Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 57

      phòng đầy người, Sở Thiến vừa trấn an Sở Phân, vừa tránh cái nhìn giống như biết hết mọi chuyện của Diệp Mạt. Diệp Lam cầm bàn tay bị thương của Diệp Mạt, trong lòng oán hận cũng kinh hãi Nhị phu nhân. Khanh phu nhân nhíu mày nhìn mọi thứ xung quanh hỗn loạn, chán ghét đối với Sở Phân càng tăng hơn.

      Sau khi Khanh Trọng Lương biết được tin, từ châu phủ nha môn vội vã chạy về. Sau khi vào cửa, phía sau còn có đại phu và quản gia.

      “Rốt cuộc sao lại thế này?”

      nhóm người tiến vào thấy cả phòng lộn xộn rối loạn, mà Nhị phu nhân ngày xưa vẫn xinh đẹp quyến rũ giờ đây hình tượng nằm vật ở bên giường, khuôn mặt xanh tím nhìn ra dung mạo cũ. Trong lòng Khanh Trọng Lương khó chịu, khỏi nhíu mày, lên tiếng hỏi.

      Khanh phu nhân tức giận liếc nhìn Sở Phân cái, sau đó quay đầu về phía con trai mình, thân thiết , “Làm sao phải trở về? Xem bộ dáng của nàng ta, hẳn là quá đáng ngại. Ngươi vẫn nên quay lại trực , để tri châu đại nhân nhìn thấy, tiếp theo cũng tốt lắm.”

      “Ta xin nghỉ nửa ngày, cứ về xem qua chút.” Khanh Trọng Lương ngồi xuống chiếc ghế nha hoàn vừa dọn xong, tròng mắt di chuyển, cuối cùng dừng người Diệp Mạt.

      Hôm nay đúng là thế tử gia hồn bất tán theo. Mấy ngày nay muốn tìm cơ hội tiếp cận nàng, nhưng mà chờ mãi được. Tầm mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng tuyệt đẹp kia, khống chế được liếm liếm môi. đại mỹ nhân nha!

      Lại nhìn Diệp Lam bên cạnh, sắc mặt vàng như nến, dáng người mập mạp, cùng với ngũ quan bình thường. khỏi thầm khịt mũi, ràng là tỷ muội dưới cùng mái hiên, sao đẹp được như vậy. Nếu có thể thú mỹ nhân như vậy, chết cũng vừa lòng.

      Dưới con mắt kinh tởm kia, cả người Diệp Mạt thấy thoải mái, cánh tay nổi lên tầng da gà. Đối với nam nhân chút quan tâm nào với nữ nhân của mình bị sinh non mất cốt nhục, lại có thể có ý niệm xấu xa trong đầu đối với người ngoài. Nam nhân như vậy hận thể tát cho vài cái mạnh.

      Đại phu tiến lên xem qua Sở Phân, lại xử lý chút bàn tay của Diệp Mạt. Lúc ra có bộ dáng muốn lại thôi. Lực chú ý của Khanh Trọng Lương hoàn toàn người Diệp Mạt, làm sao quản đại phu. Cuối cùng vẫn là Khanh phu nhân xấu hổ ho khan tiếng, hỏi đại phu, “Đại phu, tình huống như thế nào? Về sau có thể sinh đẻ tiếp được ?”

      Đại phu trung niên ngồi xuống trước bàn bên ngoài phòng, vừa viết đơn thuốc, vừa mọi người, “Sinh non hẳn là do hành hung và bị thương, người có rất nhiều vết thương. Về phần sinh đẻ được hay , chỉ cần nghỉ ngơi tốt, mặt khác ta cho đơn thuốc là được.”

      Khanh phu nhân nghe xong lời này ràng có chút hiểu, nửa ngày mới kịp phản ứng, truy hỏi đại phu, “Hành hung và bị thương? Điều này có nghĩa là gì?”

      Đại phu cúi đầu viết đơn thuốc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khanh phu nhân cách kỳ quái, “Lão phu nhân biết? Vị phu nhân trong phòng kia bị đánh, do đó mới bị sảy thai.”

      Đại phu để lại phương thuốc rồi ra ngoài, quản gia theo lời chỉ thị của Khanh phu nhân, dẫn ra cửa. Mà Khanh phu nhân có vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng bà gọi nha hoàn hôm trước trực trong phòng Sở Phân tới.

      Nha hoàn bị dọa , ngờ rằng lúc mình hầu hạ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bị đánh chết chắc rồi. Giờ ngay cả vẻ mặt chủ tử cũng dám nhìn, chỉ quỳ rạp mặt đất ngừng cầu xin tha thứ. Trong lòng Khanh phu nhân yên, chỉ hỏi nàng ta lúc phát ra bộ dáng đó của Khanh phu nhân, nha hoàn kia năm mười ràng.

      Buổi sáng nàng rời giường, theo thường lệ phòng bếp trước. Canh giờ Nhị phu nhân thức dậy hàng ngày chưa tới, nàng liền dùng chút thời gian để ăn điểm tâm. Chờ lúc nàng trở lại, trong buông chút động tĩnh. Nàng chỉ nghĩ rằng Nhị phu nhân đêm qua mệt nhọc, muốn ngủ thêm nữa.

      Vì thế, nàng lại ra ngoài dạo vòng. Lần thứ hai trở lại, bên trong vẫn có động tĩnh nào như trước. Nàng đánh bạo vào thấy cả người Nhị phu nhân bị buộc chặt trói ở giường, dưới thân là cả tảng máu lớn, hoàn toàn khô.

      Nàng bị sợ hãi, lập tức tháo dây thừng buộc Nhị phu nhân, sau đó phát người Nhị phu nhân còn có nhiều chỗ máu ứ đọng cùng trầy da. Ngày hôm qua lúc ngủ ràng còn hoàn hảo, hơn nữa toàn buổi tối đều là mình canh giữ bên ngoài. Sau đó, nàng bên gọi người cho Khanh phu nhân, bên cùng thị tỳ khác rửa sạch và bôi thuốc cho Nhị phu nhân.

      “Nô tỳ biết vì sao Nhị phu nhân lại có thương tích như thế, hơn nữa cũng chưa bao giờ thấy Nhị phu nhân có tượng nôn nghén, đối với việc mang thai này, nô tỳ biết chút nào, van cầu lão phu nhân bỏ qua cho nô tỳ.” Dứt lời lại tiếp tục dập đầu.

      Lúc này Khanh phu nhân cũng quản nha hoàn đó, phất phất tay cho nữa. Chỉ nhìn về phía con của mình, hỏi, “Chuyện này ngươi có biết?”

      Đêm qua Khanh Trọng Lương ngủ ở trong phòng Diệp Lam, buổi sáng thức dậy thẳng tới nha phủ, nửa đường đột nhiên bị hạ nhân trong nhà có chuyện lớn. xin phép quay trở về, biết cũng nhiều bằng Khanh phu nhân. Lắc đầu, .

      “Ta biết. Chuyện này kỳ quái, ai có lá gan lớn như vậy, dám xông vào đây đánh người.”

      Trong góc, Sở Thiến nghe xong lời của nha hoàn kia, lại liên tưởng tới việc đêm qua mình làm. tự giác cảm thấy nghẹn họng, ràng nàng sai trói Diệp Mạt, cuối cùng tại sao lại thành tỷ tỷ đáng thương của mình. Lại nhìn Diệp Mạt hoàn hảo ngồi ở kia, hơn nữa lúc nhìn mình ánh mắt lạnh như băng.

      Nàng gần như xác nhận, Diệp Mạt qua gian kế của mình, cuối cùng áp dụng thủ đoạn di hoa tiếp mộc(*). Nhưng ngờ, tỷ tỷ mình, người muốn mang thai từ lâu lại có, còn biết gì hết mà sinh non.

      (*) Di hoa tiếp mộc – 移花接木 – yí huā jiē mù (lấy loại hoa gắn vào 1 cây khác – hình dung ngầm dùng thủ đoạn đánh tráo người hoặc vật để lừa người khác – hình như liên quan gì đó đến truyện Xuân thân Quân – Lý Viên – Lý Yên Yên nước Sở thời chiến quốc – cũng kiểu làm cho mỹ nhân có thai rồi đem vào tặng vua để con mình sau này đăng cơ.

      Diệp Mạt như vô tình liếc mắt nhìn Sở Thiến cái, sau đó nhíu mày lo lắng với Khanh phu nhân, “Chuyện lớn như vậy phát sinh ở trong phủ, thế nhưng ai biết, đáng sợ. Phu nhân, ta cảm thấy chuyện này tra được. Nếu ngày kia ở trong phòng mình mở to mắt thấy vài người xa lạ hung thần ác sát đứng đấy, là đáng sợ biết bao nhiêu.”

      Nghe xong lời của nàng, Sở Thiến nhanh chóng giương mắt quét qua cái. Trong lòng lộp bộp tiếng, thầm nghĩ câu tốt. nghĩ tới, đối phương lại có chiêu như vậy. Nếu để mọi người biết nàng chính là người khởi xướng, tất cả ổn.

      Đầu tiên, tỷ tỷ ngu xuẩn lại dễ lợi dụng phản bội lại nàng. Sau đó bị Khanh phu nhân và Diệp Lam biết chuyện đằng sau đó, chính mình cũng có mặt mũi tiếp tục ở lại Khanh gia. Cứ như vậy bị đuổi về nhà, nàng hoàn toàn mất cơ hội chiếm được xem trọng của Trình Tề Lễ. Giấc mộng giàu sang phú kia phải hoàn toàn tan biến sao?

      Hiển nhiên Khanh phu nhân tán thành ý kiến của Diệp Mạt, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể an tâm được. Mà Khanh Trọng Lương nghe Diệp Mạt , dù nàng cái gì, đều cảm thấy đúng, phải làm.

      Thành công khiến Khanh phu nhân quyết định điều tra chuyện này cẩn thận, đến cuối cùng là người nào, lá gan lớn như vậy, vào hẳn trong nhà đánh người. Diệp Mạt lặng im quên mất Trình Tề Lễ ra ngoài được lúc, sau khi thực được kế hoạch, trong đầu bắt đầu suy nghĩ rất nhiều.

      Toàn bộ quá trình, Diệp Lam im lặng cách kỳ quái. Tuy biểu cảm mặt của nàng thay đổi, nhưng chỉ có duy nhất bàn tay là . Theo vào cửa đến bây giờ, cánh tay nàng đều cong lại ôm lấy người, bảo hộ ở bụng mình, cả người căng thẳng cảm thấy nguy hiểm.



      Sau khi nhắc nhở hạ nhân hầu hạ Nhị phu nhân bị thương nặng xong, tất cả mọi người ra ngoài. Ở trong mắt phu nhân, tiểu thiếp được cưng chiều, tiểu thiếp ngay cả cốt nhục Khanh gia cũng bảo vệ được, đáng để bà phải tốn hơi sức ở bên cạnh chăm sóc.

      Đối với Khanh Trọng Lương mà , quả Sở Phân có thể đem tới cho rất nhiều kích thích mới mẻ. Nhưng dần thấy mệt mỏi, hơn nữa nữ nhân này để vào trong mắt, tính tình còn quái đản biết phép tắc. Trải qua mấy tháng, cảm giác mới mẻ ban đầu bị phai nhạt bởi Diệp Mạt. Bây giờ rời khỏi cũng nhớ, chỉ thấy tiếc nuối.

      Ban đầu Diệp Lam còn có chút mềm lòng, dù sao nàng cũng là mẫu thân. Đối với người mẹ mất cốt nhục mà , là chuyện đau khổ cỡ nào, nàng có thể hiểu được. Nhưng bộ dáng lúc trước của Sở Phân dọa tới nàng. Nàng xông lên như vậy là chán ghét mình, hay là muốn giết chết đứa của nàng. Cũng mặc kệ là nguyên nhân gì, ánh mắt trầm như vậy của Sở Thiến khiến nàng sợ hãi.

      Có lẽ, nàng nên nghe chút lời khuyên của Diệp Mạt. cần dung túng nhường nhịn nàng ta. Mặc dù nàng nhân nhượng cho khỏi phiền phức, luôn vì mọi người trong nhà, nhưng chưa chắc đối phương tiếp nhân. Mà phản ứng của nàng ta ngày hôm nay, đúng là mang theo sát ý ác độc.

      Nàng nên làm cái gì bây giờ, tiên hạ thủ vi cường chấm dứt hết mọi chuyện, hay là tìm biện pháp khác hòa giải để giải quyết. Trong đầu nàng rối tung, biết nên làm cái gì nữa.



      Nhìn người liên can đều rời , Sở Thiến quay đầu nhìn người sống dở chết dở kia, nhịn được liếc mắt xem thường.

      Nàng ta ngu ngốc sao, cứ như vậy để người khác trói , còn bị đánh thay người khác. Giờ tốt lắm, ngay cả đứa cũng còn. Lại nhìn thái độ Khanh gia ngày hôm nay, nàng ta về sau chỉ sợ tốt lên được.

      Người giường phát ra chút rên rỉ thống khổ, Sở Thiến rót cho mình chén nước, vừa uống nước vừa trầm giọng rủa, “Mất đều mất, rên rỉ cái *** gì.”

      thực tế, điều Sở Thiến muốn làm nhất chính là bỏ Sở Phân lại, mình rời . Nàng còn có việc quan trọng hơn phải hoàn thành, ví dụ như tiêu hủy dấu vết ngày hôm qua để lại, ví dụ như tìm hiểu ý tứ của Diệp Mạt, ví dụ như dùng phương pháp chu đáo hiệu quả khiến Trình Tề Lễ tiếp nhận chính mình, thực được giấc mộng đẹp của mình.
      1620thuy, Phong Vũ Yên, Koi Cam7 others thích bài này.

    2. amyhihi

      amyhihi New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Thanks chủ thread rất nhiều, đọc 1 lèo từ đầu đến đây, truyện hay, hài hước nhưng đôi khi cũng đáng để suy ngẫm, đúng thể loại mình thích :x
      duckkenKoi Cam thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 58.1

      Diệp Lam theo mọi người ra khỏi phòng Nhị phu nhân có vẻ thích hợp. Diệp Mạt muốn chuyện với Diệp Lam, nhưng Khanh Trọng Lương biết xấu hổ vẫn tìm cách bắt chuyện với nàng. Mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng trước mặt mọi người, nàng thể bỏ qua mặt mũi , cuối cùng cũng chỉ khiến cho Diệp Lam lúng túng hơn thôi.

      Song, thái độ ôn hòa của nàng khiến Khanh Trọng Lương nhìn thấy lại là loại hấp dẫn khác. cự tuyệt có nghĩa là lời mời. Vì thế, càng lại gần người Diệp Mạt, câu chuyện cũng bắt đầu theo chiều hướng tìm tòi nghiên cứu về Diệp Mạt.

      tấc lại tiến thước khiến cho Diệp Mạt nhíu mày, tránh ánh mắt đầy buồn nôn kia, bước nhanh đến ôm lấy cánh tay của Diệp Lam.

      “Đại tỷ, chuyện ngày hôm nay, tỷ có ý kiến gì ?”

      Diệp Lam như bị dọa giật mình, bỗng nhiên xoay đầu lại. mờ mịt kịp che đậy trong ánh mắt, cuối cùng cũng tránh được cái nhìn của Diệp Mạt.

      “Hả? À! Kẻ bắt cóc có thể tiến vào trong nhà, chắc chắn phải tìm được thủ phạm.”

      Diệp Mạt nhìn người trước mặt lo lắng, yên lòng, trong lòng kinh ngạc chút. Nàng nghĩ tới, chuyện ngày hôm nay có thể đánh sâu vào trong lòng Diệp Lam. Là bản năng của người mẹ sao? Quyết tâm muốn bảo vệ đứa của mình, mới cho Diệp Lam dũng khí như thế. Như vậy, có số chuyện, Diệp Lam cũng có thể suy nghĩ cẩn thận được ?

      Nếu ngay cả người nam nhân duy nhất của ngươi cũng bảo vệ ngươi, sao ngươi lại thể vứt bỏ ràng buộc đó. Như vậy, mình ngươi có dũng khí kiên cường mạnh mẽ đối đầu lại, mới có thể đánh bại đối thủ trong cuộc chiến khói thuốc súng này, bảo vệ người ngươi quan tâm nhất.

      Lúc này Khanh Trọng Lương lại lên, cách Diệp Lam, dùng vẻ mặt nịnh nọt với Diệp Mạt, “Muội muội yên tâm, tỷ phu nhất định tra bắt được kẻ bắt cóc. Có tỷ phu ở đây, cam đoan nàng có thể yên ổn.”

      Diệp Mạt cố nén cơ mặt run rẩy, khẽ hừ tiếng châm chọc , “Bản thân ta cần ngươi chiếu cố, nhưng đối với Nhị phu nhân khó lường kia, chỉ sợ để tỷ tỷ ta là chính thê này vào trong mắt.”

      xong quay đầu sang chỗ khác, để ý tới . Khanh Trọng Lương lại giống như nhìn ra thái độ của Diệp Mạt, mặt đổi sắc, tiếp tục , “Chuyện kia đáng lo, muội muội cần để ý tới. Tỷ tỷ nàng là ta dùng bát kiệu theo nghi thức chính thê thú vào, Khanh gia phu nhân đường đường chính chính, gì sánh được.”

      đến đây, Diệp Lam ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Khanh Trọng Lương cái. Vẻ mặt ràng, mơ hồ nhìn ra chút kinh ngạc. Đối với hoa ngôn xảo ngữ của , Diệp Mạt nghĩ là đúng, mà nhân phẩm Khanh Trọng Lương người này trong mắt nàng đạt tới vô cùng.

      Nay, nàng nghĩ cần nhanh chóng giải quyết hai tỷ muội Sở gia kia, muốn thiếu gia này chịu chút cực khổ. Vì thế cười lạnh tiếng, .

      “Nếu như thế, ngươi định muốn phế chính thê phù tiểu thiếp phải ?”

      Lời này của ra, Diệp Lam và Khanh Trọng Lương đều cảm thấy lúng túng. Trong lòng Diệp Mạt tức giận, cũng chẳng để ý tới. Khanh Trọng Lương ho khan tiếng, tầm mắt chuyển tới bàn tay bị thương của Diệp Mạt, sang chuyện khác, “Bây giờ ta mới phát , ngờ là muội muội bị thương ở tay. Tại sao lại bị thương? Còn đau ?”

      chuyện đến mức đó, còn tỏ vẻ đau lòng trước mặt Diệp Mạt. Diệp Mạt bị gọi tiếng muội muội, hai tiếng muội muội đến phát ốm, trực tiếp nhìn , với Diệp Lam, “Tỷ tỷ, người trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta ra cửa xem vị hôn phu kia của ta trở về chưa.”

      Diệp Lam gật đầu, chần chờ chút mới . “Muội cứ chờ . Chỉ là lát nữa tới phòng ta, ta có chuyện muốn với muội lát.”

      Trong lòng mơ hồ có chút chủ kiến, Diệp Mạt cũng vội vã hỏi chuyện gì. Cứ như vậy lôi kéo hai nha hoàn , còn về phần Khanh Trọng Lương hạ lưu kia, nàng hoàn toàn thèm liếc mắt cái. Diệp Lam gả cho người như vậy là bi kịch.

      Mắt thấy nàng phải , Khanh Trọng Lương tiến lên, rồi bị giữ lại. Diệp Lam nhìn thấu ý đồ của , ngăn lại trước, “Tướng công, chuyện Sở Phân bị đánh lần này quá kỳ quái. Nếu trong phù tra được gì, chúng ta báo quan .”

      Ngay tại lúc bị ngăn lại, Diệp Mạt như gắn bánh xe thẳng tới cửa lớn. Ý đồ Khanh Trọng Lương thực được, phiền chán trong lòng. Hất bàn tay Diệp Lam ngăn ra, tức giận hét lên, “Ta biết, biết, nhiều quá!”

      Mắt của Diệp Lam ảm đạm, thu hồi tay của mình quay lại bảo vệ bụng như trước, gục đầu xuống nữa. Nhưng tâm tình của nàng chút bình tĩnh. Sở Phân bị đánh tới mức sinh non, nghĩ đến nàng ta là người làm chủ phía sau màn muốn giết chết đứa của mình. Khanh Trọng Lương mất trí, nay lại đặt chủ ý lên người Mạt nha đầu.

      Nàng khó xử, nếu tướng công làm gì với Mạt nha đầu, chắc chắn nàng thể tha thứ cho , người nhà Trình gia cũng có khả năng buông tha . Nhưng dù sao người kia cũng là tướng công mình, tục ngữ đều , lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, cho dù ham mê tửu sắc, cũng là phụ thân đứa của nàng, trụ cột trong nhà.

      Các loại rối rắm này ngừng xoay quanh đầu nàng, cho dù là Nhị phu nhân hay Diệp Mạt, nàng đều biết nên làm như thế nào. Rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể sống yên ổn với nhau; rốt cuộc phải như thế nào, mới cho nàng cuộc sống bình thản; rốt cuộc phải như thế nào, mới có thể để cho đứa của nàng trưởng thành khỏe mạnh.

      Cho tới bây giờ ngờ tới được, cả đời này của nàng, nhưng lại sống thành cái dạng này.



      Diệp Mạt lời bước nhanh tới cửa lớn, trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại cảm thấy tủi thân. Rốt cuộc cha mẹ chọn người như thế nào, lại tìm người con rể như vậy. biết, mấy năm qua, Diệp Lam chịu ấm ức đến mức nào.

      Vừa nghĩ tới khuôn mặt ghê tởm của Khanh Trọng Lương, nàng liền bụng thuốc súng. Vì ức chế trong lòng dâng trào, nàng xoay người nhặt tảng đá bên đường, sau đó dùng sức ném vào chiếc ao cách đó xa.

      Tảng đá rơi vào trong nước, phát ra tiếng bang cực lớn, bọt nước lập tức bắn lên tung tóe. Như là nàng vẫn chưa hết giận, đá cước vào nửa hòn đá bên cạnh, lại nghe tiếng bang nữa. Ngay cả mũi chân đau đớn mà Diệp Mạt cũng thèm để ý, chí dùng sức nhặt hòn đá lên ném, ngừng dùng chân đá, miệng lảm nhảm.

      “Trời ơi! Trời ơi! Sao có người cặn bã biết xấu hổ như vậy, quả thực chính là cặn bã cặn bã cặn bã, tức chết ta, tức chết ta…”

      Hai nha đầu vẫn theo sau nàng, thấy nàng đột nhiên ném đá vào trong nước, sau đó bắt đầu mình tức giận, đều thoáng bị hoảng sợ.

      Nhưng mà hai người đều rất ăn ý lựa chọn trầm mặc. Vị tiểu thư này của các nàng, trước mặt lão gia phu nhân là nữ nhi nghe lời hiểu biết, trước mặt hạ nhân là Ngũ tiểu thư xinh đẹp hào phóng lại bình dị gần gũi, cho dù trước bốn đại nha hoàn các nàng đại đa số đều là bộ dáng hi hi ha ha.

      Tình huống như bây giờ cũng có, hoàn toàn xem hoàn cảnh và người khác, chỉ là người nóng nảy điên cuồng. Tổng kết lại, đây là khi trong lòng nàng phiền chán gặp chuyện thể giải quyết được. Mấy năm ở chung, các nàng cũng dần dần đúc kết ra được, đó cũng là điềm báo nàng chân chính xuất chiêu.

      Ở phương diện này mà , Hoa Diên rất bội phục vị tiểu chủ tử này của nàng. Mặc dù gặp chuyện khó khăn thể giải quyết, nàng cũng từ trong lo âu sau đó nghĩ ra biện pháp đối phó. Cho dù kết cục cuối cùng cũng phải thảnh công, nàng thương cảm nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận, sau đó tiêu hóa nó cách phũ phàng.

      Cho nên, nàng vẫn cảm thấy, mị lực lớn nhất của Diệp Mạt phải là khuôn mặt dáng người, cũng phải học rộng tài cao, cũng phải năng lực từ khi còn . Ngược lại chính là đối mặt thách thức với khó khăn, mặc dù thất bại cũng cam tâm nhận lấy. Ý chí như vậy, khiến cho nàng trưởng thành từ trong khó khăn, sau đó càng thêm chói lọi, nhận được thích.

      Sau khi ném đá vào trong nước đủ, Diệp Mạt dần dần bình tĩnh lại. lát sau, nàng đột nhiên xoay người nhìn Hoa Diên, , “Hoa Diên, chúng ta đón tỷ tỷ về nhà thôi.”

      Hoa Diên biết nàng nghiêm túc, cho nên cũng chân trả lời, “ được, tiểu thư.”

      “Quả được.” Diệp Mạt suy sút hạ bả vai, hữu khí vô lực nhận ra tình hình thực tế. Nữ nhi xuất giá nhiều năm như vậy, nữ nhi có hai hài tử, cứ như vậy minh bạch về nhà mẹ đẻ, sau này muốn nàng gặp người như thế nào, như thế nào được dư luận thừa nhận.

      “Con bà nó, để cái đó của cho Tịch Giản đáng của chúng ta thiến nha!”

      Hoa Diên nghe thấy vậy khỏi liếc mắt xem thường cái, tức giận với nàng, “Như thế nên cắt gọn gàng sạch từ gốc.”

      Tịch Giản đối với hai chủ tớ biến thái này có từ gì để , nghiêng đầu, khóe miệng giật giật, tiếp tục trầm mặc đảm đương làm đạo cụ trong suốt.

      Trong viện lúc xuân ý dào dạo, ba nương tuổi trẻ cứ như vậy ở trong viện người ta trắng trợn thảo luận mưa kế đối phó người ta. Quả nhiên đủ bưu hãn…



      Lúc Trình Tề Lễ quay lại, đám người Diệp Mạt trở về phòng của mình. Biết được Nhị phu nhân đả thương bàn tay của nàng, Trình thế tử mặt lạnh nhanh chóng biết thành mây đen vũ bão. Khi biết được đêm qua nàng ta bị đánh đến mức sinh non, đổi sắc mặt câu.

      “Vậy cũng khéo.”

      Diệp Mạt đỡ trán.

      “Chuyện như thế nào, có thuận lợi ?” Ổn định cảm xúc, Diệp Mạt sửa lại chút vạt áo màu vàng tinh xảo của nam nhân kia, lên tiếng hỏi.

      Trình thế tử mặt đen khẽ hừ tiếng, chỉ cúi đầu xem thương thế của nàng, .

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 58.2

      Lực đạo tay Diệp Mạt tăng hơn, đẩy bả vai chút, giọng cũng cao lên, “Hỏi chàng đó, chỉ ừ ừ là cái ý gì?”

      Trong lòng vốn thoải mái, lại bị nàng đẩy như vậy, Trình thế tử phát bực. Cánh tay dài nhanh nhẹn chụp tới, đem thắt lưng tinh tế mềm mại kia cố định ở khuỷu tay mình, đối diện với tầm mắt hung hăng của nàng, , “Chuyện như vậy, cũng phải làm phiền đại gia xuất động, biết trọng nhân tài có biết , lãng phí tài nguyên.”

      Diệp Mạt cười nhạo, “Ta liền vui vẻ lãng phí, chàng muốn làm sao? Đầu tiên , phản kháng hiệu quả, khiếu nại bị bác bỏ.” xong nhịn được ha ha cười ra tiếng, uất ức lúc sáng còn sót lại chút gì.

      Thấy Trình Tề Lễ nhiều với nàng, lúc này mới nghiêng người dựa vào , vừa thưởng thức ngọc bội bên hông , vừa , “Nguyên bản ta muốn giáo huấn chút tiểu thí hài Sở Thiến kia, nhưng xét tình huống buổi sáng ngày hôm nay, thế nào cũng phải khiến hai tỷ muội này ăn đau đến mức chịu được. Diệp Lam quá mềm yếu rồi, có hai người này bên cạnh, ta yên tâm được về nàng.”

      Trình Tề Lễ nghiên cứu đóa hoa xinh đẹp búi tóc phù dung kế của vợ mình, nghe vậy thản nhiên ừ tiếng, “Thích gì tùy nàng.” Thái độ lãnh đạm, ràng hề có hứng thú về sống chết của hai người kia.

      Trong lòng Diệp Mạt tính kế đối với hai tỷ muội khiến người khác bớt lo được kia, lại lầm bầm lầu bầu như chuyện với Trình Tề Lễ, “Như thế này, xem thái độ của Diệp Lam, lão công thích cướp người như vậy, cho ngươi xem như nào là đủ.”

      xong lại cấu cánh tay Trình Tề Lễ, “Cái gì chàng cũng phải làm, chỉ cần đến lúc đó theo sắp xếp của ta là được, hiểu chưa?”

      Tay Trình Tề Lễ chọc chọc búi tóc của nàng, nghe lời gật đầu cái. Mái tóc bóng mượt như vậy, búi lớn như vậy mà có cọng nào thừa ra, còn có hình dạng, kỹ thuật có thể so với keo xịt tóc nha.

      Lại đưa tay sờ phát quan của mình, nam nhân và nữ nhân khác biệt nha. Phải biết rằng năm đó phải học khá lâu mới làm được như này. A, xinh đẹp như vậy, thất muốn phá vài cái cho nàng quên .

      Bên này, trong lòng quả hồng rối rắm vì mái tóc. Bên kia, đợi nửa ngày thấy trả lời, quả hồng phu nhân khó hiểu nhíu mày, bất mãn ngẩng đầu lên oán, “Chàng làm sao, già rồi nghe thấy ta chuyện?”

      Lúc này quả hồng mới chú ý tới, dắt nàng ngồi ghế xong, “ biết biết, cứ làm theo lời nàng là được.”

      Diệp Mạt vểnh môi, vừa lòng gật đầu cái, “Nhưng thể tứ chi tiếp xúc với nữ nhân kia, càng thể có tư tưởng khác.”

      “…” Dưới hiếp bức (uy hiếp cưỡng bức) của nàng, quả hồng đáng thương bị lợi dụng chỉ đành vuốt cằm đồng ý. Còn từ lời của nàng nhớ lại bộ dáng của nữ nhân kia, khỏi bất mãn.

      “Nàng cũng quá khinh thường con mắt của ta, cho dù muốn tìm ta cũng phải tìm người xinh đẹp như nàng.”

      Tâm tình Diệp Mạt rất tốt, dùng tay hất tóc vai, nâng cằm đắc ý , “Muốn tìm người xinh đẹp như ta? Rất xin lỗi, khó khăn tương đối lớn nha.”

      Bộ dáng kiêu ngạo xinh đẹp của nàng khiến Trình Tề Lễ thoải mái cười to, kích thích giống đực. Ma trảo duỗi ra, nắm lấy cằm vợ , sau đó nghiêng người hướng về phía nàng, tại đôi môi đỏ thẫm kia trộm cái.



      Diệp Mạt vẫn đợi đến khi Hoa Diên trở về, cho nàng biết Khanh Trọng Lương vừa ra ngoài tìm hạ nhân hỏi chuyện, mới vào phòng Diệp Lam. Bây giờ nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người khác buồn nôn kia, nàng sợ chẳng may nàng chịu được lại tát cho vài cái.

      Lúc vào, Diệp Lam nhắm mắt nằm ghế cạnh cửa sổ, tay phải theo quy luật vỗ vỗ bụng mình. Phù Hồi thấy nàng tiến vào định gọi Diệp Lam, bị Diệp Mạt dùng tay ngăn lại.

      Phù Hồi tiếng động hành lễ, yên lặng ra ngoài. Diệp Mạt đến bên cạnh Diệp Lam, ngồi xuống chiếc giường , cầm lấy quyển sách bàn mở nửa.

      Là chuyện Kinh Phật ngày xưa, lật vài trang đúng là nhân quả tuần hoàn, nghiệt duyên báo ứng.

      Diệp Lam cứ nhắm mắt như vậy, tốc độ tay vỗ bụng cũng thay đổi. Mãi cho đến khi Diệp Mạt xem hết quyển kia, nữ tử nằm ghế nằm mới đột nhiên mở miệng chuyện.

      “Mạt Mạt.”

      “Dạ?” Diệp Mạt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.

      phải muội cảm thấy, ta đặc biệt yếu đuối chứ?

      Diệp Mạt nhìn đường cong nhu hòa khuôn mặt nghiêng đó, lắc lắc đầu, “ có.” ràng là nữ tử đáng được nam nhân dốc lòng thương.

      “Di nương cả đời làm tiểu thiếp, bà muốn ta cũng lại như bà. Nhưng ra ta cũng để ý như thế. Ta vẫn cảm thấy, đến cuối cùng, mặc kệ là thê hay thiếp, ta đều có cuộc sống tốt, giúp chồng dạy con, cuộc sống yên ổn.”

      Đó là điều sâu thẳm trong lòng nàng. Ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nhìn nghiêng, khiến người khác khỏi thả lỏng, dễ chịu.

      “Từ với ta, mẫu thân là người cực kỳ tốt, chỉ cần giữ vững bổn phận, người đối xử với chúng ta tốt lắm. Từ ta lấy mẫu thân làm hình mẫu, ta nghĩ nếu ta là thê tử của người khác, ta cũng như mẫu thân, đối đãi mọi người trong nhà rất tốt.”

      Nghe xong lời này, Diệp Mạt thần than thở trong lòng. Nàng nghĩ tới, Nhị di nương là tâm hầu hạ Diệp Chân thị, hơn nữa ngay cả Diệp Lam cũng bị ảnh hưởng.

      Diệp Lam mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Diệp Mạt, tiếp tục , “Muội còn nhớ chuyện của Tứ di nương ?” xong vừa cười khổ lắc đầu, “Lúc ấy muội bốn tuổi, tất nhiên là biết được. Ta nghe ca ca , huynh trưởng Tứ di nương nuốt rất nhiều tiền trong nhà, còn làm giả sổ sách lừa phụ thân. Còn có tiểu Đình, muội ấy…”

      Cách nhiều năm như vậy, lại lần nữa nhắc tới Diệp Đình. Diệp Mạt cảm thấy như có cái gì nghẹn ở cổ, hô hấp cũng cảm thấy đau đớn, nước mắt khống chế nổi chảy xuống.

      Tiểu nha đầu nho luôn yên tĩnh, tiểu nha đầu thích chuyện thích cười, tiểu nha đầu lại thỉnh thoảng túm góc áo của nàng mềm mại nỉ non tiếng ‘Ngũ tỷ tỷ’. Tiểu nha đầu khiến nàng mở toàn bộ tâm tiếp nhận, tiểu nha đầu lạnh như băng nằm tay nàng, tiểu nha đầu còn sống ở trước mặt nàng.

      Nếu có lần đó, giờ tiểu nha đầu ấy mười ba tuổi, nhất định là nương xinh đẹp yên tĩnh, xứng được mọi người mến.

      “Tứ di nương phạm vào lỗi lớn như vậy, huynh trưởng Tứ di nương lừa dối sổ sách kia. Dù vậy, mẫu thân vẫn để tiểu Úy ở phòng ngay cạnh mình, đối đãi với muội ấy có chút khoảng cách, vẫn rất chiếu cố đối với nhà mẹ đẻ Tứ di nương. Đều cùng hầu hạ phụ thân, những di nương thỉnh thoảng cãi vã cũng có gì lạ, nhưng mẫu thân đối với những người bọn ta, , đều như con của chính mình.”

      “Ta nghĩ đến, chỉ cần giống như người, đều được báo đáp tốt. Trăm triệu lần ta nghĩ tới, cục diện cuối cùng lại như vậy. có hài tử của tướng công, ta rất đau lòng. Nhưng Sở Phân nàng ta… còn muốn giết hài tử của ta.”

      “Mạt Mạt, ta chỉ muốn nơi bình an, chiếu cố hài tử của ta, nhìn bọn chúng trưởng thành.”

      Cho tới bây giờ, nữ nhân luôn có vẻ mặt tươi cười, người luôn sắm vai đại tỷ dịu dàng mến trong tuổi thơi của Diệp Mạt, lúc này nàng thấy được vô lực, yếu đuối, còn có bi ai thành lời của đại tỷ mình.

      Diệp Mạt đành lòng nhìn nàng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời trong xanh, cuối cùng ra lời ở trong lòng.

      “Tỷ tỷ, tỷ sợ sao?”

      Diệp Lam nghe vậy nhất thời sửng sốt, nước mắt trong hốc mắt rốt cuộc chảy xuống hai má. ra, là nàng sợ hãi.

      Diệp Mạt cắn môi, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, “Nếu sợ hãi như vậy, hãy cố lấy dũng khí đánh bại chướng ngại khiến tỷ sợ hãi .”



      Buổi tối, Khanh Trọng phủ.

      Sở Thiến từ phòng bếp bước nhanh con đường , nàng mới từ bên ngoài trở về. Thông qua a Vay, nàng tìm được ba “Kẻ bắt có” kia, cũng xác định đối phương sử dụng quỷ kế đánh tráo. Nhóm bắt cóc còn , bọn họ trói lại, đánh người chút rồi bỏ , về phần vì sao Sở Phân nằm trong phòng đó, chắc chắn là Diệp Mạt sử dụng thủ đoạn.

      Nàng xác định được Diệp Mạt biết được bao nhiêu về chuyện này, cũng biết được Trình Tề Lễ có biết chân tướng hay . Nàng vội vã ra sau phòng bếp, nàng sợ chính mình bại lộ nhược điểm. Lúc trở về, nghe bọn hạ nhân , Khanh Trọng Lương gọi ít người hỏi chuyện, nếu tra được, báo quan.

      Bị chèn ép đến như vậy, khiến nàng phát hỏa rất lớn. Bởi vậy, quyết tâm leo lên Trình Tề Lễ càng mạnh hơn. Cho dù là vì vinh hoa phú quý, vẫn là có thể đấu thắng được Diệp Mạt. Tóm lại, ý thức của nàng rằng, nàng phải hạ dược mạnh.

      Nàng cứ vùi đầu bước nhanh về phía trước như vậy, thình lình có người đứng ra. Nàng tránh kịp, va vào người đối phương, bởi vì lực đạo quá lớn, bắn ngược trở về khiến nàng vững, mông cứ như vậy đặt đất.

      Rủa thầm câu, ngẩng đầu quở trách, lại phát người tới là Trình Tề Lễ, người mà nàng ngày đêm mong nhớ. Nàng nhanh chóng đứng lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc quần áo, gập thắt lưng hành lễ, “ ra là thế tử gia, Sở Thiến nhầm lẫn, phát thế tử gia tới.”

      Trình Tề Lễ thầm rút rút cơ mặt, ràng là bản thân mình lao tới từ ven đường, nàng ta lại nàng ta tốt. Dù vậy, vẫn nghe lời chỉ thị của vợ mình, lời kịch.

      “Nha, ngươi tới vừa lúc. Ta muốn ăn huyết tảo tổ yến, nửa ngày tìm thấy người, ngươi làm cho ta .”

      xong quay đầu bước , Diệp Mạt ở chỗ tối tức giận đên giậm chân. Ah, diễn kịch đây cũng quá chứ, muốn làm lộ ra cái gì, nàng đâm còn mạng. Con bà nó, ra mặt ít như vậy còn muốn nàng dùng thịt bồi thường, rất TMD mệt, đại gian thương a, có hay !

      Nhưng mà, Sở Thiến hoàn toàn bị kinh hỉ này làm cho mụ mị cả đầu. Nàng lo tìm thấy cơ hội, cái này đưa lên cửa của mình. Đây phải ông trời giúp nàng là cái gì? Xoay người làm tư thế đáp ứng Trình Tề Lễ xa, sau đó vẻ mặt dâm đãng. Lay động, quay người phi nhanh tới phòng bếp.

      Cơ hội của nàng tới!

      p/s: edit tới đoạn Diệp Đình lại thấy buồn ~~~~ :th_14:
      1620thuy, Phong Vũ Yên, Kola2956 others thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 59

      Sở Thiến mừng rỡ như điên vào trong bếp, hai lời lôi vòng ngọc thạch tay ra, vừa cười với nữ đầu bếp vửa , “Tỷ tỷ, ta cần huyết tảo tổ yến hảo hạng ngay bây giờ, tỷ có thể làm ?”

      Nữ đầu bếp bị nhiệt tình của nàng làm cho ngơ ngác, nửa ngày mới kịp phản ứng. Có chút kỳ quái liếc nhìn nàng cái, lúc này mới thăm dò xem xét ngọc thạch trong tay nàng. Đánh giá chút phân lượng của vật kia, rồi mới lên tiếng.

      “Táo đỏ có, nhưng tổ yến quý gia như vậy, ta có thể đâu kiếm được?”

      Vẻ mặt Sở Thiến tin nhìn nữ đầu bếp kia, cuối cùng cắn răng rút châm ngọc trai đầu, tháo vòng cổ và bông tai Hàm Ngọc, thậm chí khóa trường mệnh thắt lưng cũng rút xuống, sau đó đưa tất cả cho nữ đầu bếp, nịnh nọt, “Tỷ tỷ tốt, ta cần dùng gấp. người ta cũng chỉ có thế này, tuy rằng chúng đáng giá nhiều, nhưng cũng đủ mua hàng dự trữ của tỷ chứ?”

      “Này… Được rồi…” Nữ đầu bếp giả vờ từ chối chút, liền thu hết xuống. Quả thực tổ yến quý, nhưng nếu như Sở Thiến nương muốn ăn có thể lên lầu báo, như vậy chẳng phải mình được những thứ này, nàng làm sao mặc kệ được.

      Thấy đầu bếp hơi chần chừ lát, nhưng cuối cùng vẫn ôm đống trang sức vui vẻ chạy . Sở Thiến thấy nụ cười của nữ đầu bếp rộng tới mang tai, khỏi nhếch miệng cười nhạo. Trong lòng ràng vui mừng đến chết, còn giả bộ từ chối nàng, đúng là dối trá.

      Đưa tay sờ vành tai còn vật gì, lại nhịn được thấy đau đớn. Vừa mới lấy ra là toàn bộ gia sản của nàng nha, hơn nữa vòng ngọc thạch kia, đúng là vật nàng thích nhất.

      Nhưng mà phải liều phen, xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang(*). Nếu lần này thành công, ai còn thiếu mấy đồ này. Đến lúc đó tha hồ có vàng bạc châu báu, hưởng thụ thỏa thích.

      (*) Ý nghĩa như câu: thả con săn sắt bắt con cá rô.

      Kế hoạch như thế, tâm tình của nảng trở nên hào hứng hơn.

      Bên kia, Diệp Mạt thấy quả hồng làm theo điều nàng , hảo hảo răn dạy lại.

      “Chàng như vậy được, biết chưa? Vẻ mặt lại chút tình ý, để nàng ta có ý nghĩ kỳ quái, tự động đưa lên cửa. Vừa rồi chàng là cái gì? Hoàn toàn là lời kịch, mà việc phải bộc lộ háo sắc đâu mất rồi? Nhưng mà nha đầu kia giỏi lắm, căn bản tưởng có chút tài năng, kết quả đùa giỡn xong rồi… Đợi lát nữa chàng phải như này… Như này… Như này…”

      Diệp đạo diễn nghiêm túc giảng cách diễn tiếp theo cho nhân vật chính Trình, đồng thời thẳng tới sân. Nàng thừa nhận việc tính kế người khác như thế phải chuyện thiện lương mà đứa đáng nên làm, những chỉ cần nghĩ tới, cuối cùng Sở Thiến phấn khích lộ ra sơ hở, nàng nhịn được hưng phấn, máu nóng khiến toàn thân sôi sục.

      Ai nha, tính tình ác độc, là thích!

      Vừa nghĩ tới kế hoạch tiếp theo của mình, Diệp Mạt bám vào tay Trình Tề Lễ cười đến nhìn thấy trời đất. Trình quả hồng gì, giương mắt nhìn trời, ra lại nuôi tiểu ác ma thích trêu người như vậy.



      Rốt cuộc nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị tốt, lúc này giữ lửa vừa đủ, lại cho thêm chút gia vị, nửa canh giờ sau có thể xong rồi. Sở thiến có chút kích động sờ vào bình sứ bên trong tay áo, đêm nay, chính là đêm nay…

      Hai tay che khuôn mặt đỏ bừng, nàng chú ý tới cách nàng xa có bếp thuốc, ràng là đun sôi, tiếng lỗ lỗ vang liên tục. Nàng có chút tò mò, tiêu sái qua, nhấc nắp lên nhìn.

      Lúc này, nữ đầu bếp tới, thấy nàng còn ở đây, nhiệt liệt chào hỏi với nàng. Sở Thiến thấy chính là thảo thuốc bình thường, cũng đặc biệt để ý. Liền chỉ gật đầu hỏi nữ đầu bếp câu, “Đây là thuốc cho ai?”

      “À, Diệp tiểu thư là mấy ngày nay thiếu phu nhân ngủ an giấc, liền để Hoa Diên nương mua thuốc về. Trông thời gian, hẳn là đun đủ rồi.” Nữ đầu bếp chi tiết.

      Sở Thiến nhìn canh thuốc kia cái, liền trở về canh huyết tảo tổ yến của mình. Nghĩ tới Diệp Mạt, thần sắc khỏi ngưng trọng hơn. Nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn nữ đầu bếp kia thử hỏi, “Đêm qua kẻ bắt cóc tiến vào trong nhà, tỷ tỷ bên này sao động tĩnh cũng có?”

      Nữ đầu bếp biết chuyện Nhị phu nhân sinh non, trong lòng thầm cao hứng, nhưng thể ra ngoài, chỉ giả bộ tiếc nuối thở dài hơi, , “Cả đêm ta đều ngủ say, trừ bỏ nghe thấy mấy con mèo hoang ở bên ngoài tường, cái gì cũng biết nữa.”

      Nghe xong lời này, Sở Thiến thầm thở phào hơi. Cũng theo tiếng thở dài đó mà sang chuyện khác, “ là quá đáng, lại khiến cho tỷ tỷ của ta sinh non, nếu bắt được phải đánh mạnh.”

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Nữ đầu bếp vội vàng hùa theo.

      Lúc này, Hoa Diên từ bên ngoài tói, vẻ mặt có chút khẩn trương. Nàng là nha hoàn của Diệp Mạt, về chuyện của Trình Tề Lễ, nên để nàng làm. Nếu để cho nàng biết đây là chuẩn bị cho gia tương lai, chừng cơ hội của mình còn.

      Nghĩ như vậy, thầm lặng lẽ nghiêng người chắn bát tổ yến ra phía sau mình.

      ra là Hoa Diên nương, đến đây có chuyện gì sao?”

      Nụ cười mặt Hoa Diên càng thêm sáng lạn, vừa tới bếp đun thuốc cho Diệp Lam, vừa , “Tiểu thư bảo ta tới nhìn xem thuốc cho đại tiểu thư, là lúc còn sớm uống rồi ngủ giấc.”

      Trong lúc chuyện, cầm chiếc khăn lót trong tay, bưng nồi thuốc lên bàn. Sở Thiến thấy nàng lưu loát lấy bát từ tủ, cẩn thận đổ thuốc vào.

      Diệp Lam như nào cũng thèm để ý, dù sao tỷ tỷ vô dụng kia của nàng giờ cũng còn tác dụng. Huốn chi nếu đêm nay thành công, chừng ngày mai nha hoàn này nên hầu hạ nàng rồi.

      Nghĩ như vậy, ý cười bên môi khỏi thêm sâu, “Chuyện này nên để cho những hạ nhân khác đến làm, tại sao Hoa Diên nương phải tự mình tới?”

      Hoa Diên cười khẽ, động tác tay ngừng, , “Đại tiểu thư có thai, tiểu thư chúng ta lo lắng người khác, sợ động tay động chân hầu hạ tốt.”

      Dứt lời, thản nhiên ngẩng đầu lên cười với Sở Thiến, ý tứ , “Huống chi chúng ta là hạ nhân, làm sao có thể cưng chiều mà kiêu. Người còn sống, quan trọng là biết bổn phận hầu hạ chủ tử. Quá kiêu căng, có ngày còn gì.”

      Hoa Diên xong lời này liền ra ngoài. Nữ đầu bếp biết nội tình bên trong, liền nghe ra ý trong lời của Hoa Diên. Ngược lại, sắc mặt Sở Thiến trở nên cực kỳ khó coi, nha đầu chết tiệt này, chẳng qua chỉ là nô tỳ đê tiện, lại dám châm biếm nàng. Cứ đợi mà xem, đợi nagf thành công, nhất định cho ngươi biết tay.

      để ý tới nữ đầu bếp kia, sau khi nhìn tổ yến, nàng quyết định lúc này làm chút điểm tâm sở trường của mình.



      Đảo mắt, gần đến lúc lên đèn.

      Sở Thiến cẩn thận bưng tổ yến và điểm tâm, nhàng tiêu sái đến phòng Trình Tề Lễ. Dưới đèn lồng mái hiên, có khuôn mặt tươi cười nổi giận đùng đùng, rất nahnh biến mất ở chỗ rẽ trong góc tối.

      Rốt cuộc tới phòng Trình Tề Lễ,. bân trong sáng đèn, yên tĩnh. Sở Thiến hít sâu hơi, ổn định nhịp tim đập liên hoàn, gõ cửa.

      “Thé tử gia ở đây ? Huyết tảo tổ yên xong rồi.”

      Người bên trong ừ tiếng, , “Vào .”

      Nghe vậy, người ngoài cửa hít sâu hơi, cuống quít sửa lại tóc và quần áo, thế này mới đẩy cửa vào. Trình Tề Lễ ngồi đọc sách ngay ngắn ở sau bàn, cảm giác được nàng tiến vào, mặt có biến hóa, thậm chí cả đầu cũng ngẩng, càng miễn việc liếc nhìn nàng cái.

      Chỉ thản nhiên câu, “Đặt bàn.”

      Sở Thiến nhìn chỉ chiếc bàn cách bàn đọc sách khoảng cách, giả vờ nghe hiểu ý , trực tiếp bưng tới bàn ngồi.

      Nàng cứ như vậy bưng đồ ăn đến trước mặt mình, Trình Tề Lễ bực mình cau mày lại, ngẩng đầu lên nhìn nàng ta. Ở trước mặt mà kém thông minh, đúng là phạm vào điều tối kỵ. Nếu nàng ta biết, xử trí người kém thông minh như thế nào, biết còn có dũng khí làm thế này nữa .

      Nếu phải phối hợp với người vợ tính tình trẻ con kia của , khó chịu với nữ nhân có ý đồ với mình, chắc chắn xử quyết ngay tại chỗ, cần phải xem xét cái gì cả.

      Sở Thiến để thìa vào trong chén tổ yến quấy vài cái, cười giục , “Thế tử, nhân lúc còn nóng ăn , Sở Thiến chuẩn bị chút điểm tâm , biết hợp khẩu vị thế tử gia hay ?”

      Trình Tề Lễ thoáng nhìn tổ yến bàn, đột nhiên có suy nghĩ khác. Theo an bài của Diệp Mạt, lúc này có thể tìm cớ cho nàng ta ra ngoài hơn nữa còn cam đoan trong chốc lát quay lại. Diệp Mạt nhấn mạnh trước, khả năng đồ này có dược, tuyệt đối thể ăn.

      Ngay từ đầu tham dự trò chơi này, phải dám thừa nhận, tính là người đứng xem kịch vui. muốn nhìn chút, qua nhiều năm rèn luyện như vậy, cuối cùng Diệp Mạt được bồi dưỡng thành bộ dáng gì.

      Sống lại kiếp, thay đổi lớn nhất của chính là cấp bậc ràng trong thế giới, thấy được bản chất của con người. Cá lớn nuốt cá bé, bọn còn sống lâu. Cuộc đời chỉ để ý người là đủ rồi, chỉ cần hai người sống thoải mái tự tại. Còn lại, cho dù là tiền tài hay quyền thế, cũng coi trọng.

      Cho nên, tận lực phối hợp với Diệp Mạt. Nhưng lúc này, đột nhiên nghĩ chuyện. Nếu như mình hành động ngoài an bài của nàng, đối mặt với tình huống phát sinh, nàng xử lý như thế nào?

      Vì thế, Trình Tề Lễ vương năm ngón tay thon dài cầm chiếc bát lên. Màu trắng sứ hòa với màu da của , thành bức tranh tuyệt đẹp.

      Nuốt ngụm tổ yến vào bụng, Trình Tề Lễ ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt chờ mong của Sở Thiến, lạnh như băng , “ đủ ngọt.”

      Sở Thiến thấy ăn, thậm chí dám hít thở. vui mừng như đánh sâu vào thân thể, đùi mềm nhũn, suýt nữa nàng ta ngã ngồi ghế.

      Vừa nghe đủ ngọt, lập tức , “Nô tỳ cho thêm.” chưa hết xoay nhanh ra bên ngoài. Quả là trời giúp ta, ăn chén tổ yến, thời gian chưa tới nén nhang…

      “Hắc hắc…” Chân trước bước ra cửa, Sở Thiến khống chế nổi cười thành tiếng. Lúc đường, chân giống như gắn hỏa lực, chạy nhanh biến mất ngoài cửa viện.

      Trong phòng, Trình Tề Lễ đứng lên, tầm mắt đảo qua bát tổ yến kia, bên môi nở nụ cười quỷ dị. Đột nhiên thấy chờ mong với phản ứng của quả hồng phu nhân.
      1620thuy, Phong Vũ Yên, Koi Cam4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :