Chương 62 Vốn là lo lắng Diệp Mạt bị kinh hách mới mời đại phu tới. ai nghĩ rằng, bắt được kẻ bắt cóc, ngược lại gặp trò khôi hài như vậy. Căn bản lúc này Diệp Lam rảnh quan tâm đại phu, cuối cùng vẫn là Khanh phu nhân sai người ra ngoài mời đại phu đến phòng cách vách uống trà chờ đợi. Quả Sở Phân thể tin được, Sở Thiến từ trước đến nay theo nàng lại có thể lời như thế, phải nàng là kẻ vô tích , nhát gan sợ phiền phức sao? Mọi thứ đều là giả tạo ư? nàng đến nơi này làm khách, tìm nhà trong sạch gả , nhưng lại ngấm ngầm pha chế dược câu dẫn tỷ phu? Bây giờ Sở Thiến hoàn toàn lạnh tâm, thèm quan tâm những cái nhìn đầy thâm ý của người khác. Tự giễu cười hai tiếng, giãy dụa muốn đứng lên. Bộ dáng chật vật khiến Sở Phân nhức mắt, kỳ Sở Phân rất muốn xông lên cho nàng ta hai cái bạt tai, sau đó chửi nàng ta chút. là thân trong sạch, nhưng lại để cho người như vậy đạp hư. ràng có lựa chọn tốt hơn, kết quả là cái gì cũng được. Trong ngày gặp nhiều đả kích như vậy, Sở Phân cảm thấy đầu như muốn nổ tung. Cho dù nàng ta có muôn vàn oán hận đối với mình, nhiều lời ác độc khó nghe như vậy. Nhưng mà điều thể thay đổi là nàng ta là muội muội ruột thịt cùng cha cùng mẹ, chảy cùng huyết mạch. Bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức, tránh tình huống xấu nhất. Nếu nàng biết cho cha mẹ ở nhà công đạo gì. Ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khanh Trọng Lương, cầu xin, “Tướng công, như vậy, chàng thu nàng .” Muội muội của chính mình còn tốt hơn những hồ ly khác, như thế, Diệp Lam còn uy hiếp, chắc chắn có ngày mình vượt qua. Mọi người nghe thấy nàng ta như thế, đều lộ vẻ kinh ngạc. Nhưng dưới tình huống như vậy còn có thể mở lời thỉnh cầu, quả nhiên ai có thể so được với Nhị phu nhân. Khanh phu nhân cũng kinh hãi nhìn nàng ta, đôi môi run run, nhưng cũng chỉ nhìn như vậy, vì tức đến thốt ra lời rồi. Lúc đầu nàng chủ ý như vậy vì nghĩ nó là đúng, đem muội muội của mình đưa vào đây, vậy vị trí của nàng ta là gì? Vừa nghĩ tới khi nàng ta được sủng ái thành bộ dáng giương oai đối với mình, tâm liền phát lạnh. Nếu để hai tỷ muội cùng tranh giành gia, sau này bình an ở đâu. Khanh Trọng Lương nghe vậy biểu tình có vẻ động tâm, đối với mà , nhiều thiếp thất cũng có gì cả, mất cũng chẳng sao. Chỉ nghĩ nghĩ chút, liền làm bộ muốn gật đầu. Đúng lúc đó, vị trí cạnh cửa đột nhiên truyền tới tiếng kêu đau. Khuôn mặt Diệp Lam trắng bệch che bụng của mình, thẳng tắp ngã xuống. Mọi người nhất thời kịp phản ứng, Diệp Mạt chỉ kêu lên tiếng, may mà Tịch Giản nhanh tay, phi tới đỡ được. Diệp Mạt chạy nhanh tới, thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Diệp Lam lớn tiếng gọi nàng. Khanh phu nhân thấy tình thế cấp bách đứng bật dậy từ ghế chạy tới bên này, nha hoàn khác cũng lại gần. Tất cả mọi người bối rối đỡ Diệp Lam bị ngất, biết tiểu nha đầu nào hét lên tiếng lớn, chỉ dưới làn váy của Diệp Lam, “A, thiếu phu nhân chảy máu!” Lúc này mọi người mới phát , chiếc váy màu xanh của Diệp Lam nhiễm mảng máu lớn, máu lan nhanh, chỉ chốc lát mà nhiễm đỏ hết cả chân váy. Khanh phu nhân bị dọa đến mềm nhũn cả người, khuỵu xuống. nha hoàn đỡ được. Người lớn như thế bị dọa tới nước mắt chảy dài. Trong lúc hoảng loạn tựa người bên cạnh Diệp Lam, vừa vô lực vừa bi ai, “Đây rốt cuộc là làm sao vậy, Lam Lam của ta, cháu của ta…” Diệp Mạt lúc này đỡ Diệp Lam trắng bệch, bên giữ người nàng, bên lớn tiếng quát hạ nhân, “Chạy nhanh sang cách vách mời đại phu tới, nhanh lên…” Nghe xong lời nàng, lúc này mới có người nhớ tới cách vách có đại phu chờ. Chạy nhanh ra ngoài, mặt khác có vài hạ nhân muốn tới nâng Diệp Lam dậy. Lại bị Diệp Mạt quát tháo đuổi ra, “Toàn bộ tản ra cho ta, để gian thoáng cho tỷ.” Lúc này, Hoa Diên đem gối và chăn tới. Tay chân lưu loát đẩy đống người ra, để gối lên sau gáy Diệp Lam, sau đó với Diệp Mạt. “Tiểu thư, trước tiên giữ nguyên đại tiểu thư.” Diệp Mạt cũng biết dưới tình huống này thể tùy tiện di chuyển nàng, liền tận lực cử động nhất đưa nàng tới sau bình phong. Ngẩng đầu lên thấy đống người chỉ vây quanh lo lắng suông, cỗ lửa giận bùng phát. “Tất cả ở chỗ này làm gì? Chạy nhanh chuẩn bị nước ấm và quần áo sạch . Đại phu đâu, tại sao còn chưa tới? Tốn cơm gạo nuôi các ngươi để vây quanh nhìn à?” Lúc này quản gia mới dẫn người trung niên bước vào, “Đến đây, Lưu đại phu đến đây rồi.” Bị Diệp Mạt tức giận quát mắng, Khanh Trọng Lương thế này mới ý thức được, chính mình phải làm cái gì. Thừa lúc đại phu chạy nhanh tới bắt mạch cho Diệp Lam, phân phát hạ nhân, “ nghe thấy biểu tiểu thư phân phó sao? Chạy nhanh chuẩn bị nước ấm, hầm thuốc dưỡng thai.” Mọi người đều dự liệu được việc này, từ kinh hoàng sau đó đều là khẩn trương. Sở Phân cũng bị dọa, đứng im tại chỗ được câu nào. Diệp Mạt cầm chặt tay Diệp Lam, bên dùng tay áo lau trán cho nàng, bên giải thích được. đúng, chuyện này giống như hai người bàn bạc. Biểu tình thống khổ như vậy, đau khổ gần như ngất , tứ chi run rẩy… Chuyện này diễn trò được sao? Nàng thấy được, đó là đau khổ , máu khô cạn lại cũng rất chân . Nàng dám nghĩ, có lẽ chuyện này nằm trong kế hoạch của nàng rồi. Nhìn đôi mắt dần trắng dã của Diệp Lam, Diệp Mạt thực hoảng loạn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu đại phu, lúc này mong ông cần dựa theo kịch bản, thai vị Diệp Lam ổn định. Nàng muốn ông cho nàng biết, Diệp Lam có chuyện gì, mẫu tử bình an. Nhưng mà, sắc mặt Lưu đại phu càng ngày càng ngưng trọng. “Nhìn bộ dáng phu nhân, hẳn là muốn sinh.” Nghe xong lời này, Khanh phu nhân đẩy nha hoàn dìu mình ra, lo lắng với đại phu, “Làm sao có thể, bụng Lam Lam mới tám tháng, ràng chưa tới thời điểm mà.” Lưu đại phu khẽ thở dài hơi, với Khanh phu nhân, “Đúng là dấu hiệu sắp sinh, mạch tượng của phu nhân hỗn loạn, trong đó có cỗ chướng khí khá lớn. Mới nhìn hẳn là do có số dược vật có lợi đối với người mang thai kích thích, mạnh mẽ thúc đẩy khiến đứa trẻ ra sớm.” “Dược vật có lợi đối với người mang thai…” Khanh phu nhân cuống quít bưng lấy miệng mình, bà thể tin được, lại vội vàng hỏi, “Đại phu, con dâu ta có thể nguy hiểm , thai nhi trong bụng có thể bảo toàn ?” Đại phu lắc đầu, “ tại thể chính xác, vẫn là mau mời bà đỡ tới đỡ đẻ . Gọi vài người đỡ phu nhân trở về phòng thôi.” Diệp Mạt ức chế nổi đáy lòng kinh hoàng, nàng thể được lời Lưu đại phu về dược vật gây hại đối với người mang thai là hay giả. Nàng chỉ biết là, Diệp Lam thực muốn sinh. Nàng muốn đỡ Diệp Lam đứng lên, nhưng người nằm trong lòng mỏng manh, chút sức sống. Ngày xưa, nàng nhớ tới tháng tư mười năm trước, Diệp Đình tay chân cứng ngắc nằm trước mặt nàng, khuôn mặt xanh mét, trong miệng sùi bọt mép. Toàn thân Diệp Mạt đều thể động đậy, cảm giác mọi vật xung quanh đều rơi xuống. Nàng ngẩng đầu dựa vào bản năng tìm, người nam nhân duy nhất nàng dựa vào. Kiên trì tìm kiếm cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trong nháy mắt sụp đổ. Cổ họng nghẹn ngào, “Lão công… giúp ta…” Giúp ta đỡ tỷ tỷ dậy, giúp ta giúp nàng vượt qua khổ sở, giúp ta thu dọn hỗn loạn này, giúp ta thoát khỏi đầm lầy này. Trình Tề Lễ dùng sức cắn đầu lưỡi của chính mình, để đau đớn và mùi máu chống đỡ thân thể khỏe, phi nhanh tới, cúi người ôm Diệp Lam suy yếu vô lực chạy ra ngoài cửa lớn. Trong nháy mắt đó, tim đau đớn. Cho tới nay, rất muốn nhìn khuôn mặt của nàng khi gặp chuyện bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt đó ngẩng lên tìm mình, trái tim giống như có lưỡi dao sắc bén cứa từng nhát, từng nhát. Đột nhiên hối hận tới cực điểm, nàng dùng tình cảm chân đối đãi người bên cạnh nàng, nhưng chính mình lại đùa cợt cảm xúc của nàng, cũng có ý đồ muốn nàng lâm vào quẫn bách. …
Chương 63 Trình Tề Lễ ôm Diệp Lam chạy nhanh ra ngoài, theo sát là Hoa Diên, Tịch Giản, người hầu bên người Diệp Lam cùng với vài nha hoàn tin cậy. Thân thể Diệp Mạt cứng ngắc từ từ đứng dậy, sau đó lên tiếng ngăn cản Khanh phu nhân muốn chạy theo. Nội tâm thúc giục nàng nên chạy theo, cũng canh giữ bên người Diệp Lam, cho đến khi nàng an ổn vượt qua mọi chuyện. Nhưng lý trí vẫn ngừng nhắc nhở, nàng thể . Diệp Lam hi sinh vì cái kế hoạch này nhiều như vậy, có lý do gì nàng lại để mọi chuyện trôi qua như thế. Sau khi chứng kiến đau đớn của tỷ tỷ mình, ý chí bảo vệ và mang lại cuộc sống yên bình cho Diệp Lam càng dữ dội hơn bao giờ hết. Lúc đó, nàng gần như hiểu được sứ mệnh của mình trong chuyến này, làm sao có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ sống cuộc sống giữa nước và lửa. “Phu nhân, những lời đại phu vừa ngài nghe được chứ?” Diệp Mạt đột nhiên cất tiếng , giọng hoàn toàn khác so với hoang mang lo sợ lúc trước, trong giọng của nàng, giờ tìm được tia run rẩy nào khác. Khanh phu nhân ra ngoài vài bước ngay lập tức dừng lại, trước mặt bà lúc này là tiểu nương vì tỷ tỷ của mình mà đứng lên. mặt nàng là tức giận cùng với bất mãn tột cùng. “Đại tiểu thư quý giá Diệp gia ta dưỡng dục, nhưng ở đây lại bị cơ thiếp đê tiện hạ nhục. Xem ra phu nhân và tỷ phu đều hoàn toàn để Diệp gia vào trong mắt, coi phụ thân ra gì. Đại phu , tỷ tỷ sinh non do ăn phải thứ sạch , chuyện này chắc chắn ta tra . Cho dù cuối cùng nàng bình an, hay cho dù… gặp phải phải bất trắc, ta cũng buông tha hung thủ độc ác.” tới đây, nàng giương mắt chống lại tầm mắt Khanh Trọng Lương, vừa nghiêm túc vừa rét lạnh , “Về chân thành Diệp Mạt đối với tỷ tỷ mình, tỷ phu có ý kiến?” Khanh Trọng Lương nhìn khí thế cường hãn của Diệp Mạt, tự chủ có chút lúng túng. Vài năm nay Diệp gia cường thế, thậm chí Diệp Hoắc liên lạc với vài vị đại quan ở hoàng đô. Đừng là chính mình, kể cả người đứng , Hà tri châu đại nhân cũng phải nhìn nét mặt của ông. phải vì danh con rể của Diệp Hoắc, nên mới được tri châu đại nhân tán thưởng sao? Mấy năm nay luôn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, giờ lại nạp nhất phòng thiếp thất, như nào vẫn sợ Diệp Lam cáo trạng với Diệp Hoắc. Nhưng ngờ nàng lại là hiền thê ở nhà, nuốt mọi đau buồn. Cũng biết điều này, mới dần dần đứng lên, càng tùy tiện. Nay có lý do gì để cãi lại, mới bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Lại vừa nghĩ tới chạng vạng mình còn có tà niệm đối với Diệp Mạt, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh lưng ứa ra. May mắn cuối cùng chỉ là nha hoàn ti tiện, nếu là Diệp Mạt, chính cũng chiếm được lợi ích gì. Lúc này, trăm triệu lần thể đắc tội vị đích trưởng nữ được Diệp gia sủng ái nhất này. Phải bắt kẻ chủ mưu đứng sau lưng là điều chắc chắn, nếu Diệp Lam thực xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng gánh nổi hậu quả. Vì thế, thu liễm thần sắc, thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc , “ đúng lắm, dám hại phu nhân, mưu hại con ta, quả là tội lớn. Sau khi bắt được, đánh trận rồi đuổi ra khỏi phủ là được.” Diệp Mạt nghe vậy hừ lạnh tiếng, thế này mới chuyển tầm mắt sang người Khanh phu nhân. “Tỷ tỷ ở đó, có nha hoàn đắc lực của ta chăm lo, lão phu nhân cần phải lo lắng, ở lại trả cho tỷ tỷ ta cái công đạo .” … Từ nha hoàn hầu hạ Diệp Lam ăn cơm biết được, đầu bếp nấu bát cơm , món móng giò hầm mướp, món gà xé nấu với hoa hòe, những thứ này nàng đều chưa đụng đũa. Sau đó là dược mà Diệp Mạt sai người nấu và mấy điểm tâm nàng thích. Diệp Mạt gọi những người lấy nguyên liệu, nấu ăn tới, cùng với những thứ còn có trong phòng Diệp Lam chưa kịp dọn . Sau đó để Lưu đại phu kiểm tra, tìm xem có thấy được nơi bị hạ dược . Cuối cùng, cơm, thị xương canh đều có vấn đề. hẹn mà tất cả mọi người đều dừng ánh mắt tại bát dược giúp cho giấc ngủ của Diệp Mạt. Toàn bộ im lặng, Khanh phu nhân dùng ánh mắt khó xử liếc Diệp Mạt cái. Dưới cái nhìn của mọi người, Diệp Mạt vẫn đổi sắc với Lưu đại phu, “Ngươi kiểm tra cẩn thận, mấu chốt là tìm được thứ hại người.” Lưu đại phu nhận lệnh, liền bắt đầu kiểm tra dược kia. Mọi người đều nín thở chờ đáp án của đại phu. Trải qua thời gian kiểm tra cẩn thận, cuối cùng dưới mong đợi của mọi người, Lưu đại phu tìm được hai viên màu vàng nâu trong dược, đưa tới trước mặt mọi người. , “Đúng rồi, chính là vật này. Vật này gọi là xạ hương, phụ nữ mang thai lâu ngày ngửi phải, bị hỏng thai. Nếu ăn phải, khiến sinh non. Cho dù đối với phụ nữ có thai hay đứa bé trong bụng, đều trăm hại lợi. Có thể thấy, xạ hương đưa tới cho phu nhân, đều có mong muốn phu nhân và tiểu thiếu gia cùng vào chỗ chết, lại khiến ai phát ra.” Người trong phòng, bao gồm Khanh phu nhân, Khanh Trọng Lương, hai tỷ muội Sở gia và cả Diệp Mạt đều quá sợ hãi. Trong đó phản ứng kịch liệt nhất là Khanh phu nhân, lại dám hạ xạ hương, ra tay đối với thai phụ tám tháng, ràng là muốn mưu sát mẫu tử Lam Lam. “Đến tột cùng là người nào, ngờ ngoan độc như thế!” Khanh phu nhân tức giận đến cực điểm, tay vỗ mạnh bàn, nhìn phía dưới giận dữ hét lên. Phía dưới ít người biết được xạ hương là từ dược thảo của Diệp Mạt, nhưng ai dám đứng ra . Chỉ có thể nhìn chằm chằm Khanh phu nhân tức giận, cúi đầu . Trong nhất thời, khí trở nên quỷ dị. Diệp Mạt mắt lạnh đảo qua những ánh mắt nhìn về phía mình, hừ tiếng, , “Thuốc này đúng là ta tìm người mang về, nhưng trung gian qua đại phu bốc thuốc, hạ nhân mang về, người nấu thuốc, người trong phòng mang thuốc cho tỷ tỷ. Cho dù chuyện này, nhưng chỉ khi ta điên và ngớ ngẩn, mới chính mình tự hạ độc, sau đó hại tỷ tỷ ruột thịt và cháu của mình.” Nàng vừa như vậy, mọi người thấy có đạo lý. Hạ độc chính tỷ tỷ của mình, quả chỉ có người ngu ngốc mới làm như vậy. Lại , tình cảm của Diệp tiểu thư và thiếu phu nhân tốt như vậy, vô duyên vô cớ hận thù, làm cái chuyện thiếu đạo đức như này làm gì? Diệp Mạt cũng thèm để ý thái độ của mọi người, khóe mắt đảo qua người hai tỷ muội Sở gia, ý tứ hàm xúc , “Suy nghĩ cẩn thận chút, muốn hại tỷ tỷ ta hư thai, người được lợi nhất là ai? Muốn hại người khác, lý do chỉ gồm sáu chữ, mưu lợi, đố kỵ, báo thù. Bình thường tỷ tỷ ta hiền hòa, nếu khiến hạ nhân oán giận, ai tin.” Lời vừa ra, rất nhiều hạ nhân gật đầu, thậm chí có vài người câu nệ đứng ra, “Thiếu phu nhân là người thiện lương ôn hòa như vậy, biết là ai mở to mắt ra mà xem, đúng là hạng người tâm lang cẩu phế. Ta cũng là người mang ơn thiếu phu nhân, tuyệt đối làm ra chuyện như vậy…” “Đúng a…” Diệp Mạt cười bình tĩnh, tròng mắt đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở khuôn mặt trắng bệch của Sở Phân, thẳng, “ thực tế, trong phủ này có vị. Muốn tranh quyền, cũng đổ cho nàng khiến mình bị sinh non. Có cả ba thứ lợi, đố, cừu. tới đây, Diệp Mạt còn bình tĩnh thản nhiên như lúc trước nữa, đột nhiên từ ghế đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Sở Phân, con ngươi híp lại thành độ cong dài. “Nhị phu nhân, mưu kế thực được, giờ vui vẻ chứ?” Sở Phân đoán được nàng chuyển mọi thứ lên người mình, trong nhất thời biết trả lời như nào. Ngu ngơ nhìn nàng nửa ngày mới kịp phản ứng. Lắp ba lắp bắp lớn tiếng tranh cãi, “Ngươi… Ngươi… … Cần… Ngậm máu phun người.” Khuôn mặt cười lạnh tiến tới gần, dưới cường thế của Diệp Mạt, Sở Phân ngừng lùi về sau, mãi cho đến khi thắt lưng đụng vào bàn, còn đường lui mới dừng lại. Ngay lúc Sở Phân chuẩn bị giương tát phản kích, Diệp Mạt ngay lập tức lùi ra, xoay người tới trước mặt Khanh phu nhân, cười nhạo. “Ngậm máu phun người? Ngươi dám ngươi đổ lỗi tỷ tỷ vì sai lầm của ngươi? Ngươi dám ngươi có tà niệm muốn tỷ tỷ ta vào chỗ chết? Như vậy, sáng nay, trước mặt lão phu nhân cùng nhiều hạ nhân, những lời ngoan độc, đố phụ của ngươi, thực quên rồi sao?” tới đây, Diệp Mạt nâng tay trái bị băng bó, dưới lớp vải tơ tằm còn vết máu. “Nhớ ? Nhị phu nhân.” Trong nháy mắt, khuôn mặt mọi người đều cực kỳ đặc sắc. Trong mắt Khanh phu nhân nhuốm đầy lửa giận, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân hoàn toàn là căm ghét. Khanh Trọng Lương há miệng thở dốc, biểu tình thể tin được nhìn Sở Phân, chất vấn. “Là ngươi sao?” Sở Phân cuống quít lắc đầu xua tay, nhưng mà chưa kịp mở miệng cãi lại, Diệp Mạt lên tiếng. “Ngươi vốn là nha hoàn đê tiện, thừa lúc chủ tử mình mang thai liền sử dụng thủ đoạn ti tiện cưỡi lên. Làm tiểu thiếp kiêu ngạo ngang ngược, để chủ tử chân chính vào trong mắt. tôn trọng trưởng bối, phụng dưỡng chính thất, cũng đáng để bị đuổi ra ngoài. Ngươi sử dụng biện pháp gì khiến cho tỷ phu ngàn y trăm thuận, đừng tưởng rằng ai biết. Nay tốt lắm, chính bản thận bảo vệ được cốt nhục Khanh gia, lại có dã tâm đối với người mang thai.” hơi tới đây, Diệp Mạt đột nhiên dừng chút, sau đó thầm hít sâu hơi, ngay sau đó vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng quát. “Sở Phân, độc hại chính thê và huyết mạch của gia tộc, ngươi có biết tội của ngươi !?” phòng xì xào bàn tán ngay lập tức dừng lại, bị chấn kinh bởi khí thế thuộc về chỉ mới mười bốn tuổi. Giọng thanh thúy truyền khắp phòng, ràng thanh to, nhưng lại vang vọng khắp đông sương tối nay. Mọi người, đều ngẩn ngơ nhìn nàng, hồi lâu ra lời. Thân thể gầy yếu dưới áo choàng đen, hai mắt sáng người, nhưng lại có cỗ bức người, giống như nhiếp tán nhân hồn, hút thần thức của người khác. Trong vỗ thức nhìn xuyên qua thân thể ngươi, ngươi bị ám ảnh bởi cái nhìn ấy, thầm bị theo dõi, như con cú đêm. Thời gian dài yên lặng qua , đột nhiên nghe thấy bùm tiếng vang lớn. nha hoàn có diện mạo tầm thường quỳ gối, nàng ta liên tục dập đầu, bên cắn chặt mộ, cộng với kiềm chặt nước mắt. “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, khẩn cầu phu nhân, thiếu gia, Diệp tiểu thư trừng phạt.” Thế này Khanh phu nhân mới từ sợ sệt hồi tỉnh lại, chỉ vào nha hoàn kia , “Đến tột cùng là có chuyện gì, nhanh ngay!” Nha hoàn kia lúc này mới dừng dập đầu, chỉ là kìm được nước mắt. Nức nở vài tiếng, mới nghẹn ngào , “Nô tỳ là Trâm Lan trong phòng Nhị phu nhân, ngày hôm trước trong tủ quần áo của Nhị phu nhân nô tỳ phát có mấy túi xạ hương. Nô tỳ chỉ nghĩ là phu nhân có việc để dùng, nên nghĩ nhiều. Đều là lỗi của nô tỳ, báo trước việc cho lão phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân và Diệp tiểu thư, đều là lỗi của nô tỳ… Tội nô tỳ đáng chết vạn lần…” Ngày thường Trâm Lan là nha hoàn thành , ở trong phòng Nhị phu nhân biết bị đánh chửi bao nhiêu lần, cũng hé câu với người ngoài. Rất nhiều lúc, phía dưới có người muốn hầu hạ vị Nhị phu nhân xấc xược kia, sai nàng ta , nàng ta cũng oán hận. Trong phủ này nổi danh là người thành trung hậu, chuyện với người khác thêm vài câu mặt đỏ, lại càng dối. Theo lời của người xưa, người này chính là người dễ dàng khiến người khác tin tưởng. Lúc này, gần như mọi người ai hoài nghi lời nàng là hay , toàn bộ đều chìm trong tin tức trong phòng Nhị phu nhân có xạ hương. Mà ngay cả đương là Sở Phân cũng trợn tròn mắt, mấp máy môi, thấp giọng vô lực cãi lại, “Xạ hương này dùng để…” nhìn về Khanh Trọng Lương, có thể làm chứng cho nàng. Nàng cuống quít rời ánh mắt cầu cứu Khanh Trọng Lương, vội vàng giải thích, “Tướng công, chàng có biết, xạ hương này chỉ dùng khiến chàng vui thú mà… Ta cho ít hương trong lô… Mỗi lần chàng quay về dùng Hồi Xuân đan đều tốt…” ràng nàng ta luống cuống, trong vòng ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng ta hoảng mới có quỷ. Lời vô ý ra trong lúc bối rối, như quả bom rơi xuống, thoáng chốc khiến đầu mọi người nổ tung. Hồi Xuân đan! Ngay cả người mất ý chí chiến đấu là Sở Thiến cũng rên lên, ngờ rằng trước mặt mọi người lại như vậy, ra chuyện vi phạm luân lý như này, quá ngu xuẩn! Sắc mặt Khanh phu nhân biến đủ màu sắc xanh lục tím, tuy là chuyện riêng của Khanh Trọng Lương, nhưng Diệp Lam và Sở Phân, bên nào nặng bên nào , vẫn nhận biết . Như lời của Diệp Mạt, nàng ta có lý do đầy đủ để hạ độc, nay lại bị bắt vụng trộm giấu xạ hương. Lại nhớ tới tình huống nàng ta đau mất đứa , đối với tính cách thất thường ấy hoàn toàn có thể làm ra huyện như vậy. Xem tình hình bây giờ, phạt nàng ta chút, chắc chắn Diệp Mạt bỏ qua. thể đắc tội nhạc phụ chính mình, chỉ có thể thuận theo ý của Diệp Mạt, khiến Sở Phân trả giá cho những gì mình làm. Nhíu mày, bỏ qua bàn tay Sở Phân cầu xin, hai câu phân phó gia đinh, “Trói đứng lên, thực gia pháp.” Sở Phân tin được, có thể lãnh huyết vô tình, chính mình vừa mới bị sinh non, lúc này lại tự dưng mắc tội nhận gia pháp. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nàng phải chịu tội như thế? Nàng là nữ nhân của , người nam nhân vô số lời ngon ngọt với nàng trong những giây phút giường, người nam nhân ngàn y trăm thuận phục tùng mình, lại bị chính tiện nhân Diệp gia châm ngòi, muốn đánh chính mình. Nàng ta khàn giọng hét lên, đầu tiên là mắng, mắng Diệp Mạt độc ác như rắn rết, mắng Khanh Trọng Lương lang tâm cẩu phế, mắng nha đầu Trâm Lan bán đứng nàng, cuối cùng còn mắng Khanh phu nhân và những người khác thấy chết mà cứu. Chỉ là, đợi nàng ta mắng xong, bị gia đinh lôi xuống. Toàn bộ người trong phòng, chỉ trừ Sở Thiến còn khiếp sợ, tất cả đều là vẻ mặt hờ hững, thậm chí ít người còn vui sướng khi kẻ mà mình ghét gặp họa, vô cùng cao hứng xem kịch hay. Sau khi Sở Phân bị lôi lâu, phụ nhân mập lùn đứng ở cửa đột nhiên ra. Đầu tiên là nhìn qua Sở Thiến cái, hơi có vẻ đành lòng. Nhưng cuối cùng vẫn là mở miệng ra lời. “Chủ tử, nô tỳ đột nhiên nhớ tới chuyện.” Khanh Trọng Lương kiên nhẫn liếc mắt nhìn phụ nhân kia, “Chuyện gì?” Lúc này đứng ra đúng là nữ đầu bếp, biết vì sao bà ta lại luôn đứng trong đám người, rời . Bà ta lại liếc mắt nhìn Sở Thiến cái, mới cúi đầu , “ ra, nấu dược cho thiếu phu nhân vẫn là nô tỳ canh giữ. Lúc chạng vạng, lúc Sở Thiến nương tới phòng bếp nấu tổ yến, từng mở nắp nồi dược kia. Trước khi nấu dược, Hoa Diên nương và nô tỳ đều kiểm tra qua, hề có xạ hương này nọ. Lúc ấy nô tỳ vẫn chưa nghĩ nhiều, lúc này nhớ lại kỹ càng, hình như thấy Sở Thiến nương thả vào bên trong cái gì đó.” Mọi người lại ồ lên, biểu tình của Sở Thiến lúc này thể dùng từ ngữ mà tả được. Theo bản năng nàng lại nhìn Diệp Mạt, gặp phải đôi mắt vô tình lạnh như băng. Trong thân thể đột nhiên nổi lên từng trận sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Mạt ngừng lên trong đầu nàng. Lúc này, Sở Phân vừa vặn được hai người lôi vào, người đầy vết thương, những mảng máu nhiễm đỏ quần áo. Nàng thấy Diệp Mạt khinh miệt nhìn Sở Phân hấp hối, lúc quay đầu nhìn về phía mình, trong mắt mang theo ý cười thắng lợi. Nàng nghe thấy Diệp Mạt , “ ra là hai tỷ muội cấu kết với nhau làm việc xấu. Gia pháp xong sao? Như vậy, thân là huyết mạch duy nhất của Diệp gia, đối với nữ nhân ác độc dám đả thương người Diệp gia, đưa vào lao ngục, chẳng phải Diệp gia là gia tộc dễ bị khi dễ?” Rốt cục hai mắt Sở Thiến tối sầm, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Là nàng tính sai, lại nghĩ ác ma này thành đại tiểu thư khuê các bình thường. … P/S: biết mọi chuyện có Sở Phân Sở Thiến nhúng tay hay toàn bộ đều trong kế hoạch của Diệp Mạt đây ~ ~ ~
Chương 64 Trải qua ba canh giờ tra tấn, Diệp Lam rốt cục sinh hạ được đứa trẻ. Bởi vì do sinh non, đứa trẻ mới sinh rất gầy yếu. Lúc bà mụ vỗ mông , cũng chỉ hữu khí vô lực khe khẽ tiếng. Diệp Mạt nhìn đứa đỏ hồng, khuôn mặt nhăn nheo trong tã lót, tâm tình rất phức tạp. Tỷ muội Sở gia bị nhốt ở phòng củi, sáng ngày mai đưa tới nha phủ, bị định tội dùng thuốc hãm hại người khác. Nàng làm gì để quan sai tăng thêm hình phạt, chỉ cầu công bằng. Về phần kết quả cuối cùng, tội chết cũng được, lưu đày cũng thế, có bất cứ quan hệ nào với nàng. Chết tử tế hay được sống là do số mệnh của các nàng. thực tế, Diệp Lam uống là thuốc dưỡng thai bình thường, giờ cuối cùng định tội tỷ muội Sở gia hạ xạ hương, ra là Tịch Giản nhân lúc mọi người chú ý bỏ vào. Ngay lúc đó tình huống quá mức hỗn loạn, căn bản có người chú ý tới. Sau này cũng ai kiểm tra xạ hương mà Lưu đại phu tìm thấy được trong dược. Cho nên, chặt chẽ mà , Diệp Lam sinh non cũng liên quan tới tỷ muội Diệp gia. Có lẽ hoàn toàn là do Diệp Lam, là buồn phiền đối với Khanh Trọng Lương và Sở Phân tích tụ từ lâu gây nên. Diệp Mạt hãm hại tỷ muội Sở gia cũng hẳn như thế, nhưng mà nàng lợi dụng người khác hoàn toàn chính xác, bản thân Sở Phân hiểu lòng người, cùng với việc mọi người thời gian dài oán giận nàng. Xét đến cùng, mọi chuyện nàng ta phải chịu, đều do tính cách và cách sống của nàng ta tạo ra. Còn Sở Thiến, Diệp Mạt muốn nhắc tới. Hủy danh tiết lại còn bị vướng vào lao ngục, có thể nửa đời sau của nàng coi như chấm dứt rồi. Đối với nữ nhân có địa vị thấp trong xã hội, bất đắc dĩ cùng người khác chia sẻ trượng phu, quá đáng thương. Nhưng vì đạt được mục đích của chính mình, lại dùng thủ đoạn chen vào cuộc sống của người khác, hoàn toàn là hành vi của kẻ thứ ba, thể tha thứ. Chuyện này đối với nàng, cho dù qua bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu người như Sở Thiến, thủ đoạn đối phó người đó như thế vĩnh viễn phải chỉ lần. Diệp Lam mới từ quỷ môn quan trở về, sớm còn hơi sức. Đứa trẻ mới sinh được quấn tã lót cũng vào mộng đẹp. Tay Diệp Mạt sờ sờ hai má tiểu tử kia, cười mệt mỏi. “Bảo bối, nhất định phải nhanh lớn, bảo vệ tốt mụ mụ con.” Giờ là nửa đêm. Diệp Mạt kéo thân thể mệt mỏi ra khỏi phòng Diệp Lam, liền thấy Trình Tề Lễ đứng trầm mặc dưới hiên, màn đên yên tĩnh bao phủ hơn nửa thân thể , thoạt nhìn có chút mơ hồ . Cho dù thấy mặt , nhưng thân ảnh quen thuộc kia, Ngũ tiểu thư cường hãn hung dữ buổi tối, trong nháy mắt biến thành tiểu nữ nhân đầy bụng ủy khuất. Vừa nghĩ muốn nhanh tới, cầm chặt tay , vòng qua thắt lưng, với ta mệt mỏi quá. lời tiêu sái qua, bàn tay muốn chạm vào tay . Lại nghĩ rằng, vừa chạm được bị bỏ ra. Diệp Mạt ngẩn ngơ trong chốc lát, mới ý thức được. Lúc chạm được, độ nóng bỏng quấn lấy ngón tay của nàng. Ngẩng đầu lên, bất an hỏi, “Chàng làm sao vậy? Tay nóng như thế?” Người nửa trong bóng đêm khẽ hừ tiếng, trả lời câu hỏi của nàng, chính mình lùi lại bước , , “Sinh thuận lợi hả?” “Ừm, ngủ rồi.” Diệp Mạt gật đầu trả lời , nhưng vẫn như cũ nghi hoặc nhìn cách mờ mịt. Người bị nhìn chăm chú chịu được tránh ánh mắt của nàng, nghiêng người dẫn đầu xuống bậc thang, “ thôi, trở về nghỉ ngơi lát .” “Nga.” Bước chân theo sau, lông mày vất vả mới thả lỏng lại nhíu lại. Có chuyện gì xảy ra, lưng lại cứng nhắc lạnh lùng như vậy? Mấp máy môi, chạy chậm đuổi theo, tiếp tục truy vấn, “Rốt cuộc chàng làm sao vậy? Thân thể thoải mái sao?” Người phía trước vẫn như thế, tránh xa khỏi người nàng. Giống như hít sâu hơi, giọng trầm nhẫn trả lời, “ có việc gì.” Diệp Mạt nhìn biểu tình đó nghiêm túc lên, khác thường như vậy còn có việc gì, lừa quỷ à? Dần dần sát lại gần , sau đó thừa lúc để ý phát bắt được tay . “Hỗn Cầu, có chuyện chàng , ta…” đợi nàng hết, Trình Tề Lễ đột nhiên dùng sức, lại lần nữa mạnh mẽ đẩy tay nàng ra. “Ta có việc gì!” Diệp Mạt bị ngữ khí kiên nhẫn của dọa, cộng với ba lần đẩy tay nàng ra, khiến nàng trở nên buồn bực và nóng giận. Hết lần này tới lần khác hỏi cũng , còn xấu xa quá đáng như vậy. Thần kinh buộc chặt cả đêm, Diệp Mạt lúc này lại càng thêm mệt mỏi. Từ lúc ra khỏi phòng Diệp Lam, ra nàng rất cảm động. Vốn tưởng rằng, lúc này là lúc hai người tới gần nhau, lại ngờ có thái độ như vậy. Mệt mỏi cả ngày, giờ Diệp Mạt cũng mất hết nhẫn nại, lo lắng bị cảm sốt. người lớn như vậy, sinh bệnh lại còn trẻ con xấu tính như thế, đơn giản là tự mình làm tự mình chịu, xứng đáng! Nóng nảy tới, Diệp Mạt lười để ý tới . Dùng sức dậm chân, vừa nổi giận đùng đùng về phía trước, vừa hừ hừ , “ thôi, ai thèm quan tâm.” Nhưng được vài bước, liền vấp vào bồn hoa ven đường. Diệp Mạt lảo đảo cái liền nằm úp sấp nền đất, nàng mới chỉ kịp rên rỉ tiếng, cả người ngập vào bụi hoa mẫu đơn. Vừa nghe tiếng rên, Trình Tề Lễ ngay lập tức bước nhanh tới, cuống quít giữ chặt nàng, ngôn ngữ biểu cảm đều là lo lắng, “Ngã như nào?” Diệp Mạt vốn tức giận, lại làm trò cười như vậy. Từ trước đến nay da mặt dày cũng khiến tai nóng lên, dứt khoát ngắt bông hoa bên cạnh, ngửi ngửi, tức giận , “Ngã cái gì mà ngã, thấy lão nương ngắm hoa sao?” “…” Trình Tề Lễ trầm mặc. Trong lúc trầm mặc, thân thể lại bị đánh úp, bàn tay cầm lấy tay nàng lại trở nên nóng bỏng, khiến Diệp Mạt cũng cảm nhận được. Rạng sáng trong viện cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng khiến cho người trước mặt cũng trở nên mơ hồ. Hô hấp Trình Tề Lễ càng ngày càng dồn dập, bàn tay cầm tay Diệp Mạt cũng càng ngày càng chặt, thân thể cũng khắc chế được mà run lên. Lúc này Diệp Mạt mới phát ra tình nghiêm trọng, ngã ngồi xuống, bàn tay sờ lên mặt gấp giọng hỏi, “Rốt cuộc chàng làm sao vậy, toàn thân nóng như thế?” xong đứng lên, lại đột nhiên bị đối phương giữ cổ tay lại, đôi môi nóng bỏng bị đè lên. Đúng lúc ánh trăng lên, mọi nơi yên tĩnh. Xông vào mũi là hương hoa mẫu đơn, bên tai là tĩnh lặng của màn đêm. Trình Tề Lễ cho nàng cơ hội do dự, lưỡi bá đạo mở răng nanh của nàng, tiến quân thần tốc. Cho dù có dược vật tác dụng, bầu khí đẹp như thế, cũng muốn hôn nàng. Diệp Mạt bị khí thế cường ngạnh của làm cho liên tục lui về phía sau, rốt cục trước khí phách của quân địch, quân ta tan rã. biết bàn tay vốn đặt lưng, dịch chuyển về phía trước từ lúc nào, mắt thấy hướng tới ngực nàng, Diệp Mạt giật mình tỉnh táo. “ được!” Muốn làm loạn à, đây là trong viện nhà người khác, nàng cũng có khẩu vị nặng như vậy. Trình Tề Lễ bị đẩy ra như vậy dĩ nhiên rất bất mãn, nhưng sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy may mắn. Cho dù như nào, thể dùng phương thức như thế, nơi như này làm thế được, nàng là nữ nhân trân trọng và được bảo vệ. Mạnh mẽ kiềm chế phản ứng của thân thể, khó khăn rời khỏi người nàng. Trình Tề Lễ muốn đứng dậy, nhưng cảm giác tốt đẹp lúc trước vẫn chưa tiêu tan, tay thành thực hơn so với tâm, lại quỷ mị hướng tới thân thể Diệp Mạt. Lúc này, Diệp Mạt đại khái đoán được nguyên nhân, bên đứng lên từ bụi hoa, bên tức giận mắng, “Chàng ăn tổ yến của Sở Thiến? Chàng có bệnh à, ta bao nhiêu lần là được ăn rồi hả?” Thấy bàn tay lại vươn về phía mình, tưởng muốn nàng dìu đứng lên, liền thuận tay cầm lấy, đặt lên vai mình. Sau đó kéo thân thể khổng lồ tới đông sương phòng, càng nghĩ càng tiếp thụ nổi, tiếp tục mắng. “Cũng biết bảo ta yên tâm cái gì, chẳng lẽ muốn Sở Thiến thành công? Chẳng phải ta làm hỏng chuyện tốt của đại gia chàng? Ta dựa vào, ta hận thể ném chàng vào trong ao.” Lúc đường cảm thấy được người tựa lưng càng ngày càng nặng, cái đầu kia vẫn ngừng hướng tới vai nàng. Tồi tệ nhất là, còn liên tiếp tỏa nhiệt khí ở cổ nàng. Diệp Mạt cắn chặt môi, khuôn mặt đỏ y như mông con khỉ, lưng nổi tầng da gà, mà ngay cả chân cũng vững như trước. Giờ, đột nhiên tay nắm lấy tay của nàng ở eo, sau đó do dự kéo xuống phía bụng dưới của mình. Diệp Mạt biết thừa suy nghĩ bẩn thỉu của , cơ thể tự chủ cũng nóng lên. Sau ót cảm nhận được từng đợt khí nóng thổi tới, xấu hổ nhanh chóng biến thành tức giận, dùng sức đẩy người bên cạnh cái, rống lớn, “Trời ạ, dựa vào cái gì chàng làm nghiệt, muốn ta đến chịu tội?” Trình Tề Lễ bị nàng đẩy như vậy, dựa người vào bên núi giả. Hơn nửa ngày mới đứng vững lại được, lại chỉ nhìn vào phía nào đó, biết cái gì. Dưới ánh trăng, hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng là Diệp Mạt mềm lòng trước. Cảm thán mạnh, tiếp tục giúp đỡ về đông sương. “Con bà nó, đêm nay lão nương ăn quá nhiều hành hạ rồi. Trước tiên được rồi, cho chàng ăn vài đậu hũ, chờ trở về phòng tự chàng nghĩ biện pháp mà giải quyết . Muốn ta làm giải dược cho chàng hả? có cửa đâu!” Vốn lòng Trình Tề Lễ tràn đầy hổ thẹn, lúc này cũng hiểu được mình xứng đáng. Liền cố gắng kiềm chế, muốn dùng lý do đấy quấn chặt nàng, mặt mũi để đâu, tôn nghiêm nam nhân của ở đâu? Cơ thể được thoải mái, cũng phải cố chịu đựng dám ho he. Chỉ ở trước mặt Diệp Mạt, oán hận tuyên thệ, “Ta chịu đựng.” Nhưng ba chữ kia nghe vào trong lỗ tai Diệp Mạt, lại cảm thấy thỏa thích cách bình thường. Ngẩng đầu, dưới ánh trăng đáp trả ánh mắt xem thường, trong lúc thân mật phát ra tiếng khịt mũi cho là đúng. “Cắt…”
Chương 65 Có lẽ do ăn ít, cũng có thể phải chịu đựng nhiều lần trước đó nên Trình quả hồng dựa vào nhẫn nại thần công cường hãn của cuối cùng nhịn qua được. Nhưng mà sau khi trải qua cũng là qua hai canh giờ sau, ngâm trong nước lạnh hai canh giờ. Đến khi lên bờ, cả thân bị nhăn nhúm y như con chó Nhật. Lần này Trình quả hồng mất hết tự tôn, còn mặt mũi đối diện với trưởng lão, do đó toàn bộ quá trình đều im lặng, thề sống thề chết bảo trì trầm mặc. Còn Diệp Mạt sao, vừa bực lại vừa buồn cười. Cười nhạo hơn nửa ngày, sau đó tượng trưng mắng hai câu, kiểu đầu óc dính hồ, có chuyện gì cũng tìm việc, lấy thân thể mình chơi đến phát bệnh… cuối cùng thôi mắng nữa. Ngày hôm sau, nhận được người ở Trình gia gửi thư tới. là có người khách quan trọng đến, có việc cấp bách, gọi trở về nhanh, Căn bản Diệp Mạt muốn đón Diệp Lam và hai cháu mình về nhà chơi thời gian ngắn, lại bị Diệp Lam dùng lời lẽ dịu dàng cự tuyệt. Thứ nhất vì nàng trong tháng ở cữ nên tiện đường dài, thứ hai bị sinh non nên cũng tiện lại xóc nảy. Huống chi, nàng sớm là con dâu Khanh gia. Cho dù Khanh Trọng Lương là người bằng động vật, đó cũng là tướng công của nàng, phụ thân hai hài tử của nàng. Mặc kệ tương lai ra sao, cũng đều là mạng của nàng, lên trời xuống đất định sẵn rồi. Cho dù sau này sống tốt, chỉ biết là kiếp trước thiếu nợ , kiếp này trả lại. Diệp Mạt khuyên nàng hồi lâu, nhưng vẫn được. có biện pháp, cuối cùng cũng phải buông tay. những lời khuyên an ủi hơn nữa cũng ích gì, giúp đỡ của nàng là có hạn. Cuộc sống về sau như thế nào, hạnh phúc thoải mái phải dựa vào chính nàng, dù sao Diệp Mạt cũng thể thay thế nàng tính từng bước sau này. Tuy thế, trước khi vẫn thể thái độ cho Khanh Trọng Lương biết, cho dù Diệp Lam gả mười năm hay hai mươi năm, vẫn là đại tỷ của Diệp Mạt, đại nữ nhi hoàn mỹ Diệp gia dưỡng dục. Kể cả khi mất , bia mộ vẫn mang họ “Diệp”. Thành Lê Dương cách Hà Đô xa, mà bên cạnh luôn có người Diệp gia và Trình gia dễ dàng tiếp xúc. Hễ nàng nghe Diệp Lam chịu ủy khuất ở Khanh gia, tuyệt đối giống như bây giờ chắc chắn buông tha . Sau khi Diệp Lam sinh, gửi thư suốt đêm mang về nhà. Buổi chiều ngày hôm sau thư được hồi , trong nhà nghe nàng sinh được tiểu nhi tử vui vẻ vô cùng, nhưng do sinh non nên cũng rất lo lắng. Vì thế, Diệp Chân thị còn tự mình tụng kinh cầu phúc, phù hộ đứa cháu ngoại mới sinh có thể trưởng thành bình an vô . Nhị di nương đường tới đây, theo còn có cháu của Diệp gia Diệp Phi Nghiêu. Diệp Mạt vì chuyện của Trình Tề Lễ, phải tự mình về theo. Trước khi rời lại lo lắng hạ nhân Khanh gia hầu hạ Diệp Lam tốt, sợ vô ý chút gây ảnh hưởng sau này, lền để Hoa Diên lưu lại. Đợi Diệp Lam hết tháng ở cữ, cùng Nhị di nương và Diệp Phi Nghiêu về nhà. Cứ như vậy, ba người Diệp Mạt, Trình Tề Lễ và Tịch Giản trở về thành Lê Dương. Dọc đường Diệp Mạt đều rầu rĩ vui, lời. Thời tiết lại phù hợp với tính tình, từ trời sáng đến giờ Ngọ vẫn u u, mặt trời núp sau những đám mây, lười ra ngoài. Đoàn người xuất phát vào giờ Thìn, trời tối về. Xe ngựa vừa mới vào thành, bị hạ nhân Trình gia ngăn lại. Người tới thấp giọng vài câu bên tai Trình Tề Lễ, hình như là rất khẩn cấp. Trình Tề Lễ nghe thế cũng rất kinh ngạc, quay lại thấy Diệp Mạt dùng ánh mắt hỏi mình, vỗ mu bàn tay nàng, , “Ta có chuyện gấp phải , mình nàng quay về được chứ?” “Ừm.” Diệp Mạt gật đầu sau đó tự chủ được có chút lo lắng, lại hỏi , “Xảy ra chuyện gì sao?” “Tình huống cụ thể ta cũng chưa biết, nàng về nhà trước , ta sai người báo tin cho nàng.” xong thu tay lại xuống xe, lúc ra ngoài còn ngoái lại nhìn nàng, thấy nàng ngồi kia nhìn mình, liền quay lại đến bên môi nàng hôn cái. Ngón tay thuận theo vuốt tóc nàng, cười cười, lúc này mới xuống xe ngựa. Diệp Mạt đẩy rèm xe, thấy điểm mũi chân, phi thân nhảy lên lưng ngựa hạ nhân dắt, mã tiên trong tay vung lên, trong gian truyền tới tiếng ngựa hí, con ngựa kia phi nước đại vụt . Lúc này xe ngựa bắt đầu di động, buông rèm xe, Diệp Mạt tựa vào phía sau đệm, trong lòng hỗn loạn hiểu. Chẳng lẽ là kiện lần trước ở điền trang? Phụ thân mẫu thân tức giận? Nếu là chuyện này, dễ giải quyết, chỉ cần mình đứng ra giải thích cũng phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu chỉ vì chuyện này, cũng cần phải vội vã như thế, chờ ở tận cửa thành. Trong đầu đột nhiên có ánh sáng vụt qua, ý niệm trong đầu dần dần ra. Nàng nhớ từng qua, có vị khách đặc biệt tới từ kinh đô, là muốn tham gia hôn lễ của bọn họ, chẳng lẽ có liên quan tới vị kia? Tuy có lo lắng, nhưng rất nhanh nàng buông xuống. Dù sao dưới tình huống ràng mà lại cứ suy đoán lung tung là lựa chọn sáng suốt, vẫn cứ an tâm chờ tin tức của thôi. Hơn nữa gặp chuyện như vậy ở Khanh gia, nàng thấy rất mệt, mệt cả thể xác lẫn tinh thần. Xe ngựa trực tiếp vào từ cửa hông, thẳng tới nội viện mới dừng lại. Tịch Giản giúp đỡ Diệp Mạt xuống xe, tới sân của Ngũ tiểu thư. Lúc này là chạng vạng, đèn lồng trong phủ cũng được thắp lên. Dù vậy, vẫn có tiểu nha đầu cầm đèn lồng có chữ “Diệp” dẫn đường phía trước. Mặt khác còn có hai cái được tay Diệp Mạt cầm từ Khanh gia trở về. Người vừa đến hồ sen, thấy hai nha đầu Tầm Mộng, Hà Y chạy vội tới từ đằng xa. Bởi vì đường xa xóc nảy nên mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy hai đứa này chạy tới, Diệp Mạt vẫn nhịn được nổi lên ý cười. Nàng chuyến, thời gian sai biệt lắm khoảng nửa tháng, rất nhớ hai nàng. Hai nương chạy tới gần, bước chân chậm chút. Tầm Mộng vừa nhìn thấy Diệp Mạt, đầu tiên là mếu miệng, sau đó lên , “Tiểu thư người trở lại rồi, lại có thể lâu như vậy, còn bỏ hai bọn nô tỳ ở nhà.” Khi chuyện còn cọ cọ người Diệp Mạt, giọng hơi nức nở. Hà Y hung hăng trừng mắt liếc nàng cái, ràng có thiện cảm với việc làm nũng của Tầm Mộng. Tuy tằng biểu tình mang tức giận, nhưng mi mắt vẫn bị nét vui sướng thay thế. Nàng vừa đoạt lấy đèn lồng nha đầu phía trước cầm, giả vờ khiển trách. “Đèn lồng cũng biết cầm sao? Lại đặt trước mặt mình như thế?” Vẻ mặt tiểu nha đầu kia sợ hãi, muốn quỳ xuống. Diệp Mạt thấy thế, khỏi cười ra tiếng, nhìn giống như chuyện nghiêm túc nhưng ra là trêu ghẹo nha đầu kia, “Ngươi đừng để nàng ta hù dọa, tự mình muốn cầm lại còn ai nữa.” Người ở chỗ này nhịn được bật cười, Tầm Mộng nhìn phía sau Diệp Mạt, tò mò hỏi, “Tại sao thấy Hoa Diên tỷ tỷ.” Diệp Mạt nắm tay nàng tiếp tục về phía trước, trả lời, Ta để nàng ở lại Khanh Trọng phủ, sau đó trở về với Nhị di nương.” Lúc chuyện, nhịn được tựa vai tiểu nha đầu này, mang ý tứ làm nũng , “ xe ngựa đến tận chiều muộn như này, mệt chết được.” Hà Y nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu tà liếc mắt nhìn nàng cái, “Nghe tiểu thư chuẩn bị về, chuẩn bị sẵn nước ấm. Phu nhân biết người là cái dạng này, sai người qua dặn dò, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai qua chuyện với phu nhân.” Căn bản Diệp Mạt muốn hỏi xem có chuyện gì dị thường , nhưng mệt mỏi quá chừng, lời tới bên miệng cũng lười ra. Quay lại phòng của chính mình, liền để hai nha đầu hầu hạ tắm rửa, thay bộ xiêm y thoải mái. Lúc ra, chuẩn bị bữa tối xong xuôi, đồ nàng thích nhất bánh quả lê và cháo mì đen. Ăn xong ngủ, đầu vừa dính vào gối, mí mắt như nặng thành ngàn cân, cho mình chút cơ hội nghĩ ngợi, ngủ thẳng tới hừng đông. Ngày hôm sau nàng dậy sớm, cũng cố ý tới phòng bếp bưng bữa sáng cho Diệp Chân thị. Lúc vào, vị chúa mấu Diệp gia chuẩn bị xong, dược Thục Lan đỡ ra ngoài. Thấy nàng bưng đồ ăn tới, lúc đầu là giật mình, ngay sau đó nở nụ cười hiền lành. Diệp Mạt cũng mang tâm tình đùa giỡn, nghiêm chỉnh giơ khay, quỳ gối cúi đầu, giọng trong vắt,”Phu nhân, đồ ăn sáng tới rồi.” Hôm nay nàng mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, hai bên tóc được búi tinh xảo, những lọn tóc xõa ra óng ả bên lưng, tóc dài mềm như tơ, đen bóng tuyệt đẹp. đầu cột hai sợi ti đái, màu nhạt hơn so với quần áo. mặt bôi son phấn, làn da trắng nõn mịn màng, mắt ngọc mày ngài, lông mày dài . Xứng với bộ dáng gây chuyện trong điệu hát thịnh hành ngày trước, miễn bàn có bao nhiêu người thích. Ý cười mặt Diệp Chân thị càng ngày càng đậm, vẫy tay với nàng, , “Còn tới ăn sao? Đến đây ăn với mẫu thân.” Tâm tình Diệp Mạt khoái trá, nghe vậy nhếch miệng cười tươi, lộ ra hàm răng trắng noãn, vừa vào, vừa trả lời, “Vâng ạ.” Ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài, khẽ lướt qua đầu vai thon gầy, làm nổi bật lên nụ cười kia. Mẹ con hai người có bữa sáng cực kỳ vui vẻ, dựa vào phép tắc khi ăn cơm, Diệp Mạt chuyện nhà Khanh gia cho Diệp Chân thị. Sau khi ăn xong, Diệp Mạt đỡ tay Diệp Chân thị dạo trong vườn, lúc này mới qua tình hình ở Khanh gia, cũng chi tiết chuyện của Diệp Lam. thực tế, nghiêm khắc mà , Diệp Chân thị lớn hơn mấy tuổi so với Diệp Mặc. Cũng biết vì sao, Diệp Mạt thấy được từ người Diệp Chân thị có cảm giác an toàn cực lớn, cũng nguyện ý coi Diệp Chân thị là mẫu thân, để mình ỷ lại, làm nũng cũng những tâm của mình. Mẫu thân là tồn tại thần kỳ, cho dù có chút tương quan nào trong linh hồn, nhưng huyết mạch trong thân thể vẫn có thể cảm nhận được gần gũi, cũng chặt chẽ nương tựa vào nhau. Chuyện này khiến nàng mơ hồ cảm thấy, các nàng chỉ có cùng dòng máu, theo tinh thần lại như bằng hữu thân thiết, có gì giấu nhau. Hơn nữa Diệp Chân thị lại là nữ nhân cực kỳ phi thường, nàng có thể học được rất nhiều điều từ người. Có mẫu thân vừa là thầy vừa là bạn như vậy, Diệp Mạt cảm thấy đựoc này may mắn. Diệp Chân thị ý kiến về chuyện của tỷ muội Sở gia, chỉ quấn vòng Phật châu trong tay, mỉm cười , “Nha đầu, tuyệt đối nên dùng phương pháp đuổi cùng giết tuyệt để giải quyết vấn đề. Nếu con có biện pháp khiến phu quân cả đời cưới vợ bé, nên học cách sống chung với thiếp thất, cũng nắm giữ quyền làm chủ trong tay mình.” Diệp Chân thị rất đúng, nhưng Diệp Mạt để ý. thể , nàng thực rất may mắn. Bởi vì Trình Tề Lễ cưới vợ bé, nàng cũng tin tưởng khiến trong đầu có ý niệm cưới vợ bé. “Mẫu thân, người cứ yên tâm, thế tử cưới vợ bé.” Thấy bộ dáng nàng tràn đầy tự tin, Diệp Chân thị tiếp. Chỉ là Phật châu trong tay hơi dừng chút, nhưng mà rất nhanh lại tiếp tục như bình thường. Hai người đoạn như vậy, Diệp Mạt đột nhiên mới nhớ tới chuyện Trình Tề Lễ thương lượng với mình, lo nghĩ, nhân tiện , “Mẫu thân, người cảm thấy việc hôn nhân khi nào thích hợp?” Trong lòng Diệp Chân thị buồn cười, đúng là nữ nhi dùng được. Nhưng mà thời cơ cũng sai biệt lắm, “Cách tuổi cập kê của con cũng năm, Trình thẩm thẩm của con tháng trước còn với ta chuyện này, nay bà nội trong nhà gấp lắm rồi. bàn bạc với phụ thân con, đưa ngày sinh tháng đẻ xem ngày.” Từ đến lớn, phụ thân nàng chỉ nghe theo nàng, mà đối với cầu của nàng đều trăm phương nghìn kế thực được. Mà mẫu thân nàng có vẻ lý trí, có thể mới gật đầu. Cho nên, có chuyện gì chỉ cần khơi thông vị mẫu thân đại gia này, cơ bản có vấn đề gì. Thành thân vốn là chuyện tốt, nay nếu nàng chủ động đề suất, quả thể đồng ý. nay chỉ đợi xem xong ngày, ngày tái hôn sắp tới nha. Vui vẻ cầm tay Diệp Chân thị, cười , “ vội, dù sao con còn . Con cũng muốn bồi cha mẹ thêm vài năm.” “Đều là đại nương, còn sao?” Diệp Chân thị khỏi trêu ghẹo, nhưng ý cười mặt vẫn càng sâu, trong lòng mảnh mềm mại ấm áp. Lúc này có hạ nhân tiến đến lão gia trở về từ phủ của Trình gia. Diệp Mạt cảm thấy kỳ quái, sáng tinh mơ trở về, chẳng lẽ đêm qua ở nhà? Hỏi Diệp Chân thị xong mới biết, xế chiều hôm qua ông Trình gia, có chuyện quan trọng cần thương lượng, kết quả cả đêm cũng chưa hồi phủ. Diệp Mạt thế này mới nhớ tới lúc trở về, Trình Tề Lễ bị gọi nhanh về nhà. Ngay cả Diệp Hoắc cũng được gọi tới, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? muốn hỏi, liền nghe thấy hạ nhân với nàng, “Lão gia nghe Ngũ tiểu thư trở lại, sai tiểu nhân lại đây mời tiểu thư ngay tới phòng thu chi tiền viện, có chuyện muốn với ngài.” … Tác giả suy nghĩ của mình: kiện cao trào bây giờ mới mở màn, mọi người có thể tận tình phỏng đoán kiện cẩu huyết sắp xảy ra~~~ Gợi ý, liên quan tới xã tắc quốc gia, liên quan tới huyết hải thương chiến (cạnh tranh trong kinh doanh) p/s: Chúc mừng năm mới cả nhà