Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Mình có điều muốn hỏi cả nhà, muốn edit Lễ và Mạt xưng hô chàng-thiếp hay -em, vì như lúc đầu chị Bạch Xà có , khi hai người ở mình với nhau xưng hô -em, còn khi có người ngoài là chàng-thiếp.
      :09(1):
      Cả nhà nghĩ sao, mong cho mình ý kiến để mình thay đổi nhé, nếu vẫn giữ nguyên cách dịch như cũ :yoyo66:

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Ta chàng - ta nàng :yoyo36: vì cổ đại rồi,-em đọc thấy ngượng ngượng ấy:yoyo22:
      trạch nữduckken thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 47

      Bên trong đình nhập cảnh giới người tiến vào, bên ngoài có ba người lén lút đứng canh giữ. Cũng phải tất cả đều nhìn lén, ít nhất Hoa Diên bị Trình Tiểu Tam nhi dụ dỗ. Nha đầu này bây giờ quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc đứng sau cây cột, thầm bất bình vì tiểu thư nhà mình.

      gia hơi quá đáng, tìm nữ tử thanh lâu , còn ban ngày ban mặt mạnh mẽ cái gì kia tiểu thư. Nếu phu nhân biết chuyện này, còn biết quở trách tiểu thư như nào rồi. Tiểu thư cũng là, chuyện gây tổn thương như thế, cũng thuận theo, thuận theo lại còn có bộ dáng trầm luân hãm sâu. Ôi, đây phải khiến người khác giận điên lên sao? Tóm lại vẫn là gia tốt, hôm nay còn khiến tiểu thư chịu ủy khuất lớn như vậy, hừ!

      Bản thân nghĩ như vậy, vốn phải người để ý tới Trình Tề Lễ, nhưng giờ lại có thiện cảm với . Từ oán thầm dần tỉnh táo lại, thấy Trình Tam nhi ghé vào cây cột rình coi, mặc dù Tịch Giản trước sau như thay đổi, nhưng cũng phối hợp ghé vào cây cột theo .

      Khó khăn nhìn hai người xa xa trong đình cái, Hoa Diên tức giận buồn bực kéo Tịch Giản, : “Có cái gì đẹp mặt, chúng ta vẫn nên nhanh chuẩn bị thu dọn đồ đạc . Phu nhân để tiểu thư qua bên này thuận tiện thăm đại tiểu thư, nếu sớm sợ thời gian còn kịp.”

      Dĩ nhiên Tịch Giản có ý kiến, nhưng Trình Tiểu Tam nhi nghe được lời của Hoa Diên, tò mò quay đầu nhìn qua hỏi, “Thiếu phu nhân muốn Hà Đô sao?”

      Trong lòng Hoa Diên có ý kiến với Trình Tề Lễ, nhưng lại có quan hệ tốt với Trình Tam nhi. Mặc dù kéo Tịch Giản vội vàng quay về, cũng quên gật đầu với , “Đúng vậy, đại tiểu thư có thai, phu nhân muốn chúng ta qua chuyến.”

      xong kéo Tịch Giản về hướng phòng của Diệp Mạt, Trình Tam nhi đứng nhìn hai vị tỷ muội tốt rời , chớp đôi mắt to trong suốt, liền tiếp tục cong mông đứng rình gian tình của thiếu gia và thiếu phu nhân. Về phần tin tức mới biết được vừa rồi… Trình Tam nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như có quan hệ gì với .

      Trình Tề Lễ ăn đủ đậu hũ mới thỏa mãn buông người trong lòng ra, mà Diệp Mạt, khí lực hao hết, còn nhiệt tình nào để đáp lại nữa. Muốn cũng tước vũ khí đầu hàng, chính mình cũng cáu giận quá mức. Mà tại khiến nàng còn lực chống đỡ nữa, đơn giản lười vận động, tựa vào trước ngực Trình Tề Lễ nhúc nhích.

      Trình Tề Lễ thấy nàng còn dấu hiệu muốn nổi bão nữa, biết được giờ là thời gian tốt để trao đổi với nhau. Bản thân ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, cũng ôm nàng ngồi lên đùi mình, sau đó quay mặt nàng lại, bắt đầu giải thích.

      “Cái gì Ảnh kia thực là ta bảo Trình Tam nhi tìm đến.”

      Diệp Mạt nghi hoặc giương mắt lên nhìn , há miệng thở dốc cuối cùng lên tiếng cắt đứt lời . Lông mi cong dài hơi hạ xuống, im lặng chờ đợi lời phía sau của .

      “Nhưng ta tuyệt đối có ý nghĩ gì khác. Đương nhiên, thực như vậy. Ta mời nàng ta đến, chủ yếu là vì nàng.” xong còn vươn tay vuốn khuôn mặt mềm mại trắng nõn của nàng.

      “Vì ta?” Diệp Mạt nghiêng đầu ngước nhìn người ăn đậu hũ của mình, tránh thoát tay heo tấc được tấc kia, nhíu mày hỏi.

      Trình ta nghĩ tới ngày ấy, vẻ mặt Phúc Lỗi thâm tình nhìn nàng, trong ánh mắt nồng đậm thương khiến khó chịu tới cực điểm. Lại nhìn nàng phát , biết giữ khoảng cách với ta, còn vô cùng thân thiết sờ đầu . Khi đó, bên môi Phúc Lỗi nở nụ cười nhưng ánh mắt đau đớn. Làm sao có thể để bà xã của mình ở bên cạnh con sói bụng dạ khó lường như thế được?

      “Mạt Mạt, ta hi vọng về sau nàng có thể giữ khoảng cách với Phúc Lỗi.”

      muốn mình đứng bên cạnh, chứng kiến tình huống như vậy, rồi nhẫn xoay người rời . Chỉ vì sợ hãi nàng mỉa mai buộc tội, hết thảy mọi chuyện phải do để nàng tự do sao? Nhìn xem, đây là lựa chọn của .

      Nếu có biện pháp rộng lượng, dễ dàng tha thứ, vậy phải cho ràng.

      “Tình cảm của đối với nàng vượt quá phạm vi tình bằng hữu, ta là nam nhân, cũng ghen.”

      Nhìn người nam nhân trước mặt nghiêm túc mình ghen, Diệp Mạt tự giác cũng ngồi ngay ngắn. Quả nhiên bản thân mình xem cảm thụ của sao? Nàng thầm nghĩ, bọn họ quen thuộc hiểu biết nhau đến như vậy, hiểu được ỷ lại sâu trong nội tâm nàng. Như vậy, cũng nên hiểu rằng, nàng thương Phúc Lỗi hoàn toàn vì thương tiếc từ nội tâm dành cho người độc như .

      Cái loại cảm tình này, cùng khúc mắc triền miên, trằn trọc, do dự, say đắm kém rất xa.

      Nhưng nàng quên, dù tình cảm cỡ nào, ở thời gian dài bị xem , cũng trở thành hoảng sợ, lo lắng, tràn đầy nguy cơ. Mặc dù từng thân thiết như vậy, cũng có mơ hồ lung lay, thậm chí trở nên lo lắng được mất, có cảm giác an toàn.

      “Cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp ngốc như vậy, dùng phương thức trẻ con này để trả thù nàng. Gióng trông khua chiêng tìm vũ nữ, hoàn toàn chỉ vì muốn chọc tức nàng. Nhưng đến lúc này, lại khiến nàng thương tâm khổ sợ.”

      Trực tiếp thổ lộ như thế, để đại nam nhân tâm lý hơn bốn mươi tuổi ra điều này, còn là người bạn già mấy chục năm, phải chuyện dễ dàng.

      Trình Tề Lễ xong ngượng ngùng nhìn thẳng vào Diệp Mạt, ánh mắt hơi hạ xuống nhìn sang chỗ khác, giọng tiếp theo cũng nhiều.

      “Chuyện hôm nay là ta đúng. Ta cam đoan, về sau bao giờ áp dụng phương thức như thế. Nếu như có tái phạm, phạt hai trăm.”

      Diệp Mạt nghe vậy, nhịn được, phì cái bật cười. Vươn đôi tay ôm lấy cổ nam nhân của nàng, cúi người tựa vào lồng ngực . Nghe tiếng tim đập trầm ổn theo tiết tấu, trong lòng như được nhồi bông, tất cả đều tràn đầy nhu tình.

      xin lỗi…” về sau bao giờ, bao giờ để qua bên, quan tâm tới cảm thụ của nữa.

      Nàng lời hứa hẹn ra, nhưng hai người đều hiểu lòng nhau im lặng. Thiếu niên dịu dàng ôm chặt người trong lòng, tâm bọn họ gần như vậy, sợ rằng thế gian này tìm được ai khác nữa.

      Diệp Mạt siết chặt đôi tay, cọ cọ ở gáy Trình Tề Lễ, đôi môi đỏ mọng chu lên chậm rãi vào tai , hơi thở như hoa lan, giọng như mê mị.

      “Lão công, ta chàng.”



      Rất nhiều lúc, những thương chỉ gắn kết lại bởi tình cuồng nhiệt, còn có thể từ những đôi phu thê già ở bên nhau cả nửa thế kỷ, họ hiểu, thấu cảm cho nhau, thời gian vùi lấp được.

      ‘Thân ái’, ngươi keo kiệt lời tâm tình với , ngươi có những hậu quả ngoài ý muốn.

      Còn hậu quả ngoài ý muốn của Diệp Mạt lại là –

      “Ai nha, tiểu Hoa Diên, ngươi muốn kéo ta đâu?”

      “Phu nhân có lời dặn, muốn đưa tiểu thư Hà Dương thăm đại tiểu thư mang thai. Nô tỳ và Tịch Giản phụ trách giám sát, được lười biếng, càng thể để chậm trễ hành trình!”

      “Sao ngươi sớm? Ta cũng chưa kịp cho ‘thân ái’… tướng công của ta biết.” Đúng lúc ngọt ngào thân mật, ngay cả phút cũng muốn tách khỏi ân ái.

      “Nô tỳ với Trình Tam nhi rồi, gia khẳng định cũng biết.” Hừ, tiểu thư người có tiền đồ, chỉ là hôn… hôn cái, liền bán đứng cả linh hồn lẫn thể xác. Nô tỳ khinh bỉ người!

      “Nhưng mà, chúng ta cần phải vội vàng như vậy mà?” Tiếp tục giãy dụa, ý đồ muốn thoát khỏi tiểu Hoa Diên.

      “Khụ, tiểu thư mau, xe ngựa chờ ngoài cửa rồi.” phải vội vàng như vậy, ai ? Nàng cảm thấy quả thực rất cấp tốc, gấp đến độ nóng bực cả người. Từ thực tế thu lại, thu hoạch đạt được lớn nhất khi đến biệt trang đó là: rời xa gia, giữ tấm thân trong sạch cho tiểu thư. (= :)

      “…”

      Diệp Mạt đáng thương bị Hoa Diên túm chạy thẳng đến cửa lớn, nàng cam lòng quay đầu nhìn về phía nội phủ sâu bên trong, bàn tay bất lực cố gắng vùng vẫy khỏi Hoa Diên, để kéo bản thân .

      Nhưng mà, tất cả đều phí công.

      Nàng bị người dùng lực nhét vào trong xe, vừa mới đứng dậy đến cửa sổ, chợt nghe tiếng gấp gáp của tiểu Hoa Diên bên ngoài, “Sư phó, mau chạy xe.”

      Ngay sau đó, xe rời bánh. Diệp Mạt giãy dụa muốn đẩy cửa sổ kêu cứu về phía nam nhân của nàng, lại bị người phía sau kéo trở về. Vẻ mặt Hoa Diên lạnh lùng với Diệp Mạt, “Tiểu thư, chúng ta xuất phát.”

      Diệp Mạt lệ rơi đầy mặt, phải ngươi bảo sư phó chạy xe sao? Tiểu thư ta phải ngu ngốc, còn biết ai muốn xuất phát. Ai oán nhìn Hoa Diên trong chốc lát, cảm thấy giật mình, biểu tình càng bi thương.

      Mẹ ơi, vẻ mặt tiểu Hoa Diên u, quá đáng sợ.

      Xe ngựa chạy lắc lư lắc lư, rèm cửa sổ theo tiết tấu đung đưa theo. Đại thúc canh ở biệt trang thấy bụi đất bay lên, nhìn hướng xe ngựa nghêng ngang rời , nheo mắt lầm bầm : “Vừa rồi qua hình như là thiếu phu nhân và hai nha hoàn của người, sao cảm thấy thiếu phu nhân có vẻ mặt như bị Hoa Diên nương bắt cóc nhỉ?”

      Đại thúc trầm tư suy nghĩ lâu, mãi cho đến khi xe ngựa xa thấy bóng dáng. đầy bụng nghi hoặc trở lại bên cạnh canh cửa, thể lý giải được hình ảnh mình nhìn thấy nên với đại thẩm ngồi cùng mình.

      Đại thẩm dừng động tác trong tay, thoáng ngẩng đầu lên liếc nhìn đại thúc cái, mới : “Ta thấy chỉ mắt ông tốt, mà còn già đến hồ đồ rồi!”

      p/s: Từ giờ đổi xưng hô thành về cổ đại hết nhé.
      Mình lại trong thời gian thi nên bị gián đoạn đôi chút, cố gắng... cố gắng... :yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66::yoyo66: 加油!!!
      1620thuy, Phong Vũ Yên, Koi Cam4 others thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 48.1

      Sau khi hai người quay lại tốt đẹp, Diệp Mạt muốn trở về phòng tắm thay y phục, rồi thuận tiện đến trưa cùng nhau ăn cơm. Trình ta hài lòng vui sướng, trở về thư phòng tiếp tục việc mình vẫn chưa làm xong vào buổi sáng.

      Lúc Diệp Mạt bị mang , Trình ta trong thư phòng như đánh nhau, hiệu suất cực hạn vung bút. Là do để xong sớm có nhiều thời gian ăn trưa với lão bà, lại ân ái thân mật chút.

      Nhưng biết, người định bằng trời định. Đó là gì, chính là trời gió thổi mây tan, người khó lường họa phúc. Lão bà thơm ngào ngạt cũng biết bị quăng tới Đại Tây Dương rồi, thế tử gia đáng thương!

      Đợi đến khi thế tử gia hát điệu hát dân gian vào phòng Diệp Mạt, đẩy cửa khép hờ, lại vòng qua khung thêu tinh xảo vào trong. Cảnh tượng trước mắt làm thấy… ừ, quỷ dị, tiếng gọi lên tới miệng cũng bị nuốt trở về.

      Trong phòng là trận yên tĩnh khác thường, gió thổi từ bên ngoài khiến rèm cửa nhè nhè tun bay, nhìn qua các trang sức đá quý bàn trang điểm, có loại phong tình khác, còn thoang thoảng hương thơm êm dịu của nữ tử khuê các. Bức tranh vẽ hoa sen vẫn bàn dài, bút lông để ngay ngắn, bên trong nghiên mực nước cũng chưa khô, tản ra mùi mực trong veo.

      Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy. Chỉ là, người đều có.

      Trong lòng Trình Tề Lễ khác thường, cuống quít quay đầu nhìn chỗ nàng thường để quần áo, trống . Nghi hoặc nhíu mi, đến bên giường mở tủ gỗ lim to lớn, phát thấy túi đựng quần áo của nàng.

      Có dự cảm bất thường, Trình ta vẫn chưa từ bỏ ý định, bước nhanh xoay người ra ngoài, dùng chân đá văng cửa phòng bên cạnh phòng Diệp Mạt. Lại phát thấy tung tích hai nha hoàn kia, mọi thứ mang đến đều bị lấy . Trong phòng cũng có dấu vết giãy dụa đánh nhau, chắc chắn là tự .

      Trong đầu lên bức tranh vẽ dở, chứng tỏ có chuyện gì quá khẩn cấp để phải ra vội vàng như thế, mà ngay cả lời chào tạm biệt cũng gửi tới .Vội vàng như thế chẳng lẽ trong nhà ở thành Lê Dương xảy ra chuyện gì? Trình ta giận tái mặt nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo, mặc dù vội vàng rời , cũng hẳn là xa, giờ cưỡi ngựa đuổi theo chắc là kịp.

      Hạ quyết tâm trong lòng, mi tâm nhíu chặt lúc này mới thả lỏng, khôi phục lại bộ dạng tuấn như xưa. Phủi tay áo trộng thùng thình, Trình Tề Lễ ở lại, xoay người rời .

      Đến lúc đó, Trình Tiểu Tam nhi mặc tạp dề cầm dao thi triển trù nghệ tuyệt hảo của mình, đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp của thiếu gia – chuẩn bị ngựa, về nhà.

      Tam nhi lưu luyến rời dao của mình, bên thầm oán thiếu gia nhiều việc, bên vui vẻ chạy chuẩn bị ngựa. Trình Tề Lễ ra cửa trước đợi Tam nhi. Sau khi thấy thủ vệ đai thúc liền muốn hỏi chút Diệp Mạt cùng mọi người được bao lâu, nhưng chưa đợi mở miệng, đại thúc về phía này trước, còn tự trả lời luôn câu hỏi của .

      “Thiếu gia, thiếu phu nhần cùng hai vị nương Hoa Diên, Tịch Giản ngồi xe ngựa ra khỏi phủ.”

      Trình Tề Lễ gật đầu, nhìn đại thúc hỏi: “ bao lâu? Buổi sáng có người nào đến tìm qua thiếu phu nhân ?”

      Đại thúc kia nghĩ nghĩ, rồi mới ngẩng đầu kính cẩn trả lời: “ được khoảng nén nhang, buổi sáng trừ hai nữ tử với thiếu phu nhân, chủ tớ ba người rồi thấy ai khác tới.”

      Lúc này, Trình Tiểu Tam nhi dắt ngựa tới. Trình Tề Lễ liền nhiều lời với thủ vệ đại thúc nữa, chỉ nhắc nhở hai câu, trông giữ điền trang cẩn thận rồi lên ngựa phi như bay.

      Trình Tiểu Tam nhi cũng xoay người lên ngựa, cam lòng vung roi ngựa đuổi theo thiếu gia của mình. Trong lòng lảm nhảm, tại sao thiếu gia điên cuồng thế này, lại sốt ruột muốn về nhà như vậy. Đại ca, Nhị ca, Tam nhi cam đoan về sau lúc làm việc bao giờ lười biếng nữa, làm cho thiếu gia trở lại được ? Ô ô ô, giục ngựa chạy gấp làm gì, ghét nhất như này.

      ….

      bên bánh xe quay biến mất, bên vó ngựa phi mù mịt. Thoạt nhìn, giống như cái phía trước, cái sau đuổi theo, cũng có vấn đề gì. Chỉ là, đừng xem tình huống quan trọng sắp kia.

      Diệp Mạt muốn Hà Đô ở thượng nguồn sông Giang, thành Lê Dương ở phía Tây, mà lúc biệt trang của Trình Tề Lễ được xây cách dòng sông. Khi hai người cưỡi ngựa ra khỏi con đường, đường thủy, đường bộ. hai con đường khác nhau, biết khi nào mới có thể đuổi kịp.

      Cuối cùng Diệp Mạt dưới dâm uy (nguyên văn của tác giả) của Hoa Diên đành thở dài, phản kháng hiệu quả nên cam chịu thuận theo. Lúc ba người xuất phát là buổi trưa, mãi đến chạng vạng chiều mới tới Hà Đô. Vào thành khoảng nửa canh giờ, cuối cùng đến nhà của phu quân Diệp Lam.

      Khanh trọng phủ ở Hà Đô.

      Khanh gia tính là nhà giàu có, chỉ vì tổ tiên có vị quan ngũ phẩm bị giáng chức, cũng được xem như là gia đình làm quan. Lúc trước Diệp Hoắc đồng ý hôn cũng vì nhìn trúng điểm này. Diệp gia mấy mối ra nổi người ăn học làm quan, là tiếc nuối lớn nhất của Diệp lão gia. Bởi vậy, có thể có con rể sinh ra trong nhà dòng dõi Nho học, Diệp lão gia cảm thấy, là chuyện rất tốt.

      Phu quân Diệp Lam Khanh Trọng Lương ở nha môn quản lý sanh sách, chuyên vì Đô phủ lão gia biên soạn văn thư. Lĩnh mệnh bổng lộc theo quan triều đình, thêm kế thừa ít phần còn lại của tổ tiên, trong nhà cũng giàu có, nhưng chỉ là đủ giàu mà thôi.

      Lúc vị đại tiểu thư Diệp gia xuất giá, đồ cưới rất phong phú. Diệp Hoắc người này sao, bao giờ tiếc rẻ với thê thiếp người thân của mình. Mặc dù chỉ là nữ nhi thứ xuất, vẫn vui vẻ sáng láng, long trọng linh đình. Mặt khác, dù là mẹ đẻ của Diệp Lam Diệp Nhị di nương hay là Diệp gia phu nhân Diệp Chân thị đều vì Diệp Lam mà suy tính cực kỳ chu đáo. chỉ có đồ cưới phong phú, còn khiến mọi thứ cực kỳ náo nhiệt, chỉ lo nàng gả tới đây bị ủy khuất.

      Chính là, gả nữ nhi như hắt nước ra ngoài. Diệp Lam xuất giá đến Khanh gia, hai nhà cách khá xa, nên mấy năm nay cũng rất ít lại. Người của Diệp gia chỉ thỉnh thoảng biết được tin của Diệp Lam khi có người gửi thư tới, trong lời của nàng, nàng rất tốt, tướng công và mẹ chồng đối với nàng tốt lắm. Giờ nàng lại mang thai nữa.

      Diệp Mạt tới Khanh gia hai lần, lần là bảy năm trước lúc Diệp Lam xuất giá, lần là năm năm trước lúc Diệp Lam sinh con đầu lòng. Khi đó, nàng là tiểu nha đầu chưa đến mười tuổi. Cho nên, khi hạ nhân mở cửa nhìn thấy nương xinh đẹp khí chất tôn quý bên ngoài, sau khi kinh diễm quên khiêm tốn hỏi: “ biết là tiểu thư nhà ai, vì sao lại tới đây?”

      “Thúc thúc, chúng ta là người Diệp gia ở thành Lê Dương, đây là trưởng tiểu thư ở trong nhà.” Hoa Diên mỉm cười với người mở cửa, xong lại đưa miếng gỗ đích thân Diệp phu nhân viết, chứng minh cho thân phận.

      Người canh cửa vừa nghe lời này, ràng lắp bắp kinh hãi. Cũng may phản ứng nhanh nhẹn, vẻ ngạc nhiên mặt nhanh chóng biến mất, nghiêng người mở cửa.

      “Tiểu nhân có mắt như mù, biết là thân gia tiểu thư đến đây. Mau mời vào nhà, tiểu nhân vào thông báo với lão phu nhân và phu nhân.”

      Diệp Mạt lễ phép cảm ơn, Hoa Diên lấy mấy đồng bạc vụn trong tay đưa ra. Người nọ thấy thế liên tục lắc đầu, bên xua tay từ chối bên gấp giọng : “Như thế này, được được.”

      Hoa Diên cười cười, đưa cánh tay tới gần hơn, : “Đại thúc, chẳng qua là chút tâm ý của tiểu thư nhà chúng ta, ngài cũng đừng từ chối, nếu chậm trễ chúng ta vào.”

      Đại thúc kia lộ vẻ khó xử, nhìn Hoa Diên lại nhìn Diệp Mạt phía sau, vẻ mặt biết làm sao, Diệp Mạt cười, khuyên nhủ: “Ngài hãy nhận , hai chúng ta cách xa như vậy, chúng ta cũng dễ dàng mới tới đây được. Tỷ tỷ của ta ở đây cũng có rất nhiều chỗ cần giúp đỡ, nếu như giữ lễ tiết, là quá khách khí rồi.”

      như vậy, người mở cửa lúc này mới nhận lấy. Cúi đầu luôn cảm tạ, ánh mắt nhìn Diệp Mạt cũng khỏi thêm vài phần thân thiết. bên gọi con của mình ở phòng trong trông cửa, bên tự mình dẫn ba người Diệp Mạt vào nhà.

      Vừa mới lên bậc thang, liền cao giọng hô vào bên trong, “Lão phu nhân, phu nhân, tiểu thư nhà mẹ đẻ phu nhân đến đây.” Sau đó quay đầu cười ngây ngô với Diệp Mạt, “Lúc này là canh giờ dùng bữa tối, lão phu nhân, hai vị phu nhân và đại tiểu thư hẳn là ở bên trong nhà ăn. Tiểu nhân dẫn thân gia tiểu thư qua.”
      Phong Vũ Yên, Juuni, A fang2 others thích bài này.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 48.2

      Diệp Mạt gần năm năm chưa thấy Diệp Lam, lúc này nghĩ sắp được gặp, trong lòng nổi lên kích động. Chỉ là lúc nàng nghe thấy hạ nhân tới hai vị phu nhân, mi tâm dễ nhìn thấy hơi nhíu lại.

      Người bên trong nghe thấy bên ngoài thông báo, rất nhanh liền ra đón. Diệp Mạt cứ nghĩ rằng dẫn đầu là vị tỷ tỷ của mình, ai ngờ lại là trung niên phụ nhân chừng bốn mươi tuổi. người phụ nhân mặc bộ lục sắc, mái tóc được búi cao sau đầu, bên còn cài mấy trâm đồng nhiều màu.

      Mặc dù Khanh phu nhân già ít so với trong trí nhớ, nhưng Diệp Mạt vẫn liếc mắt cái có thể nhận ra thân phận của người tới. Bước chân loạn, quy củ cách phu nhân ba bước khụy gối chào , “Phu nhân vạn phúc kim an.” Sau đó mới nhanh đứng thẳng dậy, tiến tới đỡ tay Khanh phu nhân, liếc mắt tươi cười vô cùng thân thiết , “Tại sao phu nhân tự mình ra, cẩn thận mệt nhọc.”

      Khanh phu nhân từng gặp qua Diệp Mạt hai lần, có ấn tượng rất sâu đối với vị đích trưởng nữ Diệp gia được cưng chiều này. Giờ thấy bộ dáng của nàng ngày càng duyên dáng, còn nhu thuận biết gia giáo như hồi , trong lòng khỏi thích hơn. Bàn tay cầm lấy tay Diệp Mạt, thân thiết hỏi: “Là Mạt nha đầu sao? Rất nhiều năm gặp, lại xinh đẹp hơn như vậy.”

      Diệp Mạt đỡ Khanh phu nhân về phía nhà chính, vẫn quên tạo gần quan hệ với bà, cười làm nũng, “Hì hì, vẫn là phu nhân con quá. Làm sao con giống được mẫu thân con, cả ngày bàn luận con chỉ có khuôn mặt trắng nõn, thực tế ngu dốt cái gì cũng hiểu đâu.”

      Khanh phu nhân và vài thị tì theo phía sau đều che miệng cười khẽ, Diệp Mạt chỉ mỉm cười gì nữa. Nàng lại đây như vậy, là đại biểu Diệp gia. Lại là đích trưởng nữ, mỗi lời , cử chỉ của mình đều là bộ mặt của Diệp gia, liên quan tới danh dự của Diệp gia, còn ảnh hưởng rất lớn tới địa vị tỷ tỷ của mình ở Khanh gia sau này. Cũng may nàng rất am hiểu các loại ứng phó với trưởng bối, hơn nữa còn khiến các nàng thấy vui vẻ.

      Thấy đối phương có ấn tượng đầu rất tốt với mình, Diệp Mạt khỏi thầm vui sướng. Đưa lên lễ vật chuẩn bị tốt, lại chuyện phiếm với Khanh phu nhân trong chốc lát, lúc này Diệp Mạt mới đưa ra nghi hoặc của chính mình, “ biết tỷ tỷ, tỷ phu làm việc gì ở đâu, con đến được lát rồi, cũng chưa gặp được tỷ?”

      Nghe nàng đề cập tới con mình và con dâu, mặt Khanh phu nhân lên chút tia mất tự nhiên. Chỉ là nhanh chóng dùng nụ cười che giấu, vỗ nhự tay, như bừng tỉnh đại ngộ, : “Xem trí nhớ của ta này, lúc chiều Lam Lan hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi trong phòng, cơm chiều đến ăn. Ta nhất thời cao hứng, chuyện với nha đầu con, quên sai người vào gọi ra.” Trong lúc chuyện, quay đầu sai thị tỳ hầu hạ, “Nhanh chóng mời phu nhân lại đây.”

      Diệp Mạt chú ý tới Khanh phu nhân chỉ nhắc tới Diệp Lam mà nhắc tới Khanh Trọng Lương, trong lòng thoáng có chút khác thường. Chỉ có điều nhanh giấu , nghĩ đến hẳn có chuyện phải ra ngoài ở trong nhà . Tỷ tỷ phải trong thư rằng rất tốt sao, phu quân và mẹ chồng đều đối xử tốt với nàng.

      Hạ nhân mời Diệp Lam, Diệp Mạt liền tiếp tục bàn chuyện nhà với Khanh phu nhân, chút chuyện phiếm. Chỉ là, chưa đợi Diệp Lam tới, vị nữ nhân xinh đẹp trang điểm cẩn thận tới trước. Nữ nhân phía sau theo là nương mười bốn, mười lăm tuổi.

      Mặc dù hai người có điểm khác biệt, nhưng trán lộ ra mười phần dụ dỗ phóng đãng, hương vị phong trần có thể thấy được từ xa. Diệp Mạt chú ý thấy, Khanh phu nhân khi thấy người như phù gió bãi liễu tiến vào trong ánh mắt lộ ra tầng chán ghét.

      Nữ nhân mới tới cửa, liền ghé mắt đánh giá Diệp Mạt, Hoa Diên, Tịch Giản cao thấp lần. Cuối cùng dừng tầm mắt khuôn mặt đẹp sao tả xiết của Diệp Mạt, kỳ quái, “Là muội muội nhà mẹ đẻ tỷ tỷ đến sao? Ngược lại đoan chính.”

      Lúc này, có nha hoàn tới dâng trà. Diệp Mạt nghe thấy loáng thoáng gọi tiếng Nhị phu nhân.

      Lại hướng bộ đồ bằng lụa màu đỏ mới của nữ nhân tự giác nhíu mày.

      Nhị phu nhân?

      Tại địa phương thiếp thân có thân phận địa vị như này, chỉ là cái tiểu thiếp, cư nhiên lại bắt hạ nhân gọi tiếng Nhị phu nhân? Lại nhìn bộ dáng hếch mũi lên tận trời, kiêu ngạo của nàng kia, cùng với vẻ mặt giận dữ thể khống chế của Khanh phu nhân, thậm chí đối với người nhà mẹ đẻ của chính thất cũng phải thái độ đúng mực. Diệp Mạt rút ra được tin tức.

      Nữ nhân này, được Khanh Trọng Lương sủng ái hơn Diệp Lam.

      Diệp Mạt thế này mới hiểu được, bản thân mình vừa vào nhà cảm thấy có gì đó khác thường khi nghe thấy “Hai bị phu nhân”, trong lòng nàng vẫn có ngăn cách, ngu ngơ băn khoăn hiểu. Giờ nghĩ tới nhất định chính mình mẫn cảm đối với sinh vật khác thường tiểu thiếp này quấy phá.

      Cưỡng chế phản cảm trong lòng, Diệp Mạt khôi phục lễ phép, mỉm cười, chớp mắt cái, thoáng vuốt cằm, “ ra là Nhị phu nhân, Diệp Mạt biết tỷ phu nạp thiếp, nếu chậm trễ mong Nhị phu nhân bao dung.” Như thế, liền xem như chào hỏi. Chỉ là Nhị phu nhân kia bất mãn đối với lời của nàng.

      Trừng mắt nhìn Diệp Mạt, mũi hừ ra tiếng mạnh, giả vờ quay đầu nhìn cửa, lại sang chuyện khác, “Tỷ tỷ cũng quá chậm chạp, người nhà mẹ đẻ đến còn đức hạnh như vậy .”

      Khanh phu nhân nghe thấy vậy cuống quít liếc mắt nhìn Diệp Mạt, thấy nàng bất mãn cau mày, vội vàng nặng lời trách cứ Nhị phu nhân, “Sở Phân ngươi hươu vượn cái gì, thân phận của Lam Lam có thể để ngươi mạo phạm sao?”

      Hiển nhiên Nhị phu nhân ngờ tới Khanh phu nhân đột nhiên quở trách mình, biểu tình mặt lập tức thay đổi, mấp máy môi muốn phản kích, lại bị nữ tử trẻ tuổi bên cạnh ngăn lại.

      Nàng kia hướng Nhị phu nhân lắc đầu, mới với Khanh phu nhân, “Lão phu nhân trăm ngàn lần chớ trách, tỷ tỷ cũng chỉ là lo lắng Lam Lam tỷ tỷ chậm chễ người trong nhà, nên mới nôn nóng chút.” xong quay đầu cười cười với Diệp Mạt.

      Diệp Mạt lễ phép cười đáp lại, trong lòng lại cẩn thận phân tích trạng, tính toán mình nên ứng xử tốt như nào. Xem ra Nhị phu nhân này chỉ được sủng ái hơn so với Diệp Lam, còn sống chung tốt. Xem tình hình tại, hẳn là vội tới ra oai phủ đầu với mình. Tính tình vội vàng nôn nóng, dễ dàng xúc động. Trong lòng suy nghĩ gì đều mặt, là người lớn tuổi, nàng nghĩ khó đối phó. Nhưng ra người bên cạnh kia, có thể giữ được bình thản, cũng biết là thân phận gì.

      Nhưng mà, Diệp Mạt hoặc hoặc giả bộ hoặc diễn kịch, trà trộn vào hai thế giới bất đồng nhiều năm như vậy, hơn nữa lại được Diệp Chân thị bồi dưỡng mưu kế, làm sao chỉ có thể ăn khí hay cháo loãng. Lập tức lựa chọn im lặng xem xét, chỉ tiếp tục chuyện với Khanh phu nhân, chờ Diệp Lam tới.

      Rất nhanh, Diệp Lam liền vội vàng từ bên ngoài tới. Vào cửa, vừa nhìn thấy Diệp Mạt, liền kích động run rẩy, ngay cả tiếng cũng run run nghẹn ngào.

      “Ngũ muội…”

      Diệp Mạt nghe thấy tiếng của Diệp Lam, ngay lập tức nghiêng đầu sang. Thấy nàng bước nhanh tiến vào, cuống quít đứng lên qua, vững vàng đỡ được nàng. Bốn năm năm gặp mặt, hai tỷ muội có chút kích động, Diệp Mạt thấy trong mắt nàng là lệ quang chớp động, khỏi cũng xúc động theo. Hít hít cái mũi, mếu miệng nhào vào lòng của nàng, than kêu lên, “Tỷ tỷ.”

      Diệp Đình rồi, Diệp Mạt cực kỳ bi thương, cực kỳ buồn bã. Thầm nghĩ sinh tử cách xa nhau, khi cảm xúc vơi , cảm thấy tình cảm chị em càng lớn hơn. Nếu quyết định làm Diệp Mạt, như vậy bọn họ chính là huynh đệ tỷ muội ruột thịt của nàng.

      Con người cả đời này, huyết thống tình thân mãi mãi thể thay đổi, nàng hiểu và muốn quý trọng.

      Hai tỷ muội cửu biệt ôm lấy nhau, cùng khóc nỉ non. Hồi lâu tâm tình mới bình phục, con ngươi sưng đỏ nhìn đối phương. Diệp Mạt sờ bụng hơi nhô lên của Diệp Lam, cảm giác được bên trong có tiểu sinh mạng an ổn yên tĩnh, khỏi nín khóc mà cười.

      “Gặp mặt là chuyện tốt, như thế nào đều khóc lên rồi?”

      Diệp Lam cũng rưng rưng mỉm cười, bàn tay vuốt vuốt trán của Diệp Mạt, thân thiết hỏi, “ từ nhà tới sao? Thân thể phu nhân còn có di nương như thế nào? Thai đầu của đại tẩu có ổn định ? Nhóm Tam đệ Tứ muội Thất đệ vẫn khỏe chứ? Muội sao? Hôn xong hết chưa?”

      bên lau khóe mắt, Diệp Mạt liên tục gật đầu, “Đều tốt lắm, tỷ cần lo lắng. Chỉ cần để ý chính bản thân và chăm tiểu tử trong bụng mập mạp, mẫu thân và di nương mới có thể yên tâm.”

      Khanh phu nhân thấy hai người muốn chuyện tiếp, vội vàng tìm thời gian vắng vẻ chen vào, “Cũng cần đứng, Mạt nha đầu cũng chưa ăn cơm, chắc là đói bụng rồi. Bảo nhà bếp làm chút đồ ăn ngon, ăn no xong, hai tỷ muội các ngươi lại chuyện tiếp cũng muộn.”

      Như thế, hai người mới dừng lại đối thoại. Diệp Lam cúi người làm lễ với Khanh phu nhân, sau đó quay đầu về phía Nhị phu nhân, hỏi nàng, “Tướng công nhưng trở lại?”

      Nhị phu nhân kia giương mắt khinh miệt nhìn Diệp Lam cái, liền cúi đầu tiếp tục gảy gảy móng tay dài, chút để ý trả lời: “Nếu trở lại, ta ở trong mày mình hả? Đây phải là ràng rồi sao?”

      Diệp Mạt thấy nàng ta thản nhiên để Diệp Lam vào trong mắt, thái độ ác liệt lại còn trước mặt nàng khi dễ đại tỷ của nàng, ngụm ác khí trong lòng xông lên, định lên tiếng đánh trả. Lại bị Diệp Lam nhìn thấu ý đồ, nắm tay nàng vỗ vỗ trấn an, ý bảo nàng cần để ý tới.

      Quay đầu nhìn khuôn mặt vì mang thai mà nhợt nhạt của Diệp Lam, cưỡng chế tức giận trong lòng đồng thời cảm thấy thương xót. biết là do Nhị phu nhân kia ương ngạnh hay vì Diệp Lam quá nhẫn nhường nhịn mà chịu bị thương. Trong lòng như bị cục bông khiến tắc nghẽn, lại cảm thấy có chút khó thở xông tới.

      ….


      P/S: Phải hết tuần sau mình mới thi xong, lúc đấy tiến độ truyện mới trở về bình như trước được. Mong mọi người thông cảm. Mỗi tuần đăng có tý thấy tội lỗi quá nhưng thể làm hơn được nữa :yoyo23:
      1620thuy, Phong Vũ Yên, NTHM6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :