Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 25

      Mọi người chơi ở phía sau hồ sen trong chốc lát, có người đến gọi Trình Tề Lễ trở về. là đại cữu từ kinh đô đến đây, vừa mới tới cửa, muốn gặp cháu ngoại trai bé của mình.

      Sau khi Trình Tề Lễ rời , Diệp Mạt tiếp tục nghiêng người lẻn học nghệ từ Diệp Lam, nhưng mà tý hứng thú nào nữa. tập trung ở lại trong chốc lát, bèn dẫn Phúc Lỗi, Diệp Đình vào bên trong.

      Lúc các nàng vào, Tứ di nương còn chưa trở lại, còn hai vị di nương cắn hạt dưa chuyện phiếm với Diệp Chân thị. Bọn hạ nhân quy củ nối đuôi nhau vào, bày cháo bánh đồ ăn theo thứ tự lên bàn gỗ lim to lớn kia.

      Trong lòng Diệp Mạt buồn phiền, nên qua chào hỏi Diệp Chân thị, chỉ ngồi xuống cái ghế thấp. Phúc Lỗi và Diệp Đình cũng lần lượt ngồi cạnh nàng, người im lặng nhìn Ngũ tỷ tỷ của mình, người cầm tay áo “Me me” ngoan ngoãn chơi đùa.

      Như vậy yên tĩnh lúc, tiếng chuyện đằng trước nghe rất . Giọng tò mò của Ngũ di nương mơ hồ truyền đến, “Đại ca của Tứ phòng làm việc ở cửa hàng ở phía nam thành phải ? Đến tột cùng là vừa ý cái gì, lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ này?”

      Tiếp theo nghe Dị nhi nương hòa giải, “Chuyện bây giờ còn chưa có quyết định, những lời như vậy vẫn là cần . Nếu để Tứ phòng nghe thấy, tránh khỏi cãi nhau với muội.”

      Ngũ di nương đương nhiên hiểu cái miệng lợi hại của Tứ di nương, trong ngày thường cũng trải qua ít tranh chấp với nàng, lúc này khỏi kìm nén lại, phục lắm tiếp tục , “Như muội , chuyện này rất có khả năng là do Tứ phòng nhiều miệng, bằng tại sao chuyện xảy ra ở nội viện lại rơi vào tai người khác?”

      Cũng biết rằng thể thuyết phục lý do thoái thác của Ngũ phòng, Nhị di nương nữa, đúng lúc Diệp Chân thị xoa dịu tình hình, “Canh giờ này chỉ sợ lão gia cũng sắp đến rồi, ra phía sau mang mấy đứa nghịch như khỉ qua đây .”

      Đúng lúc này, Diệp Lam nắm tay Diệp Úy từ sau đình viện tới, thấy ba người Diệp Mạt ngồi ở chỗ kia, tiến đến cười : “Mấy tiểu nha đầu này, cùng tỷ rửa tay thôi.”

      Tinh thần Diệp Mạt từ hoảng hốt hồi phục lại, thấy Diệp Lam đứng bên cạnh mình mỉm cười. Vội vàng xuống khỏi ghế, sau đó tay cầm cái bình , để Diệp Lam dắt ra bên ngoài.

      lâu sau, Diệp Hoắc cùng với hai đứa con trai Diệp gia đến đầy đủ. Diệp Thanh Xuyên hành lễ với Diệp Chân thị xong, đến trước mặt Diệp Mạt trêu đùa, Diệp Ninh Quảng quy củ gọi Diệp Chân thị tiếng mẫu thân xong, mới đến bên cạnh di nương và muội muội của mình ngồi xuống.

      Tứ di nương theo sau Diệp Hoắc, đầu cúi xuống, vẻ mặt oan ức. Ngẩng đầu lên thấy trong phòng lớn mấy vị phu nhân đều nhìn mình chằm chằm, khỏi có chút tức giận, nhưng lại dám làm càn trước mặt Diệp Chân thị, đành phải kìm nén oán khí sục sôi xuống đáy lòng.

      Lúc này hạ nhân vừa vặn đưa lên đĩa thịt khô thơm ngào ngạt, đặt cách Diệp Úy xa. Tiểu nương thấy được điểm tâm mình thích ăn nhất, lập tức vui vẻ hơn, giơ tay lấy miếng.

      Bàn tay vừa được rửa sạch lập tức dính đầy vụn thịt, Tứ di nương giống như tìm được chỗ hở, bản thân rất nhanh đến bên người Diệp Úy, chặn lại miếng thịt khô hướng về miệng tiểu nương, đánh phát lên miệng bé.

      Toàn bộ người trong phòng làm việc riêng của mình, bị tiếng đánh mạnh mẽ này cắt đứt. Trong khoảnh khắc, cả phòng lâm vào yên lặng vì kinh ngạc. Ước chừng ba giây, tiếng khóc Diệp Úy vang vọng khắp phòng.

      Tứ di nương vốn là bụng lửa giận, lại khổ vì ở trước mặt Diệp Hoắc, Diệp Chân thị dám làm càn, bị Diệp Úy khóc nháo như này kiềm chế được bực tức. Nhéo lỗ tai tiểu nương, tức giận mắng trận.

      Chờ những người khác kịp phản ứng, mặt béo tròn của Diệp Úy lên vài dấu vết màu đỏ. Nhị di nương, Diệp Lam đứng gần, vội vàng qua kéo người. Ngũ di nương theo phản xạ đứng lên, do dự vài cái, nhưng qua. Mà Diệp Chân thị mẫu mực giữ lấy Diệp Mạt muốn qua, khuông mặt lạnh băng, có vẻ rất giận dữ.

      Diệp Mạt bị Diệp Chân thị ôm thể động đậy, chỉ có thể cau chặt mày lại, nhìn chằm chằm chỗ hỗn loạn. Trong lòng dần nổi lên cỗ chán ghét. Căn bản cảm thấy Tứ di nương có chút chanh chua, qua chuyện này trong nội tâm thực ghét nàng ta.

      Vừa rồi sau khi từ ngoài về thấy vẻ mặt tủi thân, tuy Diệp Úy có đôi chút tham ăn, nhưng cũng chỉ là đứa bé. Chính mình sinh ra đứa bé đấy mà còn có thể ra tay ngoan độc như vậy để phát tiết cơn giận của bản thân, làm người ta nảy sinh căm ghét.

      Nhị di nương xưa nay luôn điềm đạm nho nhã. Tứ di nương tuổi trẻ sắc sảo, thân thể khỏe mạnh, lúc này lại tức giận đùng đùng. Thấy Nhị di nương và Diệp Lam vây quanh, vùng vẫy mạnh mẽ. Trong đầu còn nghĩ, chuyện hôm nay căn bản liên quan tới mình, các nàng dựa vào đâu mà mắng mỏ hoài nghi mình, lại đem đại ca duy nhất của nàng nha môn. Phải biết rằng người đứng đầu trong nha môn là người thân của đại phòng, như thế hiểm ác độc hãm hại nàng.

      Nghiêng đầu nhìn Diệp Chân thị ngồi ngay ngắn bên, bản thân thấy vẻ mặt hờ hững của người, vì tức giận mà lông mày theo thói quen nhướn lên ở trong mắt nàng ta lại trở thành đắc ý vì thực được mưu. Trong chốc lát tức giận tăng vọt, lực đạo tay càng lớn, cuối cùng đẩy phát Nhị di nương bị ngã ra phía sau.

      Căn bản Nhị di nương để ý chuyện này, nhất thời mất trọng tâm, ngã về phía sau. Chỉ nghe tiếng “Ôi”, thắt lưng bị đập rất mạnh vào bàn cưới đỏ, tiếp theo là vài tiếng bịch bịch, ba năm cái bàn lập tức đổ ngã, từng mảnh hoa vỡ trải sàn nhà, mà bàn thức ăn kia hắt lên đầy người Nhị di nương.

      Diệp Lam chạy vội qua đỡ Nhị di nương, Ngũ di nương cũng đứng lên, ba bước tới muốn nhìn xem tình huống Nhị di nương. Tứ di nương có vẻ cũng sững sờ, nhìn Nhị di nương bị đau bên, mấp máy môi, thể gì.

      Lại ngẩng đầu lên, thấy Diệp Hoắc tức giận nhìn nàng ta chằm chằm, nghĩ tới trong ngày biểu oan ức, nhưng giờ lại có thể cáu giận với phòng này được ngay. Lúc này, có vài nha hoàn tới thu thập bàn và sàn nhà.

      Nha hoàn kia biết vì sao, nghiêng đầu nhìn Tứ di nương. Ánh mắt kia làm cho Tứ di nương cả người thoải mái, như thấy nha hoàn đê tiện cũng cười nhạo nàng ta. Nhất thời thẹn quá hóa giận, mắt thấy muốn cho nha hoàn kia cái tát. nghe thấy tiếng rống giận giữ vang lên khắp phòng.

      “Đủ rồi!”

      Diệp Hoắc nghiêm mặt đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm phòng bừa bộn, cùng với Tứ di nương giả vờ khóc lóc, tức giận đến run rẩy cả người.

      “Hôm nay ta thấy cơm là ăn được, nếu có cầu, chỉ cần đơn giản để việc ban ngày cùng ngươi quên . Cũng cho ngươi nhận bài học, hiểu thế nào là phép tắc trong nhà.”

      xong vung mạnh tay áo, trở lại ngồi xuống chỗ bên cạnh Diệp Chân thị. Liếc Tứ di nương cái, thế này mới với Diệp Ninh Quảng, “ trói mấy người vô liêm sỉ trong phòng củi lại đây cho ta.”

      Diệp Ninh Quảng nhìn Diệp Lam, ý bảo nàng chăm sóc tốt Nhị di nương, rồi mới lên tiếng trả lời ra cửa. Tứ di nương bị Diệp Hoắc gầm lên như thế đứng im lại chỗ, hơn nửa ngày mới ý thức được mình chọc giận lão gia, vội vàng lảo đảo lại đây, cầm lấy ống tay áo Diệp Hoắc ghế cầu xin tha thứ.

      “Lão gia, lão gia, thiếp oan uổng quá, ca ca thiếp cũng là bị độc phụ Chân gia này hãm hại. Huynh ấy làm chưởng quầy nhiều năm cho chúng ta như vậy, đều luôn mệt nhọc chịu thiệt mà, lão gia.”

      Khi Tứ di nương khóc lóc đến đây Diệp Mạt cảm thấy được hơi thở trong cái ôm của mâu thân mình trở nên trầm xuống. Vốn là Tứ di nương tức giận mà khóc lóc om sòm, lúc này lại hoàn toàn giống với vừa rồi, nếu muốn ra, giống như là… sợ bị uy hiếp, chắc chắn phải tính được thời gian mới chuyện này.

      mặt Diệp Hoắc tia kiên nhẫn, hất cánh tay Tứ di nương ra, nghiêm mặt , “Ngươi ta còn muốn đề cập tới ca ca ngươi. Lần trước ta nể tình là thông gia, mới cho phép làm chưởng quầy. Ai ngờ ỷ vào quan hệ cùng ta, cả ngày hất cằm vênh mặt sai khiên người làm. Hết ăn lại nằm, hám lợ. Đến hôm nay ta mới biết, vẫn ăn tiền chiết khấu của ta, tâm bằng hùm beo. Nay lại xấu nữ nhi bảo bối của ta, nếu ta còn giữ lại, đối với tổ tiên Diệp gia ta ngóc đầu lên được.”

      Mặc bộ quần áo trong trường hợp như vậy, Diệp Hoắc gần như tức giận hoàn toàn. Hôm nay vốn là ngày vui, ai ngờ lại có cố như thế, thực làm ông tức giận phiền chán. vất vả mới tiêu tan chút, lại đây ăn bữa cơm ngờ lại gặp bộ dáng như vậy, quả nhiên là càng ngày càng thể tưởng tượng nổi.

      Người đứng đầu tức giận, mọi người cả phòng bị dọa . Diệp Úy hoảng sợ nhìn chằm chằm di nương và phụ thân mình, bên má còn vương nước mắt, gương mặt còn vài vết hồng, nhìn thấy ghê người. Nhị di nương được Diệp Lam đỡ, nhịn đau tay chống thắt lưng đứng bên. Ngũ di nương ôm chặt Diệp Đình, chữ dám .

      Ngực Diệp Mạt khỏi nảy lên, mang tai hơi nóng. Lần đầu tiên thấy cha nàng nổi giận, cũng bị sợ đến mức dám cái gì, chỉ rúc tiểu thân mình vào lòng Diệp Chân thị, may mắn nương nàng phải người thích khóc lóc. Căn bản Diệp Thanh Xuyên chơi đùa với Phúc Lỗi, lúc này cùng Phúc Lỗi cúi đầu xuống mắt to nhìn mắt . phòng hạ nhân dám thở mạnh, chỉ sợ họa rơi vào người, may mắn bị đánh.

      Bầu khí quỷ dị này vẫn duy trì cho đến khi Diệp Ninh Quảng trở về, phía sau Diệp Ninh Quảng là ba nha hoàn bị trói, gia đinh, nhìn quần áo người, đúng là hạ nhân Diệp gia.

      Diệp Mạt tập trung nhìn, nhận ra người đứng ở cuối cùng chính là trong phòng mình. Đúng là nha hoàn hạ đẳng, ngay cả tên nàng cũng biết, chỉ vì lần trước đưa mình đến đình sau hồ, sau lại bị ông xã nàng chiếm tiện nghi, mới có chút ấn tượng với người này.

      Lại nhìn mặt ba người khác, chỉ nhận được người trong đó, là đại nha hoàn trong viện Tứ di nương, hình như tên là Lưu Kì. Lúc này bốn người đều bị dây thừng buộc chặt, quần áo người bẩn thỉu, khuôn mặt hốc hác.

      Tứ di nương thấy Lưu Kì sát phía sau người nọ, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, lập tức đảo mắt nhìn Lưu Kì, nhưng Lưu Kì kia chỉ cúi đầu, căn bản có nhìn nàng ta. Tứ di nương cũng cảm thấy ổn, lúc nhìn thấy những người này lên, cộng thêm tin đồn trong những ngày này, gần như hiểu được chuyện gì xảy ra. Chỉ là… điều này có liên quan gì đến ca ca của nàng? Lại nghĩ tới ban ngày trong rạp hát nhìn thấy người kia, khỏi hoảng sợ biến sắc.

      Chẳng lẽ

    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 26

      Diệp Hoắc nghiêm mặt ngồi ở bên, thấy dẫn người lại đây, liền với Diệp Chân thị, “Đây là chuyện trong nội viện của nàng, nàng tự xử lý. Cũng biết nàng quản lý như thế nào, lại có nhiều thiêu thân như thế này, ta xem có phải nàng rất thoải mái , quên công việc mình nên làm?”

      Từ ngữ nhe thế, giọng Diệp Hoắc cũng tốt, thậm chí còn mang theo tức giận . Diệp Chân thị lên tiếng cúi đầu, sau đó tự mình nhận sai: “Là do thiếp quản lý lỏng lẻo, chờ việc này xong, để lão gia xử phạt.”

      Diệp Hoắc khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Chân thị cái, tức giận mặt tự giác giảm vài phần. Diệp Chân thị mười bốn tuổi gả đến Diệp gia, khi đó bản thân ông chưa tiếp quản gia nghiệp, cả ngày bôn ba rèn luyện ở bên ngoài, mỗi khi kéo thân thể mệt mỏi về nhà, đều là nàng dốc lòng chăm sóc mình. Hai người là mối tình đầu chân chính, dần dần bên trong cũng nảy sinh rất nhiều tình cảm. Sau đó lại nạp cơ thiếp, nhưng vẫn luôn đối xử cực tốt với nàng, tôn trọng nhau sống qua hơn mười năm, nhưng hiếm khi nặng lời với nàng như vậy.

      Nghĩ đến đây, trong lòng hơi bối rối, ở trước mặt cả nhà, lại giữ thể diện cho nàng. Đành xấu hổ ho tiếng, hạ giọng : “Như vậy, nàng nhìn xem nên xử lý hạ nhân này như thế nào?”

      Diệp Chân thị được lệnh, chuyển tầm mắt xuống mấy người bên dưới. Đôi mắt hơi nheo lại nhìn dạo qua người bốn người vòng, rồi chỉ vào nha hoàn bên cạnh Lưu Kỳ : “Ngươi tiến lên đây xem, chuyện này đến tột cùng là như nào?”

      Nha hoàn đó vâng vâng dạ dạ tiến lên, mắt nhìn bốn phía dám nhìn Diệp Chân thị, mấp máy đôi môi khô nẻ, muốn . Diệp Chân thị lại đánh gãy nàng ta, chỉ thấy người nhếch môi, trong mắt có ý cười , : “Ta biết ngươi có tiếng lắm mồm, cũng biết rằng từ xưa đến nay ngươi dối thành thần lừa gạt vô số người. Nhưng mà…”

      Hai chữ “Nhưng mà” có hơi kéo dài, hình như là trong nháy mắt, con ngươi có ý cười kia trở nên sắc bén, tiếng ngạo mạn cũng trở nên bình tĩnh uy nghiêm, “Nhưng mà ta khuyên ngươi câu, để ngươi biết đạo hạnh, ở trước mắt ta nên bớt phóng túng tốt hơn.”

      Mí mắt nha hoàn kia nhảy lên, thở mạnh ra rồi quỳ gối trước mặt Diệp Chân thị, vừa đập dầu vừa khóc lóc cầu xin tha thứ, : “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng… Điều này đều là do Tứ di nương… Tứ di nương sai bảo, nô tỳ vô tội…”

      Phản ứng của nàng ta như vậy, Diệp Chân thị đều dự đoán trước được. Thừa lúc Tứ di nương nhào vào, bên cạnh nàng ta xuất hai nhũ mẫu thân thể khỏe mạnh, tay bắt lấy nàng ta.

      Diệp Hoắc tức đến run người, nghiêng đầu hung hăng trừng Tứ di nương cái, lại quay đầu nhìn nha hoàn kia dập đầu cầu xin tha thứ: “Ngươi lại xem, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Nếu dám giấu diếm cái gì, cẩn thận đầu ngươi.”

      Bả vai nha hoàn phía dưới run lên, rồi mới sợ hãi ngẩng đầu, ràng: “Khoảng hai tháng trước, việc của Ngũ tiểu thư và tiểu Thế tử xảy ra lâu. Ngày ấy, Lưu Kỳ bên cạnh Tứ di nương tìm nô tỳ, rằng Tứ di nương có chuyện muốn nô tỳ hứa làm. Nô tỳ chỉ là nha hoàn hạ đẳng, dám cãi lại, liền . Nào biết rằng Tứ di nương đúng là… đúng là sai khiến nô tỳ loan tin chuyện ngũ tiểu thư biết… biết… liêm sỉ… cùng thế tử quấn lấy nhau… Nô tỳ nhất thời tham tiền… Lão gia phu nhân tha mạng… Tha mạng…”

      đến đây, Diệp Hoắc tức giận kiềm chế được, vỗ mạnh bàn, “ba” tiếng đứng dậy. Nha hoàn kia sợ tới mức nằm úp xuống sàn, ngừng kêu cầu xin tha thứ. Mày Diệp Chân thị nhăn lại, cũng nhìn Tứ di nương, chỉ lôi kéo khuyên Diệp Hoắc: “Lão gia đừng quá tức giận, để nghe nàng ta chân tướng chuyện này.”

      Đợi cho lửa giận Diệp Hoắc giảm bớt, ngồi trở lại ghế, mới bảo nha hoàn kia tiếp tục .

      Tứ di nương biết nha hoàn kia có tính nết lắm mồm, cho loan tin đồn về Diệp Mạt và Trình Tề Lễ ra xung quanh. Ngay từ đầu, người trong phủ đều biết chuyện của Ngũ tiểu thư và tiểu Thế tử, phần lớn đều tin, nhiều người lắc đầu cười bỏ . Cũng ngờ chuyện này lan truyền ra bên ngoài, thế gian này truyền bá tin tức chủ yếu là bằng miệng, toàn bộ câu chuyện đều được kể lại, dĩ nhiên truyền miệng này có nhược điểm nghiêm trọng. Trải qua nhiều lần truyền miệng, chắp vá lại các tin cũ. Cuối cùng khiến cho Diệp Mạt trở thành người có thanh danh biết liêm sỉ, về phần nàng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, căn bản ai để ý tới.

      Lại mãi sau này, Diệp Mạt mới biết bản thân mình bị lan truyền ra bên ngoài như thế, mà tất cả điều này đều do công Tứ di nương của chính mình, lập tức trong lòng có tức giận còn lại là hiểu. Nhưng mà, chuyện làm nàng kinh sợ hơn là ở phía sau.

      Diệp Chân thị nhìn Tứ di nương giãy giụa kêu vô tội, giơ tay lên. biết Thục Lan xuất ở trong phòng lúc nào giờ tiếng động từ sau Diệp Chân thị ra, tay cầm cái khay, khay phủ lớp lụa để che , thấy vật gì bên trong.

      Chỉ thấy khuôn mặt Thục Lan thay đổi đến bên cạnh người Lưu Kỳ, Diệp Chân thị nhàng bóp huyệt thái dương, nhàn nhạt với Lưu Kỳ: “Thứ này là ta sai người lấy ra từ trong phòng chủ tử ngươi, ngươi là nô tỳ thân cận, nhìn xem đây là vật gì trong phòng của chủ tử ngươi.”

      Lời này vừa dứt, Thục Lan nhấc góc vải. Lưu Kỳ liếc mắt nhìn khay kia cái, sắc mặt trở nên trắng bệch tia máu. Trong thoáng chốc vẻ mặt muôn vàn biến hóa, cắn chặt môi, trừng lớn hai mắt nhìn Diệp Chân thị.

      Mà Diệp Chân thị chỉ hơi dựa lưng vào ghế, mặt thay đổi, “Ngươi phải?”

      Ngay từ khi vào cửa Lưu Kỳ có vẻ im lặng lạ thường, mặc dù nha hoàn bên cạnh khóc lóc rống lên cầu xin tha thứ, tứ di nương bị giữ lại, cũng chút thay đổi, điểm khác thường. Nhưng lại ở lúc này, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt dần chứa đầy nước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân thị đều ngập tràn cầu xin.

      Cuối cùng, hai giọt nước mắt rơi xuống, môi run run, khó khăn hai chữ: “Phu nhân.”

      Diệp Chân thị chỉ nhìn nàng ta lời nào, toàn bộ người trong phòng chỉ nhìn nàng . Tứ di nương nhìn chằm chằm khay trong tay Thục Lan, vẻ mặt mờ mịt.

      Cuối cùng, Lưu Kỳ mạnh mẽ cúi đầu xuống, như bình thường nhận lệnh, dập đầu hai cái, từ cổ họng truyền ra hai tiếng nức nở.

      “Đúng vậy.”

      bên, tứ di nương dĩ nhiên nóng nảy, giãy giụa hét lên: “Nha đầu đê tiện, đừng có sắp đặt tội danh lung tung đầu ta, cẩn thận ta lột da chó của ngươi.”

      Lưu Kỳ lại cúi đầu xuống, hề ngẩng lên nhìn bất cứ ai, cũng lên tiếng nữa, bộ dáng này hoàn toàn giống như bị bắt sau khi bại lộ làm chuyện xấu. Nhưng mà, đôi môi cắn chặt gần như bật ra tia máu, nàng ta có chuyện trong lòng, chỉ là thể .

      Thục Lan xoay người đối mặt với Diệp Hoắc, dùng tay kéo lụa bao trùm bên cái khay xuống, con búp bê màu trắng quái dị xuất ở trước mắt mọi người. Búp bê cực kỳ đơn giản, dùng vải trắng bọc lại thành hinh tròn, dùng dây buộc chặt lại, ở tròn tròn đầu vẽ mắt mũi.

      Mọi người trong phòng hút hơi, nhưng làm người ta khỏi che miệng kinh hô, phải bộ dáng đứa trẻ kỳ dị, mà là người búp bê cắm đầy kim châm, đồng thời vải trắng đấy viết ràng hai chữ - Diệp Mạt.

      Rốt cuộc, Diệp Hoắc khắc chế được tức giận nữa, từ ghế đứng lên, xông tới trước mặt Tứ di nương cho hai bạt tai.

      “Tiện nhân… Ngươi ngươi ngươi… thể ngờ lại có thể làm việc ác độc như thế, quả thực là lòng lang dạ sói… Diệp phủ ta làm sao có thể cho phép ngươi…” Khi lại muốn nâng tay đánh cái nữa, bị Diệp Chân thị tiến lên ngăn lại.

      Tất cả mọi người chỉ chú ý hình nộm ở trong khay và tức giận của Diệp Hoắc, lại ai chú ý tới, ngay tại lúc Thục Lan xốc vải lụa lên, Diệp Mạt mở to hai mắt nhìn, cũng kinh hô tiếng. Mà ngay tại lúc nàng muốn , lại bị Huệ Ngạc mạnh mẽ chặn lại, cũng thuận tiện lấy miếng điểm tâm cho vào trong miệng nàng, ngăn lời nàng chuẩn bị .

      Diệp Mạt khó hiểu nhìn chằm chằm Huệ Ngạc, chỉ thấy nàng ta cũng nhìn mình, sau đó nghiêm túc lắc đầu. Cũng trong nháy mắt, Diệp Mạt hình như hiểu được gì đó, nhưng lại thể sắp xếp được từ ngữ, thể cảm nhận tại lúc này. Giống như là, yết hầu bị cái gì đó chặn lại, nàng chỉ có thể nhìn, chữ cũng được.



      Diệp Hoắc tức giận cực kỳ, túm lấy hình nộm trẻ con ở trong khay, dùng sức rút kim châm bén nhọn, giật sợi dây buộc hình nộm ra. Miệng còn ngừng nhắc nhắc lại, “Con ta… Nữ nhi bảo bối của ta…” Giống như kim châm này cắm ở tay chân Diệp Mạt, giây thừng này thít cố Diệp Mạt lại.

      Qua đợt bị xé rách kia, búp bê vải đơn sơ rất nhanh liền tan nát, bên trong đầu tròn tròn hình nộm là viên đá cuội cùng với nhúm tóc rơi ra.

      Ngay tại lúc nhúm đen thui kia rơi xuống, nha hoàn cuối cùng vẫn trầm mặc quỳ gối đột nhiên sợ hãi kêu lên tiếng, sau đó trừng lớn hai mắt, miệng há hốc chỉ vào tóc rồi chỉ vào Lưu Kỳ la lớn: “A… Đây là lý do ngươi bảo ta tìm tóc của tiểu thư là dùng để làm việc này ? Lưu Kỳ, tâm ngươi nham hiểm. Lại có thể giúp đỡ Tứ di nương nguyền rủa tiểu thư của chúng ta, còn trong hoàn cảnh này hại ta…”

      Giọng nữ bén nhọn vang vọng khắp căn phòng, tiếng thẳng lên mây. Hai chữ “nguyền rủa” giống như răng nhọn đâm vào tai Tứ di nương, đâm đến toàn bộ đầu của nàng ta đều đau tả. Hai má vì bị Diệp Hoắc đánh nhanh chóng sưng đỏ lên, nàng ta chỉ phản xạ có điều kiện quỳ rạp xuống, sau đó ngừng dập đầu biện bạch với Diệp Hoắc.

      “Lão gia, thiếp bị vu oan. Tất cả chuyện này đều do độc phụ Diệp Chân thị sử dụng quỷ kế. Thiếp bị oan, thiếp… Tiện thiếp chưa bao giờ làm hình nộm này, càng chưa thủ đoạn làm thương tổn… Ngũ tiểu thư, Lão gia người minh xét…”

      Lúc này Diệp Hoắc cáu giận đến cực điểm, làm sao nghe được lời của nàng ta. Nàng ta càng khóc lóc ồn ào như vậy, càng làm ông phiền chán trong lòng, liền chắc chắn nàng ta là thủ phạm. Vung tay áo lên, chỉ gia đinh đứng cuối cùng, giận dữ hét: “Diệp Xuân, ngươi cho tiện nhân này nghe, để cho nàng ta nhớ lại chút, rốt cuộc có làm việc có tính người hay ?”


    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586

      Chương 27

      Nô tài được gọi là Diệp Xuân bước lên phía trước vài bước, quỳ gối trước mặt Diệp Hoắc, bắt đầu kể đoạn “ ” khác.

      Giờ mẹo (5h-7h) sớm nay, trời vừa sáng, từ cửa sau phòng bếp nhà xí tiểu. Nhân lúc quý phủ có hỉ , thường những người ăn mày tập trung ở cửa sau Diệp phủ, đằng sau nhà bếp là nhiều nhất. Chuyện này hôm trước biết, nhưng làm cho thấy kỳ lạ là ràng yến tiệc bắt đầu lúc sáng sớm, chỗ vốn tập trung ăn mày nhiều nhất lại người cũng chưa thấy ai.

      tò mò vài bước ra bên ngoài, thấy có hai người ăn mày cắm đầu chạy ra bên ngoài. Vì nghi ngờ trong lòng, liền ngăn hai người kia lại, hỏi có chuyện gì hay .

      Mấy người kia dù sao cũng chỉ là những kẻ ăn mày, được Diệp Xuân cho vài cái bánh bao, hết . ra là trong thành có kẻ là Tam bá vương nổi tiếng vô lại có chuyện trao đổi cùng với bọn họ, chỉ cần mặc quần áo đưa, cộng với làm việc mà giao, có thể quang minh chính đại ngồi ăn uống ở tiệc rượu, xem diễn hát ở rạp.

      Chuyện tốt như vậy, những người này thể đồng ý. Diệp Xuân cũng phải kẻ ngốc, lúc này cảm thấy chuyện này bình thường, muốn lập tức tra hỏi đến cùng Tam vô lại kia muốn làm cái gì, tên ăn mày lại lôi kéo cho . Bị ngăn lại dĩ nhiên chịu, lập tức cãi nhau, “Trong thành này làm gì có ai biết thanh danh Ngũ tiểu thư lan xa, có cái gì thể , tất cả mọi chuyện trong lòng đều biết rồi.”

      Diệp Xuân quay về phủ, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, chuẩn bị báo cáo với quản gia, lại bị kéo ra vùng ngoại thành chuyển rượu từ hầm rượu lớn. Đợi khi trở về, nhà trước trở nên náo loạn rồi.

      Tam vô lại kia thay đổi hình dạng những tên ăn mày, lan truyền lời đồn khắp nơi ở trong bữa tiệc, lời cực khó nghe về Diệp Mạt và Diệp phủ. Cũng may việc quá nghiêm trọng được người Diệp gia ngăn lại. Nhìn qua, cũng biết được những kẻ vô lại này chỉ vì tiền và đồ ăn, sợ trời sợ đất, nhưng mà xem xét cẩn thận, vẫn thấy có gì đó ổn.

      thực tế, trận ồn ào ngày hôm nay, những người khách biết được cũng chỉ quá hai ba mươi người. Mà trong những người này, ràng biết được nơi phát ra tin đồn, cũng chỉ có hai nhà Trình, Diệp gây chuyện với những người đó. Tam vô lại là người lấy tiền để làm việc, đến tột cùng là ai phải tốn nhiều tiền như vậy để tạo cuộc hỗn loạn như này. Hơn nữa lại tốn hơi sức dựa vào người khác.

      Tam vô lại kia nổi danh là người hám tiền, sợ chết. Trình Duẫn Chi là quan phụ mẫu phương, cần dùng hình cụ, tự khai mọi chuyện. Người sai bảo sau lưng đúng là huynh trưởng của Tứ di nương – Tần An Lâm.

      Hóa ra Tần An Lâm cùng với Tam vô lại kia là huynh đệ kết nghĩa, sau Tần An Lâm lại ỷ vào muội muội mình gả vào làm Tứ di nương Diệp gia, liền trở thành trưởng quầy ở của Diệp gia ở thành Nam. Ngày ấy nghe muội muội mình ở trong phủ nhận hết sỉ nhục của đại phòng, sinh lòng ác độc, muốn ầm ỹ phen ở bữa tiệc Diệp gia, bất đắc dĩ thể tự mình ra mặt, bèn tìm huynh đệ là Tam vô lại làm giúp việc này.

      Kể từ đó, chân tướng tình được làm . Tứ di nương ghi hận Diệp Chân thị, nghe được chuyện Diệp Mạt ở qua đêm cùng phòng với Trình Tề Lễ. Tìm được nha hoàn khua môi múa mép giỏi nhất, dùng tiền để nàng kia tung lời đồn bốn phía. ngày nọ, huynh trưởng rời cửa hàng đến thăm, vì vừa lòng đại phòng, liền than phiền kể chuyện này cho ta nghe. ta cực kỳ tức giận, tuyên bố cho Diệp Chân thị và nữ nhi ân sủng của nàng bài học, để cho muội muội của mình hết giận. Vì thế, tìm huynh đệ lưu manh của mình, đưa tiền, để chọn mười tên ăn mày, thừa lúc yến tiệc Diệp gia, trà trộn vào trong tân khách, sau đó tiện thể truyền bá lời đồn đại, phá hư uy tín Diệp gia, cho Diệp Chân thị bài học.

      Sau khi xem xét, chân tướng việc chính là như vậy. Nhìn như có người tính kế, nhưng mọi chuyện lại nông cạn, thậm chí cần vắt hết đầu óc, những người bình thường đều có thể phân tích phát ra.

      Diệp Mạt ngơ ngác nghe mấy người dưới kia kể lại, chỉ thấy càng ngày càng trở nên lạnh như băng. Nàng biết, những người này câu nào là câu nào là giả, nàng chỉ có thể xác định là, hình nộm kia phải lấy từ trong tay Tứ di nương, vì người thời nay biết, cái kỳ lạ đó chính là hình nộm gọi mưa thời đại.

      Bàn tay sờ sờ mái tóc buông xuống, tầm mắt dừng ở nhúm màu đen sàn nhà. Suy nghĩ lại lần nữa bay xa, nàng rất ràng đống kia phải tóc của nàng, đoạn kia là được kéo cắt, mà tóc của nàng vẫn hoàn hảo như cũ, thiếu chút nào.

      Nhìn như hiểu mọi chuyện, Tứ di nương đứng im tại chỗ. Giọng khàn vì khóc, nàng ta chẳng qua để cho hạ nhân loan tin dồn bị bắt tại trận, nhưng mà nàng ta làm hình nộm nguyền rủa, càng thông đồng với huynh trưởng phá buổi tiệc.

      Thế nhưng, nếu mọi người đều tin tưởng chân tướng này, nàng ta có gào rách cả cổ, cũng làm gì có hữu dụng đâu? Nàng ta là bị người khác tính kế mà.

      Lúc này, người vẫn trầm lặng – Lưu Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tơ máu, nhìn lại có vài phần đoạn tuyệt dữ tợn. Nàng ta nhìn chằm chằm Diệp Chân thị, mới trở lại bình thường như lúc cầu xin, gọi tiếng phu nhân.

      Diệp Mạt nhìn chằm chằm vào Lưu Kỳ , chú ý người bên cạnh Diệp Chân thị. Cho nên cũng biết nàng ta làm động tác gì, chỉ thấy Lưu Kỳ cười chua xót, sau đó nàng ta quay đầu về phía Tứ di nương dập đầu mạnh ba cái, chỉ câu: “Di nương, Lưu Kỳ xin lỗi người.”

      Vừa dứt lời, toàn bộ người trong phòng kịp phản ứng, nàng ta lắc mình chạy ra khỏi phòng. Diệp Mạt chỉ nghe thấy tiếng “Tùm”, có vật thể rơi xuống hồ sen ở cạnh căn phòng này.

      Thân thể chìm xuống rất nhanh, có hạ nhân từ bên trong vọt ra, thậm chí có người muốn nhảy xuống cứu người. Lại bị tiếng vọng ra của Diệp Hoắc ngăn lại: “Lại có thể ở chỗ này ngày này tự sát, làm việc biết chừng mực như thế, sống có ích lợi gì? Nếu chết ném cho sạch .” xong phất tay áo rời , để lại phòng toàn nữ nhân.

      Diệp Mạt vẫn còn ngồi ghế, mắt ra bộ dáng quyết liệt của Lưu Kỳ trước khi chết. Cặp mắt phủ kín tơ máu như muốn lên rằng: làm việc trái với lương tâm như thế, ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp? Nàng làm việc xấu, bước xuống trước, cũng như làm trả nợ cho lỗi lầm của mình.

      Thoạt nhìn Diệp Chân thị có biến hóa gì so với lúc trước, chỉ là bàn tay run nhè tiếng động tiết lộc cảm xúc của người. Đúng ngày lành của khuê nữ mình làm việc này, thực đúng sao? Để hai tay dính đầy máu tươi, cũng đúng sao? Trăm phương ngàn kế mới thực được, thực đáng giá sao?

      Trong lòng người lo lắng phức tạp, nhưng người vẫn là chủ mẫu của nhà, cho dù mệt mỏi cho dù do dự, cũng thể để người ngoài nhìn thấy. Cho nên, người chỉ thản nhiên tuyên bố: “Vớt thi thể Lưu Kỳ lên, an táng rồi đuổi về nhà của nàng ta, cũng phòng thu lấy hai mươi lượng bạc, để người nhà nàng ta thu xếp tang . Tứ di nương dùng vu thuật nguyền rủa trưởng nữ Diệp gia, cùng với việc bịa đặt gây chuyện của huynh trưởng, đánh hai mươi đại bản, phòng củi ba ngày, khấu trừ bạc năm, cấm túc bốn tháng. Nha hoàn hạ đẳng ở phòng giặt quần áo Xuân Đào, lẻo mép lắm lời, trộm cắp quen tay, bán khế ước ra chợ nô lệ, trục xuất khỏi Diệp phủ. Nha hoàn hạ đẳng trong phòng Ngũ tiểu thư đưa cho người khác vật riêng tư của tiểu thư, giáng xuống phòng củi ba tháng, khấu trừ ngân lượng tháng. Hạ đẳng gia đinh phòng bếp Diệp Xuân, có việc báo, lừa gạt chủ tử, phạt hai tháng tiền, nhận hai tháng canh đêm. Về phần Tam vô lại và Tần An Lâm, Thanh Xuyên, con giao nộp cho nha môn, để cho đại lão gia xử trí, đừng quên việc từ khi bắt đầu làm tới nay, Tần An Lâm tham ô, ở bên trong cửa hàng đều có chứng cứ.”

      Giọng của Diệp Chân thị tia cảm xúc, giống như máy mọc, lạnh băng có tình người. Ở trong tay hai vú em Tư di nương giãy giụa ngừng, bên khóc lóc bên ngừng nguyền rủa Diệp Chân thị, “Ngươi là mụ đàn bà ác độc, sao hãm hại ta như thế, ngươi nhất định gặp báo ứng, ngươi cứ chờ đó cho ta, ta bỏ qua cho ngươi, Lưu Kỳ làm quỷ cũng trở về tìm được ngươi thôi…”

      Nữ nhân ngồi ở vị trí cao, khỏi ôm chặt cánh tay, cũng nhìn khuôn mặt Tứ di nương trở nên dữ tợn vì vặn vẹo, chỉ với hạ nhân cầm gậy ngoài cửa, “Mang xuống , đánh!”

      trận gió từ ngoài phòng thổi vào, Diệp Mạt rùng mình cái, nàng tự nhiên muốn ở trong này, muốn ở cùng trong gian với những người này. Thậm chí nàng còn oán giận chính mình, vì sao phải đứng cùng chỗ với các nàng ta, lại có thể ép người sống phải chết. Nhịn được nhích lại vào lòng Huệ Ngạc, mới giọng : “Đưa ta trở về , Huệ Ngạc.”

      Huệ Ngạc xin chỉ thị của Diệp Chân thị trước, mới ôm nàng bước ra khỏi cửa. Diệp Mạt vùi đầu vào lòng Huệ Ngạc, thậm chí qua hồ sen kia cũng dám liếc mắt nhìn cái, như thể có quái vật bên trong, chỉ cần nàng quay lại nhìn, chúng thoát ra kéo nàng xuống.



      đời này, có rất nhiều chuyện xấu thể làm sáng tỏ, cũng trong bóng tối có rất nhiều người có bí mật thể để lộ ra.

      Ví dụ như, dùng người nhà của Lưu Kỳ để uy hiếp khiến nàng ta ôm nỗi hận đâm đầu xuống hồ; ví dụ như, chỉ là nhúm lông mèo nhưng lại bị là tóc đầu Diệp Mạt; ví dụ như chỉ là hình nộm của Trình Tề Lễ đặt trong phòng nhưng lại trở thành vật hãm hại Tứ di nương; ví dụ như Tần An Lâm bị giam trong phòng giam đến giờ cũng biết được hóa ra là mình lập mưu phá bữa tiệc của Diệp gia; ví dụ như Tam vô lại vẫn quên ăn bớt túi tiền từ trong tay Thục Lan, ví như trưởng quầy mới họ Chân tiếp nhận thành Nam ở xa kia; ví như trưởng quầy mới gọi là Chân Viễn, từ lúc nương Diệp gia lấy chồng cùng với việc tranh đấu của các di nương luôn đứng ở bên cạnh người.

      thực tế, Diệp Hoắc phải kẻ ngốc. Ít nhất, ông từng nhìn tên danh sách trưởng quầy được trình lên kia, nhìn to chữ Chân, lúc lâu. Ông cái gì cũng , cái gì cũng làm, chỉ khép nó lại.


    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586

      Chương 28

      Qua mấy ngày, là đến tết Trung thu.Toàn bộ quý phủ trở nên náo nhiệt như thường lệ, hiển nhiên cũng là nhà phô trương xa hoa nhất thành Lê Dương. Xem hoa đăng, đua thuyền kể chuyện cổ ngày xưa, xem biểu diễn, cả nhà đoàn tụ ngắm trăng ăn bánh trung thu.

      khí bên ngoài náo nhiệt, nhưng Diệp Mạt dậy nổi tia hưng phấn. hơn mười ngày từ khi Lưu Kỳ nhảy hồ tự sát, toàn bộ Diệp phủ lại giống như chưa xảy ra chuyện gì cả, ai đến, thậm chí ai nhớ. quan tâm chuyện đấy tí nào như vậy, làm Diệp Mạt buồn mãi, thể nghĩ thông suốt được.

      Ngày mười lăm tháng tám, mọi người đều ở trong vườn ngắm trăng, Diệp Mạt trốn mọi người đến phòng Trình Tề Lễ. Coi tính nết ông xã nàng, nơi vui vẻ này chắc chắn tới tham dự. Quả nhiên, lúc nàng tới ông xã đọc sách dưới ánh nến. Đương nhiên, với bản lĩnh của Trình Tề Lễ, biết sót chút gì chuyện xảy ra tối hôm đó, còn biết nhiều hơn so với Diệp Mạt rất nhiều.

      Sau khi Diệp Mạt vào cũng chuyện, lập tức tìm chỗ đối diện Trình Tề Lễ ngồi xuống, sau đó ngẩn người nhìn . Đợi Trình Tề Lễ xem xong quyển sách, thấy nàng xuất thần tựa vào nhuyễn tháp.

      Trình Tề Lễ thở dài hơi , chủ động mở miệng : “ biết trong chốc lát em thể chấp nhận được chuyện này, nhưng ở xã hội này, nó tàn khốc khiến cho người ta sợ hãi.”

      Mí mắt Diệp Mạt giật giật, trực tiếp trả lời , nhưng có thể nhìn ra là nghe được lời của . Trình Tề Lễ quen biết nàng hơn mười năm, dĩ nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, tiếp tục : “Em nên cảm thấy may mắn, sống lại ở vị trí này. Em nên đốt hương khi đại phu nhân Diệp gia là người lợi hại.”

      Làm như đồng ý lời của , lông mi dài của Diệp Mạt rung rung, cuối cùng chống lại cái nhìn của ông xã, sau đó mở miệng: “Nhưng mà… Có người chết…”

      Trình Tề Lễ đặt quyển sách tay xuống bàn, sau đó quay người thoải mái tựa lưng vào ghế: “Yên nào, dù ở thế giới của chúng ta, mỗi giây mỗi phút cũng có người chết, trong đó có rất nhiều người vô tội bị sát hại, có người áp lực quá nhiều mà tự sát, nhưng chúng ta đều giúp được bọn họ. Điều chúng ta có thể làm là ở lúc nguy hiểm bảo vệ tốt chính mình cùng người mình có thể bảo vệ.

      Vợ chồng hai người cách ánh nến, hai thân thể bé ngồi đối diện nhau lâu, bé nam dùng ánh mắt kiên định quyết đoán dị thường nhìn bé : “Dù là , cũng tiêu diệt hết mọi nguy hiểm xung quanh nếu như em gặp uy hiếp, cho dù là dùng mạng người đền lại.” suy nghĩ lâu, cảm thấy thể nhốt nàng trong ngôi nhà có vi khuẩn nào như trước. Nàng cần độc lập, cần trưởng thành, cần mình đối mặt với thế giới mới, sau đó thích ứng và cũng học được cách bảo vệ chính mình.

      Cho nên, lợi dụng lúc tiểu nương cúi đầu trầm tư, tuyên bố cho nàng tin tốt lắm.

      “Cuối tháng, chuyển .”

      Diệp Mạt ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn : “ đâu?”

      Trình Tề Lễ khỏi có chút buồn cười, mắt hơi nheo dừng ánh nến, trả lời nàng: “Dĩ nhiên là về nhà của Trình gia.”

      Thấy tiểu nương ở đối diện vẫn dùng ánh mắt mê mang nhìn mình, trong lòng hơi động, bình tĩnh rồi mới thảnh thơi tiếp, “ phải em quên đấy chứ? Nay chỉ ở nhờ nhà em. Em cũng qua, ăn nhờ ở đậu nhà em, giống như ăn bát cơm của em.”

      Thế này cả người Diệp Mạt mới giật giật, nhíu mày nhìn : “Em… Đó là em đùa mà, làm sao có thể nghĩ là chứ?”

      Trình Tề Lễ bất đắc dĩ cười cười, giọng xuống: “Đứa ngốc, dĩ nhiên là biết em đùa. Nhưng phải chuyển về sống ở nhà mình, em biết mà.”

      Lúc này Diệp Mạt mê mang, từ lúc hai người bọn họ quen biết đến nay, chưa từng thấy dịu dàng với mình như thế, mà nàng cũng quen với việc vô tâm. Thế nên cảm xúc hôm nay như vậy, làm trong lòng nàng cảm thấy được tự nhiên còn có chút chống đỡ được, hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy, từ trước đến nay vốn phải thái độ của .

      Nhưng nghĩ đến muốn đến nơi mình chưa qua bao giờ, về sau cũng có phương tiện đến nơi đó, nháy mắt thấy hoảng hốt. Vì sao muốn bỏ nàng lại mình, được…

      được!”

      Trình Tề Lễ biến sắc, chỉ là có chút đắc trí trong lòng. Phải rời khỏi nàng, nàng mới biết tầm quan trọng của lão tử chứ!? Cho nàng nuôi nhốt người khác, cho nàng cứ việc nhìn chằm chằm tiểu tử họ Phúc lảm nhảm kia, hừ. ( = =’’ )

      Ý trương lòng là như vậy, nhưng cũng thực quyết định khác, “Diệc Mạc, em còn nhớ chúng ta quen biết nhau bao lâu?”

      Trong chốc lát hình dung ra chuyện này có liên quan gì đến vấn đề trước, Diệp Mạt run sợ trong chốc lát mới thào đáp lại : “Mười ba năm bảy tháng.”

      Trình Tề Lễ vẫn nhìn nàng, đôi môi khuôn mặt xinh đẹp khẽ cong lên: “Sai, là mười ba năm bảy tháng hai ngày.”

      Diệp Mạt ngây người, ngờ nhớ như vậy.

      “Em có thể nhớ , tình cảm lúc em mới thích ?”

      Diệp Mạt có chút ảo não, hôm nay rốt cuộc nàng bị sao vậy, tại sao mỗi câu của đều khiến nàng nhịn được ngẩn ngơ đực mặt ra như này. Dĩ nhiên nhớ cảm xúc của mình khi đó, hơn nữa còn vô cùng ràng, đó là… đó là… Nàng vẫn cho là mình nhớ vô cùng, nhưng vì sao, lúc này lại chút cũng nhớ nổi. Là bắt đầu từ khi nào, cái loại cảm xúc làm nàng kích động đến ba ngày ba đêm ngủ nổi, xa khỏi nàng?

      “Em…”

      Tiểu nam hài đối diện hơi cúi đầu xuống cười, cười cách cay đắng, lại ngẩng đầu, trong mắt ý cười bình thường trở lại, “Em xem, em nhớ , cũng quên.”

      Dễ nhận thấy Diệp Mạt có chút tức giận, nhíu mày, nâng cao giọng lại, “ phải, em quên. Chỉ là cảm giác khi đó dần dần biến thành bộ dáng bây giờ, em rất ràng khi đó, ngoài ra còn kèm theo tin tưởng và tín nhiệm, em sẵn sàng phó thác cuộc đời mình cho , cuối cùng chúng ta được chôn cùng chỗ.”

      Tiểu nương tức giận quát lớn, má đỏ lên như những áng mây hồng nhạt, dưới ánh nến rất là sinh động. Trình Tề Lễ nhìn nàng lâu, mới than : “Chẳng lẽ đây phải là tình cảm của người thân với nhau? Nhiều người nghĩ theo cách này, và sau đó họ mới biết, nếu vẫn tiếp tục tiếp, tình chuyển thành tình thân, tình cảm mãnh liệt phai nhạt trở thành trách nhiệm. Nếu trước đây, vẫn có thể tiếp tục như này. Nhưng bây giờ chúng ta quay trở lại thành đứa trẻ ba tuổi, vẫn còn con đường rất dài phía trước, vì vậy muốn tiếp tục nữa.”

      Diệp Mạt khỏi mím chặt môi, trong lòng trùng xuống. nguyện ý, làm sao nàng bằng lòng được?

      Nụ cười mặt tiểu thiếu niên đối diện đột nhiên vụt tắt, hai mắt nhìn thằng người phụ nữ vây quanh hai kiếp, bình tĩnh ra câu:

      “Diệp Mạt, nên kết thúc rồi.”

      Cho dù lúc trước đoán được, nhưng giờ nghe những lời này, trong lòng Diệp Mạt vẫn nhịn được nổi lên chua xót. Nhịn xuống nước mắt nhìn người đối diện, nửa tin nửa ngờ cố xác nhận lại: “Ý của là… Phải chia tay sao?”

      Hai tay Trình Tề Lễ nắm chặt lại ở trong ống tay áo, ràng nhăn mày lại, sau đó nghiến răng, gật đầu , “Đúng, chia tay. Sau này em là Ngũ tiểu thư Diệp Mạt của Diệp gia, là Trình Tề Lễ. Nếu sau này em vẫn thích , tới làm rung động. còn thích em, dĩ nhiên quay lại giữ lấy bàn tay em. Nếu… Hai bên cùng quên nhau, giải trừ hôn ước, tìm kiếm tình đích thực của chính mình. tin tưởng đến lúc đó, có năng lực tự quyết định hôn của mình.”

      Rốt cuộc Diệp Mạt thể khống chế được nữa, nước mắt rơi xuống. Hai bên cùng quên nhau? Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy lòng đau như dao cắt, làm sao nàng có thể làm được. Cổ họng nghẹn lại gay gắt, nước làm mờ hai mắt, nến trước mắt lóa thành các đường vòng vòng, che khuôn mặt , khiến nàng nhìn .

      “Em chỉ cần … Làm sao bây giờ?” Giọng non nớt của bé , còn mang theo tiếng khóc nức nở.

      “Chịu đựng.” tiếng bình tình mạnh mẽ, nhưng cũng mơ hồ lộ ra run rẩy. Trong lòng thầm tiếp, cũng nhớ em, như vậy có thể chia sẻ nửa cho em được ?

      Diệp Mạt vươn tay áo lau nước mắt, nhưng lau như nào cũng hết, nhẫn nại nằm úp sấp ghế khóc lớn. Mở miệng gần như cầu xin, : “Nhất định phải như vậy sao?”

      Lại thời gian dài trầm mặc. Hơn nửa ngày, tiếng non nới của bé nam vang lên, “Đúng. Đây là trò chơi đóng vai nhân vật, chỉ có toàn tâm toàn ý trở thành nhân vật đó, chúng ta mới giữ được cơ hội tốt này. Khoảng gian để cho và em được lần nữa lựa chọn, cũng là quy tắc công bằng của trò chơi.”

      Vì thế, Diệp Mạt thêm câu nào nữa. Nàng biết, vì tương lai tốt đẹp của hai người, nhưng trong trò chơi này đặt cược quá lớn, nàng sợ chính mình thất bại dậy nổi. Nhưng nàng có lựa chọn, đó là tình nàng dành cho , mặc dù như độc tài rằng hay trong trò chơi, nàng chữ. Bởi vì nàng có khả năng lựa chọn cái khác.

      Trình Tề Lễ cách ánh nến nhìn nàng, căn bản là có tự tin tuyệt đối, tin tưởng chính mình thay đổi, nàng cũng . Nhưng qua nhiều ngày gặp như thế, bắt đầu xác định đứng lên. Nếu mà tự tin trở thành cái tôi quá lớn, sau đó làm sao có thể sẵn sàng chấp nhận thất bại?

      E rằng… thể được .

      Vì thế, vẻ mặt vừa mới còn nghiêm túc của Trình Tề Lễ, đột nhiên trở nên được tự nhiên, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ nhìn trái nhìn phải. Cuối cùng, cong cong môi, : “Khụ, có việc muốn sớm với em. Phúc Lỗi kia mới chỉ là đứa bé bốn tuổi, chút cũng thích hợp với bác như em.”

      xong lời cuối cùng, còn gật mạnh đầu xác nhận lại lần nữa, : “Tin tưởng , .”

      “= =||”
      1620thuy, Phong Vũ Yên, nấm mốc10 others thích bài này.

    5. Mshalloween90

      Mshalloween90 Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      38
      Đúng thể loại mình thích luôn :060: xin phép nhảy hố!!!
      duckken thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :