Chương 32 hồi đêm giao thừa, Diệp Mạt thu hoạch được ít. Phụ thân, mẫu thân mừng tuổi, còn có hai vị di nương tuy nhiều bằng cha mẹ nàng, nhưng cũng ít. Diệp đại thiếu gia dù chưa có trưởng thành nhưng cũng ra dáng bậc bề đưa tiền lì xì cho hậu bối, mỗi người phong bao. Lại thêm năm nay có Diệp Thanh Xuyên, tên tiểu tử này biết trong tay có được bao nhiêu, thế nhưng cũng bày đặt hào phóng đưa bao. Vì thế, Diệp Mạt từ chỗ mẫu thân lĩnh ba lượng, chỗ phụ thân năm lượng, hai vị di nương mỗi người lượng, đại ca lượng, tam ca lượng. Hơn nữa còn nhận từ Trình Duẫn Chi năm lượng, cùng với ban ngày cứng rắn kiếm được năm mươi hai lượng từ phụ thân nàng nữa, tổng cộng là sáu mươi bảy lượng. Này còn chưa tính đến miếng ngọc bội tinh xảo đặc sắc. Theo con mắt chuyên gia nghiên cứu nửa mùa của Diệp Mạt, xương vòng ngọc bội ánh sáng tinh khiết, điêu khắc tinh xảo, mặc dù phải trân bảo hiếm lạ, nhưng tối thiểu cũng hai mươi lượng. Kể từ đó, Diệp Mạt nàng coi như phát tài trở thành tiểu phú bà, hầu bao nặng trịch. Ban đêm trở về phòng, tiểu phú bà liền sai người tìmmột chiếc rương chắc chắn.Sắp xếp bạc lớn bạc chỉnh tề, ngọc bội cùng ít hại châu trang sức dùng đến cất vào, tỉ mỉ khóa kỹ chiếc rương. Rương đặt bên gối đầu giường, chìa khóa nhét vào hầu bao tùy thân, ngày ngày mang bên mình, ban đêm để dưới gối đầu. Nhìn qua nhìn lại lượt, ý thức phòng trộm rất mạnh, bài bố tốt. Quả thực, là phòng trộm khắp nơi. Trong đầu bạn Diệp lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, say sưa vào giấc ngủ. Bên kia, bạn học Trình trăm mối tương tư, suy nghĩ cẩn thận, vì sao chính mình đường đường là thế tử gia, là trưởng nam cao quý, đêm giao thừa thế nhưng chỉ thu về có nửa đồng tiền? Tốt xấu gì ngày thường cũng là bộ dạng nhu thuận mập mạp dễ thương, vẫn là năm nay phụ thân bị cắt giảm bổng lộc sao? Đầu năm mới, bạn học Trình theo cha đến nhà nhạc phụ tương lai chúc tết.Thẩm tra qua bạn Diệp, lại rối rắmvô cùng. Con bà nó, đây quả thực là phân biệt mà, ai cho phép tiền mừng tuổi của nữ nhi thương gianhiều hơn mấy chục lần so với lão tử hoàng thân quốc thích. Mà tột cùng là có chuyện gì xảy ra, mời xem đoạn quay lại. Thời gian: đêm giao thừa ngày đó. Địa điểm: Trước cửa phòng thu chi Diệp phủ. Nhân vật: Diệp Mạt, Diệp Hoắc, Trình Duẫn Chi. “Trong thư, con cùng Trình ca ca gì?” Trình Duẫn Chi tò mò hỏi Diệp Mạt. Diệp Mạt nhếch miệng lộ ra bộ dạng ngây thơ trong sáng, trong đôi mắt lóe lên tia gian xảo, “Con , phụ thân cùng Trình thúc thúc đáp ứng con, tuyệt đối đem nội dung chuyện chúng ta hôm nay kể cho người khác biết nha.” Hai đại nhân cùng gật đầu, để nghe chuyện này từ miệng tiểu nha đầu kia đúng là trả giá ít, cho người khác , dù sao dù sao lão bà của ta cũng phải lão bà của người khác. Lừa dối đứa cũng phải chuyện gì to tát. Diệp Mạt sờ sờ hà bao trương phình, cười hớ hớ với Trình Duẫn Chi: “Trình ca ca , cả ngày bị bắt buộc xem tứ thư ngũ kinh trẻ con vô dụng, phiền sắp chết rồi. Mấy ngày gần đây nhìn trúng bộ truyện tranh liên hoàn, tính lĩnh tiền mừng tuổi xong liền mua, sau đó cho con mượn xem.” Trình Dẫn Chi chưa từng nghĩ tới lại nhận được đáp án như thế, ngây người lát mới kịp phản ứng, mặt trận run rẩy. “Hỏng…Thứ đồ trẻ con vô dụng? Đây là chính tay ta tự sao ra vở để tập viết. Phải biết rằng, cho dù là quan lớn quý tộc, dùng tiền cũng cầu được chữ ta, này…Tiểu tử thúi…Cư nhên dám ghét bỏ tâm huyết của lão tử là thứ đồ trẻ con vớ vẩn…”. tình nguyên nhân chính là như thế, bạn học Trình cứ như vậy hoàn toàn chân tướng việc, bị chính vợ trước kiêm lão bà tương lai trước mặt phụ thân mình hãm hại. Đương nhiên, chuyện này là bí mật, rất nhiều rất nhiều năm sau mới bị công bố. Về phần bạn học Trình về sau làm sao rửa hận phục thù, chúng ta để sau rồi . Lúc đó, bạn học Trình liên tiếp vò đầu, thậm chí còn vụng trộm sai người hỏi thăm quản gia trong nhà về tiền phân cho mình. Lễ mừng năm mới ngoài chuyện này cũng chính là như vậy, mặc dù thay chỗ ở cũng gặp biết bao nhiêu chuyện cổ quái đa dạng. Ngày ngày vui chơi giải trí, chơi đùa rồi lại ngủ thời gian nhanh chóng trôi qua. Đảo mắt cái qua ba tháng xuân, cây xanh đâm chồi nảy lộc, ở đầu cành mọc ra những cành non xanh tươi. Ông mặt trời cũng keo kiệt chút nào tỏa nắng ấm áp, trải đều ánh nắng nhu hòa xuống mặt đất, mảnh ấm áp yên bình. Ở trong gian ấm áp, trước sau xảy ra hai kiện lớn tính là có ý nghĩa. Chúng ta bắt đầu từ chuyện trước. Lại ba tháng hai mươi mốt ngày này, Diệp Mạt tập luyện có chút mệt mỏi, liền muốn xuất môn chút. Hôm nay thời tiết đẹp, vài nha hoàn ngày thường bên mình đều tụ chỗ rôm rả trò chuyện chuyện nữ nhi. Diệp Mạt nghĩ, khó có lúc mấy người tán gẫu vui vẻ như vậy, bản thân dạo ở cửa vườn hoa chút cũng có gì trở ngại, ngờ lại gặp người. Bạn Diệp Mạt đeo cái lục lạc, leng keng lanh canh ra tiểu viện. Lúc này vừa vặn, hoa viên lý nở đầy sắc hoa xuân, Diệp Mạc đường ử điệu hát dân gian tới bên ao sen. Xa xa liền nhìn thấy bạn Diệp Úy chơi đùa, bên cạnh còn có nha đầu béo ục ịch buồn bã. So với năm trước, Diệp Úy thực cao lên ít, hơn nữa thân mình cũng giảm rất nhiều. Lúc này, tiểu nha đầu đuổi bắt con bướm cực vui vẻ. Còn nha hoàn kia ngồi bên tảng đá tâm phiền ý loạn vò vò cái khăn con, biểu tình mất hứng. Hôm nay đẹp trời như vậy, các tỷ muội đều cùng nhau phơi nắng chuyện đến vui vẻ, cư nhiên nàng lại xui xẻo, bị phân đến chăm sóc Tứ tiểu thư. Nhưng Tứ tiểu thư lại nghe lời như Ngũ tiểu thư, mà dù rất nghe lời vẫn thể được lão gia phu nhân sủng ái, chăm sóc chu đáo sao, kết quả là những thứ được thưởng cũng có đến tay. Tâm tư cứ thế xuống, trong lòng càng thêm phiền chán, cũng quan tâm nhiều tới Tứ tiểu thư. Lúc này thấy nàng vui đùa, liền từ trong tay áo rút mấy cái dây thừng dễ hoa, xốc lại quyết định nghĩ tới nữa. Chờ Diệp Mạt xuyên qua đoạn đường mòn quanh co khúc khủy liền nhìn thấy vốn là ở bên bồn hoa bắt bướm, Diệp Úy bây giờ lại nhào tới cạnh bờ ao. Hành động non nớt hồn nhiên, hoàn toàn biết động tác này có bao nhiêu nguy hiểm. Diệp Mạt vốn muốn lên tiếng ngăn nàng lại, nhìn lại bộ dạng quá chăm chú, sợ mình đột nhiên lên tiếng khiến nàng giật mình, liền cứ thế bước nhanh qua. Nha hoàn kia còn lo vùi đầu vào chơi đùa, căn bản là phát ra động tĩnh bên này. Diệp Mạt nhất thời khẩn trương, cũng hoàn toàn quên chính mình lúc này so với Diệp Úy cũng là bộ dạng tiểu nha đầu. Mặc cho Diệp Mạt trong lòng cầu nguyện trăm ngàn lần, Diệp Úy vẫn cứ tới bên cạnh ao. Diệp Mạt vội vàng bước nhanh hơn, mắt trông thấy tiểu nha đầu sắp ngã xuống, nhất thời tình thế cấp bách lao đầu như bay về phía trước. Vừa lúc nàng lao đến ôm được thân mình tròn của Diệp Úy. Trong lòng vừa thở phào nhõm, lại nghĩ tới nàng đột nhiên lao đến, dọa Diệp Úy trận . Dại ra lát, liền bắt đầu điên cuồng văn vẹo thân mình khóc hô đứng lên. Hai người vốn đứng ở mép rất nguy hiểm, Diệp Mạt lại phải người trưởng thành, làm sao chống lại được vùng vẫy đó. Vì thế, gần như có thể đoán trước được. Cùi trỏ cứng cáp của Diệp Úy đánh vào ngực Diệp Mạt, Diệp Mạt chỉ cảm thấy cỗ lực lớn đánh tới, chân mất thăng bằng, liền ngã xuống ao. Khi ngã nàng còn bám chặt ống tay áo Diệp Úy, Diệp Úy kia dù có cậy mạnh nhưng cũng còn quá . Xa xa chỉ nghe thùng thùng hai tiếng, người đến cứu cùng người được cứu đều rơi xuống ao. Nha hoàn kia nghe tiếng vang, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này bóng dáng Tứ tiểu thư ngoan ngoãn chơi đùa còn đâu. Vội vàng chạy tới, liền thấy hai tiểu thư cùng chỗ bám lấy nhau dưới ao. Diệp Mạt tay giữ dây bờ, tay túm mái tóc đen của Diệp Úy. Cũng là Diệp Mạt trong khi cấp bách sinh ra thông minh, mới khiến cho hai người bị chìm làm thức ăn cho cá. Tuy là có sức nổi của nước giúp đỡ, sức nặng của Diệp Úy giảm bớt ít, nhưng nha đầu kia nhất quyết phân trường hợp. Lúc này lại biết phối hợp tốt với Diệp Mạt. Nàng chỉ cảm thấy Ngũ muội muội kéo tóc nàng, da đầu đau sắp chết rồi. Bị đau làm thế nào? Khóc náo loạn dùng sức giãy dụa. Diệp Mạt cầm dây sử dụng hết khí lực, lại còn phải kéo thêm tiểu nha đầu khóc náo loạn chút nào yếu thế. Trong lòng nhất thời phiền chán, mặc kệ lớp ngụy trang ngày thường, dùng sức tay túm chặt tóc, hổn hển giận dữ hét, “Mẹ nó, đừng nháo! Còn nháo ta đem ngươi vứt làm mồi cho cá.” thực chứng minh, ăn mềm sợ cứng rắn quả là bản chất tự nhiên. Diệp Úy bị Ngũ muội nàng quát rống như vậy, liền ngậm miệng lại. Diệp Mạt tập trung tinh lực ngẩng đầu lên, liền thấy cái mặt bánh thịt của nha hoàn ở bờ vừa khóc lại bảo, con mẹ nó lại nhảy xuống cứu a. Diệp Mạt tức giận đến hô hấp thông, vừa rồi cơn giận còn sót lại chưa tiêu, liền ra sức thở hướng nha hoàn kia gọi: “Ngươi kéo ta lên.” Nha hoàn kia lúc này mới như trong mộng bừng tỉnh, vươn tay xuống kéo. Hiển nhiên, nha hoàn này ở trong Diệp phủ sống rất thoải mái, bị nuôi thành thân da thịt mỡ màng non nớt. Bởi vậy, khi nàng để ý lại đưa tay vào bụi gai, liền kêu lên tiếng, sau đó nhe răng trợn mắt thụt đầu lại. Sau đó hai lời, hướng về phía Diệp Mạt lớn tiếng kêu khóc , “Ngũ tiểu thư người…người chịu đựng chút, nô tỳ…nô tỳ gọi người…”. Vừa dứt lời liền dứt khoát nhấc mông khoát chân chạy, con mẹ nó trốn nhanh. Mắt thấy bờ sớm còn bóng người, Diệp Mạt trợn mắt há mồm, nửa ngày nên lời. Cái dây kia rốt cuộc chịu nổi sức nặng của hai tiểu nương, Diệp Mạt lệ rơi đầy mặt nghẹn ra hai chữ. “F*ck……” Sau đó buông lỏng dây trong tay, hai thân hình trơ mắt chìm xuống. …………..
Chương 33 Cũng may người cứu đến kịp, Diệp Mạt vừa uống mấy ngụm nước được người mang lên rồi. Nhưng mà nàng cũng dự kiến trước chuyện này, trước khi chìm xuống kịp hít mạnh hơi. Còn nha đầu kia cũng có gặp may như vậy, khi bị chìm xuống nước, chỉ biết phí hơi giãy dụa, nếu có Diệp Mạt gắt gao túm giữ khiến nàng được cứu đúng lúc, nếu là chìm xuống đáy hồ, e chỉ còn nửa cái mạng. Bên này, vừa nghe tin dữ hai tiểu thư bị ngã xuống ao, Diệp Chân thị cùng Nhị di nương đều vội vàng chạy đến. Đến đây chỉ nhìn thấy Tứ nha đầu bị đặt ở dưới đất, bất tỉnh nhân . Trong đầu Diệp Chân thị lộp bộp tiếng, vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng nữ nhi bảo bối của mình. nhìn thấy thôi, lúc này nhìn thấy liền cỗ tức giận lập tức xông lên. Chỉ thấy Diệp Mạt được bọc trong chiếc thảm mỏng, ngồi bên cái ghế thở dốc ho khan, toàn thân ướt đẫm, hai tay ôm mình lạnh run. Diệp Chân thị vừa thấy cảnh này, đau lòng thôi, cũng thèm phát cáu, bước nhanh đến bên Diệp Mạt kéo nàng vào trong lòng. Nhị di nương ngẫm nghĩ nhìn xung quanh, hiển nhiên thấy tình trạng Diệp Úy nghiêm trọng hơn Diệp Mạt, vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm canh gừng mời đại phu. Diệp Mạt nằm trong lòng Diệp Chân thị, quay đầu nhìn xung quanh tìm nha hoàn mặt bánh lớn kia, chỉ thấy bóng dáng cực ở xa xa. Nghĩ tới tình huống khẩn cấp vừa rồi, nàng ta sợ chết quan tâm bỏ lại hai đứa, lúc này lại còn lẩn trốn như thế, ngay lập tức cực kỳ tức giận, đột nhiên ho khan hai tiếng. Quả thực rất vô trách nhiệm, cho dù là làm đến nơi đến chốn, vẫn nhận tiền công, ít nhất nên có đạo đức cùng trách nhiệm. Tình hình nguy cấp, lại làm như vậy quả thực quá đáng. Diệp gia thế mà lại nuôi loại người sâu mọt vô dụng, hiểm hại người này. Hung hăng cắn môi, ngẩng đầu với Diệp Chân thị, “Mẫu thân, cho đóng toàn bộ cửa phủ, đừng để cho nha hoàn trông chừng Tứ tỷ chốn thoát.” Diệp Chân thị là người cực khôn khéo, làm sao nghe ra. Thần sắc trong mắt sắc bén, ôm chặt Diệp Mạt đứng dậy, mặt nghiêm lãnh sai hai nha hoàn đưa tiểu thư vào trong phòng, rồi mới đá cước vào gia đinh bên cạnh, cả giận , “ trói lại đám tiểu tiện nhân biết sống chết liên quan đến Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư mang vào phòng cho ta!” …….. Diệp Mạt tắm nước ấm, thay bộ xiêm y sạch , uống thuốc rồi từ buồng trong ra. Nàng nhất định phải nhìn xem, nha đầu kia ăn cái gì mà to gan đến vậy. Diệp Úy vừa tỉnh, nhưng tình trạng tốt cho lắm, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Cũng may là mùa xuân ấm áp, nếu đổi là mùa khác, ngâm hai tiểu nương gầy yếu trong nước lạnh, chỉ sợ còn muốn nặng hơn. Lúc Diệp Mạt ra ngoài, nhũ mẫu cùng tiểu nha hoàn tất cả đều quỳ, nha hoàn mặt bánh lớn kia quỳ mặt đất, búi tóc tán loạn kêu khóc ngừng. Bọn hạ nhân bị vạ lây khác, đều đều dập đầu cầu xin, mặt che giấu được tức giận thầm oán nha hoàn mặt bánh lớn kia.
Chương 34 Edit: Duckken Beta: Tiểu Hồ Điệp Lại qua mười mấy ngày, đảo mắt đến tháng Tư. Ngày mùng tháng Tư là sinh nhật sáu tuổi của Trình Tề Lễ, mà hai mươi ba tháng tư cũng chính là lúc Diệp Mạt chính thức bốn tuổi. Nhưng mà, tháng Tư năm nay xảy ra chuyện lớn. Chuyện này giống như cái loa cảnh báo lớn, mạnh mẽ gõ vào lòng Diệp Mạt, mãi cũng hết. Ở thành Lê Dương vẫn lưu truyền thuyết pháp, để tránh đại hạn, làm đại thọ đúng tuổi sáu mươi. cách khách người sinh ra cho đến khi mất , chỉ có đại thọ sáu mươi mới có thể chuẩn bị tiệc lớn. Còn lại, trong nhà làm vài món ăn, mời bàn bằng hữu tốt; nếu muốn đơn giản chỉ cần bát mì thịt là xong. Trước sinh nhật Diệp Mạt ngày, đột nhiên mưa to gió lớn, mặc dù có vải bố bao phủ nhưng con đường vẫn lầy lội bùn đất, làm giày cũng bị ướt, rất khó chịu. Ngày sinh nhật của Diệp Mạt tới, sáng sớm nàng ghé vào bàn học cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chớp to hai mắt ai oán nhìn trời đất mưa phùn kia, lắc đầu thở dài. “Ai, vất vả để đồng ý chơi dạo hồ với mình, tại sao trời lại mưa. A a a, đây là vì sao vì sao vì sao…!?” Liên Cúc dừng việc trong tay, ngẩng đầu nhìn tiểu nương nằm sấp bàn, khỏi lắc đầu bật cười, “Ngũ tiểu thư a a a như vậy, lại vì sao vì sao, chừng có thể hỏi khiến mưa ngừng lại đó!” Vài nha hoàn khác cũng che miệng cười hi hi ha ha, Diệp Mạt nhếch môi, cũng quay đầu, chỉ tiếp tục lo lắng nhìn bên ngoài chằm chằm, trả lời Liên Cúc: “Ta muốn hỏi để mưa ngừng lại, đáng tiếc ông trời đáp ứng mong ước của bản tiểu thư đây.” Lúc này Huệ Ngạc từ ngoài vào, trong tay cầm cái hòm xinh đẹp khéo léo, vừa vừa : “Tiểu thư, là lễ vật của Tam thiếu gia đưa đến.” Diệp Mạt buồn bực, vừa nghe thấy lễ vật tinh thần lập tức tỉnh táo, từ ghế nhảy xuống, chạy về phía Huệ Ngạc, “Là từ Nam Trữ mang về sao, mau để ta nhìn cái.” Huệ Ngạc thu lại mệt mỏi, thản nhiên cười: “Ở đây, đừng vội.” Lúc này Liên Cúc ở bên kia cũng tới, nhìn thấy khuôn mặt Huệ Ngạc tái nhợt, đúng là tốt so với mấy ngày trước, khỏi lo lắng, nhíu mày hỏi nàng: “Sắc mặt tỷ sao kém như vậy, bị bệnh sao? Xin lên với phu nhân cho nghỉ vài ngày .” Huệ Ngạc vội vàng lắc đầu, “ có gì đáng ngại, sắp tới là đại hôn của Đại thiếu gia, làm sao còn thời gian nghỉ ngơi.” “Nhưng mà…” Liên Cúc còn muốn nữa, lại bị Huệ Ngạc phất tay bảo thôi, cuối cùng cũng chỉ cười cười. Liên Cúc thấy Diệp Mạt chạy tới, thêm gì nữa, chỉ có thể lo lắng nhìn Huệ Ngạc, tiếp tục nhiều chuyện. Mà vẻ mặt Diệp Mạt hưng phấn, chạy lại mở hòm ra, thấy đúng là viên đá đông châu cực to. Phía dưới đè tờ giấy, đúng là nét chữ cún con của Diệp Thanh Xuyên. “Mạt Mạt, giờ là đông châu hàng giá , ca ca nhờ rất nhiều người xem qua rồi.” Đầu tiên là Diệp Mạt hiểu, sau đó mới nhớ ra năm ngoái tặng nàng viên đông châu giả, còn bị nàng vạch trần. Chuyện này quên còn mảnh, ngờ Tam ca vẫn nhớ . biết nên nên với đừng nên để bụng mấy chuyện tốt thế hay . Theo thói quen hàng ngày, mỗi buổi sáng Diệp Mạt đều luyện chữ canh giờ. Lúc nàng ở thư phòng, hạ nhân cũng theo nhiều làm phiền nàng, đồ ăn trực tiếp bê khay mang vào, nàng như thế thành thói quen. Hôm nay Diệp Mạt tìm bộ sơn thúy đại ma, muốn vẽ để luyện hội họa chút. Muốn điểm chút hoa nhài, ngồi vào bên cạnh bàn cẩn thận vẽ. Diệp Đình đường tới, thân hình con con lắc lắc đến trước mặt Diệp Mạt nhàng gọi tiếng “Ngũ tỷ tỷ” , Diệp Mạt chú tâm vẽ, chỉ ừ giống như để ý tới nàng. Diệp Đình im lặng đứng sau nhìn Diệp Mạt lát, cảm thấy có chút mỏi, mắt chớp chớp, vụng trộm liếc nhìn Diệp Mạt, thấy nàng còn nhập thần vẽ, liền bỏ qua bàn học sang chơi ở chỗ khác. Giờ là canh giờ học tập của Diệp Mạt, trong thư phòng có hạ nhân khác. Nha hoàn theo Diệp Đình chỉ có hai người, lại thấy Ngũ tiểu thư tuổi nhưng trưởng thành sớm, nên an tâm ở trong phòng Diệp Mạt cắn hạt dưa chuyện. Diệp Đình vòng , tới lư hương cạnh chiếc ghế dài bên ngoài bình phong. đó là đồ chơi thường ngày của Diệp Mạt, tiểu nha đầu cầm chơi trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn thấy Diệp Mạt vẫn chưa vẽ xong, đành phải tiếp tục chơi mình. chiếc tràng kỷ kia là đĩa đầy quả hạnh đào, được bào sẵn, quả màu cam đầy đặn. Tiểu Diệp Đình thích nhất là ăn hạnh đào, nhìn đĩa hạnh đào trong lúc, rất muốn ăn, trong nháy mắt nghĩ nghĩ, quay trở lại bình phong hỏi ý kiến Diệp Mạt, “Đình Đình… Muốn ăn… Cây hạnh đào… Tỷ… Tỷ…” Bức vẽ của Diệp Mạt sắp xong, từ trong hư ảo hoàn hồn nghe thấy miệng kia chuyện, khỏi ngẩng đầu cười vui, “Muốn ăn quả hạnh đào sao? Đình Đình ăn trước , chờ tỷ tỷ vẽ xong tới ăn cùng Đình Đình.” Diệp Đình thấy Ngũ tỷ nàng thích nhất cho nàng ăn quả hạnh đào thích, khỏi hí mắt cười vui vẻ, hai má lúm đồng tiền khuôn mặt lộ ra càng sâu. Diệp Mạt thấy nàng cười vui vẻ như vậy, tâm tình cũng trở lên tốt hơn, nở nụ cười vui vẻ đáp trả. Thấy vẽ vẫn chưa xong, lại cúi đầu tiếp tục, trông nom chú chó đáng kia nữa. Mà chú chó đáng khẽ mím cái miệng nhắn, tươi cười ngượng ngùng, cũng rất vui. Quay lại bàn, bàn tay bé cầm quả hạnh đào lên. Nhấc chiếc váy màu sen, ngồi quy củ xong, mới đưa quả hạnh đào vào miệng. Chờ Diệp Mạt thở phào hơi sau khi vẽ xong mới nhớ ở phòng bên ngoài còn chú chó đáng . Nhắc tới tiểu muội mới thấy im lặng kỳ quái, nửa động tĩnh cũng có, suýt nữa khiến nàng cảm thấy trong phòng chỉ có người. Cởi vải bọc ở cánh tay khi vẽ xuống, Diệp Mạt muốn qua nhìn chú chó xem chơi cái gì, cười đứng dậy gọi nàng. “Đình Đình…” Nhưng mà nghe được tiếng trả lời. Diệp Mạt biết nàng thích chuyện, cũng để ý nhiều, vừa xoa cánh tay, vừa hướng ra bên ngoài. Vừa qua khỏi bình phong, thấy nương mặt úp xuống thảm, hai chân tách ra, mũi chân hướng ra ngoài, nằm im động đậy. Diệp Mạt nhíu mày nghi hoặc, là ngủ sao? Nhưng tư thế này quá quỷ dị, khỏi lại lên tiếng gọi nàng Diệp Đình Đình…” Diệp Đình trả lời nàng, thậm chí còn hề cử động gì cả. Trong lòng Diệp Mạt lộp bộp tiếng, nhanh chóng chạy tới, xoay khuôn mặt nhắn hét lớn: “Diệp Đình Đình!” Nhưng trước mặt nàng, lộ ra khuôn mặt cứng lạnh. Đôi mắt nhắm nghiền, bên miệng có chút vật bẩn do nôn mửa, tay chân cứng ngoắc lạnh như băng, làm sao còn tia nhân khí nào. Diệp Mạt dám tin vào mắt mình, đứa trẻ trước đó còn muốn ăn hạnh đào với nàng nay còn đâu, rốt cuộc tại sao lại như vậy? Đây là có chuyện gì xảy ra? khỏi vỗ khuôn mặt nhắn đáng , cuống quít hô: “Đình Đình, tiểu Đình Đình, muội làm sao thế này? Nhanh mở mắt ra, đừng hù dọa tỷ tỷ mà…” Thấy nàng vẫn nhúc nhích, mới ý thức được vẫn đề, cuống quít quay đầu ra ngoài la lớn: “Người đâu, mau tới đây, Huệ Ngạc, Liên Cúc, nhanh tới đây, tiểu Đình Đình xảy ra chuyện rồi…” Vừa dứt lời, nước mắt nhịn được chảy xuống. “Rốt cuộc là làm sao đây? Đình Đình mau mở mắt ra, muội cho ta biết muội thoải mái chỗ nào, chúng ta tìm đại phu được chứ, Đình Đình… Đình Đình… …” Cả người chỉ biết lắc đầu, trừ bỏ ôm chặt Diệp Đình ngừng khóc cũng được câu đầy đủ. Bên ngoài nghe thấy động tĩnh như thế, mới chạy vào, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, tất cả đều sợ hãi. Cuối cùng vẫn là Huệ Ngạc phản ứng trước, lảo đảo tiến lên. Nàng sờ bàn tay bé của Diệp Đình, ngay lập tức hoảng hốt, vội vàng quay đầu ra cửa quát, “Chạy nhanh tìm lão gia phu nhân…” phòng hạ nhân từ trong tiếng quát đầy giận dữ của Huệ Ngạc tỉnh lại, đều hiểu chuyện gì, có người chạy vội ra ngoài, hướng về sân Diệp Chân thị. Mà những người hôm nay có nhiệm vụ chăm sóc Diệp Đình vội vàng lên, thấy Lục tiểu thư tắt thở từ lâu, nhất thời thể nhịn được, tất cả đều khóc rống lên. Nhớ tới Lục tiểu thư ngoan ngoãn đáng , mới vài canh giờ trước còn chơi đùa với Diệp Mạt, chọc người vui vẻ. Sao có điềm báo trước … … ra . Trong nhất thời, toàn bộ phòng khóc nức nở, tiếng khóc ai oán đầy trời. Cứ tưởng có cuộc điều tra, ai ngờ đêm đó hung phạm xuất . Tứ di nương mặc bộ đồ mới màu đỏ tươi, búi tóc cao, trang điểm xinh đẹp. Nàng ta đứng ở trước mặt Diệp Chân thị, cười bình tĩnh mà lẳng lơ diêm dúa. Nàng ta : “Ngươi biết ? Hôm qua ca ca của ta chịu được những ngày lao ngục, tự tử. Tần gia tuyệt hậu, bởi vì ngươi là nữ nhân rắn rết ác độc, Tần gia đoạt tử tuyệt tôn. Ngươi phế chân của ta, giết chết huynh trưởng của ta, ta hận ngươi, hận thể đem ngươi thiên đao vạn quả(*), ăn thịt uống máu ngươi. Ngươi cướp hết mọi thứ của ta, ta cũng muốn cướp mọi thứ của ngươi. Nữ nhi bảo bối của ngươi, hàng ngày ta đều muốn lôi nó chôn cùng với ta, cho cả đời ngươi sống trong thống khổ.” (*) Thiên đao vạn quả: Cắt thịt rời xương. Diệp Chân thị lạnh lùng nhìn khuôn mặt điên cuồng của người đàn bà ghê tởm, móng tay dưới tay áo đâm sâu vào thịt. Người để mụ đàn bà độc xà ở nhà, độc xà này cắn chết người thân, đây phải là do người sai sao? Từ bên ngoài Ngũ di nương tóc tai bù xù nhào đến, xé rách mọi đồ trang điểm đầu Tứ di nương, bên điên cuồng giật tóc Tứ di nương, bên gào khóc, “Ngươi là con mụ tiện nhân đáng chết ngàn lần, người chết sao tự mình chết, nữ nhi của ta mới chỉ hai ba tuổi, con bé làm gì ngươi, ngươi lại nhẫn tâm độc chết con bé… Ngươi có nữ nhi sao? Ta muốn bóp chết ngươi để đền mạng cho con ta…” Tư di nương ngây ngẩn cả người, tóc và quần áo còn nguyên vẹn ngay ngắn, mặt bị móng tay Ngũ di nương cào rất nhiều vệt đỏ, lúc này máu tươi đầm đìa, nhìn dữ tợn vô cùng, cực kỳ dọa người. Trong lòng Diệp Chân thị cực kỳ bi ai, vẫy tay gọi cung nhân bên ngoài, “Theo pháp lệnh Đại Ngọc, cơ thiếp mang tội do gia chủ xử lý. Tội nhân Tần thị, mưu hại con cháu Diệp gia, giết hại huyết nhục Diệp gia. Loạn côn đánh chết, thi thể được xuống mồ, được chôn ở phần mộ tổ tiên Diệp gia.” … Đại Ngọc năm hai mươi lăm, ngày hai mươi ba tháng Tư. Giờ Thìn, Đình qua đời. …
Chương 35 Edit: Duckken Beta: Tiểu Hồ Điệp năm này, Diệp gia gặp biến cố rất lớn. Diệp Lục tiểu thư ba tuổi chết yểu, Tứ di nương nhận hình phạt thích đáng là xử tử, Ngũ di nương đau lòng mất ái nữ, đêm bị điên, quan tâm đời. Tiếp theo, hôn Diệp Ninh Quảng tới gần, mọi chuyện trong phủ lâm vào hỗn loạn. Tiểu muội thân thiết của Diệp Mạt qua đời, gặp đả kích rất lớn. Diệp Chân thị thể dành hết thời gian chăm sóc nàng, bèn nhờ Trình Hạ thị đón nàng sang Trình gia. Diệp Mạt ở Trình gia sáu tháng. Mà vào trong sáu tháng này, tháng Năm Diệp Ninh Quảng cưới vợ, trưởng nữ Phúc gia Phúc Hân gả tới Diệp gia, trở thành con dâu Diệp gia, mà hai nhà Diệp, Phúc trở thành thông gia hàng giá . Tháng sáu xác xơ, Diệp Hoắc dùng kiệu hoa bốn người khiêng thú Huệ Ngạc vào cửa, nha hoàn đắc lực nhất của Ngũ tiểu thư nhảy lên trở thành Lục di nương. Về phần lý do... Diệp Mạt nghe được tin ngẩn ngơ hồi lâu, sau có cũng chỉ thản nhiên cười, quay đầu sai người chuẩn bị hậu lễ mang sang cho vị Lục di nương mới này. Truyền lời cho người làm xong, Diệp Mạt quay đầu về phía thưởng thức Trình Tề Lễ nghich kiếm, thở dài : “ , nội viện bên trong tường cao này, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật chúng ta biết?” Trình Tề Lễ vẫn làm đồ chơi mới, lên tiếng trả lời . Ngón cái ngón trỏ dùng sức, đạn va chạm vào thân kiếm vang lên leng keng. Nghĩ muốn trong nhà mời thầy giáo dạy võ tới, tóm lại biết chút công phu quyền cước rất tốt. Vì thế, ngẩng đầu hỏi ý kiến nàng, “Em xem học võ, như thế nào?” Từ trong ngẩn ngơ Diệp Mạt hồi phục tinh thần, bất tri bất giác đánh giá tiểu tử cao lớn bên cạnh, nhíu mày nghi hoặc, “ còn muốn hành trình tập luyện cơ bắp?” Trình Tề Lễ giống như đột nhiên tỉnh ngộ, nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, lại cúi đầu nhìn bụng, gật đầu đồng ý, “Ừ, chủ ý này sai.” Diệp Mạt cầm cây quạt lên ném tới phía , “ được, em thích nhất người cơ bắp.” Động tác Trình Tề Lễ nhanh nhẹn, cũng vững vàng bắt được cây quạt kia. Thấy nàng thất thần như lúc trước nữa, tâm tình hỏi tốt hơn, dương môi cười. “Những người phụ nữ ở đây đều thích những kẻ tóc dài, những người có cơ bắp biết thưởng thức.” Lúc này là hè tháng sáu nóng oi bức, bên ngoài mặt trời chói chang, rất thích hợp để phơi nắng. Mùa như vậy, con người tự chủ được cũng trở nên lười biếng hơn. Diệp Mạt duỗi chân nằm ở nhuyễn tháp, dùng tấm lụa tơ tằm để che khuôn mặt nhắn trắng nõn. Trình Tề Lễ ngẩng đầu nhìn nàng, thở dài hơi , “ ra mặc kệ là trước kia hay là tại, nơi có lợi ích có tranh đấu, cùng với chiến tranh luôn có máu tươi cùng mạng người. giấu em trong nhà, mà quên mất em cũng cần có trải nghiệm, sau đó ở bên ngoài bảo vệ em, mọi thứ quá quen thuộc.” Biết đây là an ủi nàng, nhưng Diệp Mạt vẫn nhịn được cái mũi Axit pantothenic. Qua hồi lâu mới hắng giọng, nửa than thở, nửa dựa vào. “Vậy sao tiếp tục giấu em trong nhà nữa?” Sau thời gian trưa, mọi nơi đều yên tĩnh. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng ngẫu nhiên có vài tiếng ve kêu. Phòng gió phất phơ, thổi tấm màn lay động. Cái gì Trình Tề Lễ cũng , chỉ tiếp tục lau thanh kiếm. Diệp Mạt im lặng nằm ở dưới cửa sổ, chớp mắt. Tấm lụa che toàn bộ mặt, nhìn cảm xúc. Thời gian trôi như tên bắn, buổi chiều yên tĩnh và thanh bình vẫn còn in dấu sâu sắc trong hai người. ràng cái gì cũng , lại như hiểu rất nhiều chuyện về nhau. … Đảo mắt tới Đại Ngọc năm ba mươi hai, mùa xuân. Ba tháng pháo hoa, bông liễu tung bay. Tơ bông nở rộ, ánh nắng mặt trời chiếu xuống, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Tơ bông xinh đẹp đến tận cuối phố, có nhà. Cửa đỏ cao lớn, mái hiên tinh tế. Phủ đệ rộng trăm mẫu, hàng ngàn mái ngói. Nghe bên trong cửa lớn đỏ này xanh vàng rực rỡ, chín hành lang gấp khúc, tráng lệ nhất, phồn hoa tôn quý nhất. Nhà này có nữ nhi, năm vừa rồi mười bốn tuổi, dung mạo như tranh vẽ. Nghe Diệp Ngũ tiểu thư xinh đẹp như tiên, học thức uyên bác, tinh thông cầm kỳ thi họa, còn là truyền kỳ thêu thùa. Vị tiểu thư này còn hiểu lễ nghĩa, điềm tĩnh dịu dàng, thân mang vận may phú quý. Cũng có đồn đãi rằng, nay Diệp gia giàu có phương, có vô số vàng bạc châu báu, cũng có ít công lao của vị tiểu thư này. Ở đây, bất cứ công tử thế gia nào thành Lê Dương, hoặc là thư hương văn sĩ, phàm là thanh niên tài tuấn (Tài giỏi tuấn tú), đều có mục tiêu lấy vị Diệp Ngũ tiểu thư. Thay vào đó vị tiểu thư này ba tuổi định việc hôn nhân với trưởng tử Tri châu đại nhân. Điều này khiến cho các công tử than vãn thở dài tiếc nuối. Nhưng mà, cho dù là có hôn ước, vẫn giảm nhiệt huyết tình của họ. Vẫn lòng hướng tới vị Diệp Ngũ tiểu thư. Đây là huyền thoại, phải của chính mình tốt sao! Than ôi. Năm năm trước, Hoàng đế bệ hạ tiến hành cải cách, địa vị các thương nhân được nâng cao chỉ trong đêm, giờ vẫn tiếp tục tăng, khiến họ có động lực hơn rất nhiều. Diệp gia chiếm đường vận thủy về trà lớn, những năm gần đây mở rộng trồng, lại có được coi trọng của vị kia từ kinh đô Hoàng Thành. Nắm bắt vô số con đường kinh doanh, trong năm cực thịnh vượng. Chỉ là, hai năm trước đột nhiên xuất vị kỳ tài buôn bán. Chuyên lấy các đơn hàng muối từ Diệp gia vào tay, đầu tiên khống chế vận chuyển, lại đến mỏ muối, từng tấc xâm nhập, cẩn thận mà cường ngạch. Mãi cho đến khi muối nhiều như cát, sau đó bắt đầu vận chuyển bán ra thị trường. Mặc dù vẫn chưa khống chế hết con đường vận chuyển muối phía Nam, nhưng cũng nổi lên quân đoàn kỳ dị, cường thế thâm sâu. Sau lại có người đặc biệt thăm dò, vị này thâm nhập vào được, nhân lực tài lực đều hùng hậu chắc chắn, có tài chính lớn mạnh, cũng có người nhường đường cho vị này. ràng là chuẩn bị nhiều năm mới bắt đầu vận sức chờ phát động, dựa vào thế lực siêu phàm cường ngạnh. Khống chế con đường muối, ra mới chỉ là bắt đầu thôi. đúng là như thế, vị thần bí khiến oanh động toàn bộ giới thương nhân này, tất cả mọi người nghĩ chỉ đặc biệt kinh doanh muối,rồi làm giàu từ đó. Nào biết năm thứ hai đột nhiên xoay người kinh doanh khai thác quặng. Khi mọi người chuyển tầm mắt sang quặng là lúc, triều đình hạ đạo thánh chỉ, nhưng lại cho phép khai thác ruộng muối ở Nam Trữ. Ruộng muối Nam Trữ vẫn luôn là món thịt béo ngậy treo ở đầu ngọn cây, rất nhiều người muốn ăn, nhưng chủ nhân ở bên dù nuôi trồng hoa thảo các loại cũng nguyện ý cho phép khai thác. Rất nhiều người thử qua, ngay cả Diệp Hoắc cũng , nhưng vì thân phận vị chủ nhân này quá đặc thù, đành ngậm ngùi quay về. Bởi vậy, tất cả mọi người đều đánh giá khả năng của người có thể bắt được miếng thịt béo ngậy này. Nay vị kia được nhận, thể có vài phần kính trọng với . Ghen tị hâm mộ rất nhiều, cũng rất tò mò, rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, có thể vượt trội hơn tất cả mọi người, chiếm được chiếc bánh vàng này. Càng ngày càng có nhiều thảo luận về nhân vật thần bí này, biết nghe mưa gió từ nơi nào, còn vị này là thiếu niên tuấn mĩ mạo. Còn chưa cưới vợ nạp thiếp. Trong nhất thời, vị thương nhân kỳ tài trở thành đối tượng thầm mến của các tiểu thư, cũng ít thương nhân trẻ tuổi, coi đó là xu thế để trở thành nam nhân thành đạt. Nghe qua rất nhiều tin đồn, thể phân biệt được giả trong lời . Cuối cùng chỉ biết điều, danh hiệu của – Hắc Lân. “Tiểu thư, người có biết rốt cuộc Hắc Lân có ý nghĩa gì ? Kỳ lân màu đen? Vẫn là có hàm nghĩa sâu sắc hơn?” Tầm Mộng bên đưa Diệp Mạt bông hoa hòe, bên tò mò hỏi. Diệp Mạt tập trung làm hương liệu, để ý câu hỏi của tiểu nha đầu. Nàng đương nhiên biết ý nghĩa của từ Hắc Lân nhưng mà có người nhất thời cao hứng, kết quả của việc bốc vào trang mười ba, về phần hàm nghĩa sâu xa… cũng chỉ có như vậy thôi. Rất nhiều lần nghe người bên ngoài chuyện, trong lòng nàng nhịn được tràn đầy kiêu ngạo, mặc kệ là làm sao, đều là người có khả năng vĩ đại. Bởi vậy cũng rất may mắn. Bản thân mình cũng lười biếng đình trệ, mà đuổi theo cước bộ của , làm cho bản thân có thể tự tin đứng ngang hàng với . Dùng chiếc muôi dài lấy hoa ra từ trong chiếc bát thủy tinh đỏ sẫm, bày ra dải lụa, sau đó càm tay chờ đợi, để cho gió trời làm khô. Tầm Mộng vẫn ngừng lải nhải líu ríu, dưới lầu đột nhiên truyền đến trận tranh cãi ầm ỹ rối loạn, theo sau đó là tiếng bước chân lên lầu. lát sau, ra khuôn mặt nhíu mi tình nguyện của Liễu Diệp Mi. “Tiểu thư, Tứ tiểu thư lại tranh giành cãi nhau ầm ĩ với Tôn thiếu gia!” xong, đặt mông ngồi bêng cạnh Tầm Mộng, nghịch đóa hoa, nổi giận đùng đùng , “Những người này là tai quái, mỗi lần hai người bọn họ đấu võ mồm đều đến đây mời phân thắng thua, khó chia lìa với tiểu thư chúng ta.” Những người hầu già đứng ngoài cửa rất lúng túng, thái độ hài lòng, nhưng đứng trước mặt Diệp Mạt, chỉ nổi giận chứ gì, cuối cùng chỉ cười ha ha vài tiếng. Diệp Mạt chỉ cười , động tác trong tay ngừng, cũng ngẩng đầu nhìn. Như bình thường Tầm Mộng nghiêng đầu hỏi, “Hoa Diên đâu? Để giải quyết .” Hà Y lắc đầu, “Hình như phòng bếp, là chuẩn bị chút điểm tâm, phải ngày mai có khách tới sao!” “À.” Tầm Mộng lại lấy thêm vài cánh hoa, thấy Diệp Mạt hoang mang cũng gì, khỏi giọng hỏi nàng, “Tiểu thư, ?” Cho đến khi hoàn thành xong tấm lụa, Diệp Mạt mới buông thìa trong tay, đứng dậy ra bàn dài rửa tay, rồi mới chậm rãi hỏi người hầu già ở cửa. “Hôm nay do chuyện gì?” Người hầu già nghe như vậy, vội vàng bước lên vài bước với nàng, “Là mấy ngày trước đại thiếu gia từ Hoàng đô mang về cửu liên hoàn thúy ngọc. Vốn buổi sáng hai người chơi với nhau rất tốt, luôn trong viện tự giải trò này. Cũng biết Tôn thiếu gia cái gì, đột nhiên Tứ tiểu thư tức giận, tranh cãi ầm ĩ, liền thuận tay đập cửu liên hoàn ngọc kia xuống đất khiến cửu liên hoàn bị đập vỡ nát. Tôn thiếu gia cũng cầm bảo bối gì đó, cũng nhịn được ném tay. Hình như Tứ tiểu thư cũng tức giận hồ đồ, hai người giờ con cãi nhau rất ầm ĩ, từ trước đến nay phu nhân vẫn mặc kệ bọn họ, bà lớn ở lại bệnh, nên nghỉ ngơi ai dám làm phiền người. Cho nên, liền tới quấy rầy Ngũ tiểu thư.” Vừa xong, Diệp Mạt còn chưa kịp gì, chợt nghe thấy tiếng bất mãn, “Đúng là, mỗi khi quay về đều là bao nhiêu việc , là vì cậy tính tình chủ tử hòa thuận dễ dàng bắt nạt sao? hai ba lượt sao, nhưng giờ mời nguyên do gì đây, giải quyết những việc này có thể kiếm tiền sao?” mặt người hầu già nhịn được, muốn cãi lại, thấy Ngũ tiểu thư từ bên trong ra. Khuôn mặt thanh tú, mắt sáng như sao, da trắng như tuyết, môi đỏ chu sa. Lúc này, nàng cười nhìn bản thân, chỉ cảm thấy gió xuân thổi tới, tâm tình dễ chịu. Tiểu thư từ bên trong ra, gió thổi bay bay tay áo, mỗi cử chỉ đều tỏa ra hương thơm tự nhiên vây quanh cánh mũi. Hàng ngày bà gặp tiểu thư vô số lần, nhưng mỗi lần thấy, đều như vào trong mộng. Chỉ thể thán rằng, Ngũ tiểu thư Diệp gia, quả là dung mạo như thiên tiên đệ nhất thiên hạ.