Anh yêu, xuyên không rồi! - Tôi Có Một Giấc Mộng DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 20

      Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, ánh nắng rạng rỡ chiếu xuống, làm lòng người cảm thấy thoải mái ấm áp. Có ngày đẹp như vậy, ông trời nể tình. Những người dân đến xem người chủ trì đọc, mỗi lần nghe đều hít khí lạnh lần.

      Những người biết được hoặc chưa từng nghe qua sính lễ, người chủ trì đọc như gió vẫn xong danh sách dài vô tận, vẫn vừa đọc vừa liếc mắt nhìn nhưng thấy được cuối trang. ai thấy được rằng Trình gia cực kỳ coi trọng hôn này, lễ đính hôn này chắc chắn được mọi người bàn tán lâu dài.

      Gió thổi qua đèn lồng đỏ thẫm treo ngoài mái hiên, bông lúa vàng óng đung đưa theo gió, ngoài cửa Diệp phủ rất ồn ào náo nhiệt. Dựa theo tập tục, nhà trai đưa sính lễ đến nhà để đính ước, cần ở trước mặt tất cả tân khách công bố danh sách sính lễ. Còn nhà ở sau cánh cửa chính đóng chặt nghe cẩn thận. Mà sính lễ càng lớn càng phong phú, trực tiếp đánh đồng với gia thế.

      Chờ người chủ trì đọc hết danh sách sính lễ, chú rể hoặc cha chú rể tự mình lên gõ cửa. Nếu nhà ở bên trong vừa lòng với sính lễ, mở cửa lớn, cửa này mà mở, việc hôn thú coi như thành công hơn phân nửa. Nếu nhà trai keo kiệt, nhà vừa lòng với sính lễ, thấy thành ý đối phương đủ, từ chối mở cửa đón khách. Lúc này nhà trai phải nghĩ biện pháp, hoặc là tìm bà mối biết ăn để thuyết phục, hoặc là trực tiếp thêm sính lễ, cho đến khi thông gia bên trong gật đầu vừa lòng.

      Theo góc độ khác mà , làm như thế ít nhiều giống như bán nữ nhi. Trong nhiều trường hợp, nhà tận lực thêm nhiều cầu, nắm bắt cơ hội hiếm có này để cò kè mặc cả với nhà trai. Tuy nhiên có hai loại gia đình, là con nhà người ta nghèo khó, đối phương cái gì cũng còn trông đợi đòi được cái gì? Còn hai đó là tình huống của Diệp Mạt, nhà cần tiền tài, tình nghĩa hai nhà thể kết thân. Mà thích hợp, nhà trai cũng thể cấp bậc lễ nghĩa của thân phận mình.

      Cũng vì điều này, Trình Duẫn Chi dẫn Trình Tề Lễ, chỉ gõ hai ba lần, cửa lớn từ từ chậm rãi mở ra.

      Ánh mắt hạ nhân phụ trách đốt lửa bắn pháo mừng tỏa sáng, cửa vừa mở ra, ba tiếng pháo đùng đoàng vang lên. Trong nhất thời, thanh cười vui, tiếng chúc mừng, tiếng ca tụng hỗn loạn, náo nhiệt.

      Đội ngũ Trình gia ngay ngắn vào từ cửa chính, dọc theo đường thảm đỏ thẫm. Trình Tề Lễ cùng phụ thân mình tiến vào nhà chính, trước tiên quỳ lạy thỉnh an Diệp Hoắc và Diệp Chân thị, sau đó mới cúi đầu giơ cao hai tay, dâng chim nhạn màu trắng lên.

      Bên ngoài nhà chính vây đầy tân khách, còn trong phòng lại có vẻ rất im lặng. Chỉ nghe người chủ trì với Diệp Hoắc, “Trời cho duyên tốt, đôi vàng ngọc. Chúc mừng hai ông bà thông gia, Trình đại nhân dòng dõi cao quý, nhà là quần thần, lại có kim long hầu tước phù hộ, tốt lắm. Khẳng định hôm nay ký kết hôn thú, vui mừng kết tình thông gia. Ông bà thông gia có được ?”

      Diệp Hoắc ngồi cười sảng khoái, vẻ mặt sáng lạn cảnh xuân, nghe người chủ trì gửi lời hỏi thăm, tười cười mặt càng sâu, gật đầu đáp ứng “Tốt”.

      Người chủ trì kia khó có được chủ trì hôn lễ như này, chắc chắn lì xì , tười cười mặt cũng như đóa hoa phù dung. Thấy Diệp Hoắc gật đầu, tiếp tục trình tự : “Ông bà thông gia, giờ lành đến, nên mời tiểu thư ra.”

      Diệp Hoắc nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Diệp Chân thị, Diệp Chân thị hàm chứa ý cười bên môi, nhàng gật đầu. Lập tức Diệp Hoắc hiểu ý, thu hồi tầm mắt chữ về phía sau.

      “Mời.”

      Cùng lúc, người Diệp gia bên này lập tức nghiêng người, gào to tiếng vào bên trong, “Mời.”

      Tiếp theo chính là giờ con kết hôn, rồi trưởng lão tôn kính đức cao vọng trọng của hai nhà đọc nội dung giấy kết hôn, bà mối ngồi nghe viết ra. Sau đó hai người đàn ông chủ gia đình ký tên đồng ý, đổi giấy hôn thú, qua việc này chuyện kết hôn coi như gần xong. Sau đó người chứng nhận tự mình giao tín vật đính ước cho nhau, buổi lễ cũng gần như hoàn thành.

      Bởi vì “Tiệc rượu ” là cử hành ở nhà , cho nên nhà muốn mở tiệc chiêu đãi tân khách, bác, cậu, huynh trưởng, di nương nhà muốn phân phát lì xì nhà trai, cho nên, để đáp lại, cha mẹ nhà trai cũng tự mình chuẩn bị đại lễ đưa cho tân nương tử.

      Diệp Mạt trong suy nghĩ “Muốn nhận được lì xì lớn” theo Tam ca ra ngoài. Trình Tề Lễ im lặng đứng ở giữa nhà chính, khí vui mừng náo nhiệt bên ngoài ảnh hưởng tới , khỏi nhớ tới ngày đó bọn họ kết hôn, tuy toàn là cảnh tượng bất đồng, nhưng tình hình cả sảnh đường chúc mừng có sai biệt.

      Ngày nào đó, nàng mặc áo cưới trắng noãn, cầm tay ba ba của mình chậm rãi về phía , dung nhan dưới khăn che mặt, đôi môi xinh đẹp lộ ra chút. thực tế, khoảng cách như vậy, cùng với khăn voan che mặt, thấy mặt nàng. Dung nhan xinh đẹp kia trong khoảnh khắc in sâu vào lòng , thể xóa nhòa.

      Cảnh tượng trong đầu dần dần biến đổi, hôn lễ màu xám bạc dần biến thành phòng rèm đỏ màn xanh cổ đại, lễ phục tây trang dần biến thành kiểu dáng quần áo cẩm bào. thay đổi là… lúc này về phía , vẫn là nàng.

      khỏi dương môi khẽ cười, tốt.

      Bộ dáng Diệp Mạt vốn như ngọc thạch, lúc này mặc áo cưới đỏ thẫm, mắt ngọc mày ngài, ý cười nghiêm chỉnh, mi tâm có nốt son, giống như búp bê sứ trắng.

      Thiếu niên Trình Tề Lễ tư thế oai hùng, lưng thẳng đứng tại chỗ, chỉ mím môi nhìn nàng, tạo thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

      Chủ hôn, là lão thái gia Phúc Yên Lộc, năm nay hơn chín mươi tuổi. Thời còn trẻ cùng lão tổ tông hai nhà Diệp, Trình làm bạn tri kỷ, thành nhóm rất thân. Nay tuổi tác cao, ở toàn bộ thành Lê Dương, tuyệt đối xem như lão thái gia đức cao vọng trọng.

      Mời lão thái gia Phúc gia đến chủ hôn, là vì quan hệ cùng hai nhà Diệp, Trình, hai là đến kỳ đính hôn, tương lai gần trở thành người thân. Lúc này đây, Phúc gia cũng có người theo lão thái gia đến cùng, đầu tiên uống rượu mừng, tiếp theo bàn bạc với Diệp Hoắc chuyện mừng khác. Trong đó có người, là ấu tử Phúc gia rất thương chị em trong tương lai của Diệp Mạt – Phúc Lỗi.

      Đến lúc, nghi thức đầu tiên trong đại đường được cử hành. Diệp Mạt ngấm ngầm thở dài giơ tín vật trong tay, quả nhiên, cổ nhân đều thích dùng ngọc bội làm vật đính ước, chẳng lẽ trừ bỏ ngọc bội tìm thấy cái gì thực dụng lại mới mẻ độc đáo sao? Nhưng cái này cũng phải trọng điểm, trọng điểm là… vì sao chỉ cho ông xã nàng lì xì mà cho nàng hả, con bà nó.

      Lúc này, Trình Tề Lễ đứng cung kính nhận lì xì Diệp Chân thị đưa tới, cúi đầu tạ ơn, mặt trừ bỏ cười nhạt có cảm xúc gì, hiển nhiên thấy cảnh nhảy nhót khi nhận hồng bao. Diệp Mạt bĩu môi, ngầm khinh bỉ .

      Đừng tưởng rằng biểu ra ngoài, nàng biết cao hứng nhiệt tình trong lòng . Cái khác nàng dám , nhưng chỉ có đối với kiếm tiền ông xã nàng rất tích cực, nàng biết và cũng rất ngưỡng mộ. Đương nhiên kiếm được lãi, cũng vui vẻ thu lại lì xì của mình.

      Vẻ mặt Diệp Mạt đau khổ đứng bên cạnh ông xã, trông mong nhìn thu đống bao đỏ lì xì vào túi tiền bên hông. hà bao kia thêu con quạ rất giống chim đại bàng, ở góc sáng nhất còn lộ ra chữ “Mạt”. Đúng là sản phẩm hề chất lượng của Diệp Mạt, thời điểm đưa cho , liền thuận tiện treo ở bên hông. Tuy rằng lúc nhìn hoa văn ở , khóe mắt co rút.

      Chờ cho đến khi lì xì thu đến mỏi tay muốn nghỉ ngơi chút, Trình Duẫn Chi lấy ra cái hòm tinh xảo. Mắt Diệp Mạt sáng lên, xem tình thế như này, chuyện tốt của mình chắc đến rồi. là tò mò, bên trong là bảo bối giá trị bao nhiêu tiền a.

      Tại đây trong đầu Diệp Mạt chà xát tay, bên kia thấy vẻ mặt Thục Lan khẩn trương từ ngoài tiến vào. Nàng tiếng động đến phía sau Diệp Chân thị, sau đó cúi đầu thấp giọng gì đó bên tai người.

      Vẻ mặt Diệp Chân thị khẽ biến, chỉ là mặt mày tỏ kinh ngạc, ràng lời của Thục Lan người sớm đoán trước. Quả nhiên, Thục Lan mới nửa, Diệp Chân thị đưa tay đánh gãy lời nàng, sau đó nghiêng đầu căn dặn hai câu, Thục Lan gật đầu xuống.

      màn này ảnh hưởng chút nào tới người khác kể cả tân khách. Trong lòng Diệp Mạt mừng như điên, mặt lại giả vờ rụt rè, thận trọng tiếp nhận hòm trong tay Trình Duẫn Chi, từ từ vui vẻ như bông hoa .

      Thu nhiều như vậy có ích lợi gì? Nhìn cái hộp này, nhìn chất lượng này, hoàn toàn cùng cấp bậc, toàn bộ số bao lì xì kia làm sao so bằng được. Hừ. Sau đó cũng dương dương tự đắc hất cằm nhìn Trình Tề Lễ, cho huynh giả bộ vì tiền tài mà thay đổi, cho huynh ràng vui vẻ nhảy dựng lên còn giả bộ trước mặt ta sao cả, cho huynh cuối cùng dưới mi mắt ta còn lắc lắc lì xì kia.

      Thu cằm về, cẩn thận vươn tay ra. Khóa hòm rắc tiếng, chậm rãi mở nắp. Tim Diệp Mạt đập nhanh hơn, tràn ngập chờ mong.

      Nhưng mà…

      Diệp Mạt kinh ngạc nhìn trong hòm, lâm vào ngẩn ngơ. phải là đồ ngọc châu báu vô giá sao? Hoặc là có miếng ngọc bích cũng được, nếu rương vàng lá cũng tốt rồi.

      Nhưng này… Vì sao a, trời xanh ơi, nhưng dù sao tương lai cha chồng nàng cũng là quan phụ mẫu phương, người tai to mặt lớn quyền quý. Đây cũng quá chưa sức chứ.

      Dĩ nhiên Trình Duẫn Chi biết suy nghĩ trong lòng con dâu mình, ông chỉ giới thiệu vật trong tay Diệp Mạt, “Đây là cây lược gỗ được Thái hậu Hiếu Hiền Trang ban thưởng cho bà cố của ta - An Hầu phu nhân lúc hành lễ sắc phong. Qua các triều là hầu tước phu nhân của Trình gia mới có thể giữ vật này.”

      Diệp Mạt nghe xong lời này, càng khóc ra nước mắt, hoàng hậu ban cho này nọ, tượng trưng cho thân phận địa vi Trình phu nhân… Vứt được, phá nát được, giữ lung tung được… Như này phải nàng nhận được đồ như mong muốn, lại còn thêm phiền toái như thế sao?


    2. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 21

      Hôn lễ dưới chủ trì của người làm chứng, hai bên trao đổi tín vật cùng giấy kết hôn, nghi thức chính thức hoàn thành. Hôn lễ của Diệp Mạt và Trình Tề Lễ cũng coi như xong. Diệp Hoắc cười sảng khoái mời trưởng bối lớn bên thông gia vào, đồng thời dặn hai nhi tử ra chào hỏi khách khứa. Diệp Chân thị sai nha hoàn đưa Diệp Mạt bé vào bên trong, còn mình theo sát Diệp Hoắc cùng xã giao với thông gia.

      Diệp Mạt và Trình Tề Lễ bị nha hoàn vây quanh như nhau, dẫn về phía sau nghỉ tạm để ăn cơm. Diệp Thanh Xuyên cứ trơ mắt nhìn muội muội bảo bối của mình gả cho người, trong lòng vui hàng trăm lần. Thế nhưng hai cánh tay từ đầu đến cuối chỉ đặt lên đùi, tuyệt đối dám nghe theo phụ thân và mẫu thân, uể oải thở dài tiếng, xoay người theo Diệp Ninh Quảng tới chỗ tiếp đón tân khách. Xú tiểu tử, nếu đối với muội muội bảo bối của tốt, chờ ăn đấm của .

      Hai người vừa tiến vào phòng khách, gặp ba vợ bé khác của Diệp gia thân thiết ngồi chỗ rảnh rỗi chuyện phiếm. Diệp Lam im lặng ngồi bên cạnh, trong tay ngắm nghía biết là đồ chơi gì, sau đó nghe vài vị di nương chuyện, thỉnh thoảng ngẩng đầu đáp vài câu. Trong lòng Diệp Úy cất trái cây và bánh kẹo cưới, miệng ngừng nhai nuốt, nghiễm nhiên trở nên bận rộn. Diệp Đình vẫn ngồi bên nhúc nhích, đôi mắt đen láy ngừng chuyển động, nhìn cái này tý lại nhìn cái kia tý.

      Vài người bên trong cũng lây việc vui trong nhà, người đều mặc đồ mới, ở dưới lại ăn ít thức ăn, trong lúc rảnh rỗi tụ họp lại, đủ thứ chuyện trong thành.

      Lúc thấy nhóm người Diệp Mạt tiến vào, đều đứng lên nghênh đón. Ba người ở giữa, Nhị di nương dịu dàng hòa thuận, nổi danh là người hiền lành. Tứ di nương bình thường thích nhất là so đo với đại phòng, hôm nay lại có vẻ cực kỳ thân thiết, lúc này lại tiến lên định ôm Diệp Mạt trong lòng Huệ Ngạc. Ngũ di nương tuổi trẻ hoạt bát, tâm tư đơn thuần có mưu tính.

      Huệ Ngạc bình tĩnh tránh được tay Tứ di nương giơ lên, thuận thế làm cho Diệp Mạt trượt xuống. Mà Diệp Mạt quy củ hành lễ với các vị di nương sau đó mới tiến lên ba bước, đặt mông xuống ngồi cạnh Diệp Đình, tranh thủ nhéo khuôn mặt bé của nàng cái, “Đình Đình, tới gọi Ngũ tỷ tỷ nghe chút.”

      Diệp Đình nháy nháy con mắt liếc nàng cái, mới hơi rũ mắt, tủi thân mở miệng gọi tiếng “Ngũ tỷ tỷ”.

      Diệp Mạt mừng rơn cười hi hi ngừng, Diệp Úy cũng ngồi rất gần nàng. Thấy hôm nay Diệp Mạt mặc váy đỏ thẫm, mi tâm còn vẽ nốt ruồi son xinh đẹp, trong lòng khỏi thích thú. Cùi đầu nhìn quả hạch đào trong tay, do dự ba giây, cuối cùng cắn răng, giơ tay bé về phía Diệp Mạt.

      “Ngũ muội, cho muội ăn quả hạch đào.”

      Diệp Mạt có chút kinh ngạc, nàng ở chung với Diệp Úy nhiều, mấy tháng qua tổng cộng cũng năm lần. Ấn tượng lớn nhất là khẩu vị vô cùng tốt, hầu như mỗi lần thấy nàng ta đều là ăn này nọ. Nàng cũng từng chuyện với nàng ta, thế nhưng hỏi Diệp Úy cái gì cũng biết, mỗi lần Diệp Mạt hỏi cái gì, nàng ta chỉ ngẩng đầu lên từ đống đồ ăn, vẻ mặt mơ màng nhìn nàng.

      nghĩ tới hôm nay nàng ta lại chủ động bắt chuyện với mình, nhìn vào bộ dáng của nàng ta, mập mạp như quả bóng, cả người đều là hồn nhiên đặc trưng của trẻ con trông khá là đáng .

      Diệp Mạt tiếp nhận quả hạch đào nho trong tay nàng ta, lợi dụng quanh mình ai chú ý, tranh thủ nhéo vào khuôn mặt của nàng ta cái, , “ ngoan nha.” xong hai con mắt muốn cười híp lại thành đôi trăng rằm.

      Nhưng mà, cảnh Diệp Mạt tranh thủ nhéo cái ở mặt Diệp Úy, vừa vặn rơi vào trong mắt Tứ di nương. Trong lòng nàng ta liền căng thẳng, sắc mặt thầm thay đổi. Chẳng lẽ người yếu bị người bắt nạt sao, vẻ mặt Diệp Chân thị đối với mình còn tốt, nay ở đây còn xui khiến Ngũ nha đầu bắt nạt con của nàng. Nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên ảm đạm thêm vài phần, quả nhiên mẹ nào con nấy. Hừ.

      Dĩ nhiên Diệp Mạt biết suy nghĩ trong lòng Tứ phu nhân, chơi cùng Diệp Úy và Diệp Đình trong chốc lát, liền lôi kéo ông xã nàng ra bên ngoài chơi. Trình Tề Lễ cũng thích ở trong phòng đầy nữ nhân như này, lúc này theo bà xã của mình ra ngoài.

      Huệ Ngạc vội vàng sai người hầu theo, bị Diệp Mạt ngăn cản, chỉ hai người dạo chơi ở núi giả ngay trong viện lát, lập tức trở lại sau. Huệ Ngạc dĩ nhiên đồng ý, Diệp Mạt còn muốn cãi lại, bị Trình Tề Lễ dùng lực lôi kéo. Huệ Ngạc nhất thời kịp phản ứng, chỉ cảm thấy ánh đỏ chợt lóe lên, hai đứa trẻ nhanh chóng chạy ra khỏi cửa phòng.

      Hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy xuyên qua đình viện, nha hoàn phía sau đuổi theo. Trình Tề Lễ thấy phiền chán khi thời khắc này có người theo, rẽ ngoặt vào chỗ trong đường mòn, đột ngột chui vào phía dưới bụi dây leo.

      Diệp Mạt đột nhiên bị kéo cái, chiếc mũi đập vào lồng ngực nho , đau đến hô lên tiếng, lại bị Trình Tề Lễ bịt lại, giọng non nớt của ông xã vang lên bên tai, “Đừng ầm ỹ.”

      Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng la của bọn nha hoàn. Chắc là do Huệ Ngạc sai bảo, để tìm tiểu thư bảo bối của các nàng. Đợi cho những người đó xa, tay Trình Tề Lễ mới buông ra. Hai người ngồi đống lá khô ở trong núi giả, Diệp Mạt còn tựa nửa người vào lòng ông xã.

      Trình Tề Lễ thở ra hơi, kiên nhẫn nhíu mày . “Mỗi ngày đều theo, con mẹ nó phiền phức.”

      Diệp Mạt nhìn thấy mày ông xã mình càng ngày càng nhíu chặt, vẻ mặt phiền chán. Do vừa rồi chạy vài bước, lúc này còn khó chịu, hai bên má hơi hơi đỏ ửng. Khuôn mặt nhắn nhăn nhó, khó chịu làm cho người khác muốn chà đạp. Diệp Mạt nhìn mặt trời lặn với , lúc này thấy bày ra bộ mặt thối như thế, tâm tình trong nháy mắt đột nhiên trở nên cực kỳ tốt. Cho nên cũng hoàn toàn quên, nàng cần duy trì hình tượng đứa trẻ cổ đại rụt rè, cùng với hình tượng ngây thơ của ba tuổi.

      Trình Tề Lễ muốn đứng lên từ đống là khô, hai má bỗng nhiên bị hai bàn tay vù vù trái phải áp tới. Liếc mắt thấy khuôn mặt phấn nộn của bà xã, lúc này con mắt nàng sáng quắc theo dõi , giống như mặt có vàng.

      Bởi vì hai má bị người ta dùng lực ép vào, miệng Trình Tề Lễ bị chu ra. ngạc nhiên nhìn bà xã, biết nàng lại muốn làm gì, lúc chuẩn bị lên tiếng hỏi, thấy Diệp Mạt đột nhiên tiến đến, sau đó dùng đôi môi của mình hôn lên đôi môi chu ra của .

      Trình Tề Lễ cảm thấy mềm nhũn môi, hương ngọt ngào xông tới, sau đó hai đôi môi tách ra, phát ra tiếng “bẹp” vang dội.

      Bị người khác chiếm tiện nghi Trình tiểu soái ca khôi phục lại sau khi hóa đá, mà Diệp Mạt lưu manh vừa mới ăn xong đậu hũ vươn tay áo lau nước miếng bên miệng, nhìn chằm chằm vẻ mặt cứng ngoắc của tiểu soái ca cười hắc hắc, “Ông xã, mấy ngày gặp có tưởng tượng ra em ?”

      “…”

      Nhìn bộ dáng này, làm như vậy khác gì lưu manh đâu.

      Trình Tề Lễ có chút mơ mộng, lại cảm thấy bên hông mình có gì đó. Hồi phục tinh thần thấy, wow, bà xã sờ soạng cao thấp người . Đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, Trình Tề Lễ cuống quít đưa tay giữ chặt đai eo, lo lắng yên vội gọi Diệp Mạt làm loạn lưng .

      “Bà… Bà xã…”

      “Ừ.” Diệp Mạt nghe thấy gọi, lơ đãng ừ tiếng, chỉ là động tác tay cũng ngừng, thậm chí cả đầu cũng chưa ngẩng lên.

      “Thân thể mới năm tuổi thôi, bà xã.” Trình tiểu soái ca tiếp tục lo lắng, .

      Diệp Mạt khó hiểu ngẩng đầu nhìn cái, sau đó vẫn mờ mịt cho nên đáp câu, “Em biết.”

      “Biết… Biết… Còn…” Còn muốn cởi đai lưng của , chẳng lẽ là con đường cầm thú bộc phát? Này… Nhưng cũng quá cầm thú , cái kia của còn chưa phát triển đâu…

      Diệp Mạt định nhảm với , vẫn tiếp tục trái phải người vuốt ve. Trình Tề Lễ hoảng sợ liên tục thối lui, “Ta cảm thấy… Chuyện này nên để sau rồi tại thời cơ còn chưa… chưa thích hợp…”

      Vẫn vùi đầu cởi đai lưng cuối cùng Diệp Mạt cũng nghe được những lời này, mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Trình Tề Lễ, sắc mặt lạnh lùng , “Để sau? được, bây giờ em muốn.Em phải cẩn thận đêm dài lắm mộng biết , để càng lâu càng dễ có vấn đề mà biết sao?”

      “…” Nàng lại còn là chờ được, bây giờ muốn. muốn hỏi điều, ba… ba tuổi… có ham muốn sao? kỳ dị.

      Vì đảm bảo cho trong sạch của mình và bà xã, Trình Tề Lễ cắn chặt răng, “Nhưng mà, còn chưa có phát triển, chỉ sợ thỏa mãn được em.” Khiến chính mồm người đàn ông ba mươi tuổi thừa nhận là thỏa mãn được người phụ nữ của mình, con mẹ nó tàn nhẫn! = =

      “A?” Diệp Mạt cuối cùng cũng phát được điểm thích hợp, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ông xã của nàng. Trình Tề Lễ thấy vẻ mặt tin của nàng nhìn mình chằm chằm, bất đắc dĩ thở dài hơi.

      tin cho em nhìn cái, dù sao cũng chỉ là chuyện sớm muộn, trước kia cũng phải là thấy qua.” xong liền nghiêng người cởi đai lưng.

      Diệp Mạt chớp chớp đôi mắt ngập nước, khó hiểu hỏi , “ làm gì?”

      Lần này đến phiên Trình Tề Lễ ngẩng đầu lên, động tác tay cũng dừng, chỉ tùy ý trả lời nàng, “Cho em xem tình hình trưởng thành của .”

      Diệp Mạt ngây người nửa ngày mới kịp phản ứng, hoàn hồn thấy ông xã cởi được gần nửa. Im lặng trong chốc lát, đảo cặp mắt trắng , “Cầu xin đừng dùng cái thân xác trẻ con này làm chuyện như vậy chứ, quá thất vọng.”

      Trình Tề Lễ trầm mặc lúc lâu, cũng tiếp lời nàng chỉ là gì tiếp tục cởi nút ở thắt lưng. Đùa giỡn cái gì, chính mình chờ được, mới muốn cho nàng xem. Giờ quần áo đều cởi được nửa mới nhìn, dựa hết vào nàng sao.

      Lúc này đến phiên Diệp Mạt sốt ruột, vội vàng vươn tay ra, muốn giữ lại nút thắt cởi bỏ. Ngoài miệng còn giải thích, “Làm sao vẫn cởi? Muốn lưu manh đùa giỡn “cái ấy” của cũng phải cứng mới được chứ, bây giờ với cái dạng này vẫn nên thôi .”

      “…” Trình tiểu soái ca dừng tay chút, nhếch miệng cúi đầu cởi. Lời này rất xúc phạm người ta, tuy rằng đúng , nhưng điều này ra, làm tổn thương lòng tự tin của người.

      Đầu bên này, Diệp Mạt ở bên lung tung lôi kéo , tiếp tục nhắc nhở, “Phục , chỉ cần dùng chút đầu óc cũng khẳng định biết đó phải ý của em, biết được ý tưởng cả ngày của là cái gì?”

      “…”

      Trình Tề Lễ thầm chảy mồ hôi lạnh. làm điều gì khác, chỉ là lần trước lục lọi trong thư phòng của cha giấu quyển đông cung đồ có hai mươi tư cách, sau đó với nàng nghiên cứu lần những tư thế cầu độ khó. Khụ… thuận tiện cho tương lai…

      Thấy nửa ngày lên tiếng, chỉ lo cởi quần áo bản thân, khỏi thêm sốt ruột, cho dù có cởi quần áo cũng vô dụng mà, thằng bé chỉ bốn năm tuổi, nàng có thể thấy nhiều lắm rồi, cũng phải cái gì hiểm lạ.

      “Trời ơi đừng cởi nữa, em phải cái này, em muốn cái túi tiền thắt lưng kia kìa.” Lì xì chỉ cho có mình . Em lại có.

      Trình Tề Lễ ngẩn ngơ chút, cho đến khi biết là mình hiểu sai ý, mặt nhất thời nhịn được. Cơn tức vừa đến, tốc độ tay nhanh hơn, mắt thấy đai lưng màu đỏ cởi toàn bộ, vạt áo rộng mở lộ ra áo trắng bên trong.

      “Hừ, hôm nay muốn em xem.”

      “==||” Diệp Mạt lệ rơi đầy mặt, tên lưu manh già này.

      Ngay lúc cảnh tượng kinh sợ rất choáng rất bạo lực xảy ra, chợt nghe loạt tiếng động từ chỗ hai người chạy vào truyền tới. Trình Tề Lễ lập tức cảnh giác, lúc này Diệp Mạt quay đầu nhìn sang.

      Đúng lúc nghe thấy tiếng động kia, phía dưới bụi dây đột nhiên vén lên ra cái đầu. Ngay sau đó là tay , thân mình cuối cùng là chân . tiểu nam hài non nớt cứ như vậy vào , người mặc áo choàng trắng hình trăng lưỡi liềm, chân là đôi dày da màu trắng tinh xảo, tóc đen sẫm được quấn thẳng đỉnh đầu, dùng trâm ngọc trắng cố định chặt chẽ. Lúc này cậu bé chính là mở to hai con mắt trong trẻo, tò mò nhìn chằm chằm hai người từ xuống dưới từ trái qua phải.

      Ba đứa trẻ bình thường cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau hơn nửa ngày, Diệp Mạt nhịn được giật giật môi, muốn cái gì, lại biết nên cái gì.

      Ngay tại lúc ba người biết gì, biết bước tiếp theo nên làm gì, tiểu nam hài mặc áo choàng trắng hột nhiên nhếch miệng nở nụ cười ngọt ngào với Diệp Mạt, phát ra tiếng cười có chút hắc hắc từ trong cổ họng. Vừa cười, vừa tiếp tục bước từng bước tới chỗ Diệp Mạt.

      Sau đó, muốn làm gì Trình Tề Lễ rất muốn biết.

      Tiểu nam hài áo choàng trắng tới gần sát Diệp Mạt ngồi xuống, bàn tay níu chặt lấy tay áo Diệp Mạt, sau đó mở miệng ngọt ngào tiếng.

      “Me me.”

      Diệp Mạt sợ hãi nhìn đứa bé xuất trước mặt mình, vẻ bề ngoài nàng nhận ra, nhưng ngược lại cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, càng tò mò hỏi, “Vật ngươi là ai hả? Trước kia hai ta gặp qua sao?”

      Tròng mắt tiểu nam hài mặt như ngọc nhanh như chớp vòng vo người Diệp Mạt, thanh ngọt ngào lại vang lên: “Me me.”

      Diệp Mạt “…”, lại nhìn da thịt trắng nõn mặt , cùng với ngũ quan khéo léo xinh xắn, rất đẹp nha.

      Nhưng mà, Trình Tề Lễ bên kia nổi giận, đứa bé chảy nước miếng này là ai? Sao lúc và bà xã vui vẻ lại xuất ? ràng đề phòng chặt chẽ như thế. Ngay tức khắc nắm lấy tay trái của thằng bé, dùng lực kéo cách xa Diệp Mạt, sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ với bà xã, “Đây là ai? Khó ngửi như vậy, còn chảy nước miếng.”

      “…” Diệp Mạt 囧, thể vô sỉ như vậy.

      Tiểu nam hài vừa thấy “Me me” trong tay bị người khác đoạt mất, lập tức vui, xoay người lại, tới bên người Diệp Mạt. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng khiến người khác sợ hãi của Trình Tề Lễ, chỉ dùng mắt xin Diệp Mạt giúp đỡ, trong miệng còn tủi thân than thở : “Me me…”

      Diệp Mạt nhìn bộ dạng tiểu nam hài khiến người ta thương trong lòng lại nhộn nhạo, nghĩ đến lúc trước Trình Tề Lễ trăm phương nghìn kế ngăn cản kế hoạch của mình, ai biết… nay… hắc hắc… Vì thế Diệp Mạt dùng thân mình che chở tiểu nam hài phía sau, đối mặt với Trình Tề Lễ, “Chú ý hình tượng nha, là người lớn lại tính toán cái gì với đứa bé?”

      Trình Tề Lễ rút rút miệng, nghĩ lại cũng đúng, cùng đứa bé tranh giành người rất mất giá, gian tà liếc mắt nhìn vật nhát gan tránh phía sau bà xã cái, kéo Diệp Mạt về phía cạnh mình, nhắc nhở, “Em rất đúng, em là bác vẫn nên kiểm điểm lại mới tốt.”

      Diệp Mạt lau mồ hôi.

      Mà tiểu nam hài kia vừa thấy Diệp Mạt che chở chính mình, mặt mày vui mừng hớn hở, đôi tay mập mạp trắng noãn lập tức nắm lấy ống tay áo của Diệp Mạt, miệng ngừng kêu lên: “Me me, me me…”
      1620thuy, Phong Vũ Yên, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    3. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 22

      Khuôn mặt Diệp Mạt cười đến sáng lạn, thẳng tay nhéo nhéo khuôn mặt non nớt của đứa bé liên tiếp, “ rất ngoan, bác ta rất thích.”

      Trình Tề Lễ thầm lau mồ hôi, bà xã lại có thể tự giác như vậy, rất hiếm thấy. Lại giương mắt, thấy đứa bé kia cầm tay áo bà xã đủ, còn có ý chui vào trong lòng nàng. Mặt lập tức đen lại, bước ba bước qua, nắm lấy tay tiểu tử kia kéo ra bên ngoài.

      ngờ đứa bé kia cũng thông minh, thấy tình thế ổn oa tiếng khóc rống lên. Mà tay Trình Tề Lễ mới chạm vào ống tay áo của , căn bản là chưa dùng lực. Tốt lắm.

      vừa khóc như vậy, đối với việc này là khiến hai người trở thành đôi vợ chồng biết xấu hổ, Diệp Mạt rất nhanh phản ứng kịp thời, vội vàng vươn tay vỗ lưng , miệng còn ngừng an ủi, “Đừng khóc, đừng khóc. Ông chú này xấu xa, chúng ta để ý tới nữa nhé.”

      xong còn giả vờ lườm Trình Tề Lễ cái, làm Trình tiểu soái ca tức giận quay chỗ khác. Mà tiểu nam hài kia tiện thể tựa đầu vào trước ngực Diệp Mạt, nức nở trong chốc lát mới dừng lại.

      Ngoái cổ nhìn Trình Tề Lễ, lại giương mắt nhìn Diệp Mạt, đôi mắt đen giống như hạt châu nhìn chằm chằm Diệp Mạt, giọng kiên định , “Me me, phải ông chú, là ca ca!”

      Vì lời ngây thơ vô tội này mà Diệp Mạt bị nghẹn ở họng, làm nàng nhịn được ho khan liên hồi. Trình Tề Lễ bĩu môi trừng mắt liếc nhìn vật chui vào trong lòng bà xã , muốn vươn tay tách hai người ra. ngờ đứa bé kia vừa thấy ca ca này muốn cướp “Me me” trong lòng lo lắng, định méo miệng muốn khóc.

      Nhưng mà lúc này, Trình Tề Lễ cũng cho Diệp Mạt có cơ hội tiếp tục diễn cảnh tình thương của mẹ, trực tiếp kéo nàng về hướng núi giả. Vật kia càng lo lắng, tay cầm áo Diệp Mạt khỏi chặt hơn, nước mắt như hạt châu tuôn rơi, trong miệng còn cuống quít gọi, “Me me.. Me me…”

      Diệp Mạt có chút đành lòng, dùng sức tránh , “ đứa bé như vậy, sao lại có thể , chúng ta vẫn mang nó ra ngoài .”

      Trình Tề Lễ gì, chỉ nhếch miệng cúi đầu muốn kéo nàng . cũng biết chẳng qua đây chỉ là đứa bé, nhưng mà là người lớn. Bà xã từ khi đến đây lại chịu yên chút nào. Trước kia đâu có nghiên cứu vật còn chảy nước miếng này, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trong giây lát, quả nhiên phải lợi dụng sắc đẹp đúng lúc mới giam cầm được nàng.

      Trình tiểu soái ca còn cúi đầu tính toán, căn bản để ý tới Diệp Mạt vùng vẫy kháng nghị, cùng với đứa bé trai phía sau a miệng khóc. Từ phía dưới dây leo chui ra, bất ngờ trông thấy đám hạ nhân vô cùng lo lắng.

      Trong đó có người tìm Diệp Mạt, tìm Trình Tề Lễ, còn có… tìm đứa bé nước mắt nước mũi chảy ròng ròng kia. Sắc mặt Huệ Ngạc trắng bệch, miệng lúc này còn mở to thở hổn hển. Nhìn Diệp Mạt hơn nửa ngày rồi mời ngồi xổm xuống để nhìn thẳng mặt nàng, mội động hai cái, bộ dáng muốn lại thôi.

      Cuối cùng nàng ta cũng chỉ khẽ thở dài hơi, bản thân phủi lá cây khô người Diệp Mạt. Lúc này bé trai bên kia cũng được người bế ra, sắc mặt nhũ mẫu ôm có chút khó coi, bởi vì là chủ nhà nên gây khó dễ.

      Sắc mặt Huệ Ngạc thay đổi liếc nhìn nhũ mẫu cái, sau đó mới hạ thấp người với bà ta, “ khiến nhũ mẫu lo lắng, nô tỳ Phúc tiểu thiếu gia ở trong Diệp phủ chắc chắn lạc được. Nhìn xem, phải là chơi cùng chỗ với trưởng nữ của nô tỳ và chú rể đây sao.”

      Nhũ mẫu kia chỉ sửa sang lại quần áo của Phúc Lỗi, trả lời. Nhưng trong lòng thầm oán thán, như này đâu phải cùng chơi, ràng là hai đứa bé nhà ngươi bắt nạt tiểu thế gia của ta.

      Mà Phúc Lỗi thấy nhũ mẫu quen thuộc của mình, lập tức dừng khóc, nhào vào lòng nhũ mẫu kia, chỉ vào Diệp Mạt giọng thầm , “Là me me… Xinh đẹp… Nhận…”

      Có lẽ những người ở đây hiểu ý tứ này của vị Phúc tiểu thiếu gia, vài nha hoàn tùy thân đều khiếp sợ. Nhũ mẫu đứng đầu kia bán tín bán nghi trong lòng hỏi Phúc Lỗi.

      “Tiểu thiếu gia, là nhìn thấy?”

      Phúc Lỗi liếc mắt nhìn nhũ mẫu cái, lập tức quay đầu cười với Diệp Mạt ngừng, thấy Diệp Mạt cũng tò mò nhìn mình, lập tức nghiêng đầu , chớp mắt gọi nàng, “Me me”.

      Sắc mặt nhũ mẫu đứng đầu liền thay đổi, vội vàng sai nha hoàn đứng bên gấp giọng , “Ngươi chạy nhanh tìm lão gia và lão thái gia, tiểu thế gia có thể nhìn thấy tiểu thư Diệp gia.”

      Căn bản nha đầu kia còn chưa tỉnh mộng, lúc này bị gào lên, giật mình hồi thần. hai lời, xoay người liền chạy đến tiền thính nơi Phúc lão gia gia ngồi. Mà vài nha hoàn khác, lúc này đều trở nên vô cùng vui vẻ, hoàn toàn giống như đầy bụng tức giận lúc trước.

      Những người khác ở đây đều cảm thấy kỳ lạ, đều dùng ánh mắt hỏi nhũ mẫu kia. Nhũ mẫu kia thấy tất cả mọi người đều tò mò, nghĩ thấy chuyện này cũng có ai biết, bèn hắng giọng nguyên nhân với đám người Diệp Mạt.

      Phúc Lỗi là con vợ lớn, phía còn có đại ca và tỷ tỷ thân thiết, ngoài ra trong nhà còn có sáu huynh đệ tỷ muội khác. Chín người con nhất, lại người có chỗ khiếm khuyết. Nên ở trong nhà rất được mọi người cưng chiều, mến.

      Sau khi sinh lâu, người thân phát , trong thế giới của chỉ có ba màu trắng đen xám. Nếu là kiểu dáng hoa văn giống nhau, nhưng màu sắc mà khác nhau, đều phân biệt được, thường xuyên lẫn lộn. Theo thời gian, người trong nhà chú ý, và sau khi kiểm tra, ngạc nhiên khi thấy con út của họ lại bị khiếm khuyết như vậy.

      Phúc lão gia và Phúc phu nhân mời biết bao nhiêu là danh y, tiêu hao bao nhiêu sinh lực, nhưng ai có biện pháp. Chỉ đến mùa đông năm ngoái, vị du y hành tẩu tứ phương đến nhà, ở trước mặt Phúc Lỗi đặt mấy chục khối vải đỏ giống nhau. Tiểu tử kia liền lấy khối vải đỏ trong đó, sau đó khua tay với mẫu thân mình , “Me me, xinh đẹp…”

      Du y thấy tình hình như thế, trong lòng thầm lắc đầu, mặt cười với Phúc lão gia, “Tiểu thiếu gia phải bệnh tiện ra, mà là mang theo vướng bận đến đời này. Điều này cũng phải Ông trời muốn trừng phạt tiểu thiếu gia, mà là chính tiểu thiếu gia lựa chọn nhìn thế giới rực rỡ khác.”

      Đây vốn là lý do thoái thác để xoa dịu của thầy thuốc, vài năm nay Phúc phu nhân vì chuyện nhi tử nhìn được màu sắc mà vẫn thầm đau buồn rơi lệ, thậm chí còn tự trách bản thân, chắc làm chuyện gì tốt, làm cho nhi tử gặp báo ứng. Buổi chuyện của du y, nghi ngờ làm cho gánh nặng trong lòng bà vơi rất nhiều, mà từ phu nhân cường thế mạnh mẽ cũng dần dần lo chuyện ngoài, ngày ngày quỳ gối ở trong Phật đường tụng kinh niệm Phật.

      Sau khi phát sinh chuyện này, người Phúc gia lại tìm rất nhiều màu sắc khác nhau, đến cho Phúc Lỗi xem, nhưng từ đầu đến cuối có kết quả. Mà khối vải đỏ trước kia làm thành vòng đeo tay phải Phúc Lỗi, mỗi khi vật chơi đùa mệt mỏi, cúi đầu chuyện với vòng tay kia, lâu lâu chính đặt tên cho nó, gọi Me me.

      Mà từ sau lần đó, trong Phúc phủ truyền điều. Tiểu thế gia của bọn họ mang theo vướng bận đời, lựa chọn nhìn thấy những gì mình muốn, là vì ở giữa ngàn vạn người đời có người làm vướng bận.

      Xem, điều này tuyệt vời đến cỡ nào.

      Người khác đều kinh ngạc cảm thán điều tuyệt vời này, trong lòng Diệp Mạt buồn bã, khỏi liếc mắt thương hại tiểu Phúc Lỗi trong lòng nhũ mẫu, thầm thở dài. là đứa bé ngoan, ngờ lại bị bệnh mù màu.

      Phúc lão gia vừa nghe tin tức này, lập tức đặt chén trong tay xuống, chạy lại đây. Diệp Hoắc nghe chuyện có nhắc đến nữ nhi bảo bối của mình, cũng chạy theo tới. Nhà chính có hai người con trai cùng Trình Duẫn Chi tiếp đón, cũng sao, làm sao có thể quan trọng hơn Mạt Mạt bảo bối, Diệp Chân thị hiển nhiên cùng Diệp Hoắc.

      Bởi vì Phúc Nhĩ Thôi là người trong nhà, thể tiến sâu vào nội viện Diệp phủ. Ba người liền tới trước sân của phòng khách chờ đợi, sai người ra phía sau ôm Diệp Mạt, Phúc Lỗi mấy người lại đây.

      Mấy người Diệp Mạt tới rất nhanh, Phúc Lỗi nhìn lên thấy phụ thân mình, nghĩ đến hôm nay gặp “Me me” so với “Me me” của mình lớn hơn rất nhiều, vui vẻ vô cùng, kích động vung tay vung chân với phụ thân mình, “Phụ thân, me me, đại me me…” xong còn vặn vẹo giãy dụa thân mình từ trong lòng nhũ mẫu xuống, chạy nhanh tới nhào vào người Diệp Mạt.

      Trình Tề Lễ vừa nghe điều về Phúc Lỗi, khó chịu liên tục. Ngươi bệnh mù màu mù màu, làm sao lại cố tình thấy bà xã của , hơn nừa còn sinh ra muốn đến tìm nàng. Thối lắm, bà xã của lúc nào đến phiên người khác tìm.

      Lúc này thấy tiểu tử kia muốn nhào tới, vội vàng ngăn cản trước mặt Diệp Mạt, nghiêm mặt lạnh lẽo lớn tiếng với Phúc Lỗi, “Tiểu tử, đừng ôm loạn, nàng là người có chồng.”

      người Trình Tề Lễ vốn có khí chất lạnh lùng uy nghiêm, lúc này nghiêm mặt lại, lại càng làm cho người ta khỏi lùi bước. Phúc Lỗi bị uy nghiêm của ngăn lại, liền chỉ đứng cách Diệp Mạt hai bước, mắt chứa lệ cúi đầu xuống.

      chỉ là rất thích “Me me”, thích “Me me” của mình, cũng thích “Me me” lớn hôm nay gặp.

      Trình Tề Lễ thấy mối nguy tới thức tỉnh cảnh giác, trong lúc nhất thời cũng quan tâm gì khác. còn cực kỳ vô sỉ, dù sao tại lão tử chỉ là đứa , làm cái gì cũng sợ xấu hổ, mọi chuyện cũng có thể tha thứ. = =

      Diệp Chân thị lắc đầu mỉm cười gì, Diệp Hoắc cười ha ha hai tiếng, nhìn Phúc Nhĩ Thôi bên cạnh, , “Ta tuyển con rể rất tốt, biết che chở Mạt nha đầu, ha ha.”

      Mà Phúc Nhĩ Thôi cười xấu hổ, tự biết hôm nay là ngày gì. Tình cảnh bây giờ, làm có chút phiền muội. Nếu biết mang nhi tử đến Diệp phủ sớm hơn, nếu có thể biết chuyện này trước mấy tháng, cũng giống như bây giờ chỉ có thể trợn mắt nhìn.

      Càng nghĩ càng cảm thấy tiếc, cuối cùng chỉ có thể nhịn được khẽ thở dài hơi.

      Trải qua vòng kiểm tra, Diệp Mạt cực kỳ vinh hạnh trở thành “Me me” thứ hai trong đời Phúc Lỗi. Cả sảnh đường chỉ có hoa hòe đỏ, chỉ nhìn chút nhan sắc người Diệp Mạt. Quả thực làm Diệp Mạt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), mà sắc mặt Trình Tề Lễ cũng tối dần xuống.

      Diệp Chân thị thấy Phúc Lỗi bình thường giống như con của mình, nghĩ tới lại có chỗ khiếm khuyết như vậy. Lại nhìn bộ dáng nhu thuận đáng của , tâm khỏi thương tiếc, liền với Phúc Nhĩ Thôi.

      đứa trẻ đáng thương, chưa từng nghĩ lại có duyên phận với Mạt nha đầu. Đám cưới hai nhà chúng tôi đơn giản cũng xong, hay gọi đại tẩu sang đây, cùng tiểu Phúc Lỗi ở lại đây thời gian . Trong nhà bình thường cũng có nhiều đứa như , chỉ có thể mình chơi đùa, cũng khiến người khác đau lòng.” xong hỏi ý kiến Diệp Hoắc, “Lão gia, người được ?”

      Diệp Hoắc hoàn toàn đáp ứng, còn thuận thế , “Phúc đại ca, ở lại quý phủ của đệ, người cứ yên tâm .”

      Phúc Nhĩ Thôi suy nghĩ lát, nghĩ ràng nhà mình đến chậm bước, quả đáng tiếc. Nếu có thể có thời gian cho tiểu Lỗi chơi đùa với Diệp Mạt, có thể làm cho bệnh tiện ra của nhi tử có chuyển hóa chừng. Mặc dù thay đổi, cũng là cơ duyên mệnh số, chuyện này có biện pháp thôi.

      Như thế, liền gật đầu, cười với Diệp Hoắc, “Bên kia phiền toái Hắc lão đệ, nhi tử ta là đứa bé ngoan, nhu thuận, trong nhà cũng có vài nha đầu tuổi so với cũng kém. Nhưng lại khiến cho người ta thương tiếc, thương được.”

      Vài người lại trò chuyện lúc, Phúc Lỗi lợi dụng thân phận làm khách ở lại Diệp phủ.

      Diệp Mạt vui vẻ vỗ tay bảo tốt, Trình Tề Lễ đứng thẳng lưng bên cạnh nàng, khuôn mặt đen như trời mây trước trận mưa bão.

    4. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 23

      Diệp Hoắc lấy vị trí trong phủ để làm sân khấu, dùng số tiền lớn mời gánh hát đến diễn. Tân khách ngồi ở sảnh dưới uống rượu, sảnh là những ông chủ có chút danh tiếng trong thành, tầng được chia ra làm nhiều phòng riêng biệt, để cho phu nhân và nữ quyến những vị khách quý của Diệp gia, Trình gia.

      Diệp Mạt, Trình Tề Lễ và Phúc Lỗi cùng Diệp Chân thị và ba vị di nương thẳng tới tầng ba của phòng lớn, vào cửa thấy Trình Hạ thị đoan chính ngồi bên trong, lúc này mỉm cười nhìn Diệp Mạt và Trình Tề Lễ. Mặt mày như vẽ, con ngươi đen sáng, hai má ửng đỏ, rất vui mừng.

      Trước tiên Trình Tề Lễ thản nhiên gọi tiếng nương, Diệp Mạt nhíu mày do dự hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng theo Trình Tề Lễ gọi tiếng nương. Sau tiếng gọi của nàng, cả phòng đều sửng sốt, sau đó tất cả đều nhịn được bật cười.

      Trình Hạ thị từ ghế đứng dậy, dùng tay ôm Diệp Mạt vào trong ngực, vui mừng , “Ôi con dâu ngoan của ta, để mẫu thân nhìn xem cái miệng nhắn có phải được bôi mật hay , sao mà lại khiến cho người khác thích thế này.”

      Diệp Mạt mờ mịt nhìn cả phòng di nương, nha hoàn đều cười, hiểu gì. Lúc trước nàng và ông xã còn chưa kết hôn, mẹ ông xã ngừng bắt nàng gọi mẹ, này đính hôn xong rồi, gọi mẫu thân chẳng lẽ sai rồi sao?

      Lúc này Diệp Chân thị tới, nhàng sờ chuông búi tóc của Diệp Mạt, nhàng cười với nàng, “Mạt nha đầu, nương phải gọi lúc này, phải đợi cho buổi lễ chính thức kết thúc nhé.”

      Lời này vừa ra, tiếng cười trong phòng lại trở nên vang dội. Từ trước đến nay Diệp Mạt quan tâm da mặt, nhưng bây giờ cả phòng đều cười nàng, lại nghiêng đầu nhìn ông xã của mình, hai người đối mắt nhìn nhau, biểu cảm Trình Tề Lễ còn “Cái đồ ngu ngốc”, còn kém ra miệng thôi.

      Diệp Mạt lập tức lúng túng, bên tai còn ngừng nóng lên, quay đầu ra chỗ khác nhìn mọi người. Vừa vặn nhìn thấy Phúc Lỗi, đôi mắt to tròn đen bóng của tiểu tử kia vẫn dính chặt người Diệp Mạt, lúc này thấy nàng quay đầu nhìn mình, vội vàng nhoẻn miệng cười.

      “Hắc hắc, Me me…”

      Diệp Mạt cong miệng lên, kéo tay Phúc Lỗi xuyên qua hàng ghế dài, ngoài miệng còn ngừng oán, “Tiểu Lỗi, chúng ta xem kịch hát , ở chỗ này chơi khiến người ta chê cười nữa.”

      Phúc Lỗi hiển nhiên mong chờ còn được, Me me lôi kéo ra bên ngoài, ánh mắt như trước rời khỏi người Diệp Mạt, miệng còn cười ngây ngô ràng, “Ừ… chơi với người ta chê cười mình nữa.”

      Trình Tề Lễ thấy tình huống nguy cấp, ba bước tiến lên giữa hai người. Thừa lúc hai người chú ý, tách hai bàn tay nắm nhau kia ra. Vì để bất ngờ, Trình tiểu soái ca còn tay cầm tay bà xã, tay nhéo khuôn mặt Phúc Lỗi, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “, đại ca chơi cùng các ngươi.”

      “==|||”

      “O.O!”

      Lúc này Trình Hạ thị cũng chú ý tới Phúc Lỗi, tò mò hỏi Diệp Chân thị. Diệp Chân thị kể chuyện xảy ra trước kia cho Trình Hạ thị nghe. Trình Hạ thị vốn là người tâm địa hiền lành, nghe Phúc Lỗi mang bệnh tiện ra, ánh mắt khỏi lộ ra thương hại, thương xót thôi.

      Mấy vị di nương cũng là lần đầu nghe chuyện này, mấy người đều ngồi chỗ, thở dài thương tiếc. Mà như thế, ánh mắt đối với Phúc Lỗi cũng trở nên nhu hòa rất nhiều.

      Trình Tề Lễ ngồi ở đằng trước, sau khi nghe mấy phụ nhân thảo luận xong, khỏi hé mắt hung hăng trừng tiểu Phúc Lỗi cái, oán thầm trong lòng. Càng nghĩ càng giận, tay lấy từ đĩa trái cây miếng táo nhét vào miệng Phúc Lỗi. Thế nhưng người này miệng , bị miếng táo đập vào răng.

      Ngoài miệng Phúc Lỗi bị đau, mếu máo định khóc. Nhưng mà, tay Trình Tề Lễ càng nắm chặt, liếc mắt hung hăng trừng , ý là: Ngươi dám khóc, có gan khóc cho lão tử xem! ==

      Chuyện này thu hết vào con mắt Diệp Mạt, thấy ông xã bắt nạt đứa bé của mình. Nanh vuốt còn cầm gắt gao tay bé của Phúc Lỗi. Lại nhìn Phúc Lỗi, miệng cắn miếng táo, chắc cảm nhận được nàng nhìn, nghiêng đầu nước mắt dâng lên nhìn mình. Ánh mắt kia như ràng với nàng: Me me mau nhìn, đại ca này là người xấu, bắt nạt ta.

      Khi Diệp Mạt thấy tủi thân cầu cứu trong đôi mắt kia, hai lời, đánh cái vào lưng bàn tay Trình Tề Lễ cầm tay Phúc Lỗi, phát ra tiếng giòn vang.

      Trình Tề Lễ dường như tin được vào hai mắt của mình, kinh ngạc nhìn bà xã. Nàng… Nàng lại có thể… Vì đứa bé đánh … Này này này… Quả thực là muốn tạo phản.

      Lại quay đầu nhìn tiểu tử kia, làm gì còn thái độ cứng đầu lúc trước, ràng thấy bà xã tới, trở lại bộ dáng ngây thơ.

      Vươn ngón trỏ chỉ vào Phúc Lỗi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Mạt, giật giật môi. Cũng chờ mở miệng, Diệp Mạt lườm cái, khinh bỉ , “Bắt nạt đứa bé, đúng là có tiền đồ đó.”

      “…”

      … Là ai nữ nhân ngực to ngốc nghếch? Nữ nhân này ràng biến thành ngực bé mà cũng thông minh được bao nhiêu.

      Khi Diệp Mạt về phía hai người, trong lòng Trình Tề Lễ thoải mái, dĩ nhiên muốn nàng thực được, vội vàng ngồi sát vào Phúc Lỗi, cho nàng đến ngồi vào.

      Diệp Mạt bĩu môi trừng mắt lườm , liền trừng lại. Trải qua tranh đấu, cuối cùng Diệp Mạt có ngồi vào, ngược lại ngồi dựa vào lan can thở phì phò. Trình Tề Lễ vừa chiến thắng, mặt vênh váo nâng cằm, nhún vai nheo mắt khiêu khích nhìn Phúc Lỗi.

      Nhìn thấy ngây thơ như vậy, Diệp Mạt gì. Giương mắt thay đổi kế hoạch chiến đấu, cười với Phúc Lỗi, “Tiểu Lỗi, mau tới bên cạnh ta.”

      Phúc Lỗi cũng thông minh, thừa lúc Trình Tề Lễ kịp phản ứng, dùng sức giãy dụa khỏi gông cùm, chạy nhanh tới hướng Me me của . Chờ lúc Trình Tề Lễ hồi phục tinh thần, vật kia giấu nửa người đằng sau bà xã .

      Diệp Mạt giấu Phúc Lỗi ở phía sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Trình Tề Lễ. Qua hồi lâu mới nửa khuyên nhủ nửa cảnh cáo với , “ là người lớn đừng có dễ giận như vậy được , xem trở thành cái dạng gì rồi? Bệnh mù màu đáng thương sao? còn bắt nạt người ta. Đừng bắt nạt , biết ? Hả?”

      xong cũng chờ Trình Tề Lễ trả lời, trực tiếp lôi kéo Phúc Lỗi ra băng ghế cách rất xa ngồi xuống. Bạn học tiểu Trình ngơ ngác nhìn chằm chằm hai đứa bé ngồi đầu ghế kia, lại nhìn vị trí bên cạnh mình trống trơn, tâm tình nhất thời đau buồn.

      Bà xã a, hôm này là ngày tốt của hai ta. Em cứ như vậy ra bên ngoài trước mặt , em có lo lắng cho cảm nhận của đâu? Được, đại lão gia ba mươi tuổi như ta cũng so đo với đứa trẻ , miễn cho mất giá của mình. Mẹ nó, lão tử muốn xem kịch vui được sao?

      Cứ như vậy, ba người thành đội hình cực kỳ quỷ dị, ngồi ở ghế dài xem kịch. bao lâu sau, Diệp Lam, Diệp Úy, Diệp Đình cũng đều đến.

      Diệp Lam đến ngồi cạnh các vị di nương chuyện, Diệp Úy ôm đồ ăn và trái cây trong lòng vui mừng chạy đến, đặt mông ngồi bên cạnh Trình Tề Lễ. Mà Diệp Đình chớp mắt nhìn mọi người trong phòng lượt, mới lắc lắc thân mình chạy tới hướng Diệp Mạt.

      Đợt bổ sung lần hai, đội hình cũng xảy ra biến đổi. Lúc này, đếm từ trái qua phải là: khuôn mặt thối nhíu mày yên xem kịch Trình Tề Lễ; nhìn chăm chú những cảnh vui tươi sân khấu, vẫn quên thỉnh thoảng cúi đầu chọn đồ ăn trong lòng bỏ vào miệng Diệp Úy; ngồi quy củ nhúc nhích ghế, ánh mắt tò mò chằm chằm nhìn Phúc Lỗi từ xuống dưới Diệp Đình; mọi việc đều thuận lợi, trêu đùa Diệp Đình lại vui vẻ với Phúc Lỗi Diệp Mạt, và túm tay áo của Me me cũng hí mắt cười hắc hắc ngây ngô Phúc Lỗi.

      sân khấu ngâm nga hát kịch, lên xuống ngừng, khiến những tràng vỗ tay ủng hộ nồng nhiệt, vang lên dứt. Dưới mái hiên được che phủ bởi vải đỏ thẫm, bay lượn theo gió, giống như tiên tử lạc bước xuống nhân gian, làm lòng người bình thản, khỏi mỉm cười vui vẻ.

      Bên ngoài mười dặm bụi hoa đường, bữa ăn to lớn, cực kỳ náo nhiệt. Sáu người thành đội đưa đồ ăn, tay giơ cao những khay dài, mang đồ ăn rượu ngon từ phòng bếp đến các bàn ăn.

      Thịnh vượng giàu có, xung quanh thanh bình.

      Các tân khách hoặc bạn bè quen thuộc, bình rượu nhạt, ngồi bên cũng là duyên phận. Nâng chén thưởng rượu, hoặc chơi và ca hát, thoải mái chia sẻ tâm tình trong thời gian này.

      Tuy nhiên, trong bầu khí vui vẻ, náo nhiệt này, dần dần xuất giọng hài hòa. Đầu tiên là thử gợi chuyện thăm dò, nếu có ai tò mò bắt đầu chia sẻ, nhưng lại cố tình cao giọng để người thứ ba người thứ tư có thể nghe được. Nếu ai quan tâm, lại bóng gió, lần nữa đề cập đến vấn đề đấy.

      thanh như thế thực nổi bật, giống như trong lúc chuyện phiếm, nhưng thực tế lại là chung cho mọi người nghe.

      Bên ngoài như thế, bên trong cũng có động tĩnh. Đám người Diệp Mạt vui sướng hài lòng xem diễn, nghe phía dưới đại đường đột ngột truyền đến trận ồn ào.

      Trình Tề Lễ nhíu mày nghiêng người, thấy náo động như những gợn nước, rồi từ đầu hồ cục đá rơi xuống làm từng đợt khác tản ra, vòng lại vòng khuếch tán. Mãi cho đến cả sảnh đường ầm ỹ chế nhạo, ồn ào huyên náo.

      Có chuyện gì, xảy ra.

    5. duckken

      duckken Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      586
      Chương 24

      Phía dưới xôn xao càng lúc càng lớn, tiếng huyên náo dần dần át cả bài hát đài cao, tình thế càng ngày càng nghiêm trọng. Diệp Mạt đứng dậy nằm úp sấp rào chắn, tò mò nhìn xuống xung quanh.

      Rất nhanh, Diệp Ninh Quảng chạy đến, tiến lên muốn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng phạm vi ồn ào huyên náo quá lớn, làm cho ca hát đài diễn ngừng lại, nhóm đào kép vẻ mặt mờ mịt đứng đài, nhìn người phía dưới biết vì sao ầm ĩ ngừng.

      Diệp Mạt ở lầu ba, từ cao nhìn xuống. Mặc dù thấy ràng đến tột cùng là làm sao, nhưng trong đám người có thể thấy ràng có ba, bốn người giống như ác ý gây , là khả nghi.

      Chỉ là nhíu mày rối rắm hết sức, đột nhiên thấy bên cạnh tối sầm lại, nghiêng đầu mới phát Diệp Chân thị biết khi nào đứng bên cạnh mình. Lúc này, biểu cảm nhìn đám người huyên náo phía dưới, ánh mắt hờ hững gợn sóng.

      Trong nháy mắt ngay lúc Diệp Mạt quay đầu lại, tầm mắt Diệp Chân thị lướt qua toàn bộ người, nhìn về phía Thục Lan sắc mặt tối lại đứng đối diện ở lầu hai. Chủ tớ hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Diệp Chân thị gật đầu với nàng, Thục Lan nhận được lệnh lập tức xoay người biến mất phía sau bóng tối.

      Lúc này, nữ quyến Diệp phủ ở lầu ba, đều tò mò tụ tập lại. Nhị di nương được Diệp Lan dìu, nhìn thoáng qua ngồi trở lại ghế, chỉ lão gia giải quyết chuyện này. Tứ di nương nhiệt tình xem kịch hát cứ như vậy bị gián đoạn. Bực tức dâng lên, hùng hùng hổ hổ tiêu sái xuống nhìn xem, cũng biết là thấy cái gì, như bị điện giật lập tức thu hồi tầm mắt. Giật giật môi như muốn gì đó, nghiêng đầu nhìn Diệp Chân thị vẻ mặt u ám đứng bên, trong lòng bỗng hoảng hốt, cuối cùng chỉ hậm hực trở lại ghế ngồi, cuối cùng cũng đem điều oán thán trong lòng ra.

      Ngược lại là Ngũ di nương, thấy Diệp Chân thị đứng đó lời, cuối cùng vẫn suy nghĩ lúc tiến ra nhắc nhở nàng, “Phu nhân, nên đưa mấy đứa trở về phòng ? Lão gia cùng Ninh Quảng, Thanh Xuyên chắc chắn xử lý tốt, chỉ là lúc này quá hỗn loạn, nên bảo bọn quay về để tránh bị kinh sợ.”

      Diệp Chân thị dần dần từ lời của Ngũ phòng hồi phục tinh thần, cười với nàng , “Muội rất đúng, đều về trước nghỉ tạm , buổi tối còn có tiệc.”

      Nàng như thế, dĩ nhiên cần người lưu lại. Chính mình dẫn đầu tản , Diệp Mạt kéo tay người hầu của nàng Huệ Ngạc thẳng ra cửa. Trình Hạ thị cầm tay Diệp Chân thị trấn an nàng, “Muội cũng nhanh nhanh về nghỉ, mấy ngày nay bận rộn quá rồi, huống chi việc phía dưới như vậy cũng nhất thiết muội phải lo lắng.”

      Diệp Chân thị mỉm cười gật đầu với nàng, Trình Tề Lễ đứng thẳng lưng ở phía sau mẹ , như nghĩ tới cái gì liếc mắt nhìn mẹ vợ. Cuối cùng cái gì cũng , ra cửa trước mẹ .

      Chuyện phía sau, Diệp Mạt biết được gì. Chỉ ở lúc chuẩn bị nghỉ trưa, nghe có vài hạ nhân trong nhà bị trói nhốt ở phòng chứa củi, trong đó có người là trong phòng mình.

      Biết được tin này Diệp Mạt buồn ngủ nháy mắt tỉnh phân nửa. Nhíu mày hỏi Huệ Ngạc, “Người trong phòng ta bị trói là ai? Có biết vì chuyện gì ?”

      Huệ Ngạc tự mình sửa sang lại chăn cho nàng, bị nàng hỏi cũng lúng túng, thậm chí động tác cũng dừng lại. Chỉ sờ trán Diệp Mạt, dịu dàng , “ nha hoàn hạ đẳng, bị bắt vì làm chuyện nên phạm phải, người cần gì phải lo lắng.”

      Sau đó cái tên mà Diệp Mạt căn bản chưa bao giờ nghe qua. Lại nghe mẫu thân nàng tuy nghiêm khắc nhưng bao giờ phạt oan người vô tội, lại càng trừng phạt những người nên bị trừng phạt, lúc này mới an tâm chút. Buổi tối hôm trước ngủ ngon, lúc này nằm giường, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, nháy mắt ngủ dễ dàng.



      Khi tỉnh lại, trời gần chạng vạng.

      Mắt thấy gần tới canh giờ có tiệc, Diệp Mạt bên lung tung mặc quần áo giày, bên thầm oán Huệ Ngạc, “Ngươi tại sao gọi ta tỉnh dậy? Đến muộn chỉ sợ mẫu thân trách mắng… Liên Cúc ngươi mau đem áo choàng của ta tới đây, mau lên… mau lên…”

      Huệ Ngạc chút hoang moang chải đầu cho nàng, thấy bộ dáng hốt ha hốt hoảng của nàng, nụ cười bên mội khỏi nhu hòa chút.

      cần phải gấp, phu nhân vừa phái người lại đây, cần gọi người dậy, đêm nay chỉ còn chút chuyện chưa xử lý xong đâu.”

      Diệp Mạt từ gương đồng đánh giá người phía sau, thế này mới nửa tin nửa ngờ hói, “Ngươi ?”

      Ý cười bên môi Huệ Ngạc càng thêm sâu, mười ngón tay linh hoạt rất nhanh thay đổi, búi tóc trong tay nhanh chóng biến thàng đóa hoa xinh đẹp. Dùng dây buộc tóc cố định, mới bất đắc dĩ gật đầu.

      .”

      Lúc này, Liên Cúc cũng lấy áo choàng của Diệp Mạt lại, bên mặc vào người nàng, vừa , “ , tiểu tổ tông.”

      Lúc này Diệp Mạt mới thở phào nhõm, bất quá lại rất nhanh nghiêng đầu nhìn Huệ Ngạc hỏi, “Ngươi cũng biết là cần phải xử lý chuyện gì? Chẳng lẽ là chuyện ban ngày sao?”

      Thế nhưng Huệ Ngạc chỉ trầm mặc lắc đầu, Diệp Mạt giương mắt nhìn Liên Cúc bên cạnh, cũng nhận được kết quả giống nhau. Đến quá trưa, các nàng cũng nghe được tin tức gì. Chỉ mơ hồ biết, hình như là lão gia buôn bán vượt hơn địch thủ, muốn mượn ngày vui của Diệp gia, đến gây rối làm loạn.

      Diệp Mạt dạo cùng với Huệ Ngạc và Liên Cúc đến sân phía tây. Vào cửa thấy bóng trắng phi tới, Diệp Mạt chỉ cảm thấy người trùng xuống, nhìn lại thấy đứa bé bám chặt người nàng.

      Phúc Lỗi ngẩng cổ, tủi thân nhìn nàng, hỏi: “Me me, ngươi đâu vậy?”

      Diệp Mạt dùng lực đỡ thân thể bé, cố gắng duy trì cân bằng, tránh bị làm ngã. Nhéo khuôn mặt đáng của cười ngọt ngào, “Ta ngủ trưa, ai biết được là ngủ đến tận lúc này, ha ha.”

      bên hạ nhân che miệng cười khẽ, bên Trình Tề Lễ theo sát Diệp Mạt các nàng bước vào, phía sau là vài hạ nhân. Diệp Mạt thấy ông xã của mình tới đây trong lòng vui vẻ, dắt tay Phúc Lỗi ra nghênh đón, cùng chào hỏi chuyện phiếm. ngờ Trình Tề Lễ cũng thèm liếc mắt nhìn nàng cái, hai lời lướt qua vài nàng.

      “…” Diệp Mạt mơ màng, tình huống này là sao?

      Mờ mịt quay đầu nhìn Phúc Lỗi, ai ngờ so với nàng còn mơ màng hơn, Diệp Mạt khóc ra nước mắt. Nhìn thoáng qua bóng lưng Trình Tề Lễ gần vào trong phòng, chu miệng cùng Phúc Lỗi theo sát vào.

      Cũng biết lúc trước ai chuyện gì, lúc Diệp Mạt vào, chính là nhìn thấy vẻ mặt Tứ di nương giận dữ nhìn chằm chằm Diệp Chân thị, biểu tình đầy phẫn nộ, cùng với vẻ khó tin và vạn phần oan ức.

      Diệp Chân thị nghiêng người tựa vào đệm lông phía sau, trong tay ôm đồ làm ấm, ánh mắt khép hờ nhìn về vị trí Tứ di nương bên cạnh, mỉm cười .

      Mấy vị di nương khác đều cố ý tìm việc khác để làm, tránh động vào cục diện lúng túng khác thường này. Diệp Mạt các nàng đến, thể nghi ngờ giảm bớt khí quỷ dị.

      Ngũ di nương nhanh tới trước mặt Diệp Mạt, như nhặt được phao cứu tinh cầm tay nàng hỏi han ân cần, “Mạt nha đầu con tới? đường có lạnh ? Giờ chắc đói bụng rồi hả?”

      Nhị di nương dù vẫn ngồi ở vị trí cũ, cũng nhiệt tình kém Ngũ phòng, liên tục đón tiếp Diệp Mạt , “Mạt Mạt, nhóm tỷ muội đều ở bên trong vui đùa, gọi ra chơi cùng nhau .”

      Vừa chuyện vừa đứng lên vào bên trong. Diệp Mạt bất ngờ liếc mắt cái cũng nhận ra khí thích hợp, Nhị di nương từng bước nhanh qua bình phong, chạy ra ngoài.

      Phúc Lỗi vẫy hai cánh tay bé cũng theo sát Diệp Mạt biến mất sau bình phong, Trình Tề Lễ nhìn hướng hai người biến mất, do dự trong chốc lát, rồi cũng theo. Nhưng thực nhàn nhã, hai tay ôm túi giữ ấm, hai mắt nhìn thẳng, bước chân ngay ngắn, quả thực là như dạo bộ.

      Cùng lúc vừa đến phía sau bình phong trong phòng giọng nữ bén nhọn đột nhiên bộc phát. Trình Tề Lễ hơi nghiêng thân thể, thấy Tứ di nương từ ghế đứng lên, lúc này chính là căm tức với mẹ vợ , “Ngươi đừng vội lung tung sắp đặt tội danh lên người ta, rốt cuộc như nào, lão gia đều có phán đoán sáng suốt. Ta đây tìm lão gia ràng, ca ca ta là bị người lòng dạ độc ác hãm hại, hừ!”

      những lời này xong, Diệp Tứ di nương vung tay áo, đạp cửa mà , toàn bộ phòng nhất thời lâm vào mảnh yên lặng. Trình Tề Lễ lại nhìn thoáng qua mẹ vợ ngồi , lúc này mới quay đầu xuyên qua bình phong ra ngoài.

      Diệp Mạt cùng Phúc Lỗi, Diệp Úy cùng nhau chen chúc bên người Diệp Lam xem nàng kết dây hoa, bởi vì nó là mô hình phức tạp, Diệp Mạt cảm thấy khá là lạ. Lúc này thấy ông xã nàng từ bên trong ra, muốn chạy qua chuyện với . Đột nhiên nhớ tới lúc vừa mới đến, đối với mình làm bộ như thấy, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ oán khí.

      Khẽ hừ tiếng, quay thân mình lại, quyết định ra vẫy . Cư nhiên lại bày sắc mặt cho nàng xem, hơi quá đáng rồi.

      Trình Tề Lễ rất xa liếc mắt nhìn thấy Diệp Mạt vui chơi, cũng có chủ động qua, mà ngồi xuống dựa vào ghế ở góc, tay chống cằm, nhìn chằm chằm mảnh hồ tĩnh mịch đến xuất thần.

      thỏa mãn với tình hình nay, muốn có thế lực và của cải của riêng mình, đồng thời còn muốn tiếp tục nuôi nhốt bà xã của mình. Xem tình hình bây giờ, nếu dùng chút thủ đoạn chói buộc nữ nhân này lại, chỉ sợ ngày kia nàng cẩn thận thay đổi tâm tình cũng biết chừng.

      Vì vậy, thời gian để hành động tới. Tiếp nhận tri thức kỹ năng của thế giới này, trở thành người của xã hội.

      “Sĩ nông công thương”, làm quan là địa vị cao nhất, đáng tiếc chút cũng hứng thú đối với con đường làm quan. Huống chi là người thừa kế nhà quyền quý, thân phận địa vị hoàn toàn khác kế hoạch. Chính mình đời trước là thương nhân, nhưng hôm nay ở địa phương này, thương nhân lại là bị coi là đê tiện hèn mọn. Mặc dù ngươi có thể giàu có nhất trong thiên hạ, nhưng vẫn bị người xem thường.

      như thế, chỉ có thể theo con đường trở thành người đứng đầu phương. Cha của là quan châu, lại quyền quý thanh danh hiển hách, vô hình mở con đường phía trước cho . Mà nay, cha vợ là người giàu nhất phương, nguồn tin rộng lớn, lại có uy tín ở khắp nơi có thể được đãi ngộ như người tai to mặt lớn.

      Có hai tòa núi để dựa như vậy, trụ cột tốt. Hơn nữa đầu óc buôn bán, cùng với kiến thức kinh doanh mang được từ bên kia tới… Tiền đồ cực kỳ sáng lạn. Quay đầu nhìn về phía Diệp Mạt bên kia, khỏi nhếch môi cười nhạt, về phần bà xã … Làm sao có thể thoát được.
      1620thuy, Phong Vũ Yên, nấm mốc4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :