Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 29

      ngày nắng nào đó, ánh sáng vàng rực rỡ. Gió thu thổi qua những ngọn cây, tạo ra những tiếng sa sa sa vang vọng. Diệp Mạt rời giường từ sớm, để Huệ Ngạc cài lên búi tóc đầu mình đóa hoa hồng nhạt , bộ váy mịn màng sạch , vết nhăn nào.

      Trước lúc sắp chia tay, Trình Hạ thị ôm con dâu của mình, ngừng lau nước mắt, vừa lau vừa nức nở. Diệp Mạt bị người ôm vào trong ngực như vậy, cũng kìm nổi nỗi lòng. Mếu miệng, nước mắt trong suốt bắt đầu rơi xuống.

      Bộ dáng nàng như vậy, làm Trình Hạ thị đành lòng, thế nhưng canh giờ đến. Cuối cùng hứa hẹn rằng, chờ trong nhà sắp xếp hết mọi chuyện, nhất định phải quay lại đón nàng sang bên đấy, rồi mới vừa lau nước mắt vừa lên xe ngựa.

      Diệp Mạt cắn đôi môi , cố chấp quay ra chỗ khác nhìn rời . Nước mắt ngập tràn, trái tim tủi thân thầm lặng và chấp nhận được. Trình Tề Lễ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm nàng lúc, môi giật giật, cuối cùng cắn răng, nghiêng đầu bước lên xe ngựa sắp rời kia.

      Lúc có năng lực bảo vệ chu toàn cho em, hi vọng, em có thể học được cách bảo vệ chính mình.

      Ánh nắng vàng chiếu đầy đất, hoa rơi tàn lụi phố đặc biệt lạnh lẽo. Trình Tề Lễ tiếng động nhấc lên bên rèm cửa sổ, dần dần xa khỏi tiểu nương vẫn nghiêng người đứng tại chỗ như trước, cái đầu nho cúi xuống, hai bàn tay nắm chặt buông bên hông, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi giày khẽ động.

      Tiểu nương cố chấp nhìn càng ngày càng bị thu lại, cũng cố chấp như vậy, từ cửa sổ xe ngựa nhìn nàng. Nhiều khi, cách biểu đạt tình giữa nam nhân và nữ nhân khác biệt trời vực. Nhưng mà, bọn họ đều cố chấp, kiên trì với chính mình.

      Ví như có người thích hết, mong muốn được bảo vệ trong vòng tay ấm áp. Tuy nhiên, lại có số người giúp đỡ đối phương trưởng thành, tiếc cách xa nhau để họ đối mặt với chính bản thân.

      Chuyện này giống như chim con học bay lượn bầu trời. Cha mẹ luôn dốc lòng che chở cho chúng, đưa chúng đến bên vách núi, sau đó thương tiếc đẩy xuống dưới. thực tế, điều này mới là bắt đầu cho tất cả. Để cho những đứa con của mình thích ứng với thiên nhiên tàn khốc, có thể dựa vào chính sức mình bay lên, bị mổ thương tích đầy mình sau đó lại bị ném xuống lần nữa.

      Đó là kết cục cuối cùng sao? phải. Chúng còn bị chính cha mẹ đẻ của mình bẻ gãy cánh, sau đó lần thứ ba bị ném xuống vách núi đen, dùng lần này để hoàn thành mức độ thứ ba của lần đào tạo này. Chỉ có ở đường cùng, mới có thể trở nên cứng cỏi chống lại gió mưa, tránh né sét đánh, phải sao?

      Chim ưng dựa vào cái gì có thể bay cao như vậy? Vì sao có thể linh hoạt như vậy? Bởi vì ngay từ bé chúng phải trải qua những thử thách, chịu cảnh khổ, chúng là những chú chim non được tái sinh từ địa ngục.

      Đây là phương thức giáo dục thực tế tàn nhẫn, nhưng nó cũng là vũ khí, có thể bảo vệ ta cả đời.

      cho rằng có thể bảo vệ em cả đời, nhưng thực tế, còn yếu kém như vậy, thậm chí còn thể ngăn cản được ốm đau và cái chết.



      Người Trình gia rồi, Diệp Mạt chọn lầu các cách sân của Diệp Chân thị tầm năm trăm thước. Hiệu suất làm việc của hạ nhân Diệp phủ rất cao. Mười ngày ngắn ngủi, Diệp Mạt cùng hạn nhân chuyển vào trong.

      Lầu các lớn, được chính Diệp Mạt cầu. Có phòng ngủ, phòng tập viết, đọc sách, phòng đánh đàn, phòng khác hơi , mùi thơm vương vấn, gió thổi cửa sổ bằng lụa mỏng, là nơi Diệp Mạt dùng làm phòng tắm. Bởi vì tầng hai, cần có trình tự làm việc để cung cấp nước. Cho nên, ngay phía sau lầu có bánh xe nước cối xay gió lớn, ống trúc nối ra khỏi máng nước, nước suối trong suốt lấp lánh dưới ánh nắng. Diệp Thanh Xuyên còn tự mình đào hố trũng xuống, trang trí rất nhiều đá ngũ sắc, còn thả vào nuôi hai con cá vàng đáng .

      Tầng được chia làm năm phòng. Phòng lớn nhất ở giữa, kiểu mẫu giống phòng khách của Diệp phủ, cho thấy ràng được phong cách người thiết kế. Bốn phòng, phòng dùng làm phòng bếp, phòng dùng làm phòng kho. Còn hai phòng khác, phòng là của Huệ Ngạc, Liên Cúc và bốn đại, trung nha hoàn, phòng còn lại dành cho những người hầu khác và người lớn tuổi làm việc ở phòng bếp.

      Chỗ này ba mặt là hồ, nơi tiếp giáp duy nhất với đất là vườn hoa , còn có dãy núi đá giả như lá chắn tự nhiên cho nơi ở của nàng. Nếu qua mùa đông, tre mọc, nàng có thể náu ở dưới bóng tre, nhìn thấy hành lang dài bên trong. Nhưng trái ngược, người đứng ở dưới hành lang, lại chỉ có thể thấy được thấp thoáng mái hiên trong rừng tre xanh biếc kia.

      Trước cửa tám thước có đình rộng năm thước, lan can hai bên được khắc đá hoa văn tuyệt đẹp. chiếc cầu thẳng tắp tiến vào trong hồ, xung quanh đình được bao phủ bởi rèm thượng đẳng, dưới đình noi theo phong tục mà xếp bàn ghế.

      Diệp Mạt nhìn qua đình cảm thấy rất thích. Bèn sai người làm tấm thảm dày trải mặt đất, đặt số chiếc bàn thấp bé, kèm theo khăn trải bàn hình hoa, còn thêm lư hương. Nhìn cảnh vật xung quanh, đúng là nơi tinh xảo tao nhã.

      Tâm tình vẫn rầu rĩ vui, vì thế chậm rãi bước , xuyên qua rừng tre thấy nha hoàn quét lá vàng rụng.

      Diệp Mạt nghĩ nghĩ, ngăn nha hoàn kia lại, : “ cần quét những lá khô này , cứ để đấy nó tiếp tục nuôi dưỡng đất. Sau đó trồng hoa, đến khi hoa nở, đủ loại màu sắc rất đẹp. Lập hàng rào xung quanh nó, quang cảnh hợp lòng người.”

      Nàng xong lời này bước tiếp, để lại nha hoàn kia mình, cầm cây chổi nửa ngày phục hồi tinh thần. lúc sau hồi tình, khỏi thầm nghi ngờ: “Tiểu thư là làm sao vậy? Giống như đột nhiên thay đổi thành người khác rồi.”

      Mặc dù thấy kỳ lạ, nhưng nha hoàn vẫn kể chuyện hôm đó cho Huệ Ngạc nghe. Ngày thứ hai, rừng tre xanh biếc biến thành ràng rào, có đống đất được xới lên, nhiều mầm hoa cũng được trồng xuống. Từ đó, nha hoàn phụ trách quét tước trong rừng có thêm công việc, đó là chăm sóc những cây hoa mà Ngũ tiểu thư trồng, hoa mảnh đất kia nở, rực rỡ nhiều màu, đẹp đến cực điểm.



      Sau khong xong công việc chuyển nhà, Diệp Mạt bắt đầu theo kế hoạch của Diệp Chân thị theo Ngũ di nương học thêu thùa, học cùng còn có Tứ tiểu thư Diệp Úy. Mỗi ngày học, Ngũ di nương sai người bế Diệp Đình lại đây, mặc dù còn bé nhưng vẫn bắt chước người khác, có thể dạy dỗ từ giờ, mưa dầm thấm lâu, trở thành nền móng cho sau này.

      Tứ di nương sau đợt bị trừng phạt đó, thương tích đầy mình. Mặc dù hai mươi đại bản kia thể cướp tính mạng của nàng ta, nhưng lại vô tình cướp đùi phải của nàng ta. ra là vẫn có cách chữa trị, nhưng mà ở phòng củi ba ngày, ngày thường nàng ta lại đắc tội ít người, dĩ nhiên gặp ít quả báo. Đợi đến khi từ phòng kia ra chân phải xem như hoàn toàn bị hủy.

      Vụ việc trôi qua gần nửa tháng, Diệp Hoắc qua thăm nàng ta lần, tính nết trở nên gàn dở hơn so với quá khứ. Thường xuyên ôm bình rượu vừa uống vừa khóc, say hôn mê xong đánh chửi hạ nhân, còn cao giọng nhục mạ nguyền rủa Diệp Chân thị được chết tử tế.

      Ngày ấy Diệp Hoắc đến thăm nàng ta, cảm xúc coi như tan tành, chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng. Diệp Hoắc nhớ tới tình nghĩa vợ chồng, cho người tìm đại phu, muốn xem xét khám chỗ thương đùi nàng ta.

      Cũng nghĩ tới, Tứ di nương trải qua chuyện này tâm sớm lạnh. Thấy Diệp Hoắc dẫn đại phu vào cửa, hai ba lần làm cho đại phu sợ hãi chạy ra ngoài, cũng phun hết lời lạnh nhạt tới Diệp Hoắc.

      Diệp Hoắc cảm thấy có lỗi với nàng, nhưng cũng thể chấp nhận được tiện thiếp tùy tiện láo xược như thế, dưới cơn nóng giận phất tay áo rời , từ đó bước vào sân của nàng ta nữa. Mà bị người canh chừng, nàng ta muốn ra ngoài cũng được. Diệp Chân thị nhắm mắt làm ngơ, chỉ sai người mang tặng vài thứ, cùng đều bị nàng ta ném hết ra. Ngũ di nương tức giận, rằng đây là biết tốt xấu. Cái gì Diệp Chân thị cũng , chỉ là từ nay về sau bao giờ sai người sang tặng đồ gì nữa.

      Sau đợt tập trung học nữ công, cảm giác kỳ lạ xuất . Kiếp trước nàng có ít kinh nghiệm, nhưng ở đây bởi vì ngón tay chưa hoàn toàn trưởng thành, thể đủ sức khâu những đường nét phức tạp đó, nên mới tạo ra hầu bao hình quạ đen.

      Trải qua mấy tháng học tập cùng với thực hành, kinh nghiệm và ưu thế dần dần lộ ra. Tiếp thu kiến thức bên ngoài, học tập nhanh hơn so với người khác, sản phẩm hoàn thành cũng rất đẹp, say mê ham học hơn người khác.

      Mà ngay cả Ngũ di nương trời sinh có năng khiếu thêu thùa cũng thể tán thưởng, như thế tính ra, nhờ ơn trời mà Diệp Mạt hoàn hảo hơn trước rất nhiều. Do đó lại càng cố gắng, trở thành người xuất sắc.

      Mà Diệp Mạt cũng khiến người khác thích, ngoài học ở chỗ Ngũ di nương, Diệp Hoắc còn mời vị phu tử vào phủ, đặc biệt dạy nàng viết chữ đọc sách. Mặc dù mặt chữ nàng có thể đoán hiểu được nghĩa, nhưng thực hiểu hết còn kém xa. Vì thế, nàng biến mình trở thành học sinh chưa học xong, bắt đầu theo phu tử học lại từ đầu văn hóa chữ nghĩa của thế giới này.

      Nhờ có cơ sở từ đời trước, lại có nhận thức tốt hơn, mọi câu cử chỉ đều bộc lộ được tài năng. Phu tử rất kinh ngạc khen ngợi dứt, càng thích thú dạy dỗ nàng hơn. Diệp Mạt dĩ nhiên cầu còn được, chăm chỉ học tập, về sau có thể tự tìm tòi học hỏi cách quang minh chính đại.

      Mà Diệp Hoắc lại kinh ngạc vui mừng vô cùng, tổ tiên mấy trăm năm cơ nghiệp nhà ông, ai thấy sách vở mà choáng váng đầu, gặp được người nào thích đọc sách cũng như thi đậu làm quan. ai nghĩ tới, ông ở nơi này, lại có được phúc tinh bảo bối, mang đến cho nhà vận may như nước, còn là người thích đọc sách.

      Nhưng mà là con , quả nhiên tạo háo trêu ngươi, Diệp gia ông thực người làm quan sao?

      Cũng bởi vì như thế, vị Diệp Hoắc giàu có này còn muốn trở thành người hiểu biết sâu rộng, dùng nhiều tiền của thu thập hơn vạn đầu sách, từ chuyên về lịch sử xưa và nay, đến sách truyền bá trong dân gian, thậm chí có sách mà ngay cả trong Tàng thư các (nơi cất giữ sách vở, hồ sơ) của Trình Duẫn Chi cũng có.

      Chỉ trong đêm toàn bộ những quyển sách vô giá đó được mang hết vào thư phòng ngay bên cạnh phòng ở của Diệp Mạt, tiểu lầu của Diệp Mạt trở thành Tàng thư các lớn nhất thành Lê Dương. Diệp Mạt lần nữa trở thành chủ đề để dân chúng chuyện phiếm.

      Mọi người đều Diệp đại lão gia quá cưng chiều nữ nhi này, thương nhân có nhiều hiểu biết, lại có thể vì nữ nhi mà chi quá nhiều như thế, là khó có thể lý giải. Nữ nhi sớm muộn cũng là bát nước hắt , làm sao phải tốn công phí sức như vậy?

      Mỗi khi Diệp Hoắc nghe được bàn tán như vậy, cũng chỉ ngửa đầu ha ha cười, sau đó híp mắt vui vẻ, “Nữ nhi của ta đây, chính là bảo bối ông trời ban cho ta. Nếu phải phụ thân bạc mệnh đặt tên, ta rất muốn đặt tên cho nàng là ‘Thiên Tứ’ (Trời cho). Ha ha, ‘Thiên Tứ’, đúng là cái tên hay!”

      Từ đó, Diệp Mạt có nhũ danh kỳ lạ khác thường – Thiên Tứ.

      Mỗi khi Diệp Hoắc gọi nàng Thiên Tứ, cả đầu Diệp Mạt đổ đầy mồ hôi.

      Cha nàng rất tài tình!

      Đến cuối năm, Phúc Lỗi cũng bị đón trở về nhà. Lúc gần , túm chặt Diệp Mạt khóc như mưa như gió, nhớ Me me của . Diệp Mạt nhàng vuốt đầu của tiểu nam hài, mỉm cười , “Năm sau, tỷ tỷ của ngươi là chị dâu của ta. Khi đó, ngươi có thể lại đến đây chơi đùa.”

      Phúc Lỗi vẫn ngây thơ biết chỉ túm ống tay áo của nàng, nước phủ đầy mắt, nhìn rất giống bị người khác khi dễ. Diệp Mạt thừa lúc có người chú ý, thơm mặt , khuyên nhủ, “Ngươi phải ngoan ngoãn, tỷ tỷ cũng nhớ ngươi.”

      cái thơm như vậy, Diệp Mạt để trong lòng. Nhưng cho dù Phúc Lỗi tuổi , thậm chí sau này trưởng thành trở thành thiếu niên cao lớn, hình ảnh đó vẫn khắc sâu trong tâm trí.

      Giống như ấn ký, làm từ nay về sau nhận định là nàng, dù khi đó biết cái gì. Nhưng dù lúc đó có ngây thơ, nàng trở thành người đặc biệt trong lòng .

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 30

      Thời gian qua nhanh, nháy mắt đến cuối năm.

      mình Diệp Mạt ở trong xã hội khác hoàn toàn, ngừng tìm kiếm mò mẫm quy tắc. Trong quá trình này, thường xuyên nhớ đến phát điên rồi, ngực khó chịu đến mức thở nổi, dù cắn chặt răng lại đều chịu được, vẫn rất đau.

      Đêm dài yên tĩnh, trừng mắt nhìn vào bóng tối, tự nhiên cảm thấy lạnh, cảm thấy hoảng hốt. Quyết liệt bỏ nàng rời mình như vậy, có phải vì chán ghét nàng rồi ? Nếu nhiều năm về sau, người khác, nàng phải làm sao bây giờ? Mỗi khi nghĩ như thế, nước mắt nhịn được tràn ra, cảm giác này, giống như bị thất tình, rất khó chịu.

      Nàng nhớ lại đêm trước khi bọn họ kết hôn, mẹ Diệp từng với nàng lời này.

      Tương lai con mình ỷ vào con rể như vậy, thậm chí muốn dựa vào cả đời, lấy hăn làm trung tâm. có bạn bè thân thiết, có hoạt động tự do, thậm chí ngay cả sở thích của mình cũng vì mà chọn. Nàng biết, như vậy tột cùng là tốt hay xấu.

      Khi đó Diệp Mạt chấp nhận, nàng chỉ nghĩ đơn giản – , muốn lấy làm trọng tâm. Nhưng mà quay đầu lại, nàng bắt đầu do dự, thậm trí hậu tri hậu giác (1) thấy run sợ. Nàng phải dùng suy nghĩ như nào để đối mặt với quan hệ đó. Nàng thực nghĩ, hai người duy trì tình này cho đến giây phút cuối cùng

      (1) Hậu tri hậu giác: / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại với “Tiên tri tiên giác” cần cũng có thể hiểu.

      Trong bóng đêm, bàn tay nho nâng lên, gạt dòng lệ ngừng rơi.

      chứng minh, nàng biết trí nhớ của nàng bị làm sao. Ba năm vừa qua, nàng thể nhớ mối tình đầu của mình khi nào. Nàng lấy cái gì cam đoan, sau hoặc hai thập kỷ, khuôn mặt xuống sắc và bản thân vô dụng, quần áo cũ thân mình thô, vì phải thích ứng với xã hội mà có tiếng chung với , còn có thể giống như bây giờ cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, quý trọng nàng.

      tin được tình cảm của bọn họ trước đó sao? , nàng chỉ cảm nhận được sức mạnh to lớn của thời gian.

      Đột nhiên nghĩ sáng suốt rồi, ở thời gian trước mắt, tình cảm thay đổi chỉ là câu chuyện cổ tích. Sông cạn đá mòn cũng thay đổi sao? Mà khi nước biển cạn kiệt, đá vỡ nát vụn, lúc thế giới này hoàn toàn thay đổi, lời hứa thay đổi còn có thể dựa vào cái gì để tồn tại!?

      Diệp Mạt phát run cái rồi bỗng nhiên bừng tỉnh, vận mệnh cho nàng cơ hội làm lại từ đầu, để nàng tiếp tục , cũng giống như trước kia, con đường đó cách mù quáng cuối cùng kết quả phải là thảm kịch? Nàng, giờ may mắn.

      Từ đó tâm tình lên, khó chịu ngay lập tức tán . Nuốt giọt nước mắt lăn dài bờ môi, mím môi khẽ cười.

      - Người em , cuộc sống này em muốn sống cho bản thân mình, sau đó dùng vẻ đẹp nhất đó lại .



      Trình Tề Lễ rời nhà nàng qua ba tháng. Mắt thấy năm mới đến, toàn bộ thành Lê Dương có vẻ náo nhiệt vui mừng. Bận rộn cả năm, lúc này đặt mua hàng tết, đến lúc đón Tết Nguyên đán.

      Lễ mừng năm mới ở nơi này nhộn nhịp hơn thế giới cũ rất nhiều, mọi người đều buông mọi gánh nặng. Dọn dẹp đường xác, đặt mua đồ mới, treo đèn lồng đỏ, viết các câu đối, dán nặng cả cửa sổ, vân vân…

      Hôm nay, lầu các của Diệp Mạt được tổng vệ sinh. Huệ Ngạc vung chổi lông gà sai bảo công việc cho hạ nhân cách trình tự ngăn nắp, nhóm nha hoàn vừa làm việc vừa vui vẻ chuyện.

      Cái bàn cái ghế nhiễm hạt bụi nào, cửa sổ mép giường được chà lau trắng sáng như tuyết, mọi người dường như có thể soi gương sàn nhà, trần nhà cũng có dấu hiệu của hạt bụi. Tất cả quần áo mới trong nửa năm được thu lại gọn gàng, tất cả gối bông chăn mềm được mang ra bên ngoài phơi nắng.

      Diệp Mạt ngồi ở cửa sổ lầu hai, cười tủm tỉm nhìn nhóm nha hoàn qua lại, thường thường lại phát ra tiếng kiểu như: “Ai nha, người nào chết tiệt để thùng nước giữa đường như này, làm ta bị té ngã.”, “Người nào dựng đứng cái chổi như này muốn làm người khác chết à?”, “Ngươi ngươi ngươi, người ta vừa mới dán đẹp như này, ngươi lại phá của ta, đền cho ta!”

      Bọn nha hoàn trong nhà này, bởi vì Ngũ tiểu thư hiền lành thân thiện, dần dần trở nên hoạt bát sinh động hơn nhà khác rất nhiều. Chỉ cần phạm sai lầm, bình thường ở trước mặt Diệp Mạt cũng phải quá câu nệ, lâu ngày còn có thể giỡn và chơi đùa với nàng.

      Diệp Mạt thích phương thức như thế, thân cận mà vượt quá khuôn phép, hoạt bát lại biết được đúng mực, thích náo loạn nhưng kín miệng. phải thừa nhận, nơi này tốn biết bao công lao của Huệ Ngạc. Bằng , lấy tính nết Diệp Mạt, lại được sủng ái, cũng tránh được phía dưới nhàn hạ chơi bời, chăm sóc tốt cho nàng .

      Từ vị trí này của nàng, nhìn hướng đối diện hồ, cũng có thể thấy hạ nhân tất bật thêm dầu thắp đèn lồng giấy hành lang. Diệp Mạt dùng bàn tay nho nâng cằm, híp mi ngồi phơi nắng, cả người mang vẻ lười biếng.

      Dường như nghĩ tới điều gì, nương giây trước còn ngồi phơi nắng đột nhiên mở mắt, hai con mắt sáng ngời như ánh nắng, lóe lên tinh quang. Lúc quay đầu lại, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

      “Huệ Ngạc, thư phòng mang giấy bút tới.”

      Huệ Ngạc sắp xếp lại hòm đồ chơi của Diệp Mạt, nghe thấy nàng gọi, buông viên dạ minh châu lau tay xuống, ra ngoài. Chỉ chốc lát mang giấy trắng, bút lông và nghiên mực đến.

      Hôm nay Diệp Mạt mặc váy màu lam nhạt dành cho mùa thu, chuông ở búi bánh bao đầu được thay bằng chiếc nơ cùng màu với bộ váy. Huệ Ngạc mài mực xong cho nàng tiếp tục làm việc, Diệp Mạt cầm cây bút lông cha nàng sai làm riêng cho phù hợp với đôi tay bé của nàng, bắt đầu viết vào tờ giấy trắng.

      - Thời tiết hôm nay rất đẹp, các nàng Huệ Ngạc, Liên Cúc dọn dẹp phòng của em. Em khá thích bầu khí ở đây. ra còn có chuyện khiến em rất vui, sáng sớm nay em tỉnh dậy, đo ở cột, em cao hơn so với tháng trước chút. Gần đây làm gì? Có còn giả bộ học các tác phẩm kinh điển như Tứ kinh ngũ thư nhưng thực tế lại chả biết gì về lịch sử sao? Bộ dáng ba tiểu chính thái nhà như thế nào rồi, nhất là Trình tiểu tam, đứa bé béo mập đáng , nên canh chừng giúp em, đừng để bọn chúng lớn nhanh quá. Ha ha. chú khỏe ? Tình cảm vẫn tốt như trước hả? Đúng rồi, có cao lên ? Thân thể này của có thể đẹp trai hơn trước kia…

      Diệp Mạt viết ít, còn viết cả chuyện cãi cọ vụn vặn trong nhà, khuôn mặt luôn thỏa mãn lạ thường, đuôi lông mày cong lên cách duyên dáng.

      thực tế, đây phải lần đầu hai người viết thư cho nhau, sau khi Diệp Mạt bắt đầu đọc sách tập viết, Trình Tề Lễ sai người gửi phong thư lại đây.

      Hai đứa trẻ gửi thư cho nhau, ở bên ngoài cảm thấy được ổn lắm. Nhưng hai người đều được chiều chuộng nhất nhà, Trình Duẫn Chi còn tự nghĩ rằng làm như vậy rất tốt cho việc học tập, Diệp Hoắc vừa nghe thấy “Tốt cho việc học”, tán thành trăm ngàn lần, còn cố tình sai người chuyên phụ trách đưa tin, sợ người làm chậm trễ, tìm ba người cùng lúc, là phung phí của trời mà.

      Lúc mới bắt đầu, mọi người cũng rất tò mò về nội dung bên trong thư, nên lén mở ra, muốn biết nội dung bên trong. Cũng nghĩ rằng hai đứa trẻ viết chữ phồn thể giản thể lẫn lộn với nhau, tuy thế, nhưng giản phồn kết hợp với nhau cũng khá tốt, mấu chốt là Diệp Mạt thỉnh thoảng bình thường dùng bút lông viết tiếng , khổ nỗi số lần nàng bình thường lại hề ít. Đương nhiên, chuyện này dẫn đến hậu quả, đầu Trình Tề Lễ bị ám ảnh bởi tiếng trong tiếng ngoài.

      Có lần đầu tiên, sau này có nhiều lần sau nữa. Nhưng Trình Tề Lễ hết lần này tới lần khác chỉ gửi nàng tháng phong thư, dù Diệp Mạt có viết cho bao nhiêu, vẫn kiên trì tháng gửi nàng lần.

      Diệp Mạt cũng từng bất mãn và chất vấn , nhưng thiếu gia luôn tránh né vấn đề này, sau đó tiếp tục lấy tháng làm đơn vị, đúng giờ gửi cho nàng, khiến Diệp Mạt tức giận mắng hắng còn đúng giờ hơn chu kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Nhưng kháng nghị vài lần có hiệu quả, Diệp Mạt cam chịu. Sau đó, mỗi tháng chỉ có trao đổi duy nhất, do đó làm cho hai người nhớ , thế giới này còn tồn tại người ràng buộc với bản thân mình.



      Giao thừa Diệp phủ gần đến, chuẩn bị thỏa đáng hết mọi thứ. Trong lúc Tết lịch, phu tử của Diệp Mạt về nhà chuẩn bị lễ mừng năm mới, trước khi giao bài tập cho Diệp Mạt, muốn nàng thử viết bài luận khoảng hai trăm từ, chủ đề là “Năm mới.” Vì thế mà Diệp Mạt im lặng hơn nửa ngày, cuối cùng khỏi cảm thán, quả nhiên khác biệt so với bài tập của học sinh tiểu học. Mà ngay cả chủ đề viết văn cũng giống y hệt.

      Ngũ di nương bên kia được Diệp Chân thị cho phép, chuẩn bị để sang năm mới . Trong nhà tất cả mọi chuyện đều do mẫu thân nàng sắp xếp, nàng chỉ là đứa trẻ bé tý có khả năng giúp đỡ được gì? Chì cần chờ quần áo mới, nhận tiền mùng tuổi thôi.

      Kết hôn lần trước… À , lúc đính hôn trừ bỏ cây lược gỗ được ban cho, cũng có thêm gì khác. Càng bi kịch là, cây lược gỗ kia còn bị Diệp Chân thị cầm bảo quản, trực tiếp bóp chết ý tưởng dùng lược ngự ban để chải đầu của nàng.

      Cho nên, giao thừa lần này nhất định phải đòi lại mới được. Nhất là đại địa chúa cha nàng kia, hắc.



      Ngày ba mươi năm nào đó, Diệp Mạt thức dậy rất sớm. Chờ Huệ Ngạc nghe thấy tiếng vào, thấy Ngũ tiểu thư vểnh mông tìm kiếm thứ gì đó trong rương. Thân hình bé chôn bên trong đống vải dệt, chỉ lộ ra cái mông nho ra bên ngoài.

      Huệ Ngạc nhịn được, phì cười. Diệp Mạt tìm kiếm nửa ngày tìm được thứ mình muốn, lúc này nghe thấy tiếng động, muốn đứng thẳng lên để nhờ Huệ Ngạc tìm giúp. ngờ cái thùng kia quá lớn, đệm dưới chân nàng lại lót quá cao. Lắc lư cái, mất trọng tâm, rồi trực tiếp ngã vào chiếc rương đỏ thẫm kia.


      1620thuy, Phong Vũ Yên, nấm mốc14 others thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      cố lên nha nàng ơi, giờ mới biết hố này mà nhảy, hai chị dễ thương quá ^^ đọc vừa buồn cười vừa thấy thương, hiu hiu
      Cố Huân Nhiênduckken thích bài này.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Đợt vừa rồi bị thi bù đầu + nhà có việc nên giờ mới có thời gian edit tiếp :-(


      Chương 31

      Mắt thấy tiểu thư bị ngã vào trong rương, Huệ Ngạc thu lại nụ cười, chạy nhanh qua. Diệp Mạt lăn lộn với đống đồ bên trong vài vòng mới ngồi dậy được. Thấy Huệ Ngạc khẩn trương tiến tới, có chút ngượng ngùng vừa sờ đầu, vừa :

      “Huệ Ngạc, ngươi có nhìn thấy bộ quần áo mới mẫu thân ta vừa đưa tới ?”

      Thấy Huệ Ngạc trả lời, nghĩ rằng do mình chưa ràng, giải thích lại: “Chính là cái có hoa văn hoa đào đó, còn có vài con bướm vàng, rất đẹp.”

      Huệ Ngạc bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp trả lời nàng, chỉ vươn tay bế tiểu nương chìm trong đủ loại vải gấm vóc ra. Bế nàng trở về giường, thả xuống ổ chăn mới mở miệng .

      “Biết người mong muốn có nó, nô tỳ mang giặt rồi, lúc này phơi bên ngoài kìa.”

      xong xoay người ra ngoài, chắc là lấy quần áo . Lúc này, Liên Cúc cùng vài nha hoàn bưng chậu rửa mặt, nước ấm vào, thấy Diệp Mạt tỉnh, bước chân khỏi nhanh hơn, ngoài miệng cười : “Hôm nay sao thức dậy sớm như vậy? Tiểu thư muốn ngủ nhiều hơn lát sao?”

      Diệp Mạt cười với các nàng, tự bản thân bò xuống giường, sau đó nhận khăn tay hơi ẩm ướt dính chút muối từ nha hoàn thuần thục đưa vào miệng.

      Vừa xoa răng vừa , “Hôm nay nhất định phải ăn mặc xinh đẹp, còn muốn đến thỉnh an cha mẹ sớm, ban ngày bọn họ vui vẻ, buổi tối ta mới có thể vui vẻ…”

      Vài nha hoàn ý nghĩa bên trong lời này, đều nghĩ rằng tiểu thư làm vậy chỉ muốn lão gia và phu nhân vui vẻ, trong đó có người sinh lòng cảm thán, “Tiểu thư lanh lợi, lão gia và phu nhân lại rất thương, quả là có phúc khí tốt. Làm sao giống như trong viện Tứ tiểu thư, ngày hôm qua nô tỳ qua bên kia, nghe thấy tiếng khóc kịch liệt, chì vì Tứ di nương gây rắc rối.”

      Diệp Mạt vừa nghe lời này, động tác trong tay dừng chút, nhưng hỏi ngày, chỉ cúi đầu xuống, Liên Cúc liền mang bồn súc miệng đến. Nhưng Huệ Ngạc vừa tiến vào, nghe thấy lời của nha hoàn kia, nhíu mày khiển trách.

      nhăng cuội cái gì đấy? Tứ di nương là mẹ đẻ của Tứ tiểu thư, sao đến phiên hạ nhân như ta và ngươi lung tung?”

      Nha hoàn kia xẹp miệng, còn muốn gì đó, lại bị người bên cạnh đẩy , mới tủi thân cúi thấp đầu xuống, “Nô tỳ đều là …”

      Thần sắc trong mắt Huệ Ngạc căng thẳng, lớn tiếng quát: “Còn ?”

      Lúc này nha hoàn kia mới im lặng. Đúng lúc Diệp Mạt xúc miệng xong, để Liên Cúc dùng khăn lau mặt, liếc mắt nhìn nha đầu kia oan ức cúi đầu, sau đó nhàng : “ xấu người khác sau lưng là đúng, huống chi trong nhà này vốn nhiều thị phi, ít làm nhiều mới là điều đúng đắn.”

      Tuy Diệp Mạt ngoài miệng như vậy, phong lòng lại cảm thấy chua xót. Tiểu nha đầu kia (Diệp Úy) mới mấy tuổi, lần trước ở trước mặt mọi người mà Tứ di nương còn có thể ra tay độc ác như thế, biết giờ như thế nào nữa.

      Những người khác đều gì nữa, chỉ cúi đầu làm việc của mình. Huệ Ngạc nhàng chải mái tóc mềm , có chút đành lòng. Tiểu thư mới ít tuổi như vậy, hiểu biết nhiều chuyện phức tạp, phòng miệng lưỡi người đời. Những điều này là do phu nhân dạy sao?

      Từ thau đồng Diệp Mạt liếc mắt nhìn nàng (Huệ Ngạc), chỉ sợ câu chuyện vừa rồi lộ ra cái gì đó, vội vàng cười ngắt lời : “Huệ Ngạc, ngươi mau chải đầu cho ta, ta muốn thỉnh an phụ thân và mẫu thân.”



      Diệp Mạt của chúng ta ở trước gương trang điểm phen, sau đó mới thỉnh an Diệp lão gia và Diệp phu nhân. Đừng nghĩ rằng nàng đột nhiên nhớ tới cha mẹ, tất cả chỉ vì tính toán trong lòng của nàng thôi.

      Đêm nay là giao thừa, cũng chính là lúc được nhận tiền mừng tuổi. Tuy rằng nàng ăn mặc lo, còn hưởng thụ thoải mái, nhưng có tiền riêng. Phải biết rằng, tiền này tiền nọ, mặc kệ ở chỗ nào đều khá quan trọng. Nhà nàng có tiền là sai, đồ cưới của nàng cũng nhiều, nhưng đến được đến tay có được bao nhiêu?

      Vì thế, thôi, tận tình kiếm tiền mừng tuổi thôi.



      Diệp Mạt đến phòng của Diệp Chân thị gần bên cạnh, lúc đến phu nhân ăn sáng. Thấy Diệp Mạt cười hì hì chạy sang có chút kinh ngạc, đặt bát sứ men xanh trong tay xuống nhíu mày cười hỏi nàng. “Tại sao hôm nay tới sớm thế? Trời lạnh ngủ được sao? Ta cho vài chậu than sang phòng con nhé.”

      Diệp Mạt vội đung đưa bàn tay bé, rung đùi đắc ý cười : “ phải phải, trong phòng rất ấm áp. Con nhớ mẫu thân, muốn lại đây với mẫu thân.”

      Ý cười bên miệng Diệp Chân thị càng sâu, cưng chiều : “Hôm nay là đêm giao thừa, Mạt Mạt có vui vẻ ?”

      Diệp Mạt cười đến híp cả mắt lại: “Vui vẻ…” nếu người cho hồng bao lớn con càng vui hơn.

      Hạ nhân thấy Diệp Mạt lại đây, lấy thêm bát đũa. Mặc dù Diệp Mạt ăn qua ở trong phòng mình, nhưng nàng cần làm người khác vui vẻ, vẫn nhấc đũa ăn với Diệp Chân thị. Suốt quá trình vẫn quên mục đích rời cửa, vì làm cho Diệp Chân thị thoải mái, dùng hết sức tạo niềm vui.

      Mãi đến khi chấm dứt bữa sáng, vẻ mặt Diệp Chân thị tươi cười, tâm tình khoan khoái, lúc này Diệp Mạt mới lộ ra khuôn mặt vui cười ngây thơ, giống như vô tình với Diệp Chân thị, “Mẫu thân, vì sao Mạt Mạt ba tuổi có phòng ở riêng, nhưng Úy tỷ tỷ bốn tuổi, vẫn được cùng chỗ với Tứ di nương? Mạt Mạt cũng muốn ở cùng phòng với mẫu thân.”

      xong lén nhìn sắc mặt Diệp Chân thị, thấy người giống như nghĩ tới cái gì đó, vội sang chuyện khác, “Đúng rồi mẫu thân, Mạt Mạt còn muốn sang phòng phụ thân thỉnh an, mẫu thân có muốn với Mạt Mạt đoạn ?”

      Diệp Chân thị phục hồi tinh thần, thấy khuôn mặt ngây thơ của nữ nhi nhìn mình. Trong lòng thở phào nhõm, sờ đầu nàng: “Hôm nay mẫu thân có chuyện muốn làm, cùng con được.”

      Diệp Mạt ở lại chuyện với Diệp Chân thị trong chốc lát, mới đứng dậy chào Diệp Chân thị ra sân. Mà sau khi Diệp Mạt rời khỏi, Diệp Chân thị nghiêng đầu hỏi Thục Lan bên người: “Chuyện Tứ di nương bên kia là như nào? Vẫn đối xử với Úy nha đầu như thế?”

      Thục Lan gật đầu, gì. Diệp Chân thị day day huyệt thái dương, có chút kiên nhẫn , “ là vô lý, còn chưa nhận đủ giáo huấn sao? Chuyện này lão gia cũng biết ?”

      Hiển nhiên lời này đánh thức vị đại phu nhân, Thục Lan vội vàng lắc đầu trầm giọng : “Chắc là biết, bằng cũng chấp nhận được nàng ta làm chuyện xằng bậy.”

      Diệp Chân thị ừ tiếng, nhìn ra cảm xúc. lát sau từ ghế đứng lên, vào bên trong, vừa vừa căn dặn: “ thu dọn lại vườn phía đông, sau đó chọn ở bên Tứ phòng hai nha hoàn đáng tin đến, sang năm mới để Tứ tiểu thư vào ở, cần làm hành động quá lớn, để cho người cần biết biết đến là được rồi.”

      Thục Lan theo người vào bên trong, cúi đầu nghe lời. Mà Diệp Chân thị hai bước, dường như nghĩ tới cái gì đó, nghiêng đầu tiếp tục với nàng: “Để muội muội Thục Phương của người , cố gắng hết sức chuẩn bị để bắt đầu cuộc sống hàng ngày của Tứ nha đầu cộng với việc phân phó bên trong. Cái gì nên hiểu , ngươi đừng quên dạy bảo nàng biết đúng mực.”

      Thục Lan, Thục Phương đều là nha hoàn hồi môn của Diệp Chân thị, hơn nữa Thục Lan là người làm việc ổn thỏa có chừng mực, rất được Diệp Chân thị sủng ái.

      Bên cạnh đó, ở phòng thu chi bên kia Diệp Mạt gặp được người cha địa chủ của nàng. Đồng thời còn gặp cha chồng tương lai Trình Duẫn Chi Trình đại nhân vài tháng gặp.

      Diệp Mạt qua hành lễ sau đó ngồi bên, giả vờ chơi đùa nhưng ra dựng thẳng lỗ tai nghe hai người chuyện. Trình Duẫn Chi về nhi tử của ông với Diệp Hoắc.

      cũng kỳ lạ, Trình gia nhà đệ từ trước đến giờ đều làm văn chức sử quan. biết như thế nào, Tề Lễ lại có hứng thú gì với làm quan, ngược lại thích thủy lợi, các loại buôn bán.”

      Diệp Hoắc vừa nghe lời này hăng hái bừng bừng, “ như thế này, hiền chất đúng là nên đến cửa nhà Diệp gia.”

      Trình Duẫn Chi cũng cười, “Đệ thấy, nếu giàu có như huynh, cũng chẳng có gì tốt cả. Nhưng dù sao cũng muốn kế thừa tước vị, theo con đường kih doanh vẫn là ổn.”

      Lời này của ông cũng có đạo lý, Diệp Hoắc nghĩ, rồi mới với ông, “Ta nhớ tháng Tư là Tề Lễ lên năm tuổi nhỉ, cùng tháng với sinh nhật của Ngũ nha đầu.”

      “Đúng là đầu tháng Tư.”

      Ngồi bên suýt nữa Diệp Mạt bật cười, ra chồng trước kiêm hôn phu là cùng sinh vào tháng Tư.

      Tiếng Diệp Hoắc lần nữa vang lên, “Như thế cũng , đệ về khuyên thằng bé. Có thể con nối nghiệp cha là tốt nhất, nhưng nếu muốn kinh doanh làm quan, đệ cũng nên quá cưỡng cầu. Nếu muốn theo con đường Diệp gia nhà ta, cũng phải chuyện quá khó khăn. Nhưng mà đệ cần sắp xếp cho tốt, vì tương lai trải ra bước đệm trước cho thằng bé.”

      Trình Duẫn Chi khẽ thở dài, gật đầu xem như đồng ý cách của Diệp Hoắc.

      Diệp Mạt cảm thấy, xã hội phong kiến này vẫn là chế độ nam quyền, nam nhân trong nhà đều cổ hủ độc đoán ngang ngược. Nàng nghĩ tới cha nàng lại có thể tiến bộ như vậy. Nếu đến thế giới tương lai, với suy nghĩ cởi mở như này, nhất định trở thành người tiên phong.

      “Nếu thằng bé muốn làm theo ý mình, mong chỗ ngồi này của Diệp huynh là núi cao cho thằng bé dựa.” Trình Duẫn Chi nửa cười nửa hỏi .

      Diệp Hoắc cười ha ha hai tiếng, tay phải vỗ lồng ngực, sảng khoái : “Trình lão đệ khách khí rồi, ngay cả nha đầu bảo bối của ta đều đưa cho , còn có cái gì là thể nữa.”

      Diệp Mạt ở bên lệ rơi đầy mặt, cha à, ngài có thể có khí phách như vậy sao? tặng con rồi cũng vẫn có rất nhiều của ăn của để. Về phần vàng bạc châu báu, ruộng núi thuyền cửa hàng, có cái gì đưa cho con , ta ngại nhiều.

      mình thầm, lại nghe Trình Duẫn Chi gọi nàng: “Mạt nha đầu, gần đây còn viết thư với Trình ca ca ?”

      Diệp Mạt lập tức thay đổi thành khuôn mặt lanh lợi, cười tủm tỉm trả lời cha chồng tương lai, : “Còn viết ạ, Trình thúc thúc.”

      Trình Duẫn Chi hài lòng gật đầu, sau đó lại thần bí thử với Diệp Mạt, “Trình ca ca của con viết cái gì cho con? Có thể cho thúc thúc nghe chút được ?”

      Diệp Mạt chớp chớp mắt, sau đó hé miệng cười ngọt ngào. Trộm nhìn khuôn mặt tò mò thôi của Diệp Hoắc, nghiêng đầu rất thẳng thắn đáp, “Có thể ạ.”

      Thần sắc hai vị đại nhân vui vẻ, đều tiến tới chỗ Diệp Mạt bên này. Diệp Mạt thầm nghĩ: cơ hội tốt. Sau đó vương bàn tay bé, mỗi tay hướng về phía hai người trước mặt, “Trình ca ca , nếu có người đặt câu hỏi cho con hoặc tìm con trợ giúp, đều phải đưa tiền.”

      Hai vị đại nhân sửng sốt, Trình Duẫn Chi nhíu mày, “Hảo tiểu tử, dám đòi thù lao.” Tuy là cau mày, nhưng mặt nhìn ra tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ.

      Còn Diệp Hoắc cười sang sảng, vỗ vai Trình Duẫn Chi, : “Trình lão đệ, nếu Tề Lễ theo ta, quá lãng phí. Đệ nhìn xem, tuổi còn như vậy biết vơ vét của cải, tương lai dĩ nhiên thành châu báu. Đệ vẫn là đừng do dự, mau mang thằng bé nhanh qua đây theo ta học kinh doanh thôi.”

      Trình Duẫn Chi bất đắc dĩ cười cười, thế này mới lấy hồng bao từ trong tay áo đưa cho Diệp Mạt, “Tốt tốt tốt, trước tiên Trình thúc thúc đưa tiền mừng tuổi cho Mạt nha đầu.”

      Nào biết Diệp Mạt đồng ý, khuôn mặt nho cười hì hì, với Trình Duẫn Chi, “Trình thúc thúc, như thế được. Tiền công là tiền công, tiền mừng tuổi là tiền mừng tuổi, thể tính như nhau.”

      Hai vị Trình Diệp bị nàng chọc cười ha ha, Trình Duẫn Chi đối với ý này của con dâu, tâm tình bây giờ rất tốt, liền lấy ngọc bội đai lưng xuống, “Tiểu quỷ bé, miếng ngọc bội ngọc bích này đủ để lấy vài lời vàng ngọc của con chứ?”

      Diệp Mạt vui mừng nhận tiền, sau đó gật cái đầu nho , : “Đủ.”

      xong thu bàn tay hướng về Trình Duẫn Chi, tay hướng về Diệp Hoắc vẫn giữ nguyên. Diệp Hoắc cười, lại nữ nhi mình, “Nha đầu, làm sao còn muốn lấy tiền công từ chính phụ thân của mình?”

      Dĩ nhiên Diệp Mạt vì lời này mà dừng lại, chu miệng ra, “Phụ thân, người cũng có , chị em phải tính toán ràng. Phụ thân là phụ thân, dĩ nhiên càng phải ràng hơn.”

      Thấy Diệp Hoắc kinh ngạc, Trình Duẫn Chi ở bên cạnh cười to, “Đại ca, Mạt nha đầu là người dễ bắt nạt, đúng là hổ phụ sinh hổ tử.”

      Tuy Diệp Hoắc là người kinh doanh gian trá, lúc này lại thử thách Diệp Mạt. Vì thế, lấy năm đồng tiền cho Diệp Mạt.

      Miệng Diệp Mạt giật giật, bên cất năm đồng tiền vào cái ví , bên thầm bất mãn, “Phụ thân keo kiệt, nhưng lại còn cho ít hơn mẫu thân, ít cũng xong, nhưng tại sao ít hơn nhiều như vậy.”

      Diệp Hoắc nhìn bộ dáng nàng như vậy, trong lòng chỉ nha đầu này kế thừa bãn lĩnh của mình, khỏi thêm vài phần sủng ái, “Nha đầu, nương cho con bao nhiêu?”

      Diệp Mạt , chỉ dơ bàn tay bé lên trước mạt ông. Năm…

      “Năm đồng?”

      lời nào, tiếp tục giơ bàn tay.

      “Năm quan?”

      Vẫn lời nào, ta , người xem hình dáng này của ta năm quan có thể xứng tới sao?

      “Chẳng lẽ là… năm lượng?”

      Trong lòng Diệp Mạt tính kế, năm lượng nơi này muốn tương đương thành năm nghìn Nhân dân tệ ở xã hội kia. Là đại phú tiêu chuẩn, ba tuổi muốn năm nghìn tiền tiêu vặt cũng cần bao nhiêu chiều chuộng.

      sai biệt lắm, ngửa đầu nhìn về phía cha nàng, gật gật đầu.

      Mục đích chủ yếu của Diệp Hoắc chính là muốn nhìn xem đến tột cùng nha đầu kia muốn bao nhiêu, ai ngờ tuổi , nhưng lại rất hiểu biết, biết lợi dụng nương của mình để so sánh với chính mình. Suy nghĩ đúng đắn, rất đáng được thưởng.

      Vì thế, vung cánh tay lên: “Hôm nay cha vui vẻ, nương cho con năm lượng, ta cho con năm lượng thập bội. Nhưng mà con trả lời cha biết, năm lượng thập bội là bao nhiêu, nếu được năm mươi hai này.”

      Mí mắt Diệp Mạt nảy lên, cha, người đây là khinh thường trí thông minh của đứa trẻ ba tuổi có phải ? Đừng người đề cập đến, người chính là đáp án rồi, ta cũng biết năm lượng thập bội là năm mươi hai mà. Rất xem thường ta, than ôi.

      Diệp Hoắc thấy nàng chậm chạp lời nào, còn tưởng nàng trả lời được. Lại nghĩ rằng đứa trẻ trước mặt chỉ khoác mình vẻ ngây thơ loli thôi.

      Cuối cùng, Diệp Mạt nhận được số tiền lớn năm mươi hai, khái niệm năm mươi hai? Tự dưng có đứa bé thẳng đến ngân hàng gửi năm mươi nghìn, với bạn:”Dì ơi, con gửi năm mươi nghìn vào ngân hàng được ?”

      Bạn có tin hay ? Tin hay ?

      tin nghĩa là bạn thua, bởi vì bạn Diệp Mạt này có chắc chắn hơn năm vạn đồng tiền tiêu vặt.

      Cõi lòng tan nát, đó là đạo lý gì a a a? Giàu có khiến người khác ghen tị, hừ.

      Last edited: 25/10/15
      1620thuy, Phong Vũ Yên, nấm mốc12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :