1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

As You Desire - Connie Brockway ( 31c + Kết )

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 5

      Gần như ai ai cũng từng đãi tiệc tại khách sạn Shepheard. Tọa lạc tại nơi từng là cung điện của Muhammad Bey, khách sạn vừa mới trải qua cuộc cải tổ tốn kém và thu hút được số lượng đông đảo khách du lịch khắp thế giới nhiều hơn cả trước đó. Những con người giàu có nhất, ưu tú nhất, và cộng đồng người nước ngoài tại Cairo phải đặt bữa tối ở đây, và những ngày này, chỉ toàn là người nước ngoài. Triệu phú cũ và mới nổi, những người mang tước hiệu và học vị, nghệ sĩ và nhà thám hiểm tụ tập cả lại nơi hàng hiên hùng vĩ và lộng lẫy.

      Harry, đương nhiên xoay sở để đặt bàn chỉ ở hiên mà còn nằm sân thượng, nhìn ra khung cảnh đáng của những công viên và cung điện.

      Marta Douglas, người phụ nữ duy nhất trong bữa tiệc của , ngó những người tham dự bữa tối qua vai mình: đại tá Simon Chesterton, giữ chức vụ này trong quân đội của hoàng gia được hai mươi năm; Cal Schmidt, người tháp tùng người Mĩ của riêng ; và Lord Blake Ravenscroft, họ của Harry, đẹp trai và u uẩn. Hài lòng với tỉ lệ giữa đàn ông và phụ nữ, Marta tự hỏi hai chiếc ghế trống kia là dành cho ai.

      “Tôi đề nghị nâng cốc.” Lord Ravencroft giơ ly rượu lên. Những người khác vội làm theo. “vì Le-nore Duchamp.”

      Marta trông chờ vài lời tiết lộ nữa về người phụ nữ họ vừa nhắc tới. thấy có gì thêm. Lord Ravenscroft nhất quyết tỏ ra bí mật, và điều đó làm cho Marta nhõm. Ngồi nghe đám đàn ông về phụ nữ khác khó chịu.

      Lúc họ vừa được giới thiệu với nhau nhận ra Blake Ravenscroft; là nhà quý tộc, ánh mắt hợm hĩnh đầy tự tin, vị trí xã hội cao cấp, dòng máu thượng đẳng. Có vẻ là kẻ phóng đãng nữa. nghĩ.

      Đáng tiếc, quá ít kẻ phóng đãng quý phụ nữ thực lòng. Họ bám lấy tính nhạo báng của mình như lá bùa. Những chàng phóng đãng thời nay khác hẳn ngày trước, trìu mến nghĩ, người chồng quá cố của từng là kẻ phóng đãng. Đáng buồn là ấy còn sống nữa. Nếu là người lãng mạn, mà tuyệt đối phải, người ta có thể đó là bi kịch.

      trở thành quả phụ khi chiến dịch năm 81 của đại tá Hick gây ra cái chết của viên thiếu tá chồng . Thay vì trở lại với vòng cương tỏa của gia đình thù địch nhà chồng, ở lại Cairo. Nó được minh chứng là quyết định sáng suốt – thậm chí còn có lợi. Nhưng giờ đến lúc nghĩ về tương lai. sắp ba hai tuổi. có tài sản đáng kể, và nhan sắc của , dù vẫn gây ấn tượng, bắt đầu biểu dấu hiệu của tuổi tác.

      Ơn trời vì tay người Mĩ rám nắng bạn đồng hành của để ý đến khoảng cách mười hai năm tuổi tác giữa ta. Bên dưới tấm khăn phủ bàn bằng vải lanh, bàn tay ta có vẻ tận hưởng vui thú dính dáng gì đến lí trí. chàng trai dễ mến. nhấp ngụm rượu, đúng lúc đó Georges Paget, quyền giám đốc của bảo tàng Cairo, xuất bên bàn của họ.

      “Madame Douglass.” Người đàn ông Pháp to béo tầm trung niên nghiêng đầu.

      “Monsieur.”

      “Paget, ngồi cùng chúng tôi ,” Harry mời, vẫy người hầu bàn tới và cầu chỗ ngồi nữa. Ngay lập tức người phục vụ chạy để thực .

      “Nếu phải tôi cắt ngang.” Paget , nhẩm đếm những nhân vật giàu sụ có mặt tại bàn và đánh giá rằng đáng để mình chú ý. Quyền lợi dân tộc Pháp chẳng có vai trò gì ở đây, mối quan tâm thực của Paget là tạo ra mạng lưới phân phối sinh lời cho những di vật đắt giá. Dường như ông ta quyết định rằng có thể có người mua ở đây.

      “Đương nhiên là ,” Harry , khi việc xếp chỗ hoàn thành và người phục vụ mang chiếc ghế nữa cho Paget.

      Trong suốt những lời giới thiệu, Simon vẫn ngồi yên tại chỗ, bộ râu khổng lồ của ông ta trùm lên bộ quân phục như tấm chăn cáu bẩn, ông vuốt ve tấm thảm màu xám đó, quan sát mọi người cách trầm tư. Mặc dù là sĩ quan trong quân đội của hoàng gia ngay từ những ngày đầu – như ông ta quả quyết – Simon cũng là trong những nhà sưu tập lừng danh nhất trong lĩnh vực đồ cổ Ai Cập.

      tình cờ làm sao khi ông ta được chỉ định nhận nhiệm vụ ở Cairo, Marta mỉa mai nghĩ, liếc nhìn chiếc nhẫn vàng dày dặn tô điểm cho ngón tay nhắn của mình. che giấu quặn thắt của thất vọng. Là người độc thân lâu năm, Simon có đủ khả năng để làm nhà sưu tầm giàu có. Dường như vô lý khi người phụ nữ duy nhất mà Simon đổ tiền của ông ta vào lại là những xác ướp.

      “Công việc của ông thế nào rồi, Georges?” Harry hỏi, khiến Marta chú ý. phải là quên mất . phút cũng . Cổ áo của nhăn nheo và áo vét nhàu nhĩ. Nhưng nó làm giảm ngoại hình của chút nào.

      “Việc làm ăn phát đạt, Harry à,” Georges . “Chỉ mới tuần trước có người đem cho tôi mảnh vỡ mà tôi đánh cược danh tiếng của mình là nó đến từ lăng mộ Akhenaton.”

      “Coi nào Georges, Akhenaton ư?” Harry hỏi.

      “Akhenaton là ai?” Cal hỏi.

      “Akhenaton là ai?” Simon nhại lại bằng tông giọng bất bình ghê gớm khiến Marta muốn cười phá lên. “Chàng trai thân mến của tôi, cậu thực phải để dành những đồng tiền Yankee đó vào sách vở . Đặc biệt nếu cậu định tiếp tục nghề khảo cổ.”

      “Akhenaton là vị vua Ai Cập,” Harry giải thích, gương mặt sáng lên với khao khát thường có mỗi khi về Ai Cập cổ đại. “Vị Pharaoh này có ý niệm muốn đẩy vị thần của ông ta lên tất cả thần thánh khác. Đúng hơn là ép buộc điều đó bằng sức mạnh cứng rắn. Đổi tên mình sau tên vị thần, xây dựng thành phố cho ông ta, bắt dân chúng của mình tôn thờ vị thần đó.

      “Và đây chính là người mà Mr. Paget cho rằng tìm thấy mộ ông ấy?” Cal hỏi.

      “Ồ, tôi nghi ngờ chuyện đó lắm,” Simon với nụ cười trịch thượng.

      “Tại sao?”

      “Như cậu có thể tưởng tượng ra,” Simon , “Akhenaton phải là người được các thầy tế mến chuộng lắm vì hạ bệ các vị thần của bọn họ. Gạt họ ra ngoài mọi công việc, cậu thấy đấy. Sau khi ông ta chết, các thầy tế có cơ hội lớn để xóa sạch mọi dấu vết của cái tên Akhenaton, mọi biểu về vật chất gợi nhớ đến ông ta, gia đình ông ta, vị thần của ông ta. Họ bỏ rơi thành phố của ông ta và chắc chắn mạo phạm cả lăng mộ của ông ấy nữa.
      di vật hoàng gia nào từng được tìm thấy.”

      “Đối với truyện này.” Georges mỉm cười giống hệt con mèo Cheshire của Mr. Caroll(*). “ tôi biết nơi cần tìm kiếm. Nhưng đó là công việc khó khăn, nó nằm cách xa tất cả các thị trấn. Tôi cần thuê đốc công năng nổ để giám sát công việc.”

      “Ông bạn Pháp Maurice Chateau thế nào?” Simon hỏi.

      “Maurice Franklin Shappeis chẳng mang nhiều chất Pháp hơn ông đâu,” Georges , ràng cảm thấy bị xúc phạm. “Hơn nữa, ta còn làm thuê cho tôi, ờ, cho bảo tàng nữa.” Ông quay sang Harry. “Tôi quan sát cẩn thận các dấu vết, bạn của tôi ạ. Maurice Shappeis nuôi dưỡng những ý nghĩ xấu với cậu đấy.”

      “Cậu làm gì người đó thế, Harry?” Lord Ravenscroft hỏi, lầu đầu tiên lên tiếng kể từ lúc nâng li.

      “Chẳng có gì nhiều.”

      Georges khịt mũi. “Harry có ý kiến rằng phương pháp sử dụng những công nhân trẻ của Maurice là có lợi cho ta.”

      Ah, giờ Marta nhớ ra rồi, tin đồn có kể từ khi Harry đối địch với Maurice sau khi cung cách làm việc của viên đốc công gây ra cái chết của số cậu bé Ả Rập. Maurice lâm vào tình trạng tồi tệ sau cuộc đối đầu ấy, rất tồi tệ.”

      “Tôi hiểu,” Lord Ravenscroft .

      “Tôi nghi ngờ điều đó, Blake ạ,” Harry ôn tồn . “Ở Ai Cập, trở thành đốc công địa phương là trong những vị trí lợi lộc hơn mở ra cho người đàn ông vô học. Trừ khi ta biết nơi chôn giấu những đồ cổ để mà đào lên.” Ánh mắt liếc sang Georges cầu tin tưởng. Georges chỉ nhướng nhướng mày với Harry.

      “Ồ, nhưng tôi hiểu đấy,” Lord Ravenscroft . “Những cơ hội mở ra cho người có học vấn là rất hạn chế trong mọi lĩnh vực thế giới.” Có điều gì đó mơ hồ lướt qua giữa Harry và Blake, và Marta nhận ra rằng họ đều ưa gì nhau.

      Bên dưới bàn, có bàn tay vuốt ve đầu gối Marta. bình tĩnh thò tay xuống dưới lớp vải và hất nó ra. nao núng, Cal Schmidt nháy mắt với và suýt nữa bật cười.

      Cal đúng là người Mĩ đặc, người tự nhận là mới vào nghề trong trò chơi sưu tầm đồ cổ, và dường như có bất kì kiến thức cần thiết nào để hướng dẫn ta, Cal đến Cairo tháng trước đây. Ngay sau đó họ được giới thiệu với nhau. ta tóc vàng, cao dong dỏng và giàu có. Marta có thể trở nên thích ta nếu chỉ cần –

      ngước lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt Harry. mỉm cười lơ đãng, đôi mắt xanh đốm vàng lấp lánh tia hóm hỉnh, và tim đập như búa nện. Chúa ơi, người đàn ông này! Có quá nhiều sức hấp dẫn ở ta; chỉ quyến rũ, mà còn thông minh, sâu sắc và tính tình phóng khoáng càng làm tăng thêm mức độ hấp dẫn của , bởi vì chút ngờ nghệch nào dù là nhất ở ta cả. Năm năm trước đây họ mối quan hệ ngắn ngủi và ngọt ngào. Khi mối quan hệ đó chấm dứt ai buộc tội ai. cam đoan với rằng mối quan tâm của , cũng như của , được thỏa mãn.

      dối.

      chưa bao giờ thực quên được Harry Braxton. ngoảnh mặt , muốn ta đọc được quá nhiều gương mặt mình. Người phụ nữ thông minh đặt trái tim mình lên tay áo cho người ta trông thấy.

      “Tối nay phòng ăn đông dễ sợ,” Cal lên tiếng trong im lặng kế tiếp. “Sao thế nhỉ?”

      “Đoàn thám hiểm sông Nile của Mr. Cook hẳn đổ bộ hết lên bờ,” Simon lí giải với nụ cười khẩy. “Tôi thề là mỗi năm thằng cha đó lại chuyên chở ngày càng nhiều bà già sông Nile. Đất nước này đầy rẫy những phụ nữ . Người ta khó có thể trông thấy kim tự tháp được nữa vì những cái khung áo lót che kín chúng rồi.”

      “Chắc chắn phải tất cả mọi người đều là khách của Mr. Cook chứ?” Cal hỏi.

      ,” Harry . “Chỉ những người ăn vận đẹp đẽ thôi. Những tay ăn mặc tồi tàn là dân khảo cổ. Đại diện của đủ mọi quốc tịch.”

      “Đúng vậy,” Georges . “Và tôi trông thấy có đại diện của quốc tịch mà tôi đảm bảo là chờ đợi để tuyên bố chiến tranh – mang tính chất cá nhân.”

      Marta ngoái nhìn qua vai mình. Gunter Konrad tóc đỏ - người hi vọng trở thành chuyên gia khảo cổ - ngồi ngay sau lưng họ. Hai cánh tay chắc nịch khoanh lại bộ ngực nở nang. Lông mày ông ta nhô ra ngay sống mũi và quai hàm bạnh ra ở các góc khi ông ta nhìn trừng trừng vào phía sau mái tóc nâu bóng mượt của Harry.

      “Tôi nghĩ Herr Konrad buồn lắm đấy, Harry. nên lừa-“ Simon liếc nhìn Lord Ravenscroft. “ nên dẫn dụ ta để bán chiếc cổ áo thời Middle Kingdom của ấy rẻ mạt như thế.”

      người đàn ông nên biết giá trị món đồ trong tay mình.” Harry nhấp thêm ngụm nước. “Hơn nữa tôi sắp xếp số chuyện để bù lại.”

      “Tôi phải là,” Lord Ravenscroft đột nhiên thốt ra. “ tạo vật đáng giá xuất . Các vị từng trông thấy hoàn hảo như vàng ròng như thế bao giờ chưa?”

      “Vàng ư? Ở đâu?” Simon hỏi, vội vã ngó khắp phòng.

      Georges búng ngón tay, nhìn theo ánh mắt của Lord Ravenscroft. “ ấy xinh xắn đúng ? Đó là Desdemona Carlisle.”

      Mart trông theo hướng mà ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào nơi Miss Carlisle qua căn phòng, để lại làn sóng đàn ông nhốn nháo lên khi nàng ngang qua họ. Lẽ ra nên biết chủ nhân của những chiếc ghế trống là ai. Trong bất cứ bữa tiệc nào Harry cũng sắp xếp sao cho Desdemona Carlisle có mặt trong danh sách.

      ấy đáng quá,” Lord Ravenscroft .

      “Oh,” Simon , cuối cùng cũng nắm được dấu hiệu manh nha ấy. “Desdemona.” Ông ngồi phịch xuống ghế, xẹp xuống. “ xinh đẹp, kì quặc. bộ bách khoa toàn thư biết . Biết về chữ tượng hình nhiều hơn bất cứ mười người đàn ông nào trong phòng này cộng lại và mười hai ngôn ngữ hoặc hơn. Có ông nội là tên đần độn.”

      “Mười hai ngôn ngữ ư?” Lord Ravenscroft hỏi. “Chắc ông nhầm lẫn rồi.”

      đâu, thưa .” Simon phẫn nộ đáp. “ ta là thần đồng được công chúng ca ngợi lúc còn là đứa trẻ. Xuất mọi mặt báo và các bản tin, được triển lãm tại hội nghị địa lí toàn cầu lần thứ 80.”

      “Ý ông ấy là những kĩ năng của ấy được triển lãm.” Harry nhàng sửa.

      “Tất nhiên,” Simon . “’ gây ra xúc động đáng kể giữa những nhà Ai cập học. Chính tôi tham dự trong những buổi biểu diễn của ấy đấy.”

      phi thường,” ánh mắt Lord Ravenscroft rời người thiếu nữ xinh xắn. “Vậy mà ấy lại dừng chân ở đây ư?”

      “Bị mồ côi,” Simon đáp ngắn gọn. “ còn gia đình ở nước nên người ta đưa ấy lên tàu rời khỏi nơi đó để đến sống với ông nội. tội nghiệp. Lão già say xỉn chết tiệt may mắn – xin lỗi Mrs. Douglass – nhưng ông già Bobby Carlisle lẽ ra sống trong túp lều nếu có Desdemona. ấy chăm lo cho ông nội mình khá chu đáo.”

      Marta chú mục nhìn kĩ trẻ lại gần. Lord Ravenscroft đúng, ta cực kì xinh đẹp. Mái tóc được tết thành bím lỏng lẻo – và trông hợp thời – rủ xuống gáy, sáng lấp lánh như vàng cổ, màu sắc ấy được lặp lại ở nước da rám nắng thanh tú, mặc dù xứng với tiểu thư, và càng được tăng thêm bởi chiếc áo dài buổi tối màu ngọc topaz óng ánh trông cực kì lỗi mốt.

      ta xuyên qua đám đông cách nhanh nhẹn, để tâm đến chú ý mình tạo ra. Dù ta di chuyển với vẻ duyên dáng linh hoạt, vẫn có quá nhiều vẻ sốt ruột và mong chờ trong bước , như thể vội vã tiến tới để gặp gỡ những khao khát thiết tha nhất của mình. Marta cảm thấy mình già cỗi khi quan sát ta, quá duyên dáng, đáng , và hoạt bát, mặt ta rạng ngời niềm vui. Lệt xệt đằng sau , ông nội thấy sắc mặt tươi cười hân hoan của oan gia của mình, Simon, và cau mặt lại.

      Khi chỉ còn cách vài bước chân, Desdemona chậm lại vì những người đàn ông đứng dậy khỏi bàn. Và giờ đây, với khoảng cách gần như thế này, người ta có thể thấy sắc tối đầy sửng sốt và đáng chú ý trong đôi mắt gần như ngả sang màu đen của Desdemona bên dưới cặp lông mày sẫm màu và thẳng tắp. có gì lạ nếu như – theo lời đồn đại – ta thực luôn che mặt khi giữa những người bản xứ, ta rất thành công trong việc che giấu gương mặt của mình, với tấm chadar dài phủ lên mái tóc vàng sẫm, chỉ độc đôi mắt của cũng khiến người ta nghĩ rằng người đẹp ngoại lai của đế chế Ottoman.

      cách miễn cưỡng, Marta nhìn sang Harry. trở nên khá im lặng. dữ dội, rất mâu thuẫn với vẻ lôi cuốn thoải mái thường ngày của , len vào nét mặt. Đôi vai và quai hàm trở nên cứng nhắc mà bằng mắt thường cũng nhận ra, và cử chỉ hơi tiến tới trong dáng điệu của …như thể bị Desdemona thu hút bởi lực nam châm nào đó mà cố cưỡng lại.

      Nhưng với tất cả trạng thái đề phòng kín kẽ của mình, lời chào hỏi của Harry rất tự nhiên. cười toe toét, là người cuối cùng đứng lên, trưng ra diện mạo nguy hiểm mà nhàng trong bản tính của mình, như con sư tử đóng giả con mèo nhà.

      Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Marta muốn túm lấy mà lắc. Sao ta có thể thích con lanh chanh người bé mà mắt to như cái đĩa này? ta quê mùa, kì quái, quá to mồm theo những đánh giá của , cứng đầu và xớn xác. ta phải loại phụ nữ đáp ứng đủ cho Harry.

      Và còn nữa, đối với tất cả thân thiết mà Desdemona dành cho Harry, người bạn thân thể nghi ngờ của ta, vẫn có khoảng cách – mỏng manh, khó nhận biết, và thể nới rộng – mà chính Harry giữ lại giữa họ. Dù vậy Marta vẫn khổ sở nhận ra, ánh mắt trở nên nóng rực khi vượt qua khoảng trống đó và đốt cháy con nhóc mạ vàng ấy. Nếu có người đàn ông từng nhìn theo cách đó, theo ta đến cùng trời cuối đất.
      ghét ngồi ngây ra đó, làm kẻ quan sát bí mật và bất đắc dĩ thứ cảm xúc mãnh liệt kia. Đáng ra Harry nên nhìn như vậy. Thời gian trôi quá nhanh. phải làm điều gì đó và làm ngay tức khắc.

      ngày nào đó Harry thấy mệt mỏi với kiểu tỏ tình thận trọng và kì cục này và cho Desdemona ra rìa. Chỉ đứa ngốc mới từ chối người đàn ông như thế. Và dù Marta nhiệt thành mong ước Desdemona là con ngốc, vẫn tin nó thành thực.
      ----------------------------------
      (*)mèo Cheshire là con mèo mặt cười biết tàng hình trong truyện Alice ở xứ thần tiên

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 6

      Harry ngụ ý gì khi nhìn mình như thế? Sững lại thoáng, Desdemona thể có phản ứng, dù nàng nhận ra cố ý phô ra những nét quyến rũ nổi bật của mình. Dù vì lí do gì, nàng cũng thể hình dung ra. ta quá tự đắc về vẻ nam tính đáng khao khát của mình. Có lẽ ta nghe lỏm bên ngoài những cánh cửa sau khi ta rời để xem tên mình được nhắc đến bao nhiêu lần nữa.

      Nàng làm cho ta mãn nguyện bằng cách để cho ta trông thấy mình bị tác động trước nụ cười mập mờ và ánh mắt chào đón của ta, cạo râu và da mặt có màu hổ phách, màu da rám nắng càng nổi bật lên màu áo sơ mi trắng dịu. Nàng hơi nghểnh đầu và kiễng chân lên, nhìn trộm qua bờ vai rộng của , hi vọng trông thấy ông họ. Nhưng tầm quan sát Lord Ravenscroft của nàng bị chặn lại, và còn cách nào khác ngoài việc chạy vòng qua Harry với ý định chiếm được cái nhìn của vị tử tước người , nàng đành chờ đợi cuộc giới thiệu.

      Georges Paget lịch thiệp cúi xuống bàn tay nàng và Cal Schmidt chào đón nàng với nụ cười rộng mở. “ vui mừng được gặp lại , Miss Carlisle.”

      “Miss Desdemona,” Simon , khẽ cúi đầu, “Vui sướng biết bao khi trông thấy ,” và rồi, sau khoảng dừng lâu lắc, ông hất cằm về phía ông nội nàng, “và ông kia.”

      “Tôi thấy cậu giới thiệu mối quan hệ của mình với nhân tố bất hảo của Cairo, Harry,” Sir Robert , lạnh lùng nhìn Simon. “Đó chỉ là sở thích? Hay tên kẻ cướp này cố đua đòi bầu bạn với cậu?”

      “Sao cơ, đồ cao ngạo kia –“

      “Đồ ngựa chiến già đáng khinh –“

      “Thôi nào ông,” Desdemona vội vã cắt ngang. “Ngài thế nào, đại tá Chesterton?”

      “Khỏe, tuyệt diệu. Tôi kiếm được những món đồ cổ với chất lượng làm đầu óc tôi quay cuồng.”

      Khuôn mặt Sir Robert chuyển sang màu tím hoa cà khó chịu. Simon và ông bất phân thắng bại trong cuộc chiến trường kì xem ai giành được những món đồ quý báu nhất.

      “Tôi có cơ hội để chính thức cảm ơn về bản dịch làm cho tôi tuần trước, thân mến,” Simon tiếp tục. Đôi mắt xanh và hẹp sáng lên đầy ác ý. Desdemona có thể xô ngã kẻ cục súc già nua này được. Ông nội tuyệt đối ngăn cấm nàng được hành nghề dịch thuật nữa; nghề nghiệp xứng đáng với “ phụ nữ nhà Carlisle.” Vấn đề là cả nhà nàng cầm cự được phần là nhờ những dịch vụ đó.

      Sir Robert quắc mắt, “Desdemona, cháu hứa -“

      “Tôi e rằng tôi mới là người đáng khiển trách,” Harry xen vào. “Tôi đề nghị Desdemona nghiên cứu số đồ gốm mà tôi kiếm được hồi trước, ờ, Simon cũng có góp phần trong đó.”

      “Đồ gốm nào vậy?” Sir Robert cầu, chui ngay vào bẫy. Ông ghen tị với bất cứ thành công nào của người khác. “Và tại sao Harry sử dụng những phiên dịch của chính cậu ta?”

      rất thú vị đây,” Blake lẩm bẩm, chiếm được ánh mắt căng thẳng khó ưa của Harry.

      “triều đại New Kingdom,” Simon cười toe toét như cái miệng máng xối hình đầu người mập ú.

      “Nó rất hiếm có phải ?” Cal Schmidt hỏi.

      “Phải,” Marta Douglass khàn khàn, và với tiếng thở của mình, hài lòng sâu sắc khi tự tin của Desdemona bị chao đảo. Marta, tao nhã như con cò quăm với thân hình dong dỏng nhợt nhạt và những cử chỉ khoan thai duyên dáng, luôn khiến cho Desdemona cảm thấy mình lùn tịt và mờ nhạt và …thiếu kinh nghiệm, như thể người phụ nữ lớn tuổi hơn này sở hữu mà nàng biết là mình bao giờ có.

      cũng là nhà sưu tầm ư, Mrs. Douglass?” Cal ngưỡng mộ hỏi.

      “Trời đất, . Nhưng nếu người ta cứ quanh quẩn cả ngày với những con chó săn, người ta cũng biết cách sủa chứ,” Marta , giành được trận cười sảng khoái từ những quý ông.

      Tuy nhiên Sir Robert bị đánh lạc hướng. “Trời đất, Braxton,” ông lắp bắp. “Sao cậu có thể để cho cái thứ…cái người này lấy cắp những báu vật từ chính đất nước của cậu mà tôi, và bảo tàng, làm đại diện?”

      “Đất nước của tôi ư?” Harry hỏi hòa nhã, giả bộ ngạc nhiên. “Tôi nghĩ rằng chúng ta ở Ai Cập chứ, thưa ngài.”

      Desdemona bịt miệng để chặn tiếng cười. ta là quá quắt.

      “Cậu biết quá tôi định gì, Braxton.”

      “Ồ, thưa ngài, nếu đất nước của tôi sẵn lòng chi trả hậu hĩ cho những báu vật ăn cắp như ngài Simon đây…”

      “Quan điểm của tôi,” Sir Robert chen ngang, “là đối với lịch sử chúng ta phải nhìn xa trông rộng. Người Ai Cập thể có đủ khả năng gìn giữ những báu vật quốc gia của họ. Họ thậm chí còn thể quản lí nổi chính phủ của mình-“

      “Nếu chúng ta trao cho họ cơ hội thay vì cho phép người Thổ Nhĩ Kì-“ Desdemona bắt đầu lên tiếng, cho đến lúc nàng trông thấy trong hai hàng lông mày kẻ chì mỏng dính của Marta giật lên. Nàng cảm thấy khiển trách mà Marta đưa ra sắc bén như thể người phụ nữ hơn tuổi nàng này đánh vào tay nàng.

      “Nó là bổn phận của chúng ta,” ông nội nàng tiếp tục, “như là những người gìn giữ văn hóa để bảo vệ những kho báu của Ai Cập thay cho họ cho đến khi họ có thể tự mình làm điều đó.”

      “Tôi hiểu,” Georges , nhai rào rạo cục kẹo gôm trong miệng. “ khi nước quyết định Chính phủ Ai Cập tự đứng được đôi chân của mình, ngài chỉ cần đóng gói tất cả các di vật của họ từ những bảo tàng ở London và cho lên tàu chở chúng về nước.” Ông ta cười khẩy, “Tôi nghĩ vậy đâu. Bảo tàng quốc chẳng khác gì tên kẻ cướp thành công nhất thế giới. Và ngài là tên trộm mộ hơn gì…hơn gì…cậu Braxton tội nghiệp kia.”

      Braxton tội nghiệp ư? Desdemona nghĩ trong tức tối. Braxton tội nghiệp mỉm cười trông như con cá sấu châu phi.

      “Tôi nghĩ quan điểm của Georges cũng có phần đúng đó,” Harry , “ngay cả hoàng tử cũng trội hơn nghề nghiệp kì cục của… tay tìm mộ cổ đâu. Tính đến lần cuối cùng cá nhân ông ấy sở hữu mười lăm cái xác ướp và trao tặng chúng cho bạn bè mình như bày tỏ lòng quý mến.”

      “Làm thế nào cậu lại biết?” ông nàng hỏi.

      “Tôi bán cho ông ấy cái xác ướp cuối cùng.”

      Georges cười ha hả, Cal và Marta cười tủm tỉm. Và lần này, bất chấp nỗ lực hết mức của mình, Desdemona thể nén cười được nữa. Ánh mắt Harry bắt gặp mắt nàng và điều gì đó thân mật, sâu sắc và nguy hiểm len vào giữa hai người, làm nàng thấy sợ trước mãnh liệt của nó.

      Làm thế nào và tại sao mối quan hệ của họ đột ngột trở nên mù mờ và bất an như thế này? Nàng chắc chắn rằng vì lí do nào đó mà nàng có lỗi trong trò đùa bỡn của Harry với mình. Nàng nên để biết mình bị tác động. Nàng mới ngốc nghếch làm sao!

      Gương mặt ông nội nàng chuyển sang sắc đỏ đáng báo động khi ông cố tìm lời đáp trả trước lời bình luận – nghi ngờ gì là thực – xúc phạm này. Ông lắp ba lắp bắp, khiến những giác quan của nàng phục hồi trở lại.

      “Mặc dù nó là điểm đáng xấu hổ,” nàng như thuộc nằm lòng. “Nhưng tất cả những chính phủ đó bu lấy Ai Cập, như đàn kiến con thú gục ngã, để xâu xé nó. Ít nhất Harry hề ngụy tạo những mục đích cao cả hơn cho những hành vi hám lợi của ấy.”

      “Và vì cớ gì mà tiểu thư còn quá trẻ lại biết tới những lợi ích của quốc gia vậy?” giọng trầm trầm cất lên.

      Mọi người quay hết cả lại, kể cả Harry. xáo động này cuối cùng cũng đem ông họ của lọt vào tầm nhìn của Desdemona. Mắt nàng mở to. Lord Ravenscroft trông ấn tượng.
      liều thuốc giải hoàn hảo cho việc nàng bị Harry đầu độc.

      Đến cả nữ tác giả lừng danh Ouida cũng thể viết ra nhân vật nam có vẻ ngoài u ám và ấn tượng hơn người này. Thậm chí người hùng thích nhất của nàng trong tiểu thuyết do nhà văn lãng mạn hàng loạt ấy sản sinh ra, chàng Bertie Cecil nam tính và đau khổ, cũng gặp khó khăn khi cạnh tranh với những đường nét góc cạnh của Lord Ravenscroft.

      Chỉ cao hơn tầm vóc trung bình chút, chiếc áo vét buổi tối được may đo hoàn hảo chải căng đôi vai rộng. Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của ta tương phản với những sợi tóc đen mun rủ xuống vầng trán xanh xao quý phái. Và ta nhìn nàng với vẻ…với vẻ…

      …với vẻ chăm chú và dữ dội đầy cảnh giác của con chim ưng. Đôi mắt đen của long lanh dưới hàng lông mày đen vuốt lên như đôi cánh. Cái miệng nghiêm thành đường thẳng bên dưới chiếc mũi khoằm. Những đường nét của quý phái và đẹp như nét khắc.

      “Căn cứ vào những ngôn ngữ cháu tôi có thể đọc,” ông nàng . “Ai ai cũng nhồi nhét quá nhiều vào đầu nó từ khi nó còn là đứa trẻ đến mức nó hình thành ý niệm rằng tất cả những quan điểm của nó, bất kể là gì, đều xác đáng cả,” ông lẩm bẩm với sắc thái của người thú nhận chứng bệnh bí mật của người trong nhà.

      “Oh, ấy như thế sao?” Lời phát biểu của Lord Ravenscroft ấm áp với thích thú.

      “E hèm.” Nàng hắng giọng, ném cho Harry ánh mắt trách móc cứng rắn.

      “Ồ phải,” Harry . “Ngài Robert Carlisle, họ tôi, Lord Ravenscroft. Dizzy, Đó là Lord Ravenscroft, Blake à, xin giới thiệu Miss. Carlisle.”

      Trong khiếm nhã tột bực ấy – Blake- cái tên đẹp và rất đàn ông – bước lên chắn trước Harry và cầm lấy tay nàng. nâng nó lên môi mình, mắt rời gương mặt nàng. “Tôi rất vui mừng được quen biết , Miss. Carlisle.” quét nụ hôn qua những đốt ngón tay nàng trước khi chậm chạp buông ra và quay sang ông của nàng.

      “Xin mời ngồi, ngài Robert?” khoát tay về phía chiếc ghế còn trống bên kia bàn. “Miss Carlisle?” kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.

      “Cảm ơn ngài,” Desdemona , duyên dáng ngồi xuống.

      Cuộc tranh luận cũ về khuynh hướng phục hồi các dụng cụ khảo cổ, được đưa ra và được quan tâm với những ý kiến quen thuộc buồn tẻ, bị thải hồi ngay tức khắc, và trong phần còn lại của bữa tối cuộc trò chuyện giữ được – ít nhiều – tính trung lập.

      cố gắng hết sức để nhìn chằm chằm Lord Ravenscroft, trong suốt bữa tối Desdemona ngồi im thin thít chẳng hề giống con người thường ngày của nàng. Nàng nhận thấy nó gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Blake Ravenscroft như được tạo ra trực tiếp từ trong những cơn mơ mộng của nàng. To lớn, tăm tối, đáng sợ và trầm tư.

      “Ai mà hình dung được rằng,” cuối cùng Blake lên tiếng bằng chất giọng trầm quý phái của mình, “tôi vượt qua hàng ngàn dặm đường để tìm thấy bông hồng nước bé tuyệt đẹp bừng nở giữa sa mạc thế này?”

      Bertie Cecil thể câu đó giỏi hơn ! Thực tế là ta có lẽ câu y xì đúc trong chương mười bốn của thiên hùng ca lãng mạn Dưới hai ngọn cờ . Nàng mỉm cười với Blake.

      “Chúng là những cây hoa đẹp phải ?” Cal Schmidt hỏi, nhoài người qua ban công ngó những khu vườn Ezbekya nổi tiếng trải rộng dưới tầm mắt họ.

      “Tôi về bông hoa nở rộ ở ngay đây,” Blake .

      “Ồ, vâng. Tất nhiên rồi,” Cal , tán thưởng của ta bị phân ra giữa Marta và nàng. “Cho dù tôi thể rằng bản thân tôi có thể tự đánh giá những đóa hồng cách chính xác. Thử đưa cho tôi bông hoa xương rồng vào bất cứ ngày nào trong tuần xem. Thế nhưng tôi thú nhận rằng chúng hơi khó hái hơn so với bông hồng héo.”

      Desdemona cười thầm, nhưng bắt gặp vẻ gay gắt khuôn mặt Lord Ravenscroft, nàng nén nó lại thành tiếng nghèn nghẹt trong cổ họng.

      “Xương cá,” nàng , chỉ vào cổ mình, đấu tranh ghìm xuống run rẩy khe khẽ của thất vọng. Nàng chưa bao giờ tạo ra được cảm xúc hài hước là điều kiện tiên quyết cho những người hùng lãng mạn của nàng. Nàng ngước lên và nhìn thấy Harry. khoác nụ cười sung sướng rộng ngoác, và nàng phải mất lúc khó nhọc để kìm chế câu trả đũa. Những nụ cười của Harry rất dễ lây lan, nhất là khi chúng thích hợp.

      “Ah,” Harry gật đầu hiểu biết. “Những thứ ác ôn, xương cá ấy mà. Khủng khiếp thay cái cách chúng mắc dính vào họng ta thể nào nuốt trôi được. Tôi khuyên này, nuốt miếng bánh mì lớn nhiều khi có thể đẩy bật cái gai đặc biệt khó chịu ấy ra. Chỉ loáng cái là tất cả cùng trôi xuống và lại đâu vào đấy ngay.” đung đưa khay bánh mì trước mũi nàng.

      , cảm ơn. Tôi ổn.”

      “Thế uống hớp rượu vậy, Miss Carlisle. Danh tiếng của Shepheard được bảo đảm rất tốt,” Blake , đôi mắt đen dán vào nàng. “Hầm rượu của khách sạn là bậc nhất đấy.” dịch ghế mình lại gần hơn ghế của nàng. Xung quanh họ những người khác về khu vực mới nhất được khai quật. Blake xoay tròn ly rượu burgundy màu hồng ngọc của mình và cầm nó lên vẻ mời mọc. Nàng mỉm cười ngượng ngùng và ngửi thử. Hương thơm dễ chịu. Ít nhất nàng cho rằng nó có mùi thơm dễ chịu. Cá nhân nàng thích mùi chanh hơn.

      “Họ dùng nhà ngục để làm hầm rượu,” nàng .

      “Nhà ngục ư?” Blake hỏi. “Nhà ngục nào?”

      “Mameluke Bey,” Harry trả lời. Desdemona để ý là lắng nghe. “Chủ nhân trước đây của khu vực này,” thêm. “Shepheard được xây dựng nền trong những cung điện cũ của Mameluke.”

      “Những điều mà cậu xoay sở để nghe được bổ ích, Harry.” Vẻ mặt hơi kích động làm đường thẳng nghiệt ngã miệng Blake mềm lại. Nhưng chẳng những lấy được vẻ mặt ấm áp tương xứng từ Harry, dường như nó còn xúc phạm . Đôi mắt sáng của Harry long lên, lạnh giá rùng mình trải rộng gương mặt thường ngày cởi mở và hoạt bát. Từ tốn, quay khỏi Blake.

      “Tôi chắc rằng ngài nhận thấy chuyến tới Ai Cập này rất thú vị, Lord Ravenscroft.” Nàng , cố gắng xoa dịu căng thẳng vừa trỗi dậy giữa hai người đàn ông.

      ràng là thế,” trả lời. “Tôi bị kích thích trí tò mò.”

      Harry đảo mắt. Chỉ vì ta hề thấy những nét quyến rũ nữ tính của nàng chẳng có gì đáng đâu có nghĩa là những người khác cũng thấy vậy.

      “Tôi nhận ra là lại có hứng thú với Ai Cập đấy, Blake,” Harry .

      vậy, xét đến thành công của cậu ở đây, Tôi trở nên khá hứng thú. Tôi hi vọng thuyết phục được cậu dẫn tôi chuyến tới những thắng cảnh gần đây,” Lord Ravenscroft , quay lưng lại với nàng. “Tôi háo hức khám phá những kim tự tháp. Tưởng tượng hàng ngàn năm qua chúng đứng đây làm chứng nhân cho các nền văn minh. Những cuộc đời sinh ra rồi tàn lụi và tên tuổi của họ mất hút trong dòng thời gian, mà những công trình của họ vẫn tồn tại. Nếu chỉ mình tôi…” đột ngột dừng lại.

      nghi ngờ gì là nỗi buồn bất chợt tấn công ấy. Lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt thành đường mỏng dính sít sao.

      Người đàn ông ủ ê và đẹp trai này gặp chuyện gì thế nhỉ? Thất tình, Harry vậy. Ồ, nàng hiểu điều đó lắm. Trong lúc bốc đồng nàng chạm vào mu bàn tay . Dù là chuyện gì nữa, nó có thể được khuây khỏa bằng đôi tai đồng cảm.

      cúi xuống gần nàng hơn. “Nếu chỉ cần-“

      “Xin lỗi, ông ,” Harry chen vào, giọng ràng và lạnh như ánh trăng sa mạc.
      Desdemona giật ra khỏi Lord Ravenscroft, khoảnh khắc thân mật tiêu tan. “Trong vài ngày tới e rằng thể được. Tôi phải thu xếp để đến Luxor gặp người đàn ông về chuyện con bò.”

      “Con bò?” Ông nàng và Simon nghếch cằm lên với cùng quan tâm tương đương.

      “Đúng,” Harry .

      “Ồ, vậy ,” Lord Ravenscroft mỉa mai, “Tôi phải mình.”

      “Con bò nào vậy?” ông nàng hỏi.

      “Chỉ là con bò. …con bò…rất…cổ.” Harry ngồi lại xuống ghế. có lẽ khá thành công trong việc quăng quả pháo ra giữa bàn. Xung quanh nổ ra những tiếng trò chuyện rôm rả.

      “Chuyện về con bò là chuyện gì?” Cal Schmidt hỏi trong hoang mang.

      ta về thần bò Apis đấy!” Simon với ông của nàng.

      “Thần bò Apis à?” Georges . “Cậu biết nơi có thần bò Apis? Bảo tàng Cairo cũng có con nhưng chúng tôi, ờ, để nó đúng chỗ. Chúng tôi có thể sử dụng con nữa.”
      Với tiếng thở dài, Desdemona ngồi xuống ghế. Nàng chịu đựng cái kiểu đối thoại cuồng tín này mấy năm nay rồi. Có thể mất đến nửa tiếng đồng hồ trước khi câu chuyện được lái sang chủ đề khác.

      “Những thần bò Apis này hiếm lắm hả?” Cal hỏi.

      “Rất hiếm,” Marta trong kiểu cách súc tích của mình.

      “Chúng trông như thế nào?” Tay người Mĩ hỏi.

      “Y như con bò,” Marta ôn tồn .

      “Tôi thích bò lắm, chính tay tôi gây dựng những con bò quán quân giống Brahmans thuần chủng đấy,” Cal . Cả bàn đều ngó lơ ta, mải hét lên những cầu đòi Harry chia sẻ thông tin cho họ. “Nhưng tôi chắc rằng chẳng có con nào thuộc phả hệ lâu đời như con mà các vị thảo luận,” ta thận trọng .

      “Xin lỗi, Miss Carlisle.” Lord Ravenscroft chạm vào cánh tay nàng. Nàng nhìn với ngạc nhiên vui sướng. Ít nhất cũng có cảm hứng với con bò, thần Apis hay những thứ tương tự. “Tôi hi vọng tìm cho mình người hướng dẫn đáng tin cậy và biết tiếng trong khi tôi ở đây,” trong thanh ầm ĩ vây quanh. “ có thể tiến cử người , Miss Carlisle?”

      Desdemona nhìn ông nội.

      “Harry,” ông nàng , “cậu phải dành cơ hội trước tiên cho tổ quốc mình-“

      “Tôi này, Harry, nếu dành quyền sở hữu-“

      “Cậu hãy hiểu, bạn, rằng cậu phải thông báo bất cứ -“

      có thể giúp tôi , Miss Carlisle?” Lord Ravenscroft hỏi. Ánh mắt trùm lên nàng, khiến nàng cảm thấy nhịp tim của mình cực kì rệt.

      “Tất nhiên là tôi có thể, Lord Ravenscroft,” nàng . “Tôi rất hân hạnh được đích thân chỉ dẫn cho ngài những địa danh ở đây.”

      “Tôi nên dành mất thời gian vàng ngọc của , Miss Carlisle, nhưng tôi thể từ chối bầu bạn hấp dẫn của . ưu ái với tôi.”

      “Khi nào ngài muốn ?” nàng hỏi. “Ngài thực phải trông thấy những kim tự tháp Giza khi những tia nắng đầu tiên rọi vào chúng.”

      “Ánh nắng ư?” nàng gần như nhảy dựng lên trước câu chất vấn oang oang của ông nội. Nàng nhận ra là ông cũng có hơi dỏng tai chú ý. “Chuyện nắng nôi là chuyện gì thế?” ông hỏi.

      “Cháu vừa tình nguyện hướng dẫn Lord Ravenscroft tới thăm số địa danh trong vùng, thưa ông.” Nàng . Xung quanh họ những lời truyện trò lắng xuống.

      “Ý kiến tuyệt diệu, tuyệt diệu,” ông nàng . Ngực ông phồng lên quá đến mức những người quanh bàn lâm vào cảnh nguy hiểm bị những chiếc cúc áo gi lê của ông bắn vào người. Nàng có thể đọc ra những ý định mai mối của ông như đọc sách, và nàng thấy nóng bừng cả người vì xấu hổ.

      Sir Robert mỉm cười, Marta mỉm cười, Lord Ravenscroft mỉm cười.

      “Phải, tuyệt diệu,” Harry êm ái , vẻ mượt mà đặc trưng của khoác thêm sắc thái đậm đặc hơn, ánh mắt sáng rực và thô bạo như mắt vị thần.

      “Các vị biết ?” Cal đột ngột, lôi kéo chú ý của tất cả mọi người. “Tôi muốn trong những thần bò Apis này. Nó thỏa mãn trí tưởng tượng của tôi, suy nghĩ của tôi, chủ trang trại, khi sở hữu con bò ba nghìn năm tuổi.”

      ư?” Marta hỏi.

      “Phải, và khi tôi đặt hết tâm trí vào thứ gì, chà” – ta lắc mái đầu và mỉm cười như trẻ con – “ tôi phải có nó, bằng được. Xin tuyên bố với mọi người. Bất cứ ai mang cho tôi loại cỡ lớn, cỡ bằng cái lò sưởi – như lò sưởi Texas, - thần bò Apis đích thực, tôi trả cho người đó mười nghìn đô la Mĩ tiền mặt.”

      Những chiếc bàn nằm trong bán kính hai mươi bước cách đó đột ngột im phăng phắc.
      “Ngài là mười…nghìn…đô la?”

      Mắt Desdemona đờ ra. Harry cười toe toét như tên ngốc; ngay cả Blake trông cũng đầy sửng sốt.

      “Đúng vậy, ma’am.”

      Mười nghìn đô la trang trải tất thảy những món nợ ông nàng có và cả những món ông có. Nó sửa lại ngôi nhà, mua vé hạng nhất về nước , bộ com lê mới cho ông nội và có lẽ cả hoặc hai bộ váy cho nàng nữa.

      “Cho thần bò Apis?” ông nàng hỏi trong ngạc nhiên. “ con Apis đúng là hiếm nhưng đến mức – oái!” Ông bắn cho nàng cái nhìn nhăn nhó và thò tay xuống dưới gầm bàn xoa nắn cẳng chân. khai sáng rạng lên trong mắt ông. “Xin lỗi, chân tôi bị va vào bàn. Tôi dừng ở đâu nhỉ? Ồ phải, mười nghìn đô la. Chà, có thể cậu tìm được người chịu từ bỏ con bò đó vì số tiền ấy đấy.”

      Nàng có thể tìm được con bò đó, Desdemona nghĩ, và cả làm hướng dẫn viên cho ngài tử tước đẹp trai nữa.

      Nàng phải người duy nhất quyết định rằng mười nghìn đô la cũng xứng đáng để bỏ công sức.

      Georges đứng phắt dậy khỏi bàn và xô đổ cả ghế. Ông vừa giật lùi vừa lắp bắp những lời chúc ngủ ngon trước khi quay người và ba chân bốn cẳng chạy . Ông nàng đứng lên điềm tĩnh hơn, nét mặt trở nên sắc sảo vì lòng tham. “À, Braxton…hãy làm chàng trai tốt bụng và đưa Desdemona về nhà nhé. Tôi bị…đau đầu quá, muốn phá hỏng niềm vui của con bé. Chúc ngủ ngon.”

      Simon, tươi cười rạng rỡ, phục phịch đứng dậy. “Ờ, tầm này khá muộn so với tay cờ bạc già cả như tôi. Tôi…” ông nhăn mặt trước tốc độ rút lui nhanh như chớp của ông nàng. “Tôi…ờ, ngủ ngon.” Ông xoay người và vội vã khỏi, để lại Cal Schmidt chớp mắt trước cái bàn trống nửa.

      “Có phải tôi gì à?”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 7

      “Sao cứ nhìn tôi như thế?” Harry hỏi, dẫn Desdemona lướt sàn nhảy, quay nàng chóng mặt làm hơi thở nàng mắc trong cổ họng. Nàng cười rạng rỡ, tràn ngập niềm vui vì trước hết nàng và Harry trở lại với mối quan hệ thân quen như trước, và thứ hai là vì có Blake Ravenscroft rốt cuộc nàng có thể hất Harry khỏi tâm trí.

      “Sao vậy?” nhắc, mỉm cười với nàng cách giễu cợt.

      “Tôi tự hỏi tại sao chạy lùng sục con Apis cùng những người khác sau khi Mr. Schmidt đưa ra lời tuyên bố,” nàng dối.

      “Đơn giản thôi, ông cầu tôi chăm nom cho được vui vẻ rồi đưa về nhà an toàn. Tôi thực nhiệm vụ của mình hết sức nghiêm túc,” liến thoắng, đưa mắt nhìn đám đông.

      Nàng nhân cơ hội đó để nhìn gương mặt trông nghiêng của : đường cong sâu và gợi cảm của môi , những sợi lông mi dày và ngắn màu đồng, cái cằm khỏe mạnh được cạo sạch . liếc nhìn xuống, biết nàng ngắm mình, nét mặt thích thú cách dịu dàng – gần như âu yếm.

      Nàng đằng hắng, “tôi biết vì sao đấy,”

      “Vì sao cái gì cơ?” nghiêng đầu.

      “Vì sao hối hả ngược xuôi đường phố Cairo để tìm con Apis cho Mr. Schmidt.”

      “Thế ư?”

      “Là do có sẵn con trong túi rồi. Có thể gửi tin nhắn cho nhân viên học nghề tuổi của mình, Rabi ấy, vào lúc nào đó giữa món trái cây và pho mát trong bữa tối. Tôi thề nhìn thấy cậu ta nấp bên ngoài khách sạn lúc chập tối.”

      cười, “chỉ là chàng trai tương tư nữa dưới bùa mê của thôi, Dizzy.”

      Nàng thốt ra thanh hề quý phái. “Tôi tin điều đó dù chỉ phút.”

      “Tôi biết là tin, nó là phần trong quyến rũ của mà.” hướng chú ý của nàng vào dãy những sĩ quan trẻ nhìn về phía nàng cách rầu rĩ. “Đó là những chàng theo đuổi nay của à.”

      Nàng cười và lắc đầu. “ tiếc là tất cả những gì họ làm là…theo dõi từ xa. ai trong những chàng đó từng tiến đến bắt chuyện, hiếm khi mời tôi nhảy, và người duy nhất đưa tôi chơi, ngoài ông tôi ra, là .”

      phải phàn nàn đấy chứ,”

      “Tất nhiên là !” nàng kêu lên nghiêm trọng. “Nếu trong bọn họ từng đưa tôi chơi, có thể nó chỉ là cuộc dạo trong các khu vườn. ai nghĩ tới chuyện đưa tôi tới những nơi giống như . Những địa điểm thực thú vị.”

      “Những địa điểm bị ngăn cấm,” nhàng nhắc.

      “Harry, biết là nếu tôi tuyệt đối bị cấm tới nơi nào đó tôi mà.”
      biết , Diz” – cúi xuống sát tới mức môi chỉ cách tai nàng inch – “Trong phần xấu xa đấy.”

      “Ôi dào,” nàng cố gắng nhưng vẫn thất bại trong việc giữ vững thản nhiên trước gần gụi ấm áp của và phải khịt mũi để che giấu vẻ bối rối của mình. “Chiến thuật nghi binh có tác dụng đâu, Harry. Tôi là, lí do chạy loanh quanh, chạm mặt Simon và ông tôi và Georges trong những ngõ hẻm tối tăm, là vì Rabis tìm cho con Apis, hoặc là tậu được con mà vừa tới lúc nãy. Con Apis đó từ…” Nàng dừng lại giữa chừng.

      là người ít khôn khéo nhất tôi từng biết. Và, , con Apis đó đáp ứng được những cầu của Cal. Nó quá .”

      “Nhưng biết chỗ kiếm được con đúng kích thước như thế phải ?” nàng xúi giục.
      nhún vai và nàng cảm thấy những bắp thịt ở vai cuộn lại dưới lòng bàn tay nàng. “ dành cho tôi quá nhiều tin tưởng hơn mức tôi xứng đáng đấy, Dizzy. Những con Apis dễ kiếm như vậy đâu. Đặc biệt là con ‘cỡ lò sưởi Texas’. Tôi tự hỏi biết Cal đặt cái gì mặt lò sưởi Texas của ta – trong những tác phẩm điêu khắc Elgin Marbles chăng?”(*)

      Nàng thể bật cười lần nữa. Như thể đáp lại vui vẻ của nàng, xoay nàng đầy điên rồ dọc theo rìa sàn nhảy. Hơi thở của nàng chao đảo trong cổ họng và nàng ngước nhìn , cảm thấy chếnh choáng và nguy hiểm và niềm vui xa lạ. “Aha!” Nàng kêulên vì khó thở.

      có ngạc nhiên nếu ông tôi kiếm được con và gạt khỏi vụ làm ăn béo bở này? Chuyện đó làm bực bội, Harry Braxton.”

      đúng, tôi ngạc nhiên. Nhưng bực bội , sớm nhận ra điều đó.” xoay nàng vòng nữa và nàng bám chặt hai vai , tận hưởng cảm giác bị mắc vào cơn lốc xoáy, quay những vòng nhàng như sợi lông ngỗng trong cánh tay . Harry phải bạn nhảy tinh tế, nhưng di chuyển với duyên dáng của vận động viên. “May mắn thay, trong khi ông học giả phi thường, ông lại chẳng biết tí gì về buôn bán.”

      ngạo mạn đấy, Harry. bao giờ có ý nghĩ là tôi có thể tự mình tìm được con và tôi thực biết mặc cả ?” Thành công lần đó của nàng xuất sắc, mà cái ý nghĩ sớm được thực hành lại nó ngày càng trở nên hấp dẫn. Nàng mất gì đâu cơ chứ?

      “Tôi công nhận, phương pháp ranh mãnh với những người bán trái cây.” cười cách nhún nhường. “Nhưng nhà buôn đồ cổ giống người bán rong phố.”

      biết , chỉ cần dùng nửa trí khôn tôi cũng chứng minh được là sai.”

      “Thử xem nào,”

      “Ôi!” Nàng đẩy vào vai . “ là kẻ lên mặt và khiêu khích nhất…”

      nghĩ là tôi lên mặt ư?” hỏi, đột nhiên nghiêm túc. “ bạn thân mến, chẳng biết lên mặt nghĩa là gì đâu. Nhưng nếu cuối cùng trở về , sớm biết thôi.”

      “Ý là sao?”

      “Cuộc sống của ở đây là độc nhất vô nhị, Dizzy. ngoại lệ. Người ta tôn trọng ý kiến của , muốn nghe những quan điểm của . Ở chẳng có ai dành cho nhóc bé tóc vàng nhiều hơn ánh mắt liếc xéo.”

      Những từ ngữ đáng ghét ấy. Độc nhất vô nhị, khác thường, ngoại lệ. Nàng đáp lại chúng chứ phải ngụ ý của ta. “.”

      chưa bao giờ sống trong xã hội , Dizz. Nó tự do và xuề xòa và thú vị đâu. Nó hẹp hòi và hạn chế và trừng phạt những ai thích ứng với khái niệm chuẩn tắc của nó.”

      “Tôi chấp nhận thách thức đó.”

      “Tại sao?” dừng nàng lại đột ngột giữa sàn nhảy, hai tay siết lấy cánh tay nàng, vẻ mặt cầu.

      Nàng lúng túng. Đột ngột buông hai cánh tay nàng ra, nắm lại bàn tay nàng và dẫn nàng rời khỏi sàn nhảy. Xung quanh họ, những cặp nhảy xoay vòng tròn tách ra và nhập lại với nhau khi họ qua, nhưng những con chim biển đậu lằn tàu của chiếc thuyền buồm dahabya lao vun vút.

      “Tại sao?” hỏi, giọng êm ả hơn.

      Nàng do dự, biết làm thế nào để lên những mong ước khó diễn đạt về những từ “nhà” và “nước ” và…và “bình thường” sao cho nghĩa.

      “Miss Carlisle?”

      Nàng quay lại, Gunter Konrad đứng lù lù bên cạnh nàng, vuốt vuốt bộ ria mép đỏ hoe dựng ngược của gã bằng mặt sau ngón trỏ.

      “Mr. Konrad,” nàng nhận ra gã khổng lồ người Áo. Nàng mỉm cười, gắn chặt ánh mắt trừng trừng rạng rỡ vào Harry, mong làm bất cứ điều gì giúp nàng thoát khỏi Gunter. Cách đây năm, đầy giờ sau khi gặp nàng, Gunter công khai tuyên bố gã nguyện làm nô lệ cho nàng.

      Chỉ riêng sùng bái của Gunter cũng khiến nàng coi thường gã, ngoan ngoãn và nhã nhặn quá lố, mưu kế rành rành để đưa gã ta lên hàng đầu trước phần còn lại của cộng đồng khảo cổ. Nàng phẫn nộ vì gã ta lợi dụng cái vỏ say mê như phương tiện để tiếp cận với ông nàng và Simon và Georges.

      “Tối nay đẹp tuyệt vời, bé bỏng,” Gunter oang oang. “ biết niềm hân hoan gây ra cho tôi đâu. Tôi xúc động ngây ngất khi Harry với tôi.”

      “Harry với chuyện gì?” nàng hỏi.

      “Về lễ hội polka ở câu lạc bộ Áo vào chiều mai. Rằng và người ông lỗi lạc nhất của là những vị khách danh dự nhất của tôi ở đó. Đây là lễ hội rực rỡ nhất. Rượu Sơ náp và nhạc – có lẽ ông mang người bạn đến chứ? Giám đốc bảo tàng Cairo chăng? Tôi mời ông ấy, nhưng chưa thấy ông ta hồi -“

      “Lễ hội polka nào?”

      “Ah!” Gunter ve vẩy ngón tay chuối mắn cách khôi hài. “ xấu hổ vì kể với Harry muốn tới lễ hội polka với tôi đến mức nào chứ gì. e lệ này khiến tôi cảm động sâu sắc.”
      “Harry bảo là tôi muốn đến lễ hội polka với à?” Nàng cảm thấy dạ dày trống rỗng.
      “Đúng, Harry mọi người vui mừng lắm lắm. , ông …và Braxton.” Gunter che giấu cái quắc mắt xuất ngay trong khoảnh khắc gã nhắc đến tên Harry. “Tôi thấy mánh khóe của mình có hiệu quả.”

      “Mánh khóe?” nàng điếng người lặp lại.

      “Phải, tôi cũng có thể chơi trò ‘khổ nhục kế’ mà.”

      Ánh mắt nàng quét người Harry với độ chính xác chết người của lưỡi kiếm thầy tu đạo hồi. Ôi! Nàng run lên, giận dữ nàng có thể cảm thấy cũng ngang bằng với nỗi thất vọng nhói buốt khi biết Harry lợi dụng nàng. Đương nhiên ta lợi dụng nàng rồi. Thế mới là Harry chứ.

      “Ah, ông bạn Gunter à, tôi kiếm tí lửa – “

      nên im lặng , Harry. Chỉ vì mang cho tôi tin tức tốt lành như vậy nên tôi mới giẫm bẹp đồ hai mang xảo quyệt nhà như giẫm con bọ. Nếu xía vào việc của tôi lần nữa, tôi giẫm nát đó. Lần này thoát dễ dàng, Braxton. Nhưng lần tới tôi quá hào phóng đâu.”

      hứa với Gunter là tôi tới lễ hội polka với ta để ta đòi hỏi bất kì trừng phạt nào mà chắc chắn đáng phải nhận từ ta sao?” nàng hỏi bằng giọng và cứng nhắc.

      Khuôn mặt Harry cứng lại khi chợt nhận ra tổn thương của nàng. Đôi lông mày đen của trễ xuống. “Diz à, tôi-“

      “Có chuyện gì vậy?” Cal hỏi.

      Nàng hít hơi thở sâu và ngửa đầu ra sau để có thể nhìn được mặt Gunter. “Mr. Konrad,” nàng rành rọt, “Tôi rất xin lỗi phải với điều này, nhưng tôi hề bảo với Mr. Braxton là tôi muốn tham dự lễ hội polka với .”

      Hai mắt Guter trợn tròn và rồi đảo lia lịa vào đám đông xung quanh. Gã cố gắng bật ra tràng cười thô lỗ tùy tiện. Nghe ồm ộp như tiếng ếch kêu. “ thành vấn đề. Gunter thấy cách nhìn ấy, bé bỏng. Tôi nhận thấy hay bị ‘xao động’ như thế khi giáp mặt Gunter mà,” gã rổn rảng.

      Với mỗi từ gã phát ra cảm giác tổn thương của Desdemona lại tăng lên. Gunter lẵng nhẵng bám theo nàng trong suốt năm, và giờ gã thông báo với tất cả những người nằm trong tầm nghe là nàng theo đuổi gã.

      “Chúng ta vẫn tới lễ hội polka. Cả ông nội . Và viên giám đốc mà ông cũng muốn mời nữa.” Gã nháy mắt.

      , Mr. Konrad, tôi được. Tôi có số việc cần phải hoàn thành.”

      được à? Chà, ít nhất ông và viên giám đốc –“

      “Ôi!” Nàng mệt mỏi vì bị lợi dụng làm phiên dịch, làm đòn bẩy mở cánh cửa, làm nấc thang cái thang của người khác lắm rồi. “Mr. Konrad, ông tôi cũng thể tới được. Còn về lịch trình các hoạt động giao tế của ngài giám đốc như thế nào tôi hoàn toàn mơ hồ. Nếu quan tâm, tôi khuyên hãy hỏi thẳng ông ấy. Và còn nữa, tôi phải làm với rằng tôi có bất cứ tình cảm lãng mạn hay đặc biệt nào đó với . bao giờ có. Nếu muốn tiếp tục ảo tưởng này, xin hãy làm điều đó ở khoảng cách nhất định.”

      Nàng cố gắng giữ giọng mình hết mức, nhưng những người khác nghe thấy cả. vài tiếng thở hổn hển kinh ngạc dậy lên từ những người gần nhất, và cảm giác có lỗi dâng lên trong lòng Desdemona. Miệng Gunter há hốc ra, rồi ngậm chặt lại, rồi lại há hốc lần nữa.
      “Miss Carlisle, có lẽ nên cân nhắc lại –“ Gunter , gương mặt chuyển sang sắc tía hoang mang.

      Harry bước chen vào giữa Gunter và nàng. Harry to lớn bằng Gunter, nhưng vóc dáng của cũng đủ dùng rồi. Khổ người , luôn rất mềm dẻo, giờ có vẻ dữ tợn làm sao…và đầy che chở. Điều này là kì cục.

      Gunter Korad thà ăn tấm kính mờ còn hơn bị giáng đòn đáng sợ thế này bởi quý , huống hồ là đe dọa hăng hái của ta. Ít nhất trong phạm vi đó, bà Konrad làm việc tốt với thằng con trai đồ sộ của mình.

      nghe ấy rồi đấy,” Harry hòa nhã . Hai nắm tay Gunter siết lại ở bên hông và gã nhìn trừng trừng gương mặt ôn tồn của Harry với lòng căm ghét thể nhầm lẫn. Harry đứng vững như bàn thạch, thái độ lãnh đạm của trái ngược hẳn cơn giận dữ cứng nhắc của Gunter.

      im lặng kéo dài trong lúc - ồ, hoàn toàn im lặng; nàng vẫn nghe thấy tiếng thở của Gunter như con rồng bị sung huyết – họ đứng mặt đối mặt. Và đương đầu thinh lặng rồi cũng chấm dứt. Gunter cứng nhắc bước lùi lại. Harry mỉm cười. “Xin lỗi ông bạn, lúc đó hẳn là tôi nghĩ đến Desdemona khác.”

      “Tôi tin rằng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này, Braxton!” Gunter nghiến răng trèo trẹo. “ hai lần làm tôi bẽ mặt. Lần này, phải trả giá.”

      “Cứ gửi tôi hóa đơn,” Harry gợi ý, nắm lấy khuỷu tay nàng. Thong thả, mở đường cho họ qua lách qua đám đông đề về bàn nơi những người khác đợi. Trong suốt thời gian đó nàng giữ khuôn mặt ngoảnh khỏi , chiến đấu với cơn đau buốt nhói thế chỗ niềm vui sướng được khiêu vũ với lúc trước.

      Khi họ gần tới bàn của mình, Desdemona trông thấy Lord Ravenscroft nhìn khắp gian phòng. Khi vừa trông thấy nàng, nụ cười khen ngợi thắp sáng gương mặt . Nàng cho phép mình có cảm giác ấm áp trước thích thú của . Có thể ấy phải là Bertie Cecil, nhưng chắc chắn là gần gũi đến mức nàng thấy đây là con người bằng xương bằng thịt. Chắc chắn là gần gũi hơn Harry.

      Nàng hếch cằm lên và quay sang Braxton. “Sao dám với Gunter là tôi muốn tới nơi nào đó cùng gã ta, Harry?”

      “Ôi, vì Chúa, Diz. Nó là lời mời tới lễ hội polka, chứ đâu phải nhà chứa. Ông dự định . Tôi cũng . Nó là bữa tiệc trưa. gì có thể vô hại hơn. Tôi đơn giản là cho Gunter thứ muốn nghe… vào thời điểm cực kì thích hợp. Chỉ trước khi ta định choảng tôi. Nó cứu cái quai hàm của tôi khỏi sưng tấy. Và ngay khi tôi nhận ra thực muốn với , tôi can thiệp, phải nào? Tôi để cho bất cứ kẻ nào, bất cứ thứ gì, bất cứ -“ dừng lại. “Nếu chỉ có thể tán thành những hành động thể cách răm rắp như học vẹt hơn là lí trí, bao tán thành tôi cả, tôi là thế đấy, Diz.”

      Những lời của lọt được mấy vào tai nàng, vì nàng giận điên lên vì những hành động của . “ đừng nên hứa bất cứ điều gì ngay tức khắc!”

      “Làm sao mà tôi biết được lại làm om sòm lên như thế về chuyện dành vài giờ dậm chân với gã đần to xác ấy để cứu tôi khỏi những chấn thương tiềm tàng? Gã ta muốn tôi chịu đau đớn.”

      “Luôn có ai đó muốn chịu đau đớn, Harry,” Desdemona lẩm bẩm. Blake nhỏm dậy và Harry kéo ghế ra cho nàng.

      “Đúng đấy,” Harry dưới hơi thở, cúi xuống gần nàng khi đẩy chiếc ghế vào, “nhưng mới chỉ có người thành công xuất sắc thôi.”

      ---------------------------------------------------
      (Elgin Marbles là bộ điêu khắc lớn bằng đá cẩm thạch trắng, mô tả trận đánh giữa Lapiths và Centaurs. Bộ điêu khắc này được trang trí phía trong ngôi đền Acropolis. Nếu trải dài các tấm điêu khắc, chiều dài đo được là khoảng 1km.)

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 8

      Blake mở cửa căn hộ của mình, nhường lối cho em họ vào trước. Buổi tối hôm nay xác nhận điều Blake nghi ngờ. Hary nắm giữ cộng đồng người nước ngoài ở đây cách tuyệt đối. Nó quan trọng. Blake ở đây vì mục đích duy nhất: thuyết phục Harry ký vào những giấy tờ có thể giúp thái ấp Darkmoor khỏi bị phá hủy.

      “Ngồi , Harry. Có việc tôi muốn thảo luận với cậu.”

      “Được thôi,” Harry , thơ thẩn vào phòng. Blake quan sát dáng vẻ của . tự tin của Harry, ngày trước hơn gì nhà quý tộc giả bộ, giờ đây lại rất . Vậy mà chính Harry thừa nhận, chỉ nhỉnh hơn tên trộm mộ chút.

      Danh hiệu đó làm Blake khó chịu. Cuối cùng Harry tìm thấy phương cách mới để gieo tai ương cho tên tuổi của gia đình. Từ ngày cậu ta ra đời đến vụ scandal dẫn đến việc cậu ta bị trục xuất khỏi trường Oxford, cậu ta nỗi nhục nhã của gia đình. Và giờ là nghề trộm mộ.

      Blake buộc hai nắm đấm nổi gân của mình dịu xuống. Chỉ có vẻ duyên dáng và nhan sắc độc đáo của Miss Carlise mới cứu được buổi tối nay khỏi nặng nề cùng cực.

      ấy là thiếu nữ rất đáng .” trầm ngâm. “Tôi hình dung có người lại biết mười hai ngôn ngữ.”

      Harry giả bộ hiểu nhầm. “Tránh xa Desdemona ra, Blake. hoàn toàn hợp với ta, ta hủy hoại .”

      “Hủy hoại tôi?”Blake hỏi trong thích thú thành . “Chà, đúng là đảo ngược. Miss Carlise hơn gì bình thường. Thường đàn ông mới được coi là kẻ hủy diệt, chứ phải bị phá hủy.”

      “Lần này .”

      “Nghe giống sở hữu đó, Harry.” Blake , sửng sốt trước phát mới mẻ này. Harry thích Desdemona Carlise. “Giữa cậu và Miss Carlise có chuyện gì à?”

      Hình ảnh cậu em họ bất bình thường của sánh đôi với rạng rỡ, tài năng ấy làm thấy bực bội hết mức. Blake buồn kìm giữ chán ghét len vào giọng mình.

      ,”

      Blake nhận thấy mức độ dày vò trong cái cách Harry phủ nhận. Nhưng hơn thế nữa, cách thành . Ít nhất Harry nhận ra rằng dành cho loại người như cậu ta
      Luôn có điều gì đó gần như đáng khâm phục trong sẵn sàng chịu đựng nỗi đau của Harry. Blake miễn cưỡng hồi tưởng lại cảnh tượng đáng nguyền rủa trong thời niên thiếu của hai người. Cái kỷ niệm bám theo trong nhiều năm qua: Hary đương đầu với những kẻ thù của mình với ánh mắt cam chịu nhưng trông đợi háo hức. Như thể có niềm vui thích trong việc ít nhất có thể đương đầu với những kẻ thù đó – thậm chí biết rằng chúng, chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, ắt hẳn thắng.

      làn sóng thương xót dâng lên trong người Blake và cùng với nó là niềm căm ghét tội lỗi mà luôn luôn có đối với người đứng trước mặt mình, đầu cậu ta nghiêng nghiêng như thể đọc được ý nghĩ của Blake. Harry cũng nhớ lại kiện ấy. Hoàn toàn là quan tâm giả bộ của cậu ta khi chờ bày tỏ.

      Nếu Blake muốn có hợp tác của Harry, có thể bắt đầu bằng việc giành được tôn trọng của cậu ta, và mục đích đó tốt nhất là được thực bằng cách thú nhận tội lỗi trong quá khứ. “Tôi nên bỏ chạy.”

      “Bỏ chạy?” Harry lặp lại, hình như thấy khó hiểu.

      “Khỏi mấy tên ở Eton.”

      “Sao cơ?” Harry nheo mắt.

      Lạy Chúa, Blake nghĩ trong trạng thái sững sờ. Harry quên rồi. Quên vụ việc ám ảnh Blake gần hai mươi năm.

      Làm sao mà bất cứ người bình thường nào có thể quên việc tàn nhẫn đằng sau nhà thầy hiệu trưởng?

      “Ngày đầu tiên ở Eton ấy,” cộc lốc, “khi mấy thằng đó phát ra…vấn đề của cậu, rằng cậu có quyền ở lại nơi đó, rằng cậu thể có khả năng ganh đua với chúng –“
      “-trong những môn sách vở,” Harry xen vào bằng giọng khá ôn tồn.

      “Sách vở,” Blake sốt ruột thừa nhận. “Nhớ chúng hành hạ cậu thế nào ? Hôm ấy làm sao mà chúng dồn cậu vào góc tường vậy?”

      “À, cái đó à, phải,” Harry . Đôi mắt sáng biểu gì ngoài thích thú bình thản. Và đột nhiên Blake chắc chắn rằng Harry hề quên.

      “Tôi nên ở lại và giúp cậu đánh lại bọn chúng. Tôi làm thế. Tôi bỏ chạy. Đó là hèn nhát của tôi.”

      Harry nhún vai và buông mình xuống chiếc ghế gần cửa sổ. “Vậy sao? muốn dính dáng đến chuyện đánh nhau. thể là tôi làm chuyện tương tự.”

      ,” Blake . “Cậu chạy trốn. Cậu biết thế và tôi biết thế. Và tôi cũng bỏ chạy trừ phi…” hất cằm lên. Dũng cảm. “ phần trong tôi muốn cậu bị đòn.”

      Harry chỉ khẽ thở dài đáp lại.

      Blake bắt mình đứng thẳng dậy, đối diện trực tiếp với cậu ta. “Tôi nghĩ cậu xứng đáng với nó,” bướng bỉnh , “vì mang lại bại hoại dị thường cho thanh danh gia đình chúng ta. Đó mới thực là lí do tôi bỏ chạy.”

      Trong vài giây, Harry nhìn chằm chằm, gương mặt thể dò đọc. Rồi ngã đầu ra lưng ghế, nhìn lên trần nhà. “Ôi, mắc dịch,” cuối cùng lẩm bẩm bằng giọng mệt mỏi, “Lúc đó chỉ là thằng bé, Blake. mới mười tuổi.”

      “Và cậu có tám tuổi. Tôi là họ cậu. Tôi nên đứng bên cậu. Bất kể vai vế kém hơn của tôi, tôi nên cư xử tốt hơn thế. Tôi phải ra điều đó.”

      “Thế sao?” Harry ngước đầu lên. “Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện cải đạo sang Công giáo, Blake. phải mài mòn vô số đầu gối quần để tìm kiếm xá tội đấy.”

      Blake giật mình, choáng váng vì lạnh lùng trong giọng Harry hơn là những lời của cậu ta.
      “Dĩ nhiên tôi hi vọng lời thú nhận nho của an ủi được ,” Harry bình thản tiếp. “ thể rằng nó tạo ra cả địa ngục khủng khiếp đối với tôi. Rất tiết phải cho hay, bạn già. Nhưng tôi phải là linh mục. Và tôi thực bận tâm đến xưng tội của .”

      Máu rút khỏi gương mặt Blake. nghĩ mình tạo cho Harry cơ hội để tỏ ra trịch thượng – về mặt đạo đức, nếu có gì khác – và cho rằng Harry nhảy cẫng lên trước dịp này. Lời thú tội này rất khó khăn để thốt ra. Nhưng khó khăn hơn việc tự biết mình là kẻ ác tâm quấy nhiễu suốt những năm qua.

      Và giờ Harry ném trả lời xin lỗi vào mặt .

      Cơn giận dữ thế chỗ cho hổ thẹn vẫn còn làm đỏ bừng hai má Blake. “Lúc nào cũng cực kỳ khiếm nhã. có gì là quan trọng với cậu hay sao?”

      gì hết,” Harry đáp trả, chồm tới phía trước, hai bàn tay nắm chặt tay ghế. Trong thoáng, tia sét dữ tợn thắp sáng đôi mắt , nhưng rồi lại ngả người xuống ghế.
      Bên ngoài bầy chó tru lên những tiếng dữ tợn và khó chịu. Blake bước ra sau ghế của Harry hướng về cửa sổ mở, tâm trí hoạt động liên tục.

      Hơi mỉa mai chút vì cái vai nịnh bợ này…đầy giả tạo, có những nguyên tắc hay lòng trung thành, có ý nghĩ nào vượt quá được tồn tại của chính , là được thừa kế ngôi nhà của dòng họ Blake, thái ấp Darkmoor. Làm thế nào để thuyết phục được Harry – Harry, người chẳng hề quan tâm đến nó – ký vào những văn bản thế chấp mà tương lai của Darkmoor phụ thuộc vào nó? Và phải thuyết phục cậu ta bằng được. Ngân hàng dứt khoát làm chuyện này, họ chỉ giao khoản vay cho người thừa kế được chỉ định.

      Và Harry thậm chí còn chưa biết mình là người thừa kế.

      Blake đóng sầm cửa sổ, chấm dứt khúc nhạc tàn khốc về đêm.

      “Tại sao có ai bắn bỏ những con quái vật đáng thương ấy , để giải thoát chúng khỏi khổ sở nhỉ?” lẩm bẩm.

      “Họ cố,” Harry . “Nhưng luôn có những con khác đến lấp vào chỗ trống.”

      “Nếu việc đó được cho là những loại –“

      “Bình tĩnh , Blake. Nó chẳng được cho là gì hết. luôn hành động như thể cá nhân chịu trách nhiệm cho những bước ngoặt của số phận. Nó biến thành bạn đồng hành ủ rũ buồn tẻ suốt thời niên thiếu.”

      phải tất cả chúng ta đều có thể đánh liều tuổi trẻ của mình vào vài khoảnh khắc xốc nổi.”

      “Chà,” Harry mỉm cười, nhưng chút hài hước nào chạm đến đôi mắt sáng lạnh lùng của – “Tôi làm gì khác được?”

      “Tôi xin lỗi, Harry.”

      “Đừng thế.” ngả ra sau, đẩy cho chiếc ghế đung đưa chân sau bên trái của nó, hình ảnh của vô lo thoải mái. “Đừng cảm thấy có lỗi vì tôi. Tôi rất ổn, như thấy đấy.”

      “Phải, tôi có thể thấy.”

      Đó là . Harry tạo được cơ nghiệp ở Ai cập. Bằng những phương cách nào vẫn còn nghi ngờ, nhưng kết quả của nó thể chối cãi. Là người sở hữu thái ấp Darkmoor, Harry có thể sửa chữa và khôi phục những thứ mà Blake, mặc dù rất nỗ lực, vẫn làm được. Mặt khác, Harry cũng có thể để mặc nơi đó mục rữa và sụp đổ xuống biển sâu. Hoàn toàn vì thù hằn và trả đũa.

      Blake nghiến chặt quai hàm trước nỗi đau của hình ảnh đó. Bất kể ông của hai người có phục hồi địa vị thừa kế cho Blake hay , ngay lúc này Darkmoor đứng trước nguy cơ bị phá hủy. Và chỉ Harry mới có thể ngăn chặn được.

      “Gia đình thế nào rồi?” Harry hỏi, giọng có vẻ mệt mỏi.

      Blake làm mình bận rộn bằng cách mở chai rượu. Cẩn thận đo lường phản ứng của cậu ta. “Mẹ tôi,” ngắn gọn. “sống ở London, than phiền về thiếu tiện nghi của mình. Các em tôi ở cùng bà, làm hết sức mình để cạnh tranh tấm gương xuất sắc của bà ấy.”

      “Cái gì? ở London ư? Tôi ngạc nhiên là ông của lại để họ . Hẳn phải thuê những gia nhân mới để làm vật bung xung cho ông ấy.”

      “Ông ấy cũng là ông của cậu cơ mà.”

      Harry cười toét. “Chưa nghe bà ngoại thế bao giờ. Bà luôn thề rằng mẹ tôi là sản phẩm của cuộc gặp gỡ đam mê và chớp nhoáng.”

      “Bà chỉ thế để chọc ông tức điên thôi.”

      “Bà ấy thành công đúng ?” Harry cười khúc khích thực . “Ông già nát rượu đó thể nào công khai chối bỏ mẹ tôi là con hoang. Làm thế chẳng phải dư luận cười vào mặt ông sao?”

      “Hẳn nó rất khó khăn cho mẹ cậu. Tôi xin lỗi.”

      “Lại xin lỗi nữa à, Blake? có nguy cơ thừa mứa nó rồi. Và lần nữa, chẳng vì lí do gì cả. Tuyên bố của bà ngoại về người cha của mẹ tôi, tôi ngờ rằng, là cú đòn thiên tài của đằng nhà ngoại. Nó làm cả hai người bị đá khỏi Darkmoor Manor.”

      Blake cau mày. “Chẳng phải bà ấy chuyển ngay đến Cambridge sao?”

      nữ sĩ như bà ngoại có thể được đâu với đứa con bên mình?” Harry hỏi. “Tất cả sinh viên và giáo sư đều cưng chiều và nâng niu họ. Bao gồm cả cha tôi. , đừng phí phạm lòng thương hại của mình vào đó, Blake. Chúng tôi là thị tộc hạnh phúc cách đáng tởm. Nếu có thương hại ai, hãy thương hại chính và cha ấy. phải lớn lên trong đống gạch vụn vĩ đại dưới cai trị của ông già khổ sở và lạnh lẽo như những tảng đá trong hang ổ của ông ta.”

      Blake quay phắt lại giận dữ. “Darkmoor Manor phải hang ổ. Đó là gia đình mục sư. Nó là cơ ngơi của dòng họ Ravenscroffts trong ba trăm năm.”

      “Khoảng hai trăm chín mươi năm là quá dài rồi, tôi cho là vậy.”

      “Cậu ghét nó đến thế ư?”

      “Ghét ư?” Harry hỏi, ràng là ngạc nhiên. “Người ta ghét đống đá vô tri, Blake. Tôi để dành những cảm xúc mạnh mẽ hơn cho sống.”

      “Nó là nhà tôi.” Giọng Blake rung lên gay gắt. “ bao giờ cậu muốn có ngôi nhà thực chưa, Harry? phải chỉ là cái kho chất đầy hàng hóa, như nơi cậu sống đây. Tôi muốn đến thuộc về chính cậu, nơi cậu có thể truyền lại cho con cháu mình.”

      Harry im lặng lúc. “Bị cùm chân vào ngôi nhà quan trọng đối với tôi.”

      “Hình như là . Nhưng ít nhất cậu phải hiểu quan trọng của ngôi nhà đối với người khác chứ.”

      “Tôi sao?” Có vẻ suy nghĩ về câu hỏi. Rồi nhún vai. “, hẳn. Có lí do nào tôi nên làm thế đâu nhỉ?” làn khí hoang mang phủ lên nét mặt .

      Mình nên với cậu ta ngay bây giờ, Blake nghĩ. Mình nên với cậu ta là ông nội loại mình khỏi di chúc, rằng cậu ta được chỉ định là người thừa kế của Darkmoor Manor, và chỉ cậu ta mới có thể ký vào những văn tự thế chấp để cứu vãn quyền thừa kế của mình. Được thôi, điên cuồng nghĩ, và rồi mình với cậu ta ngay khi cậu ta ký xong những giấy tờ đó, mình làm tất cả mọi chuyện trong quyền hạn của mình để thay đổi ý định của ông nội và dành lại tài sản thừa kế của mình, lần nữa làm cho cậu ta trở thành người đàn ông quê hương cũng như nhà cửa.

      nhìn chằm chằm gương mặt thông minh, rám nắng của Harry, bắt gặp sắc sảo hoang dã trong đôi mắt sáng rực của cậu ta và thể làm được. cần có thời gian. chẳng biết gì về Harry ngoài khiếm khuyết của cậu ta, cái lỗ hổng kì quái trong vẻ ngoài của trí thông minh bình thường.

      Harry luôn là người bí . Lúc còn là đứa trẻ, cậu ta có khả năng thể cắt nghĩa nổi là tìm thấy hài hước mỗi khi cậu ta, đặc biệt là những người khác, chẳng thấy có gì đáng cười. Nó là phẩm chất mà về cơ bản làm lu mờ nhược điểm cậu ta, giúp cậu kiếm được số ít bạn bè trung thành ở Eton. Và rồi là quyết tâm dữ dội của Harry để đạt được những mục tiêu mà bao giờ tin là có thể với tới. Blake thấy nó khó chịu và đáng khinh; những người khác lại ủng hộ nó.

      Nhưng nếu Harry với Blake khi cậu ta còn bé, thập kỷ cuối cùng còn biến cậu ta thành kẻ bí hơn nữa. chẳng biết trong mười năm qua cái vùng đất hoang sơ này trao cho cậu ta những khả năng nào. Blake cần thêm vài ngày nữa đế cố phán đoán Harry làm gì. vài ngày trước khi với Harry rằng mọi thứ mà quý trọng trong thế giới này thuộc quyền của Harry để cứu vớt…hay phá hủy chúng.

      ,” cuối cùng , đưa ly rượu cho Harry. “Chẳng có lí do nào hết.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 9

      Chiếc đồng hồ để bàn điểm sáu giờ sáng lúc Desdemona ngẩng lên khỏi quyển sổ thu chi. Để cân đối những khoản chi tiêu trong nhà, những con số ở cột bên phải của sổ cái cần lớn hơn những số ở cột trái. Nó là cuộc giao tranh triền miên, nhưng tháng này cột thu nhập bị tụt xuống. Nàng làm sao kiếm đủ tiền để trả những món nợ tồn đọng của ông nội ở London khi mà nàng còn thể kiếm được mười bốn bảng cần thiết để thanh toán những hóa đơn cuối tháng đây?

      Phải xử lý chuyện này. Mà lúc nào chẳng có chuyện cần phải xử lý. Và trước sau gì nó cũng đến tay nàng . Nàng cúi xuống xấp giấy và bắt đầu viết.

      Em thân
      Ngày lại ngày trôi qua mà được nhìn thấy gương mặt em và nghe giọng của em, như chết dần chết mòn. Em là men rượu, là ngôi sao bắc cực tỏa sáng dẫn lối cho .
      có em trở nên loạng choạng, lênh đênh và mất phương hướng, trôi giạt những dòng sông may rủi của số mệnh và ý thích bất chợt của những kẻ khác.
      Có những người khác ư? Mắt thể nhìn thấy họ, tai thể nghe tiếng họ. chỉ nhìn thấy bóng hình thanh tao của em, chỉ nghe thấy bản nhạc ngọt ngào của tiếng em thầm “Em

      tệ lắm. Giờ chỉ cần thêm câu kết vào, và đại tá Huffy có thể đến mang lá thư cuối cùng này gửi cho bà vợ ghen tuông của ông ở nước . Desdemona cộng thêm năm si linh nữa vào cột thu nhập ở sổ cái rồi củng cố lại tinh thần để soạn bức thư tiếp theo.

      Nàng hít hơi thở sâu và bước đến những kệ sách nằm cùng dãy với số sách bọc da đặt sau những bộ sách và những cuốn chuyên luận về học thuật, dữ liệu lịch sử và khoa học biên soạn bằng tiếng , Pháp, Ả Rập và Latinh.

      Nàng kiễng chân gạt Pliny sang bên, thò tay vào đằng sau và mò mẫm đến khi chạm vào cuốn sách bọc giấy. Nàng nhanh nhẹn rút nó ra, liếc xuống tên bìa để chắc chắn mình tìm đúng. Những tội lỗi mang màu đỏ của tôi, trong những quyển sách khủng khiếp nhất được gửi cho nàng hàng tháng từ công ty xuất bản New York ở mãi bên kia đại dương.

      nghi ngờ gì – nàng kiểm tra phần ghi của nhà xuất bản ở trang đầu – là Hanun và Hamm thấy xấu hổ về việc xuất bản những bài thơ tình Ai Cập, dù chúng có là những bài thơ Ai cập đương đại hay khá giống với những bài thơ Châu âu. Nàng ghi nhớ địa chỉ của nhà xuất bản và cẩn thận xếp gọn nó vào nơi cất giấu kín đáo những tiểu thuyết lãng mạn của nàng.
      Nàng quay lại bàn và dành mười phút tiếp theo viết vài câu hỏi lịch và mang tính cá nhân cho Mr. Hamm. Rồi ngồi xuống ghế và rung chuông gọi người đến mang lá thư . Trong khi chờ đợi, ý nghĩ nảy ra với nàng là nhà xuất bản có thể muốn xem vài bài thơ mẫu. nàng thò tay xuống dưới bàn của ông nội và lách vào sau ngăn kéo. cái hộc và dốc được nhét sát cạnh cái cơ cấu trượt. Nàng cẩn thận rút ra gói giấy nâu chứa những bài thơ của “Nefertiti.”

      Nàng trải cuộn giấy ra và đọc.


      Giữa khu vườn của tôi có đài phun nước tuôn trào, em
      Chỉ cần em hé môi là dập tắt cơn khát của hai ta
      Sao em còn do dự? Phải chăng em –

      cần gì vậy?”

      Desdemona đánh rơi cuộn giấy và đứng phắt dậy, hai má đỏ bừng. Magi vừa bước vào thư viện. Desdemona nhanh chóng nhặt cuộn giấy về và cuốn nó vào.

      “Bà bảo gì cơ, Magi?”

      rung chuông từ mấy phút trước. Cho phép tôi hỏi cầu cái gì ạ?” Bà quản gia hỏi bằng giọng nhàng quá khích, đôi mắt hình quả hạnh hạ xuống kính cẩn.

      Desdemona nhăn mặt. Magi vẫn còn điên tiết với nàng vì vụ bắt cóc. Chà, cách đây bốn ngày rồi, nó đâu phải lỗi của nàng, và đó là khoảng thời gian dài để Magi vượt qua được.
      “Phải, tôi muốn lá thư này được mang xuống bến tàu và gửi tới New York ngay tức khắc.” Nếu may mắn, Mr. Hamm nhận được thư vào đầu tuần tới. Và có khả năng – thôi nhưng có thực – là nhà buôn người Albanian, Joseph Hassam, biết nàng có thể kiếm con Apis ở đâu. Nàng cầm tờ giấy vừa viết cho ông ta lúc trước lên. “Và liệu bà có thể mang cái này đến cửa hàng của Mr. Hassam được ?”

      “Tất nhiên rồi, thưa ?” Magi cúi đầu và vỗ tay. Ngay lập tức thằng giúp việc, Duraid, ra. Vóc dáng vụng về của nó nhắc nhở Desdemona về vấn đề tiềm tàng khác.

      “Durai, cháu có thấy thanh niên trẻ, lớn hơn cháu vài tuổi, lảng vảng ở bên ngoài ?”

      “Có, thưa . Người Tuarek. Bẩn thỉu,” thằng bé trả lời mau lẹ, và với hứng thúc chắc chắn. “ có muốn cháu bắt tên cặn bã ấy ?”

      , Duraid.”

      ”Cháu có thể kêu mấy đứa bạn cho trận –“

      , Duraid.” Desdemona thở dài. Duraid là thằng bé rất hợm mình. Họ biết làm thế nào để cải tạo cái tính trưởng giả của nó đây khi nàng bất lực. Nhưng đúng là phải làm gì đó với Rabi. Thằng bé ấy đời nào, như Harry đoán, là phải lòng nàng. Mặt khác, nếu cậu ta có ý định bắt cóc và bán nàng lần nữa, hẳn cậu ta có thêm mưu khác trong đầu.

      Magi trao đổi vài từ Ả rập ngắn gọn với Duraid và thằng bé cầm lá thư chạy vọt , để bà quản gia vẫn đứng ở ngưỡng cửa, hai bàn tay chắp lại trước bụng, mắt nhìn xuống nền nhà. “Mệnh lệnh của được thực .”

      “Tốt,” Desdemona .

      chủ muốn gì là phải có bằng được. Cả đời tôi chỉ làm người hầu. chủ là người sáng suốt, còn tôi chỉ là bà lão ngu ngốc đáng thương sống nhờ vào lòng từ thiện của ấy.”
      Magi, có thâm niên hơn nàng mười năm về tuổi tác cũng như cách ăn hoa mỹ, cố khiêu khích cuộc tranh cãi. Chà, cả hai cùng có thể chơi trò này. “Thánh Allah hài lòng với khiêm tốn của bà đấy,” Desdemona .

      “Allah?” Magi găm vào cái nhìn tăm tối.

      “Phải, hình như cuối cùng bà học được cách kiểm soát cái lưỡi chịu nghỉ ngơi của phụ nữ và đạt tới mức độ khiêm nhường đích thực trong lẩm cẩm của người già.”

      Hai cánh mũi Magi phập phồng. “Vâng, có lẽ thay đổi của tôi là tấm gương cho những phụ nữ cứng đầu và miệng lưỡi.”

      điểm cho Magi.

      “Giờ ,” Magi , “ chủ đáng kính còn cầu nào khác ? chủ có muốn mượn mạng che mặt của tôi…lần nữa ?”

      “Bà là chu đáo, Magi. ra cái mạng che của bà có thể tỏ ra hữu dụng khi tôi –“

      được!” Điệu bộ phục tùng rơi xuống, cũng như lối êm đềm nhẫn nhịn. Nó được thay thế bằng giọng dứt khoát hoàn hảo. “Tôi phải cảnh cáo bao nhiêu lần nữa đây, Desdemona, đứng đắn khi tiểu thư ở địa vị giả trang và vào chợ? Việc bị bắt cóc từ trước đúng là điều kì diệu. May mà Master Harry cứu được .”

      Desdemona đẩy cuộn giấy trở lại dưới ngăn bàn, khó chịu vì lòng ngưỡng mộ ngớt và hoàn toàn vô căn cứ của Magi với Harry. Trong tất cả những chuyện khác, Magi rất sáng suốt. Nhưng cứ dính đến Harry là bà mờ mắt. “Hừm, Harry chẳng khác gì tên đưa đường cho đám bạn trộm cắp của ta.”

      Magi lướt qua sàn nhà bằng bàn chân trần, những năm tuổi trẻ làm thiếp của vị tổng trấn hiển ràng trong những bước duyên dáng của bà. “Master Harry gần như phát điên. Cậu ấy làm mọi chuyện vì ,” bà .

      “Vâng, tôi hi vọng thế,” Desdemona , “chừng nào ta còn thấy thứ gì giá trị trong đó.” Nàng cầm cái mở thư màu trắng bạc lên và bắt đầu rọc phong thư dày cộm ở góc bàn.

      “Harry đến vì bất kể nguy hiểm đến tính mạng. Bất kể giá nào. Sao quá khó chịu với cậu ấy thế?”

      “Tôi có, bà lãng mạn hóa ấy.” Nàng lồng mũi dao vào cuối bì thư và rạch nó mở ra với nhiều hăng hái hơn dự định.

      phải.”

      “Phải.”

      phải.” Gương mặt bà dịu xuống. “Ôi, Desdemona. Lĩnh vực nào cũng là phụ nữ sắc sảo. Nhưng trong những vấn đề của con tim lại…ngu ngốc hết sức! mới là người lãng mạn đó.”

      “Chẳng có gì sai trái với việc là người lãng mạn cả,” Desdemona . “Nhưng cám ơn bà khiến tôi phải xem lại những từ ngữ của mình. khăng khăng của bà phong cho Harry những phẩm chất hùng phải là lãng mạn, nó chỉ là tự ảo giác. Harry Braxton là người thực dụng nhất mà tôi biết.”

      “Đó phải điều những tiểu thư khác ở Cairo nghĩ,” Magi tinh quái . Desdemona giật phong bì khác từ chồng thư và xé đứt rời nó ra.

      “Có khác biệt lớn giữa lãng mạn và…thèm muốn,” nàng sít sao.

      “Desdemona,” – Magi nghiêng đầu trong nguồn cảm hứng đột ngột – “Phải chăng cảm thấy mình chưa đủ nữ tính để đáp ứng người đàn ông nhiều kinh nghiệm như Harry?”

      ,”

      “Bởi vì nếu thế, tôi có thể dạy vài cách trói buộc và kìm giữ được hứng thú của đàn ông,” bà đề nghị.

      ,” Desdemona đỏ mặt, điều kì cục. Lâu lắm trước đây, nàng hỏi và được nhận từ Magi thông tin đích xác chắc chắn là hãy coi mối quan hệ thể xác giữa đàn ông và đàn bà là hoàn toàn tự nhiên. Nàng tiếp nhận thông tin chi tiết đó mà hề chớp mắt. Tại sao khi nó cùng với Harry lại làm nàng ngượng ngùng thế này quả là điều kì lạ.

      “Tốt thôi,” Magi nhún vai. “Tôi nghĩ Harry cần kinh nghiệm ở .”

      “Tôi cóc quan tâm Harry cần cái gì!”

      với năng!” Magi quở trách, chống hai tay lên hông. “Sao thể thấy nhỉ? Chính xây bức tường này giữa Harry và bản thân mình?”

      “Tường ư?” Desdemona . “Chẳng có bức tường nào giữa Harry và tôi hết. Chúng tôi hoàn toàn hiểu nhau. Chúng tôi là bạn bè, hầu như thế.”

      “Bạn bè,” Magi từ đó như thể nó chua lè. “Chà. Đây là từ vô nghĩa. dùng nó chỉ để bảo vệ mình.”

      “Khỏi cái gì?” Desdemona hỏi, giật mình .

      “Đây là điều tôi rất muốn biết. Tôi chưa từng nghĩ sâu xa về vấn đề này, vì nghĩ rằng theo thời gian nhận ra ràng. Nhưng tuần tới tròn hai mốt tuổi và tôi thấy hàng đàn sĩ quan trẻ diễu hành qua đây mà chẳng ai chạm được vào trái tim . bảo vệ mình khỏi cái gì thế, Desdemona?” Giọng Magi nhàng vì lo lắng. “Sao cứ khăng khăng diễn cái vai người đẹp ngủ trong rừng này từ trong những câu chuyện thần tiên nước của ? Sao thử quyến rũ Harry?”

      cần thách thức,” Desdemona hít hơi thở sâu, đấu tranh để có giọng thư thái. “ toàn bộ dân số nữ ở Cairo cũng sẵn lòng thực nó rồi.”

      “Tôi biết.” Magi nghiêng đầu, cau mày khi quan sát Desdemona. “Tôi nghĩ đây đơn thuần chỉ là ghen tỵ. Bản chất phải phụ nữ tham lam, Desdemona. Hẳn là có chuyện gì khác. Có lẽ…có khi nào Harry từng trở nên quá nồng nàn? Quá bộc lộ?”

      Desdemona cắt ngang bằng tiếng nấc - dù nó là tiếng cười hay nỗi đau đớn nàng cũng thể nào được.

      Nhưng Magi nhanh chóng đọc vị được nàng và nhìn nàng chằm chằm trong ngạc nhiên kinh hoàng. “Ôi, cưng. Có phải hồi cậu ấy trẻ hơn, liều lĩnh hơn, phóng túng hơn, cậu ta áp đảo bằng –“

      “Chúa ơi, !” Nàng cắt lời Magi bằng giọng thấp với cả ngượng ngập và tổn thương. “Ngược lại là khác.”

      “Desdemona?”

      “Harry muốn tôi đâu, Magi.”

      thể nào.”

      “Ồ, có thể lắm. Thực ra, là .” Nàng cười, thanh vỡ vụn. “Bất đắc dĩ tôi mới phải thừa nhận nó, dù là với người bạn thân nhất. Nhưng tôi đặt mình lên chiếc khay bạc và dâng nó cho ta! Chính tôi, bà biết , là người chủ động.”

      “Trời đất!”

      “Đúng đấy, giờ bà hiểu chưa, cần phải –“

      “Rất cần. hẳn hiểu lầm. Tôi thấy cậu ấy nhìn như thế nào. Tôi thấy cậu ấy quan tâm đến ra sao.”

      “Magi, thể có khả năng hiểu nhầm được. Tôi đến nhà ấy, trong” – mặt nàng đỏ như hơ lửa – “bộ đồ khêu gợi nhất. Tôi…tôi hôn ấy. Và ấy bảo tôi hãy quay về nhà .”

      Rồi nàng kể với Magi toàn bộ câu chuyện: nàng tìm cách lẻn vào nhà và tìm thấy trong thư viện. giật ra khỏi nụ hôn của nàng và nhấc bổng nàng áp vào ngực mình. Cánh tay siết quá chặt, quá dữ dội quanh nàng, nàng nghĩ mang mình về phòng . Nhưng làm thế, giờ nàng biết cái ôm siết của là do hốt hoảng. Thực tế là thẳng ra cửa trước và đặt nàng xuống ngưỡng cửa. thậm chí gọi chiếc xe cho nàng, chỉ bảo nàng hãy quay về nước tìm chàng hiệp sĩ Halahad của mình và đóng sầm cửa lại.

      tránh mặt nàng suốt tuần, rồi hai. Và sau khi nàng khóc cạn nước mắt và mất hết ảo tưởng về Harry và tình cộng hạnh phúc mãi mãi về sau, rồi, khắc khoải và lo lắng, rồi ta đến.

      Đó là lần đầu tiên và duy nhất nàng chứng kiến Harry biết nao núng và luôn lịch thiệp có vẻ bối rối , khi nghiêm túc bảo rằng họ hãy thảo luận về chuyện xảy ra.

      Nàng chặn lại cách lạnh lùng. Nàng chỉ thể chịu đựng được lòng thương hại hay trắc hay phút yếu đuối của . Nàng nhìn với nụ cười tươi rói – nụ cười rạng rỡ - và bảo cần quá áy náy như thế. Nàng bảo muốn về chuyện đó nữa. bao giờ. Nó là thu hút ngu ngốc nhất thời mà nàng nhét vào đầu mình. Nó lặp lại. Nàng vượt qua được rồi.

      Và nàng làm thế, chết tiệt, nàng làm thế.

      “Nên bà thấy đó, tôi thử,” nàng kết thúc, cách nào đó tìm lại được giọng bình thản.

      Magi cau mày. “Chuyện này xảy ra hồi nào? lén ra khỏi nhà và ăn mặc như bin-tilkha’ta sao?” bà hỏi, sử dụng từ Ả rập về điếm. “Sao tôi nhìn thấy. thực nó bằng cách nào?”

      Desdemona lắc đầu. Để mặc cho Magi tự suy diễn cảnh hình tượng sụp đổ mất thể diện đó. Magi luôn tự hào vì biết tất cả mọi cử động đều nằm dưới giám sát của bà.

      “Ba năm trước đây. Dài như đời người.”

      “Aha.” Magi đáp lại, dịu xuống. Đôi mắt bà mở lớn. “Vậy có lẽ Harry thay đổi –“

      ,” Desdemona lắc đầu. “Harry hề thay đổi. Để yên chuyện này . Magi. Chúng ta hãy cứ thoải mái như tại. Harry cứ trêu chọc tôi về cuồng dại thời ấy và nó ổn. Tôi…tôi bao giờ thú nhận với ai, nhất là ta, nhưng tôi coi trọng tình bạn của ấy, Magi, nó rất quan trọng.”

      “Tuy vậy, có gì đó ăn khớp. Và giờ đến người đàn ông này, họ của Harry.”

      “Lord Ravenscroft.”

      “Tôi thích cách gọi tên ta. Nghe như đứa trẻ khiếp hãi thầm tên câu chuyện thích vào giờ ngủ.”

      Desdemona cau có. “Ôi, vì Chúa, Magi. Đầu tiên bà quấy rầy tôi về Harry, giờ bà lại thích họ ấy. Bà còn chưa gặp Lord Ravenscroft mà. Đó là người đàn ông tốt. tử tước.”

      “Tôi cần gặp người đó,” Magi , khoanh tay trước ngực.

      “Như thế nghĩa là sao?”

      ta người học rộng với quá nhiều tóc đầu và những nét pha tạp mặt.”

      “Pha tạp.”

      “Ủ rũ, cáu kỉnh. Thể nào cũng như thế ta là người suy tư nghiền ngẫm.” Magi .

      “Tôi chắc chắn là biết bà định gì.” Desdemona hít mạnh.

      “Có, có biết. Quay lại chuyện của Harry …cậu ấy -“

      “Dừng lại Magi.”

      , cần phải –“

      tiếng gõ ở cửa cắt ngang lời Magi. trẻ người Ả rập giúp việc nhà thò đầu vào. “Master Harry ở đây.” ta , cười rộng ngoác.

      “Đưa cậu ấy vào,” Magi trước khi Desdemona kịp mở miệng. Với nụ cười hân hoan, bà lướt ra cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :