1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

As You Desire - Connie Brockway ( 31c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 10“

      Bà còn chút cà phê nào ?” Harry hỏi. Magi lẩm bẩm những lời đảm bảo rằng cà phê, đen và có đường, được mang tới tức khắc và lật đật rời để kiểm tra xem có đúng thế . Khi bà vừa khuất dạng, Harry quay sang Desdemona. “Cái đó đâu rồi, Diz?” hỏi.

      “Cái gì cơ?”

      “Rabi đến gặp tôi tối qua. Nó khăng khăng là lấy món đồ giá trị khỏi khu trại. Nó bảo nếu muốn nhìn thấy nó nữa hãy trả món đồ ấy lại.”

      “Lấy ư?” Desdemona phẫn nộ kêu lên. “Cậu ta đưa nó cho tôi mà.”

      “Cậu ta bảo là…món đồ này” – nhướng mày đầy ý. Nàng lờ . “Là món đồ riêng tư và mang nặng tình cảm.”

      “Ha!”

      Harry cười. “Đó là điều Rabi bảo.”

      “Ra đấy là lí do cậu ta luẩn quẩn quanh đây. Ồ, có thể với Rabi là tôi xem…thứ đó là khoản đền bù cho việc bị bắt cóc, và cái vật khỉ gió ấy, hay bất cứ thứ gì tương tự dưới con mắt của người đạo Hồi, phủ đầy băng trước khi cậu ta được nhìn lại nó đấy.”

      Có thể thằng bé lấy cắp cuộn giấy từ thư viện dâm ô riêng của vị tiền bối tai tiếng ngày xưa, Desdemona ngẫm nghĩ. Nàng xua đuổi ý định muốn trả lại nó. Đôi khi những bài học giá trị nhất là những bài khó học.

      Harry giơ tay lên đầu hàng. “Hey, đừng giết người đưa tin. Tôi với Rabi là thử xem.” băng qua phòng đến cửa sổ, nhìn ra ngoài, và huýt sáo khe khẽ.

      Ánh nắng buổi sớm mai, vẫn lờ mờ và yếu ớt, tắm những đường nét của Harry trong ánh vàng, tôn lên chiếc mũi hung hăng và ôm quanh bờ môi . Những tia nắng trong trẻo đầu tiên sượt qua đôi mắt, làm chúng long lanh từ bên trong như màu của thủy tinh dâng lên Chúa.

      Desdemona tự hỏi có phải biết hiệu quả của ánh sáng và cố ý đứng đúng vào vị trí đó . Nhưng, dù nàng rất muốn nghĩ khác , nàng lại thấy nghi ngờ. tự phụ - ít nhất là xét theo vẻ bề ngoài của Harry – chưa bao giờ là trong những thói xấu của . phải là có hàng đống những khuyết điểm khác để bù lại.

      quanh lại và đến gần bàn. “Rabi cực kỳ muốn món đồ ấy. Nó là cái gì vậy?”

      Khi nàng trả lời, vươn qua bàn, chống hai tay xuống hai bên mặt bàn. “Tôi có thể đợi ở đây dù mất bao lâu để nghe câu trả lời,” . “Rabi đưa cho thứ gì?”

      Nếu Harry biết nàng sở hữu tập thơ gợi tình, bao giờ để nàng quên điều đó. Nàng đỏ mặt dữ dội trước ý nghĩ về những lời chế nhạo ngớt của ta. “ con bọ hung.”(1)

      Harry giữ lấy cằm nàng và nâng mặt nàng lên gần với , quan sát nàng lúc lâu, tiếp xúc nhàng của liền với vẻ mặt âu yếm.

      dối tôi,” , hơi kì quặc, nghe gần như là buồn phiền. Hai bàn tay , cũng như những phần còn lại, là hòa trộn của tao nhã và lao động vất vả. Dù móng tay sạch và cắt ngắn, nhưng ngón tay bị chai và mu bàn tay phủ đầy những dấu chạm khắc rệt: những vết sẹo trắng do lao động cật lực với gạch đá ở hầm mộ; khớp ngón tay quá lớn ngón tay bị gãy trong cuộc đào bới; hai đốm trắng , lời nhắc nhở của việc đánh động con rắn mang bành ở trong tâm trạng vui vẻ.

      “Dizzy, nhìn tôi ,” dỗ dành.

      Làm sao nàng có thể cưỡng lại nổi, dù biết như thế là ngu ngốc và vô ích? Nàng lắc lắc đầu. Magi đánh thức những ý nghĩ ngày xưa, những lỗi lầm ngày xưa của nàng. Tốt hơn là chúng cứ ngủ yên, đừng bao giờ thức dậy.

      “Sao vậy?” Nàng hỏi. “ muốn biết mọi bí mật của tôi đâu, phải Harry? Tôi mất thần bí của phái nữ mất.”

      bao giờ.”

      “Và sẵn lòng kể tất cả bí mật của để trao đổi lại?”

      muốn biết chúng sao?” cuối cùng hỏi, nghiêm nghị trong giọng làm nàng ngạc nhiên.

      Nàng cảm thấy rụt lại mơ hồ về phía , nhưng để ý đến nó, vì bị hút vào những mảnh vỡ màu đồng trong mắt , những nếp nhăn tỏa ra từ đuôi mắt, có vết xước màu đỏ bên dưới –

      Nàng cau mày. “ lại tự làm mình bị thương rồi.”

      nghĩ ngợi gì, nàng chạm vào chỗ da mới cạo râu cổ họng nơi vết cứa vắt qua chỗ dễ bị tổn thương nhất. ấm. Da được cạo nhẵn và mượt mà. nuốt xuống. Hai đồng tử giãn rộng, miệng mở ra.

      Cả nàng và cùng vội buông tay xuống.

      “Chẳng có gì đâu. vết cắt dao cạo thôi.”

      “Nó có thể bị nhiễm trùng. Tốt hơn là tôi gọi Magi –“

      “Đừng,” đứng thẳng lên. “Tôi phải xa ít ngày, và tôi muốn phải cẩn thận.”

      tìm con Apis à? tìm thấy con để bán cho Mr. Schmidt rồi ư?” nàng hỏi, niềm hi vọng bị lung lay. Nếu Harry sắp xếp để mua được, sao nàng có thể - với những mối quan hệ ít ỏi ở Cairo – hi vọng cạnh tranh nổi.

      “Trong thời gian vắng,” ngắn gọn, “tôi nghi ngờ Rabi làm những chuyện ngu ngốc, cậu ta là thanh niên mới lớn và ‘ngu ngốc’ còn hơn cả đồng nghĩa với bầu máu nóng ấy. Nếu chịu trả lại cậu ta…món quà… ít nhất hãy hứa phiêu lưu ra ngoài nữa.

      “Tất nhiên là rồi,” nàng với cắn rứt của tội lỗi. Cách nàng sắp xếp để sử dụng buổi chiều phải là phiêu lưu, nó chỉ đơn thuần là công việc.

      “Bất kể có ý nghĩ gì, tôi được xảy ra chuyện gì hết. quá…” ngừng lại.

      Nàng có thể nghe tiếng thở. Căn phòng trở nên im ắng cách siêu thực. Hương hoa nhài nở từ đêm thấm đẫm trong khí, và tiếng tru xa xăm của con chó săn vang lên xuyên qua buổi sáng tĩnh mịch.

      Nàng đứng lên, mất phương hướng. Chẳng lẽ tình bạn của họ thay đổi sang trang mới, trở thành…

      . Nàng gục đầu xuống, nhắm chặt mắt. Tất cả chỉ là tưởng tượng của nàng. Nàng từng nghĩ đến chuyện này lần và nàng sai trầm trọng. Nàng sắp xếp nụ cười và ngước lên. đứng im lìm, cái cau mày làm trán hằn lên.

      “Ồ, nếu định lang thang vào sa mạc với những ông bạn chí cốt của mình, chắc chắn ăn mặc như thế.” Nàng .

      liếc xuống bộ quần áo bằng lanh trắng của mình và nhìn lại nàng, lúng túng. “Ồ phải, tôi mặc những trang phục phù hợp.”

      “Tôi đoán là bộ quần áo hoàng tử sa mạc đó. Cổ điển, rất ấn tượng. Hợp thời trang nhất.”
      về cái quái gì thế, Dizzy?” hỏi, ràng ngơ ngác.

      Nàng biết trả lời thế nào? Nàng còn chẳng hiểu nổi mình. Tất cả những gì nàng biết là căn phòng dường như quá , là nàng có thể ngửi thấy mùi khử trùng hăng hắc của xà phòng người lẫn với mùi khô và lạnh của những bìa sách bọc da, vẫn cảm thấy chính xác nhiệt độ ấm áp mà những ngón tay nàng lấy trộm được từ da , sức ép của ngón tay cái của khi nâng cằm nàng lên.

      “Tôi về chuyến của ,” nàng . “Chứ còn gì khác?”

      Cái cau mày của càng sâu hơn. “Ước gì tôi có thể mang theo cùng.”

      “Ồ, sao?” nàng nhàng hỏi. “ cần xác minh vài bản dịch à.”
      , tôi muốn bị bỏ lại mình.”

      Đột nhiên nàng tức giận; giận nhịp tim dồn dập của mình, cái bóng ma của mê đắm của mình, và quan tâm kiểu cha con của . “Tôi đâu có đơn. Tôi còn ông nội và tôi dành chút thời gian với họ .”

      “Oh?”

      “Đúng đó, hôm nay chúng tôi ăn trưa cùng nhau và sau đó đến Giza. Nên thấy đấy, tôi được chăm sóc tử tế. phải tôi nghĩ nó là cần thiết đâu, nhưng có thể nảy sinh chuyện bất ngờ nào đó. Lord Ravenscroft có vẻ là người bảo vệ ghê gớm.”

      “Phải,” Harry lẩm bẩm. “Tôi chắc ấy là tất cả những tinh hoa nhà quý tộc trẻ to béo cần có.”

      “Ngài ấy to béo! Ngài ấy rất –“ Nàng được cứu khỏi nguy cơ rơi vào cuộc tranh cãi bởi xuất của Magi. Bà quản gia rón rén vào phòng, khuôn mặt bao phủ những nụ cười nhân hậu, và đặt khay cà phê bằng bạc xuống. Bà gây ồn ào trong lúc với đĩa bánh mì nướng và lọ mứt, gửi cho Desdemona cái nhìn nghiêm trang của khích lệ, rồi lướt ra ngoài.

      Harry ngồi xuống và rót hai tách cà phê. ngả người ra sau, nâng tách của mình lên môi, và uống hớp. “Đổ gục trước vẻ oai hùng của ấy rồi phải ?”

      “Đổ gục?”

      “Say mê. Mụ mẫm.”

      “Tôi chắc chắn là hiểu định gì. Tôi biết về Lord Ravenscroft. Làm ơn đừng cố đánh đồng bản tính tầm thường của với tôi. Chỉ vì thể ở cùng phòng với phụ nữ quyến rũ mà ngã nhào vào ta có nghĩa là tôi cũng có cùng khuynh hướng đó.”

      Hary phá lên cười. “Ngã nhào ư?”

      “Phải!”

      “Ôi Dizzy. ngày nào đó tôi phải chứng minh thích đáng từ “ngã nhào” mới được.”

      “Đừng bận tâm.”

      “Mặc dù ông bạn Blake và cũng chứng tỏ được tàm tạm vào tối qua.”

      “Lord Ravenscroft là quý ông đích thực và tôi, tôi hi vọng là, cư xử như quý .”
      “Tối qua rung động ở cái bàn đó còn dữ hơn những chiếc khăn tay boong con tàu hơi nước của Mr. Cook.”

      “Tôi rung động.”

      “Và Blake,” Harry lắc đầu ghê tởm. “Màu mè phát ghê.”

      gọi người khác là màu mè đấy à?” Nàng hỏi, nhướng mày lên. “, người thuê đến hai thư ký. cho những vụ giao dịch bằng tiếng Ả Rập và cho tiếng ? , người vô cùng kiêu ngạo để tự viết những bức thư của chính mình?”

      Harry cười. “Khác nhau ở chỗ đó. Ít nhất tôi cũng sáo mòn. Gọi là hoa hồng. bông hồng nước . hẳn bỏ qua cho ta lời tán tụng cũ mèm ấy. Ông bạn Blake giỏi sáng tạo cho lắm, tôi e là vậy.”

      “Tôi nghĩ đó là nét hấp dẫn ở ngài ấy.”

      Harry thốt ra thanh nghi ngờ.

      vậy. có thể làm tốt hơn chắc?”

      “Chà, nếu tôi bỏ công ca tụng sắc đẹp phụ nữ, chắc chắn tôi có thể làm tốt hơn việc lôi mấy câu rập khuôn nhàm chán về hoa hồng ra.”

      là người đàn ông tự tôn nhất mà tôi được biết,” Desdemona , cố gắng để nốt ngưỡng mộ nào len vào giọng mình.

      vẫn nghi ngờ sao?” Harry hỏi, uống ngụm cà phê và vắt chéo chân lại. “Cho phép tôi chứng minh…và hãy ghi nhớ lời ứng tác của tôi.”

      phết mứt lên lát bánh mì, vừa làm vừa quan sát nàng cách trêu chọc. Nàng cảm thấy mình giống hệt mẫu vật, đứng trân ra đó dưới nghiên cứu của . Nàng chiếm chiếc ghế kế bên và bắt đầu phết bơ lên lát bánh của mình với vẻ thờ ơ nhất. Nàng đâu phải vật nghiên cứu.

      “Xem nào, dính dáng đến hoa nhé. Thực ra, tôi nghĩ ta pha chế những lời ngụ ý về rau củ quả lại với nhau. Còn động vật sao?” lẩm bẩm với chính mình. “ con linh dương chăng? ,” gạt bỏ ý này, nhai rào rạo miếng bánh. “Quá ngoan ngoãn. Quá tầm thường. Chuyện này khó , Dizzy. Lấy lòng được phụ nữ về ngoại hình của ấy quả là nhiều hạn chế.”

      “Phải,” nàng lạnh nhạt , che giấu cơn đau nhói lên như kim châm. ta còn thể nghĩ ra được gì để khen nàng.

      “Được rồi,” cuối cùng . “Tôi bắt đầu với dáng đứng của .”

      “Dáng đứng ư?” làm nàng mất hết đề phòng, nàng chớp mắt.

      “Mảnh dẻ, vươn cao. Mặt ngẩng lên cho ánh mặt trời ve vuốt,” thầm chậm rãi, đăm chiêu, như thể với mình. nghiêng đầu, ánh mắt lang thang nhấn nhá thân hình nàng, và nàng nhận ra sức hấp dẫn đầy uy lực mà những phụ nữ khác hẳn cảm thấy khi Harry nhìn họ theo cách này. Như thể nàng là điểm tựa mà nhờ đó cả thế giới của xoay quanh. Như thể

      “Sao, coi nào,” bằng giọng thào, có điều gì đó vừa ngạc nhiên vừa đau đớn lại vừa hài lòng trong giọng , “thậm chí cả thần Ra (2) cũng thể cưỡng lại được . Chỉ cần nhìn cách ông ta điêu khắc hai gò má và lông mày của bằng cái lưỡi nóng bỏng của mình” – vươn tay ra, những ngón tay quệt lên gò má rám nắng của nàng – “đóng dấu lên bằng nụ hôn vàng óng của mình.”

      Những lời của quá sinh động, quá trần tục, và nàng cảm nhận quá những ngón tay trượt xương gò má và đường quai hàm của nàng. chưa từng với nàng kiểu như thế này. Nhịp tim nàng đập mạnh, dồn dập trong cổ họng và hai cổ tay. Nàng run rẩy. mỉm cười. Tay rút về.

      “Làm sao người đàn ông bình thường có thể chịu đựng nổi thử thách này nếu cả những vị thần cũng bị say mê đắm đuối?” thầm. “Và chỉ hình ảnh sao có thể miêu tả được ? vùng đất, vùng đất của cảm xúc và ý thích chưa được khám phá. Được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ của rạng đông chiếu xuống. Nhìn cái cách đường lượn mềm mại ở cổ đổ xuống hai bầu ngực mà xem?” Nếu có nghe thấy tiếng nàng hít vào, cũng lờ . “Hay những đường cong khuất bóng của chúng chín mọng phía mặt phẳng mượt mà của bụng như thế nào?”

      Nàng nên dừng lại, quá xa, nhưng giọng của làm nàng mê hoặc, như rượu mật ong ngọt lịm, ấm nóng và uể oải.

      “Miệng ,” dừng lại, và đôi môi nàng đột nhiên trở nên nhạy cảm, nhoi nhói khi ánh mắt chiếu vào chúng. “Là giếng nước ngọt hút tôi vào, khiến tôi luôn khát cháy nụ hôn mát lành của . Làn da như cát sa mạc, ấm áp và chảy mạnh mẽ bên dưới màu vàng óng ả. Hai bàn tay cởi mở, những ngón tay cong cong là những ngọn tháp ngà, thanh tú và tao nhã. Và thân hình …là dòng sông Nile – tấm lưng thon chảy nhàng qua nơi uốn khúc của vòng eo và cặp hông như con đê chắn sóng tới vùng đồng bằng màu mỡ ở lưu vực.

      ngừng lời. Nàng nghe thấy tiếng hít vào. “ là đất nước của tôi, Desdemona.” Khao khát, nghiệt ngã và cồn cào. Và nàng cảm thấy mình nhích về phía . “Ai Cập của tôi. Sa mạc bỏng cháy đau đớn của tôi, sông Nile trong trẻo xanh ngát của tôi, hết sức đáng thể dò nổi, là điểm tựa của tôi.”

      Nàng thở hổn hển.

      Ánh mắt hạ xuống, bị hàng mi dày che khuất. nụ cười kì cục pha chút giễu cợt nở môi. “ bao giờ nghe thấy Blake già cỗi điều gì như thế đâu.”

      Nàng nuốt xuống, thể thốt nên lời, những giác quan của nàng bị mài mòn bởi những từ ngữ khích động của , mạch đập của nàng dồn dập…trong cảm giác đề phòng? Hay rung động?

      “Nhớ lấy những lời của tôi vào lần tới ta gọi là bông hồng nước đấy.”
      ----------------------------------------------
      (1) Người Ai Cập cổ đại sùng bái và coi những con bọ hung là thần linh, dẫn đường cho thần mặt trời. Đồ trang sức hình bọ hung rất phổ biến thời Ai cập cổ đại.

      (2) thần Ra là vị thần Mặt Trời của thành Heliopolis dưới thời Ai Cập cổ xưa. Từ Vương triều thứ 5 (2400 TCN), vị thần này được kết hợp với thần Amun của thành Thebes để sinh ra vị thần đầu tiên của các vị thần Ai Cập)

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 11

      Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt Harry Braxton, Desdemona nghĩ. Kể từ lúc cáo từ vào buổi sáng, những lời của Harry cứ nhảy múa trong đầu nàng như ostinato (1) chiếm ưu thế trong giai điệu phức tạp; ngấm sâu, lặp lặp lại và tránh đâu được.

      …tấm lưng thon chảy nhàng qua nơi uốn khúc của vòng eo và cặp hông như con đê chắn sóng tới vùng đồng bằng màu mỡ…

      Nàng dùng tay quạt cho mình. Đôi môi râm ran.

      “Miss Carlise?” Giọng Blake Ravenscroft lôi nàng về tại với ngạc nhiên gần như rệt.

      “Trời nóng,” nàng bày tỏ. “Cái nóng trái mùa. Thường những mùa đông ở đây ôn hòa hơn nhiều.”

      lơ đễnh, bạn thân mến,” Blake khoan dung .

      giữ bàn tay mang găng của nàng chặt hơn vào cánh tay mình, dẫn nàng xuống trong những khu vườn Ezbekiya với những đường mòn trải sỏi có nhiều người qua lại. Nàng ngoái nhìn ra sau và lại ngoảnh mặt , chán nản. Phía tay vịn ban công của khách sạn Shepheard. Ông nội mỉm cười toe toét nhìn xuống họ.

      Ông lộ vẻ hoan hỉ rành rành trước lời mời ăn trưa của Lord Ravenscroft. Cũng như mình thôi, nàng tự nhắc nhở. Vậy tại sao nàng cứ nghe văng vẳng giọng trầm trầm đầy khao khát của Harry?

      là đất nước Ai Cập của tôi…

      “Tôi vừa hỏi đến Ai Cập như thế nào, Miss Carlise,” Blake .

      “Cha mẹ tôi chết trong vụ trật đường ray tàu hỏa lúc tôi mười lăm tuổi. Vì ông nội là người họ hàng duy nhất còn đời, nên tôi đến đây ở với ông,” nàng trả lời.

      “Tôi rất lấy làm tiếc,” dừng lại trước chiếc ghế dài chế tác bằng kim loại, dưới những cành lá bám bụi của cây keo cổ thụ, và mời nàng ngồi. chọn chỗ ngồi của mình cách cẩn thận che cho nàng khỏi những người qua lại đường. người đàn ông to lớn nên tạo thành bức tường che chắn tốt.

      “Hẳn là rất nhớ nước , Miss Carlisle. Mất cả cha mẹ và mái nhà của mình cảm giác ấy phải khủng khiếp lắm.” nắm lấy tay nàng và siết chặt đồng cảm. “Chắc cảm thấy vô cùng độc. Nó là bằng chứng cho lòng dũng cảm khi nỗ lực để chỉ tồn tại ở đất nước kinh khủng này mà còn vươn lên được.”

      “Nó tệ đến thế đâu,” nàng , ngượng ngập.

      ư?” Lord Ravenscroft hỏi, lông mày nhướng lên.

      “Chắc chắn là tôi nhớ cha mẹ nhưng tôi còn có ông nội nữa.”

      “Đúng vậy,” ôn hòa. “Tuy nhiên, với dịu dàng và được đùm bọc chở che phải rời bỏ nơi mình gắn bó như thế…” Giọng dần, kín đáo.

      Gắn bó? bao giờ nàng cảm thấy gắn bó với địa điểm, quãng thời gian nào chưa nhỉ? Nàng băn khoăn. “Hiền lành, được chiều chuộng, nhưng luôn phải sống lang bạt,” nàng trả lời. “Với các đồng nghiệp của ông nội tôi cũng cảm thấy họ như người thân của mình. Hầu hết họ là những nhà nghiên cứu Ai Cập mê muội nếu có gì khác. Cha mẹ tôi cũng nằm trong số đó. phải là tôi theo chân họ đâu.” Nàng vội vã thêm.

      “Nhưng chắc chắn,” Blake . “Ai Cập vẫn là đất nước xa lạ.”

      “Bí ,” nàng đính chính lại với ánh mắt trìu mến. “Màu mỡ và gợi lên nhiều cảm xúc.”

      “Màu mỡ? Ngoại trừ những bờ sông khô hanh và cằn cỗi.”

      “Ồ , ngài phải hiểu –“ nàng đột ngột dừng lời, nhận ra nàng lên tiếng bảo vệ cho đất nước mình sống tạm thời. Nàng ngưỡng mộ nước . Nàng ngưỡng mộ nước . Ông nội – và nàng, tất nhiên là – có thể sống ở đó trong nay mai. “Điều tôi nhớ nhất về nước là màu xanh ngọc lục bảo, những ngôi nhà gỗ xíu của các chủ trại, vùng đất hoang lởm chởm đầy thạch nam với những chú ngựa pony.”

      “Ah!” Blake gục gặc đầu hiểu ra. “Vậy ra lớn lên ở Scotland.”

      “Ồ , . Tôi lớn lên ở London. Hầu hết thời gian.”

      chớp mắt bối rối. “Thứ lỗi cho tôi. Khi tới những cánh đồng hoang lởm chởm và những ngôi nhà gỗ tôi cứ tưởng –“

      “Chà, thực tình tôi chưa từng đến Scotland nhưng tôi đọc về nó. Rất nhiều. Những cánh đồng hoang lởm chởm và Heathcliff –“(2)

      “Heathcliff?”

      “Chỉ…chỉ là cái tên thôi.” Nàng lắp bắp cách bối rối. “Dù sao nữa, tôi vẫn nhớ công viên Hyde Park và nó là nơi xanh tươi tuyệt vời nhất.”

      mỉm cười, có hàm răng trắng đều tăm tắp. trong những chiếc răng cửa của Harry lại hơi khểnh. “ thấy thích điều gì ở vùng đất này?”

      “Ai Cập ư? Tất cả,” nàng trả lời, vung tay thành vòng trong cử chỉ ngẫu nhiên. “Những ngọn tháp như trong cổ tích, sa mạc thẫm nắng mặt trời, mùi ẩm ướt của đá phấn ở sông Nile. Tôi những màu sắc: sa mạc trắng, những con suối cạn trơ đáy loang lổ, những cánh đồng ngập nước màu xanh ánh vàng. Thậm chí tôi cả thanh của nó, từ tiếng sáo du dương của sa mạc cát đến tiếng chũm chọe của những thầy tu đạo Hồi và nhạc của những người bán dạo phố.”

      nhạc,” Lord Ravenscroft mỉa mai lặp lại. vắt tay lên lưng ghế và những ngón tay quệt vào gáy nàng. “Chà, tiếng ầm ĩ mà tôi nghe thấy hôm qua lúc tha thẩn quanh chợ khó có thể gọi là nhạc.”

      “Ồ, có đấy. Lắng nghe xem.” Nàng nghển đầu, xung quanh họ tiếng la thét của những người bán hàng rong ban ngày và những người bán nước trộn lẫn tiếng móng lừa gõ mặt đất đầy sỏi cuội, tiếng kẽo kẹt của bánh xe ngựa khi thắng lại, và giọng líu ríu vô số cậu bé.

      “Có lẽ nếu người ta hiểu, ờ, những lời hát,” Lord Ravenscroft nghi ngại .

      “Ồ,” nàng , “tôi hiểu lời nhưng vẫn thích phần hòa .”

      “Tôi cứ nghĩ thần đồng ngôn ngữ,” trong ngạc nhiên.

      Nàng cười. “À, đúng vậy. Về khía cạnh nào đó. Tôi có thể hiểu mười hai ngôn ngữ. Tôi chỉ thể được chúng.”

      “Tôi hiểu.”

      phải ai cũng được như Harry,” nàng kiên nhẫn giải thích. “Dịch ngôn ngữ giấy với việc hiểu được người ta khoảng cách rất xa. Có vấn đề về trọng và lối với nản lòng mau chóng với thứ ngôn ngữ mọi người phát ra. Đó là kĩ năng mà tôi vẫn chưa nắm vững. món quà của tự nhiên tặng cho Harry.”

      trò bịp bợm,” Lord Ravenscroft thẳng thừng. “May mà cậu ta có khả năng có thể áp dụng để kiếm lời.”

      Đến lượt nàng sững sờ. “Tôi gọi năng khiếu của Harry là trò bịp bợm. ấy có thể ít nhất sáu ngôn ngữ địa phương như người bản xứ. vậy” – môi nàng cong lên buồn bã – “ ấy được bộ tộc công nhận là thành viên danh dự - băng đảng người Tuarek. ấy chiếm được ngưỡng mộ đặc biệt ở đó.”

      thờ ơ lịch trong vẻ mặt Blake, nhưng chứa bên dưới là cái gì đó như cáu giận. “Chà, tôi rất vui vì cậu ấy tìm được thứ gì đó ở đây. Tôi sợ rằng cậu ấy bao giờ tìm được thứ gì cho riêng mình. Tôi cứ ngỡ cậu ta gặp khó khăn như lúc còn bé, muốn những thứ cậu ta thể đạt được mà tôi có. Nó phủ bóng lên mối quan hệ của chúng tôi.”

      “Tôi chưa bao giờ nghĩ Harry lại có tính…đố kỵ.” Hám lợi tột bậc. Tham vọng, chắc chắn rồi. Nhưng đố kỵ.

      “Có lẽ thân thiết với em họ tôi đến mức như nghĩ,” mát mẻ.

      …Giếng nước mát ngọt của miệng vừa làm tôi sảng khoái vừa hút tôi vào. Nàng có biết Harry ?

      Nàng thẳng người lên. Nàng tiêu tốn quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi, và về Harry Braxton rồi. Tốt hơn là dành thời gian khám phá nhiều hơn cái người đàn ông bí ở bên nàng đây. Nàng chăm chú quan sát .

      Đường nét cổ điển của nhà quý tộc trở lại thay cho vẻ mặt lầm lì vừa rồi. Quai hàm vuông vức của nhô ra trong nét mặt nhìn nghiêng ấn tượng. Vầng trán bên dưới mái tóc đen nhánh trắng mờ như ngọc trai. Khuôn mặt dữ tợn như chim đại bàng. Trông sáng chói, ngay cả chiếc áo sơ mi cũng sạch bong. Chỉ số ít người ở đất nước này mới xoay sở có được chiếc áo trắng lóa mắt như thế.

      “Kể cho tôi nghe về ngôi nhà của ngài ở , Lord Ravenscroft.”

      “Nhà tôi,” hếch chiếc cằm chẻ vuông vức lên. “Darkmoor Manor là nơi tuyệt vời nhất thế giới,” mở đầu đầy cảm xúc. “Nó là ngôi nhà lớn bằng đá xám, nằm ở mũi đất hoàn toàn trống trải và gió quất liên hồi của CornWall. Đó là vùng đất khắc nghiệt, bị tàn phá bởi những cơn gió mùa đông và ngập trong sương mù. vùng đất thách thức người đàn ông.”

      Nó nghe giống câu châm ngôn hơn là thách thức, nhưng nàng kìm nhận xét đó lại. nhìn nàng chăm chăm, hiển nhiên chờ đợi phản ứng.

      “Tôi cá là nó rất khó để nóng lên.”

      nhìn sững nàng trong giây rồi phá lên tràng cười sắc gọn. Đây là lần đầu tiên, nàng nhận ra, là nàng nghe thấy cười. thanh khàn khàn của người quen cười. Ai đó nên dạy người đàn ông này cười thường xuyên và thoải mái.

      Như Harry vậy.

      “Nó là thế,” , thích thú của đột ngột biến thành sùng kính. “Vẻ uy nghi lạnh giá, thô ráp, cứng rắn. Nhiều người Darkmoor Manor là nơi bị ruồng bỏ, và họ đúng. Nhưng nó là tài sản thừa kế của tôi, là đặc quyền của tôi. Tôi chỉ hi vọng ngày nào đó có thể hành động như người gìn giữ nó.”

      “Tại sao lại ?” nàng hỏi với vẻ bối rối. Chẳng phải ấy vừa đó là đặc quyền của ấy sao?

      “Tôi làm được,” như tuyên thề. “Nếu như đời còn chút công lý, Darkmoor Manor là của tôi. Và tôi có thể khôi phục nó về huy hoàng xa xưa.”

      Chưa bao giờ nàng có dinh thự - hoặc ngôi nhà như thế; tất cả mọi nơi nàng sống đều là nhà thuê – và chưa bao giờ sở hữu bất cứ thứ gì có giá trị mà dành cho cái bảo tàng, nên nàng thể hiểu say đắm của . Nàng ngọ nguậy thoải mái. “Ồ, ngay cả nếu ngài thể khôi phục lại nó, ngài vẫn còn có sức khỏe và –“

      “Darkmoor Manor là thứ duy nhất thế giới này tôi quý.”

      buồn làm sao.” Từ ngữ buột ra trước khi nàng có thể ngăn lại.

      nghĩ thế ư?” hỏi chua chát. “Ồ, tôi chưa tìm thấy gắn bó đặc biệt nào giữa con người với nhau. Tôi –“ dừng lại. “Chỉ cần rằng mẹ tôi dành cả đời để tích lũy những thú vui phù phiếm. Có nhiều lần tôi nghi ngờ mọi phụ nữ đều giống bà. Nhưng , khác.”

      Khác biệt. Sao mà nàng căm ghét cái từ đó. Và nó đúng . Nàng là bình thường, nàng muốn những giàn phơi giấy xinh đẹp, những trận tennis bãi cỏ và chàng người say mê mình…tất cả những thứ nàng đọc mà chưa từng trải qua.

      “Nhưng tôi muốn quấy rầy ,” Blake tiếp tục. “Tôi chỉ muốn rằng tôi thấy thỏa mãn hơn khi dành niềm đam mê của mình cho thứ gì đó tồn tại lâu dài. Như Darkmoor Manor. Tôi nghĩ thích nó. Bất cứ ai có thể trở nên cái đất nước này cũng thấy trở ngại để ngôi nhà của tôi.”

      Nàng mỉm cười yếu ớt. Ồ, tất nhiên là nàng có thể. Đó là điều nàng luôn mong muốn, để trở về nước , và chẳng phải nó là nơi lãng mạn hoang dã sao? Tất cả đều lạnh giá và hẻo lánh? Nàng đưa mắt sang bên kia đường nơi đám đông sôi nổi xúm xít giữa những đống vải lụa sặc sỡ, nước hoa, trái cây chín mọng và những vật dụng bằng đồng thau lấp lánh, hỗn độn của màu sắc và bố cục chói mắt dưới ánh mặt trời Ai Cập rực rỡ.

      Nàng bâng khuân nhìn cảnh tượng vô cùng sống động đó, nhận ra vết mực lem vào kết hoạch trở về nước của nàng. Nàng thích ánh nắng và ấm áp, thích mặc những bộ quần áo tươi sáng như sa và uống nước chanh ướp lạnh, và lang thang bằng chân trần nền gạch terra-cotta nóng bỏng trong khu vườn ngát hương trà. Nhưng chắc chắn nước cũng có nhiều nơi ấm áp, với những khoảng trời quang đãng sáng sủa.

      “Tôi muốn cho thấy Darkmoor Manor,” Blake . “để đọc từng nét ấn tượng ra khuôn mặt ngây thơ của .”

      May thay, nàng hẳn là ngây thơ như nghĩ. Giờ nàng chứng tỏ được khá nhiều. “Điều đó nghe tuyệt vời,” nàng ca ngợi. Bất đắc dĩ phải chuyển sang lập lờ nước đôi cao hơn, nàng tìm kiếm đề tài mới để trò chuyện. “ có thích nơi ở của mình với Harry , Lord Ravenscroft?”

      “Tôi ở với Harry. Cậu ta khăng khăng là chỗ ở của mình đủ tiện nghi để mời khách. Tôi ở đây, khách sạn Shepheard.”

      “Harry đúng đấy,” nàng đáp. “ ấy sống trong lâu đài Mameluke cổ đổ nát. Nó chỉ đủ chứa những chồng hộp, những bức tượng và sách.”

      “Sách ư?” Blake cau mày. “Tại sao bây giờ Harry lại có sách?”

      “Sao ấy lại chứ?” Desdemona hỏi.

      “Ồ, nó giống như cậu ta dùng tới chúng để nghiên cứu, phải ?” hỏi với trắc cay đắng kì cục.

      “Ngài về chuyện gì vậy?”

      Gương mặt phản ánh ngạc nhiên của chính mình. “ biết?”

      “Biết chuyện gì?”

      Vẻ cau có của biến mất. vươn ra và vỗ lên tay nàng, nhìn nàng cách trang nghiêm. “Tôi nghĩ Harry và là bạn bè.”

      “Chúng tôi là bạn mà,” nàng trả lời, hoàn toàn bối rối. “Ngài định gì vậy, Lord Ravenscroft?”

      “Tôi xin lỗi, bạn thân mến. Tôi ở vị trí được với . Nhưng lần tới nếu có cơ hội, hãy hỏi Harry vì sao cậu ta bị đuổi khỏi trường Oxford.
      ------------------------------------------------
      (1) motif hay câu nhạc được lặp lặp lại nhiều lần với cùng giọng) tiếp diễn suốt từ đầu đến cuối.

      (2) Heathcliff là nhân vật trong đồi gió hú

    3. SAOCUNGDUOC

      SAOCUNGDUOC New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      truyen hay, cam on ban nhe

    4. SAOCUNGDUOC

      SAOCUNGDUOC New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      chua co chuong moi ah? minh thay co de chuong ket roi ma????

    5. SAOCUNGDUOC

      SAOCUNGDUOC New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      co ko chuong ke tiep ah, dang hay ma :-(

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :