”

      “Nhưng thưa nữ hoàng, đây là tổ quốc của người, hoàng đế Menfuisu cũng là người em trai mà người quý nhất, chẳng lẽ người thể suy nghĩ cho Ai Cập ư?”

      “Ngại quá, ta là nữ hoàng ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân.” Cầm ly nước nhấp ngụm. “Ai Cập nguy hiểm chỉ biết tìm ta, còn bình thường cần tới chỉ tìm cách gả ta ra ngoài, có chết cũng chừa. Ta nghe vừa rồi có tin Babylon xuất binh, tể tướng đại nhân minh lại đổ lỗi lên đầu ta phải?”

      “Nữ hoàng bệ hạ…”

      Quả nhiên, những lời hôm đó với hoàng thượng đến tai nữ hoàng…

      Imhotep lập tức quỳ xuống, “Chuyện này là lỗi của thần, hi vọng nữ hoàng đừng giận dữ mà tới cứu hoàng thượng. Nếu Thượng Ai Cập thất thủ, e rằng Hạ Ai Cập cũng thể an toàn. giờ Ai Cập bị tấn công từ hai phía, xin nữ hoàng hãy tới Thượng Ai Cập trợ giúp…”

      “Nữ hoàng bệ hạ,” Rót thêm nước cho Tử Huyền, Ari nhìn Imhotep quỳ dưới đất, giọng : “Chúng ta cứu sao? Thực ra nô ti vẫn hi vọng nữ hoàng trở về, muốn Ai Cập bị quốc gia khác cướp mất… Hơn nữa, Jinna cũng bị bao vây, còn có công chúa Mitamun…”

      “Công chúa Mitamun…” Liếc mắt nhìn Izumin bóc nho bên cạnh, “Tin rằng hoàng tử Izumin sớm chuẩn bị. Nhưng Jinna bị bao vây ư? Sao lại thế? phải ta hạ lệnh gọi ấy quay về Hạ Ai Cập rồi sao?”

      “Jinna, …. đường rời khỏi Thượng Ai Cập, bị mất tích…”

      “…”

      Im lặng lúc, Tử Huyền đột ngột đập bàn đứng dậy, “Xuất binh! Đến Thượng Ai Cập! Tìm kiếm nơi Jinna mất tích, nếu đúng là quân đội Puntie có gan động tới người của ta, ta nhất định giết chết bọn chúng!!!”

      Imhotep nghe thấy Tử Huyền đồng ý xuất binh tới Thượng Ai Cập, vui sướng vạn phần. Tuy rằng… là nhờ thị nữ mất tích…

      “Bệ hạ định xuất phát ngay lập tức sao?”

      “Imhotep, ta nhìn thấy ông rất ngứa mắt, tốt nhất ông nên ở lại Hạ Ai Cập .”

      xong câu đó, Tử Huyền liền bước ra ngoài cung điện.

      Bảo Menfuisu giúp sức tìm kiếm Jinna hiển nhiên là ổn, giờ bận ứng phó chiến , nên tự tìm hơn. Còn có liên quan tới Puntie hay , đến lúc đó tính sau.

      Trong lúc chiến loạn, nếu Jinna bị Puntie bắt

      “Asisu, ” Izumin vội vã đuổi theo Tử Huyền, “Ta cùng nàng tới Thebes.”

      làm gì?”

      “Thuận tiện cầu hôn trước mặt hoàng đế Menfuisu.”

      “…”
      Abby thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 64: Nghi ngờ

      “Hoàng tử ơi…” tiếng rên rỉ vang lên, Zousu ôm khuôn mặt đầy nước mắt chạy vào trong khoang tàu.

      Bên trong trang trí rất xa hoa, từng chi tiết đều được làm rất tinh xảo. Những đường nét điêu khắc thần bí trần tàu, chiếc bàn bằng gỗ được mài nhẵn nhụi, dưới đất trải tấm thảm lông trắng dày. Tấm rèm cửa màu xanh ngọc buông lơi, chỉ có ánh lửa mỏng manh chiếu sáng toàn bộ khoang thuyền, cũng le lói chiếu lên khuôn mặt đầy nước mắt của Zousu.


      Tàu lớn, phòng lớn, bàn lớn, ghế lớn, toàn bộ con tàu đều toát lên phong cách duy nhất, chính là rất lớn. Zousu còn nhớ lần đầu tiên nghe thấy hoàng tử đưa ra cầu, tất cả những người chèo thuyền đều há hốc mồm, ngân khố vốn đủ để chế tạo nên chiến thuyền cực lớn thế này, quốc vương lén lút khóc cả đêm. Điều này khiến gã cảm nhận sâu sắc rằng… Hoàng tử chính là hoàng tử, khi bất bình thường tỏa ra hào khí hùng tráng! Chiến thuyền lớn như vậy là để ra oai phủ đầu với các quốc gia khác mà thôi.

      … Nhưng giờ phải là lúc cảm khái… Zousu ai oán nhìn người coi gã như khí kia, chàng thanh niên đẹp trai lạnh lùng uống rượu.

      “…”

      Đây là bức tranh người đàn bà ai oán ngồi xổm trong góc..

      Người ngồi trước bàn, cả người mặc trường bào màu tối, tóc dài buông lơi, có vài sợi bị rối.

      “Được rồi,” ràng hoàng tử điện hạ quen với những hành vi của , buông cái ly xuống, “Lải nhải lắm lời lãng phí thời gian và phí làm đau tai ta cứ trừ vào tiền lương của ngươi!”

      “Hoàng tử! Tiền lương của thần bị ngài trừ còn bao nhiêu nữa rồi!!!” Cây nấm trong góc đột nhiên hóa thân thành chú chó trung thành nhào về phía trước, “Hoàng tử, ngài thấy nỗi khổ của thần! Sao lại nỡ nhẫn tâm trừ tiền lương của thần chứ!! Hu hu hu, hoàng tử, ngài mau nhìn , mặt thần bị thương đổ máu rồi này!! Quân đội Ai Cập đều có tính người! Đánh người đánh vào mặt chứ, sao bọn họ nỡ ra tay với khuôn mặt thần như vậy!! Hu hu hu, khuôn mặt đẹp trai, làn da mềm mại của thần!!! Chắc chắn bọn họ ghen tị thần đẹp hơn bọn họ…”

      Chàng trai mắt điếc tai ngơ, tiện tay cầm miếng bánh điểm tâm: “Nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn thể tấn công Ai Cập. Làm trễ thời cơ xâm chiếm Ai Cập, lãng phí binh lực, lãng phí sức chiến đấu, lãng phí tàu chiến, lãng phí thời gian ngồi đây lải nhải, lãng phí lời an ủi của ta…”

      Giọng nhanh chậm, bình tĩnh mà liên tục tính toán, khiến cả người Zousu run rẩy.

      Lại nữa rồi, hoàng tử lại bắt đầu…

      “Hoàng, hoàng tử, ngài đừng tính nữa, nghe thần ! Thực ra thần rất cố gắng, nhưng quân đội Ai Cập danh chấn thiên hạ, bọn họ am hiểu chiến đấu biển, nơi này lại là địa bàn của họ, ngoài ưu thế địa lí còn có nữ thần sông Nile che chở, chúng thần tấn công được như thế này dễ dàng gì, đặc biệt là thần! Dưới tấn công mãnh liệt của bọn họ, thần mạo hiểm sinh mệnh, dũng cảm xông ra tiền tuyến! Dẫn dắt binh lính đấu tranh, dũng giết địch! Thần cầm đại đao chém giết với bọn họ hồi, chém từng nhát, từng nhát , mới khiến chúng ta có thể càng ngày càng tiến lại gần lãnh thổ Ai Cập….”

      hết rồi mà đối phương vẫn gì, đôi mắt to trầm lặng, mà vẻ mặt lại càng là vạn năm đổi.

      “Hu hu hu, nhưng đám ngươi kia tốt bụng, có tính người, thấy thần đẹp trai dũng mãnh như vậy mới đánh lén thần, khiến thần bị thương thế này! Khuôn mặt đẹp của thần, làn da mềm mại mịn màng đẹp đẽ của thần…”

      Ánh mắt dễ khiến người ta mê muội kia lặng lẽ nhìn về phía Zousu quỳ dưới đất, tay phải vuốt vuốt cổ tay trái: “À, hay để ta sửa mặt giúp ngươi. Ngươi lo lắng vẻ ngoài của ngươi như thế, thấy ngươi chiến đấu dũng như vậy, lần này giảm giá cho ngươi. Thế nào? Ưu đãi đặc biệt như thế, cả đời có lần thứ hai, giờ có tiền mặt cũng sao, cứ từ từ trừ vào tiền lương của ngươi là được…”

      Zousu nghe xong như sét đánh ngang tai, lần trước nghe hoàng tử như thế, tháng sau mà bọn họ vẫn thể nào nhận ra khuôn mặt của gã thị vệ kia.

      “Vì mục tiêu tổ quốc chúng ta có thể cường quốc mạnh nhất, vì kho hàng của hoàng tử có thể dồi dào giàu có, thần thân là tướng quân dẫn dắt quân đội, sao có thể chỉ vì chút đả kích nhoi ấy mà suy sụp tinh thần chứ! Vết sẹo là tượng trưng cho khí khái nam nhi, thần là tướng quân dũng mãnh đội trời đạp đất, vết thương này chính là chứng minh chiến tích huy hoàng của thần chiến…”

      Nghe lời hùng hồn như thế, hoàng tử có chút tiếc nuối, giảm giá rồi mà còn cần, lần tới thu hết tiền lương của gã, cưỡng chế chấp hành… Hài lòng gật gật đầu, đứng lên ra kéo rèm cửa phía trước.

      “Ngày mai ta ra chiến trường.”

      “Thần là niềm kiêu hãnh của Puntie, là cứu tinh của dân… Cái gì? Hoàng tử, ngài…” Zousu lại khóc như mưa, “Hoàng tử, rốt cuộc ngài cũng muốn ra chiến trường cứu chúng thần! Hu hu hu, thần cảm động quá, thần biết nhất định hoàng tử rất thương thần, thần vì hoàng tử mà dãi nắng dầm mưa, …”

      “Ngày đó nhảy lên tàu của ta chính là hoàng đế Ai Cập phải ?”

      “A, đúng thế… Hoàng tử, sao lúc ấy ngài giết chứ? Với năng lực của ngài, đó là chuyện vô cùng dễ dàng! Như thế lúc này chúng ta cần vất vả đánh nhau với quân đội Ai Cập, chắc chắn bọn họ phải đầu hàng dâng Ai Cập cho chúng ta, đến lúc đó…”

      “Chưa quen…”

      “Dạ? Quen cái gì ạ?”

      “… Giết người có tiền thù lao.”

      “= = …”



      Mà lúc này trong hoàng cung Ai Cập vô cùng hỗn loạn…

      “Sao có thể tìm thấy? Hừ, cũng đúng, ngay cả cung nữ đột nhiên mất tích các người cũng biết, đúng là thể tin tưởng được.”

      Nghe những lời mỉa mai của Tử Huyền, đội trưởng thị vệ quỳ đất vô cùng xấu hổ: ‘Khởi bẩm bệ hạ, lúc nữ quan Jinna mất tích đúng vào lúc Ai Cập chuẩn bị chiến tranh, khắp nơi đều rối loạn, thể… Có lẽ, nữ quan Jinna chỉ lánh nạn ở nơi nào đó mà thôi…”

      Lạnh lùng xoay người về chỗ, Tử Huyền khinh thường nhìn : “Bởi vì chiến tranh hỗn loạn nên tìm? Hừ, lúc đất nước thái bình cũng có thấy các ngươi cảnh giác đề cao giới nghiêm trong hoàng cung đâu, quản lý thị vệ cung nữ cũng nghiêm ngặt. Chính vì các ngươi sơ suất như vậy, mới có thể để mật thám của các quốc gia khác trà trộn vào đây, chỗ nào cũng dễ dàng ám sát! Nếu phải Menfuisu mạng lớn, sớm chết mấy trăm lần rồi! Ta biết, các ngươi khó chịu khi phải điều quân tìm cung nữ, nhưng nếu quân địch tóm được Jinna, tra khảo thẩm vấn moi ra bản đồ hoàng cung sao? Đối phương có được bản đồ, dễ dàng vượt qua tuyến phòng thủ của Menfuisu. Nếu Jinna biết tài liệu quân cơ mật thế nào? Đối phương biết hết về hệ thống phòng thủ của các nơi. Đừng cho rằng Ai Cập mạnh là có thể coi thường chi tiết đó, các ngươi quá kém cỏi!”

      Sa sả mắng hồi, Izumin ngồi bên cạnh mỉm cười, còn đội trưởng thị vệ ngừng tuôn mồ hôi lạnh, “Nữ hoàng bệ hạ, chúng thần tăng cường tìm kiếm, chắc chắn tìm được manh mối của nữ quan Jinna! Mặc khác, thần ra lệnh xuống dưới, quản lý chặt chẽ cung nữ thị vệ trong cung, để quân địch có cơ hội lẻn vào!”

      cần, ta tin tưởng năng lực chỉ huy của các ngươi, tướng quân Nakuto, để bọn họ sáp nhập với đội ngũ của khanh , để khanh chỉ huy. Về phần quản lý thị vệ, giao cho Unasu, còn về cung nữ… Carol cũng nên học cách làm thế nào để trở thành hoàng phi tốt!”

      “Chị!” Giọng vui mừng vang lên, Menfuisu nghe tin Tử Huyền trở về chạy tới, vui vẻ cầm tay : “Chị! lâu gặp!”

      Tử Huyền cũng mỉm cười, xoa đầu Menfuisu giống như chủ nhân lâu gặp chú chó trung thành.

      “…”

      “Khụ, ” luôn ngồi bên cạnh, Izumin đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay giữ tay Tử Huyền, “Hoàng đế Menfuisu, ngại quá, lại tới quấy rầy Ai Cập.”

      “Hóa ra hoàng tử Izumin cũng ở đây, hoàng tử cần khách khí, nhưng giờ tình hình Ai Cập rất căng thẳng, chỉ e thể tiếp đãi hoàng tử chu đáo.”

      “Hoàng thượng cần bận tâm…”

      Tử Huyền… = =

      nhìn bọn họ, quay lại nhìn thị vệ vẫn quỳ dưới đất.

      “Ta giao việc xong rồi, các ngươi còn làm ?”

      “Tuân lệnh!”

      Chờ khi thị vệ đều hết, Tử Huyền quay đầu lại mới chú ý băng vải vai Menfuisu.

      … Niệm?!

      “Sao vai em lại bị thương?!” Dấu vết còn lưu lại kia, nếu nhìn nhầm, chính là do niệm.

      “À, chị hãy yên tâm.” Menfuisu thản nhiên cười, “ sao rồi, thời gian nữa khỏi thôi.”

      ! Chị muốn hỏi ai làm em bị thương? Vì sao lại bị thương?”

      Thấy Tử Huyền lo lắng như vậy, trong lòng Menfuisu có dòng nước ấm áp chảy qua. Chị vẫn rất thương , lần trước tới Thebes, còn tưởng rằng chị vẫn giận thèm quan tâm .

      “Vết thương này do hoàng tử Puntie gây ra. Hôm đó Puntie tấn công, em dẫn quân tấn công tàu chính của bọn họ, gặp người thanh niên. Em còn chưa kịp tiến lên, Minue chạy lại đây. Thuyền đánh lên, khoang tiền đột ngột rung chuyển mãnh liệt, sau đó em cảm thấy vai đau nhức, bị Minue kéo khỏi tàu chính, sau đó nghe thấy có người gọi gã là hoàng tử. Sau khi được ngự y xử lý vết thương, mới phát ra đó là cái đinh. Nếu phải do tàu đột nhiên chấn động, em cũng biết cái đinh này đâm vào người em từ lúc nào..”

      “Hoàng thượng bị thương, nên trở về nghỉ ngơi ! Để sông Nile chăm sóc ngài, chắc chắn khỏe nhanh hơn…” Izumin ra sức muốn đuổi Menfuisu .

      . Hoàng tử Puntie rất kỳ quái, ta phải bàn bạc với chị. Chị, chị thấy thế nào?”

      “…” Nghe thấy bị thương do cái đinh, mối nghi ngờ trong lòng Tử Huyền ngày càng tăng, dùng đinh làm vũ khí, niệm đinh, đối phương có niệm lực, sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ…

      giờ tình hình chiến trường ra sao?”

      “Hôm nay hành động của Puntie rất lạ, tất cả thuyền đều dựa vào tàu chủ, cả quân đội cũng đều rút lại thuyền, em đoán có thể bọn chúng muốn phát động tập kích lần nữa, giờ là muốn để quân lính chuẩn bị sẵn sàng. Về phía Babylon, Churro và Samaria đều bị Ragashu tấn công, em nghĩ mục tiêu tiếp theo của chính là mỏ đồng. Dù sao, có khả năng Yuuki biết bố trí quân của Ai Cập chúng ta. Nên em sai tướng quân Babylon lén dẫn binh nấp trong mỏ đồng.”

      “Quân Babylon tạm thời cần quan tâm, chờ chúng ta giải quyết xong Puntie, dễ dàng xử lý bọn chúng. Giờ tập trung quân lính, mau cùng ta ra xem hoàng tử Puntie.”

      “Nhưng chị mới trở lại Thượng Ai Cập, vội vã ra chiến trường rất vất vả…”

      Menfuisu còn chưa dứt lời, Tử Huyền vọt ra ngoài cung điện.

      “Chị! Đợi em với!”
      Abby thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 65: Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu

      “Là nữ hoàng bệ hạ!”

      “Mau nhìn kìa, nữ hoàng cùng hoàng thượng tới!”

      “Đúng là nữ hoàng bệ hạ, người đến giúp chúng ta phải ?”

      Binh lính từng nhìn qua phong thái của Tử Huyền chiến trường Assyria đều vô cùng phấn chấn, “May quá, có thần lực của nữ hoàng, chắc chắn chúng ta thắng lợi! cần phải e ngại hoàng tử Puntie kia nữa!”


      Dưới ánh mắt chờ mong của binh lính, Tử Huyền cùng Menfuisu lên chiến thuyền, nhìn về phía xa.

      mặt biển, có thể thấy hạm đội của đối phương, màu cờ đen kịt nổi bật nền trời xanh mây trắng, dường như có thể thấy hành động của binh lính thuyền, hơn nữa càng lúc càng ràng…

      ràng là đối phương tiến lại gần…

      “Chị, con tàu lớn ở giữa chính là chủ hạm, hoàng tử Puntie ở ngay đó!”

      “…” = = cái này còn cần phải nhắc sao? Người nào có mắt cũng đều nhìn thấy… Bởi vì con tàu đó rất tráng lệ, so với đám chiến thuyền xung quanh, giống như con gà mái và đám gà con…

      “Lúc em lên tàu, có để ý số lượng thị vệ ?”

      “Phòng thủ tàu nhiều lắm, trong khoang thuyền chỉ có mình hoàng tử kia, em nhìn qua, bên trong trang trí vô cùng xa hoa. Nhưng em nhớ ráng Puntie giàu có…”

      “…”

      Hoàng tử này mạnh mẽ, có thể chế tạo con tàu lớn chỉ để mình ở sao… Hơn nữa ngay cả Menfuisu cũng khen nó rất xa hoa, nếu Puntie có tiền, quốc khố….

      Màu cờ đen tung bay càng ngày càng đến gần, quân đội Ai Cập giữ chặt vũ khí, chờ lệnh tấn công. Cung thủ sàn tàu giương cung sẵn sàng, mũi tên đầu nhằm về phía chiến thuyền của Puntie.

      Tử Huyền về phía trước, nheo mắt lại quan sát.

      Rèm cửa ở khoang tàu được vén lên, người thanh niên tuấn tú ra, từ xa nhìn về phía này.

      chính là hoàng tử Puntie sao?

      nhớ là chưa từng nhìn thấy gương mặt của đối phương trong nguyên tác truyện tranh, đó là người hoàn toàn xa lạ. Nhưng hiểu vì sao, dường như có thể cảm nhận khí chất quen thuộc.

      Chẳng lẽ là người quen ở Hunter sao?

      Cẩn thận quan sát, Tử Huyền phát người đối phương có niệm lực di chuyển.

      Đúng là có niệm lực! Tử Huyền vô cùng hứng phấn, rời khỏi Hunter đến Ai Cập lâu, rốt cuộc cũng gặp được người coi như là đồng hương? Thế này có được tính là ở nơi đất khách quê người gặp lại bạn cũ nhỉ?

      Nhưng ràng đối phương có cảm giác vui vẻ này, lạnh lùng đứng sàn tau, ánh mắt luôn dừng lại người .

      chuyện, gương mặt trầm tĩnh, có thể thấy được cũng nghi ngờ. Cảm giác này rất quen thuộc…

      Lâu lắm rồi mới gặp được người có năng lực tương đương, tâm lý hiếu chiến của Tử Huyền lại rục rịch dâng lên, thời gian dài có đối thủ đánh ngang nay, có thể đánh trận thế này kích thích! Đúng là lễ vật thần thánh!

      “Này! Chúng ta đánh nhau trận !”

      Cũng đợi trả lời, vừa dứt lời, Tử Huyền nhảy ra bên ngoài. Vẫn còn cách khá xa chiến thuyền đối phương, Menfuisu hoảng hốt nhìn theo. “Chị, cẩn thận!”

      Người thanh niên bên kia cũng nhanh chóng phản ứng lại, nghênh đón.

      Trong chớp mắt, niệm lực lan tỏa, khí thế kinh người.



      “Nữ hoàng Asisu vừa mới bay qua ư?” Cả quân lính Ai Cập lẫn quân lính Puntie đều trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người giao chiến, tốc độ của bọn họ quá nhanh, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người nhanh chóng tới gần, đánh nhau, lùi lại, tiến lên phía trước.

      Zousu gục mặt con thuyền khác liền ngẩng đầu lên: “Hoàng tử ơi! Hóa ra ngài còn có thể đánh nhau với người khác! hiếm có!”

      “A aaaaaaa, đúng!” Lại quỳ rạp xuống đất, “Hoàng tử, ngài gặp đối thủ phải vô cùng cẩn thận! Đừng có khinh địch! Phải chiến thắng kia! Nếu ngài chống đỡ được phải nha, đừng thấy mất mặt khi bị thua dưới tay , bảo vệ thân thể an toàn mới là chuyện quan trọng! Còn nữa, lúc ngài muốn ném đồ đừng có ném thần, thần là thuộc hạ trung thành nhất cảu ngài. Là tướng quân lợi hại nhất của Puntie kiêm đội trưởng đội thị vệ, nếu ngài bị thương, thần còn có thể hầu hạ ngài;…”



      trán hai người kia lên mấy vạch đen, nhưng động tác ra tay vẫn bị ảnh hưởng chút nào.

      Nghiêng đầu tránh đấm đánh tới, Tử Huyền giơ tay đấm về phía yết hầu đối phương, bóng ngươi khẽ lay động cái, cú đá ngang sườn đánh tới. tránh được, đành phải nhanh chóng lui về phía sau.

      vui! lâu rồi được đánh thoải mái như vậy!

      Chỉ trong vòng mười mấy phút, bọn họ đánh mấy trăm hiệp. Có niệm lực cường hóa, tốc độ bảo đám, khiến người cả năm được đánh nhau như Tử Huyền vô cùng hưng phấn!

      Trong lúc Tử Huyền kích đọng, đột nhiên hai tay đối phương vung thẳng về phía trước, mấy vật thể màu đen đều phóng tới.

      Ánh mắt Tử Huyền trợn to, kinh ngạc vô cùng, nhảy lên cao hơn, tránh mấy vật thể màu đen đó.

      … Vừa rồi là niệm đinh? ! ! ! ! ! ! ! !

      có người ngăn cản, niệm đinh bay thẳng về phía quân Ai Cập, Tử Huyền trung quay ngược trở lại, giơ tay nhấc tầng nước làm tấm màng bảo vệ chắn trước bọn họ.

      “Irumi Zoldyck!” Sau khi rơi xuống, Tử Huyền lại mỉm cười bay lên, rốt cuộc cũng xác nhận được thân phận đối phương, ánh mắt sáng lấp lánh.

      “…” Im lặng lúc, “Tử Huyền?”

      “Đúng vậy, là tôi đây!” Tử Huyền lập tức chạy tới, “Quả nhiên! Căn cứ theo kinh nghiệm thường xuyên đánh nhau của chúng ta, nhận ra tôi! Hu hu, Irumi, tôi rất nhớ !”

      “Tôi cũng rất nhớ .”

      “Hả?”

      có gì thay đổi, miệng Irumi nhếch lên, bắt đầu tính toán. “Người vay nợ Tử Huyền, từ năm XX đến năm XX, vay ta hai trăm triệu. Sau đó, trái với khế ước trốn tránh XX năm, tính tiền lãi trong khoảng thời gian này, cùng với phí đuổi bắt của ta, phí sử dụng phi thuyền, phí tìm tòi tin tức, phí ảnh hưởng nhiệm vụ ám sát, số tiền hai trăm triệu tăng lên, tổng giá trị tài sản ước tính… Đợi chút, tổng cộng là hai trăm năm mươi hai tỷ tám trăm triệu. Cảm ơn, hân hạnh được phục vụ.”

      “… Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu ư?”

      “Đúng thế.”

      … 囧

      Vốn vui sướng, Tử Huyền ngẩn người, ngơ ngác nhìn Irumi. Mà Zousu vốn lảm nhảm xem trận chiến lại lắc đầu, tuy rằng hiểu ngôn ngữ thế giới Hunter mà Tử Huyền dùng, nhưng nhìn tư thế của hoàng tử và chuỗi ngôn ngữ mang phong cách quen thuộc, biết hoàng tử điện hạ làm gì…

      Bi thảm rơi lệ, hoàng tử ơi, giờ ngài chiến trường đó ạ!

      Menfuisu và Izumin vừa đuổi tới cũng hoang mang nhìn trận kịch chiến của bọn họ đột nhiên đổi thành đàm phán thân mật, sau đó sắc mặt nữ hoàng lại vô cùng thất bại…

      giờ trong đầu Tử Huyền chỉ còn tồn tại mấy con số.

      Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu. Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu. Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu. Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu. Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu. Hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu.

      Tiền tiền tiền tiền tiền tiền…

      “Irumi…” Tử Huyền thân thiết gọi to, lộ ra cặp răng khểnh sáng bóng như tuyết, Irumi cảnh giác nhìn chằm chằm.

      “Irumi, cần căng thẳng như vậy, đều là do tôi có lỗi với !” Dáng vẻ vô cùng đau đớn. “Tội nợ lâu như vậy trả, đúng là thể tha thứ được! Chỉ có hai trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu mà thôi, nhiều lắm! Lâu lắm rồi mới có thể gặp lại , số tiền ấy nhiều! Tôi chắc chắn trả đủ cho thiếu đồng! Xin hãy tin tưởng thành ý của tôi!”

      … Irumi lui về phía sau từng bước.

      “Irumi, tin tôi sao? Đúng là tôi làm mất lòng tin rồi! Thế phải bồi thường thêm tiền, thêm trăm tỷ nữa, để tôi dùng tiền bồi thường cho !”

      … Irumi lại lui về phía sau từng bước.

      giờ là ba trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu, Irumi tốt bụng như thế, còn cho tôi nợ đến ngày hôm nay, tôi mà trả hết lương tâm tôi làm sao an ổn được. Tôi còn tính người nữa ? Chắc chắn tôi tự tay đưa ba trăm năm mươi hai tỷ, tám trăm triệu cho ! Đền bù tổn thất thể xác và tinh thần cho !” Dừng lúc, “Nhưng…”

      Irumi: =.=#

      Cuối cùng cũng đến trọng điểm…

      “Nhưng tiền thế giới này giống tiền ở thế giới kia! Đúng là đả kích lớn với thành ý của tôi!”

      À… Tay phải xoa xoa cổ tay trái, ra là vậy.

      “Có thể dùng vàng để đổi.”

      “Vàng ư? Cái thứ vàng thô tục đó sao có thể biểu đạt chân thành thành khẩn muốn xin lỗi của tôi chứ? Irumi, hãy yên tâm, cho dù thế giới này có tiền của thế giới Hunter, tôi tin rằng ngày nào đó tôi có thể tìm thấy nó! Dù sao các thời có thể liên hết với nhau, chắc chắn tôi tìm ra loại tiền đó! Tôi thiếu nợ bao nhiêu trả hết, chắc chắn trả thiếu đồng.”

      “Tôi chấp nhận dùng vàng để đổi…”

      chấp nhận, nhưng tôi ! Cho dù thế giới này có, tôi cũng tìm cách trở về thế giới khác, hay là trực tiếp quay về Hunter trả tiền cho !”

      Irumi chưa kịp phản bức, Tử Huyền lại lấn tới, “Được rồi, cứ quyết định như vậy . Nhưng giờ còn chút phiền phức, phải suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, Irumi, chúng ta chiến trường… quân đội của chiến đấu với quân đội của tôi …”

      “Ta nhận hoàng kim cùng giới ni đổi…”

      Irumi liếc mắt nhìn xun quanh, giờ nhắc đến chuyện của hai quốc gia, cũng dùng lại ngôn ngữ của thế giới này.

      “Phí chế tạo chiến thuyền, phí dịch vụ cho binh lính, phí tổn nhân công biển, phí thời gian của tôi….”

      “Cứ tính thêm nợ vào trong tài khoản của tôi.”

      được, đây là nợ ở thế giới này.”

      “Được rồi… Irumi, tới Ai Cập chính là vì sản vật ở đây phải , tôi chuẩn bị cho món quà đặc biệt.”

      “Chấp nhận.”

      “Vậy Irumi tới Ai Cập làm khách , để tôi có thể tiếp đãi chu đáo, tôi mời khách, cần từ chối.”

      “…” Lại liếc mắt nhìn xung quanh, “Phí đóng quân của quân đội…”

      “Tôi chi. Binh lính của ăn uống no đủ cũng có làm việc cho tôi đâu, tôi phải trả phí tiêu dùng của bọn họ lúc trước rồi. Phí dừng chân của năm vạn binh lính ở Ai Cập là năm nghìn khối vàng.”

      “Hai nghìn.”

      “Ba nghìn rưỡi.”

      “Hai nghìn.”

      “… Hai nghìn.” Orz

      Zousu càng thêm bi thảm, phần vàng của bị bán cho Ai Cập sao? Thần linh ơi, hoàng tử ơi…

      Mà Menfuisu, Izumin và các tướng lĩnh nghe bọn họ cò kè mặc cả đều hiểu gì… khí trầm mặc bao trùm chiến trường, chỉ có hai đương khoan khoái về phía hoàng cung Ai Cập…

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 66: Lý do xuyên qua.

      Bị Irumi lấy hai nghìn khối vàng “bán ”, quân đội Puntie nhanh chóng hiểu được cách làm việc của hoàng tử bọn họ. Ai Cập hổ danh là quốc gia giàu có. Muốn đồ ăn ngon là có đồ ăn, muốn mỹ nhân là có mỹ nhân. Ngay cả cung điện nơi bọn họ ở cũng vô cùng sang trọng, đối với vùng đất thường xuyên mất mùa, quốc khố Puntie trống rỗng nợ nần chồng chất, nơi này là thiên đường.


      “Ôi, hoàng tử của chúng ta lợi hại, chỉ cần mấy câu đàm phán được với nữ hoàng Ai Cập, chúng ta được theo ngài có thể ăn ở đây thoải mái.” binh lính cắn thịt vịt trò chuyện với gã uống rượu bên cạnh.

      “Đúng thế, sau trận ốm kia tỉnh dậy, hoàng tử dường như biến thành người khác, quản lý toàn bộ quốc khố, chỉ huy chúng ta tấn công nước láng giềng, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi khiến quốc khố tràn đầy như được tích trữ mười năm vậy!”

      “Ủa, sao ngươi biết thế, ngay cả tình trạng quốc khố cũng biết.” gã lính khác cầm vò rượu lại gần, giúp đổ thêm rượu.

      “Cha ta làm việc trong phủ nội vụ, ta nghe cha ta , lúc quốc vương nhìn thấy quốc khố có nhiều tiền như vậy đều giật nảy người, khóc rất lâu!”

      “Hoàng tử vĩ đại, có hoàng tử, Puntie chúng ta nhất định càng thêm giàu có, còn khốn khổ nữa.”

      Ánh mắt binh lính ngời sáng, “Giá như chúng ta có thể được như quốc gia này tốt. Ai Cập là đại đế quốc. Sáng nay ta nhìn thấy hoàng tử và nữ hoàng Ai Cập thân mật như vậy, có thể cưới nữ hoàng Ai Cập, hoàng tử của chúng ta cai quản Ai Cập…”

      “Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, như bây giờ là tốt lắm rồi. Đúng rồi, quên mất chưa hỏi, tướng quân Zousu đâu rồi?”



      Lúc này, cặp đôi được binh lính kỳ vọng ở trong cung của Tử Huyền.

      Tiệc tối chuẩn bị cho vị khách đặc biệt còn chưa bắt đầu, Tử Huyền kéo Irumi tới chuyện để thỏa lòng hiếu kỳ.

      “Irumi, sao lại tới được đây, lại xuyên vào thân thể hoàng tử Puntie nữa?” thể hiểu nổi thằng nhóc tử thần kia trò quỷ gì nữa.

      Irumi tao nhã bóc nho, làm lơ dáng vẻ tò mò của Tử Huyền. Dường như ăn rất ngon…

      “Chrollo tìm được di chỉ bỏ hoang ở sa mạc, đúng lúc Killua cũng chạy tới, trùng hợp đối đầu với lữ đoàn. Ta tới đây khi Chrollo kích hoạt cơ quan, rơi vào hố đen, ta đứng bên cạnh cũng bị hút vào, lúc tỉnh lại là hoàng tử Puntie.”

      “Vậy sao…” Ánh mắt Tử Huyền nhìn chằm chằm quả nho kia, nhắc nhở bản thân, để Irumi đưa quả nho cho xác suất là 0%. “Vậy Chrollo… Phụt! vừa cái gì? Đội trưởng cũng tới đây ư? ta ở đâu.”

      Irumi chậm rãi bỏ qua nho vào miêng, dẹp tan hi vọng của Tử Huyền: “Muốn có tin tình báo phải từ năm trăm khối vàng phí đóng quân của binh lính.”

      Nghe thế, Tử Huyền lập tức trầm tĩnh lại, “Phí ưu đãi ở mức thấp nhất rồi, nếu bớt binh lính của chỉ có thể ở chuồng ngựa mà thôi.”

      “Cũng được.”

      “…” đúng là người tham tiền đến mức để ý tới sống chết của binh lính hay sao?

      Tiện tay cởi bỏ chiếc vòng vang đeo tay, đó là chiếc vòng hình con rắn theo phong cách đơn giản cổ xưa: “Trang sức đặc biệt của Ai Cập, chế tác tinh xảo, độc nhất vô nhị, chế tạo từ vàng tinh khiết, có giá trị văn hóa, giá trị lịch sử, giá trị nghệ thuật.”

      “…Chấp nhận.”

      cho tôi biết Chrollo ở đâu?”

      biết.”

      “… Vậy mà dám lấy vòng vàng của tôi hả?!!!” Tử Huyền trợn mắt, ức chế đến mức muốn đập vỡ cái ghế.

      “Trang sức là phí báo cho biết Chrollo cũng tới, cũng với phí tình báo.”

      “…”

      “Ngoài hai người còn có ai khác ?”

      “Phí tình báo.”

      “… cái vòng vàng.”

      “Chấp nhận. có.”

      “=.=#…”

      Cố gắng tỉnh táo lại, Tử Huyền lại có thắc mắc mới, “Đúng rồi, sao có thể dẫn binh chinh chiến tấn công Ai Cập chứ? Đây phải là phong cách của đại thiếu gia sát thủ.”

      “Ở đây nghề sát thủ làm ăn được, quốc vương Puntie còn thiếu ta tám mươi lăm triệu, Ai Cập rất giàu có.”

      “…”

      Quốc vương Puntie đáng thương, quốc khố trống rỗng lại còn phải đối phó với gã quỷ đòi nợ này… Tôi vô cùng đồng tình với ông…

      (lão quốc vương rơi nước mắt đầy mặt…”

      “Chị…” tiếng thét chói tai, Mitamun từ phòng bên cạnh chạy sang.

      Nguy rồi, Mitamun…

      “Chị ơi… Tiểu Mun rất nhớ, rất nhớ chị…” Mitamun chạy tới bổ nhào về phía Tử Huyền, Tử Huyền nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng tránh sang bên, túm lấy Mitamun nhấc lên trung.

      được làm loạn…” Tử Huyền mới nỏi nửa phải ngừng khi nhìn thấy đôi mắt ngập nước của Mitamun, ánh mắt tủi thân nhìn chằm chằm.

      “…” Bất đắc dĩ thả xuống, vừa rơi xuống đất Mitamun dụi dụi vào người .

      “Hu hu, chị à, đột nhiên thấy chị đâu, Tiểu Mun rất nhớ chị, có chị chẳng có ai chơi với em cả…”

      –# tôi chơi với khi nào hử.

      “Ngày nào Tiểu Mun cũng nhìn về phía cửa mong chị xuất , cũng chẳng có gì vui để chơi…”

      nhảm, ràng tin tức truyền về đều thấy chơi vui vẻ phá hủy bao nhiêu thứ.

      “Chị à, chị đừng bỏ lại Tiểu Mun nha, huhu huhu…”

      cũng phải là của tôi, sao tôi đâu cũng phải mang theo chứ… haiz.

      “Được rồi, được rồi, nín khóc , ta về rồi.”

      Mitamun lau nước mắt, “Vâng, chị trở về, trở về có thể chơi với em ~!”

      Nhìn nín khóc mỉm cười, Tử Huyền bất lực, chỉ có thể nghĩ tới chơi thôi à…

      “Ai thế?”

      “À, là em của Izumin.”

      “Izumin là ai?”

      “Izumin là hoàng tử của Hittite, giờ ngồi ở góc tường nhìn chúng ta.”

      Izumin đứng bên ngoài “…=.=!!!”

      “…” Irumi quay đầu nhìn bốn phía.

      “Irumi, phát ra phải ?” Tử Huyền thản nhiên ném Mitamun sang ghế bên cạnh chơi.

      Nhìn Irumi thoáng đờ người vì câu hỏi của mình, Tử Huyền mỉm cười. “Tôi cũng cảm thấy khó chịu, nhưng tôi có trực giác. Vả lại, mới tới nơi này ba tháng, niệm lực chưa khôi phục hết, tôi đến lâu như vậy, cũng mới miễn cưỡng đánh ngang tay với , đúng là sát thủ đáng sợ.”

      “… Thế giới này hạn chế niệm lực.”

      “Đúng thế!” Tử Huyền hớn hở, “Thần quá tôi, ngờ có ngày tôi có thể đánh ngang tay với ! A ha ha ha ha…”

      “…”

      “Này, nấm mọc góc tường, ra .”

      Tử Huyền tâm tình siêu tốt, thuận miệng triệu hồi, nhưng ngoài dự đoán của , lại xuất hai người.

      “Hoàng tử ơi…” Zonsu từ phía cửa cung bên phải chạy ra, lao thẳng về phía Irumi.

      Bốp, ly nước ném ra chuẩn xác trúng vào đầu .

      “Ui da!” Vỗ vỗ cái trán, “Hoàng tử, thần sai rồi, thần nên nghe trộm ngài chuyện…”

      Izumin ra chật vật như vậy, tươi cười đứng ở cửa, hề có cảm giác xấu hổ vì nghe lén, “Asisu…”

      Nhưng lời của nhanh chóng bị cắt ngang, “Hoàng tử ơi, ngài đừng có trách thần, thần cũng vì đất nước chúng ta, vì muốn tốt cho nài, nữ hoàng Ai Cập xinh đẹp như vậy, chỉ mới hai câu mê hoặc được ngài tới cung điện, thần thể đề phòng! Hoàng tử minh thần võ, nắm giữ trái tim bao nhiêu trong nước, nhưng ngài luôn lấy quốc gia làm trọng, cho tới bây giờ chưa từng để mắt tới bọn họ. Nhưng giờ ngài bị dụ dỗ như vậy, bao nhiêu thiếu nữ trong vương quốc khóc lóc, nước mắt chảy thành sông! Hu hu hu!”

      Zonsu kích động , hoàn toàn quên mất “thủ phạm dụ dỗ” trong miệng ở ngay bên cạnh.

      “Hơn nữa, nữ hoàng Ai Cập có thể đánh nhau với ngài, đây là chuyện vô cùng đáng sợ!!! Chúng thần muốn có vương phi dịu dàng phúc hậu, chăm sóc quan tâm ngài, muốn hung dữ, nếu ngài cưới nàng về, chúng thần biết hầu hạ thế nào đây? Ngài phải làm sao bây giờ! Dù nàng có xinh đẹp thế nào, nhưng lại mạnh mẽ đến vậy, biết đánh nhau, sau này sao có thể chung sống hòa thuận với hoàng tử chứ…. Bla bla…”

      Irumi tập mãi thành quen, để ý tới , còn sắc mặt bên cạnh đen kịt lại cầm cái ly thị nữ mới dâng tới.

      (╰_╯)#

      Tử Huyền giận điên lên, đạp Zonsu cước văng ra xa, “Mồm năm miệng mười, vương phi tốt như ta tìm ở đâu ra nữa hả? Có năng lực trị quốc, có khả năng dẫn dắt dân chúng làm giàu, có thể nhàn hạ bàn luận võ nghệ với hoàng tử các ngươi! Đặc biệt ta còn có thế lực Hạ Ai Cập, quân đội Hạ Ai Cập! Thế mà ngươi dám ghét bỏ ta! Ngươi chết cho ta!”

      xong qua cầm tay Irumi, “Ta gả cho ngươi làm được gì nào? Hừ! Ngươi làm ta tức chết! Cả nước các ngươi làm ta tức chết!”

      Đột nhiên, Tử Huyền cảm thấy sau lưng lạnh toát, giọng ai oán vang lên từ phía sau: “Asisu…. Nàng vừa gì? Hử?”

      “…”

      “Chị, ” Mitamun cũng chạy lại, “Chị gả cho sao? Nhìn rất được ra, cũng đẹp ngang ngửa hoàng tử của em! Chị giỏi quá, có thể tìm được hoàng tử đẹp trai như vậy!… Nhưng còn trai sao?”

      “Mitamun ngoan, cần lo cho , có cách để chuyện này- - thể- xảy- ra!”

      Nghe người kia nghiến răng nghiến lợi từng từ , da đầu Tử Huyền khẽ run lên…

      “Ack… Haiz, tiệc tối chuẩn bị xong rồi, chúng ta nhanh , hôm nay để chiêu đãi các vị mới chuẩn bị yến hội, ca múa mỹ nữ, mĩ vị món ngon chờ đợi!”

      Ba người bên cạnh đứng thờ ơ.

      “… Tiểu Mun! Ta dẫn em ăn gì đó nha!”

      “Được ạ!”
      Abby thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :