Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 40

      Nghe thấy có tiếng người, Diệp Mạt nhanh chóng mở mắt ra, sau đó đẩy Trình Tề Lễ, tách ra khỏi chiến trường khốc liệt này. Trình Tề Lễ khó khăn lắm mới được ăn thịt uống canh, cứ như vậy bị thằng nhóc tới phá đám.

      Ngẩng khuôn mặt đen lên, thấy Tiểu Tam Nhi quỳ ghé vào khán đài, vẻ mặt đơn thuần nhìn chẳm chằm hai người. Ngay lập tức Diệp Mạt đỏ mặt, quay sang bên giả bộ biết gì hết.

      Tuy bản thân nàng là háo sắc nhưng bên ngoài vẫn là thanh khiết động lòng người được . Trình ta cố nén khóe miệng run rấy, trầm hỏi Trình Tiểu Tam Nhi: “Chuyện gì?”

      Trình Tiểu Tam Nhi đáng thương chưa bao giờ thấy bộ dáng muốn tức giận lại cố nén như thế của thiếu gia, bả vai rụt lại: “Điệp Ảnh của Trình Tương các đến đây.”

      Trình ta nghe vậy biến sắc, nhanh mắt nhìn liếc sang người của mình. Thấy bà xã của nhíu mi, hình như còn có nghi ngờ, lát sau tiếng nho thầm “Trình Tương các? quen tai.”

      Cả người Trình Tề Lễ cứng ngắc nhìn chằm chằm nàng, câu cũng dám , sợ mình vừa mở miệng khiến nàng nhớ tới Trình Tương các là gì.

      Ngẩng đầu nhìn môi Trình Tiểu Tam Nhi mấp máy, tựa hồ nhắc Diệp Mạt. ánh mắt sắc bén đảo qua, lạnh lùng : “Đến đến rồi, đặc biệt cho ta làm gì?” Còn đánh gãy chuyện tốt của gia, trừ tiền lương!

      Trong lòng Trình Tiểu Tam càng thấy kỳ lạ, phải thiếu gia sai người hỏi sao? Nhưng mà dám thẳng, sợ thiếu gia đến chết.

      “Kia… Kia… An bài ở lại sao?”

      Trình Tề Lễ lòng dạ đều ở người Diệp Mạt, lúc này chỉ muốn làm cách nào để đuổi Tiểu Tam Nhi , tiếp tục chiến dịch lúc nãy vẫn chưa xong. Vì thế vung cánh tay lên, : “Đồ ngu ngốc, việc như vậy còn muốn đến xin ý kiến, còn chuyện này sao?” Người còn ở đây, còn xin xỏ cái quái gì.

      Trình Tiểu Tam Nhi thấy thiếu gia nhà mình trán đầy gân xanh, sợ tới mực câu cũng dám , vẻ mặt như đưa đám chạy về.

      Đại ca, nhị ca, thiếu gia đáng sợ.



      Rốt cục bóng đèn rồi, tướng quân tính trở lại dựng cờ ngóc đầu trở lại, nhưng quân địch cũng mất hết ý chí chiến đấu, đánh chết xuống lần hai, tướng quân kia oán niệm dâng trào.

      Diệp Mạt dọc theo cây cột nhô ra leo lên bờ, sau đó khách khí mở chiếc áo choàng đen được gấp gọn gàng ra, bao bọc cả người từ đầu tới chân.

      Trình ta mang theo trái tim tổn thương ở trong nước trong chốc lát, mới phẫn nộ gạt nước ngoi lên bờ. Thằng nhãi này cũng kiêng dè gì ai, cứ mặc cái khố như vậy, trần truồng cả nửa người , tính trở về phòng trực tiếp tắm nước ấm.

      Trình Tiểu Tam Nhi nào biết được ý của thiếu gia, nhưng lại giữ Điệp Ảnh lại. Điệp Ảnh kia dưới ánh tà dương buông xuống từ phía Tây, vừa vặn nhìn thấy cảnh sắc bên hồ, từ tầng hai nhìn được tất cả.

      Mặc dù Trình Tề Lễ còn trẻ, nhưng bởi vì rèn luyện từ , dáng người thon dài hơn với người cùng tuổi ít, tuy có hơi gầy, nhưng yếu. Lúc này vừa đứng lên từ trong nước, mái tóc ẩm ướt dính vào trán, đôi mắt quyến rũ mê li thâm thúy. Cộng thêm phong cảnh ở phía sau, ánh sáng đỏ chiếc lên tấm lưng trần, thực gợi cảm đến cực điểm.

      Điệp Ảnh trốn ở phía sau cửa sổ nhìn thấy được trong lòng vui sướng nhiệt huyết sôi trào, nghĩ tới vị chủ nhân là nam tử tuấn đẹp ngời ngời, lại tiêu sái nhiều tiền, khí độ phi phàm, tất nhiên thể khinh thường gia thế bối cảnh. Như thế… Vận may thực là biến mất.

      Nhìn chằm chằm phương hướng bóng dáng tuấn kia biến mất, Điệp Ảnh thầm quyết định trong lòng, nếu tìm đến nàng, được chiêu đãi ăn ở đầy đủ, đây là cơ hội ông trời cho mình.



      Lại Diệp Mạt trở lại phòng, vừa cởi áo choàng của Trình Tề Lễ xuống, ở bên cạnh Hoa Diên kêu to.

      “Người người người… Đây là làm sao thế? Trượt chân rơi xuống nước sao? Còn tốt ?”

      Ửng hồng mặt Diệp Mạt chưa tan, lại muốn để cho hai nha đầu nhìn thấy, tiến vội vào bên trong, “Các ngươi lấy nước ấm để ta tắm rồi sau.”

      Mặc dù Hoa Diên thấy kỳ quái, nhưng cũng biết thân thể Diệp Mạt là quan trọng nhất, chạy nhanh ra ngoài chuẩn bị. Chờ Tịch Giản lấy xiêm y chu toàn tới chỉ thấy tiểu thư của mình ngồi cạnh cửa sổ, ngẩn người, biết suy nghĩ cái gì.

      Tịch Giản cũng gì, chỉ dọn dẹp đồ tắm rửa thỏa đáng. Lúc thu dọn xong trở về, Diệp Mạt vẫn ngồi chỗ như nghĩ cái gì. Chỉ là biết nàng thả búi tóc ra lúc nào, áo khoác cũng để ở bên.

      Tịch Giản nghi hoặc liếc nhìn nàng cái, suy nghĩ nửa ngày cũng nghẹn lại câu trong cổ họng, cuối cùng gì cúi đầu ra ngoài tìm Hoa Diên.

      Tịch Giản ra ngoài xa thấy Hoa Diên sóng bước tới cùng Trình Tiểu Tam Nhi, còn cười rất thoải mái. Lặng yên tiếng động xuất quỷ nhập thần tới gần Hoa Diên, chợt nghe được Trình Tiểu Tam Nhi .

      “Lúc ta , thiếu gia cùng thiếu phu nhân ngâm mình trong hồ. Xem bộ dáng kia hẳn là thiếu phu nhân bị rơi xuống hồ, được thiếu gia vớt lên.”

      Hoa Diên gật đầu, “Nếu đúng như vậy, bảo sao lúc tiểu thư trở về cả người ướt đẫm.”

      Lại trong chốc lát, Trình Tiểu Tam Nhi lại , “Nhưng mà kỳ quái là, mặt thiếu gia có hai vết thương. chỗ là dưới cằm, mộc cái là ở giữa mi tâm.”

      Hoa Diên có hứng thú đối với vết thương của Trình Tề Lễ, nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, giống như nhớ tới cái gì, dừng bước với Trình Tiểu Tam Nhi, “Tiểu thư của chúng ta tắm nước lạnh, cần chuẩn bị canh gừng nóng.”

      xong chạy vội về phòng, trước khi còn quên dặn dò Trình Tiểu Tam Nhi, “Ngươi đến, với Tịch Giản câu, để nàng chuẩn bị nước ấm hầu hạ tiểu thư tắm rửa, ta chuẩn bị canh gừng.”

      xong cũng quay đầu lại, Tịch Giản tới, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoa Diên nhíu mày khó hiểu. Trình Tiểu Tam Nhi quay đầu lại thấy Tịch Giản nhíu mày đứng ở bên cạnh, bị giật nảy cả người.

      “A, ngươi đến lúc nào?”

      Mi tâm Tịch Giản nhíu càng sâu, ta đến hơn nửa ngày, vì sao hai người các ngươi chưa phát ra!?

      Trình Tiểu Tam Nhi lại đây để với Diệp Mạt tiếng, thiếu gia tắm rửa xong tới lương đình bên kia ăn cơm chiều. Truyền xong rồi phải thu xếp cơm chiều, rất bận rộn.

      Đại ca làm việc ở Nam Trữ, nhị ca khai thác mỏ mới ở Môi Sơn. vốn là cùng đại ca và thiếu gia làm việc ở ruộng muối, nay hai ca ca đều bận rộn phân thân được, cho nên lần này cũng chỉ có theo trở lại.



      Toàn bộ quá trình ăn cơm chiều đều cực kỳ yên tĩnh.

      biết Diệp Mạt suy nghĩ gì, bộ dáng yên lòng. Trình Tề Lễ ngẩng đầu nhìn nàng vài cái, mỗi lần quay về nàng đều thay đổi, nhưng vẫn ngốc nghếc như thế, khiến biết nên cái gì cho phải.

      Cứ như vậy, bữa cơm chiều người ngẩn người nhìn người ngẩn người cũng xong.

      Trình Tề Lễ muốn câu gì đó, thấy Diệp Mạt đứng dậy, sau đó trở về phía phòng của mình. Trình ta phá đầu ra cũng chưa hình dung ra được vấn đề đây của nàng là gì.

      Chính là lúc nóng lòng, Tiểu Tam Nhi rụt rè dựa lại gần, giọng hỏi, “Thiếu gia… nương Điệp Ảnh làm sao bây giờ?”

      Trình Tề Lễ bị bà xã ngó lơ, trong lòng thoải mái. Lúc này ngay cả Tiểu Tam Nhi nhắc tới ai cũng , chỉ vung áo dài, nửa oán niệm nửa bi thương , “Nên làm cái gì làm!”

      Lúc này bạn học Trình Tiểu Tam Nhi hiểu ý tứ của thiếu gia, chẳng qua hơi khó lý giải. Vì thế tung tăng tung tẩy chạy đến phòng của Điệp Ảnh, với nàng ta: “Thiếu gia của chúng ta , theo quy củ cũ mà làm.”

      Điệp Ảnh vừa nghe, quy củ cũ? Dễ làm. Đánh giá Trình Tiểu Tam Nhi phấn nộn lần, mới dùng tay áo che mặt, mỉm cười , “Điệp Ảnh nhất định chuẩn bị.”

      biết vì sao, Trình Tiểu Tam Nhi thấy nàng ta nhìn mình như vậy, cả người cảm thấy thoải mái. Cười gượng hai tiếng liền tìm cớ chuồn, nghĩ tới lúc thiếu gia làm việc cùng nghỉ ngơi thích có người theo, liền về phía phòng thiếu phu nhân tìm Hoa Diên và Tịch Giản chơi đùa.

      Lại Trình ta ăn cơm chiều xong như thường lệ đến thư phòng đọc sách, thuận tiện tìm hiểu tình huống Nam Trữ, còn có việc người ra roi thúc ngựa mang thư tới để xử lý.

      Thư tín đặt ở bàn, đọc thư nhưng đầu óc lại biết vào cõi thần tiên lúc nào. Lúc trước tức giận, nghĩ muốn làm cái gì đó để nữ nhân này biết lợi hại của dễ bảo về sau. Cho nên, làm gì trông mong nàng đến. Đến đây, nàng có những điều khó khăn khác, nhàng khéo léo tha thứ cho hành vi vượt tường của nàng. Nay đều tha thứ nàng, tống cũng nên cho thời gian nghỉ ngơi chứ, Ai ngờ vừa đến như vậy.

      Tâm tư của phụ nữ, quả nam nhân nên đoán.

      Đêm nay sách này sợ là đọc được, vẫn nên trở về phòng ngủ thôi.

      Vì thế, Trình nhà chúng ta lại thay đổi địa điểm vào cõi thần tiên. Người nằm giường, hai mắt trừng to nhìn trần nhà.

      tại nàng làm gì, ngủ sao? Đá chăn sao? Nằm mơ sao? Trong mơ có sao? Mơ cái hôn buổi chiều sao? Hoặc ngủ mà đọc cuốn sách , hoặc trò chuyện với thiên nam địa bắc với mấy nha đầu kia.

      giường thiếu gia lăn qua lộn lại, khó ngủ được. Cứ như vậy trằn trọc hai canh giờ, thiếu gia chịu đựng được, xoay người mạnh mẽ ngồi dậy, giận dữ .

      “Con bà nó, vì cái quái gì lúc trước có nụ hôn đầu bị mất ngủ như thế này.” Đặc biệt tiền đồ là, điều này khiến giấc mơ của quay trở về, đối tượng vẫn là người, đau trứng(*).

      (*) Đau trứng (蛋疼)gồm nhiều nghĩa: nam giới bị đá vào giữa hai chân biết :)); hình dung những hành động vô duyên, hoặc nhấn mạnh cảm giác nhạt nhẽo vô vị; trạng thái khó xử, gặp phải việc trái với logic thông thường. (Nguồn: http://tiengtrung.org)

      Trình ta ở trong phòng lại vài vòng, phục trong lòng. được, phải nhìn cái, xem bà xã có kích động như .

      Ý nghĩ như vậy, Trình ta thực mặc quần áo tử tế ra cửa. Phòng Diệp Mạt đối diện chéo nơi ở, chỉ cần đến hành lang thứ tư sau đó lên lầu thứ tư là tới.

      Trong phòng Diệp Mạt là mảnh yên ắng, cũng tối đen như mực. Hai nha đầu kia ở cách vách, Trình ta quen thuộc nâng người mở cửa, sau đó lắc mình vào phòng. Nghĩ nghĩ, quay lại khóa cửa phòng lại.

      giường Diệp Mạt ngủ im lặng trầm ổn, Trình ta rất bất bình rất ghen tị hâm mộ, hừ lạnh tiếng, lại đẩy chăn ra, cởi áo lăn lộn vào.


    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 41

      Trong lúc ngủ, Diệp Mạt mơ lăn lộn dưới cánh đồng hoa hồng thơm ngát, đột nhiên cảm thấy trận xóc nảy. Nàng quay cuồng ngã đường xuống hoảng hốt biết làm sao, nghiêng ngả nhào vào vòm ngực ấm áp rắn chắc.

      Trình Tề Lễ vừa lên tới giường của bà xã chưa kịp điều chỉnh tư thế, đột nhiên trũng cái, thân thể thơm ngào ngạt chui vào trong lòng.

      Lúc này Trình ta bị hoảng sợ sững sờ tại chỗ, còn tưởng nàng muốn tỉnh dậy, Dừng mọi động tác, lại phát người trong lòng căn bản cử động nữa. Mãi cho đến khi xác nhận nàng ngủ say, thế này mới giật giật đặt thân thể bé của bà xã xuống dưới cánh tay, sau vừa động đậy, người trong lòng cũng rất kiên nhẫn xoay người.

      mái tóc dài đen mềm như tơ khẽ lướt qua hai má của thiếu niên, còn xõa ra lung tung, thuận thế chui vào lồng ngực mở rộng của . Lúc Trình Tề Lễ tới cũng chỉ mặc chiếc trường bào, vừa rồi thuận tay cởi ra ném lên ghế con bên cạnh, giờ này cũng chỉ mặc áo trong rộng thùng thình.

      Hương thơm ngào ngạt từ thân mình trong ngực xộc vào mũi, Trình ta hoảng thần hết sức, lại nhớ tới buổi chiều trong hồ đụng chạm đến vùng mềm mại ngọt ngào kia, nhất thời tâm tình khống chế được, nhộn nhạo trong lòng. Lại nhớ tới lúc ăn cơm chiều nàng hờ hững với mình, làm hại phải nửa đêm tới tìm người, nên dạy dỗ chút.

      Ý nghĩ như vậy thể nghi ngờ là khiến nóng mặt, trái tim ngay lập tức đập kiểm soát được. Trong bóng đêm Trình ta vươn ma trảo, chuẩn xác nắm lấy cằm Diệp Mạt. tay hơi dùng lực, để khuôn mặt xinh đẹp tinh tế nhìn thẳng vào .

      Trong phòng tay đưa thấy được năm ngón, thị giác đủ nhưng ngược lại xúc giác lại trở nên minh mẫn hơn bao giờ hết. Trình Tề Lễ chỉ cảm thấy chiếc cằm trong tay như có ma lực, trận tê dại từ làn da trơn bóng xuyên thấu ngón tay của , xuyên thẳng xuống ngực. Trái tim thoáng chốc co rút nhanh, như là bị người khác điều khiển, co rút lại cùng nhau – tim đập nhanh.

      như tiểu tử lần đầu tiên trải qua mối tình đầu, lần đầu ôm người của mình vào trong ngực, muốn âu yếm phen, nhưng lại bị kích động khiến cả người khẩn trương.

      Rủa thầm bản thân có tiền đồ, chỉ nhè cọ cọ nàng, cẩn thận chạm vào làn da bóng loáng. Xúc giác mang đến hưởng thụ mạnh mẽ, khiến cổ họng thiếu niên khô khốc, mũi thở ra cũng tràn đầy hơi nóng rực.

      muốn nghiêng thân thể tiến lên, sát tới người trong lòng. Đột nhiên Diệp Mạt vươn bàn tay, cùng với động tác của nàng mà cánh tay ngọc trơn mềm tinh tế từ trong chiếc áo ngủ lộ ra sau đó nhanh chóng bò lên cổ thiếu niên.

      Trình soái ca nghĩ là nàng tỉnh, mí mắt nhảy dựng lên, giống như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Nào biết Diệp Mạt đột nhiên siết chặt cánh tay, sau đó đưa người vào trong ngực .

      Tháng ba mùa xuân, khí hậu thành Lê Dương nổi danh ôn hòa. Lúc ngủ Diệp Mạt cũng chỉ mặc chiếc váy mỏng, bên trong trừ cái yếm đáng cái gì cũng có.

      Ngực hai người cứ kề sát như vậy, hai gò núi nho mềm mại dán chặt vào lồng ngực để trần của Trình Tề Lễ. Đầu của Ngũ nương còn cọ cọ vào , cực kỳ giống con mèo ham ngủ.

      Nhưng mà lúc này, nội tiết tố thừa quá nghiêm trọng khiến cỗ nhiệt huyết của thiếu niên từ ngực xông thẳng lên ót. Nữ nhân trong lòng còn biết điều cứ xoay dọc xoay ngang. Trình soái ca cảm nhận được ràng, bánh bao trước ngực bà xã cọ qua cọ lại lồng ngực của , cực kỳ mất hồn.

      Khiêu khích như vậy, còn ra tay xấu hổ với việc phải tự dập tắt lửa nhiều năm liền. Lúc này dùng sức, xoay người đặt Diệp Mạt mềm mại dưới thân. Bàn tay vẫn nắm cằm hướng lên , cúi người thẳng xuống đôi môi đỏ mọng.

      Lại Diệp Mạt ở trong mộng đánh đuổi với mỹ nam trong rừng hoa hồng, rốt cuộc chuẩn bị súng đạn ra trận. Thấy mỹ nam diện mạo ôm chặt hông mình, vội vàng cắn môi nàng. Cọ sát trận, đầu lưỡi vờn quanh răng của nàng.

      Tấm màn đen khiến che mật ngọt đêm tối, Trình Tề Lễ thấy bộ dáng của nàng, cũng chỉ có thể dựa vào cảm thụ thân thể. Loại dùng ngũ giác vào chỗ, dĩ nhiên mang đến kích thích đến tột cùng. Trình Tề Lễ cảm thấy trước nay mình chưa từng hưng phấn như thế, giống như thiếu niên mới nếm trải lần đầu, khẩn cấp, tim đập như sấm.

      Tiến công nhưng nàng cắn chặt răng khiến thể tiến thêm nữa, trong bóng đêm vang vọng tiếng thở dốc. Ngón tay buông cằm nàng ra, theo hình dáng xinh đẹp của nàng lên, nàng như kho báu quý giá trong tay .

      Sau đó vuốt môi nàng, bên trầm giọng gọi tên: “Mạt Mạt, yên lặng…”

      Cảm giác được nàng buông lỏng, ngón tay bắt đầu nhéo thịt non sau tai nàng, mặc dù Diệp Mạt còn trong mộng, lại vì đau mà kêu ra tiếng, Trình Tề Lễ rất nhanh thừa thế vào.

      “Ưm… ưm…” Diệp Mạt mới chỉ phát ra tiếng than nỉ non, đầu lưỡi bị vội vàng dây dưa quấn lấy.

      Người dưới thân có phản ứng quen thuộc, từ trí nhớ xa xôi mà mơ hồ, lại như khắc sâu vào trong đầu . Chỉ cần mở nắp mật đạo ra, mọi thứ giống như hồng thủy ùa ạt tràn về.

      nhớ mười năm này cũng dung nhập được cuộc sống mới, nghĩ đến nàng vẫn là người bên cạnh như vậy, chính mình cũng cảm thấy đơn.

      Nhưng mãi cho đến bây giờ, mới giật mình cảm thấy. Trong thời gian qua, trong ngực luôn cảm thấy trống trải mờ mịt, tất cả đều là nhớ lại chuyện của hai người, cho tới bây giờ muốn chỉ như vậy. hối hận để nàng độc lập, hối hận để nàng có gian bên cạnh phụ thuộc , hối hận để nàng tiếp xúc với người khác xem cảm xúc của . chán ghét tất cả mọi thứ chiếm cuộc sống của nàng, kể cả sở thích tiền của chính mình.

      Cảm xúc như vậy phải ngày ngày hai, thậm chí vì tình cảm ích kỷ bá đạo gần như biến thái của mình mà tức giận, chỉ lo cảm thụ của mình mà coi trọng tâm tình nàng, rất ích kỷ. Cho nên giận hờn làm cho bản thân rời , chỉ im lặng đứng bên theo dõi trưởng thành của nàng. Khi đó nghĩ, có lẽ quay trở lại để nàng ỷ lại bản thân lần nữa, ham muốn chiếm giữ nàng mãnh liệt chậm rãi hạ nhiệt .

      Mười năm xuân qua thu đến, nàng càng ngày càng độc lập, thành thục, lại coi trọng việc lập nghiệp buôn bán. Thoạt nhìn, mọi chuyện đều theo kế hoạch của . cũng từng đắc chí, lúc đầu mạnh mồm mạnh miệng như vậy bởi vì nàng quá mức bám dính lấy bản thân.

      Nhưng lúc này, trong lòng giống như hồng thủy vỡ đê trút xuống tiếng động cười nhạo tình cảm của . Nhìn , đây là cái ngươi gọi là thành công, coi như hoàn hảo như vậy, thực ra lại chịu nổi cú.

      Bởi vì sợ lại lựa chọn ích kỷ của mình, tới cuối mới bừng tỉnh đại ngộ. Nếu muốn bỏ qua người là nàng, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có thể hào phóng khẳng khái được.

      Tiền tài? nghiệp?

      đời này, nàng là bảo vật trân quý nhất.

      Rất nhiều người rằng cả đời này nàng đều vây lấy , đáng tiếc. Nhưng lại có vài người hiểu hơn chút, nàng vây quanh , đồng thời cũng vẫn luôn đứng thẳng sát cánh bên nàng.

      Hôm nay dù đến thời điểm này, chờ đợi sau đó cũng có ý nghĩa gì nữa. Phụ thân gọi trở về là muốn bàn bạc chuyện hôn kỳ, muốn thương lượng với nàng trước chút, chọn ngày lành tháng tốt để có buổi hôn lễ lần thứ hai, nào biết Diệp phủ lại bắt gặp tiểu tử thối Phúc Lỗi kia. Bản thân mình nhung nhớ nhiệt tình lại đổi lại câu ‘giờ được, mấy ngày nữa ’. Phất tay áo rời mới làm chậm trễ chuyện này.

      Trình Tề Lễ đắm chìm trong suy nghĩ phức tạp của mình, cho nên quên mất bảo bối cắn hút trong tay. Căn bản cầm hai má Diệp Mạt biết khi nào bàn tay rời trận địa, ti đái (ruy băng) bên hông Diệp Mạt biết cởi ra khi nào, bàn tay nóng hầm hập sờ soạng vào, dừng lại ngọn núi cách xa mười năm kia.

      Cợt nhả trêu chọc cái yếm, Diệp Mạt ở dưới cũng bắt đầu có phản ứng. Vừa rồi sau khi trải qua môi lưỡi dây dưa, đối thủ đột nhiên rời , sau đó chiến công phía dưới của nàng. Ngũ nương khẽ chu môi, phát ra tiếng thở dài kiều mị.

      Người mà quấn quít càng ngày càng nóng, độ nóng dần dần hòa tan cả người nàng. Nàng chỉ cảm thấy cánh rừng hoa hồng đột nhiên biến thành tảng đá lửa lớn, chính mình ở trong biển lửa, lửa kia khiến cả người nàng nóng rực, lửa kia còn lan tới thân thể của , khiến nàng bối rối bất an, muốn lên tiếng gào thét.

      Mà tiểu thư bên trong giường lại ưỡn ngực giương cằm, thỉnh thoảng phun ra vài tiếng ngâm hữu khí vô lực. Thiếu niên đúng là tuổi trẻ sức lớn hai người lăn quay cuồng lúc, lều trại lập tức dựng lên.

      Nhưng ôm bà xã nửa tỉnh nửa mê, Trình ta bắt đầu giãy dụa khó xử. ăn? làm đến chuyện mấu chốt này rồi. Ăn luôn, cũng cảm thấy ổn. Hôn lễ cũng tổ chức sau mấy ngày, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Mấu chốt chính là bà xã nửa tỉnh nửa mê… Chỉ sợ bà xã tỉnh lại tha cho .

      Lúc này lùi lại? Trình ta đưa bàn tay sờ tiểu huynh đệ sớm ngẩng cao đầu, tiếng động than … Chỉ sợ lúc này rất khó khăn.

      Gọi nàng dậy để tiếp tục? Đến lúc đưa ngón tay được năm ngón, tình huống phía dưới, nếu nàng hô to phi lễ làm kinh động hai nha hoàn cách vách, hơn nữa công phu nha đầu Tịch Giản cũng yếu.

      Hôm nay tiếp tục hay ? Chiến hay chiến?

      Trải qua hồi giao chiến tâm lý, Trình ta rốt cuộc cắn răng cho tiểu huynh đệ Trình ra tay. Cắn răng, hạ quyết tâm. Chiến ! Cùng lắm chiến xong làm trâu làm ngựa dỗ nàng.

      Quyết định hạ quyết tâm, Trình tiểu thiếu niên giống như lang sói, cởi quần áo cách thần tốc, vừa nhìn thấy dáng người là biết rằng quá lâu rồi chưa ăn thịt.

      Thiếu niên trần truồng, đè lên người bà xã mình, thuận tay gạt bỏ hết chướng ngại. Chuẩn bị cho đợt sóng cuồn cuộn, mây mưa vu sơn.

      Lại vào đúng lúc Diệp Mạt nhíu chặt mi, từ từ tỉnh lại.
      Last edited: 25/11/15

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Là tống tiểu tây hay là diệp mạt đây
      duckken thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 42

      Cảm thấy quá khác thường khiến Diệp Mạt tỉnh dậy từ trong mơ, mở to mắt cũng cảm thấy được thân thể nóng bỏng đè người. Bàn tay sờ thử lưng bóng loáng phen, đổi lấy tiếng thở dốc mạnh mẽ của đối phương.

      Trong lòng Diệp Mạt cả kinh, mạnh mẽ mở hai mắt. Đập vào mắt là mảnh tối đen, nhưng có điều chắc chắn rằng.

      người nàng là nam nhân khỏa thân.

      Ngay lập tức định há mồm kêu cứu, chỉ là nghe thấy tiếng kinh hô quen thuộc. Nàng chầm chậm vươn tay, thử gọi người người mình, “Ông xã?”

      Bởi vì vừa tỉnh dậy, nên giọng Diệp Mạt trở nên khàn khàn kiều mị. Tiếng mị hoặc kia cộng với tiếng gọi lâu lắm được nghe, giống như thuốc kích thích vào lỗ tai Trình Tề Lễ, nhanh chóng qua màng nhĩ thấm vào từng tế bào. Nhưng ra Trình ta chịu thua kém, gần như là trong nháy mắt, ham muốn ngẩng đầu tăng vọt.

      Chỉ thấy trong bóng đêm bóng dáng to lớn vừa động, tà niệm Trình Tề Lễ đột ngột xuất . Cúi người gặm cắn đôi môi đỏ mọng của bà xã mình. Kết quả sai vị trí, cắn ngụm ở mũi Diệp Mạt.

      Diệp Mạt đột nhiên bị tập kích, lúc này mũi bị đau, gần như là theo phản xạ giãy dụa. Nhưng cả người bị giữ chặt trong chăn, chỉ phải cong đầu gối lên tỏ vẻ kháng nghị.

      “A…”

      Ai ngờ trong bóng đêm đột nhiên vang lên tiếng kêu rên, người cuồng phát thú tính cương ngay tại chỗ. Diệp Mạt cũng trừng lớn đôi mắt, dừng giãy dụa. Đầu gối nàng cảm nhận được chỗ cứng rắn, muốn rời tránh kịp nữa rồi. Lệ rơi đầy mặt, tuy rằng khí lực lớn, nhưng mà đánh chính xác trong phạm vi gần như thế…

      Hẳn là rất đau .

      Thấy nửa ngày phản ứng, trong lòng Diệp Mạt bắt đầu có chút hoảng, chân tay luống cuống lo lắng vươn tay lên, “ sao chứ? phải em cố ý… Em đốt đèn, chúng ta nhìn xem có nghiêm trọng …”

      Ở lúc kích động Trình Tề Lễ bị nàng nâng đầu gối đá trúng vào mệnh con, đau đến mức cứng ngoắc cả người thế động đậy. Nghĩ đến chính lúc nàng ngủ say giở trò với nàng, làm cho dục hỏa đốt nóng cả người, kết quả thành mà còn bị thương nặng.

      Chính mình lúc này trần truồng ở người nàng đủ mất mặt, đây là quả báo sao? Lúc trước bất cứ tình huống nào đều như ban ngày, chỉ cho phép về sau nàng cười nhạo mình.

      Chuyện này lão tử đại gia làm sao để cho nữ nhân cười cả đời được? Lại gia cũng là đại nam nhân có mặt mũi, có thân phận địa vị tiền tài.

      Nghĩ như thế, liền nhịn xuống co rút đau đớn kia, vươn tay kéo người muốn bên giường trở về, đồng thời nâng tay nhét nàng vào chăn mỏng.

      Diệp Mạt bị ngoan lực kéo về nên dám lên tiếng, ngoan ngoãn lui ở trong ổ chăn im miệng . Tầm mắt cũng dần dần thích ứng trong bóng đêm, có thể nhìn ra được chút hình dáng của .

      Trình Tề Lễ chôn ở gối của nàng nửa ngày chưa câu, chỉ là lực đạo túm cánh tay nàng rằng, xác định nhẫn nhịn thực vất vả.

      Trong lúc nhất thời cả phòng im lặng dị thường, có thể nghe thấy tiếng kim châm rơi xuống. Thậm chí hai người còn có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Diệp Mạt trừng mắt nhìn, ngực bắt đầu khống chế được đập nhanh hơn.

      Đông… Đông… Thùng thùng… Thùng thùng thùng… Thùng thùng thùng…

      Nàng biết vì sao mình có phản ứng mãnh liệt như vậy, ý nghĩ dần dần thanh tỉnh, dĩ nhiên cũng biết được lúc nguyên nhân xuất mộng xuân lúc nãy.

      Nàng hoang mang, nàng khó hiểu.

      ràng là đôi vợ chồng già, ràng quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn nữa, mà chuyện tình như này ngày trước bị hai người dùng các tư thế khác nhau cùng với cảm xúc khác nhau thể . Với tình huống bình thường này, giờ nàng phải nên đói bụng vồ tới sao, tại sao bản thân lại có biểu của tiểu nương lần đầu nếm trải mối tình đầu.

      Tiếng tim đập càng ngày càng nhanh, Diệp Mạt cảm thấy bên tai càng ngày càng nóng, hai má đỏ bừng. Im lặng nằm trong chăn, tiếng tim đập như trống càng , Diệp Mạt bắt đầu có chút ngồi yên. Lúc này nàng muốn cho biết cảm xúc của nàng.

      kiên trì được bao lâu, nàng ngồi yên nữa, nhàng xoay thân thể bị ép tới tê dại, thử hỏi thăm , “ thế nào?” xong lại tự thấy chột dạ, vội vàng , “Nếu em xoa giúp ?”

      “…” Lời vừa ra, Trình Tề Lễ suýt nữa ngã từ giường xuống.

      Trong đầu nữ nhân này toàn rơm rạ , kia là cái vị trí gì, lại có thể nghĩ ra xoa cho . Là muốn chiếm tiện nghi của phải , quả thực khiến tức chết mà.

      Trình ta, thiếu niên thành thục để ý tới đề nghị của vợ trẻ ngốc nghếch, nhịn đau nằm ở giường lớn lúc, rốt cuộc tìm được chiếc áo ngủ lúc trước bị mình vứt bỏ. Quay người mặc vào, rồi mới chui vào trong nằm xuống nghiêng người đưa lưng về phía nàng.

      Trong bóng đêm Diệp Mạt nhìn lát, lại lăn qua lộn lại, nhìn nam nhân nằm mà bỏ . Diệp Mạt biết mình phạm sai lầm trước, nên dám tùy tiện lên tiếng. Vì thế trong lòng bắt đầu miên man suy nghĩ.

      Người này tiếng động tới bên giường nàng, còn nhân lúc nàng ngủ mà có ý đồ bất chính, là quá vô sỉ. Nhưng mà suy nghĩ lại, thằng nhãi này mới mười lăm tuổi. Ừ, đúng là tuổi mà thân thể phát dục. Lại bằng kinh nghiệm biết nhiều năm, như này là do kiềm chế được? Con bà nó, cũng tưởng tượng nổi vị hôn thê đáng tin của mình, lại có thể có ý nghĩ trong sáng với tiểu nương mười bốn tuổi.

      Chẳng lẽ… Luyến đồng phích?

      Ặc… Não Diệp Mạt tiếp nhận vui vẻ, nhưng còn rùng mình cái. Nghiêng đầu nhìn cái ót mơ hồ kia, sinh lòng khinh bỉ.

      Dừng sức trừng mắt nhìn, thế này Diệp Mạt mới cảm thấy có gì đó đúng. Nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân bên người, chính mình thào, “ đúng nha… Giờ em mới nhớ ra, vừa lúc nãy thừa lúc em ngủ định làm cái gì? Ôi mẹ ơi, đây là cường bạo đó! Cũng chưa được đồng ý của em…”

      Diệp Mạt mình, Trình Tề Lễ nằm bên dựng thẳng lỗ tai. Lúc này tỉnh táo lại mà nghĩ, chuyện này quả thực vẻ vang gì, bị đá cước xứng đáng. Muốn xuống tay cũng phải đợi danh chính ngôn thuận chứ… Khi đó phải chém giết tùy ý mình sao. Ha ha.

      Nghĩ như vậy xong, Trình ta thấy thời cơ đến, liền xoay người nằm thằng, với Diệp Mạt.

      “Chúng ta thương lượng chút, kết hôn .”

      Diệp Mạt chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên quay ra, ngẩn ngơ nửa ngày mới kịp phản ứng.

      “Hả?”

      “Cha đặc biệt gọi về là vì chuyện này, huống hồ nghĩ cùng đến lúc rồi.” Trình Tề Lễ tiếng động thở dài, cũng biết làm sao, mấy năm nay nhà có thêm tiểu nhân nào. Vì chuyện này bà nội còn đánh đến tận thành Lê Dương, nhiều lần gây khó khăn bắt cha cưới nhất phòng thiếp thất vào cửa, đảo mắt hai năm trôi qua, động tĩnh đều có.

      Mắt thất trong nhà con cháu khan hiếm, chỉ có độc đinh. Bà nội trở nên nóng nảy, mắt thấy cha được việc, chuyển tâm tư sang người . Ở bên tai cha và nương tuyên truyền, muốn thú Diệp Mạt vào cửa trước, để cho bà sớm được ôm chắt trai. Cha nương cũng có cùng ý nguyện, mà dựa theo chuẩn của nơi này, Diệp Mạt cũng đến tuổi gả ra ngoài.

      Hai người đều là người trải qua cuộc sống khoa học kỹ thuật đại, dĩ nhiên biết, theo góc độ y học mà , mười bốn, mười năm tuổi phải là tuổi thích hợp sinh con đẻ cái. Thậm chí kiêng kị, còn có thể ảnh hưởng con cháu đời sau. hưng thời đại bức bách, tất nhiên phải nhập gia tùy tục.

      Diệp Mạt dĩ nhiên hiểu được đạo lý nơi này, tuy biết rằng hi vọng lớn, vẫn muốn , “Có thể như này quá sớm hay ?”

      Trong lòng Trình Tề Lễ suy nghĩ chốc lát, mới lên tiếng , “Thành thân cũng có sao, chính là muốn đứa vẫn nên kiên trì vài năm. Vấn đề này em cần lo lắng, giải quyết.”

      Diệp Mạt mím môi , xem như đồng ý. Nàng sinh hoạt ở Diệp phủ mười năm, Diệp Chân thị giáo dục nàng rằng nam tôn nữ ti là điều đầu tiên. Mặc dù trong lòng nàng có hiểu chút, nhưng vẫn bị ảnh hưởng . Mà những năm học tập cùng sống ở đây, cũng cho nàng biết được những tầm nhìn dài, để cân nhắc và chuẩn bị.

      Lúc này việc nàng lo lắng đúng là Trình Tề Lễ ngờ tới. phải nàng biết Trình nãi nãi sốt ruột muốn ôm chắt trai, thậm chí lão thái thái còn trước mặt Diệp Chân thị ý tứ muốn sớm thành hôn, kéo dài khai chi tán diệp tốt.

      Mà người khác, vô luận là Trình thẩm thẩm hay cha mẹ mình đều cho rằng đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng nàng biết mười bốn tuổi chưa phải tuổi thích hợp sinh đẻ, nàng nên có trách nhiệm với con của mình, nàng thể mạo hiểm lớn như vậy để cho đến sớm. Đến lúc đó dù là chết non hay ốm đau, nàng đều gánh vác nổi trách nhiệm này.

      Điểm này hai người có thể đạt được nhận thức chung. Gả , năm rưỡi còn có thể sao, nhưng ba năm năm trôi qua, tình dễ dàng bỏ qua. Nàng biết ràng, nơi này nếu có con cha mẹ dùng những biện pháp khác. Cũng hiểu được chế độ gia trưởng ở xã hội phong kiến đáng sợ thế nào.

      Con đường phía trước gian nan hiểm trở, nhưng nàng có cách nào khiến mình lùi bước. nghĩ bức bách chính mình chấp nhận nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, ngoài ra còn nhượng bộ yếu đuối trong tương lai, sẵn sàng chia xẻ trượng phu với người phụ nữ khác sao?

      , nàng thể.

      Mặc dù có tình cảm với nam nhân xa lạ nào, huống chi vẫn tâm tâm niệm niêm, ỷ lại người kia nhiều năm như vậy.

      Chỉ là đến như nào, bên là đứa cả đời khỏe mạnh, bên là người nàng hai đời ỷ lại cách nào bỏ qua được.

      Nàng nên lựa chọn như thế nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :