Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 49

      Diệp Mạt và đại tỷ sau bao nhiêu năm mới gặp lại, có cũng xong được nỗi nhớ nhung biệt ly. Mà bên kia, ở thành Lê Dương tơ bông rủ xuống giữa Diệp phủ. Trình Tề Lễ ra roi thúc ngựa thẳng đuổi tới, lại thấy bóng dáng xe ngựa của lão bà . Nghĩ là tình thế quả rất khẩn cấp, liền tăng tốc độ của mình.

      thực tế, Trình Tề Lễ còn suy nghĩ về lý do Diệp Mạt vội vã rời phủ. Khi cấp tốc chạy về thành phố tơ bông kia, nào biết Diệp Mạt các nàng trong ngoại thành Hà Đô chậm rãi thưởng thức mặt trời hạ.

      Hạ nhân Diệp phủ thấy gia vội vàng chạy tới, đều có chút kinh ngạc. Nhưng Trình Tề Lễ cho bọn có cơ hội chào hỏi. người ngựa vừa dừng ngoài cửa, thấy phi thân, lưu loát nhảy xuống. Ngay sau đó, mũi chân vừa chạm mặt đất, bay nhanh lắc mình chạy vào trong rồi.

      Hạ nhân canh cửa đều là vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày mới có người thổn thức ra tiếng , “Ngũ gia tới nhanh, nhưng mà vẫn chậm chút, lão gia và phu nhân đều biết.” Dứt lời còn than thở lắc đầu. Ngũ gia như thế nào cũng là thiếu niên trẻ tuổi, còn tuấn tiêu sái, khó tránh khỏi những cám dỗ bên ngoài. Chỉ là, Ngũ tiểu thư là bảo bối của lão gia lão phu nhân, chuyện này sợ là dễ dàng giải quyết được.

      Vừa mới yên tĩnh, trước cửa lại truyền đến tiếng vó ngựa chạy như bay, bọn hạ nhân nhìn lại, thấy người hầu của Ngũ gia với vẻ mặt thống khổ chạy tới. Con ngựa kia giống chủ nhân lưng, toàn thân đầy vẻ mệt mỏi. Rốt cuộc đưa chủ nhân tới đích, liền dần dần thu thế, chậm rãi dừng trước cửa chính.

      Trình Tam nhi ỉu xìu trượt từ lưng ngựa xuống, an ủi sờ phương tiện lại của mình, thầm lẩm bẩm thê lương, “Muốn trách trách thiếu gia , cũng nhớ tới làm sao ngươi có thể chạy bằng Hãn Huyết Bản Mã của người.”

      Con ngựa kia giống như tâm linh tương thông với , liền dùng sức đá đá vào bãi đất phía dưới, từ trong lỗ mũi phun khí vào mặt Trình Tam nhi. Giải tỏa bức xúc với chủ nhân xong, mới tùy ý để người trông ngựa Diệp gia dắt xuống.

      Hôm nay canh cửa là thiếu niên chơi cùng với Trình Tam nhi, thấy theo sát Ngũ gia chạy tới, liền kéo sang bên, thấp giọng , “Ngươi cùng gia trở về vội vã như vậy, có chuyện gì sao?”

      Vẻ mặt Trình Tam nhi ngơ ngác, thành lắc đầu, “Ta biết nha, đột nhiên về liền về, cái gì cũng tới.”

      Thiếu niên kia nhíu mày trầm tư lát, mới ngẩng đầu tiếp tục với Trình Tam nhi, “Giao tình giữa hai ta, nên ta mới thông báo với ngươi tiếng, chuyên Ngũ gia rầm rộ mời vũ cơ của Điệp Ảnh tới phủ bị lão gia và lão phu nhân biết được rồi. Ngay lúc đó ở đây ồn ào huyên náo, cũng có rất nhiều lời đồn khó nghe. Bịa đặt Ngũ tiểu thư nhà chúng ta là người chanh chua, tính tình đố kị người thường thể sánh bằng. Lão gia vì chuyện này mà tức giận lớn lắm.”

      Trình Tiểu Tam nhi nghe vậy giật mình. Chuyện thiếu gia tìm Điệp Ảnh nương đúng là phải giả, nhưng ngày đó cũng thấy mọi chuyện, ràng thiếu gia vẫn về phe thiếu phu nhân. Ngày thường thiếu phu nhân quả cấm đoán thiếu gia, nhưng còn chưa tới mức đố kị người thường thể sánh bằng. Đến tột cùng là ai lại tạo ra lời đồn đại lớn đến như thế?

      Thiếu niên thấy trầm mặc biết suy nghĩ gì, tâm tình bát quái khỏi dâng lên, lôi Tiểu Tam nhi vào góc người, cười đùa hai tiếng sau đó ra vẻ thần bí , “Ngươi theo sát hầu hạ gia, ngươi với huynh đệ tốt của ngươi tiếng, có phải gia thực đối xử tốt với vũ cơ thanh lâu như lời đồn ?”

      Ngày thường, Trình Tiểu Tam nhi nhìn có vẻ là người ngu ngơ ngốc nghếch, để tâm vào việc gì, thậm chí còn hơi thiếu thông minh. Nhưng là do đối với mọi chuyện khác có thiên phú hơn người. Việc ghi sổ sách, những con số thông tin từng nhìn qua bao giờ quên được, việc hàng ngày đều nhớ kỹ, đầu óc của là do chứa quá mức, cuối cùng thông được nên cứ ngu ngơ.

      Cho nên, phải đứa ngốc gì cả, mà còn đứa con của trời – thiên tài. Tuy rằng đáy lòng vẫn chưa hiều, vì sao Diệp lão gia lại biết chuyện thiếu gia và Điệp Ảnh, nhưng cũng biết được mọi chuyện theo chiều hướng bất lợi đối với thiếu gia.

      để ý tới thiếu niên bát quái có lòng tốt, nhanh như chớp chạy vào cửa. Lúc trở về, đại ca từng nhắc nhở rất nhiều lần. Chỉ cần trực giác của thấy tốt, nhất định phải với thiếu gia.

      Vội vàng chạy nhanh vào, xa xa thấy thiếu gia của mình biến mất ở chỗ rẽ. Trình Tam nhi vội vàng chạy nhanh hơn, sử dụng toàn lực chạy đuổi theo. Chỉ là hiệu quả cũng được mấy.

      Mắt thấy thiếu gia chuẩn bị biến mất phía trước, Trình Tiểu Tam nhi cái khó ló cái khôn nghĩ ra cách. dừng bước chân lại, thở mãnh liệt mấy hơi. Đợi cho ngực phập phồng bình ổn lại chút, lập tức hít hơi. Lúc đứng thẳng dậy, hai tay chống lưng, cằm giương góc bốn lăm độ, lớn tiếng hô về phía Trình Tề Lễ biến mất.

      “THIẾU GIA… GIA… GIA.. NGƯỜI THEO TÔI QUAY LẠI… QUAY… QUAY… QUAY LẠI…”

      Trình Tề Lễ nghe thấy tiếng cao vút này, chân lảo đảo mạnh mẽ, suýt nữa té ngã mặt đất. Đầu óc cái đồ này biết do thứ gì cấu tạo, lại có thể ở trong Diệp phủ cao giọng ồn ào như thế. Đại gia nhà , là muốn cái gì đây?

      để ý tới, vừa định tiếp tục tiến vào bên trong. Lại nghe thấy tiếng cao vút kia truyền tới lần nữa, mà nội dung bên trong… là…

      “THIẾU THIẾU… THIẾU… THIẾU GIA… DIỆP LÃO GIA BIẾT CHUYỆN CỦA NGƯỜI VÀ ĐIỆP ẢNH NƯƠNG RỒI… RỒI… RỒI… NGƯỜI MAU QUAY LẠI, CHÚNG TA CHẠY TRỐN …..”

      “Cái quái gì!?!?”

      Thế tử chịu kích thích sâu sắc cuối cùng nhịn nổi nữa, dùng sức nắm tay, đánh quyền vào cây cột bên cạnh. Cây cột đáng thương run lên, vài miếng đò rơi xuống.

      Trình nhà chúng ta lần này thực bị tức vỡ phổi, ngay cả điều quan trọng là phải chạy trốn cũng để ý, nắm chặt tay xoay người trở về. Hôm nay đánh cho tiểu tử này kêu cha gọi mẹ, họ Trình.


      Thuận tiện tới câu, muốn rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội quang minh chính đại làm việc.

      Người có tiếng gào bị ghét bỏ Trình Tiểu Tam nhi lúc này đứng dựa vào hành lang, y y nha nha hai tiếng, còn định lấy hơi tiếp tục đảm đương thành cái loa công suất lớn. Xa xa nhìn thấy thiếu gia bước nhanh tới, khỏi cảm thấy mừng thầm, quả nhiên trong lúc nguy cấp nghĩ ra cách dùng được. Nếu còn dùng hai chân mà đuổi như lúc trước, chỉ sợ lúc này thiếu gia vọt tới trước mặt Diệp lão gia rồi. Đến lúc đó, sợ là ai cũng cứu được thiếu gia.

      Trình Tiểu Tam nhi đắc chí chờ thiếu gia về phía mình, lại ngẩng đầu trong nháy mắt thấy đám người từ phía sau xông tới. Ngay lập tức phát huy hỏa nhãn sao Kim của mình, phóng đại đám người mãnh liệt khí thế xông tới kia. kịp nhìn hết, chỉ đảo qua mà mặt mũi sợ tới mức trắng bệch.

      thân tức giận đến tận trời kia đằng trước, phải lão gia nhà là ai đây? Còn đằng sau Trình lão gia, thân hình ục ịch thở hổn hển, chính… chính là cha của thiếu phu nhân - người biết chuyện giữa thiếu gia và nữ tử thanh lâu sao. Còn có, còn có, theo sát phía sau Diệp lão gia, là đại thiếu gia Diệp gia, Diệp Ninh Quảng sao? Chao ôi, còn có Tam thiếu gia Diệp gia, Diệp Thanh Xuyên! Toàn bộ đều là bộ dáng sát khí muốn ăn thịt người. Tay Trình Tiểu Tam nhi dụi dụi mắt, cuối cùng có thể nhìn thấy bóng dáng thấp bé phía . Ôi mẹ ơi, thể ngờ lại còn có đứa trẻ cao cỡ nửa người lớn, hình như là Đại điệt nhi (cháu) của thiếu phu nhân, con lớn của Diệp Ninh Quảng, trưởng tôn gần mười tuổi của Diệp gia, Diệp Phi Nghiêu.

      Phật Tổ gia, Trời muốn giết thiếu gia của ta sao? Đáng thương quá rồi.

      Mắt thấy đại đội nhân mã tới gần, Trình Tiểu Tam nhi chút do dự quay mặt về phía hành lang dài, hô lớn về phía Trình thiếu gia nhanh tới bên này, “Thiếu gia, chạy mau!”

      Miệng còn chưa xong, chính mình tự chạy trước. Trình Tề Lễ ý tứ của , chỉ là mơ hồ cảm thấy phía sau có trận sát khi kinh khủng tới. Trình Tam nhi kêu như vậy, ngay cả đầu cũng quay lại, bước chân cũng sải dài chạy nhanh hơn.

      Vừa chạy, vừa nghiêng tai nghe ngóng sát khi đuổi tới phía sau, nhưng lại chỉ nghe thấy những tiếng chân hỗn loạn. Lúc nguy cấp, đột nhiên nhớ tới nội dung Trình Tiểu Tam nhi kêu gọi vừa rồi. Hình như thằng nhóc này , chuyện cùa mình và Điệp Ảnh bị cha vợ tương lai biết, khiến cho chạy trối chết.

      Trong lòng thế tử gia lan tràn khác thường, mới ngầm tiếng “ thể nào”, chợt nghe phía sau truyền tới tiếng gầm gừ quen thuộc của cha , “Nghiệt súc tiểu tử ngươi, đứng lại cho lão tử!”

      Sau đó tiếng của Diệp Thanh Xuyên truyền đến, “Trình Tề Lễ, tên khốn ngươi dám đả thương muội muội của ta, ta muốn chặt tay ngươi mang cho chó hoang ăn!”

      Đồng thời, còn có tiếng non nớt của Diệp Phi Nghiêu, “A a a… A a a… A a… A…”

      Trình ta lúc này mới ý thức được tình thế nghiêm trọng, bản năng sinh tồn thúc đẩy giống như Phong Hỏa Luân, chạy nhanh về phía hành lang dài, rất nhanh đuổi qua Trình Tiểu Tam nhi. Tuy là lúc chạy trối chết, Trình ta như trước quên quyết tâm tẩn thằng nhãi này để giải mối hận trong lòng. Duỗi cánh tay dài ra, túm lấy cổ áo Trình Tiểu Tam nhi, điên cuồng chạy ra bên ngoài cửa lớn.




      P/s: Mình trở lại!!! Tuần này được nghỉ sau thi nên năng suất :yoyo39:
      1620thuy, Phong Vũ Yên, susu7 others thích bài này.

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 50

      Trình thế tử với tư thế cực kỳ bất nhã chui vào bên trong đống cỏ khô, nghiêng tai cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài. Trình Tiểu Tam nhi ở bên kia, cực lực kiềm chế động tĩnh, tiếng động điên cuồng thở phì phò. Còn thỉnh thoảng nâng thân ngó đầu lên, giả thông minh xem xét tình huống.

      Thẳng cho đến khi tiếng hò hét biến mất ở cuối dãy phố dài, Trình thế tử mới thả lỏng cơ bắp cùng thần kinh căng chặt, đặt mông ngồi xuống đống cỏ khô. Rối cục Trình Tiểu Tam nhi tránh được kiếp, che miệng thở phào hơi, bàn tay vỗ ngực, may mắn , “ tốt quá, cuối cùng tránh thoát được.” Dùng giọng thở phào nhõm, biết, tận thế của giờ mới đến.

      Cảm giác được sát khí nồng đậm, đáy lòng Trình Tiểu Tam nhi tự giác rùng mình co rụt người lại, khuôn mặt cứng ngắc quay lại nhìn ngọn nguồn của sất khí.

      “Thiếu thiếu… Thiếu… gia…”

      Trình thế tử mặt đen đến dần dần tới gần, toàn thân tản ra tức giận khủng bố. Thậm chí Trình tiểu tam nhi còn có thể nhìn thấy từ đầu thế tử gia lên những tia màu đen quái khí. Thiếu gia phải là muốn dùng khí thế giết người kia lên người mình sao? Chính mình là ân nhân cứu mạng của mà, nếu vừa rồi cái khó ló cái khôn báo tin, tại làm sao còn nguyên vẹn, chút hao tổn đứng đây.

      Thiếu gia là, rất biết báo ơn, quá khinh bỉ. Chỉ là, thằng nhãi này vừa oán thầm xong, cổ áo bị người phía trước dùng lực tóm lấy, trước mắt đột nhiên tối sầm…

      “A…” Thiếu gia người thể đánh mặt của ta!

      “A a a… A…” Cầu người, cần đánh mặt của ta.

      “A a ô….” Ô ô ô ô… Mặt của ta… Mặt mặt mặt…

      Chuyện này tiếp diễn tới khi hoàng hôn buông xuống, từng cơn gió thổi bay tơ bông phố, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng thét thảm thiết. tức giận chồng chất cùng với tình cảm rối rắm, chọc giận nghiêm trọng con khủng long bạo chúa.

      Chậc chậc, đứa bé này quá đáng thương.



      Phủ Khanh Trọng ở Hà Đô, qua bữa tối.

      Diệp Mạt và Diệp Lam cùng nhau tản bộ phía sau viện, sân của Khanh gia to lớn phú quý kém của Diệp gia. Chỉ là thời tiết mùa xuân hoa tươi nở rộ, mùi thơm bay khắp nơi. Lại được ở cùng Diệp Lam dịu dàng hiền thục, bên miệng Diệp Mạt tự chủ được nở nụ cười, tâm tình cũng từ lạnh nhạt bình tĩnh vui vẻ hơn.

      Tỷ muội hai người vừa trò chuyện vừa về phía phòng của Diệp Lam. Hoa Diên, Tịch Giản hai người cùng nha hoàn hồi môn của Diệp Lam phía sau, thỉnh thoảng chuyện hai câu, vì là tỷ muội nhà mẹ đẻ, cũng đặc biệt thân thiết.

      hàng năm người tới chỗ đình chậm lại, Diệp Mạt đỡ Diệp Lam vào trong đình, ba nha đầu chơi đùa ở bên ngoài. Sau khi ngồi xuống, Diệp Mạt thấy tâm tình Diệp Lam rất tốt, lúc này mởi mở miệng hỏi nàng chút chuyện khiến mình để tâm, “Tỷ tỷ, tỷ phu vì sao nạp thiếp? Chuyện lớn như vậy vì sao cho nhà biết?”

      Diệp Lam cúi đầu cười bất đắc dĩ, giống như ngạc nhiên đối với câu hỏi của Diệp Mạt, khẽ thở dài hơi, : “Xuất giá tòng phu. Nay trượng phu là cương thường(*) của ta, phụ đức của ta. Nếu chàng muốn nạp thiếp, tại sao ta có thể ngăn cản được? Đố kỵ ghen tuông về nhà phải khiến mẫu thân xấu hổ sao!?”

      (*) Cương thường - 纲常: đạo thường của người gồm: tam cương (quân thần, phụ tử, phu phụ) và ngũ thường (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín).

      xong ngẩng đầu lên nhìn về Diệp Mạt, ánh mắt thoáng qua vui còn có cả sầu lo, nhếch miệng cười: “Ta chỉ là thứ nữ, có thể tìm gia đình như thế làm chính thê, ta rất cảm kích phụ thân và mẫu thân rồi. Còn lại thế nào, làm sao dám vì nguyên nhân mình hẹp hòi về quấy rầy mọi người được?”

      Giọng của Diệp Lam trầm thấp, khí chất hiền hòa dịu dàng, nay lại mang bầu. Dưới ánh tà dương, màu đỏ rực tạo nên tầng ánh sáng ấm áp bao quanh người. tự giác khiến người khác thả lỏng cả thể xác và tinh thần, sưởi ấm lòng người.

      Nhìn bộ dạng này của nàng, Diệp Mạt chỉ cảm thấy ngực như có cái gì đó nhéo mạnh, giống như bị cái gì cắn cái, đau đến mức cổ họng chua xót. Vì nghẹn ngào tầm mắt nhanh chóng bị nhòa . Đại tỷ của nàng, ràng chính là người xinh đẹp dịu dàng như thế. Nhưng vì sao, nam nhân kia biết quý trọng, biết tích phúc.

      Lúc bi thương, lại nghĩ tới mẫu thân của mình và Trình Hạ thị. Nam nhân dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chân cùng đứng hai thuyền, còn khiến cho thê tử thấy mọi chuyện đều là đương nhiên, còn coi nữ nhân thấy chua xót ghen tuông là lòng dạ hẹp hòi, lương tâm đáng trách. Dựa vào cái gì!?

      Ngược lại nhớ tới vài vị di nương trong nhà, các nàng chỉ phải chia sẻ trượng phu của mình với nữ nhân khác, đến khi chết cũng có biện pháp được xứng danh, thậm chí ngay cả linh vị cũng được đưa vào lăng mộ từ đường của nhà trượng phu. Nhưng các nàng lại muốn cả đời hầu hạ phu quân toàn bộ thân xác lẫn tinh thần. Vì nguyên nhân gì chứ!?

      Cho dù tự thôi miên bản thân rất nhiều lần, muốn tiếp nhận chế độ thời đại này, hiểu được đây là thời đại pháp lệnh. Nhưng đối với điều này, từ đầu đến cuối nàng có biện pháp chấp nhận được. Vì thế, nàng cũng rất may mắn. Gả cho chính lão công của chính mình, nàng chỉ có lão công, lão công cũng chỉ thuộc về mình nàng. Lúc tự hỏi chuyện này, thậm chí nàng còn nghĩ tới nếu chỉ người xuyên qua, hoặc lúc muốn nạp thiếp, nàng phải làm gì bây giờ?

      Đáp án là nàng tuyệt đối chấp nhận được, mặc dù từ nay về sau chấm dứt, nàng cũng cần chia sẻ với người khác, thất vọng đối với dần dần khiến tâm lạnh , tình cảm mang đến từ hai thế giới biến mất.

      ….

      Hai tỷ muội còn chuyện lát, Diệp Mạt liền đưa Diệp Lam trở về phòng. Ở trong phòng Diệp Lam uống hết chén trà , vì sợ nàng mệt liền đứng dậy rời , quay lại, trong phòng khách Khanh phu nhân sắp xếp cho nàng chu toàn.

      Hai nha hoàn hầu hạ, Diệp Mạt cởi y phục tiến vào dòng nước ấm áp. Nhiệt khí xua tan mệt mỏi người, nhưng mi tâm lại mãi thể giãn ra. Giật mình từ từ khôi phục lại, mười ngón tay trắng muốt trong nước nắm lại thành quyền.

      “Hoa Diên, tìm hiểu chút tin tức về Nhị phu nhân.”

      Hoa Diên cúi đầu cẩn thận bôi mật ong lên tóc nàng, nghe vậy giương mắt nhìn nàng cái, thấy nàng khẽ mím môi, vẻ mặt nghiêm túc. Ngầm hiểu mở to hai mắt, cười khẽ cúi đầu tiếp tục chăm sóc mái tóc đen của nàng.

      hiểu.”

      Da thịt trắng nõn như như dưới hơi nước, nữ nhân xinh đẹp dựa lưng vào cạnh thùng dần dần lâm vào trầm tư. Nửa ngày mới tỉnh lại chuyện với người ở đằng sau, “Còn có nha hoàn gian manh bên cạnh nàng ta nữa.”

      Hoa Diên gật đầu, hiếm thấy có người khiến nàng dùng lời tốt để về người ta.

      Sau khi tắm nước nóng xong, Diệp Mạt cảm thấy thoải mái ít. Hoa Diên cầm quần áo nàng cần thay ra cửa, Tịch Giản ở trong xử lý nước tắm của nàng. Nàng cầm chiếc khăn lớn ngồi trước bàn trang điểm dài lau tóc, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng múc nước nho .

      Từ gương đồng nhìn thấy được Tịch Giản bê thùng gỗ từ phía sau bình phong ra, Diệp Mạt dừng động tác lại gọi nàng, “Tịch Giản, mệt sao?”

      Nữ hài tử tay áo vén tới khuỷu tay cũng quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt thay đổi vẫn, “.”

      Diệp Mạt để ý khuôn mặt than của nàng ấy, ngược lại còn cười: “Sáng sớm ngày mai, cho ta biết Khanh Trọng Lương ở chỗ nào, cùng chỗ với ai, làm cái gì.”

      Nữ hài tử lên tiếng trả lời rồi ra cử, Diệp Mạt thu hồi tầm mắt nhìn khuôn mặt mơ hồ của mình trong gương, trầm mặc hồi lâu.



      Vì nghe Diệp Mạt là người tới đây, rốt cục Khanh Trọng Lương sáng sớm với vẻ mặt thối nát trở lại. Sau khi vào cửa, Diệp Mạt cùng Diệp Lam, Khanh lão phu nhân chuyện ở trong phòng khách. Cả người còn đầy mùi rượu sau khi vui đùa đêm, lảo đảo tới, liếc mắt cái liền bị khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử trong phòng hấp dẫn.

      Khanh Trọng Lương chảy dãi nhìn chằm chằm Diệp Mạt, cười hơ hớ tiêu sái tới. Diệp Lam thấy trượng phu mình trở về, vội vàng đứng dậy từ ghế nghênh đón. Nhưng Khanh Trọng Lương liếc mắt nhìn nàng cái, trực tiếp vươn tay đến trước mặt Diệp Mạt, vẻ mặt cười nịnh: “Đây là muội muội Diệp gia? đúng là tiểu mỹ nhân… Ha ha ha…”

      Nhìn nam nhân trước mặt uống say đến mức biết gì hết, tròng mắt kia như được lên dây cót, liên tục đảo người mình. Diệp Mạt chỉ cảm thấy ghê tởm đến tức ngực, buồn nôn. Lời của Tịch Giản lại vang lên ở bên tai.

      “Ở kỹ viện, cùng với hồ bằng cẩu hữu(**), uống rượu chơi .”

      (**)狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

      Lão bà trong nhà còn mang thai, thỏa sức tửu sắc chẳng quan tâm, lại còn dùng ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn muội muội của lão bà mình. Diệp Mạt cố gắng cưỡng chế dạ dày muốn nôn nước chua, nghiêng đầu sang bên. Lúc trước vì sao mẫu thân nhìn ràng, khiến đại tỷ gả cho loại người như thế này.

      Lúc Trình Tề Lễ và Trình Tiểu Tam nhi đến, gần tới giờ cơm trưa. Diệp Mạt vừa nhìn thấy Trình Tề Lễ, người vì Khanh Trọng Lương cảm thấy ghê tởm thoáng chốc bị thổi tan thành mây khói. Khuôn mặt cau có cũng thả lỏng, cười vui vẻ đứng lên nghênh đón.

      Chỉ là, vừa nhìn thấy khuôn mặt Trình Tiểu Tam nhi yên lặng sau Trình Tề Lễ, Diệp Mạt ngay lập tức ngây người. Hơn nửa ngày mới từ quần áo của nhận ra, khóe miệng co rút bừng tỉnh đại ngộ, “A, ra là Tam nhi nha. Nhưng mà… Mặt ngươi bị làm sao vậy? Nghịch tổ ong vò vẽ?”

      Trình Tam nhi nhớ lại luyện ngục đêm qua, yết hầu thống khổ nghẹn ngào, vất vả mới nhịn được nước mắt muốn rơi ra.

      Diệp Mạt còn muốn hỏi tiếp, bị Trình Tề Lễ ngăn lại, “Nàng cần quan tâm , là do làm bậy thể sống.” xong cầm tay Diệp Mạt thẳng vào đại đường.

      Trình Tiểu Tam nhi đáng thương có khổ thể , bàn tay chạm vào khuôn mặt hình người của mình, lập tức bị đau phải thả vội ra. Đại ca, nhị ca, thiếu gia là ma quỷ.

      Diệp Mạt nghe xong lời của Trình Tề Lễ, hiểu gật đầu, che miệng cười trộm: “Xem ra quả là chọc tổ ong vò vẽ.”

      “A…” Ô ô ô ô ô, thiếu phu nhân cũng là ma quỷ!

      Nghe thấy động tĩnh phía sau, Trình Tề Lễ quay đầu cho ánh mắt, giống như vẫn chưa hết giận, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: “ ra cửa chờ đại ca ngươi, ngươi có thể quay trở về Nam Trữ .” Nếu nhìn thấy khuôn mặt đáng đánh đòn nhiều hơn nữa, ta thể khống chế được chính mình, lại đánh cho vài cái nữa.



      p/s: Chúc mừng năm mới, từ sáng đến tối up lần lượt 5 chương nha~~~ :yoyo38::yoyo38::yoyo38:
      1620thuy, Phong Vũ Yên, trạch nữ3 others thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nghe tin Nang noi thay hanh phuc vo cung, thanks Nang nhe
      duckken thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 51

      Bị thiếu gia ác quỷ ghét bỏ, miệng Trình Tiểu Tam nhi ủy khuất nghẹn ngào sắp nhìn ra hình dáng. Để lễ vật mang đến cho nhà Khanh gia xuống, hậm hực xoay người ra ngoài. Có thể giải thoát khỏi thiếu gia ác quỷ, cầu còn được ấy, hừ!

      Bên này, người nhà Khanh gia cũng từ bên trong ra đón. Sau khi Khanh Trọng Lương uống trà giải rượu của Diệp Lam, cũng tỉnh táo hơn chút ít, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Mạt vẫn như trước tràn ngập quấy rối, làm cả người Diệp Mạt nổi hết da gà lên. Bởi thế bầu khí trong phòng khách trở nên lúng túng khó xử, cũng may Trình Tề Lễ xuất đúng lúc, xóa tan lo lắng trong lòng Diệp Mạt, cũng làm cho Khanh lão phu nhân cùng Diệp Lam thầm nhàng thở ra.

      Trình Tề Lễ giờ làm quan, theo lý thuyết người nhà Khanh gia thấy đều phải quỳ xuống hành lễ. Nhưng bởi vì tùy tiện đến thăm, đối phương lại là trưởng bối nhà trượng phu tỷ tỷ của Diệp Mạt, Trình Tề Lễ tôn trọng Khanh lão phu nhân liền miễn hành lễ. Cầm lễ vật đưa cho hạ nhân, thi lễ với Khanh lão phu nhân.

      Tuy Khanh Trọng Lương là hạng người lắm tiền ham mê tửu sắc, nhưng tốt xấu gì cũng làm ở Châu phủ nhiều năm, phương diện xã giao vẫn biết đúng mực. Chờ Khanh lão phu nhân ngồi vào chỗ mình, lập tức nghênh đón, chắp tay thi lễ với Trình Tề Lễ.

      “Thế tử gia đến chơi, tiểu nhân chuẩn bị đón tiếp từ xa là thất lễ.”

      Ngay lập tức Trình Tề Lễ đứng thẳng ổn trọng, hai tay nhàn tản chắp sau lưng, vẻ mặt nhìn về phía Khanh Trọng Lương ôn hòa mất tôn quý, uy nghiêm xa cách. Khẽ cười cười, khách khí đáp trả , “ sao, ta chỉ là hộ tống cùng thăm đại tỷ.”

      xong lại hướng về phía Diệp Lam cúi người cười, đối mặt với Diệp Lam khiêm tốn khác hoàn toàn đối với Khanh Trọng Lương, coi trọng này thể tình cảm lời nào tả được. Trong lòng Diệp Mạt cảm kích vô cùng, lúc này có Trình Tề Lễ bên cạnh, lo lắng tan mà dũng khí cũng tăng lên biết bao nhiều lần. Bất kể là như nào, nàng đều thể để cho Diệp Lam lại tiếp tục phải chịu khổ như vậy nữa.

      Đúng lúc đó, ngoài phòng truyền đến thanh lanh lảnh cao vút của nữ nhân.

      “Tướng công, người về rồi sao?”

      Ngay sau đó là mùi son phấn nồng đậm xông thẳng vào mũi. Diệp Mạt cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai. Dù hôm qua mới gặp qua chút, vị Nhị phu nhân này cũng khắc sâu vào trong trí nhớ của nàng.

      Quả nhiên, vừa dứt lời, nữ tử áo xanh hở vai nhanh nhẹn tới. Chân bước nhanh… Làn váy dấu viền hài, thoạt nhìn giống như là bay vào vậy. Cũng giống như hôm qua, sau Nhị phu nhân là nữ tử Diệp Mạt cực kỳ để tâm. Hôm nay nàng mặc bộ váy dài màu rám nắng, điểm chút lông mày và hai gò má, cúi đầu nhu thuận theo Nhị phu nhân hoa tư phấp phới, so với phấn son kém chất lượng của Nhị phu nhân xem ra còn chọn kĩ càng hơn.

      Diệp Mạt tự giác lui lại khoác lên khuỷu tay Trình Tề Lễ, trong lòng bỗng nhiên lên ý nghĩ. Nha đầu kia tinh ranh, thế mà có thể làm cho Nhị phu nhân ngu ngốc núc ních trở thành nền cho mình, chẳng lẽ nàng muốn leo lên giường của Khanh Trọng Lương sao? đúng, Khanh Trọng Lương háo sắc như vậy lại kén chọn, sao lại chỉ thầm làm ra vẻ mà dâng lên tận miệng.

      Lại cẩn thận suy nghĩ, hình như hôm qua lúc nhìn thấy nàng, cũng có cố ý làm náo động giống như hôm nay. như thế, là có mục tiêu?

      Nhị phu nhân vào liền trực tiếp ngồi vào trong lòng Khanh Trọng Lương, ngược lại nha đầu kia ngoan ngoãn chắp tay quỳ hành lễ với mọi người trong sảnh. Lúc hành lễ với Trình Tề Lễ, Diệp Mạt chú ý tới miệng nàng ta tự giác cong hơn, hơn nữa hai gò má thoáng phiếm hồng, giây mắt chớp đến tận ba lượt.

      Ngoan ngoãn, được lắm cái nha đầu an phận chết tiệt kia. Chán ghét loại hàng bất lực Khanh Trọng Lương, lại dám để ý đến nam nhân của nàng. Tốt lắm, nha đầu. Có gan tới , bà đây chiều ngươi!

      Chẳng qua Trình Tề Lễ giống như nhìn thấy, thản nhiên liếc mắt cái rồi quay đầu nhìn về phía Diệp Mạt , “Nàng sao với ta tiếng, làm hại ta còn đuổi về tận nhà.” Còn bị người đuổi giết, mưu sát, buổi tối còn dám về nhà.

      Diệp Mạt nghe vậy cũng có chút giật mình, lông mi giật , trả lời .” Hoa Diên nàng với Tam nhi rồi nha, sao chàng lại biết?”

      “”

      Ác quỷ trong người Trình thế tử lần nữa trỗi lên, đột nhiên cảm thấy hối hận vì thủ hạ lưu tình, nên thay tên đổi họ tên kia là đồ ngốc! Trong khi Diệp Mạt hồn hiên nghĩ gì, Trình thế tử cố gắng khắc chế ngọn lựa bạo lực rục rịch trong lòng, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

      , sau này hỏi !” Bất quá là ở dưới ba tầng đáy biển.

      Lúc hai người chuyện, Diệp Mạt đều ôm tay . Nhị phụ nhân nhìn thoáng qua bên cạnh thầm khinh bỉ muội muội, mắng nàng có can đảm làm chuyện lớn. Lại nhìn vẻ mặt oán phụ của nàng, liền quyết định muốn cho Diệp Mạt biết thủ đoạn của mình.

      Phiêu phiêu nhìn hai người trước mặt mọi người tay nắm tay, mắt trừng lên, khóe miệng dẩu lên, dùng giọng mũi hèn mọn lớn tiếng , “Muội muội nhà mẹ đẻ đến sao cấp bậc lễ nghĩa ấy cũng hiểu? Ở trước mặt trưởng bối cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì!?”

      Mọi người nghe thấy thế đều quay đầu nhìn về phía nàng, Diệp Mạt có phản ứng gì, thậm chí đến ngay cả mi mắt cũng động. Trình Tề Lễ cũng có hành động gì, chỉ đem tầm mắt chuyển đến người Nhị phu nhân, nhíu mày. Ngược lại Diệp Lam lại rất bất mãn, thần sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, “ Mạt Mạt từ khi ba tuổi đính hôn cùng thế tử, ít ngày nữa chính thức hành lễ kết hôn.”

      Nhị phu nhân kia thèm để Diệp Lam vào trong mắt, lúc này lại có Khanh Trọng Lương làm chỗ dựa, hề sợ hãi. Khinh miệt liếc mắt nhìn Diệp Lam cái, cho là đúng , “ sao, như thế chẳng phải càng cần chú ý hơn sao? Nữ hài tử mọi nhà, phải chú ý ngôn hành cử chỉ cùng dung nhan cấp bậc lễ nghĩa của mình. Còn chưa thành thân lại ôm ôm ấp ấp, nếu là thành thân còn biết biến thành bộ dạng như nào hẳn là bộ dáng nữ nhân dâm đãng .”

      “Ngươi đủ rồi!” Vẫn luôn ngồi im lặng gì, rốt cục nghe nổi lời che đậy của Nhị phu nhân, lão phu nhân phát giận. “Hồ ngôn loạn ngữ, cẩn thân ta kêu người đuổi ngươi ra khỏi nhà!”

      Nhị phu nhân vốn định mắng tiếng bà già chết tiệt, nhưng ngại trượng phu của mình còn ở đây. Nhớ tới lời muội muội từng , cho dù như nào, trước mặt tướng công phải luôn nhu thuận như lúc còn , thường xuyên để ý đến cảm giác của tướng công. Vì thế lời đáp trả lão phu nhân, túm lấy tay Khanh Trọng Lương làm nũng, “Tướng công, ngươi lời thiếp đúng ? Thiếp thân cũng vì muốn tốt cho muội muội nhà mẹ đẻ, tuổi như vậy mà hỗn xược hiểu lễ phép.”

      Khanh Trọng Lương sớm ảo não, sao bàn tay bé trắng nõn mềm mại kia cuốn người , nếu được sờ bàn tay ngọc đó cái thôi, đúng là khoái hoạt tựa thần tiên. Nào để ý đến Nhị phu nhân gì, chọc cho Nhị phu nhân kiêu căng càng tức giận, liền tự gật gật đầu, cho có lệ, “Đúng đúng đúng, là vì muốn tốt cho muội muội nhà mẹ đẻ.”

      Trình Tề Lễ dần nhận ra Khanh Trọng Lương đối với Diệp Mạt có tâm tư khác, càng ngày càng lạnh lùng, nhìn về phía Khanh gia có chút tức giận. Cặp mắt cẩu kia, có nên tìm người móc nó ra !?

      Ban đầu, Diệp Mạt muốn làm cho Diệp Lam khó xử, nên vẫn nhẫn với vô lễ của Khanh Trọng Lương. Nhưng đối mặt với Nhị phu nhân, nàng thấy mình vẫn còn phải đối xử lễ độ sao. Gặp người tiếng người, gặp súc sinh thể chỉ có thể chửi mắng cho hiểu.

      nghĩ tới, Nhị phụ nhân còn dạy ngược lễ nghĩa cho người khác. Chính là biết, bản thân dựa vào cái gì để giáo huấn người khác, biết là ăn cái gì lớn, nuôi thành cái bộ dạng như vậy biết mình là ai.”

      Nhị phu nhân bị nàng mắng thẳng vào mặt như vậy, lập tức nổi nóng. Nóng nảy đứng bật dậy, vươn móng vuốt chỉ vào Diệp Mạt chửi ầm lên, “Tiểu tiện nhân, ngươi nãi nãi cái gì?”

      Diệp Mạt vội cũng giận, hừ mũi xuy tiếng, lập tức dựa lời nàng ta mắng lại, “ nãi nãi chính là ngươi tiểu tiện nhân!”

      “Ngươi đồ tiểu tiện nhân, muốn chết!” Nhị phu nhân từ trước đến nay ỷ mạnh hiếp đáp yếu, lớn như vậy chưa từng bị mắng như thế. Lúc ấy xông lên muốn đánh Diệp Mạt, lại bị Khanh Trọng Lương giữ chặt.

      “Trước mặt thế tử được hồ nháo!”

      Chính là, nữ nhân này bị chọc đến đỏ mắt, làm sao còn quản được cái khác. Trước mặt mọi người trong sảnh liền vừa khóc vừa nháo Khanh Trọng Lương, luôn mồm muốn đánh vào mặt Diệp Mạt, làm cho nàng từ nay còn mặt mũi gặp người.

      Diệp Mạt nhìn Nhị phụ nhân khóc lóc om sòm xấu xí, cố nín cười. đành lòng quay đầu nhìn ra chỗ khác, nếu nhìn nữa sợ kìm được lòng cười thành tiếng. Nữ nhân này quả nhiên chẳng có bao nhiêu phân lượng, mới hai câu nặng vũ nhục ép thành bộ dạng này, đầu óc trẻ con, có nhiều kiểu đùa giỡn, chỉ cần người đơn thuần nhất nhà nàng tứ tiểu thư Diệp Úy nàng ta cũng cản nổi.

      Vì thế, nàng lại càng hiếu kỳ. Rốt cuộc là nàng ta có mị lực độc đáo gì, có thể làm cho Khanh Trọng Lương trước sau sủng ái, lại dùng phương pháp gì làm cho đại tỷ của nàng cam tâm tình nguyện lùi bước làm mưa làm gió.

      Nhị phu nhân liên tục phát tiết bất mãn lên người Khanh Trọng Lương, hoàn toàn để ý đến ánh mắt của người nhà mẹ đẻ thê tử . Khanh Trọng Lương vốn uống rượu, bị nàng náo loạn như vậy, trong lỗ tai mảnh ầm ĩ nổ vang. Hai tay của nàng lại còn nắm, bắt loạn người mình, móng tay dài xoẹt qua cằm , đau đến bực mình. hề nghĩ ngợi gì, giơ tay lên liền hướng đến mặt nữ nhân trước mặt.

      Chỉ nghe “Ba” tiếng giòn tan vang lên, tiếng ồn ào của nữ nhân dừng lại. ngẩn ngơ, Khanh Trọng Lương dùng sức vung tay đẩy ra, “Ngươi tiện nhân kia sao lại biết điều? Đây là chỗ ngươi có thể hồ nháo sao? Ta thấy ngày thường là ta chiều chuộng ngươi quá, bây giờ muốn trèo đầu cưỡi cổ lão tử ?”

      Nhị phu nhân bị cái tát kia đánh cho ngã dưới đất, mãi cho đến khi Khan Trọng Lương hướng Trình Tề Lễ, Diệp Mạt tạ lỗi cũng chưa có phản ứng gì. Ngoan độc trừng mắt nhìn nữ nhân kia cái, Khanh Trọng Lương biết điều ngồi trở lại ghế của mình.

      Trình Tề Lễ quét mắt lạnh lùng nhìn Nhị phu nhân cùng Khanh Trọng Lương vài lần, cuối cùng mới nhìn Khanh Trọng Lương bực mình , “Nhìn xem, tiểu thiếp của Khanh gia có thể kiêu ngạo đến như thế, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.”

      Diệp Lam khẩn trương, chạy nhanh tới dùng ánh mắt bảo nha hoàn đỡ Nhị phu nhân dậy, , “Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi chút .” xong liếc mắt nhìn nha hoàn ý muốn nàng nhanh kéo Nhị phân nhân rời .

      Diệp Mạt đem tất cả việc thu vào trong mắt, đây vốn là cơ hội vô cùng tốt, giúp đại tỷ thừa thắng xông lên chiếm vị trí chủ mẫu của mình. Nàng thế mà lại bảo vệ ả, xử phạt gì cũng làm.

      Nhị phu nhân được nâng đỡ ra ngoài, để lại mọi người trong phòng khách nhất thời đều cảm thấy gượng gạo. Cuối cùng là Khanh lão phu nhân ho khan tiếng đánh vỡ bầu khí.

      đến giờ dùng cơm trưa, mời thế tử gia di giá đến nhà ăn.”

      Lúc này mọi người mới theo bậc thang của lão phu nhân xuống. Đoàn người cùng đứng dậy đến nhà ăn, Diệp Mạt dẫn đầu đứng dậy, cùng Diệp Lam bên đỡ Khanh lão phu nhân ở đằng trước. Khanh Trọng Lương bị bẽ mặt cùng Trình Tề Lễ ở đằng sau. Mà nha đầu bên Nhị phu nhân hầu hạ bên người Nhị phu nhân, sau Trình Tề Lễ, cúi đầu câu cũng .

      Ngay tại lúc Diệp Mạt nhấc chân tiến đến bậc cửa nhà ăn, nàng nghe thấy nương kia thấp giọng với Trình Tề Lễ.

      “Thế tử gia, ngài nhớ nô tỳ sao?”

      ……………
      1620thuy, Phong Vũ Yên, trạch nữ3 others thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 52

      Nghe thấy tiếng phía sau, Trình Tề Lễ tò mò quay đầu lại nhìn. Chăm chú nhìn nàng rồi trầm mặc hai giây, sau đó mặt đổi sắc, ngữ điệu chút biến hóa, lạnh như băng trả lời câu.

      “Ngươi là ai?”

      nương kia thấy Trình Tề Lễ quay đầu, vẻ mặt vốn khẩn trương cùng mong chờ, cơ bản nghĩ đến, bản thân mình tràn ngập kích động lại chỉ đổi lấy câu lạnh như băng. Sắc mặt ba tiếng trở nên trắng bệch, dần dần bao phủ tầng xấu hổ, trong lúc nhất thời khuôn mặt xanh trắng hồng rất là ảo diệu.

      Mặc dù Diệp Mạt phía trước, nhưng bởi vì cực kỳ để tâm đến nương kia nên luôn chú ý đến nàng. Vì thế, khi nàng đột nhiên đến gần Trình Tề Lễ, sau đó bị vô tình đả kích, màn này đều thu vào mắt. Trong lòng cảm thấy rất vừa lòng với phản ứng của Tề Lễ, nên tự nhiên tâm tình cũng trở nên tốt hơn.

      Cúi mi hé miệng mỉm cười, quay đầu tiếp tục chiệm phiếm cùng Diệp Lam, “ biết hôm nay lại được ăn món gì ngon, đầu bếp nhà tỷ nấu đồ ăn ngon.”

      Khanh phu nhân thấy thần sắc nàng tự nhiên, đối với chuyện náo loạn lúc nãy thèm để tâm, khỏi thở phào nhõm, cười xen vào , “Ta nghe Lam Lam ngươi từ thích ăn thịt chua ngọt, liền cố ý dặn phòng bếp chuẩn bị ít, bữa trưa cần phải ăn nhiều chút.” xong đưa tay nhéo nhéo mặt Diệp Mạt, “Ngươi gầy quá, tiểu nữ tử cần ăn nhiều vào, như thế mới được cha mẹ chồng thích.”

      Diệp Mạt cùng nàng cười cười vào nhà ăn. Trong lòng Trình Tề Lễ vẫn khó chịu chuyện Nhị phu nhân khi dễ lão bà mình, nên đối với những lời nịnh hót của Khanh Trọng Lương năng gì cũng chút phản ứng, có khi còn cười lạnh hai tiếng, rất nể mặt .

      Phản ứng của Trình Tề Lễ như thế, khiến Khanh Trọng Lương rất lo lắng. Mồ hôi lạnh sau lưng lần lại lần, thấm ướt gần hết cả lưng áo . Trong lòng lại đem Nhị phu nhân chửi mắng lần, cuối cùng tầm mắt dừng bụng lớn của Diệp Lam. Xem ra, chỉ có cách để đại tỷ của nàng hòa giải, nếu thực đắc tội với An hầu, sau này mình ở trong nha phủ, sợ là lại càng khó khăn.

      Cùng lúc ấy, trong lòng người nào đó vô cùng rối rắm. Lần này nàng đến nhà tỷ tỷ danh nghĩa là làm khách, còn ý tứ của người nhà nàng sao nàng biết. Cha mẹ là muốn để tỷ tỷ tìm người tốt, tương lai có thể chọn ngày lành gả nàng , còn có thể trợ giúp cho nhà nàng.

      Nàng đến đây lâu rồi, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người như ý nguyện. Nàng thậm chí định đem mục tiêu chuyển lên người Khanh Trọng Lương. Cái tên Khanh Trọng Lương này là tên ham tửu sắc, thành quá dễ, sau đó chỉ cần sử dụng chút thủ đoạn với , được sủng ái cũng thành vấn đề.

      Mà trong phủ có ba nữ nhân, tỷ tỷ nàng khỏi phải , hoàn toàn bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay. Diệp Lam người này tính tình ôn hòa yên tĩnh, thích cùng người khác tranh đấu cũng quản đại . Nàng chỉ cần thỉnh thoảng ở bên tai tỷ tỷ vài điểm, nàng ta bị tỷ muội mình hai người ép tới gắt gao, vĩnh viễn thể xoay người.

      Cuối cùng chính là Khanh mẫu, mặc dù tạm thời vẫn là đương gia, nhưng tuổi tác cũng cao rồi. Qua vài năm nữa, chung quy vẫn là trao quyền quản lý xuống dưới. Diệp Lam để ý tới chuyện này, tỷ tỷ của nàng cũng có năng khiếu, mình nếu để ý chút, chọc cho lão thái thái vui, tương lai cầm quyền sắp tới.

      ra, cùng là gả cho nhà giàu làm tiểu thiếp thân phận địa vị hơn nữa ở nhà Khanh Trọng Lương mình còn được làm chủ, rất dễ dàng để lựa chọn.

      Chỉ là nàng ngờ, Trình Tề Lễ đột nhiên xuất . Chính mình và từng có cơ duyên gặp mặt lần, vẫn là vẻ ngoài tuấn, dáng người cao ngất cùng với khí độ tiêu sái, cơ hồ chỉ liếc mắt cái liền nhìn chúng .Thế mới xứng là phu quân của Sở Thiến nàng, có thể làm nàng ái mộ say đắm.

      Tuy rằng nhớ nàng, làm nàng có chút thất vọng, nhưng nếu ông trời an bài cho gặp lại nhau, chính là cho nàng cơ hội. Sở Thiến a Sở Thiến, cơ hội của ngươi tới rồi.

      Bước đầu tiên phải hạ vị hôn thê của , đích trưởng nữ Diệp gia – Diệp Mạt. Chính là, bước đầu tiên trong kế hoạch, chưa hẳn như chính nàng tưởng tưởng, đơn giản như vậy.

      Mọi người đều an vị ngồi vào chỗ của mình, đại nữ nhi Khanh Thanh của Diệp Lam cũng được nha hoàn dắt đến. Tối hôm qua Diệp Mạt đến hơi muộn, nên để hạ nhân gọi nàng đến. Hơn nữa lúc đó Diệp Mạt cũng mệt mỏi, chuyện cùng Diệp Lam được bao lâu liền trở về phòng nghỉ ngơi, căn bản chưa có cơ hội tiểu chất nữ năm tuổi của mình.

      Khanh Thanh cho dù là bộ dáng hay tính cách đều giống mẹ nàng. Đừng nhìn nàng còn , đường làm việc thậm chí là vẻ mặt chuyện, cũng có nề nếp, có da có thịt, tất nhiên trở thành nhân vật lớn. Mặc dù sinh ra ở nhà nghèo, nhưng cũng có mẫu thân xuất thân từ nhà thương nhân lớn. Dưới giáo dục này, tiểu nha đầu cũng có vài phần phong phạm tiểu thư khuê các.

      Thấy mọi người, trước quy củ dựa theo tôn ti bối phận hành lễ, xong rồi mới xoay eo bé con nhào vào lòng Diệp Lam. cẩn thẩn tránh bụng lớn của mẫu thân, cọ vài cái, liền lộ ra hai con mắt vụng trộm đánh giá Diệp Mạt cùng Trình Tề Lễ.

      Trong lòng Diệp Mạt thích, bế nàng từ trong lòng Diệp Lam đặt ngồi lên đầu gối mình, đùa nàng , “Tiểu nha đầu, có biết ta là ai ?”

      nương thông minh, lập tức đảo mắt nhìn mẫu thân của mình. Diệp Lam cười đến từ ái, đưa tay sờ sờ tóc nữ nhi cười dạy nàng , “Đây là người mẫu thân thường xuyên nhắc tới với ngươi, Ngũ di.”

      Khanh Thanh nghe là Ngũ di lập tức hiểu , chu chu cái miệng hồng nhắn, giọng gọi.

      “Ngũ di……”

      “Ôi!” Diệp Mạt vui mừng đáp tiếng, vẻ mặt cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của nàng, “Thanh Thanh, biết mình có mấy di mấy cữu sao?”

      Tiểu nương thoạt nhìn thích Ngũ di xinh đẹp, cười đến vẻ mặt ngượng ngùng. Thoáng nghĩ nghĩ, liền nghiêng đầu lưu loát đáp, “Có đại cữu cữu, Tam cữu cữu, Tứ di, Ngũ di, Lục di còn có tiểu Thất cữu cữu…….Trong nhà đại cữu cữu còn có Nghiêu ca ca.”

      Diệp Mạt ôm vật trong lòng, chỉ cảm thấy ngực mảnh ấm áp, nhất thời nhu tình khó kiềm, cầm khuôn mặt nhắn hung hăng thơm xuống.

      Phát ra tiếng bẹp vang, trừ ba người Trình Tề Lễ, Hoa Diên, Tịch Giản là có phản ứng gì, còn lại mọi người đều ngạc nhiên. Hiển nhiên vì Diệp Mạt là đại tiểu thư trước mặt mọi người lại làm ra hành động giật mình khoa trương như thế.

      Phát khí nhà ăn dị thường, Diệp Mạt cũng cảm thấy tựa hồ hành động của mình hơi khoa trương. Hắc hắc cười gượng hai tiếng, kéo lại Khanh Thanh ngồi trong lòng, điều hòa khí , “Hắc hắc, tiểu nha đầu rất ngoan, rất ngoan!”

      Hoa Diên ở phía sau nàng gì trở mình cái xem thường, tiểu thư vẫn chính là tiểu thư. Ở trước mặt Khanh phu nhân kia nhu thuận đều là tạm thời, cố tình nửa ngày, làm nàng gần như bị che mắt. Khiến cho nàng hoàn toàn quên, tiểu thư của nàng còn bộ mặt quỷ tinh quái khác nữa.

      Khanh phu nhân cùng mọi người che miệng cười khẽ, nhất là Diệp Lam, trong đáy mắt ý cười cùng vui mừng như muốn tràn ra ngoài. Có thể thấy được Diệp Mạt đến, nàng cao hứng cỡ nào.

      Tiểu Khanh Thanh thấy cả phòng người lớn đều cười, cũng hí mắt hé miệng theo, nhàng cong khóe miệng lên ra lúm đồng tiền .

      Bởi vì có đoạn dạo đầu như thế, nên trong phòng ăn khí tốt hơn so với lúc trước vài phần. Trình Tề Lễ bất đắc dĩ nhìn Diệp Mạt cái, trong lòng rốt cuộc buông xuống lo lắng. Chỉ cần nàng vui vẻ, thế nào cũng được.

      Gặp cháu duy nhất nhu thuận như vậy, Diệp Mạt chút do dự cởi chiếc vòng tay bằng điền ngọc luôn mang theo bên người ra. Cầm lấy tay bé của cháu , bên mở từng lớp vải bọc ngọc ra, bên giọng cùng nàng , “Thanh Thanh, đây là thứ từ khi hai tuổi Ngũ di luôn mang người. tại Ngũ di tặng nó cho con, con giữ gìn nó tốt, để nó cả đời bảo hộ cho con bình an, được chứ?”

      Tiểu hài tử trừng mắt nhìn, đưa tay tiếp nhận nhanh gật đầu cái. Diệp Lam thấy vậy vội vàng đưa tay ngăn cản, miệng còn vội vàng với Diệp Mạt, “Điều này sao có thể? Đây là quà sinh nhật năm muội hai tuổi mẫu thân đặc biệt làm cho, Thanh Thanh tuổi còn , nhỡ làm vỡ biết làm sao?”

      Diệp Mạt điểm cái lên trán tiểu Khanh Thanh, quay đầu nhìn về phía Diệp Lam, cười , “Nha đầu này cũng là cháu ngoại của nương, cái vòng ngọc cỏn con như thế sao thể lấy tặng! Muội mang theo từ lúc hai tuổi cũng đâu tổn hao gì, nha đầu này cũng năm tuổi, lại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn có thể quý trọng được, đúng nha đầu?”

      Tiểu nương vốn cúi đầu đánh giá vòng ngọc tròn tay, nghe thấy câu hỏi của Ngũ di, vội vàng ngẩng đầu lên. Cũng biết mình có làm được hay , cứ gật đầu đáp ứng theo trước khi nào tới sau.

      Diệp Lam nhìn hai dì cháu kẻ xướng người họa, vẫn cảm thấy có chút ổn, há miếng thở dốc muốn , lại bị Diệp Mạt chặn, “Hơn nữa, muội nay lớn như vậy, cũng sớm thể đeo vào nữa. ràng là vòng đeo tay lại cứ dắt lưng, cảm thấy nên. Nay muội có cháu , cho nàng quá hợp lý!”

      như vậy, Diệp Lam cũng còn biện pháp. Đành thay Khanh Thanh lời cảm tạ với Diệp Mạt, đồ ăn phía sau cũng vừa lúc mang lên.

      Trong bữa ăn, Diệp Mạt vẫn chơi đùa cùng Khanh Thanh, còn đút cho nàng ăn cơm ăn canh. Mà những người khác, Khanh phu nhân, Diệp Lam đều cười theo, Khanh Trọng Lương thỉnh thoáng muốn cùng Diệp Mạt hai câu, đều bị Diệp Mạt ôn hòa chuyển hướng. Còn Sở Thiến, đầu tiên là tự giới thiệu mình với Diệp Mạt phen, sau đó nhìn thấy đồ ăn lên, liền giúp đỡ bọn hạ nhân chủ trì thu xếp. Thậm chí còn đảm nhận việc hầu hạ gắp đồ ăn, trong đó đối với Trình Tề Lễ cùng Diệp Mạt càng nhiệt tình hơn hẳn, cũng tiên phòng múc canh cho hai người.

      Diệp Mạt cúi mắt vuốt cằm uống ngụm canh, lúc ngẩng đầu lên, mặt lộ ra nụ cười tươi tỏa nắng, “Sở Thiến nương, vừa nãy nghe trong lời của ngươi, hình như là có quen biết thế tử gia của chúng ta?”

      Sở Thiến nghe vậy giật mình, đầu tiên là nửa như vô tình liếc mắt nhìn Tề Lễ cái, mới nhàng gật gật đầu, “Đúng vậy. Vào đông năm ngoái, ta từng bị tên ti tiện bắt nạt, suýt nữa mất trong sạch. Là thế tử gia đúng lúc ra tay cứu giúp, ta mới thoát khỏi nguy nan.”

      Thanh của nàng có chút thấp, nhưng tình cảm cảm kích cùng ái mộ Trình Tề Lễ trong lời lại quá đỗi ràng. Quay đầu lại liếc mắt nhìn Tề Lễ cái, thấy có vẻ giật mình nhớ tới điều gì, trong lòng khỏi vui vẻ. Chẳng qua nàng lại nhanh chóng dấu sắc mặt vui mừng, lộ ra chút biểu tình tiếc nuối tiếp tục với Diệp Mạt.

      “Chỉ là qua lâu như vậy, thế tử gia là quý nhân, tùy tay làm việc tốt nhớ được cũng là đương nhiên. Sở Thiến ghi tạc trong lòng, nếu có thế tử gia, chỉ sợ cũng có Sở Thiến ngày hôm nay.”

      “Hóa ra là như vậy…”

      Diệp Mạt nhìn bộ dạng nàng cúi mặt ngượng ngùng, khống chế được rùng mình mấy cái. Ngẩng đầu nhìn hướng Trình Tề Lễ, ánh mắt khinh bỉ.

      Đại gia ngài quá sốc, trong truyền thuyết hung cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân lấy thân mình báo đáp các kiểu heo huyết cẩu huyết ngưu huyết dậu huyết cái đầu đoạn gì đều có thể làm ra . Ngưu lang, ta phục đầu sát đất.

      Mà nhìn biểu tình của Trình thế tử, hẳn là nhớ ra bản thân mình tùy tiện ra tay cứu người, chính là ánh mắt mờ mịt kinh ngạc cùng rối rắm, bộ dạng muốn lại thôi, tựa như là có ý kiến khác muốn biểu đạt.

      Diệp Mạt thèm nhìn tới ánh mắt ủy khuất cầu xin khoan thứ của thế tử gia, quay đầu tiếp tục chơi đùa cùng tiểu bằng hữu Khanh Thanh. Còn Sở Thiến tiếp tục ngượng ngùng hai tay xoắn chiếc khăn con, thi thoảng trộm liếc mắt nhìn Tề Lễ cái.

      Bữa cơm trưa vẫn tiếp diễn trong bầu khí quỷ dị…

      Sau khi ăn xong, Khanh phu nhân trở về phòng ngủ trưa, Khanh Trọng Lương muốn thương lượng với chuyện muồn cùng Diệp Lam, tiện đường đem tiểu Khanh Thanh về. Diệp Lam trước khi nhắc nhở Sở Thiến trở về nhìn xem tỷ tỷ của nàng, bởi vậy Sở Thiến cũng rồi.

      …………

      Diệp Mạt sóng vai cùng Trình Tề Lễ ra vườn hoa , đị dạo phơi nắng.

      “Ta cảm thấy trước kia ta xem thường chàng rồi.” Diệp Mạt khoát tay bước chân ổn định, đột nhiên lên tiếng .

      Trình Tề Lễ hiểu ra làm sao nghiêng đầu nhìn sang chỗ nàng đến, biết nàng muốn gì.

      “Chàng xem trước kia sao ta nhìn ra, chàng lại là người nhiệt tình tốt bụng như vậy! Tự thân xuất mã dạy dỗ lũ lưu manh bảo vệ nữ tử nhà lành dạo chơi . Chậc chậc….”

      Trình thế tử nín lặng.

      “Chàng xem chàng đây phải là xuất môn dẫm phải cứt chó, ngờ vận khí lại còn tốt như vậy. Cứu xong rồi còn có thể gặp lại, bây giờ tốt rồi, có thể ôm mỹ nhân về.” Diệp Mạt tiếp tục trêu chọc .

      ra…” Trình Tề Lễ có chút buồn cười ôm vai nàng, vừa tiếp tục về phía trước, vừa , “Chỗ này của ta còn có phiên bản khác.”

      “Ồ?”

      “Ta đánh tên lưu manh chòng ghẹo nữ tử nhà lành dạo chơi là . Chẳng qua ta nhớ , ta đánh bởi cầm bạc của ta, lại qua tay đem bán cho người khác. Về phần hùng cứu mỹ nhân…. đúng là có chút ngoài ý muốn của ta…..”

      “==”

      1620thuy, Phong Vũ Yên, trạch nữ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :