Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Lap mình hỏng rồi (~_~メ) may mà mỗi lần edit xong đều cop ra usb nên bị mất dữ liệu, mình khắc phục và đăng bài sớm nhất!!!! o(╯□╰)o
      Xin lỗi cả nhà _(._.)_
      Alice Huynh thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Cho doi Co..Co an tam sua may tinh di nhe
      duckken thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 60

      Từ trong chỗ tối, Diệp Mạt ôm cánh tay ra. Nàng nhìn chằm chằm phương hướng Sở Thiến rời lúc, trong lòng nén giận. biết xấu hổ, lại có thể chạy tới quyến rũ nam nhân của nàng. Tuy rằng toàn bộ đều trong mưu kế của nàng, nhưng nếu trong lòng ngươi có quỷ TMD (con mẹ nó) bị tính kế sao? Nếu như , ban đầu nàng còn có lòng trắc , như giờ đây, toàn bộ đều bị thái độ mặt dày của Sở Thiến làm mất còn mảnh.

      Khẽ cắn đôi môi, hơi dịch về phía sau với Tịch Giản, “Giờ sai biệt lắm, cho tên Khanh Trọng Lương cặn bã và tỷ tỷ đến đây đợi .”

      Tịch Giản gật đầu xoay người xuống bậc thang, đột nhiên lúc này Diệp Mạt lại nhắc nhở nàng, “Tên hạ lưu kia nếu dám động thủ với em, trăm ngàn lần cần khách khí. Chỉ cần giết chết, ngoài chỗ mềm yếu kia thoải mái.”

      Lời xong khiến Hoa Diên bật cười ra tiếng. Lời này quả thực giống như giải trừ lệnh cấm, chỉ có thể cầu nguyện Khanh Trọng Lương đột nhiên đổi tính ngay thẳng chút. Nếu , cầu phúc .

      Diệp Mạt quay đầu đẩy cửa phòng, vào, thấy Trình Tề Lễ còn đứng ở đó động đậy. Vội vàng tiến lên thúc giục , “Tốt lắm, giờ chàng có thể ra, chuyện tiếp theo giao cho ta .”

      Ánh mắt Trình Tề Lễ kỳ lạ nhìn nàng chằm chằm, rồi rời tầm mắt, tiếng động ra ngoài. Biểu của rất phối hợp, hơn nữa thái độ rất tốt. Vốn Diệp Mạt nên vì đó mà hài lòng, nhưng lại biết vì sao, cảm thấy cái nhìn kia của rất kỳ quái. Khiến cho tóc gáy nàng dựng ngược, trong lòng vô cùng sợ hãi.

      Nhíu mày lắc đầu, làm xong việc rồi đến hỏi . Việc quan trọng là đối phó Khanh Trọng Lương trước khi Sở Thiến quay lại. Vì thế thu tầm mắt đến trước bàn học, nhìn bát tổ yến táo đỏ. Màu đỏ và màu trắng trong bát lẫn vào nhau, nhìn bắt mắt. Đĩa điểm tâm cũng tinh xảo khéo léo. Có thể nhìn ra được nàng ta tốn ít tấm sức vào nó.

      Nhịn được cười nhạo, chỉ sợ khổ tâm này gửi gắm cho gió rồi. Lấy bọc giấy từ bên hông, mở ra, sau đó cười hiểm đổ toàn bộ bột phấn trong bọc giấy vào bát tổ yến. Mặc kệ lúc đầu Sở Thiến có hạ dược vào đây hay , kết cục đều giống nhau. Chẳng qua là dược mạnh hơn mà thôi.

      “Chỉ là tiện nghi cho họ Khanh nhà ngươi, làm là tấm thân trong sạch đó.” Ngoài miệng tuy là như thế, nhưng mặt nhìn ra chút vẻ tiếc hận.

      Tự mình tìm nhục nhã, theo ý nguyện chẳng lẽ phải xin lỗi ngươi.

      Cầm lấy cái thìa khuấy khuấy hai cái, sau đó mới bưng bát tổ yến và điểm tâm lên. Lướt qua bình phong vào bên trong, bỏ vào chiếc bàn trước giường. Sau đó buông toàn bộ sa trướng trong phòng xuống, lại thổi tắt chỉ thừa lại ngọn nến.

      Bố trí như vậy xong, trong phòng chỉ có ngọn nến duy nhất chiếu sáng cách yếu ớt. Đứng ở bên ngoài màn có thể mơ hồ thấy được bên trong có người, nhưng lại thể nhìn được bên trong. Người bên trong cũng như vậy, trừ bỏ nhìn được bóng người màu đen, còn lại cái gì cũng thấy. Mà ngọn nến duy nhất kia, cũng chỉ duy trì được cho đến khi Sở Thiến quay lại.

      Khanh Trọng Lương tới rất nhanh, hơn nữa vẻ mặt thể chờ được nữa. nghĩ tới, canh giờ này mà Diệp Mạt lại tìm chuyện, hơn nữa lại trong phòng nàng. Điều này có hàm ý gì, gần như dám suy nghĩ. Nếu thấy có cơ hội, người đẹp như thế, mặc dù có biện pháp lấy về nhà, nhưng có thể hồi như vậy cũng là tuyệt đỉnh sung sướng. Trong lòng càng thêm vội vàng, bởi vì khẩn trương cùng mong chờ nên hai tay ngừng chà sát nhau.

      Mắt nhìn thấy hiên nhà, kìm được liếm đôi môi khô của mình, dường như muốn lấy lòng, hỏi Tịch Giản, “Giờ này Ngũ muội vẫn chưa ngủ sao? Đến tột cùng là có chuyện gì thế, vội vã tới tìm ta như vậy?”

      Tịch Giản lạnh lùng nghiêm mặt nhìn . chỉ bước nhanh hơn về phía trước. Người này khiến người khác căm ghét, có lẽ đề nghị của tiểu thư và Hoa Diên cũng sai, trực tiếp vặn cổ .

      Tâm ý Khanh Trọng Lương mừng như điên, cũng tiếp tục để ý thái độ của Tịch Giản, phía trước còn có người đẹp hơn chờ , cũng phải để ý nha đầu như vậy.

      Đến cạnh cửa, thấy bên trong ánh nên mờ mờ ảo ảo. Trong lòng Khanh Trọng Lương như có con mèo cào qua cào lại, ngứa ngứa khiến khó chịu. Dùng sức đẩy cửa, tới nơi duy nhất có ánh nến đùa, “Muội muội ngủ chưa, tỷ phu đến đây nha.”

      Diệp Mạt bên trong run rẩy nổi hết cả da gà, đè thấp thanh trả lời, “Còn chưa ngủ, mời tỷ phu vào chuyện.”

      Khanh Trọng Lương mừng rỡ suýt nữa ngất xỉu, hôm nay và vận gì thế nào. Tiểu mỹ nhân ngày nhớ đêm mong lại tự động đưa tới cửa, “Hắc hắc, đến đây, đến đây.” Dứt lời bước nhanh về phía bóng dáng thướt tha sau sa trướng.

      Diệp Mạt đứng bên cạnh cái bàn, hơn phân nửa thân mình đều giấu trong bóng tối, “Ta có chút chuyện làm phiền tỷ phu, nhưng tìm thấy cơ hội. trễ thế này còn quấy rầy, có làm chậm trễ công việc của tỷ phu ?”

      có, có. Muội muội có chuyện gì cứ , muốn sao trời tỷ phu cũng hái xuống cho.” Khanh Trọng Lương vừa xoa tay vừa tiến lại gần Diệp Mạt.

      cần như thế…” bên Diệp Mạt ứng phó , bên tính đúng canh giờ. “Đúng rồi, chỗ này ta có chút tổ yến, thừa dịp còn nóng tỷ phu ăn chút .” xong đưa bát tổ yến cho , mặt còn có nụ cười, trong lòng thầm hỏi han mười tám đời tổ tông nhà .

      Khanh Trọng Lương hề nghĩ ngợi cầm lấy bát tổ yến kia, uống ừng ực. Diệp Mạt nghe thấy thanh kia, vài lần muốn nôn. Mẹ nó, làm việc này chính tự chịu tội. Sớm biết nên trực tiếp tìm xú nha đầu biết xấu hổ kia làm, tuy rằng hiệu quả bằng, nhưng mà phải đều đạt được mục đích sao?

      Nhân lúc Khanh Trọng Lương vùi đầu ăn tổ yến, Diệp Mạt nhanh chóng chạy ra, vừa về phía cửa, vừa với người bên trong, “A, đúng rồi! Ta còn chuẩn bị cho tỷ phu thứ, giờ cần lấy, tỷ phu ngồi chờ chút.”

      Khanh Trọng Lương kịp ngăn nàng, chỉ thấy được thân ảnh kia hòa mình vào bóng đêm. Nhưng mà nghĩ lại, căn bản là nàng chủ động, hơn nữa nàng là nàng phải lấy đồ, cũng phải trở lại.

      Bản thân nghĩ như thế, cũng sốt ruột. Đặt mông ngồi giường, lòng bàn tay sờ qua chăn bông bóng loáng kia, mèo cào trong lòng càng nghiêm trọng.

      Sở thiến dùng tốc độ nhanh nhất lấy mật trở về, đẩy cửa ra chỉ cảm thấy trong phòng tối hơn trước rất nhiều. Xuất phát từ bản năng, nàng thẳng tới nơi duy nhất có ánh sáng, thấy bên trong mơ hồ có bóng dáng nam nhân, khỏi ngừng thở.

      mang mật tới, gia ở bên trong phải ?”

      Lúc này, cả người Khanh Trọng Lương như bị kiến bò, thân thế như có cỗ ma lực, khiến cho bàn tay tự cởi trói buộc người. Vốn chờ sốt ruột, vừa nghe thấy tiếng vội vàng trả lời, “Đây, đây, ngươi mau vào .”

      Thái độ trước sau kém xa, nhưng trong lòng Sở Thiến thấy kỳ quái, ngược lại cao hứng dị thường. Nhất định là dược phát tác, quả nhiên tối nay là cơ hội để nàng xoay chuyển sao? là mong chờ nha, ngày mai nàng cũng còn là nàng bây giờ nữa.

      Vuốt ngực đập liên hồi, sửa sang lại cảm xúc cẩn thận, lại kéo áo ra sau chút, lúc này mới chui vào sa trướng.

      Nào biết nàng vừa vào bị người ôm lấy mạnh mẽ, hai bàn tay to lớn đặt bộ ngực đầy đặn của nàng. Nàng kiều mỵ hừ tiếng, cúi đầu ngượng ngùng , giọng như xuân thủy, “Gia, người làm cái gì vậy?”

      Khanh Trọng Lương do dược tác động, hoàn toàn chìm đắm trong dục chướng. Cũng quản mọi việc, ôm lấy người trong lòng ném lên giường, sau đó đè cả người lên.

      Ngọn nến cháy đến cuối tiếng động tắt phụt. Hai người trong phòng lâm vào ma chướng vô tận. Diệp Mạt ngồi cạnh bàn đá trong sương phòng ở viện tử đối diện, từ đầu đến cuối đốt đèn, biết tình phát triển theo kế hoạch của nàng.

      Lại qua chút, nàng mới thong dong đứng dậy, vừa tới phòng của nàng, vừa thào , “Tuy làm chuyện này rất phúc hậu, chừng có thể giảm thọ, nhưng phải biết rằng ta cũng bất đắc dĩ nha. Xin lỗi hai vị rồi.”

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng Diệp Mạt có tiếng thét thê lương vang lên. Tiếng hét chói tai vang vọng khắp Khanh Trọng phủ khiến bầu trời đêm càng trở lên kinh khủng.

      Lát sau, đèn đuốc trong viện tắt đều được bật sáng lại. Hoa Diên chỉ mặc áo khoác ngoài đơn giản phi vào, chạy nhanh tới phòng Diệp Mạt, sau đó lại chạy tới phòng Khanh phu nhân, la lớn.

      “Bắt kẻ trộm! Người tới a! Đông sương có trộm tới…”

      Trình Tề Lễ luôn trong phòng chờ Diệp Mạt tới, nghe thấy tiếng la hét bên ngoài nháy mắt tất cả. Làm như vậy quả thực lợi hại hơn trực tiếp bắt người. Bắt gian tại trận, để cho trưởng bối, tỷ tỷ ruột thịt, cũng vời toàn bộ hạ nhân thấy trực tiếp thấy trường.

      Danh tiết đối với nữ tử cổ đại so với mạng sống còn quan trọng hơn, náo loạn như vậy, chỉ người Khanh gia, chỉ sợ truyền khắp ngõ lớn ngõ bé của thành phố. Danh tiết và trong sạch đều mất, lại phải gánh lưng tội danh câu dẫn tỷ phu, Khanh gia chứa chấp nàng ta, từ đó lập gia đình thành vấn đề khó, chuyện này thể nghi ngờ rằng còn kinh khủng hơn là muốn mạng của nàng ta.

      Khắc chế xôn xao rục rịch trong cơ thể, chậm rãi ra ngoài cửa. Biểu của Diệp Mạt khiến vừa lòng, cũng càng như thế, chờ mong biểu tình của nàng sau này hơn.

      Khanh phu nhân dưới tiếng kinh hô của Hoa Diên nhanh chóng đứng lên, được nha hoàn dìu đỡ rất nhanh bước tới đông sương phòng. Diệp Lam vẫn trợn mắt nằm chờ ở giường, la hét ầm ĩ qua , chỉ chốc lát sau chợt nghe có tiếng gọi nàng.

      “Thiếu phu nhân, đông sương bên kia gặp trộm, hình như biểu tiểu thư bị kinh sợ, ngài có muốn qua thăm ?”

      Diệp Lam hít sâu hơi, bàn tay vỗ vỗ bụng, trả lời, “Sai người nhanh chóng chạy ra mời Lưu đại phu ở hiệu thuốc bắc, trăm ngàn lần đừng khiến Mạt nha đầu sợ hãi. Lại gọi người tới đỡ ta dậy, ta phải xem.”



      Toàn bộ người trong phủ, từ Khanh phu nhân, Diệp Lam, đầu bếp nữ, đại thúc trông cửa lẫn hạ nhân đều tụ lại ở đông sương phòng. Tên trộm này là gan dạ, lại dám tới nữa.

      Bị Khanh Trọng Lương ép buộc đến chết sống lại, Sở Thiến cũng cảm giác được biến hóa bên ngoài, đẩy người vùi đầu vận động người nàng phen, muốn dừng lại nghe động tĩnh chút. Nhưng mà Khanh Trọng Lương lúc này hoàn toàn mất lý trí, trừ bỏ kích thích liều mạng, làm được gì khác nữa.

      Sở Thiến quan tâm mãnh liệt, mặc dù bị người ngoài biết ván cũng đóng thuyền, có gì nàng cũng là vợ lẽ của Hầu gia. Nàng cũng ngại làm hầu nữ thị tẩm, nàng tin tưởng ngày nào đó mình có thể lên.

      Nghĩ như vậy xong, động tĩnh bên ngoài đều được nàng ném ra sau đầu. Nàng cũng nên để mình kêu lớn tiếng, tiếng gọi ‘Thế tử gia’ cũng càng dũng mãnh. Tuy chỉ cảm thấy đau đớn do thân dưới bị xé rách ra nàng cũng cảm nhận được bất cứ khoái cảm nào hết, nhưng mà nàng vẫn mở miệng, giơ cao thân thể mình lên, trong cổ họng phát ra tiếng dâm đãng. Tiếng rên rỉ vang vọng.



      p/s: come back!!!!!!!!
      Last edited: 29/1/16
      1620thuy, quỳnhpinky, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      den hoi gay can day

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 61

      Lúc Khanh phu nhân chạy tới, đám cầm gậy gộc muốn vọt tới trước phòng cách vách phòng Diệp Mạt. Diệp Lam chạy tới, nhìn thấy Khanh phu nhân cuống quít lên phía trước, bắt lấy tay bà vội hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

      đợi Khanh phu nhân trả lời, Hoa Diên thấp giọng đứng bên giải thích, “Vừa lúc nãy, có kẻ bắt cóc xông vào phòng tiểu thư.”

      Diệp Lam nghe vậy sợ hãi, vừa bước nhanh tới chỗ đám người tụ tập, vừa tiếp tục truy vấn, “Mạt Mạt có làm sao ? Có bị dọa sợ ?”

      “Kẻ bắt cóc kia bị phát chạy trốn rồi, cũng biết ở nơi nào. Bởi vì rất sợ hãi, nô tỳ mới gọi người. Tiểu thư, người…”

      Trong lúc chuyện, Diệp Mạt được Tịch Giản giúp đỡ dìu bước ra. Dưới đèn đuốc lóe sáng, ánh mắt hoảng sợ khuôn mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị kinh hách .”

      Nhìn thấy khung cảnh như thế, Hoa Diên cũng quan tâm chuyện với Diệp Lam nữa, chạy nhanh tới. Lúc này, mọi người muốn mở cửa sương phòng cách vách kia, có người cầm đèn lồng, vài người trung niên tầm ba mươi tuổi cao lớn vào cửa.

      Đầu Diệp Mạt tựa vai Tịch Giản, đem lực chú ý tới căn phòng sắp bùng nổ kia. Diệp Lam giúp đỡ Khanh phu nhân tới, đầu tiên là thâm ý nhìn Diệp Mạt cái, sau đó cũng về phía người tụ tập trong phòng, trong ánh mắt lên chua sót đau đớn, đây là mạng của nàng sao?

      Hai người nam nhân cao lớn vào trước được nửa phòng, ngón giữa Diệp Mạt cùng cùng ngón tay cái chạm nhau, dưới tay áo rộng thùng thình ra lệnh mà ai bên cạnh phát ra.

      “A… A a…”

      Trong phòng đột nhiên phát ra tiếng nữ nhân hét chói tai, từng trận lên xuống xen lẫn hoảng sợ trong tiếng hét đó, xuất từ cửa to mở rộng kia, khiến dây thần kinh của những người bên ngoài căng chặt.

      Lập tức, những người bên ngoài cứ như vậy mạnh mẽ vọt vào. Ngay lập tức trong phòng sáng trưng, ngay sau đó là tiếng la hét ầm ỹ của hạ nhân. Bên ngoài Khanh phu nhân cũng bị tiếng la hét này làm kinh sợ , nhớ tới cốt nhục Khanh gia trong bụng Diệp Lam, cuống quít dang tay che chắn Diệp Lam ở sau lưng, đồng thời phân phó người bên trong, “Nhanh chóng bắt kẻ bắt cóc kia ra.”

      Diệp Lam nhìn bà giống như gà mẹ bảo vệ gà con, tâm tình cũng càng ngày càng khổ sở. Cắn mạnh đôi môi, lời đến miệng. Đúng lúc này, tiểu hài tử trong bụng đột nhiên đụng mạnh, giống như là duỗi chân cho thoải mái.

      Máy thai chợt xuất khiến cho Diệp Lam nuốt lời định trở về, tâm niệm lại khôi phục kiên định, trong nháy mắt vẻ mặt khổ sở đau buồn được thay thế bằng kiên định.

      Mạt Mạt rất đúng, nàng thể có bất cứ do dự nào vào lúc này nữa.

      Rất nhanh, bên trong có người lui ra. Vẻ mặt người nọ xấu hổ cùng sợ hãi quỳ trước mặt Khanh phu nhân và Diệp Lam, ấp úng nửa ngày, biết nên tình huống như thế nào.

      Nhưng mà nhìn cái bộ dạng này của khiến Khanh phu nhân nhịn được trừng lớn hai mắt, lông mày nhướn cao, lớn tiếng hỏi, “Đến tột cùng có bắt được ? mau!”

      Người quỳ mặt đất ngực đập thình thịch, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Khanh phu nhân, lớn tiếng trả lời, “Phu nhân, thấy kẻ bắt cóc. Nhưng mà… Ngài vẫn nên tự mình vào nhìn cái .”

      Lúc này trong phòng lại truyền đến loạt tiếng hét chói tai kinh hoảng, Khanh phu nhân tức giận bừng bừng nhìn hạ nhân kia cái, tự mình tiến vào trong phòng. Diệp Mạt thấy thế cũng muốn theo, lại thấy vẻ mặt Diệp Lam như xuống Hoàng Tuyền (suối phú) chỉ đứng im ở đó.

      Trong lòng mơ hồ đau đớn, mặc kệ lúc trước động viên khiến nàng mạnh mẽ đến từng nào, nhưng cục diện giờ như vậy, vẫn bị tổn thương. tiếng động thở dài hơi, tới, hạ giọng với nàng, “Tỷ cũng đừng vào, đến phòng muội ngồi lát được ?”

      Diệp Lam bi thương liếc mắt nhìn nàng cái, cuối cùng vẫn có biện pháp đối mặt, thuận theo gật đầu , “Ta đứng ở bên ngoài lát.”

      Dưới ánh trăng, lúc nữ tử luôn luôn dịu dàng nổi giận, lưng thẳng tắp. Từng giọt lệ thoáng trong khóe mắt, đôi môi mím chặt, giống như cho người khác biết rằng, nàng quan tâm. Nhưng bả vai hơi run rẩy bán đứng nội tâm của nàng, nữ nhân bình thường, làm sao có thể chịu đựng được chuyện như vậy cho dù sáng sớm nàng biết .

      Diệp Mạt bên cạnh đau lòng ôm lấy tỷ tỷ của mình, cán trán để ở gáy của nàng, hơn nửa ngày mới trầm ngâm ra câu.

      “Thực xin lỗi…”

      Thữ xin lỗi dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy đối với tỷ. Thực xin lỗi năng lực hữu hạn có biện pháp giúp tỷ nhiều hơn.

      Buông Diệp Lam ra, Diệp Mạt xoay người vào. thể giúp tỷ thoát được số mệnh đáng buồn như vậy, ít nhất cũng để cho tỷ và hài tử có tạm cuộc sống an bình.

      Sở Thiến hoảng sợ nhìn đống người đột nhiên tràn vào, trong đầu trống rỗng. Người nam nhân người nàng còn liên tục vận động, toàn bộ trong phòng tràn ngập mùi hoan ái cùng cảm giác đích thực thân thể nhắc nhở nàng, mọi thứ trước mắt phải là mơ.

      Rốt cuộc từ ngơ ngác tỉnh lại, bàn tay muốn đẩy người người mình. Nhưng lúc quay đầu, khuôn mặt thỏa mãn của Khanh Trọng Lương trong nháy mắt đập vào mắt. Nàng quả thực thể tin được mình nhìn thấy gì, cho đến khi Khanh phu nhân bộ phát ra tiếng kinh hô sắc nhọn.

      Đúng lúc này, người ở cũng phát tiết xong, vô lực ngã xuống người nàng. Khanh phu nhân chỉ nhìn thoáng qua trường, liền mạnh mẽ xoay người, đưa lưng về phía giường, giận dữ hét lên, “Nghiệt súc, còn ngừng lại!”

      Lúc này mọi người mới kịp phản ứng. Tiến lên giúp đỡ Khanh Trọng Lương, mặc quần áo phân tán tứ tung cho . Sở Thiến vẫn trong trạng thái hoảng sợ và thể tin được, chỉ phản xạ có điều kiện là quấn chăn bao bọc bản thân lại.

      Khanh phu nhân tức giận đến phát run, vất vả mới được người khác đỡ lấy. Chuyện này… Chuyện này thể tưởng tượng nổi, lại có thể làm ra bê bối bại tục như thế, lại còn trước mặt nhiều người như vậy.

      Nhưng bà nghĩ tới là, lại cùng với nha đầu Sở Thiến kia. Bà vẫn nghĩ rằng nha đầu kia giống tỷ tỷ của mình, làm sao biết được, sau lưng đúng là người phóng đãng. Quả rắn chuột đều cùng ổ, là nhà ti tiện.

      Khanh Trọng Lương xong hết mọi việc, cả người thanh tỉnh ít. ngồi giường, hạ nhân vẫn sửa sang lại quần áo cho , lười nhác hỏi Khanh phu nhân ở gian ngoài, “Mẫu thân ở đây lúc này, tìm ta có việc gì sao?”

      ngờ lại có thái độ như vậy, Khanh phu nhân tức giận suýt nữa ngất xỉu. Tức giận, xấu hổ khiến cho bà muốn bỏ chạy lấy người, nhưng thực cho phép, thậm chí bà còn dám phát hỏa đối với nhi tử ra thể thống kia của mình. Cuối cùng, bà chỉ có thể dồn toàn bộ oán khí lên người Sở Thiến.

      “Người đâu, trói tiện tì biết xấu hổ kia ra đây cho ta!”

      Trước kia vì hung hăng của Sở Phân, nghĩ nàng ta là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng giờ nhìn xem.

      Bị người nắm cánh tay, Sở Thiến mới từ trong mộng tỉnh dậy. Hai tay gắt gao cầm chặt chăn, lắc đầu tin, “Làm sao có thể… có khả năng… … Làm sao có thể là … Làm sao có thể là … A…”

      Dùng sức vùng vẫy khỏi bàn tay của người khác, xoay người lăn xuống giường. Làm sao có thể là cái tên hạ lưu bại hoại Khanh Trọng Lương, tấm thân trong sạch của nàng, giấc mơ phú quý của nàng, mục tiêu của nàng…, đây nhất định là cơn ác mộng mà thôi.

      Đáng tiếc, Khanh Trọng Lương cho nàng ta thời gian tự thôi miên bản thân. Lúc này ngồi trong phòng được chiếu sáng , Khanh Trọng Lương cũng phát ra người mà hầu hạ mình phải Diệp Mạt. Tuy rằng kém Diệp Mạt khá lớn, nhưng cũng phản kháng, lại còn kêu lớn tiếng như thế.

      Lúc thấy nàng ta cuộn mình mặt đất, hoàn toàn là biểu tình bị cưỡng ép, trong lòng nghĩ là đúng. Nghĩ đến bộ dáng phóng đãng của nàng lúc trước, rồi hiểu ra, hắc hắc cười hai tiếng.

      Tiếng cười đó khiến cho Sở Thiến nhớ tới lúc hai người giao hoan, hình ảnh ghê tởm xuất trong đầu, nàng còn có thể cảm nhận được dị vật co rút trong thân thể. Toàn bộ điều này đập mạnh vào thần kinh của nàng, khiến cho dạ dày cuộn lên.

      trận chua xót lên, nàng cuống quít lấy tay che lại. Nhưng động tác nôn mửa kia hoàn toàn rơi vào trong mắt Khanh Trọng Lương.

      Ngay cả biểu tình xấu hổ Sở Thiến cũng chưa kịp biểu ra, bị Khanh Trọng Lương nắm tóc. Khanh Trọng Lương thẹn quá hóa giận, dùng sức tát nàng ta cái, rồi lấy chân đạp, nổi giận mắng, “Tiện nhân, ràng chính ngươi tự mình đưa đến, giờ lại là bộ dáng ghét bỏ lão tử sao?”

      Bị đá như vậy, Sở Thiến mới hiểu toàn bộ. Nàng mới từ từ đứng lên, chỉ vào Khanh Trọng Lương mắng to, “Cái tên bại hoại nhà ngươi làm bẩn trong sạch của ta, ngươi được chết tử tế, bị đày xuống mười tám tầng địa ngục…”

      Theo bản năng nàng muốn giết tên nam nhân đê tiện ghê tởm này, nhưng màn va chạm điên cuồng kia thoáng lên, tại ngay cả liếc nhìn nàng cũng cảm thấy bẩn thỉu thể chịu nổi.

      Hai hạ nhân cứ như vậy kéo nàng ra, còn gục bên chân Khanh phu nhân. Sở Thiến ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, nhục nhã và ghê tởm quấn lấy bản thân, làm nàng tức giận thể chết .

      Tầm mắt đảo tới cửa, nhìn thấy Diệp Mạt im lặng đứng đó, từ cao nhìn xuống nàng. Lướt qua thân thể nàng ta cái, rồi từ từ lên đến khuôn mặt, vẻ mặt thản nhiên đếm xỉa tới.

      Nàng bị tính kế, bị nữ nhân tên là Diệp Mạt này tính kế.

      Sở Thiến dùng ánh mắt muốn ăn thịt người hung hăng nhìn Diệp Mạt, sau đó giãy dụa muốn tiến lên, cao giọng gào thét, “Là tiện nhân ngươi tính kế ta, tiện nhân ngươi trả lại trong sạch cho ta, trả lại ta trong sạch….”

      Bộ dáng này của nàng ta cực kỳ giống chó rơi xuống nước, Diệp Mạt nhíu mày, lui lại, thả lỏng người tựa vào Trình Tề Lễ, khó hiểu , “Ngươi cái gì đấy? Ta đâu tính kế ngươi làm gì?”

      “Đúng vậy, chính là ngươi. ràng thế tử ăn tổ yến của ta, nhưng chàng lại làm sao. Nhất định là ngươi giở trò quỷ. Nếu phải ngươi, nhất định lúc này ta sớm giường với gia. Ngươi sợ hãi ta đoạt nam nhân của ngươi, sợ hãi ta trở thành nữ nhân của thế tử gia trước ngươi! Ngươi, nữ nhân ác độc này, ngươi hủy trong sạch của ta, chắc chắn gặp quả báo…”

      Sở Thiến hoàn toàn mất lý trí, điên cuồng lớn miệng gào thét khắp phòng. Người trong phòng đều ngậm chặt miệng, vẻ mặt thể tin nổi nhìn nàng ta. Nếu có người nghĩ nàng ta bị Khanh Trọng Lương ép buộc, giờ tất cả ý tưởng đó đều tan biến. Nhưng ai nghĩ rằng, nàng ta là dâm phụ đáng xấu hổ như vậy. Mọi nho nhã lễ độ đều là ngụy trang, nàng ta cùng với tỷ tỷ dâm đãng của mình đều chính là mặt hàng giống nhau.

      Mà sau khi gào thét xong, chính Sở Thiến cũng ngây dại, ngờ rằng trước mặt mọi người nàng lại hết toàn bộ kế hoạch của mình.

      “Thế tử ăn tổ yến của ngươi? Rốt cuộc là ngươi cái gì. Trước khi ngủ thế tử đều ở bên cạnh ta. Sở Thiến nương, mời cần dối chớp mắt như thế.”

      Sở Thiến tức giận đến cả người phát run, tầm mắt chuyển sang người Trình Tề Lễ vẫn im lặng đứng bên cạnh. Tia sáng chợt lóe lên trong mắt, đúng vậy, còn có thế tử gia làm chứng cho nàng. Chỉ cần chuyện buổi chiều nàng làm tổ yến, có thể chứng minh là Khanh Trọng Lương làm bẩn nàng, mà phải tự nàng đưa tới.

      kìm lòng được tiến hai bước về phía Trình Tề Lễ, Sở Thiến dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trình Tề Lễ, sốt ruột mong xác lại mọi chuyện, “Thế tử gia, người phải làm chủ cho ta, huyết tảo tổ yến đúng là chàng sai ta làm, rồi đủ ngọt để ta lấy mật… Thế tử gia…”

      “Sở Thiến, câm mồm!” Đột nhiên tiếng quát lớn đánh gãy lời của Sở Thiến, Diệp Lam tức giận từ cửa vào, mặt đầy nước mắt, thậm chí lúc này còn có vài giọt chảy xuống theo đường cong khuôn mặt.

      “Chính ngươi làm chuyện bê bối mất mặt như thế, lại còn mưu toan câu dẫn thế tử gia, thậm chí tiếc lời chửi mắng Mạt nha đầu, rốt cuộc ngươi rắp tâm ở đâu? Muốn hủy hoại thanh danh đích trưởng nữ Diệp gia nhà ta, ý muốn câu dẫn người thừa kế An hầu, quá đáng. Người hai tỷ muội ngươi hận là ta, tại sao lại muốn đổ lên đầu muội muội vô tội của ta, lương tâm ngươi để cho chó ăn rồi sao?”

      Sở Thiến chưa bao giờ thấy bộ dáng Diệp Lam mắng người, nhất thời đứng im tại chỗ kịp phản ứng. Diệp Lam vẫn cắn chặt môi, thẳng đến khi có mùi máu tươi truyền đến. Nàng dùng sức chớp mắt, hai hàng lệ nhanh chóng chảy xuống. Nghiêng đầu nhìn Khanh Trọng Lương ra, chỉ tiếp tục với Sở Thiến.

      “Ta và Mạt nha đầu cùng thế tử gia ăn cơm trưa xong đều ở cùng chỗ, chẳng lẽ trong phòng ta có người sao? Thế tử gia muốn ăn tổ yến ngươi làm hả? Sở Thiến, ngươi nên dối như vậy.”

      Sở Thiến trợn mắt há mồm, lời nàng , nàng dối.

      “Ta dối… Sau khi ta phòng bếp…” xong đột nhiên nghĩ tới điều gì, ở cửa tìm được nữ đầu bếp buổi chiều.

      Vươn ngón tay chỉ vào nữ đầu bếp đó lớn tiếng , “Ta đều , nữ đầu bếp làm chứng. Vì muốn có tổ yến ta còn mang hết trang sức người cho nàng ta.”

      Nữ đầu bếp bị nàng chỉ điểm, dọa đến liên tục lui về sau. Khanh phu nhân tức giận đến nửa câu cũng được, lúc này tiêu điểm đều tụ lại người nữ đầu bếp.

      “Chủ tử tha mạng!” Nữ đầu bếp bùm tiếng quỳ xuống mặt đất, liều mạng dập đầu mấy cái vang dội mới ngẩng đầu lên , “Quả Sở Thiến nương có tìm tiểu nhân lấy tổ yến.. Thậm chí… Thậm chí còn cho tiểu nhân vài món đồ chơi… Nhưng lúc ấy nàng là làm cho thiếu gia, nàng còn , Nhị phu nhân sinh non, nàng có thể mượn cơ hội này để thiếu gia thú nàng vào cửa, sau đó đề cập chức vụ của tiểu nhân. Phu nhân, thiếu phu nhân tha mạng, nô tỳ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới báo tình. Phu nhân, người xem ta hầu hạ người nhiều năm như vậy…”

      Từ lời của nữ đầu bếp khiến mọi người hiểu được rằng, Sở Thiến vi phạm luân lý câu dẫn tỷ phu, vì làm chuyện mờ ám tiếc lôi kéo người bên ngoài. Khi bị phát quên làm tổn thương thanh danh tiểu thư Diệp gia. Tuổi còn , nhưng lòng dạ nham hiểm, là người đáng xấu hổ. Xuất thân hèn mọn, điều tốt bắt chước, lại bắt chước tỷ tỷ leo lên giường chủ tử, Sở gia như thế nào lại sinh dưỡng ra hai người như vậy?

      “Ngươi là kẻ lừa đảo, ngay cả ta cũng lừa gạt.”

      Sở Phân được người giúp đỡ tiến vào, vừa vặn nghe thấy lời của nữ đầu bếp. Buổi chiều nàng vất vả lắm mới ngủ được tý, vừa mới chợp mắt lâu bị người khác đánh thức, Sở Thiến bị người bắt gian tại trận, thiếu phu nhân gọi nàng mau tới.

      Nàng giãy dụa tới, vào cửa bị choáng váng tin nổi. người muội muội của nàng chỉ bọc chiếc chăn đơn, trong nhà mọi người từ xuống dưới đều vây quanh, thậm chí Khanh Trọng Lương thân thiết của nàng cũng quần áo chỉnh tề ngồi bên.

      Trăm triệu lần nghĩ tới, cuối cùng người phản bội nàng lại là muội muội thân thiết nhất của mình. Cứ nghĩ rằng nàng ta yếu đuối vô năng, bộ dạng lại xinh đẹp bằng mình, nhưng đâu tưởng tượng nổi… Chính muội muội tưởng chừng yếu đuối, nhát gan lúc nàng máu tươi đầm đìa lại đâm cho nàng thêm đao sau lưng.

      Lúc này Sở Thiến mới ý thức được mình thua hoàn toàn, , có lẽ thể dùng từ thua. Diệp Mạt chưa từng phân tranh thắng thua với nàng, nàng hoàn toàn vào kế hoạch mà Diệp Mạt dựng lên.

      Nàng đột nhiên ngửa đầu cười to ra tiếng, lại nhìn về phía Sở Phân, khoogn còn che dấu chán ghét và hèn mọn. Nếu bị người khác vạch trần, cũng cần nên diễn tiếp phần còn lại.

      “Kẻ lừa gạt? Khi nào ta lừa gạt ngươi? Là tự ngươi đội cái mũ yếu đuối lên đầu ta, còn tự cho là đúng khi nghĩ ngươi mạnh hơn ta. ra ta quên cho ngươi biết, đối với bộ dáng ngu xuẩn kia của ngươi, ta tốn tinh lực để lừa gạt ngươi.”

      Sở Phân kinh hãi, đứng tại chỗ mở to miệng, nửa ngày trời được câu.

      Lúc này, Sở Thiến lại chuyển mắt đến bên người Diệp Mạt. Nàng ta cười ha ha hai tiếng, u , “Diệp Ngũ tiểu thư, vờn ta hay ho. Nhưng ngươi đừng đắc ý, còn nhiều thời gian. ngày nào đó, thế tử cơ thiếp thành đàn, ngươi nên đốt cao hương nhiều chút, để tổ tiên ngươi phù hộ tốt, trăm ngàn lần gặp phải đối thủ mạnh mẽ, bị chết khó coi, ta luôn chờ đợi, nhìn ngươi như thế nào.”

      Diệp Mạt vẫn như trước mỉm cười nhìn nàng ta, sau khi nghe xong lời của nàng ta, chỉ nghiêng đầu về bên trái, trả lời. “Đa tạ lời khuyên, khi trở về ta nhất định đến từ đường cúng bái tổ tiên, chỉ là…” Chỉ sợ ngươi có cơ hội đợi được đến ngày đó.

      Ngoài cửa đột nhiên có người báo lại, “Lưu đại phu của hiệu thuốc bắc đến đây.”
      1620thuy, quỳnhpinky, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :